Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Thuận đường một cách khó hiểu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A, bị cậu phát hiện rồi”.
Đứng bên cửa sổ ngắm sao trời vắng hoe, Lâm Trạch Diễn hơi ngượng khi bị “bắt quả tang”. Anh xấu hổ cười hai tiếng, không ngờ cơn gió khô hanh ngày hè có thể dịu dàng nhường này.
Bình luận livestream khi nãy có nhắc đến tiệc kỉ niệm, ban đầu anh cũng không ý thức được chỗ nào cấn cấn, mãi đến kết thúc, nhìn màn hình đen ngòm luồng suy nghĩ của anh bỗng chốc hoạt động.
Lâm Trạch Diễn nhanh chóng mở cuộc trò chuyện giữa mình và Tiểu Trần, đọc tới đọc lui kĩ càng vài lần thông tin gửi mới xác định buổi tiệc kỉ niệm mời anh và Cố U là một.
Không cần suy nghĩ, gì mà thà ở nhà còn hơn, phiền phức lắm thôi không đi đâu đều là giả, là giả hếtt!!!!!!
Bàn tay Lâm Trạch Diễn múa như bay trên bàn phím được một đoạn tin nhắn, thậm chí không thèm giải thích nguyên nhân bỗng dưng thay đổi ý định. Không đợi Tiểu Trần trả lời, anh tắt chat, chuyển sang giao diện nói chuyện cùng Cố U
Quay về vấn đề chính, hôm nay U U có gì đó không ổn ấy…..
Từ lúc tắt livestream Cố U vẫn chưa nói gì, tuy rằng bình thường cũng ít nói nhưng hôm nay ít đến đáng thương. Ngay cả câu tạm biệt cuối livestream cũng toát hơi thở chán chường.
Lâm Trạch Diễn nghĩ lại dáng vẻ Cố U do dự khi trả lời bình luận, dựa theo những gì anh biết thì tạm hiểu mấu chốt nằm đâu.
Trông đầu óc Cố U thô kệch nhưng thật ra cô rất tinh tế, có những chuyện không phải không nghĩ đến mà cô chủ động từ bỏ, chọn một con đường khác không cần suy tư nhiều.
Nhưng đó là chuyện thời một người, Cố U không muốn ai tác động đến bản thân, nhưng lễ kỉ niệm này ngoài quyết định ủa cô ra còn có fan, còn một cộng đồng yêu mến mình. Vì thế Cố U lưỡng lự, không thể tìm được giải pháp.
Nếu không đi, fandom[1] sẽ thất vọng, dù cho cảm xúc ấy sẽ bị lãng quên nhanh thôi nhưng Cố U cũng không thoải mái, thậm chí có thể biến thành một cái nút thắt lì lợm không thể gỡ bỏ.
[1]: cộng đồng người hâm mộ.
Nhưng nếu đi thì rất phiền, Cố U ghét nhất là đối phó những tình huống khó đỡ.
Xác suất niềm vui của Cố U đã bị nỗi lo lắng dập tắt, Lâm Trạch Diễn định gọi điện thì lại bị Cố U bên kia giành trước
Cố U trở mình, tiện tay vơ một cái gối, giọng điệu ảo não: “Cho nên, cậu nghĩ mình có nên đi hay không?”.
“Mình sao? Tuy biết không được nhưng mình vẫn hi vọng cậu sẽ tham gia” – Lâm Trạch Diễn ngồi xuống, tuôn ra một câu. “Mình cũng được mời, vốn không tham dự nhưng biết có cậu nên đổi ý ngay”.
“Quản lý không mắng cậu sao?”.
“Cậu ta cũng mong mình đi, đề nghị qua vài lần rồi, tỷ lệ cậu ta đồng ý là rất cao” – Lâm Trạch Diễn vò vò tóc, tê dại ngã ra sau ghế: “Vậy nên U U, cậu nghĩ sao?”.
“Quả nhiên không thể gạt cậu” – Cố U thở dài, cô đã sớm dự đoán được kết quả. Khóe môi hơi cong lên, Cố U nói: “Không biết nữa, nhưng mình không muốn bọn họ thất vọng”.
Không cần nói cũng biết bọn họ là ai.
“Đi đi, U U” – Lâm Trạch Diễn nhìn chằm chằm vầng trăng trốn sau áng mây đen, ánh nhìn càng dịu dàng như trộm vẻ đẹp bàng bạc ấy vào trong mắt. “Đáp án là gì, không phải cậu đã trả lời rồi sao?”.
Trong bóng tối, Cố U hé một khe hở, xung quanh tối om, không thể nhìn ro.
Không đợi Cố U trả lời, đầu dây bên kia truyền đến một câu.
Giọng điệu thoải mái, nghe có vẻ tươi vui.
“Coi như cậu giúp mình đi, cậu biết mình nhát gan, dễ bị dọa lắm”.
“Không phải cậu bảo lá gan mình lớn khôn rồi à?” – Cảm giác ngày xưa quen thuộc khiến Cố U không thể nhịn được bật cười: “Người mẫu hot như cậu còn sợ người hả?”.
“Dĩ nhiên, người đông như vậy căng thẳng cực” – Giọng nói trêu đùa khều khều vào tai, Lâm Trạch Diễn an tâm thở nhẹ, thư thả hơn rất nhiều.
Xem chừng giải quyết ổn thỏa rồi.
“À, nhắc mới nhớ, mình viết xong mấy chương mới, cảm giác không tệ, cậu đọ cthử không?” – Cố U tỉnh hẳn, mở khóa điện thoại, căn phòng đột nhiên sáng bừng khiến cô nheo mắt.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã 11 giờ 23 phút khuya, Lâm Trạch Diễn rùng mình hồi tưởng lại cảnh tượng nằm trong chăn đọc sách của cô trước đây….
Trí nhớ chính là thứ thần kì, một khi bật mở là rất tắt, Lâm Trạch Diễn che hai mắt “bộp” một tiếng.
Anh không thể yêu thương gì nổi, kết luận chắc nịch: “U U, cậu cố ý”.
Một cơn gió lạnh thò tay chạm vào người, biết là máy lạnh nhưng xương của Lâm Trạch Diễn run lập cập. Anh nhanh chóng đứng dậy, mím môi bi tráng chui vào chăn.
“Đúng vậy, mình cố ý đấyyyyy” – Cố U kéo dài âm cuối, nghe không còn chút gánh nặng nào nữa. Cô nằm trên giường, thở phào như vừa trút được tất cả muộn phiền ra ngoài, tâm trạng nhẹ tưng.
Lâm Trạch Diễn núp lùm, mỉm cười, ngay sau đó hình ảnh đáng sợ trong vương quốc tưởng tượng lại kéo anh vào, thế là vui vẻ một cách sợ hãi.
Nếu Cố U biết Lâm Trạch Diễn nhiều năm tự làm khổ mình như vậy, chắc chắc chỉ có thể kết luận bốn chữ.
Nghiện mà còn ngại.
Cố U ngủ thẳng cẳng, người đau khổ duy nhất chính là vị hàng xóm Lâm Trạch Diễn đối diện, chỉ vì một câu đơn giản mà phát huy trí nhớ tối đa. Thế là lại thêm một lần thấm thía câu “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Có lẽ người trong ngành nghệ thuật có trí tưởng tượng phong phú hơn người thường, Lâm Trạch Diễn rõ ràng không phải tác giả nhưng tự nghĩ ra những thứ vô cùng độc hại cho lá gan của mình. Nghe là đủ biết nó khủng khiếp cỡ nào.
Sau đó, đại diện liên hệ cô nhận được hồi âm, hưng phấn đến nỗi đưa ra đề nghị gặp mặt trực tiếp.
Ban đầu Cố U không định đi, nhưng người ta nhiệt tình như vậy, hơn nữa bản thân lại không biết cách nói chuyện. Cô sợ phạm phải gì phật lòng, cuối cùng vẫn đồng ý.
Kể từ ngày đó, người đó luôn lấy lý do lễ kỉ niệm tám chuyện, ban đầu còn rất nghiêm túc, mấy ngày sau đã biến thành những cuộc hội thoại tấu hài.
Cô ấy tự gọi mình là quả cam, mỗi ngày phấn khích gọi quả bưởi ơi.
Cố U cảm thấy sai sai, dứt khoát hỏi cho ra lẽ thì mới biết Quả Cam là fan của cô, thậm chí còn là fan thời đầu.
[: Bưởi Bưởi, khi nào chúng ta gặp nhau, khi nào cậu rảnh?]
Cam tới nữa rồiiii.
Cố U nhìn avatar không ngừng nhảy[2] cùng một loạt biểu cảm đáng yêu, thở dài.
[2]: ý là gửi mấy tin nhắn cùng lúc ấy mọi người, mỗi một dòng hội thoại mới thì dòng cũ trôi lên mà đầu dòng đều có avatar nên trông như nhảy í.
[: Ngày mai đi, hẹn gặp ở Thanh Hoan nhé].
Quả Cam và Quả Bưởi ở chung một khu vườn*, đây cũng là một trong những lí do Cố U đồng ý, nếu không thì cô đã từ chối từ thuở nào.
[: Được! Mười hai giờ trưa chúng ta gặp nhau nha! Ngàn vàn lần cậu đừng bùng kèo biến mình thành hươu cao cổ đấy]
[: Sẽ không đâu, yên tâm].
[: Với lại, lần sau cậu chơi game gì, với tư cách là một fan hâm có thể cho mình biết được không, tiết lộ xíu xiu thôi ~~ (つ✧ω✧)つ].
[: Không được, đây là bí mật].
[: Fan hâm mộ lâu năm cũng không được ưu ái ư, mình là fan của cậu lâu lắm rồi ấy!]
[: Không được, nếu nói trước bạn sẽ chán lắm].
[: Làm gì có chuyện, mình cảm động còn không hết nữa huhuhu! Mình nhất định sẽ tiếp tục thích thích thích cậu].
Quả cam full năng lượng quá…..
Cố U úp điện thoại xuống, cô gục đầu trên bàn máy tính, thở dài.
Năng lượng tràn đầy như vậy, cả đời này Cố U không thể nào nhiệt huyết được.
Giữa trưa hôm sau ——
Lần đầu gặp mặt, Cố U nghĩ mình cần ăn mặc chỉn chu hơn thường ngày, vốn định makeup nhưng chảo lửa sẽ khiến cô đổ dầu rất bất tiện. Cuối cùng Cố U giữ nguyên mặt mộc, đánh chút son, đội một chiếc nón rồi ra khỏi nhà.
Nhà cô không xa Thanh Hoan mấy, Cố U xuất phát trước nửa tiếng, dự kiến nếu kẹt xe thì cũng có mặt sớm khoảng mười phút.
*Cạch*, cửa mở, Cố U quay lại, hóa ra Lâm Trạch Diễn chuẩn bị đi đâu giống cô.
Lâm Trạch Diễn ngỡ ngàng đối diện với Cố U.
Hôm nay Cố U mặc một chiếc áo thun trắng, bên trên in mấy bông hoa nhỏ nào đó cùng quần short jean để lộ đôi chân mảnh khảnh.
Cố U cột mái tóc ngắn gọn gàng, dưới chiếc nón bucket[3] màu be là đuôi tóc như ngòi thuốc nổ.
[3]:
Thậm chí, hôm nay Cố U còn dùng son môi!
Màu môi Cố U vốn dĩ nhàn nhạt, tính cách bình thường trầm lắng nên nhìn hơi thiếu sức sống, lớp son bóng màu cam bưởi hôm nay lập tức thăng cấp nhan sắc cô ngay.
Như thế nào chăng nữa, Cố U đã quay về diện mạo một cô gái hệ đáng yêu.
Dĩ nhiên không bao gồm tính cách lãnh đạm của Cố U.
“Trùng hợp vậy?” – Cố U sửng sốt. “Cậu cũng ra ngoài à?”.
“Hả, ừ” – Lâm Trạch Diễn khó có cơ hội chiêm ngưỡng Cố U chăm chút ăn mặc, ánh mắt lộ liễu lưu luyến thêm lần nữa. “Cậu bàn chuyện gì quan trọng à, hôm nay ăn mặc xinh đẹp thế?”.
“Cậu không định thay quần áo hả?” – Cố U nhìn áo thun trắng, quần ống đứng, cả một chiếc nón màu be không khác cô lắm, hệt như tâm linh tương thông: “Còn cậu?”.
“Ừ, không cần. Mình đi gặp đối tác, cậu thì sao?” – Lâm Trạch Diễn hoài nghi vô cùng, bỗng dưng mặc đẹp như vậy làm gì? Có khi nào Cố U đi hẹn hò không??!!?.
Một tiếng chuông cảnh báo reo lên, đôi mắt tự Lâm Trạch Diễn xem là mắt cú vọ sắc bén quét qua Cố U.
“Mình cũng vậy, lần đầu gặp không thể lôi thôi được” – Cố U đội mũ, đóng cửa bước ra ngoài. “Địa điểm cậu hẹn gặp ở đâu? Nói không chừng chúng ta tiện đường đấy?”.
Hàng rào phòng bị hạ xuống một chút, nhưng không thể lơ là cảnh giác.
Không được, tí nữa phải hỏi lại, lỡ bị người ta lừa thì sao?
Mặc dù xét về tất cả phương diện, người dễ dàng bị lừa bán là Lâm Trạch Diễn “sáng suốt” đây.
Lâm Trạch Diễn hiểu bản thân mình rất rõ.
“Thanh Hoan, chắc sẽ về sớm thôi” – Lâm Trạch Diễn đi sau Cố U đến thang máy.
Mùa hè nóng bước, hiện tại là giữa trưa nên rất ít người ra ngoài. Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Không khí mát mẻ thổi bùng cơn sảng khoái, Cố U thoải mái hỏi: “Thanh Hoan sao? Mình cũng vậy, khéo thế”.
“Trùng hợp vậy, để mình đưa cậu đi, tiện đường mà”.
Lâm Trạch Diễn cảm giác mình tóm được một đầu mối gì đó, nhưng anh không nghĩ nhiều.
Hôm nay Cố U thật sự rất đẹp, anh đứng bên cạnh lén lút quan sát, một bên suy nghĩ làm thế nào thỏa mãn đôi mắt khi đến quán mà không bị phát hiện.
“Ừ, được rồi” – Cố U nhắm mắt tận hưởng làn gió mát mẻ, không hề chú ý Lâm Trạch Diễn bày mưu tính kế.
Hai người một trước một sau bước xuống garage, bật điều hòa rồi lái xe đi.
Quán cà phê bánh ngọt Thanh Hoan được bài trí đơn giản nhã nhặn, rất phù hợp với khẩu vị người trẻ.
Quả Cam bảo mình sẽ mặc một chiếc áo màu đen ngồi cạnh cửa sổ, Cố U nhìn thẳng về phía đó tìm tòi.
Quét mắt một lượt cũng chỉ mỗi người ấy mặc áo đen, nhưng mà….
Cố U hơi mù mờ, cô tối giản hóa mọi thứ nhất có thể, nhưng bây giờ cô không thể ngừng động não, gạt hết suy nghĩ trong đầu.
Lời của J: Nghe thì không mượt lắm nhưng có một sự thật là cam và bưởi chung một họ Cam (danh pháp khoa học là Rutaceae))).
Có một chi tiết mình ghi cam và bưởi ở chung khu vườn, ai hiểu ý mình nói gì thì bình luận cho mình biết nha:>.
“A, bị cậu phát hiện rồi”.
Đứng bên cửa sổ ngắm sao trời vắng hoe, Lâm Trạch Diễn hơi ngượng khi bị “bắt quả tang”. Anh xấu hổ cười hai tiếng, không ngờ cơn gió khô hanh ngày hè có thể dịu dàng nhường này.
Bình luận livestream khi nãy có nhắc đến tiệc kỉ niệm, ban đầu anh cũng không ý thức được chỗ nào cấn cấn, mãi đến kết thúc, nhìn màn hình đen ngòm luồng suy nghĩ của anh bỗng chốc hoạt động.
Lâm Trạch Diễn nhanh chóng mở cuộc trò chuyện giữa mình và Tiểu Trần, đọc tới đọc lui kĩ càng vài lần thông tin gửi mới xác định buổi tiệc kỉ niệm mời anh và Cố U là một.
Không cần suy nghĩ, gì mà thà ở nhà còn hơn, phiền phức lắm thôi không đi đâu đều là giả, là giả hếtt!!!!!!
Bàn tay Lâm Trạch Diễn múa như bay trên bàn phím được một đoạn tin nhắn, thậm chí không thèm giải thích nguyên nhân bỗng dưng thay đổi ý định. Không đợi Tiểu Trần trả lời, anh tắt chat, chuyển sang giao diện nói chuyện cùng Cố U
Quay về vấn đề chính, hôm nay U U có gì đó không ổn ấy…..
Từ lúc tắt livestream Cố U vẫn chưa nói gì, tuy rằng bình thường cũng ít nói nhưng hôm nay ít đến đáng thương. Ngay cả câu tạm biệt cuối livestream cũng toát hơi thở chán chường.
Lâm Trạch Diễn nghĩ lại dáng vẻ Cố U do dự khi trả lời bình luận, dựa theo những gì anh biết thì tạm hiểu mấu chốt nằm đâu.
Trông đầu óc Cố U thô kệch nhưng thật ra cô rất tinh tế, có những chuyện không phải không nghĩ đến mà cô chủ động từ bỏ, chọn một con đường khác không cần suy tư nhiều.
Nhưng đó là chuyện thời một người, Cố U không muốn ai tác động đến bản thân, nhưng lễ kỉ niệm này ngoài quyết định ủa cô ra còn có fan, còn một cộng đồng yêu mến mình. Vì thế Cố U lưỡng lự, không thể tìm được giải pháp.
Nếu không đi, fandom[1] sẽ thất vọng, dù cho cảm xúc ấy sẽ bị lãng quên nhanh thôi nhưng Cố U cũng không thoải mái, thậm chí có thể biến thành một cái nút thắt lì lợm không thể gỡ bỏ.
[1]: cộng đồng người hâm mộ.
Nhưng nếu đi thì rất phiền, Cố U ghét nhất là đối phó những tình huống khó đỡ.
Xác suất niềm vui của Cố U đã bị nỗi lo lắng dập tắt, Lâm Trạch Diễn định gọi điện thì lại bị Cố U bên kia giành trước
Cố U trở mình, tiện tay vơ một cái gối, giọng điệu ảo não: “Cho nên, cậu nghĩ mình có nên đi hay không?”.
“Mình sao? Tuy biết không được nhưng mình vẫn hi vọng cậu sẽ tham gia” – Lâm Trạch Diễn ngồi xuống, tuôn ra một câu. “Mình cũng được mời, vốn không tham dự nhưng biết có cậu nên đổi ý ngay”.
“Quản lý không mắng cậu sao?”.
“Cậu ta cũng mong mình đi, đề nghị qua vài lần rồi, tỷ lệ cậu ta đồng ý là rất cao” – Lâm Trạch Diễn vò vò tóc, tê dại ngã ra sau ghế: “Vậy nên U U, cậu nghĩ sao?”.
“Quả nhiên không thể gạt cậu” – Cố U thở dài, cô đã sớm dự đoán được kết quả. Khóe môi hơi cong lên, Cố U nói: “Không biết nữa, nhưng mình không muốn bọn họ thất vọng”.
Không cần nói cũng biết bọn họ là ai.
“Đi đi, U U” – Lâm Trạch Diễn nhìn chằm chằm vầng trăng trốn sau áng mây đen, ánh nhìn càng dịu dàng như trộm vẻ đẹp bàng bạc ấy vào trong mắt. “Đáp án là gì, không phải cậu đã trả lời rồi sao?”.
Trong bóng tối, Cố U hé một khe hở, xung quanh tối om, không thể nhìn ro.
Không đợi Cố U trả lời, đầu dây bên kia truyền đến một câu.
Giọng điệu thoải mái, nghe có vẻ tươi vui.
“Coi như cậu giúp mình đi, cậu biết mình nhát gan, dễ bị dọa lắm”.
“Không phải cậu bảo lá gan mình lớn khôn rồi à?” – Cảm giác ngày xưa quen thuộc khiến Cố U không thể nhịn được bật cười: “Người mẫu hot như cậu còn sợ người hả?”.
“Dĩ nhiên, người đông như vậy căng thẳng cực” – Giọng nói trêu đùa khều khều vào tai, Lâm Trạch Diễn an tâm thở nhẹ, thư thả hơn rất nhiều.
Xem chừng giải quyết ổn thỏa rồi.
“À, nhắc mới nhớ, mình viết xong mấy chương mới, cảm giác không tệ, cậu đọ cthử không?” – Cố U tỉnh hẳn, mở khóa điện thoại, căn phòng đột nhiên sáng bừng khiến cô nheo mắt.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã 11 giờ 23 phút khuya, Lâm Trạch Diễn rùng mình hồi tưởng lại cảnh tượng nằm trong chăn đọc sách của cô trước đây….
Trí nhớ chính là thứ thần kì, một khi bật mở là rất tắt, Lâm Trạch Diễn che hai mắt “bộp” một tiếng.
Anh không thể yêu thương gì nổi, kết luận chắc nịch: “U U, cậu cố ý”.
Một cơn gió lạnh thò tay chạm vào người, biết là máy lạnh nhưng xương của Lâm Trạch Diễn run lập cập. Anh nhanh chóng đứng dậy, mím môi bi tráng chui vào chăn.
“Đúng vậy, mình cố ý đấyyyyy” – Cố U kéo dài âm cuối, nghe không còn chút gánh nặng nào nữa. Cô nằm trên giường, thở phào như vừa trút được tất cả muộn phiền ra ngoài, tâm trạng nhẹ tưng.
Lâm Trạch Diễn núp lùm, mỉm cười, ngay sau đó hình ảnh đáng sợ trong vương quốc tưởng tượng lại kéo anh vào, thế là vui vẻ một cách sợ hãi.
Nếu Cố U biết Lâm Trạch Diễn nhiều năm tự làm khổ mình như vậy, chắc chắc chỉ có thể kết luận bốn chữ.
Nghiện mà còn ngại.
Cố U ngủ thẳng cẳng, người đau khổ duy nhất chính là vị hàng xóm Lâm Trạch Diễn đối diện, chỉ vì một câu đơn giản mà phát huy trí nhớ tối đa. Thế là lại thêm một lần thấm thía câu “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Có lẽ người trong ngành nghệ thuật có trí tưởng tượng phong phú hơn người thường, Lâm Trạch Diễn rõ ràng không phải tác giả nhưng tự nghĩ ra những thứ vô cùng độc hại cho lá gan của mình. Nghe là đủ biết nó khủng khiếp cỡ nào.
Sau đó, đại diện liên hệ cô nhận được hồi âm, hưng phấn đến nỗi đưa ra đề nghị gặp mặt trực tiếp.
Ban đầu Cố U không định đi, nhưng người ta nhiệt tình như vậy, hơn nữa bản thân lại không biết cách nói chuyện. Cô sợ phạm phải gì phật lòng, cuối cùng vẫn đồng ý.
Kể từ ngày đó, người đó luôn lấy lý do lễ kỉ niệm tám chuyện, ban đầu còn rất nghiêm túc, mấy ngày sau đã biến thành những cuộc hội thoại tấu hài.
Cô ấy tự gọi mình là quả cam, mỗi ngày phấn khích gọi quả bưởi ơi.
Cố U cảm thấy sai sai, dứt khoát hỏi cho ra lẽ thì mới biết Quả Cam là fan của cô, thậm chí còn là fan thời đầu.
[: Bưởi Bưởi, khi nào chúng ta gặp nhau, khi nào cậu rảnh?]
Cam tới nữa rồiiii.
Cố U nhìn avatar không ngừng nhảy[2] cùng một loạt biểu cảm đáng yêu, thở dài.
[2]: ý là gửi mấy tin nhắn cùng lúc ấy mọi người, mỗi một dòng hội thoại mới thì dòng cũ trôi lên mà đầu dòng đều có avatar nên trông như nhảy í.
[: Ngày mai đi, hẹn gặp ở Thanh Hoan nhé].
Quả Cam và Quả Bưởi ở chung một khu vườn*, đây cũng là một trong những lí do Cố U đồng ý, nếu không thì cô đã từ chối từ thuở nào.
[: Được! Mười hai giờ trưa chúng ta gặp nhau nha! Ngàn vàn lần cậu đừng bùng kèo biến mình thành hươu cao cổ đấy]
[: Sẽ không đâu, yên tâm].
[: Với lại, lần sau cậu chơi game gì, với tư cách là một fan hâm có thể cho mình biết được không, tiết lộ xíu xiu thôi ~~ (つ✧ω✧)つ].
[: Không được, đây là bí mật].
[: Fan hâm mộ lâu năm cũng không được ưu ái ư, mình là fan của cậu lâu lắm rồi ấy!]
[: Không được, nếu nói trước bạn sẽ chán lắm].
[: Làm gì có chuyện, mình cảm động còn không hết nữa huhuhu! Mình nhất định sẽ tiếp tục thích thích thích cậu].
Quả cam full năng lượng quá…..
Cố U úp điện thoại xuống, cô gục đầu trên bàn máy tính, thở dài.
Năng lượng tràn đầy như vậy, cả đời này Cố U không thể nào nhiệt huyết được.
Giữa trưa hôm sau ——
Lần đầu gặp mặt, Cố U nghĩ mình cần ăn mặc chỉn chu hơn thường ngày, vốn định makeup nhưng chảo lửa sẽ khiến cô đổ dầu rất bất tiện. Cuối cùng Cố U giữ nguyên mặt mộc, đánh chút son, đội một chiếc nón rồi ra khỏi nhà.
Nhà cô không xa Thanh Hoan mấy, Cố U xuất phát trước nửa tiếng, dự kiến nếu kẹt xe thì cũng có mặt sớm khoảng mười phút.
*Cạch*, cửa mở, Cố U quay lại, hóa ra Lâm Trạch Diễn chuẩn bị đi đâu giống cô.
Lâm Trạch Diễn ngỡ ngàng đối diện với Cố U.
Hôm nay Cố U mặc một chiếc áo thun trắng, bên trên in mấy bông hoa nhỏ nào đó cùng quần short jean để lộ đôi chân mảnh khảnh.
Cố U cột mái tóc ngắn gọn gàng, dưới chiếc nón bucket[3] màu be là đuôi tóc như ngòi thuốc nổ.
[3]:
Thậm chí, hôm nay Cố U còn dùng son môi!
Màu môi Cố U vốn dĩ nhàn nhạt, tính cách bình thường trầm lắng nên nhìn hơi thiếu sức sống, lớp son bóng màu cam bưởi hôm nay lập tức thăng cấp nhan sắc cô ngay.
Như thế nào chăng nữa, Cố U đã quay về diện mạo một cô gái hệ đáng yêu.
Dĩ nhiên không bao gồm tính cách lãnh đạm của Cố U.
“Trùng hợp vậy?” – Cố U sửng sốt. “Cậu cũng ra ngoài à?”.
“Hả, ừ” – Lâm Trạch Diễn khó có cơ hội chiêm ngưỡng Cố U chăm chút ăn mặc, ánh mắt lộ liễu lưu luyến thêm lần nữa. “Cậu bàn chuyện gì quan trọng à, hôm nay ăn mặc xinh đẹp thế?”.
“Cậu không định thay quần áo hả?” – Cố U nhìn áo thun trắng, quần ống đứng, cả một chiếc nón màu be không khác cô lắm, hệt như tâm linh tương thông: “Còn cậu?”.
“Ừ, không cần. Mình đi gặp đối tác, cậu thì sao?” – Lâm Trạch Diễn hoài nghi vô cùng, bỗng dưng mặc đẹp như vậy làm gì? Có khi nào Cố U đi hẹn hò không??!!?.
Một tiếng chuông cảnh báo reo lên, đôi mắt tự Lâm Trạch Diễn xem là mắt cú vọ sắc bén quét qua Cố U.
“Mình cũng vậy, lần đầu gặp không thể lôi thôi được” – Cố U đội mũ, đóng cửa bước ra ngoài. “Địa điểm cậu hẹn gặp ở đâu? Nói không chừng chúng ta tiện đường đấy?”.
Hàng rào phòng bị hạ xuống một chút, nhưng không thể lơ là cảnh giác.
Không được, tí nữa phải hỏi lại, lỡ bị người ta lừa thì sao?
Mặc dù xét về tất cả phương diện, người dễ dàng bị lừa bán là Lâm Trạch Diễn “sáng suốt” đây.
Lâm Trạch Diễn hiểu bản thân mình rất rõ.
“Thanh Hoan, chắc sẽ về sớm thôi” – Lâm Trạch Diễn đi sau Cố U đến thang máy.
Mùa hè nóng bước, hiện tại là giữa trưa nên rất ít người ra ngoài. Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Không khí mát mẻ thổi bùng cơn sảng khoái, Cố U thoải mái hỏi: “Thanh Hoan sao? Mình cũng vậy, khéo thế”.
“Trùng hợp vậy, để mình đưa cậu đi, tiện đường mà”.
Lâm Trạch Diễn cảm giác mình tóm được một đầu mối gì đó, nhưng anh không nghĩ nhiều.
Hôm nay Cố U thật sự rất đẹp, anh đứng bên cạnh lén lút quan sát, một bên suy nghĩ làm thế nào thỏa mãn đôi mắt khi đến quán mà không bị phát hiện.
“Ừ, được rồi” – Cố U nhắm mắt tận hưởng làn gió mát mẻ, không hề chú ý Lâm Trạch Diễn bày mưu tính kế.
Hai người một trước một sau bước xuống garage, bật điều hòa rồi lái xe đi.
Quán cà phê bánh ngọt Thanh Hoan được bài trí đơn giản nhã nhặn, rất phù hợp với khẩu vị người trẻ.
Quả Cam bảo mình sẽ mặc một chiếc áo màu đen ngồi cạnh cửa sổ, Cố U nhìn thẳng về phía đó tìm tòi.
Quét mắt một lượt cũng chỉ mỗi người ấy mặc áo đen, nhưng mà….
Cố U hơi mù mờ, cô tối giản hóa mọi thứ nhất có thể, nhưng bây giờ cô không thể ngừng động não, gạt hết suy nghĩ trong đầu.
Lời của J: Nghe thì không mượt lắm nhưng có một sự thật là cam và bưởi chung một họ Cam (danh pháp khoa học là Rutaceae))).
Có một chi tiết mình ghi cam và bưởi ở chung khu vườn, ai hiểu ý mình nói gì thì bình luận cho mình biết nha:>.
Bình luận facebook