Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 805: Anh, vẫn còn sống!
Cô ta đi theo Lý Khải Kiệt lâu như vậy, cho tới tận bây giờ Lý Khải Kiệt vẫn chưa từng đe dọa cô ta nửa câu vì bất kỳ một chuyện nào đó.
Nhưng lần này đã phá vỡ tiền lệ thì cô ta có thể tưởng tượng ra mức độ quan trọng của chuyện này đối với Lý Khải Kiệt.
"Trong công ty chúng ta có người phụ trách liên hệ với Hiệp hội Đô cổ, đi tìm bọn họ đi!"
"Lấy tất cả mọi thông tin về Cao Phong, bao gồm cả phương thức liên lạc, nó rất có ích đấy."
Lý Khải Kiệt ra lệnh.
"Vâng, vâng, anh Khải Kiệt."
Nữ trợ lý gật đầu không ngừng sau đó vội vàng bước ra ngoài.
Cho đến khi nữ trợ lý rời khỏi phòng làm việc, Lý Khải Kiệt rút ra một điếu xì gà, rồi bỗng nhiên anh ta ngửa đầu cười to.
"Cao Phong à Cao Phong, anh có thể thay đổi diện mạo, thậm chí cả dáng người hay giọng nói đều có thể đổi nhưng mà ánh mắt là cửa sổ tâm hồn của một người, ánh mắt tuyệt đối sẽ không bao giờ thay đổi!"
"Vận mệnh thật là thần kỳ, xem ra ngay cả ông trời cũng hy vọng chúng ta trở thành đồng minh kiên cường nhất!"
Lý Khải Kiệt vừa tự nói chuyện một mình vừa rút một điếu xì gà ra.
Lạch cạch! Cái kéo cắt xì gà đã nhanh chóng kéo gần hết xì gà, Lý Khải Kiệt đưa điếu xì gà đến trước mặt máy vi tính.
"Anh Cao, làm một cây nhé? Ha ha!"
Lý Khải Kiệt cười lớn một lần nữa.
Trong lòng anh ta vui sướng đến mức độ cao nhất.
Trong khoảng thời gian này, việc anh âm thầm giúp đỡ đám người Kim Tuyết Mai đã khiến cho anh ta cảm thấy rất nhiều áp lực.
Dù sao thì người lãnh đạo lớn nhất của tập đoàn Thế Giới cũng không phải là Lý Khải Kiệt anh.
Vì một người không biết rõ sống chết mà tiêu phí quá nhiều tiền bạc, thời gian hay sức lực, đây là việc mà công ty tuyệt đối không cho phép.
Nhưng giờ đây, Lý Khải Kiệt biết tất cả mọi chuyện anh ta làm đều đáng giá Vén mây để ngắm trăng, mọi người đều có thể nhìn thấy hy vọng.
Anh, vẫn còn sống! Cùng lúc đó tại thành phố Hòa Bình.
Sau khi Cao Phong đi ra khỏi bất động sản Tô Thịnh thì lập tức đi thẳng đến phòng tập thể dục Minh Phong.
Một nghìn bốn trăm tỷ đồng tiền vốn đã được đưa vào vị trí của nó, hơn nữa còn nhờ có sự giúp đỡ của Cao Phong mà Vũ Hoàng Lê đã kết nối được với tập đoàn Đông Nam.
Tại thời điểm này, bất động sản Tô Thịnh và tập đoàn Lâm Vũ đang ở trong bóng tối có thể nói là hai tập đoàn có nguồn vốn liếng đầy đủ nhất, mạng lưới giao thiệp mạnh mẽ cũng đang được hình thành dần dần.
Vốn đã có nhiều vốn lưu động còn cộng thêm với sự giúp đỡ đắc lực của Khúc Đại Minh và Dư Văn Cường, nay còn có thêm cả tập đoàn Đông Nam khiến cho thế lực của nó tăng vọt lên không biết bao nhiêu lần.2087620_2_25,60
Ngay vừa rồi, Vũ Hoàng Lê đã cho Cao Phong giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.
Trong vòng một tuần lễ, anh ta muốn ăn thịt hết thế lực tâm trung lưu và hạ lưu ở khu Nam Thành.
Nói đến đứng đầu về năng lực thì Cao Phong vẫn cảm thấy dòng tộc họ nhà Nam Phương nối hơn hẳn.
Dòng tộc họ nhà Nam Phương là đại diện của các thế lực đứng đầu ở khu Nam Thành, chỉ cần có quan hệ tốt với dòng họ nhà Nam Phương thì việc liên hệ với các thế lực khác đương nhiên cũng sẽ bớt khó khăn hơn.
Sau khi sắp xếp xong xuôi hết tất cả mọi chuyện ở bên này, Cao Phong còn phải đi hỗ trợ Khúc Đại Minh sắp xếp các công việc liên quan.
Tuy nhiên, sau khi đến phòng tập thể dục Minh Phong, Cao Phong khẽ cau mày.
Hôm nay phòng tập thể dục Minh Phong treo biển tạm ngừng hoạt động.
Một nơi như phòng tập thể dục chính là nơi mở cả bốn mùa không hê nghỉ ngơi, chỉ trừ một số ngày lễ nhất định.
Dù sao thì cũng có rất nhiều người đều nhân nhịp ngày nghỉ lễ đến đây để tập thể dục.
Cho nên vào ngày mà người khác được nghỉ, phòng tập thể dục trở nên càng bận rộn hơn.
Vậy mà hôm nay lại tạm ngừng hoạt động, chắc là có chuyện gì xảy ra rồi? Cao Phong vừa cau mày vừa bước vào phòng tập thể dục Minh Phong.
Vừa mới bước vào đã có một cảnh tượng khiến cho Cao Phong dừng chân lại ngay lập tức, ngay sau đó là một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng anh.
Cửa kính của phòng tập thể dục đã biến thành một đống thủy tinh vụn ở trên mặt đất.
Mà bên trong phòng tập dục là một đống hỗn độn.
Các loại dụng cụ tập thể dục đều bị đập cho không còn hình dáng gì, sàn nhà cũng bị đập vỡ, tất cả đèn treo ở đây cũng đều bị đập vỡ nát.
Một số máy chạy bộ bị đẩy ngã ngổn ngang dưới đất, thậm chí tay vịn cũng bị gãy.
Lúc này, Khúc Đại Minh đi ra với cánh tay trái đang băng bó bằng vải trắng, dây vải vòng qua cố cố định lại cánh tay trái.
Mà lúc này, anh ta dẫn theo mười mấy người nhân viên đi dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất.
"Tổng giám đốc Khúc, hay là anh đi nghỉ ngơi đi, công ty dọn dẹp vệ sinh đã tới rồi."
Một nhân viên khuyên nhủ.
"Khi tôi đi đến bệnh viện, các người nên dọn dẹp cho sạch sẽ, đừng có mà quên đấy.""Nhanh chóng đi làm việc đi! Tuyệt đối không thế để cho anh Phong nhìn thấy."
Khúc Đại Minh thúc giục, cầm lấy thùng rác rồi đi ra ngoài cửa.
Khúc Đại Minh vừa mới quay người thì lập tức bốn mắt nhìn nhau với Cao Phong.
"Phong...
Anh Phong...
Khúc Đại Minh tự vả vào miệng mình một cái, sau đó vẫn mở miệng hét lên, vẻ mặt rất xấu hổ.
"Tại sao không để cho tôi nhìn thấy?"
Cao Phong đứng bất động, bình tĩnh hỏi.
Mười mấy nhân viên đang dọn đẹp trong phòng thể dục cũng nhìn thấy sự tồn tại của Cao Phong, tất cả đều giữ yên lặng không nói lời nào.
Bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng ông chủ đứng sau của phòng tập thể dục này là Cao Phong.
Nếu không tại sao Khúc Đại Minh lại tôn trọng Cao Phong đến như vậy chứ? "Nói đi, tại sao lại không để cho tôi nhìn thấy, bây giờ ngay cả loại chuyện này cậu cũng lừa gạt tôi có đúng không?"
Cao Phong cau mày nhìn về phía Khúc Đại Minh.
Lửa giận trong lòng anh dâng lên từng chút từng chút một nhưng anh vẫn đang cố gắng áp chế nó xuống.
Khúc Đại Minh im lặng mấy giây, sau đó ngẩng đầu nói: "Anh Phong, đây là do tối hôm qua em uống quá nhiều nên đắc tội với một số người sau đó bọn họ mới đập phá nơi này."
"Em không dám nói thật với anh là vì sợ anh mắng em."
Khúc Đại Minh nói xong lời này lập tức cúi đầu xuống.
"Cậu vẫn còn lừa gạt tôi sao?"
Cao Phong hừ lạnh một tiếng rồi bước vào trong phòng làm việc.
Khúc Đại Minh không dám gây ra sơ suất gì, anh ta đi theo Cao Phong vào phòng làm việc ngay lập tức.
Một đám nhân viên liếc nhìn nhau một cái, rồi tất cả đều vểnh tai lên nghe lén hai người nói chuyện.
"Nói cho tôi biết, có phải là người của Dương Tuấn Minh không?"
"Tôi muốn nghe lời nói thật."
Cao Phong chắp tay đứng trong phòng làm việc hỏi.
Khúc Đại Minh yên lặng không nói gì, căn bản anh ta cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Cao Phong khẽ thở dài một hơi, anh biết rằng mình đoán không sai.
Kẻ thù của anh ở thành phố Hòa Bình này chỉ có duy nhất Dương Tuấn Minh.
Anh cũng biết rằng vì sao Khúc Đại Minh lại phải làm như vậy.
"Đều tại tôi, là tôi bảo cậu phải làm việc khiêm tốn cho nên cậu mới làm như vậy."
Đâu tiên, giọng Cao Phong rất bình tĩnh nói những lời này rồi bỗng nhiên âm lượng tăng lên mấy lần, đột nhiên anh quát lên: "Nhưng Khúc Đại Minh, ông đây nhớ rãng ông đây nói khiêm tốn chứ tuyệt đối không phải là mặc cho người khác chà đạp!"
"Tuyệt đối không phải là để người khác giảm đạp lên mặt còn chúng ta chỉ biết im hơi lặng tiếng chịu đựng!"
"Không nhẫn nhịn những chuyện nhỏ thì sẽ dễ làm hỏng những việc lớn, câu này không hề sai nhưng vẫn có một số việc căn bản không cần phải nhẫn nhịn."
"Đối với một số người, nếu cậu lùi một bước thì chính là vực sâu thăm thẳm, cậu chịu đựng người đó thì họ sẽ giẫm lên mặt mũi cậu!"
"Bây giờ, cậu đi với tôi, tôi lấy lại sân chơi cho cậu."
Nói xong, Cao Phong trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Cao Thành Sâm.
"Anh Phong, anh Phong đừng kích động, chuyện này còn phải đợi..."
"Quân tử báo thù mười năm không muộn, bây giờ thực sự không thể kích động được..."
Khúc Đại Minh quay đầu lại nhìn một cái sau đó vội vàng đi lên kéo cánh tay Cao Phong.
"Tránh ra cho tôi!"
Cao Phong hất tay Khúc Đại Minh ra.
"Hãy nhớ rằng làm nhục tôi thì được nhưng tuyệt đối không được làm nhục anh em của tôi!"
"Anh em tôi bị người khác giẫm đạp lên mặt mũi còn không dám lên tiếng chính là hèn nhát!"
"Tôi không cần loại anh em hèn nhát như vậy!"
Những lời nhận xét cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo của Cao Phong khiến cho Khúc Đại Mình không dám nói thêm gì dù chỉ là nửa câu.
"A lô, anh Phong!"
Khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Cao Thành Sâm vang lên ở đầu dây bên kia.
"Nói với Dư Văn Cường rãng bây giờ tôi đang cần người, nhanh chóng tập trung ở phòng tập thể dục Minh Phong trong vòng mười phút."
"Trong vòng mười phút có thể gọi tới được bao nhiêu người thì gọi."
Nói xong, Cao Phong trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng lần này đã phá vỡ tiền lệ thì cô ta có thể tưởng tượng ra mức độ quan trọng của chuyện này đối với Lý Khải Kiệt.
"Trong công ty chúng ta có người phụ trách liên hệ với Hiệp hội Đô cổ, đi tìm bọn họ đi!"
"Lấy tất cả mọi thông tin về Cao Phong, bao gồm cả phương thức liên lạc, nó rất có ích đấy."
Lý Khải Kiệt ra lệnh.
"Vâng, vâng, anh Khải Kiệt."
Nữ trợ lý gật đầu không ngừng sau đó vội vàng bước ra ngoài.
Cho đến khi nữ trợ lý rời khỏi phòng làm việc, Lý Khải Kiệt rút ra một điếu xì gà, rồi bỗng nhiên anh ta ngửa đầu cười to.
"Cao Phong à Cao Phong, anh có thể thay đổi diện mạo, thậm chí cả dáng người hay giọng nói đều có thể đổi nhưng mà ánh mắt là cửa sổ tâm hồn của một người, ánh mắt tuyệt đối sẽ không bao giờ thay đổi!"
"Vận mệnh thật là thần kỳ, xem ra ngay cả ông trời cũng hy vọng chúng ta trở thành đồng minh kiên cường nhất!"
Lý Khải Kiệt vừa tự nói chuyện một mình vừa rút một điếu xì gà ra.
Lạch cạch! Cái kéo cắt xì gà đã nhanh chóng kéo gần hết xì gà, Lý Khải Kiệt đưa điếu xì gà đến trước mặt máy vi tính.
"Anh Cao, làm một cây nhé? Ha ha!"
Lý Khải Kiệt cười lớn một lần nữa.
Trong lòng anh ta vui sướng đến mức độ cao nhất.
Trong khoảng thời gian này, việc anh âm thầm giúp đỡ đám người Kim Tuyết Mai đã khiến cho anh ta cảm thấy rất nhiều áp lực.
Dù sao thì người lãnh đạo lớn nhất của tập đoàn Thế Giới cũng không phải là Lý Khải Kiệt anh.
Vì một người không biết rõ sống chết mà tiêu phí quá nhiều tiền bạc, thời gian hay sức lực, đây là việc mà công ty tuyệt đối không cho phép.
Nhưng giờ đây, Lý Khải Kiệt biết tất cả mọi chuyện anh ta làm đều đáng giá Vén mây để ngắm trăng, mọi người đều có thể nhìn thấy hy vọng.
Anh, vẫn còn sống! Cùng lúc đó tại thành phố Hòa Bình.
Sau khi Cao Phong đi ra khỏi bất động sản Tô Thịnh thì lập tức đi thẳng đến phòng tập thể dục Minh Phong.
Một nghìn bốn trăm tỷ đồng tiền vốn đã được đưa vào vị trí của nó, hơn nữa còn nhờ có sự giúp đỡ của Cao Phong mà Vũ Hoàng Lê đã kết nối được với tập đoàn Đông Nam.
Tại thời điểm này, bất động sản Tô Thịnh và tập đoàn Lâm Vũ đang ở trong bóng tối có thể nói là hai tập đoàn có nguồn vốn liếng đầy đủ nhất, mạng lưới giao thiệp mạnh mẽ cũng đang được hình thành dần dần.
Vốn đã có nhiều vốn lưu động còn cộng thêm với sự giúp đỡ đắc lực của Khúc Đại Minh và Dư Văn Cường, nay còn có thêm cả tập đoàn Đông Nam khiến cho thế lực của nó tăng vọt lên không biết bao nhiêu lần.2087620_2_25,60
Ngay vừa rồi, Vũ Hoàng Lê đã cho Cao Phong giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.
Trong vòng một tuần lễ, anh ta muốn ăn thịt hết thế lực tâm trung lưu và hạ lưu ở khu Nam Thành.
Nói đến đứng đầu về năng lực thì Cao Phong vẫn cảm thấy dòng tộc họ nhà Nam Phương nối hơn hẳn.
Dòng tộc họ nhà Nam Phương là đại diện của các thế lực đứng đầu ở khu Nam Thành, chỉ cần có quan hệ tốt với dòng họ nhà Nam Phương thì việc liên hệ với các thế lực khác đương nhiên cũng sẽ bớt khó khăn hơn.
Sau khi sắp xếp xong xuôi hết tất cả mọi chuyện ở bên này, Cao Phong còn phải đi hỗ trợ Khúc Đại Minh sắp xếp các công việc liên quan.
Tuy nhiên, sau khi đến phòng tập thể dục Minh Phong, Cao Phong khẽ cau mày.
Hôm nay phòng tập thể dục Minh Phong treo biển tạm ngừng hoạt động.
Một nơi như phòng tập thể dục chính là nơi mở cả bốn mùa không hê nghỉ ngơi, chỉ trừ một số ngày lễ nhất định.
Dù sao thì cũng có rất nhiều người đều nhân nhịp ngày nghỉ lễ đến đây để tập thể dục.
Cho nên vào ngày mà người khác được nghỉ, phòng tập thể dục trở nên càng bận rộn hơn.
Vậy mà hôm nay lại tạm ngừng hoạt động, chắc là có chuyện gì xảy ra rồi? Cao Phong vừa cau mày vừa bước vào phòng tập thể dục Minh Phong.
Vừa mới bước vào đã có một cảnh tượng khiến cho Cao Phong dừng chân lại ngay lập tức, ngay sau đó là một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng anh.
Cửa kính của phòng tập thể dục đã biến thành một đống thủy tinh vụn ở trên mặt đất.
Mà bên trong phòng tập dục là một đống hỗn độn.
Các loại dụng cụ tập thể dục đều bị đập cho không còn hình dáng gì, sàn nhà cũng bị đập vỡ, tất cả đèn treo ở đây cũng đều bị đập vỡ nát.
Một số máy chạy bộ bị đẩy ngã ngổn ngang dưới đất, thậm chí tay vịn cũng bị gãy.
Lúc này, Khúc Đại Minh đi ra với cánh tay trái đang băng bó bằng vải trắng, dây vải vòng qua cố cố định lại cánh tay trái.
Mà lúc này, anh ta dẫn theo mười mấy người nhân viên đi dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất.
"Tổng giám đốc Khúc, hay là anh đi nghỉ ngơi đi, công ty dọn dẹp vệ sinh đã tới rồi."
Một nhân viên khuyên nhủ.
"Khi tôi đi đến bệnh viện, các người nên dọn dẹp cho sạch sẽ, đừng có mà quên đấy.""Nhanh chóng đi làm việc đi! Tuyệt đối không thế để cho anh Phong nhìn thấy."
Khúc Đại Minh thúc giục, cầm lấy thùng rác rồi đi ra ngoài cửa.
Khúc Đại Minh vừa mới quay người thì lập tức bốn mắt nhìn nhau với Cao Phong.
"Phong...
Anh Phong...
Khúc Đại Minh tự vả vào miệng mình một cái, sau đó vẫn mở miệng hét lên, vẻ mặt rất xấu hổ.
"Tại sao không để cho tôi nhìn thấy?"
Cao Phong đứng bất động, bình tĩnh hỏi.
Mười mấy nhân viên đang dọn đẹp trong phòng thể dục cũng nhìn thấy sự tồn tại của Cao Phong, tất cả đều giữ yên lặng không nói lời nào.
Bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng ông chủ đứng sau của phòng tập thể dục này là Cao Phong.
Nếu không tại sao Khúc Đại Minh lại tôn trọng Cao Phong đến như vậy chứ? "Nói đi, tại sao lại không để cho tôi nhìn thấy, bây giờ ngay cả loại chuyện này cậu cũng lừa gạt tôi có đúng không?"
Cao Phong cau mày nhìn về phía Khúc Đại Minh.
Lửa giận trong lòng anh dâng lên từng chút từng chút một nhưng anh vẫn đang cố gắng áp chế nó xuống.
Khúc Đại Minh im lặng mấy giây, sau đó ngẩng đầu nói: "Anh Phong, đây là do tối hôm qua em uống quá nhiều nên đắc tội với một số người sau đó bọn họ mới đập phá nơi này."
"Em không dám nói thật với anh là vì sợ anh mắng em."
Khúc Đại Minh nói xong lời này lập tức cúi đầu xuống.
"Cậu vẫn còn lừa gạt tôi sao?"
Cao Phong hừ lạnh một tiếng rồi bước vào trong phòng làm việc.
Khúc Đại Minh không dám gây ra sơ suất gì, anh ta đi theo Cao Phong vào phòng làm việc ngay lập tức.
Một đám nhân viên liếc nhìn nhau một cái, rồi tất cả đều vểnh tai lên nghe lén hai người nói chuyện.
"Nói cho tôi biết, có phải là người của Dương Tuấn Minh không?"
"Tôi muốn nghe lời nói thật."
Cao Phong chắp tay đứng trong phòng làm việc hỏi.
Khúc Đại Minh yên lặng không nói gì, căn bản anh ta cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Cao Phong khẽ thở dài một hơi, anh biết rằng mình đoán không sai.
Kẻ thù của anh ở thành phố Hòa Bình này chỉ có duy nhất Dương Tuấn Minh.
Anh cũng biết rằng vì sao Khúc Đại Minh lại phải làm như vậy.
"Đều tại tôi, là tôi bảo cậu phải làm việc khiêm tốn cho nên cậu mới làm như vậy."
Đâu tiên, giọng Cao Phong rất bình tĩnh nói những lời này rồi bỗng nhiên âm lượng tăng lên mấy lần, đột nhiên anh quát lên: "Nhưng Khúc Đại Minh, ông đây nhớ rãng ông đây nói khiêm tốn chứ tuyệt đối không phải là mặc cho người khác chà đạp!"
"Tuyệt đối không phải là để người khác giảm đạp lên mặt còn chúng ta chỉ biết im hơi lặng tiếng chịu đựng!"
"Không nhẫn nhịn những chuyện nhỏ thì sẽ dễ làm hỏng những việc lớn, câu này không hề sai nhưng vẫn có một số việc căn bản không cần phải nhẫn nhịn."
"Đối với một số người, nếu cậu lùi một bước thì chính là vực sâu thăm thẳm, cậu chịu đựng người đó thì họ sẽ giẫm lên mặt mũi cậu!"
"Bây giờ, cậu đi với tôi, tôi lấy lại sân chơi cho cậu."
Nói xong, Cao Phong trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Cao Thành Sâm.
"Anh Phong, anh Phong đừng kích động, chuyện này còn phải đợi..."
"Quân tử báo thù mười năm không muộn, bây giờ thực sự không thể kích động được..."
Khúc Đại Minh quay đầu lại nhìn một cái sau đó vội vàng đi lên kéo cánh tay Cao Phong.
"Tránh ra cho tôi!"
Cao Phong hất tay Khúc Đại Minh ra.
"Hãy nhớ rằng làm nhục tôi thì được nhưng tuyệt đối không được làm nhục anh em của tôi!"
"Anh em tôi bị người khác giẫm đạp lên mặt mũi còn không dám lên tiếng chính là hèn nhát!"
"Tôi không cần loại anh em hèn nhát như vậy!"
Những lời nhận xét cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo của Cao Phong khiến cho Khúc Đại Mình không dám nói thêm gì dù chỉ là nửa câu.
"A lô, anh Phong!"
Khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Cao Thành Sâm vang lên ở đầu dây bên kia.
"Nói với Dư Văn Cường rãng bây giờ tôi đang cần người, nhanh chóng tập trung ở phòng tập thể dục Minh Phong trong vòng mười phút."
"Trong vòng mười phút có thể gọi tới được bao nhiêu người thì gọi."
Nói xong, Cao Phong trực tiếp cúp điện thoại.
Bình luận facebook