Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-594
Chương 594: Vẫn yếu ớt như vậy
Cao Phong gật đầu, mặt không chút thay đổi nói: "Đúng vậy... Anh nói đúng."
Nếu là đại ca Long Chí Minh ở Hà Nội, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Cao Phong, sợ rằng bọn họ sẽ sửng sốt ngay tại chỗ.
Anh Cao, người có quyền lực ở thành phố Hà Nội, chỉ giẫm chân cũng khiến thành phố Hà Nội rơi vào trận động đất, bây giờ lại khiêm tốn như vậy sao?
Đây thật giống như trò đùa ngày cá tháng tư vậy. Nhưng chỉ có bản thân Cao Phong biết anh đang nghĩ gì. "Anh họ Kình Thiên, dựa theo bối phận, anh là dòng chính, tôi là chi thứ, vốn không đủ tư cách thách thức anh." “Cho nên anh hoàn toàn có thể từ chối tôi, tôi cũng không dám mạnh tay với anh.” Cao Anh Hạo vẫn như trước không muốn từ bỏ. Nếu đã tìm đến Cao Phong, khẳng định anh ta phải đạt được mục tiêu của mình.
Nếu như Cao Phong không đến thăm các trưởng lão trong tộc, những người đó sẽ không có biện pháp áp chế Cao Phong.
Dù sao thì bọn họ cũng không thể tự hạ mình xuống để đi tìm hậu bối được đúng không?
Hiện tại, Cao Phong còn chưa phải là chủ nhân của nhà họ Cao!
Vì vậy, tối nay, khi Cao Anh Hạo đến đây, dĩ nhiên là anh ta muốn làm tốt việc này.
Chèn ép sự kiêu ngạo của Cao Phong khiến cho anh nhận rõ được vị trí của mình.
Đồ vô dụng thì chính là đồ vô dụng mà thôi.
Muốn làm gia chủ thì đầu tiên hãy soi lại gương đã. “Hừ, tôi không dám nhận lời thách đấu của mấy người. Cao Phong cười đáp.
Một tia lạnh lẽo chậm rãi lóe lên trong mắt Cao Anh Hạo, sau đó anh ta lạnh lùng nói: "Anh có thể từ chối, nhưng nếu anh không dám khiêu chiến, anh sẽ chỉ khiến tôi coi thường anh, và có... ông cụ nhà họ Cao "
Nghe được câu nói vừa rồi của Cao Anh Hạo, nụ cười trên mặt Cao Phong lập tức giảm đi, ánh mắt như dòng điện, bắn thẳng vào Cao Anh Hạo.
Tuy nhiên, Cao Anh Hạo không sợ hãi chút nào, anh ta nhìn chằm chằm vào Cao Phong. "Điều thứ nhất trong gia pháp của nhà họ Cao! Nếu như anh bất kính với ông cụ Cao thì sẽ bị chém." Cao
Phong nói khiến Cao Bằng rùng mình.
Nhưng lần này họ không dám nói gì.
Lời nói này của Cao Phong tuyệt đối không phải là đe dọa.
Tuy rằng Cao Anh Hạo này không phải là cháu ruột của ông cụ Cao, nhưng cũng không thể nói lời phản nghịch như vậy đối với ông cụ nhà họ Cao. “Tất cả mọi thứ của anh đều do ông cụ Cao bồi dưỡng, anh còn không dám khiêu chiến, có phải khiến ông cụ Cao xấu hổ không?” Cao Anh Nhiên cười nhẹ. "Được rồi! Tôi chấp nhận." Lần này, Cao Phong đồng ý không chút do dự. “Này!” Cao Anh Hạo trực tiếp đứng lên, “Tôi đợi anh ở bên ngoài.”
Bỏ lại câu nói này, ba người Cao Anh Hạo lập tức đi ra ngoài.
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, anh đi theo bọn họ ra ngoài.
Có một số việc không thể nào tránh khỏi.
Bốn người đứng ở khoảng đất trống trước cửa nhà.
Cao Phong và Cao Anh Hạo đối mặt với nhau, trong khi mấy người Cao Bằng đứng ở một bên quan sát trận chiến.
Tuy nhiên, cả mấy người Cao Bằng đều không có hứng thú với trận chiến này.
Trước khi Cao Phong bị đuổi khỏi nhà họ Cao, Cao
Anh Hạo rất thích thách đấu với Cao Phong.
Không phải lần nào cũng chỉ cần hai chiêu đã đánh bại Cao Phong sao?
Về thực lực của Cao Phong, anh không bằng một phần mười của Cao Anh Hạo. Hơn nữa, trong ba năm qua, sức chiến đấu cá nhân của Cao Anh Hạo đã tăng vọt nhiều lần.
Cao Anh Hạo nhất định có thể lọt vào top mười trên bảng xếp hạng sức chiến đấu của nhà họ Cao, nếu không sao có thể chinh phục nhiều võ sĩ nhà họ Cao như vậy?
Do đó, trận chiến này thực sự không có gì đáng xem.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết sẽ là một trận chiến nghiền nát.
Không giống như một số người, Cao Anh Hạo không thích nói những điều vô nghĩa trước khi bắt đầu cuộc chiến.
Anh ta không nói một lời thừa nào đã ngay lập tức bày ra tư thế, chuẩn bị công kích Cao Phong. "Anh họ Kình Thiên à, ngày mai anh giúp tôi thu thập sương ha." "Ngày mai hẳn là có..."
Đột nhiên, một tiếng cười như chuông bạc truyền đến, thân hình Cao Tử Hàn chậm rãi xuất hiện, chạy về phía bên này.
Tuy nhiên, nhìn thấy tình hình ở đây, lời nói chưa xong của Cao Tử Hàn đã bị cô nuốt trở lại. “Bịch bịch!” Cao Tử Hàn trực tiếp dừng lại bên cạnh Cao Phong không chút do dự, tức giận nhìn Cao Anh Hạo. - "Cao Anh Hạo, anh định làm gì? Anh Kình Thiên vừa mới trở về mà anh đã định bắt nạt anh ấy rồi sao?" Cao Tử
Hàn phồng mặt giận dữ nhìn Cao Anh Hạo.
Cao Anh Hạo sờ sờ chóp mũi, nói: "Tôi và anh họ Kinh Thiên đã lâu không gặp nhau. Mới vừa nói chuyện với nhau mấy câu. Cô nghĩ nhiều rồi."
Đối mặt với phù thủy nhỏ Cao Tử Hàn, trong mắt Cao Anh Hạo hiện lên một tia ảm đạm.
Theo suy nghĩ của anh ta, tất cả những người thân thiết với Cao Phong đều sẽ là một trở ngại cho anh ta. Với Cao Anh Hạo, anh ta đang cố gắng hết sức để loại bỏ chướng ngại, xa hơn là trực tiếp nghiền nát nó sẽ thú vị hơn nhiều. “Tử Hàn, tránh ra, chuyện này anh đã đồng ý. Cao Phong nhẹ giọng nói. "Anh Kình Thiên, anh..." Cao Tử Hàn chậm rãi quay đầu, có chút lo lắng nhìn Cao Phong.
Cô cũng biết rằng sức mạnh của Cao Phong hoàn toàn khác với Cao Anh Hạo.
Trước đây, lần nào, Cao Phong cũng sẽ bị Cao Anh Hạo đánh bại, Cao Tử Hàn đều làm bác sĩ nhỏ xoa thuốc cho Cao Phong. “Tránh ra!” Cao Phong nghiêm túc nhìn Cao Tử Hàn.
Cao Tử Hàn lại do dự, nhưng cô vẫn tránh ra, giơ nắm đấm nhỏ nói: "Anh Kình Thiên, cố lên!" “Phụt, định cố kiên trì thêm mấy giây sao?” Cao Bằng cười.
Cao Dương lập tức nói tiếp: "Nếu tôi đối đầu với anh họ Anh Hạo, tôi chỉ có thể nằm trên mặt đất. Càng cố chấp lâu thì càng bị đánh nhiều. Đó không phải là đồ ngốc sao, ha ha..." “Mấy người có ý tứ gì?” Cao Tử Hàn tức giận nhìn hai người.
Cao Bằng cùng Cao Dương trực tiếp quay đầu sang một bên không để ý tới Cao Tử Hàn.
Cao Tử Hàn lại quay đầu nhìn Cao Phong đầy quan
Thua, chắc chắn sẽ thua.
Cô chỉ hy vọng rằng anh Kình Thiên sẽ không thua thảm hại như vậy. "Anh họ Kình Thiên, xin phép đắc tội!"
Một tia u ám lóe lên trong mắt Cao Anh Hạo, anh ta cử động cánh tay của mình, sau đó đột nhiên nắm tay lại thành nắm đấm, ngay sau đó thân hình cường tráng của anh ta lao về phía Cao Phong như một con báo.
Những người có chuyên môn vừa nhìn sẽ biết.
Sức chiến đấu của Cao Anh Hạo chắc chắn mạnh hơn Long Tuấn Hạo gấp đôi.
Kỹ năng chiến đấu của Long Tuấn Hạo được học từ chiến trường, nhưng thực sự thì không có gì đáng để để nói tới.
Tóm lại trong một câu, đó là một cách ngang tàng.
Nhưng Cao Anh Hạo này thì khác, anh ấy đã được đào tạo chuyên nghiệp và có các khóa học thực tế.
Sức mạnh của cơ thể đã được phát triển đến mức giới hạn cao nhất.
Cả tốc độ và sức mạnh đều mạnh hơn Long Tuấn Hạo nhiều lần.
Nếu Long Tuấn Hạo đối mặt với Cao Anh Hạo, có thể anh ta sẽ thua trong hai chiều. "Thất thần là không tốt!"
Cao Anh Hạo chế nhạo, nắm đấm lớn như bao cát, có sức gió siêu mạnh, đập vào mặt Cao Phong. Nó giống như một chiếc búa nặng bằng vàng, giống như một con hổ tấn công vào mặt, mang đến một cơn gió rít.
Cao Phong lùi về phía sau, giơ cánh tay chống đỡ trước mặt.
Cú đấm cực mạnh của Cao Anh Hạo đã ngang nhiên đánh vào cánh tay của Cao Phong. "Bich bich!"
Dưới sự va chạm của lực lượng mạnh mẽ này, Cao Phong bị đánh lùi về phía sau năm sáu bước.
Trái lại, Cao Anh Hạo đứng tại chỗ không thay đổi sắc mặt, thậm chí không lùi bước nửa bước,
Trong một lần va chạm, cả hai đã đi đến quyết định.
Cao Bằng không ngạc nhiên với kết quả này, nhưng Cao Tử Hàn không khỏi năm chặt lòng bàn tay.
Nhưng cô cũng biết lúc này nhất định không được phát ra tiếng động, nếu không Cao Phong nhất định sẽ phân tâm. "Đã ba năm không gặp, anh vẫn cứ mãi yếu ớt như vậy"
Cao Phong gật đầu, mặt không chút thay đổi nói: "Đúng vậy... Anh nói đúng."
Nếu là đại ca Long Chí Minh ở Hà Nội, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Cao Phong, sợ rằng bọn họ sẽ sửng sốt ngay tại chỗ.
Anh Cao, người có quyền lực ở thành phố Hà Nội, chỉ giẫm chân cũng khiến thành phố Hà Nội rơi vào trận động đất, bây giờ lại khiêm tốn như vậy sao?
Đây thật giống như trò đùa ngày cá tháng tư vậy. Nhưng chỉ có bản thân Cao Phong biết anh đang nghĩ gì. "Anh họ Kình Thiên, dựa theo bối phận, anh là dòng chính, tôi là chi thứ, vốn không đủ tư cách thách thức anh." “Cho nên anh hoàn toàn có thể từ chối tôi, tôi cũng không dám mạnh tay với anh.” Cao Anh Hạo vẫn như trước không muốn từ bỏ. Nếu đã tìm đến Cao Phong, khẳng định anh ta phải đạt được mục tiêu của mình.
Nếu như Cao Phong không đến thăm các trưởng lão trong tộc, những người đó sẽ không có biện pháp áp chế Cao Phong.
Dù sao thì bọn họ cũng không thể tự hạ mình xuống để đi tìm hậu bối được đúng không?
Hiện tại, Cao Phong còn chưa phải là chủ nhân của nhà họ Cao!
Vì vậy, tối nay, khi Cao Anh Hạo đến đây, dĩ nhiên là anh ta muốn làm tốt việc này.
Chèn ép sự kiêu ngạo của Cao Phong khiến cho anh nhận rõ được vị trí của mình.
Đồ vô dụng thì chính là đồ vô dụng mà thôi.
Muốn làm gia chủ thì đầu tiên hãy soi lại gương đã. “Hừ, tôi không dám nhận lời thách đấu của mấy người. Cao Phong cười đáp.
Một tia lạnh lẽo chậm rãi lóe lên trong mắt Cao Anh Hạo, sau đó anh ta lạnh lùng nói: "Anh có thể từ chối, nhưng nếu anh không dám khiêu chiến, anh sẽ chỉ khiến tôi coi thường anh, và có... ông cụ nhà họ Cao "
Nghe được câu nói vừa rồi của Cao Anh Hạo, nụ cười trên mặt Cao Phong lập tức giảm đi, ánh mắt như dòng điện, bắn thẳng vào Cao Anh Hạo.
Tuy nhiên, Cao Anh Hạo không sợ hãi chút nào, anh ta nhìn chằm chằm vào Cao Phong. "Điều thứ nhất trong gia pháp của nhà họ Cao! Nếu như anh bất kính với ông cụ Cao thì sẽ bị chém." Cao
Phong nói khiến Cao Bằng rùng mình.
Nhưng lần này họ không dám nói gì.
Lời nói này của Cao Phong tuyệt đối không phải là đe dọa.
Tuy rằng Cao Anh Hạo này không phải là cháu ruột của ông cụ Cao, nhưng cũng không thể nói lời phản nghịch như vậy đối với ông cụ nhà họ Cao. “Tất cả mọi thứ của anh đều do ông cụ Cao bồi dưỡng, anh còn không dám khiêu chiến, có phải khiến ông cụ Cao xấu hổ không?” Cao Anh Nhiên cười nhẹ. "Được rồi! Tôi chấp nhận." Lần này, Cao Phong đồng ý không chút do dự. “Này!” Cao Anh Hạo trực tiếp đứng lên, “Tôi đợi anh ở bên ngoài.”
Bỏ lại câu nói này, ba người Cao Anh Hạo lập tức đi ra ngoài.
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, anh đi theo bọn họ ra ngoài.
Có một số việc không thể nào tránh khỏi.
Bốn người đứng ở khoảng đất trống trước cửa nhà.
Cao Phong và Cao Anh Hạo đối mặt với nhau, trong khi mấy người Cao Bằng đứng ở một bên quan sát trận chiến.
Tuy nhiên, cả mấy người Cao Bằng đều không có hứng thú với trận chiến này.
Trước khi Cao Phong bị đuổi khỏi nhà họ Cao, Cao
Anh Hạo rất thích thách đấu với Cao Phong.
Không phải lần nào cũng chỉ cần hai chiêu đã đánh bại Cao Phong sao?
Về thực lực của Cao Phong, anh không bằng một phần mười của Cao Anh Hạo. Hơn nữa, trong ba năm qua, sức chiến đấu cá nhân của Cao Anh Hạo đã tăng vọt nhiều lần.
Cao Anh Hạo nhất định có thể lọt vào top mười trên bảng xếp hạng sức chiến đấu của nhà họ Cao, nếu không sao có thể chinh phục nhiều võ sĩ nhà họ Cao như vậy?
Do đó, trận chiến này thực sự không có gì đáng xem.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết sẽ là một trận chiến nghiền nát.
Không giống như một số người, Cao Anh Hạo không thích nói những điều vô nghĩa trước khi bắt đầu cuộc chiến.
Anh ta không nói một lời thừa nào đã ngay lập tức bày ra tư thế, chuẩn bị công kích Cao Phong. "Anh họ Kình Thiên à, ngày mai anh giúp tôi thu thập sương ha." "Ngày mai hẳn là có..."
Đột nhiên, một tiếng cười như chuông bạc truyền đến, thân hình Cao Tử Hàn chậm rãi xuất hiện, chạy về phía bên này.
Tuy nhiên, nhìn thấy tình hình ở đây, lời nói chưa xong của Cao Tử Hàn đã bị cô nuốt trở lại. “Bịch bịch!” Cao Tử Hàn trực tiếp dừng lại bên cạnh Cao Phong không chút do dự, tức giận nhìn Cao Anh Hạo. - "Cao Anh Hạo, anh định làm gì? Anh Kình Thiên vừa mới trở về mà anh đã định bắt nạt anh ấy rồi sao?" Cao Tử
Hàn phồng mặt giận dữ nhìn Cao Anh Hạo.
Cao Anh Hạo sờ sờ chóp mũi, nói: "Tôi và anh họ Kinh Thiên đã lâu không gặp nhau. Mới vừa nói chuyện với nhau mấy câu. Cô nghĩ nhiều rồi."
Đối mặt với phù thủy nhỏ Cao Tử Hàn, trong mắt Cao Anh Hạo hiện lên một tia ảm đạm.
Theo suy nghĩ của anh ta, tất cả những người thân thiết với Cao Phong đều sẽ là một trở ngại cho anh ta. Với Cao Anh Hạo, anh ta đang cố gắng hết sức để loại bỏ chướng ngại, xa hơn là trực tiếp nghiền nát nó sẽ thú vị hơn nhiều. “Tử Hàn, tránh ra, chuyện này anh đã đồng ý. Cao Phong nhẹ giọng nói. "Anh Kình Thiên, anh..." Cao Tử Hàn chậm rãi quay đầu, có chút lo lắng nhìn Cao Phong.
Cô cũng biết rằng sức mạnh của Cao Phong hoàn toàn khác với Cao Anh Hạo.
Trước đây, lần nào, Cao Phong cũng sẽ bị Cao Anh Hạo đánh bại, Cao Tử Hàn đều làm bác sĩ nhỏ xoa thuốc cho Cao Phong. “Tránh ra!” Cao Phong nghiêm túc nhìn Cao Tử Hàn.
Cao Tử Hàn lại do dự, nhưng cô vẫn tránh ra, giơ nắm đấm nhỏ nói: "Anh Kình Thiên, cố lên!" “Phụt, định cố kiên trì thêm mấy giây sao?” Cao Bằng cười.
Cao Dương lập tức nói tiếp: "Nếu tôi đối đầu với anh họ Anh Hạo, tôi chỉ có thể nằm trên mặt đất. Càng cố chấp lâu thì càng bị đánh nhiều. Đó không phải là đồ ngốc sao, ha ha..." “Mấy người có ý tứ gì?” Cao Tử Hàn tức giận nhìn hai người.
Cao Bằng cùng Cao Dương trực tiếp quay đầu sang một bên không để ý tới Cao Tử Hàn.
Cao Tử Hàn lại quay đầu nhìn Cao Phong đầy quan
Thua, chắc chắn sẽ thua.
Cô chỉ hy vọng rằng anh Kình Thiên sẽ không thua thảm hại như vậy. "Anh họ Kình Thiên, xin phép đắc tội!"
Một tia u ám lóe lên trong mắt Cao Anh Hạo, anh ta cử động cánh tay của mình, sau đó đột nhiên nắm tay lại thành nắm đấm, ngay sau đó thân hình cường tráng của anh ta lao về phía Cao Phong như một con báo.
Những người có chuyên môn vừa nhìn sẽ biết.
Sức chiến đấu của Cao Anh Hạo chắc chắn mạnh hơn Long Tuấn Hạo gấp đôi.
Kỹ năng chiến đấu của Long Tuấn Hạo được học từ chiến trường, nhưng thực sự thì không có gì đáng để để nói tới.
Tóm lại trong một câu, đó là một cách ngang tàng.
Nhưng Cao Anh Hạo này thì khác, anh ấy đã được đào tạo chuyên nghiệp và có các khóa học thực tế.
Sức mạnh của cơ thể đã được phát triển đến mức giới hạn cao nhất.
Cả tốc độ và sức mạnh đều mạnh hơn Long Tuấn Hạo nhiều lần.
Nếu Long Tuấn Hạo đối mặt với Cao Anh Hạo, có thể anh ta sẽ thua trong hai chiều. "Thất thần là không tốt!"
Cao Anh Hạo chế nhạo, nắm đấm lớn như bao cát, có sức gió siêu mạnh, đập vào mặt Cao Phong. Nó giống như một chiếc búa nặng bằng vàng, giống như một con hổ tấn công vào mặt, mang đến một cơn gió rít.
Cao Phong lùi về phía sau, giơ cánh tay chống đỡ trước mặt.
Cú đấm cực mạnh của Cao Anh Hạo đã ngang nhiên đánh vào cánh tay của Cao Phong. "Bich bich!"
Dưới sự va chạm của lực lượng mạnh mẽ này, Cao Phong bị đánh lùi về phía sau năm sáu bước.
Trái lại, Cao Anh Hạo đứng tại chỗ không thay đổi sắc mặt, thậm chí không lùi bước nửa bước,
Trong một lần va chạm, cả hai đã đi đến quyết định.
Cao Bằng không ngạc nhiên với kết quả này, nhưng Cao Tử Hàn không khỏi năm chặt lòng bàn tay.
Nhưng cô cũng biết lúc này nhất định không được phát ra tiếng động, nếu không Cao Phong nhất định sẽ phân tâm. "Đã ba năm không gặp, anh vẫn cứ mãi yếu ớt như vậy"
Bình luận facebook