-
Chương 405-409
Chương 405: Anh cũng là ma
“Anh lại đuổi đến được thật!”, Trương Diễm Diễm dường như không bất ngờ lắm.
“Cô có ý để lại mùi, để tôi tìm đến phải không?”, Lý Dục Thần nói.
Trương Diễm Diễm không phủ nhận, đứng lên đi sang một bên.
Lý Dục Thần không do dự, ngồi bên cạnh Mã Sơn, truyền chân khí vào trong cơ thể Mã Sơn.
Mã Sơn bị thương rất nặng, không những xương rạn gãy, nội tạng cũng gần như hỏng hết, hơn nữa mất quá nhiều máu bị choáng sốc.
Cũng may Trương Diễm Diễm dùng thủ pháp ma đạo bảo vệ kinh mạch của anh ta, nếu không, cái mạng này sớm mất rồi.
Nhìn tình trạng của Mã Sơn, trong lòng Lý Dục Thần vô cùng khó chịu.
Chân khí lượn trong cơ thể Mã Sơn một vòng, hồi phục nội tạng của anh ta.
Lý Dục Thần lại lấy ra mấy viên đan dược nhét vào miệng của Mã Sơn.
Lúc trị thương cho Mã Sơn, anh tập trung tinh thần, không lo lắng Trương Diễm Diễm phía sau có đánh lén hay không.
Trương Diễm Diễm cũng cứ đứng ở đó, yên lặng nhìn.
Cho đến lúc Lý Dục Thần đứng lên.
Trương Diễm Diễm mới hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”
Lý Dục Thần nói: “Đợi anh ấy tỉnh lại, có lẽ không sao nữa. Ngược lại là ma khí cô để lại trong cơ thể anh ấy, xung đột với công pháp mà tôi dậy anh ấy, khiến kinh mạch của anh ấy chuyển ngược sang tổn thương, muốn hồi phục như ban đầu cần một thời gian”.
“Việc này không cần anh bận tâm, tôi sẽ dạy anh ấy bộ công pháp khác”, Trương Diễm Diễm nói.
“Ồ? Cô cảm thấy tôi sẽ cho cô đưa anh ấy đi, nhìn anh ấy rơi vào ma đạo ư?”, Lý Dục Thần nói.
“Vậy thì anh định giết tôi sao?”, Trương Diễm Diễm cười nói.
Lý Dục Thần nhìn cô ta một cái.
Việc này đúng là vấn đề khó.
Lần trước, thứ này nhập lên người Viên Thế Kiệt, Lý Dục Thần không hề do dự lấy ra châm ngũ hành, định sử dụng đại diễn kiếm pháp tiêu diệt nó.
Nhưng thứ này vô cùng giảo hoạt, thấy tình hình bất ổn thì độn thổ bỏ chạy.
Lần này Lý Dục Thần đã có chuẩn bị, đương nhiên sẽ không cho nó có cơ hội trốn chạy.
Vấn đề là, cơ thể này là của Trương Diễm Diễm!
Loại ma nhập thể, khác với sơn tinh quỷ quái nhập thân, nó muốn anh hoàn toàn bán linh hồn của mình cho nó, hòa thành một thể với linh hồn của anh.
Nếu chỉ là quỷ nhập thân, Lý Dục Thần có thể dùng cách rất đơn giản đuổi nó ra khỏi cơ thể của Trương Diễm Diễm.
Nhưng bây giờ nó và Trương Diễm Diễm là một. Nó là Trương Diễm Diễm, Trương Diễm Diễm chính là nó.
Muốn giết nó, thì phải giết luôn cả Trương Diễm Diễm.
Thấy Lý Dục Thần cau mày, Trương Diễm Diễm cười khà khà.
“Chẳng phải anh tự xưng là người trong chính đạo sao? Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, hơn nữa còn là bạn của người anh em tốt Mã Sơn của anh, anh có thể giết tôi không? Giết tôi, đạo tâm của anh ở đâu? Lương tâm của anh ở đâu?”
“Tiếc là, cô không phải là Trương Diễm Diễm. Cô là ma! Hơn nữa tôi biết, năm đó nhà họ Lý diệt môn có liên quan đến cô, cho nên hôm nay tôi nhất định phải giết cô”, Lý Dục Thần nói rất hùng hồn mạnh mẽ.
“Ha ha, vậy tại sao anh không ra tay?”, Trương Diễm Diễm cười hỏi: “Là muốn biết chân tướng sự việc nhà họ Lý diệt môn sao?”
“Nếu không phải cô cứu Mã Sơn, vừa nãy, cô đã chết rồi”.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn cô ta, ngón tay khẽ động, châm ngũ hành từ giữa ngón tay bắn ra, hóa thành lưu quang, nửa số trong đó bay trong không trung, nửa số bắn xuống dưới đất.
Trên trời dưới đất, giăng thành một trận kiếm ngũ hành.
Nụ cười trên mặt Trương Diễm Diễm cứng lại, mặt lạnh băng, nói: “Anh muốn giết tôi thật?”
Váy trên người cô ta tung tay, một luồng sương âm mắt thường khó nhìn thấy tràn ngập quanh người cô ta.
Ngón tay Lý Dục Thần bấm quyết, kiếm khí xung quanh nổi lên.
“Ma đầu, lần này để cô chạy, lần này, cô chạy không thoát đâu”.
“Anh không có hứng thú với chân tướng việc nhà họ Lý diệt môn năm đó sao?”, giọng của Trương Diễm Diễm hơi hoảng sợ.
“Tôi hứng thú, nhưng tôi không muốn bị người khác khống chế”.
Nói xong, Lý Dục Thần giơ tay, kiếm khí chỉ thẳng vào Trương Diễm Diễm.
Mã Sơn trong hôn mê không biết đã tỉnh từ lúc nào, thấy Lý Dục Thần muốn giết Trương Diễm Diễm, liền bò dậy, chặn trước người Trương Diễm Diễm, nói:
“Dục Thần, em không thể giết cô ấy!”
“Anh Mã Sơn!”, Lý Dục Thần hạ cánh tay giơ lên xuống: “Cô ta đã không phải là Trương Diễm Diễm, cô ta là ma!”
“Không!”, Mã Sơn vô cùng kiên định nói: “Cô ấy là Trương Diễm Diễm! Nếu không, cô ấy sẽ không cứu anh. Em muốn giết cô ấy thì giết anh trước đi!”
Lý Dục Thần rất hiểu Mã Sơn.
Lúc này, muốn giết Trương Diễm Diễm trước mặt Mã Sơn, thì còn khiến anh ta khó chịu hơn trực tiếp giết anh ta.
Nhưng, lại không thể tha cho Trương Diễm Diễm.
Ma đầu này, nếu thả đi, muốn bắt nó lại thật không dễ dàng.
Một khi nó tìm được một cơ thể tư chất tốt, thì khó mà đối phó.
Lý Dục Thần không chịu thu kiếm trận, Mã Sơn cũng cứ chặn trước người Trương Diễm Diễm.
Anh em đối đầu, trong lòng hai người cũng không dễ chịu, nhưng ai cũng không chịu nhường bước.
“Ha ha ha… ha ha ha…”
Trương Diễm Diễm bỗng cười lớn.
“Lý Dục Thần, anh muốn miệng nói tôi là ma, anh có từng nghĩ, bản thân anh cũng là ma không?”
“Hừ, nói láo!”, Lý Dục Thần khinh thường nói.
Chương 406: Suy luận
“Tôi biết anh không tin, vậy tôi nói cho anh biết…”, trên mặt Trương Diễm Diễm hiện ra nụ cười chế nhạo giảo hoạt: “Mẹ của anh là ma, không những là ma, còn là thánh nữ của Ma giáo! Anh biết thánh nữ là người thế nào không? Đó là người truyền thừa vạn ma chi tâm các đời Ma giáo, cho đến có một ngày, thiên ma chuyển thế, đầu thai vào thai thánh nữ”.
Lý Dục Thần cau mày, lạnh lùng nói: “Cô không cần mang việc này ra dọa tôi, ma tâm thánh nữ của mẹ tôi sớm đã được thánh thủ Hạnh Lâm Hồ Vân Thiên xua đuổi rồi”.
Lần này đến lượt Trương Diễm Diễm kinh ngạc.
“Sao anh biết?”
Cô ta bỗng hiểu ra: “Anh đã quay về khu nhà họ Lý? Xem ra trong khu nhà còn có thứ mà chúng tôi chưa phát hiện ra!”
Lý Dục Thần không thể hiện gì.
Trương Diễm Diễm cười lạnh lùng nói: “Anh tưởng lão già Hồ Vân Thiên đó có thể trừ được tâm ma thánh nữ ư? Huống hồ, lúc Hồ Vân Thiên chữa bệnh cho thánh nữ, bà ấy đã mang thai. Ma khí của vạn ma chi tâm không thể nào bị đứt, nhất định sẽ truyền vào trong thai nhi”.
Cô ta nhìn Lý Dục Thần không rời mắt.
“Giống! Đúng là giống! Lúc gặp anh ở Tiền Đường, tôi đã cảm thấy rất quen mắt, sau này tôi mới hiểu, anh chính là con trai của Lý Vân Hoa và Cung Lăng Yên. Anh quá giống mẹ của anh! Bà ấy là đệ nhất mỹ nữ thiên hạ, người từng gặp bà ấy một lần, cũng sẽ không quên dung mạo của bà ấy”.
“Tính tuổi của anh, cũng khoảng hai mươi, nhưng anh biết đạo pháp, xuất quỷ nhập thần, đã chạm đến ngưỡng cửa tiên thiên. Chỉ hai mươi năm, mặc dù anh có kỳ ngộ kinh thiên, làm sao có thể có được thành tựu mà người khác trăm năm cũng khó có được?”
“Thực sự tưởng anh là kỳ tài vĩ đại sao? Không! Đó là vì, trên người anh có huyết mạch của thiên ma!”
“Anh có từng nghĩ, tại sao nhà họ Lý bị diệt môn, chỉ có mình anh sống sót không? Không những còn sống, mà còn được truyền thừa đạo pháp, học được kỳ thuật?”
“Anh tưởng chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?”
“Ha ha, tôi nói cho anh biết một sự thật nhé. Nhà họ Lý, là bị những nhân sĩ chính đạo mà anh nói tiêu diệt. Họ giống như anh, luôn miệng nói mẹ của anh là ma, cho nên đã giết cả nhà họ Lý trong một đêm!”
Lý Dục Thần ầm một tiếng trong đầu, giống như sét đánh ngang tai!
“Trên người anh có huyết mạch của thiên ma!”
Câu nói này giống như điện giật, lóe lên trong lòng anh, nhưng sau khi lóe sáng lên lại khiến thế giới trong lòng anh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Cung Lăng Yên là ma nữ, đã được chứng thực ở mật thất trong khu nhà họ Lý.
Trên người mình chảy dòng máu của Cung Lăng Yên, cũng chính là dòng máu của thánh nữ Ma giáo.
Ma tâm nhiễm vào thai nhi, là chuyện đương nhiên.
Đương nhiên, đây chưa phải là quan trọng nhất.
Vì anh là đệ tử Thiên Đô.
Nếu có nhiễm ma khí, sư phụ cũng sớm đã trừ bỏ giúp anh, nếu không đâu thể nào tu hành mười ba năm dưới vạn tiên kiếm khí.
Điều khiến anh chấn động trong lòng là chuyện diệt môn của nhà họ Lý.
Từ lúc biết mẹ là thánh nữ Ma giáo, cũng từng nghi ngờ nhà họ Lý diệt môn có liên quan đến môn phái tu hành chính đạo.
Nhưng anh cũng không dám suy nghĩ sâu hơn.
Bây giờ Trương Diễm Diễm nhắc đến, lập tức nghĩ đến rất nhiều điều.
Ví dụ như Hồ Vân Thiên bị Long Hổ Phù phong ấn dưới đáy giếng.
Ví dụ Vương Sùng Tiên tự nói sát nghiệp quá nặng nên bế quan.
Ví dụ như nhiều năm như vậy, chuyện cả nhà họ Lý biến mất, không ai nhắc đến, mà cũng không có lời đồn nào trên giang hồ.
Còn lúc nhỏ, ông nội Lý Hữu Toàn gần như là khinh thường và chống đối cung quan chùa chiền. Ông thường nói, trên đời có rất nhiều người tốt, nhưng mũi bò và lừa trọc không một ai tốt.
Lý Dục Thần nghĩ đến, Lâm Thượng Nghĩa nói trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, Lý Thiên Sách đã di dời tất cả trẻ con trong nhà đi, cuối cùng, gần như chỉ có một mình Lý Dục Thần sống sót.
Đây là trùng hợp sao?
Có lẽ vậy. Nhưng giống như một sự an bài hơn, tất cả những người đưa đi đều yểm hộ cho Lý Dục Thần.
Nhưng đứa trẻ sau này bị truy giết đến chết đó cũng là ma chết thay cho Lý Dục Thần.
Rất nhiều rất nhiều chuyện liên hệ với nhau, đã chứng minh lời của Trương Diễm Diễm.
Lý Dục Thần dường như nhìn thấy cảnh chiến trường tàn sát tối hôm đó, nhân sĩ chính đạo bao vây tấn công khu nhà họ Lý.
Họ ép gia chủ nhà họ Lý giao Cung Lăng Yên và đứa bé mà bà ấy sinh ra, cuối cùng hai bên xung đột.
Kiếm khí bay lên, huyết quang trùng trùng.
Trong một đêm, nhà họ Lý đệ nhất hào môn thủ đô biến mất khỏi thế gian.
Đây là suy đoán hợp logic.
Lý Dục Thần chưa từng gặp bố mẹ, dường nhìn thấy cảnh tượng bố mẹ dựa sát nhau trong huyết quang, ông nội đầu rơi xuống đất trong kiếm khí.
Lý Dục Thần sợ giật mình.
Không thể nào!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Anh liên tiếp phủ định suy luận của mình.
Nhưng những hình ảnh đó lại cứ liên tục hiện lên trước mắt.
“A!”
Lý Dục Thần thét lên một tiếng, giơ tay, rút ra toàn bộ châm ngũ hành, các điểm sáng vây quanh Trương Diễm Diễm.
“Hay cho ma đầu nhà cô, đừng hòng muốn làm loạn đạo tâm của tôi! Xem kiếm đây!”
Bốn mươi chín đường kiếm khí tàn sát, định lấy thủ cấp của Trương Diễm Diễm.
Chương 407: Lôi kiếp
Mã Sơn vừa quay người, ôm chặt Trương Diễm Diễm, lớn tiếng nói: “Dục Thần, em muốn giết thì giết luôn cả anh đi!”
Từng đường kiếm khí bay qua vù vù bên tai anh ta, toàn bộ đâm vào bức trường trong hang động.
Rồi từ tường ngoài của Phong Hỏa Đài xuyên ra.
Cả Phong Hỏa Đài ầm ầm nổ.
Đất vàng và gạch đá bay loạn trong không trung, bụi đất mù trời.
Đợi khi bụi đất lắng xuống, gió thu xào xạc trên mảnh đất dài.
Thì ra lúc đến bầu trời trong xanh cũng trở nên âm u, mây đen cuốn đến theo gió, che lấp ánh mặt trời.
Trương Diễm Diễm mặc cho Mã Sơn ôm, nhìn kiếm khó sượt qua người, khuôn mặt tái nhợt.
Cô ta biết rõ, nếu vừa nãy Lý Dục Thần không mềm lòng, bây giờ cô ta và Mã Sơn đã tan thành tro bụi rồi.
Nhưng không biết tại sao, sâu trong lòng cô ta có một chút mong đợi khoái cảm một sự giải thoát như vậy.
Trương Diễm Diễm sợ giật mình, đây không phải là tư tưởng mà ma đầu nên có.
Hắn chắc chắn linh hồn của Trương Diễm Diễm đã hiến cho mình và hoàn toàn dung hòa với mình, tại sao còn có suy nghĩ như vậy?
Lại nhìn Lý Dục Thần, cơn giận vừa giải tỏa ra đang dần giảm bớt.
Vừa nãy cô ta rõ ràng nhìn thấy lửa giận bùng cháy của Lý Dục Thần, và tâm ma đang dần thức tỉnh trong lửa giận.
Sao lại bị đạo tâm áp chế nhanh như vậy chứ?
Không được, sắp thành công rồi!
Trương Diễm Diễm khẽ đẩy Mã Sơn ra, cười lạnh lùng:
“Tại sao không giết tôi? Quả nhiên vẫn mềm lòng! Quả nhiên vẫn cổ hủ! Biết tại sao nhà họ Lý bị diệt môn không? Giả như Lý Thiên Sách không cổ hủ như vậy, không tuân thủ cái gọi là giới hạn nhân nghĩa, đồng ý hợp tác với Ma giáo chúng tôi, thì sao lại bị chính đạo ức hiếp? Nếu như mẹ anh không mềm lòng, với tu vi của bà ta, sao lại không chạy thoát ra ngoài được?”
Lý Dục Thần đứng ở đó bất động.
Trông có vẻ bình tĩnh, thực ra trong lòng anh vẫn nổi lên sóng dữ.
Tầng mây trên bầu trời càng lúc càng dày, sắc trời càng lúc càng tối u ám.
Lý Dục Thần cảm thấy vô cùng nặng nề, thấp thoáng cảm thấy bốn phương tám hướng có một luồng sức mạnh thần bí đang kéo giật anh.
Trong tầng mây đó, dường như có người đang nhìn xuống.
Sát ý kỳ lạ từ hư không ập đến, dường như có một thanh kiếm ở nơi rất xa rất xa đang chĩa về anh.
Chỉ cần đạo tâm của anh hơi lay động, thanh kiếm đó sẽ chém vỡ hư không, tiêu diệt cả thể xác lẫn thần hồn của anh.
Đạo tâm của Lý Dục Thần rất kiên định, tu luyện ở Thiên Đô mười ba năm, mười ba năm tu luyện vạn tiên kiếm khí, nếu đạo tâm còn lay động, thì không xứng làm đệ tử Thiên Đô.
Nhưng anh không thể áp chế lửa giận nổi lên sâu trong nội tâm, và cả linh hồn đau khổ giằng xé trong ngọn lửa
Sư phụ bảo anh xuống Côn Luân, đến hồng trần tìm kiếm cơ duyên, chém đứt tâm ma, để đột phá cảnh giới tiên thiên.
Anh vẫn luôn không biết tâm ma của mình ở đâu, nhưng bây giờ, hình như đã tìm được.
Hơn nữa tâm ma này dường như càng lúc càng nặng, có xu thế dần dần che lấp đạo tâm.
Bất luận Lý Dục Thần sử dụng tâm pháp thế nào, niệm đọc thần chú thế nào, vận chân khí thế nào, cũng không thể áp chế tâm ma nổi lên bành trướng.
Hiển nhiên Trương Diễm Diễm cũng cảm nhận được.
Cô ta quyết định cho thêm một mồi lửa, nói:
“Lý Dục Thần, nhớ kỹ, anh là con trai của Cung Lăng Yên, bà ta là thánh nữ Ma giáo, anh là con trai của thánh nữ, anh có huyết mạch thiên ma. Thiên ma trên đời, không bao giờ tự nghĩ mình thiện hay ác. Thiên ma hành sự, trước này chỉ dựa vào bản tâm. Bản tâm chính là đại thiện!”
Trong lòng Lý Dục Thần run lên, nghĩ đến mấy trăm đệ tử Yếu Môn đã chết trong đại viện tổng đàn Cái Bang, nghĩ đến lời của Kim Tam Mộc.
Tâm ma của anh lại bành trướng lên.
Gió nổi lên, gào thét trong vùng đất rộng lớn.
Mây đen tập trung trên không trùng dải đất với tốc độ nhanh hơn.
Mưa bão ập đến, mây đen dồn đến.
“Lý Dục Thần, biết bây giờ mẹ anh đang ở đâu không?”, Trương Diễm Diễm đón gió lớn tiếng hỏi.
“Cái gì, cô nói mẹ tôi vẫn còn sống?”, Lý Dục Thần kinh hãi nói.
“Bà ta là thánh nữ Ma giáo, cơ thể thánh nữ, đâu có dễ chết như vậy! Hiện giờ, bà ta bị nhốt ở vùng đất Cửu U, ở đó có rắn Liệt Hỏa, có bọ cạp Hàn Băng. Ban ngày bà ta chịu hình liệt hỏa, ban đêm chịu nỗi đau băng giá, còn phải nhẫn chịu rất nhiều trùng độc gặm nhấm cắn xé…”
Lời của Trương Diễm Diễm nhẹ nhàng phiêu bay trong gió.
“Lý Dục Thần, anh đã hơn hai mươi tuổi, mẹ của anh chịu khổ hai mươi năm. Anh tu hành cái gọi là chính đạo, có lẽ có một ngày có thể trường thọ, còn mẹ của anh lại ở địa ngục chịu nỗi đau mãi mãi! Khi anh sống cuộc sống siêu trần thoát tục, khi anh cưỡi mây đạp gió, anh có từng nghĩ, ở vùng đất Cửu U, có một người phụ nữ đang kêu gọi tên của anh - Lý Dục Thần… Lý Dục Thần…”
“A…”
Lý Dục Thần điên cuồng kêu một tiếng, ôm đầu, chạy xuống.
Gió càng lúc càng mạnh, mây càng lúc càng dày.
Bóng dáng phía xa giống như con thú nằm rạp, há to cái miệng, nuốt chửng từng chút ánh sáng.
Hạt mưa to như hạt đầu rơi xuống.
“Ha ha ha…”
Nhìn Lý Dục Thần quỳ trong mưa, Trương Diễm Diễm phá lên cười.
Cô ta biết mình đã thành công.
Một luồng điện vụt sáng, rơi lên ngọn núi bên cạnh.
Gần như cùng lúc, vang lên một tiếng vang lớn.
Sức mạnh của sấm sét khiến Trương Diễm Diễm run lên, ngừng cười.
Sau đó, lại một tia sét giáng lên một ngọn núi khác, đồng thời vang lên tiếng sấm.
Từng tia sét như vậy giáng xuống liên tiếp, lấy khu vực anh đang đứng làm trung tâm.
Cuối cùng Trương Diễm Diễm phát hiện không đúng.
Cô ta ngẩng đầu nhìn mây đen đè xuống, và sấm sét giáng xuống từ bốn phương tám hướng, kinh hãi nói:
“Lôi kiếp!”
“Anh ta… anh ta… sắp đột phá tiên thiên?”
Chương 408: Lôi kiếp
Bầu trời trên vùng đất dài hoang vu đã bị mây đen che phủ hoàn toàn, không thấy chút ánh sáng nào.
Chỉ có từng đợt sấm sét, không ngừng giáng xuống ngọn núi gần đó.
Cảnh tượng này giống như ngày tận thế sắp đến.
Nhưng Trương Diễm Diễm biết, đây chỉ là bắt đầu, lôi kiếp thực sự còn đang nung nấu.
Khi lôi kiếp giáng xuống, chắc chắn mang theo uy lực hủy thiên diệt địa.
Cô ta không ngờ, những lời khích bác của cô ta lại gây ra đại kiếp cho Lý Dục Thần.
Tên nhóc này lại gần đến tiên thiên như vậy.
Mới hai mươi tuổi đầu đã bước một chân vào ngưỡng cửa tiên thiên.
Nếu lần này độ kiếp thành công…
Trương Diễm Diễm cũng không dám nghĩ.
Từ xưa đến nay, ít nhất trong vòng năm trăm năm, cô ta không nghĩ ra có nhân vật nào tài hoa hơn người như vậy.
Còn năm trăm năm trước, đó đều là truyền thuyết.
Chắc sẽ không thành công chứ?
Từ xưa tu sĩ độ kiếp, rất hiếm người thành tiên, hơn nữa ở ngoại ô hoang vu này, còn không có ai yểm hộ.
Trương Diễm Diễm nhanh chóng lùi lại phía sau, xuyên qua từng đường tia sét.
Cô ta không biết Lý Dục Thần có thể vượt qua lôi kiếp hay không, nhưng cô ta biết, nếu không mau chạy đi, thì chắc chắn mình sẽ bị sét đánh chết.
Vừa chạy vượt qua hai ngọn núi, Trương Diễm Diễm bỗng nghĩ đến điều gì, liền quay lại.
Cô ta tóm lấy Mã Sơn, bê anh ta lên, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Mã Sơn cảm thấy cơ thể như bay lên, phần phật trong không trung, không nhìn thấy gì trong bóng tối, chỉ có nước mưa đánh lên người, lạnh lẽo.
“Diễm Diễm, bỏ anh xuống, anh không thể bỏ lại Dục Thần!”, Mã Sơn gọi lớn, nước mưa trút vào miệng anh, khiến anh ho dữ dội.
“Anh ta sắp độ kiếp, anh còn muốn cứu anh ta? Tự lo tốt cho bản thân đi đã!”, Trương Diễm Diễm nói.
“Cậu ấy liệu… có chết không? Khụ.. khụ khụ…”
“Em cũng không biết. Chết hay không, sau này cũng không liên quan đến anh, chết là hết, dưới thiên hình, không thứ gì sống sót! Nếu không chết…”
Trương Diễm Diễm không nói tiếp nữa.
Mà dừng lại, quay người nhìn vào trung tâm mưa sét ngập trời.
Mưa càng lúc càng lớn, sấm sét bên ngoài dần yếu dần.
Nhưng Trương Diễm Diễm biết, đây chính vì lôi kiếp đã thành, hút hết năng lượng điện xung quanh đến.
Lúc này, trên đỉnh đầu Lý Dục Thần, một đám mây xoay tròn, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
Trung tâm vòng xoáy, tối đen như mực, âm u không thể nhìn thấy gì, như một cái động, không ngừng nuốt chửng mây đen xung quanh.
Tia sét trong mây đen như mạng nhện, chằng chịt, cũng đều bị nó hút vào.
Sau đó, một đường sét lớn bắn ra từ trong vòng xoáy, chiếu sáng cả vùng núi.
Mã Sơn chỉ thấy đôi mắt như sắp mù.
Nhưng anh ta không dám nhắm mắt, anh ta biết anh em của mình ở ngay dưới sấm sét.
Sấm sét giáng thẳng lên người Lý Dục Thần.
Khoảnh khắc đó, cơ thể Lý Dục Thần trở nên trong suốt, giống như một tấm phim X – quang.
Sau đó là tiếng sét rung tai.
Mã Sơn cảm thấy mặt đất dưới chân chấn rung, đá núi nguy hiểm.
Mã Sơn không nhớ tia sét đó kéo dài bao lâu, tiếng sấm vang lên bao lâu, vi cuối cùng anh ta cũng không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì nữa.
Thế giới chỉ còn lại một màn đen xì.
Anh chỉ có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp và mùi hương thoang thoảng của một cô gái.
…
Sấm sét dừng, mưa gió ngưng!
Mây bay sương tan, bầu trời trở lại trong xanh.
Vùng đất đó biến mất, cả ngọn núi cũng bị san bằng.
Lý Dục Thần đứng lên từ trong đống đất đá.
Quấn áo của anh sớm đã bị sấm sét đánh thành tro bụi, lúc này anh không một mảnh vải che thân.
Giống như đứa bé mới sinh, cứ đứng như vậy trong gió, đứng dưới ánh mặt trời, đứng giữa trời đất.
Trương Diễm Diễm nhìn anh, đầy vẻ không thể tin nổi.
Cô ta nhìn bề ngoài cơ thể Lý Dục Thần nổi lên một tầng kim quang mờ mờ.
Đó là cơ thể tiên nhân.
Mặc dù chỉ là một lần lôi kiếp, vừa mới tiến vào tiên thiên.
Người tu hành, phải trải qua chín lần lôi kiếp mới có thể thành chân tiên.
Nhưng việc này thật khoa trương.
Hơn nữa anh ta mới hai mươi mấy tuổi!
Người khác đều là trăm năm gặp một lần lôi kiếp, chín trăm năm phi thăng, đó là đã tài năng xuất chúng, hiếm có trên đời rồi.
Hai mươi năm một lôi kiếp?
Anh là quái vật gì!
…
“Cô vẫn chưa đi?”, Lý Dục Thần nhìn Trương Diễm Diễm.
Trương Diễm Diễm cười nói: “Tại sao tôi phải đi? Có người độ kiếp ở đây, không ở lại xem, sợ là không có cơ hội gặp mấy lần đấy!”
“Cô hết cơ hội rồi”, Lý Dục Thần nói.
“Sao thế, anh vẫn muốn giết tôi?”, Trương Diễm Diễm cũng không sợ: “Tôi và mẹ anh cùng một loại người, anh giết tôi, nghĩa là giết mẹ anh”.
“Không cần kích bác tôi, dưới thiên hình, vạn ma dễ chém, tâm ma của tôi đã bị diệt trong thiên lôi rồi”.
Lý Dục Thần điềm tĩnh, toàn thân dập dềnh phát ra chính khí hào hùng.
Vẻ mặt Trương Diễm Diễm biến sắc, nói: “Mới một lần lôi kiếp thôi, cách chân tiên còn xa lắm! Không thành chân tiên, tâm ma không chết. Anh là con trai của thánh nữ, trên người anh chảy dòng máu của thiên ma! Có lẽ…”
Cô ta bỗng cười lớn ha ha: “Có lẽ anh chính là thiên ma chuyển thế đấy?”
Lý Dục Thần mỉm cười nói: “Vậy thì để thiên ma chuyển tu chính đạo, từ nay thiên hạ thái bình”.
“Ngu dốt cố chấp!”, Trương Diễm Diễm hừ lạnh lùng một tiếng: “Vậy anh giết tôi đi! Tôi là Trương Diễm Diễm, anh giết tôi, chính là giết Trương Diễm Diễm, giết cô gái yếu đuối hồng trần, giết người trong lòng của bạn tốt nhất của anh. Nếu anh xuống tay được, không cần tôi giúp anh đánh thức tâm ma, anh chính là ma! Trải qua bao nhiêu lôi kiếp, anh cũng là ma!”
Chương 409: Ngự kiếm
Đây chính là chỗ dựa để Trương Diễm Diễm tự tin không sợ.
Lý Dục Thần chưa trải qua lôi kiếp, cô ta còn lo sợ Lý Dục Thần giết cô ta thật trong lúc tức giận, nhưng đã trải qua lôi kiếp, đạo tâm rộng lớn tâm ma diệt trừ, không thể giết người vô tội, nếu không tâm ma phản phệ, sẽ rất thảm.
Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của tu hành chính đạo.
Lý Dục Thần lắc đầu, nói: “Tôi không giết Trương Diễm Diễm, tôi chỉ giết cô”.
Trương Diễm Diễm ngẩn người: “Không thể nào, linh hồn của Trương Diễm Diễm đã hòa làm một với tôi, anh không thể nào chia tách chúng tôi!”
Lý Dục Thần nói: “Vừa nãy tôi không thể, nhưng bây giờ tôi đã có thể”.
Nói xong, trong tay bỗng có thêm một thanh kiếm gỗ đào.
Anh giơ cây kiếm lên, trên thân kiếm thấp thoáng sáng lên rất nhiều phù hiệu màu vàng, chằng chịt chi chít, như nòng nọc màu vàng bò khắp thân kiếm.
“Kiếm thiên sư!”
Trương Diễm Diễm kinh hãi.
“Sao anh lại có kiếm Thiên Sư?”
Kiếm Thiên Sư là bảo vật trấn núi của Long Hổ Sơn, bên trên có bùa chú của các đời thiên sư Long Hổ khắc lại.
Khi mỗi một đời thiên sư phi thăng, sẽ để lại thanh kiếm này, trải qua mấy chục đời truyền thừa, uy lực của nó cực lớn, và sớm đã thành kiếm linh, là pháp khí tiên gia thượng đẳng.
Nhưng bùa chú thiên sư, là thuật bí truyền, chỉ có người nắm giữ truyền thừa thiên sư mới có thể sử dụng uy lực của kiếm Thiên Sư.
Nếu không hiểu phù thuật thiên sư, cho dù có được kiếm Thiên Sư, cũng chỉ là một thành kiếm gỗ đào đuổi tà bình thường.
Lý Dục Thần cũng không sử dụng được kiếm Thiên Sư, nhưng vừa nãy, dưới thiên hình lôi kiếp, uy lực thiên lôi đã kích hoạt bùa chú ngũ lôi trên kiếm Thiên Sư.
Lý Dục Thần dùng thần thức lướt đọc hết tất cả bùa chú, khiến anh lập tức hiểu rõ thuật pháp thiên sư của Long Hổ Sơn như lòng bàn tay.
Kiếm Thiên Sư vừa hay là chí bảo xua đuổi tà ma, trong bùa chú bên trên, có linh chú của thiên sư đời trước đối phó tà ma nhập thể.
Lần trước dưới lòng đất thành phố Tuyên, pháp lực của Lăng Tiêu Tử hơi thấp, tuy đã dùng kiếm Thiên Sư, lại không phát huy được một phần mười uy năng của kiếm Thiên Sư, ngược lại khiến kiếm linh bị nhiễm yêu khí.
Lần này, trong thiên lôi, yêu khí đó bị giải trừ hoàn toàn, hơn nữa uy lực của thiên hình khiến bùa chú ngũ lôi càng thêm uy năng.
Lý Dục Thần nhìn Trương Diễm Diễm nói: “Thực ra cô đã chọn sai người, Trương Diễm Diễm vốn lương thiện, còn cô không việc ác gì không làm, hai người thiện ác rõ ràng, cho dù cô nhân lúc người ta gặp nạn, lúc cô ta tuyệt vọng, khiến cô ta hiến linh hồn cho cô, hai người cũng không thể hoàn toàn hợp thành một”.
Đến lúc này, cuối cùng Trương Diễm Diễm đã sợ.
Cô ta không nghĩ gì, quay người định bỏ chạy.
Nhưng đã không kịp.
Chỉ thấy kiếm trong tay Lý Dục Thần phát ra kim quang vạn đạo, bao bọc lấy Trương Diễm Diễm.
Lập tức, Trương Diễm Diễm mềm nhũn ngã xuống đất.
Một cái bóng bò ra từ trên người cô ta.
Trong kim quang, nổi lên vô số chú văn như nòng nọc, nhập lên cái bóng, nuốt chửng.
Cái bóng giãy dụa trong chú văn kim quang, càng lúc càng mờ…
Khi Mã Sơn tỉnh lại, nhìn thấy Lý Dục Thần dưới ánh nắng, trên người lấp lánh kim quang mờ mờ.
“Dục Thần!”, Mã Sơn gọi: “Em không sao chứ?”
Lý Dục Thần cười nói: “Em không sao”.
Mã Sơn bỗng nghĩ đến điều gì, bỗng bật dậy, nhìn xung quanh, chỉ thấy Trương Diễm Diễm nằm dưới đất, kinh hãi nói: “Diễm Diễm! Dục Thần! Em đã giết cô ấy ư?”
“Yên tâm đi, anh Mã Sơn, cô ta không sao rồi”, Lý Dục Thần nói.
Mã Sơn khẽ chạm vào mũi của Trương Diễm Diễm, mới yên tâm, hỏi: “Không sao rồi? Em nói là thứ trên người cô ta đã chạy rồi?”
“Đã bị em giết rồi. Sau này sẽ không có thứ bẩn quấn lấy cô ta nữa”.
Mã Sơn cười, đưa tay định vỗ vai người anh em theo thói quen.
Bỗng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Lý Dục Thần, kim quang lấp lánh, uy nghiêm thanh khiết biết chừng nào, cảm thấy tay của mình chạm vào đúng là một loại sỉ nhục.
Anh rụt tay về, cười ha ha nói: “Ha ha, anh biết ngay mà, không có chuyện gì mà anh em của anh không làm được”.
Mã Sơn lại quay đầu nhìn Trương Diễm Diễm: “Ấy, cô ấy đã không sao rồi, tại sao còn chưa tỉnh?”
Lý Dục Thần cười nói: “Anh xem bộ dạng em bây giờ, cho cô ta tỉnh lại có thích hợp không?”
Mã Sơn nhìn Lý Dục Thần một cái, vỗ trán nói: “Em xem đầu óc của anh! Ha ha ha…”
Lý Dục Thần hiện giờ, tinh quang lượn trôi thì không nói, toàn thân còn phát ánh vàng, bị người ta nhìn thấy thì không hợp.
Mã Sơn nhìn xung quanh, nơi này là phía bắc ngoài thành, núi hoang bốn phía.
“Hỏng rồi, đây là nơi nào, chúng ta về bằng cách nào?”
“Không sao, em đưa hai người về”.
Lý Dục Thần mỉm cười, kiếm ngũ hành trong tay, bỗng hóa thành một đường kim quang, cuốn Mã Sơn và Trương Diễm Diễm lên, bay vút lên trời.
Vừa bước vào tiên thiên, ngự kiếm phi hành!
Chỉ lát sau, đã về đến thủ đô.
Lý Dục Thần đáp xuống trong một góc yên tĩnh không người gần khách sạn, nói với Mã Sơn: “Anh Mã Sơn, em thế này không thích hợp gặp người khác, không vào cùng hai người nữa. Anh đi gặp mấy người chị Mai, nghỉ một đêm, ngày mai về thành phố Hoà. Giấy tờ đồ vật trên người em đều mất hết rồi, sau khi anh về thành phố Hoà, bảo anh Thái giúp em làm chứng minh thư, anh ta có cách, ngoài ra giúp em mua một chiếc điện thoại, giống cái trước là được”.
Mã Sơn đã ghi nhớ.
Anh ta nhìn Lý Dục Thần một cái, bất giác buồn cười.
“Anh lại đuổi đến được thật!”, Trương Diễm Diễm dường như không bất ngờ lắm.
“Cô có ý để lại mùi, để tôi tìm đến phải không?”, Lý Dục Thần nói.
Trương Diễm Diễm không phủ nhận, đứng lên đi sang một bên.
Lý Dục Thần không do dự, ngồi bên cạnh Mã Sơn, truyền chân khí vào trong cơ thể Mã Sơn.
Mã Sơn bị thương rất nặng, không những xương rạn gãy, nội tạng cũng gần như hỏng hết, hơn nữa mất quá nhiều máu bị choáng sốc.
Cũng may Trương Diễm Diễm dùng thủ pháp ma đạo bảo vệ kinh mạch của anh ta, nếu không, cái mạng này sớm mất rồi.
Nhìn tình trạng của Mã Sơn, trong lòng Lý Dục Thần vô cùng khó chịu.
Chân khí lượn trong cơ thể Mã Sơn một vòng, hồi phục nội tạng của anh ta.
Lý Dục Thần lại lấy ra mấy viên đan dược nhét vào miệng của Mã Sơn.
Lúc trị thương cho Mã Sơn, anh tập trung tinh thần, không lo lắng Trương Diễm Diễm phía sau có đánh lén hay không.
Trương Diễm Diễm cũng cứ đứng ở đó, yên lặng nhìn.
Cho đến lúc Lý Dục Thần đứng lên.
Trương Diễm Diễm mới hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”
Lý Dục Thần nói: “Đợi anh ấy tỉnh lại, có lẽ không sao nữa. Ngược lại là ma khí cô để lại trong cơ thể anh ấy, xung đột với công pháp mà tôi dậy anh ấy, khiến kinh mạch của anh ấy chuyển ngược sang tổn thương, muốn hồi phục như ban đầu cần một thời gian”.
“Việc này không cần anh bận tâm, tôi sẽ dạy anh ấy bộ công pháp khác”, Trương Diễm Diễm nói.
“Ồ? Cô cảm thấy tôi sẽ cho cô đưa anh ấy đi, nhìn anh ấy rơi vào ma đạo ư?”, Lý Dục Thần nói.
“Vậy thì anh định giết tôi sao?”, Trương Diễm Diễm cười nói.
Lý Dục Thần nhìn cô ta một cái.
Việc này đúng là vấn đề khó.
Lần trước, thứ này nhập lên người Viên Thế Kiệt, Lý Dục Thần không hề do dự lấy ra châm ngũ hành, định sử dụng đại diễn kiếm pháp tiêu diệt nó.
Nhưng thứ này vô cùng giảo hoạt, thấy tình hình bất ổn thì độn thổ bỏ chạy.
Lần này Lý Dục Thần đã có chuẩn bị, đương nhiên sẽ không cho nó có cơ hội trốn chạy.
Vấn đề là, cơ thể này là của Trương Diễm Diễm!
Loại ma nhập thể, khác với sơn tinh quỷ quái nhập thân, nó muốn anh hoàn toàn bán linh hồn của mình cho nó, hòa thành một thể với linh hồn của anh.
Nếu chỉ là quỷ nhập thân, Lý Dục Thần có thể dùng cách rất đơn giản đuổi nó ra khỏi cơ thể của Trương Diễm Diễm.
Nhưng bây giờ nó và Trương Diễm Diễm là một. Nó là Trương Diễm Diễm, Trương Diễm Diễm chính là nó.
Muốn giết nó, thì phải giết luôn cả Trương Diễm Diễm.
Thấy Lý Dục Thần cau mày, Trương Diễm Diễm cười khà khà.
“Chẳng phải anh tự xưng là người trong chính đạo sao? Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, hơn nữa còn là bạn của người anh em tốt Mã Sơn của anh, anh có thể giết tôi không? Giết tôi, đạo tâm của anh ở đâu? Lương tâm của anh ở đâu?”
“Tiếc là, cô không phải là Trương Diễm Diễm. Cô là ma! Hơn nữa tôi biết, năm đó nhà họ Lý diệt môn có liên quan đến cô, cho nên hôm nay tôi nhất định phải giết cô”, Lý Dục Thần nói rất hùng hồn mạnh mẽ.
“Ha ha, vậy tại sao anh không ra tay?”, Trương Diễm Diễm cười hỏi: “Là muốn biết chân tướng sự việc nhà họ Lý diệt môn sao?”
“Nếu không phải cô cứu Mã Sơn, vừa nãy, cô đã chết rồi”.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn cô ta, ngón tay khẽ động, châm ngũ hành từ giữa ngón tay bắn ra, hóa thành lưu quang, nửa số trong đó bay trong không trung, nửa số bắn xuống dưới đất.
Trên trời dưới đất, giăng thành một trận kiếm ngũ hành.
Nụ cười trên mặt Trương Diễm Diễm cứng lại, mặt lạnh băng, nói: “Anh muốn giết tôi thật?”
Váy trên người cô ta tung tay, một luồng sương âm mắt thường khó nhìn thấy tràn ngập quanh người cô ta.
Ngón tay Lý Dục Thần bấm quyết, kiếm khí xung quanh nổi lên.
“Ma đầu, lần này để cô chạy, lần này, cô chạy không thoát đâu”.
“Anh không có hứng thú với chân tướng việc nhà họ Lý diệt môn năm đó sao?”, giọng của Trương Diễm Diễm hơi hoảng sợ.
“Tôi hứng thú, nhưng tôi không muốn bị người khác khống chế”.
Nói xong, Lý Dục Thần giơ tay, kiếm khí chỉ thẳng vào Trương Diễm Diễm.
Mã Sơn trong hôn mê không biết đã tỉnh từ lúc nào, thấy Lý Dục Thần muốn giết Trương Diễm Diễm, liền bò dậy, chặn trước người Trương Diễm Diễm, nói:
“Dục Thần, em không thể giết cô ấy!”
“Anh Mã Sơn!”, Lý Dục Thần hạ cánh tay giơ lên xuống: “Cô ta đã không phải là Trương Diễm Diễm, cô ta là ma!”
“Không!”, Mã Sơn vô cùng kiên định nói: “Cô ấy là Trương Diễm Diễm! Nếu không, cô ấy sẽ không cứu anh. Em muốn giết cô ấy thì giết anh trước đi!”
Lý Dục Thần rất hiểu Mã Sơn.
Lúc này, muốn giết Trương Diễm Diễm trước mặt Mã Sơn, thì còn khiến anh ta khó chịu hơn trực tiếp giết anh ta.
Nhưng, lại không thể tha cho Trương Diễm Diễm.
Ma đầu này, nếu thả đi, muốn bắt nó lại thật không dễ dàng.
Một khi nó tìm được một cơ thể tư chất tốt, thì khó mà đối phó.
Lý Dục Thần không chịu thu kiếm trận, Mã Sơn cũng cứ chặn trước người Trương Diễm Diễm.
Anh em đối đầu, trong lòng hai người cũng không dễ chịu, nhưng ai cũng không chịu nhường bước.
“Ha ha ha… ha ha ha…”
Trương Diễm Diễm bỗng cười lớn.
“Lý Dục Thần, anh muốn miệng nói tôi là ma, anh có từng nghĩ, bản thân anh cũng là ma không?”
“Hừ, nói láo!”, Lý Dục Thần khinh thường nói.
Chương 406: Suy luận
“Tôi biết anh không tin, vậy tôi nói cho anh biết…”, trên mặt Trương Diễm Diễm hiện ra nụ cười chế nhạo giảo hoạt: “Mẹ của anh là ma, không những là ma, còn là thánh nữ của Ma giáo! Anh biết thánh nữ là người thế nào không? Đó là người truyền thừa vạn ma chi tâm các đời Ma giáo, cho đến có một ngày, thiên ma chuyển thế, đầu thai vào thai thánh nữ”.
Lý Dục Thần cau mày, lạnh lùng nói: “Cô không cần mang việc này ra dọa tôi, ma tâm thánh nữ của mẹ tôi sớm đã được thánh thủ Hạnh Lâm Hồ Vân Thiên xua đuổi rồi”.
Lần này đến lượt Trương Diễm Diễm kinh ngạc.
“Sao anh biết?”
Cô ta bỗng hiểu ra: “Anh đã quay về khu nhà họ Lý? Xem ra trong khu nhà còn có thứ mà chúng tôi chưa phát hiện ra!”
Lý Dục Thần không thể hiện gì.
Trương Diễm Diễm cười lạnh lùng nói: “Anh tưởng lão già Hồ Vân Thiên đó có thể trừ được tâm ma thánh nữ ư? Huống hồ, lúc Hồ Vân Thiên chữa bệnh cho thánh nữ, bà ấy đã mang thai. Ma khí của vạn ma chi tâm không thể nào bị đứt, nhất định sẽ truyền vào trong thai nhi”.
Cô ta nhìn Lý Dục Thần không rời mắt.
“Giống! Đúng là giống! Lúc gặp anh ở Tiền Đường, tôi đã cảm thấy rất quen mắt, sau này tôi mới hiểu, anh chính là con trai của Lý Vân Hoa và Cung Lăng Yên. Anh quá giống mẹ của anh! Bà ấy là đệ nhất mỹ nữ thiên hạ, người từng gặp bà ấy một lần, cũng sẽ không quên dung mạo của bà ấy”.
“Tính tuổi của anh, cũng khoảng hai mươi, nhưng anh biết đạo pháp, xuất quỷ nhập thần, đã chạm đến ngưỡng cửa tiên thiên. Chỉ hai mươi năm, mặc dù anh có kỳ ngộ kinh thiên, làm sao có thể có được thành tựu mà người khác trăm năm cũng khó có được?”
“Thực sự tưởng anh là kỳ tài vĩ đại sao? Không! Đó là vì, trên người anh có huyết mạch của thiên ma!”
“Anh có từng nghĩ, tại sao nhà họ Lý bị diệt môn, chỉ có mình anh sống sót không? Không những còn sống, mà còn được truyền thừa đạo pháp, học được kỳ thuật?”
“Anh tưởng chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?”
“Ha ha, tôi nói cho anh biết một sự thật nhé. Nhà họ Lý, là bị những nhân sĩ chính đạo mà anh nói tiêu diệt. Họ giống như anh, luôn miệng nói mẹ của anh là ma, cho nên đã giết cả nhà họ Lý trong một đêm!”
Lý Dục Thần ầm một tiếng trong đầu, giống như sét đánh ngang tai!
“Trên người anh có huyết mạch của thiên ma!”
Câu nói này giống như điện giật, lóe lên trong lòng anh, nhưng sau khi lóe sáng lên lại khiến thế giới trong lòng anh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Cung Lăng Yên là ma nữ, đã được chứng thực ở mật thất trong khu nhà họ Lý.
Trên người mình chảy dòng máu của Cung Lăng Yên, cũng chính là dòng máu của thánh nữ Ma giáo.
Ma tâm nhiễm vào thai nhi, là chuyện đương nhiên.
Đương nhiên, đây chưa phải là quan trọng nhất.
Vì anh là đệ tử Thiên Đô.
Nếu có nhiễm ma khí, sư phụ cũng sớm đã trừ bỏ giúp anh, nếu không đâu thể nào tu hành mười ba năm dưới vạn tiên kiếm khí.
Điều khiến anh chấn động trong lòng là chuyện diệt môn của nhà họ Lý.
Từ lúc biết mẹ là thánh nữ Ma giáo, cũng từng nghi ngờ nhà họ Lý diệt môn có liên quan đến môn phái tu hành chính đạo.
Nhưng anh cũng không dám suy nghĩ sâu hơn.
Bây giờ Trương Diễm Diễm nhắc đến, lập tức nghĩ đến rất nhiều điều.
Ví dụ như Hồ Vân Thiên bị Long Hổ Phù phong ấn dưới đáy giếng.
Ví dụ Vương Sùng Tiên tự nói sát nghiệp quá nặng nên bế quan.
Ví dụ như nhiều năm như vậy, chuyện cả nhà họ Lý biến mất, không ai nhắc đến, mà cũng không có lời đồn nào trên giang hồ.
Còn lúc nhỏ, ông nội Lý Hữu Toàn gần như là khinh thường và chống đối cung quan chùa chiền. Ông thường nói, trên đời có rất nhiều người tốt, nhưng mũi bò và lừa trọc không một ai tốt.
Lý Dục Thần nghĩ đến, Lâm Thượng Nghĩa nói trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, Lý Thiên Sách đã di dời tất cả trẻ con trong nhà đi, cuối cùng, gần như chỉ có một mình Lý Dục Thần sống sót.
Đây là trùng hợp sao?
Có lẽ vậy. Nhưng giống như một sự an bài hơn, tất cả những người đưa đi đều yểm hộ cho Lý Dục Thần.
Nhưng đứa trẻ sau này bị truy giết đến chết đó cũng là ma chết thay cho Lý Dục Thần.
Rất nhiều rất nhiều chuyện liên hệ với nhau, đã chứng minh lời của Trương Diễm Diễm.
Lý Dục Thần dường như nhìn thấy cảnh chiến trường tàn sát tối hôm đó, nhân sĩ chính đạo bao vây tấn công khu nhà họ Lý.
Họ ép gia chủ nhà họ Lý giao Cung Lăng Yên và đứa bé mà bà ấy sinh ra, cuối cùng hai bên xung đột.
Kiếm khí bay lên, huyết quang trùng trùng.
Trong một đêm, nhà họ Lý đệ nhất hào môn thủ đô biến mất khỏi thế gian.
Đây là suy đoán hợp logic.
Lý Dục Thần chưa từng gặp bố mẹ, dường nhìn thấy cảnh tượng bố mẹ dựa sát nhau trong huyết quang, ông nội đầu rơi xuống đất trong kiếm khí.
Lý Dục Thần sợ giật mình.
Không thể nào!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Anh liên tiếp phủ định suy luận của mình.
Nhưng những hình ảnh đó lại cứ liên tục hiện lên trước mắt.
“A!”
Lý Dục Thần thét lên một tiếng, giơ tay, rút ra toàn bộ châm ngũ hành, các điểm sáng vây quanh Trương Diễm Diễm.
“Hay cho ma đầu nhà cô, đừng hòng muốn làm loạn đạo tâm của tôi! Xem kiếm đây!”
Bốn mươi chín đường kiếm khí tàn sát, định lấy thủ cấp của Trương Diễm Diễm.
Chương 407: Lôi kiếp
Mã Sơn vừa quay người, ôm chặt Trương Diễm Diễm, lớn tiếng nói: “Dục Thần, em muốn giết thì giết luôn cả anh đi!”
Từng đường kiếm khí bay qua vù vù bên tai anh ta, toàn bộ đâm vào bức trường trong hang động.
Rồi từ tường ngoài của Phong Hỏa Đài xuyên ra.
Cả Phong Hỏa Đài ầm ầm nổ.
Đất vàng và gạch đá bay loạn trong không trung, bụi đất mù trời.
Đợi khi bụi đất lắng xuống, gió thu xào xạc trên mảnh đất dài.
Thì ra lúc đến bầu trời trong xanh cũng trở nên âm u, mây đen cuốn đến theo gió, che lấp ánh mặt trời.
Trương Diễm Diễm mặc cho Mã Sơn ôm, nhìn kiếm khó sượt qua người, khuôn mặt tái nhợt.
Cô ta biết rõ, nếu vừa nãy Lý Dục Thần không mềm lòng, bây giờ cô ta và Mã Sơn đã tan thành tro bụi rồi.
Nhưng không biết tại sao, sâu trong lòng cô ta có một chút mong đợi khoái cảm một sự giải thoát như vậy.
Trương Diễm Diễm sợ giật mình, đây không phải là tư tưởng mà ma đầu nên có.
Hắn chắc chắn linh hồn của Trương Diễm Diễm đã hiến cho mình và hoàn toàn dung hòa với mình, tại sao còn có suy nghĩ như vậy?
Lại nhìn Lý Dục Thần, cơn giận vừa giải tỏa ra đang dần giảm bớt.
Vừa nãy cô ta rõ ràng nhìn thấy lửa giận bùng cháy của Lý Dục Thần, và tâm ma đang dần thức tỉnh trong lửa giận.
Sao lại bị đạo tâm áp chế nhanh như vậy chứ?
Không được, sắp thành công rồi!
Trương Diễm Diễm khẽ đẩy Mã Sơn ra, cười lạnh lùng:
“Tại sao không giết tôi? Quả nhiên vẫn mềm lòng! Quả nhiên vẫn cổ hủ! Biết tại sao nhà họ Lý bị diệt môn không? Giả như Lý Thiên Sách không cổ hủ như vậy, không tuân thủ cái gọi là giới hạn nhân nghĩa, đồng ý hợp tác với Ma giáo chúng tôi, thì sao lại bị chính đạo ức hiếp? Nếu như mẹ anh không mềm lòng, với tu vi của bà ta, sao lại không chạy thoát ra ngoài được?”
Lý Dục Thần đứng ở đó bất động.
Trông có vẻ bình tĩnh, thực ra trong lòng anh vẫn nổi lên sóng dữ.
Tầng mây trên bầu trời càng lúc càng dày, sắc trời càng lúc càng tối u ám.
Lý Dục Thần cảm thấy vô cùng nặng nề, thấp thoáng cảm thấy bốn phương tám hướng có một luồng sức mạnh thần bí đang kéo giật anh.
Trong tầng mây đó, dường như có người đang nhìn xuống.
Sát ý kỳ lạ từ hư không ập đến, dường như có một thanh kiếm ở nơi rất xa rất xa đang chĩa về anh.
Chỉ cần đạo tâm của anh hơi lay động, thanh kiếm đó sẽ chém vỡ hư không, tiêu diệt cả thể xác lẫn thần hồn của anh.
Đạo tâm của Lý Dục Thần rất kiên định, tu luyện ở Thiên Đô mười ba năm, mười ba năm tu luyện vạn tiên kiếm khí, nếu đạo tâm còn lay động, thì không xứng làm đệ tử Thiên Đô.
Nhưng anh không thể áp chế lửa giận nổi lên sâu trong nội tâm, và cả linh hồn đau khổ giằng xé trong ngọn lửa
Sư phụ bảo anh xuống Côn Luân, đến hồng trần tìm kiếm cơ duyên, chém đứt tâm ma, để đột phá cảnh giới tiên thiên.
Anh vẫn luôn không biết tâm ma của mình ở đâu, nhưng bây giờ, hình như đã tìm được.
Hơn nữa tâm ma này dường như càng lúc càng nặng, có xu thế dần dần che lấp đạo tâm.
Bất luận Lý Dục Thần sử dụng tâm pháp thế nào, niệm đọc thần chú thế nào, vận chân khí thế nào, cũng không thể áp chế tâm ma nổi lên bành trướng.
Hiển nhiên Trương Diễm Diễm cũng cảm nhận được.
Cô ta quyết định cho thêm một mồi lửa, nói:
“Lý Dục Thần, nhớ kỹ, anh là con trai của Cung Lăng Yên, bà ta là thánh nữ Ma giáo, anh là con trai của thánh nữ, anh có huyết mạch thiên ma. Thiên ma trên đời, không bao giờ tự nghĩ mình thiện hay ác. Thiên ma hành sự, trước này chỉ dựa vào bản tâm. Bản tâm chính là đại thiện!”
Trong lòng Lý Dục Thần run lên, nghĩ đến mấy trăm đệ tử Yếu Môn đã chết trong đại viện tổng đàn Cái Bang, nghĩ đến lời của Kim Tam Mộc.
Tâm ma của anh lại bành trướng lên.
Gió nổi lên, gào thét trong vùng đất rộng lớn.
Mây đen tập trung trên không trùng dải đất với tốc độ nhanh hơn.
Mưa bão ập đến, mây đen dồn đến.
“Lý Dục Thần, biết bây giờ mẹ anh đang ở đâu không?”, Trương Diễm Diễm đón gió lớn tiếng hỏi.
“Cái gì, cô nói mẹ tôi vẫn còn sống?”, Lý Dục Thần kinh hãi nói.
“Bà ta là thánh nữ Ma giáo, cơ thể thánh nữ, đâu có dễ chết như vậy! Hiện giờ, bà ta bị nhốt ở vùng đất Cửu U, ở đó có rắn Liệt Hỏa, có bọ cạp Hàn Băng. Ban ngày bà ta chịu hình liệt hỏa, ban đêm chịu nỗi đau băng giá, còn phải nhẫn chịu rất nhiều trùng độc gặm nhấm cắn xé…”
Lời của Trương Diễm Diễm nhẹ nhàng phiêu bay trong gió.
“Lý Dục Thần, anh đã hơn hai mươi tuổi, mẹ của anh chịu khổ hai mươi năm. Anh tu hành cái gọi là chính đạo, có lẽ có một ngày có thể trường thọ, còn mẹ của anh lại ở địa ngục chịu nỗi đau mãi mãi! Khi anh sống cuộc sống siêu trần thoát tục, khi anh cưỡi mây đạp gió, anh có từng nghĩ, ở vùng đất Cửu U, có một người phụ nữ đang kêu gọi tên của anh - Lý Dục Thần… Lý Dục Thần…”
“A…”
Lý Dục Thần điên cuồng kêu một tiếng, ôm đầu, chạy xuống.
Gió càng lúc càng mạnh, mây càng lúc càng dày.
Bóng dáng phía xa giống như con thú nằm rạp, há to cái miệng, nuốt chửng từng chút ánh sáng.
Hạt mưa to như hạt đầu rơi xuống.
“Ha ha ha…”
Nhìn Lý Dục Thần quỳ trong mưa, Trương Diễm Diễm phá lên cười.
Cô ta biết mình đã thành công.
Một luồng điện vụt sáng, rơi lên ngọn núi bên cạnh.
Gần như cùng lúc, vang lên một tiếng vang lớn.
Sức mạnh của sấm sét khiến Trương Diễm Diễm run lên, ngừng cười.
Sau đó, lại một tia sét giáng lên một ngọn núi khác, đồng thời vang lên tiếng sấm.
Từng tia sét như vậy giáng xuống liên tiếp, lấy khu vực anh đang đứng làm trung tâm.
Cuối cùng Trương Diễm Diễm phát hiện không đúng.
Cô ta ngẩng đầu nhìn mây đen đè xuống, và sấm sét giáng xuống từ bốn phương tám hướng, kinh hãi nói:
“Lôi kiếp!”
“Anh ta… anh ta… sắp đột phá tiên thiên?”
Chương 408: Lôi kiếp
Bầu trời trên vùng đất dài hoang vu đã bị mây đen che phủ hoàn toàn, không thấy chút ánh sáng nào.
Chỉ có từng đợt sấm sét, không ngừng giáng xuống ngọn núi gần đó.
Cảnh tượng này giống như ngày tận thế sắp đến.
Nhưng Trương Diễm Diễm biết, đây chỉ là bắt đầu, lôi kiếp thực sự còn đang nung nấu.
Khi lôi kiếp giáng xuống, chắc chắn mang theo uy lực hủy thiên diệt địa.
Cô ta không ngờ, những lời khích bác của cô ta lại gây ra đại kiếp cho Lý Dục Thần.
Tên nhóc này lại gần đến tiên thiên như vậy.
Mới hai mươi tuổi đầu đã bước một chân vào ngưỡng cửa tiên thiên.
Nếu lần này độ kiếp thành công…
Trương Diễm Diễm cũng không dám nghĩ.
Từ xưa đến nay, ít nhất trong vòng năm trăm năm, cô ta không nghĩ ra có nhân vật nào tài hoa hơn người như vậy.
Còn năm trăm năm trước, đó đều là truyền thuyết.
Chắc sẽ không thành công chứ?
Từ xưa tu sĩ độ kiếp, rất hiếm người thành tiên, hơn nữa ở ngoại ô hoang vu này, còn không có ai yểm hộ.
Trương Diễm Diễm nhanh chóng lùi lại phía sau, xuyên qua từng đường tia sét.
Cô ta không biết Lý Dục Thần có thể vượt qua lôi kiếp hay không, nhưng cô ta biết, nếu không mau chạy đi, thì chắc chắn mình sẽ bị sét đánh chết.
Vừa chạy vượt qua hai ngọn núi, Trương Diễm Diễm bỗng nghĩ đến điều gì, liền quay lại.
Cô ta tóm lấy Mã Sơn, bê anh ta lên, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Mã Sơn cảm thấy cơ thể như bay lên, phần phật trong không trung, không nhìn thấy gì trong bóng tối, chỉ có nước mưa đánh lên người, lạnh lẽo.
“Diễm Diễm, bỏ anh xuống, anh không thể bỏ lại Dục Thần!”, Mã Sơn gọi lớn, nước mưa trút vào miệng anh, khiến anh ho dữ dội.
“Anh ta sắp độ kiếp, anh còn muốn cứu anh ta? Tự lo tốt cho bản thân đi đã!”, Trương Diễm Diễm nói.
“Cậu ấy liệu… có chết không? Khụ.. khụ khụ…”
“Em cũng không biết. Chết hay không, sau này cũng không liên quan đến anh, chết là hết, dưới thiên hình, không thứ gì sống sót! Nếu không chết…”
Trương Diễm Diễm không nói tiếp nữa.
Mà dừng lại, quay người nhìn vào trung tâm mưa sét ngập trời.
Mưa càng lúc càng lớn, sấm sét bên ngoài dần yếu dần.
Nhưng Trương Diễm Diễm biết, đây chính vì lôi kiếp đã thành, hút hết năng lượng điện xung quanh đến.
Lúc này, trên đỉnh đầu Lý Dục Thần, một đám mây xoay tròn, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
Trung tâm vòng xoáy, tối đen như mực, âm u không thể nhìn thấy gì, như một cái động, không ngừng nuốt chửng mây đen xung quanh.
Tia sét trong mây đen như mạng nhện, chằng chịt, cũng đều bị nó hút vào.
Sau đó, một đường sét lớn bắn ra từ trong vòng xoáy, chiếu sáng cả vùng núi.
Mã Sơn chỉ thấy đôi mắt như sắp mù.
Nhưng anh ta không dám nhắm mắt, anh ta biết anh em của mình ở ngay dưới sấm sét.
Sấm sét giáng thẳng lên người Lý Dục Thần.
Khoảnh khắc đó, cơ thể Lý Dục Thần trở nên trong suốt, giống như một tấm phim X – quang.
Sau đó là tiếng sét rung tai.
Mã Sơn cảm thấy mặt đất dưới chân chấn rung, đá núi nguy hiểm.
Mã Sơn không nhớ tia sét đó kéo dài bao lâu, tiếng sấm vang lên bao lâu, vi cuối cùng anh ta cũng không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì nữa.
Thế giới chỉ còn lại một màn đen xì.
Anh chỉ có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp và mùi hương thoang thoảng của một cô gái.
…
Sấm sét dừng, mưa gió ngưng!
Mây bay sương tan, bầu trời trở lại trong xanh.
Vùng đất đó biến mất, cả ngọn núi cũng bị san bằng.
Lý Dục Thần đứng lên từ trong đống đất đá.
Quấn áo của anh sớm đã bị sấm sét đánh thành tro bụi, lúc này anh không một mảnh vải che thân.
Giống như đứa bé mới sinh, cứ đứng như vậy trong gió, đứng dưới ánh mặt trời, đứng giữa trời đất.
Trương Diễm Diễm nhìn anh, đầy vẻ không thể tin nổi.
Cô ta nhìn bề ngoài cơ thể Lý Dục Thần nổi lên một tầng kim quang mờ mờ.
Đó là cơ thể tiên nhân.
Mặc dù chỉ là một lần lôi kiếp, vừa mới tiến vào tiên thiên.
Người tu hành, phải trải qua chín lần lôi kiếp mới có thể thành chân tiên.
Nhưng việc này thật khoa trương.
Hơn nữa anh ta mới hai mươi mấy tuổi!
Người khác đều là trăm năm gặp một lần lôi kiếp, chín trăm năm phi thăng, đó là đã tài năng xuất chúng, hiếm có trên đời rồi.
Hai mươi năm một lôi kiếp?
Anh là quái vật gì!
…
“Cô vẫn chưa đi?”, Lý Dục Thần nhìn Trương Diễm Diễm.
Trương Diễm Diễm cười nói: “Tại sao tôi phải đi? Có người độ kiếp ở đây, không ở lại xem, sợ là không có cơ hội gặp mấy lần đấy!”
“Cô hết cơ hội rồi”, Lý Dục Thần nói.
“Sao thế, anh vẫn muốn giết tôi?”, Trương Diễm Diễm cũng không sợ: “Tôi và mẹ anh cùng một loại người, anh giết tôi, nghĩa là giết mẹ anh”.
“Không cần kích bác tôi, dưới thiên hình, vạn ma dễ chém, tâm ma của tôi đã bị diệt trong thiên lôi rồi”.
Lý Dục Thần điềm tĩnh, toàn thân dập dềnh phát ra chính khí hào hùng.
Vẻ mặt Trương Diễm Diễm biến sắc, nói: “Mới một lần lôi kiếp thôi, cách chân tiên còn xa lắm! Không thành chân tiên, tâm ma không chết. Anh là con trai của thánh nữ, trên người anh chảy dòng máu của thiên ma! Có lẽ…”
Cô ta bỗng cười lớn ha ha: “Có lẽ anh chính là thiên ma chuyển thế đấy?”
Lý Dục Thần mỉm cười nói: “Vậy thì để thiên ma chuyển tu chính đạo, từ nay thiên hạ thái bình”.
“Ngu dốt cố chấp!”, Trương Diễm Diễm hừ lạnh lùng một tiếng: “Vậy anh giết tôi đi! Tôi là Trương Diễm Diễm, anh giết tôi, chính là giết Trương Diễm Diễm, giết cô gái yếu đuối hồng trần, giết người trong lòng của bạn tốt nhất của anh. Nếu anh xuống tay được, không cần tôi giúp anh đánh thức tâm ma, anh chính là ma! Trải qua bao nhiêu lôi kiếp, anh cũng là ma!”
Chương 409: Ngự kiếm
Đây chính là chỗ dựa để Trương Diễm Diễm tự tin không sợ.
Lý Dục Thần chưa trải qua lôi kiếp, cô ta còn lo sợ Lý Dục Thần giết cô ta thật trong lúc tức giận, nhưng đã trải qua lôi kiếp, đạo tâm rộng lớn tâm ma diệt trừ, không thể giết người vô tội, nếu không tâm ma phản phệ, sẽ rất thảm.
Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của tu hành chính đạo.
Lý Dục Thần lắc đầu, nói: “Tôi không giết Trương Diễm Diễm, tôi chỉ giết cô”.
Trương Diễm Diễm ngẩn người: “Không thể nào, linh hồn của Trương Diễm Diễm đã hòa làm một với tôi, anh không thể nào chia tách chúng tôi!”
Lý Dục Thần nói: “Vừa nãy tôi không thể, nhưng bây giờ tôi đã có thể”.
Nói xong, trong tay bỗng có thêm một thanh kiếm gỗ đào.
Anh giơ cây kiếm lên, trên thân kiếm thấp thoáng sáng lên rất nhiều phù hiệu màu vàng, chằng chịt chi chít, như nòng nọc màu vàng bò khắp thân kiếm.
“Kiếm thiên sư!”
Trương Diễm Diễm kinh hãi.
“Sao anh lại có kiếm Thiên Sư?”
Kiếm Thiên Sư là bảo vật trấn núi của Long Hổ Sơn, bên trên có bùa chú của các đời thiên sư Long Hổ khắc lại.
Khi mỗi một đời thiên sư phi thăng, sẽ để lại thanh kiếm này, trải qua mấy chục đời truyền thừa, uy lực của nó cực lớn, và sớm đã thành kiếm linh, là pháp khí tiên gia thượng đẳng.
Nhưng bùa chú thiên sư, là thuật bí truyền, chỉ có người nắm giữ truyền thừa thiên sư mới có thể sử dụng uy lực của kiếm Thiên Sư.
Nếu không hiểu phù thuật thiên sư, cho dù có được kiếm Thiên Sư, cũng chỉ là một thành kiếm gỗ đào đuổi tà bình thường.
Lý Dục Thần cũng không sử dụng được kiếm Thiên Sư, nhưng vừa nãy, dưới thiên hình lôi kiếp, uy lực thiên lôi đã kích hoạt bùa chú ngũ lôi trên kiếm Thiên Sư.
Lý Dục Thần dùng thần thức lướt đọc hết tất cả bùa chú, khiến anh lập tức hiểu rõ thuật pháp thiên sư của Long Hổ Sơn như lòng bàn tay.
Kiếm Thiên Sư vừa hay là chí bảo xua đuổi tà ma, trong bùa chú bên trên, có linh chú của thiên sư đời trước đối phó tà ma nhập thể.
Lần trước dưới lòng đất thành phố Tuyên, pháp lực của Lăng Tiêu Tử hơi thấp, tuy đã dùng kiếm Thiên Sư, lại không phát huy được một phần mười uy năng của kiếm Thiên Sư, ngược lại khiến kiếm linh bị nhiễm yêu khí.
Lần này, trong thiên lôi, yêu khí đó bị giải trừ hoàn toàn, hơn nữa uy lực của thiên hình khiến bùa chú ngũ lôi càng thêm uy năng.
Lý Dục Thần nhìn Trương Diễm Diễm nói: “Thực ra cô đã chọn sai người, Trương Diễm Diễm vốn lương thiện, còn cô không việc ác gì không làm, hai người thiện ác rõ ràng, cho dù cô nhân lúc người ta gặp nạn, lúc cô ta tuyệt vọng, khiến cô ta hiến linh hồn cho cô, hai người cũng không thể hoàn toàn hợp thành một”.
Đến lúc này, cuối cùng Trương Diễm Diễm đã sợ.
Cô ta không nghĩ gì, quay người định bỏ chạy.
Nhưng đã không kịp.
Chỉ thấy kiếm trong tay Lý Dục Thần phát ra kim quang vạn đạo, bao bọc lấy Trương Diễm Diễm.
Lập tức, Trương Diễm Diễm mềm nhũn ngã xuống đất.
Một cái bóng bò ra từ trên người cô ta.
Trong kim quang, nổi lên vô số chú văn như nòng nọc, nhập lên cái bóng, nuốt chửng.
Cái bóng giãy dụa trong chú văn kim quang, càng lúc càng mờ…
Khi Mã Sơn tỉnh lại, nhìn thấy Lý Dục Thần dưới ánh nắng, trên người lấp lánh kim quang mờ mờ.
“Dục Thần!”, Mã Sơn gọi: “Em không sao chứ?”
Lý Dục Thần cười nói: “Em không sao”.
Mã Sơn bỗng nghĩ đến điều gì, bỗng bật dậy, nhìn xung quanh, chỉ thấy Trương Diễm Diễm nằm dưới đất, kinh hãi nói: “Diễm Diễm! Dục Thần! Em đã giết cô ấy ư?”
“Yên tâm đi, anh Mã Sơn, cô ta không sao rồi”, Lý Dục Thần nói.
Mã Sơn khẽ chạm vào mũi của Trương Diễm Diễm, mới yên tâm, hỏi: “Không sao rồi? Em nói là thứ trên người cô ta đã chạy rồi?”
“Đã bị em giết rồi. Sau này sẽ không có thứ bẩn quấn lấy cô ta nữa”.
Mã Sơn cười, đưa tay định vỗ vai người anh em theo thói quen.
Bỗng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Lý Dục Thần, kim quang lấp lánh, uy nghiêm thanh khiết biết chừng nào, cảm thấy tay của mình chạm vào đúng là một loại sỉ nhục.
Anh rụt tay về, cười ha ha nói: “Ha ha, anh biết ngay mà, không có chuyện gì mà anh em của anh không làm được”.
Mã Sơn lại quay đầu nhìn Trương Diễm Diễm: “Ấy, cô ấy đã không sao rồi, tại sao còn chưa tỉnh?”
Lý Dục Thần cười nói: “Anh xem bộ dạng em bây giờ, cho cô ta tỉnh lại có thích hợp không?”
Mã Sơn nhìn Lý Dục Thần một cái, vỗ trán nói: “Em xem đầu óc của anh! Ha ha ha…”
Lý Dục Thần hiện giờ, tinh quang lượn trôi thì không nói, toàn thân còn phát ánh vàng, bị người ta nhìn thấy thì không hợp.
Mã Sơn nhìn xung quanh, nơi này là phía bắc ngoài thành, núi hoang bốn phía.
“Hỏng rồi, đây là nơi nào, chúng ta về bằng cách nào?”
“Không sao, em đưa hai người về”.
Lý Dục Thần mỉm cười, kiếm ngũ hành trong tay, bỗng hóa thành một đường kim quang, cuốn Mã Sơn và Trương Diễm Diễm lên, bay vút lên trời.
Vừa bước vào tiên thiên, ngự kiếm phi hành!
Chỉ lát sau, đã về đến thủ đô.
Lý Dục Thần đáp xuống trong một góc yên tĩnh không người gần khách sạn, nói với Mã Sơn: “Anh Mã Sơn, em thế này không thích hợp gặp người khác, không vào cùng hai người nữa. Anh đi gặp mấy người chị Mai, nghỉ một đêm, ngày mai về thành phố Hoà. Giấy tờ đồ vật trên người em đều mất hết rồi, sau khi anh về thành phố Hoà, bảo anh Thái giúp em làm chứng minh thư, anh ta có cách, ngoài ra giúp em mua một chiếc điện thoại, giống cái trước là được”.
Mã Sơn đã ghi nhớ.
Anh ta nhìn Lý Dục Thần một cái, bất giác buồn cười.
Bình luận facebook