-
Chương 391-395
Chương 391: Bố Lâm Hàn!
"Dù mày có cả đám thuộc hạ thì sao chứ? Mày chắc chắn cũng sẽ bị chôn thôi!"
Hồng Phong cười lạnh: "Bản lĩnh của Lâm Hàn mày tao cũng đã chứng kiến, đúng là không tệ. Nhưng mày có mạnh đến mấy thì cũng chẳng địch lại súng đạn đâu!"
"Lâm Hàn, tao hỏi mày, bị nòng súng chĩa vào đầu, mày có sợ không?"
Rắc rắc!
Ngón cái Hồng Phong mở chốt an toàn của súng.
"Tao cho mày cơ hội cuối cùng, gọi tao mấy tiếng bố thì chuyện hôm nay tao sẽ không tính toán với mày nữa", Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt không mảy may thay đổi.
"Đệch mợ! Đến lúc này rồi mà mày còn dám ra vẻ với tao!"
Hồng Phong tức điên quát lớn, ngón tay đặt trên súng chuẩn bị bóp cò.
Bịch bịch bịch!
Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang lên.
Một người đàn ông chạy nhanh đến.
Người này mặc áo ba lỗ, sau lưng có xăm một con rồng màu xanh, vóc dáng cao lớn tầm 1 mét 8, trông như một ngọn núi nhỏ áp bức người khác.
"Vương Vũ?"
Vừa thấy người này, ánh mắt Hồng Phong chợt lóe.
Người này là một đại ca khu Tê Hà - Kim Lăng, trước đây trùm khu này là một đại ca tên Tưởng Đào, nhưng không biết vì cớ gì đã bị Vương Vũ chiếm ngôi.
Dạy dỗ Lâm Hàn lần này, người Hồng Phong tìm chính là đàn em dưới trướng Vương Vũ.
Nhưng Hồng Phong không ngờ, Vương Vũ lại đích thân đến đây.
"Anh Vũ!"
"Anh Vũ!"
Hai mười mấy tên côn đồ kia vừa nhìn thấy Vương Vũ đều vội vã lồm cồm bò dậy, nhịn đau gọi.
"Vương Vũ, sao hả, chẳng phải anh không thèm tiền của tôi sao!"
Hồng Phong cười ha hả nói: "Đại ca khu Tê Hà cũng đã đích thân đến, vẫn nể mặt Hồng Phong tôi lắm nha!"
Vương Vũ thẳng thừng bỏ ngoài tai lời của Hồng Phong, đảo mắt nhìn cả đám, sau cùng dừng lại trên người Lâm Hàn, con ngươi anh ta bỗng nhiên trợn to, mặt đầy cung kính bước đến trước mặt Lâm Hàn, cúi đầu nói:
"Cậu Lâm, Vương Vũ đến muộn rồi!"
Kế tiếp, anh ta nhìn thấy khẩu súng của Hồng Phong đang chĩa vào Lâm Hàn.
Tay phải anh ta nhanh như chớp!
Lạch cạch!
Cây súng lục của Hồng Phong đã bị Vương Vũ cướp mất.
"Vương Vũ! Anh làm gì thế!"
Sắc mặt Hồng Phong nhất thời thay đổi.
Vương Vũ lại nhìn Lâm Hàn, giọng điệu có hơi căng thẳng cùng cung kính:
"Tôi mới nhận được tin thuộc hạ của mình bị người khác bỏ tiền thuê dạy dỗ một người tên Lâm Hàn. Vừa biết tôi đã tức tốc chạy đến đây, cậu Lâm không có thương tích gì tôi cũng yên tâm".
"Trong chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng đám thuộc hạ của tôi cả gan đến gây sự với cậu Lâm thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm! Không dạy dỗ tốt thuộc hạ của mình, cậu Lâm muốn xử phạt thế nào tôi cũng chấp nhận!".
"Chuyện gì thế này..."
Mà Hồng Phong bên đây khi nghe được những lời đó cũng đã có phản ứng.
Anh ta ngây ngẩn cả người, Vương Vũ... sao lại cung kính với Lâm Hàn như thế? Sao có thể chứ?
Trông có vẻ địa vị của Lâm Hàn còn cao hơn Vương Vũ rất nhiều!
Ánh mắt Hồng Phong chuyển động, nhưng không tài nào nghĩ ra mối quan hệ này là như thế nào.
Vương Vũ là một đại ca xã hội đen của khu Tê Hà, hơn hết sau lưng anh ta còn có nhà họ Hoàng của vùng xám chống lưng!
Địa vị nhà họ Hoàng có thể nói là ngồi ngang hàng với nhà họ Hồng của anh ta!
Vì cớ gì mà Vương Vũ lại cung kính với Lâm Hàn đến thế?
Chu Nhã Thiến cạnh bên cũng trợn to hai mắt, sự tình đang diễn ra trước mắt có hơi quá sức tưởng tượng của cô ta.
"Kẻ không biết không có tội, anh có thể đến đây chí ít trong lòng anh vẫn kính trọng tôi", khuôn mặt Lâm Hàn không cảm xúc nhìn Vương Vũ.
Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cả người Vương Vũ run lên, trên trán nhất thời ra mồ hôi lạnh.
Lâm Hàn gặp rắc rối, mà đám gây ra rắc rối ấy lại chính là đàn em dưới trướng mình, dĩ nhiên Vương Vũ phải tức tốc chạy đến.
Bởi vì mạng sống của cả nhà Vương Vũ đều nằm trong tay Trần Nam, cũng có thế nói do Lâm Hàn quyết định!
Bây giờ anh ta cũng chỉ là con cờ của Lâm Hàn thôi!
Nếu như ngoan ngoãn nghe theo thì hết thảy còn êm ấm, anh ta cũng hưởng được một ít lợi.
Còn nếu chống lại, mạng sống của cả nhà anh ta sẽ không còn!
"Cậu Lâm nói phải, vậy Hồng Phong này..."
Vương Vũ đưa mắt nhìn về phía Hồng Phong, nhưng lại hỏi Lâm Hàn.
Bây giờ, Lâm Hàn là đại ca của anh ta, hết thảy đương nhiên phải nghe theo Lâm Hàn.
"Anh tự giải quyết đi", Lâm Hàn cười nhạt.
Vương Vũ gật đầu, mặt mày lộ vẻ ngoan độc, anh ta vươn tay chụp lấy vai của Hồng Phong, kéo mạnh ra!
Bịch!
Cả người Hồng Phong bị Vương Vũ lôi ra ngoài, té xuống đất.
"Đau chết tôi rồi!"
Hồng Phong kêu thảm thiết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Vũ:
"Đệch mẹ mày Vương Vũ! Mày chán sống rồi à! Tao là người nhà họ Hồng đấy, lẽ nào mày muốn ra tay với cả tao sao!"
"Mày mới là người chán sống đó!"
Vương Vũ bỏ ngoài tai lời nói của Hồng Phong, dùng nắm tay phải cho anh ta một đấm.
Bốp!
Cú đấm này nện thẳng vào mặt Hồng Phong, cổ anh ta lệch sang một bên, suýt nữa gãy mất, máu tươi tức thì ọc ra từ khóe miệng.
"Đánh cho tao!"
Vương Vũ quát lớn.
Hai mươi mấy tên côn đồ cắc ké kia vừa nhận được lệnh, lập tức vọt đến vây đánh Hồng Phong.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tiếng đánh đấm không ngưng vang lên.
"Đệch mẹ mày!"
"Vương Vũ! Khốn kiếp! Mày dám sai người đánh tao!"
"Úi đau, đau chết mất! Vương Vũ, nhà họ Hồng sẽ không bỏ qua cho mày!"
...
Hồng Phong kêu gào thảm thiết, toàn thân lấm lem máu đỏ.
Chu Nhã Thiến ngồi một bên không nhìn nổi nhắm chặt mắt lại, sợ đến nỗi cả người run rẩy.
Vẻ mặt Vương Vũ không thay đổi: "Đánh tiếp cho tao!"
Lâm Hàn không nói gì thì Vương Vũ tuyệt đối sẽ không bảo dừng tay, cho dù là có đánh chết Hồng Phong tại đây!
Bởi vì chỉ có như vậy mới làm nguôi ngoai ngọn lửa giận của Lâm Hàn.
Dù sao mạng sống của cả nhà anh ta đều nằm trong tay Lâm Hàn.
"Úi đau! Đừng đánh nữa!"
Rốt cuộc Hồng Phong cũng không chịu nổi, mở miệng xin tha.
"Đừng đánh nữa mà! Van xin mấy người đừng đánh nữa!"
"Đánh tiếp là chết người mất!"
...
Hồng Phong liên tục xin tha, nhưng những cú đấm kia vẫn không ngừng nện vào toàn thân anh ta.
Cả người đau đớn không thôi, xương cốt như gãy ra từng khúc, thậm chí nội tạng cũng bị chấn thương, cặp mắt anh ta bị đánh cho sưng húp, con ngươi như sắp lồi ra ngoài.
Vương Vũ liếc nhìn Lâm Hàn.
Anh vẫn không nhúc nhích, im lặng mà chứng kiến một màn này.
"Đánh chết nó cho tao!", Vương Vũ nói.
Lúc này, Hồng Phong đã bị thương nặng, Lâm Hàn cũng không nói lời nào, chứng tỏ là muốn đánh đến chết.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Những tên côn đồ cắc ké kia dồn sức ra tay mạnh hơn.
"Aaaaaa!"
Hồng Phong kêu gào thảm thiết, hét lớn:
"Lâm Hàn!"
"Bố Lâm Hàn! Bảo bọn họ dừng tay đi!"
"Đừng đánh nữa! Bố ơi! Nếu đánh tiếp con chết mất!"
...
Hồng Phong hét toáng lên, anh ta có ngốc đến mấy thì giờ cũng hiểu được là Vương Vũ đang nghe theo lệnh Lâm Hàn.
Chỉ cần Lâm Hàn lên tiếng thì bọn họ sẽ dừng tay.
"Bố Lâm Hàn! Đừng đánh nữa! Chết con rồi!"
Hồng Phong la hét, toàn thân run rẩy lạnh buốt, anh ta cảm thấy như tử thần đang sắp đến tìm mình.
Nếu còn đánh thì chắc chắn sẽ chết mất!
Lâm Hàn giơ tay lên.
"Được rồi, đừng đánh nữa!", Vương Vũ lập tức nói.
Hồng Phong cảm nhận được những cú đấm vốn đang nện trên người mình giờ đã biến mất, nhưng khắp nơi trên cơ thể từ xương đến da thịt đều đau đớn không thôi, đến mức anh ta phải bật khóc.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng phải gánh chịu nỗi nhục nhã lớn đến vậy.
Nhưng giờ đây, anh ta không còn sức để nổi giận khi bị sỉ nhục mà thay vào đó là sợ hãi, cực kỳ sợ hãi người tên Lâm Hàn này.
Dường như ngay từ đầu, chàng trai này đã chẳng xem lai lịch con cháu dòng chính của nhà họ Hồng ra gì, nói đánh là đánh, hơn nữa còn muốn đánh đến chết!
Hồng Phong tin rằng, nếu vừa rồi không kịp gọi bố, bây giờ mình đã bị đánh chết tức tưởi rồi!
Chương 392: Bà chủ Lâm
"Bố Lâm Hàn... Đừng đánh nữa..."
Hồng Phong hoảng sợ nhìn Lâm Hàn, cả người không ngừng run lẩy bẩy.
"Chịu nhận sớm chút không phải là đỡ chịu đau đớn xác thịt rồi sao?", Lâm Hàn lườm Hồng Phong:
"Cút xéo, đừng để tao gặp lại mày nữa".
"Vâng vâng vâng! Con sẽ cút ngay, cút ngay đây!"
Hồng Phong vội vã gật đầu, giùng giằng bò dậy từ dưới đất, chịu đau ngồi lên xe.
Brừm brừm...
A8 nhanh chóng vọt đi.
Ánh mắt Lâm Hàn lạnh tanh nhìn theo bóng xe của Hồng Phong đang dần khuất xa.
Trong lòng Lâm Hàn vẫn còn chút kiêng kỵ với nhà họ Hồng, dù sao nói gì thì cũng là một thế gia, nếu như hôm nay thật sự đánh chết Hồng Phong tại đây, sẽ ảnh hưởng rất lớn, kế hoạch của Lâm Hàn cũng sẽ nảy sinh biến hóa.
"Cậu Lâm", Vương Vũ đi tới trước Lâm Hàn với vẻ mặt cung kính.
"Bây giờ, anh là người nắm khu Tê Hà à?"
Lâm Hàn liếc nhìn Vương Vũ.
"Thưa vâng", Vương Vũ gật đầu.
"Anh biết Hoàng Liệt chứ?", Lâm Hàn sờ cằm một cái, bỗng nhiên hỏi.
"Ông Hoàng sao!"
Sắc mặt Vương Vũ trở nên nghiêm trọng: "Tôi biết, người này là ban lãnh đạo nhà họ Hoàng, đồng thời gã ta cũng là người của chấp pháp đường cho vùng xám nhà họ Hoàng. Gã ta chuyên thi hành gia pháp với đám anh em dưới trướng khi vi phạm, có thể nói quyền lực cực lớn".
Lâm Hàn lộ ra vẻ mặt suy tư, đám người bịt mặt hôm ở Trần Công Quán ắt hẳn là người của chấp pháp đường.
"Với cấp bậc đại ca khu Tê Hà của anh bây giờ có tiếp cận Hoàng Liệt được không?", Lâm Hàn hỏi tiếp.
"Việc này...rất khó".
Vương Vũ ngẫm nghĩ rồi nói.
"Thế lực nhà họ Hoàng ở khắp vùng xám Hoa Đông rất lớn, mà những người có vị trí cấp bậc như tôi có hơn vài chục người, tôi chỉ được xem như cấp dưới. Muốn tiếp cận được với ông Hoàng thì ắt phải xảy ra chuyện lớn nào đó".
"Tôi hiểu rồi", Lâm Hàn nói:
"Giao cho anh hai nhiệm vụ".
"Xin cậu Lâm cứ việc sai bảo!"
Vương Vũ nghiêm mặt nói, mạng sống cả nhà đều đang nằm trong tay Lâm Hàn, anh ta không thể không nghe theo lệnh Lâm Hàn.
"Thứ nhất, nghĩ cách tiếp cận Hoàng Liệt".
"Thứ hai, cử thuộc hạ ngầm điều tra ban lãnh đạo nhà họ Hồng, như là Hồng Chính, tìm hiểu xem cuộc sống đời tư thế nào, sau đó báo cho tôi biết".
Lâm Hàn trầm giọng nói.
"Vâng!"
Vương Vũ gật đầu, mặc dù tò mò nhưng vẫn không dám hỏi nhiều.
"Tốt lắm, anh về được rồi".
Lâm Hàn khoát tay.
"Vâng!"
Vương Vũ vẫy tay, dẫn hơn hai mươi tên đàn em nhanh chóng rời đi.
Kế tiếp, Lâm Hàn sắp xếp ổn thỏa nơi nghỉ ngơi cho đám người Tôn Hàn Các, sau đó mới trở về biệt thự nhà mình.
Khi nhìn thấy Dương Lệ yên ổn ngủ trên giường, lúc này Lâm Hàn mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cởi đồ ra, ôm chặt người mình yêu thương, khẽ ngửi mùi thơm cơ thể trên người Dương Lệ rồi chìm vào giấc ngủ.
...
Cùng lúc đó, tại New York - nước Mỹ.
Bây giờ đang là 8 giờ sáng ở nước Mỹ, ánh nắng vàng chiếu rọi trên đầu dòng người vội vã tấp nập trên đường phố Wall - New York.
Nơi đây là trung tâm tài chính của thế giới, có thể tìm được việc làm ở đây đều là tinh anh trong xã hội, hoặc thuộc giai cấp rất cao.
Tại tầng cao nhất của một tòa nhà cao ốc trên đường Wall, có một người phụ nữ đang ngồi trên ghế văn phòng cạnh cửa sổ, im lặng rũ mắt ngắm nhìn phong cảnh đường Wall bên dưới.
Bà ấy mặc một bộ trang phục công sở màu cà phê, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt trắng mịn tinh xảo, nhưng có thể lờ mờ thấy được những nếp nhăn nơi khóe mắt.
Cả người toát lên vẻ uy nghiêm nhàn nhạt, đó là loại hơi thở của một người ngồi trên đỉnh thế giới, trong tay nắm đầy quyền lực!
Khi một người bình thường cảm nhận được hơi thở này khó tránh trong lòng sẽ nảy sinh quy phục, muốn quỳ xuống trước bà ấy nhận làm bề tôi.
Rất khó tưởng tượng, một người phụ nữ mà lại có loại khí chất này.
Bịch bịch bịch!
Sau lưng người phụ nữ vang lên tiếng bước chân.
Có một ông cụ bước vào.
Ông cụ này tóc đã bạc trắng, chống một cái quải trượng đầu rồng, ánh mắt thâm thúy, dường như có thể nhìn thấu mọi chuyện trên thế gian, lại còn chất chứa đầy trí tuệ.
"Bà chủ Lâm!"
Ông cụ bước đến sau lưng người phụ nữ, cúi đầu cung kính nói.
"Ông Vân đến rồi à", người phụ nữ vẫn nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói:
"Chuyện của Tiểu Hàn phía gia tộc nói sao".
"Ban lãnh đạo gia tộc nói, đồng ý để bà chủ Lâm bay về Hoa Hạ gặp cậu Lâm", ông cụ nói:
"Dù sao cậu Lâm đã ký kết được với nhà họ Vương hiệp thương mảng logistics, với năng lực đó, đã nhận được sự thừa nhận của gia tộc".
"Vậy là được rồi, nếu mấy ông già kia không đồng ý, tôi định sẽ làm cho ra trò đấy. Tôi muốn gặp thằng con trai mà tôi mang nặng đẻ đau còn phải đợi bọn họ phê chuẩn sao, mấy ông già đó tưởng bọn họ là chủ cái nhà họ Lâm này à!"
Cách nói của người phụ nữ này tuy dưng dửng, nhưng giọng điệu lại chứa đầy rét lạnh.
Nghe thế, ông cụ rùng mình: "Thưa bà chủ Lâm, những vị bô lão trong ban lãnh đạo kia cũng chỉ vì cân nhắc lợi ích của gia tộc, dù sao có bà ở đây đường Wall mới không nảy sinh chuyện ngoài ý muốn".
"Trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích của gia tộc, còn với tôi thì tình thân là trên hết".
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên: "Dù sao cũng đã hơn 10 năm tôi không được gặp Tiểu Hàn rồi, là tôi mắc nợ nó. Tôi đã dành 10 năm để dâng hiến cho sự nghiệp của gia tộc, bây giờ đã đến lúc tôi nên bù đắp cho Tiểu Hàn".
"À, bây giờ Tiểu Hàn sống thế nào?"
"Hẳn cũng không tệ lắm, có tin báo về, cậu Lâm đã mở được công ty livestream, còn có siêu thị, phát triển vô cùng nhanh chóng. Dạo gần đây cậu ấy đã đến Kim Lăng, chắc đang bận rộn chuyện mở rộng siêu thị", ông Vân cười nói.
"Thằng nhỏ này cũng có đầu óc kinh doanh đấy".
Đáy mắt người phụ nữ hiện lên vẻ dịu dàng.
Nếu để đám cấp dưới của bà ấy nhìn thấy, chắc chắn sẽ giật cả mình ngay.
Bởi vì trong lòng bọn họ, thường ngày tổng giám đốc là người xa rời quần chúng, cách làm việc như sấm rền gió cuốn, không nói đến tình người.
Loại ánh mắt này không thể nào xuất hiện được.
"Phải rồi, bá tước bố của công chúa hoàng gia Anh muốn cùng chúng ta kết thông gia. Thằng nhỏ Tiểu Hàn cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi!"
Bỗng nhiên, người phụ nữ nghĩ đến điều gì đó, bà ấy nói: "Đến khi đó để Tiểu Hàn cưới cô ấy đi! Tôi cũng đã từng gặp cô công chúa ấy rồi, ngoại hình xinh đẹp, vả lại được giáo dục trong hoàng gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết cách đối nhân xử thế".
"Ách... Thưa bà chủ, cậu Lâm hình như đã lập gia đình ở thành phố Đông Hải rồi", sắc mặt ông cụ khẽ thay đổi.
"Kết hôn rồi?"
Người phụ nữ nhướng mày: "Đối phương thuộc tầng lớp gia đình nào? Gia tài bạc tỷ sao? Hay trong nhà có người làm quan chức cấp cao trong bộ máy nhà nước? Hay là con cháu đời thứ hai, thứ ba của cán bộ Đảng?"
"Tất cả đều không phải, chỉ là một cô gái trong gia đình bình thường", ông cụ nói.
"Thế à".
Chân mày người phụ nữ giãn ra, không nghĩ thêm nữa.
"Đến lúc đó, cứ cho con bé đó 10 tỷ, bảo nó ly hôn với Tiểu Hàn là được. Chuyện cỏn con này không cần báo với tôi nữa".
"Sau khi ly hôn xong, bảo Tiểu Hàn lấy công chúa nước Anh làm vợ, nếu mang ra so sánh với một cô gái bình thường, tôi vẫn cảm thấy Tiểu Hàn sẽ thích công chúa hơn. Vả lại, cũng chỉ có công chúa mới hợp với thân phận người kế thừa nhà họ Lâm của Tiểu Hàn!"
"Bà chủ Lâm nói chí phải!", ông cụ cười nói:
"Trước mắt, chúng tôi đã liên lạc với người phụ trách sân bay Đông Hải, bên đó đã đồng ý để máy bay tư nhân của bà chủ Lâm bay thẳng vào lãnh thổ Hoa Hạ, đáp xuống tại sân bay Đông Hải".
Chương 393: Đền thờ Khổng Tử
“Đông Hải thì thôi đi, bây giờ Tiểu Hàn đang ở Kim Lăng, đến khi đó bay thẳng tới sân bay Kim Lăng là được rồi”, người phụ nữ nói.
“Được, tôi đi làm ngay”.
Ông già gật đầu.
…
Biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa, Kim Lăng, Hoa Hạ.
Khi ánh mặt trời chiếu xuống, Lâm Hàn tỉnh dậy.
“Ông xã, ăn sáng đi!”, Dương Lệ mở cửa ra.
Cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng, đeo tạp dề trước ngực, tươi cười nhìn Lâm Hàn.
“Được”.
Lâm Hàn khẽ cười, dụi đôi mắt còn ngái ngủ, xuống giường cùng Dương Lệ ăn sáng.
Anh rất tận hưởng thế giới hai người với cô.
Bữa sáng rất đơn giản, Dương Lệ rán bánh trứng và chuẩn bị thêm một ly sữa cho anh.
Dùng xong bữa sáng, Lâm Hàn lau miệng, cười nói với Dương Lệ:
“Bà xã, em vừa đến Kim Lăng, hôm nay chúng ta cùng đi ngắm cảnh, vui chơi đi!”
“Vâng!”
Dương Lệ gật đầu: “Chúng ta đến đền thờ Khổng Tử đi, cách đây cũng gần, hơn nữa ở đó còn có rất nhiều đồ ăn vặt”.
“Được thôi!”
Lâm Hàn gật đầu.
Reng reng reng…
Đột nhiên điện thoại Lâm Hàn đổ chuông.
“Anh nghe điện thoại đã nhé”.
Lâm Hàn nói với Dương Lệ một tiếng rồi bắt máy.
“Cậu Lâm, tôi là Triệu Nhã đây”.
Giọng Triệu Nhã vang lên.
“Tỉnh rượu rồi à?”
Lâm Hàn mỉm cười, tối qua Triệu Nhã uống say mèm, anh đoán cô ta sẽ ngủ tới trưa luôn chứ!
“Tôi tỉnh lâu rồi”.
Triệu Nhã đáp: “Chỉ là đầu vẫn hơi choáng một chút thôi. Cậu Lâm, tôi vừa nhận được một tin”.
Triệu Nhã vào thẳng vấn đề, rất trực tiếp:
“Tin này là do Chúc Đài – lão già tối qua nói cho tôi, tất cả các ông trùm bất động sản ở Kim Lăng đều từ chối cho phép siêu thị Hoa Nhuận của chúng ta mở chi nhánh ở địa bàn của họ. Lần trước tôi đã thương lượng với một số ông chủ bất động sản, nhưng sáng nay họ đều từ chối”.
“Cậu Lâm, bây giờ phải xử lý thế nào?”
Giọng Triệu Nhã có vẻ lo lắng.
Cô ta đã hoàn tất các thủ tục ở sở công thương, sở phòng cháy chữa cháy, chỉ còn lại bước cuối cùng là chọn vị trí.
Nếu tất cả đều bị từ chối, có thể nói là nỗ lực của cô ta trong những ngày qua đều tan thành mây khói hết.
Quan trọng hơn là, cô ta không làm được gì trong chuyện này, cũng không thể thay đổi được.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ lo liệu”.
Lâm Hàn nói.
“Cậu Lâm, hay là chúng ta cầu xin Chúc Đài đi, các ông trùm bất động sản Kim Lăng từ chối chúng ta chắc chắn là do ông ta giở trò sau lưng”, Triệu Nhã lại bảo:
“Chỉ có cầu xin ông ta rút lại quyết định này thì chúng ta mới có thể mở chi nhánh”.
“Ừ, cứ chờ tin của tôi đi”, Lâm Hàn lên tiếng, giọng nói có chút lạnh lùng.
“Được!”
Triệu Nhã không nói thêm nữa, nếu Lâm Hàn nói sẽ giải quyết thì cô ta tin anh sẽ giải quyết được.
“Tôi bảo cô điều tra chuyện thiết bị bảo vệ môi trường của nhà họ Hồng, cô điều tra thế nào rồi?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Tôi vẫn luôn chú ý đến chuyện này, tối nay Trần Nam đến khu công nghiệp để xem việc lắp đặt và sử dụng các thiết bị bảo vệ môi trường, đồng thời ghi lại mẫu mã các thiết bị và thông tin người bán sau đó thông báo cho tôi”.
Triệu Nhã cho biết: “Sáng nay sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên tôi làm là điều tra giá cả những thiết bị bảo vệ môi trường này. Tôi ước tính sơ bộ, giá của lô thiết bị này khoảng 10 tỷ tệ”.
“Cũng có nghĩa là, không phải 20 tỷ tệ?”
Ánh mắt Lâm Hàn hơi lạnh.
“Tôi cũng chỉ tính sơ sơ thôi, nhưng chắc chắn không đến 20 tỷ tệ, giá chỉ dao động khoảng trên dưới 10 tỷ tệ thôi”, Triệu Nhã nói một cách chắc chắn.
“Ừ”.
Lâm Hàn gật đầu, xem ra suy đoán của anh là đúng, quả nhiên Hồng Chính đã tăng giá rồi từ đó thu hồi cổ phần trong tay những cổ đông nhỏ.
Nhưng điều anh không ngờ là Hồng Chính lại có dã tâm lớn đến vậy.
10 tỷ tệ tiền thiết bị, thế mà ông ta lại tăng lên gấp đôi.
Đến cuối cùng nhà họ Hồng chỉ phải chi 1 tỷ tệ để mua thiết bị bảo vệ môi trường cả chục tỷ.
Lâm Hàn đã bỏ ra 9 tỷ.
Mặc dù Lâm Hàn có cổ phần nhưng nhà họ Hồng vẫn chiếm phần lớn các cổ phần của nhà máy, quyền quyết định sự phát triển của các xí nghiệp vẫn nằm trong tay nhà họ Hồng.
“Mấy ngày nay cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, những việc còn lại cứ giao cho tôi”, Lâm Hàn lại nói.
“Được, nhưng cậu Lâm này, nếu có việc gì cần đến tôi thì anh phải nói với tôi đấy nhé, tôi là người không chịu được nhàn rỗi!”, Triệu Nhã lập tức nói.
“Ừm, tôi biết rồi”.
Lâm Hàn mỉm cười, trò chuyện thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Anh lại mở wechat ra, tìm liên hệ “Phùng Thạch”.
“Còn bao lâu nữa ông mới đến Kim Lăng?”, Lâm Hàn gửi tin nhắn.
Tối qua sau khi ra khỏi quán ăn Trung Hoa, Lâm Hàn đã gọi điện cho Phùng Thạch.
Hiện nay ông ta là ông trùm bất động sản ở thành phố Đông Hải, là Hoàng đế đất đai chân chính.
Lâm Hàn không ngại điều Phùng Thạch từ Đông Hải đến Kim Lăng, tạo ra một làn sóng lớn trong ngành bất động sản Kim Lăng.
Muốn đối phó với Chúc Đài thì nên tìm người cùng ngành để giải quyết, như vậy là đỡ phiền nhất.
“Sắp rồi cậu Lâm, tôi đang yêu cầu bộ phận tài vụ tính xem công ty có bao nhiêu tài sản. Sau khi tính xong tôi sẽ đến Kim Lăng, tham gia vào ngành bất động sản ở đó, dự kiến tối nay tôi sẽ đến nơi”, không lâu sau, Phùng Thạch đã trả lời tin nhắn:
“Vừa khéo ngày mai Kim Lăng có một buổi hội nghị bất động sản, khi đó tôi sẽ đến tham gia. Ngoài ra, tôi đã thông báo cho những người bạn trong ngành bất động sản ở Kim Lăng của tôi, tiết lộ với ông ấy rằng tôi sẽ tham gia vào ngành bất động sản ở Kim Lăng”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Hàn gửi tin nhắn trả lời rồi cất điện thoại vào túi.
“Ông xã, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Dương Lệ lo lắng nhìn Lâm Hàn, cô thấy vừa nãy sắc mặt anh hơi lạnh lùng.
“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Đi, chúng ta ra ngoài chơi thôi”.
Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ, mỉm cười bảo.
Hai người sửa soạn một chút, sau đó Lâm Hàn lái xe đưa Dương Lệ đến đền thờ Khổng Tử.
Đền thờ Khổng Tử là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Kim Lăng, khách du lịch rất đông, nhìn thoáng qua đã thấy chật kín người. Thật ra bên trong còn có rất nhiều người bán hàng, còn có cả tiếng rao hàng.
Vừa đến đây, Dương Lệ đã trở thành một cô bé, kéo tay Lâm Hàn nhìn bên này, nhìn bên kia.
Lâm Hàn mỉm cười theo sau Dương Lệ, đưa cô đi dạo tứ phía.
Dương Lệ vốn đã xinh, đi trên đường thu hút rất nhiều ánh nhìn.
“Người đẹp à!”
“Xinh thật đấy, nhưng chàng trai bên cạnh cô ấy lại chỉ bình thường!”
“Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu”.
…
Ba người thanh niên nhìn vào Dương Lệ rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Người anh em, cậu dám lên xin wechat không?”
“Có gì mà không dám chứ? Xã hội bây giờ tìm người đẹp để xin wechat không phải chuyện thường xuyên xảy ra sao?”
“Đúng đó, đi xin wechat đi! Gần đây tôi có xem một đoạn video ngắn, học được cách tìm người đẹp để xin wechat, vừa hay thử luôn”.
Dứt lời, một chàng thanh niên trong số đó bước ra, chặn đường Dương Lệ.
“Người đẹp, em có biết tôi làm nghề gì không?”
Chàng thanh niên cười tươi rói nhìn Dương Lệ.
Cậu ta khoảng 20 tuổi, mặc áo khoác màu xanh bộ đội, trông rất đẹp trai, năng động.
“Làm gì?”
Dương Lệ dừng bước, nhìn cậu ta.
Mặc dù trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô vẫn hỏi.
“Làm trộm”, cậu ta nở nụ cười thần bí, khiến người khác bất giác cảm thấy hứng thú.
“Ồ”.
Dương Lệ gật đầu, không muốn nói thêm nữa bèn kéo Lâm Hàn đi.
Chương 394: Đồ chơi của người có tiền
Bình thường cô cũng hay xem những video ngắn, thường xuyên thấy các chàng trai sử dụng mánh khoé nho nhỏ để xin wechat các cô gái.
Theo cô thấy, trong mấy video đó, một số người vì muốn xin wechat mà dùng đủ cách trêu ghẹo, thực sự khiến người khác ngượng ngùng.
Ngay cả Dương Lệ cũng không hiểu tại sao những video đó lại có nhiều lượt xem và lượt thích, lượt bình luận đến vậy.
Đôi khi cô tự hỏi liệu có phải những video đó là diễn hay không?
Nếu không thì thực sự rất xấu hổ.
Nhưng Dương Lệ không ngờ hôm nay mình lại gặp ở đây, trong lòng cô không khỏi có chút phản cảm.
“Này người đẹp, đừng đi mà!”
Chàng trai trẻ thấy Dương Lệ định đi thì vội ngăn cô lại.
Hai chàng trai còn lại cũng ngăn cô.
“Em không tò mò tôi định trộm gì ư?”
Cậu ta mỉm cười, trong lòng cảm thấy phiền muộn, cô gái đối diện dường như không thuận theo chiêu trò của cậu, điều này khiến cậu có chút không vui.
“Trộm cái gì?”
Dương Lệ hơi chán ghét, nhưng bị đối phương chặn đường, cô chỉ có thể hỏi.
“Trộm ngôi sao sáng nhất đặt vào mắt em”.
Cậu ta dịu dàng nói, rất lãng mạn:
“Cô gái, tôi có thể trộm wechat của em không?”
Vừa nói cậu ta vừa mở mã QR wechat ra:
“Em quét mã của tôi là được”.
“Nhạt nhẽo”.
Dương Lệ lườm cậu ta rồi quay sang nói với Lâm Hàn: “Ông xã, chúng ta về đi”.
Nói xong cô kéo Lâm Hàn đi.
Bị mấy tên không có não này quấy rối, Dương Lệ chẳng còn tâm trạng đến thăm đền thờ Khổng Tử nữa.
“Được”.
Lâm Hàn và Dương Lệ đi ngược lại để về.
Nói thật, Lâm Hàn cũng rất phản cảm với những thứ vớ vẩn, không thiết thực này.
Ví dụ trong video còn có những kiểu như khi lên xuống thang máy, sờ tay người khác hoặc đang đi đường thì lén vỗ mông người ta, sau đó chỉ vào người khác.
Lâm Hàn nhìn thấy những video kiểu này là lướt qua luôn.
Ba chàng trai này dù không có não nhưng cũng không quá đáng, họ vẫn chưa đụng vào tay Dương Lệ, hay xúc phạm thân thể cô…
Vậy nên Lâm Hàn không thèm so đơ với những người này.
Nếu ba chàng trai này có hành động quá đáng, Lâm Hàn đã đánh họ tơi bời rồi.
“Đừng đi mà!”
Thấy Dương Lệ lại định đi, cậu ta lại bước lên một bước, chặn trước mặt cô, cười toe toét:
“Cho tôi xin wechat đi! Bạn tôi đều đang ở đây, cho tôi chút thể diện nhé! Em cho tôi wechat cũng không thiếu của em miếng thịt nào mà, đúng không?”
“Wechat là quyền riêng tư của tôi, tôi không muốn cho, không được à?”, giọng Dương Lệ lạnh như băng.
“Riêng tư?”
Cậu ta chế giễu: “Cô xinh đẹp như thế, kiểu phụ nữ như cô là đồ chơi của người có tiền, wechat sao có thể là riêng tư được chứ? Đoán chừng gặp người có tiền thì không cần người ta xin, cô cũng tự ngoan ngoãn chủ động cho wechat nhỉ?”
“Cậu có ý gì?”
Dương Lệ run lên vì tức giận.
“Ý gì? Ý trong lời nói, không nghe ra à?”
Cậu ta cười lớn tiếng: “Cô xinh đẹp như thế, đúng là đồ chơi của đám nhà giàu rồi!”
“Không cho thì không cho, còn nói riêng tư cái gì, haha, giả vờ cái gì chứ!”
“Chắc trong wechat toàn là các đại gia đúng không? Người trẻ tuổi bình thường như chúng tôi thì cô coi thường nên mới không chịu cho wechat!”
Nghe đến đây, hai chàng thanh niên bên cạnh cậu ta đều bật cười.
“Nói nhảm cái gì đấy?”
“Người phụ nữ này cũng thật là, xin wechat thì không cho, không cho thì không cho, còn nói là riêng tư, coi mình là người nổi tiếng đấy à?”
“Đúng thế!”
…
Chát!
Chát!
Chát!
Họ vừa dứt lời, tiếng tát giòn tay đã vang lên.
Trên mặt ba chàng trai trẻ đều xuất hiện dấu tay đỏ ửng, khuôn mặt đau rát.
“Thằng kia, mày làm gì đấy?”
“Mày dám đánh người?”
“Mày chán sống rồi hả?”
Ba thanh niên phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Hàn.
Ba cái tát vừa rồi chính là Lâm Hàn đánh.
“Mắt chó của chúng mày bị mù à? Không thấy bên cạnh cô ấy có đàn ông rồi hay sao mà còn lên xin wechat?”, ánh mắt Lâm Hàn lạnh lùng, anh nhìn lướt qua ba người nọ.
Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cả ba người đều run lên.
“Fuck, xin wechat thì có làm sao”, một người trong số đó chửi lớn:
“Bây giờ trong xã hội này có rất nhiều người nhìn thấy gái đẹp rồi xin wechat. Cho dù đã có bạn trai thì sao? Ai biết người phụ nữ của mày bắt cá bao nhiêu tay, chưa biết chừng người trước mặt mày đã bị bao nhiêu thằng đàn ông chơi trước rồi!”
“Đúng thế, mày chỉ là thằng đổ vỏ thôi!”
Nghe thấy câu này, Dương Lệ tức đến mức đầu xí khói.
Chát!
Chát!
Chát!
Lại là ba tiếng tát giòn tan vang lên.
Trên khuôn mặt ba chàng trai trẻ xuất hiện thêm ba dấu tay màu đỏ nữa.
Lần này Lâm Hàn đánh mạnh hơn vừa nãy một chút, một tên trong số đó đã bị đánh rách khoé miệng chảy máu, nửa bên mặt sưng lên.
“Aaa huhu! Đau quá!”
“Còn đánh nữa? Con mẹ mày!”
…
“Xin wechat phải không, được thôi”, Lâm Hàn nhìn ba người họ chằm chằm, lạnh lùng nói:
“Mày có quyền xin, vợ tao cũng có quyền từ chối, chúng mày ăn cứt rồi cắn người lung tung, trong miệng toàn cứt à?”
“Không cho là mắng chửi người khác, chúng mày cũng độc miệng lắm!”
Mấy cái tát vừa rồi nhanh chóng khiến rất nhiều du khách vây xem, chỉ trỏ vào mấy người họ xì xào bàn tán.
“Liên quan gì đến mày, fuck!”
“Đánh nó!”
“Giết chết nó đi!”
Ba chàng trai trẻ đều thẹn quá hoá giận, bổ nhào về phía Lâm Hàn.
Vẻ mặt Lâm Hàn không đổi, anh nhấc chân phải lên đá về phía trước.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Ba âm thanh vang lên, lần lượt liên tiếp.
Ba người nọ hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Hàn, trong nháy mắt họ đã bị anh đá văng ra xa ba mét, nặng nề ngã xuống đường đá.
“Đau quá!”
“Đau chết tôi mất!”
…
Ba người trẻ tuổi đều kêu gào thảm thiết, ánh mắt nhìn Lâm Hàn đã có sự sợ hãi.
Thân thủ của người này quá đáng sợ, họ không phải đối thủ của anh.
Lâm Hàn cất bước đi tới trước mặt ba người trẻ tuổi, cúi đầu nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, u ám, chuẩn bị tiếp tục ra tay.
“Mày… mày định làm gì?”
“Đừng tới đây!”
“Đánh người à, cẩn thận tao gọi cảnh sát!”
Cả ba người sợ tới mức hai tay chống xuống đất, liên tục lùi lại.
“Ông xã…”
Dương Lệ kéo góc áo Lâm Hàn, khẽ lắc đầu với anh.
Lâm Hàn lập tức hiểu ý.
“Bớt xem mấy video mất não đó lại đi, cái tốt không học lại học toàn cái xấu. Có thời gian xin wechat, chi bằng học hành, làm việc tử tế, cải thiện bản thân nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn, đến lúc đó muốn gì mà chẳng có?”
Anh liếc mắt nhìn ba đứa chúng nó:
“Cút đi!”
Nghe vậy, ba người đều sửng sốt, họ vốn tưởng Lâm Hàn sẽ đánh tiếp nhưng không ngờ anh lại thả họ đi.
Ba người vội vàng đứng dậy, như được ân xá, đen mặt bỏ chạy.
Nhìn ba người đi xa, Lâm Hàn khẽ lắc đầu.
Không phải Lâm Hàn không đủ tàn nhẫn, mà ba người này, nhìn bề ngoài đều không quá 20.
Độ tuổi này, trong suy nghĩ thường hay có chút vấn đề, thích bắt chước những video trên mạng là điều bình thường.
Nếu Lâm Hàn dạy dỗ quá nghiêm khắc, có thể để lại bóng ma trong lòng họ, có thể còn ảnh hưởng đến tương lai.
Anh chỉ cho chúng một bàn học đơn giản thôi, anh lười phải truy tận gốc rễ.
Đương nhiên điều quan trọng nhất là Dương Lệ đã ra hiệu cho anh đừng làm quá đáng quá.
Lâm Hàn đương nhiên sẽ nghe lời vợ bảo.
Nếu không có hành động đó của Dương Lệ, Lâm Hàn sẽ đánh ba người vừa rồi sống dở chết dở.
Dù sao chúng đã xúc phạm Dương Lệ ở nơi công cộng.
“Vợ à, em có sao không?”
Lâm Hàn bước đến chỗ Dương Lệ, quan tâm hỏi.
Chương 395: Hồng Đạp Thiên
“Em không sao”.
Dương Lệ lắc đầu, cô cũng là người thông minh.
Lúc đầu cô cũng hơi tức giận, sau đó nghĩ lại thì chắc chắn là ba người họ đã xem video quá nhiều nên mới làm vậy.
Dương Lệ chỉ mong sau này đầu óc ba người họ sẽ bình thường một chút.
“Không sao thì tốt”, Lâm Hàn yên tâm trở lại.
Sau đó, anh lại dẫn Dương Lệ đi dạo một vòng đền thờ Khổng Tử, đến trưa hai người mới về biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.
Ting, ting!
Vừa về đến nhà, chuông báo wechat có tin nhắn đến của Lâm Hàn vang lên.
Lâm Hàn cầm lên nhìn, là Vương Vũ tối qua.
“Cậu Lâm, tối qua tôi đã cho người theo dõi xung quanh khu nhà họ Hồng. Hôm nay tôi đã tra ra một chuyện”.
“Chuyện gì?”
Lâm Hàn giật mình, không ngờ khả năng làm việc của Vương Vũ cũng khá ổn, tối qua anh bảo anh ta điều tra ban giám đốc nhà họ Hồng, mới một đêm đã có tin tức.
“Chúng tôi phát hiện Hồng Chính bao nuôi bồ nhí. Sáng nay chúng tôi theo dõi xe ông ta, phát hiện ông ta đến một khu biệt thự gần đó để đón một người phụ nữ”, Vương Vũ trả lời.
“Sau đó chúng tôi phát hiện Hồng Chính đi dạo phố cùng người phụ nữ đó, hơn nữa cử chỉ rất thân mật”.
“Có ảnh không?”
Lâm Hàn gửi tin nhắn lại, miệng nở nụ cười, anh không ngờ Hồng Chính còn bao nuôi bồ nhí.
“Có”.
Sau đó Lâm Hàn nhận được một bức ảnh trong wechat.
Vì chụp từ xa nên ảnh hơi mờ, anh bấm vào xem, trong ảnh là Hồng Chính và một cô gái khoảng 18 tuổi đang vào một cửa hàng trang sức.
Cô gái nhỏ khoác tay Hồng Chính rất thân mật, nhưng có thể nhìn ra được một tay ông ta đang đặt lên mông cô gái.
“Không ngờ Hồng Chính đã năm, sáu mươi tuổi rồi vẫn trâu già gặm cỏ non, tìm cô gái trẻ thế này để chơi”.
Lâm Hàn nhếch mép, có tiền bao nuôi bồ nhí là chuyện rất bình thường, nhưng chuyện này không thể để lộ ra, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Ở Hoa Hạ, loại người khác không nhiều, nhưng người hóng hớt lại đông vô kể, họ rất tò mò đời sống riêng tư của các đại gia.
Nếu để người trong Kim Lăng biết Hồng Chính – một thành viên trong ban giám đốc của nhà họ Hồng ở Hoa Đông còn bao nuôi bồ nhí, chắc ông ta sẽ bị nước bọt dìm chết.
Đương nhiên Lâm Hàn thấy, chỉ dựa vào một bức ảnh này mà muốn quật ngã nhà họ Hồng thì không thể.
Anh cần nhiều thứ thú vị hơn nữa.
“Tiếp tục điều tra, tốt nhất nên điều tra tất cả các thành viên ban giám đốc của nhà họ Hồng đi”, Lâm Hàn gửi tin nhắn.
“Vâng thưa cậu Lâm!”
Vương Vũ trả lời lại ngay.
…
Cùng lúc này, trụ sở nhà họ Hồng ở Kim Lăng.
Trụ sở chính của nhà họ Hồng nằm ở quận Huyền Vũ thuộc Kim Lăng, đây là một trang viên rất lớn.
Vào thế kỷ trước, đây là trang viên rượu vang mà người Pháp mua lại, sau khi thành lập đất nước thì đưa qua tay nhà họ Hồng, an cư lập nghiệp ở đây.
Toàn bộ trang viên có 800 mẫu, sau khi mua lại nhà họ Hồng vẫn trồng một số lượng lớn các loại cây nho ở đây, nhưng rượu sản xuất ra đều do nhà họ Hồng tự thưởng thức.
Khung cảnh bên trong dễ chịu, không khí trong lành, đến đây cứ như đang ở nông thôn vậy.
Thật khó tưởng tượng Kim Lăng phồn hoa, nhộn nhịp lại có một nơi yên tĩnh, tao nhã thế này.
Trong trang viên có một toà lâu đài cổ cao sừng sững, được làm bằng đá cẩm thạch.
Trên một chiếc ghế ở bên trong, một người đàn ông đang ngồi trên đó, tay phải chống cằm, đôi mắt loé sáng như đang có điều suy nghĩ.
Người đàn ông này có khuôn mặt chữ điền, khoảng 60 tuổi, trên mặt đã có nếp nhăn, đôi mắt sâu thẳm, không nhìn ra được ông ta đang nghĩ gì.
Người này tên là Hồng Đạp Thiên, chính là ông chủ nhà họ Hồng ở Kim Lăng.
“Anh cả!”
Bên ngoài lâu đài cổ, lại có một người đàn ông trung niên khác bước vào, đó là Hồng Chính.
Nhà họ Hồng có ba người con trai, con trai cả là Hồng Đạp Thiên, ông ta hiện đang là ông chủ của nhà họ Hồng, quản lý toàn bộ gia tộc, có tai mắt ở khắp Đông Hải.
Người cũng như tên, không nói đến gì khác, bầu trời Kim Lăng này, một chân thôi là ông ta có thể giẫm lên được.
Chỉ một câu của ông ta thôi, Kim Lăng sẽ trời đất quay cuồng.
Con trai thứ hai là Hồng Chính, phụ trách công việc trong giới kinh doanh của nhà họ Hồng, ông ta thông minh, có năng lực, có tầm nhìn kinh doanh rất xa, gặp phải chuyện gì cũng có thể bình tĩnh điềm nhiên giải quyết, thủ đoạn tàn nhẫn, hung ác. Ông ta không làm gì thì không sao, nếu đã động đến thì chắc chắn sẽ long trời lở đất.
Người con trai thứ ba là Hồng Lượng, ông ta cũng chính là bố của Hồng Phong, phụ trách mảng ngoại giao của gia tộc. Người này có tiền, có quyền, tai mắt nhiều, việc gì cũng có thể giải quyết dễ dàng. Ông ta rất giỏi trong việc đối nhân xử thế, lôi kéo các thế lực mạnh về phe mình.
Có thể nói, nhà họ Hồng có ngày hôm nay 60% là nhờ có ba anh em này.
“Anh cả, anh tìm em có việc gì thế?”
Sau khi Hồng Chính vào đại sảnh thì ngồi lên ghế.
“Anh đã biết chuyện chú chuyển nhượng nhà máy cho Trần Nam rồi. Anh gọi chú tới là có hai việc”.
Hồng Đạp Thiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp, vào thẳng vấn đề, không hề dài dòng.
“Việc thứ nhất, lô hàng thiết bị bảo vệ môi trường trị giá 10 tỷ tệ mà chú lại báo giá 20 tỷ, không lâu nữa Trần Nam chắc chắn sẽ biết. Chú định giải quyết thế nào?”
“Việc này thì anh cả không cần lo lắng”, Hồng Chính mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn:
“Em sẽ ra tay hành động trước, trong hai ngày tới, em sẽ thu hồi số cổ phần đó từ tay Trần Nam về. Còn về việc em dùng thủ đoạn gì, anh cả cũng biết rõ rồi đấy”.
Hồng Đạp Thiên gật đầu: “Được, cố gắng đừng giết người. Dù sao Trần Nam cũng khá nổi tiếng ở thành phố Kim Lăng, nếu cậu ta chết rất có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Hồng chúng ta”.
“Đương nhiên, giết người cũng không thành vấn đề, chỉ cần bố vẫn còn ở đó thì bất cứ thế lực bên ngoài nào cũng không thể tạo thành ảnh hưởng cho nhà họ Hồng chúng ta”.
“Vâng, em biết điều này”, Hồng Chính gật đầu.
“Việc thứ hai liên quan đến Lâm Hàn”, Hồng Đạp Thiên lên tiếng.
“Lâm Hàn?”, mắt Hồng Chính loé lên, “Tên sai vặt của Trần Nam hả? Loại người này chỉ là một tên nhãi nhép ôm đùi Trần Nam để leo lên mà thôi. Một con kiến đáng để anh phải chú ý vậy sao?”
“Thân phận của Lâm Hàn không phải như vậy”, Hồng Đạp Thiên bảo:
“Cậu em chi bên Hồng Nhai hôm qua đã nói cho anh biết, Californium của thành phố Đông Hải chính là do Lâm Hàn kiếm ra”.
“Cái gì? Cậu ta là Lâm Hàn của thành phố Đông Hải?”
Mí mắt Hồng Chính giật giật.
“Đúng vậy, nhìn từ bức ảnh có thể thấy rõ, Hồng Nhai nói Lâm Hàn bên cạnh Trần Nam chính là Lâm Hàn của thành phố Đông Hải”, Hồng Đạp Thiên gật đầu.
“Thảo nảo… Thảo nào lần đầu tiên nghe thấy cái tên Lâm Hàn ở khách sạn Kim Lăng, mình đã cảm thấy quen tai, nhưng không nghĩ đến việc này. Không ngờ Lâm Hàn này lại là Lâm Hàn đến từ thành phố Đông Hải”.
Hồng Chính lẩm bẩm, khoé miệng nở nụ cười trêu đùa:
“Thú vị rồi đây!”
“Chúng ta nhìn trúng Californium, thông qua Hồng Nhai gửi ý định muốn mua, nhưng Lâm Hàn lại không biết tốt xấu, từ chối chúng ta. Cuối cùng em đã trừng trị cậu ta, yêu cầu tất cả các bệnh viện ở Đông Hải từ chối thiết bị xạ trị bằng Californium của Lâm Hàn, để cậu ta mất trắng 1 tỷ tệ”.
“Không ngờ Lâm Hàn lại đến Kim Lăng, hơn nữa còn theo sau Trần Nam, xuất hiện trong tầm mắt nhà họ Hồng, cậu ta có mục đích gì đây?”
“Không cần biết có mục đích gì, nhưng Lâm Hàn này ẩn chứa mối nguy hiểm”, Hồng Đạp Thiên nhẹ giọng nói:
“Hơn nữa tối qua cậu ta còn đánh con trai chú ba bị thương nghiêm trọng, giờ vẫn đang nằm trong viện”.
“Cái gì? Đánh Hồng Phong bị thương nặng á? Lâm Hàn này ăn gan hùm mật gấu à?”, Hồng Chính há to miệng.
"Dù mày có cả đám thuộc hạ thì sao chứ? Mày chắc chắn cũng sẽ bị chôn thôi!"
Hồng Phong cười lạnh: "Bản lĩnh của Lâm Hàn mày tao cũng đã chứng kiến, đúng là không tệ. Nhưng mày có mạnh đến mấy thì cũng chẳng địch lại súng đạn đâu!"
"Lâm Hàn, tao hỏi mày, bị nòng súng chĩa vào đầu, mày có sợ không?"
Rắc rắc!
Ngón cái Hồng Phong mở chốt an toàn của súng.
"Tao cho mày cơ hội cuối cùng, gọi tao mấy tiếng bố thì chuyện hôm nay tao sẽ không tính toán với mày nữa", Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt không mảy may thay đổi.
"Đệch mợ! Đến lúc này rồi mà mày còn dám ra vẻ với tao!"
Hồng Phong tức điên quát lớn, ngón tay đặt trên súng chuẩn bị bóp cò.
Bịch bịch bịch!
Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang lên.
Một người đàn ông chạy nhanh đến.
Người này mặc áo ba lỗ, sau lưng có xăm một con rồng màu xanh, vóc dáng cao lớn tầm 1 mét 8, trông như một ngọn núi nhỏ áp bức người khác.
"Vương Vũ?"
Vừa thấy người này, ánh mắt Hồng Phong chợt lóe.
Người này là một đại ca khu Tê Hà - Kim Lăng, trước đây trùm khu này là một đại ca tên Tưởng Đào, nhưng không biết vì cớ gì đã bị Vương Vũ chiếm ngôi.
Dạy dỗ Lâm Hàn lần này, người Hồng Phong tìm chính là đàn em dưới trướng Vương Vũ.
Nhưng Hồng Phong không ngờ, Vương Vũ lại đích thân đến đây.
"Anh Vũ!"
"Anh Vũ!"
Hai mười mấy tên côn đồ kia vừa nhìn thấy Vương Vũ đều vội vã lồm cồm bò dậy, nhịn đau gọi.
"Vương Vũ, sao hả, chẳng phải anh không thèm tiền của tôi sao!"
Hồng Phong cười ha hả nói: "Đại ca khu Tê Hà cũng đã đích thân đến, vẫn nể mặt Hồng Phong tôi lắm nha!"
Vương Vũ thẳng thừng bỏ ngoài tai lời của Hồng Phong, đảo mắt nhìn cả đám, sau cùng dừng lại trên người Lâm Hàn, con ngươi anh ta bỗng nhiên trợn to, mặt đầy cung kính bước đến trước mặt Lâm Hàn, cúi đầu nói:
"Cậu Lâm, Vương Vũ đến muộn rồi!"
Kế tiếp, anh ta nhìn thấy khẩu súng của Hồng Phong đang chĩa vào Lâm Hàn.
Tay phải anh ta nhanh như chớp!
Lạch cạch!
Cây súng lục của Hồng Phong đã bị Vương Vũ cướp mất.
"Vương Vũ! Anh làm gì thế!"
Sắc mặt Hồng Phong nhất thời thay đổi.
Vương Vũ lại nhìn Lâm Hàn, giọng điệu có hơi căng thẳng cùng cung kính:
"Tôi mới nhận được tin thuộc hạ của mình bị người khác bỏ tiền thuê dạy dỗ một người tên Lâm Hàn. Vừa biết tôi đã tức tốc chạy đến đây, cậu Lâm không có thương tích gì tôi cũng yên tâm".
"Trong chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng đám thuộc hạ của tôi cả gan đến gây sự với cậu Lâm thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm! Không dạy dỗ tốt thuộc hạ của mình, cậu Lâm muốn xử phạt thế nào tôi cũng chấp nhận!".
"Chuyện gì thế này..."
Mà Hồng Phong bên đây khi nghe được những lời đó cũng đã có phản ứng.
Anh ta ngây ngẩn cả người, Vương Vũ... sao lại cung kính với Lâm Hàn như thế? Sao có thể chứ?
Trông có vẻ địa vị của Lâm Hàn còn cao hơn Vương Vũ rất nhiều!
Ánh mắt Hồng Phong chuyển động, nhưng không tài nào nghĩ ra mối quan hệ này là như thế nào.
Vương Vũ là một đại ca xã hội đen của khu Tê Hà, hơn hết sau lưng anh ta còn có nhà họ Hoàng của vùng xám chống lưng!
Địa vị nhà họ Hoàng có thể nói là ngồi ngang hàng với nhà họ Hồng của anh ta!
Vì cớ gì mà Vương Vũ lại cung kính với Lâm Hàn đến thế?
Chu Nhã Thiến cạnh bên cũng trợn to hai mắt, sự tình đang diễn ra trước mắt có hơi quá sức tưởng tượng của cô ta.
"Kẻ không biết không có tội, anh có thể đến đây chí ít trong lòng anh vẫn kính trọng tôi", khuôn mặt Lâm Hàn không cảm xúc nhìn Vương Vũ.
Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cả người Vương Vũ run lên, trên trán nhất thời ra mồ hôi lạnh.
Lâm Hàn gặp rắc rối, mà đám gây ra rắc rối ấy lại chính là đàn em dưới trướng mình, dĩ nhiên Vương Vũ phải tức tốc chạy đến.
Bởi vì mạng sống của cả nhà Vương Vũ đều nằm trong tay Trần Nam, cũng có thế nói do Lâm Hàn quyết định!
Bây giờ anh ta cũng chỉ là con cờ của Lâm Hàn thôi!
Nếu như ngoan ngoãn nghe theo thì hết thảy còn êm ấm, anh ta cũng hưởng được một ít lợi.
Còn nếu chống lại, mạng sống của cả nhà anh ta sẽ không còn!
"Cậu Lâm nói phải, vậy Hồng Phong này..."
Vương Vũ đưa mắt nhìn về phía Hồng Phong, nhưng lại hỏi Lâm Hàn.
Bây giờ, Lâm Hàn là đại ca của anh ta, hết thảy đương nhiên phải nghe theo Lâm Hàn.
"Anh tự giải quyết đi", Lâm Hàn cười nhạt.
Vương Vũ gật đầu, mặt mày lộ vẻ ngoan độc, anh ta vươn tay chụp lấy vai của Hồng Phong, kéo mạnh ra!
Bịch!
Cả người Hồng Phong bị Vương Vũ lôi ra ngoài, té xuống đất.
"Đau chết tôi rồi!"
Hồng Phong kêu thảm thiết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Vũ:
"Đệch mẹ mày Vương Vũ! Mày chán sống rồi à! Tao là người nhà họ Hồng đấy, lẽ nào mày muốn ra tay với cả tao sao!"
"Mày mới là người chán sống đó!"
Vương Vũ bỏ ngoài tai lời nói của Hồng Phong, dùng nắm tay phải cho anh ta một đấm.
Bốp!
Cú đấm này nện thẳng vào mặt Hồng Phong, cổ anh ta lệch sang một bên, suýt nữa gãy mất, máu tươi tức thì ọc ra từ khóe miệng.
"Đánh cho tao!"
Vương Vũ quát lớn.
Hai mươi mấy tên côn đồ cắc ké kia vừa nhận được lệnh, lập tức vọt đến vây đánh Hồng Phong.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tiếng đánh đấm không ngưng vang lên.
"Đệch mẹ mày!"
"Vương Vũ! Khốn kiếp! Mày dám sai người đánh tao!"
"Úi đau, đau chết mất! Vương Vũ, nhà họ Hồng sẽ không bỏ qua cho mày!"
...
Hồng Phong kêu gào thảm thiết, toàn thân lấm lem máu đỏ.
Chu Nhã Thiến ngồi một bên không nhìn nổi nhắm chặt mắt lại, sợ đến nỗi cả người run rẩy.
Vẻ mặt Vương Vũ không thay đổi: "Đánh tiếp cho tao!"
Lâm Hàn không nói gì thì Vương Vũ tuyệt đối sẽ không bảo dừng tay, cho dù là có đánh chết Hồng Phong tại đây!
Bởi vì chỉ có như vậy mới làm nguôi ngoai ngọn lửa giận của Lâm Hàn.
Dù sao mạng sống của cả nhà anh ta đều nằm trong tay Lâm Hàn.
"Úi đau! Đừng đánh nữa!"
Rốt cuộc Hồng Phong cũng không chịu nổi, mở miệng xin tha.
"Đừng đánh nữa mà! Van xin mấy người đừng đánh nữa!"
"Đánh tiếp là chết người mất!"
...
Hồng Phong liên tục xin tha, nhưng những cú đấm kia vẫn không ngừng nện vào toàn thân anh ta.
Cả người đau đớn không thôi, xương cốt như gãy ra từng khúc, thậm chí nội tạng cũng bị chấn thương, cặp mắt anh ta bị đánh cho sưng húp, con ngươi như sắp lồi ra ngoài.
Vương Vũ liếc nhìn Lâm Hàn.
Anh vẫn không nhúc nhích, im lặng mà chứng kiến một màn này.
"Đánh chết nó cho tao!", Vương Vũ nói.
Lúc này, Hồng Phong đã bị thương nặng, Lâm Hàn cũng không nói lời nào, chứng tỏ là muốn đánh đến chết.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Những tên côn đồ cắc ké kia dồn sức ra tay mạnh hơn.
"Aaaaaa!"
Hồng Phong kêu gào thảm thiết, hét lớn:
"Lâm Hàn!"
"Bố Lâm Hàn! Bảo bọn họ dừng tay đi!"
"Đừng đánh nữa! Bố ơi! Nếu đánh tiếp con chết mất!"
...
Hồng Phong hét toáng lên, anh ta có ngốc đến mấy thì giờ cũng hiểu được là Vương Vũ đang nghe theo lệnh Lâm Hàn.
Chỉ cần Lâm Hàn lên tiếng thì bọn họ sẽ dừng tay.
"Bố Lâm Hàn! Đừng đánh nữa! Chết con rồi!"
Hồng Phong la hét, toàn thân run rẩy lạnh buốt, anh ta cảm thấy như tử thần đang sắp đến tìm mình.
Nếu còn đánh thì chắc chắn sẽ chết mất!
Lâm Hàn giơ tay lên.
"Được rồi, đừng đánh nữa!", Vương Vũ lập tức nói.
Hồng Phong cảm nhận được những cú đấm vốn đang nện trên người mình giờ đã biến mất, nhưng khắp nơi trên cơ thể từ xương đến da thịt đều đau đớn không thôi, đến mức anh ta phải bật khóc.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng phải gánh chịu nỗi nhục nhã lớn đến vậy.
Nhưng giờ đây, anh ta không còn sức để nổi giận khi bị sỉ nhục mà thay vào đó là sợ hãi, cực kỳ sợ hãi người tên Lâm Hàn này.
Dường như ngay từ đầu, chàng trai này đã chẳng xem lai lịch con cháu dòng chính của nhà họ Hồng ra gì, nói đánh là đánh, hơn nữa còn muốn đánh đến chết!
Hồng Phong tin rằng, nếu vừa rồi không kịp gọi bố, bây giờ mình đã bị đánh chết tức tưởi rồi!
Chương 392: Bà chủ Lâm
"Bố Lâm Hàn... Đừng đánh nữa..."
Hồng Phong hoảng sợ nhìn Lâm Hàn, cả người không ngừng run lẩy bẩy.
"Chịu nhận sớm chút không phải là đỡ chịu đau đớn xác thịt rồi sao?", Lâm Hàn lườm Hồng Phong:
"Cút xéo, đừng để tao gặp lại mày nữa".
"Vâng vâng vâng! Con sẽ cút ngay, cút ngay đây!"
Hồng Phong vội vã gật đầu, giùng giằng bò dậy từ dưới đất, chịu đau ngồi lên xe.
Brừm brừm...
A8 nhanh chóng vọt đi.
Ánh mắt Lâm Hàn lạnh tanh nhìn theo bóng xe của Hồng Phong đang dần khuất xa.
Trong lòng Lâm Hàn vẫn còn chút kiêng kỵ với nhà họ Hồng, dù sao nói gì thì cũng là một thế gia, nếu như hôm nay thật sự đánh chết Hồng Phong tại đây, sẽ ảnh hưởng rất lớn, kế hoạch của Lâm Hàn cũng sẽ nảy sinh biến hóa.
"Cậu Lâm", Vương Vũ đi tới trước Lâm Hàn với vẻ mặt cung kính.
"Bây giờ, anh là người nắm khu Tê Hà à?"
Lâm Hàn liếc nhìn Vương Vũ.
"Thưa vâng", Vương Vũ gật đầu.
"Anh biết Hoàng Liệt chứ?", Lâm Hàn sờ cằm một cái, bỗng nhiên hỏi.
"Ông Hoàng sao!"
Sắc mặt Vương Vũ trở nên nghiêm trọng: "Tôi biết, người này là ban lãnh đạo nhà họ Hoàng, đồng thời gã ta cũng là người của chấp pháp đường cho vùng xám nhà họ Hoàng. Gã ta chuyên thi hành gia pháp với đám anh em dưới trướng khi vi phạm, có thể nói quyền lực cực lớn".
Lâm Hàn lộ ra vẻ mặt suy tư, đám người bịt mặt hôm ở Trần Công Quán ắt hẳn là người của chấp pháp đường.
"Với cấp bậc đại ca khu Tê Hà của anh bây giờ có tiếp cận Hoàng Liệt được không?", Lâm Hàn hỏi tiếp.
"Việc này...rất khó".
Vương Vũ ngẫm nghĩ rồi nói.
"Thế lực nhà họ Hoàng ở khắp vùng xám Hoa Đông rất lớn, mà những người có vị trí cấp bậc như tôi có hơn vài chục người, tôi chỉ được xem như cấp dưới. Muốn tiếp cận được với ông Hoàng thì ắt phải xảy ra chuyện lớn nào đó".
"Tôi hiểu rồi", Lâm Hàn nói:
"Giao cho anh hai nhiệm vụ".
"Xin cậu Lâm cứ việc sai bảo!"
Vương Vũ nghiêm mặt nói, mạng sống cả nhà đều đang nằm trong tay Lâm Hàn, anh ta không thể không nghe theo lệnh Lâm Hàn.
"Thứ nhất, nghĩ cách tiếp cận Hoàng Liệt".
"Thứ hai, cử thuộc hạ ngầm điều tra ban lãnh đạo nhà họ Hồng, như là Hồng Chính, tìm hiểu xem cuộc sống đời tư thế nào, sau đó báo cho tôi biết".
Lâm Hàn trầm giọng nói.
"Vâng!"
Vương Vũ gật đầu, mặc dù tò mò nhưng vẫn không dám hỏi nhiều.
"Tốt lắm, anh về được rồi".
Lâm Hàn khoát tay.
"Vâng!"
Vương Vũ vẫy tay, dẫn hơn hai mươi tên đàn em nhanh chóng rời đi.
Kế tiếp, Lâm Hàn sắp xếp ổn thỏa nơi nghỉ ngơi cho đám người Tôn Hàn Các, sau đó mới trở về biệt thự nhà mình.
Khi nhìn thấy Dương Lệ yên ổn ngủ trên giường, lúc này Lâm Hàn mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cởi đồ ra, ôm chặt người mình yêu thương, khẽ ngửi mùi thơm cơ thể trên người Dương Lệ rồi chìm vào giấc ngủ.
...
Cùng lúc đó, tại New York - nước Mỹ.
Bây giờ đang là 8 giờ sáng ở nước Mỹ, ánh nắng vàng chiếu rọi trên đầu dòng người vội vã tấp nập trên đường phố Wall - New York.
Nơi đây là trung tâm tài chính của thế giới, có thể tìm được việc làm ở đây đều là tinh anh trong xã hội, hoặc thuộc giai cấp rất cao.
Tại tầng cao nhất của một tòa nhà cao ốc trên đường Wall, có một người phụ nữ đang ngồi trên ghế văn phòng cạnh cửa sổ, im lặng rũ mắt ngắm nhìn phong cảnh đường Wall bên dưới.
Bà ấy mặc một bộ trang phục công sở màu cà phê, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt trắng mịn tinh xảo, nhưng có thể lờ mờ thấy được những nếp nhăn nơi khóe mắt.
Cả người toát lên vẻ uy nghiêm nhàn nhạt, đó là loại hơi thở của một người ngồi trên đỉnh thế giới, trong tay nắm đầy quyền lực!
Khi một người bình thường cảm nhận được hơi thở này khó tránh trong lòng sẽ nảy sinh quy phục, muốn quỳ xuống trước bà ấy nhận làm bề tôi.
Rất khó tưởng tượng, một người phụ nữ mà lại có loại khí chất này.
Bịch bịch bịch!
Sau lưng người phụ nữ vang lên tiếng bước chân.
Có một ông cụ bước vào.
Ông cụ này tóc đã bạc trắng, chống một cái quải trượng đầu rồng, ánh mắt thâm thúy, dường như có thể nhìn thấu mọi chuyện trên thế gian, lại còn chất chứa đầy trí tuệ.
"Bà chủ Lâm!"
Ông cụ bước đến sau lưng người phụ nữ, cúi đầu cung kính nói.
"Ông Vân đến rồi à", người phụ nữ vẫn nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói:
"Chuyện của Tiểu Hàn phía gia tộc nói sao".
"Ban lãnh đạo gia tộc nói, đồng ý để bà chủ Lâm bay về Hoa Hạ gặp cậu Lâm", ông cụ nói:
"Dù sao cậu Lâm đã ký kết được với nhà họ Vương hiệp thương mảng logistics, với năng lực đó, đã nhận được sự thừa nhận của gia tộc".
"Vậy là được rồi, nếu mấy ông già kia không đồng ý, tôi định sẽ làm cho ra trò đấy. Tôi muốn gặp thằng con trai mà tôi mang nặng đẻ đau còn phải đợi bọn họ phê chuẩn sao, mấy ông già đó tưởng bọn họ là chủ cái nhà họ Lâm này à!"
Cách nói của người phụ nữ này tuy dưng dửng, nhưng giọng điệu lại chứa đầy rét lạnh.
Nghe thế, ông cụ rùng mình: "Thưa bà chủ Lâm, những vị bô lão trong ban lãnh đạo kia cũng chỉ vì cân nhắc lợi ích của gia tộc, dù sao có bà ở đây đường Wall mới không nảy sinh chuyện ngoài ý muốn".
"Trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích của gia tộc, còn với tôi thì tình thân là trên hết".
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên: "Dù sao cũng đã hơn 10 năm tôi không được gặp Tiểu Hàn rồi, là tôi mắc nợ nó. Tôi đã dành 10 năm để dâng hiến cho sự nghiệp của gia tộc, bây giờ đã đến lúc tôi nên bù đắp cho Tiểu Hàn".
"À, bây giờ Tiểu Hàn sống thế nào?"
"Hẳn cũng không tệ lắm, có tin báo về, cậu Lâm đã mở được công ty livestream, còn có siêu thị, phát triển vô cùng nhanh chóng. Dạo gần đây cậu ấy đã đến Kim Lăng, chắc đang bận rộn chuyện mở rộng siêu thị", ông Vân cười nói.
"Thằng nhỏ này cũng có đầu óc kinh doanh đấy".
Đáy mắt người phụ nữ hiện lên vẻ dịu dàng.
Nếu để đám cấp dưới của bà ấy nhìn thấy, chắc chắn sẽ giật cả mình ngay.
Bởi vì trong lòng bọn họ, thường ngày tổng giám đốc là người xa rời quần chúng, cách làm việc như sấm rền gió cuốn, không nói đến tình người.
Loại ánh mắt này không thể nào xuất hiện được.
"Phải rồi, bá tước bố của công chúa hoàng gia Anh muốn cùng chúng ta kết thông gia. Thằng nhỏ Tiểu Hàn cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi!"
Bỗng nhiên, người phụ nữ nghĩ đến điều gì đó, bà ấy nói: "Đến khi đó để Tiểu Hàn cưới cô ấy đi! Tôi cũng đã từng gặp cô công chúa ấy rồi, ngoại hình xinh đẹp, vả lại được giáo dục trong hoàng gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết cách đối nhân xử thế".
"Ách... Thưa bà chủ, cậu Lâm hình như đã lập gia đình ở thành phố Đông Hải rồi", sắc mặt ông cụ khẽ thay đổi.
"Kết hôn rồi?"
Người phụ nữ nhướng mày: "Đối phương thuộc tầng lớp gia đình nào? Gia tài bạc tỷ sao? Hay trong nhà có người làm quan chức cấp cao trong bộ máy nhà nước? Hay là con cháu đời thứ hai, thứ ba của cán bộ Đảng?"
"Tất cả đều không phải, chỉ là một cô gái trong gia đình bình thường", ông cụ nói.
"Thế à".
Chân mày người phụ nữ giãn ra, không nghĩ thêm nữa.
"Đến lúc đó, cứ cho con bé đó 10 tỷ, bảo nó ly hôn với Tiểu Hàn là được. Chuyện cỏn con này không cần báo với tôi nữa".
"Sau khi ly hôn xong, bảo Tiểu Hàn lấy công chúa nước Anh làm vợ, nếu mang ra so sánh với một cô gái bình thường, tôi vẫn cảm thấy Tiểu Hàn sẽ thích công chúa hơn. Vả lại, cũng chỉ có công chúa mới hợp với thân phận người kế thừa nhà họ Lâm của Tiểu Hàn!"
"Bà chủ Lâm nói chí phải!", ông cụ cười nói:
"Trước mắt, chúng tôi đã liên lạc với người phụ trách sân bay Đông Hải, bên đó đã đồng ý để máy bay tư nhân của bà chủ Lâm bay thẳng vào lãnh thổ Hoa Hạ, đáp xuống tại sân bay Đông Hải".
Chương 393: Đền thờ Khổng Tử
“Đông Hải thì thôi đi, bây giờ Tiểu Hàn đang ở Kim Lăng, đến khi đó bay thẳng tới sân bay Kim Lăng là được rồi”, người phụ nữ nói.
“Được, tôi đi làm ngay”.
Ông già gật đầu.
…
Biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa, Kim Lăng, Hoa Hạ.
Khi ánh mặt trời chiếu xuống, Lâm Hàn tỉnh dậy.
“Ông xã, ăn sáng đi!”, Dương Lệ mở cửa ra.
Cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng, đeo tạp dề trước ngực, tươi cười nhìn Lâm Hàn.
“Được”.
Lâm Hàn khẽ cười, dụi đôi mắt còn ngái ngủ, xuống giường cùng Dương Lệ ăn sáng.
Anh rất tận hưởng thế giới hai người với cô.
Bữa sáng rất đơn giản, Dương Lệ rán bánh trứng và chuẩn bị thêm một ly sữa cho anh.
Dùng xong bữa sáng, Lâm Hàn lau miệng, cười nói với Dương Lệ:
“Bà xã, em vừa đến Kim Lăng, hôm nay chúng ta cùng đi ngắm cảnh, vui chơi đi!”
“Vâng!”
Dương Lệ gật đầu: “Chúng ta đến đền thờ Khổng Tử đi, cách đây cũng gần, hơn nữa ở đó còn có rất nhiều đồ ăn vặt”.
“Được thôi!”
Lâm Hàn gật đầu.
Reng reng reng…
Đột nhiên điện thoại Lâm Hàn đổ chuông.
“Anh nghe điện thoại đã nhé”.
Lâm Hàn nói với Dương Lệ một tiếng rồi bắt máy.
“Cậu Lâm, tôi là Triệu Nhã đây”.
Giọng Triệu Nhã vang lên.
“Tỉnh rượu rồi à?”
Lâm Hàn mỉm cười, tối qua Triệu Nhã uống say mèm, anh đoán cô ta sẽ ngủ tới trưa luôn chứ!
“Tôi tỉnh lâu rồi”.
Triệu Nhã đáp: “Chỉ là đầu vẫn hơi choáng một chút thôi. Cậu Lâm, tôi vừa nhận được một tin”.
Triệu Nhã vào thẳng vấn đề, rất trực tiếp:
“Tin này là do Chúc Đài – lão già tối qua nói cho tôi, tất cả các ông trùm bất động sản ở Kim Lăng đều từ chối cho phép siêu thị Hoa Nhuận của chúng ta mở chi nhánh ở địa bàn của họ. Lần trước tôi đã thương lượng với một số ông chủ bất động sản, nhưng sáng nay họ đều từ chối”.
“Cậu Lâm, bây giờ phải xử lý thế nào?”
Giọng Triệu Nhã có vẻ lo lắng.
Cô ta đã hoàn tất các thủ tục ở sở công thương, sở phòng cháy chữa cháy, chỉ còn lại bước cuối cùng là chọn vị trí.
Nếu tất cả đều bị từ chối, có thể nói là nỗ lực của cô ta trong những ngày qua đều tan thành mây khói hết.
Quan trọng hơn là, cô ta không làm được gì trong chuyện này, cũng không thể thay đổi được.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ lo liệu”.
Lâm Hàn nói.
“Cậu Lâm, hay là chúng ta cầu xin Chúc Đài đi, các ông trùm bất động sản Kim Lăng từ chối chúng ta chắc chắn là do ông ta giở trò sau lưng”, Triệu Nhã lại bảo:
“Chỉ có cầu xin ông ta rút lại quyết định này thì chúng ta mới có thể mở chi nhánh”.
“Ừ, cứ chờ tin của tôi đi”, Lâm Hàn lên tiếng, giọng nói có chút lạnh lùng.
“Được!”
Triệu Nhã không nói thêm nữa, nếu Lâm Hàn nói sẽ giải quyết thì cô ta tin anh sẽ giải quyết được.
“Tôi bảo cô điều tra chuyện thiết bị bảo vệ môi trường của nhà họ Hồng, cô điều tra thế nào rồi?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Tôi vẫn luôn chú ý đến chuyện này, tối nay Trần Nam đến khu công nghiệp để xem việc lắp đặt và sử dụng các thiết bị bảo vệ môi trường, đồng thời ghi lại mẫu mã các thiết bị và thông tin người bán sau đó thông báo cho tôi”.
Triệu Nhã cho biết: “Sáng nay sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên tôi làm là điều tra giá cả những thiết bị bảo vệ môi trường này. Tôi ước tính sơ bộ, giá của lô thiết bị này khoảng 10 tỷ tệ”.
“Cũng có nghĩa là, không phải 20 tỷ tệ?”
Ánh mắt Lâm Hàn hơi lạnh.
“Tôi cũng chỉ tính sơ sơ thôi, nhưng chắc chắn không đến 20 tỷ tệ, giá chỉ dao động khoảng trên dưới 10 tỷ tệ thôi”, Triệu Nhã nói một cách chắc chắn.
“Ừ”.
Lâm Hàn gật đầu, xem ra suy đoán của anh là đúng, quả nhiên Hồng Chính đã tăng giá rồi từ đó thu hồi cổ phần trong tay những cổ đông nhỏ.
Nhưng điều anh không ngờ là Hồng Chính lại có dã tâm lớn đến vậy.
10 tỷ tệ tiền thiết bị, thế mà ông ta lại tăng lên gấp đôi.
Đến cuối cùng nhà họ Hồng chỉ phải chi 1 tỷ tệ để mua thiết bị bảo vệ môi trường cả chục tỷ.
Lâm Hàn đã bỏ ra 9 tỷ.
Mặc dù Lâm Hàn có cổ phần nhưng nhà họ Hồng vẫn chiếm phần lớn các cổ phần của nhà máy, quyền quyết định sự phát triển của các xí nghiệp vẫn nằm trong tay nhà họ Hồng.
“Mấy ngày nay cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, những việc còn lại cứ giao cho tôi”, Lâm Hàn lại nói.
“Được, nhưng cậu Lâm này, nếu có việc gì cần đến tôi thì anh phải nói với tôi đấy nhé, tôi là người không chịu được nhàn rỗi!”, Triệu Nhã lập tức nói.
“Ừm, tôi biết rồi”.
Lâm Hàn mỉm cười, trò chuyện thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Anh lại mở wechat ra, tìm liên hệ “Phùng Thạch”.
“Còn bao lâu nữa ông mới đến Kim Lăng?”, Lâm Hàn gửi tin nhắn.
Tối qua sau khi ra khỏi quán ăn Trung Hoa, Lâm Hàn đã gọi điện cho Phùng Thạch.
Hiện nay ông ta là ông trùm bất động sản ở thành phố Đông Hải, là Hoàng đế đất đai chân chính.
Lâm Hàn không ngại điều Phùng Thạch từ Đông Hải đến Kim Lăng, tạo ra một làn sóng lớn trong ngành bất động sản Kim Lăng.
Muốn đối phó với Chúc Đài thì nên tìm người cùng ngành để giải quyết, như vậy là đỡ phiền nhất.
“Sắp rồi cậu Lâm, tôi đang yêu cầu bộ phận tài vụ tính xem công ty có bao nhiêu tài sản. Sau khi tính xong tôi sẽ đến Kim Lăng, tham gia vào ngành bất động sản ở đó, dự kiến tối nay tôi sẽ đến nơi”, không lâu sau, Phùng Thạch đã trả lời tin nhắn:
“Vừa khéo ngày mai Kim Lăng có một buổi hội nghị bất động sản, khi đó tôi sẽ đến tham gia. Ngoài ra, tôi đã thông báo cho những người bạn trong ngành bất động sản ở Kim Lăng của tôi, tiết lộ với ông ấy rằng tôi sẽ tham gia vào ngành bất động sản ở Kim Lăng”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Hàn gửi tin nhắn trả lời rồi cất điện thoại vào túi.
“Ông xã, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Dương Lệ lo lắng nhìn Lâm Hàn, cô thấy vừa nãy sắc mặt anh hơi lạnh lùng.
“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Đi, chúng ta ra ngoài chơi thôi”.
Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ, mỉm cười bảo.
Hai người sửa soạn một chút, sau đó Lâm Hàn lái xe đưa Dương Lệ đến đền thờ Khổng Tử.
Đền thờ Khổng Tử là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Kim Lăng, khách du lịch rất đông, nhìn thoáng qua đã thấy chật kín người. Thật ra bên trong còn có rất nhiều người bán hàng, còn có cả tiếng rao hàng.
Vừa đến đây, Dương Lệ đã trở thành một cô bé, kéo tay Lâm Hàn nhìn bên này, nhìn bên kia.
Lâm Hàn mỉm cười theo sau Dương Lệ, đưa cô đi dạo tứ phía.
Dương Lệ vốn đã xinh, đi trên đường thu hút rất nhiều ánh nhìn.
“Người đẹp à!”
“Xinh thật đấy, nhưng chàng trai bên cạnh cô ấy lại chỉ bình thường!”
“Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu”.
…
Ba người thanh niên nhìn vào Dương Lệ rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Người anh em, cậu dám lên xin wechat không?”
“Có gì mà không dám chứ? Xã hội bây giờ tìm người đẹp để xin wechat không phải chuyện thường xuyên xảy ra sao?”
“Đúng đó, đi xin wechat đi! Gần đây tôi có xem một đoạn video ngắn, học được cách tìm người đẹp để xin wechat, vừa hay thử luôn”.
Dứt lời, một chàng thanh niên trong số đó bước ra, chặn đường Dương Lệ.
“Người đẹp, em có biết tôi làm nghề gì không?”
Chàng thanh niên cười tươi rói nhìn Dương Lệ.
Cậu ta khoảng 20 tuổi, mặc áo khoác màu xanh bộ đội, trông rất đẹp trai, năng động.
“Làm gì?”
Dương Lệ dừng bước, nhìn cậu ta.
Mặc dù trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô vẫn hỏi.
“Làm trộm”, cậu ta nở nụ cười thần bí, khiến người khác bất giác cảm thấy hứng thú.
“Ồ”.
Dương Lệ gật đầu, không muốn nói thêm nữa bèn kéo Lâm Hàn đi.
Chương 394: Đồ chơi của người có tiền
Bình thường cô cũng hay xem những video ngắn, thường xuyên thấy các chàng trai sử dụng mánh khoé nho nhỏ để xin wechat các cô gái.
Theo cô thấy, trong mấy video đó, một số người vì muốn xin wechat mà dùng đủ cách trêu ghẹo, thực sự khiến người khác ngượng ngùng.
Ngay cả Dương Lệ cũng không hiểu tại sao những video đó lại có nhiều lượt xem và lượt thích, lượt bình luận đến vậy.
Đôi khi cô tự hỏi liệu có phải những video đó là diễn hay không?
Nếu không thì thực sự rất xấu hổ.
Nhưng Dương Lệ không ngờ hôm nay mình lại gặp ở đây, trong lòng cô không khỏi có chút phản cảm.
“Này người đẹp, đừng đi mà!”
Chàng trai trẻ thấy Dương Lệ định đi thì vội ngăn cô lại.
Hai chàng trai còn lại cũng ngăn cô.
“Em không tò mò tôi định trộm gì ư?”
Cậu ta mỉm cười, trong lòng cảm thấy phiền muộn, cô gái đối diện dường như không thuận theo chiêu trò của cậu, điều này khiến cậu có chút không vui.
“Trộm cái gì?”
Dương Lệ hơi chán ghét, nhưng bị đối phương chặn đường, cô chỉ có thể hỏi.
“Trộm ngôi sao sáng nhất đặt vào mắt em”.
Cậu ta dịu dàng nói, rất lãng mạn:
“Cô gái, tôi có thể trộm wechat của em không?”
Vừa nói cậu ta vừa mở mã QR wechat ra:
“Em quét mã của tôi là được”.
“Nhạt nhẽo”.
Dương Lệ lườm cậu ta rồi quay sang nói với Lâm Hàn: “Ông xã, chúng ta về đi”.
Nói xong cô kéo Lâm Hàn đi.
Bị mấy tên không có não này quấy rối, Dương Lệ chẳng còn tâm trạng đến thăm đền thờ Khổng Tử nữa.
“Được”.
Lâm Hàn và Dương Lệ đi ngược lại để về.
Nói thật, Lâm Hàn cũng rất phản cảm với những thứ vớ vẩn, không thiết thực này.
Ví dụ trong video còn có những kiểu như khi lên xuống thang máy, sờ tay người khác hoặc đang đi đường thì lén vỗ mông người ta, sau đó chỉ vào người khác.
Lâm Hàn nhìn thấy những video kiểu này là lướt qua luôn.
Ba chàng trai này dù không có não nhưng cũng không quá đáng, họ vẫn chưa đụng vào tay Dương Lệ, hay xúc phạm thân thể cô…
Vậy nên Lâm Hàn không thèm so đơ với những người này.
Nếu ba chàng trai này có hành động quá đáng, Lâm Hàn đã đánh họ tơi bời rồi.
“Đừng đi mà!”
Thấy Dương Lệ lại định đi, cậu ta lại bước lên một bước, chặn trước mặt cô, cười toe toét:
“Cho tôi xin wechat đi! Bạn tôi đều đang ở đây, cho tôi chút thể diện nhé! Em cho tôi wechat cũng không thiếu của em miếng thịt nào mà, đúng không?”
“Wechat là quyền riêng tư của tôi, tôi không muốn cho, không được à?”, giọng Dương Lệ lạnh như băng.
“Riêng tư?”
Cậu ta chế giễu: “Cô xinh đẹp như thế, kiểu phụ nữ như cô là đồ chơi của người có tiền, wechat sao có thể là riêng tư được chứ? Đoán chừng gặp người có tiền thì không cần người ta xin, cô cũng tự ngoan ngoãn chủ động cho wechat nhỉ?”
“Cậu có ý gì?”
Dương Lệ run lên vì tức giận.
“Ý gì? Ý trong lời nói, không nghe ra à?”
Cậu ta cười lớn tiếng: “Cô xinh đẹp như thế, đúng là đồ chơi của đám nhà giàu rồi!”
“Không cho thì không cho, còn nói riêng tư cái gì, haha, giả vờ cái gì chứ!”
“Chắc trong wechat toàn là các đại gia đúng không? Người trẻ tuổi bình thường như chúng tôi thì cô coi thường nên mới không chịu cho wechat!”
Nghe đến đây, hai chàng thanh niên bên cạnh cậu ta đều bật cười.
“Nói nhảm cái gì đấy?”
“Người phụ nữ này cũng thật là, xin wechat thì không cho, không cho thì không cho, còn nói là riêng tư, coi mình là người nổi tiếng đấy à?”
“Đúng thế!”
…
Chát!
Chát!
Chát!
Họ vừa dứt lời, tiếng tát giòn tay đã vang lên.
Trên mặt ba chàng trai trẻ đều xuất hiện dấu tay đỏ ửng, khuôn mặt đau rát.
“Thằng kia, mày làm gì đấy?”
“Mày dám đánh người?”
“Mày chán sống rồi hả?”
Ba thanh niên phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Hàn.
Ba cái tát vừa rồi chính là Lâm Hàn đánh.
“Mắt chó của chúng mày bị mù à? Không thấy bên cạnh cô ấy có đàn ông rồi hay sao mà còn lên xin wechat?”, ánh mắt Lâm Hàn lạnh lùng, anh nhìn lướt qua ba người nọ.
Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cả ba người đều run lên.
“Fuck, xin wechat thì có làm sao”, một người trong số đó chửi lớn:
“Bây giờ trong xã hội này có rất nhiều người nhìn thấy gái đẹp rồi xin wechat. Cho dù đã có bạn trai thì sao? Ai biết người phụ nữ của mày bắt cá bao nhiêu tay, chưa biết chừng người trước mặt mày đã bị bao nhiêu thằng đàn ông chơi trước rồi!”
“Đúng thế, mày chỉ là thằng đổ vỏ thôi!”
Nghe thấy câu này, Dương Lệ tức đến mức đầu xí khói.
Chát!
Chát!
Chát!
Lại là ba tiếng tát giòn tan vang lên.
Trên khuôn mặt ba chàng trai trẻ xuất hiện thêm ba dấu tay màu đỏ nữa.
Lần này Lâm Hàn đánh mạnh hơn vừa nãy một chút, một tên trong số đó đã bị đánh rách khoé miệng chảy máu, nửa bên mặt sưng lên.
“Aaa huhu! Đau quá!”
“Còn đánh nữa? Con mẹ mày!”
…
“Xin wechat phải không, được thôi”, Lâm Hàn nhìn ba người họ chằm chằm, lạnh lùng nói:
“Mày có quyền xin, vợ tao cũng có quyền từ chối, chúng mày ăn cứt rồi cắn người lung tung, trong miệng toàn cứt à?”
“Không cho là mắng chửi người khác, chúng mày cũng độc miệng lắm!”
Mấy cái tát vừa rồi nhanh chóng khiến rất nhiều du khách vây xem, chỉ trỏ vào mấy người họ xì xào bàn tán.
“Liên quan gì đến mày, fuck!”
“Đánh nó!”
“Giết chết nó đi!”
Ba chàng trai trẻ đều thẹn quá hoá giận, bổ nhào về phía Lâm Hàn.
Vẻ mặt Lâm Hàn không đổi, anh nhấc chân phải lên đá về phía trước.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Ba âm thanh vang lên, lần lượt liên tiếp.
Ba người nọ hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Hàn, trong nháy mắt họ đã bị anh đá văng ra xa ba mét, nặng nề ngã xuống đường đá.
“Đau quá!”
“Đau chết tôi mất!”
…
Ba người trẻ tuổi đều kêu gào thảm thiết, ánh mắt nhìn Lâm Hàn đã có sự sợ hãi.
Thân thủ của người này quá đáng sợ, họ không phải đối thủ của anh.
Lâm Hàn cất bước đi tới trước mặt ba người trẻ tuổi, cúi đầu nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, u ám, chuẩn bị tiếp tục ra tay.
“Mày… mày định làm gì?”
“Đừng tới đây!”
“Đánh người à, cẩn thận tao gọi cảnh sát!”
Cả ba người sợ tới mức hai tay chống xuống đất, liên tục lùi lại.
“Ông xã…”
Dương Lệ kéo góc áo Lâm Hàn, khẽ lắc đầu với anh.
Lâm Hàn lập tức hiểu ý.
“Bớt xem mấy video mất não đó lại đi, cái tốt không học lại học toàn cái xấu. Có thời gian xin wechat, chi bằng học hành, làm việc tử tế, cải thiện bản thân nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn, đến lúc đó muốn gì mà chẳng có?”
Anh liếc mắt nhìn ba đứa chúng nó:
“Cút đi!”
Nghe vậy, ba người đều sửng sốt, họ vốn tưởng Lâm Hàn sẽ đánh tiếp nhưng không ngờ anh lại thả họ đi.
Ba người vội vàng đứng dậy, như được ân xá, đen mặt bỏ chạy.
Nhìn ba người đi xa, Lâm Hàn khẽ lắc đầu.
Không phải Lâm Hàn không đủ tàn nhẫn, mà ba người này, nhìn bề ngoài đều không quá 20.
Độ tuổi này, trong suy nghĩ thường hay có chút vấn đề, thích bắt chước những video trên mạng là điều bình thường.
Nếu Lâm Hàn dạy dỗ quá nghiêm khắc, có thể để lại bóng ma trong lòng họ, có thể còn ảnh hưởng đến tương lai.
Anh chỉ cho chúng một bàn học đơn giản thôi, anh lười phải truy tận gốc rễ.
Đương nhiên điều quan trọng nhất là Dương Lệ đã ra hiệu cho anh đừng làm quá đáng quá.
Lâm Hàn đương nhiên sẽ nghe lời vợ bảo.
Nếu không có hành động đó của Dương Lệ, Lâm Hàn sẽ đánh ba người vừa rồi sống dở chết dở.
Dù sao chúng đã xúc phạm Dương Lệ ở nơi công cộng.
“Vợ à, em có sao không?”
Lâm Hàn bước đến chỗ Dương Lệ, quan tâm hỏi.
Chương 395: Hồng Đạp Thiên
“Em không sao”.
Dương Lệ lắc đầu, cô cũng là người thông minh.
Lúc đầu cô cũng hơi tức giận, sau đó nghĩ lại thì chắc chắn là ba người họ đã xem video quá nhiều nên mới làm vậy.
Dương Lệ chỉ mong sau này đầu óc ba người họ sẽ bình thường một chút.
“Không sao thì tốt”, Lâm Hàn yên tâm trở lại.
Sau đó, anh lại dẫn Dương Lệ đi dạo một vòng đền thờ Khổng Tử, đến trưa hai người mới về biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.
Ting, ting!
Vừa về đến nhà, chuông báo wechat có tin nhắn đến của Lâm Hàn vang lên.
Lâm Hàn cầm lên nhìn, là Vương Vũ tối qua.
“Cậu Lâm, tối qua tôi đã cho người theo dõi xung quanh khu nhà họ Hồng. Hôm nay tôi đã tra ra một chuyện”.
“Chuyện gì?”
Lâm Hàn giật mình, không ngờ khả năng làm việc của Vương Vũ cũng khá ổn, tối qua anh bảo anh ta điều tra ban giám đốc nhà họ Hồng, mới một đêm đã có tin tức.
“Chúng tôi phát hiện Hồng Chính bao nuôi bồ nhí. Sáng nay chúng tôi theo dõi xe ông ta, phát hiện ông ta đến một khu biệt thự gần đó để đón một người phụ nữ”, Vương Vũ trả lời.
“Sau đó chúng tôi phát hiện Hồng Chính đi dạo phố cùng người phụ nữ đó, hơn nữa cử chỉ rất thân mật”.
“Có ảnh không?”
Lâm Hàn gửi tin nhắn lại, miệng nở nụ cười, anh không ngờ Hồng Chính còn bao nuôi bồ nhí.
“Có”.
Sau đó Lâm Hàn nhận được một bức ảnh trong wechat.
Vì chụp từ xa nên ảnh hơi mờ, anh bấm vào xem, trong ảnh là Hồng Chính và một cô gái khoảng 18 tuổi đang vào một cửa hàng trang sức.
Cô gái nhỏ khoác tay Hồng Chính rất thân mật, nhưng có thể nhìn ra được một tay ông ta đang đặt lên mông cô gái.
“Không ngờ Hồng Chính đã năm, sáu mươi tuổi rồi vẫn trâu già gặm cỏ non, tìm cô gái trẻ thế này để chơi”.
Lâm Hàn nhếch mép, có tiền bao nuôi bồ nhí là chuyện rất bình thường, nhưng chuyện này không thể để lộ ra, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Ở Hoa Hạ, loại người khác không nhiều, nhưng người hóng hớt lại đông vô kể, họ rất tò mò đời sống riêng tư của các đại gia.
Nếu để người trong Kim Lăng biết Hồng Chính – một thành viên trong ban giám đốc của nhà họ Hồng ở Hoa Đông còn bao nuôi bồ nhí, chắc ông ta sẽ bị nước bọt dìm chết.
Đương nhiên Lâm Hàn thấy, chỉ dựa vào một bức ảnh này mà muốn quật ngã nhà họ Hồng thì không thể.
Anh cần nhiều thứ thú vị hơn nữa.
“Tiếp tục điều tra, tốt nhất nên điều tra tất cả các thành viên ban giám đốc của nhà họ Hồng đi”, Lâm Hàn gửi tin nhắn.
“Vâng thưa cậu Lâm!”
Vương Vũ trả lời lại ngay.
…
Cùng lúc này, trụ sở nhà họ Hồng ở Kim Lăng.
Trụ sở chính của nhà họ Hồng nằm ở quận Huyền Vũ thuộc Kim Lăng, đây là một trang viên rất lớn.
Vào thế kỷ trước, đây là trang viên rượu vang mà người Pháp mua lại, sau khi thành lập đất nước thì đưa qua tay nhà họ Hồng, an cư lập nghiệp ở đây.
Toàn bộ trang viên có 800 mẫu, sau khi mua lại nhà họ Hồng vẫn trồng một số lượng lớn các loại cây nho ở đây, nhưng rượu sản xuất ra đều do nhà họ Hồng tự thưởng thức.
Khung cảnh bên trong dễ chịu, không khí trong lành, đến đây cứ như đang ở nông thôn vậy.
Thật khó tưởng tượng Kim Lăng phồn hoa, nhộn nhịp lại có một nơi yên tĩnh, tao nhã thế này.
Trong trang viên có một toà lâu đài cổ cao sừng sững, được làm bằng đá cẩm thạch.
Trên một chiếc ghế ở bên trong, một người đàn ông đang ngồi trên đó, tay phải chống cằm, đôi mắt loé sáng như đang có điều suy nghĩ.
Người đàn ông này có khuôn mặt chữ điền, khoảng 60 tuổi, trên mặt đã có nếp nhăn, đôi mắt sâu thẳm, không nhìn ra được ông ta đang nghĩ gì.
Người này tên là Hồng Đạp Thiên, chính là ông chủ nhà họ Hồng ở Kim Lăng.
“Anh cả!”
Bên ngoài lâu đài cổ, lại có một người đàn ông trung niên khác bước vào, đó là Hồng Chính.
Nhà họ Hồng có ba người con trai, con trai cả là Hồng Đạp Thiên, ông ta hiện đang là ông chủ của nhà họ Hồng, quản lý toàn bộ gia tộc, có tai mắt ở khắp Đông Hải.
Người cũng như tên, không nói đến gì khác, bầu trời Kim Lăng này, một chân thôi là ông ta có thể giẫm lên được.
Chỉ một câu của ông ta thôi, Kim Lăng sẽ trời đất quay cuồng.
Con trai thứ hai là Hồng Chính, phụ trách công việc trong giới kinh doanh của nhà họ Hồng, ông ta thông minh, có năng lực, có tầm nhìn kinh doanh rất xa, gặp phải chuyện gì cũng có thể bình tĩnh điềm nhiên giải quyết, thủ đoạn tàn nhẫn, hung ác. Ông ta không làm gì thì không sao, nếu đã động đến thì chắc chắn sẽ long trời lở đất.
Người con trai thứ ba là Hồng Lượng, ông ta cũng chính là bố của Hồng Phong, phụ trách mảng ngoại giao của gia tộc. Người này có tiền, có quyền, tai mắt nhiều, việc gì cũng có thể giải quyết dễ dàng. Ông ta rất giỏi trong việc đối nhân xử thế, lôi kéo các thế lực mạnh về phe mình.
Có thể nói, nhà họ Hồng có ngày hôm nay 60% là nhờ có ba anh em này.
“Anh cả, anh tìm em có việc gì thế?”
Sau khi Hồng Chính vào đại sảnh thì ngồi lên ghế.
“Anh đã biết chuyện chú chuyển nhượng nhà máy cho Trần Nam rồi. Anh gọi chú tới là có hai việc”.
Hồng Đạp Thiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp, vào thẳng vấn đề, không hề dài dòng.
“Việc thứ nhất, lô hàng thiết bị bảo vệ môi trường trị giá 10 tỷ tệ mà chú lại báo giá 20 tỷ, không lâu nữa Trần Nam chắc chắn sẽ biết. Chú định giải quyết thế nào?”
“Việc này thì anh cả không cần lo lắng”, Hồng Chính mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn:
“Em sẽ ra tay hành động trước, trong hai ngày tới, em sẽ thu hồi số cổ phần đó từ tay Trần Nam về. Còn về việc em dùng thủ đoạn gì, anh cả cũng biết rõ rồi đấy”.
Hồng Đạp Thiên gật đầu: “Được, cố gắng đừng giết người. Dù sao Trần Nam cũng khá nổi tiếng ở thành phố Kim Lăng, nếu cậu ta chết rất có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Hồng chúng ta”.
“Đương nhiên, giết người cũng không thành vấn đề, chỉ cần bố vẫn còn ở đó thì bất cứ thế lực bên ngoài nào cũng không thể tạo thành ảnh hưởng cho nhà họ Hồng chúng ta”.
“Vâng, em biết điều này”, Hồng Chính gật đầu.
“Việc thứ hai liên quan đến Lâm Hàn”, Hồng Đạp Thiên lên tiếng.
“Lâm Hàn?”, mắt Hồng Chính loé lên, “Tên sai vặt của Trần Nam hả? Loại người này chỉ là một tên nhãi nhép ôm đùi Trần Nam để leo lên mà thôi. Một con kiến đáng để anh phải chú ý vậy sao?”
“Thân phận của Lâm Hàn không phải như vậy”, Hồng Đạp Thiên bảo:
“Cậu em chi bên Hồng Nhai hôm qua đã nói cho anh biết, Californium của thành phố Đông Hải chính là do Lâm Hàn kiếm ra”.
“Cái gì? Cậu ta là Lâm Hàn của thành phố Đông Hải?”
Mí mắt Hồng Chính giật giật.
“Đúng vậy, nhìn từ bức ảnh có thể thấy rõ, Hồng Nhai nói Lâm Hàn bên cạnh Trần Nam chính là Lâm Hàn của thành phố Đông Hải”, Hồng Đạp Thiên gật đầu.
“Thảo nảo… Thảo nào lần đầu tiên nghe thấy cái tên Lâm Hàn ở khách sạn Kim Lăng, mình đã cảm thấy quen tai, nhưng không nghĩ đến việc này. Không ngờ Lâm Hàn này lại là Lâm Hàn đến từ thành phố Đông Hải”.
Hồng Chính lẩm bẩm, khoé miệng nở nụ cười trêu đùa:
“Thú vị rồi đây!”
“Chúng ta nhìn trúng Californium, thông qua Hồng Nhai gửi ý định muốn mua, nhưng Lâm Hàn lại không biết tốt xấu, từ chối chúng ta. Cuối cùng em đã trừng trị cậu ta, yêu cầu tất cả các bệnh viện ở Đông Hải từ chối thiết bị xạ trị bằng Californium của Lâm Hàn, để cậu ta mất trắng 1 tỷ tệ”.
“Không ngờ Lâm Hàn lại đến Kim Lăng, hơn nữa còn theo sau Trần Nam, xuất hiện trong tầm mắt nhà họ Hồng, cậu ta có mục đích gì đây?”
“Không cần biết có mục đích gì, nhưng Lâm Hàn này ẩn chứa mối nguy hiểm”, Hồng Đạp Thiên nhẹ giọng nói:
“Hơn nữa tối qua cậu ta còn đánh con trai chú ba bị thương nghiêm trọng, giờ vẫn đang nằm trong viện”.
“Cái gì? Đánh Hồng Phong bị thương nặng á? Lâm Hàn này ăn gan hùm mật gấu à?”, Hồng Chính há to miệng.
Bình luận facebook