Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 751: Trẻ mồ Côi?
Người đàn ông đi đến, dùng lời giản dị, nhưng ý nghĩa sâu xa mà báo cáo.
"Nói."
Long Tuấn Hạo cũng không quay đầu lại mà chỉ nói ra một chữ.
"Ông ta nói khối Tập đoàn Phong Hạo, chính là một đám ô hợp."
"Mọi người chúng ta, bao gồm cả anh ở bên trong, đều là kẻ làm thuê cho người khác."
"Bởi vì mấy chữ khối Tập đoàn Phong Hạo này, chữ Phong ở phía trước, tên của anh lại xếp ở phía sau..."
"Cho nên, ông ta nói chúng ta đến từ khối Tập đoàn ở trên, bao gồm cả anh ở bên trong, tất cả đều là con rối bị người ta điều khiển "
Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó nói thẳng tin tức ra cho Long Tuấn Hạo nghe.
"Ừ"
Long Tuấn Hạo gật đầu, anh lấy một tấm vải da mềm, nhẹ nhàng lau chùi thân súng.
Người đàn ông không hề nói thêm nửa câu vô nghĩa nào, nói xong thì cứ khom người chờ đợi như vậy.
Thời gian trôi qua gần một phút đồng hồ, Long Tuấn Hạo mới cất cây súng lục Đại Bàng Sa Mạc vào, sau đó lập tức đứng lên.
Tiếp theo, anh ta cất bước chân, đi ra bên ngoài.
"Anh Hạo, anh có gì phân phó không?"
Người đàn ông hỏi.
"Có người không thành thật, tôi sẽ dạy cho ông ta biết, đạo lý của Việt Nam."
"Đạo lý này chính là, họa từ miệng mà ra."
Long Tuấn Hạo cười lạnh một tiếng.
Người đàn ông nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cũng vội vàng cất bước đuổi theo.
"Để hai mươi ngàn người ở lại đóng giữ nơi đây, ba mươi ngàn bốn trăm người còn lại, sắp xếp cho đủ quân số, dấy binh chiếm đoạt quân phiệt."
Long Tuấn Hạo ra mệnh lệnh, sau đó anh ta cất bước đi ra khỏi cửa phòng.
Lúc này đây, anh ta vẫn muốn đích thân dẫn đội như cũ.
"Anh Hạo, đi chiếm đánh quân phiệt đang có sáu mươi bảy ngàn người, chúng ta..."
Người đàn ông hơi lưỡng lự.2069253_2_25,60
"Ông đây là chiến sĩ của khối Tập đoàn Phong Hạo, mỗi người đều có thể lấy một chọi mười, mỗi người ai cũng đều có kinh nghiệm.
Ba mươi ngàn người đánh sáu mươi ngàn người của ông ta, đó đã là tôn trọng ông ta rồi!"
Long Tuấn Hạo vừa nói vừa đi đến đài cao phía trước.
Đài cao cao sáu mét, cái đài này tồn tại giống như để bổ nhiệm tướng lĩnh vậy.
Người đàn ông cũng không hề do dự nữa, anh ta lập tức ngực đầu.
Sau đó người đàn ông lại trưng cầu ý kiến của Long Tuấn Hạo một lần nữa, rồi cất bước đi vào phòng thông báo.
"Các ban của khối Tập đoàn Phong Hiên chú ý, anh Hạo có lệnh, toàn thể đến đài cao tập hợp."
"Súng liên thanh với ba trăm khẩu súng máy hạng nặng, pháo thủ với ba mươi viên RPG, hai trăm viên đạn pháo."
"Toàn bộ thành viên ăn mặc đồng phục chiến đấu trên đất liền, mỗi người tự chuẩn bị đạn được, toàn thể chuẩn bị chiến đấu."
Trong chốc lát, toàn bộ những người đang ở nơi trú quân của khối Tập đoàn Phong Hạo, nghe tin thì lập tức hành động.
Từng thành viên của khối Tập đoàn Phong Hạo, nghe âm thanh từ đài phát thanh phát ra như thế, tất cả đều buông mọi chuyện ở trong tay xuống, đi đến tập hợp chỗ đài cao.
Long Tuấn Hạo đứng trên đài cao cao sáu mét, mặt hướng về phía Đông, anh ta đứng nhìn đầy ngạo nghễ, trên mặt lộ vẻ cương quyết.
Ngay phía Đông, chính là phương hướng của Việt Nam.
Mỗi một lần dẫn người đi chinh chiến, Long Tuấn Hạo đều lại đứng ở trên đài cao này, khích lệ tinh thần của binh sĩ.
Mắt nhắm tới hướng Đông, lại càng vì để cho Long Tuấn Hạo luôn luôn ghi nhớ rằng, bản thân mình vì sao mà chiến.
Chuyện của Long Tuấn Hạo ở bên này, chẳng qua chỉ là một phần thế lực trong khối Tập đoàn Phong Hạo mà thôi.
Tất cả các thành viên tham gia một cuộc hội nghị kia của Lâm Vạn Quân, đều đang đốc hết khả năng, đi mở rộng và phát triển lực lượng của riêng mình.
Bọn họ không luân phiên chinh chiến được như Long Tuấn Hạo, nhưng bọn họ cũng am hiểu các khu vực như mình, cũng luôn phấn đấu không ngừng.
Tất cả những cố gắng đều là vì một khoảnh khắc trở về ấy.
Tất cả những nỗ lực, chỉ là vì cái ngày về nhà kia.
Thành phố Hà Nội, là nhà của bọn họ.
Mà Cao Phong, chính là người mà có thể dẫn bọn họ về nhà.
Giống như là một ánh sao mai, chiếu sáng con đường trước mặt cho bọn họ.
Những người Lâm Vạn Quân này, đang toàn lực ứng phó, luôn ra sức tăng tốc tiến độ.
Nơi Thị trấn biển Đông này, bởi vì Cao Phong gia nhập vào, nên cũng đã bắt đầu phát sinh thay đổi từng bước.
Thị trấn Biển Đông, Câu lạc bộ Tân Đông.
Cả người Dương Tuấn Minh mặc một cái áo choàng tắm, anh ta đang nằm lên chiếc ghế làm bằng da mềm, bên cạnh có hai cô gái đang xoa bóp cho anh ta.
Hai cô nàng đều ăn mặc cực ít, ngọn đèn màu hồng nhạt ở trong phòng làm nổi bật lên làn da của hai cô nàng, hiện ra một da dẻ vô cùng mềm mại.
Trong quá trình xoa bóp, hai cô nàng luôn luôn ngẩng đầu lên, liếc mắt đưa tình với Dương Tuấn Minh.
Dù sao thì Dương Tuấn Minh cũng là cậu ấm của Xí nghiệp Dương Hoành ở Biển Đông này đói Không chỉ là thân phận cực kỳ cao quý, mà tiền có trong nhà, lại càng không bao giờ đếm hết.
Nếu như có thể móc nối được với Dương Tuấn Minh, Dương Tuấn Minh chỉ tùy ý búng tiền ra từ trong kẽ ngón tay một chút cho bọn họ thôi, vậy thì cả đời này, bọn họ cũng không cần làm cái nghề này nữa.
Chỉ có điều là, hình như hôm nay Dương Tuấn Minh không có tâm trạng đó.
Cho dù hai cô nàng có ra hiệu ngâm như thế nào, anh ta cũng không hề liếc mắt bọn họ nhiều hơn một cái, sắc mặt cứ u ám không nói câu nào.
Rất nhanh sau đó, cánh cửa trong phòng vang lên tiếng gõ, có hai thanh niên trẻ tuổi đi vào.
"Anh Minh"
Hai gã thanh niên đi vào phòng trong, sau đó vội vàng khom người chào hỏi.
"Tôi nói rồi, Không điều tra rõ ràng được thì đừng có đến gặp tôi."
Dương Tuấn Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người.
"Anh Minh, tất cả thông tin về thằng nhóc Cao Vũ kia, chúng tôi đều điều tra rõ ràng rồi."
Một gã thanh niên vội vàng cung kính trả lời.
Dương Tuấn Minh nghe vậy, cơ thể vốn đang nằm của anh ta, trong nháy mắt đã ngồi dậy, anh ta nói: "Nói hết không sót chữ nào cho tôi."
"Vâng, anh Minh."
"Thằng nhóc Cao Vũ này là người vùng Thị trấn Biển Đông, trước kia là trẻ mồ côi trong Viện phúc lợi ở phía Nam thị trấn."
"Sau khi trưởng thành thì liên rời khỏi Cô nhi viện, sau đó lại đợi ở Thị trấn Biển Đông một khoảng thời gian rồi rời khỏi Thị trấn Biển Đông."
"Từ đó về sau đều không có tin tức gì nữa.
Mãi cho đến khoảng thời gian này, anh ta mới đột nhiên xuất hiện ở Thị trấn Biển Đông.
Hẳn là vừa trở về cách đây không lâu."
Gã thanh niên không dám có bất kỳ sự do dự gì, gã nói ra hết thông tin mà mình đi điều tra được, không sót một chữ nào.
Vũ Hoàng Lê này là một tên cáo già, ông làm việc vô cùng cẩn thận.
Lúc trước vào thời điểm làm giấy chứng minh nhân dân cho Cao Phong, cũng không phải là chỉ đơn đơn giản giản làm giả giấy chứng minh, và cho thân phận này một bối cảnh trong sạch mà thôi.
Không thể không nói, Vũ Hoàng Lê này đã làm từng bước từng bước rất hoàn hảo, giúp Cao Phong tránh được khá nhiều nỗi lo về sau.
Nếu như nói cách khác, cái tên Cao Vũ này dần dần nổi danh ở Thị trấn Biển Đông, vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người đi điều tra một phen.
Mà chiêu thức treo đầu dê bán thịt chó này của Vũ Hoàng Lê, xem như là giúp cho Cao Phong tránh được rất nhiều phiền toái.
Thân phận lúc này của Cao Phong ở Thị trấn Biển Đông, chính là Cao Vũ, hơn nữa cái thân phận này thật sự có tồn tại.
"Cái gì chứ? Hoá ra chỉ là một thằng mồ côi thôi à, ha ha ha! Cười chết ông đây rồi!"
Dương Tuấn Minh nghe vậy thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì không kiềm chế được mà cứ cười "Ha ha"
không ngừng.
Khó trách vào thời điểm đua xe cùng với Cao Vũ trước kia, dường như Cao Vũ không hề sợ chết.
Cho dù con đường có ngoằn ngoèo nguy hiểm cỡ nào, anh ta cũng không hề giảm tốc độ một chút nào, cứ trực tiếp mà drift qua khúc cua.
Hoá ra, anh ta chỉ là một thằng không lo không nghĩ, một thằng mồ côi một nhà không người thân thôi nha! "Đúng vậy đó anh Minh, anh ta chỉ là một thằng mồ cô mà thôi."
Gã thanh niên cũng vội vàng cười theo.
"Vậy sao anh ta có thể qua lại với Nam Phương Minh Nguyệt nhỉ? Nói anh ta ở bên ngoài mấy năm, có phải đã làm ăn phát đạt gì đó rồi hay không?"
Dương Tuấn Minh vuốt cằm trầm tư hỏi.
"Anh Minh, tôi cũng đã điều tra về bối cảnh của Cao Vũ rôi, anh ta không hê là một nhân vật lớn nào cả."
"Chỉ có điều là lưu lạc ở bên ngoài mây năm, có thể trong tay cũng đã kiếm được một ít tiền."
"Cho nên sau khi trở về, anh ta đã mua một ngôi nhà ngay tại Seaside Garden."
"Tất cả tài sản, chỉ có một ngôi nhà đó với còn có một chiếc Santana, cũng không còn bất kỳ cái gì khác nữa."
"Vẽ phần sao anh ta có thể qua lại với chị Minh Nguyệt, chắc là biết qua đua xe"
Gã thanh niên vội trả lời.
Chỉ có điều là Dương Tuấn Minh nghe đến đó, anh ta lại không nói tiếp ngay, mà là khẽ nhíu mày.
Chuyện, thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi?
"Nói."
Long Tuấn Hạo cũng không quay đầu lại mà chỉ nói ra một chữ.
"Ông ta nói khối Tập đoàn Phong Hạo, chính là một đám ô hợp."
"Mọi người chúng ta, bao gồm cả anh ở bên trong, đều là kẻ làm thuê cho người khác."
"Bởi vì mấy chữ khối Tập đoàn Phong Hạo này, chữ Phong ở phía trước, tên của anh lại xếp ở phía sau..."
"Cho nên, ông ta nói chúng ta đến từ khối Tập đoàn ở trên, bao gồm cả anh ở bên trong, tất cả đều là con rối bị người ta điều khiển "
Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó nói thẳng tin tức ra cho Long Tuấn Hạo nghe.
"Ừ"
Long Tuấn Hạo gật đầu, anh lấy một tấm vải da mềm, nhẹ nhàng lau chùi thân súng.
Người đàn ông không hề nói thêm nửa câu vô nghĩa nào, nói xong thì cứ khom người chờ đợi như vậy.
Thời gian trôi qua gần một phút đồng hồ, Long Tuấn Hạo mới cất cây súng lục Đại Bàng Sa Mạc vào, sau đó lập tức đứng lên.
Tiếp theo, anh ta cất bước chân, đi ra bên ngoài.
"Anh Hạo, anh có gì phân phó không?"
Người đàn ông hỏi.
"Có người không thành thật, tôi sẽ dạy cho ông ta biết, đạo lý của Việt Nam."
"Đạo lý này chính là, họa từ miệng mà ra."
Long Tuấn Hạo cười lạnh một tiếng.
Người đàn ông nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cũng vội vàng cất bước đuổi theo.
"Để hai mươi ngàn người ở lại đóng giữ nơi đây, ba mươi ngàn bốn trăm người còn lại, sắp xếp cho đủ quân số, dấy binh chiếm đoạt quân phiệt."
Long Tuấn Hạo ra mệnh lệnh, sau đó anh ta cất bước đi ra khỏi cửa phòng.
Lúc này đây, anh ta vẫn muốn đích thân dẫn đội như cũ.
"Anh Hạo, đi chiếm đánh quân phiệt đang có sáu mươi bảy ngàn người, chúng ta..."
Người đàn ông hơi lưỡng lự.2069253_2_25,60
"Ông đây là chiến sĩ của khối Tập đoàn Phong Hạo, mỗi người đều có thể lấy một chọi mười, mỗi người ai cũng đều có kinh nghiệm.
Ba mươi ngàn người đánh sáu mươi ngàn người của ông ta, đó đã là tôn trọng ông ta rồi!"
Long Tuấn Hạo vừa nói vừa đi đến đài cao phía trước.
Đài cao cao sáu mét, cái đài này tồn tại giống như để bổ nhiệm tướng lĩnh vậy.
Người đàn ông cũng không hề do dự nữa, anh ta lập tức ngực đầu.
Sau đó người đàn ông lại trưng cầu ý kiến của Long Tuấn Hạo một lần nữa, rồi cất bước đi vào phòng thông báo.
"Các ban của khối Tập đoàn Phong Hiên chú ý, anh Hạo có lệnh, toàn thể đến đài cao tập hợp."
"Súng liên thanh với ba trăm khẩu súng máy hạng nặng, pháo thủ với ba mươi viên RPG, hai trăm viên đạn pháo."
"Toàn bộ thành viên ăn mặc đồng phục chiến đấu trên đất liền, mỗi người tự chuẩn bị đạn được, toàn thể chuẩn bị chiến đấu."
Trong chốc lát, toàn bộ những người đang ở nơi trú quân của khối Tập đoàn Phong Hạo, nghe tin thì lập tức hành động.
Từng thành viên của khối Tập đoàn Phong Hạo, nghe âm thanh từ đài phát thanh phát ra như thế, tất cả đều buông mọi chuyện ở trong tay xuống, đi đến tập hợp chỗ đài cao.
Long Tuấn Hạo đứng trên đài cao cao sáu mét, mặt hướng về phía Đông, anh ta đứng nhìn đầy ngạo nghễ, trên mặt lộ vẻ cương quyết.
Ngay phía Đông, chính là phương hướng của Việt Nam.
Mỗi một lần dẫn người đi chinh chiến, Long Tuấn Hạo đều lại đứng ở trên đài cao này, khích lệ tinh thần của binh sĩ.
Mắt nhắm tới hướng Đông, lại càng vì để cho Long Tuấn Hạo luôn luôn ghi nhớ rằng, bản thân mình vì sao mà chiến.
Chuyện của Long Tuấn Hạo ở bên này, chẳng qua chỉ là một phần thế lực trong khối Tập đoàn Phong Hạo mà thôi.
Tất cả các thành viên tham gia một cuộc hội nghị kia của Lâm Vạn Quân, đều đang đốc hết khả năng, đi mở rộng và phát triển lực lượng của riêng mình.
Bọn họ không luân phiên chinh chiến được như Long Tuấn Hạo, nhưng bọn họ cũng am hiểu các khu vực như mình, cũng luôn phấn đấu không ngừng.
Tất cả những cố gắng đều là vì một khoảnh khắc trở về ấy.
Tất cả những nỗ lực, chỉ là vì cái ngày về nhà kia.
Thành phố Hà Nội, là nhà của bọn họ.
Mà Cao Phong, chính là người mà có thể dẫn bọn họ về nhà.
Giống như là một ánh sao mai, chiếu sáng con đường trước mặt cho bọn họ.
Những người Lâm Vạn Quân này, đang toàn lực ứng phó, luôn ra sức tăng tốc tiến độ.
Nơi Thị trấn biển Đông này, bởi vì Cao Phong gia nhập vào, nên cũng đã bắt đầu phát sinh thay đổi từng bước.
Thị trấn Biển Đông, Câu lạc bộ Tân Đông.
Cả người Dương Tuấn Minh mặc một cái áo choàng tắm, anh ta đang nằm lên chiếc ghế làm bằng da mềm, bên cạnh có hai cô gái đang xoa bóp cho anh ta.
Hai cô nàng đều ăn mặc cực ít, ngọn đèn màu hồng nhạt ở trong phòng làm nổi bật lên làn da của hai cô nàng, hiện ra một da dẻ vô cùng mềm mại.
Trong quá trình xoa bóp, hai cô nàng luôn luôn ngẩng đầu lên, liếc mắt đưa tình với Dương Tuấn Minh.
Dù sao thì Dương Tuấn Minh cũng là cậu ấm của Xí nghiệp Dương Hoành ở Biển Đông này đói Không chỉ là thân phận cực kỳ cao quý, mà tiền có trong nhà, lại càng không bao giờ đếm hết.
Nếu như có thể móc nối được với Dương Tuấn Minh, Dương Tuấn Minh chỉ tùy ý búng tiền ra từ trong kẽ ngón tay một chút cho bọn họ thôi, vậy thì cả đời này, bọn họ cũng không cần làm cái nghề này nữa.
Chỉ có điều là, hình như hôm nay Dương Tuấn Minh không có tâm trạng đó.
Cho dù hai cô nàng có ra hiệu ngâm như thế nào, anh ta cũng không hề liếc mắt bọn họ nhiều hơn một cái, sắc mặt cứ u ám không nói câu nào.
Rất nhanh sau đó, cánh cửa trong phòng vang lên tiếng gõ, có hai thanh niên trẻ tuổi đi vào.
"Anh Minh"
Hai gã thanh niên đi vào phòng trong, sau đó vội vàng khom người chào hỏi.
"Tôi nói rồi, Không điều tra rõ ràng được thì đừng có đến gặp tôi."
Dương Tuấn Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người.
"Anh Minh, tất cả thông tin về thằng nhóc Cao Vũ kia, chúng tôi đều điều tra rõ ràng rồi."
Một gã thanh niên vội vàng cung kính trả lời.
Dương Tuấn Minh nghe vậy, cơ thể vốn đang nằm của anh ta, trong nháy mắt đã ngồi dậy, anh ta nói: "Nói hết không sót chữ nào cho tôi."
"Vâng, anh Minh."
"Thằng nhóc Cao Vũ này là người vùng Thị trấn Biển Đông, trước kia là trẻ mồ côi trong Viện phúc lợi ở phía Nam thị trấn."
"Sau khi trưởng thành thì liên rời khỏi Cô nhi viện, sau đó lại đợi ở Thị trấn Biển Đông một khoảng thời gian rồi rời khỏi Thị trấn Biển Đông."
"Từ đó về sau đều không có tin tức gì nữa.
Mãi cho đến khoảng thời gian này, anh ta mới đột nhiên xuất hiện ở Thị trấn Biển Đông.
Hẳn là vừa trở về cách đây không lâu."
Gã thanh niên không dám có bất kỳ sự do dự gì, gã nói ra hết thông tin mà mình đi điều tra được, không sót một chữ nào.
Vũ Hoàng Lê này là một tên cáo già, ông làm việc vô cùng cẩn thận.
Lúc trước vào thời điểm làm giấy chứng minh nhân dân cho Cao Phong, cũng không phải là chỉ đơn đơn giản giản làm giả giấy chứng minh, và cho thân phận này một bối cảnh trong sạch mà thôi.
Không thể không nói, Vũ Hoàng Lê này đã làm từng bước từng bước rất hoàn hảo, giúp Cao Phong tránh được khá nhiều nỗi lo về sau.
Nếu như nói cách khác, cái tên Cao Vũ này dần dần nổi danh ở Thị trấn Biển Đông, vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người đi điều tra một phen.
Mà chiêu thức treo đầu dê bán thịt chó này của Vũ Hoàng Lê, xem như là giúp cho Cao Phong tránh được rất nhiều phiền toái.
Thân phận lúc này của Cao Phong ở Thị trấn Biển Đông, chính là Cao Vũ, hơn nữa cái thân phận này thật sự có tồn tại.
"Cái gì chứ? Hoá ra chỉ là một thằng mồ côi thôi à, ha ha ha! Cười chết ông đây rồi!"
Dương Tuấn Minh nghe vậy thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì không kiềm chế được mà cứ cười "Ha ha"
không ngừng.
Khó trách vào thời điểm đua xe cùng với Cao Vũ trước kia, dường như Cao Vũ không hề sợ chết.
Cho dù con đường có ngoằn ngoèo nguy hiểm cỡ nào, anh ta cũng không hề giảm tốc độ một chút nào, cứ trực tiếp mà drift qua khúc cua.
Hoá ra, anh ta chỉ là một thằng không lo không nghĩ, một thằng mồ côi một nhà không người thân thôi nha! "Đúng vậy đó anh Minh, anh ta chỉ là một thằng mồ cô mà thôi."
Gã thanh niên cũng vội vàng cười theo.
"Vậy sao anh ta có thể qua lại với Nam Phương Minh Nguyệt nhỉ? Nói anh ta ở bên ngoài mấy năm, có phải đã làm ăn phát đạt gì đó rồi hay không?"
Dương Tuấn Minh vuốt cằm trầm tư hỏi.
"Anh Minh, tôi cũng đã điều tra về bối cảnh của Cao Vũ rôi, anh ta không hê là một nhân vật lớn nào cả."
"Chỉ có điều là lưu lạc ở bên ngoài mây năm, có thể trong tay cũng đã kiếm được một ít tiền."
"Cho nên sau khi trở về, anh ta đã mua một ngôi nhà ngay tại Seaside Garden."
"Tất cả tài sản, chỉ có một ngôi nhà đó với còn có một chiếc Santana, cũng không còn bất kỳ cái gì khác nữa."
"Vẽ phần sao anh ta có thể qua lại với chị Minh Nguyệt, chắc là biết qua đua xe"
Gã thanh niên vội trả lời.
Chỉ có điều là Dương Tuấn Minh nghe đến đó, anh ta lại không nói tiếp ngay, mà là khẽ nhíu mày.
Chuyện, thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi?
Bình luận facebook