-
Chương 410-412
Chương 410: Tự do
Vừa nãy trên núi, chỉ cảm thấy thần thánh trang nghiêm, giờ trốn trong góc của thành phố, phía không xa là đường phố tấp nập đông đúc, lại nhìn bộ dạng của Lý Dục Thần, đúng là hài hước.
“Dục Thần, sau này em sẽ không ở trong trạng thái này mãi chứ?”
Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Đương nhiên là không rồi, làm sao em có thể không mặc quần áo được”.
Mã Sơn nói: “Không phải quần áo, anh nói trên người em có một tầng kim quang, đi ra ngoài, người ta sợ chết khiếp”.
Lý Dục Thần cười nói: “Bây giờ em phải quay lại nơi vừa lịch kiếp, khôi phục địa khí và sinh cơ bị tổn hại ở đó, nhân tiện tiêu hóa những thứ có được từ lần độ kiếp này, ẩn đi tiên khí trên người. Ba ngày sau, chúng ta gặp ở thành phố Hoà”.
Nói xong, anh vỗ nhẹ lên lưng Trương Diễm Diễm một cái, cưỡi phi kiếm, hóa thành một luồng lưu quang bay đi.
Trương Diễm Diễm từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Mã Sơn, hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Mã Sơn nói: “Em coi như là một giấc mơ đi. Bây giờ tỉnh mộng, anh đưa em đi ăn một bữa no nê”.
Trương Diễm Diễm cười, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích, nói: “Cảm ơn anh, Mã Sơn”.
Mã Sơn cười ha ha, kéo Trương Diễm Diễm về khách sạn tắm rửa, thay quần áo, sau đó tìm một nhà hàng yên tĩnh, hưởng thụ một bữa.
Buổi tối, họ tụ họp với ba người chị Mai.
Mã Sơn kể lại đơn giản tình hình của Lý Dục Thần, bảo họ đừng lo lắng.
Ba người nghe thấy Lý Dục Thần không mặc quần áo, trên người còn phát ra kim quang, cũng phải phá lên cười.
Nửa đêm, một mình Mã Sơn ở trong phòng.
Bỗng có người gõ cửa, mở cửa nhìn, là Trương Diễm Diễm.
Mã Sơn cho Trương Diễm Diễm vào phòng, rót cho cô ta một cốc nước.
Hai người ngồi trong phòng, cũng không nói gì, chỉ lăng lẽ nhìn nhau.
Qua một lúc lâu, Trương Diễm Diễm bỗng nhào vào lòng Mã Sơn.
Mã Sơn ban đầu còn chưa thích ứng, nhưng cảm thấy dịu dàng trong lòng, đôi môi nóng bỏng, cũng liền nóng lên.
Hai người quấn lấy nhau một đêm, cho đến khi bình minh mới dừng.
Mã Sơn ôm Trương Diễm Diễm, cảm khái nói: “Không ngờ, cuối cùng vẫn là hai chúng ta đến với nhau”.
Trương Diễm Diễm bò lên lồng ngực Mã Sơn, thì thầm hỏi: “Mã Sơn, anh thích em thật không?”
Mã Sơn ngẩn người: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Em biết, anh vì thương hại em”.
“Ngốc nghếch, sao lại nghĩ như vậy? Từ lúc em đưa anh vào quán bar, anh đã thích em rồi”.
Trương Diễm Diễm không nói gì, ánh mắt mơ màng, nghĩ đến những chuyện cũ xa xôi.
Mã Sơn nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô ta.
Hồi lâu sau, Trương Diễm Diễm mới nói: “Cảm ơn anh, Mã Sơn!”
Mã Sơn không nghe ra điều gì từ trong lời nói này. Nhìn đường chân trời ngoài cửa sổ, anh ta nghĩ đến Lý Dục Thần, liền cười nói với Trương Diễm Diễm:
“Tên nhóc Dục Thần đó, cũng không mang quần áo đi, chẳng may bị người ta nhìn thấy… ha ha ha…”
Nói mãi nói mãi liền phá lên cười.
Trương Diễm Diễm nói: “Anh đi đưa cho anh ấy đi”.
Mã Sơn suy nghĩ nói: “Anh cũng muốn đi đưa, nhưng anh chỉ biết phương vị, sợ không tìm được”.
Trương Diễm Diễm nói: “Em biết, anh chuẩn bị quần áo đi, rồi xuống tầng mua ít đồ ăn sáng, chúng ta cùng đi”.
Mã Sơn thấy cũng được, ra khỏi giường, chuẩn bị quần áo cho Lý Dục Thần, xuống tầng đi mua đồ ăn sáng.
Trương Diễm Diễm mặc xong quần áo, ngồi trước bàn, cầm giấy nhắn của khách sạn, suy nghĩ, viết mấy hàng chữ.
Mã Sơn quay về, hai người mang theo đồ cùng ra ngoài.
Họ gọi một chiếc xe, đi thẳng ra Cư Dung Quan, đi qua Bát Đạt Lĩnh, vào trong núi.
Sau đó lại đi bộ, tìm được dãy núi chỗ thành hoang dã đó.
Trương Diễm Diễm chỉ vào ngọn núi không xa nói: “Mã Sơn, anh mang cho cậu Lý đi, anh ta không mặc quần áo, em không qua đó nữa. Hai anh em các anh nói chuyện thong thả, em về trước đây”.
Mã Sơn cũng không nghĩ nhiều, nói: “May mà em trí nhớ tốt, mới tìm được nơi này. Được, em về trước đi, nói với mấy người chị Mai một tiếng, chốc nữa anh về”.
Mã Sơn đi lên núi tìm được Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đang ngồi thiền ở đó, đón tia nắng đầu tiên dâng lên từ hướng Đông.
Lần đầu tiên anh cảm thấy thì ra trong mặt trời mọc, ẩn chứa năng lượng cường mạnh như vậy, chém mở bóng tối, chiếu sáng cả thế gian.
Mã Sơn không quấy rầy anh, cho đến khi anh thở ra một ngụm khí trong mát, chậm rãi đứng lên.
Lý Dục Thần không nghĩ Mã Sơn sẽ đến đưa quần áo cho anh, cười nói: “Ấy, anh Mã Sơn, trí nhớ của anh tốt đấy, em cho anh bay về, anh cũng tìm lại được!”
Mã Sơn nói: “Đâu có, là Diễm Diễm dần đường, anh đâu có nhớ được”.
“Ồ, cô ta đâu?”
“Ấy, bộ dạng của em, cô ấy sợ nhìn thấy thì em ngượng, nên về trước rồi”.
Lý Dục Thần ngẩn người, động trong lòng, đoán được điều gì.
Anh mặc quần áo của Mã Sơn mang đến, nói: “Anh Mã Sơn, anh cũng về sớm đi, em còn phải luyện công”.
Nhìn Mã Sơn đi xuống sườn núi, biến mất trên con đường nhỏ dưới chân núi, Lý Dục Thần khẽ thở dài.
Mã Sơn về đến khách sạn, không thấy Trương Diễm Diễm, chỉ tìm được một mảnh giấy trong phòng:
Cả đời này của em, trôi dạt thang lang, trải qua khổ đau, chỉ có gặp được anh, là điều hạnh phúc nhất đời em. Mã Sơn, cảm ơn an! Em đi đây, đừng tìm em. Em muốn tìm một tự do thực sự thuộc về em”.
…
Trên một ngonn núi cách chỗ Lý Dục Thần tu luyện không xa.
Trương Diễm Diễm đứng bên vách núi, nhìn mặt trời phía Đông từ từ dâng lên.
Cô ta cười, đón ánh bình minh nơi chân trời, đón gió mát giữa núi, vụt người nhảy xuống bay tự do như một chú chim…
Chương 411: Truyền thuyết Tiền Vương bắn thủy triều
Na Mạc Hòa không hề biết, sau khi ông ta rời khỏi đó không lâu, Cái Bang Bắc Phái đã hoàn toàn bị xóa tên khỏi bản đồ giang hồ.
Na Mạc Hòa vội vàng về nhà, nhớ lại quá trình chiến đấu của Kim Tam Mộc và Trương Điên vừa rồi, ông ta vẫn còn cảm thấy hoảng hồn.
Bạch Vân Quan và Cái Bang, nếu phải chọn một bên để đứng thành hàng, ông ta chắc chắn vẫn sẽ chọn Bạch Vân Quan.
Dù sao nhà họ Na cũng là một trong tứ đại gia của thủ đô, lại là Hoàng tộc. Mà Bạch Vân Quan là rừng Toàn Chân, đại diện cho chính đạo của thế giới.
Đắc tội Trương Kẻ Điên Cái Bang, nhiều nhất là chọc chút phiền phức.
Nhưng nếu mạo phạm Bạch Vân Quan, rất dễ bị ba gia tộc lớn khác xa lánh.
Vốn thế lực của nhà họ Na đã chênh lệch rất nhiều với ba nhà kia.
Huống hồ, thế lực lớn cũng chẳng có tác dụng gì. Năm đó nhà họ Lý như thế nào? Còn không phải biến mất khỏi thủ đô trong một đêm!
Có điều, việc hôn nhân giữa nhà họ Na và Cái Bang phải làm gì bây giờ?
Na Mạc Hòa chợt nhìn thấy Na Nhữ An, giật mình hỏi: "Sao lại trở lại?"
Na Nhữ An cười lạnh đáp: "Có phải chú hy vọng cháu chết ở Cái Bang không, vừa không khiến chú khó xử, mà chú còn có thể nhân cơ hội này bàn điều kiện với Trương Điên, đồng thời chạy đến Bạch Vân Quan kể khổ, giành được sự duy trì của Bạch Vân Quan".
Sắc mặt Na Mạc Hòa trầm xuống. Ông ta thật sự có suy nghĩ này, nhưng cũng chỉ tưởng tượng mà thôi, không ngờ Na Nhữ An lại đoán được, đồng thời dám nói thẳng ra trước mặt ông ta.
"Thằng nhóc kia, cậu nói bậy bạ gì thế?"
"Được rồi, chú không cần phủ nhận", Na Nhữ An lạnh lùng nói: "Cháu trở về không phải để cãi nhau với chú, mà là để nói cho chú một tiếng, từ giờ trở đi, mọi chuyện của nhà họ Na do cháu làm chủ".
"Cái gì cơ?", Na Mạc Hòa tưởng mình nghe lầm: "Dựa vào đâu chứ?"
"Dựa vào đâu hả...", Na Nhữ An cười lạnh: "Chỉ bằng cái này!"
Anh ta đột nhiên bóp chặt cổ Na Mạc Hòa.
"Cậu..."
Na Mạc Hòa muốn giãy giụa, nhưng sức lực của Na Nhữ An thực sự quá lớn, ông ta hoàn toàn không thể tránh thoát.
Một sợi khí đen chui ra từ tay Na Nhữ An.
Máu thịt trên mặt Na Mạc Hòa nhanh chóng khô quắt lại, cuối cùng chỉ còn một lớp da người bọc xương, trong con ngươi lồi ra còn sót lại nỗi kinh hoàng vô tận.
...
Gió thu đìu hiu, bờ sông rộng lớn, là thời điểm thưởng thức thủy triều Tiền Đường.
Bên cạnh bờ sông, biển người tấp nập.
Một ông già lưng còng chống một cây gậy đen nhánh, đi dọc theo vùng ven sông.
Bỗng nhiên, ông lão dừng lại trước một pho tượng to lớn, dừng chân quan sát, bất giác than thở.
"Năm đó Tiền Vương bắn thủy triều hùng tráng cỡ nào! Đáng tiếc người kia đã qua đời, không còn nữa!"
Một đám người trẻ tuổi nô đùa đi tới, đang muốn chụp ảnh lưu niệm trước pho tượng Tiền Vương bắn thủy triều. Bọn họ thấy ông già lưng gù cứ đứng trước pho tượng mãi không đi.
Một cô gái tiến lên, nói với bóng lưng của ông già gù lưng: "Ông ơi, ông có thể nhường chúng cháu một chút không ạ, chúng cháu muốn chụp ảnh".
Ông lão lưng còng xoay người lại.
Hai mắt của ông lão đều bị mù, chỉ còn hai lỗ trống tái nhợt, bên trong không có tròng mắt. Xung quanh mắt che kín vết sẹo xấu xí, ngoằn ngoèo vặn vẹo, như thể có một đám côn trùng lúc nhúc.
Nhìn thấy khuôn mặt của ông lão, cô gái bị dọa sợ, hét ầm lên.
Mấy anh chàng đi tới, chặn cô gái sau lưng.
Cô gái nói: "Chúng ta đi thôi, chuyển sang góc khác".
Một anh chàng đáp: "Nơi nơi toàn là người, có chỗ nào chụp ảnh được đâu, chỗ này luôn đi".
Anh ta hơi chán ghét nhìn ông lão: "Này, ông kia, chúng tôi muốn chụp ảnh ở đây, ông nhường chút đi!"
Ông lão "a a" đáp lời, chống gậy tập tễnh đi sang bên cạnh.
Những người trẻ tuổi kia tụ tập đến trước pho tượng Tiền Vương bắn thủy triều, chuẩn bị chụp ảnh.
Có người nói: "Gọi ông lão kia chụp ảnh cho chúng ta đi".
Một người khác trả lời: "Cậu không nhìn thấy à, người kia bị mù, chụp thế nào?"
"Đúng đúng, hơn nữa ông ta còn xấu như vậy, nhìn mặt ông ta mà tôi không muốn ăn cơm luôn".
"Loại người này còn sống trên đời làm gì, nếu là tôi thì tôi sớm đã nhảy sông chết đuối luôn rồi, đỡ phải lãng phí lương thực".
..
Ông già chậm rãi rời đi trong tiếng cười nhạo của đám người trẻ tuổi.
Bờ sông có người hô lên: "Thủy triều đến rồi! Triều lên rồi!"
Ông lão cũng đến gần bờ sông, còng lưng, chống gậy, mở to đôi mắt không tròng nhìn về phía mặt sông bát ngát.
Phía đông mặt sông xuất hiện một sợi chỉ bạc, chậm rãi di động về phía bên này.
Mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng như sấm rền.
Không lâu lắm, đỉnh triều xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Mặc kệ nhân viên tuần tra hô hoán ngăn cản như thế nào, mọi người vẫn chen lấn dựa sát hàng rào trên bờ sông, giơ điện thoại lên quay chụp đỉnh triều.
Đám người trẻ tuổi kia cũng ở trong số đó.
Một người trẻ tuổi nói: "Còn tưởng rằng lợi hại nhường nào đâu, thoạt nhìn cũng chỉ như vậy thôi!"
Một người khác đáp: "Như thế vẫn chưa đủ à, nhìn đỉnh triều kia kìa, phải cao hơn một mét đi?"
"Chẳng phải khoác lác cao mười mấy mét sao? Sao mới chỉ mới hơn một mét, chán chết!"
"Mười mấy mét là thủy triều ngập trời, phải đi đập Mỹ Nữ xem".
"Thế sao chúng ta lại đến đây?"
"Thôi đi, cậu biết đập Mỹ Nữ có bao nhiêu người không, có chỗ mà đứng à?"
...
Trong lúc bọn họ trò chuyện, chợt nghe có người nói: "Ai nói chỉ có đập Mỹ Nữ mới có thủy triều ngập trời? Nhớ năm đó, Ngô Việt vương Tiền Lưu dẫn đầu mười nghìn tinh binh cùng giương cung nỏ, chục ngàn mũi tên cùng bắn, bắn lui triều cường chính ngay tại chỗ này. Nơi này mới là chỗ có đỉnh triều cao nhất!"
Người trẻ tuổi nhìn về phía có âm thanh, hóa ra là lão già xấu xí mắt mù lưng còng vừa rồi, bất giác khịt mũi coi thường.
"Chậc, Tiền Vương bắn thủy triều chỉ là truyền thuyết thôi, ngốc nghếch còn tưởng là thật!"
"Đi thôi, chúng ta cách xa ông ta một chút, ngộ nhỡ bị rơi vào trong nước cũng đừng hòng ăn vạ chúng ta".
Đỉnh triều đã gần đến, mang khí thế ngàn ngựa lao nhanh, mặt đất chấn động, sấm sét đùng đùng.
Cuối cùng người trẻ tuổi kia cũng cảm nhận được một chút chấn động do triều cường mang tới, ngậm miệng không nói, chuyên chú ngắm nhìn.
Chương 412: Ông lão lưng gù bí ẩn
Trong đôi mắt trống rỗng đục ngầu của ông lão còng lưng chợt lập lòe tia sáng, nhẹ giọng lên tiếng: "Các người biết vì sao đỉnh triều lại cao đến mấy chục mét không? Đó là bởi vì có giao long bơi ngược sông lên. Các người tưởng Tiền Lưu thực sự bắn thủy triều? Sai rồi, thứ ông ta bắn là rồng!"
Đáng tiếc, trong tai mọi người sớm đã bị tiếng sóng lấp đầy, không ai nghe được lời ông ta nói.
Dù có nghe được, đại khái cũng sẽ chỉ coi là trò cười.
Ông già than nhẹ: "Người này đã qua đời, giờ còn ai có thể bắn thủy triều?"
Dứt lời, ông ta giơ cây gậy đen nhánh trong tay lên.
Bên trong gậy bay ra một sợi khói đen, trôi về phía mặt sông.
Đến trên sông, chờ lúc đỉnh triều tới, làn khói đen kia bỗng đâm thẳng vào.
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rít gào lấn át tiếng sóng cuồn cuộn, giống hổ mà không phải hổ, giống ngựa mà không hẳn là ngựa.
"Tiếng gì vậy?"
Lúc mọi người đang kinh ngạc đặt câu hỏi, bọn họ chợt thấy đỉnh triều đột nhiên nổ tung, nhấc lên sóng lớn cao mấy chục mét.
Trong cơn sóng lớn mơ hồ thấy được bóng dáng của một con rồng.
Nhưng không ai kịp phân biệt rõ là thật là giả, những cơn sóng lớn đã tràn vào, đánh úp về hai phía.
Dưới lòng sông sóng cao mấy chục mét, đến khi vọt tới bờ sông nó vẫn còn cao mười mấy mét.
Ầm một tiếng, sóng lớn đập vào bờ, tạo thành nước lũ chảy xiết, bao phủ đám người xem thủy triều.
Thủy triều hạ xuống mang theo dòng xoáy, cắn nuốt hết thảy.
Đám người trẻ tuổi đang quan sát ngay bên bờ sông kia cũng bị cuốn vào trong nước, mấy cái nhấp nhô đã mất đi bóng dáng.
Ông già gù lưng cầm cây gậy chống trong tay, nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất một cái, một sợi khói đen bay về bên trong gậy.
Ông ta còng lưng, chống gậy, bước dọc theo bờ sông ướt nhẹp.
Thoạt nhìn ông ta đi lại tập tễnh, nhưng thực tế tốc độ rất nhanh, bước một bước xa bằng mấy chục bước của người bình thường.
Chỉ chốc lát sau ông ta đã từ Tiền Đường đi đến Hải Thành, sau đó xuyên qua Hải Thành, tiến vào thành phố Hoà.
Không ai chú ý đến sự tồn tại của ông lão, đến tận khi hai bảo vệ của nhà họ Triệu nhìn thấy.
Lão già lưng còng dừng chân ngoài cửa trang viên nhà họ Triệu, con mắt trống rỗng trắng xanh nhìn vào trong trang viên, tự nhủ.
"Ừm, hẳn là nơi này".
"Này, ông làm gì đấy?", bảo vệ thấy một người già xấu xí thì căm ghét lên tiếng: "Xin cơm thì vào trong trung tâm thành phố mà xin, nơi này là trang viên tư nhân".
Ông lão không để ý đến anh ta, cất bước đi vào trong.
Bảo vệ cầm theo côn đùng đùng tiến lên ngăn cản.
"Cút! Không cút cẩn thận tôi đánh gãy xương cốt của ông đấy!"
Bước chân của ông ta không ngừng, chỉ dùng cây gậy trong tay nhẹ nhàng gõ về phía anh ta.
Bảo vệ đột ngột dừng lại, tay chân vẫn còn đang giơ lên, miệng cũng há hốc, nhưng anh ta bất động, như thể thời gian nhấn nút tạm dừng.
Sau đó, lồng ngực của anh ta bùm một tiếng vỡ vụn, xuất hiện một cái lỗ hổng lớn, máu tươi phun ra từ cái lỗ đó hóa thành một đám sương máu, toàn bộ bị đầu rồng trên thân gậy đen hút đi.
Bảo vệ ngã xuống đất, biến thành một bộ cương thi khô quắt.
Một người bảo vệ còn lại bị dọa đến ngây dại, thấy ông lão đi về phía anh ta liền sợ hãi, không có dũng khí cầm bộ đàm lên.
Ông lão không hề dừng lại, cứ thế đi ngang qua trước mặt bảo vệ.
Anh ta chớp mắt một cái, người đã không còn.
Anh ta hoài nghi cảnh tượng mình vừa nhìn thấy là thật hay giả, đến tận khi trông thấy thây khô của đồng bạn mới há miệng, run rẩy cầm bộ đàm gọi vào trong.
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Khi Lý Dục Thần lại một nữa đứng lên đón ánh nắng sớm từ phương đông, ánh sáng vàng óng trên người anh đã biến mất.
Hiện tại, bề ngoài anh chỉ là một thanh niên bình thường, chẳng qua khí chất xuất chúng hơn, trong lúc giơ tay nhấc chân tự mang hơi thở siêu phàm thoát tục.
Mà thổ nhưỡng đã bị sét đánh cháy đen đang đâm chồi sức sống tràn trề không nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhiều năm sau, nơi này phồn hoa như gấm, cỏ cây tươi tốt, trở thành thắng cảnh đẹp nhất sau Trường Thành.
Lý Dục Thần đứng ở đỉnh núi, đón gió thu se lạnh, hét dài một tiếng.
Ngay sau đó, anh phóng lên tận trời, người kiếm hợp nhất, hóa thành một ánh sáng lấp lánh bay về phương nam.
...
Bên trong Ngô Đồng Cư, Lâm Vân đang luyện tập bộ Võ trong sân.
Chỉ thấy một ánh sáng bay từ chân trời đến, rơi xuống cây ngô đồng rồi hóa thành một thiếu niên thế tục nhanh nhẹn.
Lâm Vân nhìn mà ngây dại.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng rơi xuống đất, lên tiếng: "Công phu của cậu rất có tiến bộ, nhưng bộ Võ không phải võ công bình thường, hoàn toàn khác so với công phu trong gia tộc cậu từng học tập, cậu phải cẩn thận lĩnh hội sự khác biệt này".
Lâm Vân lại hoàn toàn không nghe lọt tai, chỉ khiếp sợ la lớn: "Anh rể! Anh biến thành tiên?"
Lý Dục Thần nói: "Chỉ là ngự kiếm phi hành mà thôi, nào có thành tiên".
Lâm Vân cười đùa đáp: "Anh rể, vậy anh dạy em một chút đi, em cũng muốn bay".
Lý Dục Thần nhịn không được bật cười: "Không cần dạy, đến cảnh giới đó tự nhiên sẽ biết".
Lâm Vân liền hỏi: "Vậy phải mất bao lâu ạ?"
Lý Dục Thần trả lời: "Với tư chất của cậu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì khoảng chừng một trăm năm".
"Hả?", khuôn mặt Lâm Vân uể oải: "Một trăm năm cơ ạ, cũng quá lâu rồi đi?"
"Tôi nói là nếu không có gì ngoài ý muốn", Lý Dục Thần lặp lại.
"Vậy nếu em gặp tình huống ngoài ý muốn thì sao?", Lâm Vân vui vẻ hỏi lại.
"Ngoài ý muốn là có khả năng cậu không sống tới một trăm tuổi".
Lý Dục Thần nói xong thì tự cười haha, quay người đi vào nhà.
Đám người Mã Sơn và chị Mai đã ở trong phòng, thấy Lý Dục Thần trở về thì sôi nổi chào đón.
Nhất là chị Mai, liên tục hỏi này hỏi nọ, như thể sợ trên người anh thiếu mất một miếng thịt.
Lý Dục Thần cười nói: "Chị Mai, chị sắp lải nhải bằng mẹ của em rồi".
Chị Mai lườm anh: "Không phải chị đang quan tâm đến cậu à!"
Lý Dục Thần đáp: "Tôi không sao, trái lại là mọi người, thân thể hồi phục thế nào rồi?"
Sư phụ Vinh vỗ vỗ ngực: "Không có việc gì cả, giờ khôn như rồng mạnh như hổ rồi!"
Vừa nãy trên núi, chỉ cảm thấy thần thánh trang nghiêm, giờ trốn trong góc của thành phố, phía không xa là đường phố tấp nập đông đúc, lại nhìn bộ dạng của Lý Dục Thần, đúng là hài hước.
“Dục Thần, sau này em sẽ không ở trong trạng thái này mãi chứ?”
Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Đương nhiên là không rồi, làm sao em có thể không mặc quần áo được”.
Mã Sơn nói: “Không phải quần áo, anh nói trên người em có một tầng kim quang, đi ra ngoài, người ta sợ chết khiếp”.
Lý Dục Thần cười nói: “Bây giờ em phải quay lại nơi vừa lịch kiếp, khôi phục địa khí và sinh cơ bị tổn hại ở đó, nhân tiện tiêu hóa những thứ có được từ lần độ kiếp này, ẩn đi tiên khí trên người. Ba ngày sau, chúng ta gặp ở thành phố Hoà”.
Nói xong, anh vỗ nhẹ lên lưng Trương Diễm Diễm một cái, cưỡi phi kiếm, hóa thành một luồng lưu quang bay đi.
Trương Diễm Diễm từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Mã Sơn, hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Mã Sơn nói: “Em coi như là một giấc mơ đi. Bây giờ tỉnh mộng, anh đưa em đi ăn một bữa no nê”.
Trương Diễm Diễm cười, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích, nói: “Cảm ơn anh, Mã Sơn”.
Mã Sơn cười ha ha, kéo Trương Diễm Diễm về khách sạn tắm rửa, thay quần áo, sau đó tìm một nhà hàng yên tĩnh, hưởng thụ một bữa.
Buổi tối, họ tụ họp với ba người chị Mai.
Mã Sơn kể lại đơn giản tình hình của Lý Dục Thần, bảo họ đừng lo lắng.
Ba người nghe thấy Lý Dục Thần không mặc quần áo, trên người còn phát ra kim quang, cũng phải phá lên cười.
Nửa đêm, một mình Mã Sơn ở trong phòng.
Bỗng có người gõ cửa, mở cửa nhìn, là Trương Diễm Diễm.
Mã Sơn cho Trương Diễm Diễm vào phòng, rót cho cô ta một cốc nước.
Hai người ngồi trong phòng, cũng không nói gì, chỉ lăng lẽ nhìn nhau.
Qua một lúc lâu, Trương Diễm Diễm bỗng nhào vào lòng Mã Sơn.
Mã Sơn ban đầu còn chưa thích ứng, nhưng cảm thấy dịu dàng trong lòng, đôi môi nóng bỏng, cũng liền nóng lên.
Hai người quấn lấy nhau một đêm, cho đến khi bình minh mới dừng.
Mã Sơn ôm Trương Diễm Diễm, cảm khái nói: “Không ngờ, cuối cùng vẫn là hai chúng ta đến với nhau”.
Trương Diễm Diễm bò lên lồng ngực Mã Sơn, thì thầm hỏi: “Mã Sơn, anh thích em thật không?”
Mã Sơn ngẩn người: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Em biết, anh vì thương hại em”.
“Ngốc nghếch, sao lại nghĩ như vậy? Từ lúc em đưa anh vào quán bar, anh đã thích em rồi”.
Trương Diễm Diễm không nói gì, ánh mắt mơ màng, nghĩ đến những chuyện cũ xa xôi.
Mã Sơn nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô ta.
Hồi lâu sau, Trương Diễm Diễm mới nói: “Cảm ơn anh, Mã Sơn!”
Mã Sơn không nghe ra điều gì từ trong lời nói này. Nhìn đường chân trời ngoài cửa sổ, anh ta nghĩ đến Lý Dục Thần, liền cười nói với Trương Diễm Diễm:
“Tên nhóc Dục Thần đó, cũng không mang quần áo đi, chẳng may bị người ta nhìn thấy… ha ha ha…”
Nói mãi nói mãi liền phá lên cười.
Trương Diễm Diễm nói: “Anh đi đưa cho anh ấy đi”.
Mã Sơn suy nghĩ nói: “Anh cũng muốn đi đưa, nhưng anh chỉ biết phương vị, sợ không tìm được”.
Trương Diễm Diễm nói: “Em biết, anh chuẩn bị quần áo đi, rồi xuống tầng mua ít đồ ăn sáng, chúng ta cùng đi”.
Mã Sơn thấy cũng được, ra khỏi giường, chuẩn bị quần áo cho Lý Dục Thần, xuống tầng đi mua đồ ăn sáng.
Trương Diễm Diễm mặc xong quần áo, ngồi trước bàn, cầm giấy nhắn của khách sạn, suy nghĩ, viết mấy hàng chữ.
Mã Sơn quay về, hai người mang theo đồ cùng ra ngoài.
Họ gọi một chiếc xe, đi thẳng ra Cư Dung Quan, đi qua Bát Đạt Lĩnh, vào trong núi.
Sau đó lại đi bộ, tìm được dãy núi chỗ thành hoang dã đó.
Trương Diễm Diễm chỉ vào ngọn núi không xa nói: “Mã Sơn, anh mang cho cậu Lý đi, anh ta không mặc quần áo, em không qua đó nữa. Hai anh em các anh nói chuyện thong thả, em về trước đây”.
Mã Sơn cũng không nghĩ nhiều, nói: “May mà em trí nhớ tốt, mới tìm được nơi này. Được, em về trước đi, nói với mấy người chị Mai một tiếng, chốc nữa anh về”.
Mã Sơn đi lên núi tìm được Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đang ngồi thiền ở đó, đón tia nắng đầu tiên dâng lên từ hướng Đông.
Lần đầu tiên anh cảm thấy thì ra trong mặt trời mọc, ẩn chứa năng lượng cường mạnh như vậy, chém mở bóng tối, chiếu sáng cả thế gian.
Mã Sơn không quấy rầy anh, cho đến khi anh thở ra một ngụm khí trong mát, chậm rãi đứng lên.
Lý Dục Thần không nghĩ Mã Sơn sẽ đến đưa quần áo cho anh, cười nói: “Ấy, anh Mã Sơn, trí nhớ của anh tốt đấy, em cho anh bay về, anh cũng tìm lại được!”
Mã Sơn nói: “Đâu có, là Diễm Diễm dần đường, anh đâu có nhớ được”.
“Ồ, cô ta đâu?”
“Ấy, bộ dạng của em, cô ấy sợ nhìn thấy thì em ngượng, nên về trước rồi”.
Lý Dục Thần ngẩn người, động trong lòng, đoán được điều gì.
Anh mặc quần áo của Mã Sơn mang đến, nói: “Anh Mã Sơn, anh cũng về sớm đi, em còn phải luyện công”.
Nhìn Mã Sơn đi xuống sườn núi, biến mất trên con đường nhỏ dưới chân núi, Lý Dục Thần khẽ thở dài.
Mã Sơn về đến khách sạn, không thấy Trương Diễm Diễm, chỉ tìm được một mảnh giấy trong phòng:
Cả đời này của em, trôi dạt thang lang, trải qua khổ đau, chỉ có gặp được anh, là điều hạnh phúc nhất đời em. Mã Sơn, cảm ơn an! Em đi đây, đừng tìm em. Em muốn tìm một tự do thực sự thuộc về em”.
…
Trên một ngonn núi cách chỗ Lý Dục Thần tu luyện không xa.
Trương Diễm Diễm đứng bên vách núi, nhìn mặt trời phía Đông từ từ dâng lên.
Cô ta cười, đón ánh bình minh nơi chân trời, đón gió mát giữa núi, vụt người nhảy xuống bay tự do như một chú chim…
Chương 411: Truyền thuyết Tiền Vương bắn thủy triều
Na Mạc Hòa không hề biết, sau khi ông ta rời khỏi đó không lâu, Cái Bang Bắc Phái đã hoàn toàn bị xóa tên khỏi bản đồ giang hồ.
Na Mạc Hòa vội vàng về nhà, nhớ lại quá trình chiến đấu của Kim Tam Mộc và Trương Điên vừa rồi, ông ta vẫn còn cảm thấy hoảng hồn.
Bạch Vân Quan và Cái Bang, nếu phải chọn một bên để đứng thành hàng, ông ta chắc chắn vẫn sẽ chọn Bạch Vân Quan.
Dù sao nhà họ Na cũng là một trong tứ đại gia của thủ đô, lại là Hoàng tộc. Mà Bạch Vân Quan là rừng Toàn Chân, đại diện cho chính đạo của thế giới.
Đắc tội Trương Kẻ Điên Cái Bang, nhiều nhất là chọc chút phiền phức.
Nhưng nếu mạo phạm Bạch Vân Quan, rất dễ bị ba gia tộc lớn khác xa lánh.
Vốn thế lực của nhà họ Na đã chênh lệch rất nhiều với ba nhà kia.
Huống hồ, thế lực lớn cũng chẳng có tác dụng gì. Năm đó nhà họ Lý như thế nào? Còn không phải biến mất khỏi thủ đô trong một đêm!
Có điều, việc hôn nhân giữa nhà họ Na và Cái Bang phải làm gì bây giờ?
Na Mạc Hòa chợt nhìn thấy Na Nhữ An, giật mình hỏi: "Sao lại trở lại?"
Na Nhữ An cười lạnh đáp: "Có phải chú hy vọng cháu chết ở Cái Bang không, vừa không khiến chú khó xử, mà chú còn có thể nhân cơ hội này bàn điều kiện với Trương Điên, đồng thời chạy đến Bạch Vân Quan kể khổ, giành được sự duy trì của Bạch Vân Quan".
Sắc mặt Na Mạc Hòa trầm xuống. Ông ta thật sự có suy nghĩ này, nhưng cũng chỉ tưởng tượng mà thôi, không ngờ Na Nhữ An lại đoán được, đồng thời dám nói thẳng ra trước mặt ông ta.
"Thằng nhóc kia, cậu nói bậy bạ gì thế?"
"Được rồi, chú không cần phủ nhận", Na Nhữ An lạnh lùng nói: "Cháu trở về không phải để cãi nhau với chú, mà là để nói cho chú một tiếng, từ giờ trở đi, mọi chuyện của nhà họ Na do cháu làm chủ".
"Cái gì cơ?", Na Mạc Hòa tưởng mình nghe lầm: "Dựa vào đâu chứ?"
"Dựa vào đâu hả...", Na Nhữ An cười lạnh: "Chỉ bằng cái này!"
Anh ta đột nhiên bóp chặt cổ Na Mạc Hòa.
"Cậu..."
Na Mạc Hòa muốn giãy giụa, nhưng sức lực của Na Nhữ An thực sự quá lớn, ông ta hoàn toàn không thể tránh thoát.
Một sợi khí đen chui ra từ tay Na Nhữ An.
Máu thịt trên mặt Na Mạc Hòa nhanh chóng khô quắt lại, cuối cùng chỉ còn một lớp da người bọc xương, trong con ngươi lồi ra còn sót lại nỗi kinh hoàng vô tận.
...
Gió thu đìu hiu, bờ sông rộng lớn, là thời điểm thưởng thức thủy triều Tiền Đường.
Bên cạnh bờ sông, biển người tấp nập.
Một ông già lưng còng chống một cây gậy đen nhánh, đi dọc theo vùng ven sông.
Bỗng nhiên, ông lão dừng lại trước một pho tượng to lớn, dừng chân quan sát, bất giác than thở.
"Năm đó Tiền Vương bắn thủy triều hùng tráng cỡ nào! Đáng tiếc người kia đã qua đời, không còn nữa!"
Một đám người trẻ tuổi nô đùa đi tới, đang muốn chụp ảnh lưu niệm trước pho tượng Tiền Vương bắn thủy triều. Bọn họ thấy ông già lưng gù cứ đứng trước pho tượng mãi không đi.
Một cô gái tiến lên, nói với bóng lưng của ông già gù lưng: "Ông ơi, ông có thể nhường chúng cháu một chút không ạ, chúng cháu muốn chụp ảnh".
Ông lão lưng còng xoay người lại.
Hai mắt của ông lão đều bị mù, chỉ còn hai lỗ trống tái nhợt, bên trong không có tròng mắt. Xung quanh mắt che kín vết sẹo xấu xí, ngoằn ngoèo vặn vẹo, như thể có một đám côn trùng lúc nhúc.
Nhìn thấy khuôn mặt của ông lão, cô gái bị dọa sợ, hét ầm lên.
Mấy anh chàng đi tới, chặn cô gái sau lưng.
Cô gái nói: "Chúng ta đi thôi, chuyển sang góc khác".
Một anh chàng đáp: "Nơi nơi toàn là người, có chỗ nào chụp ảnh được đâu, chỗ này luôn đi".
Anh ta hơi chán ghét nhìn ông lão: "Này, ông kia, chúng tôi muốn chụp ảnh ở đây, ông nhường chút đi!"
Ông lão "a a" đáp lời, chống gậy tập tễnh đi sang bên cạnh.
Những người trẻ tuổi kia tụ tập đến trước pho tượng Tiền Vương bắn thủy triều, chuẩn bị chụp ảnh.
Có người nói: "Gọi ông lão kia chụp ảnh cho chúng ta đi".
Một người khác trả lời: "Cậu không nhìn thấy à, người kia bị mù, chụp thế nào?"
"Đúng đúng, hơn nữa ông ta còn xấu như vậy, nhìn mặt ông ta mà tôi không muốn ăn cơm luôn".
"Loại người này còn sống trên đời làm gì, nếu là tôi thì tôi sớm đã nhảy sông chết đuối luôn rồi, đỡ phải lãng phí lương thực".
..
Ông già chậm rãi rời đi trong tiếng cười nhạo của đám người trẻ tuổi.
Bờ sông có người hô lên: "Thủy triều đến rồi! Triều lên rồi!"
Ông lão cũng đến gần bờ sông, còng lưng, chống gậy, mở to đôi mắt không tròng nhìn về phía mặt sông bát ngát.
Phía đông mặt sông xuất hiện một sợi chỉ bạc, chậm rãi di động về phía bên này.
Mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng như sấm rền.
Không lâu lắm, đỉnh triều xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Mặc kệ nhân viên tuần tra hô hoán ngăn cản như thế nào, mọi người vẫn chen lấn dựa sát hàng rào trên bờ sông, giơ điện thoại lên quay chụp đỉnh triều.
Đám người trẻ tuổi kia cũng ở trong số đó.
Một người trẻ tuổi nói: "Còn tưởng rằng lợi hại nhường nào đâu, thoạt nhìn cũng chỉ như vậy thôi!"
Một người khác đáp: "Như thế vẫn chưa đủ à, nhìn đỉnh triều kia kìa, phải cao hơn một mét đi?"
"Chẳng phải khoác lác cao mười mấy mét sao? Sao mới chỉ mới hơn một mét, chán chết!"
"Mười mấy mét là thủy triều ngập trời, phải đi đập Mỹ Nữ xem".
"Thế sao chúng ta lại đến đây?"
"Thôi đi, cậu biết đập Mỹ Nữ có bao nhiêu người không, có chỗ mà đứng à?"
...
Trong lúc bọn họ trò chuyện, chợt nghe có người nói: "Ai nói chỉ có đập Mỹ Nữ mới có thủy triều ngập trời? Nhớ năm đó, Ngô Việt vương Tiền Lưu dẫn đầu mười nghìn tinh binh cùng giương cung nỏ, chục ngàn mũi tên cùng bắn, bắn lui triều cường chính ngay tại chỗ này. Nơi này mới là chỗ có đỉnh triều cao nhất!"
Người trẻ tuổi nhìn về phía có âm thanh, hóa ra là lão già xấu xí mắt mù lưng còng vừa rồi, bất giác khịt mũi coi thường.
"Chậc, Tiền Vương bắn thủy triều chỉ là truyền thuyết thôi, ngốc nghếch còn tưởng là thật!"
"Đi thôi, chúng ta cách xa ông ta một chút, ngộ nhỡ bị rơi vào trong nước cũng đừng hòng ăn vạ chúng ta".
Đỉnh triều đã gần đến, mang khí thế ngàn ngựa lao nhanh, mặt đất chấn động, sấm sét đùng đùng.
Cuối cùng người trẻ tuổi kia cũng cảm nhận được một chút chấn động do triều cường mang tới, ngậm miệng không nói, chuyên chú ngắm nhìn.
Chương 412: Ông lão lưng gù bí ẩn
Trong đôi mắt trống rỗng đục ngầu của ông lão còng lưng chợt lập lòe tia sáng, nhẹ giọng lên tiếng: "Các người biết vì sao đỉnh triều lại cao đến mấy chục mét không? Đó là bởi vì có giao long bơi ngược sông lên. Các người tưởng Tiền Lưu thực sự bắn thủy triều? Sai rồi, thứ ông ta bắn là rồng!"
Đáng tiếc, trong tai mọi người sớm đã bị tiếng sóng lấp đầy, không ai nghe được lời ông ta nói.
Dù có nghe được, đại khái cũng sẽ chỉ coi là trò cười.
Ông già than nhẹ: "Người này đã qua đời, giờ còn ai có thể bắn thủy triều?"
Dứt lời, ông ta giơ cây gậy đen nhánh trong tay lên.
Bên trong gậy bay ra một sợi khói đen, trôi về phía mặt sông.
Đến trên sông, chờ lúc đỉnh triều tới, làn khói đen kia bỗng đâm thẳng vào.
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rít gào lấn át tiếng sóng cuồn cuộn, giống hổ mà không phải hổ, giống ngựa mà không hẳn là ngựa.
"Tiếng gì vậy?"
Lúc mọi người đang kinh ngạc đặt câu hỏi, bọn họ chợt thấy đỉnh triều đột nhiên nổ tung, nhấc lên sóng lớn cao mấy chục mét.
Trong cơn sóng lớn mơ hồ thấy được bóng dáng của một con rồng.
Nhưng không ai kịp phân biệt rõ là thật là giả, những cơn sóng lớn đã tràn vào, đánh úp về hai phía.
Dưới lòng sông sóng cao mấy chục mét, đến khi vọt tới bờ sông nó vẫn còn cao mười mấy mét.
Ầm một tiếng, sóng lớn đập vào bờ, tạo thành nước lũ chảy xiết, bao phủ đám người xem thủy triều.
Thủy triều hạ xuống mang theo dòng xoáy, cắn nuốt hết thảy.
Đám người trẻ tuổi đang quan sát ngay bên bờ sông kia cũng bị cuốn vào trong nước, mấy cái nhấp nhô đã mất đi bóng dáng.
Ông già gù lưng cầm cây gậy chống trong tay, nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất một cái, một sợi khói đen bay về bên trong gậy.
Ông ta còng lưng, chống gậy, bước dọc theo bờ sông ướt nhẹp.
Thoạt nhìn ông ta đi lại tập tễnh, nhưng thực tế tốc độ rất nhanh, bước một bước xa bằng mấy chục bước của người bình thường.
Chỉ chốc lát sau ông ta đã từ Tiền Đường đi đến Hải Thành, sau đó xuyên qua Hải Thành, tiến vào thành phố Hoà.
Không ai chú ý đến sự tồn tại của ông lão, đến tận khi hai bảo vệ của nhà họ Triệu nhìn thấy.
Lão già lưng còng dừng chân ngoài cửa trang viên nhà họ Triệu, con mắt trống rỗng trắng xanh nhìn vào trong trang viên, tự nhủ.
"Ừm, hẳn là nơi này".
"Này, ông làm gì đấy?", bảo vệ thấy một người già xấu xí thì căm ghét lên tiếng: "Xin cơm thì vào trong trung tâm thành phố mà xin, nơi này là trang viên tư nhân".
Ông lão không để ý đến anh ta, cất bước đi vào trong.
Bảo vệ cầm theo côn đùng đùng tiến lên ngăn cản.
"Cút! Không cút cẩn thận tôi đánh gãy xương cốt của ông đấy!"
Bước chân của ông ta không ngừng, chỉ dùng cây gậy trong tay nhẹ nhàng gõ về phía anh ta.
Bảo vệ đột ngột dừng lại, tay chân vẫn còn đang giơ lên, miệng cũng há hốc, nhưng anh ta bất động, như thể thời gian nhấn nút tạm dừng.
Sau đó, lồng ngực của anh ta bùm một tiếng vỡ vụn, xuất hiện một cái lỗ hổng lớn, máu tươi phun ra từ cái lỗ đó hóa thành một đám sương máu, toàn bộ bị đầu rồng trên thân gậy đen hút đi.
Bảo vệ ngã xuống đất, biến thành một bộ cương thi khô quắt.
Một người bảo vệ còn lại bị dọa đến ngây dại, thấy ông lão đi về phía anh ta liền sợ hãi, không có dũng khí cầm bộ đàm lên.
Ông lão không hề dừng lại, cứ thế đi ngang qua trước mặt bảo vệ.
Anh ta chớp mắt một cái, người đã không còn.
Anh ta hoài nghi cảnh tượng mình vừa nhìn thấy là thật hay giả, đến tận khi trông thấy thây khô của đồng bạn mới há miệng, run rẩy cầm bộ đàm gọi vào trong.
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Khi Lý Dục Thần lại một nữa đứng lên đón ánh nắng sớm từ phương đông, ánh sáng vàng óng trên người anh đã biến mất.
Hiện tại, bề ngoài anh chỉ là một thanh niên bình thường, chẳng qua khí chất xuất chúng hơn, trong lúc giơ tay nhấc chân tự mang hơi thở siêu phàm thoát tục.
Mà thổ nhưỡng đã bị sét đánh cháy đen đang đâm chồi sức sống tràn trề không nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhiều năm sau, nơi này phồn hoa như gấm, cỏ cây tươi tốt, trở thành thắng cảnh đẹp nhất sau Trường Thành.
Lý Dục Thần đứng ở đỉnh núi, đón gió thu se lạnh, hét dài một tiếng.
Ngay sau đó, anh phóng lên tận trời, người kiếm hợp nhất, hóa thành một ánh sáng lấp lánh bay về phương nam.
...
Bên trong Ngô Đồng Cư, Lâm Vân đang luyện tập bộ Võ trong sân.
Chỉ thấy một ánh sáng bay từ chân trời đến, rơi xuống cây ngô đồng rồi hóa thành một thiếu niên thế tục nhanh nhẹn.
Lâm Vân nhìn mà ngây dại.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng rơi xuống đất, lên tiếng: "Công phu của cậu rất có tiến bộ, nhưng bộ Võ không phải võ công bình thường, hoàn toàn khác so với công phu trong gia tộc cậu từng học tập, cậu phải cẩn thận lĩnh hội sự khác biệt này".
Lâm Vân lại hoàn toàn không nghe lọt tai, chỉ khiếp sợ la lớn: "Anh rể! Anh biến thành tiên?"
Lý Dục Thần nói: "Chỉ là ngự kiếm phi hành mà thôi, nào có thành tiên".
Lâm Vân cười đùa đáp: "Anh rể, vậy anh dạy em một chút đi, em cũng muốn bay".
Lý Dục Thần nhịn không được bật cười: "Không cần dạy, đến cảnh giới đó tự nhiên sẽ biết".
Lâm Vân liền hỏi: "Vậy phải mất bao lâu ạ?"
Lý Dục Thần trả lời: "Với tư chất của cậu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì khoảng chừng một trăm năm".
"Hả?", khuôn mặt Lâm Vân uể oải: "Một trăm năm cơ ạ, cũng quá lâu rồi đi?"
"Tôi nói là nếu không có gì ngoài ý muốn", Lý Dục Thần lặp lại.
"Vậy nếu em gặp tình huống ngoài ý muốn thì sao?", Lâm Vân vui vẻ hỏi lại.
"Ngoài ý muốn là có khả năng cậu không sống tới một trăm tuổi".
Lý Dục Thần nói xong thì tự cười haha, quay người đi vào nhà.
Đám người Mã Sơn và chị Mai đã ở trong phòng, thấy Lý Dục Thần trở về thì sôi nổi chào đón.
Nhất là chị Mai, liên tục hỏi này hỏi nọ, như thể sợ trên người anh thiếu mất một miếng thịt.
Lý Dục Thần cười nói: "Chị Mai, chị sắp lải nhải bằng mẹ của em rồi".
Chị Mai lườm anh: "Không phải chị đang quan tâm đến cậu à!"
Lý Dục Thần đáp: "Tôi không sao, trái lại là mọi người, thân thể hồi phục thế nào rồi?"
Sư phụ Vinh vỗ vỗ ngực: "Không có việc gì cả, giờ khôn như rồng mạnh như hổ rồi!"
Bình luận facebook