• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Rung Cảm Từ Em (1 Viewer)

  • Chương 51

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
122749.png
Dặn dò xong, thím che miệng cười đi vào nhà.


Từ Đàn Hề đóng cửa sân lại, đi đến trước mặt Nhung Lê, “Anh đã uống bao nhiêu rượu?” Cô ghé đến ngửi thử, ắt hẳn uống khá nhiều.


Nhung Lê ngẩng đầu nhìn cô, hỏi một đằng đáp một nẻo, “Sao cô không chờ tôi trong ngõ?”


Trước đây mỗi khi anh về muộn, cô sẽ ở trong ngõ chờ anh.


Cô khẽ gọi anh, “Anh Nhung.”


Trước đây cô không bao giờ gọi luôn cả họ của anh, nay gọi như vậy cho thấy cô đang tức giận: “Anh quên lời anh đã nói hôm nay rồi sao? Anh bảo tôi đừng có ý đồ gì với anh mà.”


Khi cô tức giận sẽ nói nhanh hơn mọi khi, nghe kỹ mới nhận ra được trong giọng nói còn có phần ấm ức, song chỉ một chút thôi, cô không phải người ưa giận dỗi.


Nhung Lê uống rượu, ánh mắt long lanh, hai má ửng hồng, hàng mi lay động, say khướt dài giọng gọi tên cô: “Từ Đàn Hề.”


Từ Đàn Hề không đáp lại.


Anh gọi tiếp: “Từ Đàn Hề.”


“Từ Đàn Hề.”


“Từ Đàn Hề.”


Rốt cuộc, anh mất kiên nhẫn: “Từ Diểu Diểu!”


Trước đây, Tần Chiêu Lý gửi hàng cho Từ Đàn Hề luôn điền tên người nhận là Từ Diểu Diểu. Từ Đàn Hề đành bó tay hết cách, ngồi xổm xuống, “Anh gọi xong chưa?”


“Tôi không thấy rõ đường.” Nhung Lê chìa tay ra với cô, “Cô dẫn tôi về đi.”


Tay anh thon dài xương xương, trên mu bàn tay dính bùn, ngón trỏ bị gì đó cắt qua, vết thương đã khô máu đóng vảy.


Từ Đàn Hề nắm lấy tay áo anh, lo lắng hỏi, “Sao tay anh bị thương?”


Nhung Lê rút tay lại, “Khi nãy bị ngã.” Anh lại vòng về vấn đề cũ, giọng nói như trách móc, “Sao cô không chờ tôi trong ngõ?”


Người say thường nói năng lộn xộn, trong lòng canh cánh vấn đề nào, sẽ cứ lặp đi lặp lại mãi vấn đề đó.


Từ Đàn Hề nghĩ ngợi rồi đáp: “Bởi vì hôm nay chúng ta cãi nhau, anh rất hung dữ.”


Nhung Lê chối đây đẩy, “Tôi không có.”


Dù đã hỏi đi hỏi lại những mấy lần, nhưng anh vẫn không nhớ được mình đã hỏi gì, “Sao cô không ở trong ngõ chờ tôi?”


Từ Đàn Hề bị anh hỏi đến quay mong mòng đầu óc, biết không cách nào nói lý với anh được, đành dỗ dành, “Tôi đưa anh về nhà được không?”


“Tôi không thấy đường.” Anh lại chìa tay đến, ngang ngược ra lệnh, “Cô phải dẫn tôi đi.”


Bình thường anh không thích cười nói, luôn lạnh nhạt với mọi người, có đôi khi nói chuyện còn rất khó nghe, hành xử lại thô lỗ. Nếu ai chọc anh không vui, anh sẽ tỏ ra vẻ hầm hầm, nên dễ khiến người ta quên đi dáng vẻ hiền lành bên ngoài của anh.


Vậy mà khi say anh lại ngoan hiền ngồi yên, không hề xù gai xa cách.


Từ Đàn Hề nắm lấy tay anh, kéo anh đứng lên, anh ngoan ngoãn đi theo sau cô, để mặc tay cho cô dắt.


Nhà hai bên ngõ vẫn còn để đèn, Từ Đàn Hề nương theo ánh sáng, dẫn anh đi về nhà. Cô không nói lời nào, anh cũng lầm lũi theo sau.


Tối nay ánh trắng dìu dịu, người cũng dịu dàng, dây thường xuân nhà ai leo đầy bờ tường. Ngói đen tường trắng điểm xuyết thêm màu xanh lá lấp lánh dưới ánh trăng bàng bạc.


“Anh đi uống rượu một mình à?” Từ Đàn Hề quay đầu lại nhìn anh.


Lúc say anh khá nghe lời, hỏi gì đáp nấy.


“Với bạn Trình cùng trấn.”


Bạn Trình cùng trấn? Từ Đàn Hề nghĩ ngợi một chốc mới hiểu ra: “Vậy sao không bảo anh Trình đưa anh về?”


“Không thân với gã.” Anh nói dửng dưng, không giống như đang say, chỉ là khóe mắt bị men rượu nhuộm hồng, bước chân liêu xiêu nghiêng ngả như đi trên mây.


Từ Đàn Hề đi rất chậm, cô nắm lấy cổ tay anh, cẩn thận bước qua chỗ nước vũng đọng, “Chúng ta cũng đâu thân.”


Nhung Lê phản bác, “Chúng ta là bạn cùng thôn.”


Bạn Từ cùng thôn mỉm cười.


Đi một lát, Nhung Lê lại hỏi, “Sao cô không chờ tôi trong ngõ?” Anh cố ý giật lại bàn tay bị cô nắm, không hề có ý tránh thoát, chỉ cốt bày tỏ bất mãn.


“Sao cô không chờ tôi trong ngõ?”


Anh cứ thế lẩm bẩm suốt chặng đường.


Lúc đi ngang qua nhà cụ Thu, Nhung Quan Quan đột ngột nhảy ra hệt như quả bóng tròn. Đừng thấy cậu chân ngắn mà lầm, cậu chạy vô cùng nhanh nhẹn, “Anh! Sao anh muộn vậy mới về?”


Bà Thu cũng đi ra ngoài.


Nhung Lê nhìn bà cụ, rồi lại nhìn Nhung Quan Quan, bất ngờ hỏi cậu: “Em là A Lê sao?”


Nhung Quan Quan thấy anh mình hôm nay có hơi kỳ lạ, vội đính chính: “Em là Quan Quan.”


Nhung Lê đưa bàn tay còn lại, nhẹ vỗ ba cái lên đầu cậu nhóc, lầm bầm: “Lớn lên em đừng bắt chước A Lê.”


Nhung Quan Quan nghe không hiểu, nhưng lại ngoan ngoãn gật đầu.


A Lê!


Từ Đàn Hề ghi nhớ cái tên này.


Nhung Lê đi theo cô đến cửa, bỗng quay đầu lại, “Nhung Quan Quan.”


Nhung Quan Quan đang đi theo sau, “Sao vậy anh?”


“Em béo quá rồi.”


“…” Anh là con rùa đáng ghét!


Nhung Quan Quan hừ một tiếng, chạy vào nhà trước.


Từ Đàn Hề mím môi cười, kéo Nhung Lê vào nhà, dẫn anh lên tầng. Cô bước lên bậc thang, dừng lại dặn dò, “Cẩn thận, cầu thang.”


“Tôi không say, tôi đi rất vững.”


Nhung Lê rút tay mình lại, lảo đảo tự mình đi lên. Từ Đàn Hề cẩn thận đi theo sau, sợ anh bước hụt chân.


Anh đi lên tầng, đến cửa phòng mình, cúi đầu tìm chìa khóa trong túi, hồi lâu mới móc ra, song cả buổi vẫn không tra vào ổ khóa được. Anh phiền não đạp cánh cửa một cái, chẳng may không giữ được thăng bằng, ngã cắm đầu vào cửa.


Từ Đàn Hề vội đỡ anh, “Đưa chìa khóa cho tôi.”


“À.”


Nhung Lê đưa chìa khóa cho cô, lại đạp cửa thêm một cú.


Cô mở cửa phòng ra, tự anh đi vào, đến trước bàn cầm lấy lọ thuốc ngủ đang đặt, vặn nắp…


Từ Đàn Hề dỗ dành, “Hôm nay không uống thuốc, ngủ đi.”


Nhung Lê ngơ ngác năm giây, mới vặn nắp lọ thuốc lại: “À.”


Anh đặt lọ thuốc xuống, ngả nghiêng đi đến bên giường, cởi áo khoác vứt xuống đất, sau đó nằm sấp xuống, đá giày ra, ôm lấy chiếc gối, nhắm mắt ngủ thiếp.


Từ Đàn Hề trải chăn ra đắp lên cho anh, ngồi bên giường trông chừng chốc lát, thấy anh say rất ngoan, không làm ầm ĩ, không quậy phá mới đi xuống lầu bưng nước ấm đi lên. Cô nhúng khăn vào nước rồi vắt khô, thoáng chần chừ mới ngồi xuống cạnh giường anh.


Cửa sổ trong phòng đã bị đóng chết, không hề thông gió, anh co ro trong chăn, quấn mình kín mít.


Cô lại biết thêm được một chuyện nữa về anh. Anh không hề có cảm giác an toàn, có lẽ cũng sợ hãi thế giới bị mình chán ghét này.


Từ Đàn Hề dè dặt vén chăn phủ trên mặt anh ra, đưa khăn bông đến gần. Anh choàng mở mắt, bắt lấy tay cô theo bản năng phòng vệ, tay còn lại mò đến con dao găm dưới gối, tuy nhiên ánh mắt vẫn còn mơ màng.


“Tôi đây.” Cô khẽ giọng.


Anh thoáng sửng sốt, buông tay ra, “Từ Đàn Hề”, anh trở mình, nằm nghiêng nhìn cô, “Sao cô không chờ tôi trong ngõ?”


Nói xong anh nhắm mắt lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom