Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165
Hồ Nhuận lắc đầu, nhưng vẫn tranh thủ thời gian để thương lượng với nhóm thân binh của mình, trong nội tâm rất có chút tức giận. Mình thì tốt rồi, hai gã kia chỉ biết ăn ngủ, tán gái, đã không đến lại còn không có trách nhiệm. Bản thân mình đến thì lại bị uy hiếp cho ăn đòn. Làm gì có đạo lý như vậy chứ?
Mặc dù bị uy hiếp cho ăn gậy, Hồ Nhuận vẫn trước nửa nén nhang đem số lượng thuộc hạ báo lên, tổng cộng có 393 người. Sau đó lại trong một nén nhang bắt đầu đi tìm kiếm, tìm được hai trăm người, cộng thêm số người ở giáo trường này tổng cộng là 393 người cho Lưu Đình.
- Hiện tại, ta ra lệnh cho ngươi dẫn người đi tìm Hồng Tu, Khuyết Thất trái lệnh không đến cho ta. Trong thời gian một nén nhang phải hoàn thành. Nếu hoàn thành nhiệm vụ thì được thưởng mười lạng bạc. Nếu không hoàn thành thì cho ăn gậy.
Đường Tiêu lại ra mệnh lệnh mới cho Hồ Nhuận.
- Khuyết giáo úy thì có thể tìm, nhưng Hồng giáo úy thì đã đi Hoa Liên thành, phải hơn nửa đêm mới quay trở về được. Thời gian một nén nhang thì thật sự không có cách nào bắt y quay trở về.
Hồ Nhuận hướng Lưu Đình giải thích một câu.
- Trước tiên đem Khuyết giáo úy đến đây cho ta.
Đường Tiêu thấy Hồ Nhuận nói có lý nên cũng không làm khó y.
Chưa đến một nén nhang, Hồ Nhuận đã đưa Khuyết Thất đang còn ngái ngủ trở về. Sau đó chạy lên đài điểm tướng để tìm Lưu Đình nhận ban thưởng.
- Mười lượng bạc do Đường công tử tài trợ, cầm lấy đi.
Đường Tiêu điều khiển Lưu Đình tự đạo diễn, rồi tự mình lấy mười lượng bạc thưởng cho Hồ Nhuận.
Dưới giáo trường liền vang lên tiếng xôn xao. Lúc trước có người cho rằng Lưu Đình không nói thật. Mười lượng bạc là một năm quân lương của một binh sĩ bình thường.
- Đa tạ Đô úy, đa tạ Đường công tử.
Hồ Nhuận nét mặt tươi cười. Y vừa rồi chỉ là thuận miệng đến lấy phần thưởng, căn bản không nghĩ rằng Lưu Đình nói thật.
- Hồ Nhuận nghe lệnh đem Khuyết Thất xuống đánh hai mươi gậy cho ta.
Lưu Đình sau khi ban thưởng cho Hồ Nhuận xong thì quay đầu sai khiến y làm việc mới.
Hồ Nhuận do dự một chút, thoáng suy nghĩ về ngữ điệu khi nói của Lưu Đình, như thế nào cũng không giống như là đang nói đùa, chỉ biết an bài người đem Khuyết Thất đến giá trụ.
- Đô thống hôm nay làm sao vậy? Nói đánh là đánh sao?
Khuyết Thất đang ngái ngủ lập tức tỉnh lại ngay. Cái tên Lưu Đình đó hôm nay uống lộn thuốc rồi à? Trước kia là bạn tốt với nhau, nay sao lại trở mặt?
- Làm sao vậy? Bảo các ngươi đến giáo trường tập hợp, xem quân lệnh của bản Đô thống là trò đùa à?
Lưu Đình hung thần ác sát nhảy từ đài điểm tướng xuống đất:
- Chẳng lẽ muốn bản đô thống tự mình động thủ?
Trên giáo trường rất nhanh truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Một trận mưa gậy này, Đường Tiêu điều khiển dùng hơn phân nửa kình lực của Lưu Đình, đánh cho mông đít của Khuyết Thất da tróc thịt bong, huyết nhục tuôn ra.
Khuyết Thất sau khi bị trận mưa gậy của Lưu Đình, biết Lưu Đình không nói giỡn, vịn vào bọn thủ hạ, rồi cho gọi tất cả những binh sĩ dưới trướng của mình đến. Hồ Nhuận cũng giúp gọi thuộc hạ của Hồng Tu. Giáo trường rốt cuộc đã có hơn 14000 binh sĩ. Ngoại trừ Hồng Tu cùng một vài tên thân tín của hắn, thì tất cả trên cơ bản đã đến đông đủ.
- Từ hôm nay trở đi, tất cả đều phải tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Mỗi ngày sẽ huấn luyện bốn phương pháp, theo thứ tự là huấn luyện cơ sở, huấn luyện chém giết, huấn luyện trận hình và huấn luyện khí giới. Mỗi lần huấn luyện là nửa canh giờ.
Đường Tiêu điều khiển Lưu Đình đem quân quy ra nói với mọi người.
- Đô thống đại nhân, một ngày luyện tập bốn phương thức thì không có vấn đề. Nhưng quân lương hiện tại không có, nên sức khỏe và thân thể của các huynh đệ trụ không được.
Hai gã giáo úy cùng một vài tên Thiên Phu Trưởng nói qua với Lưu Đình.
- Ta cho các ngươi nói chuyện sao? Ai còn dám xen vào thì gậy chờ sẵn đấy.
Lưu Đình hướng ba người khiển trách một tiếng.
Quy củ là quy củ, về sau muốn giải quyết sự tình quả thật còn không ít.
Đội ngũ gần 1500 người, binh khí thì chưa tới 500, khôi giáp chưa tới 300. Phần lớn đều bị gỉ sét, căn bản không thể sử dụng được. Nỏ xe, chiến mã các loại quân giới đều không có. Hơn một ngàn người này, phần lớn đều là võ giả Nhân Nguyên cấp một, cấp hai. Năm trăm người còn lại là dân chúng, góp vào cho đủ số. Ngay cả võ giả cũng không phải. Một ngàn năm trăm miệng ăn, mỗi ngày một người há miệng cũng tốn đến mười mấy lạng bạc. Một tháng phải mất đến bốn năm trăm lượng.
Càng đừng nói đến khôi giáp, vũ khi, chiến mã, quân giới những thứ xa xỉ phẩm đó.
- Đường công tử sẽ tài trợ hai ngàn lượng bạc. Tạm thời dùng làm quân phí cho nơi đóng quân Phượng Lâm của chúng ta. Nhưng mượn tiền thì phải trả lãi. Trước tiên bắt tay vào tập luyện, tháng sau chúng ta ra ngoài tìm quân phí.
Sau khi phát biểu xong, Lưu Đình triệu tập hai gã giáo úy, một vài trên Thiên Phu Trưởng trong phòng nghị sự bàn phương hướng cho tương lai.
- Vị này chính là Đường công tử….
Hai gã giáo úy cùng một chỗ nhìn về phía Đường Tiêu.
- Con trai của Trấn quốc hầu Đường Uyên.
Đường Tiêu cũng không giấu diếm thân phận của mình, mượn lời Lưu Đình nói ra. Đương nhiên, loại chuyện này cũng không cần giấu diếm.
- Đường công tử hạnh ngộ hạnh ngộ.
Một vài tên quan tướng chắp tay chào Đường Tiêu. Những tên không cùng một chỗ với Lưu Đình, cứ tưởng rằng là quan tướng cùng đi với Lưu Đình, căn bản không biết cừu hận giữa Lưu Đình và Đường gia.
- Khách khí!
Đường Tiêu cũng không nói nhiều. Hiện tại có Lưu Đình ở phía trước, hắn cũng không cần làm náo động quá, tìm cơ hội lập chút quân công, tăng võ học tu vi lên, mau chóng tiến vào Nhân Nguyên cấp sáu mới là quan trọng nhất. Còn chuyện bên trong quân ngũ, vẫn mượn uy nghiêm của Lưu Đình để áp chế thì tốt hơn.
Đường Tiêu cũng không phải coi tiền như rác. Hai ngàn lượng bạc đầu nhập vào cũng không phải hắn tự bỏ tiền túi ra. Cùng Lưu Đình đánh một trận ở Tuyết Sơn Sơn Mạch kiếm được ba bốn ngàn lượng. Ở Lan Quế phường cũng có được gần ba ngàn lượng. Trên người Chung Lam cũng vơ vét được hơn một ngàn lượng. Đừng nói đến địa vị của Chung Lam ở Từ Vân Tông, nếu có thể trực tiếp đến Từ Vân Tông thì ít nhất có thể kiếm được một vạn tám ngàn lượng.
Nếu như tăng thêm mánh khóe bịp người vô sỉ của Đường Tiêu, dùng danh nghĩa Chung Lam, bên ngoài Từ Vân Tông, trong Hoa Liên thành giả danh lừa bịp một phe, những đệ tử trong môn, hoặc quan to quyền quý trong Hoa Liên thành mỗi người cũng có thể gạt được mấy ngàn lượng bạc.
Mặc dù bị uy hiếp cho ăn gậy, Hồ Nhuận vẫn trước nửa nén nhang đem số lượng thuộc hạ báo lên, tổng cộng có 393 người. Sau đó lại trong một nén nhang bắt đầu đi tìm kiếm, tìm được hai trăm người, cộng thêm số người ở giáo trường này tổng cộng là 393 người cho Lưu Đình.
- Hiện tại, ta ra lệnh cho ngươi dẫn người đi tìm Hồng Tu, Khuyết Thất trái lệnh không đến cho ta. Trong thời gian một nén nhang phải hoàn thành. Nếu hoàn thành nhiệm vụ thì được thưởng mười lạng bạc. Nếu không hoàn thành thì cho ăn gậy.
Đường Tiêu lại ra mệnh lệnh mới cho Hồ Nhuận.
- Khuyết giáo úy thì có thể tìm, nhưng Hồng giáo úy thì đã đi Hoa Liên thành, phải hơn nửa đêm mới quay trở về được. Thời gian một nén nhang thì thật sự không có cách nào bắt y quay trở về.
Hồ Nhuận hướng Lưu Đình giải thích một câu.
- Trước tiên đem Khuyết giáo úy đến đây cho ta.
Đường Tiêu thấy Hồ Nhuận nói có lý nên cũng không làm khó y.
Chưa đến một nén nhang, Hồ Nhuận đã đưa Khuyết Thất đang còn ngái ngủ trở về. Sau đó chạy lên đài điểm tướng để tìm Lưu Đình nhận ban thưởng.
- Mười lượng bạc do Đường công tử tài trợ, cầm lấy đi.
Đường Tiêu điều khiển Lưu Đình tự đạo diễn, rồi tự mình lấy mười lượng bạc thưởng cho Hồ Nhuận.
Dưới giáo trường liền vang lên tiếng xôn xao. Lúc trước có người cho rằng Lưu Đình không nói thật. Mười lượng bạc là một năm quân lương của một binh sĩ bình thường.
- Đa tạ Đô úy, đa tạ Đường công tử.
Hồ Nhuận nét mặt tươi cười. Y vừa rồi chỉ là thuận miệng đến lấy phần thưởng, căn bản không nghĩ rằng Lưu Đình nói thật.
- Hồ Nhuận nghe lệnh đem Khuyết Thất xuống đánh hai mươi gậy cho ta.
Lưu Đình sau khi ban thưởng cho Hồ Nhuận xong thì quay đầu sai khiến y làm việc mới.
Hồ Nhuận do dự một chút, thoáng suy nghĩ về ngữ điệu khi nói của Lưu Đình, như thế nào cũng không giống như là đang nói đùa, chỉ biết an bài người đem Khuyết Thất đến giá trụ.
- Đô thống hôm nay làm sao vậy? Nói đánh là đánh sao?
Khuyết Thất đang ngái ngủ lập tức tỉnh lại ngay. Cái tên Lưu Đình đó hôm nay uống lộn thuốc rồi à? Trước kia là bạn tốt với nhau, nay sao lại trở mặt?
- Làm sao vậy? Bảo các ngươi đến giáo trường tập hợp, xem quân lệnh của bản Đô thống là trò đùa à?
Lưu Đình hung thần ác sát nhảy từ đài điểm tướng xuống đất:
- Chẳng lẽ muốn bản đô thống tự mình động thủ?
Trên giáo trường rất nhanh truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Một trận mưa gậy này, Đường Tiêu điều khiển dùng hơn phân nửa kình lực của Lưu Đình, đánh cho mông đít của Khuyết Thất da tróc thịt bong, huyết nhục tuôn ra.
Khuyết Thất sau khi bị trận mưa gậy của Lưu Đình, biết Lưu Đình không nói giỡn, vịn vào bọn thủ hạ, rồi cho gọi tất cả những binh sĩ dưới trướng của mình đến. Hồ Nhuận cũng giúp gọi thuộc hạ của Hồng Tu. Giáo trường rốt cuộc đã có hơn 14000 binh sĩ. Ngoại trừ Hồng Tu cùng một vài tên thân tín của hắn, thì tất cả trên cơ bản đã đến đông đủ.
- Từ hôm nay trở đi, tất cả đều phải tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Mỗi ngày sẽ huấn luyện bốn phương pháp, theo thứ tự là huấn luyện cơ sở, huấn luyện chém giết, huấn luyện trận hình và huấn luyện khí giới. Mỗi lần huấn luyện là nửa canh giờ.
Đường Tiêu điều khiển Lưu Đình đem quân quy ra nói với mọi người.
- Đô thống đại nhân, một ngày luyện tập bốn phương thức thì không có vấn đề. Nhưng quân lương hiện tại không có, nên sức khỏe và thân thể của các huynh đệ trụ không được.
Hai gã giáo úy cùng một vài tên Thiên Phu Trưởng nói qua với Lưu Đình.
- Ta cho các ngươi nói chuyện sao? Ai còn dám xen vào thì gậy chờ sẵn đấy.
Lưu Đình hướng ba người khiển trách một tiếng.
Quy củ là quy củ, về sau muốn giải quyết sự tình quả thật còn không ít.
Đội ngũ gần 1500 người, binh khí thì chưa tới 500, khôi giáp chưa tới 300. Phần lớn đều bị gỉ sét, căn bản không thể sử dụng được. Nỏ xe, chiến mã các loại quân giới đều không có. Hơn một ngàn người này, phần lớn đều là võ giả Nhân Nguyên cấp một, cấp hai. Năm trăm người còn lại là dân chúng, góp vào cho đủ số. Ngay cả võ giả cũng không phải. Một ngàn năm trăm miệng ăn, mỗi ngày một người há miệng cũng tốn đến mười mấy lạng bạc. Một tháng phải mất đến bốn năm trăm lượng.
Càng đừng nói đến khôi giáp, vũ khi, chiến mã, quân giới những thứ xa xỉ phẩm đó.
- Đường công tử sẽ tài trợ hai ngàn lượng bạc. Tạm thời dùng làm quân phí cho nơi đóng quân Phượng Lâm của chúng ta. Nhưng mượn tiền thì phải trả lãi. Trước tiên bắt tay vào tập luyện, tháng sau chúng ta ra ngoài tìm quân phí.
Sau khi phát biểu xong, Lưu Đình triệu tập hai gã giáo úy, một vài trên Thiên Phu Trưởng trong phòng nghị sự bàn phương hướng cho tương lai.
- Vị này chính là Đường công tử….
Hai gã giáo úy cùng một chỗ nhìn về phía Đường Tiêu.
- Con trai của Trấn quốc hầu Đường Uyên.
Đường Tiêu cũng không giấu diếm thân phận của mình, mượn lời Lưu Đình nói ra. Đương nhiên, loại chuyện này cũng không cần giấu diếm.
- Đường công tử hạnh ngộ hạnh ngộ.
Một vài tên quan tướng chắp tay chào Đường Tiêu. Những tên không cùng một chỗ với Lưu Đình, cứ tưởng rằng là quan tướng cùng đi với Lưu Đình, căn bản không biết cừu hận giữa Lưu Đình và Đường gia.
- Khách khí!
Đường Tiêu cũng không nói nhiều. Hiện tại có Lưu Đình ở phía trước, hắn cũng không cần làm náo động quá, tìm cơ hội lập chút quân công, tăng võ học tu vi lên, mau chóng tiến vào Nhân Nguyên cấp sáu mới là quan trọng nhất. Còn chuyện bên trong quân ngũ, vẫn mượn uy nghiêm của Lưu Đình để áp chế thì tốt hơn.
Đường Tiêu cũng không phải coi tiền như rác. Hai ngàn lượng bạc đầu nhập vào cũng không phải hắn tự bỏ tiền túi ra. Cùng Lưu Đình đánh một trận ở Tuyết Sơn Sơn Mạch kiếm được ba bốn ngàn lượng. Ở Lan Quế phường cũng có được gần ba ngàn lượng. Trên người Chung Lam cũng vơ vét được hơn một ngàn lượng. Đừng nói đến địa vị của Chung Lam ở Từ Vân Tông, nếu có thể trực tiếp đến Từ Vân Tông thì ít nhất có thể kiếm được một vạn tám ngàn lượng.
Nếu như tăng thêm mánh khóe bịp người vô sỉ của Đường Tiêu, dùng danh nghĩa Chung Lam, bên ngoài Từ Vân Tông, trong Hoa Liên thành giả danh lừa bịp một phe, những đệ tử trong môn, hoặc quan to quyền quý trong Hoa Liên thành mỗi người cũng có thể gạt được mấy ngàn lượng bạc.
Bình luận facebook