Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Hỏi xong, Từ Đàn Hề lại hơi chần chờ.
Nhung Lê đứng tựa vào tường, đèn công suất lớn soi thẳng xuống từ đỉnh đầu anh, in bóng hàng mi anh xuống mí dưới. Anh vu vơ bật tắt đèn pin vài lần mới hỏi Từ Đàn Hề: “Sao cô không nói gì cả thế?”
Cô dè dặt hỏi qua điện thoại, “Anh biết sửa máy tính không?” Cô từng nghe nói, Nhung Lê biết sửa chữa thiết bị điện tử.
“Biết một chút. Máy tính cô hỏng rồi à?”
“Vâng, bị nước vào.”
Đúng là biết chọn thời gian, ngay vào lúc anh đang ngứa tay.
Nhung Lê tắt đèn đi, “Tôi đến nhà cô.”
“Không cần đâu ạ.” Cô cố hết sức không làm phiền anh, lịch sự bảo, “Tôi mang qua nhà anh là được.”
Nhung Lê lại bật đèn lên, ánh đèn phủ lên ánh mắt anh vừa như màn sương chiều dày đặc vừa như màn hơi nước mù mịt, “Tùy cô vậy.”
Mười phút sau, Từ Đàn Hề đến gõ cửa, Nhung Lê ra mở.
Cô đứng bên ngoài, tóc bị gió thổi rối, mặc chiếc áo khoác màu đỏ. Cô hiếm khi mặc màu sắc sặc sỡ thế này, vốn tưởng rằng nó sẽ làm giảm khí chất trang nhã của cô đi, song lại tôn thêm phần sống động xinh xắn, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều tự nhiên thoát tục, “Xin lỗi anh, đã trễ thế này còn đến quấy rầy.”
Không trễ, nắng chiều mới khuất sau đường chân trời thôi.
Nhung Lê nhường lối: “Vào nhà đi.”
“Tôi không vào đâu ạ.”
Khi còn sống, cô của cô đã dặn: Không nên đến nhà người khác vào giờ dùng bữa.
Nhung Lê mặc kệ cô có vào hay không, “Máy tính cần dùng gấp không?”
“Không gấp ạ.”
Anh nhìn lướt qua túi xách trong tay cô, “Đưa tôi đi.”
Trong tay Từ Đàn Hề xách hai túi đồ, cô vội đưa túi laptop màu đen cho anh, “Làm phiền anh rồi.”
Nhung Lê nhận lấy túi, “Tôi không chắc có thể sửa được đâu.”
Tính cách cô ôn hòa, ăn nói lại nhỏ nhẹ, quả thật xứng với bốn chữ lịch sự tao nhã, “Sửa không được cũng không sao.” Giống như sợ anh chịu áp lực, cô nói thêm, “Bên trong không có tài liệu quan trọng.”
Vừa không thiếu tiền, vừa không có tài liệu quan trọng, vậy còn sửa làm quái gì?
Nhung Lê hờ hững “à” một tiếng xem như đáp lời.
Gió thu nổi lên, những chiếc lá khô đầu cành vi vu rơi xuống. Từ Đàn Hề cụp mắt, do dự chốc lát mới đứa túi còn lại cho anh, “Đây là quà cảm ơn.”
Nhung Lê nhìn cô đăm đăm, không hề nhận lấy, ánh mắt anh như đang nghiền ngẫm. Bình thường anh rất hiếm khi chăm chú nhìn ai thế này, do mắt anh đẹp, lúc thờ ơ nhìn người khác thì cũng thôi, nhưng khi nghiêm túc thì lại vô thức toát lên nét cuốn hút đến lạ.
Từ Đàn Hề ngước mắt nhìn lại anh, gò má ửng đỏ, “Không phải đồ quý trọng gì cả, nếu anh không nhận, có phải tôi nên đưa thẻ cho anh không? Tôi biết anh là người thích sòng phẳng.”
Cô luôn gọi anh là “anh”, không biết tại sao lại mang đến cho Nhung Lê một cảm giác, không, nói chính xác là ảo giác: Trong chốn thanh đăng cổ phật, anh đang niệm kinh, cô là yêu nữ bước ra từ trong tranh, mặc bộ váy trắng ngần, đuôi còn phe phẩy. Cô gọi anh một tiếng “anh”, anh ngẩng đầu lên, thoáng chốc quên hết cả kinh văn mình đang đọc.
Cảm giác kỳ lạ này càng lúc càng không điều khiển được.
Nhung Lê nhận lấy, mở túi nhìn lướt qua, “Gối?”
Từ Đàn Hề gật đầu, “Cái nhỏ là cho Quan Quan.”
Đúng là chỉ có “người cổ” như cô mới có thể làm được việc tặng người ta gối thêu.
“Tôi thay mặt Quan Quan cảm ơn cô.”
“Không cần đâu ạ.” Hai tay Từ Đàn Hề không còn cầm thứ gì nữa, tự nhiên đặt chồng lên nhau để trước người, tư thế vô cùng chuẩn mực, “Tôi đi đây.”
Nhung Lê “ừ” một tiếng, bật đèn hàng hiên lên.
Cô đi được nửa đường mới dừng lại, chậm rãi ngoái đầu, “Thưa anh.” Răng trắng môi đỏ, ánh mắt long lanh, hệt như bước ra từ trong tranh.
Nhung Lê dời mắt đi, “Còn có chuyện gì không?”
“Tôi có đặt quyết minh tử vào gối, không biết có hữu hiệu hay không, nếu có, anh có thể giảm bớt lượng thuốc ngủ của mình.”
Nhung Lê bỗng ngẩn ngơ. Dường như anh đã đoán ra được tại sao cô muốn sửa máy tính rồi. Anh chưa từng gặp ai thận trọng như cô, lại có sức quan sát kinh người, vừa ra tay đã trúng phóc.
Chờ cô đi xa, Nhung Lê mới đóng cửa lại, xách máy tính và gối lên tầng. Cửa sổ trong phòng đã đóng chết, khiến căn phòng hơi ngột ngạt, mang đến cảm giác phiền muộn khó thở.
Anh vứt túi gối lên bàn, nơi góc bàn đặt một lọ thuốc ngủ và nửa chai nước. Anh với tay lấy chai nước, vặn nắp ra tu ừng ực, yết hầu lên xuống rõ rệt.
Tu hết nửa chai nước, anh tiện tay ném nó vào thùng rác rồi xách chiếc gối nhỏ xuống tầng.
“Nhung Quan Quan.”
Giọng cậu nhóc vọng ra từ sau bếp, “Em đang làm bánh baba.”
Khoảng năm sáu phút sau, Nhung Quan Quan mới đi ra. Nhung Lê nhét chiếc gối nhỏ vào ngực cậu, “Đưa em này.”
Nhung Quan Quan kinh ngạc, vội vàng ló đầu nhìn vào túi, khó hiểu, “Anh cho em gối làm gì?”
Bao gối màu xanh nhạt, kích cỡ gấp đôi đầu Quan Quan, xung quanh thêu đường viền, chính giữa thêu hoa văn, do bên trong nhét đầy quyết minh tử nên hơi cứng, còn thoang thoảng mùi thuốc.
“Từ Đàn Hề tặng cho em.”
Ồ, là quà của chị Từ.
Nhung Quan Quan ôm lấy chiếc gối nhỏ của mình, thích thú khoe khoang, vẻ mặt hệt như chú chó vàng đang vẫy đuôi, “Anh, em có quà, anh có không?”
Nhung Lê nhìn Nhung Quan Quan hệt tên ngốc, “Có.”
Vậy cũng tốt. Nhung Quan Quan lật mặt gối lên, hiện rõ hình thêu phía trên: “Ồ, ở đây thêu một chú heo. Anh, gối anh có thêu chú heo không?”
Nhung Lê cảm thấy trong đầu cậu nhóc chỉ có bánh baba mà thôi.
“Chừng nào giao thức ăn đến thì gọi anh.” Anh bỏ đi lên tầng.
Nhung Quan Quan ôm gối đuổi theo, “Anh, anh, không phải anh định đi giết heo sao? Còn chưa đi hả?”
Nhung Lê ngừng bước, bỏ hai tay vào túi, ngón tay mơn trớn hộp kim xăm kia, hàng mi buông rủ, “Không đi nữa.”
“Tại sao?”
Tại sao ư?
Có thể bị trúng tà rồi. Đây là lần thứ hai anh thu tay lại vì cô. Lần đầu tiên là vì anh có thể thấy rõ được mặt người khác trong đêm tối, còn lần này, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, chỉ là sau khi gặp cô, ý định phá hoại giết chóc của anh bỗng nhiên không còn mãnh liệt nữa.
Thế nhưng lý do anh đưa ra lại là: “Không rảnh, phải sửa máy tính cho người ta.”
Nhung Quan Quan “ồ” một tiếng.
Ba tháng trước, Nhung Lê từng sửa máy tính một lần cho người trong thôn, sau đó người cả thôn đều biết anh rất rành về máy tính. Từ Đàn Hề cũng nghe nói việc này, thế nên cô đã đổ nửa cốc nước vào máy mình. Đương nhiên mục đích là vì muốn đưa chiếc gối thêu cô đã làm xong cho anh mà thôi.
Nhung Lê lên tầng, khóa cửa lại, lấy găng tay nhựa và hộp kim xăm vứt lên bàn, lại tiện tay vứt chiếc gối quyết minh tử kia lên giường.
Trên bao gối anh không thêu chú heo mà là thêu hoa cúc nhỏ, nằm nép vào một góc tầm thường.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nhung Lê đứng tựa vào tường, đèn công suất lớn soi thẳng xuống từ đỉnh đầu anh, in bóng hàng mi anh xuống mí dưới. Anh vu vơ bật tắt đèn pin vài lần mới hỏi Từ Đàn Hề: “Sao cô không nói gì cả thế?”
Cô dè dặt hỏi qua điện thoại, “Anh biết sửa máy tính không?” Cô từng nghe nói, Nhung Lê biết sửa chữa thiết bị điện tử.
“Biết một chút. Máy tính cô hỏng rồi à?”
“Vâng, bị nước vào.”
Đúng là biết chọn thời gian, ngay vào lúc anh đang ngứa tay.
Nhung Lê tắt đèn đi, “Tôi đến nhà cô.”
“Không cần đâu ạ.” Cô cố hết sức không làm phiền anh, lịch sự bảo, “Tôi mang qua nhà anh là được.”
Nhung Lê lại bật đèn lên, ánh đèn phủ lên ánh mắt anh vừa như màn sương chiều dày đặc vừa như màn hơi nước mù mịt, “Tùy cô vậy.”
Mười phút sau, Từ Đàn Hề đến gõ cửa, Nhung Lê ra mở.
Cô đứng bên ngoài, tóc bị gió thổi rối, mặc chiếc áo khoác màu đỏ. Cô hiếm khi mặc màu sắc sặc sỡ thế này, vốn tưởng rằng nó sẽ làm giảm khí chất trang nhã của cô đi, song lại tôn thêm phần sống động xinh xắn, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều tự nhiên thoát tục, “Xin lỗi anh, đã trễ thế này còn đến quấy rầy.”
Không trễ, nắng chiều mới khuất sau đường chân trời thôi.
Nhung Lê nhường lối: “Vào nhà đi.”
“Tôi không vào đâu ạ.”
Khi còn sống, cô của cô đã dặn: Không nên đến nhà người khác vào giờ dùng bữa.
Nhung Lê mặc kệ cô có vào hay không, “Máy tính cần dùng gấp không?”
“Không gấp ạ.”
Anh nhìn lướt qua túi xách trong tay cô, “Đưa tôi đi.”
Trong tay Từ Đàn Hề xách hai túi đồ, cô vội đưa túi laptop màu đen cho anh, “Làm phiền anh rồi.”
Nhung Lê nhận lấy túi, “Tôi không chắc có thể sửa được đâu.”
Tính cách cô ôn hòa, ăn nói lại nhỏ nhẹ, quả thật xứng với bốn chữ lịch sự tao nhã, “Sửa không được cũng không sao.” Giống như sợ anh chịu áp lực, cô nói thêm, “Bên trong không có tài liệu quan trọng.”
Vừa không thiếu tiền, vừa không có tài liệu quan trọng, vậy còn sửa làm quái gì?
Nhung Lê hờ hững “à” một tiếng xem như đáp lời.
Gió thu nổi lên, những chiếc lá khô đầu cành vi vu rơi xuống. Từ Đàn Hề cụp mắt, do dự chốc lát mới đứa túi còn lại cho anh, “Đây là quà cảm ơn.”
Nhung Lê nhìn cô đăm đăm, không hề nhận lấy, ánh mắt anh như đang nghiền ngẫm. Bình thường anh rất hiếm khi chăm chú nhìn ai thế này, do mắt anh đẹp, lúc thờ ơ nhìn người khác thì cũng thôi, nhưng khi nghiêm túc thì lại vô thức toát lên nét cuốn hút đến lạ.
Từ Đàn Hề ngước mắt nhìn lại anh, gò má ửng đỏ, “Không phải đồ quý trọng gì cả, nếu anh không nhận, có phải tôi nên đưa thẻ cho anh không? Tôi biết anh là người thích sòng phẳng.”
Cô luôn gọi anh là “anh”, không biết tại sao lại mang đến cho Nhung Lê một cảm giác, không, nói chính xác là ảo giác: Trong chốn thanh đăng cổ phật, anh đang niệm kinh, cô là yêu nữ bước ra từ trong tranh, mặc bộ váy trắng ngần, đuôi còn phe phẩy. Cô gọi anh một tiếng “anh”, anh ngẩng đầu lên, thoáng chốc quên hết cả kinh văn mình đang đọc.
Cảm giác kỳ lạ này càng lúc càng không điều khiển được.
Nhung Lê nhận lấy, mở túi nhìn lướt qua, “Gối?”
Từ Đàn Hề gật đầu, “Cái nhỏ là cho Quan Quan.”
Đúng là chỉ có “người cổ” như cô mới có thể làm được việc tặng người ta gối thêu.
“Tôi thay mặt Quan Quan cảm ơn cô.”
“Không cần đâu ạ.” Hai tay Từ Đàn Hề không còn cầm thứ gì nữa, tự nhiên đặt chồng lên nhau để trước người, tư thế vô cùng chuẩn mực, “Tôi đi đây.”
Nhung Lê “ừ” một tiếng, bật đèn hàng hiên lên.
Cô đi được nửa đường mới dừng lại, chậm rãi ngoái đầu, “Thưa anh.” Răng trắng môi đỏ, ánh mắt long lanh, hệt như bước ra từ trong tranh.
Nhung Lê dời mắt đi, “Còn có chuyện gì không?”
“Tôi có đặt quyết minh tử vào gối, không biết có hữu hiệu hay không, nếu có, anh có thể giảm bớt lượng thuốc ngủ của mình.”
Nhung Lê bỗng ngẩn ngơ. Dường như anh đã đoán ra được tại sao cô muốn sửa máy tính rồi. Anh chưa từng gặp ai thận trọng như cô, lại có sức quan sát kinh người, vừa ra tay đã trúng phóc.
Chờ cô đi xa, Nhung Lê mới đóng cửa lại, xách máy tính và gối lên tầng. Cửa sổ trong phòng đã đóng chết, khiến căn phòng hơi ngột ngạt, mang đến cảm giác phiền muộn khó thở.
Anh vứt túi gối lên bàn, nơi góc bàn đặt một lọ thuốc ngủ và nửa chai nước. Anh với tay lấy chai nước, vặn nắp ra tu ừng ực, yết hầu lên xuống rõ rệt.
Tu hết nửa chai nước, anh tiện tay ném nó vào thùng rác rồi xách chiếc gối nhỏ xuống tầng.
“Nhung Quan Quan.”
Giọng cậu nhóc vọng ra từ sau bếp, “Em đang làm bánh baba.”
Khoảng năm sáu phút sau, Nhung Quan Quan mới đi ra. Nhung Lê nhét chiếc gối nhỏ vào ngực cậu, “Đưa em này.”
Nhung Quan Quan kinh ngạc, vội vàng ló đầu nhìn vào túi, khó hiểu, “Anh cho em gối làm gì?”
Bao gối màu xanh nhạt, kích cỡ gấp đôi đầu Quan Quan, xung quanh thêu đường viền, chính giữa thêu hoa văn, do bên trong nhét đầy quyết minh tử nên hơi cứng, còn thoang thoảng mùi thuốc.
“Từ Đàn Hề tặng cho em.”
Ồ, là quà của chị Từ.
Nhung Quan Quan ôm lấy chiếc gối nhỏ của mình, thích thú khoe khoang, vẻ mặt hệt như chú chó vàng đang vẫy đuôi, “Anh, em có quà, anh có không?”
Nhung Lê nhìn Nhung Quan Quan hệt tên ngốc, “Có.”
Vậy cũng tốt. Nhung Quan Quan lật mặt gối lên, hiện rõ hình thêu phía trên: “Ồ, ở đây thêu một chú heo. Anh, gối anh có thêu chú heo không?”
Nhung Lê cảm thấy trong đầu cậu nhóc chỉ có bánh baba mà thôi.
“Chừng nào giao thức ăn đến thì gọi anh.” Anh bỏ đi lên tầng.
Nhung Quan Quan ôm gối đuổi theo, “Anh, anh, không phải anh định đi giết heo sao? Còn chưa đi hả?”
Nhung Lê ngừng bước, bỏ hai tay vào túi, ngón tay mơn trớn hộp kim xăm kia, hàng mi buông rủ, “Không đi nữa.”
“Tại sao?”
Tại sao ư?
Có thể bị trúng tà rồi. Đây là lần thứ hai anh thu tay lại vì cô. Lần đầu tiên là vì anh có thể thấy rõ được mặt người khác trong đêm tối, còn lần này, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, chỉ là sau khi gặp cô, ý định phá hoại giết chóc của anh bỗng nhiên không còn mãnh liệt nữa.
Thế nhưng lý do anh đưa ra lại là: “Không rảnh, phải sửa máy tính cho người ta.”
Nhung Quan Quan “ồ” một tiếng.
Ba tháng trước, Nhung Lê từng sửa máy tính một lần cho người trong thôn, sau đó người cả thôn đều biết anh rất rành về máy tính. Từ Đàn Hề cũng nghe nói việc này, thế nên cô đã đổ nửa cốc nước vào máy mình. Đương nhiên mục đích là vì muốn đưa chiếc gối thêu cô đã làm xong cho anh mà thôi.
Nhung Lê lên tầng, khóa cửa lại, lấy găng tay nhựa và hộp kim xăm vứt lên bàn, lại tiện tay vứt chiếc gối quyết minh tử kia lên giường.
Trên bao gối anh không thêu chú heo mà là thêu hoa cúc nhỏ, nằm nép vào một góc tầm thường.
Bình luận facebook