Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-426
Chương 426: Hứa Trúc Linh, em có biết thế nào là ước hẹn không "Tôi..."
Cô á khẩu không trả lời được, không biết mình nên nói cái gì, cô gõ cái đầu ngu xuẩn của mình một cãi, sớm biết thì đã không giận dỗi, nói ra cùng anh hết thảy không phải tốt hơn sao?
Cô hận ngay bây giờ không thể bay đến trước mặt Cổ Thành Trung, mặc dù Khương Anh Tùng tay lái rất tốt, nhưng lại gặp phải kẹt xe.
Xe ken đặc, nước chảy không lọt, qua một cây cầu phải mất đến hai chục phút.
Khương Anh Tùng không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cổ Thành Trung dặn dò, phải đưa cô đến nhanh một chút, nhưng không ngờ lại chần chờ đến bây giờ.
Con đường này vốn chỉ cần một giờ mà thôi, nhưng trên đường lại gặp kẹt xe, đúng lúc cao điểm đi làm, cho nên dùng ước chừng ba giờ mới đi tới chân núi.
Càng tới gần suối nước nóng, thời tiết càng tồi tệ.
Trên trời sấm đùng đoàng, đi đôi với gió
Mưa lớn như thác đổ. lốc.
Nơi đây dựa vào núi, nhiệt độ biến hóa khó lường. Đến lúc hai người đến nhà nghỉ, bên ngoài đã mưa như trút nước.
Cô bước vào nhà nghỉ, thấy được đồ đạc Cổ Thành Trung chuẩn bị cho mình, nóc nhà lợp mái lá, phía dưới trang trí mành vải đung đưa.
Còn lại cô không nhìn kỹ, cũng không kịp nhìn.
Hai người hỏi ông chủ, ông chủ nói buổi sáng Cổ Thành Trung đã đi lên núi, đến bây giờ cũng chưa xuống.
Bây giờ lại mưa như thác đổ, cho dù là dân bản xứ cũng không dám lên núi, bởi vì đường núi gặp nước sẽ bùn lầy không chịu nổi, ngã nhào tuột xuống là chuyện sớm hay muộn. "Không được, tôi phải đi lên đó, chắc chắn anh ấy đang đợi tôi!"
Cô vội vàng nói, chân muốn xong ra, vừa vặn nghe được ông chủ nói một câu.
Ông chủ đang nhìn ra phía ngoài màn mưa, kích động nói: "Lại mưa lớn, không biết lần này có khi nào động Nhân Duyên bị lấp không." "Ông nói cái gì?"
Tim cô như có ai bóp mạnh, khẩn cấp hỏi. "Động Nhân Duyên ấy" "Cơn mưa này liên quan thế nào với động Nhân Duyên?" "Động Nhân Duyên địa thế quá thấp, là một nhánh đường núi xẻ ra, mỗi lần trời mưa nước mưa cũng sẽ theo khe hở chảy vào bên trong. Nếu xảy ra lở đất, vậy thì động Nhân Duyên sẽ hoàn toàn bị lấp. Nói đó rất hẻo lánh, nếu là ban ngày khô ráo còn dễ nói, nhưng trời mưa sẽ trở nên rất nguy hiểm. Chính phủ đã quyết định phong tỏa, nhưng đến bây giờ vẫn chưa phê chuẩn. Du khách tới đây, đụng phải thời tiết khắc nghiệt một chút, chúng tôi cũng sẽ nhắc nhở họ không đi đến động Nhân Duyên."
Ông chủ nói xong, Hứa Trúc Linh hai chân mềm nhũn, vịn tường khó khăn lắm mới ổn định.
Cô bất chấp những thứ khác, trực tiếp giật lấy áo mưa treo trên vách tường xông ra ngoài. "Cô Trúc Linh, mưa quá lớn, để tôi đi cho!"
Khương Anh Tùng muốn ngăn cản cũng không kịp, thân hình nhỏ nhắn của cô đã lao vào trong mưa.
Hứa Trúc Linh không để ý Khương Anh Tùng kêu gào phía sau, men theo đường núi mà đi.
Mới vừa trời mưa, cho nên mặt đất chưa đến nỗi quá trơn trợt, cô phải mau chóng chạy tới động Nhân Duyên, lỡ mưa mưa càng lớn, lở đất thì biết làm thế nào?
Cô càng nghĩ càng sợ, nhịp bước tăng nhanh.
Khương Anh Tùng tương đối lý trí, biết tự đi, có lẽ cũng không thể giải quyết vấn đề, anh phải tìm cứu hộ tới.
Anh gọi điện thoại cho Cổ Thành Trung, nhưng tắt máy.
Ông chủ, ngàn vạn lần anh không được xảy ra chuyện gì đấy!
Hứa Trúc Linh trên đường trượt chân một cái, chật vật té ngã, khắp người bùn lầy, chật vật không chịu nổi.
Cô đau đớn, ngược lại hít vào một hơi, đầu gối còn bị đụng vào đá, đau đến cắn răng.
Cô chật vật bò dậy, tiếp tục đi về phía trước, không dám dừng lại chút nào.
Cổ Thành Trung còn đang chờ cô.
Ngu ngốc, mày mau trở về đi.
Mưa rơi lớn như vậy, mày mau trở về đi chú!
Trong lòng cô không ngừng kêu gào, thân hình gầy guộc lảo đảo nghiêng ngã cắm đầu hướng về phía trước.
Động Nhân Duyên ở giữa sườn núi, cô đi khoảng chừng nửa giờ, cũng may đoạn đường này không gập ghềnh, nhưng càng đi lên càng khó khăn. Cô thấy lối rẽ đi vào động Nhân Duyên, ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng, cũng chú ý tới bùn tất cả đều đi xuống thẳng đi, hoa lạp lạp.
Cô vội vàng chạy qua, đi một đoạn rất cuộc cũng thấy được ngôi nhà mát, cây đại thụ kia, còn có cái động.
Cổ Thành Trung đưa lưng về phía cô ngồi trên bồ đoàn.
Cái động này không hề sâu, cho nên một khi trời mưa, nước mưa bắn tung tóe vào, thì sẽ làm quần áo ướt sũng.
Lần trước cũng trời mưa, nhưng không phát hiện ở đây có thể mưa như thế.
Nếu như khi đó cô cũng biết động Nhân Duyên nguy hiểm như vậy, cô tuyệt đối sẽ không hẹn anh ở đây.
Sau chuyện này cô phải hỏi rõ dân bản xứ mới được! "Cổ Thành Trung, em đây."
Cô vội vàng la lên.
Cô thấy thân thể cao lớn kia khẽ run lên, quay đầu nhìn lại.
Sắc mặt anh hơi tái nhợt, anh lên núi đã rất lâu rồi, từ sáng sớm đến bây giờ, bụng đói uc uc.
Anh có chút chật vật, nhưng ánh mắt vẫn sâu thăm thẳm.
Hứa Trúc Linh vội vội vàng vàng đến gần, phát hiện sở dĩ anh đưa lưng về phía cô, là bởi vì trong ngực anh lại... ôm một cái bánh sinh nhật.
Đây là bánh sinh nhật dành cho cô!
Cô kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt. Còn có quà vặt, thức uống, đều là những thứ cô mua lần trước.
Cánh môi anh khô khốc, rõ ràng cũng đã lâu không uống nước. "Anh... Anh chờ em bao lâu?"
Giọng cô khẽ run, lời vừa thốt ra đã mang giọng mũi nghèn nghẹn. Tầm mắt mơ hồ, chỉ có viền mặt anh là rõ ràng như vậy. "Từ lúc chín giờ sáng, anh nghĩ em sẽ đến nhanh thôi." "Ngu ngốc, chờ lâu như vậy không được, anh không biết điện thoại cho em, hoặc là trở vê sao?" "Hứa Trúc Linh, em có biết cái gì gọi là ước hẹn không, đây là chuyện anh đã hứa với em, anh làm sao có thể nuốt lời? Anh đã từng nói, sẽ cùng em đón sinh nhật." "Ngu ngốc! Ai mà thèm sinh nhật này chứ, em chỉ cần anh thôi."
Cô xông tới, ôm lấy anh thật chặt.
Bùn lầy trên người cũng bết vào người anh, anh không hề ghét bỏ mà đưa tay vuốt về đầu cô.
Cô ôm một hồi rồi buông ra, vội vàng giục anh uống nước, nói: "Chúng ta mau đi xuống núi, càng mưa càng lớn, lỡ như gặp phải lở đất thì biết làm thế nào?"
Cô nhìn ra màn mưa bên ngoài, không phân biệt rõ cảnh sắc, cô hung hãng cau mày.
Tựa hồ... bây giờ không thể xuống núi, mưa quá lớn, đường xuống núi chắc chắn không dễ đi, nếu ngã xuống thì biết làm thế nào?
Cô thấy đường mòn không ngừng có bùn chảy xuống, sợ hết hồn hết vía.
Xem ra... Đi không được rồi. "Cổ Thành Trung, chúng ta không thể đi ra ngoài, mưa quá lớn, đường xuống núi cũng không thể đi. Chúng ta, bị kẹt ở đây rồi." "Em không đến đến đây." "Nhưng mà chúng ta đã hẹn rồi mà. Lẽ ra anh phải nói sớm cho em biết, em còn cho rằng... cho rằng anh quên rồi cơ." "Tại sao lại quên, anh đã hứa với em còn gì. Ở trong mắt em, anh lại là người nói không giữ lời như vậy sao?"
Giọng anh trầm thấp ôn hòa, ánh mắt nhìn cô cũng lưu luyến triền miên hơn ngày thường nhiều. "Xin lỗi anh, em sai rồi."
Cô cúi đầu, nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống.
Cô cũng không phải sợ chết, cho nên mới khổ sở khóc, mà là nghĩ đến việc cô nghi kỵ Cổ Thành Trung, mà Cổ Thành Trung cũng không giải thích với mình, dẫn đến hai người hiểu lầm càng ngày càng sâu. Nếu nhất định phải nói đúng sai, cả hai đều có chỗ sai."Bị kẹt ở đây với anh, sẽ bị nguy hiểm tính mạng, em có sợ không?"
Cô á khẩu không trả lời được, không biết mình nên nói cái gì, cô gõ cái đầu ngu xuẩn của mình một cãi, sớm biết thì đã không giận dỗi, nói ra cùng anh hết thảy không phải tốt hơn sao?
Cô hận ngay bây giờ không thể bay đến trước mặt Cổ Thành Trung, mặc dù Khương Anh Tùng tay lái rất tốt, nhưng lại gặp phải kẹt xe.
Xe ken đặc, nước chảy không lọt, qua một cây cầu phải mất đến hai chục phút.
Khương Anh Tùng không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cổ Thành Trung dặn dò, phải đưa cô đến nhanh một chút, nhưng không ngờ lại chần chờ đến bây giờ.
Con đường này vốn chỉ cần một giờ mà thôi, nhưng trên đường lại gặp kẹt xe, đúng lúc cao điểm đi làm, cho nên dùng ước chừng ba giờ mới đi tới chân núi.
Càng tới gần suối nước nóng, thời tiết càng tồi tệ.
Trên trời sấm đùng đoàng, đi đôi với gió
Mưa lớn như thác đổ. lốc.
Nơi đây dựa vào núi, nhiệt độ biến hóa khó lường. Đến lúc hai người đến nhà nghỉ, bên ngoài đã mưa như trút nước.
Cô bước vào nhà nghỉ, thấy được đồ đạc Cổ Thành Trung chuẩn bị cho mình, nóc nhà lợp mái lá, phía dưới trang trí mành vải đung đưa.
Còn lại cô không nhìn kỹ, cũng không kịp nhìn.
Hai người hỏi ông chủ, ông chủ nói buổi sáng Cổ Thành Trung đã đi lên núi, đến bây giờ cũng chưa xuống.
Bây giờ lại mưa như thác đổ, cho dù là dân bản xứ cũng không dám lên núi, bởi vì đường núi gặp nước sẽ bùn lầy không chịu nổi, ngã nhào tuột xuống là chuyện sớm hay muộn. "Không được, tôi phải đi lên đó, chắc chắn anh ấy đang đợi tôi!"
Cô vội vàng nói, chân muốn xong ra, vừa vặn nghe được ông chủ nói một câu.
Ông chủ đang nhìn ra phía ngoài màn mưa, kích động nói: "Lại mưa lớn, không biết lần này có khi nào động Nhân Duyên bị lấp không." "Ông nói cái gì?"
Tim cô như có ai bóp mạnh, khẩn cấp hỏi. "Động Nhân Duyên ấy" "Cơn mưa này liên quan thế nào với động Nhân Duyên?" "Động Nhân Duyên địa thế quá thấp, là một nhánh đường núi xẻ ra, mỗi lần trời mưa nước mưa cũng sẽ theo khe hở chảy vào bên trong. Nếu xảy ra lở đất, vậy thì động Nhân Duyên sẽ hoàn toàn bị lấp. Nói đó rất hẻo lánh, nếu là ban ngày khô ráo còn dễ nói, nhưng trời mưa sẽ trở nên rất nguy hiểm. Chính phủ đã quyết định phong tỏa, nhưng đến bây giờ vẫn chưa phê chuẩn. Du khách tới đây, đụng phải thời tiết khắc nghiệt một chút, chúng tôi cũng sẽ nhắc nhở họ không đi đến động Nhân Duyên."
Ông chủ nói xong, Hứa Trúc Linh hai chân mềm nhũn, vịn tường khó khăn lắm mới ổn định.
Cô bất chấp những thứ khác, trực tiếp giật lấy áo mưa treo trên vách tường xông ra ngoài. "Cô Trúc Linh, mưa quá lớn, để tôi đi cho!"
Khương Anh Tùng muốn ngăn cản cũng không kịp, thân hình nhỏ nhắn của cô đã lao vào trong mưa.
Hứa Trúc Linh không để ý Khương Anh Tùng kêu gào phía sau, men theo đường núi mà đi.
Mới vừa trời mưa, cho nên mặt đất chưa đến nỗi quá trơn trợt, cô phải mau chóng chạy tới động Nhân Duyên, lỡ mưa mưa càng lớn, lở đất thì biết làm thế nào?
Cô càng nghĩ càng sợ, nhịp bước tăng nhanh.
Khương Anh Tùng tương đối lý trí, biết tự đi, có lẽ cũng không thể giải quyết vấn đề, anh phải tìm cứu hộ tới.
Anh gọi điện thoại cho Cổ Thành Trung, nhưng tắt máy.
Ông chủ, ngàn vạn lần anh không được xảy ra chuyện gì đấy!
Hứa Trúc Linh trên đường trượt chân một cái, chật vật té ngã, khắp người bùn lầy, chật vật không chịu nổi.
Cô đau đớn, ngược lại hít vào một hơi, đầu gối còn bị đụng vào đá, đau đến cắn răng.
Cô chật vật bò dậy, tiếp tục đi về phía trước, không dám dừng lại chút nào.
Cổ Thành Trung còn đang chờ cô.
Ngu ngốc, mày mau trở về đi.
Mưa rơi lớn như vậy, mày mau trở về đi chú!
Trong lòng cô không ngừng kêu gào, thân hình gầy guộc lảo đảo nghiêng ngã cắm đầu hướng về phía trước.
Động Nhân Duyên ở giữa sườn núi, cô đi khoảng chừng nửa giờ, cũng may đoạn đường này không gập ghềnh, nhưng càng đi lên càng khó khăn. Cô thấy lối rẽ đi vào động Nhân Duyên, ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng, cũng chú ý tới bùn tất cả đều đi xuống thẳng đi, hoa lạp lạp.
Cô vội vàng chạy qua, đi một đoạn rất cuộc cũng thấy được ngôi nhà mát, cây đại thụ kia, còn có cái động.
Cổ Thành Trung đưa lưng về phía cô ngồi trên bồ đoàn.
Cái động này không hề sâu, cho nên một khi trời mưa, nước mưa bắn tung tóe vào, thì sẽ làm quần áo ướt sũng.
Lần trước cũng trời mưa, nhưng không phát hiện ở đây có thể mưa như thế.
Nếu như khi đó cô cũng biết động Nhân Duyên nguy hiểm như vậy, cô tuyệt đối sẽ không hẹn anh ở đây.
Sau chuyện này cô phải hỏi rõ dân bản xứ mới được! "Cổ Thành Trung, em đây."
Cô vội vàng la lên.
Cô thấy thân thể cao lớn kia khẽ run lên, quay đầu nhìn lại.
Sắc mặt anh hơi tái nhợt, anh lên núi đã rất lâu rồi, từ sáng sớm đến bây giờ, bụng đói uc uc.
Anh có chút chật vật, nhưng ánh mắt vẫn sâu thăm thẳm.
Hứa Trúc Linh vội vội vàng vàng đến gần, phát hiện sở dĩ anh đưa lưng về phía cô, là bởi vì trong ngực anh lại... ôm một cái bánh sinh nhật.
Đây là bánh sinh nhật dành cho cô!
Cô kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt. Còn có quà vặt, thức uống, đều là những thứ cô mua lần trước.
Cánh môi anh khô khốc, rõ ràng cũng đã lâu không uống nước. "Anh... Anh chờ em bao lâu?"
Giọng cô khẽ run, lời vừa thốt ra đã mang giọng mũi nghèn nghẹn. Tầm mắt mơ hồ, chỉ có viền mặt anh là rõ ràng như vậy. "Từ lúc chín giờ sáng, anh nghĩ em sẽ đến nhanh thôi." "Ngu ngốc, chờ lâu như vậy không được, anh không biết điện thoại cho em, hoặc là trở vê sao?" "Hứa Trúc Linh, em có biết cái gì gọi là ước hẹn không, đây là chuyện anh đã hứa với em, anh làm sao có thể nuốt lời? Anh đã từng nói, sẽ cùng em đón sinh nhật." "Ngu ngốc! Ai mà thèm sinh nhật này chứ, em chỉ cần anh thôi."
Cô xông tới, ôm lấy anh thật chặt.
Bùn lầy trên người cũng bết vào người anh, anh không hề ghét bỏ mà đưa tay vuốt về đầu cô.
Cô ôm một hồi rồi buông ra, vội vàng giục anh uống nước, nói: "Chúng ta mau đi xuống núi, càng mưa càng lớn, lỡ như gặp phải lở đất thì biết làm thế nào?"
Cô nhìn ra màn mưa bên ngoài, không phân biệt rõ cảnh sắc, cô hung hãng cau mày.
Tựa hồ... bây giờ không thể xuống núi, mưa quá lớn, đường xuống núi chắc chắn không dễ đi, nếu ngã xuống thì biết làm thế nào?
Cô thấy đường mòn không ngừng có bùn chảy xuống, sợ hết hồn hết vía.
Xem ra... Đi không được rồi. "Cổ Thành Trung, chúng ta không thể đi ra ngoài, mưa quá lớn, đường xuống núi cũng không thể đi. Chúng ta, bị kẹt ở đây rồi." "Em không đến đến đây." "Nhưng mà chúng ta đã hẹn rồi mà. Lẽ ra anh phải nói sớm cho em biết, em còn cho rằng... cho rằng anh quên rồi cơ." "Tại sao lại quên, anh đã hứa với em còn gì. Ở trong mắt em, anh lại là người nói không giữ lời như vậy sao?"
Giọng anh trầm thấp ôn hòa, ánh mắt nhìn cô cũng lưu luyến triền miên hơn ngày thường nhiều. "Xin lỗi anh, em sai rồi."
Cô cúi đầu, nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống.
Cô cũng không phải sợ chết, cho nên mới khổ sở khóc, mà là nghĩ đến việc cô nghi kỵ Cổ Thành Trung, mà Cổ Thành Trung cũng không giải thích với mình, dẫn đến hai người hiểu lầm càng ngày càng sâu. Nếu nhất định phải nói đúng sai, cả hai đều có chỗ sai."Bị kẹt ở đây với anh, sẽ bị nguy hiểm tính mạng, em có sợ không?"
Bình luận facebook