• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Rung Cảm Từ Em (2 Viewers)

  • Chương 50

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
122748.png
Cô cũng có mặt tại hiện trường trong vụ tai nạn xe nửa năm trước.


Lúc đó cô bị thương, quay lưng lại với ống kính, khắp người là máu, khập khà khập khiễng chầm chậm bước đi. Cô cứ bước, cứ bước rồi chợt quay đầu, không biết nhìn gì, không biết nhìn ai, ánh mắt lạnh lẽo thê lương, có sự ngỡ ngàng, có nỗi oán hận trùng trùng.


Nhung Lê vốn mượn lần đâm xe đó giả chết thoát thân, lại không khéo làm sao khi cô cũng có mặt tại hiện trường.


Người trông chờ anh chết vốn đã quá nhiều, giả như anh không cẩn thận thì giờ mộ phần đã xanh cỏ rồi.


“Từ Đàn Hề,“ anh muốn nói nặng lời một chút, nói tàn nhẫn một chút, tốt nhất là nói sao để dọa được cô, thế nhưng lời ra đến miệng lại chỉ có một câu, “Đừng khiến tôi chú ý đến cô.”


Việc cô đến trấn Tường Vân ắt hẳn đã có chuẩn bị, đôi tay pha trà kia nhất định cũng lấy mạng người dễ như bỡn.


Nhung Lê nói xong, vòng qua cô đi xuống tầng.


“Đợi đã.”


Từ Đàn Hề gọi anh: “Em không hiểu ý của anh.”


Anh đứng ở lưng chừng cầu thang, quay đầu nhìn cô.


Nếu như không phải cô, nếu như là người khác thì đã dễ hơn nhiều, anh có một trăm, một ngàn cách khiến người ta nói thật, khiến người ta hối hận, khiến người ta muốn chết mà chết không xong.


Thế nhưng lại cứ phải là cô.


Anh chỉ có thể nói: “Mặc kệ cô có mục đích gì, đừng chọc vào tôi, nghe vậy đã rõ chưa?”


Nói xong, anh đi xuống tầng.


Từ Đàn Hề đứng nguyên tại vị trí cũ, vành mắt dần dần đỏ lên.


Điện thoại trong túi áo đã kêu rất lâu, là Tần Chiêu Lý gọi đến.


“Tớ gửi chỉ tơ vàng cho cậu rồi, chắc mai là đến đấy.”


Từ Đàn Hề hồn xiêu phách lạc trả lời: “Ừ.”


Tần Chiêu Lý mượn chuyện chỉ tơ vàng này trêu chọc cô: “Cậu nói mình nghe, cậu dùng chỉ tơ vàng làm gì thế, thêu túi hay là thêu áo cưới, hả?”


“Chiêu Lý.”


Nghe giọng cô bất thường, Tần Chiêu Lý lập tức nghiêm túc lại: “Sao thế? Có chuyện gì ư?”


Từ Đàn Hề rất ít khi như thế này, tủi thân, lo lắng, bối rối, “Tớ không biết đã làm sai chuyện gì, chọc anh ấy giận mất rồi.”


Còn có thể là ai nữa.


Chỉ có Nhung Lê, mới có thể khiến Từ Đàn Hề mất hết tinh thần như thế này.


Tần Chiêu Lý chẳng thèm hỏi, cô cứ thiên vị người nhà đấy, dù sao thì Nhung Lê chính là kẻ mang tội ác tày trời: “Cậu không sai chuyện gì hết, trăm sai nghìn sai là cái tên Nhung Lê kia sai.”


Nhung Lê quay về cửa hàng tiện lợi của mình.


Sau khi mặt trời khuất núi, Trình Cập qua bên anh một chuyến, Vương Tiểu Đan đã tan làm, chỉ còn mình Nhung Lê ở tiệm, anh đang chăm chú chơi game.


Trình Cập bước qua, gõ lên kệ hàng: “Lấy đồ.”


Gã lườm cái điện thoại trong tay Nhung Lê.


Trong Pubg, nhân vật của anh đang đứng dựa vào cây điên cuồng nổ súng, anh bắn hết đạn mới bỏ điện thoại xuống, đến sau kệ hàng tìm đồ.


Trình Cập nói: “Gói hàng của Từ Đàn Hề cũng đưa tôi luôn.”


Tiếng ma sát loạt xà loạt xoạt của túi nilong chợt ngắt quãng.


Trình Cập là người ngoài mà cũng nhìn ra anh và cô có vấn đề: “Cậu với cô ấy làm sao thế?”


Nhung Lê tiếp tục tìm đồ: “Chẳng sao cả.”


“Không sao thì cô ấy nhờ tôi lấy đồ làm gì?” Trình Cập là tay lão luyện chốn tình trường, gã hiểu phụ nữ hơn Nhung Lê nhiều, “Giận nhau rồi à?”


Nhung Lê bước ra từ sau kệ hàng, vứt hai gói hàng xuống chân Trình Cập, “Tôi và cô ấy có quan hệ gì à? Sao tôi phải giận dỗi cô ấy?”


Nghe xem nghe xem, nghe kỹ giọng nói này mà xem, không biết đang giận ai nữa.


Trình Cập như đang xem kịch hay: “Nhung Lê, cậu nóng nảy rồi.”


Nhung Lê khác hẳn khi trước.


Có lẽ anh cũng không phát giác, chướng ngại đồng cảm, chướng ngại diễn đạt cảm xúc của anh đã bị Từ Đàn Hề khuấy tung thành một đống mơ hồ rồi.


Người có mức độ thấu cảm bằng 0 gần như thái nhân cách, nếu như bị chọc đến sẽ rất dễ dẫn tới tình huống bạo lực, Nhung Lê chính là ví dụ điển hình, anh sẽ không giận dữ, mà anh thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề hơn.


Thế nhưng hễ chạm đến Từ Đàn Hề thì…


Anh thẹn quá hóa giận: “Cậu cút ra ngoài cho tôi.”


Trình Cập không so đo với bệnh nhân tâm thần, gã nhặt gói hàng lên, nói với người thần kinh nào đó: “Có uống rượu không?”


Chuyện lạ hôm nay chỉ có nhiều lên chứ không ít đi, ví như chuyện Nhung Lê thế mà lại đi uống rượu.


Nhung Quan Quan ở nhà bà Thu Hoa đợi anh cậu về nhà.


Tám giờ tối, cảnh cổng nhà bà Lý Ngân Nga bị người ta đập rầm rầm.


“Rầm! Rầm! Rầm!”


Bà Lý Ngân Nga từ trong phòng hỏi vọng ra: “Ai đấy?”


Người bên ngoài không trả lời, cứ tiếp tục đập cổng: “Rầm! Rầm! Rầm!”


Người này đúng thật là!


Bà Lý Ngân Nga chạy ra mở, “Đến đây đến đây, đừng đập nữa.”


“Rầm! Rầm! Rầm!”


“Rầm! Rầm! Rầm!”


Người này phiền quá đấy!


Bà Lý Ngân Nga mở cổng, liền thấy ngay một người đang ngồi xổm, anh gục đầu, gật gù đắc ý.


“Nhung Lê?”


Người đang ngồi chồm hỗm dưới đất ngẩng đầu, có vẻ hơi lờ đờ, phải mất vài giây sau, đột nhiên trở nên vừa giận dữ vừa hung hăng, giống như chú chó cáu kỉnh nhà Nhung Kim Bình, anh mất kiên nhẫn nói: “Thím tránh ra, cháu tìm Từ Đàn Hề.”


Bà Lý Ngân Nga ngửi thấy mùi rượu, không còn gì để nói.


“Tiểu Từ.” Bà Lý Ngân Nga quay lại hô vang, “Tiểu Từ cháu ra đây.”


Từ Đàn Hề từ phòng bếp ngó ra: “Sao thế thím?”


Bà Lý Ngân Nga là người từng trải, mấy chuyện trai gái cỏn con bà còn không rõ sao? Lòng thầm nghĩ tám chín phần là đôi trẻ giận dỗi nhau, bà bèn nói: “Nhung Lê đến, hình như cậu ấy uống say rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom