Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 661: Ông chủ đến rồi!
**********
Đột nhiên quản lý Trung hô lên, ngăn cản động tác của Trương Quyền.
Trương Quyền nghe vậy thì sững sờ, do dự đôi chút rồi sau vẫn hạ cây gậy xuống. Những vệt máu trong mắt Cao Phong cũng
dần biến mất.
Vừa rồi, đôi mắt của Cao Phong vẫn mãi nhìn chăm chăm vào vùng cổ của Trương Quyền.
Nếu Trương Quyền thực sự ra tay thì anh sẽ giảng cây gậy thép trong tay này lên cổ của Trương Quyền.
Trước kia có lẽ Cao Phong sẽ không làm đến mức này, nhưng anh của hiện tại đã không còn là Cao Phong nhân từ nương tay của ngày xưa nữa."
"Mẹ nó! Tranh thủ nhanh chân giải tán đi." Mao Quang Phi vội vàng thúc giục, rồi muốn chạy trước.
Hắn thực sự không ngờ rằng muốn hạ gục Cao Phong lại tốn nhiều thời gian đến như vậy.
Nếu sớm biết Cao Phong hung ác mạnh mẽ như thế này thì mình mất cho nó bảy trăm kia thì có làm sao?
Bây giờ ông chủ cũng đến rồi, điều này khiến trong lòng Mao Quang Phi cực kỳ phẫn uất.
"Rum rum rum!"
Ở phía xa, ba chiếc xe Benz màu đen đang lái
về hướng này.
Bánh xe nghiền nát đá vụn trên đất, phát ra những tiếng loạt xoạt.
"Thằng ranh con, chờ chút nữa tao sẽ lại xử lý mày, giỏi thì mày đừng có chạy."
Trương Quyền liếc nhìn Cao Phong, cười lạnh, rồi đi cùng với Mao Quang Phi ra ngoài, lên xe đi mất.
Tuy gã không quen biết ông chủ này, nhưng có thể cho cái mặt mũi cũng là tốt mà?
Ai mà không biết địa vị của công ty này, là một tồn tại rất có tiếng tăm ở thành phố Hải Phòng, nghe nói ông chủ sau màn sở hữu tài sản hơn trăm tỉ.
Mười người quản lý, cùng với những người phụ trách đều đi ra nghênh đón.
Mà những người công nhân đã bị xua đi vẫn chưa đi hết hẳn, còn vài người thích hóng hớt vẫn còn đứng yên tại chỗ.
Lúc này Mao Quang Phi cũng không thèm để ý đến họ nữa, vội vàng theo bước quản lý Trung để bước lại gần.
Ba chiếc xe màu đen từ từ dừng lại, từ hai chiếc xe trước và sau bước ra tám tên vệ sĩ mặc áo đen.
Cả tám người đều mặc một bộ vest màu đen, trên mặt đeo một chiếc kính râm, thân thể vạm vỡ cường tráng.
Sau khi họ xuống xe, lập tức vây quanh chiếc xe Benz ở giữa.
Từ trên chiếc xe đó, đi xuống một thanh niên chỉ hơn ba mươi tuổi, dáng người còn cường tráng hơn đảm vệ sĩ.
Dù đã có lớp quần áo bên trên cũng không thể che lấp được cơ bắp mạnh mẽ và sức mạnh của người đó.
"Anh Cường? Anh, anh..."
Đột nhiên Trường Quyền hô lên một tiếng, bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Gã thường xuyên lăn lộn ở nơi này, những người gã hay tiếp xúc cũng chỉ là dạng long ngư hỗn tạp, tam giáo cửu lưu.
Nhưng ở nơi này, nếu nhắc đến người có tiếng tăm nhất thì không thể không kể đến Dư Văn Cường.
Trước đây Trương Quyền chỉ tình cờ nhìn thấy Dư Văn Cường từ phía xa được mấy lần, không ngờ bây giờ lại được nhìn gần tận mắt như vậy.
Rất nhiều công nhân bản địa cũng cực kỳ kinh
ngạc.
Dù sao thì Dư Văn Cường cũng rất nổi danh ở nơi này.
Hồi trước, khi chốn này chưa được khai thác thì mọi thứ đều rất loạn, Dư Văn Cường bèn tập hợp mấy anh em thành một bang phái, chính thức thành danh.
Hiện giờ, theo sự phát triển của xã hội, hoàn cảnh cũng dần tốt lên rồi, Dư Văn Cường mới bắt đầu tẩy trắng.
Mãi đến nửa năm trước thì đã thực sự rút lui.
Nhưng ai cũng biết, đây chỉ là để ứng phó mà thôi! Chỉ cần Dư Văn Cường muốn thì lúc nào cũng có thể triệu tập lại các anh em ngày trước.
"Cậu là?" Dư Văn Cường liếc nhìn Trương Quyền một chút.
Chưa đợi Trương Quyền trả lời, Dư Văn Cường đã khoát tay, nói: "Bây giờ tôi làm việc cho tổng giám đốc Vương."
Một câu đã giải thích rõ mọi chuyện.
Lời này vừa ra, cả đám người lập tức cảm thấy kính sợ thêm đối với vị này.
Ngay cả dạng người như Dư Văn Cường đều có thể thu phục được, người đó thực sự không thể coi thường!
Sau khi Dư Văn Cường nói xong, đích thân mở cửa xe ra, hơi cúi người nghênh đón.
"Bop!"
Một bàn chân đi giày da cá sấu giẫm lên đất, sau đó là một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Người đó mặc một bộ vest được may đo riêng, cực kỳ vừa vặn, khí chất trên người thuộc về những người thành đạt.
Người đó giơ tay lên vuốt vuốt cổ áo, chiếc đồng hồ Patek Philippe sáng lấp lánh.
Đồng hồ bạch kim 18K khảm kim cương, đồng hồ Patek Philippe TWENTY đời bốn, chỉ một chiếc đồng hồ này đã có giá trị hơn bảy tỉ đồng.
"Tổng giám đốc Vương!"
"Tổng giám đốc vất vả rồi!"
"Hoan nghênh tổng giám đốc đến thị sát công
trường.
Mười người quản lý cùng nhau tiến lên, cung kính chào hỏi người đó.
Nhìn bộ dạng của bọn họ kìa, đang hận không
thể để người kia nhìn mình nhiều thêm một cái.
Dù sao thì tổng giám đốc Vương này đúng thật là phú ông tiền tỉ, giá trị bản thân vượt quá 9 chữ sốt
Nhưng, khi Cao Phong nhìn thấy người trung niên đó, lại chỉ nhướng mày, trong đầu hiện lên vô số hồi ức.
Sao lại là ông ta?
Vì sao ông ta lại xuất hiện ở đây?
Nhớ đến những quá khứ đủ loại cùng người đó, trong lòng Cao Phong không khỏi lo lắng. Nếu bị ông ta nhận ra, bại lộ thân phận chỉ là
chuyện nhỏ, liệu ông ta có thừa cơ hội này báo thù
hay không?
Tuy ngày trước Cao Phong có nương tay lưu tình với ông ta, nhưng lòng người đa đoan, hiện giờ ngoài mấy người Kim Tuyết Mai Lâm Vạn Quân ra, Cao Phong không dám tin tưởng bất kỳ kẻ nào nữa.
Trong lòng Cao Phong loạn vô cùng, rồi mắt anh chợt lóe lên, cúi đầu xuống giấu đi gương mặt của mình, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
"Mả cha thằng kia mày đứng lại đó cho tao! Gây chuyện xong thì muốn chạy à?"
Nhưng, khi Cao Phong vừa mới quay người thì chợt nghe tiếng một người kêu lên.
Cả đám người thấy vậy, đồng loạt nhìn sang phía bên này.
Mà ông chủ Vương bên kia thì không hề để ý đến những chuyện đó, đang chuẩn bị đi thị sát công trường dưới sự hướng dẫn của mười người quản lý.
"Xin tổng giám đốc hãy đội chiếc nón bảo hộ này lên." Quản lý Trương vội vàng mang đến một cái nón bảo hộ mới tinh, ý đồ nịnh nọt.
Tổng giám đốc Vương cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy chuẩn bị đội lên.
"Mẹ mày! Mày làm loạn xong muốn chạy hả Cao Phong!" Trương Quyền quay đầu lại, chửi một
câu.
"Cạch!"
Không ai ngờ được rằng, sau khi nghe thấy Trương Quyền nói vậy, tay tổng giám đốc Vương hơi run lên, chiếc nón bảo hộ lập tức rơi xuống đất.
Rồi, ông ta mở to mắt ra, nhìn sang phía Trương Quyền.
Trương Quyền vừa chửi vừa lại gần Cao
Phong, tiện tay nhặt một thanh gậy thép lên. "Đã xảy ra chuyện gì?" Dư Văn Cường trầm giọng hỏi.
"Thưa anh Cường, thẳng ranh này đến công trường chúng ta gây chuyện, đánh ngã hết mười mấy người của chúng ta." Trương Quyền chỉ thẳng về phía Cao Phong, tố cáo.
Dư Văn Cường nhìn qua, thấy hơn mười người
Đột nhiên quản lý Trung hô lên, ngăn cản động tác của Trương Quyền.
Trương Quyền nghe vậy thì sững sờ, do dự đôi chút rồi sau vẫn hạ cây gậy xuống. Những vệt máu trong mắt Cao Phong cũng
dần biến mất.
Vừa rồi, đôi mắt của Cao Phong vẫn mãi nhìn chăm chăm vào vùng cổ của Trương Quyền.
Nếu Trương Quyền thực sự ra tay thì anh sẽ giảng cây gậy thép trong tay này lên cổ của Trương Quyền.
Trước kia có lẽ Cao Phong sẽ không làm đến mức này, nhưng anh của hiện tại đã không còn là Cao Phong nhân từ nương tay của ngày xưa nữa."
"Mẹ nó! Tranh thủ nhanh chân giải tán đi." Mao Quang Phi vội vàng thúc giục, rồi muốn chạy trước.
Hắn thực sự không ngờ rằng muốn hạ gục Cao Phong lại tốn nhiều thời gian đến như vậy.
Nếu sớm biết Cao Phong hung ác mạnh mẽ như thế này thì mình mất cho nó bảy trăm kia thì có làm sao?
Bây giờ ông chủ cũng đến rồi, điều này khiến trong lòng Mao Quang Phi cực kỳ phẫn uất.
"Rum rum rum!"
Ở phía xa, ba chiếc xe Benz màu đen đang lái
về hướng này.
Bánh xe nghiền nát đá vụn trên đất, phát ra những tiếng loạt xoạt.
"Thằng ranh con, chờ chút nữa tao sẽ lại xử lý mày, giỏi thì mày đừng có chạy."
Trương Quyền liếc nhìn Cao Phong, cười lạnh, rồi đi cùng với Mao Quang Phi ra ngoài, lên xe đi mất.
Tuy gã không quen biết ông chủ này, nhưng có thể cho cái mặt mũi cũng là tốt mà?
Ai mà không biết địa vị của công ty này, là một tồn tại rất có tiếng tăm ở thành phố Hải Phòng, nghe nói ông chủ sau màn sở hữu tài sản hơn trăm tỉ.
Mười người quản lý, cùng với những người phụ trách đều đi ra nghênh đón.
Mà những người công nhân đã bị xua đi vẫn chưa đi hết hẳn, còn vài người thích hóng hớt vẫn còn đứng yên tại chỗ.
Lúc này Mao Quang Phi cũng không thèm để ý đến họ nữa, vội vàng theo bước quản lý Trung để bước lại gần.
Ba chiếc xe màu đen từ từ dừng lại, từ hai chiếc xe trước và sau bước ra tám tên vệ sĩ mặc áo đen.
Cả tám người đều mặc một bộ vest màu đen, trên mặt đeo một chiếc kính râm, thân thể vạm vỡ cường tráng.
Sau khi họ xuống xe, lập tức vây quanh chiếc xe Benz ở giữa.
Từ trên chiếc xe đó, đi xuống một thanh niên chỉ hơn ba mươi tuổi, dáng người còn cường tráng hơn đảm vệ sĩ.
Dù đã có lớp quần áo bên trên cũng không thể che lấp được cơ bắp mạnh mẽ và sức mạnh của người đó.
"Anh Cường? Anh, anh..."
Đột nhiên Trường Quyền hô lên một tiếng, bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Gã thường xuyên lăn lộn ở nơi này, những người gã hay tiếp xúc cũng chỉ là dạng long ngư hỗn tạp, tam giáo cửu lưu.
Nhưng ở nơi này, nếu nhắc đến người có tiếng tăm nhất thì không thể không kể đến Dư Văn Cường.
Trước đây Trương Quyền chỉ tình cờ nhìn thấy Dư Văn Cường từ phía xa được mấy lần, không ngờ bây giờ lại được nhìn gần tận mắt như vậy.
Rất nhiều công nhân bản địa cũng cực kỳ kinh
ngạc.
Dù sao thì Dư Văn Cường cũng rất nổi danh ở nơi này.
Hồi trước, khi chốn này chưa được khai thác thì mọi thứ đều rất loạn, Dư Văn Cường bèn tập hợp mấy anh em thành một bang phái, chính thức thành danh.
Hiện giờ, theo sự phát triển của xã hội, hoàn cảnh cũng dần tốt lên rồi, Dư Văn Cường mới bắt đầu tẩy trắng.
Mãi đến nửa năm trước thì đã thực sự rút lui.
Nhưng ai cũng biết, đây chỉ là để ứng phó mà thôi! Chỉ cần Dư Văn Cường muốn thì lúc nào cũng có thể triệu tập lại các anh em ngày trước.
"Cậu là?" Dư Văn Cường liếc nhìn Trương Quyền một chút.
Chưa đợi Trương Quyền trả lời, Dư Văn Cường đã khoát tay, nói: "Bây giờ tôi làm việc cho tổng giám đốc Vương."
Một câu đã giải thích rõ mọi chuyện.
Lời này vừa ra, cả đám người lập tức cảm thấy kính sợ thêm đối với vị này.
Ngay cả dạng người như Dư Văn Cường đều có thể thu phục được, người đó thực sự không thể coi thường!
Sau khi Dư Văn Cường nói xong, đích thân mở cửa xe ra, hơi cúi người nghênh đón.
"Bop!"
Một bàn chân đi giày da cá sấu giẫm lên đất, sau đó là một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Người đó mặc một bộ vest được may đo riêng, cực kỳ vừa vặn, khí chất trên người thuộc về những người thành đạt.
Người đó giơ tay lên vuốt vuốt cổ áo, chiếc đồng hồ Patek Philippe sáng lấp lánh.
Đồng hồ bạch kim 18K khảm kim cương, đồng hồ Patek Philippe TWENTY đời bốn, chỉ một chiếc đồng hồ này đã có giá trị hơn bảy tỉ đồng.
"Tổng giám đốc Vương!"
"Tổng giám đốc vất vả rồi!"
"Hoan nghênh tổng giám đốc đến thị sát công
trường.
Mười người quản lý cùng nhau tiến lên, cung kính chào hỏi người đó.
Nhìn bộ dạng của bọn họ kìa, đang hận không
thể để người kia nhìn mình nhiều thêm một cái.
Dù sao thì tổng giám đốc Vương này đúng thật là phú ông tiền tỉ, giá trị bản thân vượt quá 9 chữ sốt
Nhưng, khi Cao Phong nhìn thấy người trung niên đó, lại chỉ nhướng mày, trong đầu hiện lên vô số hồi ức.
Sao lại là ông ta?
Vì sao ông ta lại xuất hiện ở đây?
Nhớ đến những quá khứ đủ loại cùng người đó, trong lòng Cao Phong không khỏi lo lắng. Nếu bị ông ta nhận ra, bại lộ thân phận chỉ là
chuyện nhỏ, liệu ông ta có thừa cơ hội này báo thù
hay không?
Tuy ngày trước Cao Phong có nương tay lưu tình với ông ta, nhưng lòng người đa đoan, hiện giờ ngoài mấy người Kim Tuyết Mai Lâm Vạn Quân ra, Cao Phong không dám tin tưởng bất kỳ kẻ nào nữa.
Trong lòng Cao Phong loạn vô cùng, rồi mắt anh chợt lóe lên, cúi đầu xuống giấu đi gương mặt của mình, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
"Mả cha thằng kia mày đứng lại đó cho tao! Gây chuyện xong thì muốn chạy à?"
Nhưng, khi Cao Phong vừa mới quay người thì chợt nghe tiếng một người kêu lên.
Cả đám người thấy vậy, đồng loạt nhìn sang phía bên này.
Mà ông chủ Vương bên kia thì không hề để ý đến những chuyện đó, đang chuẩn bị đi thị sát công trường dưới sự hướng dẫn của mười người quản lý.
"Xin tổng giám đốc hãy đội chiếc nón bảo hộ này lên." Quản lý Trương vội vàng mang đến một cái nón bảo hộ mới tinh, ý đồ nịnh nọt.
Tổng giám đốc Vương cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy chuẩn bị đội lên.
"Mẹ mày! Mày làm loạn xong muốn chạy hả Cao Phong!" Trương Quyền quay đầu lại, chửi một
câu.
"Cạch!"
Không ai ngờ được rằng, sau khi nghe thấy Trương Quyền nói vậy, tay tổng giám đốc Vương hơi run lên, chiếc nón bảo hộ lập tức rơi xuống đất.
Rồi, ông ta mở to mắt ra, nhìn sang phía Trương Quyền.
Trương Quyền vừa chửi vừa lại gần Cao
Phong, tiện tay nhặt một thanh gậy thép lên. "Đã xảy ra chuyện gì?" Dư Văn Cường trầm giọng hỏi.
"Thưa anh Cường, thẳng ranh này đến công trường chúng ta gây chuyện, đánh ngã hết mười mấy người của chúng ta." Trương Quyền chỉ thẳng về phía Cao Phong, tố cáo.
Dư Văn Cường nhìn qua, thấy hơn mười người
Bình luận facebook