Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Hai anh.”
Hai người đang đánh cược mạng sống với nhau nghe tiếng đồng loạt ngoảnh đầu, thấy Từ Đàn Hề đang đứng trước cửa với vẻ mặt kinh ngạc, ngập ngừng hỏi: “Hai anh đang đánh nhau à?”
Trình Cập cười với cô: “Không thì sao?” Gã nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật, “Cô Từ đừng hiểu lầm nhé, tôi thích mấy em ngực to não phẳng trắng trẻo xinh đẹp, Nhung Lê không đạt yêu cầu.”
Hiểu lầm cái gì?
“…”
Thế giới quan của Từ Đàn Hề bỗng nứt vỡ từng chút một.
Nhung Lê rất điềm tĩnh, thản nhiên đứng dậy khỏi người Trình Cập, còn rút tờ khăn giấy lau tay: “Cậu ta có bệnh, sau này cô lên lầu nhớ cẩn thận.”
Trình Cập ném cho anh một ánh mắt: Mẹ nó cậu mới có bệnh.
Không biết do tư thế của hai người quá táo bạo hay Trình Cập nói quá lộ liễu dọa người ta sợ, mặt Từ Đàn Hề đỏ bừng: “Quấy rầy rồi.”
Cô đặt khay trà xuống rồi nhanh chóng xuống lầu.
Trình Cập ném mảnh thủy tinh trong tay đi, bưng khay trà qua rót cho mình một ly uống hạ hỏa: “Cậu dọa cô ấy sợ rồi.”
Nhung Lê đáp không ăn nhập gì: “Có phải cậu thường dẫn gái lên đây không?”
Trình Cập bỗng sảng khoái, vì gã biết Nhung Lê bắt đầu khó chịu rồi.
“Cũng không thường xuyên, thi thoảng thôi.”
Nhung Lê không cho rằng Trình Cập dẫn phụ nữ về sẽ làm trò gì đứng đắn, chắc chắn là làm bậy: “Giữ chút thể diện đi, 058.”
058 là số hiệu nghề chạy vặt của Trình Cập.
Trình Cập mặt dày gọi một cuộc điện thoại hẹn người đẹp: “Đi bar không?”
Đểu phải đểu cho ra dáng.
Nhung Lê xuống lầu, đúng lúc Từ Đàn Hề có khách đang thanh toán, anh lượn nửa vòng trong quán, đợi khách đi rồi mới hỏi Từ Đàn Hề: “Sao không thấy loại kẹo lần trước mua vậy?”
Có chứ.
Vì anh thích nên Từ Đàn Hề đã chuyển loại kẹo đó đến vị trí bắt mắt nhất.
“Trong tủ bán lẻ đằng trước.” Cô lấy túi nilon đến, “Anh lấy bao nhiêu?”
Nhung Lê ngẫm nghĩ: “Hai cân đi.”
Từ Đàn Hề nói được, bỏ túi cho anh.
Khi nãy cô có thấy mảnh thủy tinh trong tay Trình Cập, hình như họ không phải đang đùa giỡn mà tính làm thật. Cô không hiểu cho lắm, bèn hỏi: “Anh và anh Trình không phải bạn rất thân sao?”
Nhung Lê không nghĩ ngợi gì phủ nhận ngay: “Không phải, tôi và cậu ta chỉ có quan hệ tiền bạc.”
Anh không có bạn bè, vòng xã giao trước kia của anh chỉ có ba loại người: Cấp dưới, đối tác làm ăn có quan hệ tiền bạc, loại còn lại là kẻ địch.
Trình Cập thuộc loại thứ hai.
Năm giờ rưỡi, học sinh lớp 12 mới tan học.
Lâm Hòa Miểu là học sinh ngoại trú, không ở lại trường, cũng không cần tham gia tiết tự học ban đêm, Tống Bảo Bảo cũng là học sinh ngoại trú không cần tự học ban đêm, tất nhiên, Lâm Hòa Miểu là vì đã được tuyển thẳng, còn Tống Bảo Bảo chỉ đơn thuần vì học dốt, giáo viên còn mong cậu ta đừng đến tiết học ban đêm, hễ đến lại dạy hư một “vùng“.
Đi trên đường, Tống Bảo Bảo đột nhiên hỏi: “Cậu muốn đến Bắc Kinh tham gia hội thảo giao lưu Vật lí đúng không?”
“Ừ.”
“Lúc nào thì đi?”
Ánh mắt của Lâm Hòa Miểu luôn trống rỗng: “Thứ Sáu tuần sau.”
Cô phải đi ba ngày, đúng dịp cuối tuần.
Ngay cả cặp sách Tống Bảo Bảo cũng không có, áo đồng phục không kéo dây kéo lên, bỏ tay trong túi quần, bước đi tạo cảm giác rất phong độ: “Lâm Hòa Miểu, cậu biết dịp Tết tôi nhận được bao nhiêu tiền mừng tuổi không?”
“Không biết.”
“Cậu đoán xem.”
Lâm Hòa Miểu thờ ơ: “Không muốn đoán.”
Thiếu nữ này không có tình cảm.
Tống Bảo Bảo hậm hực cào mái tóc cậu ta mới nhuộm gần đây: “Tóm lại nhiều lắm.” Ánh mắt cậu ta không ngừng liếc sang Lâm Hòa Miểu, “Nhiều quá trời, tiêu không hết.”
Thật ra ý của cậu ta đã rất rõ ràng rồi, nhưng đầu óc của Lâm Hòa Miểu chỉ hoạt động lúc giải đề: “Cậu đang khoe khoang đấy à?”
Cái đồ đầu đất!
Phải nói trắng ra đúng không! Tống Bảo Bảo hất cằm: “Cậu có tiền mua vé xe không?” Cậu ta không nhìn cô, lúng ta lúng túng, “Tôi… tôi có thể cho cậu mượn.”
“Tôi có tiền.” Lâm Hòa Miểu nói, “Tôi soạn một bộ giải đề mẫu, bán được sáu trăm tệ.”
Tống Bảo Bảo sửng sốt, thế giới của học sinh giỏi quả nhiên vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu ta.
“Sao cậu không bán cho tôi?” Cậu ta có thể trả sáu nghìn!
“Bộ đề đó vô dụng với cậu.”
“Sao lại vô dụng chứ?” Học dốt không xứng có bài giải đề mẫu hả?
Lâm Học Giỏi có sao nói vậy: “Nó quá khó với cậu.”
Tống Học Dốt đội sổ toàn trường: “…” Xem như cậu ta chưa hỏi.
Hai người nối đuôi nhau ra đến cổng trường, bên ngoài có không ít phụ huynh đến đón học sinh, còn vài chiếc xe buýt đang dừng trước cổng trường.
“Lâm Hòa Miểu,“ Tống Bảo Bảo phát hiện một chuyện, “Bên kia có một tên ngốc đang giơ biển viết tên cậu kìa.”
Là một anh giao hàng, anh ta đội mũ lưỡi trai màu đen, đứng giữa nhóm phụ huynh, tay giơ cao tấm bảng bằng bìa cát-tông, trên đó có ba chữ “Lâm Hòa Miểu” lớn được viết bằng bút lông.
Lâm Hòa Miểu đi đến: “Anh biết em ạ?”
Anh giao hàng hỏi: “Em là Lâm Hòa Miểu à?”
“Vâng.”
“Anh đến giao hàng, có một gói bưu phẩm lớn của em.” Sau lưng anh giao hàng có một chiếc xe tải màu xanh, trên xe có hai thùng giấy lớn.
Lâm Hòa Miểu nói: “Em không đặt mua hàng.”
Tống Bảo Bảo bước đến gõ gõ thùng giầy: “Cái gì đây?”
Anh giao hàng bưng thùng giấy xuống, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, sợ va chạm: “Của phụ huynh em đặt mua từ nước ngoài về đấy, anh chỉ phụ trách vận chuyển đường dài thôi, bên trong là gì anh cũng không biết, phụ huynh của em dặn anh giao đến cổng trường của em.” Anh ta đặt món đồ xuống đất rồi lấy tờ phiếu từ trong túi áo ra, “Ký nhận giúp anh.”
Lâm Hòa Miểu biết là ai rồi.
Anh bạn học dốt nào đó nhìn chằm chằm dòng chữ trên thùng, nặn ra một tràng tiếng Anh rời rạc: “Re, re, fra, fracting, tele, tele…”
Refracting telescope.
Lâm Học Dốt chỉ nhìn thoáng qua một cái: “Kính thiên văn khúc xạ.”
Thùng còn lại là Reflecting telescope, kính thiên văn phản xạ.
Tống Bảo Bảo không nghe kỹ lời anh giao hàng nói, hỏi một câu dư thừa: “Ai gửi hai thứ này cho cậu thế?”
Khóe miệng Lâm Hòa Miểu khẽ cong lên: “Phụ huynh của tôi.”
Tống Bảo Bảo nghe xong chỉ muốn giả chết.
“Có thể gửi tạm ở nhà cậu không? Tôi sẽ cố gắng đến lấy về sớm.” Cô phải nhân lúc không ai ở nhà, giấu chúng xuống gầm giường, sau này đợi đến khuya rồi lấy ra dùng.
“Sẽ không gửi không công đâu, tôi có thể giải đề giúp cậu.” Lâm Hòa Miểu vô cùng thành khẩn và nghiêm túc bổ sung thêm, “Tôi cố gắng giải những đề không quá sức cậu.”
Tống Học Dốt lườm trắng cả mắt: “Ai thèm đề của cậu.” Cậu ta ngồi xổm xuống, khiêng thùng lớn lên, “Cậu bê thùng nhỏ kia đi.”
…
Tầm sáu giờ rưỡi, hoàng hôn nhuộm đỏ nom nửa bầu trời, Lâm Hòa Miểu đến tiệm xăm.
Từ Đàn Hề đã nhận ra cô ấy: “Tìm Trình Cập à?”
“Vâng, anh ấy có trong tiệm không ạ?”
“Có.”
Lâm Hòa Miểu lật thẻ học sinh đeo trên cổ, để lộ tên mình ra và nói: “Em tên Lâm Hòa Miểu.”
Từ Đàn Hề đứng dậy khỏi ghế: “Chị tên Đàn Hề, Từ Đàn Hề.”
“Hai chữ nào vậy ạ?”
Cô nói: “Đàn thâm tuyết tán*, mỹ mục phán hề**.”
(*) Trích bài thơ Đế nhân Kiều của tác giả Lý Thanh Chiếu, tả nhành hoa mai tỏa hương thơm ngát, đến khi tuyết tan vẫn còn thoảng hương.
(**) Trích Kinh thi, khen ngợi đôi mắt người con gái đẹp long lanh.
Cái tên đậm ý thơ biết mấy, rất xứng với khí chất của cô.
Lâm Hòa Miển rất ngưỡng một, tại sao cô ấy lại được đặt tên là Hòa Miểu nhỉ? Hình như vì ngày chào đời, ba cô ấy đang ở ngoài làm ruộng nên đã đặt cái tên này. Nhưng cũng may, cô ấy không bị gọi là Lâm Cấy Mạ.
Lâm Hòa Miểu đi lên lầu hai.
“Trình Cập.”
Trình Cập đang thiết kế mẫu hình xăm, giấy vứt đầy trên sàn: “Tan học không về nhà làm bài tập, cứ chạy đến chỗ tôi suốt để làm gì?”
Lâm Hòa Miểu đến để nói tiếng cảm ơn: “Em nhận được kính thiên văn rồi, cảm ơn anh.”
Trình Cập không ngẩng đầu lên.
Ngày họp phụ huynh, giáo viên Vật lí của cô nói gần nói xa: Cô bé này rất có năng khiếu về Vật lí, thiên văn, là một hạt giống tốt, nên được vun đáp thật tốt.
Trình Cập bịa đại một lí dó: “Một người bạn của tôi không cần nữa, dùng sao cũng đem vứt.”
Chắc anh đã quên khớp lời khai với anh giao hàng, Lâm Hòa Miểu không vạch trần anh: “Em nhận rồi, sau này sẽ đền đáp anh.”
Trình Cập vẽ lệch mất một nét, gã xé tờ giấy, vo tròn, vứt đi: “Đền đáp thế nào?”
Lâm Hòa Miểu nghiêm túc hứa hẹn với anh: “Đợi sau này em phát hiện ra hành tinh mới sẽ đặt tên theo tên của anh, toàn bộ đều gọi là sao Trình Cập, sao Trình Cập số Một, sao Trình Cập số Hai, tinh hệ sao Trình Cập.”
Trình Cập: “…”
Hành tinh mới dễ phát hiện đến thế à?”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Hai người đang đánh cược mạng sống với nhau nghe tiếng đồng loạt ngoảnh đầu, thấy Từ Đàn Hề đang đứng trước cửa với vẻ mặt kinh ngạc, ngập ngừng hỏi: “Hai anh đang đánh nhau à?”
Trình Cập cười với cô: “Không thì sao?” Gã nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật, “Cô Từ đừng hiểu lầm nhé, tôi thích mấy em ngực to não phẳng trắng trẻo xinh đẹp, Nhung Lê không đạt yêu cầu.”
Hiểu lầm cái gì?
“…”
Thế giới quan của Từ Đàn Hề bỗng nứt vỡ từng chút một.
Nhung Lê rất điềm tĩnh, thản nhiên đứng dậy khỏi người Trình Cập, còn rút tờ khăn giấy lau tay: “Cậu ta có bệnh, sau này cô lên lầu nhớ cẩn thận.”
Trình Cập ném cho anh một ánh mắt: Mẹ nó cậu mới có bệnh.
Không biết do tư thế của hai người quá táo bạo hay Trình Cập nói quá lộ liễu dọa người ta sợ, mặt Từ Đàn Hề đỏ bừng: “Quấy rầy rồi.”
Cô đặt khay trà xuống rồi nhanh chóng xuống lầu.
Trình Cập ném mảnh thủy tinh trong tay đi, bưng khay trà qua rót cho mình một ly uống hạ hỏa: “Cậu dọa cô ấy sợ rồi.”
Nhung Lê đáp không ăn nhập gì: “Có phải cậu thường dẫn gái lên đây không?”
Trình Cập bỗng sảng khoái, vì gã biết Nhung Lê bắt đầu khó chịu rồi.
“Cũng không thường xuyên, thi thoảng thôi.”
Nhung Lê không cho rằng Trình Cập dẫn phụ nữ về sẽ làm trò gì đứng đắn, chắc chắn là làm bậy: “Giữ chút thể diện đi, 058.”
058 là số hiệu nghề chạy vặt của Trình Cập.
Trình Cập mặt dày gọi một cuộc điện thoại hẹn người đẹp: “Đi bar không?”
Đểu phải đểu cho ra dáng.
Nhung Lê xuống lầu, đúng lúc Từ Đàn Hề có khách đang thanh toán, anh lượn nửa vòng trong quán, đợi khách đi rồi mới hỏi Từ Đàn Hề: “Sao không thấy loại kẹo lần trước mua vậy?”
Có chứ.
Vì anh thích nên Từ Đàn Hề đã chuyển loại kẹo đó đến vị trí bắt mắt nhất.
“Trong tủ bán lẻ đằng trước.” Cô lấy túi nilon đến, “Anh lấy bao nhiêu?”
Nhung Lê ngẫm nghĩ: “Hai cân đi.”
Từ Đàn Hề nói được, bỏ túi cho anh.
Khi nãy cô có thấy mảnh thủy tinh trong tay Trình Cập, hình như họ không phải đang đùa giỡn mà tính làm thật. Cô không hiểu cho lắm, bèn hỏi: “Anh và anh Trình không phải bạn rất thân sao?”
Nhung Lê không nghĩ ngợi gì phủ nhận ngay: “Không phải, tôi và cậu ta chỉ có quan hệ tiền bạc.”
Anh không có bạn bè, vòng xã giao trước kia của anh chỉ có ba loại người: Cấp dưới, đối tác làm ăn có quan hệ tiền bạc, loại còn lại là kẻ địch.
Trình Cập thuộc loại thứ hai.
Năm giờ rưỡi, học sinh lớp 12 mới tan học.
Lâm Hòa Miểu là học sinh ngoại trú, không ở lại trường, cũng không cần tham gia tiết tự học ban đêm, Tống Bảo Bảo cũng là học sinh ngoại trú không cần tự học ban đêm, tất nhiên, Lâm Hòa Miểu là vì đã được tuyển thẳng, còn Tống Bảo Bảo chỉ đơn thuần vì học dốt, giáo viên còn mong cậu ta đừng đến tiết học ban đêm, hễ đến lại dạy hư một “vùng“.
Đi trên đường, Tống Bảo Bảo đột nhiên hỏi: “Cậu muốn đến Bắc Kinh tham gia hội thảo giao lưu Vật lí đúng không?”
“Ừ.”
“Lúc nào thì đi?”
Ánh mắt của Lâm Hòa Miểu luôn trống rỗng: “Thứ Sáu tuần sau.”
Cô phải đi ba ngày, đúng dịp cuối tuần.
Ngay cả cặp sách Tống Bảo Bảo cũng không có, áo đồng phục không kéo dây kéo lên, bỏ tay trong túi quần, bước đi tạo cảm giác rất phong độ: “Lâm Hòa Miểu, cậu biết dịp Tết tôi nhận được bao nhiêu tiền mừng tuổi không?”
“Không biết.”
“Cậu đoán xem.”
Lâm Hòa Miểu thờ ơ: “Không muốn đoán.”
Thiếu nữ này không có tình cảm.
Tống Bảo Bảo hậm hực cào mái tóc cậu ta mới nhuộm gần đây: “Tóm lại nhiều lắm.” Ánh mắt cậu ta không ngừng liếc sang Lâm Hòa Miểu, “Nhiều quá trời, tiêu không hết.”
Thật ra ý của cậu ta đã rất rõ ràng rồi, nhưng đầu óc của Lâm Hòa Miểu chỉ hoạt động lúc giải đề: “Cậu đang khoe khoang đấy à?”
Cái đồ đầu đất!
Phải nói trắng ra đúng không! Tống Bảo Bảo hất cằm: “Cậu có tiền mua vé xe không?” Cậu ta không nhìn cô, lúng ta lúng túng, “Tôi… tôi có thể cho cậu mượn.”
“Tôi có tiền.” Lâm Hòa Miểu nói, “Tôi soạn một bộ giải đề mẫu, bán được sáu trăm tệ.”
Tống Bảo Bảo sửng sốt, thế giới của học sinh giỏi quả nhiên vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu ta.
“Sao cậu không bán cho tôi?” Cậu ta có thể trả sáu nghìn!
“Bộ đề đó vô dụng với cậu.”
“Sao lại vô dụng chứ?” Học dốt không xứng có bài giải đề mẫu hả?
Lâm Học Giỏi có sao nói vậy: “Nó quá khó với cậu.”
Tống Học Dốt đội sổ toàn trường: “…” Xem như cậu ta chưa hỏi.
Hai người nối đuôi nhau ra đến cổng trường, bên ngoài có không ít phụ huynh đến đón học sinh, còn vài chiếc xe buýt đang dừng trước cổng trường.
“Lâm Hòa Miểu,“ Tống Bảo Bảo phát hiện một chuyện, “Bên kia có một tên ngốc đang giơ biển viết tên cậu kìa.”
Là một anh giao hàng, anh ta đội mũ lưỡi trai màu đen, đứng giữa nhóm phụ huynh, tay giơ cao tấm bảng bằng bìa cát-tông, trên đó có ba chữ “Lâm Hòa Miểu” lớn được viết bằng bút lông.
Lâm Hòa Miểu đi đến: “Anh biết em ạ?”
Anh giao hàng hỏi: “Em là Lâm Hòa Miểu à?”
“Vâng.”
“Anh đến giao hàng, có một gói bưu phẩm lớn của em.” Sau lưng anh giao hàng có một chiếc xe tải màu xanh, trên xe có hai thùng giấy lớn.
Lâm Hòa Miểu nói: “Em không đặt mua hàng.”
Tống Bảo Bảo bước đến gõ gõ thùng giầy: “Cái gì đây?”
Anh giao hàng bưng thùng giấy xuống, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, sợ va chạm: “Của phụ huynh em đặt mua từ nước ngoài về đấy, anh chỉ phụ trách vận chuyển đường dài thôi, bên trong là gì anh cũng không biết, phụ huynh của em dặn anh giao đến cổng trường của em.” Anh ta đặt món đồ xuống đất rồi lấy tờ phiếu từ trong túi áo ra, “Ký nhận giúp anh.”
Lâm Hòa Miểu biết là ai rồi.
Anh bạn học dốt nào đó nhìn chằm chằm dòng chữ trên thùng, nặn ra một tràng tiếng Anh rời rạc: “Re, re, fra, fracting, tele, tele…”
Refracting telescope.
Lâm Học Dốt chỉ nhìn thoáng qua một cái: “Kính thiên văn khúc xạ.”
Thùng còn lại là Reflecting telescope, kính thiên văn phản xạ.
Tống Bảo Bảo không nghe kỹ lời anh giao hàng nói, hỏi một câu dư thừa: “Ai gửi hai thứ này cho cậu thế?”
Khóe miệng Lâm Hòa Miểu khẽ cong lên: “Phụ huynh của tôi.”
Tống Bảo Bảo nghe xong chỉ muốn giả chết.
“Có thể gửi tạm ở nhà cậu không? Tôi sẽ cố gắng đến lấy về sớm.” Cô phải nhân lúc không ai ở nhà, giấu chúng xuống gầm giường, sau này đợi đến khuya rồi lấy ra dùng.
“Sẽ không gửi không công đâu, tôi có thể giải đề giúp cậu.” Lâm Hòa Miểu vô cùng thành khẩn và nghiêm túc bổ sung thêm, “Tôi cố gắng giải những đề không quá sức cậu.”
Tống Học Dốt lườm trắng cả mắt: “Ai thèm đề của cậu.” Cậu ta ngồi xổm xuống, khiêng thùng lớn lên, “Cậu bê thùng nhỏ kia đi.”
…
Tầm sáu giờ rưỡi, hoàng hôn nhuộm đỏ nom nửa bầu trời, Lâm Hòa Miểu đến tiệm xăm.
Từ Đàn Hề đã nhận ra cô ấy: “Tìm Trình Cập à?”
“Vâng, anh ấy có trong tiệm không ạ?”
“Có.”
Lâm Hòa Miểu lật thẻ học sinh đeo trên cổ, để lộ tên mình ra và nói: “Em tên Lâm Hòa Miểu.”
Từ Đàn Hề đứng dậy khỏi ghế: “Chị tên Đàn Hề, Từ Đàn Hề.”
“Hai chữ nào vậy ạ?”
Cô nói: “Đàn thâm tuyết tán*, mỹ mục phán hề**.”
(*) Trích bài thơ Đế nhân Kiều của tác giả Lý Thanh Chiếu, tả nhành hoa mai tỏa hương thơm ngát, đến khi tuyết tan vẫn còn thoảng hương.
(**) Trích Kinh thi, khen ngợi đôi mắt người con gái đẹp long lanh.
Cái tên đậm ý thơ biết mấy, rất xứng với khí chất của cô.
Lâm Hòa Miển rất ngưỡng một, tại sao cô ấy lại được đặt tên là Hòa Miểu nhỉ? Hình như vì ngày chào đời, ba cô ấy đang ở ngoài làm ruộng nên đã đặt cái tên này. Nhưng cũng may, cô ấy không bị gọi là Lâm Cấy Mạ.
Lâm Hòa Miểu đi lên lầu hai.
“Trình Cập.”
Trình Cập đang thiết kế mẫu hình xăm, giấy vứt đầy trên sàn: “Tan học không về nhà làm bài tập, cứ chạy đến chỗ tôi suốt để làm gì?”
Lâm Hòa Miểu đến để nói tiếng cảm ơn: “Em nhận được kính thiên văn rồi, cảm ơn anh.”
Trình Cập không ngẩng đầu lên.
Ngày họp phụ huynh, giáo viên Vật lí của cô nói gần nói xa: Cô bé này rất có năng khiếu về Vật lí, thiên văn, là một hạt giống tốt, nên được vun đáp thật tốt.
Trình Cập bịa đại một lí dó: “Một người bạn của tôi không cần nữa, dùng sao cũng đem vứt.”
Chắc anh đã quên khớp lời khai với anh giao hàng, Lâm Hòa Miểu không vạch trần anh: “Em nhận rồi, sau này sẽ đền đáp anh.”
Trình Cập vẽ lệch mất một nét, gã xé tờ giấy, vo tròn, vứt đi: “Đền đáp thế nào?”
Lâm Hòa Miểu nghiêm túc hứa hẹn với anh: “Đợi sau này em phát hiện ra hành tinh mới sẽ đặt tên theo tên của anh, toàn bộ đều gọi là sao Trình Cập, sao Trình Cập số Một, sao Trình Cập số Hai, tinh hệ sao Trình Cập.”
Trình Cập: “…”
Hành tinh mới dễ phát hiện đến thế à?”
Bình luận facebook