• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New SÁT THỦ CỦA MÙI HƯƠNG (1 Viewer)

  • Chương 29-30

Hai tên đó dẫn cô vào trong, cô chợt nhìn phong cảnh náo nhiệt của chốn ăn chơi lạ lẫm xung quanh thì hai tên đó nhìn cô cười tiếp lời


“Vì cô em khá xinh đẹp nên tối nay cùng bọn anh chơi đùa chút nhé”


Chúng kéo cô ngồi vào chiếc ghế dài gần đó rồi cười lớn, cô chợt lên tiếng


“A…xin lỗi tôi không định vào đây để chơi, tôi muốn ra ngoài”


Hai tên kia nhếch miệng cười


“Cô em đứng trước quán bar nhìn lâu thế kia mà nói là không muốn vào à, bọn anh đã đưa em vào trong rồi thì cũng nên có chút chiêu đãi chứ?”


Chúng ngồi sát hai bên cô rồi cầm ly rượu đưa cho cô tiếp lời


“Cô em uống đi, ngon lắm đấy”


Tinh Nhiên nhăn mặt đẩy ly rượu ra nói


“Không…tôi không uống rượu, tôi chỉ muốn ra ngoài”


Cô đứng dậy định đi thì một tên kéo mạnh tay cô lại rồi hắn nghiêm mặt lớn giọng nói


“Đã vào đây rồi cô em còn nghĩ có ý định ra ngoài sao? Ngồi xuống tiếp rượu cho bọn anh đi, nếu không bọn này không nhẹ tay đâu, cho dù đó là phụ nữ”


Cô cố giựt tay ra phản kháng thì hắn kéo chặt hơn


“Không, thả tôi ra, tôi không muốn tiếp rượu gì hết”


Sau một hồi giằng co,cô vùng vẫy rồi ngã ra phía sau đụng phải rất nhiều người, trong đó có một cô gái xỏ khuyên, mái tóc nhuộm vàng bị cô đụng trúng nên cô ta ngã nhào vào bàn rượu trước mặt làm quán bar bị náo loạn,cô ta đứng dậy quay lại nhăn mặt quát lớn


“Làm gì thế hả?”


Cô cố đứng dậy nhìn cô gái đó giơ hai tay vô tội


“A…xin lỗi, tôi không cố ý”


Cô gái đó quát lên


“Xin lỗi là xong sao? Cô có biết cô đã làm bẩn quần áo hàng hiệu của tôi không hả? Nếu không đền tiền thì đừng hòng rời khỏi đây”


Cô sửng sờ chỉ tay hai tên kia nói


“Nhưng tại 2 tên này kéo tay tôi nên tôi mới ngã vào người cô, tôi thật sự không cố ý làm cô ngã đâu”


Hai tên kia bật sợ hãi trở mặt


“Cô nói gì thế hả? Chính cô tự ý ngã vào người khác còn đổ lỗi cho tụi này à”


Cô lớn tiếng nhìn hai tên kia nói tiếp


“Nhưng nếu không tại 2 người thì tôi đâu có ngã vào người khác như thế, nếu cô muốn đền thì cứ đòi hai người kia đi nhé, tôi phải đi đây”


Cô dứt lời định đi thì cô gái đó kéo tay tôi lại, cô ta nhăn mặt lớn tiếng


“Cô định xảo biện à, rõ ràng người ngã vào tôi là cô, tôi bắt cô đền thì cô phải đền”


Cô cố kéo tay lại nhăn mặt nói


“Buông tôi ra, tôi không có tiền đền đâu”


Cả đám người vây lại ức hiếp một mình Tinh Nhiên, cô cố thoát khỏi nhưng không thành


“Đã vào bar mà không có tiền thì phải làm cuộc chơi cho tụi này”


Cô gái kia quay mặt lại nhìn đám thanh niên cạnh mình bật nhếch môi nói


“Mấy anh kéo nó đi làm hầu bàn cho chúng ta, chắc sẽ vui lắm”


Nói xong đám thanh niên đó bật cười đi đến kéo tay cô, cô hét lên


“Không, mấy người buông tôi ra”


Ngay tại đó, anh đang ngồi trên chiếc ghế thản nhiên uống rượu nhìn cô


( Con nhóc này đi theo mình đến đây làm gì để chuốc thêm rắc rối thế không biết)


Anh đứng dậy đi lại rồi kéo tay cô, mấy tên thanh niên kia nhăn mặt hỏi


“Làm gì vậy?”


“Mày là ai?”


Cô nhìn anh với ánh mắt đáng thương bật nói


“Ơ…anh mau giúp tôi với”


Anh bật cười rồi nhìn đám thanh niên, ánh mắt ma mị


“Xin lỗi, cô gái này là con gái duy nhất của một ông chủ giàu có lớn nhất ở đây, vô tình đi lạc vào quán bar này và gây chút rắc rối,nếu các người muốn đòi tiền thì cứ đến gặp ông ấy, không chừng còn có thể lấy được khá nhiều tiền từ tay ông ta nữa”


Cô gái xỏ khuyên kia nhíu mày


“Cô ta có thật là con gái của một người giàu có không?”


Anh bật cười


“Tôi lừa các người làm gì? Yên tâm tôi sẽ là người dẫn đường, chỉ cần mấy người đưa ít phí dẫn đường là được”


Hai tên kia bật đi đến cười nói


“Thì ra cô gái này là tiểu thư nhà giàu có, hai chúng tôi cũng muốn đi theo để đòi tiền bồi thường vì cô ta làm hỏng bầu không khí vui vẻ của chúng tôi”


Tinh Nhiên nhăn mặt


“Hừ, hai người đẩy ngã tôi bây giờ lại còn đòi tiền bồi thường sao?”


Anh bật cười nhìn hai tên kia


“Được thôi, nếu muốn thì cứ đi theo tôi”


Một lát sau, trên đường, anh và Tinh Nhiên đi phía trước đám người kia


Cô chợt nhìn anh giơ tay nói nhỏ


“Này, anh định làm gì? Còn nói tôi là con gái của một ông chủ giàu có gì đó nữa chứ?”


Anh vừa đi vừa nói nhỏ


“Tốt nhất cô nên làm theo chỉ dẫn của tôi, nếu gây phiền phức tôi không thể cứu cô được đâu”


Cô bật im lặng gật đầu ngẫm nghĩ


( hiện giờ mình chỉ có thể tin tưởng anh ta thôi)


Đám người đi phía sau nhìn nhau thì thầm, một tên lên tiếng


“Này, tên áo đen dẫn đường bí ẩn kia có đáng tin hay không? Trông hắn có vẻ không đáng tin cho lắm”


Tên kia tiếp lời


“Hắn đã dẫn đường còn đòi phí mấy ngàn tệ, chúng ta đều đưa cho hắn cả rồi”


Cô gái kia tiếp lời


“Yên tâm đi, hắn đang trong tầm ngắm của chúng ta, nếu hắn lừa chúng ta thì chúng ta sẽ cho hắn bài học, dù gì bên chúng ta đông người hơn thì lo gì”


Đi một đoạn đường, anh chợt dừng chân trước một ngôi biệt thự lớn rồi nhìn đám người kia bật nói


“Tới rồi, đây là nhà của cô gái này”


Cô gái xỏ khuyên trong đám người kia nhíu mày


“Thật sao? Vậy bảo cô ta mở cổng đi”


Anh bật cười rồi lấy ra một chiếc chìa khóa


“Để tôi mở cho, vừa rồi tôi mới thuyết phục cô ấy đưa chìa khóa cho tôi, có lẽ cô ấy hơi sợ nên không thể tự mình mở cổng được”


Cô gái xỏ khuyên kia nhíu mày


“Vậy mau mở cửa rồi dẫn đường đi”


Anh đi đến lấy chìa khóa mở cổng ra rồi bật nói


“Vào thôi”


Đám người kia tin tưởng dần rồi theo anh vào trong, anh chợt dừng chân rồi quay lại


“Khoan đã, dù gì cô gái này cũng không cần nữa, để cô ấy đi đi, tôi sẽ đưa mấy người vào trong gặp lão già giàu có kia để lấy tiền”


Đám người nhìn nhau rồi gật đầu


“Được, xem như bọn tôi tin anh”


Anh mỉm cười rồi đi đến gần Tinh Nhiên nói nhỏ


“Ra cổng đợi tôi”


Cô gật đầu rồi anh dẫn đám người kia đi đến cửa chính của căn biệt thự


Phía trong căn biệt thự, cô giúp việc đi lại gần một ông già đang ngồi trên ghế uống trà bật nói


“Lão gia, bên ngoài có nhóm người lạ đang đi vào biệt thự”


Người đàn ông cao tuổi đó bật đứng dậy nhìn ra về phía cửa sổ thì thấy anh và một nhóm người đi đằng sau, ông quay lại nhìn cô giúp việc


“Tại sao chúng lại vào được căn biệt thự này?”


Cô giúp việc tiếp lời


“Tôi cũng không biết, ngoài người nhà gồm đại thiếu gia và tiểu thư ra thì không ai có chìa khóa vào cổng hết”


Người đàn ông cao tuổi đó bật nói


“Mau ra xem chúng đến làm gì?”


Cô giúp việc gật đầu


“Vâng”


Rồi cô đi mất.


Tại cửa chính, cô giúp việc chợt mở cửa ra nhìn anh và đám người kia bật hỏi


“Mấy người là ai? Sao lại vào được biệt thự này?”


Anh mỉm cười nói


“Bọn tôi là bạn của đại thiếu gia mấy người, chúng tôi muốn vào gặp lão gia của căn biệt thự này có chuyện cần nói”


Cô giúp việc tiếp lời


“Nhưng sao mấy người lại vào được đây?”


Anh tiếp lời


“Là đại thiếu gia mấy người đưa tôi chìa khóa nên chúng tôi mới vào được”


Cô giúp việc nghe xong bật nói


“Vậy mấy người chờ một lát,tôi sẽ đi thông báo cho lão gia”


Cô giúp việc đi mất, đám người kia chợt nhíu mày nhìn anh hỏi


“Này, lúc nãy anh vừa nói chìa khóa này là lấy từ cô con gái của chủ căn biệt thự này mà, bây giờ sao lại nói lấy nó từ tên đại thiếu gia nào đó?”


Anh bật cười


“Nếu muốn lấy được nhiều tiền bồi thường từ lão già kia thì mấy người nên nghe lời tôi, cứ nói mấy người là bạn của đại thiếu gia nhà này và đến để đòi tiền vì con trai ông ta đã làm tổn thất mấy người một số tiền lớn, đừng lo lão già này là người rất dễ tin tưởng người khác, mấy người càng nói nhiều thì ông ta sẽ đưa khá nhiều tiền”


Đám người kia nhìn nhau rồi nói


“Được, có phải anh cũng có mục đích muốn lừa tiền từ ông già đó?”


Anh mỉm cười


“Phải,nhưng tôi chỉ lấy một ít, còn phần còn lại mấy người sẽ được hưởng hết”


Cô giúp việc chợt đi ra nói


“Lão gia đã cho phép, mời mọi người vào”


Anh và đám người kia vào trong, một tên sáng mắt lên tiếng


“Ôi, bên trong rộng quá, quả nhiên chủ căn biệt thự này là một người giàu có”


Một tên tiếp lời


“Lần này chúng ta câu được cá lớn rồi, nhất định phải lấy thật nhiều tiền mới được”


Cô gái xỏ khuyên kia bật mừng rỡ


“Có tiền rồi tôi sẽ đi mua cho mình một cái túi xách mới cũng nên”


Một lát sau, người đàn ông cao tuổi đó chợt đi ra


“Mấy cô cậu nói là bạn của con trai tôi? Có thật không?”


Đám người phía sau anh chợt gật đầu lia lịa


“Vâng, tôi là bạn của con trai ông, chúng tôi đến đây là muốn được bồi thường”


Người đàn ông cao tuổi chợt ngạc nhiên hỏi


“Bồi thường?Lí do là gì?”


Cô gái kia đứng dậy nhíu mày chỉ vào bộ quần áo đang mặc bị bẩn lên nói


“Ông nhìn đồ tôi xem, hắn đã làm bộ quần áo đắt tiền của tôi bị bẩn đó, tôi muốn ông đền cho chúng tôi”


Mấy tên kia cũng đứng lên biện lí do để lấy được nhiều tiền bồi thường


“Đúng vậy, hắn còn làm hỏng con xe tôi vừa mới mua nữa”


“Con trai ông còn phá rối bàn tiệc của chúng tôi, tổng số tổn thất của chúng tôi không nhỏ đâu”


Lúc này Tước Thần thản nhiên ngồi trên ghế phòng khách gác chân chống tay lên má bật nhếch môi nghĩ


( hừ, mấy tên này đúng là giỏi bịa chuyện để lừa đảo một ông già giàu có mà)


Người đàn ông lớn tuổi kia tiếp lời


“Tôi thừa nhận con trai tôi đúng là một thằng hư hỏng, nó đã làm không ít việc tổn thất cho nhiều người rồi, mấy cô cậu nói là bạn của con trai tôi vậy nói tên nó ra xem nào, như thế tôi mới có thể tin tưởng các cô cậu và bồi thường cho các cô cậu được”


Đám người kia bật đờ người rồi nhìn Tước Thần thì thầm


“Này, tên con trai ông ta là gì hả? Chắc chắn anh biết đúng không?”


Anh bật cười nhẹ rồi lờ đám người ngoài sau mình nhìn ông già kia nói


“Con trai ông là Mã Tư Đạt, 22 tuổi, tuy là người thừa kế của tập đoàn Mã Thị nhưng anh ta là một người hư hỏng, chẳng ra gì, hay tụ tập ăn chơi các nơi đúng không?”


Người đàn ông cao tuổi kia bật ngạc nhiên


“Xem ra cậu biết rất rõ về con trai tôi, cậu đúng thật sự là bạn của nó sao?”


Anh đứng dậy bỏ hai tay vào túi quần rồi tiếp lời


“Phải, hiện tại con trai ông đang bị người của quán bar giam giữ, nếu ông muốn con trai ông quay về bình an thì mau đưa tiền bồi thường cho chúng tôi nếu không sau đêm nay tập đoàn Mã Thị của ông sẽ mất đi người thừa kế đấy”


Người đàn ông kia bật tin dần


“Được, nhưng con trai tôi có đúng là đang ở quán bar như cậu nói”


Anh chợt lấy điện thoại ra rồi bật lên, màn hình điện thoại anh hiện lên ảnh của con trai ông ta đang ngủ say ở quán bar, ông ta chợt tin dần lên tiếng


“Được mấy cô cậu muốn bao nhiêu? Chỉ cần con trai tôi bình an là được”


Phía bên ngoài cổng biệt thự, Tinh Nhiên dựa lưng vào cổng chờ lẩm bẩm lo lắng


“Anh ta đã vào đó hơn 30 phút rồi, không biết có sao không?”


Một lát sau, ông già kia để trên bàn một số tiền lớn, anh xếp tiền lại rồi bỏ dần vào một bao tiền mỉm cười nói


“Tốt lắm, xem như đủ tiền rồi”


Lão già kia chợt nói


“Tiền đã đưa cho cậu cả rồi, mau chỉ đường đến quán bar đó đi, tôi sẽ nhờ người mang Tư Đạt trở về”


Anh bật cười


“Được, về việc dẫn đường thì mấy người sau lưng tôi sẽ dẫn đường cho người của ông đến quán bar đó”


Đám người kia bật ngạc nhiên


“Anh nói gì vậy? Sao chúng tôi lại là người dẫn đường?”


“Bọn tôi đến đây chỉ để lấy tiền bồi thường”


“Phải,người dẫn đường đáng ra phải là anh mới đúng”


Anh đứng dậy nhìn đám người kia thì thầm


“Làm theo đi, hiện tại tiền tôi đang giữ trong tay, mấy người muốn được chia một ít thì mau diễn hết vở kịch này”


Mấy tên kia chợt gật đầu


“Được thôi”


Một lúc sau, cả đám đi ra cổng, Tinh Nhiên chợt ngạc nhiên nhìn


( Họ ra rồi sao? Rốt cuộc họ đã làm gì trong đó?)


Anh đi ra chợt nhìn Tinh Nhiên ở cổng rồi nói


“Đi thôi”


Cô ngạc nhiên hỏi


“Đi đâu?”


Anh tiếp lời


“Trở về quán bar lúc nãy”


Mấy tên đồng lõa thì thầm nhau


“Nãy giờ tôi cảm thấy chúng ta như đang bị lừa vậy?”


Cô gái xỏ khuyên trong đám đó chợt nói


“Chúng ta đã diễn gần hết kịch nhưng tiền thì đang nằm trong tay tên áo đen kia, hoàn toàn không có cách lấy, trừ khi đến quán bar hắn mới chịu giao cho chúng ta”


Một tên lên tiếng thì thầm


“Cô nói nhỏ thôi, người của ông già kia phái đi để đưa con trai ông ta về, họ đang đi phía sau chúng ta kìa”


Cô gái xỏ khuyên đó chợt nhíu mày


“Hừ, đã lấy được tiền rồi sợ gì chứ? Chỉ sợ tên áo đen đang giữ tiền kia có đưa cho chúng ta không?”


Phía trên anh và Tinh Nhiên, Tinh Nhiên nhìn anh thì thầm


“Này, anh chắc là ổn chứ? Sao tôi lại thấy đám người ngoài sau đang nghi ngờ chúng ta”


Anh nhếch môi


“Yên tâm đi, với lại một lát nữa tôi phải nhờ đến cô rồi”


Tinh Nhiên ngạc nhiên


“Hửm?”


Tại quán bar, anh dừng chân rồi nhìn đám người của lão già kia phái đi


“Tới rồi, đại thiếu gia mấy người đang ở trong quán bar này, mấy người vào trong là có thể thấy anh ta”


Đám người của lão già kia chợt nhìn nhau rồi bật nói


“Khoan đã, tôi muốn một trong mấy người cô cậu đi cùng chúng tôi, để tránh tình trạng nếu đại thiếu gia không có trong quán bar này, chúng tôi nghĩ mấy người sẽ định bỏ trốn”


Cô gái xỏ khuyên kia lớn tiếng


“Bỏ trốn gì chứ? Mấy anh nghĩ chúng tôi đang lừa lão gia mấy người sao? Con trai ông ta hiện đang sống chết sờ sờ bên trong quán bar kìa”


Đột nhiên mấy tên thanh niên kia tiếp lời


“Không ấy cô ta sẽ đi cùng mấy anh vào trong quán bar, còn bọn tôi sẽ đứng đây chờ cô ấy”


Cô gái xỏ khuyên kia nhíu mày


“Này, sao lại bắt một mình tôi vào trong chứ?”


Đám người áo đen của lão già kia tiếp lời


“Được thôi, cô gái này sẽ đi cùng chúng tôi vào trong tìm đại thiếu gia”


Nói xong đám người đó kéo tay cô gái kia đi vào trong mất, đám thanh niên nhìn anh và Tinh Nhiên bật cười


“Chúng ta đã xong chuyện cả rồi, giờ thì anh đưa bao tiền lớn đó cho chúng tôi được chứ?”


Anh nhếch môi hỏi


“Không đợi cô gái kia ra cùng mấy người rồi chia tiền luôn sao?”


Đám thanh niên xua tay


“Cần cô ta làm gì chứ? Cô ta chỉ là con điếm đi theo chúng tôi vui chơi thôi, không cần chia tiền cho cô ta làm gì, mau lấy tiền ra chia nhanh đi, lúc nãy anh đã nói sẽ chỉ lấy một ít, còn bao nhiêu là đưa chúng tôi hưởng hết mà đúng không?”


Anh bật cười


“Phải, nhưng cô gái đi cùng mấy người lúc nãy đã âm thầm đề nghị tôi đưa cô ta trước hơn một nữa tiền rồi”


Đám thanh niên kia ngạc nhiên


“Cái gì? Cô ta đã đã lấy hơn một nữa rồi sao? Từ lúc nào chứ?”


Anh tiếp lời


“Từ lúc vừa ra cổng,số tiền đó đang nằm trong túi xách cô ta đang đeo, mấy người muốn chia thì đợi cô ta ra rồi lấy”


Đám thanh niên kia nghiến răng


“Không ngờ cô ta lại lấy tiền trước chúng ta, lại còn giả vờ là chưa lấy được”


Anh nhếch môi rồi mở bao tiền mình đang cầm ra, bên trong chỉ còn hai xấp tiền nhỏ


“Phải, hiện tại trong bao tiền tôi đang cầm nãy giờ chỉ còn một ít thôi, đây cũng là phí mà tôi đã nói sẽ lấy, còn phần tiền của các người thì cô gái kia lấy trước rồi, không còn gì nữa thì tôi đi đây”


Anh và Tinh Nhiên đi mất, đám thanh niên kia nhìn nhau hỏi


“Có thật là hắn đã đưa cho cô ta hơn một nữa tiền rồi không?”


“Nãy giờ chúng ta đều đi sau hắn thì hắn làm sao qua mặt được chúng ta hả?”


“Đúng vậy, lúc nãy tôi thấy tiền được bỏ vào bao rất nhiều, cho dù hắn có giấu thì cũng không có chỗ giấu đâu, chắc chắn con ả kia đã âm thầm bảo hắn đưa một số rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần đợi cô ta ra rồi đòi tiền thôi”




Một lúc sau, cô gái xỏ khuyên kia đi ra hớt hãi nói


“Tiền đâu rồi? Các người đã lấy tiền từ tên áo đen kia chưa hả?”


Đám thanh niên nhìn cô ta hỏi ngược lại


“Chẳng phải cô đã âm thầm yêu cầu hắn đưa cho hơn một nữa rồi sao? Còn giả vờ giả vịt à”


Cô gái kia sửng sờ hỏi


“Mấy anh nói gì vậy? Cái gì mà tôi yêu cầu hắn chứ?”


Bỗng đám thanh niên giật lấy túi xách của cô ta rồi kéo ra xem


“Chắc chắn cô giấu tiền trong này”


“Vậy mà còn bắt tụi này chia cho nữa à”


Chúng mở túi xách ra xem nhưng bên trong chỉ có mỹ phẩm trang điểm, chúng nhíu mày


“Cái gì thế này?”


“Tiền đâu?Chẳng thấy gì cả”


“Không phải là cô thừa lúc vào trong quán bar cùng đám người của lão gia kia rồi giấu tiền đi đâu rồi phải không?”


Cô gái kia nhăn mặt quát lớn


“Mấy người đang nghi ngờ tôi sao? Lẽ ra mấy người ở ngoài này nên lấy tiền từ tên áo đen kia chứ? Với lại lúc nãy tới giờ tôi đều đi cùng mấy anh thì làm sao có cơ hội âm thầm kêu hắn ta đưa tiền trước hả? Thế bây giờ tiền của tôi đâu?”


Đám thanh niên nhìn nhau rồi tức giận


“Chết tiệt, ra tên khốn kia lừa chúng ta rồi”


“Hắn đã lừa chúng ta ngay từ đầu ở quán bar, thảo nào tao cứ thấy mình giống con rối”


Cô gái kia nhăn mặt


“Thế là mất hết rồi sao? Cái váy của tôi vẫn chưa được bồi thường”


Một tên tiếp lời


“Hay chúng ta quay lại lừa lão già kia tiếp đi, rồi lão sẽ đưa cho chúng ta nhiều tiền hơn nữa”


Cả đám mừng thầm rồi quay trở lại căn biệt thự lúc nãy


Phía bên kia trên đường, Tinh Nhiên và anh đang đi cùng nhau, anh chợt quay lại nhìn cô bật nói


“Đưa tiền nãy giờ tôi đưa cô đây”


Tinh Nhiên chợt đỏ mặt quát


“Lúc nãy anh thật quá đáng, sao anh dám bỏ mấy xấp tiền vào ngực tôi hả?”


Cô ôm lấy ngực mình đang nặng trĩu vì chứa rất nhiều tiền, vì lúc nãy anh đã len lén nhanh chóng bỏ vào áo lót cô đang mặc qua cổ áo


Anh bật cười


“Tôi đang giúp bộ ngực phẳng của cô to ra nhiều hơn đấy chứ”


Cô nhíu mày


“Từ lúc ở quán bar tới giờ anh đã chạm vào tôi 2 lần rồi đấy, một lần là anh kéo tay tôi ở quán bar, còn một lần kia là anh dám thò tay chạm vào ngực tôi, anh đúng là biến thái”


Anh cười lớn


“Xem ra cô cũng có công lao, hay để tôi chia cô một ít tiền, đừng giảm ngày làm việc của cô ở nhà tôi được không?”


Cô nhăn mặt hóa giận


“Ai cần tiền của anh chứ? Nhìn qua thì tôi đã biết đống tiền này anh kiếm bất hợp pháp rồi”


Anh ngạc nhiên


“Bất hợp pháp gì chứ? Tôi đã bỏ ra không ít lời nói để có được nó đấy”


Cô tiếp lời


“Vậy anh nói xem anh làm sao có được nhiều tiền như vậy?”


Anh nhìn cô trả lời


“Lúc cô đang gặp rắc rối với đám người kia thì tôi đang ngồi cùng con trai ông già giàu có kia, chính là Mã Tư Đạt, hắn bị tôi cho uống say quá nên nói hết mọi thông tin về mình ra còn tự động đưa chìa khóa cổng nhà mình cho tôi nữa, cô thấy tôi thông minh chứ?”


Cô tiếp lời


“Vậy tại sao anh lại dẫn cả đám người đang gây sự với tôi kia đến căn biệt thự đó còn nói tôi là con gái của ông chủ giàu có gì đó nữa chứ?”


Anh tiếp lời


“À mục đích của tôi là vừa cứu cô vừa cho đám người tham tiền kia cùng tôi diễn một vở kịch đấy, nhờ mấy người đó mà tôi kiếm được khá nhiều tiền này”


Ngay lúc này, đám người kia chạy đến căn biệt thự lúc nãy, cô giúp việc nhíu mày bật hỏi


“Mấy người đến đây làm cái gì nữa hả?”


Cô gái kia lên tiếng


“Cô là ai mà dám lên mặt với bọn này chứ? Mau mở cửa ra, tôi đây có chuyện nói với lão gia của cô đó”


Đột nhiên lão gia chợt đi ra hỏi


“Mấy người đã lấy tiền bồi thường rồi, và con trai tôi cũng đã trở về an toàn, mấy cô cậu còn đến đây làm gì?”


Đám nhanh niên cười nhếch hung hăng nói


“Lão già,số tiền lúc nãy chỉ là một phần tổn thất của chúng tôi thôi, con trai ông đã hỏng rất nhiều thứ của tôi từ trước đến giờ nên tôi muốn ông bồi thường tất cả”


Ông già kia nhíu mày rồi quay sang nhìn giúp việc nói khẽ


“Cô vào trong gọi đại thiếu gia ra xem nào”


Cô giúp việc gật đầu


“Vâng”


Rồi đi vào trong mất, đám người kia cười nói thì thầm to nhỏ


“Chắc lão già này kêu con giúp việc vào trong lấy tiền đưa chúng ta đó”


“Haha phát tài rồi”


Một lúc sau, con trai ông ta chính là Mã Tư Đạt bước ra bật hỏi


“Chuyện gì vậy?”


Ông già kia nhăn mặt quát lớn


“Mày đã làm tổn thất gì đến họ? Bây giờ họ lại đến đòi bồi thường lần thứ hai rồi”


Mã Tư Đạt chợt nhìn rồi nheo mày nói


“Gì chứ? Mấy người này là ai? Con không quen”


Ông già kia nhăn mặt nhìn tiếp lời


“Không quen? Thế là thế nào?”


Đám người kia lớn tiếng vẫn hung hăng nói


“Lão già, con trai ông giả cớ không quen chúng tôi là để tránh việc bồi thường có phải không?”


Mã Tư Đạt nghe vậy liền quát hỏi lại


“Cái gì chứ? Mấy người là ai? Sao lại đến đây bịa chuyện lừa đảo cha tôi hả? Nếu còn không đi thì tôi nhờ người đem mấy người lên đồn cảnh sát đó”


Đám người kia sợ hãi chạy đi mất, ông già bật sửng nghĩ


( Không lẽ lúc nãy ta đã bị chúng lừa sao? Thôi không sao miễn con trai ta trở về là được)


Phía bên kia đường


Cô chợt nhìn anh rồi nói, ánh mắt có chút thất vọng


“Này,không lẽ anh nói công việc chính của anh là như vậy sao? Là đi lừa đảo người khác sao?”


Anh nhìn cô ngạc nhiên


“Sao vậy? Chỉ mới nhiêu đó thôi là cô thất vọng về tôi sao? Với lại tôi cũng đâu định làm vậy, nếu không tại mấy người kia gây sự ức hiếp cô thì tôi cũng không định làm chuyện này”


Cô nhíu mày


“Thật sao? Tôi có cảm giác anh chẳng khác nào thừa cơ dùng tôi để làm một con cờ, tôi cũng giống như mấy người kia, đều làm theo điều anh nói, cho đến khi cuối cùng thì chỉ một mình anh hưởng lợi tất cả, anh nói muốn cứu tôi mà như vậy sao? Vừa rồi anh còn dùng tôi làm công cụ giấu tiền cho anh nữa”


Anh chợt ngạc nhiên nhìn cô cố giải thích


“Không, cô hiểu lầm rồi”


Cô tức giận xoay người lại bên kia rồi lấy các xấp tiền trong ngực mình quay lại ném thẳng vào người anh nói lớn


“Lấy tiền của anh đi, tôi không phải là công cụ của anh đâu, tôi đã lo lắng cho anh nhưng sau tất cả anh chỉ xem tôi là con cờ để giúp anh kiếm nhiều tiền thôi, tôi cũng giống mấy người kia, đều bị anh lừa mà không hay biết”


Cô nói xong bước đi, anh cúi xuống nhặt tiền rồi hỏi lớn


“Cô đi đâu vậy? Cô nghĩ sai về tôi rồi, ngay từ đầu tôi chỉ muốn cứu cô, ai bảo cô theo tôi đến quán bar làm gì chứ?”


Cô vừa đi càng xa anh mất, anh khó chịu chạy theo cô cố giải thích


Anh chạy đến kéo tay cô lại


“Cô rốt cuộc muốn thế nào? Tôi không hề xem cô là công cụ, cô khác mấy người kia, cô không hiểu sao?”


Cô nhìn anh, rồi liếc xuống nhìn tay mình lạnh nhạt nói


“Buông ra, anh đã chạm vào tôi lần thứ ba rồi, cũng đồng nghĩa với việc tôi chỉ còn nợ anh 4 ngày làm việc”


Anh nhíu mày


“Đừng có lảm nhảm nữa được không? Muốn giảm thì giảm hết đi, tôi chỉ cần cô đứng lại nghe tôi giải thích”


Cô giật tay ra tức giận nói


“Anh cần gì phải giải thích với tôi chứ, anh đã lấy được khá nhiều tiền rồi, còn giải thích với một con ngốc như tôi làm gì?”


Anh kéo chặt tay cô nhíu mày


“Nghe cho kĩ đây, nếu cô không chịu hiểu ra thì bản thiếu gia đây chỉ còn cách này thôi”


Tinh Nhiên bật ngạc nhiên khó chịu


“Anh nói gì chứ? Tóm lại buông tay tôi ra,anh đã chạm lần thứ 4 rồi”


Anh nhếch môi


“Nếu đã 4 lần rồi thì chạm cái nữa cũng không sao nhỉ?”


Cô sửng sờ


“Ý anh là gì?”


Anh vứt bao tiền xuống đất rồi tiến lại đặt nhẹ môi lên môi cô, cô bật sửng người cố đẩy anh ra


“Anh..ưm…anh làm gì thế hả? Sao lại…”


Cô càng cố nói anh càng hôn mạnh hơn, cô nhăn mặt khó thở lấp mấp


“Trán..h xa tôi…ra”


Anh dừng lại thì cô liền tát anh một cái đau điếng, cô bật khóc,nhìn anh với ánh mắt không ngừng tức giận quát lớn


“Anh đúng là tên bệnh hoạn, làm mấy trò như bắt tôi ngủ cùng anh,lau tóc cho anh, bây giờ lại còn cướp lấy nụ hôn đầu của tôi, kể từ giờ tôi và anh không ai nợ nhau, vỗn dĩ tôi và anh chỉ là hai người xa lạ mà thôi,bây giờ tôi mới cảm thấy con người anh thật xấu xa, đừng lại gần tôi lần nào nữa, tránh xa tôi ra đi”


Cô dứt lời liền chạy đi mất, anh nhìn sửng sờ tức giận nghiếng răng hét lớn


“Sao em ngốc vậy hả? Tôi đã làm tới mức này rồi mà em còn không hiểu, em đúng là đồ không hiểu chuyện”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom