Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-480
Chương 480: Ngọc Diệp của anh ta đã quay trở về
"Không, từ tối hôm đó tôi đã nhận ra là cô rất thông minh lanh lợi, cũng rất hiền lành, cho nên tôi mới dám làm như thế. Anh ta ngồi trên chiếc ghế nghỉ, hai chân vắt chéo một cách thanh lịch, đặt tay lên đầu gối. “Tôi không thích làm bạn với sát thủ, và lại tôi có quen biết với người trong quân đội, tôi sợ là tôi sẽ trình bảo anh mất. Anh không làm hại tôi, tôi cũng không muốn hại anh. Rồi cũng không muốn gây ra cho anh những rắc rối không cần thiết. Hai chúng ta mỗi người lùi một bước, không liên quan gì đến nhau hết, được không?" “Nhưng tôi còn mắc nợ cô, tôi phải trả ơn cho cô chú. “Không cần đâu! Chuyện vặt nhắc đến làm chi
Cô xua tay, vội nói,
Cô chẳng cần được một sát thủ trả ơn, nghĩ thời đã thấy sợ hãi. “Không cần thật à?" Đừ tin Hữu Trúc Linh gót như búa bỏ. “Vậy thôi, đợi lúc nào có đi làm, tôi sẽ lắp đặt một khẩu súng bắn tỉa trên sân thượng tòa nhà đối diện, nhạm thẳng vào đầu cô và bắn “Cái gì?"
Hứa Trúc Linh sửng sốt. “Có người đã trả giá rất cao để mua tính mạng của cô. Tôi vẫn đang đắn đo xem có nên nhận đơn hàng này hay không, dù sao chăng nữa tôi cũng còn muốn trả ơn. Nhưng giờ cô không cần nữa thì tôi sẽ nhận đơn hàng này vậy. Suy cho cùng thì tôi cũng còn mẹ giả con thơ, tôi phải kiếm tiền để nuôi mấy cái tàu hả mồm nữa chứ, đúng không nào? Lần sau gặp lại, tôi sẽ cho cô được ra đi thanh thản."
Nói rồi Phó Minh Tước đứng lên định bỏ đi, Hứa Trúc Linh hốt hoảng với ngăn anh ta lại. “Khoan đã! Ăn trái nhớ kẻ trồng cây, ăn gạo nhờ kẻ đâm xay giản sàng. Tôi nhìn qua là biết ngay anh Tước đây là người trọng tình trọng nghĩa, làm sao có thể không đến đáp ơn cứu mạng được?" “Cô lại muốn tôi trả ơn à?" Phó Minh Tước nhườn mày, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười châm biếm nỪ ừ ừụi Một lần nữa Hửa Trúc Linh gật như búa bo. "Ngoạn, thể mới biết nghe lời chứ
Phó Minh Tước xoa dấu cô giống như đang vuốt về con mèo con chó vậy.
Hứa Trúc Linh giận đùng đùng, nhưng nghĩ tới việc anh ta sẽ giết mình là cô lại lập tức rụt lại.
Chuyện gì thế này không biết “Tôi có thể hỏi nhỏ một cầu là ai muốn giết tôi không?" "Không thể nói được, tôi có đạo đức trong nghề nghiệp." "Ở... Vậy anh chắc chắn là sẽ không giết tôi chứ Còn những người khác thì sao?" "Không đầu, tôi có thể đảm bảo. Chúng ta sẽ còn gặp lại, lần gặp này coi như là một bí mật nhỏ của chúng ta. Đừng kể lại với bất kì ai, nếu không tôi sẽ giận, mà hậu quả của việc tức giận thì nghiêm trọng lắm đấy." “Ừ ừ, em hiểu rồi ạ. Ông anh mau về với con đi, ông anh đi thong thả, chú ý an toàn
Hứa Trúc Linh vốn vã ân cần.
Khóe miệng Phổ Minh Tước nhếch lên thành một đường công rộng hơn, khoái chí nhướn máy
Rồi anh ta sài bước đi lên 6 tế,
Thấy anh ta đã đi xa, Hứa Trúc Linh mới thở pháo nhẹ nhóm.
Cô ngồi phịch xuống băng ghế dài, sống lưng lạnh buốt,
Ấm ức ghê...
Chẳng làm chuyện gì xấu mà lại bị một tay sát thủ nhớ nằm lòng.
Buồn nẫu ruột gan
Phó Minh Tước về đến nhà, Phó Minh Diệp ngay lập tức nhảy lên nhào vào lòng anh ta. "Mẹ đi rồi a?" Cô bé biết rõ câu trả lời nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại một lần nữa.
Thấy Phó Minh Tước gật đầu, cô bé buồn bã gục đầu, đôi mắt sáng ngời như bị một lớp bụi phủ mở, trở nên ảm đạm.
Phó Minh Tước mủi lòng, vội nói: "Nhưng mẹ đã hứa giữa kỳ sẽ đi họp phụ huynh cho con, nên con nhất định phải thể hiện thật tốt vào, không được đứng bét lớp đầu đầy “Thật a?" Mắt cô bé sáng rõ, hớn hở cất giọng hỏi, Phó Minh Tước gật đầu. Cô bỏ vui mừng khôn tả, thơm lên mà anh ta: "Bố ơi, bố cho con xuống đi, con phải đi làm bài tập
Anh ta thả cô con gái bé bỏng xuống, cô bé chạy vụt về phòng minh.
Ánh mắt anh ta hiển từ ấm áp, đã rất lâu rồi không thấy con gái vui đến như vậy.
Trước đây vì phải ra nước ngoài chữa bệnh nên việc học của cô bé bị bỏ dờ nhiều, lại công thêm dạo gần đây mới trở về nước, cô bé chưa thích nghi được với môi trường học tập trong nước, vì thế mà thành tích học tập rất thấp.
Cô bé chẳng mấy hứng thú với việc học, nhưng giờ đây lại tích cực vô cùng.
Anh ta nở nụ cười hài lòng, rồi trở về phòng ngủ của mình.
Trên tủ đầu giường trong phòng ngủ có một chiếc khung ảnh lồng một tấm ảnh cưới, dĩ nhiên người đàn ông trong ảnh là anh ta.
Cô gái xinh đẹp tuyệt trần mà anh ta đang ôm ấp trong vòng tay có vẻ ngoài giống Hứa Trúc Linh đến bảy tám mươi phần trăm.
Lần đầu gặp gỡ đã ngạc nhiên sửng sốt. Gặp lại lần thứ hai... anh ta như trông thấy Ngọc Diệp đã quay trở về,
Anh ta run run ve vuốt khung ảnh lạnh léo, cũng là những ngón tay đó khi chạm đến gương mặt cô ấy thì dịu dàng cẩn thận hết mực.
Trong bức ảnh, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, hôm đó là ngày hạnh phúc nhất của cô ấy.
Cuối cùng, họ đã gạt đi hết mọi chướng ngại hiểm nguy để bên nhau trọn đời.
Thế mà đến cuối cùng... vẫn không thoát được “Ngọc Diệp, có phải là em đã trở về không?"
Câu nói ấy vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng như tờ, không có lấy một lời hồi đáp.
Nhưng chẳng hề gì.
Anh ta nhoẻn cười, trong đôi mắt lóe lên một vầng sáng quỷ quyệt.
Buổi tối, Hứa Trúc Linh gọi điện thoại cho Cổ Thanh Tùng, anh còn đang làm việc, giọng nói thẩm đẫm sự mệt mỏi, có vẻ như thời gian này vẫn bận tối mắt tối mũi. “Cổ Thành Trung, anh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc bạt mạng đấy, biết chưa?" Cô lo lằng dặn dò "Ừ" Anh trả lời bằng giọng mãi rồi nói: "Trúc Linh này, mày ngày tới đây anh có việc phải đến nơi không có tín hiệu, chắc không liên lạc được với em. Có chuyện gì em cứ nói thẳng với chủ An, chú ấy sẽ giải quyết giúp em." “Anh đi làm việc a?" “Thế thì phải hứa với em là phải tự biết chăm sóc mình nhé, được không?" "Được. Anh hứa với em, anh sẽ đứng trước mặt em nguyên lành toàn vẹn.
Câu nói ấy nặng nề lạ thường, như một tảng đá khổng lồ đẻ nên trái tim cô, làm cô thấy khó thở.
Cuối cùng, cuộc điện thoại kết thúc trong vội vã.
Cô nhìn màn hình điện thoại tối đen, không biết vì sao mà lòng bồi hồi một thứ cảm giác chẳng lành.
Ngày hôm sau nữa, cô không còn liên lạc được với Cổ Thành Trung, Anh đã nhắn tin thông báo trước.
Cô không biết anh phải đi bao lâu, dẫu sao cô cũng không mấy hiểu về việc làm ăn kinh doanh.
Kỳ nghỉ đã kết thúc, cô lại bận bịu đi làm.
Công việc nhàn nhã hằn đi, cô cũng có thể thờ pháo nhẹ nhôm. Thế nhưng phó Minh Tước cứ quấy nhiều suất mỏi lan lại gửi một tí nhân tới.
Tôi đang ở quán cafe dưới tòa nhà. không có những lời lẽ đe dọa nhưng có không dảm không nghe theo, bèn vội vàng đi xuống.
Phó Minh Tước sẽ kéo cô lại chụp ảnh và bảo: "Minh Diệp sợ chúng ta li hôn nên tôi phải lừa con bé "Anh không sợ bị con bé phát giác à?" “Đợi khi lớn lên tự khắc con bé sẽ hiểu, giờ con bé còn nhỏ quá." "Anh thương yêu con gái mình là thế mà tại sao lại đi theo cái ngành nghề đầy rẫy hiểm nguy như vậy?" "Quen mất rồi.”
Câu trả lời chỉ sơ sài ba chữ
Anh ta khẽ nhấp một ngụm cà phê, từng cử chỉ toát lên vẻ thanh lịch khó lòng tà siết.
Người đàn ông trước mắt này đây, ba mươi hai tuổi, có một cô con gái năm tuổi.
Vợ mất sớm, trước mắt hành nghề sát thủ.
Cô không biết được anh ta đã giết chết bao nhiêu người, và được bao nhiều người đói lấy mạng Cô cảm thấy rất kì cục, một nhân vật nguy hiểm tâm cỡ như anh ta mà mình còn gặp gỡ liên tục, đúng là lạ đời
The anh không sợ con gái anh biết à?" “Sẽ không ai cho con bé biết hết, trừ khi người đó không muốn sống nữa."
Nói rồi anh ta nhướn máy nhìn Hứa Trúc Linh đầy ẩm ý.
Cô run bắn, hốt hoảng xua tay: "Tôi tôi thì chắc chắn là không nói rồi, anh cứ tin ở tôi. Có đánh chết... đánh chết tôi cũng không nói." "Ừ, ngoan"
Ngoan cải đầu anh
Hứa Trúc Linh rửa thẩm trong bụng. “Tôi còn có việc, tôi đi trước đây, bye bye!"
Cô còn chưa uống hết cốc cà phê đã sốt sắng bỏ đi như một con thỏ trên chạy thục mạng.
Phó Minh Tước nhìn điệu bộ đánh bài chuồn của cô, không nhịn được nở nụ cười đầy ẩn ý.
Anh ta là một sát thủ nhưng lại tin Đức Phật.
Tin vào những linh hồn có thể đầu thai chuyển kiếp. Anh ta tin rằng, Ngọc Diệp của anh ta đã quay trở vé.
"Không, từ tối hôm đó tôi đã nhận ra là cô rất thông minh lanh lợi, cũng rất hiền lành, cho nên tôi mới dám làm như thế. Anh ta ngồi trên chiếc ghế nghỉ, hai chân vắt chéo một cách thanh lịch, đặt tay lên đầu gối. “Tôi không thích làm bạn với sát thủ, và lại tôi có quen biết với người trong quân đội, tôi sợ là tôi sẽ trình bảo anh mất. Anh không làm hại tôi, tôi cũng không muốn hại anh. Rồi cũng không muốn gây ra cho anh những rắc rối không cần thiết. Hai chúng ta mỗi người lùi một bước, không liên quan gì đến nhau hết, được không?" “Nhưng tôi còn mắc nợ cô, tôi phải trả ơn cho cô chú. “Không cần đâu! Chuyện vặt nhắc đến làm chi
Cô xua tay, vội nói,
Cô chẳng cần được một sát thủ trả ơn, nghĩ thời đã thấy sợ hãi. “Không cần thật à?" Đừ tin Hữu Trúc Linh gót như búa bỏ. “Vậy thôi, đợi lúc nào có đi làm, tôi sẽ lắp đặt một khẩu súng bắn tỉa trên sân thượng tòa nhà đối diện, nhạm thẳng vào đầu cô và bắn “Cái gì?"
Hứa Trúc Linh sửng sốt. “Có người đã trả giá rất cao để mua tính mạng của cô. Tôi vẫn đang đắn đo xem có nên nhận đơn hàng này hay không, dù sao chăng nữa tôi cũng còn muốn trả ơn. Nhưng giờ cô không cần nữa thì tôi sẽ nhận đơn hàng này vậy. Suy cho cùng thì tôi cũng còn mẹ giả con thơ, tôi phải kiếm tiền để nuôi mấy cái tàu hả mồm nữa chứ, đúng không nào? Lần sau gặp lại, tôi sẽ cho cô được ra đi thanh thản."
Nói rồi Phó Minh Tước đứng lên định bỏ đi, Hứa Trúc Linh hốt hoảng với ngăn anh ta lại. “Khoan đã! Ăn trái nhớ kẻ trồng cây, ăn gạo nhờ kẻ đâm xay giản sàng. Tôi nhìn qua là biết ngay anh Tước đây là người trọng tình trọng nghĩa, làm sao có thể không đến đáp ơn cứu mạng được?" “Cô lại muốn tôi trả ơn à?" Phó Minh Tước nhườn mày, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười châm biếm nỪ ừ ừụi Một lần nữa Hửa Trúc Linh gật như búa bo. "Ngoạn, thể mới biết nghe lời chứ
Phó Minh Tước xoa dấu cô giống như đang vuốt về con mèo con chó vậy.
Hứa Trúc Linh giận đùng đùng, nhưng nghĩ tới việc anh ta sẽ giết mình là cô lại lập tức rụt lại.
Chuyện gì thế này không biết “Tôi có thể hỏi nhỏ một cầu là ai muốn giết tôi không?" "Không thể nói được, tôi có đạo đức trong nghề nghiệp." "Ở... Vậy anh chắc chắn là sẽ không giết tôi chứ Còn những người khác thì sao?" "Không đầu, tôi có thể đảm bảo. Chúng ta sẽ còn gặp lại, lần gặp này coi như là một bí mật nhỏ của chúng ta. Đừng kể lại với bất kì ai, nếu không tôi sẽ giận, mà hậu quả của việc tức giận thì nghiêm trọng lắm đấy." “Ừ ừ, em hiểu rồi ạ. Ông anh mau về với con đi, ông anh đi thong thả, chú ý an toàn
Hứa Trúc Linh vốn vã ân cần.
Khóe miệng Phổ Minh Tước nhếch lên thành một đường công rộng hơn, khoái chí nhướn máy
Rồi anh ta sài bước đi lên 6 tế,
Thấy anh ta đã đi xa, Hứa Trúc Linh mới thở pháo nhẹ nhóm.
Cô ngồi phịch xuống băng ghế dài, sống lưng lạnh buốt,
Ấm ức ghê...
Chẳng làm chuyện gì xấu mà lại bị một tay sát thủ nhớ nằm lòng.
Buồn nẫu ruột gan
Phó Minh Tước về đến nhà, Phó Minh Diệp ngay lập tức nhảy lên nhào vào lòng anh ta. "Mẹ đi rồi a?" Cô bé biết rõ câu trả lời nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại một lần nữa.
Thấy Phó Minh Tước gật đầu, cô bé buồn bã gục đầu, đôi mắt sáng ngời như bị một lớp bụi phủ mở, trở nên ảm đạm.
Phó Minh Tước mủi lòng, vội nói: "Nhưng mẹ đã hứa giữa kỳ sẽ đi họp phụ huynh cho con, nên con nhất định phải thể hiện thật tốt vào, không được đứng bét lớp đầu đầy “Thật a?" Mắt cô bé sáng rõ, hớn hở cất giọng hỏi, Phó Minh Tước gật đầu. Cô bỏ vui mừng khôn tả, thơm lên mà anh ta: "Bố ơi, bố cho con xuống đi, con phải đi làm bài tập
Anh ta thả cô con gái bé bỏng xuống, cô bé chạy vụt về phòng minh.
Ánh mắt anh ta hiển từ ấm áp, đã rất lâu rồi không thấy con gái vui đến như vậy.
Trước đây vì phải ra nước ngoài chữa bệnh nên việc học của cô bé bị bỏ dờ nhiều, lại công thêm dạo gần đây mới trở về nước, cô bé chưa thích nghi được với môi trường học tập trong nước, vì thế mà thành tích học tập rất thấp.
Cô bé chẳng mấy hứng thú với việc học, nhưng giờ đây lại tích cực vô cùng.
Anh ta nở nụ cười hài lòng, rồi trở về phòng ngủ của mình.
Trên tủ đầu giường trong phòng ngủ có một chiếc khung ảnh lồng một tấm ảnh cưới, dĩ nhiên người đàn ông trong ảnh là anh ta.
Cô gái xinh đẹp tuyệt trần mà anh ta đang ôm ấp trong vòng tay có vẻ ngoài giống Hứa Trúc Linh đến bảy tám mươi phần trăm.
Lần đầu gặp gỡ đã ngạc nhiên sửng sốt. Gặp lại lần thứ hai... anh ta như trông thấy Ngọc Diệp đã quay trở về,
Anh ta run run ve vuốt khung ảnh lạnh léo, cũng là những ngón tay đó khi chạm đến gương mặt cô ấy thì dịu dàng cẩn thận hết mực.
Trong bức ảnh, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, hôm đó là ngày hạnh phúc nhất của cô ấy.
Cuối cùng, họ đã gạt đi hết mọi chướng ngại hiểm nguy để bên nhau trọn đời.
Thế mà đến cuối cùng... vẫn không thoát được “Ngọc Diệp, có phải là em đã trở về không?"
Câu nói ấy vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng như tờ, không có lấy một lời hồi đáp.
Nhưng chẳng hề gì.
Anh ta nhoẻn cười, trong đôi mắt lóe lên một vầng sáng quỷ quyệt.
Buổi tối, Hứa Trúc Linh gọi điện thoại cho Cổ Thanh Tùng, anh còn đang làm việc, giọng nói thẩm đẫm sự mệt mỏi, có vẻ như thời gian này vẫn bận tối mắt tối mũi. “Cổ Thành Trung, anh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc bạt mạng đấy, biết chưa?" Cô lo lằng dặn dò "Ừ" Anh trả lời bằng giọng mãi rồi nói: "Trúc Linh này, mày ngày tới đây anh có việc phải đến nơi không có tín hiệu, chắc không liên lạc được với em. Có chuyện gì em cứ nói thẳng với chủ An, chú ấy sẽ giải quyết giúp em." “Anh đi làm việc a?" “Thế thì phải hứa với em là phải tự biết chăm sóc mình nhé, được không?" "Được. Anh hứa với em, anh sẽ đứng trước mặt em nguyên lành toàn vẹn.
Câu nói ấy nặng nề lạ thường, như một tảng đá khổng lồ đẻ nên trái tim cô, làm cô thấy khó thở.
Cuối cùng, cuộc điện thoại kết thúc trong vội vã.
Cô nhìn màn hình điện thoại tối đen, không biết vì sao mà lòng bồi hồi một thứ cảm giác chẳng lành.
Ngày hôm sau nữa, cô không còn liên lạc được với Cổ Thành Trung, Anh đã nhắn tin thông báo trước.
Cô không biết anh phải đi bao lâu, dẫu sao cô cũng không mấy hiểu về việc làm ăn kinh doanh.
Kỳ nghỉ đã kết thúc, cô lại bận bịu đi làm.
Công việc nhàn nhã hằn đi, cô cũng có thể thờ pháo nhẹ nhôm. Thế nhưng phó Minh Tước cứ quấy nhiều suất mỏi lan lại gửi một tí nhân tới.
Tôi đang ở quán cafe dưới tòa nhà. không có những lời lẽ đe dọa nhưng có không dảm không nghe theo, bèn vội vàng đi xuống.
Phó Minh Tước sẽ kéo cô lại chụp ảnh và bảo: "Minh Diệp sợ chúng ta li hôn nên tôi phải lừa con bé "Anh không sợ bị con bé phát giác à?" “Đợi khi lớn lên tự khắc con bé sẽ hiểu, giờ con bé còn nhỏ quá." "Anh thương yêu con gái mình là thế mà tại sao lại đi theo cái ngành nghề đầy rẫy hiểm nguy như vậy?" "Quen mất rồi.”
Câu trả lời chỉ sơ sài ba chữ
Anh ta khẽ nhấp một ngụm cà phê, từng cử chỉ toát lên vẻ thanh lịch khó lòng tà siết.
Người đàn ông trước mắt này đây, ba mươi hai tuổi, có một cô con gái năm tuổi.
Vợ mất sớm, trước mắt hành nghề sát thủ.
Cô không biết được anh ta đã giết chết bao nhiêu người, và được bao nhiều người đói lấy mạng Cô cảm thấy rất kì cục, một nhân vật nguy hiểm tâm cỡ như anh ta mà mình còn gặp gỡ liên tục, đúng là lạ đời
The anh không sợ con gái anh biết à?" “Sẽ không ai cho con bé biết hết, trừ khi người đó không muốn sống nữa."
Nói rồi anh ta nhướn máy nhìn Hứa Trúc Linh đầy ẩm ý.
Cô run bắn, hốt hoảng xua tay: "Tôi tôi thì chắc chắn là không nói rồi, anh cứ tin ở tôi. Có đánh chết... đánh chết tôi cũng không nói." "Ừ, ngoan"
Ngoan cải đầu anh
Hứa Trúc Linh rửa thẩm trong bụng. “Tôi còn có việc, tôi đi trước đây, bye bye!"
Cô còn chưa uống hết cốc cà phê đã sốt sắng bỏ đi như một con thỏ trên chạy thục mạng.
Phó Minh Tước nhìn điệu bộ đánh bài chuồn của cô, không nhịn được nở nụ cười đầy ẩn ý.
Anh ta là một sát thủ nhưng lại tin Đức Phật.
Tin vào những linh hồn có thể đầu thai chuyển kiếp. Anh ta tin rằng, Ngọc Diệp của anh ta đã quay trở vé.
Bình luận facebook