Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146 “Mau kể hết đi.”
Hắn rướn mày tỉnh queo, điềm nhiên ngồi thẳng dậy chỉnh sửa cổ áo sơ mi. Lúc hai người định đi xuống nhà ăn tối, Tôn Bách Thần nhận được một cuộc điện thoại, hắn bèn bảo Mạn Nghiên xuống trước.
“Thế nào, đã tìm được người chưa?”
“Bắt được rồi, thưa ngài Tôn. Thằng nhãi đó cùng đồng bọn đã được chúng tôi áp giải về nhà kho ở phía Tây ngoại thành, hiện tại tên nào cũng trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.”
“Được, ba mươi phút nữa tôi có mặt.”
Tôn Bách Thần trở về phòng lấy cái áo khoác dạ, choàng lên người rồi xuống lầu. Bước chân hắn vô cùng khẩn trương, chỉ ghé ngang qua cửa phòng ăn, bảo hai người kia dùng bữa tối trước, không cần đợi hắn về.
“Bách Thần, đã xảy ra chuyện gì sao?” Mạn Nghiên đang sắp bát lên bàn ăn, vội ngừng lại, chạy theo hỏi hắn.
“Ngoan, không có chuyện gì đâu. Tôi có việc gấp cần giải quyết, em ở nhà phải ăn no đó.”
Hắn nói xong thì hôn nhẹ lên má Mạn Nghiên, rồi đi thẳng ra gara xe, chọn đại một chiếc xe lái đi mất.
Chừng chưa đến nửa tiếng sau, hắn đã có mặt tại một nhà kho bỏ hoang ở phía Tây ngoại thành.
Tôn Bách Thần đội một cái mũ lưỡi trai, mắt đeo kính đen ma mị. Hắn ngồi trên cái ghế gỗ, đối diện với Chu Diễn và đám bạn của hắn ta.
Tôn Bách Thần chỉ cần một động tác nghiêng đầu, thuộc hạ đứng bên cạnh liền hiểu ra. Hai người đàn ông lực lưỡng trong bộ đồ đen, tiến đến xách từng xô nước lạnh, tạt thẳng vào mặt của mấy thằng nhãi ranh kia.
Tên nào tên nấy mặt mày bầm dập, máu tươi tóe khắp miệng và mũi. Trước đó, ắt hẳn bọn chúng đã bị người của Tôn Bách Thần đánh một trận cho nhừ tử.
Bọn chúng nhìn xung quanh, mặt tái bột sắc đi trông thấy rõ. Nhất là nhìn thấy người đàn ông bí hiểm ngồi trước mặt, cùng một đám người mặc đồ đen mặt mày dữ tợn, đứng xếp hai hàng ngay ngắn ở đằng sau, bọn chúng càng thêm sợ sệt.
Đám người này còn có súng, tuyệt đối không phải dạng vừa!
“Các người muốn gì?” Chu Diễn run lên bần bật, nhưng vẫn cố cứng giọng. Chiều nay khi hắn đang ở trong quán bar ăn chơi cùng bạn bè, thì một đám người lạ mặt xông vào, hung hăng đánh bọn chúng đến bất tỉnh.
Tôn Bách Thần không hề lên tiếng, hắn đưa cho thuộc hạ của mình một chiếc điện thoại, rồi chỉ về phía Chu Diễn.
Một cái hất cằm từ hắn như để ra hiệu lệnh...
Người của Tôn Bách Thần lập tức đến bên Chu Diễn, tay phải cầm chắc khẩu súng ngắn trên tay, dí thẳng vào thái dương hắn ta, tay trái đưa điện thoại cho Chu Diễn, nói:
“Mau gọi cho số máy trong này, thành thật kể hết mọi chuyện ngày hôm đó cho cô ta. Nếu mày dám nói sai nửa lời, tạo cho mày ăn kẹo đồng.”
Chu Diễn nuốt nước bọt ừng ực, tay cầm điện thoại còn không vững. Hắn sợ đến mức tè ra quần, dè dặt hỏi lại:
“Các người... muốn gì? Tôi... tôi phải nói gì chứ?”
“Nói cho Nhã Yến Kỳ biết về sự việc xảy ra đêm hôm đó, ở quán bar nhỏ gần ký túc xá. Cấm nói sai một chữ.” Tôn Bách Thần bấy giờ mới lên tiếng.
Hiện tại Chu Diễn sợ phát khiếp, dĩ nhiên không biết người đàn ông trước mặt mình là ai. Hắn ta mơ hồ nghĩ lại chuyện cách đây đã khá lâu rồi, run run hỏi tiếp:
“Các người có quan hệ gì với Nhã Yến Kỳ?”
Chu Diễn vừa dứt lời, thuộc hạ của Tôn Bách Thần đã kéo khóa nòng để lên đạn. Anh ta trừng mắt, cảnh cáo hắn:
“Mau lên, tạo không có kiên nhẫn đầu. Nếu mày còn chậm trễ, thì không chỉ mày, mà tất cả những đứa ở đây, đều chờ đi chầu diêm vương đi.”
“Chu Diễn, nhanh nhanh lên đi.” Cả bọn sợ chết, bắt đầu nháo nhác lên.
Hắn ta bấm gọi cho Nhã Yến Kỳ, mãi vẫn không thấy tiếng trả lời, lòng thấp thỏm như lửa đốt. Rất may, cô ấy cuối cùng cũng chịu nghe:
“Yến Kỳ, tôi là Chu Diễn... khoan khoan đã... cô đừng tắt máy.”
Hắn ta quắn quéo cả người, mắt vô tình liếc sang trái nhìn vào khẩu súng thì nhắm chặt mắt lại.
“Yến Kỳ, tôi sai rồi, chuyện hôm đó là lỗi của tôi. Do tôi nhất thời suy nghĩ nông cạn nên mới làm ra chuyện có lỗi với cô, tôi xin lỗi... tôi không nên nhắn tin uy hiếp hay đe dọa cô. Cô tha cho tôi đi, xin cô...”
Chu Diễn cứ tưởng mấy người bắt hắn ta là đến đòi công bằng cho Nhã Yến Kỳ, nên mới cuống quýt van xin. Nào ngờ, Tôn Bách Thần nghe không lọt tay câu nào, hắn quát lên:
“Mau kể hết đi.”
Chu Diễn bắt đầu nói lại sự việc ngày hôm đó, hắn rủ một đám bạn ăn chơi trác táng của
mình đến quán bar, định bụng lừa gạt Nhã Yến Kỳ vào tròng, hiếp dâm tập thể và quay clip đe dọa, tống tiền. Nhưng hôm đó cô ấy dẫn theo bạn là Mạn Nghiên, Chu Diễn bèn nãy nghĩ ra một kế hoạch mới, muốn một mình “đánh chén” cô. Xui xẻo là mỡ dâng đến miệng, phút cuối Mạn Nghiên lại được một người lạ mặt xông vào, cứu đi.
Hắn ta bị đánh gãy tay, nên mới ghi thù. Một mặt tung clip nhạy cảm của Nhã Yến Kỳ, mặt khác nói dối cô ấy Mạn Nghiên cấu kết với mình, để hai người nảy sinh mâu thuẫn, hãm hại lẫn nhau.
“Xin lỗi vì lừa cô hết lần này đến lần khác, xin lỗi cô, tha cho tôi đi.”
“Thế nào, đã tìm được người chưa?”
“Bắt được rồi, thưa ngài Tôn. Thằng nhãi đó cùng đồng bọn đã được chúng tôi áp giải về nhà kho ở phía Tây ngoại thành, hiện tại tên nào cũng trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.”
“Được, ba mươi phút nữa tôi có mặt.”
Tôn Bách Thần trở về phòng lấy cái áo khoác dạ, choàng lên người rồi xuống lầu. Bước chân hắn vô cùng khẩn trương, chỉ ghé ngang qua cửa phòng ăn, bảo hai người kia dùng bữa tối trước, không cần đợi hắn về.
“Bách Thần, đã xảy ra chuyện gì sao?” Mạn Nghiên đang sắp bát lên bàn ăn, vội ngừng lại, chạy theo hỏi hắn.
“Ngoan, không có chuyện gì đâu. Tôi có việc gấp cần giải quyết, em ở nhà phải ăn no đó.”
Hắn nói xong thì hôn nhẹ lên má Mạn Nghiên, rồi đi thẳng ra gara xe, chọn đại một chiếc xe lái đi mất.
Chừng chưa đến nửa tiếng sau, hắn đã có mặt tại một nhà kho bỏ hoang ở phía Tây ngoại thành.
Tôn Bách Thần đội một cái mũ lưỡi trai, mắt đeo kính đen ma mị. Hắn ngồi trên cái ghế gỗ, đối diện với Chu Diễn và đám bạn của hắn ta.
Tôn Bách Thần chỉ cần một động tác nghiêng đầu, thuộc hạ đứng bên cạnh liền hiểu ra. Hai người đàn ông lực lưỡng trong bộ đồ đen, tiến đến xách từng xô nước lạnh, tạt thẳng vào mặt của mấy thằng nhãi ranh kia.
Tên nào tên nấy mặt mày bầm dập, máu tươi tóe khắp miệng và mũi. Trước đó, ắt hẳn bọn chúng đã bị người của Tôn Bách Thần đánh một trận cho nhừ tử.
Bọn chúng nhìn xung quanh, mặt tái bột sắc đi trông thấy rõ. Nhất là nhìn thấy người đàn ông bí hiểm ngồi trước mặt, cùng một đám người mặc đồ đen mặt mày dữ tợn, đứng xếp hai hàng ngay ngắn ở đằng sau, bọn chúng càng thêm sợ sệt.
Đám người này còn có súng, tuyệt đối không phải dạng vừa!
“Các người muốn gì?” Chu Diễn run lên bần bật, nhưng vẫn cố cứng giọng. Chiều nay khi hắn đang ở trong quán bar ăn chơi cùng bạn bè, thì một đám người lạ mặt xông vào, hung hăng đánh bọn chúng đến bất tỉnh.
Tôn Bách Thần không hề lên tiếng, hắn đưa cho thuộc hạ của mình một chiếc điện thoại, rồi chỉ về phía Chu Diễn.
Một cái hất cằm từ hắn như để ra hiệu lệnh...
Người của Tôn Bách Thần lập tức đến bên Chu Diễn, tay phải cầm chắc khẩu súng ngắn trên tay, dí thẳng vào thái dương hắn ta, tay trái đưa điện thoại cho Chu Diễn, nói:
“Mau gọi cho số máy trong này, thành thật kể hết mọi chuyện ngày hôm đó cho cô ta. Nếu mày dám nói sai nửa lời, tạo cho mày ăn kẹo đồng.”
Chu Diễn nuốt nước bọt ừng ực, tay cầm điện thoại còn không vững. Hắn sợ đến mức tè ra quần, dè dặt hỏi lại:
“Các người... muốn gì? Tôi... tôi phải nói gì chứ?”
“Nói cho Nhã Yến Kỳ biết về sự việc xảy ra đêm hôm đó, ở quán bar nhỏ gần ký túc xá. Cấm nói sai một chữ.” Tôn Bách Thần bấy giờ mới lên tiếng.
Hiện tại Chu Diễn sợ phát khiếp, dĩ nhiên không biết người đàn ông trước mặt mình là ai. Hắn ta mơ hồ nghĩ lại chuyện cách đây đã khá lâu rồi, run run hỏi tiếp:
“Các người có quan hệ gì với Nhã Yến Kỳ?”
Chu Diễn vừa dứt lời, thuộc hạ của Tôn Bách Thần đã kéo khóa nòng để lên đạn. Anh ta trừng mắt, cảnh cáo hắn:
“Mau lên, tạo không có kiên nhẫn đầu. Nếu mày còn chậm trễ, thì không chỉ mày, mà tất cả những đứa ở đây, đều chờ đi chầu diêm vương đi.”
“Chu Diễn, nhanh nhanh lên đi.” Cả bọn sợ chết, bắt đầu nháo nhác lên.
Hắn ta bấm gọi cho Nhã Yến Kỳ, mãi vẫn không thấy tiếng trả lời, lòng thấp thỏm như lửa đốt. Rất may, cô ấy cuối cùng cũng chịu nghe:
“Yến Kỳ, tôi là Chu Diễn... khoan khoan đã... cô đừng tắt máy.”
Hắn ta quắn quéo cả người, mắt vô tình liếc sang trái nhìn vào khẩu súng thì nhắm chặt mắt lại.
“Yến Kỳ, tôi sai rồi, chuyện hôm đó là lỗi của tôi. Do tôi nhất thời suy nghĩ nông cạn nên mới làm ra chuyện có lỗi với cô, tôi xin lỗi... tôi không nên nhắn tin uy hiếp hay đe dọa cô. Cô tha cho tôi đi, xin cô...”
Chu Diễn cứ tưởng mấy người bắt hắn ta là đến đòi công bằng cho Nhã Yến Kỳ, nên mới cuống quýt van xin. Nào ngờ, Tôn Bách Thần nghe không lọt tay câu nào, hắn quát lên:
“Mau kể hết đi.”
Chu Diễn bắt đầu nói lại sự việc ngày hôm đó, hắn rủ một đám bạn ăn chơi trác táng của
mình đến quán bar, định bụng lừa gạt Nhã Yến Kỳ vào tròng, hiếp dâm tập thể và quay clip đe dọa, tống tiền. Nhưng hôm đó cô ấy dẫn theo bạn là Mạn Nghiên, Chu Diễn bèn nãy nghĩ ra một kế hoạch mới, muốn một mình “đánh chén” cô. Xui xẻo là mỡ dâng đến miệng, phút cuối Mạn Nghiên lại được một người lạ mặt xông vào, cứu đi.
Hắn ta bị đánh gãy tay, nên mới ghi thù. Một mặt tung clip nhạy cảm của Nhã Yến Kỳ, mặt khác nói dối cô ấy Mạn Nghiên cấu kết với mình, để hai người nảy sinh mâu thuẫn, hãm hại lẫn nhau.
“Xin lỗi vì lừa cô hết lần này đến lần khác, xin lỗi cô, tha cho tôi đi.”
Bình luận facebook