Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33-34
Một lát sau, trong rạp phim, trên màn ảnh là cảnh máu me rùng rợn, cô xanh mặt nhìn anh ngồi cạnh mình hỏi
“Này, anh chọn phim gì thế hả? Sao lại có mấy cảnh kinh dị đáng sợ này chứ?”
Anh ngây thơ nói
“Em nói không muốn xem phim tình cảm, nên anh chuyển sang thể loại phim kinh dị, em còn muốn đòi hỏi gì sao?”
Cô nhìn lên màn ảnh phim bật run sợ hãi
“Nhưng…nhưng mà…tôi rất sợ phim kinh dị,anh cố ý hay sao mà cho tôi xem nó hả?”
Anh nhìn cô mỉm cười rồi giơ tay mình lên
“Nếu sợ nắm lấy tay anh này”
Cô nhăn mặt lớn tiếng
“Anh chọn phim kinh dị là nhầm mục đích này sao? Tôi là một cô gái dũng cảm thì cần gì nắm tay anh chứ? Thể loại phim kinh dị này thì có…có là gì”
Cô cố gượng nói, vừa xem vừa che mắt mình
( Toi rồi,tối nay sao dám ngủ đây, mình ám ảnh quá)
Anh bật cười thầm
(Hừ,đáng đời em)
11:00 đêm
Ngoài rạp phim, Tinh Nhiên ôm người vì bộ phim kinh dị lúc nãy, trong đầu cô không ngừng hiện lên những con ma đáng sợ, cô ôm đầu mình cố gắng trấn an bản thân
( Không, đừng nghĩ đến nữa, đừng nghĩ đến nữa)
Anh bật cười lên tiếng
“Em cũng mệt rồi, chúng ta về thôi”
Cô bật quát
“Tất cả là tại anh, bây giờ trong đầu tôi toàn mấy cảnh kinh dị đó, tôi chẳng thèm đi về cùng anh đâu”
Anh cúi đầu xuống vai cô liền dọa
“Thế em nghĩ em tự về một mình được à, nên nhớ những chỗ tối có rất nhiều ma”
Cô sợ hãi hét lên nhíp mắt quơ tay lung tung
“Á…đừng nói nữa”
Anh bật cười rồi nắm lấy tay cô nói
“Vậy nên anh mới cho em cơ hội cuối, có chịu về cùng anh không?”
Cô bật gật đầu cam chịu
“Về, về mà”
Tại chung cư, cô mở cửa căn hộ mình thì anh bật hỏi
“Em định vào nhà như thế sao?”
Cô nheo mày
“Thì sao? Bây giờ về nhà thì anh về phòng anh, tôi về phòng tôi,anh nên nhớ nếu anh dám tự động vào nhà tôi ngủ lần nữa tôi sẽ kiện anh đấy”
Anh bật cười gian rồi dọa
“Cũng được, nhưng em không nghĩ khi em ngủ sẽ có con ma từ gầm giường bò lên ngủ cùng em à?”
Cô bật giật mình tưởng tượng rồi xanh mặt
“Anh cố tình dọa tôi đúng không?”
Anh cười nhạt
“Anh chỉ nói thế thôi, ngủ ngon”
Anh nói xong quay lưng vào căn hộ mình mất
Tối hôm đó, cô tắt đèn rồi lên giường đắp kín chăn liên tục lẩm bẩm
“Trên đời này không có ma,mình không được sợ, anh ta chỉ dọa mình thôi, làm gì có ma chứ, hư hư”
Đột nhiên có gì đó lục đục dưới gầm giường cô đang nằm, cô bật thót tim
( Không phải là có ma thật chứ? Có gì đó dưới gầm giường mình)
Tiếng rục rịch vẫn không dừng lại, lộp cộp dưới gầm giường, cô bật run lạnh người
( Lạy chúa, lạy trời cao, không có ma đúng không? Xin người hãy phù hộ cho con bình an qua đêm nay)
Cô nhíp mắt đổ mồ hôi lạnh rồi mở mắt ra
( Mình không thể ngủ được, có gì đó đang ở dưới gầm giường, không phải là một con ma đáng sợ chứ?)
Cô lạnh người cố gắng chạy thật nhanh lại mở cửa mình ra, gõ mạnh cửa căn hộ anh gọi lớn
“Anh mở cửa ra nhanh đi, tôi sợ quá, tôi không ngủ được”
Anh bỗng mở cửa ra nhìn cô hỏi
“Chuyện gì vậy?”
Tinh Nhiên bật khóc sợ hãi dụi mắt mình
“Có gì đó dưới gầm giường tôi, thật đấy”
Anh đi vào nhà cô chợt bật đèn lên, anh nhìn xung quanh rồi nhìn sang cô nói
“Có gì đâu chứ?”
Cô dụi nước mắt mình tiếp lời, trạng thái vẫn còn hoang mang
“Có cái gì đó dưới gầm giường tôi, nó phát ra tiếng động mãi”
Anh chợt đi lại gầm giường rồi thấy một con chuột chạy ra ngoài mất, anh cười thầm
( ha, vui rồi đây)
Anh quay lại nhìn cô rồi tiếp lời
“Dưới gầm giường em có một con ma, nhưng anh vừa vào thì nó đã chạy rồi”
Tinh Nhiên giật mình
“Thật sao? Sao lại có ma chứ? Không lẽ căn hộ tôi thuê có vấn đề à? Nhưng trước giờ có dấu hiệu gì đâu?”
Anh bật cười rồi biện nói
“Em không biết rồi, trước khi em chuyển đến đây sống, có một người đàn ông đã chết ở chính căn hộ này, ông ta là một tên biến thái”
Cô giật mình sợ hãi
“Gì chứ? Có người đã chết ở đây sao? Anh không lừa tôi đúng không?”
Anh ngây thơ nói
“Anh lừa em làm gì? Do mọi chuyện xảy ra mấy năm trước, em mới chuyển đến đây nên không biết, người đàn ông đã chết đó là do bị một người phụ nữ giết, từ đó về sau ông ta không được siêu thoát nên lãng vãng quanh trong căn phòng này và rất căm hận phụ nữ, vì em là phụ nữ lại sống một mình nên ông ta mới quấy nhiễu em”
Cô liền ngẫm nghĩ rồi hỏi
“Vậy có cách nào để ông ta không làm phiền tôi không? Tôi sẽ đốt cho ông ta thật nhiều vàng mã ở phòng này”
Anh bật cười nhẹ
“Chỉ cần có đàn ông là ông ta sẽ không dám làm gì em, ông ta không cần vàng mã đâu”
Cô bật lẩm bẩm
“Ý anh là…tôi phải…”
Anh cười gian
“Nếu em không muốn ông ta quấy nhiễu mỗi đêm thì em nên ngủ cạnh anh”
Cô nheo mày
“Tôi không muốn, anh là tên cuồng biến thái, anh nghĩ tôi sẽ cho anh vào phòng tôi sao?”
Anh nhếch môi
“Vậy thì em cứ cố nhắm mắt ngủ đi, anh về phòng mình đây, nếu em bị ông ta quấy nhiễu lần nữa thì đừng gọi anh nữa đấy”
Anh quay mặt mở cửa định ra ngoài thì Tinh Nhiên chợt kéo nhẹ áo anh, ánh mắt cầu xin đáng thương
“Đừng, xin anh…tôi không thể ngủ một mình được, tôi rất sợ”
Anh cười thầm nói
“Vậy ý em bây giờ là sao đây?”
Tinh Nhiên nhìn anh với ánh mắt đáng thương, ánh mắt rưng rưng nước mắt
“Cầu xin anh hãy ở lại phòng tôi đêm nay”
Anh sờ tay lên khóe miệng mình bật cười
“Được thôi”
Một lúc sau, cô nheo mày nói
“Anh ngủ trên sofa đi, tôi sẽ ngủ trên giường mình, nếu tôi thấy sợ tôi sẽ gọi anh dậy”
Anh nheo mày hỏi
“Đây là cách em trả ơn anh sao?Nếu vậy thì anh thà quay về phòng mình và ngủ trên giường của mình có phải sướng hơn là nằm sofa không?”
Cô tiếp lời
“Anh không vì tôi mà chịu thiệt một chút sao?”
Anh lại nheo mày hỏi ngược lại
“Sao anh phải vì em mà chịu thiệt chứ?”
Cô liếc mắt nhìn chỗ khác gượng nói
“Thì…anh nói là anh có tình cảm với tôi mà”
Anh bật cười tiến lại gần cô
“Nhưng em không có tình cảm với anh, thì sao anh phải chịu thiệt chứ?”
Cô nheo trán
“Anh có phải là đàn ông không? Chỉ vì tôi một chút thôi mà cũng tính toán, chỉ qua đêm nay thôi tôi sẽ không cần anh nữa”
Anh cúi xuống ngang mặt cô đang ngồi trên giường cười nhẹ
“Được, em hôn anh một cái, anh liền không tính toán với em còn đồng ý ở phòng em suốt đêm nay”
Cô đỏ mặt nằm xuống kéo chăn lại kín bưng hỏi
“Anh lại lên cơn à?”
Anh lại tiếp lời
“Nếu em không làm thì anh về phòng vậy”
Anh đứng dậy cố tình định đi mất thì cô ngồi dậy đi lại níu kéo tay anh
“Khoan khoan đã…anh đừng đi, tôi rất sợ ở một mình mà”
Anh nhìn cô bật nói
“Ngoan ngoãn cho anh một cái hôn, anh sẽ không đi”
Cô gượng mặt ngẫm nghĩ một hồi
( Chỉ cần hôn anh ta một cái thì có mất mát gì đâu còn hơn là sợ hãi cả đêm chẳng ngủ được gì)
Cô nghĩ xong nhìn anh nói
“Được, một cái hôn thôi chứ gì?”
Ngay lúc đó cô nhón chân nhíp mắt hôn nhẹ lên má anh nhưng anh liền nói
“Không phải chỗ này”
Rồi anh quay lại đặt nhẹ môi lên môi cô, ánh mắt xảo huyệt vừa hôn vừa nói
“Chỗ này mới đúng”
Cô tròn mắt sửng sờ lùi về phía sau vài bước lớn tiếng
“Tên chết tiệt, thế là anh được hai cái hôn rồi còn gì? Đồ ăn gian”
Anh lấy ngón tay đặt lên môi mình liếm nhẹ bật cười
“Ai bảo em hôn sai chỗ nên anh lời thêm một cái”
Cô đỏ mặt lấp mấp
“Tôi..tôi đã làm theo những gì anh bảo rồi, bây giờ anh không được để tôi một mình đâu”
Anh gật đầu nhẹ
“Ừ”
Tối hôm đấy, anh ngồi cạnh giường cô đang ngủ, cười thầm
( Cô gái này ngốc thật, nếu biết mình lừa cô ấy chắc vui lắm đây)
Sáng hôm sau, tôi đi trên dãy hành lang chung cư thở phào tay vỗ nhẹ ngực mình
“May là hôm qua anh ta ở cạnh mình xuống đêm, nếu không mình sợ đến mức không thể ngủ được rồi”
Cô mỉm cười nhẹ rồi chợt thấy một bà lão đang đi xuống cầu thang, cô liền chạy tới đỡ lấy bà lão hỏi
“Bà ơi, có sao không? Cháu giúp bà xuống cầu thang nhé”
Bà lão mỉm cười hiền hậu đáp
“Cảm ơn cháu, cháu là một người tốt bụng”
Cô vừa đi vừa đỡ bà lão xuống cầu thang thì chợt hỏi
“Bà ơi, bà sống ở đây lâu chưa?”
Bà lão bật cười
“Bà sống ở đây được 10 năm rồi”
Cô tiếp hỏi
“Vậy bà có biết vụ người đàn ông chết trong chung cư này không?”
Bà lão ngạc nhiên
“Hửm? Người đàn ông nào?”
Cô tiếp lời
“Là một gã đàn ông biến thái và bị giết bởi một phụ nữ, có phải lúc trước ông ta chết ở phòng 502 không ạ?”
Bà lão nheo mày nói
“Cô gái, làm gì có chuyện đó chứ? Chung cư này trước giờ luôn yên ắng, sao lại có người chết được”
Tinh Nhiên bật gượng lấp mấp
“Không…không có ai chết sao?”
Bà lão bật hỏi
“Là ai đã nói cháu như thế? Bà sống ở đây đã 10 năm chưa từng nghe có chuyện người nào chết ở đây”
Cô lại cười gượng
“À không, có một người đã trêu dọa cháu nên cháu mới tưởng”
Một lúc sau khi đỡ bà lão xuống cầu thang xong cô nghiến răng chạy thật nhanh vào phòng mình,ném gối vào mặt anh đang ngủ quát lớn
“Đồ chết bầm, sao anh dám lừa tôi hả?”
Anh mở mắt ra nheo trán hỏi
“Em làm gì vậy?”
Cô nhíu mày tức giận
“Anh còn dám hỏi tôi sao? Chuyện anh nói hoàn toàn không có thật, có một bà lão đã nói cho tôi biết ở đây chưa từng có ai chết cả, anh bịa ra câu chuyện dài dòng như thế chỉ được để vào được phòng tôi đúng không?”
Anh bật cười
“Thế em muốn sao đây? Tuy câu chuyện đó là do anh nghĩ ra, nhưng em là người cầu xin anh ở lại phòng em đấy chứ”
Cô nhăn mặt kéo tay anh ra
“Tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa đâu, mau ra khỏi phòng tôi ngay”
Cô đẩy anh ra ngoài phòng mất rồi đóng cửa thật chặt vò đầu mình tức tối
“Sao mình lại bị anh ta lừa chứ? Tức quá đi”
Anh đứng ngoài cửa cười nhẹ
( ha, để xem khi nào em mới chịu chấp nhận anh đây)
Tại công ty CPF
Trong văn phòng làm việc, cô nhìn vào màn hình máy tính làm việc, nheo trán mình nghĩ
( Anh ta không làm việc mà định ngồi ngắm mình nên chừng nào đây?)
Kế bàn cô, anh nằm dài trên bàn ngắm cô một hồi rồi mỉm cười nhắm mắt lại ngủ dần, cô chợt liếc nhìn sang anh nheo mày lại tự ngẫm nghĩ
( Anh ta ngủ rồi sao? Hừ tên lười biếng này, đến đây mà không chịu làm việc, mà cũng phải,đêm qua anh ta ngủ dưới đất cạnh giường mình cả đêm mà, cho anh ngủ một lát vậy)
Cô mỉm cười nhẹ rồi tiếp tục làm việc của mình
A Lục chợt đi lại chòm xuống vai cô nói khẽ
“Cô Hạ, Quân Tổng bảo cô lên phòng làm việc anh ấy một lát, vì tôi thấy anh ta ngủ rồi nên tôi mới dám đi đến gọi cô đấy”
Cô đứng dậy mỉm cười đáp
“À vâng…”
A Lục xua tay vội nói
“Cô đi nhanh đi, Quân Tổng đã chờ cô nãy giờ rồi đấy”
Cô nhanh chân đi mất, A Lục thở dài
( Hi vọng cô Hạ quay lại trước khi anh ta thức dậy, nếu không anh ta sẽ nắm cổ áo mình tra hỏi mất)
Tại phòng làm việc của Quân Tổng, cô bước vào thì ngạc nhiên, không chỉ có Khiết Tường mà Vô Dao cũng đang ở đó, cô lại bật nói
“Khiết Tường, anh gọi tôi lên đây là có việc gì sao?”
Vô Dao chợt ngạc nhiên nhìn cô nghĩ
(Sao cô gái này có thể gọi tên anh Tường được chứ?)
Khiết Tường bật cười
“Tinh Nhiên, cô ngồi đi, tôi muốn thảo luận với cô một chuyện”
Cô chợt ngồi xuống ghế, Khiết Tường tiếp lời
“Thật ra 2 tuần nữa là sản phẩm mới sẽ được ra mắt, tôi muốn cô làm người mẫu đại diện quảng cáo cho sản phẩm mới của tôi có được không?”
Cô bật ngạc nhiên
“Ưm…nhưng chuyện này…tôi sao có thể…”
Khiết Tường bật cười tiếp lời
“Tôi và Vô Dao đã bàn bạc xong cả rồi chỉ còn đợi cô đồng ý thôi, với lại sản phẩm mới được hoàn thành cũng có công của cô, Tinh Nhiên cô nên kĩ việc này, sau khi trở thành người mẫu quảng cáo cho công ty tôi,cô sẽ khá nổi tiếng và kiếm được rất nhiều tiền đó”
Tinh Nhiên chợt đứng dậy rồi nói
“Nhưng tôi không có kinh nghiệm làm người quảng cáo, anh có thể tìm người khác được không? A..tôi thấy chị Vô Dao cũng rất hợp mà, tôi nghĩ anh nên để chị ấy làm”
Vô Dao bật đứng dậy tiếp lời
“Chính vì tôi không làm nên mới để cho cô, đây là cơ hội lớn để cô giúp ích cho công ty chúng tôi, cô còn có thể được nổi tiếng sau đợt sản phẩm mới ra mắt, sau này còn có thể được các nhà đầu tư khác quan tâm đến,chẳng lẽ cơ hội như vậy mà cô muốn cho người khác hưởng sao?”
Khiết Tường bật cười
“Không cần phải căng thẳng như vậy, Tinh Nhiên nếu cô không có kinh nghiệm thì có thể học hỏi từ Vô Dao, bởi vì tôi cảm thấy cô xứng đáng dành danh hiệu người mẫu quảng cáo cho công ty tôi nên tôi mới đề xuất cô, cô nên suy nghĩ lại thì hơn”
Cô chợt nghĩ ngợi rồi nói
“Vâng, hãy để cho tôi một ít thời gian, rồi tôi sẽ trả lời anh sau”
Nghe vậy anh gật đầu tiếp lời
“Được”
Một lúc sau, Tinh Nhiên đi ra ngoài mất, Vô Dao nhìn Khiết Tường bật hỏi
“Anh có chắc cô ấy làm được không?”
Khiết Tường bật cười
“Cô ấy làm được, chỉ là thiếu tự tin thôi”
Tại văn phòng, Tinh Nhiên quay trở về bàn làm việc mình bật ngẫm nghĩ
( Mình có nên đồng ý chuyện anh Khiết Tường nói không nhỉ? Từ lúc vào công ty tới giờ mình còn chưa dám mơ tới việc sẽ được làm người mẫu quảng cáo đại diện cho công ty này nữa chứ? Mình có nên đồng ý không đây?)
Cứ thế cô ngồi suy nghĩ một hồi lâu
Tan làm, Tước Thần lái xe đưa cô về, trên xe bầu không khí im lặng dần,Tinh Nhiên thì đang ngồi mất hồn gác tay suy nghĩ gì đó, anh nhíu mày ngẫm nghĩ
( Hừ, đang nghĩ gì vậy chứ? Còn không nói chuyện với mình một tiếng)
Anh lên tiếng hỏi thử
“Em có muốn ăn gì không?”
Cô vẫn không nghe anh nói gì, trong đầu cô bây giờ chỉ đang nghĩ có nên đồng ý tham gia chuyện của Khiết Tường nói hay không? Cô lẩm bẩm tự hỏi mình
“Mình có nên đồng ý hay không nhỉ?”
Anh nheo mày hỏi
“Đồng ý cái gì?
Cô lẩm bẩm nghĩ vẫn không quan tâm đến anh
“Ưm…chuyện anh Khiết Tường nói với mình, anh ấy nói nếu mình đồng ý thì sau đó mình có thể nổi tiếng và kiếm được rất nhiều tiền,đồng ý hay không đây?”
Anh ngồi kế bên cô nheo trán ngẫm nghĩ
(Chuyện gì mà khi cô ấy đồng ý tên khốn kia thì sẽ nổi tiếng và kiếm được rất nhiều tiền?)
Anh chợt tưởng tượng ra một dàn cảnh trên đầu, đó là cảnh Khiết Tường cầu hôn Tinh Nhiên và được cô đồng ý, sau đó hai người sống hạnh phúc và Tinh Nhiên sẽ là phu nhân của Quân Thị, từ đó cô cũng sẽ được nổi tiếng và sống trong cuộc sống giàu sang, kiếm được rất nhiều tiền.
Anh nghĩ xong thì nghiếng răng thắng gấp xe lại tạo nên một tiếng “kít” kéo dài khiến Tinh Nhiên đập đầu vào ghế trước, cô nhăn mặt tỉnh lại lấp mấp
“Á…đau quá”
Rồi cô quay sang nhìn bật nhăn mặt nói lớn
“Anh…anh đã làm gì thế hả? Sao lại thắng xe đột ngột như vậy chứ?”
Anh nhìn cô nhíu mày tức giận
“Em nói đi, rốt cuộc tên họ Quân kia nói gì với em hả?”
Tinh Nhiên đơ mặt hỏi
“Anh…anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu”
Anh càng tức giận hơn
“Em còn giả vờ nữa sao? Có phải tên họ Quân kia đã nói chuyện gì đó quan trọng với em rồi chờ em đồng ý hay không hả?Nếu em đồng ý thì sẽ có một cuộc sống giàu sang và nổi tiếng phải không?”
Tinh Nhiên ngơ mặt gật đầu
“À…ừ..sao anh lại biết?”
Anh đen mặt nhìn cô bừng bừng tỏa khí hắc ám
Tinh Nhiên sửng người
(Anh ta…lại bị sao vậy?)
Anh đạp phanh lái xe thật nhanh về chung cư, kéo mạnh tay cô vào trong căn hộ mình
“A…đau quá, anh lại lên cơn à? Tự dưng tức giận rồi kéo tay tôi mạnh thế này”
Anh đẩy cô ngã xuống giường mình rồi nhanh chóng kéo nút thắt chiếc cà vạt xuống, gỡ nhẹ mấy cúc áo trên chiếc áo sơ mi rồi nghiêm mặt nói
“Nếu đã tới nước này thì anh chỉ còn cách này mới giữ được em”
Anh vứt chiếc cà vạt rồi tiến lại đè Tinh Nhiên xuống giường,cô bật sợ hãi nói
“A…ơ…anh..anh tính làm gì tôi? Anh không được làm mấy chuyện đó, không được….”
Cô giẫy giụa cào vào người anh, anh kìm chặt tay cô nghiêm mặt giận dữ
“Nằm yên, chỉ một lần thôi, anh sẽ cho mọi người thấy em chỉ có thể là người phụ nữ của một mình anh, của chính anh thôi”
Anh mạnh bạo hôn lên môi cô, cô giẫy giụa khó thở rồi cắn mạnh vào miệng anh khiến anh bật ngồi dậy sờ miệng mình, một vệt máu lăn dài ra khỏi miệng xuống cằm đau điếng,anh nghiến răng hỏi
“Hạ Tinh Nhiên, em dám cắn anh”
Cô bật khóc nhíu mày quát
“Tránh xa tôi ra tên khốn, anh dám làm mấy chuyện hạ tiện này với tôi sao?”
Anh bật tỉnh, sửng sờ nhìn thấy cô đang khóc, anh chợt đau nhói to mắt nhìn rồi tiến lại gần cô cố giải thích
“Tinh Nhiên..anh…xin lỗi, vừa rồi anh…chỉ…”
Cô lùi xa anh ra quát lớn
“Tránh xa tôi ra, anh đúng là tên điên”
Anh lấy tay đỡ trán mình cố bình tĩnh nhìn cô, cô vẫn đang khóc nhìn anh với ánh mắt căm giận, anh nghiếng răng rồi đi ra ngoài mất
30 phút sau, cô bước ra nhìn anh đang nằm trên sofa, anh bật ngồi dậy nhìn cô với ánh mắt tội lỗi nhưng lại không dám xin cô tha thứ, cô lạnh nhạt bỏ lơ anh rồi mở cửa trở về phòng mình mất
Anh nghiến răng tự hỏi
( Mình đã làm gì thế này?)
Tối hôm đó, hai người trở nên lạnh nhạt dần, anh ở trong phòng uống thật nhiều rượu, cô ở phòng mình nằm lên giường ngẫm nghĩ nhiều chuyện
( Lúc chiều mình có quá đáng với anh ta không nhỉ?)
Sáng hôm sau, cô mở cửa nhìn phòng đối diện mình
( Anh ta hôm nay không đợi ngoài cửa nữa sao?)
Cô quay mặt đi
( Thôi kệ, trừng phạt như thế thì anh ta mới không dám làm gì mình nữa)
Tại công ty, A Lục nhìn cô thắc mắc hỏi
“Cô Hạ, hôm nay anh Hàn không đi làm sao?”
Tinh Nhiêb nhìn quản lý A Lục cười gượng
“Vâng chắc là vậy”
“Này, anh chọn phim gì thế hả? Sao lại có mấy cảnh kinh dị đáng sợ này chứ?”
Anh ngây thơ nói
“Em nói không muốn xem phim tình cảm, nên anh chuyển sang thể loại phim kinh dị, em còn muốn đòi hỏi gì sao?”
Cô nhìn lên màn ảnh phim bật run sợ hãi
“Nhưng…nhưng mà…tôi rất sợ phim kinh dị,anh cố ý hay sao mà cho tôi xem nó hả?”
Anh nhìn cô mỉm cười rồi giơ tay mình lên
“Nếu sợ nắm lấy tay anh này”
Cô nhăn mặt lớn tiếng
“Anh chọn phim kinh dị là nhầm mục đích này sao? Tôi là một cô gái dũng cảm thì cần gì nắm tay anh chứ? Thể loại phim kinh dị này thì có…có là gì”
Cô cố gượng nói, vừa xem vừa che mắt mình
( Toi rồi,tối nay sao dám ngủ đây, mình ám ảnh quá)
Anh bật cười thầm
(Hừ,đáng đời em)
11:00 đêm
Ngoài rạp phim, Tinh Nhiên ôm người vì bộ phim kinh dị lúc nãy, trong đầu cô không ngừng hiện lên những con ma đáng sợ, cô ôm đầu mình cố gắng trấn an bản thân
( Không, đừng nghĩ đến nữa, đừng nghĩ đến nữa)
Anh bật cười lên tiếng
“Em cũng mệt rồi, chúng ta về thôi”
Cô bật quát
“Tất cả là tại anh, bây giờ trong đầu tôi toàn mấy cảnh kinh dị đó, tôi chẳng thèm đi về cùng anh đâu”
Anh cúi đầu xuống vai cô liền dọa
“Thế em nghĩ em tự về một mình được à, nên nhớ những chỗ tối có rất nhiều ma”
Cô sợ hãi hét lên nhíp mắt quơ tay lung tung
“Á…đừng nói nữa”
Anh bật cười rồi nắm lấy tay cô nói
“Vậy nên anh mới cho em cơ hội cuối, có chịu về cùng anh không?”
Cô bật gật đầu cam chịu
“Về, về mà”
Tại chung cư, cô mở cửa căn hộ mình thì anh bật hỏi
“Em định vào nhà như thế sao?”
Cô nheo mày
“Thì sao? Bây giờ về nhà thì anh về phòng anh, tôi về phòng tôi,anh nên nhớ nếu anh dám tự động vào nhà tôi ngủ lần nữa tôi sẽ kiện anh đấy”
Anh bật cười gian rồi dọa
“Cũng được, nhưng em không nghĩ khi em ngủ sẽ có con ma từ gầm giường bò lên ngủ cùng em à?”
Cô bật giật mình tưởng tượng rồi xanh mặt
“Anh cố tình dọa tôi đúng không?”
Anh cười nhạt
“Anh chỉ nói thế thôi, ngủ ngon”
Anh nói xong quay lưng vào căn hộ mình mất
Tối hôm đó, cô tắt đèn rồi lên giường đắp kín chăn liên tục lẩm bẩm
“Trên đời này không có ma,mình không được sợ, anh ta chỉ dọa mình thôi, làm gì có ma chứ, hư hư”
Đột nhiên có gì đó lục đục dưới gầm giường cô đang nằm, cô bật thót tim
( Không phải là có ma thật chứ? Có gì đó dưới gầm giường mình)
Tiếng rục rịch vẫn không dừng lại, lộp cộp dưới gầm giường, cô bật run lạnh người
( Lạy chúa, lạy trời cao, không có ma đúng không? Xin người hãy phù hộ cho con bình an qua đêm nay)
Cô nhíp mắt đổ mồ hôi lạnh rồi mở mắt ra
( Mình không thể ngủ được, có gì đó đang ở dưới gầm giường, không phải là một con ma đáng sợ chứ?)
Cô lạnh người cố gắng chạy thật nhanh lại mở cửa mình ra, gõ mạnh cửa căn hộ anh gọi lớn
“Anh mở cửa ra nhanh đi, tôi sợ quá, tôi không ngủ được”
Anh bỗng mở cửa ra nhìn cô hỏi
“Chuyện gì vậy?”
Tinh Nhiên bật khóc sợ hãi dụi mắt mình
“Có gì đó dưới gầm giường tôi, thật đấy”
Anh đi vào nhà cô chợt bật đèn lên, anh nhìn xung quanh rồi nhìn sang cô nói
“Có gì đâu chứ?”
Cô dụi nước mắt mình tiếp lời, trạng thái vẫn còn hoang mang
“Có cái gì đó dưới gầm giường tôi, nó phát ra tiếng động mãi”
Anh chợt đi lại gầm giường rồi thấy một con chuột chạy ra ngoài mất, anh cười thầm
( ha, vui rồi đây)
Anh quay lại nhìn cô rồi tiếp lời
“Dưới gầm giường em có một con ma, nhưng anh vừa vào thì nó đã chạy rồi”
Tinh Nhiên giật mình
“Thật sao? Sao lại có ma chứ? Không lẽ căn hộ tôi thuê có vấn đề à? Nhưng trước giờ có dấu hiệu gì đâu?”
Anh bật cười rồi biện nói
“Em không biết rồi, trước khi em chuyển đến đây sống, có một người đàn ông đã chết ở chính căn hộ này, ông ta là một tên biến thái”
Cô giật mình sợ hãi
“Gì chứ? Có người đã chết ở đây sao? Anh không lừa tôi đúng không?”
Anh ngây thơ nói
“Anh lừa em làm gì? Do mọi chuyện xảy ra mấy năm trước, em mới chuyển đến đây nên không biết, người đàn ông đã chết đó là do bị một người phụ nữ giết, từ đó về sau ông ta không được siêu thoát nên lãng vãng quanh trong căn phòng này và rất căm hận phụ nữ, vì em là phụ nữ lại sống một mình nên ông ta mới quấy nhiễu em”
Cô liền ngẫm nghĩ rồi hỏi
“Vậy có cách nào để ông ta không làm phiền tôi không? Tôi sẽ đốt cho ông ta thật nhiều vàng mã ở phòng này”
Anh bật cười nhẹ
“Chỉ cần có đàn ông là ông ta sẽ không dám làm gì em, ông ta không cần vàng mã đâu”
Cô bật lẩm bẩm
“Ý anh là…tôi phải…”
Anh cười gian
“Nếu em không muốn ông ta quấy nhiễu mỗi đêm thì em nên ngủ cạnh anh”
Cô nheo mày
“Tôi không muốn, anh là tên cuồng biến thái, anh nghĩ tôi sẽ cho anh vào phòng tôi sao?”
Anh nhếch môi
“Vậy thì em cứ cố nhắm mắt ngủ đi, anh về phòng mình đây, nếu em bị ông ta quấy nhiễu lần nữa thì đừng gọi anh nữa đấy”
Anh quay mặt mở cửa định ra ngoài thì Tinh Nhiên chợt kéo nhẹ áo anh, ánh mắt cầu xin đáng thương
“Đừng, xin anh…tôi không thể ngủ một mình được, tôi rất sợ”
Anh cười thầm nói
“Vậy ý em bây giờ là sao đây?”
Tinh Nhiên nhìn anh với ánh mắt đáng thương, ánh mắt rưng rưng nước mắt
“Cầu xin anh hãy ở lại phòng tôi đêm nay”
Anh sờ tay lên khóe miệng mình bật cười
“Được thôi”
Một lúc sau, cô nheo mày nói
“Anh ngủ trên sofa đi, tôi sẽ ngủ trên giường mình, nếu tôi thấy sợ tôi sẽ gọi anh dậy”
Anh nheo mày hỏi
“Đây là cách em trả ơn anh sao?Nếu vậy thì anh thà quay về phòng mình và ngủ trên giường của mình có phải sướng hơn là nằm sofa không?”
Cô tiếp lời
“Anh không vì tôi mà chịu thiệt một chút sao?”
Anh lại nheo mày hỏi ngược lại
“Sao anh phải vì em mà chịu thiệt chứ?”
Cô liếc mắt nhìn chỗ khác gượng nói
“Thì…anh nói là anh có tình cảm với tôi mà”
Anh bật cười tiến lại gần cô
“Nhưng em không có tình cảm với anh, thì sao anh phải chịu thiệt chứ?”
Cô nheo trán
“Anh có phải là đàn ông không? Chỉ vì tôi một chút thôi mà cũng tính toán, chỉ qua đêm nay thôi tôi sẽ không cần anh nữa”
Anh cúi xuống ngang mặt cô đang ngồi trên giường cười nhẹ
“Được, em hôn anh một cái, anh liền không tính toán với em còn đồng ý ở phòng em suốt đêm nay”
Cô đỏ mặt nằm xuống kéo chăn lại kín bưng hỏi
“Anh lại lên cơn à?”
Anh lại tiếp lời
“Nếu em không làm thì anh về phòng vậy”
Anh đứng dậy cố tình định đi mất thì cô ngồi dậy đi lại níu kéo tay anh
“Khoan khoan đã…anh đừng đi, tôi rất sợ ở một mình mà”
Anh nhìn cô bật nói
“Ngoan ngoãn cho anh một cái hôn, anh sẽ không đi”
Cô gượng mặt ngẫm nghĩ một hồi
( Chỉ cần hôn anh ta một cái thì có mất mát gì đâu còn hơn là sợ hãi cả đêm chẳng ngủ được gì)
Cô nghĩ xong nhìn anh nói
“Được, một cái hôn thôi chứ gì?”
Ngay lúc đó cô nhón chân nhíp mắt hôn nhẹ lên má anh nhưng anh liền nói
“Không phải chỗ này”
Rồi anh quay lại đặt nhẹ môi lên môi cô, ánh mắt xảo huyệt vừa hôn vừa nói
“Chỗ này mới đúng”
Cô tròn mắt sửng sờ lùi về phía sau vài bước lớn tiếng
“Tên chết tiệt, thế là anh được hai cái hôn rồi còn gì? Đồ ăn gian”
Anh lấy ngón tay đặt lên môi mình liếm nhẹ bật cười
“Ai bảo em hôn sai chỗ nên anh lời thêm một cái”
Cô đỏ mặt lấp mấp
“Tôi..tôi đã làm theo những gì anh bảo rồi, bây giờ anh không được để tôi một mình đâu”
Anh gật đầu nhẹ
“Ừ”
Tối hôm đấy, anh ngồi cạnh giường cô đang ngủ, cười thầm
( Cô gái này ngốc thật, nếu biết mình lừa cô ấy chắc vui lắm đây)
Sáng hôm sau, tôi đi trên dãy hành lang chung cư thở phào tay vỗ nhẹ ngực mình
“May là hôm qua anh ta ở cạnh mình xuống đêm, nếu không mình sợ đến mức không thể ngủ được rồi”
Cô mỉm cười nhẹ rồi chợt thấy một bà lão đang đi xuống cầu thang, cô liền chạy tới đỡ lấy bà lão hỏi
“Bà ơi, có sao không? Cháu giúp bà xuống cầu thang nhé”
Bà lão mỉm cười hiền hậu đáp
“Cảm ơn cháu, cháu là một người tốt bụng”
Cô vừa đi vừa đỡ bà lão xuống cầu thang thì chợt hỏi
“Bà ơi, bà sống ở đây lâu chưa?”
Bà lão bật cười
“Bà sống ở đây được 10 năm rồi”
Cô tiếp hỏi
“Vậy bà có biết vụ người đàn ông chết trong chung cư này không?”
Bà lão ngạc nhiên
“Hửm? Người đàn ông nào?”
Cô tiếp lời
“Là một gã đàn ông biến thái và bị giết bởi một phụ nữ, có phải lúc trước ông ta chết ở phòng 502 không ạ?”
Bà lão nheo mày nói
“Cô gái, làm gì có chuyện đó chứ? Chung cư này trước giờ luôn yên ắng, sao lại có người chết được”
Tinh Nhiên bật gượng lấp mấp
“Không…không có ai chết sao?”
Bà lão bật hỏi
“Là ai đã nói cháu như thế? Bà sống ở đây đã 10 năm chưa từng nghe có chuyện người nào chết ở đây”
Cô lại cười gượng
“À không, có một người đã trêu dọa cháu nên cháu mới tưởng”
Một lúc sau khi đỡ bà lão xuống cầu thang xong cô nghiến răng chạy thật nhanh vào phòng mình,ném gối vào mặt anh đang ngủ quát lớn
“Đồ chết bầm, sao anh dám lừa tôi hả?”
Anh mở mắt ra nheo trán hỏi
“Em làm gì vậy?”
Cô nhíu mày tức giận
“Anh còn dám hỏi tôi sao? Chuyện anh nói hoàn toàn không có thật, có một bà lão đã nói cho tôi biết ở đây chưa từng có ai chết cả, anh bịa ra câu chuyện dài dòng như thế chỉ được để vào được phòng tôi đúng không?”
Anh bật cười
“Thế em muốn sao đây? Tuy câu chuyện đó là do anh nghĩ ra, nhưng em là người cầu xin anh ở lại phòng em đấy chứ”
Cô nhăn mặt kéo tay anh ra
“Tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa đâu, mau ra khỏi phòng tôi ngay”
Cô đẩy anh ra ngoài phòng mất rồi đóng cửa thật chặt vò đầu mình tức tối
“Sao mình lại bị anh ta lừa chứ? Tức quá đi”
Anh đứng ngoài cửa cười nhẹ
( ha, để xem khi nào em mới chịu chấp nhận anh đây)
Tại công ty CPF
Trong văn phòng làm việc, cô nhìn vào màn hình máy tính làm việc, nheo trán mình nghĩ
( Anh ta không làm việc mà định ngồi ngắm mình nên chừng nào đây?)
Kế bàn cô, anh nằm dài trên bàn ngắm cô một hồi rồi mỉm cười nhắm mắt lại ngủ dần, cô chợt liếc nhìn sang anh nheo mày lại tự ngẫm nghĩ
( Anh ta ngủ rồi sao? Hừ tên lười biếng này, đến đây mà không chịu làm việc, mà cũng phải,đêm qua anh ta ngủ dưới đất cạnh giường mình cả đêm mà, cho anh ngủ một lát vậy)
Cô mỉm cười nhẹ rồi tiếp tục làm việc của mình
A Lục chợt đi lại chòm xuống vai cô nói khẽ
“Cô Hạ, Quân Tổng bảo cô lên phòng làm việc anh ấy một lát, vì tôi thấy anh ta ngủ rồi nên tôi mới dám đi đến gọi cô đấy”
Cô đứng dậy mỉm cười đáp
“À vâng…”
A Lục xua tay vội nói
“Cô đi nhanh đi, Quân Tổng đã chờ cô nãy giờ rồi đấy”
Cô nhanh chân đi mất, A Lục thở dài
( Hi vọng cô Hạ quay lại trước khi anh ta thức dậy, nếu không anh ta sẽ nắm cổ áo mình tra hỏi mất)
Tại phòng làm việc của Quân Tổng, cô bước vào thì ngạc nhiên, không chỉ có Khiết Tường mà Vô Dao cũng đang ở đó, cô lại bật nói
“Khiết Tường, anh gọi tôi lên đây là có việc gì sao?”
Vô Dao chợt ngạc nhiên nhìn cô nghĩ
(Sao cô gái này có thể gọi tên anh Tường được chứ?)
Khiết Tường bật cười
“Tinh Nhiên, cô ngồi đi, tôi muốn thảo luận với cô một chuyện”
Cô chợt ngồi xuống ghế, Khiết Tường tiếp lời
“Thật ra 2 tuần nữa là sản phẩm mới sẽ được ra mắt, tôi muốn cô làm người mẫu đại diện quảng cáo cho sản phẩm mới của tôi có được không?”
Cô bật ngạc nhiên
“Ưm…nhưng chuyện này…tôi sao có thể…”
Khiết Tường bật cười tiếp lời
“Tôi và Vô Dao đã bàn bạc xong cả rồi chỉ còn đợi cô đồng ý thôi, với lại sản phẩm mới được hoàn thành cũng có công của cô, Tinh Nhiên cô nên kĩ việc này, sau khi trở thành người mẫu quảng cáo cho công ty tôi,cô sẽ khá nổi tiếng và kiếm được rất nhiều tiền đó”
Tinh Nhiên chợt đứng dậy rồi nói
“Nhưng tôi không có kinh nghiệm làm người quảng cáo, anh có thể tìm người khác được không? A..tôi thấy chị Vô Dao cũng rất hợp mà, tôi nghĩ anh nên để chị ấy làm”
Vô Dao bật đứng dậy tiếp lời
“Chính vì tôi không làm nên mới để cho cô, đây là cơ hội lớn để cô giúp ích cho công ty chúng tôi, cô còn có thể được nổi tiếng sau đợt sản phẩm mới ra mắt, sau này còn có thể được các nhà đầu tư khác quan tâm đến,chẳng lẽ cơ hội như vậy mà cô muốn cho người khác hưởng sao?”
Khiết Tường bật cười
“Không cần phải căng thẳng như vậy, Tinh Nhiên nếu cô không có kinh nghiệm thì có thể học hỏi từ Vô Dao, bởi vì tôi cảm thấy cô xứng đáng dành danh hiệu người mẫu quảng cáo cho công ty tôi nên tôi mới đề xuất cô, cô nên suy nghĩ lại thì hơn”
Cô chợt nghĩ ngợi rồi nói
“Vâng, hãy để cho tôi một ít thời gian, rồi tôi sẽ trả lời anh sau”
Nghe vậy anh gật đầu tiếp lời
“Được”
Một lúc sau, Tinh Nhiên đi ra ngoài mất, Vô Dao nhìn Khiết Tường bật hỏi
“Anh có chắc cô ấy làm được không?”
Khiết Tường bật cười
“Cô ấy làm được, chỉ là thiếu tự tin thôi”
Tại văn phòng, Tinh Nhiên quay trở về bàn làm việc mình bật ngẫm nghĩ
( Mình có nên đồng ý chuyện anh Khiết Tường nói không nhỉ? Từ lúc vào công ty tới giờ mình còn chưa dám mơ tới việc sẽ được làm người mẫu quảng cáo đại diện cho công ty này nữa chứ? Mình có nên đồng ý không đây?)
Cứ thế cô ngồi suy nghĩ một hồi lâu
Tan làm, Tước Thần lái xe đưa cô về, trên xe bầu không khí im lặng dần,Tinh Nhiên thì đang ngồi mất hồn gác tay suy nghĩ gì đó, anh nhíu mày ngẫm nghĩ
( Hừ, đang nghĩ gì vậy chứ? Còn không nói chuyện với mình một tiếng)
Anh lên tiếng hỏi thử
“Em có muốn ăn gì không?”
Cô vẫn không nghe anh nói gì, trong đầu cô bây giờ chỉ đang nghĩ có nên đồng ý tham gia chuyện của Khiết Tường nói hay không? Cô lẩm bẩm tự hỏi mình
“Mình có nên đồng ý hay không nhỉ?”
Anh nheo mày hỏi
“Đồng ý cái gì?
Cô lẩm bẩm nghĩ vẫn không quan tâm đến anh
“Ưm…chuyện anh Khiết Tường nói với mình, anh ấy nói nếu mình đồng ý thì sau đó mình có thể nổi tiếng và kiếm được rất nhiều tiền,đồng ý hay không đây?”
Anh ngồi kế bên cô nheo trán ngẫm nghĩ
(Chuyện gì mà khi cô ấy đồng ý tên khốn kia thì sẽ nổi tiếng và kiếm được rất nhiều tiền?)
Anh chợt tưởng tượng ra một dàn cảnh trên đầu, đó là cảnh Khiết Tường cầu hôn Tinh Nhiên và được cô đồng ý, sau đó hai người sống hạnh phúc và Tinh Nhiên sẽ là phu nhân của Quân Thị, từ đó cô cũng sẽ được nổi tiếng và sống trong cuộc sống giàu sang, kiếm được rất nhiều tiền.
Anh nghĩ xong thì nghiếng răng thắng gấp xe lại tạo nên một tiếng “kít” kéo dài khiến Tinh Nhiên đập đầu vào ghế trước, cô nhăn mặt tỉnh lại lấp mấp
“Á…đau quá”
Rồi cô quay sang nhìn bật nhăn mặt nói lớn
“Anh…anh đã làm gì thế hả? Sao lại thắng xe đột ngột như vậy chứ?”
Anh nhìn cô nhíu mày tức giận
“Em nói đi, rốt cuộc tên họ Quân kia nói gì với em hả?”
Tinh Nhiên đơ mặt hỏi
“Anh…anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu”
Anh càng tức giận hơn
“Em còn giả vờ nữa sao? Có phải tên họ Quân kia đã nói chuyện gì đó quan trọng với em rồi chờ em đồng ý hay không hả?Nếu em đồng ý thì sẽ có một cuộc sống giàu sang và nổi tiếng phải không?”
Tinh Nhiên ngơ mặt gật đầu
“À…ừ..sao anh lại biết?”
Anh đen mặt nhìn cô bừng bừng tỏa khí hắc ám
Tinh Nhiên sửng người
(Anh ta…lại bị sao vậy?)
Anh đạp phanh lái xe thật nhanh về chung cư, kéo mạnh tay cô vào trong căn hộ mình
“A…đau quá, anh lại lên cơn à? Tự dưng tức giận rồi kéo tay tôi mạnh thế này”
Anh đẩy cô ngã xuống giường mình rồi nhanh chóng kéo nút thắt chiếc cà vạt xuống, gỡ nhẹ mấy cúc áo trên chiếc áo sơ mi rồi nghiêm mặt nói
“Nếu đã tới nước này thì anh chỉ còn cách này mới giữ được em”
Anh vứt chiếc cà vạt rồi tiến lại đè Tinh Nhiên xuống giường,cô bật sợ hãi nói
“A…ơ…anh..anh tính làm gì tôi? Anh không được làm mấy chuyện đó, không được….”
Cô giẫy giụa cào vào người anh, anh kìm chặt tay cô nghiêm mặt giận dữ
“Nằm yên, chỉ một lần thôi, anh sẽ cho mọi người thấy em chỉ có thể là người phụ nữ của một mình anh, của chính anh thôi”
Anh mạnh bạo hôn lên môi cô, cô giẫy giụa khó thở rồi cắn mạnh vào miệng anh khiến anh bật ngồi dậy sờ miệng mình, một vệt máu lăn dài ra khỏi miệng xuống cằm đau điếng,anh nghiến răng hỏi
“Hạ Tinh Nhiên, em dám cắn anh”
Cô bật khóc nhíu mày quát
“Tránh xa tôi ra tên khốn, anh dám làm mấy chuyện hạ tiện này với tôi sao?”
Anh bật tỉnh, sửng sờ nhìn thấy cô đang khóc, anh chợt đau nhói to mắt nhìn rồi tiến lại gần cô cố giải thích
“Tinh Nhiên..anh…xin lỗi, vừa rồi anh…chỉ…”
Cô lùi xa anh ra quát lớn
“Tránh xa tôi ra, anh đúng là tên điên”
Anh lấy tay đỡ trán mình cố bình tĩnh nhìn cô, cô vẫn đang khóc nhìn anh với ánh mắt căm giận, anh nghiếng răng rồi đi ra ngoài mất
30 phút sau, cô bước ra nhìn anh đang nằm trên sofa, anh bật ngồi dậy nhìn cô với ánh mắt tội lỗi nhưng lại không dám xin cô tha thứ, cô lạnh nhạt bỏ lơ anh rồi mở cửa trở về phòng mình mất
Anh nghiến răng tự hỏi
( Mình đã làm gì thế này?)
Tối hôm đó, hai người trở nên lạnh nhạt dần, anh ở trong phòng uống thật nhiều rượu, cô ở phòng mình nằm lên giường ngẫm nghĩ nhiều chuyện
( Lúc chiều mình có quá đáng với anh ta không nhỉ?)
Sáng hôm sau, cô mở cửa nhìn phòng đối diện mình
( Anh ta hôm nay không đợi ngoài cửa nữa sao?)
Cô quay mặt đi
( Thôi kệ, trừng phạt như thế thì anh ta mới không dám làm gì mình nữa)
Tại công ty, A Lục nhìn cô thắc mắc hỏi
“Cô Hạ, hôm nay anh Hàn không đi làm sao?”
Tinh Nhiêb nhìn quản lý A Lục cười gượng
“Vâng chắc là vậy”
Bình luận facebook