Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148 “Trời ơi, nhìn xinh đẹp vậy mà ác quá.”
Hiệu ứng đám đông vô cùng đáng sợ, sinh viên trường nhân lúc giải lao, ùa nhau sang lớp học của Nhã Yến Kỳ, có người còn buông lời miệt thị.
Từ khóa trên đến khóa dưới, từ quen biết đến không quen biết, ai nấy đều vây kín lấy cô, chỉ trỏ, bàn tán:
“Trời ơi, nhìn xinh đẹp vậy mà ác quá.”
“Không thể chấp nhận được. Nhớ lại bài vu khống Khắc Dương xem, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.”
Nhã Yến Kỳ thẫn thờ cả người, hai tay bịt chặt lấy tai ngăn mấy lời mạt sát từ đám người kia. Nước mắt, nước mũi chảy ra tem nhem, thấm đẫm khuôn mặt của Nhã Yến Kỳ, làm cho việc hít thở cũng khó khăn vô cùng.
Cô nhắm mắt, tông sầm vào đám người để lao ra ngoài. Cuối cùng Nhã Yến Kỳ đã thoát ra được, ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới lầu.
“Yến Kỳ, Yến Kỳ.”
Mạn Nghiên vội đuổi theo, cô không biết vì sao mình lại cảm thấy đau lòng. Rõ ràng là cô ấy tệ bạc như vậy, những giây phút Mạn Nghiên nhìn Nhã Yến Kỳ bị người khác giày xéo, cô không kìm lòng được.
Nhã Yến Kỳ nghe thấy tiếng Mạn Nghiên gọi, nhưng cô ấy không đứng lại. Đôi chân dài còn cong lên chạy thục mạng ra ngoài, bắt một chiếc taxi trở về ký túc xá.
Mạn Nghiên ngồi một chiếc xe khác đuổi theo ở đằng sau, đến khi đến gần ký túc xá, Nhã Yến Kỳ mới chú ý đến cô, vội gọi bác tài dừng xe gấp, chạy sang làn đường khác, trốn ở bức tường trong con hẻm nhỏ.
Mạn Nghiên dừng xe lại, đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Nhã Yến Kỳ. Cô đưa mắt nhìn sang làn đường bên cạnh, mới thấy trong quán cà phê thấp thoáng ai giống Nhã Yến Kỳ, bên cạnh đường, chạy qua đó
Đột nhiên từ phía tay phải của cô, một chiếc mô tô cua ra từ làn đường khác, ga rú lên mạnh mẽ, xe lao với tốc độ tử thần như sẵn sàng cuốn phăng những thứ có thể ngáng đường nó.
Grùm-mm, grom-mmm!
“Mạn Nghiên, cẩn thận! Mau tránh ra!”
Mạn Nghiên đang chú ý đến bóng lưng cô gái trong quán cà phê, hoàn toàn không để ý xe cộ trên đường. Đến lúc chiếc xe lại gần, chủ nhân của nó đã không còn bình tĩnh để phanh hay lèo lắc tay lái nữa.
Uych!
“A, đau quá.” Mạn Nghiên thốt lên.
Rầm-mmm! Một tiếng động kinh hoàng vang dội trên con đường nhựa lớn, xé toạc cái nắng trời gay gắt lúc ba giờ chiều.
Chiếc xe mô tô tông phải một người trên đường- là người chạy từ trong con hẻm ra, đẩy Mạn Nghiên tránh khỏi cú tông kinh hoàng đó.
“Yến Kỳ!” Mạn Nghiên hét lớn, lồm cồm bò lại phía cô ấy.
Nhã Yến Kỳ nằm thoi thóp trên mặt đường bỏng rát, khuôn mặt trầy trụa bê bết máu tươi. Nhưng nó chưa là gì với chân cô ấy, Mạn Nghiên nhìn xuống dưới, chân phải của Nhã Yến Kỳ bị cán nát bét ra, phía trên lộ ra phần xương bên trong cùng với thịt vụn và máu. Cảnh tượng vô cùng tàn khốc...
"Cứu, cứu người với!” Mạn Nghiên hoảng loạn gào thét. Cô vừa khóc vừa lục lọi chiếc điện thoại trong túi xách, ngón tay run run nhấn gọi vào số điện thoại khẩn của cứu thương.
Nhã Yến Kỳ hôn mê ba ngày mới tỉnh, cú sốc mất đi một phần chân phải khiến tinh thần của cô ấy suy sụp hoàn toàn. Từ lúc tỉnh dậy, Nhã Yến Kỳ chưa nói lấy một câu nào, cứ nằm trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa cửa sổ, hệt như một cái xác vô hồn.
Cha mẹ Nhã Yến Kỳ từ thành phố khác, nghe tin cô ấy gặp nạn lập tức chạy đến bệnh viện. Họ nhìn thấy cô, đau lòng khôn xiết. Mẹ của Nhã Yến Kỳ biết cô ấy là người trọng vẻ bề ngoài, nên bà rất sợ con gái mình sẽ không thể vực dậy được sau cú sốc này.
Nhà họ Nhã chỉ có một đứa con gái là Nhã Yến Kỳ, bởi thế mà bà Nhã rất sợ cô ấy túng quẫn. làm liều, vứt bỏ đi sinh mệnh của mình. Đến lúc đó, bà chắc không sống nổi mất.
Mạn Nghiên ngày nào cũng đến bệnh viện, nhưng Nhã Yến Kỳ không muốn gặp ai. Ông bà Nhã sợ cô ấy kích động, nên cũng không dám đưa Mạn Nghiên vào. Cô đứng ở bên ngoài, nhìn qua khung cửa kính lặng lẽ quan sát Nhã Yến Kỳ, nhưng đến khuôn mặt cô ấy, cô cũng không nhìn thấy rõ vì bị quấn một lớp băng dày.
Lòng Mạn Nghiên dâng lên một cảm giác tự trách. Nếu không phải vì cứu cô, Nhã Yến Kỳ có lẽ đã chẳng rơi vào bước đường bi thảm như vậy.
Về phía Tôn Bách Thần, hắn cho người điều tra kẻ lái xe mô tô gây ra tai nạn rồi bỏ trốn, nhưng mấy ngày rồi vẫn không có tung tích gì. Hắn ta ăn mặc che chắn kỹ càng, hình ảnh từ camera bên đường cũng rất mơ hồ, dẫn đến nhiều khó khăn trong quá trình điều tra, truy tìm danh tính.
Một lần nữa linh cảm Tôn Bách Thần mách bảo rằng đây không đơn thuần là một vụ tai nạn thông thường. Rất có thể kẻ đó đã nhắm sẵn đến Mạn Nghiên, nên mới phóng xe một cách điên cuồng, bạt mạng như vậy.
Từ khóa trên đến khóa dưới, từ quen biết đến không quen biết, ai nấy đều vây kín lấy cô, chỉ trỏ, bàn tán:
“Trời ơi, nhìn xinh đẹp vậy mà ác quá.”
“Không thể chấp nhận được. Nhớ lại bài vu khống Khắc Dương xem, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.”
Nhã Yến Kỳ thẫn thờ cả người, hai tay bịt chặt lấy tai ngăn mấy lời mạt sát từ đám người kia. Nước mắt, nước mũi chảy ra tem nhem, thấm đẫm khuôn mặt của Nhã Yến Kỳ, làm cho việc hít thở cũng khó khăn vô cùng.
Cô nhắm mắt, tông sầm vào đám người để lao ra ngoài. Cuối cùng Nhã Yến Kỳ đã thoát ra được, ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới lầu.
“Yến Kỳ, Yến Kỳ.”
Mạn Nghiên vội đuổi theo, cô không biết vì sao mình lại cảm thấy đau lòng. Rõ ràng là cô ấy tệ bạc như vậy, những giây phút Mạn Nghiên nhìn Nhã Yến Kỳ bị người khác giày xéo, cô không kìm lòng được.
Nhã Yến Kỳ nghe thấy tiếng Mạn Nghiên gọi, nhưng cô ấy không đứng lại. Đôi chân dài còn cong lên chạy thục mạng ra ngoài, bắt một chiếc taxi trở về ký túc xá.
Mạn Nghiên ngồi một chiếc xe khác đuổi theo ở đằng sau, đến khi đến gần ký túc xá, Nhã Yến Kỳ mới chú ý đến cô, vội gọi bác tài dừng xe gấp, chạy sang làn đường khác, trốn ở bức tường trong con hẻm nhỏ.
Mạn Nghiên dừng xe lại, đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Nhã Yến Kỳ. Cô đưa mắt nhìn sang làn đường bên cạnh, mới thấy trong quán cà phê thấp thoáng ai giống Nhã Yến Kỳ, bên cạnh đường, chạy qua đó
Đột nhiên từ phía tay phải của cô, một chiếc mô tô cua ra từ làn đường khác, ga rú lên mạnh mẽ, xe lao với tốc độ tử thần như sẵn sàng cuốn phăng những thứ có thể ngáng đường nó.
Grùm-mm, grom-mmm!
“Mạn Nghiên, cẩn thận! Mau tránh ra!”
Mạn Nghiên đang chú ý đến bóng lưng cô gái trong quán cà phê, hoàn toàn không để ý xe cộ trên đường. Đến lúc chiếc xe lại gần, chủ nhân của nó đã không còn bình tĩnh để phanh hay lèo lắc tay lái nữa.
Uych!
“A, đau quá.” Mạn Nghiên thốt lên.
Rầm-mmm! Một tiếng động kinh hoàng vang dội trên con đường nhựa lớn, xé toạc cái nắng trời gay gắt lúc ba giờ chiều.
Chiếc xe mô tô tông phải một người trên đường- là người chạy từ trong con hẻm ra, đẩy Mạn Nghiên tránh khỏi cú tông kinh hoàng đó.
“Yến Kỳ!” Mạn Nghiên hét lớn, lồm cồm bò lại phía cô ấy.
Nhã Yến Kỳ nằm thoi thóp trên mặt đường bỏng rát, khuôn mặt trầy trụa bê bết máu tươi. Nhưng nó chưa là gì với chân cô ấy, Mạn Nghiên nhìn xuống dưới, chân phải của Nhã Yến Kỳ bị cán nát bét ra, phía trên lộ ra phần xương bên trong cùng với thịt vụn và máu. Cảnh tượng vô cùng tàn khốc...
"Cứu, cứu người với!” Mạn Nghiên hoảng loạn gào thét. Cô vừa khóc vừa lục lọi chiếc điện thoại trong túi xách, ngón tay run run nhấn gọi vào số điện thoại khẩn của cứu thương.
Nhã Yến Kỳ hôn mê ba ngày mới tỉnh, cú sốc mất đi một phần chân phải khiến tinh thần của cô ấy suy sụp hoàn toàn. Từ lúc tỉnh dậy, Nhã Yến Kỳ chưa nói lấy một câu nào, cứ nằm trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa cửa sổ, hệt như một cái xác vô hồn.
Cha mẹ Nhã Yến Kỳ từ thành phố khác, nghe tin cô ấy gặp nạn lập tức chạy đến bệnh viện. Họ nhìn thấy cô, đau lòng khôn xiết. Mẹ của Nhã Yến Kỳ biết cô ấy là người trọng vẻ bề ngoài, nên bà rất sợ con gái mình sẽ không thể vực dậy được sau cú sốc này.
Nhà họ Nhã chỉ có một đứa con gái là Nhã Yến Kỳ, bởi thế mà bà Nhã rất sợ cô ấy túng quẫn. làm liều, vứt bỏ đi sinh mệnh của mình. Đến lúc đó, bà chắc không sống nổi mất.
Mạn Nghiên ngày nào cũng đến bệnh viện, nhưng Nhã Yến Kỳ không muốn gặp ai. Ông bà Nhã sợ cô ấy kích động, nên cũng không dám đưa Mạn Nghiên vào. Cô đứng ở bên ngoài, nhìn qua khung cửa kính lặng lẽ quan sát Nhã Yến Kỳ, nhưng đến khuôn mặt cô ấy, cô cũng không nhìn thấy rõ vì bị quấn một lớp băng dày.
Lòng Mạn Nghiên dâng lên một cảm giác tự trách. Nếu không phải vì cứu cô, Nhã Yến Kỳ có lẽ đã chẳng rơi vào bước đường bi thảm như vậy.
Về phía Tôn Bách Thần, hắn cho người điều tra kẻ lái xe mô tô gây ra tai nạn rồi bỏ trốn, nhưng mấy ngày rồi vẫn không có tung tích gì. Hắn ta ăn mặc che chắn kỹ càng, hình ảnh từ camera bên đường cũng rất mơ hồ, dẫn đến nhiều khó khăn trong quá trình điều tra, truy tìm danh tính.
Một lần nữa linh cảm Tôn Bách Thần mách bảo rằng đây không đơn thuần là một vụ tai nạn thông thường. Rất có thể kẻ đó đã nhắm sẵn đến Mạn Nghiên, nên mới phóng xe một cách điên cuồng, bạt mạng như vậy.
Bình luận facebook