Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Lễ kỉ niệm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy nên, cậu đến nhà Lâm Trạch Diễn vì sợ cậu ta kích động công kích ngược cư dân mạng sao?” – Cố U chống cằm, buồn cười nhìn vẻ mặt “tôi không còn gì để nói” của Cố Diễn.
Tiểu Trần ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối khoanh lại, căng thẳng khủng khiếp.
Hình như một giọt mồ hôi lạnh trượt từ trán, có phải vì anh Lâm mở điều hòa rất thấp hay không mà sao lạnh sống lưng ấy ta….
“Em xin lỗi, là do em kích động! Trông gà hóa cuốc nên gõ nhầm nhà…..”.
Năm nay Tiểu Trần tròn 22 tuổi, là một sinh viên bình thường tốt nghiệp đại học chưa bao lâu thì được trúng tuyển vị trí quản lý cho Lâm Trạch Diễn. Mới chân ướt chân ráo vào nghề đã chơi ngay level khiêu chiến cao nhất, khả năng mất mạng là 99.
Huống chi bản thân Lâm Trạch Diễn lạnh băng, không phải người dễ đùa. Anh vừa ít nói lại nghiêm nghị, cả shoot hình cũng không dám không dám nói chuyện lớn tiếng, nếu không khó lòng tránh khỏi việc chọc tức sếp mình.
Mà ông sếp này hay xoi mói, kén cá chọn canh.
Đây là Tiểu Trần thầm ca thán, cậu nào có thể nói với ai…
Cho nên, sau khi bùng nổ scandal, Tiểu Trần vô cùng lo lắng việc oan gian Lâm Trạch Diễn đụng độ rồi phát điên mắng trái chủ blogger.
“Trông tôi hay giận quá mất khôn lắm hả?” – Lâm Trạch bắt chéo đôi chân dài, chống đầu bĩu môi hỏi: “Tôi đáng sợ vậy sao? Cậu run cái gì?”.
Bị điểm mặt, Tiểu Trần giật bắn: “Không…Không có….có điều hơi…lạnh…..”.
Cố U tăng nhiệt độ máy lạnh, mang đôi dép quá khổ Lâm Trạch Diễn chuẩn bị vào phòng bếp rót mấy ly nước.
Cô đặt chúng trước mặt Tiểu Trần, gật đầu với cậu ta: “Cậu uống nước đi”.
“A, cảm ơn!” – Tiểu Trần hoảng hốt nhận ly nước, nháy mắt chạm cốc đã cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm bên kia quét sang.
Cậu ngẩng đầu, Lâm – đang nghiêng đầu – Trạch Diễn đang nhướng mắt nhướng mày khó hiểu nhìn sang, chính xác hơn là cái ly trong tay cậu.
Ngay lúc Tiểu Trần đắn đo không biết có nên trao trả ly nước cho sếp hay không thì Lâm Trạch Diễn kéo kéo vạt áo Cố U, nhỏ giọng xin xỏ.
“Mình cũng muốn”.
“Không phải ở đó à?” – Cố U chẳng hiểu gì liếc cậu một cái.
“Ừ….”
Thấy Cố U không nhận ra, Lâm Trạch Diễn duỗi chân, cầm ly nước trước mặt uống một hơi, sau đó đặt cộc chiếc ly cạn queo xuống bàn một cái.
Tiểu Trần lại lạnh run.
Cậu bồn chồn hớp một ngụm nước nhỏ, trong lòng bỗng dưng được khai sáng.
Chẳng phải bây giờ, cậu ta chính là một cái bóng đèn siêu sáng sao…..?.
Hơn nữa, dường như đang cản trở cặp đôi son đò đưa hả…….
Lỗi tôi lỗi tôi.
Cố U lau phần nước nhỏ tong tong chỗ Lâm Trạch Diễn, câu đầu tiên thẳng vào đề: “Tiểu Trần, khi nào bên cậu định đăng lời giải thích?”.
“Ba giờ chiều” – Tiểu Trần lấy kịch bản ra: “Đây là nội dung bài viết chiều nay, anh chị có thể xem thử”.
Lâm Trạch Diễn gỡ khuôn mặt khó ở xuống, đọc luost từ đầu đến cuối.
Súc tích ngắn gọn nhưng sáng tỏ toàn bộ vấn đề, mọi thứ đã chuẩn bị êm xuôi, chỉ đợi đến giờ là đăng tải. Hiện tại là hai giờ rưỡi chiều, nhanh thôi.
Anh hài lòng gật đầu, ngay khi Cố U xem xong thì trả điện thoại về ngay. “Được đó, cứ đăng đi”.
“Ừ, viết tốt lắm” – Thật ra Cố U không đọc kĩ nội dung, chỉ đọc lướt qua vài chữ. Với lại bây giờ cô muốn biết cư dân Weibo đã bình luận những gì.
Từ lúc đăng bài cũng mấy tiếng trôi, những gì tò mò cũng đã có câu trả lời.
Tiểu Trần thấy Cố U lơ đãng, nội tâm con người hay suy diễn này còn ảo tưởng Lâm Trạch Diễn cố ý phủi sạch mối quan hệ giữa hai người khiến cô tổn thương.
Cô gái nhỏ à, hóa ra chị muốn che giấu chuyện yêu đương nhưng không thể, anh Lâm đúng là đồ cặn bã mà.
“Cậu không hài lòng sao?” – Lâm Trạch Diễn lập tức nhận ra vẻ mặt Cố U, tưởng cô không vui, ân cần hỏi. “Cậu sao vậy, bài viết không ổn sao?”.
Đến tai Tiểu Trần thì biến thành anh Lâm cặn bã đây đang ép hỏi người ta, mức độ đáng thương của cô gái tăng thêm một nấc.
“Không phải, cậu vào Weibo mình xem đi” – Cố U hiểu mọi người đang nhầm nhọt gì đó, giải thích: “Mình có đăng bài, có lẽ giúp được mọi người”.
“À, Tiểu Trần, cậu tìm tài khoản “Quả Bưởi Thầm Thì” là được, tài khoản đầu tiên chính là tôi.
Hai người bối rối mở điện thoại, tìm bài mới nhất Quả Bưởi Thầm Thì đăng thì hơi ngớ người.
Lâm Trạch Diễn ý thức được rất nhanh, nếu mình không lên tiếng, mọi người sẽ mắng Cố U rằng cô cố tình dựa hơi muốn nổi tiếng. Chưa gì bên dưới đã có vài bình luận khó nghe bùng lên ngọn lửa nho nhỏ trong anh.
Share lại bài đăng, viết caption, thêm icon ôm ôm xem như làm rõ mối quan hệ giữa hai người.
[Lâm Trạch Diễn: Đã lâu không gặp
].
Scandal cứ thế nhanh đến nhanh đi, nhưng không biết sao Lâm Trạch Diễn thứ gì đó quậy đục trái tim anh. Xếp hai người vào vị thế người yêu, ban đầu Lâm Trạch Diễn len lỏi một vui vẻ nhỏ nhoi.
Anh như nương theo lời nói dối để thành toàn giấc chiêm bao đẹp đẽ bao lâu nay không thể với tới, biết câu chuyện là giả nhưng không thể ngừng hưng phấn.
“Hai người không phải đang yêu nhau sao!!?!?” – Tiểu Trần là người hào hứng nhất, thậm chí quên luôn mình đang ở đâu, đứng bật dậy.
“Cậu nghĩ tôi và Lâm Trạch Diễn hẹn hò hả?” – Sửng sốt qua đi, Cố U mỉm cười lắc đầu. “Chúng tôi quen nhau thời mặc bỉm đấy, nếu là một cặp thì mọi người sớm biết hết rồi.
“Thế sao, xin lỗi xin lỗi, là do em hiểu lầm” – Tiểu Trần ngồi xuống, không ngờ mình bỏ sót khả năng này, bỗng dưng tâm trạng nhẹ nhõm không ít. Hí hửng nhìn sang, anh Lâm ác ma ngồi cạnh biến thành anh Lâm lá chuối héo.
Cả người tỏa ra luồng không khí kì lạ, nhưng tuyệt đối không phải hướng tích cực.
Cái này….Sao anh lại thế?.
Một góc nào đó chợt lóe, Tiểu Trần cảm thấy giống như mình phát hiện được một sự thật không thể tin được, mặc du chỉ dừng ở bước nghi vấn.
“Bên cậu gửi thư luật sư chưa? Nếu chưa thì đừng gửi, làm lớn chuyện không tốt cho Lâm Trạch Diễn” – Cố U phá tan mớ tự truyện trong lòng Tiểu Trần.
“À vẫn chưa, cái này phải đợi anh Lâm dành chút thời gian xác nhận lại trước, chủ yếu em nghe theo anh ấy thôi”.
“Cậu nghĩ sao?” – Cố U chọt chọt vào người Lâm Trạch Diễn. “Mình vẫn giữ nguyên ý kiến đó, nhưng nếu cậu muốn thì mình không cản”.
“Mình? Đương nhiên mình sẽ nghe lời cậu” – Lâm Trạch Diễn không biết lý do Cố U làm như vậy, sự khó chịu được một thứ gì đó ấm áp vây quanh, tan lớp vỏ xù xì.
Bây giờ Cố U đang ngồi ngay cạnh, anh thở phì ra, hơi mỉm cười với Tiểu Trần: “Quên lá thư luật sư đi, bài viết sáng tỏ vẫn phải đăng. Còn nữa…”.
Lâm Trạch Diễn nhìn Cố U, giơ tay muốn xoa đầu cô, cuối cùng nó rơi bộp lên bàn tay Cố U. Anh vỗ vỗ: “Cảm ơn cậu, U U”.
“Không phải chuyện gì lớn, không cần cảm ơn mình. Nói không chừng cậu sẽ kéo thêm vài fan cho mình đấy chứ” – Cố U không quan tâm hai tấm hình chụp, nửa đùa nửa thật.
Lâm Trạch Diễn không trả lời, chỉ đắm chìm thật sâu vào mắt Cố U, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm mặt bàn một lúc.
Cảm thấy bầu không khí sai sai, Tiểu Trần nghĩ mình nên thoái lui. Giải quyết gọn ghẽ công việc, cậu tìm cớ ra về.
Chuyện scandal xem như chấm dứt tại đây, Cố U vẫn ở bên Lâm Trạch Diễn ăn cơm tối rồi mới về nhà.
Quý cô độc thân Cố U, làm cái cũng giỏi, giỏi nhất là không biết nấu cơm. Giống như thuở khai sinh đã có thù kiếp ba đời với nhà bếp, mùi vị món ăn cô tỉ mỉ làm theo công thức …một lời khó nói hết
Mà Lâm Trạch Diễn ngược lại, Cố U từng trêu cậu nếu không trở thành người mẫu thì chuyển sang đầu bếp cũng có thể làm nên chuyện.
Từ đó về sau, cô hay sang nhà Lâm Trạch Diễn ăn ké bữa cơm, tay nghề cậu mỗi ngày một nâng cao làm cô cảm thấy hình như Lâm Trạch Diễn đến New Oriental[1] học vậy….
[1]: New Oriental Education & Technology Group Inc., thường gọi là New Oriental, là nhà cung cấp các dịch vụ giáo dục tư nhân ở Trung Quốc. Trụ sở chính của New Oriental được đặt tại quận Hải Điến, Bắc Kinh
——
Bầu trời mùa hè trăng sáng sao thưa, ve kéo violin rền rã cả ngày.
Lâm Trạch Diễn đứng trước cửa sổ, nhìn dòng xe như nước chảy nối đuôi nhau, ánh đèn nhấp nháy che khuất những ngôi sao mờ nhạ. Tựa như nó che luôn đoạn tình cảm âm thầm này, không ai có thể thấy nữa.
Cuối cùng là vì sao, vì cái gì mà lời thổ lộ không thể thoát khỏi đầu môi?
Nửa ngại ngần, nửa còn lại anh sợ phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp bây giờ. Nếu U U không thích anh, dựa theo tính cách của cô ấy thì tới bạn bè cũng không thể duy trì được nữa.
Xét theo tình hình hiện tại, U U hoàn toàn không có một chút tình cảm với anh......
Thất bại thảm hại!.
Lâm Trạch Diễn tì trán lên cửa kính thủy tinh, cảm giác lạnh cứng khiến anh thở một hơi thật dài.
Lâm Trạch Diễn mở điện thoại, do dự bấm vào một video của U U. Anh muốn nghe giọng cô, đến gần cô thêm một chút.
Phần mở đầu có một con quái vật miệng rộng răng tua tủa lao tới, Lâm Trạch Diễn sợ đến mức ném điện thoại ra xa, ngồi thần trên mặt đất.
Điện thoại không ngừng phát âm thanh đáng sợ, Lâm Trạch Diễn cau mày đập một phát, cuối cùng nhắm tịt mắt, quyết định không xem nữa.
Quên đi quên đi, không nhất thiết phải tổn thương chính mình.
Vạn vật đều thay đổi theo thời gian, cái gì đến cũng sẽ đến, không cần gấp gáp.
Chuông điện thoại reo ầm ĩ trong căn nhà tĩnh lặng, Lâm Trạch Diễn hoảng hồn giật mình, cáu kỉnhnhìn tên người gọi, hóa ra là Tiểu Trần. Anh nhận điện thoại, ngữ khí không hòa nhã lắm: “Có việc gì?”.
Tiểu Trần hơi e dè, nhưng đành phải cố nén xuống, nhanh chóng giản lược: “Có đối tác mời anh tham gia lễ kỉ niệm, anh muốn tham gia không?”.
“Không, từ chối đi” – Dứt lời thì cúp máy. Lâm Trạch Diễn ném điện thoại đi chỗ khác, trườn dài trên giường. Anh cảm thấy chán, cuối cùng vẫn cầm điện thoại, lướt này lướt nọ.
Nghĩ đến chuyện phải tôi luyện lòng can đảm, anh gõ vài từ khóa, một loạt danh sách hình thu nhỏ các video kinh dị lập tức hiển thị. Lâm Trạch Diễn lướt xuống, cuối cùng tìm được một cái có vẻ nhẹ đô nhất.
Đó là một nhân vật 2D dễ thương, nhìn là đáng tin cậy hết sức.
Ôm suy nghĩ như vậy, Lâm Trạch Diễn click vào.
——
Cố U ngồi xếp bằng trước máy tính, đeo tai nghe chỉnh sửa video, không cần biên tập bao nhiêu vì cô nói không nhiều. Chủ yếu Cố U tập trung vào kĩ thuật chơi game, hướng dẫ cách qua ải, chỉnh sửa cũng không cực lắm.
Cắt nối video xong, cô liếc Wechat một chút, ai đó thêm bạn, lời giới thiệu là đến từ nền tảng web cô đang livestream.
Cố U nhướng mắt, bấm chấp nhận.
[Xin chào, xin hỏi bạn là Quả Bưởi Thầm Thì đúng không ạ? Năm nay trang web chúng tôi sẽ tổ chức lễ kỉ niệm, bạn có thể dành chút thời gian quý báu đến tham gia được không?]
Tiệc kỉ niệm?
Cố U nghĩ ngợi, quả thật sắp tổ chức tiệc kỉ niệm, mấy ngày trước có bình luận hỏi cô đến không?.
Thì ra muốn mời cô thật, Cố U cứ tưởng nói đùa không chứ.
[Ngại quá, tôi không có thời gian].
Tiệc kỉ niệm này sẽ là lần lộ diện ngoài đám đông đầu tiên, cô vừa ngại phiền vừa không muốn xuất hiện, huống hồ gần đây cô còn bận khâu xuất bản sách mới, không đủ thời gian làm việc không đâu.
[Thật sự không thể cân nhắc một chút được sao? Lễ kỉ niệm sẽ kéo dài trong ba ngày, bạn có thể xem qua lịch trình thử được không?].
Tam Tiểu Ngư: Yeah ~
“Vậy nên, cậu đến nhà Lâm Trạch Diễn vì sợ cậu ta kích động công kích ngược cư dân mạng sao?” – Cố U chống cằm, buồn cười nhìn vẻ mặt “tôi không còn gì để nói” của Cố Diễn.
Tiểu Trần ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối khoanh lại, căng thẳng khủng khiếp.
Hình như một giọt mồ hôi lạnh trượt từ trán, có phải vì anh Lâm mở điều hòa rất thấp hay không mà sao lạnh sống lưng ấy ta….
“Em xin lỗi, là do em kích động! Trông gà hóa cuốc nên gõ nhầm nhà…..”.
Năm nay Tiểu Trần tròn 22 tuổi, là một sinh viên bình thường tốt nghiệp đại học chưa bao lâu thì được trúng tuyển vị trí quản lý cho Lâm Trạch Diễn. Mới chân ướt chân ráo vào nghề đã chơi ngay level khiêu chiến cao nhất, khả năng mất mạng là 99.
Huống chi bản thân Lâm Trạch Diễn lạnh băng, không phải người dễ đùa. Anh vừa ít nói lại nghiêm nghị, cả shoot hình cũng không dám không dám nói chuyện lớn tiếng, nếu không khó lòng tránh khỏi việc chọc tức sếp mình.
Mà ông sếp này hay xoi mói, kén cá chọn canh.
Đây là Tiểu Trần thầm ca thán, cậu nào có thể nói với ai…
Cho nên, sau khi bùng nổ scandal, Tiểu Trần vô cùng lo lắng việc oan gian Lâm Trạch Diễn đụng độ rồi phát điên mắng trái chủ blogger.
“Trông tôi hay giận quá mất khôn lắm hả?” – Lâm Trạch bắt chéo đôi chân dài, chống đầu bĩu môi hỏi: “Tôi đáng sợ vậy sao? Cậu run cái gì?”.
Bị điểm mặt, Tiểu Trần giật bắn: “Không…Không có….có điều hơi…lạnh…..”.
Cố U tăng nhiệt độ máy lạnh, mang đôi dép quá khổ Lâm Trạch Diễn chuẩn bị vào phòng bếp rót mấy ly nước.
Cô đặt chúng trước mặt Tiểu Trần, gật đầu với cậu ta: “Cậu uống nước đi”.
“A, cảm ơn!” – Tiểu Trần hoảng hốt nhận ly nước, nháy mắt chạm cốc đã cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm bên kia quét sang.
Cậu ngẩng đầu, Lâm – đang nghiêng đầu – Trạch Diễn đang nhướng mắt nhướng mày khó hiểu nhìn sang, chính xác hơn là cái ly trong tay cậu.
Ngay lúc Tiểu Trần đắn đo không biết có nên trao trả ly nước cho sếp hay không thì Lâm Trạch Diễn kéo kéo vạt áo Cố U, nhỏ giọng xin xỏ.
“Mình cũng muốn”.
“Không phải ở đó à?” – Cố U chẳng hiểu gì liếc cậu một cái.
“Ừ….”
Thấy Cố U không nhận ra, Lâm Trạch Diễn duỗi chân, cầm ly nước trước mặt uống một hơi, sau đó đặt cộc chiếc ly cạn queo xuống bàn một cái.
Tiểu Trần lại lạnh run.
Cậu bồn chồn hớp một ngụm nước nhỏ, trong lòng bỗng dưng được khai sáng.
Chẳng phải bây giờ, cậu ta chính là một cái bóng đèn siêu sáng sao…..?.
Hơn nữa, dường như đang cản trở cặp đôi son đò đưa hả…….
Lỗi tôi lỗi tôi.
Cố U lau phần nước nhỏ tong tong chỗ Lâm Trạch Diễn, câu đầu tiên thẳng vào đề: “Tiểu Trần, khi nào bên cậu định đăng lời giải thích?”.
“Ba giờ chiều” – Tiểu Trần lấy kịch bản ra: “Đây là nội dung bài viết chiều nay, anh chị có thể xem thử”.
Lâm Trạch Diễn gỡ khuôn mặt khó ở xuống, đọc luost từ đầu đến cuối.
Súc tích ngắn gọn nhưng sáng tỏ toàn bộ vấn đề, mọi thứ đã chuẩn bị êm xuôi, chỉ đợi đến giờ là đăng tải. Hiện tại là hai giờ rưỡi chiều, nhanh thôi.
Anh hài lòng gật đầu, ngay khi Cố U xem xong thì trả điện thoại về ngay. “Được đó, cứ đăng đi”.
“Ừ, viết tốt lắm” – Thật ra Cố U không đọc kĩ nội dung, chỉ đọc lướt qua vài chữ. Với lại bây giờ cô muốn biết cư dân Weibo đã bình luận những gì.
Từ lúc đăng bài cũng mấy tiếng trôi, những gì tò mò cũng đã có câu trả lời.
Tiểu Trần thấy Cố U lơ đãng, nội tâm con người hay suy diễn này còn ảo tưởng Lâm Trạch Diễn cố ý phủi sạch mối quan hệ giữa hai người khiến cô tổn thương.
Cô gái nhỏ à, hóa ra chị muốn che giấu chuyện yêu đương nhưng không thể, anh Lâm đúng là đồ cặn bã mà.
“Cậu không hài lòng sao?” – Lâm Trạch Diễn lập tức nhận ra vẻ mặt Cố U, tưởng cô không vui, ân cần hỏi. “Cậu sao vậy, bài viết không ổn sao?”.
Đến tai Tiểu Trần thì biến thành anh Lâm cặn bã đây đang ép hỏi người ta, mức độ đáng thương của cô gái tăng thêm một nấc.
“Không phải, cậu vào Weibo mình xem đi” – Cố U hiểu mọi người đang nhầm nhọt gì đó, giải thích: “Mình có đăng bài, có lẽ giúp được mọi người”.
“À, Tiểu Trần, cậu tìm tài khoản “Quả Bưởi Thầm Thì” là được, tài khoản đầu tiên chính là tôi.
Hai người bối rối mở điện thoại, tìm bài mới nhất Quả Bưởi Thầm Thì đăng thì hơi ngớ người.
Lâm Trạch Diễn ý thức được rất nhanh, nếu mình không lên tiếng, mọi người sẽ mắng Cố U rằng cô cố tình dựa hơi muốn nổi tiếng. Chưa gì bên dưới đã có vài bình luận khó nghe bùng lên ngọn lửa nho nhỏ trong anh.
Share lại bài đăng, viết caption, thêm icon ôm ôm xem như làm rõ mối quan hệ giữa hai người.
[Lâm Trạch Diễn: Đã lâu không gặp
Scandal cứ thế nhanh đến nhanh đi, nhưng không biết sao Lâm Trạch Diễn thứ gì đó quậy đục trái tim anh. Xếp hai người vào vị thế người yêu, ban đầu Lâm Trạch Diễn len lỏi một vui vẻ nhỏ nhoi.
Anh như nương theo lời nói dối để thành toàn giấc chiêm bao đẹp đẽ bao lâu nay không thể với tới, biết câu chuyện là giả nhưng không thể ngừng hưng phấn.
“Hai người không phải đang yêu nhau sao!!?!?” – Tiểu Trần là người hào hứng nhất, thậm chí quên luôn mình đang ở đâu, đứng bật dậy.
“Cậu nghĩ tôi và Lâm Trạch Diễn hẹn hò hả?” – Sửng sốt qua đi, Cố U mỉm cười lắc đầu. “Chúng tôi quen nhau thời mặc bỉm đấy, nếu là một cặp thì mọi người sớm biết hết rồi.
“Thế sao, xin lỗi xin lỗi, là do em hiểu lầm” – Tiểu Trần ngồi xuống, không ngờ mình bỏ sót khả năng này, bỗng dưng tâm trạng nhẹ nhõm không ít. Hí hửng nhìn sang, anh Lâm ác ma ngồi cạnh biến thành anh Lâm lá chuối héo.
Cả người tỏa ra luồng không khí kì lạ, nhưng tuyệt đối không phải hướng tích cực.
Cái này….Sao anh lại thế?.
Một góc nào đó chợt lóe, Tiểu Trần cảm thấy giống như mình phát hiện được một sự thật không thể tin được, mặc du chỉ dừng ở bước nghi vấn.
“Bên cậu gửi thư luật sư chưa? Nếu chưa thì đừng gửi, làm lớn chuyện không tốt cho Lâm Trạch Diễn” – Cố U phá tan mớ tự truyện trong lòng Tiểu Trần.
“À vẫn chưa, cái này phải đợi anh Lâm dành chút thời gian xác nhận lại trước, chủ yếu em nghe theo anh ấy thôi”.
“Cậu nghĩ sao?” – Cố U chọt chọt vào người Lâm Trạch Diễn. “Mình vẫn giữ nguyên ý kiến đó, nhưng nếu cậu muốn thì mình không cản”.
“Mình? Đương nhiên mình sẽ nghe lời cậu” – Lâm Trạch Diễn không biết lý do Cố U làm như vậy, sự khó chịu được một thứ gì đó ấm áp vây quanh, tan lớp vỏ xù xì.
Bây giờ Cố U đang ngồi ngay cạnh, anh thở phì ra, hơi mỉm cười với Tiểu Trần: “Quên lá thư luật sư đi, bài viết sáng tỏ vẫn phải đăng. Còn nữa…”.
Lâm Trạch Diễn nhìn Cố U, giơ tay muốn xoa đầu cô, cuối cùng nó rơi bộp lên bàn tay Cố U. Anh vỗ vỗ: “Cảm ơn cậu, U U”.
“Không phải chuyện gì lớn, không cần cảm ơn mình. Nói không chừng cậu sẽ kéo thêm vài fan cho mình đấy chứ” – Cố U không quan tâm hai tấm hình chụp, nửa đùa nửa thật.
Lâm Trạch Diễn không trả lời, chỉ đắm chìm thật sâu vào mắt Cố U, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm mặt bàn một lúc.
Cảm thấy bầu không khí sai sai, Tiểu Trần nghĩ mình nên thoái lui. Giải quyết gọn ghẽ công việc, cậu tìm cớ ra về.
Chuyện scandal xem như chấm dứt tại đây, Cố U vẫn ở bên Lâm Trạch Diễn ăn cơm tối rồi mới về nhà.
Quý cô độc thân Cố U, làm cái cũng giỏi, giỏi nhất là không biết nấu cơm. Giống như thuở khai sinh đã có thù kiếp ba đời với nhà bếp, mùi vị món ăn cô tỉ mỉ làm theo công thức …một lời khó nói hết
Mà Lâm Trạch Diễn ngược lại, Cố U từng trêu cậu nếu không trở thành người mẫu thì chuyển sang đầu bếp cũng có thể làm nên chuyện.
Từ đó về sau, cô hay sang nhà Lâm Trạch Diễn ăn ké bữa cơm, tay nghề cậu mỗi ngày một nâng cao làm cô cảm thấy hình như Lâm Trạch Diễn đến New Oriental[1] học vậy….
[1]: New Oriental Education & Technology Group Inc., thường gọi là New Oriental, là nhà cung cấp các dịch vụ giáo dục tư nhân ở Trung Quốc. Trụ sở chính của New Oriental được đặt tại quận Hải Điến, Bắc Kinh
——
Bầu trời mùa hè trăng sáng sao thưa, ve kéo violin rền rã cả ngày.
Lâm Trạch Diễn đứng trước cửa sổ, nhìn dòng xe như nước chảy nối đuôi nhau, ánh đèn nhấp nháy che khuất những ngôi sao mờ nhạ. Tựa như nó che luôn đoạn tình cảm âm thầm này, không ai có thể thấy nữa.
Cuối cùng là vì sao, vì cái gì mà lời thổ lộ không thể thoát khỏi đầu môi?
Nửa ngại ngần, nửa còn lại anh sợ phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp bây giờ. Nếu U U không thích anh, dựa theo tính cách của cô ấy thì tới bạn bè cũng không thể duy trì được nữa.
Xét theo tình hình hiện tại, U U hoàn toàn không có một chút tình cảm với anh......
Thất bại thảm hại!.
Lâm Trạch Diễn tì trán lên cửa kính thủy tinh, cảm giác lạnh cứng khiến anh thở một hơi thật dài.
Lâm Trạch Diễn mở điện thoại, do dự bấm vào một video của U U. Anh muốn nghe giọng cô, đến gần cô thêm một chút.
Phần mở đầu có một con quái vật miệng rộng răng tua tủa lao tới, Lâm Trạch Diễn sợ đến mức ném điện thoại ra xa, ngồi thần trên mặt đất.
Điện thoại không ngừng phát âm thanh đáng sợ, Lâm Trạch Diễn cau mày đập một phát, cuối cùng nhắm tịt mắt, quyết định không xem nữa.
Quên đi quên đi, không nhất thiết phải tổn thương chính mình.
Vạn vật đều thay đổi theo thời gian, cái gì đến cũng sẽ đến, không cần gấp gáp.
Chuông điện thoại reo ầm ĩ trong căn nhà tĩnh lặng, Lâm Trạch Diễn hoảng hồn giật mình, cáu kỉnhnhìn tên người gọi, hóa ra là Tiểu Trần. Anh nhận điện thoại, ngữ khí không hòa nhã lắm: “Có việc gì?”.
Tiểu Trần hơi e dè, nhưng đành phải cố nén xuống, nhanh chóng giản lược: “Có đối tác mời anh tham gia lễ kỉ niệm, anh muốn tham gia không?”.
“Không, từ chối đi” – Dứt lời thì cúp máy. Lâm Trạch Diễn ném điện thoại đi chỗ khác, trườn dài trên giường. Anh cảm thấy chán, cuối cùng vẫn cầm điện thoại, lướt này lướt nọ.
Nghĩ đến chuyện phải tôi luyện lòng can đảm, anh gõ vài từ khóa, một loạt danh sách hình thu nhỏ các video kinh dị lập tức hiển thị. Lâm Trạch Diễn lướt xuống, cuối cùng tìm được một cái có vẻ nhẹ đô nhất.
Đó là một nhân vật 2D dễ thương, nhìn là đáng tin cậy hết sức.
Ôm suy nghĩ như vậy, Lâm Trạch Diễn click vào.
——
Cố U ngồi xếp bằng trước máy tính, đeo tai nghe chỉnh sửa video, không cần biên tập bao nhiêu vì cô nói không nhiều. Chủ yếu Cố U tập trung vào kĩ thuật chơi game, hướng dẫ cách qua ải, chỉnh sửa cũng không cực lắm.
Cắt nối video xong, cô liếc Wechat một chút, ai đó thêm bạn, lời giới thiệu là đến từ nền tảng web cô đang livestream.
Cố U nhướng mắt, bấm chấp nhận.
[Xin chào, xin hỏi bạn là Quả Bưởi Thầm Thì đúng không ạ? Năm nay trang web chúng tôi sẽ tổ chức lễ kỉ niệm, bạn có thể dành chút thời gian quý báu đến tham gia được không?]
Tiệc kỉ niệm?
Cố U nghĩ ngợi, quả thật sắp tổ chức tiệc kỉ niệm, mấy ngày trước có bình luận hỏi cô đến không?.
Thì ra muốn mời cô thật, Cố U cứ tưởng nói đùa không chứ.
[Ngại quá, tôi không có thời gian].
Tiệc kỉ niệm này sẽ là lần lộ diện ngoài đám đông đầu tiên, cô vừa ngại phiền vừa không muốn xuất hiện, huống hồ gần đây cô còn bận khâu xuất bản sách mới, không đủ thời gian làm việc không đâu.
[Thật sự không thể cân nhắc một chút được sao? Lễ kỉ niệm sẽ kéo dài trong ba ngày, bạn có thể xem qua lịch trình thử được không?].
Tam Tiểu Ngư: Yeah ~
Bình luận facebook