Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-147
Chương 147: Lê Trọng Việt là khách quý?
Tất cả mọi người đều hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Thiên Hùng, rõ ràng anh ta đang chỉ gà mắng chó nói Cao Phong.
Chẳng qua không ai cảm thấy Lâm Thiên Hùng quá đáng, bởi vì những lời Lâm Thiên Hùng nói chính là sự thật!
Nếu như Cao Phong có thân phận siêu việt, trong tay có rất nhiều tiền, như vậy cho dù anh có cao ngạo, khác người cũng sẽ không ai nói gì anh.
Nhưng Cao Phong chỉ là một kẻ ở rể, ăn bám nhà họ Kim, nếu như không phải vì mặt mũi của Kim Tuyết Ngọc, anh không có tư cách ngồi ở đây cùng nhau uống rượu với bọn họ.
Anh kiêu ngạo gì chứ? Anh lấy tư cách gì mà kiêu ngạo.
Mời rượu anh, anh lại không uống, anh cho rằng mình là ai?
Đừng nói là đám người Lê Trọng Việt, cho dù trong lòng Kim Tuyết Ngọc, cô ta cũng có suy nghĩ này.
"Được rồi, chúng ta uống thôi, không cần bận tâm đến những người không liên quan.” Lâm Thiên Hùng nói một câu, chuẩn bị chạm ly với mọi người.
"Trời ạ, không biết anh đến đây, thật đúng là sơ suất của tôi, tôi sẽ tự mình phạt ba ly rượu!"
Đúng lúc này một người thanh niên trước ngực có cài bảng tên, một đường đi đến, trên gương mặt đều là nụ cười nịnh nọt.
Động tác chạm ly của đám người Lê Trọng Việt cũng theo đó mà dừng lại, vẻ mặt không hiểu nhìn người đang đi đến.
Từ bảng tên cài trên áo anh ta, có thể nhìn ra được, người này chính là giám đốc của quán bar Long Phi.
Cũng không biết vị giám đốc này đến đây làm gì.
"Chào mọi người, tôi là giám đốc của quán bar Long Phi này, tôi họ Lưu, rất hân hạnh được gặp mặt mọi người!"
Giám đốc giống như rất quen thuộc, chào hỏi mọi người, khiến cho đám người Lê Trọng Việt càng thêm sững sờ.
Chẳng qua Lê Trọng Việt thường xuyên ăn chơi, cho nên anh ta nhanh chóng kịp phản ứng, lập tức mỉm cười chào hỏi.
Đầu tiên mọi người đều sững sờ, sau đó cũng phản ứng lại.
Thì ra vị giám đốc này đến để chào hỏi Lê Trọng Việt!
Làm cho đích thân giám đốc tự mình đến, Lê Trọng Việt này thật đúng là có mặt mũi.
Chẳng qua bọn họ không phát hiện ra, vị giám đốc này vừa cười vừa nhìn Cao Phong, trong ánh mắt mang theo tôn trọng.
Bởi vì người giám đốc này biết được rất nhiều việc mà người khác không biết, ví dụ như ngày đó, chuyện Trương Hàn tính tiền cho toàn bộ mọi người ở toàn trường, sau cùng xử lý như thế nào, giám đốc cũng nghe được một vài tin đồn.
Tuy anh ta không biết rốt cuộc Cao Phong có thân phận gì, nhưng anh ta cũng biết, chỉ sợ không đơn giản như mặt ngoài.
Nhìn thấy Cao Phong không có ý định nhìn mình, vị giám đốc này không dám đến chào hỏi.
"Không biết có khách quý đến chơi, đầu tiên tôi xin chịu phạt ba ly.”
Giám đốc không nói hai lời, trực tiếp cầm rượu trên mặt bàn, rót cho mình ba ly, tiếp theo, anh ta không chút do dự uống hết.
Chỉ là mọi người có hơi ngoài ý muốn phát hiện, lúc vị giám đốc này uống rượu, hình như anh ta cầm ly rượu kính Cao Phong?
Đây là đang nói đùa đấy à? Giám đốc lại đi kính rượu một kẻ phế vật như Cao Phong?
Chẳng qua bọn họ cũng không nghĩ nhiều, nói không chừng là do chính mình nhìn lầm, hoặc là giám đốc tiện tay đưa ly rượu về hướng đó mà thôi.
"Hay! Tửu lượng của giám đốc rất cao!” Thấy giám đốc Lưu không chút nào nhíu mày, một hơi uống hết ba ly rượu, Lê Trọng Việt dẫn đầu vỗ tay.
“Ha ha! Được rồi, mọi người chơi vui vẻ, có việc gì cần thì gọi tôi”
"Chai rượu này là tôi tặng cho mọi người.”
Giám đốc Lưu lau khóe miệng, sau đó xoay người, cầm lấy một chai rượu từ trong tay nhân viên phục vụ, đặt nó lên bàn.
"Ô, đây là Lafite?"
"Lafite 1982..."
Trong nháy mắt, đám người Kim Tuyết Ngọc ngây người, giám đốc Lưu này ra tay hào phóng như thế, vừa ra tay chính là một chai Lafite 1982?
Phải biết rằng, trên thế giới này, số lượng loại rượu này là giới hạn!
Lafite 1982, cả thế giới chỉ có bằng đó chai, chính là uống một chai thì thiếu một chai, cho nên càng lộ ra sự trân quý của nó.
Bây giờ giám đốc Lưu vừa vung tay lên đã lấy ra một chai, như thế cũng quá hào phóng rồi!
"Ha ha, mọi người thật tinh mắt, loại rượu Lafite 1982 này cũng có phân cấp, chai rượu này chính là cấp A, giá trị cao gấp năm lần những loại rượu Lafite 1982 khác trên thị trường."
Giám đốc Lưu cười to, giới thiệu cho mọi người.
Mọi người nghe xong lại càng líu lưỡi không thôi, vốn dĩ ở trên thị trường, một chai rượu Lafite 1982 này đã đủ quý giá, thế mà chai rượu này còn đắt gấp năm?
Chẳng phải là đang nói, một chai rượu này có giá mấy trăm triệu?
Chỉ riêng một chai rượu này đã nhiều hơn tổng chi phí của bọn họ trong tối nay!
Đây là vì nể mặt Lê Trọng Việt ư? Thật đúng là làm cho người ta khiếp sợ.
"Trời ạ, giám đốc Lưu, anh làm như thế, chúng tôi thật sự rất ngại, thứ quý giá như vậy, làm sao tôi có thể nhận cho được.” Trong lòng Lê Trọng Việt rất sung sướng, nhưng ngoài mặt vẫn còn phải từ chối.
"Người anh em đừng nói như thế, khách quý đến chơi, đương nhiên là được hưởng đãi ngộ của khách quý.”
"Được rồi, tôi không nói nhiều nữa, mọi người chơi vui vẻ, tôi còn có việc cần làm."
Giám đốc Lưu cười nói, sau đó lại một lần nữa khẽ gật đầu với Cao Phong, lúc này mới xoay người rời đi.
"Giám đốc Lưu đi thong thả!” Lê Trọng Việt và Lâm Thiên Hùng đứng dậy nói.
Đợi sau khi giám đốc Lưu rời đi, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lê Trọng Việt trở nên không giống với lúc trước.
"Em nói này anh Lê, anh được lắm, anh thế mà lại là khách quý của quán bar Long Phi? Mẹ kiếp, đãi ngộ thật đúng là không giống nhau” Lâm Thiên Hùng khiếp sợ kêu lên.
"Đúng thế anh Lê, anh đúng là người tài giỏi nhưng lại không thích khoe khoang, tôi có một người bạn tiêu hết những bốn trăm triệu ở quán bar Long Phi này, nhưng chưa được hưởng đãi ngộ này đâu!” Một người thanh niên ở bên cạnh cũng khiếp sợ nói.
Mấy cô gái ở bên lại càng phấn khởi nhìn Lê Trọng Việt, nếu không biết Lê Trọng Việt thích Kim Tuyết Ngọc, hiện tại bọn họ nhất định muốn đi lên tìm cách thân thiết với Lê Trọng Việt hơn.
Khiến cho giám đốc của quán bar Long Phi đích thân đến hoan nghênh, còn tặng cho một chai rượu vô cùng hiếm có trên thị trường, điều này đủ để chứng minh địa vị của Lê Trọng Việt!
Ngay cả Kim Tuyết Ngọc cũng có phần ngạc nhiên nhìn Lê Trọng Việt, đồng thời cô ta cũng bị địa vị của Lê Trọng Việt làm cho khiếp sợ.
Xem ra trong hai năm cô ta rời đi, trong nước đã xảy ra rất nhiều chuyện!
Trước kia, tuy trong nhà Lê Trọng Việt cũng có rất nhiều tiền, nhưng tuyệt đối không có bối cảnh gì, chỉ có tiền mà thôi.
Nhưng hiện tại, từ thái độ của giám đốc quán bar Long Phi, làm cho Kim Tuyết Ngọc cảm thấy, chắc hẳn gia đình Lê Trọng Việt đã phất lên.
Nếu như thế, bản thân cô ta có thể thử bên cạnh Lê Trọng Việt xem sao.
Dù sao địa vị của gia đình mình ở nhà họ Kim như thế nào, Kim Tuyết Ngọc hiểu rất rõ ràng.
Không thể trông cậy vào Kim Tuyết Mai, dù sao Cao Phong là kẻ vô dụng như thế, anh không thể nâng cao địa vị gia đình nhà cô ta lên được.
Nhưng nếu như cô ta có thể tìm được một người bạn trai có thực lực, như vậy địa vị của gia đình cô ta chính là nước lên thì thuyền lên, nhất định sẽ mạnh hơn trước đó rất nhiều?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kim Tuyết Ngọc nhìn về phía Lê Trọng Việt càng thêm dịu dàng hơn.
"Ha ha ha! Mọi người quá khen rồi!" Lê Trọng Việt vui vẻ cười nói.
Thật ra hiện tại trong lòng anh ta cũng rất hoang mang, bởi vì anh ta căn bản không biết vị giám đốc Lưu này là ai.
Tuy nói anh ta đã tiêu tốn ở quán bar Long Phi này gần hai trăm triệu, nhưng chưa từng nhìn thấy giám đốc Lưu!
Chỉ dựa vào hai trăm triệu tiền chi phí này, cũng có thể làm khách quý ở đây ư?
Đừng nói người khác không tin, ngay cả chính bản thân Lê Trọng Việt cũng không tin, điều này là không thể.
Tất cả mọi người đều hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Thiên Hùng, rõ ràng anh ta đang chỉ gà mắng chó nói Cao Phong.
Chẳng qua không ai cảm thấy Lâm Thiên Hùng quá đáng, bởi vì những lời Lâm Thiên Hùng nói chính là sự thật!
Nếu như Cao Phong có thân phận siêu việt, trong tay có rất nhiều tiền, như vậy cho dù anh có cao ngạo, khác người cũng sẽ không ai nói gì anh.
Nhưng Cao Phong chỉ là một kẻ ở rể, ăn bám nhà họ Kim, nếu như không phải vì mặt mũi của Kim Tuyết Ngọc, anh không có tư cách ngồi ở đây cùng nhau uống rượu với bọn họ.
Anh kiêu ngạo gì chứ? Anh lấy tư cách gì mà kiêu ngạo.
Mời rượu anh, anh lại không uống, anh cho rằng mình là ai?
Đừng nói là đám người Lê Trọng Việt, cho dù trong lòng Kim Tuyết Ngọc, cô ta cũng có suy nghĩ này.
"Được rồi, chúng ta uống thôi, không cần bận tâm đến những người không liên quan.” Lâm Thiên Hùng nói một câu, chuẩn bị chạm ly với mọi người.
"Trời ạ, không biết anh đến đây, thật đúng là sơ suất của tôi, tôi sẽ tự mình phạt ba ly rượu!"
Đúng lúc này một người thanh niên trước ngực có cài bảng tên, một đường đi đến, trên gương mặt đều là nụ cười nịnh nọt.
Động tác chạm ly của đám người Lê Trọng Việt cũng theo đó mà dừng lại, vẻ mặt không hiểu nhìn người đang đi đến.
Từ bảng tên cài trên áo anh ta, có thể nhìn ra được, người này chính là giám đốc của quán bar Long Phi.
Cũng không biết vị giám đốc này đến đây làm gì.
"Chào mọi người, tôi là giám đốc của quán bar Long Phi này, tôi họ Lưu, rất hân hạnh được gặp mặt mọi người!"
Giám đốc giống như rất quen thuộc, chào hỏi mọi người, khiến cho đám người Lê Trọng Việt càng thêm sững sờ.
Chẳng qua Lê Trọng Việt thường xuyên ăn chơi, cho nên anh ta nhanh chóng kịp phản ứng, lập tức mỉm cười chào hỏi.
Đầu tiên mọi người đều sững sờ, sau đó cũng phản ứng lại.
Thì ra vị giám đốc này đến để chào hỏi Lê Trọng Việt!
Làm cho đích thân giám đốc tự mình đến, Lê Trọng Việt này thật đúng là có mặt mũi.
Chẳng qua bọn họ không phát hiện ra, vị giám đốc này vừa cười vừa nhìn Cao Phong, trong ánh mắt mang theo tôn trọng.
Bởi vì người giám đốc này biết được rất nhiều việc mà người khác không biết, ví dụ như ngày đó, chuyện Trương Hàn tính tiền cho toàn bộ mọi người ở toàn trường, sau cùng xử lý như thế nào, giám đốc cũng nghe được một vài tin đồn.
Tuy anh ta không biết rốt cuộc Cao Phong có thân phận gì, nhưng anh ta cũng biết, chỉ sợ không đơn giản như mặt ngoài.
Nhìn thấy Cao Phong không có ý định nhìn mình, vị giám đốc này không dám đến chào hỏi.
"Không biết có khách quý đến chơi, đầu tiên tôi xin chịu phạt ba ly.”
Giám đốc không nói hai lời, trực tiếp cầm rượu trên mặt bàn, rót cho mình ba ly, tiếp theo, anh ta không chút do dự uống hết.
Chỉ là mọi người có hơi ngoài ý muốn phát hiện, lúc vị giám đốc này uống rượu, hình như anh ta cầm ly rượu kính Cao Phong?
Đây là đang nói đùa đấy à? Giám đốc lại đi kính rượu một kẻ phế vật như Cao Phong?
Chẳng qua bọn họ cũng không nghĩ nhiều, nói không chừng là do chính mình nhìn lầm, hoặc là giám đốc tiện tay đưa ly rượu về hướng đó mà thôi.
"Hay! Tửu lượng của giám đốc rất cao!” Thấy giám đốc Lưu không chút nào nhíu mày, một hơi uống hết ba ly rượu, Lê Trọng Việt dẫn đầu vỗ tay.
“Ha ha! Được rồi, mọi người chơi vui vẻ, có việc gì cần thì gọi tôi”
"Chai rượu này là tôi tặng cho mọi người.”
Giám đốc Lưu lau khóe miệng, sau đó xoay người, cầm lấy một chai rượu từ trong tay nhân viên phục vụ, đặt nó lên bàn.
"Ô, đây là Lafite?"
"Lafite 1982..."
Trong nháy mắt, đám người Kim Tuyết Ngọc ngây người, giám đốc Lưu này ra tay hào phóng như thế, vừa ra tay chính là một chai Lafite 1982?
Phải biết rằng, trên thế giới này, số lượng loại rượu này là giới hạn!
Lafite 1982, cả thế giới chỉ có bằng đó chai, chính là uống một chai thì thiếu một chai, cho nên càng lộ ra sự trân quý của nó.
Bây giờ giám đốc Lưu vừa vung tay lên đã lấy ra một chai, như thế cũng quá hào phóng rồi!
"Ha ha, mọi người thật tinh mắt, loại rượu Lafite 1982 này cũng có phân cấp, chai rượu này chính là cấp A, giá trị cao gấp năm lần những loại rượu Lafite 1982 khác trên thị trường."
Giám đốc Lưu cười to, giới thiệu cho mọi người.
Mọi người nghe xong lại càng líu lưỡi không thôi, vốn dĩ ở trên thị trường, một chai rượu Lafite 1982 này đã đủ quý giá, thế mà chai rượu này còn đắt gấp năm?
Chẳng phải là đang nói, một chai rượu này có giá mấy trăm triệu?
Chỉ riêng một chai rượu này đã nhiều hơn tổng chi phí của bọn họ trong tối nay!
Đây là vì nể mặt Lê Trọng Việt ư? Thật đúng là làm cho người ta khiếp sợ.
"Trời ạ, giám đốc Lưu, anh làm như thế, chúng tôi thật sự rất ngại, thứ quý giá như vậy, làm sao tôi có thể nhận cho được.” Trong lòng Lê Trọng Việt rất sung sướng, nhưng ngoài mặt vẫn còn phải từ chối.
"Người anh em đừng nói như thế, khách quý đến chơi, đương nhiên là được hưởng đãi ngộ của khách quý.”
"Được rồi, tôi không nói nhiều nữa, mọi người chơi vui vẻ, tôi còn có việc cần làm."
Giám đốc Lưu cười nói, sau đó lại một lần nữa khẽ gật đầu với Cao Phong, lúc này mới xoay người rời đi.
"Giám đốc Lưu đi thong thả!” Lê Trọng Việt và Lâm Thiên Hùng đứng dậy nói.
Đợi sau khi giám đốc Lưu rời đi, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lê Trọng Việt trở nên không giống với lúc trước.
"Em nói này anh Lê, anh được lắm, anh thế mà lại là khách quý của quán bar Long Phi? Mẹ kiếp, đãi ngộ thật đúng là không giống nhau” Lâm Thiên Hùng khiếp sợ kêu lên.
"Đúng thế anh Lê, anh đúng là người tài giỏi nhưng lại không thích khoe khoang, tôi có một người bạn tiêu hết những bốn trăm triệu ở quán bar Long Phi này, nhưng chưa được hưởng đãi ngộ này đâu!” Một người thanh niên ở bên cạnh cũng khiếp sợ nói.
Mấy cô gái ở bên lại càng phấn khởi nhìn Lê Trọng Việt, nếu không biết Lê Trọng Việt thích Kim Tuyết Ngọc, hiện tại bọn họ nhất định muốn đi lên tìm cách thân thiết với Lê Trọng Việt hơn.
Khiến cho giám đốc của quán bar Long Phi đích thân đến hoan nghênh, còn tặng cho một chai rượu vô cùng hiếm có trên thị trường, điều này đủ để chứng minh địa vị của Lê Trọng Việt!
Ngay cả Kim Tuyết Ngọc cũng có phần ngạc nhiên nhìn Lê Trọng Việt, đồng thời cô ta cũng bị địa vị của Lê Trọng Việt làm cho khiếp sợ.
Xem ra trong hai năm cô ta rời đi, trong nước đã xảy ra rất nhiều chuyện!
Trước kia, tuy trong nhà Lê Trọng Việt cũng có rất nhiều tiền, nhưng tuyệt đối không có bối cảnh gì, chỉ có tiền mà thôi.
Nhưng hiện tại, từ thái độ của giám đốc quán bar Long Phi, làm cho Kim Tuyết Ngọc cảm thấy, chắc hẳn gia đình Lê Trọng Việt đã phất lên.
Nếu như thế, bản thân cô ta có thể thử bên cạnh Lê Trọng Việt xem sao.
Dù sao địa vị của gia đình mình ở nhà họ Kim như thế nào, Kim Tuyết Ngọc hiểu rất rõ ràng.
Không thể trông cậy vào Kim Tuyết Mai, dù sao Cao Phong là kẻ vô dụng như thế, anh không thể nâng cao địa vị gia đình nhà cô ta lên được.
Nhưng nếu như cô ta có thể tìm được một người bạn trai có thực lực, như vậy địa vị của gia đình cô ta chính là nước lên thì thuyền lên, nhất định sẽ mạnh hơn trước đó rất nhiều?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kim Tuyết Ngọc nhìn về phía Lê Trọng Việt càng thêm dịu dàng hơn.
"Ha ha ha! Mọi người quá khen rồi!" Lê Trọng Việt vui vẻ cười nói.
Thật ra hiện tại trong lòng anh ta cũng rất hoang mang, bởi vì anh ta căn bản không biết vị giám đốc Lưu này là ai.
Tuy nói anh ta đã tiêu tốn ở quán bar Long Phi này gần hai trăm triệu, nhưng chưa từng nhìn thấy giám đốc Lưu!
Chỉ dựa vào hai trăm triệu tiền chi phí này, cũng có thể làm khách quý ở đây ư?
Đừng nói người khác không tin, ngay cả chính bản thân Lê Trọng Việt cũng không tin, điều này là không thể.
Bình luận facebook