Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 763: Mù mắt chó!
Đám Thôi Minh Xung lúc này vô cùng tức giận.
Bản thân mang theo hơn ba mươi người tới đây, Nam Phương Minh Nguyệt và Cao Phong không những không sợ hãi chút nào mà còn ở đó nói luyên thuyên sao? "Câm miệng ngay cho ông đây!"
Thôi Minh Xung hét lớn một tiếng: "Hôm nay hai người các người tất cả đều phải quỳ xuống đây cho tôi!"
Nam Phương Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, tự tin bước về phía trước.
"Cậu quen lão Sẹo sao?"
Nam Phương Minh Nguyệt liếc mắt một cái về phía Thôi Minh Xung.
Nghe thấy cái tên này, Thôi Minh Xung lập tức sửng sốt.
Mà những người xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó trên mặt bắt đầu có chút hồi hộp.
"Lão Sẹo? Là lão Sẹo năm năm trước chỉ một nhát dao đã chém bay một con phố à?"
"Trừ ông ta, ở thành phố này còn ai dám tự xưng là lão Sẹo chứ?"
"Mẹ tôi ơi! Vậy đúng là ông ta thật à, trời đất! Nhắc tới lão Sẹo, mọi người xung quanh đều vô cùng khiếp sợ, không dám tin tưởng nhìn chăm chăm về phía Nam Phương Minh Nguyệt.
Chẳng lẽ Nam Phương Minh Nguyệt này có quen biết lão Sẹo sao? Nếu nói như vậy, có lẽ Thôi Minh Xung quả thật không dám động tới cô ấy.
"Thấy sao nào? Hiện tại cậu cũng đủ mạnh rồi, cậu hoàn toàn không cần động tay nữa, người khác cũng không dám động vào cậu.
Loại người giống như cậu với cách thức động tay như vậy thật sự là quá mức thấp kém rồi."
Nam Phương Minh Nguyệt khiếu khích liếc mắt về phía Cao Phong.
Cao Phong vuốt chóp mũi, cười cười tỏ vẻ không có ý kiến gì.
"Lão Sẹo thì sao, cô biết lão Sẹo à?"
Thôi Minh Xung nhíu mày hỏi.
"Không sai!"
Nam Phương Minh Nguyệt hừ một tiếng rồi nói: "Lão Sẹo thấy tôi, cũng phải gọi chị đây một tiếng bà cô đấy.
Nếu các cậu thức thời thì nên nhanh chóng cút đi đi, đừng động vào tôi."
Những câu này vừa nói ra, mọi người xung quanh vô cùng cạn lời, Thôi Minh Xung cũng vì thế mà ngẩn ra.
Nhưng không đợi Nam Phương Minh Nguyệt nói tiếp, Thôi Minh Xung đột nhiên nở nụ cười.
"Thật là chọc cười chết ông đây rôi, một kẻ hèn hạ như lão Sẹo đã cho cô dũng khí lớn như vậy à? Nếu như là ba ngày trước, ông đây quả thật đã bị cô dọa sợ rôi.
Nhưng bây giờ thì lão Sẹo mẹ nó là cái thá gì chứ, cô bảo ông ta tới trước mặt tôi khoe khoang một chút thử xem?"2070835_2_25,60
Thôi Minh Xung ngẩng cao đầu, tay phải nghiêng nghiêng chỉ lên trời, giọng nói cuông vọng gọi thẳng tên của lão Sẹo ra.
"Hít..
Mọi người xung quanh lại một lần nữa bị câu nói kiêu ngạo này của Thôi Minh Xung dọa sợ.
Cậu ta vậy mà ngay cả lão Sẹo cũng không thèm nể mặt ư? Ai cho cậu ta dũng khí đó? Nam Phương Minh Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, trong quá khứ, đôi khi đụng phải những kẻ côn đồ, chỉ cần nhắc tới tên của lão Sẹo, quả thật còn có hiệu quả hơn gọi cảnh sát tới nhiêu.
Tình huống hôm nay là như nào vậy? Nam Phương Minh Nguyệt bỗng nhiên có chút xấu hổ, vốn dĩ muốn khoe khoang mối quan hệ của mình trước mặt Cao phong một chút.
Kết quả, Thôi Minh Xung lại không thèm nể nang gì lão Sẹo rồi? "Sao vậy, không phục à? Không phục thì cô lập tức gọi điện cho lão Sẹo đi, cô xem thử ông ta có dám nói chuyện hay không!"
Thôi Minh Xung cười lạnh nói.
Hiện tại cậu ta cũng không hê nóng nảy, cứ như vậy khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hai người Nam Phương Minh Nguyệt.
Loại trò chơi mèo vờn chuột này, quả thật không thú vị gì hết.
Nam Phương Minh Nguyệt cần cần môi, sau đó lấy điện thoại ra rồi gọi cho lão Sẹo.
"Nếu không thì để tôi tới giải quyết?"
Cao Phong ho một tiếng nói.
"Anh giải quyết cái gì chứ? Anh quen biết ai? Cứ đứng im đó đợi đi!"
Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tìm được số điện thoại của lão Sẹo rồi ấn nút gọi.
"Alo, tôi là Nam Phương Minh Nguyệt."
Sau khi điện thoại được kết nối, Nam Phương Minh Nguyệt nhìn thoáng qua Thôi Minh Xung rồi nói thẳng.
Vừa nói vừa mở loa ngoài ra.
"Ôi trời, bà cô của tôi ơi, sao cô lại gọi điện cho tôi thế này?"
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của lão Sẹo, quả thật vô cùng tôn kính đối với Nam Phương Minh Nguyệt.
"Ông có quen một kẻ tên là Thôi Minh Xung không? Cậu ta nói ông ở trước mặt cậu ta không dám làm gì hết."
Nam Phương Minh Nguyệt lại lần nữa liếc mắt nhìn thoáng qua Thôi Minh Xung.
Mà Thôi Minh Xung vẫn khoanh hai tay trước ngực như vậy, vân mang biểu cảm nghiền ngẫm nhự cũ.
"Chuyện này...
Nghe Nam Phương Minh Nguyệt nói xong, lão Sẹo ở bên kia điện thoại lập tức rơi vào im lặng.
"Sao vậy?"
Nam Phương Minh Nguyệt khẽ nhíu mày.
Tên Thôi Minh Xung này vừa nhìn đã thấy chính là một tên du côn hư hỏng chính hiệu.
Chẳng lẽ còn giang hồ hổ báo, có năng lực hơn cả lão Sẹo ư? "Cô Minh Nguyệt, trước kia cậu ta thấy tôi đều gọi một tiếng lão Sẹo.
Nhưng mà, thời thế thế thời, bây giờ tôi thấy cậu ta, tôi đây phải gọi một tiếng anh xung đấy."
Lão Sẹo thở dài một tiếng.
"Cái gì?"
Nam Phương Minh Nguyệt lập tức sửng sốt.
Mọi người xung quanh nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc.
Lấy thân phận của lão Sẹo mà nói, thật sự đến nỗi phải gọi Thôi Minh Xung một tiếng anh Xung sao? Bối cảnh của Thôi Minh Xung kia, rốt cuộc khủng bố tới cỡ nào chứ? "Ha ha hai"
Thôi Minh Xung không ngừng cười lớn, trên mặt toàn là vẻ trào phúng.
"Mọi chuyện rốt cuộc là sao đây?"
Sắc mặt Nam Phương Minh Nguyệt có chút lạnh lẽo.
"Cô Minh Nguyệt, thị trấn Biến Đông này đã thay đổi thời thế rồi ạ.
Nếu như cô gặp phải phiền phức gì vẫn nên gọi điện thoại trực tiếp cho dòng họ nhà mình thì hơn, tôi thật sự không giúp được..."
Lão Sẹo thở dài một tiếng, nói xong chuẩn bị cúp máy.
"Khoan đã, thời thế thay đổi là cái gì?"
Nam Phương Minh Nguyệt trừng lớn mắt.
Lão Sẹo im lặng một chút, vẫn không dám nhiều lời mà trực tiếp cúp điện thoại.
Có vẻ như chuyện này ông ta căn bản không dám nói nhiều hơn.
Nam Phương Minh Nguyệt im lặng mấy giây, có chút xấu hổ buông điện thoại xuống.
"Thế nào? Cô có thể tiếp tục gọi điện tìm người tới, hôm nay tôi cho cô thời gian, đến khi nào thấy đủ thì thôi."
Vẻ mặt Thôi Minh Xung trào phúng, cười ha ha nói.
Nam Phương Minh Nguyệt nắm chặt tay, lạnh lùng liếc mắt về phía Thôi Minh Xung một cái.
Xem ra thật sự phải gọi điện thoại cầu cứu dòng họ rồi.
Đến nỗi những người bên ngoài, Nam Phương Minh Nguyệt thật sự không thể trông cậy vào được.
Người ngay cả lão Sẹo cũng không dám đắc tội thì tìm những kẻ khác có ích gì đâu? "Không tìm thấy ai thì ngoan ngoãn quỷ xuống trước mặt ông đây, nói một câu "Anh Minh em sai rồi", tôi có lẽ sẽ xem xét xem có nên thả hai người ra không."
Thôi Minh Xung cười lạnh một tiếng, duỗi tay chỉ vào hai người họ mắng.
Nghe câu nói đó, Cao Phong nhấc chân bước tới.
"Anh muốn làm gì đây? Người đàn ông vô dụng, quay lại đi!"
Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cô thật sự không tin Cao Phong có thể đánh lại được ba mươi người này, lại không muốn Cao Phong hiểu lâm mình đang quan tâm đến anh, cho nên cố ý dùng những từ khó nghe nhất.
"Cậu không biết lão Sẹo, vậy có biết Dư Văn Cường không?"
Cao Phong hoàn toàn lờ Nam Phương Minh Nguyệt đi, nhìn chằm chằm Thôi Minh Xung rồi hỏi.
Nghe thấy cái tên này, những người trẻ tuổi quanh đó lại không có cảm giác gì cho lắm.
Một đàn anh giang hồ lâu năm không nổi danh như Dư Văn Cường, lúc trước lại kín tiếng ở phía ngoại ô, cho nên trong lòng những người trẻ tuổi này cũng không có quá nhiều danh tiếng.
Chẳng qua khi Nam Phương Minh Nguyệt nghe thấy cái tên này, lại có vẻ chần chừ một lát.
Cô ấy hình như đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi.
Nhưng mà, có vẻ danh tiếng còn kém hơn cả lão Sẹol "Tôi nói này, anh có thể đừng làm chuyện mất mặt như thế được không? Thấy tôi nói tới người quen, anh cũng bắt chước theo à?"
Nam Phương Minh Nguyệt nhíu mày nói.
"Cái gì mà Dư Văn Cường với chả Dư Văn Cương, ông đây quả thật không biết!"
Quả nhiên, Thôi Minh Xung cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Nhưng câu nói này của Thôi Minh Xung còn chưa dứt lời, đột nhiên có một người chạy nhanh tới.
Bóng người này nháy mắt phi tới trước mặt Thôi Minh Xung, lập tức tát một cái lên mặt Thôi Minh Xung.
"Bốp!"
Một âm thanh thanh thúy của bàn tay vang lên trong nháy mắt.
Một cái tát này khiến Thôi Minh Xung lập tức nổi cơn lôi đình, xoay người chuẩn bị quát tháo.
Nhưng sau khi nhìn rõ người vừa tới, những lời chửi rủa thô tục của Thôi Minh Xung lập tức bị nghẹn lại.
"Mù mắt chó"
Bản thân mang theo hơn ba mươi người tới đây, Nam Phương Minh Nguyệt và Cao Phong không những không sợ hãi chút nào mà còn ở đó nói luyên thuyên sao? "Câm miệng ngay cho ông đây!"
Thôi Minh Xung hét lớn một tiếng: "Hôm nay hai người các người tất cả đều phải quỳ xuống đây cho tôi!"
Nam Phương Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, tự tin bước về phía trước.
"Cậu quen lão Sẹo sao?"
Nam Phương Minh Nguyệt liếc mắt một cái về phía Thôi Minh Xung.
Nghe thấy cái tên này, Thôi Minh Xung lập tức sửng sốt.
Mà những người xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó trên mặt bắt đầu có chút hồi hộp.
"Lão Sẹo? Là lão Sẹo năm năm trước chỉ một nhát dao đã chém bay một con phố à?"
"Trừ ông ta, ở thành phố này còn ai dám tự xưng là lão Sẹo chứ?"
"Mẹ tôi ơi! Vậy đúng là ông ta thật à, trời đất! Nhắc tới lão Sẹo, mọi người xung quanh đều vô cùng khiếp sợ, không dám tin tưởng nhìn chăm chăm về phía Nam Phương Minh Nguyệt.
Chẳng lẽ Nam Phương Minh Nguyệt này có quen biết lão Sẹo sao? Nếu nói như vậy, có lẽ Thôi Minh Xung quả thật không dám động tới cô ấy.
"Thấy sao nào? Hiện tại cậu cũng đủ mạnh rồi, cậu hoàn toàn không cần động tay nữa, người khác cũng không dám động vào cậu.
Loại người giống như cậu với cách thức động tay như vậy thật sự là quá mức thấp kém rồi."
Nam Phương Minh Nguyệt khiếu khích liếc mắt về phía Cao Phong.
Cao Phong vuốt chóp mũi, cười cười tỏ vẻ không có ý kiến gì.
"Lão Sẹo thì sao, cô biết lão Sẹo à?"
Thôi Minh Xung nhíu mày hỏi.
"Không sai!"
Nam Phương Minh Nguyệt hừ một tiếng rồi nói: "Lão Sẹo thấy tôi, cũng phải gọi chị đây một tiếng bà cô đấy.
Nếu các cậu thức thời thì nên nhanh chóng cút đi đi, đừng động vào tôi."
Những câu này vừa nói ra, mọi người xung quanh vô cùng cạn lời, Thôi Minh Xung cũng vì thế mà ngẩn ra.
Nhưng không đợi Nam Phương Minh Nguyệt nói tiếp, Thôi Minh Xung đột nhiên nở nụ cười.
"Thật là chọc cười chết ông đây rôi, một kẻ hèn hạ như lão Sẹo đã cho cô dũng khí lớn như vậy à? Nếu như là ba ngày trước, ông đây quả thật đã bị cô dọa sợ rôi.
Nhưng bây giờ thì lão Sẹo mẹ nó là cái thá gì chứ, cô bảo ông ta tới trước mặt tôi khoe khoang một chút thử xem?"2070835_2_25,60
Thôi Minh Xung ngẩng cao đầu, tay phải nghiêng nghiêng chỉ lên trời, giọng nói cuông vọng gọi thẳng tên của lão Sẹo ra.
"Hít..
Mọi người xung quanh lại một lần nữa bị câu nói kiêu ngạo này của Thôi Minh Xung dọa sợ.
Cậu ta vậy mà ngay cả lão Sẹo cũng không thèm nể mặt ư? Ai cho cậu ta dũng khí đó? Nam Phương Minh Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, trong quá khứ, đôi khi đụng phải những kẻ côn đồ, chỉ cần nhắc tới tên của lão Sẹo, quả thật còn có hiệu quả hơn gọi cảnh sát tới nhiêu.
Tình huống hôm nay là như nào vậy? Nam Phương Minh Nguyệt bỗng nhiên có chút xấu hổ, vốn dĩ muốn khoe khoang mối quan hệ của mình trước mặt Cao phong một chút.
Kết quả, Thôi Minh Xung lại không thèm nể nang gì lão Sẹo rồi? "Sao vậy, không phục à? Không phục thì cô lập tức gọi điện cho lão Sẹo đi, cô xem thử ông ta có dám nói chuyện hay không!"
Thôi Minh Xung cười lạnh nói.
Hiện tại cậu ta cũng không hê nóng nảy, cứ như vậy khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hai người Nam Phương Minh Nguyệt.
Loại trò chơi mèo vờn chuột này, quả thật không thú vị gì hết.
Nam Phương Minh Nguyệt cần cần môi, sau đó lấy điện thoại ra rồi gọi cho lão Sẹo.
"Nếu không thì để tôi tới giải quyết?"
Cao Phong ho một tiếng nói.
"Anh giải quyết cái gì chứ? Anh quen biết ai? Cứ đứng im đó đợi đi!"
Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tìm được số điện thoại của lão Sẹo rồi ấn nút gọi.
"Alo, tôi là Nam Phương Minh Nguyệt."
Sau khi điện thoại được kết nối, Nam Phương Minh Nguyệt nhìn thoáng qua Thôi Minh Xung rồi nói thẳng.
Vừa nói vừa mở loa ngoài ra.
"Ôi trời, bà cô của tôi ơi, sao cô lại gọi điện cho tôi thế này?"
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của lão Sẹo, quả thật vô cùng tôn kính đối với Nam Phương Minh Nguyệt.
"Ông có quen một kẻ tên là Thôi Minh Xung không? Cậu ta nói ông ở trước mặt cậu ta không dám làm gì hết."
Nam Phương Minh Nguyệt lại lần nữa liếc mắt nhìn thoáng qua Thôi Minh Xung.
Mà Thôi Minh Xung vẫn khoanh hai tay trước ngực như vậy, vân mang biểu cảm nghiền ngẫm nhự cũ.
"Chuyện này...
Nghe Nam Phương Minh Nguyệt nói xong, lão Sẹo ở bên kia điện thoại lập tức rơi vào im lặng.
"Sao vậy?"
Nam Phương Minh Nguyệt khẽ nhíu mày.
Tên Thôi Minh Xung này vừa nhìn đã thấy chính là một tên du côn hư hỏng chính hiệu.
Chẳng lẽ còn giang hồ hổ báo, có năng lực hơn cả lão Sẹo ư? "Cô Minh Nguyệt, trước kia cậu ta thấy tôi đều gọi một tiếng lão Sẹo.
Nhưng mà, thời thế thế thời, bây giờ tôi thấy cậu ta, tôi đây phải gọi một tiếng anh xung đấy."
Lão Sẹo thở dài một tiếng.
"Cái gì?"
Nam Phương Minh Nguyệt lập tức sửng sốt.
Mọi người xung quanh nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc.
Lấy thân phận của lão Sẹo mà nói, thật sự đến nỗi phải gọi Thôi Minh Xung một tiếng anh Xung sao? Bối cảnh của Thôi Minh Xung kia, rốt cuộc khủng bố tới cỡ nào chứ? "Ha ha hai"
Thôi Minh Xung không ngừng cười lớn, trên mặt toàn là vẻ trào phúng.
"Mọi chuyện rốt cuộc là sao đây?"
Sắc mặt Nam Phương Minh Nguyệt có chút lạnh lẽo.
"Cô Minh Nguyệt, thị trấn Biến Đông này đã thay đổi thời thế rồi ạ.
Nếu như cô gặp phải phiền phức gì vẫn nên gọi điện thoại trực tiếp cho dòng họ nhà mình thì hơn, tôi thật sự không giúp được..."
Lão Sẹo thở dài một tiếng, nói xong chuẩn bị cúp máy.
"Khoan đã, thời thế thay đổi là cái gì?"
Nam Phương Minh Nguyệt trừng lớn mắt.
Lão Sẹo im lặng một chút, vẫn không dám nhiều lời mà trực tiếp cúp điện thoại.
Có vẻ như chuyện này ông ta căn bản không dám nói nhiều hơn.
Nam Phương Minh Nguyệt im lặng mấy giây, có chút xấu hổ buông điện thoại xuống.
"Thế nào? Cô có thể tiếp tục gọi điện tìm người tới, hôm nay tôi cho cô thời gian, đến khi nào thấy đủ thì thôi."
Vẻ mặt Thôi Minh Xung trào phúng, cười ha ha nói.
Nam Phương Minh Nguyệt nắm chặt tay, lạnh lùng liếc mắt về phía Thôi Minh Xung một cái.
Xem ra thật sự phải gọi điện thoại cầu cứu dòng họ rồi.
Đến nỗi những người bên ngoài, Nam Phương Minh Nguyệt thật sự không thể trông cậy vào được.
Người ngay cả lão Sẹo cũng không dám đắc tội thì tìm những kẻ khác có ích gì đâu? "Không tìm thấy ai thì ngoan ngoãn quỷ xuống trước mặt ông đây, nói một câu "Anh Minh em sai rồi", tôi có lẽ sẽ xem xét xem có nên thả hai người ra không."
Thôi Minh Xung cười lạnh một tiếng, duỗi tay chỉ vào hai người họ mắng.
Nghe câu nói đó, Cao Phong nhấc chân bước tới.
"Anh muốn làm gì đây? Người đàn ông vô dụng, quay lại đi!"
Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cô thật sự không tin Cao Phong có thể đánh lại được ba mươi người này, lại không muốn Cao Phong hiểu lâm mình đang quan tâm đến anh, cho nên cố ý dùng những từ khó nghe nhất.
"Cậu không biết lão Sẹo, vậy có biết Dư Văn Cường không?"
Cao Phong hoàn toàn lờ Nam Phương Minh Nguyệt đi, nhìn chằm chằm Thôi Minh Xung rồi hỏi.
Nghe thấy cái tên này, những người trẻ tuổi quanh đó lại không có cảm giác gì cho lắm.
Một đàn anh giang hồ lâu năm không nổi danh như Dư Văn Cường, lúc trước lại kín tiếng ở phía ngoại ô, cho nên trong lòng những người trẻ tuổi này cũng không có quá nhiều danh tiếng.
Chẳng qua khi Nam Phương Minh Nguyệt nghe thấy cái tên này, lại có vẻ chần chừ một lát.
Cô ấy hình như đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi.
Nhưng mà, có vẻ danh tiếng còn kém hơn cả lão Sẹol "Tôi nói này, anh có thể đừng làm chuyện mất mặt như thế được không? Thấy tôi nói tới người quen, anh cũng bắt chước theo à?"
Nam Phương Minh Nguyệt nhíu mày nói.
"Cái gì mà Dư Văn Cường với chả Dư Văn Cương, ông đây quả thật không biết!"
Quả nhiên, Thôi Minh Xung cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Nhưng câu nói này của Thôi Minh Xung còn chưa dứt lời, đột nhiên có một người chạy nhanh tới.
Bóng người này nháy mắt phi tới trước mặt Thôi Minh Xung, lập tức tát một cái lên mặt Thôi Minh Xung.
"Bốp!"
Một âm thanh thanh thúy của bàn tay vang lên trong nháy mắt.
Một cái tát này khiến Thôi Minh Xung lập tức nổi cơn lôi đình, xoay người chuẩn bị quát tháo.
Nhưng sau khi nhìn rõ người vừa tới, những lời chửi rủa thô tục của Thôi Minh Xung lập tức bị nghẹn lại.
"Mù mắt chó"
Bình luận facebook