Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25-26
1:00, cô vẫn còn mở mắt vì chưa thể ngủ được trong tư thế căng thẳng này
Anh ôm cô chặt khiến cô khó thở rồi cô quay đầu về phía bên kia
Tiếng đồng hồ cứ kêu “tích tắc” trong đêm mãi cô ngẫm nghĩ
“Không được mình phải thoát khỏi anh ta cứ thế này mình không thể ngủ ngon được
Cô cố lấy tay anh ra khỏi người mình để dần ra phía sau rồi ngồi dậy nhẹ nhàng định bước chân xuống giường thì anh kề đầu lên bụng cô ngủ khiến cô giật mình nhíu mày
( tên chết bầm này, xem bụng mình là cái gối sao, thế là bây giờ mình không thể thoát ra được rồi)
Cô nằm xuống thở một cách bình tĩnh
( chỉ qua vài tiếng nữa thôi trời sẽ sáng, rồi mình sẽ nhanh chóng thoát khỏi anh ta)
Cô nhắm mắt lại cố ngủ rồi chìm sâu vào giấc ngủ mất, anh mở mắt dần ngồi dậy nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh mình mỉm cười nhẹ
( Cuối cùng thì mình cũng biết cảm giác này là gì rồi)
Anh cúi xuống hôn trộm nhẹ lên trán cô đang ngủ rồi kéo chăn đắp lên người anh và cô,sau đó nhắm mắt lại
( không ngờ khi ở cạnh cô gái này mình lại có cảm giác yên lòng như vậy)
Sáng hôm sau, anh mở mắt dần ngửi nhẹ hương thơm của cô bên cạnh,rồi lấy tay vuốt nhẹ lọn tóc bên tai cô mỉm cười
“Cô nhất định sẽ thuộc về tôi”
Anh vừa nói xong thì cô mở mắt dần thì anh liền nằm xuống giả vờ ngủ tiếp
Cô ngồi dậy dụi mắt mình nhìn anh nằm cạnh rồi nhíu mày tức giận
“Hừ, tên ác ma chết bầm, anh hại tôi tối qua ngủ không đủ giấc rồi bây giờ lại ngủ ngon lành như thế sao?”
Cô nhìn bàn tay bị thương của anh đêm qua vẫn chưa được băng lại, máu đã đông cứng nên cô đứng dậy ra ngoài mất anh vừa mở mắt thì cô chợt mở cửa vào, anh liền nhắm mắt tiếp, tay cô cầm một hộp cứu thương ngồi lên giường cầm nhẹ tay anh lên rồi dùng thuốc khử trùng, sau đó băng vết thương lại
Cô vừa làm vừa lẩm bẩm
“Nếu như tối qua anh để tôi băng vết thương lại thì bây giờ nó đâu có sưng tấy như thế này chứ”
Cô băng bó cho anh xong thì đi ra ngoài mất, anh mở mắt nhìn bàn tay mình lẩm bẩm
“Bàn tay này vừa được cô ấy chạm vào, thật ấm áp”
Một lát sau anh bước ra nhìn bóng lưng cô đang vây bên bếp, anh mỉm cười nhẹ nghĩ
( Có thể thấy cô ấy đứng nấu ăn mỗi ngày làm mình vui đến vậy sao?Không lẽ đây là cảm giác của hạnh phúc)
Cô chợt quay lại anh giật mình lùi chân lại nấp vào cạnh cửa phòng
Cô đứng ở bếp nhăn mặt lấy tay gõ nhẹ lên đầu mình bật nói
“Chết rồi,buồn ngủ quá nên làm cá khét cả phần dưới”
Cô tiếp lời
“Chắc mình phải làm lại,nếu anh ta ăn không được sẽ tăng ngày nợ mình lên mất”
Cô quay lưng lại bếp nấu ăn tiếp
Anh đứng cạnh cửa lẩm bẩm cười nhẹ
“Hành động lúc nãy của cô ấy dễ thương thật”
Tại bàn ăn,cô nhìn anh với ánh mắt sợ sệt rồi lùi ghế về phía sau một bậc, anh ngạc nhiên nhìn cô rồi hỏi
“Làm gì vậy?”
Cô lấp mấp nói
“Vì tôi không muốn ngồi gần anh”
Anh nhíu mày khó chịu về câu nói đó nên đứng dậy nhấc ghế tiến lại cạnh cô rồi ngồi xuống ,cô giật mình lùi ra xa hỏi lớn
“Anh không hiểu à,tôi nói tôi không muốn ngồi gần anh”
Anh nhìn cô nghiêm mặt nói
“Ngồi xuống, ngồi cạnh tôi khiến cô ghét đến vậy sao?”
Cô bật cam chịu rồi ngồi xuống cạnh anh gắp thức ăn vào miệng mình một cách giận dỗi,anh liền gắp cà rốt bỏ vào chén của cô rồi nói
“Ăn đi”
Cô nheo mày nhìn anh khó hiểu hỏi
“Anh làm gì vậy?Sao lại gắp cà rốt cho tôi?”
Nói xong cô gắp cà rốt bỏ lại vào đĩa thức ăn khiến anh nhíu mày khó chịu, anh liền gấp lại nhiều hơn rồi bỏ vào chén cô nói
“Ăn đi,nếu không tôi sẽ gắp nhiều hơn nữa”
Cô đành im lặng rồi cố ăn thầm chửi rủa anh
( hừ, tôi ghét cà rốt mà anh lại bỏ vào chén của tôi rồi còn bắt tôi ăn, đúng là đáng ghét)
Anh lên tiếng
“Từ hôm nay tôi sẽ đưa đón cô đi làm”
Cô ngạc nhiên bật hỏi
“Gì chứ? Tôi có nghe nhầm không? Tự dưng anh lại muốn đưa đón tôi đi làm”
Anh nhíu mày biện lý do
“Đó là cách để cô về sớm hơn”
( đồng thời cũng cho cô không có cơ hội lên xe tên khốn kia đưa về)
Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nói
“Cũng được nhưng nhà anh bây giờ như thế này thì ai dọn đây?”
Anh nhắm mắt gắp thức ăn bỏ vào miệng mình bật nói
“Tôi sẽ dọn sau”
Cô lo lắng tiếp lời
“Hay là để tôi dọn cho, tay anh đang bị thương mà”
Anh nhìn bàn tay mình rồi nói
“Không sao để tôi dọn”
Cô im lặng rồi lên tiếng hỏi
“Anh không thắc mắc là ai băng vết thương cho anh sao?”
Anh ngạc nhiên rồi nheo mày
“Trong nhà này chỉ có tôi với cô, nếu tôi không băng thì là ai hả?”
Cô nheo mày nghĩ
(vậy mà anh còn không cảm ơn tôi một tiếng, đồ vô lương tâm)
Một lúc sau, anh lái xe đưa cô đến công ty
Cô bước xuống xe rồi nhìn anh xua tay mệt mỏi
“Rồi, anh về đi”
Cô quay lưng bước đi, anh khó chịu ngẫm nghĩ
( bước xuống xe tên kia thì cười hớn hở, còn xe tôi thì thái độ mệt mỏi vậy sao?)
Anh nhanh chóng bước xuống xe kéo tay cô lại hỏi
“Không cảm ơn tôi sao?”
Cô nheo mày khó hiểu hỏi
“Cảm ơn gì chứ?”
Anh nhíu mày
“Tôi đã đưa cô đi làm đấy”
Cô bật cười nhạt
“Anh tự đòi đưa tôi đi làm đấy chứ? Tôi đâu bảo anh làm thế đâu”
Anh buông tay cô ra rồi nói
“Vậy cô đi đi”
Cô quay mặt lại bước đi, anh lên xe mình gục mặt vào vô lăng, lẩm bẩm khó chịu
“Chết tiệt, nếu đi làm cô ấy có thể gặp tên khốn kia mỗi ngày, mình không chấp nhận chuyện đó”
Anh bước ra khỏi xe rồi đi vào công ty cô
Tinh Nhiên bước vào công ty mình, bầu không khí xì xầm dữ dội, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt bàn tán chỉ trỏ nên cô đành cúi đầu xuống đất thầm nghĩ
(Không phải chuyện hôm trước anh ta đến đây làm loạn đã hạ xuống rồi sao? Cớ sao mọi người lại còn nhìn mình bàn tán)
Cô cố bước vào văn phòng mình, ngồi xuống bàn làm việc thở dài,quản lí A Lục chợt đi lại nhìn cô giơ nhẹ tay chào miệng nói lấp mấp
“Cô…Hạ, chào…buổi sáng a…”
Cô mỉm cười lại
“Quản lý chào buổi sáng”
Tự dưng cô chợt nhận ra mọi người trong văn phòng đều đang nhìn mình, cô quay mặt lại bàn làm việc thầm nghĩ
( Không lẽ mặt mình có dính gì sao?Sao ai cũng nhìn mình hết vậy?)
A Lục nhìn cô rồi chỉ tay về phía sau tôi lấp mấp gắng gượng nói
“Cô Hạ, nếu đã đến công ty rồi còn dẫn theo xã hội đen làm gì thế hả?”
Cô ngạc nhiên lẩm bẩm khó hiểu
“Xã hội đen? Quản lí tôi nào có…”
Cô vừa nói vừa quay mặt dần ra sau liền giật mình khi thấy anh đang đứng phía sau cô từ lúc nào không biết.
Cô kinh ngạc đứng dậy nhìn anh bật hỏi
“Anh làm gì ở đây thế hả?Sao lại theo tôi vào trong đây chứ?”
Anh mỉm cười nhạt rồi nhìn A Lục
“Tôi muốn vào đây làm không được sao?”
A Lục và cô ngạc nhiên, sau đó cô nhanh chóng kéo tay anh ra ngoài cửa nói
“Tự nhiên anh lại muốn vào đây làm?Anh đang tính làm trò gì thế hả?”
Anh bật cười
“Nếu vào đây làm thì việc đưa đón cô về sẽ tiện hơn”
Cô liền hỏi tiếp
“Nhưng anh có hiểu biết gì về nước hoa đâu chứ? Anh làm được sao?”
Anh bật cười tự mãn nói
“Không có gì là tôi không làm được”
Anh nói xong liền quay lưng vào cửa rồi nhìn A Lục lên tiếng
“Mau sắp xếp đi,ngay hôm nay tôi muốn làm việc ở đây”
A Lục cười gượng
“A…nếu anh muốn làm ở đây cũng được, tôi sẽ sắp xếp cho anh làm những khu tốt hơn”
Anh nhíu mày thẳng thừng nói
“Không.Tôi muốn làm ngay tại đây, chính văn phòng này”
A Lục liền đi lấy một tập hồ sơ rồi đưa cho anh cười nói
“Nếu vậy thì anh điền thông tin của mình vào đây rồi đưa cho tôi sau đó anh có thể làm việc nếu anh muốn”
Anh ngạc nhiên nhìn bao hồ sơ bật hỏi
“Công ty nào cũng bắt buộc làm mấy thứ phức tạp như thế à?”
A Lạc mỉm cười
“Có lẽ anh chưa làm ở công ty nào bao giờ nên không biết, nếu như thế thì anh có làm được ở công ty chúng tôi không đấy?”
Anh khó chịu rồi giật lấy bao hô sơ lên tiếng
“Hừ,ai bảo tôi không làm được, với lại tôi muốn bàn làm việc của tôi nằm cạnh cái bàn kia”
A Lục cười gượng lấy ngón tay sờ mặt mình
“Ý anh là cạnh bàn của cô Hạ?Cũng…cũng được thôi”
Anh ngồi xuống bàn rồi ghi hồ sơ
Cô nhìn quản lý chợt hỏi
“Quản lý anh định cho anh ta làm ở đây thật sao?”
A Lục khóc thầm rồi nói
“Còn không phải tại cô mang anh ta đến đây nên tôi mới đành làm như thế sao?”
Cô nheo mày
“Đâu phải lỗi của tôi, tại anh ta đi theo tôi đấy chứ?”
Lúc này anh nhìn bao hồ sơ trước mặt mình vò đầu khó chịu nghĩ
(Không ngờ cũng có ngày mình tự cho người khác biết thông tin về mình)
Anh ghi cho qua rồi đứng dậy đưa cho A Lục xem
“Tôi viết xong rồi,bây giờ tôi có thể làm việc ở đây được chứ?”
A Lục nhìn tập thông tin rồi ngẩng mặt lên nhìn anh mỉm cười
“Được rồi, anh Hàn Tướ…c…”
Tinh Nhiên đứng kế bên lẩm bẩm theo
” Hàn Tước…?”
Anh giật mình liền đi đến bịt miệng A Lục lại rồi khẽ nói nhỏ vào tai anh ta một cách man rợ
“Này, không được gọi thẳng tên tôi, nếu anh hó hé vài chữ,tôi sẽ đem anh đi chôn sống, chỉ cần gọi tôi…là Hàn được rồi”
A Lục gật đầu, mồ hôi bật run chảy nhể nhãi
“Vâng vâng”
(Trời ơi, đứng kế anh ta chắc mình tắt thở sớm quá)
A Lục cố mỉm cười tiếp lời
“Được rồi, anh có thể ngồi vào chỗ làm việc mà mình thích”
Anh nhếch môi rồi đi đến một bàn làm việc cạnh bàn Tinh Nhiên, anh đặt tay lên vai anh nhân viên ngồi ở đó rồi liếc mắt đáng sợ
Anh nhân viên sợ sệt bật run rồi đứng dậy lấp mấp
“Tôi…tôi biết rồi, tôi sẽ dọn chỗ đi ngay”
Anh nhân viên dọn mọi đồ đạc trên bàn mình rồi đi chỗ khác, anh ngồi xuống bàn làm việc đó, Tinh Nhiên hướng nhìn ngẫm nghĩ
(Anh ta vừa làm gì anh nhân viên đó vậy? Sao anh nhân viên đó lại chuyển bàn đi chứ?)
Tinh Nhiên ngồi xuống bàn làm việc cạnh anh thì liền tò mò bật hỏi
“Này,anh vừa mới làm gì anh ta vậy sao anh ta lại bỏ đi?”
Anh mỉm cười nhìn cô ngây thơ nói
“Tôi đã làm gì đâu”
Cô tiếp lời
“Ưm…lúc nãy tôi có nghe quản lý gọi anh là Hàn Tước gì đó? Đó là tên anh sao?”
Anh tiếp lời
“Cô nghe nhầm rồi, anh ta chỉ gọi tôi một chữ Hàn”
Cô mỉm cười
“Vậy à?Vậy là tôi có thể biết về tên anh một chút rồi”
Anh cười thầm
(đồ ngốc)
Giờ ăn trưa, Tinh Nhiên đứng dậy nhìn anh nói
“Bây giờ tôi phải đi ăn trưa rồi, anh cũng đi ăn đi nhé”
Cô quay lưng đi thì anh liền kéo tay cô lại nói
“Đi chung đi, tôi vừa tới công ty nên không biết đường”
Một lát sau, tại bàn ăn trưa, cô ngẩng mặt nhìn anh nhíu mày hỏi
“Anh không ăn mà ngồi nhìn tôi làm cái gì hả?”
Anh cười nhẹ
“Không ngờ bây giờ 3 bữa/ngày tôi đều ăn cùng cô, thật thú vị”
Cô giận dỗi nói
“Còn không phải vì anh bám theo tôi đến đây sao?”
Đột nhiên Nhĩ Hà đi tới che miệng cười lớn
“Ôi trời Hạ Tinh Nhiên, cô còn chưa bị đuổi việc sao? Cứ tưởng chuyện tư liệu lúc trước là cô bị tống khỏi công ty rồi chứ?”
Tinh Nhiên vẫn im lặng tập trung vào ăn gắng nhịn
Nhĩ Hà đi tới nhếch môi nói
“Hạ Tinh Nhiên, cô vừa mới vớ được đàn ông sao? Sao lại có một anh chàng đẹp trai lạ mặt ngồi ăn cùng cô vậy?”
Anh nhíu mày khó chịu bật đứng dậy nắm lấy cằm Nhĩ Hà một cách mạnh bạo khiến cô ta đau đớn hai tay cầm chặt tay anh lên tiếng
“Anh làm gì thế hả? Buông tay ra, đau quá”
Anh vểnh mày cười nhạt rồi bóp cằm cô ta mạnh hơn, nghiêm mặt nói
“Nếu cô còn nói nữa tôi sẽ bóp nát cái mồm của cô, đồ đàn bà điếm”
Cùng lúc ấy các bàn ăn gần đó đều hướng nhìn về phía chúng tôi bàn tán
Nhĩ Hà đau đớn bật nói
“Tôi…tôi biết rồi, tôi không nói nữa, anh buông tay ra đi”
Anh liền buông tay ra, rồi cười nhếch
“Quay lại xin lỗi cô ấy đi”
Nhĩ Hà tay ôm cằm mình lên tiếng
“Sao…sao tôi phải xin lỗi cô ta chứ?”
Anh vểnh mày cười nhếch đáng sợ
“Hay cô muốn cái mồm cô bị bóp nát trước khi còn nói chuyện được hả?”
Nhĩ Hà sợ hãi rồi lấp mấp
“Được…tôi xin…xin lỗi là được chứ gì?”
Nhĩ Hà chợt nhìn Tinh Nhiên, gắng gượng lên tiếng
“Xin lỗi, lần sau tôi không nói mấy câu này nữa”
Tinh Nhiên mỉm cười
“Không sao, tôi không để tâm mà”
Nhĩ Hà quay mặt đi tức giận chửi thầm
(Con ả Tinh Nhiên khốn kiếp…)
Cô ta đi mất, anh ngồi xuống ghế rồi chéo chân thở dài, Tinh Nhiên nhìn anh ta bật nói
“Ưm..cảm ơn anh đã đứng ra nói cho tôi nhưng lần sau anh đừng làm mấy hành động mạnh bạo đó đối với phụ nữ được hay không?”
Anh tiếp lời
“Không lẽ trước giờ cô luôn nhẫn nhịn như vậy sao?”
Cô vừa ăn vừa trả lời
“Không, chỉ là tôi thấy im lặng sẽ tốt hơn”
Anh ôm cô chặt khiến cô khó thở rồi cô quay đầu về phía bên kia
Tiếng đồng hồ cứ kêu “tích tắc” trong đêm mãi cô ngẫm nghĩ
“Không được mình phải thoát khỏi anh ta cứ thế này mình không thể ngủ ngon được
Cô cố lấy tay anh ra khỏi người mình để dần ra phía sau rồi ngồi dậy nhẹ nhàng định bước chân xuống giường thì anh kề đầu lên bụng cô ngủ khiến cô giật mình nhíu mày
( tên chết bầm này, xem bụng mình là cái gối sao, thế là bây giờ mình không thể thoát ra được rồi)
Cô nằm xuống thở một cách bình tĩnh
( chỉ qua vài tiếng nữa thôi trời sẽ sáng, rồi mình sẽ nhanh chóng thoát khỏi anh ta)
Cô nhắm mắt lại cố ngủ rồi chìm sâu vào giấc ngủ mất, anh mở mắt dần ngồi dậy nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh mình mỉm cười nhẹ
( Cuối cùng thì mình cũng biết cảm giác này là gì rồi)
Anh cúi xuống hôn trộm nhẹ lên trán cô đang ngủ rồi kéo chăn đắp lên người anh và cô,sau đó nhắm mắt lại
( không ngờ khi ở cạnh cô gái này mình lại có cảm giác yên lòng như vậy)
Sáng hôm sau, anh mở mắt dần ngửi nhẹ hương thơm của cô bên cạnh,rồi lấy tay vuốt nhẹ lọn tóc bên tai cô mỉm cười
“Cô nhất định sẽ thuộc về tôi”
Anh vừa nói xong thì cô mở mắt dần thì anh liền nằm xuống giả vờ ngủ tiếp
Cô ngồi dậy dụi mắt mình nhìn anh nằm cạnh rồi nhíu mày tức giận
“Hừ, tên ác ma chết bầm, anh hại tôi tối qua ngủ không đủ giấc rồi bây giờ lại ngủ ngon lành như thế sao?”
Cô nhìn bàn tay bị thương của anh đêm qua vẫn chưa được băng lại, máu đã đông cứng nên cô đứng dậy ra ngoài mất anh vừa mở mắt thì cô chợt mở cửa vào, anh liền nhắm mắt tiếp, tay cô cầm một hộp cứu thương ngồi lên giường cầm nhẹ tay anh lên rồi dùng thuốc khử trùng, sau đó băng vết thương lại
Cô vừa làm vừa lẩm bẩm
“Nếu như tối qua anh để tôi băng vết thương lại thì bây giờ nó đâu có sưng tấy như thế này chứ”
Cô băng bó cho anh xong thì đi ra ngoài mất, anh mở mắt nhìn bàn tay mình lẩm bẩm
“Bàn tay này vừa được cô ấy chạm vào, thật ấm áp”
Một lát sau anh bước ra nhìn bóng lưng cô đang vây bên bếp, anh mỉm cười nhẹ nghĩ
( Có thể thấy cô ấy đứng nấu ăn mỗi ngày làm mình vui đến vậy sao?Không lẽ đây là cảm giác của hạnh phúc)
Cô chợt quay lại anh giật mình lùi chân lại nấp vào cạnh cửa phòng
Cô đứng ở bếp nhăn mặt lấy tay gõ nhẹ lên đầu mình bật nói
“Chết rồi,buồn ngủ quá nên làm cá khét cả phần dưới”
Cô tiếp lời
“Chắc mình phải làm lại,nếu anh ta ăn không được sẽ tăng ngày nợ mình lên mất”
Cô quay lưng lại bếp nấu ăn tiếp
Anh đứng cạnh cửa lẩm bẩm cười nhẹ
“Hành động lúc nãy của cô ấy dễ thương thật”
Tại bàn ăn,cô nhìn anh với ánh mắt sợ sệt rồi lùi ghế về phía sau một bậc, anh ngạc nhiên nhìn cô rồi hỏi
“Làm gì vậy?”
Cô lấp mấp nói
“Vì tôi không muốn ngồi gần anh”
Anh nhíu mày khó chịu về câu nói đó nên đứng dậy nhấc ghế tiến lại cạnh cô rồi ngồi xuống ,cô giật mình lùi ra xa hỏi lớn
“Anh không hiểu à,tôi nói tôi không muốn ngồi gần anh”
Anh nhìn cô nghiêm mặt nói
“Ngồi xuống, ngồi cạnh tôi khiến cô ghét đến vậy sao?”
Cô bật cam chịu rồi ngồi xuống cạnh anh gắp thức ăn vào miệng mình một cách giận dỗi,anh liền gắp cà rốt bỏ vào chén của cô rồi nói
“Ăn đi”
Cô nheo mày nhìn anh khó hiểu hỏi
“Anh làm gì vậy?Sao lại gắp cà rốt cho tôi?”
Nói xong cô gắp cà rốt bỏ lại vào đĩa thức ăn khiến anh nhíu mày khó chịu, anh liền gấp lại nhiều hơn rồi bỏ vào chén cô nói
“Ăn đi,nếu không tôi sẽ gắp nhiều hơn nữa”
Cô đành im lặng rồi cố ăn thầm chửi rủa anh
( hừ, tôi ghét cà rốt mà anh lại bỏ vào chén của tôi rồi còn bắt tôi ăn, đúng là đáng ghét)
Anh lên tiếng
“Từ hôm nay tôi sẽ đưa đón cô đi làm”
Cô ngạc nhiên bật hỏi
“Gì chứ? Tôi có nghe nhầm không? Tự dưng anh lại muốn đưa đón tôi đi làm”
Anh nhíu mày biện lý do
“Đó là cách để cô về sớm hơn”
( đồng thời cũng cho cô không có cơ hội lên xe tên khốn kia đưa về)
Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nói
“Cũng được nhưng nhà anh bây giờ như thế này thì ai dọn đây?”
Anh nhắm mắt gắp thức ăn bỏ vào miệng mình bật nói
“Tôi sẽ dọn sau”
Cô lo lắng tiếp lời
“Hay là để tôi dọn cho, tay anh đang bị thương mà”
Anh nhìn bàn tay mình rồi nói
“Không sao để tôi dọn”
Cô im lặng rồi lên tiếng hỏi
“Anh không thắc mắc là ai băng vết thương cho anh sao?”
Anh ngạc nhiên rồi nheo mày
“Trong nhà này chỉ có tôi với cô, nếu tôi không băng thì là ai hả?”
Cô nheo mày nghĩ
(vậy mà anh còn không cảm ơn tôi một tiếng, đồ vô lương tâm)
Một lúc sau, anh lái xe đưa cô đến công ty
Cô bước xuống xe rồi nhìn anh xua tay mệt mỏi
“Rồi, anh về đi”
Cô quay lưng bước đi, anh khó chịu ngẫm nghĩ
( bước xuống xe tên kia thì cười hớn hở, còn xe tôi thì thái độ mệt mỏi vậy sao?)
Anh nhanh chóng bước xuống xe kéo tay cô lại hỏi
“Không cảm ơn tôi sao?”
Cô nheo mày khó hiểu hỏi
“Cảm ơn gì chứ?”
Anh nhíu mày
“Tôi đã đưa cô đi làm đấy”
Cô bật cười nhạt
“Anh tự đòi đưa tôi đi làm đấy chứ? Tôi đâu bảo anh làm thế đâu”
Anh buông tay cô ra rồi nói
“Vậy cô đi đi”
Cô quay mặt lại bước đi, anh lên xe mình gục mặt vào vô lăng, lẩm bẩm khó chịu
“Chết tiệt, nếu đi làm cô ấy có thể gặp tên khốn kia mỗi ngày, mình không chấp nhận chuyện đó”
Anh bước ra khỏi xe rồi đi vào công ty cô
Tinh Nhiên bước vào công ty mình, bầu không khí xì xầm dữ dội, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt bàn tán chỉ trỏ nên cô đành cúi đầu xuống đất thầm nghĩ
(Không phải chuyện hôm trước anh ta đến đây làm loạn đã hạ xuống rồi sao? Cớ sao mọi người lại còn nhìn mình bàn tán)
Cô cố bước vào văn phòng mình, ngồi xuống bàn làm việc thở dài,quản lí A Lục chợt đi lại nhìn cô giơ nhẹ tay chào miệng nói lấp mấp
“Cô…Hạ, chào…buổi sáng a…”
Cô mỉm cười lại
“Quản lý chào buổi sáng”
Tự dưng cô chợt nhận ra mọi người trong văn phòng đều đang nhìn mình, cô quay mặt lại bàn làm việc thầm nghĩ
( Không lẽ mặt mình có dính gì sao?Sao ai cũng nhìn mình hết vậy?)
A Lục nhìn cô rồi chỉ tay về phía sau tôi lấp mấp gắng gượng nói
“Cô Hạ, nếu đã đến công ty rồi còn dẫn theo xã hội đen làm gì thế hả?”
Cô ngạc nhiên lẩm bẩm khó hiểu
“Xã hội đen? Quản lí tôi nào có…”
Cô vừa nói vừa quay mặt dần ra sau liền giật mình khi thấy anh đang đứng phía sau cô từ lúc nào không biết.
Cô kinh ngạc đứng dậy nhìn anh bật hỏi
“Anh làm gì ở đây thế hả?Sao lại theo tôi vào trong đây chứ?”
Anh mỉm cười nhạt rồi nhìn A Lục
“Tôi muốn vào đây làm không được sao?”
A Lục và cô ngạc nhiên, sau đó cô nhanh chóng kéo tay anh ra ngoài cửa nói
“Tự nhiên anh lại muốn vào đây làm?Anh đang tính làm trò gì thế hả?”
Anh bật cười
“Nếu vào đây làm thì việc đưa đón cô về sẽ tiện hơn”
Cô liền hỏi tiếp
“Nhưng anh có hiểu biết gì về nước hoa đâu chứ? Anh làm được sao?”
Anh bật cười tự mãn nói
“Không có gì là tôi không làm được”
Anh nói xong liền quay lưng vào cửa rồi nhìn A Lục lên tiếng
“Mau sắp xếp đi,ngay hôm nay tôi muốn làm việc ở đây”
A Lục cười gượng
“A…nếu anh muốn làm ở đây cũng được, tôi sẽ sắp xếp cho anh làm những khu tốt hơn”
Anh nhíu mày thẳng thừng nói
“Không.Tôi muốn làm ngay tại đây, chính văn phòng này”
A Lục liền đi lấy một tập hồ sơ rồi đưa cho anh cười nói
“Nếu vậy thì anh điền thông tin của mình vào đây rồi đưa cho tôi sau đó anh có thể làm việc nếu anh muốn”
Anh ngạc nhiên nhìn bao hồ sơ bật hỏi
“Công ty nào cũng bắt buộc làm mấy thứ phức tạp như thế à?”
A Lạc mỉm cười
“Có lẽ anh chưa làm ở công ty nào bao giờ nên không biết, nếu như thế thì anh có làm được ở công ty chúng tôi không đấy?”
Anh khó chịu rồi giật lấy bao hô sơ lên tiếng
“Hừ,ai bảo tôi không làm được, với lại tôi muốn bàn làm việc của tôi nằm cạnh cái bàn kia”
A Lục cười gượng lấy ngón tay sờ mặt mình
“Ý anh là cạnh bàn của cô Hạ?Cũng…cũng được thôi”
Anh ngồi xuống bàn rồi ghi hồ sơ
Cô nhìn quản lý chợt hỏi
“Quản lý anh định cho anh ta làm ở đây thật sao?”
A Lục khóc thầm rồi nói
“Còn không phải tại cô mang anh ta đến đây nên tôi mới đành làm như thế sao?”
Cô nheo mày
“Đâu phải lỗi của tôi, tại anh ta đi theo tôi đấy chứ?”
Lúc này anh nhìn bao hồ sơ trước mặt mình vò đầu khó chịu nghĩ
(Không ngờ cũng có ngày mình tự cho người khác biết thông tin về mình)
Anh ghi cho qua rồi đứng dậy đưa cho A Lục xem
“Tôi viết xong rồi,bây giờ tôi có thể làm việc ở đây được chứ?”
A Lục nhìn tập thông tin rồi ngẩng mặt lên nhìn anh mỉm cười
“Được rồi, anh Hàn Tướ…c…”
Tinh Nhiên đứng kế bên lẩm bẩm theo
” Hàn Tước…?”
Anh giật mình liền đi đến bịt miệng A Lục lại rồi khẽ nói nhỏ vào tai anh ta một cách man rợ
“Này, không được gọi thẳng tên tôi, nếu anh hó hé vài chữ,tôi sẽ đem anh đi chôn sống, chỉ cần gọi tôi…là Hàn được rồi”
A Lục gật đầu, mồ hôi bật run chảy nhể nhãi
“Vâng vâng”
(Trời ơi, đứng kế anh ta chắc mình tắt thở sớm quá)
A Lục cố mỉm cười tiếp lời
“Được rồi, anh có thể ngồi vào chỗ làm việc mà mình thích”
Anh nhếch môi rồi đi đến một bàn làm việc cạnh bàn Tinh Nhiên, anh đặt tay lên vai anh nhân viên ngồi ở đó rồi liếc mắt đáng sợ
Anh nhân viên sợ sệt bật run rồi đứng dậy lấp mấp
“Tôi…tôi biết rồi, tôi sẽ dọn chỗ đi ngay”
Anh nhân viên dọn mọi đồ đạc trên bàn mình rồi đi chỗ khác, anh ngồi xuống bàn làm việc đó, Tinh Nhiên hướng nhìn ngẫm nghĩ
(Anh ta vừa làm gì anh nhân viên đó vậy? Sao anh nhân viên đó lại chuyển bàn đi chứ?)
Tinh Nhiên ngồi xuống bàn làm việc cạnh anh thì liền tò mò bật hỏi
“Này,anh vừa mới làm gì anh ta vậy sao anh ta lại bỏ đi?”
Anh mỉm cười nhìn cô ngây thơ nói
“Tôi đã làm gì đâu”
Cô tiếp lời
“Ưm…lúc nãy tôi có nghe quản lý gọi anh là Hàn Tước gì đó? Đó là tên anh sao?”
Anh tiếp lời
“Cô nghe nhầm rồi, anh ta chỉ gọi tôi một chữ Hàn”
Cô mỉm cười
“Vậy à?Vậy là tôi có thể biết về tên anh một chút rồi”
Anh cười thầm
(đồ ngốc)
Giờ ăn trưa, Tinh Nhiên đứng dậy nhìn anh nói
“Bây giờ tôi phải đi ăn trưa rồi, anh cũng đi ăn đi nhé”
Cô quay lưng đi thì anh liền kéo tay cô lại nói
“Đi chung đi, tôi vừa tới công ty nên không biết đường”
Một lát sau, tại bàn ăn trưa, cô ngẩng mặt nhìn anh nhíu mày hỏi
“Anh không ăn mà ngồi nhìn tôi làm cái gì hả?”
Anh cười nhẹ
“Không ngờ bây giờ 3 bữa/ngày tôi đều ăn cùng cô, thật thú vị”
Cô giận dỗi nói
“Còn không phải vì anh bám theo tôi đến đây sao?”
Đột nhiên Nhĩ Hà đi tới che miệng cười lớn
“Ôi trời Hạ Tinh Nhiên, cô còn chưa bị đuổi việc sao? Cứ tưởng chuyện tư liệu lúc trước là cô bị tống khỏi công ty rồi chứ?”
Tinh Nhiên vẫn im lặng tập trung vào ăn gắng nhịn
Nhĩ Hà đi tới nhếch môi nói
“Hạ Tinh Nhiên, cô vừa mới vớ được đàn ông sao? Sao lại có một anh chàng đẹp trai lạ mặt ngồi ăn cùng cô vậy?”
Anh nhíu mày khó chịu bật đứng dậy nắm lấy cằm Nhĩ Hà một cách mạnh bạo khiến cô ta đau đớn hai tay cầm chặt tay anh lên tiếng
“Anh làm gì thế hả? Buông tay ra, đau quá”
Anh vểnh mày cười nhạt rồi bóp cằm cô ta mạnh hơn, nghiêm mặt nói
“Nếu cô còn nói nữa tôi sẽ bóp nát cái mồm của cô, đồ đàn bà điếm”
Cùng lúc ấy các bàn ăn gần đó đều hướng nhìn về phía chúng tôi bàn tán
Nhĩ Hà đau đớn bật nói
“Tôi…tôi biết rồi, tôi không nói nữa, anh buông tay ra đi”
Anh liền buông tay ra, rồi cười nhếch
“Quay lại xin lỗi cô ấy đi”
Nhĩ Hà tay ôm cằm mình lên tiếng
“Sao…sao tôi phải xin lỗi cô ta chứ?”
Anh vểnh mày cười nhếch đáng sợ
“Hay cô muốn cái mồm cô bị bóp nát trước khi còn nói chuyện được hả?”
Nhĩ Hà sợ hãi rồi lấp mấp
“Được…tôi xin…xin lỗi là được chứ gì?”
Nhĩ Hà chợt nhìn Tinh Nhiên, gắng gượng lên tiếng
“Xin lỗi, lần sau tôi không nói mấy câu này nữa”
Tinh Nhiên mỉm cười
“Không sao, tôi không để tâm mà”
Nhĩ Hà quay mặt đi tức giận chửi thầm
(Con ả Tinh Nhiên khốn kiếp…)
Cô ta đi mất, anh ngồi xuống ghế rồi chéo chân thở dài, Tinh Nhiên nhìn anh ta bật nói
“Ưm..cảm ơn anh đã đứng ra nói cho tôi nhưng lần sau anh đừng làm mấy hành động mạnh bạo đó đối với phụ nữ được hay không?”
Anh tiếp lời
“Không lẽ trước giờ cô luôn nhẫn nhịn như vậy sao?”
Cô vừa ăn vừa trả lời
“Không, chỉ là tôi thấy im lặng sẽ tốt hơn”
Bình luận facebook