Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nhung Quan Quan cho cả viên kẹo dẻo vào miệng, má bên phải phồng to, ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh mình: “Anh, anh có đặt cà rốt không?”
“Không.”
Nhung Quan Quan giận dỗi, “Vậy anh còn hỏi em làm gì?”
Nhung Lê uể oải kéo dài giọng, “Anh rảnh mà.”
Nhung Quan Quan nghẹn lời.
Thật đáng giận! Cậu khẽ lẩm bẩm.
Đến cuối đường Hoa Kiều, rẽ phải đi chừng trăm mét nữa là đến thôn Trúc Loan Nhung, vừa bước vào đầu ngõ, Nhung Quan Quan đã nghe thấy có người gọi mình.
“Quan Quan.”
Nhung Quan Quan cuộn tròn hai bàn tay lại, đưa lên mắt làm ống nhòm, cẩn thận nhìn xem. Hóa ra là bà Địch, bà nội của cậu, bên cạnh bà là bác Hai cậu, Hà Hoa Quân.
“Bà nội, bác Hai.”
Nhung Quan Quan đứng núp sau lưng Nhung Lê, ló đầu ra chào.
Tay Bà Địch đeo đầy vòng vàng, thân hình đẫy đà, mũi tẹt mặt hí, nom rất phúc hậu. Bà ta quan sát Quan Quan chốc lát, giơ tay đến định sờ đầu cậu, “Ồ, đã cao lớn hơn nhiều rồi.”
Nhung Lê bước lên ngăn trở bà ta lại, cất giọng cộc lốc: “Có chuyện gì không?”
Bà Địch bất mãn liếc nhìn Nhung Lê, “Tôi đến dẫn Quan Quan về.”
Nhung Lê hờ hững hỏi tiếp, “Về đâu?”
“Dĩ nhiên là nhà họ Hà.” Bà Địch hùng hồn đốp chát, “Quan Quan là cháu trai nhà họ Hà chúng tôi, sao lại để nó ở nhà các người suốt được?”
Năm đó Tô Mẫn và Hà Hoa Lỗi đã đính hôn, chẳng qua còn chưa được cưới về hẳn hoi. Tô Mẫn chưa kết hôn đã có thai, Hà Hoa Lỗi lại xảy ra chuyện bất trắc trên công trường, bà Địch quay đầu không nhận hôn sự này, nói Tô Mẫn khắc chồng, nói đứa bé trong bụng bà là nghiệt chủng khắc cha.
Cháu trai ư?
Đúng là châm chọc, trước kia bà ta luôn miệng mắng đồ sao chổi này đồ sao chổi nọ, giờ lại đến nhận cháu.
Cửa sân không khóa, Nhung Lê gõ lên cửa, hất đầu ra hiệu, “Nhung Quan Quan, em vào nhà trước đi.”
Cậu nhóc lấm lét nhìn ánh mắt của mấy người lớn rồi lặng lẽ chạy vào nhà.
Nhung Lê đóng cửa lại, “Hai người đến đây để giành quyền nuôi dưỡng à?”
Bà Địch nghiêng tai trái, “Quyền… quyền nuôi gì?” Bà ta không hiểu những từ ngữ mới này.
Hà Hoa Quân bước đến hùa theo, dáng vóc ông ta cường tráng, nói năng hung hăng, “Giành gì mà giành, Quan Quan vốn là người họ Hà chúng tôi.”
Nhung Lê lãnh đạm như không, “Ngoại trừ quyền nuôi dưỡng, các người còn muốn gì nữa?”
Bà Địch nhanh miệng bật thốt: “Tiền mẹ Quan Quan để lại cũng phải đưa cho nhà họ Hà chúng tôi, đó là tiền nuôi dưỡng của Quan Quan.”
Quả nhiên là đến đây vì tiền.
Nhung Lê đáp lại nhẹ tênh: “Không đưa.” Nói xong anh đẩy cửa đi vào nhà rồi đóng sầm cửa lại không hề nể mặt mũi ai.
Hai mẹ con nhà họ Hà tức tối quát tháo bên ngoài.
“Anh.” Nhung Quan Quan chạy ra.
Ánh mắt Nhung Lê sa sầm, “Bịt tai lại.”
“Dạ.”
…
Năm giờ rưỡi, Từ Đàn Hề dọn dẹp cửa hàng, chuẩn bị đóng cửa về nhà, lúc này có một cô gái bước vào: “Chào chị.”
Từ Đàn Hề chào lại: “Chào em.”
Cô đã gặp cô bé này, cô ấy từng đến đây tìm Trình Cập.
Cô ấy đi đến, vẫn câu nói hệt lần trước, “Em đến tìm Trình Cập ạ.”
“Anh Trình ở tầng hai.”
“Cảm ơn.”
Cô ấy cảm ơn xong lập tức đi lên tầng.
Trên tầng, Trình Cập nghe thấy động tĩnh bèn ngẩng đầu nhìn ra cửa, “Tan học rồi à?”
“Vâng.” Lâm Hòa Miêu mặc đồng phục học sinh ngay ngắn, áo khoác kéo cao đến tận cổ, chỉ để lộ mặt và tay.
Trình Cập đang vẽ hình xăm, ngoáy bút liên hồi không hề có ý định ngừng lại, “Đến tìm tôi làm gì?”
Lâm Hòa Miêu thành thật hỏi: “Ngày mai anh có rảnh không?”
Trình Cập trả lời với giọng đểu cán, “Vậy phải xem là ai tìm tôi mới được.”
Đúng là đểu một cách quang minh chính đại, đểu một cách triệt để.
Lâm Hòa Miêu là kiểu con gái thật thà lại hướng nội, không biết mấy trò đong đưa, ngây thơ nói: “Em tìm anh.”
“Vậy thì không rảnh.” Trình Cập thể hiện rõ thái độ, “Tôi không đi chơi với học sinh cấp ba.”
Lâm Hòa Miêu làm như không nghe thấy, tiếp tục nói rõ ràng mục đích, “Ngày mai trường tổ chức họp phụ huynh, anh có thể tham dự không?”
Trình Cập buồn cười, “Họp phụ huynh thì đi mà tìm phụ huynh của em, tìm tôi làm gì?”
Cô giải thích, “Em muốn đến Bắc Kinh tham gia buổi giao lưu, trao đổi Vật lý, cần phụ huynh đến trường ký giấy đồng ý.”
Buổi giao lưu, trao đổi Vậy lý lần này có chủ đề tính toán đo lường tốc độ các hành tinh xoay quanh Mặt trời, cô vô cùng có hứng với nó, nên muốn được tham gia.
Trình Cập vẫn lặp lại câu nói cũ, “Tìm phụ huynh em đi.”
Về nói với ba mẹ mình chẳng khác nào kiếm chuyện cho bị đánh, Lâm Hòa Miêu đành nói thật, “Nếu họ biết được sẽ không cho em đi.”
Trình Cập không vẽ được nữa, đặt bút xuống, “Vậy em tìm tôi làm gì? Tôi đâu phải phụ huynh của em.”
Lâm Hòa Miêu cúi đầu, tay trái siết chặt dây đeo cặp, lí nha lí nhí, “Anh đã hôn em, phải chịu trách nhiệm.”
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao cao, để lộ vành tai đỏ ửng.
Trình Cập gõ đầu bút xuống bàn, cười vô cùng phóng đãng, “Ai hôn ai chứ, cô em.”
Lâm Hòa Miêu ngẩng đầu lên, ánh mắt ngượng ngùng, rụt rè nói: “Cuộc họp phụ huynh ngày mai bắt đầu từ mười giờ sáng, em chờ anh ở cổng trường.”
Trình Cập thôi bông đùa, cương quyết từ chối: “Đừng chờ, tôi không đến đâu.”
Lâm Hòa Miêu không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Trình Cập xoa hàng mày, thấy hơi đau đầu. Tâm tư của cô bé rành rành trên mặt, cô ấy còn quá nhỏ tuổi, chỉ mới mười tám thôi, gã không thể cự tuyệt quá phũ phàng.
Hôm sau, chín giờ năm mươi phút sáng, một chiếc Maserati màu trắng trông cực bảnh chọe chạy cuốn theo lá rơi chạy đến cổng trường Trung học số Một.
Cả trấn Tường Vân này tìm không ra được người đàn ông thứ hai nào đỏm dáng giống Trình Cập, gã rất siêng đổi xe, còn siêng hơn cả đổi bạn gái.
Trình Cập đỗ xe vào bãi, đeo khẩu trang bước xuống, ngoài ra còn thêm cặp kính râm.
Lâm Hòa Miêu chạy ra khỏi cổng trường, vẫy tay gọi: “Trình Cập.”
Trình Cập đeo khẩu trang và kính râm quá đỗi kinh ngạc, vậy mà cũng bị nhận ra sao?
Ban đầu, học sinh và phụ huynh đi ngang qua đều trầm trồ ngắm nghía chiếc xe Maserati đã được độ nổi bần bật nhất thị trấn, sau đó ánh mắt chuyển sang nghiền ngẫm đến Trình Cập và Lâm Hòa Miêu.
Trình Cập hơi hối hận, gã nên lái xe Bentley đến đây mới đúng.
Gã tránh xa xe của mình ra một chút, không hề bỏ kính ra, nói dối: “Tôi chỉ đi ngang qua đây thôi.”
Lâm Hòa Miêu cũng cách xa chiếc xe theo gã, nói theo: “Lớp em cách đây không xa, nằm ở tầng một dãy ngoài cùng, anh có muốn đi ngang qua thử không?”
Trình Cập cởi kính ra, ngẩng đầu nhìn biểu ngữ căng trước cổng trường:
Chúc mừng học sinh Lâm Hòa Miêu 12/8 đã được tuyển thẳng vào khoa Vật lý Đại học Bắc Kinh.
Thôi, coi như báo ân mười ba năm trước, cũng làm chút chuyện cho tổ quốc, dù sao cô bé này rất có khả năng là nhà vật lý học, hoặc nhà thiên văn học tương lai.
Trình Cập đi vào trường, cách thật xa Lâm Hòa Miêu, nhằm tuyên bố với người qua đường gã và cô bé này không hề có quan hệ mờ ám gì cả, “Nếu thầy em hỏi tôi là ai, em đáp thế nào?”
Hai người trước sau đi cách nhau một khoảng, Lâm Hòa Miêu đành cất cao giọng nói, “Bạn trai ạ.”
Trình Cập á khẩu. Cô bé học sinh xuất sắc này sao đầu óc lại đầy rễ cây thế kia.
Gã đành bỏ hai tay vào túi, dáng vóc cao 1m84 kết hợp với mặc bộ đồ Tây chỉn chu vốn lịch sự, nhưng trên cổ lại đeo sợi dây chuyền kiểu rock to đùng. Rõ ràng là phong cách hoàn toàn đối lập, thế nhưng lại đẹp trai đến lạ, cho dù đeo khẩu trang vẫn thu hút ánh nhìn của mọi người.
Gã quay đầu lại, thoáng nhìn Lâm Hòa Miêu, gắt giọng: “Em có muốn đi tham gia buổi giao lưu, trao đổi Vật lý nữa không?”
Học sinh giỏi Lâm nghiêm túc đáp lời: “Vậy anh cho em đáp án tham khảo đi.”
Trình Cập nghĩ ngợi, “Anh trai.”
Học sinh giỏi Lâm chợt bừng tỉnh: “Ồ, là anh trai mưa.”
Trình Cập hoàn toàn cạn lời.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Không.”
Nhung Quan Quan giận dỗi, “Vậy anh còn hỏi em làm gì?”
Nhung Lê uể oải kéo dài giọng, “Anh rảnh mà.”
Nhung Quan Quan nghẹn lời.
Thật đáng giận! Cậu khẽ lẩm bẩm.
Đến cuối đường Hoa Kiều, rẽ phải đi chừng trăm mét nữa là đến thôn Trúc Loan Nhung, vừa bước vào đầu ngõ, Nhung Quan Quan đã nghe thấy có người gọi mình.
“Quan Quan.”
Nhung Quan Quan cuộn tròn hai bàn tay lại, đưa lên mắt làm ống nhòm, cẩn thận nhìn xem. Hóa ra là bà Địch, bà nội của cậu, bên cạnh bà là bác Hai cậu, Hà Hoa Quân.
“Bà nội, bác Hai.”
Nhung Quan Quan đứng núp sau lưng Nhung Lê, ló đầu ra chào.
Tay Bà Địch đeo đầy vòng vàng, thân hình đẫy đà, mũi tẹt mặt hí, nom rất phúc hậu. Bà ta quan sát Quan Quan chốc lát, giơ tay đến định sờ đầu cậu, “Ồ, đã cao lớn hơn nhiều rồi.”
Nhung Lê bước lên ngăn trở bà ta lại, cất giọng cộc lốc: “Có chuyện gì không?”
Bà Địch bất mãn liếc nhìn Nhung Lê, “Tôi đến dẫn Quan Quan về.”
Nhung Lê hờ hững hỏi tiếp, “Về đâu?”
“Dĩ nhiên là nhà họ Hà.” Bà Địch hùng hồn đốp chát, “Quan Quan là cháu trai nhà họ Hà chúng tôi, sao lại để nó ở nhà các người suốt được?”
Năm đó Tô Mẫn và Hà Hoa Lỗi đã đính hôn, chẳng qua còn chưa được cưới về hẳn hoi. Tô Mẫn chưa kết hôn đã có thai, Hà Hoa Lỗi lại xảy ra chuyện bất trắc trên công trường, bà Địch quay đầu không nhận hôn sự này, nói Tô Mẫn khắc chồng, nói đứa bé trong bụng bà là nghiệt chủng khắc cha.
Cháu trai ư?
Đúng là châm chọc, trước kia bà ta luôn miệng mắng đồ sao chổi này đồ sao chổi nọ, giờ lại đến nhận cháu.
Cửa sân không khóa, Nhung Lê gõ lên cửa, hất đầu ra hiệu, “Nhung Quan Quan, em vào nhà trước đi.”
Cậu nhóc lấm lét nhìn ánh mắt của mấy người lớn rồi lặng lẽ chạy vào nhà.
Nhung Lê đóng cửa lại, “Hai người đến đây để giành quyền nuôi dưỡng à?”
Bà Địch nghiêng tai trái, “Quyền… quyền nuôi gì?” Bà ta không hiểu những từ ngữ mới này.
Hà Hoa Quân bước đến hùa theo, dáng vóc ông ta cường tráng, nói năng hung hăng, “Giành gì mà giành, Quan Quan vốn là người họ Hà chúng tôi.”
Nhung Lê lãnh đạm như không, “Ngoại trừ quyền nuôi dưỡng, các người còn muốn gì nữa?”
Bà Địch nhanh miệng bật thốt: “Tiền mẹ Quan Quan để lại cũng phải đưa cho nhà họ Hà chúng tôi, đó là tiền nuôi dưỡng của Quan Quan.”
Quả nhiên là đến đây vì tiền.
Nhung Lê đáp lại nhẹ tênh: “Không đưa.” Nói xong anh đẩy cửa đi vào nhà rồi đóng sầm cửa lại không hề nể mặt mũi ai.
Hai mẹ con nhà họ Hà tức tối quát tháo bên ngoài.
“Anh.” Nhung Quan Quan chạy ra.
Ánh mắt Nhung Lê sa sầm, “Bịt tai lại.”
“Dạ.”
…
Năm giờ rưỡi, Từ Đàn Hề dọn dẹp cửa hàng, chuẩn bị đóng cửa về nhà, lúc này có một cô gái bước vào: “Chào chị.”
Từ Đàn Hề chào lại: “Chào em.”
Cô đã gặp cô bé này, cô ấy từng đến đây tìm Trình Cập.
Cô ấy đi đến, vẫn câu nói hệt lần trước, “Em đến tìm Trình Cập ạ.”
“Anh Trình ở tầng hai.”
“Cảm ơn.”
Cô ấy cảm ơn xong lập tức đi lên tầng.
Trên tầng, Trình Cập nghe thấy động tĩnh bèn ngẩng đầu nhìn ra cửa, “Tan học rồi à?”
“Vâng.” Lâm Hòa Miêu mặc đồng phục học sinh ngay ngắn, áo khoác kéo cao đến tận cổ, chỉ để lộ mặt và tay.
Trình Cập đang vẽ hình xăm, ngoáy bút liên hồi không hề có ý định ngừng lại, “Đến tìm tôi làm gì?”
Lâm Hòa Miêu thành thật hỏi: “Ngày mai anh có rảnh không?”
Trình Cập trả lời với giọng đểu cán, “Vậy phải xem là ai tìm tôi mới được.”
Đúng là đểu một cách quang minh chính đại, đểu một cách triệt để.
Lâm Hòa Miêu là kiểu con gái thật thà lại hướng nội, không biết mấy trò đong đưa, ngây thơ nói: “Em tìm anh.”
“Vậy thì không rảnh.” Trình Cập thể hiện rõ thái độ, “Tôi không đi chơi với học sinh cấp ba.”
Lâm Hòa Miêu làm như không nghe thấy, tiếp tục nói rõ ràng mục đích, “Ngày mai trường tổ chức họp phụ huynh, anh có thể tham dự không?”
Trình Cập buồn cười, “Họp phụ huynh thì đi mà tìm phụ huynh của em, tìm tôi làm gì?”
Cô giải thích, “Em muốn đến Bắc Kinh tham gia buổi giao lưu, trao đổi Vật lý, cần phụ huynh đến trường ký giấy đồng ý.”
Buổi giao lưu, trao đổi Vậy lý lần này có chủ đề tính toán đo lường tốc độ các hành tinh xoay quanh Mặt trời, cô vô cùng có hứng với nó, nên muốn được tham gia.
Trình Cập vẫn lặp lại câu nói cũ, “Tìm phụ huynh em đi.”
Về nói với ba mẹ mình chẳng khác nào kiếm chuyện cho bị đánh, Lâm Hòa Miêu đành nói thật, “Nếu họ biết được sẽ không cho em đi.”
Trình Cập không vẽ được nữa, đặt bút xuống, “Vậy em tìm tôi làm gì? Tôi đâu phải phụ huynh của em.”
Lâm Hòa Miêu cúi đầu, tay trái siết chặt dây đeo cặp, lí nha lí nhí, “Anh đã hôn em, phải chịu trách nhiệm.”
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao cao, để lộ vành tai đỏ ửng.
Trình Cập gõ đầu bút xuống bàn, cười vô cùng phóng đãng, “Ai hôn ai chứ, cô em.”
Lâm Hòa Miêu ngẩng đầu lên, ánh mắt ngượng ngùng, rụt rè nói: “Cuộc họp phụ huynh ngày mai bắt đầu từ mười giờ sáng, em chờ anh ở cổng trường.”
Trình Cập thôi bông đùa, cương quyết từ chối: “Đừng chờ, tôi không đến đâu.”
Lâm Hòa Miêu không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Trình Cập xoa hàng mày, thấy hơi đau đầu. Tâm tư của cô bé rành rành trên mặt, cô ấy còn quá nhỏ tuổi, chỉ mới mười tám thôi, gã không thể cự tuyệt quá phũ phàng.
Hôm sau, chín giờ năm mươi phút sáng, một chiếc Maserati màu trắng trông cực bảnh chọe chạy cuốn theo lá rơi chạy đến cổng trường Trung học số Một.
Cả trấn Tường Vân này tìm không ra được người đàn ông thứ hai nào đỏm dáng giống Trình Cập, gã rất siêng đổi xe, còn siêng hơn cả đổi bạn gái.
Trình Cập đỗ xe vào bãi, đeo khẩu trang bước xuống, ngoài ra còn thêm cặp kính râm.
Lâm Hòa Miêu chạy ra khỏi cổng trường, vẫy tay gọi: “Trình Cập.”
Trình Cập đeo khẩu trang và kính râm quá đỗi kinh ngạc, vậy mà cũng bị nhận ra sao?
Ban đầu, học sinh và phụ huynh đi ngang qua đều trầm trồ ngắm nghía chiếc xe Maserati đã được độ nổi bần bật nhất thị trấn, sau đó ánh mắt chuyển sang nghiền ngẫm đến Trình Cập và Lâm Hòa Miêu.
Trình Cập hơi hối hận, gã nên lái xe Bentley đến đây mới đúng.
Gã tránh xa xe của mình ra một chút, không hề bỏ kính ra, nói dối: “Tôi chỉ đi ngang qua đây thôi.”
Lâm Hòa Miêu cũng cách xa chiếc xe theo gã, nói theo: “Lớp em cách đây không xa, nằm ở tầng một dãy ngoài cùng, anh có muốn đi ngang qua thử không?”
Trình Cập cởi kính ra, ngẩng đầu nhìn biểu ngữ căng trước cổng trường:
Chúc mừng học sinh Lâm Hòa Miêu 12/8 đã được tuyển thẳng vào khoa Vật lý Đại học Bắc Kinh.
Thôi, coi như báo ân mười ba năm trước, cũng làm chút chuyện cho tổ quốc, dù sao cô bé này rất có khả năng là nhà vật lý học, hoặc nhà thiên văn học tương lai.
Trình Cập đi vào trường, cách thật xa Lâm Hòa Miêu, nhằm tuyên bố với người qua đường gã và cô bé này không hề có quan hệ mờ ám gì cả, “Nếu thầy em hỏi tôi là ai, em đáp thế nào?”
Hai người trước sau đi cách nhau một khoảng, Lâm Hòa Miêu đành cất cao giọng nói, “Bạn trai ạ.”
Trình Cập á khẩu. Cô bé học sinh xuất sắc này sao đầu óc lại đầy rễ cây thế kia.
Gã đành bỏ hai tay vào túi, dáng vóc cao 1m84 kết hợp với mặc bộ đồ Tây chỉn chu vốn lịch sự, nhưng trên cổ lại đeo sợi dây chuyền kiểu rock to đùng. Rõ ràng là phong cách hoàn toàn đối lập, thế nhưng lại đẹp trai đến lạ, cho dù đeo khẩu trang vẫn thu hút ánh nhìn của mọi người.
Gã quay đầu lại, thoáng nhìn Lâm Hòa Miêu, gắt giọng: “Em có muốn đi tham gia buổi giao lưu, trao đổi Vật lý nữa không?”
Học sinh giỏi Lâm nghiêm túc đáp lời: “Vậy anh cho em đáp án tham khảo đi.”
Trình Cập nghĩ ngợi, “Anh trai.”
Học sinh giỏi Lâm chợt bừng tỉnh: “Ồ, là anh trai mưa.”
Trình Cập hoàn toàn cạn lời.
Bình luận facebook