• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New SÁT THỦ CỦA MÙI HƯƠNG (4 Viewers)

  • Chương 23-24

10:00 tối, chúng tôi bước trên đường tràn ngập ánh đèn, người người qua lại, tôi nhìn anh ta đi cạnh mình cười thầm


( Nghĩ lại thì hôm nay đi cùng anh ta, cứ như hẹn hò vậy?)


Cô chợt nhìn lên bầu trời, nhìn những ngôi sao đang lấp lánh đẹp đẽ rồi lên tiếng


“Anh nhìn kìa”


Anh nhìn theo ngón tay của cô chỉ lên bầu trời, chỉ về hướng một ngôi sao lẻ loi đang ở một mình giữa khoảng trời rộng,cô lại mỉm cười nhìn anh ta


“Ngôi sao đó rất giống anh và cũng khác anh, một ngôi sao lẻ loi nằm giữa khoảng trời rộng cách những ngôi sao khác”


Anh ngạc nhiên rồi bật cười nhẹ


“Sao cô có thể ví tôi như ngôi sao nhỏ bé đó?”


Cô bật cười chìa hai tay ra sau


“Tôi thấy giống mà, giống anh vì nó cô đơn và hiu quạnh, khác anh vì anh có thể lại gần người khác nhưng nó thì không thể lại gần các ngôi sao khác.”


Anh im lặng một hồi ngẫm nghĩ


( Ý cô gái này nói…là mình cô đơn sao?)


Tinh Nhiên chợt tiếp lời


“Mặc dù tôi không biết gì nhiều về anh, nhưng có thể tôi đã hiểu về anh một chút, cho dù anh không nói tên cho tôi biết, nhưng tôi tin có một ngày, tôi sẽ được gọi tên anh, cũng như anh có thể gọi tôi bằng Tinh Nhiên cũng được, vì đối với tôi anh giống như một người bạn vậy”


Anh bật ngạc nhiên nhìn cô gái đi cạnh mình


( không ngờ cô gái này lại có cảm xúc như vậy,mình sao vậy, tự dưng thấy cô ta thật dễ thương)


Anh cố nhăn mặt ngăn cảm xúc đang nổi loạn này rồi nhìn Tinh Nhiên lên tiếng:


“Đừng lảm nhảm nữa, về thôi”


12:00, tối hôm đấy, anh trằn trọc vì ngủ mãi không được nên đi lấy rượu rồi ngồi lên sofa uống, anh gác 2 chân lên bàn ngẫm nghĩ rồi vò đầu mình nhăn mặt lẩm bẩm


“Chết tiệt, sao mình cứ nghĩ tới con nhỏ đó hoài vậy? Thật bực mình”


Anh cầm chai rượu lên uống một hơi, rồi vuốt nhẹ mái tóc mình lên tự hỏi


“Mình…rốt cuộc là bị làm sao?”


Anh đứng dậy bước vào nhà vệ sinh, vặn nước trên bồn rửa mặt rồi rửa mặt mình, anh ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương ngẫm nghĩ


( Mình đã sống hơn 20 năm nhưng chưa từng khó chịu về bất kì điều gì, tiền không thiếu, nhưng cuộc sống thật vô vị, nhàm chán, không biết từ lúc nào mình chẳng cảm thấy như vậy nữa, là nhờ cô ta sao?)


Sáng hôm sau, cô ngồi trên bàn ăn thở dài


Anh nhìn cô liền thắc mắc hỏi


“Sao vậy?”


Cô dừng ăn rồi ngã người lên bàn dật dựa


“Hôm nay phải đi làm”


Anh nhếch môi


“Chẳng phải cô thích đi làm lắm sao?”


Cô ngồi tiếp lời


“Chỉ là trước hôm bị bệnh, tôi lỡ làm mất bảng tư liệu của mình rồi, không biết hôm nay nói với Quân Tổng thế nào nữa đây”


Anh hỏi tiếp


“Sao cô không làm lại?”


Cô thở dài lắc đầu


“Không kịp rồi”


Dứt lời cô đứng dậy uể oải nói


“Tôi ăn xong rồi, tôi đi nhé”


Cô đi ra cửa mất, anh nhìn bóng lưng cô rồi tiếp tục ăn.


Tại công ty CPF, tôi bước vào phòng làm việc mình nằm dài lên bàn, A Lục thấy thế đi lại hỏi


“Cô Hạ, chào buổi sáng”


Tinh Nhiên ngồi dậy nhìn A Lục mỉm cười


“chào buổi sáng quản lí”


A Lục bật cười hỏi


“Trông hôm nay cô khá uể oải, cô bị đòi nợ sao?”


Cô ngạc nhiên lẩm bẩm


“Đòi nợ? Sao anh lại nghĩ vậy?”


A Lục tiếp lời


“Không phải sao, vì hôm trước cô nghỉ bệnh có một tên xã hội đen bộ mặt rất hung mãn, cô nhìn xem, hắn đánh nát cái cửa nên tôi phải bỏ tiền ra làm cửa khác, cô Hạ nếu cô có vấn đề cá nhân với anh ta thì cũng đừng cho anh ta đến đây phá hoại cơ sở vật chất của công ty chứ?”


Lúc này cô không hiểu chuyện gì nên đành hỏi


“khoan đã, quản lí, anh nói…người đàn ông đó trông như thế nào?”


A Lục chợt ngẫm nghĩ nhớ lại


“Anh ta mặc đồ khá sang trọng, tóc đen, và…mắt màu vàng cam”


Cô ngạc nhiên lẩm bẩm


“Tóc đen, mắt màu vàng cam, sao giống anh ta quá vậy? Không phải anh ta đến đây làm loạn chứ?”


Cô nhăn mặt nhìn mọi người trong phòng làm việc thì không ngờ mọi người đang hướng nhìn cô nãy giờ, rồi cô quay lại bàn làm việc mình thầm nghĩ


( mình hi vọng anh ta chỉ làm loạn ở đây thôi, chứ nếu làm loạn khắp nơi thì mình xấu hổ chết mất)


Giờ ăn trưa, Tinh Nhiên đi khắp nơi thì mọi người nhìn cô liền chỉ trỏ bàn tán


“Nhìn kìa, đó có phải là Hạ Tinh Nhiên không?”


“Hình như cô ta nợ tiền xã hội đen nên hôm trước bị đến đây đòi đó, nhưng may mắn thay hôm đấy cô ta không đi làm”


Tinh Nhiên vừa đi vừa che mặt mình thầm rủa


( tên lưu manh chết tiệt, anh làm tôi bây giờ bị người khác nghĩ là nợ tiền xã hội đen đấy, anh là tên khốn kiếp)


Bỗng cô đang đi thì va phải Khiết Tường


“a…”


“Cô không sao chứ, Tinh Nhiên?”


Khiết Tường nhìn cô chợt hỏi


“ơ…Quân Tổng…”


( oái chết rồi, chuyện về bảng tư liệu)


Khiết Tường thắc mắc liền hỏi tiếp


“Cô làm sao vừa đi vừa che mặt vậy?”


Cô cười gượng lấp mấp


“A…đâu có…Quân Tổng, tôi có chuyện phải đi trước, gặp lại anh sau”


Cô nói xong rồi chạy đi mất, Khiết Tường nhìn bóng lưng cô chạy một cách khó hiểu.


Tan làm, cô vừa đi vừa thở dài đứng trước vỉa hè chờ taxi, đột nhiên Khiết Tường bỗng chạy xe ra nhìn cô qua cửa xe


“Tinh Nhiên, cô chưa về sao? Để tôi đưa về nhé”


Cô chợt xua tay từ chối


“A… không cần đâu”


Khiết Tường đành bước xuống xe nhíu mày


“Cô lại từ chối nữa rồi, nhưng lần này lên xe đi, tôi muốn nói với cô về công việc”


Cô lẩm bẩm


“Công việc?”


Khiết Tường bật cười


“Phải, chuyện về bảng tư liệu”


Tinh Nhiên lúng túng nhíp mắt


“A…cái này để lần sau bàn nhé, bây giờ tôi…tôi chợt nhận ra mình có việc cần làm”


Cô chợt quay lưng lại định bỏ chạy thì Khiết Tường kéo tay cô lại khiến cô ngạc nhiên.


Anh nhíu mày nói


“Cô nói dối phải không? Sao lại phải bỏ chạy chứ?”


Cô lấp mấp


“Tôi…”


Khiết Tường buông tay cô ra rồi tiếp lời


“Cô không định cho tôi 5 phút nói về bảng tư liệu do cô làm sao?”


Tinh Nhiên cúi đầu nhìn xuống đất, lấp mấp


“Xin lỗi anh, Quân Tổng, tôi…tôi lỡ làm mất bảng tư liệu rồi nên không thể đưa anh xem được, chuyện này tôi thành thật xin lỗi”


Khiết Tường bật ngạc nhiên nói


“Tinh Nhiên, cô…đừng nói vì chuyện này nên mới lãng tránh tôi đấy nhé”


Cô gật đầu nhẹ


“Ừm, tôi sợ anh sẽ thất vọng vì đã giao cho tôi làm bảng tư liệu, nhưng bây giờ tôi lại làm mất nó”


Anh che miệng mình bật cười nhẹ


“Ha…cô có muốn biết bảng tư liệu đó bây giờ nằm ở đâu không? Cô yên tâm, tôi đã đọc nó rồi”


Tinh Nhiên ngạc nhiên hỏi


“Quân Tổng, anh đọc được rồi sao?”


Khiết Tường gật đầu


“Ừ, sau khi tôi xem xong thì tôi rất ngạc nhiên tự hỏi sao cô lại lấy bảng tư liệu cũ về hương liệu hoa hồng để sửa lại thành bảng tư liệu mới cho hoa oải hương?”


Cô tiếp lời


“Ưm…vì bảng tư liệu cũ đó là do công sức của mọi người làm việc rất lâu mới hoàn thành, nên tôi muốn dùng nó sửa lại một chút để công sức mọi người đã làm không bị bỏ đi, vừa hoàn thành rất nhanh nữa”


Khiết Tường ngạc nhiên


“Đáng ngạc nhiên, cô lại có thể nghĩ cho người khác như vậy? Tinh Nhiên cô làm rất tốt”


Cô mỉm cười


“Thật sao?”


Khiết Tường nhìn đồng hồ


“Phải rồi, tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm để cảm ơn, có được không?”


Tinh Nhiên nghĩ một hồi rồi hỏi


“Ngay bây giờ sao?”


Khiết Tường gật đầu


“Ừm. Sao vậy cô có việc bận sao?”


Tinh Nhiên lắc đầu


“À không chỉ là tôi đã hứa với một người bạn hôm nay sẽ về sớm, nhưng chắc không sao đâu”


Khiết Tường bật cười


“Vậy thì đi thôi, mà cô cũng nên nhắn tin cho người bạn đó nếu không người bạn đó sẽ chờ đấy”


Cô gật đầu.


Trên xe, cô vừa nhắn tin xong thì thở dài


( Hi vọng đọc tin nhắn xong, anh ta tự biết ra ngoài ăn để khỏi phải chờ mình)


Khiết Tường nhìn Tinh Nhiên qua kính xe liền hỏi


“Tinh Nhiên, cô không hối hận vì đi ăn cơm với tôi chứ, trông cô nhắn tin với người bạn đó khá lo lắng”


Tinh Nhiên ngạc nhiên gật gượng


“À ừm…không có, chỉ là tôi có chút hơi căng thẳng”


Khiết Tường bật cười


“Cô căng thẳng vì đi với tôi sao?”


Tinh Nhiên lắc đầu lấp mấp


“Không, ý tôi là…không phải thế”




Tại căn hộ anh, anh mở mắt sau giấc ngủ dài trên ghế sofa, cầm điện thoại mình lên xem thì thấy một dòng tin nhắn được gửi đến từ Tinh Nhiên.


[Xin lỗi, tối nay có hẹn ăn cơm với một người bạn nên không thể về sớm được, nếu đói anh tự ra ngoài ăn đi nhé, đừng chờ tôi”


Anh bật nhíu mày khó chịu


“Hừ, lại nữa, cô ta lại về trễ”


Anh liền nhắn lại một dòng.


Tại nhà hàng, Khiết Tường ngồi đối diện Tinh Nhiên mỉm cười, anh lên tiếng


“Tinh Nhiên, cô chọn món gì đi hay để tôi gọi giúp”


Tinh Nhiên mỉm cười ngại ngùng


“À…không để tôi tự gọi được rồi”


Cô lấy thực đơn nhìn vào một hồi lâu rồi mở to mắt


(Trời ơi, mấy món ở đây đắt quá vậy nè)


Khiết Tường nhìn cô ngạc nhiên hỏi


“Sao vậy? Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị với cô sao?”


Cô lắc đầu cười gượng


“À không…không phải thế, chỉ là tôi thấy những món ở đây đắt quá ”


Khiết Tường bật cười


“Cô yên tâm, tôi mời mà, cô cứ tự nhiên chọn món đi”


Một lát sau cô cũng nhắm mắt gọi món xong thì bật điện thoại mình lên xem,khi đọc dòng tin nhắn khó chịu từ anh khiến cô phải nheo mày.


[Không nói nhiều, về nhà ngay cho tôi]


Cô nhắn lại


[Không thể được,tôi đang hẹn ăn với người bạn đó không thể vì anh mà bỏ về được]


Cô nhắn xong rồi gửi đi.


Tại căn hộ anh, anh nheo mày đọc tin nhắn rồi gửi tiếp


[Cô ăn với ai? Ở đâu?”]


Tại nhà hàng, cô nhíu mày rồi ấn kí tự


[ Anh tưởng tôi sẽ nói cho anh biết sao.Mơ đi]


Tước Thần đọc tin nhắn xong thì tức tối vứt điện thoại lên ghế sofa, tức giận lẩm bẩm


“Đáng ghét,cô được lắm”


Tại nhà hàng, Khiết Tường nhìn Tinh Nhiên một hồi rồi chợt hỏi


“Xem ra cô đang rất bận nhắn tin ai đó, bạn trai sao?”


Cô ngạc nhiên lắc đầu nhẹ mỉm cười


“Àkhông chỉ là người bạn của tôi, anh ta cứ nhắn tin liên tục, mà thôi chúng ta ăn đi”


Một lát sau, Khiết Tường lái xe đưa cô về chung cư, đúng lúc Tước Thần đang cầm ly rượu ra ban công uống, anh chợt nhìn xuống lầu bất giác lẩm bẩm


“Chiếc xe đó là…”


Tinh Nhiên và Khiết Tường mở cửa rồi xuống xe


Cô nhìn Khiết Tường mỉm cười nói


“Cảm ơn anh Quân tổng, hôm nay anh mời tôi ăn cơm còn đưa tôi về nhà nữa”


Khiết Tường bật cười ôn hòa


“Không có gì, tôi cũng phải cảm ơn cô vì cô đã giúp tôi hoàn thành bản tư liệu đến phát bệnh mà, phải rồi Tinh nhiên,tôi với cô cũng không xa lạ gì nữa chúng ta cũng có thể xem nhau như bạn bè. Cô có thể gọi tôi là Khiết Tường được không?”


Tinh Nhiên ngạc nhiên rồi cô nhìn anh mỉm cười


“Vậy Khiết Tường, anh về cẩn thận nhé”


Khiết Tường mỉm cười giơ tay tạm biệt


“Vậy mai gặp lại”


Anh lên xe lái đi mất, cô quay lưng đi thì bỗng một tiếng ” rốp” vang lên trên tầng.


Cô nhìn lên tầng lẩm bẩm


“Lạ thật, hình như lúc nãy mình nghe thấy tiếng ly vỡ thì phải,mà thôi kệ đi”


Cô vui vẻ bước vào trong chung cư mất


Phía trên ban công căn hộ anh


Anh nhíu mày sờ đầu mình nhìn những mảnh ly vỡ tan tành dưới đất


“Chết tiệt,tự nhiên không khống chế được cảm xúc nên mình ném cái ly xuống đất”


Anh ngồi xuống nhặt từng mảnh vỡ ly lên tay mình, tay anh chảy máu dần do vết cắt của những mảnh ly vỡ, máu anh rơi từng giọt xuống nền đất.


Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài căn hộ,anh đứng dậy đi đến mở cửa với cái tay đang bị thương rỉ máu xuống sàn nhà vẫn chưa được băng lại.


Cửa chợt mở, Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn anh hỏi


“Ơ…anh chưa ngủ sao?”


Cô chợt nhìn xuống bàn tay của anh máu vẫn không ngừng rơi xuống nền đất liền to mắt nhìn lo lắng hỏi


“Tay anh bị sao thế này?Sao lại bị thương thế kia?”


Cô nắm tay anh lên xem thì anh giật tay lại lạnh nhạt nói


“Cô lo lắng cho tôi làm cái gì chứ?Quay về phòng mình ngủ đi”


Cô tiếp lời,nét mặt vẫn lo lắng nhìn anh


“Cũng được, nhưng để tôi băng vết thương cho anh đã”


Anh nhíu mày quay lưng lại


“Tôi không cần, ai cần cô lo lắng cho tôi”


Cô bước vào lại gần anh bật hỏi


“Anh sao vậy? Đừng ương bướng nữa để tôi băng vết thương cho anh”


Anh quay lại nhìn cô, nét mặt tức giận nói lớn


“Cô thì sao?Sao lại nói đi ăn với một người bạn mà không nói là đi với tên khốn kia?”


Cô ngạc nhiên lẩm bẩm


“Tên khốn? Ý anh là sao…sao anh lại tức giận chứ?”


Anh nhăn mặt vểnh mày


“Cô không nghĩ tại cô mà tôi thành ra thế này à?”


Dứt lời anh đẩy cô ra ngoài lớn tiếng nói


“Về phòng mình đi”


Nói xong anh đóng chặt cửa lại, cô đứng ngoài cửa nheo mày khó hiểu quát lớn


“Anh bị sao vậy?Sao lại tức giận với tôi chứ? Nếu vậy thì tôi chẳng thèm quan tâm anh nữa”


Cô đi vào phòng mình đóng cửa lại mất


Phía sau cửa căn hộ anh, anh nhíu mày dựa lưng vào cửa rồi ngồi xuống dần,anh nghiến răng tức giận lấy tay đấm mạnh vào tường miệng bật nói


“Khốn kiếp”


Tại căn hộ, cô lăn lóc trên giường suy nghĩ một hồi


“Rốt cuộc tôi đã làm gì sai chứ?Sao lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi? Mặc kệ tôi chả thèm nghĩ đến anh nữa”


Tối hôm đó,anh điên loạn vứt mọi đồ đạc lên khắp sàn nhà làm chúng vỡ tàn tành bay tứ tung,anh không ngừng hét lên ném mọi thứ xung quanh


“A, khốn kiếp”


Ngay lúc đó khắp các dãy phòng bên cạnh liền lên tiếng


“Này, giữa đêm ai lại hét ồn ào vậy?Có để cho người khác ngủ hay không đấy?”


Tại phòng Tinh Nhiên, cô ngồi dậy trên giường dụi mắt mình tự hỏi


“Tiếng hét này, không phải của anh ta chứ?”


Cô đứng dậy mở cửa nhìn phòng đối diện mình


Nhưng tiếng hét của anh và tiếng ném đồ đạc vẫn không ngừng dừng lại,cô lẩm bẩm:


“Cứ thế này những người bên cạnh phòng họ sẽ khó chịu mất, nhưng anh ta bị sao thế? Sao lại la hét ầm ĩ thế này?”


Cô lấy chìa khóa dự phòng rồi mở cửa căn hộ anh thò đầu vào trong nhìn xung quanh, căn phòng tối đen được soi sáng dưới ánh trăng qua cửa kính.Cô ngạc nhiên giật mình nhìn khắp sàn nhà.


( Trời ơi chỉ mới vài tiếng thôi mà căn phòng của anh ta bừa bộn khủng khiếp như thế này sao?)


Anh vẫn cứ ném đồ lung tung, mảnh ly vỡ rơi khắp sàn nhà, trong đầu anh bây giờ luôn hiện lên hình ảnh của Tinh Nhiên và Khiết Tường đang ăn tối cùng nhau một cách thân mật.


Anh nghiến răng tức giận hét lên ôm đầu mình


“A…dừng lại đi,đừng hiện lên nữa”


Cô nhón chân bước nhẹ vào trong rồi đóng nhẹ cửa lại,cô chợt nhìn thấy cái bóng đen trước mặt mình liền nhận ra đó là anh. Anh đang ngồi hai tay ôm lấy đầu mình cắn chặt răng,cô đi lại dần rồi giơ tay định gọi anh nhưng anh bật đứng lên nghiến răng tức giận nói


“Tất cả là tại cô, Hạ Tinh Nhiên tôi sẽ không tha cho cô đâu”


Cô chợt ngạc nhiên ngẫm nghĩ đứng phía sau anh bật run


(Chết rồi,anh ta đang tức giận, nếu anh ta quay lại thấy mình thì chẳng phải mình chết chắc sao? Mình phải chuồn lẹ ra khỏi đây mới được)


Cô quay lại dần bước nhẹ chân rón rén đi lại gần cửa ra định trốn thoát thì anh chòm đầu lên vai cô, nói một giọng lạnh lẽo khiến cô bật run giật mình


“Cô định đi đâu?”


Cô quay lại cười gượng nhìn anh lấp mấp


“A…xin lỗi tôi bị mộng du nên đi nhầm qua phòng anh, tôi về phòng mình đây”


Cô quay lại định bước đi thật nhanh ra cửa thì anh kéo người cô lại nói lớn


“Cô chính là nguyên nhân khiến tôi điên loạn,cô phải trả giá”


Cô sửng người lấp mấp


“Gì…gì chứ?Anh phát cơn điên thì liên quan gì đến tôi?”


Anh nhíu mày rồi kéo tay cô vào phòng mình đẩy mạnh cô xuống giường, sau đó cởi chiếc áo phông thấm đầy mồ hôi vứt xuống nền đất lộ ra cả thân hình hoàn mĩ.


Cô to mắt nhìn rồi bật run lùi ra phía sau thành giường hỏi


“Này anh định làm gì thế hả? Sao lại cởi áo ra chứ?”


Anh liếm môi cười nhẹ rồi cúi xuống tiến lại gần cô kéo mạnh người cô nằm xuống giường,ôm chặt cô vào lòng mình nói


“Ngoan ngoãn nằm im,nếu cô không vâng lời, tôi không biết sẽ làm gì tiếp theo đâu”


Anh nói xong thì nhắm mắt lại ngủ, tay đặt nhẹ kê đầu cô vào lồng ngực mình


Dường như cô có thể nghe thấy cả tiếng tim anh đập một cách mãnh liệt


“Thình thịch-thình thịch”


Cô gượng người ngẫm nghĩ


(Tên ác ma này sao vậy? Sao lại ôm mình chứ?)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom