• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong (99 Viewers)

  • Chương 774: Ông đứng lại cho tôi

Dường như Vũ Hoàng Lê trong mắt bọn họ là không có tư cách đáng để chú ý đến.



Vũ Hoàng Lê cũng không thể hiện ra bất kỳ điểm khác biệt nào, vẫn dùng vẻ mặt tươi cười nói chuyện với hai người họ.



"Tôi nói này, người như Vũ Hoàng Lê ông mà cũng có tư cách đến nơi thế này sao?"



Đột nhiên có một giọng nói khó nghe vang lên.



Vũ Hoàng Lê quay đầu nhìn.



Chính là ông chủ của công ty hiện giờ đang có chút bất đồng với ông.



Bất động sản Thịnh Thăng và Tập đoàn Vũ Nặc muốn mở rộng thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người.



Người lúc này đang nói chuyện là Phạm Văn Bân, khoảng thời gian này đang có rất nhiều mâu thuẫn với Bất động sản Thịnh Thăng.



Sắc mặt Vũ Hoàng Lê không đối, ông nâng ly rượu vang với Phạm Văn Bân, nói: "Hóa ra là Chủ tịch Bân"



"Ôi chà, may mà Chủ tịch Lê vẫn còn nhớ tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh."



Phạm Văn Bân nở nụ cười kỳ lạ, dân theo mấy doanh nhân khác đi đến.



Thấy giọng điệu của Phạm Văn Bân không hề có ý tốt, Vũ Hoàng Lê nhẫn nhịn, vẫn không lộ ra điểm gì kỳ lạ, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ.



Cao Phong ngồi cách đó không xa, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn qua bên này.



Xem ra tình hình của Vũ Hoàng Lê ở Thị trấn Biển Đông không phải là quá tốt.



"Tôi nói này Chủ tịch Lê, ông có biết đây là tiệc rượu của Ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ không?"



Phạm Văn Bân bước tới, hỏi.



"Chủ tịch Bân nói đùa rồi.



Chuyện này đương nhiên là tôi biết."



Vũ Hoàng Lê ngừng lại một lúc rồi trả lời.



"Vậy ông cũng biết ông là một doanh nhân từ nơi khác đến.



Sao ông còn đến nơi này?"



"Lẽ nào ông thật sự chuẩn bị bén rễ ở Thị trấn Biển Đông này sao?"



Phạm Văn Bân đi đến trước mặt Vũ Hoàng Lê, dùng thái đội từ trên cao nhìn xuống để nói chuyện.



Tuy những người khác không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Vũ Hoàng Lê cũng có phần coi thường.



Cao Phong chứng kiến cảnh này thì hơi nhíu mày, nhưng anh biết bản thân anh cũng không giúp được gì.



Tốt xấu gì thi Vũ Hoàng Lê ở Thị trấn Biển Đông còn là có chút danh tiếng, nhưng cái tên Cao Vũ này thì vê căn bản là chẳng ai biết đến.



"Chủ tịch Bân thật tích nói đùa.



Người làm kinh doanh là chạy theo lợi nhuận.



Tôi là một doanh nhân, thì chuyện theo đuổi lợi ích cũng không tính là quá đáng đâu nhỉ?"



Vũ Hoàng Lê cười nhạt, nhẹ giọng lên tiếng.2081805_2_25,60



Nếu như đến chuyện này còn không ứng phó được, vậy Vũ Hoàng Lê cũng đừng lăn lộn trong giới này nữa.



Câu nói này của Vũ Hoàng Lê noi ra vô cùng hiện thực.



Bất kỳ ai có mặt ở hiện trường cũng không cách nào phản bác được.



Người làm kinh doanh chạy theo lợi nhuận là điều mà ai ai cũng biết.



Ai cũng đều muốn kiếm thêm chút tiền.



Cho nên, ai cũng đừng chê bai tướng ăn của người khác khó coi.



Sắc mặt Phạm Văn Bân tối lại, liếc mắt nhìn qua Vũ Hoàng Lê.



Nếu như là lúc bình thường, Vũ Hoàng Lê nói ra lời này thì đương nhiên người bên cạnh cũng sẽ không ai nói thêm gì nữa.



Nhưng, rõ ràng là giữa Phạm Văn Bân và Vũ Hoàng Lê có sẵn thù hận, cho nên sao ông ta có thể dễ dàng tha Vũ Hoàng Lê như vậy được.
















"Người làm kinh doanh chạy theo lợi nhuận là đúng.



Nhưng chiếc bánh to như vậy, người của mình còn không đủ chia mà người ngoài cũng muốn đến lấy một miếng.



Chuyện này thích hợp sao?"



Phạm Văn Bân hơi nheo mắt lại.



Quả nhiên, câu nói này của Phạm Văn Bân lập tức có được sự tán đồng của rất nhiều người.



Thêm một đối thủ cạnh tranh thì bản thân sẽ bớt đi một phần lợi ích.



Chuyện này đối với lợi ích của bọn họ là có liên quan mật thiết.



Bọn họ đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng ngoài.



Cho nên, lúc này tất cả đều cùng đứng về nhau, cùng chung mối thù.



"Chủ tịch Lê, tôi cảm thấy lời Chủ tịch Bân nói có phần có ý"



"Quả đúng là vậy.



Chiếc đĩa lớn như vậy thật, nhưng không phải ai muốn đưa đũa vào thì đều có thế đưa đũa vào được "



"Làm người là phải hiểu rõ bản thân"



Phạm Văn Bân nhìn thấy nhiều người ủng hộ mình như vậy thì vẻ mặt cũng trở nên thách thức.



Vì vậy, ông ta cười lạnh, nói với Vũ Hoàng Lê: "Đúng vậy! Làm người phải hiểu rõ bản thân."



"Nếu như ở bên cạnh, ăn một vài món chúng tôi còn thừa lại thì cũng thôi đi,"



"Nhưng muốn đưa đũa vào trong mâm gắp đồ ăn, vậy thì tôi có thể sẽ gõ vào tay ông."



Năm, sau doanh nhân ở xung quanh cũng lên tiếng phụ họa, lập tức đều đứng lại với nhau.



Ánh mắt Vũ Hoàng Lê lóe lên nhưng vẫn không nói tiếng nào.



Suy nghĩ của ông giống với Khúc Đại Minh.



Vì để không làm loạn kế hoạch của Cao Phong, chỉ có thể lựa chọn tạm thời nhẫn nhịn.



Càng không thể ngang nhiên đặc tội với những doanh nhân địa phương này.



"Haiz."Cao Phong ở cách đó không xa, khẽ thở dài.



Cuối cùng anh đã hiểu được một chuyện.



Vì sao Vũ Hoàng Lê lại muốn trở về Thủ đô Hà Nội như vậy.



Đây chính là nguyên nhân.



Ổ vàng ổ bạc cũng không cái ổ đất của chính mình.



Tuy là Thị trấn Biển Đông tốt, nhưng nói cho cùng cũng sẽ không chấp nhận người từ bên ngoài đến như bọn họ.



Tình hình của anh ở Thị trấn Biển Đông có thể nói là bị bao vây tứ phía, ngước mắt đều là kẻ thù, không có bất kỳ đồng minh nào.



Liên quan đến vấn đề lợi ích, ai lại sẽ kết giao với anh chứ? Cao Phong hiểu rõ, không chỉ bản thân Vũ Hoàng Lê mà vốn đĩ doanh nhân từ nơi khác đến muốn phát triển ở địa phương thì đều rất khó.



Trừ phi có chống lưng lớn như nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng.



Bằng không thì có là rồng mạnh cũng khó mà ép được rắn ở dưới đất.



Người ngoài đến đối mặt với người bản địa thì việc yếu thế là điều đương nhiên.



Muốn giải quyết khó khăn này chỉ có hai cách.



Cách thứ nhất chính là rời khỏi Thị trấn Biển Đông, chán nản trở về nhà của bản thân.



Cách thứ hai chính là dùng sức mạnh dũng mãnh thu phục Thị trấn Biển Đông, khiến tất cả mọi người đều quỷ dưới chân.



Chỉ có bản thân trở nên lớn mạnh hơn thì mới không bị người khác giẫm dưới chân.



Chán nản rời đi, đó không phải phong cách của Cao Phong.



Cho nên, bất kể là kế hoạch của Cao Phong hay là cục diện trước mắt đều đang ép Cao Phong không thể không kích động một màn thay đổi gió bão ở Thị trấn Biển Đông.
















Cao Phong hơi nhíu mày, sau đó bước đến bên cạnh Vũ Hoàng Lê, muốn kéo Vũ Hoàng Lê trở về.



Phạm Văn Bân này đương nhiên đã được an ghi nhớ trong lòng.



"Chủ tịch Lê, ông có thế hiểu được ý của tôi không?"



Phạm Văn Bân hơi nghiêng người về phía trước, khóe miệng mang theo vẻ khinh bỉ, nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Lê.



"Vũ Hoàng Lê đã nhận lời dạy."



Vũ Hoàng Lê hít sâu mấy hơi, vẫn là ép xuống cảm xúc trong lòng, nói bằng giọng điệu bình thản.



"Ha ha hai Tôi biết Chủ tịch Lê là người thông minh, biết việc nên làm thế nào mà."



Phạm Văn Bân cười ha ha, ánh mắt thâm sâu nhìn Vũ Hoàng Lê, quay người muốn rời đi.



Còn về Cao Phong bên cạnh Vũ Hoàng Lê, ông ta chẳng thèm có ý định nhìn thêm một lần.



"Tên ngu ngốc kia, ông đứng im ở đó cho tôi."



Chính vào lúc này, một giọng nói vô cùng không êm tai truyền đến.



Không đợi mọi người kịp phản ứng lại, giọng nói đó lại lần nữa vang lên: "Chính là tên ngu ngốc đầu hói đó.



Nói ông đấy"



Phạm Văn Bân nghe thấy vậy thì cơ thể liền dừng lại, đưa tay xoa xoa cái đầu hói của mình, có chút ngơ ngác quay người lại.



Vừa quay người lại, một bóng người đột ngột xông đến ngay trước mặt, một nắm đấm lao thẳng vào mực Phạm Văn Bân.



Một đấm này khiến cho Phạm Văn Bân lảo đảo lùi vê sau mấy bước, trong lòng nổi lên một ngọn lửa không tên, mở miệng liên muốn mắng người.



"Con mẹ nó, ông giả vờ yếu ớt cái gì?"



Không đợi Phạm Văn Bân lên tiếng, người đến đã cất giọng khinh bỉ hét lên.



Hai vệ sĩ phía sau Phạm Văn Bân không nói tiếng nào, lập tức tiến về phía trước.



"Đợi đã."



Đột nhiên, Phạm Văn Bân kéo hai người vệ sĩ phía sau lại, nơm nớp lo sợ nhìn người đang đến.



"Chuyện này, chuyện này...



Cậu Minh."



Phạm Văn Bân không dám nói hai lời, lập tức cúi đầu, cung kính chào hỏi.



"Hóa ra là cậu Minh! Cậu Minh cũng đến đây ạ."



"Chào cậu Minh."



Lập tức, năm sáu người đó cũng đều lên tiếng chào hỏi.



Người đến chính là cậu cả của Tập đoàn Đổng Thái, Đổng Thái Minh.



Tuy nói thực lực của Tập đoàn Đổng Thái ở Thị trấn Biển Đông không thể tính vào hàng đứng đầu.



Nhưng nói thế nào thì người ta cũng là có dòng họ Nam Phương chống lưng, có quan hệ thân thích với dòng họ Nam Phương.



Thân phận của Đổng Thái Minh này đương nhiên cũng là cảng cao hơn bình thường.



Lúc này, Đổng Thái Minh dẫn theo mấy người vệ sĩ phía sau, dùng ánh mắt bất cần nhìn mấy người đó.



"Mắt chó của các ông mù rồi mà còn có thể nhận ra tôi? Vậy mà các ông không nhận ra anh ta?"



Đổng Thái Minh lạnh giọng nói, ngón tay đưa ra chỉ về hướng hai người Vũ Hoàng Lê.



Đám người Phạm Văn Bân đều ngẩn người.



Vũ Hoàng Lê cũng ngây người ra.



Cậu cả của Tập đoàn Đổng Thái thì chắc chắn là ông từng nghe nói đến.



Nhưng Vũ Hoàng Lê tuyệt đối không có bất kỳ qua lại nào với Đổng Thái Minh.



Sao hiện giờ Đổng Thái Minh lại muốn nói giúp bọn họ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom