• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (1 Viewer)

  • Chương 401-405

Chương 401: Đột biến!

Nghĩ như vậy, Triệu Tứ Hải cực kỳ vui mừng, rời khỏi Tuý Tiên Lâu.

Anh ta quyết định mua vài bộ quần áo đắt tiền để chuẩn bị ngày mai đến công ty Phùng Thạch làm việc.



Biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.

Sau khi về đến nhà, Lâm Hàn gọi điện cho Triệu Nhã, thông báo rằng vấn đề của chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận đã được giải quyết.

“Nhanh vậy sao?”

Đầu dây bên kia, Triệu Nhã rất kinh ngạc: “Cậu Lâm, anh giải quyết bằng cách nào vậy?”

Theo cô ta thấy, cho dù Lâm Hàn có tiền, có năng lực đi chăng nữa cũng không thể giải quyết vấn đề siêu thị Hoa Nhuận một cách nhanh chóng như vậy.

Phải biết là tất cả các ông trùm bất động sản ở Kim Lăng đều từ chối mở chi nhánh cho siêu thị Hoa Nhuận đó!

Thế nhưng chỉ trong một ngày, Lâm Hàn đã khiến những ông trùm kia rút lại quyết định của mình, tốc độ này quá nhanh!

“Cô không cần hỏi thêm về vấn đề này, làm tốt việc của cô thôi”, Lâm Hàn khẽ cười.

“Vâng thưa cậu Lâm!”

Triệu Nhã nói ngay.

Vấn đề đã được giải quyết nên những chuyện tiếp theo cũng dễ xử lý hơn, chỉ cần chọn xong địa điểm là có thể bắt đầu mua hàng, không lâu nữa sẽ có siêu thị Hoa Nhuận trên khắp thành phố Kim Lăng.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn về phòng cùng Dương Lệ, anh trò chuyện và xem tivi cùng cô cả chiều, hai người có một khoảng thời gian vô cùng ấm áp.

Đến tối, điện thoại Lâm Hàn đột nhiên đổ chuông.

“Lâm Hàn… không hay rồi! Nhà họ Hồng đến rồi!”

Đầu bên kia, một giọng nữ mang theo nỗi sợ hãi tột độ vang lên.

Lâm Hàn vừa nghe liền nhận ra là người phụ nữ của Trần Nam, Vương Hiểu Dung.

“Trần Nam đâu?”, mắt Lâm Hàn loé lên, anh lập tức hỏi.

“Trần Nam bị bắt đi rồi, ở Hộp đêm Ức Nam, hình như nói rằng muốn ký hợp đồng gì đó…các người làm gì đấy? Thả tôi ra!”

Nói đến câu cuối cùng, Vương Hiểu Dung bỗng nhiên hét lên, sau đó là tiếng tắt máy “tút tút” vang lên.

“Nhà họ Hồng… ra tay trước để chiếm thế thượng phong đây mà!”

Lâm Hàn đảo mắt, anh lập tức phản ứng lại.

“Bà xã, anh ra ngoài một lát, có thể sẽ về muộn một chút”, Lâm Hàn đứng dậy mặc quần áo, anh lại nói:

“Em ở nhà đừng đi lung tung… Thôi, để anh cho người đưa em đến Hilton ở!”

Vẻ mặt Lâm Hàn nghiêm túc, nhà họ Hồng đột nhiên ra tay với Trần Nam, Lâm Hàn đoán chắc anh cũng là mục tiêu của họ.

Mà nhà họ Hồng biết Lâm Hàn sống ở đâu, vậy nên nơi này không an toàn.

“Ông xã…”

Dương Lệ mở to mắt nhìn Lâm Hàn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh liền biết đã xảy ra chuyện lớn, cô lập tức trở nên lo lắng.

“Yên tâm đi, anh không sao”.

Lâm Hàn nhẹ nhàng hôn lên trán Dương Lệ, sau đó anh điều động hơn chục người của Tôn Hàn Các ở biệt thự bên cạnh sang, hộ tống Dương Lệ đến Hilton.

Còn anh thì lái xe đến Hộp đêm Ức Nam.

Đồng thời, người của Tôn Hàn Các đang ở Hilton cũng được Lâm Hàn điều đến Hộp đêm Ức Nam để giúp đỡ.

Trên đường đi, Lâm Hàn lấy điện thoại ra gọi:

“Alo, Trần Minh Lượng, tôi là Lâm Hàn”.

“Thì ra là cậu Lâm!”, giọng nói cung kính của Trần Minh Lượng vang lên ngay sau đó.

“Video tôi bảo ông quay về thực trạng cuộc sống các công nhân ở nhà máy nhà họ Hồng, ông làm thế nào rồi?”, Lâm Hàn hỏi.

“Tôi đã biên tập xong rồi, một khi bài báo này được đăng lên chắc chắn sẽ gây nên náo động lớn. Nó sẽ dấy lên một làn sóng lớn ở Kim Lăng, thậm chí là cả Hoa Đông!”, Trần Minh Lượng cực kỳ hào hứng.

Trần Minh Lượng là tổng biên tập nhật báo Kim Lăng, ông ta rất kích động nếu được đăng tin tức nóng hổi thế này.

“Được, vậy đăng đi”, Lâm Hàn hờ hững bảo.

“Bây giờ sao?”, Trần Minh Lượng hỏi, lòng càng thêm kích động.

“Bây giờ”, Lâm Hàn trả lời: “Ngoài ra tôi sẽ gửi cho ông một vài bức ảnh nữa của Hồng Chính, ông ta bao nuôi bồ nhí ở ngoài, còn chuyện Hồng Lượng có con trai riêng nữa, những tin này đều tung ra hết đi!”

“Còn có những chuyện này nữa ư?”

Đầu bên kia điện thoại, Trần Minh Lượng ngẩn người.

Nhà họ Hồng là một trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông.

Các thành viên ban lãnh đạo của gia tộc đó đều có bí mật, tin tức này sẽ gây chấn động Thành Đô, không kém gì nhà máy bóc lột mồ hôi xương máu người lao động.

“Ừm, lát nữa tôi sẽ gửi cho ông. Nếu có thể ông đừng coi đó là tin tức độc quyền, hãy chia sẻ với các phương tiện truyền thông, báo chí và trang web tin tức khác, đồng loạt tung tin”, cuối cùng Lâm Hàn nói.

“Cậu Lâm, tôi hiểu rồi!”

Trần Minh Lượng im lặng một lúc rồi trả lời bằng giọng nghiêm túc.

Ông ta biết hành động này của Lâm Hàn là đang nhắm vào nhà họ Hồng.

Nhiều công ty truyền thông cùng tung tin sẽ có sức ảnh hưởng lớn hơn, đả kích giáng vào nhà họ Hồng sẽ càng lớn hơn!

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn gửi những bức ảnh Vương Vũ bí mật chụp được cho Trần Minh Lượng.

Ngoài Hồng Chính ra, hôm nay Vương Vũ còn chụp được Hồng Lượng, con trai thứ ba của nhà họ Hồng có con trai riêng ở ngoài.

Đời sống riêng tư của ban lãnh đạo nhà họ Hồng tương đối hỗn loạn.

Công chúng rất thích những tin tức kiểu này.

Sau đó Lâm Hàn lại gọi cho Vương Vũ:

“Vương Vũ, anh dẫn người đến Hộp đêm Ức Nam ở quận Huyền Vũ đi, có việc cần anh làm”.

“Cậu Lâm, quận Huyền Vũ không phải địa bàn của tôi, tôi dẫn người đến…”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngập ngừng của Vương Vũ.

“Sao, anh không muốn đến à?”, Lâm Hàn cau mày.

“Không, không! Cậu Lâm, tôi sẽ dẫn người tới ngay!”

Giọng Vương Vũ thay đổi, anh ta lập tức đáp lại.

Toàn thân anh ta toát mồ hôi lạnh, vừa nãy anh ta cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ đầu bên kia điện thoại khiến toàn thân anh ta run rẩy.

Điều quan trọng nhất là, tính mạng của cả gia đình anh ta đều nằm trong tay Lâm Hàn, anh ta không dám trái lệnh Lâm Hàn.

Sau khi cúp máy, Lâm Hàn tăng tốc lái xe đến Hộp đêm Ức Nam.

Mà lúc này, tại biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa, nơi Lâm Hàn mới rời khỏi chưa đến mười phút.

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

Vài tiếng súng vang lên, đạn găm vào ổ khoá cửa chống trộm của biệt thự Lâm Hàn.

Sau đó một người đàn ông vạm vỡ cầm súng bước tới, đạp thật mạnh vào cửa!

Rầm!

Cánh cửa chống trộm bật mở, bảy tám tên đàn ông cao lớn lao vào.

Những tên này có thân hình cao lớn, hơi thở lạnh lùng, trên tay mỗi người đều cầm một khẩu súng lục đen ngòm, họng súng rất dài, đã gắn ống giảm thanh.

Cót két, cót két…

Một người đàn ông trẻ tuổi đẩy xe lăn, chậm rãi đi vào biệt thự.

Toàn thân người này bị quấn trong băng gạc màu trắng, chỉ lộ mỗi khuôn mặt, nhìn từ gương mặt này chính là Hồng Phong!

Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, đầy sát khí:

“Lâm Hàn đâu? Có tìm thấy thằng tay sai đó không? Tôi muốn trả thù, tôi muốn anh ta phải chết! Chết! Chết!”

“Còn vợ anh ta nữa, xinh đẹp như vậy, ông đây phải đưa cô ta lên giường rồi làm nhục cô ta, chơi chết cô ta!”

“Cậu chủ, trong biệt thự không có ai ạ!”

Một gã đàn ông vạm vỡ nhanh chân đi từ trên cầu thang xuống, kính cẩn nói.

“Không có ai? Fuck, đi đâu hết rồi?”

Hồng Phong sững sờ, rồi sau đó hét lớn: “Tìm cho tôi, không tìm được thì đập hết tivi, tủ lạnh, sofa, bàn ghế trong biệt thự đi!”

“Vâng!”

Mấy tên kia bắt đầu lục tung biệt thự.

Uỳnh!

Rầm!

Choang!

Những âm thanh khác nhau liên tục vang lên, tivi trong biệt thự bị ném xuống đất, bàn bị đập vỡ, lọ hoa cũng bị đẩy xuống đất… Không lâu sau, cả căn biệt thự trở nên cực kỳ bừa bãi.

“Cậu chủ, gầm giường, tủ, các ngóc ngách, những nơi có thể lục soát đã tìm hết rồi, nhưng vẫn không thấy ai”, người đàn ông vừa nãy lại bước tới.

“Tên chân chó này cũng thật xảo quyệt, không ngờ đã chạy trước rồi!”

Hồng Phong bất ngờ, rồi lại chế nhạo: “Vậy thì chờ ở đây đi, anh ta không thể chạy trốn được! Toàn bộ quốc lộ, tỉnh lộ và đường cao tốc nối ra thế giới bên ngoài của Kim Lăng đều đã bị người ở hệ thống giao thông của nhà họ Hồng theo dõi 24/24! Chỉ cần phát hiện ra anh ta sẽ lập tức chặn lại!”

“Lâm Hàn, anh chạy không thoát đâu!”
Chương 402: Trần Nam bị thương nặng

Hộp đêm Ức Nam.

Khoảng nửa giờ sau Lâm Hàn đã đến đây.

Lúc này trời đã tối, nhưng cánh cổng của Hộp đêm Ức Nam vẫn đóng chặt, bên trong tối đen như mực.

Hai người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, đút tay vào túi áo khoác, cảnh giác quan sát xung quanh.

“Anh Hàn!”

Vài chiếc xe Buick Business đỗ cạnh Lâm Hàn, từng người của Tôn Hàn Các bước xuống, kính cẩn đứng trước mặt Lâm Hàn.

Trừ những người đã đi bảo vệ Dương Lệ, ở đây có khoảng mười người.

Sau đó, lại một vài chiếc xe van khác chạy tới.

Cạch!

Cạch!

Cửa xe liên tục mở ra, một nhóm người bước xuống, một số người đến từ Tôn Hàn Các, một số khác là đàn em Vương Vũ dẫn tới, mỗi người đều cầm một khẩu súng lục đen nhánh trong tay, vẻ mặt ai cũng nghiêm nghị.

Trên đường đến đây, Vương Vũ đã nói với họ trước, hành động tối nay rất nguy hiểm, mọi người phải cảnh giác, vậy nên ai cũng được trang bị súng.

“Cậu Lâm!”

Vương Vũ bước đến chỗ Lâm Hàn, cúi đầu cung kính.

Lâm Hàn liếc nhìn những người mà Vương Vũ đưa tới, cộng thêm những người của Tôn Hàn Các, tổng cộng có khoảng năm mươi người.

Anh khẽ gật đầu:

“Vào đi, ai cản đường thì cứ giết!”

“Rõ!”

Nghe vậy Vương Vũ sửng sốt, toàn thân trở nên đằng đằng sát khí.

Một nhóm người hùng hổ bước vào Hộp đêm Ức Nam.

“Nhà họ Hồng của Hoa Đông đang bàn công việc, xin dừng bước!”

Thấy nhiều người đột nhiên đến đây, hai gã to con đứng ở cửa hét lên, đưa tay vào túi áo lấy súng.

Đoàng!

Đoàng!

Hai tiếng súng vang lên.

Một người của Tôn Hàn Các đã lấy súng ra, bóp cò.

Hai tên kia còn chẳng có cơ hội phản ứng đã chầm chậm ngã xuống đất, máu tuôn ra từ ấn đường.

“Đưa thi thể vào đi, kẻo lại thu hút sự chú ý của người qua đường”.

Lâm Hàn sải bước về phía trước, đi vào hộp đêm, lạnh lùng nói:

“Ngoài ra, bốn người ở lại canh cửa. Sáu người khác canh ở các lối thoát hiểm”.

“Vâng!”

Bước vào hộp đêm, Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn, lan can tầng hai có một hàng người vạm vỡ, khoảng hơn chục người, tất cả đều cầm súng lục trong tay.

Nhìn thấy nhóm người Lâm Hàn xuất hiện, ánh mắt chúng đều lạnh đi, không nói lời nào, giơ súng bắn xuống phía dưới.

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

Những tiếng súng liên tiếp đột nhiên vang lên.

Keng!

Keng!

Viên đạn rơi xuống đất, các tia lửa liên tục loé lên.

Trong số đó có hai tên đàn em của Vương Vũ bị trúng đạn, ngã trong vũng máu.

Người của Tôn Hàn Các phản ứng rất nhanh, lập tức tìm nơi trú ẩn.

“Tìm chỗ nấp!”

Lâm Hàn hét lên một tiếng, thoáng cái anh đã trốn ra sau một cột đá.

Những người khác cũng nhanh chóng tìm chỗ nấp, chờ cơ hội đánh trả.

Đùng!

Đùng!

Đùng!



Người của hai bên bắt đầu giao đấu.

Cùng lúc đó, trong phòng VIP trên tầng hai của hộp đêm.

“Tiếng gì vậy?”

Chàng thanh niên có chiếc cằm nhọn và khuôn mặt trông có vẻ nữ tính nghe thấy âm thanh này, sắc mặt khẽ thay đổi.

Đó là Hồng Ngọc!

“Cậu Hồng, Lâm Hàn đưa người tới đây! Họ đang đánh nhau với người của chúng ta, anh em của chúng ta sắp không chống đỡ được nữa rồi!”

Cửa phòng VIP bị đẩy ra, một gã đàn ông cao lớn chạy vào nói lớn, cánh tay trái còn đang chảy máu, hiển nhiên gã đã bị thương.

“Lâm Hàn đến? Còn dẫn theo người tới?”

Vẻ mặt Hồng Ngọc bất ngờ, trong lòng lại tức giận: “Hồng Phong làm ăn kiểu gì thế? Không phải đã bảo nó giải quyết chuyện bên phía Lâm Hàn rồi à? Sao Lâm Hàn lại tới đây?”

“Cậu Hồng, bây giờ phải làm sao?”

Người đàn ông bị thương ở cửa lo lắng hỏi.

“Lâm Hàn dẫn theo bao nhiêu người?”, Hồng Ngọc trầm giọng hỏi.

“Khoảng hơn 50 người, trong đó có một số người bắn rất chuẩn, chúng ta đã có 3, 4 anh em bị bắn trúng rồi!”

“Hơn năm mươi người!”

Con ngươi Hồng Ngọc hơi co lại: “Lâm Hàn huy động ở đâu nhiều người vậy? Mà thân thủ còn tốt như thế nữa?”

Vẻ mặt Hồng Ngọc khó coi, phát hiện mình đã đánh giá thấp đối phương.

Theo thông tin tình báo của nhà họ Hồng, Lâm Hàn là người giàu có ở thành phố Đông Hải, trong tay anh có kim loại Californium không biết từ đâu ra, vì loại Californium này mà gây thù chuốc oán với nhà họ Hồng.

Nhưng dù Lâm Hàn là người giàu có thì cũng không thể có nhiều thuộc hạ như vậy, dù có thì cùng lắm cũng chỉ là những tên kiểu như côn đồ mà thôi, không thể có được súng.

Hoa Hạ cấm dùng súng nghiêm ngặt như vậy, thứ này rất khó kiếm, chỉ có tiền thôi không đủ, nhất định phải có mối quan hệ! Hồng Ngọc không ngờ Lâm Hàn có nhiều thuộc hạ, lại còn có đường dây liên hệ để lấy súng.

“Có vẻ như Lâm Hàn cũng có liên quan đến Vùng Xám”.

Ánh mắt Hồng Ngọc loé lên: “Các cậu có thể kiên trì được bao lâu nữa?”

“Hai hoặc ba phút”, người đàn ông đứng ở cửa đáp.

“Cố lên! Bây giờ chúng ta sẽ rút khỏi đây bằng đường thoát hiểm!”

Hồng Ngọc lạnh lùng nói, sau đó liếc mắt nhìn xuống đất.

Trên đất có hai người đang nằm.

Một người là Trần Nam, người còn lại là Vương Hiểu Dung.

Hai người này toàn thân đầy máu, hơi thở yếu ớt, có vẻ cách cái chết không còn xa.

Mà trong tay Hồng Ngọc đang cầm một xấp hợp đồng dày cộp, tên của nó là “Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần”.

Mỗi trang trong bản hợp đồng đều có chữ ký và dấu tay màu đỏ của Trần Nam.

“Nếu không phải chú Đạp Thiên dặn bây giờ Trần Nam đã là người của công chúng Kim Lăng, cố gắng không được giết một cách dễ dàng, có thể sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Hồng, thì bây giờ Trần Nam đã là một cái xác”.

Ánh mắt Hồng Ngọc lạnh như băng: “Nhưng chỉ cần trên đây có dấu tay của Trần Nam, với thế lực của nhà họ Hồng ở toà án, dù cưỡng ép ký hợp đồng thì cũng có thể có hiệu lực! Cổ phần trong tay Trần Nam đã thuộc về nhà họ Hồng!”

“Hồng Phong bất tài, Lâm Hàn lại càng vô dụng, là một tên sai vặt. Vậy nên mình đã giao Lâm Hàn cho Hồng Phong xử lý, không ngờ vẫn không thành!”

“Lâm Hàn có thể dẫn theo hơn 50 người đến, xem ra tình báo lúc trước đã hơi đánh giá thấp anh ta rồi!”

Vẻ mặt Hồng Ngọc không ngừng thay đổi:

“Việc cần làm bây giờ là cầm hợp đồng và trốn khỏi đây!”

Cậu ta lạnh lùng nói: “Chúng ta đi thôi!”

Nói xong cậu ta dẫn theo ba tên vệ sĩ chạy nhanh về phía lối thoát hiểm trên tầng hai.

Mà lúc này, tiếng súng ở tầng một vẫn liên tục vang lên.

Đùng!

Đùng!

Đoàng!



Nhưng trong vòng chưa đầy một phút, tiếng súng đã ngừng lại.

Toàn bộ người của nhà họ Hồng ở tầng hai đều ngã trong vũng máu, nằm im bất động, tất cả đã chết sạch.

Bọn họ chỉ có hơn chục người, có thể chống đỡ lâu như vậy dưới bão đạn của hơn 50 người đã là rất tốt rồi.

Lâm Hàn dẫn người đi thẳng lên tầng hai.

Anh đẩy cửa phòng VIP ra, ngay lập tức trông thấy Trần Nam và Vương Hiểu Dung đang nằm trên đất.

“Trần Nam…”

Ánh mắt Lâm Hàn nặng nề, anh tiến lên đỡ lấy gáy Trần Nam: “Trần Nam, Trần Nam!”

“Hợp đồng… Hồng Ngọc… Hợp đồng cổ phần…”

Trần Nam cố gắng mở mắt, anh ta liên tục lẩm bẩm, giọng nói yếu ớt, sau đó cổ ngoẹo sang một bên rồi ngất đi.

“Hồng Ngọc… Hợp đồng cổ phần…”

Mắt Lâm Hàn loé lên, trong lòng anh đã hiểu, anh hét lớn:

“Đi, đi về lối ra!”

Sau đó anh chạy về phía lối ra.

Hiển nhiên chính Hồng Ngọc đã khiến Trần Nam bị thương, hơn nữa không biết cậu ta đã dùng thủ đoạn gì để ép Trần Nam ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Nếu hợp đồng có hiệu lực thì có thể 9 tỷ tệ của Lâm Hàn sẽ mất sạch, nhà họ Hồng sẽ kiếm bộn tiền!

Mà khi Lâm Hàn đến lối ra!

Đoàng!

Đoàng!

Hai tiếng súng vang lên.

Hai tên đàn em của Vương Vũ canh lối thoát hiếm đã ngã xuống.

“Lâm Hàn à, tạm biệt nhé!”

Một chiếc xe việt dã màu xanh bộ đội chạy qua trước mặt Lâm Hàn, Hồng Ngọc ló đầu ra cửa sổ xe.

Trong tay cậu ta đang cầm hợp đồng, cậu ta giơ ngón giữa lên với Lâm Hàn, vẻ mặt mỉa mai.
Chương 403: Tin sốc!

Chiếc xe địa hình màu xanh quân đội gầm rú vọt đi, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của Lâm Hàn.

"Chết tiệt! Vậy mà để chạy mất!"

Vương Vũ bực tức giậm chân, đợt hành động này anh ta mất hết mấy anh em, nhưng sau cùng lại công dã tràng.

Lâm Hàn nhìn theo hướng bóng xe địa hình khuất xa, khuôn mặt anh lộ ra vẻ suy tư nhưng cũng không nói câu nào.

Bên trong xe địa hình.

"Hahaha!"

Hồng Ngọc cầm hợp đồng cười lớn: "Tuy chuyến này chết mấy người anh em, nhưng đã đạt được mục đích, Trần Nam đã ký vào hợp đồng rồi".

"Bây giờ, Trần Nam kia chẳng sở hữu tí cổ phần nào từ các nhà máy của nhà họ Hồng cả, toàn bộ quyền cổ đông đều nằm trong tay nhà họ Hồng của mình, đây là công lao không hề nhỏ, bác Đạp Thiên phải thưởng lớn cho mình rồi!"

Ánh mắt cậu ta bỗng lạnh đi:

"Còn về tên Lâm Hàn kia thì có hơi nằm ngoài dự liệu của mình. Xem ra từ trước đến nay đã đánh giá thấp cậu ta rồi, người này không đơn thuần chỉ là tay sai đâu".

Nghĩ thế, cậu ta bèn gọi một cú điện thoại:

"Đã làm xong rồi thưa bác Đạp Thiên".

"Giỏi lắm, Ngọc Nhi, cháu làm không tệ, về nhà trước đi", đầu dây bên kia vang lên tiếng khen ngợi.

"Vâng!"

Hồng Ngọc cúp máy.

Ting!

Bỗng nhiên điện thoại của cậu ta lại reo lên.

Cầm lên xem thì nhìn thấy client thời sự nhảy lên sự kiện mới ở Kim Lăng.

Bao gồm có hai tin:

"Sốc! Nhà máy tập đoàn họ Hồng rắp tâm bóc lột mồ hôi và xương máu người lao động, cuộc sống công nhân không bằng loài chó?"

"Tin mới nhất! Thành viên ban lãnh đạo nhà họ Hồng - Hoa Đông, Hồng Chính lén nuôi bồ nhí ở ngoài? Hồng Lượng có con riêng? Cuộc sống bê bối của nhà quyền thế!"

"Cái quái gì thế! Sao lại có những bài báo này!"

Hồng Ngọc ngẩn người trợn tròn mắt.

Cùng thời điểm đó, hai tin tức này gần như một quả bom nguyên tử dội thẳng vào Hoa Đông!

Hàng trăm triệu người dân ở khắp Hoa Đông khi đọc được tin này, 80-90% đều nháo nhào cả lên!

Trong bản tin, còn đính kèm những video và ghi âm của các công nhân tại hiện trường làm bằng chứng.

Sau khi xem xong, toàn bộ quần chúng Hoa Đông đều nhốn nháo.

"Sao hả, nhà máy tập đoàn họ Hồng là công xưởng bóc lột sao? Thời gian làm việc mỗi ngày đều hơn 12 tiếng mà mỗi tháng chỉ có 3-4 ngàn tệ tiền lương!"

"Lương bấy nhiêu sao mà sống chứ! Quy mô công xưởng nhà họ Hồng dù sao cũng đứng đầu thành phố Kim Lăng - thủ phủ của tỉnh Tô mà!"

"Sức lao động bỏ ra hoàn toàn không tương xứng với mức lương chút nào".

"Hơn hết, công nhân tại nhà máy cũng không được đảm bảo quyền lợi, lại còn tuyển dụng cả trẻ em, vắt kiệt sức lao động!"

"Đúng là phường gian ác! Nhà máy bóc lột xương máu mà!"

"Trăm năm trước, vô số người vì đấu tranh với các nhà tư bản đã đánh đổi máu tươi cùng mạng sống, mới giành được quy định mỗi ngày làm việc 8 tiếng!"

"Bây giờ đã là thế kỷ XXI rồi, vẫn còn tồn tại loại nhà máy này sao!"

"Đây khác nào đang lạm quyền! Cũng giống như con đỉa đeo bám vào những công nhân mà hút máu mỗi ngày vậy!"

"Phải loại bỏ! Kiên quyết loại bỏ những nhà máy bóc lột này ngay lập tức!"

...

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, dưới bài báo đã có hàng trăm ngàn lượt bình luận.

Bình luận có nội dung "loại bỏ nhà máy bóc lột" đã nhận được hàng trăm ngàn lượt like!

Còn bản tin phanh phui cuộc sống riêng của ban lãnh đạo nhà họ Hồng cũng được quần chúng bình luận sôi nổi.

"Đệch! Đám nhà giàu thật bê bối!"

"Hồng Chính kia lại còn nuôi bồ nhí á!"

"Hồng Lượng có con riêng luôn! Chậc chậc, không ngờ nha!"

"Cuộc sống đời tư của đám người này suy đồi quá, làm sao đủ tư cách ngồi ở vị trí cao ngất ấy chứ?"

"Hạng người này sẽ truyền bá bao nhiêu ảnh hưởng tiêu cực đây?"

...

Bên trong xe địa hình, ngón tay Hồng Ngọc điên cuồng di chuyển kéo xem bình luận trong bài báo, trên trán không ngừng vã mồ hôi lạnh.

"Sao có thể! Tại sao loại tin tức này lại bị tuồn ra ngoài, bộ PHẬN quan hệ xã hội nhà chúng ta là một đám ăn không ngồi rồi sao?"

Lúc này, cảm giác vui sướng khi vừa ký được hợp đồng của cậu ta đã bốc hơi đâu mất.

Cả người bây giờ cứ như đang rớt vào hầm băng.

Từ nhỏ Hồng Ngọc đã được dạy dỗ rất tốt, cậu ta cũng biết dư luận đáng sợ thế nào.

Một khi những tin này bị phanh phui, ban lãnh đạo cơ quan nhà nước của tỉnh Tô ắt hẳn sẽ đứng về phía người dân, sau đó sẽ ra tay với nhà họ Hồng.

Đến lúc đó, nhà họ Hồng coi như toang rồi, không thì cũng tổn thất rất nặng nề, nói không chừng sẽ bị thụt lùi 20-30 năm cũng nên!

Cùng lúc đó, tại trang viên nhà họ Hồng.

"Chuyện gì đã xảy ra! Tại sao lại có những bài báo này!"

Hồng Đạp Thiên ném mạnh điện thoại di động xuống đất, hai mắt đỏ ngầu, giận đến tóc tai dựng đứng:

"Nhật báo Kim Lăng! Thời sự buổi tối Hoa Đông! Tin tức Đan Đồ! Báo mới Kim Lăng! Báo đô thị Hoa Đông! Nhật báo Tề Lỗ! Báo tối tỉnh Chiết! Những đơn vị truyền thông này vì sao dám tung ra loại tin này!"

"Nhà họ Hồng tôi mỗi năm đã cúng cho đám bọn họ biết bao nhiêu tiền chứ? Đãi bao nhiêu tiệc ngoại giao? Chính là vì sợ dư luận, thế tại sao họ lại dám đăng những loại tin này!"

Bản thân Hồng Đạp Thiên là chủ nhà họ Hồng, dĩ nhiên ông ta thừa biết dư luận kinh khủng thế nào.

Một khi những tin tức này bị tung ra, nháy mắt sẽ đẩy thế gia Hoa Đông lên đầu ngọn sóng, chắc rằng nếu đứng trước mặt thì sẽ bị nước bọt của những quần chúng kia nhấn chìm đến chết thôi!

"Chết tiệt! Tin tức này không phải độc quyền! Mà tất cả mười mấy đơn vị truyền thông khắp Hoa Đông đồng thời đưa tin! Chắc chắn đã có người đứng sau giật dây!"

Hồng Chính ngồi trong phòng cũng tức đến tái mặt.

...

"Cậu Lâm, đã công bố tin tức", Lâm Hàn đứng trước cửa hộp đêm Ức Nam nghe máy, trong điện thoại là giọng của Trần Minh Lượng.

"Tốt lắm", Lâm Hàn gật đầu, khẽ mỉm cười.

Wechat của anh lại nhảy lên tin nhắn của Thẩm Hoài Xuân.

"Cậu Lâm, tôi đã đánh tiếng với các đơn vị truyền thông ở Hoa Đông, ngày mai các đài truyền hình lớn của Hoa Đông sẽ đưa tin sáng, nội dung sẽ có hai tin tức này của nhà họ Hồng".

"Tôi biết rồi", Lâm Hàn nhắn tin trả lời.

Lâm Hàn hiểu rõ, nếu như chỉ dựa vào một mình Trần Minh Lượng mà điều động tất cả đơn vị truyền thông của Hoa Đông phát tin là chuyện khó như lên trời.

Dẫu sao, nhà họ Hồng cũng là thế gia, thế nào cũng sẽ có dây mơ rễ má với đám truyền thông Hoa Đông.

Nhưng mà đằng sau Lâm Hàn còn có một nhà họ Thẩm - Hoa Đông.

Đây cũng là một trong những gia tộc ngồi ngang hàng với nhà họ Hồng.

Về mặt dư luận này, dĩ nhiên nhà họ Thẩm cũng có thể khống chế, vì thế Lâm Hàn cũng báo chuyện này với Thẩm Hoài Xuân.

"Tin tức này sẽ lên men từ từ... Ngày mai, ắt hẳn ngày mai sẽ rõ ràng mọi chuyện!", Lâm Hàn lẩm bẩm trong miệng.

...

Sáng hôm sau, tại trang viên nhà họ Hồng.

Hồng Đạp Thiên, Hồng Chính, Hồng Lượng đều thức trắng cả đêm, tinh thần có vẻ u ám.

Hồng Ngọc và Hồng Phong ngồi một góc không dám thở mạnh.

"Thưa ông chủ, công nhân của tất cả nhà máy thuộc nhà họ Hồng ở Kim Lăng đều đình công! Không một ai đến làm việc!"

Một người đàn ông mặc vest chạy vào, vội vã thưa.

"Thưa ông chủ, giá cổ phiếu nhà họ Hồng chúng ta trong một đêm đã rớt 10 điểm, trực tiếp bốc hơi hàng trăm tỷ đồng! Các cổ đông không ngừng rút vốn!"

"Thưa ông chủ, trong sáng nay, khách hàng chen lấn rút tiền ở các ngân hàng đầu tư nhà họ Hồng, tiền mặt trong ngân hàng đang dần cạn kiệt!"

"Thưa ông chủ, các đài truyền hình lớn đưa tin sáng đều phát lại tin tức tối hôm qua! Dư luận khắp Kim Lăng đang đánh giá chúng ta cực kỳ thậm tệ!"

"Thưa ông chủ, có rất nhiều các nhà bán lẻ và đối tác kinh doanh đứng bên ngoài trang viên đòi giải thích!"

...

Từng người một bước vào đại sảnh báo cáo tin tức.

Mà những tin tức này, càng làm cho bầu không khí trong đại sảnh thêm ngột ngạt hơn, giống như bị mây đen bao phủ.
Chương 404: Đối sách

"Thưa ông chủ, Bí thư Thành ủy Kim Lăng vừa gọi điện báo, khoảng 20 phút nữa ban lãnh đạo Kim Lăng sẽ đến nhà họ Hồng chúng ta!"

Lại thêm một người chạy vào thông báo với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Ông Thang sẽ đến sao!"

Nghe được tin này, Hồng Đạp Thiên híp mắt lại.

Thang Ân Đình là người đứng đầu Kim Lăng, cũng là người nắm trong tay quyền hành lớn nhất tại đất Kim Lăng này.

Ông ta đến cũng như đại diện cho Kim Lăng, thậm chí là chính quyền của tỉnh Tô để can thiệp vào vấn đề này.

Bởi vì chuyện nhà máy bóc lột đã làm lòng dân phẫn nộ, phía chính phủ nhất định phải vào cuộc xử lý!

"Cậu báo cho Bí thư Thang biết, tôi sẽ chuẩn bị tiếp đãi thật tốt!"

"Ngoài ra, lập tức cử người đi điều tra vị trí hiện tại của Lâm Hàn và Trần Nam!"

Hồng Đạp Thiên nói xong, ông ta đứng lên đến phòng thay đồ, đổi một bộ trang phục chỉnh chu để tiếp đón lãnh đạo.

"Chú hai, chú ba, các chú ở đây bàn cách giải quyết khó khăn trước mắt của nhà họ Hồng chúng ta đi!", Hồng Đạp Thiên trầm giọng nói.

"Vâng!"

"Em biết rồi!"

...

Cùng lúc đó, tại bệnh viện nhân dân Kim Lăng.

Trần Nam chầm chậm mở mắt, anh ta nhìn thấy có một chàng trai đang đứng bên cạnh.

Người đó chính là Lâm Hàn.

"Chú em Lâm Hàn..."

Trần Nam ngượng cười, định chống tay ngồi dậy, nhưng động vào vết thương nên bị đau đến nhe răng.

"Cứ nằm đi, bác sĩ nói vết thương anh quá nặng, phải nằm dưỡng đến nửa tháng mới có thể cử động được", Lâm Hàn cười nói.

"Được rồi".

Trần Nam nằm xuống lại.

"Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, anh kể lại cho tôi nghe xem", Lâm Hàn nói.

"Ừm, tối hôm qua, bỗng nhiên Hồng Ngọc dẫn theo người xông vào hộp đêm Ức Nam", Trần Nam nhớ lại:

"Đám thuộc hạ của cậu ta đều mang theo súng, bắn chết mấy người bảo vệ hộp đêm và tôi cũng bị bọn chúng khống chế".

"Ý định của Hồng Ngọc là muốn tôi ký vào bảng hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, đương nhiên nếu tôi không đồng ý, Hồng Ngọc sẽ bảo bọn thuộc hạ ra tay".

"Kế đó, Hiểu Dung cũng bị bắt vào phòng riêng, còn bị Hồng Ngọc tra tấn. Sau cùng, cả hai chúng tôi đồng loạt ngất xỉu, chuyện sau đó tôi cũng không rõ..."

Kể đến câu cuối, ánh mắt Trần Nam chợt lóe:

"Lâm Hàn, hợp đồng kia đã ký rồi sao? Còn Hiểu Dung đâu?"

"Chắc hẳn đã ký xong rồi, còn về vợ anh thì yên tâm, chị ta cũng đang ở bệnh viện, bác sĩ bảo chỉ xây xát ngoài da, không đáng quan ngại", Lâm Hàn cười nói.

"Vậy thì may quá..."

Trần Nam gật đầu, sau lại biến sắc:

"Hợp đồng ký rồi á! Vậy chẳng phải nhà họ Hồng đã lấy lại được cổ phần của nhà máy sao!"

"Đúng thế, nhưng mớ tin tức của nhà họ Hồng đã bị tung ra, tôi nghĩ bây giờ nhà họ Hồng cũng không yên ổn gì, hiện giờ chuyện cần làm là cứ yên lặng mà theo dõi diễn biến thôi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói:

"Còn về những cổ phần kia, Hồng Ngọc ép anh ký tên, còn ra tay đánh anh bị thương nặng, vì thế bản hợp đồng kia không có hiệu lực pháp luật".

"Nhưng dù sao nhà họ Hồng cũng là một thế gia Hoa Đông, quan hệ chắc chắn rất cao, bảng hợp đồng đó đã có chữ ký...", Trần Nam há miệng nói.

"Chuyện này tôi sẽ giải quyết!", Lâm Hàn ngắt lời anh ta.

"Được!"

Biểu cảm Trần Nam khẽ động, cuối cùng gật đầu đáp.

Anh tiếc rằng nếu như không xảy ra chuyện hợp đồng này, thì những tin tức và dư luận kia đã đủ làm nhà họ Hồng chao đảo rồi.

Đôi mắt Lâm Hàn chợt động, anh biết, tin tức và dự luận có thể làm nhà họ Hồng tổn thất nghiêm trọng, nhưng nếu muốn đốn luôn "gốc cổ thụ" thế gia trên trăm năm này thì chắc chắn vẫn chưa đủ!

"Vì thế... Còn phải nghĩ ra thêm vài cách nữa mới được!", Lâm Hàn thầm nghĩ.

...

10 giờ sáng tại trang viên nhà họ Hồng.

Hồng Đạp Thiên bước vào đại sảnh với vẻ mặt mệt mỏi.

"Anh cả, anh trao đổi với lãnh đạo thế nào rồi?", lúc này, Hồng Chính đứng lên hỏi.

Bầu không khí cả phòng vẫn rất khẩn trương cùng ngột ngạt.

"Ông Thang nói, chúng ta đã cống hiến hàng chục tỷ đồng tiền thuế cho chính quyền Kim Lăng. Cũng như, nhà họ Hồng chúng ta có không ít con em giữa chức vụ trong bộ máy chính quyền Kim Lăng, vì thế chính quyền Kim Lăng sẽ không để nhà họ Hồng chúng ta sa cơ được".

Hồng Đạp Thiên lại nói: "Còn về đối sách giải quyết, cơ bản đã có vài cách. Do anh đã đề nghị với ông Thang, và ông ấy cũng đã đồng ý trợ giúp".

Ánh mắt Hồng Đạp Thiên vững vàng, thậm chí lờ mờ có chút hưng phấn, đó là sự phấn khích khi gặp được đối thủ.

Bản thân ông ta là người đứng đầu một gia tộc, trải qua vô số gió to sóng lớn, sau sự việc làm ông ta tức giận đêm qua, bây giờ ông ta đã dần tỉnh táo lại.

"Vài năm gần đây, chưa một ai cả gan khiêu khích nhà họ Hồng của chúng ta, không ngờ bây giờ lại xuất hiện".

Hồng Đạp Thiên nhếch mép, cả người trên dưới toát ra vẻ uy nghiêm:

"Đối sách thứ nhất, ông Thang đã đồng ý để chính quyền ra mặt, ép phe truyền thông phải ém đi tin tức nhà máy nhà họ Hồng chúng ta là nhà máy bóc lột".

"Chỉ cần là những tin tức, topic, video, bình luận liên quan đến nhà họ Hồng thì đều bị đóng băng! Dù có cố gắng moi tin cũng sẽ không moi được gì! Trước hết khống chế tất cả ngọn nguồn!"

"Đối sách thứ hai, nhà họ Hồng - Kim Lăng chúng ta cũng không ít sản nghiệp, các công ty về lĩnh vực bất động sản, tài chính, dầu thô... ở Kim Lăng đều là sản nghiệp trụ cột. Một khi nhà họ Hồng xảy ra trở ngại, những sản nghiệp này cũng sẽ chịu ảnh hưởng, sau cùng khó tránh sẽ cuốn theo cả khủng hoảng kinh tế Kim Lăng, đến lúc đó kinh tế toàn bộ Hoa Đông cũng sẽ bị tuột dốc!"

Hồng Đạp Thiên nhấp một hớp trà, trong mắt tràn đầy tự tin, nói tiếp:

"Những chuyện này, đương nhiên ông Thang không muốn xảy ra trong nhiệm kỳ của mình! Tham vọng của ông Thang rất lớn, năm nay chỉ mới 45 tuổi đã đảm đương vị trí đầu tàu Kim Lăng, tương lai rất có khả năng sẽ đến thủ đô nhậm chức! Dù sao Kim Lăng cũng là long môn của quan chức! Vượt qua long môn mới có thể hóa rồng!"

"Chuyện khủng hoảng kinh tế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hoạt động chính trị, ông Thang sẽ không cho phép nó xảy ra!"

"Cho nên ý của ông Thang là?", ánh mắt Hồng Chính chợt lóe.

"Ông Thang quyết định thông báo các ngân hàng lớn ở Kim Lăng cho vay 500 tỷ tiền mặt để xử lý chuyện này!"

"500 tỷ tiền mặt! Con số khổng lồ quá!", Hồng Chính khẽ biến sắc.

Đám người Hồng Ngọc, Hồng Phong đồng loạt há hốc miệng, giật cả mình!

Giá trị các sản nghiệp của nhà họ Hồng - Hoa Đông cộng lại cũng hơn ngàn tỷ.

Tuy nhiên, vốn lưu động cũng chỉ có 100 tỷ thôi!

500 tỷ chắc chắn đủ để giải quyết chuyện này!

"Chú hai, đây là những việc chính quyền Kim Lăng có thể trợ giúp chúng ta. Bây giờ, nhà họ Hồng chúng ta cũng phải đưa ra những đối sách khác", Hồng Đạp Thiên đưa mắt nhìn về phía Hồng Chính:

"Trong đêm nay sẽ tìm ra được đối sách chứ?"

"Em sẽ tìm ra!"

Hồng Chính gật đầu, bàn về năng lực và mưu trí, Hồng Chính không hề kém cạnh Hồng Đạp Thiên, bao năm trầy trật trong giới kinh doanh, nếu vừa gặp chuyện đã hoảng hốt lo sợ thì ông ta cũng không xứng ngồi lên vị trí như ngày nay.

"Bây giờ, dư luận chủ yếu tập trung ở chuyện nhà máy nhà họ Hồng chúng ta bóc lột sức lao động, chuyện này xác thực là có, vả lại cũng có bằng chứng rõ ràng. Cho nên, không nên nguỵ biện và lấp liếm nữa, không bằng thẳng mặt thừa nhận trước công chúng".

Hồng Chính nói:

"Em đề nghị tổ chức một buổi họp báo tin tức, em sẽ đại diện nhà họ Hồng nói xin lỗi với công chúng! Đồng thời tuyên bố, trong vòng nửa tháng tới, sẽ xử lý ổn thỏa chuyện nhà máy bóc lột, xây dựng lại cơ chế làm việc và chế độ lương bổng một cách hoàn chỉnh, hợp pháp!"

"Ngoài ra, những công nhân đã đình công cũng là vì tiền mà thôi! Em sẽ phát cho mỗi người 100 ngàn tệ tiền trợ cấp, xoa dịu bọn họ, để bọn họ chấm dứt đình công đi làm lại bình thường!"
Chương 405: Hồng Chính từ chức

“Như vậy, cùng với sự giúp đỡ của ông Thang, chúng ta có thể kiểm soát nguồn dư luận của truyền thông. Vấn đề này, tạm coi như đã ổn định”, cuối cùng Hồng Chính nói.

“Chú hai, biện pháp đối phó này của chú được lắm”.

Hồng Đạp Thiên gật đầu: “Nhưng anh cảm thấy chỉ như vậy vẫn chưa đủ đâu. Với sự tức giận của người dân, cho dù kiểm soát được nguồn dư luận, công nhân không còn đình công nữa và làm việc bình thường thì chúng ta vẫn sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng dân chúng Kim Lăng. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của nhà họ Hồng trong tương lai”.

“Anh cả, ý anh là gì?”, mắt Hồng Chính loé lên.

“Đã làm thì phải làm cho thoả đáng một chút, cân nhắc mọi phương diện. Giải quyết được hai vấn đề truyền thông, dư luận và công nhân đình công, còn một vấn đề nữa là sự phẫn nộ của dân chúng”.

Hồng Đạp Thiên trầm tư, là chủ gia đình, ông ta cân nhắc phạm vi vấn đề ở vị trí cao hơn Hồng Chính:

“Ý anh là đẩy một người ra làm lá chắn, chống lại sự tức giận của người dân”.

“Em hiểu rồi anh cả!”

Hồng Chính nói ngay: “Buổi họp báo lát nữa, ngoài việc tuyên bố những chuyện em vừa nói, em cũng sẽ ôm hết mọi trách nhiệm về mình, em sẽ chủ động từ chức trước công chúng, không phụ trách việc kinh doanh của nhà họ Hồng nữa!”

“Chú hiểu là được rồi!”, Hồng Đạp Thiên khẽ cười: “Đương nhiên, chú từ chức chỉ là ngoài mặt thôi, lừa gạt công chúng. Người thực sự phụ trách công việc kinh doanh của nhà họ Hồng vẫn là chú”.

“Vâng!”, Hồng Chính gật đầu: “Như vậy ba vấn đề lớn là dư luận, đình công, sự phẫn nộ của dân chúng đều được giải quyết! Bây giờ em muốn xem Trần Nam và Lâm Hàn sẽ có thủ đoạn gì!”

“Biện pháp đối phó đã được thống nhất, chúng ta hãy thông báo ngay đi”.

Hồng Đạp Thiên nói, trong mắt lại hiện lên vẻ hưng phấn, ông ta muốn xem đối thủ của mình sẽ đáp trả thế nào.

“Nếu chuyện này cứ vậy được giải quyết thì nhàm chán quá. Hơn nữa chỉ cần có bố ở đây, nhà họ Hồng không thể sụp đổ!”



12 giờ trưa.

Bệnh viện nhân dân Kim Lăng.

“Chú em Lâm Hàn, không ổn rồi!”

Trần Nam đang nằm trên giường lướt điện thoại, đột nhiên lớn tiếng nói.

“Có chuyện gì vậy?”

Lâm Hàn để điện thoại xuống, anh đang nói chuyện với vợ.

Dương Lệ đã chuyển đến Hilton sống, trước mắt mọi thứ đều an toàn, nhưng bên phía quản lý tài sản của biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa gọi điện cho Lâm Hàn, nói rằng biệt thự của anh đã bị đập phá.

Lâm Hàn đoán chắc 80% là do người của nhà họ Hồng làm.

“Vừa rồi nhà họ Hồng mở cuộc họp báo, Hồng Chính đã nhận lỗi chuyện nhà máy kia, đồng thời tuyên bố từ chức, ông ta chủ động trợ cấp cho mỗi công nhân nhà máy nhà họ Hồng 100 ngàn tệ”.

“Tôi đoán rằng sáng mai công nhân sẽ đi làm như bình thường”.

Vẻ mặt Trần Nam nghiêm túc: “Những biện pháp này đã ém hết những chuyện lúc trước rồi!”

“Hơn nữa Hồng Chính còn tuyên bố nhà họ Hồng đã lấy lại toàn bộ cổ phần của nhà máy, đồng thời cũng cho phóng viên xem hợp đồng”.

“Điều quan trọng hơn là bây giờ các phương tiện truyền thông báo chỉ ở Hoa Đông hoàn toàn không thấy tin tức tiêu cực về nhà họ Hồng nữa. Bài báo, video, status… đều đã bị xoá sạch, tìm kiếm cũng không thấy nữa!”

“Thủ đoạn cao tay!”

Ánh mắt Lâm Hàn loé lên, cho dù anh có thù với nhà họ Hồng, nhưng anh cũng phải khâm phục sự quyết đoán trong thủ đoạn của đối phương.

Hồng Chính đã thừa nhận sai lầm và từ chức, dập tắt cơn tức giận của người dân.

Trợ cấp cho công nhân 100 ngàn tệ để giải quyết vấn đề công nhân đình công, phải biết 100 ngàn tệ là thu nhập trong hai năm của những công nhân đó.

Có nhiều tiền trong tay như vậy, đương nhiên công nhân sẽ không còn gây rắc rối nữa.

Sau đó nhà họ Hồng lại xoá tất cả các tin tức tiêu cực và kiểm soát nguồn dư luận.

Cách đối phó với từng vấn đề đều khiến Lâm Hàn khen ngợi.

“Dù sao nhà họ Hồng cũng là một trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông, có lịch sử hàng trăm năm, nếu dễ dàng bị đánh bại như vậy thì không xứng được gọi là thế gia”, Lâm Hàn vuốt cằm:

“Hơn nữa tất cả các tin tức về nhà họ Hồng đều đã bị xoá, rõ ràng là cơ quan chính phủ đã nhúng tay vào. Hơn nữa còn là nhân vật lớn, nếu không các tổ chức truyền thông sẽ không nghe lời như vậy”.

“Lâm Hàn, bây giờ chúng ta phải làm gì?”, Trần Nam hỏi.

“Để tôi suy nghĩ đã”.

Lâm Hàn trầm tư, anh nói:

“Việc trước mắt chúng ta cần làm là đảm bảo an toàn cho những người xung quanh. Nhà họ Hồng đã cử người đến biệt thự của tôi, hiển nhiên là muốn động tới người thân của tôi. Tôi vẫn lo lắng cho vợ tôi, bây giờ tôi sẽ đến Hilton, đón vợ tôi đến đây. Cô ấy ở bên cạnh, tôi mới yên tâm”.

“Còn ứng phó như thế nào, tôi sẽ mời cụ Đường qua bàn bạc”.

“Được!”, Trần Nam gật đầu.



Khách sạn Hilton.

“Cái gì, phải đi ư?”

Dương Cảnh Đào cầm cốc cà phê ngồi trên ghế sofa, nhìn Lâm Hàn và Dương Lệ rồi lắc đầu:

“Nếu đi thì hai đứa đi đi, bố không đi. Căn phòng tổng thống này ở rất thoải mái, có người đưa đồ ăn tới, còn có cà phê, mà phong cảnh cũng đẹp. Bố chưa được sống cuộc sống thế này bao giờ”.

“Bố, bố đi với chúng con đi. Chồng con nói nếu không đi có thể sẽ gặp nguy hiểm”, Dương Lệ cầu xin.

“Nguy hiểm? Có thể gặp nguy hiểm gì?”

Dương Cảnh Đào lườm một cái, chẳng thèm quan tâm: “Bây giờ là xã hội pháp quyền, vấn đề trị an rất tốt, bố không tin có người có thể giam cầm mình! Hơn nữa đây còn là phòng tổng thống của khách sạn Hilton, hệ thống an ninh rất tốt, không thể gặp nguy hiểm!”

“Lâm Hàn, có phải cậu động đến người nào ở bên ngoài không?”

Nói đến đây, Dương Cảnh Đào tập trung vào Lâm Hàn: “Nói cho tôi biết, nếu cậu động đến người nào có máu mặt thì đừng chờ mong tôi lau mông cho cậu!”

“Nể mặt vợ tôi, tôi hỏi ông lần cuối, ông có đi theo tôi không?”, Lâm Hàn lười phải nói nhiều lời với Dương Cảnh Đào.

“Vừa nãy tôi nói rồi, tôi sống ở đây rất thoải mái, tôi không đi”, Dương Cảnh Đào nói.

“Được”, Lâm Hàn không nói thêm nữa, anh đưa Dương Lệ ra khỏi Hilton.

Còn về phần Dương Khiết, mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn livestream ngoài trời, cô ấy đã ở khách sạn khác từ lâu rồi.

Sau khi rời khỏi Hilton cùng Dương Lệ, Lâm Hàn đưa cô đến thẳng Eiffel của Đường Quế Hùng.

Đứng sau Eiffel là nhà họ Thẩm, nếu nhà họ Hồng muốn làm chuyện gì quá giới hạn thì cũng phải cân nhắc đến thái độ của nhà họ Thẩm.

Khi đến Eiffel, Lâm Hàn sắp xếp phòng ở cho Dương Lệ trước, sau đó anh đến phòng làm việc của Đường Quế Hùng để thảo luận bước tiếp theo với ông cụ.



“Ông chủ, đã tìm thấy vị trí của Lâm Hàn và Trần Nam ạ”.

Trong trang viên nhà họ Hồng, một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng bước vào nhà, trầm giọng nói.

“Ở đâu?”, Hồng Đạp Thiên hỏi.

Vấn đề dư luận đã được giải quyết, bây giờ họ cần tìm ra kẻ đầu sỏ gây chuyện để cho một bài học.

“Trần Nam đang ở bệnh viện nhân dân Kim Lăng, nơi ở khác của Lâm Hàn là khách sạn Hilton, vợ và bố vợ cậu ta cũng ở đó”, người đàn ông nặng nề đáp.

“Bệnh viện nhân dân là bệnh viện công, có người của chính quyền ở đó, nếu chúng ta đến bắt người sẽ rất bất tiện, gây ra ảnh hưởng không tốt”.

Hai mắt Hồng Đạp Thiên loé lên, ông ta lập tức nói:

“Bây giờ phái người đến Hilton để bắt người nhà Lâm Hàn. Nhớ, thuộc hạ của Lâm Hàn rất nhiều, đưa tất cả người theo, đề phòng chuyện ngoài ý muốn!”

“Vâng thưa ông chủ!”



Khách sạn Hilton!

Rầm!

Cửa phòng bị đạp mở.

“Ai mà mất lịch sự thế hả?”

Dương Cảnh Đào đang nằm trên ghế sofa, trừng mắt nhìn về phía cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom