Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nhung Lê nghe tiếng ngẩng đầu lên. Mặt anh trắng bệch, cạnh nốt ruồi nơi đuôi mắt có một vệt máu đỏ thẫm.
Anh như đang mộng du, như người không hồn, ánh mắt trống rỗng, đờ đẫn hồi lâu mới từ từ ngưng tụ ánh sáng, thảng thốt như vừa tỉnh giấc, thì thào nói: “Là cô à.”
Lớp vỏ đẹp đẽ của anh đã nhuốm máu, trắng thật trắng, đỏ thật đỏ, mang theo sự nguy hiểm hấp dẫn, chòng chành nghiêng ngả, chực chờ muốn ngã.
Lảo đảo, lảo đảo, trái tim Từ Đàn Hề như chùng xuống, đèn lồng cũng rơi khỏi tay: “Anh bị thương ở đâu?” Cô luống cuống đưa tay ra, chạm vào tay áo loang lổ vết máu của anh, “Cho tôi xem nào.”
Nhung Lê lùi lại, tránh đi.
“Bẩn lắm.”
Quần áo anh toàn là máu, cả đế giày cũng vậy.
“Em đưa anh đến bệnh viện.” Từ Đàn Hề thảng thốt lấy di động ra, nhưng ngón tay lại không nghe theo lời cô, ấn mấy lần cũng không ấn đúng số, “Đợi em một chút, em bảo anh Trình cho em mượn xe.”
Tay Nhung Lê bẩn, nên chỉ giơ một ngón tay ra, đè lên lưng bàn tay run rẩy của cô, ánh mắt đờ đẫn u ám dần dần sáng sủa trở lại: “Không cần đến bệnh viện, đều là máu của người khác.”
Đầu ngón tay anh dính máu, đã gần khô, dính lên da cô mất rồi, bàn tay vốn trắng trẻo không tì vết bị anh làm bẩn rồi, thật kì lạ, cô luôn khơi dậy ham muốn phá hoại trong anh, nhưng khi thấy máu dính lên tay cô, anh không hề thấy vui lòng thích mắt, ngược lại thấy chướng mắt vô cùng.
Anh vuốt ngón tay, lau sạch cho cô.
Từ Đàn Hề thoáng sửng sốt, sau đó buông thõng hai tay: “Anh thì sao? Anh có bị thương không?”
“Không.”
Từ Đàn Hề thở phào thấy rõ: “Anh không bị thương là tốt …”
Cô còn chưa dứt lời, Nhung Lê đã đổ lên người cô, đẩy cô giật lùi về sau một bước.
Cô hốt hoảng gọi: “Nhung Lê.”
Giọng anh vang lên bên tai cô, rất yếu ớt: “Để tôi dựa một lát.”
Hai chân như bước đi trên bàn chông bén nhọn, đâm chi chít làm dây thần kinh anh đau nhói, chiều cao chênh lệch hai mươi centimet vừa đẹp, anh có thể tựa cằm, dồn hết trọng lượng cả cơ thể lên vai cô mà không tốn chút sức nào.
“Anh khó chịu ở đâu à?”
Cơ thể cô cứng đơ, đứng yên bất động để anh dựa.
Trên người cô có mùi thuốc thoang thoảng, xua tan đi mùi máu tanh trên người anh, trong khoang mũi của anh đều là mùi hương của cô, giúp anh thả lỏng, làm anh mơ màng.
“Từ Đàn Hề,“ Đầu óc anh không còn tỉnh táo nữa, suốt hai mươi sáu năm qua anh chưa từng nói câu này, “Chân tôi đau lắm.”
Có thể từ nhỏ chịu đòn nhiều nên anh có một bộ xương cứng cáp, không bao giờ tỏ ra yếu kém trước mặt người khác.
Một câu nói làm Từ Đàn Hề đỏ vành mắt.
“Đi bệnh viện,“ Lòng cô mềm nhũn, khẽ khàng dỗ dành, “Có được không?”
“Không đi.” Nhung Lê nhắm mắt, “Tôi nghỉ một lát, nghỉ một lát là được rồi.”
Hơi thở của anh bên tai càng lúc càng nhẹ, Từ Đàn Hề do dự rất lâu mới nhấc tay lên, đặt lên eo anh.
Không lâu lắm đâu, anh chỉ trốn tạm ở chỗ một chốc lát thôi, đợi gió không thổi nữa, đợi chân không đau nữa, đợi anh không mệt nữa…
Anh mở mắt lần nữa, ánh mắt đã lạnh nhạt và hờ hững như bình thường. Anh buông cô ra, lùi về sau một bước: “Xin lỗi, vừa rồi mạo phạm rồi.”
Anh lại giữ khoảng cách xã giao “người lạ chớ lại gần” như mọi khi, tựa như vẻ mệt mỏi và yếu ớt của anh khi nãy chưa từng xuất hiện.
“Tôi không sao.” Từ Đàn Hề vẫn không yên tâm, “Anh không bị thương thật chứ? Quần áo anh dính nhiều máu lắm.”
Anh không bàn luận về chuyện này thêm nữa: “Quan Quan đâu?”
“Đang ngủ ở chỗ tôi.”
“Phải làm phiền cô một đêm rồi, ngày mai tôi đến đón nó.”
Từ Đà Hề đã hiểu, anh không muốn nói tại sao người anh lại dính đầy máu, cô cũng không hỏi nữa, chỉ quan tâm một chuyện: “Chân còn đau lắm không?”
Nhung Lê nói dối: “Hết đau rồi.” Anh nói, “Tôi về đây.”
Từ Đàn Hề nhặt đèn lồng lên, đưa cho anh: “Trời tối lắm, anh đi đường cẩn thận.”
Anh nhận lấy: “Cảm ơn.”
Anh xách đèn rời đi, bước đi khập khiễng, loạng choạng, đi được một đoạn chợt ngoảnh lại: “Từ Đàn Hề.”
Từ Đàn Hề vẫn đứng tại chỗ cũ: “Vâng.”
“Tại sao cô không hỏi tôi đã làm gì? Cô không tò mò máu trên người tôi là của ai à?”
Nếu là cô gái bình thường, e là đã bị anh dọa cho chạy mất hút từ lâu rồi.
Cô im lặng nhìn anh chăm chú: “Em có thể hỏi không? Em tò mò chứ.”
Nhung Lê bị cô nhìn mà bức bối: “Đừng hỏi.”
Cô bèn không hỏi nữa.
Anh chợt thấy cô nghe lời một cách thái quá: “Cô không sợ à?” Vết máu trên mặt anh đã khô hẳn, có màu đỏ sẫm, “Tôi không phải người tốt đẹp gì.”
Ánh mắt Từ Đàn Hề rất trong trẻo: “Thế anh sẽ làm chuyện xấu gì với em sao?”
Câu hỏi khiến Nhung Lê câm nín.
“Đi đây.”
Anh bỏ lại hai chữ rồi quay đầu bỏ đi.
Phía sau, cô gái dịu dàng dặn dò: “Nếu chân vẫn đau thì lấy nước nóng chườm một chút.”
Nhung Lê không quay đầu lại, khập khiễng bước đi.
Từ Đàn Hề đứng trong ngõ, dõi mắt nhìn theo.
Tại sao không sợ nhỉ? Cô nên sợ mới phải, cô không thích bạo lực, không thích máu me, không thích bóng tối và tội ác, rõ ràng cô đều không thích, nhưng tại sao những điều cô không thích khi đứng trước Nhung Lê đều trở nên không đáng kể nữa?
Cô suy nghĩ rất lâu vẫn tìm không ra đáp án, chỉ đành đổ cho một câu: Sắc đẹp che mờ lí trí.
Cô đứng một lúc, đợi đến khi anh an toàn đi vào nhà cô mới quay về. Nửa đêm về sáng, trăng đã khuất sau làn mây, bốn bề tĩnh lặng, nghe kỹ sẽ thấy tiếng sóng xô bờ của sông Bạch Điền.
Đồn cảnh sát của trấn Tường Vân nằm đối diện bến xe, bảng hiệu trước cửa vẫn sáng đèn.
Cảnh sát Tiểu Cát đang trực ban ra ngoài hút điếu thuốc, hút được một nữa, cậu ta bỗng nhìn thấy gì đó, sau khi thấy rõ hốt hoảng đánh rơi cả điếu thuốc: “Anh Lưu!”
“Anh Lưu!”
Anh Lưu cùng ca trực ngáp ngắn ngáp dài đi ra: “Gọi tôi làm gì?”
Tiểu Cát chỉ cho anh ta xem: “Đồ trong cái bao kia hình như đang cử động.”
Có ba chiếc bao bố nằm cạnh thùng rác ở đối diện.
Đèn đường hơi xa, anh Lưu nhìn không rõ lắm, đi đến gần, đá bao bố nằm gần mình nhất một cái, chiếc bao kia đổ ngay lập tức, chỗ dựng bao ban đầu có một vũng gì đó ướt nhẹp, anh Lưu soi đèn pin xuống…
Tiểu Cát ở phía sau đã hét lên trước: “Là máu!”
Trong bao bố đều là người!
Anh Lưu lấy dùi cui ra: “Nhóc Cát, liên lạc với Cục Cảnh sát thành phố nhanh.”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Anh như đang mộng du, như người không hồn, ánh mắt trống rỗng, đờ đẫn hồi lâu mới từ từ ngưng tụ ánh sáng, thảng thốt như vừa tỉnh giấc, thì thào nói: “Là cô à.”
Lớp vỏ đẹp đẽ của anh đã nhuốm máu, trắng thật trắng, đỏ thật đỏ, mang theo sự nguy hiểm hấp dẫn, chòng chành nghiêng ngả, chực chờ muốn ngã.
Lảo đảo, lảo đảo, trái tim Từ Đàn Hề như chùng xuống, đèn lồng cũng rơi khỏi tay: “Anh bị thương ở đâu?” Cô luống cuống đưa tay ra, chạm vào tay áo loang lổ vết máu của anh, “Cho tôi xem nào.”
Nhung Lê lùi lại, tránh đi.
“Bẩn lắm.”
Quần áo anh toàn là máu, cả đế giày cũng vậy.
“Em đưa anh đến bệnh viện.” Từ Đàn Hề thảng thốt lấy di động ra, nhưng ngón tay lại không nghe theo lời cô, ấn mấy lần cũng không ấn đúng số, “Đợi em một chút, em bảo anh Trình cho em mượn xe.”
Tay Nhung Lê bẩn, nên chỉ giơ một ngón tay ra, đè lên lưng bàn tay run rẩy của cô, ánh mắt đờ đẫn u ám dần dần sáng sủa trở lại: “Không cần đến bệnh viện, đều là máu của người khác.”
Đầu ngón tay anh dính máu, đã gần khô, dính lên da cô mất rồi, bàn tay vốn trắng trẻo không tì vết bị anh làm bẩn rồi, thật kì lạ, cô luôn khơi dậy ham muốn phá hoại trong anh, nhưng khi thấy máu dính lên tay cô, anh không hề thấy vui lòng thích mắt, ngược lại thấy chướng mắt vô cùng.
Anh vuốt ngón tay, lau sạch cho cô.
Từ Đàn Hề thoáng sửng sốt, sau đó buông thõng hai tay: “Anh thì sao? Anh có bị thương không?”
“Không.”
Từ Đàn Hề thở phào thấy rõ: “Anh không bị thương là tốt …”
Cô còn chưa dứt lời, Nhung Lê đã đổ lên người cô, đẩy cô giật lùi về sau một bước.
Cô hốt hoảng gọi: “Nhung Lê.”
Giọng anh vang lên bên tai cô, rất yếu ớt: “Để tôi dựa một lát.”
Hai chân như bước đi trên bàn chông bén nhọn, đâm chi chít làm dây thần kinh anh đau nhói, chiều cao chênh lệch hai mươi centimet vừa đẹp, anh có thể tựa cằm, dồn hết trọng lượng cả cơ thể lên vai cô mà không tốn chút sức nào.
“Anh khó chịu ở đâu à?”
Cơ thể cô cứng đơ, đứng yên bất động để anh dựa.
Trên người cô có mùi thuốc thoang thoảng, xua tan đi mùi máu tanh trên người anh, trong khoang mũi của anh đều là mùi hương của cô, giúp anh thả lỏng, làm anh mơ màng.
“Từ Đàn Hề,“ Đầu óc anh không còn tỉnh táo nữa, suốt hai mươi sáu năm qua anh chưa từng nói câu này, “Chân tôi đau lắm.”
Có thể từ nhỏ chịu đòn nhiều nên anh có một bộ xương cứng cáp, không bao giờ tỏ ra yếu kém trước mặt người khác.
Một câu nói làm Từ Đàn Hề đỏ vành mắt.
“Đi bệnh viện,“ Lòng cô mềm nhũn, khẽ khàng dỗ dành, “Có được không?”
“Không đi.” Nhung Lê nhắm mắt, “Tôi nghỉ một lát, nghỉ một lát là được rồi.”
Hơi thở của anh bên tai càng lúc càng nhẹ, Từ Đàn Hề do dự rất lâu mới nhấc tay lên, đặt lên eo anh.
Không lâu lắm đâu, anh chỉ trốn tạm ở chỗ một chốc lát thôi, đợi gió không thổi nữa, đợi chân không đau nữa, đợi anh không mệt nữa…
Anh mở mắt lần nữa, ánh mắt đã lạnh nhạt và hờ hững như bình thường. Anh buông cô ra, lùi về sau một bước: “Xin lỗi, vừa rồi mạo phạm rồi.”
Anh lại giữ khoảng cách xã giao “người lạ chớ lại gần” như mọi khi, tựa như vẻ mệt mỏi và yếu ớt của anh khi nãy chưa từng xuất hiện.
“Tôi không sao.” Từ Đàn Hề vẫn không yên tâm, “Anh không bị thương thật chứ? Quần áo anh dính nhiều máu lắm.”
Anh không bàn luận về chuyện này thêm nữa: “Quan Quan đâu?”
“Đang ngủ ở chỗ tôi.”
“Phải làm phiền cô một đêm rồi, ngày mai tôi đến đón nó.”
Từ Đà Hề đã hiểu, anh không muốn nói tại sao người anh lại dính đầy máu, cô cũng không hỏi nữa, chỉ quan tâm một chuyện: “Chân còn đau lắm không?”
Nhung Lê nói dối: “Hết đau rồi.” Anh nói, “Tôi về đây.”
Từ Đàn Hề nhặt đèn lồng lên, đưa cho anh: “Trời tối lắm, anh đi đường cẩn thận.”
Anh nhận lấy: “Cảm ơn.”
Anh xách đèn rời đi, bước đi khập khiễng, loạng choạng, đi được một đoạn chợt ngoảnh lại: “Từ Đàn Hề.”
Từ Đàn Hề vẫn đứng tại chỗ cũ: “Vâng.”
“Tại sao cô không hỏi tôi đã làm gì? Cô không tò mò máu trên người tôi là của ai à?”
Nếu là cô gái bình thường, e là đã bị anh dọa cho chạy mất hút từ lâu rồi.
Cô im lặng nhìn anh chăm chú: “Em có thể hỏi không? Em tò mò chứ.”
Nhung Lê bị cô nhìn mà bức bối: “Đừng hỏi.”
Cô bèn không hỏi nữa.
Anh chợt thấy cô nghe lời một cách thái quá: “Cô không sợ à?” Vết máu trên mặt anh đã khô hẳn, có màu đỏ sẫm, “Tôi không phải người tốt đẹp gì.”
Ánh mắt Từ Đàn Hề rất trong trẻo: “Thế anh sẽ làm chuyện xấu gì với em sao?”
Câu hỏi khiến Nhung Lê câm nín.
“Đi đây.”
Anh bỏ lại hai chữ rồi quay đầu bỏ đi.
Phía sau, cô gái dịu dàng dặn dò: “Nếu chân vẫn đau thì lấy nước nóng chườm một chút.”
Nhung Lê không quay đầu lại, khập khiễng bước đi.
Từ Đàn Hề đứng trong ngõ, dõi mắt nhìn theo.
Tại sao không sợ nhỉ? Cô nên sợ mới phải, cô không thích bạo lực, không thích máu me, không thích bóng tối và tội ác, rõ ràng cô đều không thích, nhưng tại sao những điều cô không thích khi đứng trước Nhung Lê đều trở nên không đáng kể nữa?
Cô suy nghĩ rất lâu vẫn tìm không ra đáp án, chỉ đành đổ cho một câu: Sắc đẹp che mờ lí trí.
Cô đứng một lúc, đợi đến khi anh an toàn đi vào nhà cô mới quay về. Nửa đêm về sáng, trăng đã khuất sau làn mây, bốn bề tĩnh lặng, nghe kỹ sẽ thấy tiếng sóng xô bờ của sông Bạch Điền.
Đồn cảnh sát của trấn Tường Vân nằm đối diện bến xe, bảng hiệu trước cửa vẫn sáng đèn.
Cảnh sát Tiểu Cát đang trực ban ra ngoài hút điếu thuốc, hút được một nữa, cậu ta bỗng nhìn thấy gì đó, sau khi thấy rõ hốt hoảng đánh rơi cả điếu thuốc: “Anh Lưu!”
“Anh Lưu!”
Anh Lưu cùng ca trực ngáp ngắn ngáp dài đi ra: “Gọi tôi làm gì?”
Tiểu Cát chỉ cho anh ta xem: “Đồ trong cái bao kia hình như đang cử động.”
Có ba chiếc bao bố nằm cạnh thùng rác ở đối diện.
Đèn đường hơi xa, anh Lưu nhìn không rõ lắm, đi đến gần, đá bao bố nằm gần mình nhất một cái, chiếc bao kia đổ ngay lập tức, chỗ dựng bao ban đầu có một vũng gì đó ướt nhẹp, anh Lưu soi đèn pin xuống…
Tiểu Cát ở phía sau đã hét lên trước: “Là máu!”
Trong bao bố đều là người!
Anh Lưu lấy dùi cui ra: “Nhóc Cát, liên lạc với Cục Cảnh sát thành phố nhanh.”
Bình luận facebook