Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-358
Chương 358
Các thành viên trong ban giám đốc của doanh nghiệp nhà họ Kim về cơ bản là những người kỳ cựu của công ty.
Thậm chí có một số người còn là trưởng bối, là những người tiên phong chiến đấu với bà cụ Kim ngay từ đầu”
Vì vậy, địa vị của họ trong công ty đương nhiên là cử trọng nhược kinh.
Mỗi thành viên trong ban giám đốc chiếm một phần vốn cổ phần của công ty, điều này cũng nâng cao địa vị của họ.
Ngay cả khi Kim Hùng Sơn là chủ tịch hội đồng quản trị cũng không dám bỏ qua lời nói của họ.
Những người này luôn có vị trí cao trong công ty, thậm chí đi đường cũng luôn ra vẻ ta đây.
Nhưng lúc này, những người này vừa hồi hộp vừa vội vã bước đi như gặp phải chuyện lớn.
“Chú Tài, mọi người đây là?” Kim Ngọc Dung không khỏi nghi ngờ hỏi.
Thành viên hội đồng quản trị phía trước tên là Trần Phát Tài, ông ta mặc một bộ âu phục màu xanh đen chỉnh tề, đeo kính gọng vàng, vẻ mặt cũng có chút căng thẳng.
Cha ông ta là người đã làm việc chăm chỉ với bà cụ Kim, là cánh tay phải của bà. Do đó, địa vị của Trần Phát Tài hay cổ phần mà cá nhân ông ta nắm giữ vẫn ở mức cao.
“Quản lý Dung, cô Ngọc Dung” Trần Phát Tài nhẹ gật đầu, đưa bảy tám người trung niên bước vào cửa.
“Chú Tài, chú có chuyện gì vậy?” Kim Tuyết Mai cũng kinh ngạc.
“Cái này…” Trần Phát Tài dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Kim Ngọc Dung nói: “Cô Ngọc Dung, từ ngày mai cô có thể ở nhà nghỉ ngơi được rồi!!
“Cái gì?” Kim Ngọc Dung sững sờ một lúc.
Khi Trần Phát Tài nói điều này, tất cả mọi người trong phòng ngoại trừ Cao Phong đều trầm mặc.
Câu này hơi hoa mỹ, nhưng ý nghĩa của nó thực sự là, Kim Ngọc Dung ngày mai cô không cần đến đây làm nữa”
Điều này….
Mới chỉ một phút trước Cao Phong nói rằng Kim Ngọc Dung sẽ không thể ở lại công ty này.
Trong nháy mắt, Trần Phát Tài đã đuổi Kim Ngọc Dung đi rồi?
Đây là sự trùng hợp hay Cao Phong đã lên kế hoạch rồi?
Nhưng làm sao mà Trần Phát Tài và những vị trưởng bối của những công ty này có thể tuân theo Cao Phong?
Kim Tuyết Mai kinh ngạc nhìn Cao Phong, không thể hiểu được làm thế nào mà hai việc này lại có quan hệ với nhau được.
“Chú Tài, chú, chắc là chỉ đùa thôi …” Kim Ngọc Dung trợn mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi.
“Cô Ngọc Dung, đây là quyết định của các thành viên hội đồng quản trị sau khi đã bàn bạc!
“Vì vậy, tôi không nói đùa với cô.” Trần Phát Tài đáp nhẹ với giọng điệu đầy sự chân thật, đáng tin cậy.
Mọi người đều bị sốc.
Là một thành viên của dòng họ Kim, chảy trong trong cơ thể chính là dòng máu của dòng họ Kim”
Nhưng bây giờ, trong công việc kinh doanh của chính gia đình mình mà lại bị người khác cách chức ngay tại chỗ?
Điều này thật phi lý làm sao?
Điều này đối với Kim Ngọc Dung mà nói thì việc này chính là mất thể diện quá mức mà?
Thật nực cười khi bị đuổi đi trong chính công ty của mình? “Không thể! Các người không có quyền quyết định tôi ở lại hay rời đi. Tôi phải đi tìm bà nội, tôi phải gọi điện cho bà nội!!
Kim Ngọc Dung vẻ mặt đầy phẫn nộ, nói xong liền rút điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho bà cụ Kim.
“Cô Ngọc Dung, đừng quấy rầy việc nghỉ ngơi của bà chủ” Trần Phát Tài dừng lại, nhẹ giọng đáp.
“Việc này tôi phải báo cáo với bà nội, các người cũng chỉ là một đám người làm vậy mà dám đuổi tôi đi?!
“Tôi là cô chủ của nhà họ Kim, các người thì có là cái thá gì?” Kim Ngọc Dung hét lên.
Trần Phát Tài nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi mới trả lời: “Quyết định này chính là của bà cụ Kim, nếu cô không tin thì cứ gọi điện hỏi.”
Kim Ngọc Dung nghe vậy nháy mắt đờ ra, động tác muốn gọi điện thoại cùng dừng lại.
Tính cách của Trần Phát Tài cực kỳ ổn trọng, anh ta sẽ không bao giờ nói đùa về vấn đề này.
Nếu anh ta đã nói vậy thì việc này chắc chắn là bà cụ Kim đã quyết.
Mặc dù bà cụ Kim không ở trong công ty nhưng không ai dám nghi ngờ sức nặng trong lời nói của bà.
Nhiều người trong số những người trong ban giám đốc này đã được bà cụ Kim đề bạt, và có một số người có cha mẹ là anh em với bà cụ Kim.
Vì vậy, những người này đương nhiên vô cùng kính trọng bà cụ Kim và đương nhiên là cũng rất tôn trọng bà cụ Kim rồi.
Đây là lý do tại sao ngay cả khi Kim Hùng Sơn đã trở thành chủ tịch công ty nhưng anh ấy vẫn nghe theo lời bà cụ Kim.
Bởi vì lời nói của bà cụ Kim có hiệu quả hơn bất kỳ ai”
“Cô Ngọc Dung, nếu cô còn không tin, cứ gọi điện thoại hỏi.” Trần Phát Tài nhẹ giọng nói.
Nhưng Kim Ngọc Dung lại yếu ớt đặt điện thoại xuống, vẻ mặt tuyệt vọng.
“Kể từ bây giờ, cô Ngọc Dung sẽ hoàn toàn bị loại khỏi công ty. Thời gian tiếp tục cụ thể sẽ do hội đồng quản trị quyết định.”
“Ngoài ra, vị trí mà cô Ngọc Dung bỏ trống sẽ do Tổng giám đốc Kim Tuyết Mai đảm nhiệm hoặc người khác sẽ được bổ nghiệm. Toàn bộ việc này đều do Kim Tuyết Mai quyết định!
Trần Phát Tài như thể thông báo sắc lệnh thông thường, nói ra kết quả bàn bạc của ban giám đốc.
Kim Ngọc Dung hoàn toàn tuyệt vọng, trong lòng Kim Tuyết Mai rung động, sắc mặt của những nhân viên xung quanh cô thay đổi ngay lập tức.
Những nhân viên ban đầu trung thành với Kim Tuyết Mai đương nhiên vô cùng vui mừng khi thấy Kim Tuyết Mai vẫn giữ được chức vụ.
Lúc này, những nhân viên đi theo Kim Ngọc Dung đều run rẩy.
Trong công ty, đứng liên minh lại là điều kỵ nhất công ty, một bên thua thì nhổ củ cà rốt mà đem bùn ra, khi mà không thành công thì tất cả mọi người sẽ bị liên lụy”
Nhất thời, nhiều người hoảng sợ.
“Quản lý Mai, cô xem như vậy có hài lòng không?” Trần Phát Tài quay đầu lại, hơi cúi đầu xuống hỏi Kim Tuyết Mai.
“A… tôi…” Kim Tuyết Mai ngày thường là nữ cường, mọi việc đều xử lý một cách mạnh mẽ, nhưng lúc này cô cũng có chút nói lắp.
“Tuyết Mai muốn tan làm. Nếu có việc gì thì để ngày mai làm đi.”
Không đợi Kim Tuyết Mai nói xong, Cao Phong đã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kim Tuyết Mai, đi về phía chiếc Rolls-Royce Phantom phía xa.
Mọi người phía sau đều nhìn chằm chằm họ, đều thở dài.
“Hừ! Các người đều bắt nạt tôi, các người chờ đấy cho tôi!” Kim Ngọc Dung hừ lạnh, trong lòng cảm thấy rất khổ sở, Xoay người rời đi nơi này.
Nhưng lúc này, không ai để ý đến chúng ta cả.
Nhìn thấy Cao Phong một tay cầm ô một tay dắt theo Kim Tuyết Mai, mọi người đều cảm thấy xúc động.
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy Cao Phong ngay từ khi bắt đầu đi xe điện, gió mặc gió, mưa mặc mưa đều đến đón quản lý Mai mà không gặp trở ngại gì hơn ba năm” “Cao Phong đang thay đổi, mọi thứ đều thay đổi!” Trần Phát Tài thở dài, giọng điệu đầy ẩn ý.
Nơi ở của bà cụ Kim.
Ngồi trên ghế sô pha, Kim Hùng Sơn trông rất lo lắng.
“Mẹ, bây giờ mẹ lại để cho Ngọc Dung rời khỏi công ty thì công ty này sẽ sớm trở thành công ty của Kim Tuyết Mai sao?!
Kim Hùng Sơn nghiến răng nói.
Bà cụ Kim cầm trên tay tách trà thơm, nhẹ nhàng rũ lá trà, nhưng bà không nói gì.
“Mẹ, con không hiểu tại sao mẹ lại làm như vậy, mẹ quá thiên vị gia đình Kim Ngọc Hải rồi” Kim Hùng Sơn lại nói.
“Mày nghĩ mẹ muốn làm chuyện nà sao?” Bà Kim nhấp một ngụm trà, rồi nhàn nhạt đáp.
Các thành viên trong ban giám đốc của doanh nghiệp nhà họ Kim về cơ bản là những người kỳ cựu của công ty.
Thậm chí có một số người còn là trưởng bối, là những người tiên phong chiến đấu với bà cụ Kim ngay từ đầu”
Vì vậy, địa vị của họ trong công ty đương nhiên là cử trọng nhược kinh.
Mỗi thành viên trong ban giám đốc chiếm một phần vốn cổ phần của công ty, điều này cũng nâng cao địa vị của họ.
Ngay cả khi Kim Hùng Sơn là chủ tịch hội đồng quản trị cũng không dám bỏ qua lời nói của họ.
Những người này luôn có vị trí cao trong công ty, thậm chí đi đường cũng luôn ra vẻ ta đây.
Nhưng lúc này, những người này vừa hồi hộp vừa vội vã bước đi như gặp phải chuyện lớn.
“Chú Tài, mọi người đây là?” Kim Ngọc Dung không khỏi nghi ngờ hỏi.
Thành viên hội đồng quản trị phía trước tên là Trần Phát Tài, ông ta mặc một bộ âu phục màu xanh đen chỉnh tề, đeo kính gọng vàng, vẻ mặt cũng có chút căng thẳng.
Cha ông ta là người đã làm việc chăm chỉ với bà cụ Kim, là cánh tay phải của bà. Do đó, địa vị của Trần Phát Tài hay cổ phần mà cá nhân ông ta nắm giữ vẫn ở mức cao.
“Quản lý Dung, cô Ngọc Dung” Trần Phát Tài nhẹ gật đầu, đưa bảy tám người trung niên bước vào cửa.
“Chú Tài, chú có chuyện gì vậy?” Kim Tuyết Mai cũng kinh ngạc.
“Cái này…” Trần Phát Tài dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Kim Ngọc Dung nói: “Cô Ngọc Dung, từ ngày mai cô có thể ở nhà nghỉ ngơi được rồi!!
“Cái gì?” Kim Ngọc Dung sững sờ một lúc.
Khi Trần Phát Tài nói điều này, tất cả mọi người trong phòng ngoại trừ Cao Phong đều trầm mặc.
Câu này hơi hoa mỹ, nhưng ý nghĩa của nó thực sự là, Kim Ngọc Dung ngày mai cô không cần đến đây làm nữa”
Điều này….
Mới chỉ một phút trước Cao Phong nói rằng Kim Ngọc Dung sẽ không thể ở lại công ty này.
Trong nháy mắt, Trần Phát Tài đã đuổi Kim Ngọc Dung đi rồi?
Đây là sự trùng hợp hay Cao Phong đã lên kế hoạch rồi?
Nhưng làm sao mà Trần Phát Tài và những vị trưởng bối của những công ty này có thể tuân theo Cao Phong?
Kim Tuyết Mai kinh ngạc nhìn Cao Phong, không thể hiểu được làm thế nào mà hai việc này lại có quan hệ với nhau được.
“Chú Tài, chú, chắc là chỉ đùa thôi …” Kim Ngọc Dung trợn mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi.
“Cô Ngọc Dung, đây là quyết định của các thành viên hội đồng quản trị sau khi đã bàn bạc!
“Vì vậy, tôi không nói đùa với cô.” Trần Phát Tài đáp nhẹ với giọng điệu đầy sự chân thật, đáng tin cậy.
Mọi người đều bị sốc.
Là một thành viên của dòng họ Kim, chảy trong trong cơ thể chính là dòng máu của dòng họ Kim”
Nhưng bây giờ, trong công việc kinh doanh của chính gia đình mình mà lại bị người khác cách chức ngay tại chỗ?
Điều này thật phi lý làm sao?
Điều này đối với Kim Ngọc Dung mà nói thì việc này chính là mất thể diện quá mức mà?
Thật nực cười khi bị đuổi đi trong chính công ty của mình? “Không thể! Các người không có quyền quyết định tôi ở lại hay rời đi. Tôi phải đi tìm bà nội, tôi phải gọi điện cho bà nội!!
Kim Ngọc Dung vẻ mặt đầy phẫn nộ, nói xong liền rút điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho bà cụ Kim.
“Cô Ngọc Dung, đừng quấy rầy việc nghỉ ngơi của bà chủ” Trần Phát Tài dừng lại, nhẹ giọng đáp.
“Việc này tôi phải báo cáo với bà nội, các người cũng chỉ là một đám người làm vậy mà dám đuổi tôi đi?!
“Tôi là cô chủ của nhà họ Kim, các người thì có là cái thá gì?” Kim Ngọc Dung hét lên.
Trần Phát Tài nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi mới trả lời: “Quyết định này chính là của bà cụ Kim, nếu cô không tin thì cứ gọi điện hỏi.”
Kim Ngọc Dung nghe vậy nháy mắt đờ ra, động tác muốn gọi điện thoại cùng dừng lại.
Tính cách của Trần Phát Tài cực kỳ ổn trọng, anh ta sẽ không bao giờ nói đùa về vấn đề này.
Nếu anh ta đã nói vậy thì việc này chắc chắn là bà cụ Kim đã quyết.
Mặc dù bà cụ Kim không ở trong công ty nhưng không ai dám nghi ngờ sức nặng trong lời nói của bà.
Nhiều người trong số những người trong ban giám đốc này đã được bà cụ Kim đề bạt, và có một số người có cha mẹ là anh em với bà cụ Kim.
Vì vậy, những người này đương nhiên vô cùng kính trọng bà cụ Kim và đương nhiên là cũng rất tôn trọng bà cụ Kim rồi.
Đây là lý do tại sao ngay cả khi Kim Hùng Sơn đã trở thành chủ tịch công ty nhưng anh ấy vẫn nghe theo lời bà cụ Kim.
Bởi vì lời nói của bà cụ Kim có hiệu quả hơn bất kỳ ai”
“Cô Ngọc Dung, nếu cô còn không tin, cứ gọi điện thoại hỏi.” Trần Phát Tài nhẹ giọng nói.
Nhưng Kim Ngọc Dung lại yếu ớt đặt điện thoại xuống, vẻ mặt tuyệt vọng.
“Kể từ bây giờ, cô Ngọc Dung sẽ hoàn toàn bị loại khỏi công ty. Thời gian tiếp tục cụ thể sẽ do hội đồng quản trị quyết định.”
“Ngoài ra, vị trí mà cô Ngọc Dung bỏ trống sẽ do Tổng giám đốc Kim Tuyết Mai đảm nhiệm hoặc người khác sẽ được bổ nghiệm. Toàn bộ việc này đều do Kim Tuyết Mai quyết định!
Trần Phát Tài như thể thông báo sắc lệnh thông thường, nói ra kết quả bàn bạc của ban giám đốc.
Kim Ngọc Dung hoàn toàn tuyệt vọng, trong lòng Kim Tuyết Mai rung động, sắc mặt của những nhân viên xung quanh cô thay đổi ngay lập tức.
Những nhân viên ban đầu trung thành với Kim Tuyết Mai đương nhiên vô cùng vui mừng khi thấy Kim Tuyết Mai vẫn giữ được chức vụ.
Lúc này, những nhân viên đi theo Kim Ngọc Dung đều run rẩy.
Trong công ty, đứng liên minh lại là điều kỵ nhất công ty, một bên thua thì nhổ củ cà rốt mà đem bùn ra, khi mà không thành công thì tất cả mọi người sẽ bị liên lụy”
Nhất thời, nhiều người hoảng sợ.
“Quản lý Mai, cô xem như vậy có hài lòng không?” Trần Phát Tài quay đầu lại, hơi cúi đầu xuống hỏi Kim Tuyết Mai.
“A… tôi…” Kim Tuyết Mai ngày thường là nữ cường, mọi việc đều xử lý một cách mạnh mẽ, nhưng lúc này cô cũng có chút nói lắp.
“Tuyết Mai muốn tan làm. Nếu có việc gì thì để ngày mai làm đi.”
Không đợi Kim Tuyết Mai nói xong, Cao Phong đã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kim Tuyết Mai, đi về phía chiếc Rolls-Royce Phantom phía xa.
Mọi người phía sau đều nhìn chằm chằm họ, đều thở dài.
“Hừ! Các người đều bắt nạt tôi, các người chờ đấy cho tôi!” Kim Ngọc Dung hừ lạnh, trong lòng cảm thấy rất khổ sở, Xoay người rời đi nơi này.
Nhưng lúc này, không ai để ý đến chúng ta cả.
Nhìn thấy Cao Phong một tay cầm ô một tay dắt theo Kim Tuyết Mai, mọi người đều cảm thấy xúc động.
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy Cao Phong ngay từ khi bắt đầu đi xe điện, gió mặc gió, mưa mặc mưa đều đến đón quản lý Mai mà không gặp trở ngại gì hơn ba năm” “Cao Phong đang thay đổi, mọi thứ đều thay đổi!” Trần Phát Tài thở dài, giọng điệu đầy ẩn ý.
Nơi ở của bà cụ Kim.
Ngồi trên ghế sô pha, Kim Hùng Sơn trông rất lo lắng.
“Mẹ, bây giờ mẹ lại để cho Ngọc Dung rời khỏi công ty thì công ty này sẽ sớm trở thành công ty của Kim Tuyết Mai sao?!
Kim Hùng Sơn nghiến răng nói.
Bà cụ Kim cầm trên tay tách trà thơm, nhẹ nhàng rũ lá trà, nhưng bà không nói gì.
“Mẹ, con không hiểu tại sao mẹ lại làm như vậy, mẹ quá thiên vị gia đình Kim Ngọc Hải rồi” Kim Hùng Sơn lại nói.
“Mày nghĩ mẹ muốn làm chuyện nà sao?” Bà Kim nhấp một ngụm trà, rồi nhàn nhạt đáp.
Bình luận facebook