Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 786: Thật nực cười!
Xem ra hẳn ta đã thực sự từ bỏ Dương Tuấn Minh, không ôm chút hi vọng nào nữa rồi.
Dương Tuấn Minh chợt nhận ra, vội đưa tay ra tùy ý năm lấy bốn món đồ sưu tập còn sót lại.
Hai tay anh ta chỉ cảm được ba món đồ sưu tập, đưa đến trước mặt Trình Điếu Phong.
"Thây Trình, thầy hãy giúp tôi giám định lại một chút, giúp tôi giám định lại chút thôi!"
Giọng Dương Tuấn Minh có chút buôn râu.
Đền tiền cũng chẳng sao, quan trọng là mất mặt! Cho dù có một món đồ là thật thôi cũng đủ để kéo lại danh dự rồi.
Nhưng, Cao Phong thấy tình hình như vậy lại lắc đầu, không nói gì.
Nhất mệnh nhì vận tam phong thủy.
Không thể không nói, một người trừ thực lực ra thì vận may cũng rất quan trọng.
Nhưng vận may của Dương Tuấn Minh khiến cho Cao Phong dở khóc dở cười.
Trình Điếu Phong ngừng một lát, nhưng rồi ông ta vẫn cầm ba món đồ lên, giám định kĩ càng lại một lượt.
Lân giám định này rất tỉ mỉ, thậm chí còn dùng đến đạo cụ chuyên dụng, thực ra là muốn giữ lại chút ít thể diện cho Dương Tuấn Minh thôi.
Nhưng trôi qua vài phút, Trình Điểu Phong nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng cũng có cảm giác dở khóc dở cười y như vậy.
Dương Tuấn Minh câm tám món đồ, anh ta đưa cho bọn họ giám định bảy món rồi.
Bảy món này đều là đồ giả! Vận đen của một người, phải đen đủi đến mức nào mới xảy ra chuyện như thế này chứ? Ít nhất với kinh nghiệm giám định những năm gần đây của Trình Điểu Phong, thì đây là lần đầu tiên.
Ông ta không biết những món đồ này đều là những món Cao Phong không cần nữa.
Cho nên ông ta vẫn cho rằng, đây là những thứ mà Dương Tuấn Minh tự mình chọn.
"Ba món này đều là đồ giả."
Trình Điểu Phong lắc đầu nói.
"Cái gì!"
Dương Tuấn Minh ngơ người.
Nhưng trong đám người ở đó, tất cả mọi âm thanh đều bỗng im bặt, trở nên vô cùng im lặng.
Món thứ bảy rồi, bảy món đều là đồ giả! Người không biết chuyện sẽ cảm thấy vận may của Dương Tuấn Minh thật tệ.
Nhưng người tình của bọn họ lại biết, nhưng món đồ này đều có liên quan đến Cao Phong! Đồ mà Cao Phong không cần lại toàn là đô giả? Anh ta là, anh ta là hỏa nhãn kim tinh sao? "Anh Vũ, anh thật giỏi!"2084654_2_25,60
Đổng Thái Minh khen không ngớt.
Nhưng Nam Phương Minh Nguyệt lúc này lại có chút đỏ mặt.
Nghĩ lại những lời lúc trước đã nói không tin tưởng Cao Phong, trong lòng có chút hổ thẹn.
Tuy mua những món đồ này cũng chỉ mấy chục triệu, nhưng mấy chục triệu ném thia lia cũng rất sót! "Tôi không tin! Tôi không tin!"
Dương Tuấn Minh bỗng chốc sụp đổ, một phát làm đổ hết bảy món đồ sưu tập xuống đất.
"Rầm"
Bảy món đồ cổ rơi xuống đất, ngoài một món bằng đồng, sáu món đồ khác, bao gồm cả lọ thuốc hít đều vỡ tan tành.
Trong phòng giám định liên tục phát ra những âm thanh "tầm rầmï, nhưng không có ai đi căn ngăn Dương Tuấn Minh.
Chuyện này thường xảy ra.
Rất nhiều người đều được ăn cả ngã về không, bỏ ra số tiền lớn mua đồ sưu tập, kết quả lại không đáng một xu, thế là sụp đổ tại chỗ.
Ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ hàng năm đều sẽ có rất nhiều người đập phá đồ giả ngay tại chỗ.
"Tất cả đều là giả!"
Ánh mắt Dương Tuấn Minh đầy sự tức giận, một phát anh ta cầm lấy miếng ngọc bội chưa giám định vứt mạnh xuống đất.
"Râm! Leng keng..."
Miếng ngọc bội tính khiết đó cũng vỡ thành bốn năm mảnh.
"He he"
Nhìn thấy cảnh này, Cao Phong bỗng nhiên cười ra tiếng.
Nhưng lúc này Dương Tuấn Minh rất tức giận mà không xả ra được, anh ta quay đầu hung dữ nhìn Cao Phong, tức giận nói: "Cao Vũ, anh cười cái gì??"
Ánh mắt tràn đầy sự tức giận đó giống như muốn ăn tươi nuốt sống Cao Phong vậy."Tôi cười người đáng bị cười thôi!"
Cao Phong nhìn thẳng vào Dương Tuấn Minh mạnh dạn nói.
Ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ này là cơ hội của Cao Phong, cũng là cơ hội của bất động sản Thịnh Thăng và tập đoàn Vũ Nặc.
Cho nên Cao Phong chắc chắn phải nghĩ ra cách nắm bắt lấy nó.
Để có thể vào được tầng lớp xã hội thượng lưu của thị trấn Biển Đông, hôm nay Cao Phong sẽ không chịu đựng bất cứ gì.
Hôm nay, anh muốn cái tên Cao Vũ phải bộc lộ tài năng ra ngoài.
"Anh dám nói tôi nực cười??"
Dương Tuấn Minh cắn chặt răng kêu 'ken két".
"Anh không nực cười sao?"
Hai cánh tay Cao Phong đặt trên tay vịn ghế, mặt có chút hài hước nói.
"Tôi..."
Dương Tuấn Minh bỗng nhiên nghẹn lời.
Mua tám món đồ sưu tập giả, đây quả thực là chuyện rất đáng cười.
Nhưng, nếu Cao Phong lấy chuyện này ra để cười nhạo Dương Tuấn Minh, trong lòng những người xung quanh chắc chắn bất mãn.
Suy cho cùng mấy món đồ cổ này, ai cũng có lúc nhìn sai.
Người ta mua phải đồ giả, anh còn đi cười nhạo người ta? "Thưa anh, chuyện cậu Dương mua phải đồ giả không buồn cười tí nào "
"khu đô thị Seaside Garden chúng tôi cũng không thích người cười trên nỗi đau khổ của người khác."
Cô gái xinh đẹp mặc xường xám nói với Cao Phong.
"Điều tôi cười đương nhiên không phải chuyện này"
Cao Phong lắc nhẹ đầu.
"Vậy anh cười cái gì!"
Dương Tuấn Minh cắt chặt răng.
"He he...
Đầu tiên Cao Phong cười bỡn cợt, sau đó chỉ tay xuống đất, nói: "Cái tôi cười chính là tám món đồ sưu tập này, bảy món đều là giả!"
"Nhưng có duy nhất một món là thật, cũng bị anh đập vỡ rồi!"
"Anh nói xem, chuyện này có nực cười không? Quả thực vô cùng nực cười!"
Cao Phong nói năng có khí phách khiến cho nhiều người run sợ trong lòng.
"Cái gì? Cao Vũ nói miếng ngọc bội cuối cùng đó là hàng thật sao?"
"Mẹ kiếp, không phải chứ, đây là vận may kiểu gì của cậu Dương thế, món đồ duy nhất có thể giữ lại thể diện đã bị anh ta đập vỡ rồi?"
"Nếu quả thật là như vậy, chuyện này quả thực quá nực cười rồi."
Rất nhiều người ở đó đều bàn tán không ngớt.
Dương Tuấn Minh cũng ngơ người một hồi, sau đó đỏ hết mặt mũi tức giận nói: "Anh bốc phét gì vậy chứ?"
"Nếu là đồ thật, anh sẽ ngăn Đổng Thái Minh lại, không để anh ta mua sao?"
Những lời này đối với Dương Tuấn Minh mà nói, rất nhiều người ở đó đều thầm gật đầu.
Miếng ngọc bội đó là món sưu tập thứ mười bảy, chủ nhân của nó báo giá là 420 tỷ đồng, lúc đó Đổng Thái Minh muốn mua, Cao Phong cản anh ta lại.
Nếu đó là món đồ thật, Cao Phong sẽ không cho Đổng Thái Minh mua sao? Mặt Cao Phong có chút bỡn cợt, vốn không có hứng thú trả lời Dương Tuấn Minh.
Trình Điểu Phong trên sân khấu, ánh mắt có chút nghi ngờ, ông ta nhìn Cao Phong.
"Đem mảnh ngọc vỡ lên đây cho chúng tôi xem"
Trong lòng Trình Điếu Phong bông dậy lên chút tò mò.
"Vâng!"
Hai người nhân viên lập tức nhặt hai mảnh ngọc vỡ mang lên sân khấu giám định.
Trừ Cao Phong vẫn ung dung như cũ, mọi người khác đều hướng mắt về sân khấu.
Ngay cả Dương Tuấn Minh cũng ngậm miệng lại, ánh mắt ngờ vực nhìn lên sân khấu giám định.
Trình Điểu Phong sờ mảnh ngọc vỡ, ánh mắt lúc đó trở nên nghiêm túc, bỗng ông ta ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong.
Cao Phong vốn không hề nhìn ông ta, vẫn thản nhiên ngồi.
"Thằng nhóc này không hề đơn giản."
Trong lòng Trình Điểu Phong thâm nói một câu, ông ta lấy kính lúp, tỈ mỉ nhìn kĩ mảnh ngọc vỡ.
Càng nhìn, ánh mắt ông ta càng trở nên nghiêm túc.
Thấy bộ dạng của Trình Điếu Phong, trong lòng Dương Tuấn Minh nảy ra dự cảm không lành.
"Cái này..."
Trình Điểu Phong đỡ chiếc kính, vội câm sang kiểm tra bên chất lỏng đặc biệt của đồ cổ, ngâm mảnh ngọc vụn này xuống rôi tiến hành quan sát.
Quá trình giám định này mất gân năm phút, Trình Điểu Phong mới bỏ kính núp xuống, rồi ông ta nhìn Cao Phong.
Dương Tuấn Minh chợt nhận ra, vội đưa tay ra tùy ý năm lấy bốn món đồ sưu tập còn sót lại.
Hai tay anh ta chỉ cảm được ba món đồ sưu tập, đưa đến trước mặt Trình Điếu Phong.
"Thây Trình, thầy hãy giúp tôi giám định lại một chút, giúp tôi giám định lại chút thôi!"
Giọng Dương Tuấn Minh có chút buôn râu.
Đền tiền cũng chẳng sao, quan trọng là mất mặt! Cho dù có một món đồ là thật thôi cũng đủ để kéo lại danh dự rồi.
Nhưng, Cao Phong thấy tình hình như vậy lại lắc đầu, không nói gì.
Nhất mệnh nhì vận tam phong thủy.
Không thể không nói, một người trừ thực lực ra thì vận may cũng rất quan trọng.
Nhưng vận may của Dương Tuấn Minh khiến cho Cao Phong dở khóc dở cười.
Trình Điếu Phong ngừng một lát, nhưng rồi ông ta vẫn cầm ba món đồ lên, giám định kĩ càng lại một lượt.
Lân giám định này rất tỉ mỉ, thậm chí còn dùng đến đạo cụ chuyên dụng, thực ra là muốn giữ lại chút ít thể diện cho Dương Tuấn Minh thôi.
Nhưng trôi qua vài phút, Trình Điểu Phong nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng cũng có cảm giác dở khóc dở cười y như vậy.
Dương Tuấn Minh câm tám món đồ, anh ta đưa cho bọn họ giám định bảy món rồi.
Bảy món này đều là đồ giả! Vận đen của một người, phải đen đủi đến mức nào mới xảy ra chuyện như thế này chứ? Ít nhất với kinh nghiệm giám định những năm gần đây của Trình Điểu Phong, thì đây là lần đầu tiên.
Ông ta không biết những món đồ này đều là những món Cao Phong không cần nữa.
Cho nên ông ta vẫn cho rằng, đây là những thứ mà Dương Tuấn Minh tự mình chọn.
"Ba món này đều là đồ giả."
Trình Điểu Phong lắc đầu nói.
"Cái gì!"
Dương Tuấn Minh ngơ người.
Nhưng trong đám người ở đó, tất cả mọi âm thanh đều bỗng im bặt, trở nên vô cùng im lặng.
Món thứ bảy rồi, bảy món đều là đồ giả! Người không biết chuyện sẽ cảm thấy vận may của Dương Tuấn Minh thật tệ.
Nhưng người tình của bọn họ lại biết, nhưng món đồ này đều có liên quan đến Cao Phong! Đồ mà Cao Phong không cần lại toàn là đô giả? Anh ta là, anh ta là hỏa nhãn kim tinh sao? "Anh Vũ, anh thật giỏi!"2084654_2_25,60
Đổng Thái Minh khen không ngớt.
Nhưng Nam Phương Minh Nguyệt lúc này lại có chút đỏ mặt.
Nghĩ lại những lời lúc trước đã nói không tin tưởng Cao Phong, trong lòng có chút hổ thẹn.
Tuy mua những món đồ này cũng chỉ mấy chục triệu, nhưng mấy chục triệu ném thia lia cũng rất sót! "Tôi không tin! Tôi không tin!"
Dương Tuấn Minh bỗng chốc sụp đổ, một phát làm đổ hết bảy món đồ sưu tập xuống đất.
"Rầm"
Bảy món đồ cổ rơi xuống đất, ngoài một món bằng đồng, sáu món đồ khác, bao gồm cả lọ thuốc hít đều vỡ tan tành.
Trong phòng giám định liên tục phát ra những âm thanh "tầm rầmï, nhưng không có ai đi căn ngăn Dương Tuấn Minh.
Chuyện này thường xảy ra.
Rất nhiều người đều được ăn cả ngã về không, bỏ ra số tiền lớn mua đồ sưu tập, kết quả lại không đáng một xu, thế là sụp đổ tại chỗ.
Ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ hàng năm đều sẽ có rất nhiều người đập phá đồ giả ngay tại chỗ.
"Tất cả đều là giả!"
Ánh mắt Dương Tuấn Minh đầy sự tức giận, một phát anh ta cầm lấy miếng ngọc bội chưa giám định vứt mạnh xuống đất.
"Râm! Leng keng..."
Miếng ngọc bội tính khiết đó cũng vỡ thành bốn năm mảnh.
"He he"
Nhìn thấy cảnh này, Cao Phong bỗng nhiên cười ra tiếng.
Nhưng lúc này Dương Tuấn Minh rất tức giận mà không xả ra được, anh ta quay đầu hung dữ nhìn Cao Phong, tức giận nói: "Cao Vũ, anh cười cái gì??"
Ánh mắt tràn đầy sự tức giận đó giống như muốn ăn tươi nuốt sống Cao Phong vậy."Tôi cười người đáng bị cười thôi!"
Cao Phong nhìn thẳng vào Dương Tuấn Minh mạnh dạn nói.
Ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ này là cơ hội của Cao Phong, cũng là cơ hội của bất động sản Thịnh Thăng và tập đoàn Vũ Nặc.
Cho nên Cao Phong chắc chắn phải nghĩ ra cách nắm bắt lấy nó.
Để có thể vào được tầng lớp xã hội thượng lưu của thị trấn Biển Đông, hôm nay Cao Phong sẽ không chịu đựng bất cứ gì.
Hôm nay, anh muốn cái tên Cao Vũ phải bộc lộ tài năng ra ngoài.
"Anh dám nói tôi nực cười??"
Dương Tuấn Minh cắn chặt răng kêu 'ken két".
"Anh không nực cười sao?"
Hai cánh tay Cao Phong đặt trên tay vịn ghế, mặt có chút hài hước nói.
"Tôi..."
Dương Tuấn Minh bỗng nhiên nghẹn lời.
Mua tám món đồ sưu tập giả, đây quả thực là chuyện rất đáng cười.
Nhưng, nếu Cao Phong lấy chuyện này ra để cười nhạo Dương Tuấn Minh, trong lòng những người xung quanh chắc chắn bất mãn.
Suy cho cùng mấy món đồ cổ này, ai cũng có lúc nhìn sai.
Người ta mua phải đồ giả, anh còn đi cười nhạo người ta? "Thưa anh, chuyện cậu Dương mua phải đồ giả không buồn cười tí nào "
"khu đô thị Seaside Garden chúng tôi cũng không thích người cười trên nỗi đau khổ của người khác."
Cô gái xinh đẹp mặc xường xám nói với Cao Phong.
"Điều tôi cười đương nhiên không phải chuyện này"
Cao Phong lắc nhẹ đầu.
"Vậy anh cười cái gì!"
Dương Tuấn Minh cắt chặt răng.
"He he...
Đầu tiên Cao Phong cười bỡn cợt, sau đó chỉ tay xuống đất, nói: "Cái tôi cười chính là tám món đồ sưu tập này, bảy món đều là giả!"
"Nhưng có duy nhất một món là thật, cũng bị anh đập vỡ rồi!"
"Anh nói xem, chuyện này có nực cười không? Quả thực vô cùng nực cười!"
Cao Phong nói năng có khí phách khiến cho nhiều người run sợ trong lòng.
"Cái gì? Cao Vũ nói miếng ngọc bội cuối cùng đó là hàng thật sao?"
"Mẹ kiếp, không phải chứ, đây là vận may kiểu gì của cậu Dương thế, món đồ duy nhất có thể giữ lại thể diện đã bị anh ta đập vỡ rồi?"
"Nếu quả thật là như vậy, chuyện này quả thực quá nực cười rồi."
Rất nhiều người ở đó đều bàn tán không ngớt.
Dương Tuấn Minh cũng ngơ người một hồi, sau đó đỏ hết mặt mũi tức giận nói: "Anh bốc phét gì vậy chứ?"
"Nếu là đồ thật, anh sẽ ngăn Đổng Thái Minh lại, không để anh ta mua sao?"
Những lời này đối với Dương Tuấn Minh mà nói, rất nhiều người ở đó đều thầm gật đầu.
Miếng ngọc bội đó là món sưu tập thứ mười bảy, chủ nhân của nó báo giá là 420 tỷ đồng, lúc đó Đổng Thái Minh muốn mua, Cao Phong cản anh ta lại.
Nếu đó là món đồ thật, Cao Phong sẽ không cho Đổng Thái Minh mua sao? Mặt Cao Phong có chút bỡn cợt, vốn không có hứng thú trả lời Dương Tuấn Minh.
Trình Điểu Phong trên sân khấu, ánh mắt có chút nghi ngờ, ông ta nhìn Cao Phong.
"Đem mảnh ngọc vỡ lên đây cho chúng tôi xem"
Trong lòng Trình Điếu Phong bông dậy lên chút tò mò.
"Vâng!"
Hai người nhân viên lập tức nhặt hai mảnh ngọc vỡ mang lên sân khấu giám định.
Trừ Cao Phong vẫn ung dung như cũ, mọi người khác đều hướng mắt về sân khấu.
Ngay cả Dương Tuấn Minh cũng ngậm miệng lại, ánh mắt ngờ vực nhìn lên sân khấu giám định.
Trình Điểu Phong sờ mảnh ngọc vỡ, ánh mắt lúc đó trở nên nghiêm túc, bỗng ông ta ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong.
Cao Phong vốn không hề nhìn ông ta, vẫn thản nhiên ngồi.
"Thằng nhóc này không hề đơn giản."
Trong lòng Trình Điểu Phong thâm nói một câu, ông ta lấy kính lúp, tỈ mỉ nhìn kĩ mảnh ngọc vỡ.
Càng nhìn, ánh mắt ông ta càng trở nên nghiêm túc.
Thấy bộ dạng của Trình Điếu Phong, trong lòng Dương Tuấn Minh nảy ra dự cảm không lành.
"Cái này..."
Trình Điểu Phong đỡ chiếc kính, vội câm sang kiểm tra bên chất lỏng đặc biệt của đồ cổ, ngâm mảnh ngọc vụn này xuống rôi tiến hành quan sát.
Quá trình giám định này mất gân năm phút, Trình Điểu Phong mới bỏ kính núp xuống, rồi ông ta nhìn Cao Phong.
Bình luận facebook