Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Hiện tại Lưu Đình thấy Đường Tiêu đang khống chế thân thể của gã. Thời điểm này gã hoàn toàn không có biện pháp khống chế lời nói cùng hành động của mình. Thấy Đường Tiêu mượn thân thể của mình đắc tội với nhiều người, liền vừa giận vừa tức, một chút biện pháp cũng không có.
- Được, tiểu tử ngươi hãy đợi đấy.
Hồng Khang nói xong, liền cho người đỡ Hồng Tu, quay người chuẩn bị đi ra.
- Bắt người lại!
Lưu Đình quát to một tiếng. Hồ Nhuận lập tức dẫn người ngăn cản đoàn người Hồng Khang.
Hồ Nhuận không có bối cảnh, trước kia bị ba gã Giáo úy khác đè đầu. Mấy ngày qua, gã bởi vì nghe lời nên không chỉ không bị đánh mà còn thu được không ít chỗ tốt từ Lưu Đình. Cho nên, bây giờ cái gì cũng nghe Lưu Đình nói.
- Ngươi dám cản đường ta?
Hồng Khang liền nổi giận, xoay người vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn Lưu Đình.
- Ai cho phép ngươi dẫn người của ta đi chứ?
Lưu Đình hai tay nắm thành quyền, từng bước một hướng Hồng Khang đi tới.
Cái hình nộm này lúc trước là cùng Chung Lam đánh một trận, hơn nữa lại là phương thức đánh lén. Đường Tiêu hiện tại muốn điều khiển hình nộm tìm một người đối mặt đánh một trận, nhìn xem tình huống như thế nào. Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đã có uy lực, Đường Tiêu về sau khẳng định còn có thể bắt một số võ giả cường hãn về làm hình nộm. Hiện tại trước tiên dùng Lưu Đình để luyện tập độ thuần thục của hình nộm.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Hồng Khang thấy Lưu Đình lai giả bất thiện, lập tức cảnh giác quát to một tiếng. Cùng lúc đó, một vài tên thân binh tất cả đều rút vũ khí ra.
- Ta bảo ngươi để người lại.
Lưu Đình ra lệnh cho Hồng Khang, từ trong thân thể bay ra một thanh liễu diệp phi đao hóa thành một đạo lục sắc quang ảnh, hướng mặt Hồng Khang đâm tới. Cùng lúc đó, cả người hắn cũng giang hai tay chưởng hướng Hồng Khang mãnh liệt trảo tới. Đây là Đường Tiêu khi cùng với Lưu Đình giao thủ tại Tuyết Sơn Sơn Mạch, Lưu Đình đã sử dụng nó, dùng liễu diệp phi đao thu hút sự chú ý của người khác, rồi lại phát ra độc môn tuyệt kỹ “Tử Trư Thủ” cho mục tiêu một kích trí mạng.
Độc môn tuyệt kỹ của Lưu Đình “Tử Trư Thủ” là y đã bỏ ra một số tiền rất lớn từ trong chợ đen tìm thấy. Mặc dù cái tên hơi khó nghe nhưng lại rất thực dụng. Bởi vì lúc luyện tập, dùng tay làm cho nước sôi lên, khi giết lợn không cần phải đun nước nóng, cho nên được gọi là “Tử Trư Thủ”. Lưu Đình lúc cùng người đối chiến, sẽ không đem cái tên này ra ngoài mà nói cho người khác biết, cảm giác quá mức thô tục.
Võ công tâm pháp, danh tự như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là độ thực dụng của nó.
- Muốn chết!
Ngân quang trên người Hồng Khang chợt lóe lên, đột nhiên xuất ra một Thần Minh thuẫn đã được tế luyện qua, ngăn được một kích này của Lưu Đình. Sau đó thẳng một quyền ngênh đón chiêu “Tử Trư Thủ: của Lưu Đình.
Một tiếng ầm vang lên thật lớn. Không khí bị chấn động mạnh. Quyền thủ chạm vào nhau, hai người đều thối lui năm sáu bước sau đó đứng vững lại. Từ một chiêu này cho thấy, tu vi võ học của hai người bên tám lạng, bên nửa cân, có thể nói là tương đương nhau.
- Chỉ bấy nhiêu thủ đoạn mà cũng muốn trước mặt ta thể hiện sao?
Hồng Khang vẻ mặt khinh thường nói.
Chính vào lúc này, một cây kích hình càng cua toàn thân đen kịt, mang theo yêu khí, trước mặt gã bay qua. Hồng Khang cảm giác được thanh thế trong đó, liền hoảng hốt vội vàng lui vài bước vào bên cạnh thân binh của gã Một vài tên thân binh bước lên phía trước, trong tay cầm tấm chắn Thần Minh, chuẩn bị thay Hồng Khang tiếp nhận một kích này.
Cái kích hình càng cua thật hung mãnh. Hơn nữa là do Đường Tiêu trốn ở sau lưng Lưu Đình toàn lực ném tới. Những tấm chắn Thần Minh này làm sao mà ngăn cản được? Cây kích lập tức chọc sâu qua tấm chắn Thần Minh, xuyên qua đầu của tên lính kia khiến gã bay ra ngoài, rồi tiếp tục hướng trước mặt Hồng Khang đánh tới.
Hồng Khang được những thân binh này giúp đỡ ngăn cản được một lúc. Sau đó cũng vội vàng đưa tấm chắn Thần Minh trên người mình ra để ngăn cản cây kích của Đường Tiêu. Chỉ nghe một tiếng “băng” thật lớn. Thần Minh thuẫn của Hồng Khang đã bị đâm nát, cây kích đâm thẳng vào hộ thể cương khí của Hồng Khang, cuối cùng không thể công tiến, bị Đường Tiêu thu trở về.
- Chúng ta đi!
Hồng Khang cùng với Trưởng trấn Phượng Lâm trấn bỏ đi, mặc kệ Hồng Tu ở lại. Y biết rõ hôm nay đã gặp cao thủ, khẳng định sẽ không thắng được.
Hừ! Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng. Nếu như không phải bên trong quân ngũ, hơn nữa Đại Thủ Ấn còn chưa luyện thành, nên không dễ ra tay bắt người. Lần này hắn khẳng định sẽ bắt Hồng Khang làm hình nộm cho mình.
Nhưng chữ “người” chỉ có hai gian phòng. Nếu như muốn bắt Hồng Khang, khả năng trước tiên phải đem Lưu Đình xử lý mới được. Nhưng thực lực của Hồng Khang cùng Lưu Đình không kém bao nhiêu. Nếu bắt hắn lãng phí mất một lần Luyện Yêu Đại Thủ Ấn thì tựa hồ có chút không đáng.
Hồng Khang sau khi rời khỏi, tất cả đều nhìn về Đường Tiêu phía sau lưng Lưu Đình. Vừa rồi cái thanh kích hình càng cua giống như là Đường Tiêu ném ra. Vốn một quyền vừa rồi của Lưu Đình và Hồng Khang bất phân thắng bại, nhưng một kích ném này của Đường Tiêu, lập tức khiến cho bên kia phải bỏ chạy lấy người. Cho nên trình độ cao thấp lập tức được phân biệt.
- Hồng Tu trái với quân kỷ, lợi dụng huynh trưởng nhậm chức ở Hoa Liên thành ý đồ quan báo tư thù. Loại tác phong bất lương này cần phải nghiêm khắc ngăn chặn. Yêu cầu đánh năm mươi quân côn cho ta.
Lưu Đình rống lên một tiếng.
- Đô thống, năm mươi quân côn, đoán chừng sẽ đánh chết người đấy.
- Các người muốn thay gã chịu phạt hay sao?
Lưu Đình nhìn xung quanh tả hữu một vòng. Tất cả mọi người đều im miệng.
- Cứ đánh chết cho ta. Có chết thì ta chịu trách nhiệm.
Lưu Đình lại rống lên một tiếng, quay người trở về doanh trại.
Bị Đường Tiêu ngăn chặn, Lưu Đình khóc không ra nước mắt. “Họ Đường kia, ngươi đánh chết người rồi bắt ta chịu trách nhiệm? Dùng thân thể của ta để rước rắc rối cho ngươi thật thú vị lắm sao?”
Định Dung Hầu đang thăm dò việc né tránh quản chế. Tại núi Ngọc Sơn sử dụng thuật phi hành, đột nhiên trên mặt đất xuất hiện vô số cây mây kéo tay chân y lại.
- Vị đại hiệp này tới tìm ta sao?
Giọng nói của một thiếu nữ vang lên, phát ra từ bên trong đám cây mây.
- Yêu nghiệt, hiện tại rõ ràng ngay cả cây mây cũng thao túng được.
Định Dung Hầu hét lớn một tiếng, đám cây mây quấn quanh người hắn lập tức bị kéo căng, giống như tán hoa rơi xuống mặt đất.
- Công phu cũng không tệ lắm.
Cây mây rơi lả tả xuống đất. Trên không trung phía trước Định Dung Hầu xuất hiện một cô gái mặc chiếc áo xanh, tóc xanh, làn da cũng xanh, dáng người uyển chuyển cùng với khuôn mặt mỹ lệ. Một đôi mắt thật to, trong trẻo nhìn qua hướng Định Dung Hầu.
- Được, tiểu tử ngươi hãy đợi đấy.
Hồng Khang nói xong, liền cho người đỡ Hồng Tu, quay người chuẩn bị đi ra.
- Bắt người lại!
Lưu Đình quát to một tiếng. Hồ Nhuận lập tức dẫn người ngăn cản đoàn người Hồng Khang.
Hồ Nhuận không có bối cảnh, trước kia bị ba gã Giáo úy khác đè đầu. Mấy ngày qua, gã bởi vì nghe lời nên không chỉ không bị đánh mà còn thu được không ít chỗ tốt từ Lưu Đình. Cho nên, bây giờ cái gì cũng nghe Lưu Đình nói.
- Ngươi dám cản đường ta?
Hồng Khang liền nổi giận, xoay người vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn Lưu Đình.
- Ai cho phép ngươi dẫn người của ta đi chứ?
Lưu Đình hai tay nắm thành quyền, từng bước một hướng Hồng Khang đi tới.
Cái hình nộm này lúc trước là cùng Chung Lam đánh một trận, hơn nữa lại là phương thức đánh lén. Đường Tiêu hiện tại muốn điều khiển hình nộm tìm một người đối mặt đánh một trận, nhìn xem tình huống như thế nào. Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đã có uy lực, Đường Tiêu về sau khẳng định còn có thể bắt một số võ giả cường hãn về làm hình nộm. Hiện tại trước tiên dùng Lưu Đình để luyện tập độ thuần thục của hình nộm.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Hồng Khang thấy Lưu Đình lai giả bất thiện, lập tức cảnh giác quát to một tiếng. Cùng lúc đó, một vài tên thân binh tất cả đều rút vũ khí ra.
- Ta bảo ngươi để người lại.
Lưu Đình ra lệnh cho Hồng Khang, từ trong thân thể bay ra một thanh liễu diệp phi đao hóa thành một đạo lục sắc quang ảnh, hướng mặt Hồng Khang đâm tới. Cùng lúc đó, cả người hắn cũng giang hai tay chưởng hướng Hồng Khang mãnh liệt trảo tới. Đây là Đường Tiêu khi cùng với Lưu Đình giao thủ tại Tuyết Sơn Sơn Mạch, Lưu Đình đã sử dụng nó, dùng liễu diệp phi đao thu hút sự chú ý của người khác, rồi lại phát ra độc môn tuyệt kỹ “Tử Trư Thủ” cho mục tiêu một kích trí mạng.
Độc môn tuyệt kỹ của Lưu Đình “Tử Trư Thủ” là y đã bỏ ra một số tiền rất lớn từ trong chợ đen tìm thấy. Mặc dù cái tên hơi khó nghe nhưng lại rất thực dụng. Bởi vì lúc luyện tập, dùng tay làm cho nước sôi lên, khi giết lợn không cần phải đun nước nóng, cho nên được gọi là “Tử Trư Thủ”. Lưu Đình lúc cùng người đối chiến, sẽ không đem cái tên này ra ngoài mà nói cho người khác biết, cảm giác quá mức thô tục.
Võ công tâm pháp, danh tự như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là độ thực dụng của nó.
- Muốn chết!
Ngân quang trên người Hồng Khang chợt lóe lên, đột nhiên xuất ra một Thần Minh thuẫn đã được tế luyện qua, ngăn được một kích này của Lưu Đình. Sau đó thẳng một quyền ngênh đón chiêu “Tử Trư Thủ: của Lưu Đình.
Một tiếng ầm vang lên thật lớn. Không khí bị chấn động mạnh. Quyền thủ chạm vào nhau, hai người đều thối lui năm sáu bước sau đó đứng vững lại. Từ một chiêu này cho thấy, tu vi võ học của hai người bên tám lạng, bên nửa cân, có thể nói là tương đương nhau.
- Chỉ bấy nhiêu thủ đoạn mà cũng muốn trước mặt ta thể hiện sao?
Hồng Khang vẻ mặt khinh thường nói.
Chính vào lúc này, một cây kích hình càng cua toàn thân đen kịt, mang theo yêu khí, trước mặt gã bay qua. Hồng Khang cảm giác được thanh thế trong đó, liền hoảng hốt vội vàng lui vài bước vào bên cạnh thân binh của gã Một vài tên thân binh bước lên phía trước, trong tay cầm tấm chắn Thần Minh, chuẩn bị thay Hồng Khang tiếp nhận một kích này.
Cái kích hình càng cua thật hung mãnh. Hơn nữa là do Đường Tiêu trốn ở sau lưng Lưu Đình toàn lực ném tới. Những tấm chắn Thần Minh này làm sao mà ngăn cản được? Cây kích lập tức chọc sâu qua tấm chắn Thần Minh, xuyên qua đầu của tên lính kia khiến gã bay ra ngoài, rồi tiếp tục hướng trước mặt Hồng Khang đánh tới.
Hồng Khang được những thân binh này giúp đỡ ngăn cản được một lúc. Sau đó cũng vội vàng đưa tấm chắn Thần Minh trên người mình ra để ngăn cản cây kích của Đường Tiêu. Chỉ nghe một tiếng “băng” thật lớn. Thần Minh thuẫn của Hồng Khang đã bị đâm nát, cây kích đâm thẳng vào hộ thể cương khí của Hồng Khang, cuối cùng không thể công tiến, bị Đường Tiêu thu trở về.
- Chúng ta đi!
Hồng Khang cùng với Trưởng trấn Phượng Lâm trấn bỏ đi, mặc kệ Hồng Tu ở lại. Y biết rõ hôm nay đã gặp cao thủ, khẳng định sẽ không thắng được.
Hừ! Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng. Nếu như không phải bên trong quân ngũ, hơn nữa Đại Thủ Ấn còn chưa luyện thành, nên không dễ ra tay bắt người. Lần này hắn khẳng định sẽ bắt Hồng Khang làm hình nộm cho mình.
Nhưng chữ “người” chỉ có hai gian phòng. Nếu như muốn bắt Hồng Khang, khả năng trước tiên phải đem Lưu Đình xử lý mới được. Nhưng thực lực của Hồng Khang cùng Lưu Đình không kém bao nhiêu. Nếu bắt hắn lãng phí mất một lần Luyện Yêu Đại Thủ Ấn thì tựa hồ có chút không đáng.
Hồng Khang sau khi rời khỏi, tất cả đều nhìn về Đường Tiêu phía sau lưng Lưu Đình. Vừa rồi cái thanh kích hình càng cua giống như là Đường Tiêu ném ra. Vốn một quyền vừa rồi của Lưu Đình và Hồng Khang bất phân thắng bại, nhưng một kích ném này của Đường Tiêu, lập tức khiến cho bên kia phải bỏ chạy lấy người. Cho nên trình độ cao thấp lập tức được phân biệt.
- Hồng Tu trái với quân kỷ, lợi dụng huynh trưởng nhậm chức ở Hoa Liên thành ý đồ quan báo tư thù. Loại tác phong bất lương này cần phải nghiêm khắc ngăn chặn. Yêu cầu đánh năm mươi quân côn cho ta.
Lưu Đình rống lên một tiếng.
- Đô thống, năm mươi quân côn, đoán chừng sẽ đánh chết người đấy.
- Các người muốn thay gã chịu phạt hay sao?
Lưu Đình nhìn xung quanh tả hữu một vòng. Tất cả mọi người đều im miệng.
- Cứ đánh chết cho ta. Có chết thì ta chịu trách nhiệm.
Lưu Đình lại rống lên một tiếng, quay người trở về doanh trại.
Bị Đường Tiêu ngăn chặn, Lưu Đình khóc không ra nước mắt. “Họ Đường kia, ngươi đánh chết người rồi bắt ta chịu trách nhiệm? Dùng thân thể của ta để rước rắc rối cho ngươi thật thú vị lắm sao?”
Định Dung Hầu đang thăm dò việc né tránh quản chế. Tại núi Ngọc Sơn sử dụng thuật phi hành, đột nhiên trên mặt đất xuất hiện vô số cây mây kéo tay chân y lại.
- Vị đại hiệp này tới tìm ta sao?
Giọng nói của một thiếu nữ vang lên, phát ra từ bên trong đám cây mây.
- Yêu nghiệt, hiện tại rõ ràng ngay cả cây mây cũng thao túng được.
Định Dung Hầu hét lớn một tiếng, đám cây mây quấn quanh người hắn lập tức bị kéo căng, giống như tán hoa rơi xuống mặt đất.
- Công phu cũng không tệ lắm.
Cây mây rơi lả tả xuống đất. Trên không trung phía trước Định Dung Hầu xuất hiện một cô gái mặc chiếc áo xanh, tóc xanh, làn da cũng xanh, dáng người uyển chuyển cùng với khuôn mặt mỹ lệ. Một đôi mắt thật to, trong trẻo nhìn qua hướng Định Dung Hầu.
Bình luận facebook