Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Cậu xem mình livestream à?
Cố U không thể khăng khăng từ chối khi bên ấy nài nỉ mãi, cô đành bảo bên kia gửi lịch trình, chút nữa sẽ tìm một lí do từ chối khéo.
Cố U duỗi lưng, đứng dậy vỗ vỗ vào cổ, pha cho mình một ly cà phê.
Đi một tẹo cũng phải cầm điện thoại theo, Cố U lướt bảng tin, gật gù tán thành với ý kiến thứ giới trẻ thời nay khó buông bỏ nhất là điện thoại di dộng.
Cô xem bài đăng Weibo đăng tải hôm qua, có vẻ hiệu ứng khá tốt. Có lẽ vì liên quan đến Lâm Trạch Diễn, bình luận tăng gấp đôi ngày thường.
Đọc sơ qua thì, không tồi, người mắng ít hơn cô nghĩ.
Nhờ khuôn mặt đẹp trai kia, quả thật ban đầu Lâm Trạch Diễn có không hề ít fan bạn gái, nếu lúc ấy nhân lúc hot mà tham gia chương trình truyền hình gì đó thì họa chăng bây giờ đã vụt sáng thành ngôi sao hàng đầu không chừng.
Lâm Trạch Diễn liên tục nhận đủ thể loại chương trình truyền hình nhưng anh khước từ tất cả, toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp. Ngoại trừ công nghiệp, Lâm Trạch Diễn không đăng gì trên Weibo cả.
Ngày này qua tháng nọ, lượng người quan tâm dần giảm, hơn nữa Lâm Trạch Diễn vốn không để ý, lượng fan ít đi là điều hiển nhiên. Cơ bản bình luận đều theo trường phái hòa bình, tiện thể mắng vài câu với các blogger bịa đặt bậy bạ.
Có thể nói, bài đăng hôm là lần đầu cậu lên tiếng về phương diện cuộc sống đi.
Cố U cảm thấy hơi nở mặt nở mày, cà phê đắng nghét trôi tuột xuống cổ họng. Cô nhớ trước đây mấy ngày Lâm Trạch Diễn còn buổi shoot hình, Cô U nghĩ mình cần quan tâm người bạn thân, hiếm lắm mới bốc máy chủ động gọi..
Cô mở loa ngoài, đặt điện thoại trên bàn, tít tít vài tiếng báo hiệu không ai nhấc máy.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười hai giờ trưa.
Đợi điện thoại tự ngắt, Cố U bưng ly cà phê đến nơi được coi là bàn làm việc.
Chẳng lẽ còn ngủ? Cũng không hẳn không có khả năng này.
Lưu video đã chỉnh sửa, hẹn giờ đăng xong, Cố U mở bản thảo đang viết dở.
Cố U đã viết đến chương năm, cô quen lưu bất kì lúc nào để dự phòng. Cô định viết tiếp thì điện thoại vang lên.
Ban đầu Cố U không muốn bắt máy, trong lúc sáng tác cô không thích bị làm phiền. Cố U tắt chuông điện thoại, khi nào xong việc mới mở.
Nhưng liếc mắt sang cái tên quen thuộc nhấp nháy, Cố U nghĩ ngợi mấy giây, cuối cùng vẫn nghe điện.
Cô đưa điện thoại đến tai, giọng nói trầm thấp xuất phát từ loa: “Alo, cậu tìm mình có chuyện gì à?”.
“Cậu mới dậy hả?” – Vừa cất giọng, Cố U biết mình đoán đúng chứ không sai.
“Ừ, tối qua mình thức khuya” – Lâm Trạch Diễn vô thức ngáp một cái, vì hôm qua ngủ trễ quá nên ngủ cứ như không ngủ.
Nhắc đến đêm bi thảm hôm qua, giọt nước mắt Lâm Trạch Diễn lẳng lặng chảy ra từ nỗi hối hận muộn màng.
Nếu được mượn cỗ máy thời gian, anh tuyệt đối ngăn bản thân đừng click vào video kia.
Quả nhiên, đừng trông mặt mà bắt hình dong, đừng đánh giá video qua cái hình thu nhỏ bé xíu đó. Bên ngoài càng dễ thương, bên trong càng man rợ.
Video lớn hơn lá gan Lâm Trạch Diễn hơn n lần, tấm hình đáng yêu phía trước chỉ là khởi đầu đầy tương phản cho nội dung khủng khiếp tiếp theo. Chúng khiến cõi lòng anh nát tan vì sợ hãi.
Họ còn cố tình đánh úp nửa trước video êm đềm, tất cả tinh túy dồn vào nửa sau, cuối cùng Lâm Trạch Diễn phải tắt để ngủ. Kết quả trí tưởng tượng dương vô cực của anh tự vẽ tình tiết, thêm âm thanh, chính vì không xem xong nên đại não càng mường tượng ra tất cả những giải thiết đáng sợ có thể gặp được.
Tựa như Lâm Trạch Diễn bị đảo mấy lượt trên chảo, thế là đành bật lên xem nốt thật nhanh. Anh làm ổ trong chăn, càng ép bản thân ngủ thì càng tỉnh như sáo, game kinh dị này để lại dư âm dai dẳng quá.
Bình thường xem mấy thứ mất hồn mất vía này chỉ nửa tiếng là dần phai đi, nhưng game này không giống vậy, nó dám hại anh trằn trọc đến tận sáng mới ngủ được chút.
“Thức đêm hại sức khỏe lắm” – Cố U khuyên nhủ.
“Cậu với mình một chín một mười” – Nghe giọng Cố U, cơn cáu kỉnh dịu bớt, Lâm Trạch Diễn đứng thẳng dậy. “Vậy hôm nay có chuyện gì vậy? Sao tự dưng cậu gọi mình?”.
Cố U không phải người khi không lại gọi điện như thế.
“À không có gì, nhớ mấy bữa trước cậu bảo có buổi chụp hình, mình tò mò muốn biết thôi”.
“Đúng, có chụp, cậu còn nhớ à?”.
Cố U uống một ngụm cà phê, chậc lưỡi: “Ừ, chỗ chụp xa không?”.
“Không, dạo này mình đều làm việc gần đây, tan làm có thể nghỉ ngơi một chút” – Lâm Trạch Diễn ôm chăn, cuộc trò chuyện này giống bạn gái hay hỏi thăm thông thường, làm cho trái tim ngập trong mật ong.
“Thế cũng tốt, mỗi ngày cậu bay tới bay lui đuối thật” – Cố U không rời mắt khỏi màn hình máy tính, khung chat của đại diện trang web trên Wechat đột nhiên popup[1].
[1]: Cửa sổ bật lên pop-up là một cửa sổ tự động xuất hiện khi bạn duyệt web, mọi ngowfi hình dung nó là chat-head (bong bóng chat) của messenger á.
Đi hay không đi, không đi hay đi nói một lời nào Cố U?.
Thôi khỏi, dù sao chắc cô sẽ không đi, trả lời hay không thì Cố U vẫn ở nhà.
Cố U hàn huyên đơn giản vài câu, sau khi cúp điện thoại, cô vứt chuyện lễ kỉ niệm ra sau đầu, một lòng một dạ hướng về cuốn tiểu thuyết.
Mà Lâm Trạch Diễm cầm điện thoại, nghĩ về mấy lời Cố U quan tâm khi nãy, anh chui vào chăn lăn qua lăn lại cười ngây ngốc.
[Tiểu Trần mãi mãi tuổi 22: Anh, anh thật sự không đi lễ kỉ niệm kia sao? Ban tổ chức lại hỏi đấy].
Tiểu Trần nhắc vấn đề này lần nữa, quy mô buổi tiệc năm nay không nhỏ, nếu tham gia thì có thể tăng thêm không ít độ hot, hơn nữa thái độ hợp tác cũng tốt.
Tuy anh Lâm có thể không cần, nhưng tham gia sẽ có cơ hội nhận thêm vài hợp đồng, vậy vẫn tốt hơn.
Trạng thái chuyên nghiệp của một người quản lý đột nhiên login/ Tiểu Trần bỗng dưng login vào trạng thái chuyên nghiệp của một quản lý, lòng nhiệt huyết và sự can đảm bất chợt dâng cao.
[Ác ma học Lâm: Không].
Lâm Trạch Diễn từ chối trong một nốt nhạc, anh chưa từng tham gia những hoạt đồng này dù chỉ một lần, không rước phiền mà còn không cần thiết.
Anh hiểu Tiểu Trần nghĩ gì, nhưng nếu là mấy cái này thì thà nằm nhà nghỉ ngơi sướng hơn.
[Tiểu Trần mãi mãi tuổi 22: Được rồi, để em báo ban tổ chức, em gửi anh vài thông tin, rảnh thì xem qua thử].
Tiểu Trần ôm hi vọng cuối cùng gửi gắm vào mớ thông tin rồi gửi đi.
——
Nhân vật chính 8 bit trong game di chuyển phải trái, Cố U đeo tai nghe mò mẫm vật phẩm mấu chốt, đột nhiên giẫm trúng cơ quan gì đó giúp cô lập tức tránh được yêu quái
—— Bưởi Bưởi giỏi quá!.
—— What the hell, chỗ này tôi chết không dưới mười lần, Bưởi Bưởi mới ra tay đã thoát được rồi à?.
—— Không hổ danh vợ tôi! Vợ tới cứu anh với!.
—— Này lầu trên, đất nước này, đồng bào này đều đang dõi về đây, hy vọng anh đừng mơ tưởng vợ của tôi!
—— Bưởi, cẩn thận phía trước, dễ chết lắm đó!
Đồ họa game này quả thật đáng yêu vô cùng, cũng chính vì vậy lần livestream này cũng thỏa mái, hoàn toàn không nhận ra đây là một trò chơi kinh dị.
Cố U đọc bình luận, tâm trạng vui vẻ khiến cô bật cười, xen lẫn một chút tiếng thở xuyên vào micro, đến thẳng lỗ tai người xem bên kia màn hình.
Thanh âm ôn tồn, ngữ điệu như một chị đại ngầu đét, cơn mưa bình luận nhất thời rơi xuống rào rào
—— Vợ tôi cười kìa!
—— Aaaaaaaa! Chết tôi!
—— Cái gì, ai là vợ ai, đó chính là chồng tôi đật hàng trước rồi! Bé Bưởi ơi I love you!!!
—— Không liên quan tôi quên mất đây là game kinh dị luôn đấy! Cơ mà giọng vợ yêu êm tai quá.
—— Tập trung xem chơi game được không? Các người quấy rầy tôi xem vợ chơi game rồi đây nè!
Người hàng xóm ngồi trước máy tính hệt như Cố U bên này, Lâm Trạch Diễn bĩu môi nhìn đống bình luận.
Xóe, chưa từng gặp người người ta mà mở cái miệng là vợ này vợ nọ, dô diên.
U U chắc chắn không ưa.
Hôm nay anh to gan mở hẳn máy tính xem livestream, không phải vì không sợ mà hôm nay Cố U chơi trò anh từng coi qua, cách đây không lâu còn nghía qua video dạy qua màn.
Lâm Trạch Diễn không tin lần này đã biết trước nội dung mà vẫn bị dọa.
Nghĩ vậy, Lâm Trạch Diễn khinh khỉnh nhìn đống bình luận hổ lốn.
Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đến khi sợ vãi tè xem mấy người còn tâm trí gọi vợ ơi vợ à không.
—— Bé Bưởi có tham gia lễ kỉ niệm năm nay không?
—— Cho anh một cơ hội thấy vợ mình được không?.
—— Đúng đó! Bé Bưởi chưa nhắc đến vụ lễ kỉ niệm.
Bình luận đột nhiên đổi chiều, Cố U thành thạovượt qua cửa thứ nhất, chưa vội bấm vào ải tiếp theo.
“Chuyện này…………….” – Cố U không nghĩ khi livestream cũng có người nhắc, so với ban tổ chức thì họ ảnh hưởng hơn nhiều. Họ không ngừng nài nỉ khiến cô hơi khó xử: “Mọi người muốn mình đi sao?”.
—— Dĩ nhiên rồi!!!! Muốn gặp vợ!!!
—— Đương nhiên muốn gặp bé Bưởi!
—— Muốn chứ muốn chứ! Thật sự rất thích bé Bưởi, chị là một trong những streamer yêu thích của em đấy!
—— Bưởi không cần áp lực! Tuy muốn gặp cậu là thật nhưng tụi mình không ép.
—— Đúng vậy đúng vậy! Vàng quan điểm[2] với lầu trên.
[2]: Dành cho bạn nào chưa biết thì mình có đồng quan điểm, đồng là cùng, nhưng có nghĩa khác là một loại kim loại. Vàng cũng là một kim loại, quý giá và đắt hơn đồng, ý nói vô cùng vô cùng đồng ý nha.
“Ừ, vậy mình sẽ cân nhắc, khi nào quyết định xong nhất định thông báo cho mọi người” – Cố U bên này chớp mắt, chọn ải tiếp theo.
Mọi người đều mong chờ vậy sao?.
Ban đầu Cố U livestream một phần vì hứng thú, phần còn lại để giải khuây. Thành công hiện tại là chuyện không ngờ, bởi vì việc chơi game đối với cô không khó, cô thừa nhận mình rất giỏi ở phương diện này.
Thậm chí chất lượng video và livestream đôi khi không tốt bằng người khác.
Lần này ban tổ chức mời phỏng chừng đã đánh giá qua độ nổi tiếng như gió lốc của Cố U, một trong những lý do Cố U từ chối cũng vì cảm thấy bản thân mình chưa đạt đến mức đó.
Cố U không nghĩ mình được nhiều người yêu thích như vậy, chẳng qua video của mình chỉ giúp người khác đỡ chán, giúp cả bản thân cô nữa.
Cố U đúng mười giờ rưỡi kết thúc, cô mở khung chat mời cô hỏi tỉ mỉ đại diện trang web về lịch trình cụ thể.
Hơi khó khăn đấy….
Cố U rửa mặt, vỗ vỗ hai má trắng nõn, cô nhìn hình ảnh chính mình trong gương thở dài.
Phiền phức gì để mai giải quyết, ngủ trước đã.
Mệt quá~~.
Nói thì nói thế thôi, Cố U nằm trên giường không ngủ ngay, phong cách của cô là thích gì làm đó, vì vậy từ lâu đã không gặp chuyện khó nghĩ như vậy.
Từ khi bắt đầu livestream cũng không rối rắm thế, bây giờ chỉ có một mình, cơ man ý nghĩ kì lạ bủa vây.
*Ting ting ——*
Điện thoại báo hiệu tin nhắn đến.
[Chàng trúc mã nhát gan: U U, lễ kỉ niệm gì đấy, cậu muốn tham dự không?]
Lâm Trạch Diễn hỏi.
Phía dưới còn kèm theo một liên kết dẫn đến giới thiệu về lễ kỉ niệm.
[U U nhà tôi: Cậu xem livestream à?]
Cố U nằm nghiêng, nhắn tin chậm chạp, gọi thẳng cho rồi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối được ngay.
“U U, bây giờ cậu đang khó chịu lắm à??”
Từng câu chữ vụn vặt rơi vào tai cô, không biết sao khiến cô ngưa ngứa.
“Ừ, nửa muốn nửa không” – Cố U day day lỗ tai, nằm thẳng lại, màn hình điện thoại đặt cạnh dần tối đi.
Căn phòng chìm xuống một mảng tối đen, cô rất kinh ngạc khi Lâm Trạch Diễn tinh ý đến thế.
“Lâm Trạch Diễn, hôm nay cậu xem livestream của mình à?”.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Gần đây có hơi đau khổ QAQ
Tức thật, lâu lắm mới viết truyện nên ngượng tay rồi.
J: “Lâm Trạch Diễn từ chối trong một nốt nhạc, anh chưa từng tham gia những hoạt đồng này dù chỉ một lần, không rước phiền mà còn không cần thiết.” -> Để xem sau này anh có còn thấy cần thiết không nha:>.
Cố U duỗi lưng, đứng dậy vỗ vỗ vào cổ, pha cho mình một ly cà phê.
Đi một tẹo cũng phải cầm điện thoại theo, Cố U lướt bảng tin, gật gù tán thành với ý kiến thứ giới trẻ thời nay khó buông bỏ nhất là điện thoại di dộng.
Cô xem bài đăng Weibo đăng tải hôm qua, có vẻ hiệu ứng khá tốt. Có lẽ vì liên quan đến Lâm Trạch Diễn, bình luận tăng gấp đôi ngày thường.
Đọc sơ qua thì, không tồi, người mắng ít hơn cô nghĩ.
Nhờ khuôn mặt đẹp trai kia, quả thật ban đầu Lâm Trạch Diễn có không hề ít fan bạn gái, nếu lúc ấy nhân lúc hot mà tham gia chương trình truyền hình gì đó thì họa chăng bây giờ đã vụt sáng thành ngôi sao hàng đầu không chừng.
Lâm Trạch Diễn liên tục nhận đủ thể loại chương trình truyền hình nhưng anh khước từ tất cả, toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp. Ngoại trừ công nghiệp, Lâm Trạch Diễn không đăng gì trên Weibo cả.
Ngày này qua tháng nọ, lượng người quan tâm dần giảm, hơn nữa Lâm Trạch Diễn vốn không để ý, lượng fan ít đi là điều hiển nhiên. Cơ bản bình luận đều theo trường phái hòa bình, tiện thể mắng vài câu với các blogger bịa đặt bậy bạ.
Có thể nói, bài đăng hôm là lần đầu cậu lên tiếng về phương diện cuộc sống đi.
Cố U cảm thấy hơi nở mặt nở mày, cà phê đắng nghét trôi tuột xuống cổ họng. Cô nhớ trước đây mấy ngày Lâm Trạch Diễn còn buổi shoot hình, Cô U nghĩ mình cần quan tâm người bạn thân, hiếm lắm mới bốc máy chủ động gọi..
Cô mở loa ngoài, đặt điện thoại trên bàn, tít tít vài tiếng báo hiệu không ai nhấc máy.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười hai giờ trưa.
Đợi điện thoại tự ngắt, Cố U bưng ly cà phê đến nơi được coi là bàn làm việc.
Chẳng lẽ còn ngủ? Cũng không hẳn không có khả năng này.
Lưu video đã chỉnh sửa, hẹn giờ đăng xong, Cố U mở bản thảo đang viết dở.
Cố U đã viết đến chương năm, cô quen lưu bất kì lúc nào để dự phòng. Cô định viết tiếp thì điện thoại vang lên.
Ban đầu Cố U không muốn bắt máy, trong lúc sáng tác cô không thích bị làm phiền. Cố U tắt chuông điện thoại, khi nào xong việc mới mở.
Nhưng liếc mắt sang cái tên quen thuộc nhấp nháy, Cố U nghĩ ngợi mấy giây, cuối cùng vẫn nghe điện.
Cô đưa điện thoại đến tai, giọng nói trầm thấp xuất phát từ loa: “Alo, cậu tìm mình có chuyện gì à?”.
“Cậu mới dậy hả?” – Vừa cất giọng, Cố U biết mình đoán đúng chứ không sai.
“Ừ, tối qua mình thức khuya” – Lâm Trạch Diễn vô thức ngáp một cái, vì hôm qua ngủ trễ quá nên ngủ cứ như không ngủ.
Nhắc đến đêm bi thảm hôm qua, giọt nước mắt Lâm Trạch Diễn lẳng lặng chảy ra từ nỗi hối hận muộn màng.
Nếu được mượn cỗ máy thời gian, anh tuyệt đối ngăn bản thân đừng click vào video kia.
Quả nhiên, đừng trông mặt mà bắt hình dong, đừng đánh giá video qua cái hình thu nhỏ bé xíu đó. Bên ngoài càng dễ thương, bên trong càng man rợ.
Video lớn hơn lá gan Lâm Trạch Diễn hơn n lần, tấm hình đáng yêu phía trước chỉ là khởi đầu đầy tương phản cho nội dung khủng khiếp tiếp theo. Chúng khiến cõi lòng anh nát tan vì sợ hãi.
Họ còn cố tình đánh úp nửa trước video êm đềm, tất cả tinh túy dồn vào nửa sau, cuối cùng Lâm Trạch Diễn phải tắt để ngủ. Kết quả trí tưởng tượng dương vô cực của anh tự vẽ tình tiết, thêm âm thanh, chính vì không xem xong nên đại não càng mường tượng ra tất cả những giải thiết đáng sợ có thể gặp được.
Tựa như Lâm Trạch Diễn bị đảo mấy lượt trên chảo, thế là đành bật lên xem nốt thật nhanh. Anh làm ổ trong chăn, càng ép bản thân ngủ thì càng tỉnh như sáo, game kinh dị này để lại dư âm dai dẳng quá.
Bình thường xem mấy thứ mất hồn mất vía này chỉ nửa tiếng là dần phai đi, nhưng game này không giống vậy, nó dám hại anh trằn trọc đến tận sáng mới ngủ được chút.
“Thức đêm hại sức khỏe lắm” – Cố U khuyên nhủ.
“Cậu với mình một chín một mười” – Nghe giọng Cố U, cơn cáu kỉnh dịu bớt, Lâm Trạch Diễn đứng thẳng dậy. “Vậy hôm nay có chuyện gì vậy? Sao tự dưng cậu gọi mình?”.
Cố U không phải người khi không lại gọi điện như thế.
“À không có gì, nhớ mấy bữa trước cậu bảo có buổi chụp hình, mình tò mò muốn biết thôi”.
“Đúng, có chụp, cậu còn nhớ à?”.
Cố U uống một ngụm cà phê, chậc lưỡi: “Ừ, chỗ chụp xa không?”.
“Không, dạo này mình đều làm việc gần đây, tan làm có thể nghỉ ngơi một chút” – Lâm Trạch Diễn ôm chăn, cuộc trò chuyện này giống bạn gái hay hỏi thăm thông thường, làm cho trái tim ngập trong mật ong.
“Thế cũng tốt, mỗi ngày cậu bay tới bay lui đuối thật” – Cố U không rời mắt khỏi màn hình máy tính, khung chat của đại diện trang web trên Wechat đột nhiên popup[1].
[1]: Cửa sổ bật lên pop-up là một cửa sổ tự động xuất hiện khi bạn duyệt web, mọi ngowfi hình dung nó là chat-head (bong bóng chat) của messenger á.
Đi hay không đi, không đi hay đi nói một lời nào Cố U?.
Thôi khỏi, dù sao chắc cô sẽ không đi, trả lời hay không thì Cố U vẫn ở nhà.
Cố U hàn huyên đơn giản vài câu, sau khi cúp điện thoại, cô vứt chuyện lễ kỉ niệm ra sau đầu, một lòng một dạ hướng về cuốn tiểu thuyết.
Mà Lâm Trạch Diễm cầm điện thoại, nghĩ về mấy lời Cố U quan tâm khi nãy, anh chui vào chăn lăn qua lăn lại cười ngây ngốc.
[Tiểu Trần mãi mãi tuổi 22: Anh, anh thật sự không đi lễ kỉ niệm kia sao? Ban tổ chức lại hỏi đấy].
Tiểu Trần nhắc vấn đề này lần nữa, quy mô buổi tiệc năm nay không nhỏ, nếu tham gia thì có thể tăng thêm không ít độ hot, hơn nữa thái độ hợp tác cũng tốt.
Tuy anh Lâm có thể không cần, nhưng tham gia sẽ có cơ hội nhận thêm vài hợp đồng, vậy vẫn tốt hơn.
Trạng thái chuyên nghiệp của một người quản lý đột nhiên login/ Tiểu Trần bỗng dưng login vào trạng thái chuyên nghiệp của một quản lý, lòng nhiệt huyết và sự can đảm bất chợt dâng cao.
[Ác ma học Lâm: Không].
Lâm Trạch Diễn từ chối trong một nốt nhạc, anh chưa từng tham gia những hoạt đồng này dù chỉ một lần, không rước phiền mà còn không cần thiết.
Anh hiểu Tiểu Trần nghĩ gì, nhưng nếu là mấy cái này thì thà nằm nhà nghỉ ngơi sướng hơn.
[Tiểu Trần mãi mãi tuổi 22: Được rồi, để em báo ban tổ chức, em gửi anh vài thông tin, rảnh thì xem qua thử].
Tiểu Trần ôm hi vọng cuối cùng gửi gắm vào mớ thông tin rồi gửi đi.
——
Nhân vật chính 8 bit trong game di chuyển phải trái, Cố U đeo tai nghe mò mẫm vật phẩm mấu chốt, đột nhiên giẫm trúng cơ quan gì đó giúp cô lập tức tránh được yêu quái
—— Bưởi Bưởi giỏi quá!.
—— What the hell, chỗ này tôi chết không dưới mười lần, Bưởi Bưởi mới ra tay đã thoát được rồi à?.
—— Không hổ danh vợ tôi! Vợ tới cứu anh với!.
—— Này lầu trên, đất nước này, đồng bào này đều đang dõi về đây, hy vọng anh đừng mơ tưởng vợ của tôi!
—— Bưởi, cẩn thận phía trước, dễ chết lắm đó!
Đồ họa game này quả thật đáng yêu vô cùng, cũng chính vì vậy lần livestream này cũng thỏa mái, hoàn toàn không nhận ra đây là một trò chơi kinh dị.
Cố U đọc bình luận, tâm trạng vui vẻ khiến cô bật cười, xen lẫn một chút tiếng thở xuyên vào micro, đến thẳng lỗ tai người xem bên kia màn hình.
Thanh âm ôn tồn, ngữ điệu như một chị đại ngầu đét, cơn mưa bình luận nhất thời rơi xuống rào rào
—— Vợ tôi cười kìa!
—— Aaaaaaaa! Chết tôi!
—— Cái gì, ai là vợ ai, đó chính là chồng tôi đật hàng trước rồi! Bé Bưởi ơi I love you!!!
—— Không liên quan tôi quên mất đây là game kinh dị luôn đấy! Cơ mà giọng vợ yêu êm tai quá.
—— Tập trung xem chơi game được không? Các người quấy rầy tôi xem vợ chơi game rồi đây nè!
Người hàng xóm ngồi trước máy tính hệt như Cố U bên này, Lâm Trạch Diễn bĩu môi nhìn đống bình luận.
Xóe, chưa từng gặp người người ta mà mở cái miệng là vợ này vợ nọ, dô diên.
U U chắc chắn không ưa.
Hôm nay anh to gan mở hẳn máy tính xem livestream, không phải vì không sợ mà hôm nay Cố U chơi trò anh từng coi qua, cách đây không lâu còn nghía qua video dạy qua màn.
Lâm Trạch Diễn không tin lần này đã biết trước nội dung mà vẫn bị dọa.
Nghĩ vậy, Lâm Trạch Diễn khinh khỉnh nhìn đống bình luận hổ lốn.
Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đến khi sợ vãi tè xem mấy người còn tâm trí gọi vợ ơi vợ à không.
—— Bé Bưởi có tham gia lễ kỉ niệm năm nay không?
—— Cho anh một cơ hội thấy vợ mình được không?.
—— Đúng đó! Bé Bưởi chưa nhắc đến vụ lễ kỉ niệm.
Bình luận đột nhiên đổi chiều, Cố U thành thạovượt qua cửa thứ nhất, chưa vội bấm vào ải tiếp theo.
“Chuyện này…………….” – Cố U không nghĩ khi livestream cũng có người nhắc, so với ban tổ chức thì họ ảnh hưởng hơn nhiều. Họ không ngừng nài nỉ khiến cô hơi khó xử: “Mọi người muốn mình đi sao?”.
—— Dĩ nhiên rồi!!!! Muốn gặp vợ!!!
—— Đương nhiên muốn gặp bé Bưởi!
—— Muốn chứ muốn chứ! Thật sự rất thích bé Bưởi, chị là một trong những streamer yêu thích của em đấy!
—— Bưởi không cần áp lực! Tuy muốn gặp cậu là thật nhưng tụi mình không ép.
—— Đúng vậy đúng vậy! Vàng quan điểm[2] với lầu trên.
[2]: Dành cho bạn nào chưa biết thì mình có đồng quan điểm, đồng là cùng, nhưng có nghĩa khác là một loại kim loại. Vàng cũng là một kim loại, quý giá và đắt hơn đồng, ý nói vô cùng vô cùng đồng ý nha.
“Ừ, vậy mình sẽ cân nhắc, khi nào quyết định xong nhất định thông báo cho mọi người” – Cố U bên này chớp mắt, chọn ải tiếp theo.
Mọi người đều mong chờ vậy sao?.
Ban đầu Cố U livestream một phần vì hứng thú, phần còn lại để giải khuây. Thành công hiện tại là chuyện không ngờ, bởi vì việc chơi game đối với cô không khó, cô thừa nhận mình rất giỏi ở phương diện này.
Thậm chí chất lượng video và livestream đôi khi không tốt bằng người khác.
Lần này ban tổ chức mời phỏng chừng đã đánh giá qua độ nổi tiếng như gió lốc của Cố U, một trong những lý do Cố U từ chối cũng vì cảm thấy bản thân mình chưa đạt đến mức đó.
Cố U không nghĩ mình được nhiều người yêu thích như vậy, chẳng qua video của mình chỉ giúp người khác đỡ chán, giúp cả bản thân cô nữa.
Cố U đúng mười giờ rưỡi kết thúc, cô mở khung chat mời cô hỏi tỉ mỉ đại diện trang web về lịch trình cụ thể.
Hơi khó khăn đấy….
Cố U rửa mặt, vỗ vỗ hai má trắng nõn, cô nhìn hình ảnh chính mình trong gương thở dài.
Phiền phức gì để mai giải quyết, ngủ trước đã.
Mệt quá~~.
Nói thì nói thế thôi, Cố U nằm trên giường không ngủ ngay, phong cách của cô là thích gì làm đó, vì vậy từ lâu đã không gặp chuyện khó nghĩ như vậy.
Từ khi bắt đầu livestream cũng không rối rắm thế, bây giờ chỉ có một mình, cơ man ý nghĩ kì lạ bủa vây.
*Ting ting ——*
Điện thoại báo hiệu tin nhắn đến.
[Chàng trúc mã nhát gan: U U, lễ kỉ niệm gì đấy, cậu muốn tham dự không?]
Lâm Trạch Diễn hỏi.
Phía dưới còn kèm theo một liên kết dẫn đến giới thiệu về lễ kỉ niệm.
[U U nhà tôi: Cậu xem livestream à?]
Cố U nằm nghiêng, nhắn tin chậm chạp, gọi thẳng cho rồi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối được ngay.
“U U, bây giờ cậu đang khó chịu lắm à??”
Từng câu chữ vụn vặt rơi vào tai cô, không biết sao khiến cô ngưa ngứa.
“Ừ, nửa muốn nửa không” – Cố U day day lỗ tai, nằm thẳng lại, màn hình điện thoại đặt cạnh dần tối đi.
Căn phòng chìm xuống một mảng tối đen, cô rất kinh ngạc khi Lâm Trạch Diễn tinh ý đến thế.
“Lâm Trạch Diễn, hôm nay cậu xem livestream của mình à?”.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Gần đây có hơi đau khổ QAQ
Tức thật, lâu lắm mới viết truyện nên ngượng tay rồi.
J: “Lâm Trạch Diễn từ chối trong một nốt nhạc, anh chưa từng tham gia những hoạt đồng này dù chỉ một lần, không rước phiền mà còn không cần thiết.” -> Để xem sau này anh có còn thấy cần thiết không nha:>.
Bình luận facebook