Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-219
Chương 219: Mua căn hộ một trăm tỷ?
Mọi người cũng nhìn Lý Siêu.
Trái tim của Lý Quyên Tú càng đập mạnh hơn, cô ta cũng căng thẳng giống như Hồ Quốc Khánh.
Chuyện đã đi đến nước này thì chỉ còn cách tiếp tục giả vờ, trước hết cứ nói với Kiều Thục Lan đã.
Còn về phần Cao Phong, chỉ đành chờ sau này sẽ xin lỗi với anh sau.
"Cái này là gì vậy anh rể, sao cái này lại ở trong phòng?" "Hay là của thợ xây, anh gọi cho bọn họ đi!"
"Dám để quên rác ở đây, chắc chắn chúng ta phải khiếu nại bọn họ!" Lý Siêu cầm một cái thẻ trong tay, nói đầy bất mãn.
Hồ Quốc Khánh thấy rõ thứ Lý Siêu đang cầm thì thở phào nhẹ nhõm một cái.
Cũng may chỉ là một tờ danh thiếp chứ không phải cái gì đặc biệt.
Cao Phong cũng nhìn thoáng qua thứ Lý Siêu đang cầm, thì ra là tấm danh thiếp mà giám đốc kinh doanh đưa cho mình.
Chắc là hôm qua đi vội quá nên quên mất.
Mà người quét dọn biệt thự - Trần Linh Chi nghĩ là Cao Phong vẫn còn dùng tấm danh thiếp này nên không dám động vào.
"Cái này là..." Hồ Quốc Khánh cầm lấy tấm danh thiếp và nhìn thoáng qua rồi nói: "Là danh thiếp của giám đốc kinh doanh của Khu dân cư Phương Đông, chắc là anh tiện tay để đây."
Đám người bừng tỉnh hiểu ra, không ai nói thêm gì nữa.
"Đi lên tầng xem đi, xem thử trên tầng bày trí như nào." Kiều Thục Lan lại đề nghị.
Đám người cũng không dị nghị gì, dù sao bây giờ Kiều Thục Lan cũng là người có tiếng nói nhất ở đây, bà ta nói gì thì là cái đó.
Cách bày trì trên tầng cũng giống cách bày trí ở tầng dưới, thoạt nhìn trông rất rộng rãi.
Mỗi một căn phòng ngủ đều có nhà vệ sinh riêng và có cửa sổ sát đất rất lớn.
Kim Tuyết Mai nhìn thấy ánh nắng mặt trời qua cửa sổ sát đất, ánh mắt trở nên thích thú, cô đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía xa xăm.
Kiều Thục Lan và con trai bà ta là Lý Siêu nhìn thấy dáng vẻ này của Kim Tuyết Mai thì ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.
Đồ nhà quê! Hai người đồng thời nghĩ như vậy trong lòng.
Cao Phong chẳng thèm để ý tới cái nhìn của bọn họ, từ từ đi tới chỗ Kim Tuyết Mai, hỏi: "Thích không?"
"Không, không thích... Chẳng qua chỉ cảm thấy phong cảnh bên kia khá đẹp." Kim Tuyết Mai cười lớn nói.
Kim Tuyết Mai biết đàn ông sẽ giữ lời nói mà người con gái nói trong lúc lơ đãng trong lòng mình.
Ví dụ như bây giờ nếu Kim Tuyết Mai nói thích mà Cao Phong không làm được thì sẽ khiến Cao Phong cảm thấy mình rất vô dụng.
Nên cô đã nói trái với lòng mình, không thích.
Nhưng Kiều Thục Lan và Lý Siêu nghe thấy thế thì lại rất khó chịu!
"Không thích? Biệt thự trị giá sáu tỷ mà cháu cũng không thích, thế thì cháu thích cái gì?" Kiều Thục Lan hừ một cái.
"Đúng đấy, đừng có vì không mua được nên nói là không thích chứ?"
"Nếu nói thế thì mấy cái Chanel gì đấy em cũng không thích à?" Lý Siêu cũng hùa theo.
Hai mẹ con nhà này kẻ xướng người họa nói Kim Tuyết Mai thành loại đàn bà rất hay ghen tị, không thích thấy người khác sống tốt.
"Chị bảo này Thu Vân, em nên để ý một chút, cái biệt thự sáu tỷ này dù chả là gì với Quốc Khách, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của nó."
"Giờ dẫn chúng ta tới xem phòng mới, Tuyết Mai lại nói phòng này không ổn là có ý gì?" Kiều Thục Lan cố ý xuyên tạc lời nói của Kim Tuyết Mai.
"Dì hai, cháu không..." Kim Tuyết Mai vội vàng giải thích.
Cô thật sự không có ý đó, Hồ Quốc Khánh mua được biệt thự thì cũng là biệt thự của anh ta, chứ cô không hề ghen tỵ gì với bọn họ.
"Vậy cháu có ý gì, cái biệt thự sáu tỷ mà cũng không lọt được vào mắt cháu thì nhẽ biệt thự sáu mươi tỷ mới vừa mắt cháu à?" Kiều Thục Lan hừ
một cái.
"Phụt, mẹ, mẹ đừng kể chuyện cười chứ, làm gì có cái biệt thự nào sáu mươi tỷ chứ." Lý Siêu cười khẩy và đáp.
"Sao lại không, căn biệt thự nằm trung tâm khu biệt thự này trị giá một trăm ba mươi tư tỷ đấy, gấp đôi sáu mươi tỷ cũng chẳng mua được." Cao Phong lạnh lùng trả lời.
Cao Phong vừa dứt lời, đám người lập tức sững sờ.
Ngoại trừ Hồ Quốc Khánh và Lý Quyên Tú thì người nào cũng không nói nên lời.
Hơn một trăm tỷ? Mua một ngôi nhà? Đùa gì vậy?
Dù sao Kiều Thục Lan cũng không tin.
"Lừa ai đấy, bỏ một trăm tỷ để mua một căn nhà? Tôi không tin, hơn nữa, làm sao cậu biết được?"
"Nếu không có Quốc Khách thì cậu còn chả có tư cách để vào khu biệt thự này thì sao cậu biết căn biệt thự ở trung tâm có gì chứ?"
Kiều Thục Lan bĩu môi khinh thường.
"Người bảo vệ lúc nãy rất lễ phép với Cao Phong, sao chúng tôi lại không vào được!" Kim Tuyết Ngọc thở phì phò trả lời.
"Ha ha! Nực cười, đấy là vì có Quốc Khách ở đây, người bảo vệ đấy chỉ nhìn mặt Quốc Khách thôi."
"Nếu không thì sao người bảo vệ đấy lại chào Quốc Khách trước rồi mới chào hỏi mấy người chứ?" Kiều Thục Lan cho rằng tất cả mọi công lao đều thuộc về Hồ Quốc Khánh.
Kim Tuyết Ngọc cắn răng im lặng, cô ấy thật sự không thể tranh cãi được với Kiều Thục Lan.
"Căn nhà một trăm ba mươi tư tỷ, nếu mày tìm được căn nhà trị giá một trăm tỷ ở thành phố Hà Nội thì tao sẽ gọi mày là anh!"
Lý Siêu khinh bỉ nhìn Cao Phong.
"Căn biệt thự ở trung tâm khu biệt thự này đúng là một trăm ba mươi tư tỷ..." Hồ Quốc Khánh hắng giọng và lên tiếng trả lời.
Lời này của Hồ Quốc Khánh khiến Kiều Thục Lan và Lý Siêu lập tức á khẩu không nói nên lời.
Nếu mà Cao Phong nói thì bọn họ sẽ không tin, nhưng bọn họ không thể không tin tưởng Hồ Quốc Khánh!
Bọn họ không có lý do gì để nghĩ Hồ Quốc Khánh lừa bọn họ.
Kiều Thục Lan và Lý Siêu hơi xấu hổ, dù sao vừa nãy bọn họ đã nói chắc như đinh đóng cột là chắc chắn chẳng có căn nhà nào trị giá một trăm tỷ.
Mà giờ ngay cả Hồ Quốc Khánh cũng nói thế, những lời bọn họ nói lúc nãy giống như biến thành từng cái tát, tát thật mạnh vào mặt bọn họ.
Đương nhiên Lý Siêu sẽ không gọi Cao Phong là anh, anh ta hừ một cái rồi quay đầu sang một bên.
"Tôi nói này Cao Phong, cậu rảnh rỗi không có việc gì làm thì nghiên cứu cái này làm gì, cậu hỏi giá thì sẽ mua được chắc?"
"Nếu là tôi, nếu tôi không mua được thứ gì đó thì kể cả vào tôi cũng không vào."
"Giống như căn nhà này ấy, nếu tôi không mua được thì ngay cả nhìn tôi cũng không nhìn dù chỉ một cái." Kiều Thục Lan ý vị thâm trường nói.
Kiều Thục Lan nói bóng nói gió, chỉ cây dâu mắng cây hòe khiến cho người nhà Kim Tuyết Mai tức đến mức mặt đỏ lên.
Bà ta nói như thế thì không phải là đang nói cả nhà Kiều Thu Vân không có liêm sỉ à?
Rõ ràng không mua nổi căn biệt thự này nhưng vẫn dám tới xem, đúng là không biết ai cho mấy người cái liêm sỉ đấy.
Nhưng mà rõ ràng Kiều Thục Lan bảo muốn dẫn bọn họ tới đây mà giờ lại nói như vậy, đúng là khiến cho người ta thất vọng.
Cái kiểu người thân này thì không có cũng được!
"Tuyết Mai, dì thấy cháu nên xin lỗi vì lời nói lúc nãy của mình, đây là căn nhà mà Quốc Khách đã vất vả lựa chọn."
"Trong mắt cháu lại chẳng đáng một đồng, cháu như thế là sỉ nhục dì, sỉ nhục Quốc Khách, dì cần lời xin lỗi của cháu."
Kiều Thục Lan thấy mình đã chiếm được thế thượng phong và nở một nụ cười đắc ý.
"Dì hai, cháu thật sự không có ý đó..." Kim Tuyết Mai bất lực.
Mọi người cũng nhìn Lý Siêu.
Trái tim của Lý Quyên Tú càng đập mạnh hơn, cô ta cũng căng thẳng giống như Hồ Quốc Khánh.
Chuyện đã đi đến nước này thì chỉ còn cách tiếp tục giả vờ, trước hết cứ nói với Kiều Thục Lan đã.
Còn về phần Cao Phong, chỉ đành chờ sau này sẽ xin lỗi với anh sau.
"Cái này là gì vậy anh rể, sao cái này lại ở trong phòng?" "Hay là của thợ xây, anh gọi cho bọn họ đi!"
"Dám để quên rác ở đây, chắc chắn chúng ta phải khiếu nại bọn họ!" Lý Siêu cầm một cái thẻ trong tay, nói đầy bất mãn.
Hồ Quốc Khánh thấy rõ thứ Lý Siêu đang cầm thì thở phào nhẹ nhõm một cái.
Cũng may chỉ là một tờ danh thiếp chứ không phải cái gì đặc biệt.
Cao Phong cũng nhìn thoáng qua thứ Lý Siêu đang cầm, thì ra là tấm danh thiếp mà giám đốc kinh doanh đưa cho mình.
Chắc là hôm qua đi vội quá nên quên mất.
Mà người quét dọn biệt thự - Trần Linh Chi nghĩ là Cao Phong vẫn còn dùng tấm danh thiếp này nên không dám động vào.
"Cái này là..." Hồ Quốc Khánh cầm lấy tấm danh thiếp và nhìn thoáng qua rồi nói: "Là danh thiếp của giám đốc kinh doanh của Khu dân cư Phương Đông, chắc là anh tiện tay để đây."
Đám người bừng tỉnh hiểu ra, không ai nói thêm gì nữa.
"Đi lên tầng xem đi, xem thử trên tầng bày trí như nào." Kiều Thục Lan lại đề nghị.
Đám người cũng không dị nghị gì, dù sao bây giờ Kiều Thục Lan cũng là người có tiếng nói nhất ở đây, bà ta nói gì thì là cái đó.
Cách bày trì trên tầng cũng giống cách bày trí ở tầng dưới, thoạt nhìn trông rất rộng rãi.
Mỗi một căn phòng ngủ đều có nhà vệ sinh riêng và có cửa sổ sát đất rất lớn.
Kim Tuyết Mai nhìn thấy ánh nắng mặt trời qua cửa sổ sát đất, ánh mắt trở nên thích thú, cô đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía xa xăm.
Kiều Thục Lan và con trai bà ta là Lý Siêu nhìn thấy dáng vẻ này của Kim Tuyết Mai thì ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.
Đồ nhà quê! Hai người đồng thời nghĩ như vậy trong lòng.
Cao Phong chẳng thèm để ý tới cái nhìn của bọn họ, từ từ đi tới chỗ Kim Tuyết Mai, hỏi: "Thích không?"
"Không, không thích... Chẳng qua chỉ cảm thấy phong cảnh bên kia khá đẹp." Kim Tuyết Mai cười lớn nói.
Kim Tuyết Mai biết đàn ông sẽ giữ lời nói mà người con gái nói trong lúc lơ đãng trong lòng mình.
Ví dụ như bây giờ nếu Kim Tuyết Mai nói thích mà Cao Phong không làm được thì sẽ khiến Cao Phong cảm thấy mình rất vô dụng.
Nên cô đã nói trái với lòng mình, không thích.
Nhưng Kiều Thục Lan và Lý Siêu nghe thấy thế thì lại rất khó chịu!
"Không thích? Biệt thự trị giá sáu tỷ mà cháu cũng không thích, thế thì cháu thích cái gì?" Kiều Thục Lan hừ một cái.
"Đúng đấy, đừng có vì không mua được nên nói là không thích chứ?"
"Nếu nói thế thì mấy cái Chanel gì đấy em cũng không thích à?" Lý Siêu cũng hùa theo.
Hai mẹ con nhà này kẻ xướng người họa nói Kim Tuyết Mai thành loại đàn bà rất hay ghen tị, không thích thấy người khác sống tốt.
"Chị bảo này Thu Vân, em nên để ý một chút, cái biệt thự sáu tỷ này dù chả là gì với Quốc Khách, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của nó."
"Giờ dẫn chúng ta tới xem phòng mới, Tuyết Mai lại nói phòng này không ổn là có ý gì?" Kiều Thục Lan cố ý xuyên tạc lời nói của Kim Tuyết Mai.
"Dì hai, cháu không..." Kim Tuyết Mai vội vàng giải thích.
Cô thật sự không có ý đó, Hồ Quốc Khánh mua được biệt thự thì cũng là biệt thự của anh ta, chứ cô không hề ghen tỵ gì với bọn họ.
"Vậy cháu có ý gì, cái biệt thự sáu tỷ mà cũng không lọt được vào mắt cháu thì nhẽ biệt thự sáu mươi tỷ mới vừa mắt cháu à?" Kiều Thục Lan hừ
một cái.
"Phụt, mẹ, mẹ đừng kể chuyện cười chứ, làm gì có cái biệt thự nào sáu mươi tỷ chứ." Lý Siêu cười khẩy và đáp.
"Sao lại không, căn biệt thự nằm trung tâm khu biệt thự này trị giá một trăm ba mươi tư tỷ đấy, gấp đôi sáu mươi tỷ cũng chẳng mua được." Cao Phong lạnh lùng trả lời.
Cao Phong vừa dứt lời, đám người lập tức sững sờ.
Ngoại trừ Hồ Quốc Khánh và Lý Quyên Tú thì người nào cũng không nói nên lời.
Hơn một trăm tỷ? Mua một ngôi nhà? Đùa gì vậy?
Dù sao Kiều Thục Lan cũng không tin.
"Lừa ai đấy, bỏ một trăm tỷ để mua một căn nhà? Tôi không tin, hơn nữa, làm sao cậu biết được?"
"Nếu không có Quốc Khách thì cậu còn chả có tư cách để vào khu biệt thự này thì sao cậu biết căn biệt thự ở trung tâm có gì chứ?"
Kiều Thục Lan bĩu môi khinh thường.
"Người bảo vệ lúc nãy rất lễ phép với Cao Phong, sao chúng tôi lại không vào được!" Kim Tuyết Ngọc thở phì phò trả lời.
"Ha ha! Nực cười, đấy là vì có Quốc Khách ở đây, người bảo vệ đấy chỉ nhìn mặt Quốc Khách thôi."
"Nếu không thì sao người bảo vệ đấy lại chào Quốc Khách trước rồi mới chào hỏi mấy người chứ?" Kiều Thục Lan cho rằng tất cả mọi công lao đều thuộc về Hồ Quốc Khánh.
Kim Tuyết Ngọc cắn răng im lặng, cô ấy thật sự không thể tranh cãi được với Kiều Thục Lan.
"Căn nhà một trăm ba mươi tư tỷ, nếu mày tìm được căn nhà trị giá một trăm tỷ ở thành phố Hà Nội thì tao sẽ gọi mày là anh!"
Lý Siêu khinh bỉ nhìn Cao Phong.
"Căn biệt thự ở trung tâm khu biệt thự này đúng là một trăm ba mươi tư tỷ..." Hồ Quốc Khánh hắng giọng và lên tiếng trả lời.
Lời này của Hồ Quốc Khánh khiến Kiều Thục Lan và Lý Siêu lập tức á khẩu không nói nên lời.
Nếu mà Cao Phong nói thì bọn họ sẽ không tin, nhưng bọn họ không thể không tin tưởng Hồ Quốc Khánh!
Bọn họ không có lý do gì để nghĩ Hồ Quốc Khánh lừa bọn họ.
Kiều Thục Lan và Lý Siêu hơi xấu hổ, dù sao vừa nãy bọn họ đã nói chắc như đinh đóng cột là chắc chắn chẳng có căn nhà nào trị giá một trăm tỷ.
Mà giờ ngay cả Hồ Quốc Khánh cũng nói thế, những lời bọn họ nói lúc nãy giống như biến thành từng cái tát, tát thật mạnh vào mặt bọn họ.
Đương nhiên Lý Siêu sẽ không gọi Cao Phong là anh, anh ta hừ một cái rồi quay đầu sang một bên.
"Tôi nói này Cao Phong, cậu rảnh rỗi không có việc gì làm thì nghiên cứu cái này làm gì, cậu hỏi giá thì sẽ mua được chắc?"
"Nếu là tôi, nếu tôi không mua được thứ gì đó thì kể cả vào tôi cũng không vào."
"Giống như căn nhà này ấy, nếu tôi không mua được thì ngay cả nhìn tôi cũng không nhìn dù chỉ một cái." Kiều Thục Lan ý vị thâm trường nói.
Kiều Thục Lan nói bóng nói gió, chỉ cây dâu mắng cây hòe khiến cho người nhà Kim Tuyết Mai tức đến mức mặt đỏ lên.
Bà ta nói như thế thì không phải là đang nói cả nhà Kiều Thu Vân không có liêm sỉ à?
Rõ ràng không mua nổi căn biệt thự này nhưng vẫn dám tới xem, đúng là không biết ai cho mấy người cái liêm sỉ đấy.
Nhưng mà rõ ràng Kiều Thục Lan bảo muốn dẫn bọn họ tới đây mà giờ lại nói như vậy, đúng là khiến cho người ta thất vọng.
Cái kiểu người thân này thì không có cũng được!
"Tuyết Mai, dì thấy cháu nên xin lỗi vì lời nói lúc nãy của mình, đây là căn nhà mà Quốc Khách đã vất vả lựa chọn."
"Trong mắt cháu lại chẳng đáng một đồng, cháu như thế là sỉ nhục dì, sỉ nhục Quốc Khách, dì cần lời xin lỗi của cháu."
Kiều Thục Lan thấy mình đã chiếm được thế thượng phong và nở một nụ cười đắc ý.
"Dì hai, cháu thật sự không có ý đó..." Kim Tuyết Mai bất lực.
Bình luận facebook