Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Trong tổ chức huấn luyện ma quỷ, tổ chức sát thủ đã nhiều lần an bài nhân viên giả trang thành cảnh sát hình sự quốc tế, hoặc là thành viên tổ chức khủng bố, đem bọn họ giết từng người, dùng đủ loại biện pháp cạy miệng bọn họ. Nhưng Đường Tiêu vẫn chưa một lần khuất phục.
Huống chi, tại đây cũng chẳng phải tra tấn bức cung gì. Đường Tiêu có gì mà phải lo lắng chứ.
- Các người nếu có chuyện gì thì cứ hỏi mau. Nếu như ai dám có hành động xấu với Tiêu Nhi của ta, đừng trách Khánh Đô ta về sau trở mặt.
Phu nhân Khánh Đô quay người trở về sau, hùng hổ quét mặt khắp gian phòng một vòng.
Ba vị Hầu gia, một vị Thượng Thư rõ ràng không dám đối mặt với ánh mắt của phu nhân Khánh Đô. Bọn họ tuy rằng tự cao đã ngoài tu vi Địa Nguyên cấp, nhưng khi vào Đường phủ của Trấn Quốc Hầu, bọn họ vẫn không ngăn được nơm nớp lo sợ.
Tuy rằng Trấn Quốc Hầu oán hận chất chứa đã lâu, nhưng bọn họ tự biết có liên hợp lại cũn không phải là đối thủ của Trấn Quốc Hầu Đường Uyên. Nếu như lần này không phải vì ba đứa con mất tích, bọn họ cũng không dám xâm nhập Đường phủ như vậy.
Nói cách khác, nếu như có Đường Uyên trong phủ, cho dù bọn họ có sốt ruột con mình thế nào, thì có cho họ mười cái gan họ cũng không dám tìm đến nhà.
- Tiểu hầu gia, vừa rồi ta hỏi cậu đấy, ba đứa con trai của chúng ta từ Hưng Quốc phủ ra ngoài, thì có gặp qua cậu một lần. Có chuyện này hay không?
Hộ Quốc Hầu Hồ Liệt lần này không dám tiến hành uy hiếp linh hồn Đường Tiêu, chỉ dùng một ngữ khí nhẹ nhàng hướng Đường Tiêu chất vấn một tiếng.
- Không có!
Đường Tiêu rất đơn giản mà trả lời Hồ Liệt.
- Có người đã chứng kiến cậu cùng với ba đứa kia tụ cùng một chỗ.
Hồ Liệt lại hỏi tiếp.
- Có người chứng kiến à? Nếu như người chứng kiến đó nói ta giết chết ba con chó con của các người, các người cũng tin sao?
Đường Tiêu rất khinh thường mà trả lời Hồ Liệt một câu.
Nghe được ba chữ “con chó con”, ba vị Hầu gia sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Nhi tử là đồ chó con, cái này chẳng phải là mắng ba người Hầu gia bọn họ là chó sao?
- Tiểu thiểu gia, khi nói chuyện cần chú ý một chút. Đồ chó con là dùng mắng chửi người khác, thuận miệng nói ra thật bất nhã, chẳng ra thể thống gì cả.
Lỗ Tranh với tư cách đại biểu chính thức vội vàng nhắc nhở Đường Tiêu.
- Ta có mắng chửi người sao? Vị Hầu gia vừa rồi mở miệng một tiếng khuyển tử, ta nói đồ chó con thì có khác gì khuyển tử không? Đại học phủ đã dạy, cẩu tự là khuyển. Chẳng lẽ, từ khuyển trong miệng ba vị Hầu gia không phải là cẩu sao, mà biến thành con rùa?
Đường Tiêu cãi lại một phen khiến ba vị Hầu gia sắc mặt càng thêm khó coi. Những ta tớ, nha hoàn bên trong Đường phủ không nhịn được lấy tay che miệng cười.
Phu nhân Khánh Đô trong lòng cũng có chút khoan khoái, dễ chịu, không nghĩ đến con trai trong những ngày nay không chỉ chuyên tâm học võ, mà ngay cả khẩu khí cũng tiến bộ hơn.
- Vâng, vâng, vâng, Đường công tử nói rất đúng. Cẩu tức là khuyển, khuyển tức là cẩu. Như thế nào cũng không thể biến thành con rùa đen. Ta già rồi nên hồ đồ. Hầu gia ngài cứ hỏi tiếp.
Lỗ Tranh tức giận đến muốn văng cả con ngươi, vội vàng dừng lại đề tài này. Vốn nói ba vị Hầu gia là cẩu đã rất quá đáng rồi, nhưng xem tình thế này, nếu tiếp tục nói thì ngay cả con rùa đen cũng sẽ thành luôn.
Ba vị Hầu gia liếc mắt nhìn nhau, đều rất giận. Bọn họ cũng chỉ là hoài nghi Đường Tiêu chứ trong tay cũng không có chứng cứ. Trước khi đến đây, dự định là dùng uy hiếp linh hồn Đường Tiêu, rồi sau đó muốn tùy tiện hỏi gì cũng được. Nếu như không phải là hắn thì tốt, còn nếu là hắn thì cũng có Hình Bộ Thượng Thư Lỗ Tranh làm chứng, đến Hoàng Thượng để xin một công đạo.
Không ngờ tới uy hiếp linh hồn này chẳng những không làm gì được Đường Tiêu, lại còn bị hắn túm tóc. Bước tiếp theo nên làm như thế này, bọn họ thật không có kế hoạch gì.
- Chúng ta cũng chỉ là muốn tìm thiếu gia để hiểu rõ một chút tình huống thôi, cũng không có hoài nghi thiếu gia điều gì. Như vậy đi, phiền thiếu gia đi theo chúng ta đến Hình bộ một chuyến, cùng một số người có liên quan đối chất với nhau rồi sau đó có thể trở về.
Hưng Quốc Hầu Từ Cương mở miệng Diệt Hồ Hầu Hoàng Ích cùng với Hộ Quốc Hầu Hồ Liệt trước kia là thuộc hạ của ông. Lúc này hai người kia chẳng làm gì được, ông không tự thân xuất mã thì không được rồi.
- Muố Tiêu Nhi của ta đến Hình bộ à? Họ Từ ông mặt mũi thật lớn đấy. Có chuyện thì hỏi mau, hỏi xong thì cút. Đừng khiến cho ta phải xua đuổi mấy lão già ông ra ngoài. Đến lúc đó, ngay cả mặt mũi cũng không còn nể nữa.
Phu nhân Khánh Đô lập tức mở miệng ngăn cản.
- Phu nhân, đây chỉ là một trình tự thông thường, đơn giản mà thôi. Tiêu nhi nhà bà không làm gì thì sao không dám đi cùng chúng ta?
Từ Cương hơi sẵng giọng, rất rõ ràng là vì chuyện mất tích của con trai mà sốt ruộc, không còn quan tâm đến chuyện gì.
- Từ Cương lớn mật! Ta niệm tình ông vì sốt ruột tìm con nên mới lần nữa nhường nhịn ông. Ông không biết chừng mực mà được nước làm tới. Lần nữa đưa ra yêu cầu vô lý, muốn khi dễ Đường phủ ta sao? Hôm nay chuyện hỏi dừng ở đây. Tất cả cút hết cho ta.
Phu nhân Khánh Đô một lần nữa đứng dậy, cái chén trong tay ném rầm xuống mặt đất. Mảnh sứ vỡ tan tành trên mặt đất.
Mấy trăm tên hộ vệ mang giáp bên trong Đường phủ toàn bộ đều tập trung xung quanh phòng khách, bao vây ba vị Hầu gia ở trong. Áo bào của ba vị Hầu gia Địa Nguyên cấp có chút lay động, tựa hồ như vận hết chân khí trong cơ thể. Không khí trong phòng bắt đầu căng thẳng hẳn lên.
Một nam một nữ bóng dáng quỷ mị, hư vô cũng từ trên đỉnh núi Dương Minh bay xuống dưới. Nhưng không có bất cứ người nào có thể cảm giác được sự hiện hữu của bọn họ.
- Phu nhân bớt giận!
Hình Bộ Thượng Thư Lỗ Tranh vội vàng đứng dậy, đứng chính giữa phu nhân Khánh Đô và ba vị Hầu gia.
- Phu nhân, sự kiện ba vị công tử mất tích lần này, lão hủ cũng đã được khẩu dụ của hoàng thượng, nói nếu có manh mối, bất luận kẻ nào cũng đều phải phối hợp với Hình bộ để điều tra.
- Bọn chó sao thả rắm thối thế. Nếu xuất ra văn kiện như Hoàng thường nói, muốn Tiêu Nhi nhà ta đến Hình bộ, thì đích thân ta sẽ dẫn nó đi. Nếu như không có công văn Hoàng thượng tự tay viết, thì ông hay mau cút trở về Hình bộ nghỉ ngơi đi.
Phu nhân Khánh Đô chỉ thẳng vào mũi Lỗ Tranh chửi loạn lên.
Huống chi, tại đây cũng chẳng phải tra tấn bức cung gì. Đường Tiêu có gì mà phải lo lắng chứ.
- Các người nếu có chuyện gì thì cứ hỏi mau. Nếu như ai dám có hành động xấu với Tiêu Nhi của ta, đừng trách Khánh Đô ta về sau trở mặt.
Phu nhân Khánh Đô quay người trở về sau, hùng hổ quét mặt khắp gian phòng một vòng.
Ba vị Hầu gia, một vị Thượng Thư rõ ràng không dám đối mặt với ánh mắt của phu nhân Khánh Đô. Bọn họ tuy rằng tự cao đã ngoài tu vi Địa Nguyên cấp, nhưng khi vào Đường phủ của Trấn Quốc Hầu, bọn họ vẫn không ngăn được nơm nớp lo sợ.
Tuy rằng Trấn Quốc Hầu oán hận chất chứa đã lâu, nhưng bọn họ tự biết có liên hợp lại cũn không phải là đối thủ của Trấn Quốc Hầu Đường Uyên. Nếu như lần này không phải vì ba đứa con mất tích, bọn họ cũng không dám xâm nhập Đường phủ như vậy.
Nói cách khác, nếu như có Đường Uyên trong phủ, cho dù bọn họ có sốt ruột con mình thế nào, thì có cho họ mười cái gan họ cũng không dám tìm đến nhà.
- Tiểu hầu gia, vừa rồi ta hỏi cậu đấy, ba đứa con trai của chúng ta từ Hưng Quốc phủ ra ngoài, thì có gặp qua cậu một lần. Có chuyện này hay không?
Hộ Quốc Hầu Hồ Liệt lần này không dám tiến hành uy hiếp linh hồn Đường Tiêu, chỉ dùng một ngữ khí nhẹ nhàng hướng Đường Tiêu chất vấn một tiếng.
- Không có!
Đường Tiêu rất đơn giản mà trả lời Hồ Liệt.
- Có người đã chứng kiến cậu cùng với ba đứa kia tụ cùng một chỗ.
Hồ Liệt lại hỏi tiếp.
- Có người chứng kiến à? Nếu như người chứng kiến đó nói ta giết chết ba con chó con của các người, các người cũng tin sao?
Đường Tiêu rất khinh thường mà trả lời Hồ Liệt một câu.
Nghe được ba chữ “con chó con”, ba vị Hầu gia sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Nhi tử là đồ chó con, cái này chẳng phải là mắng ba người Hầu gia bọn họ là chó sao?
- Tiểu thiểu gia, khi nói chuyện cần chú ý một chút. Đồ chó con là dùng mắng chửi người khác, thuận miệng nói ra thật bất nhã, chẳng ra thể thống gì cả.
Lỗ Tranh với tư cách đại biểu chính thức vội vàng nhắc nhở Đường Tiêu.
- Ta có mắng chửi người sao? Vị Hầu gia vừa rồi mở miệng một tiếng khuyển tử, ta nói đồ chó con thì có khác gì khuyển tử không? Đại học phủ đã dạy, cẩu tự là khuyển. Chẳng lẽ, từ khuyển trong miệng ba vị Hầu gia không phải là cẩu sao, mà biến thành con rùa?
Đường Tiêu cãi lại một phen khiến ba vị Hầu gia sắc mặt càng thêm khó coi. Những ta tớ, nha hoàn bên trong Đường phủ không nhịn được lấy tay che miệng cười.
Phu nhân Khánh Đô trong lòng cũng có chút khoan khoái, dễ chịu, không nghĩ đến con trai trong những ngày nay không chỉ chuyên tâm học võ, mà ngay cả khẩu khí cũng tiến bộ hơn.
- Vâng, vâng, vâng, Đường công tử nói rất đúng. Cẩu tức là khuyển, khuyển tức là cẩu. Như thế nào cũng không thể biến thành con rùa đen. Ta già rồi nên hồ đồ. Hầu gia ngài cứ hỏi tiếp.
Lỗ Tranh tức giận đến muốn văng cả con ngươi, vội vàng dừng lại đề tài này. Vốn nói ba vị Hầu gia là cẩu đã rất quá đáng rồi, nhưng xem tình thế này, nếu tiếp tục nói thì ngay cả con rùa đen cũng sẽ thành luôn.
Ba vị Hầu gia liếc mắt nhìn nhau, đều rất giận. Bọn họ cũng chỉ là hoài nghi Đường Tiêu chứ trong tay cũng không có chứng cứ. Trước khi đến đây, dự định là dùng uy hiếp linh hồn Đường Tiêu, rồi sau đó muốn tùy tiện hỏi gì cũng được. Nếu như không phải là hắn thì tốt, còn nếu là hắn thì cũng có Hình Bộ Thượng Thư Lỗ Tranh làm chứng, đến Hoàng Thượng để xin một công đạo.
Không ngờ tới uy hiếp linh hồn này chẳng những không làm gì được Đường Tiêu, lại còn bị hắn túm tóc. Bước tiếp theo nên làm như thế này, bọn họ thật không có kế hoạch gì.
- Chúng ta cũng chỉ là muốn tìm thiếu gia để hiểu rõ một chút tình huống thôi, cũng không có hoài nghi thiếu gia điều gì. Như vậy đi, phiền thiếu gia đi theo chúng ta đến Hình bộ một chuyến, cùng một số người có liên quan đối chất với nhau rồi sau đó có thể trở về.
Hưng Quốc Hầu Từ Cương mở miệng Diệt Hồ Hầu Hoàng Ích cùng với Hộ Quốc Hầu Hồ Liệt trước kia là thuộc hạ của ông. Lúc này hai người kia chẳng làm gì được, ông không tự thân xuất mã thì không được rồi.
- Muố Tiêu Nhi của ta đến Hình bộ à? Họ Từ ông mặt mũi thật lớn đấy. Có chuyện thì hỏi mau, hỏi xong thì cút. Đừng khiến cho ta phải xua đuổi mấy lão già ông ra ngoài. Đến lúc đó, ngay cả mặt mũi cũng không còn nể nữa.
Phu nhân Khánh Đô lập tức mở miệng ngăn cản.
- Phu nhân, đây chỉ là một trình tự thông thường, đơn giản mà thôi. Tiêu nhi nhà bà không làm gì thì sao không dám đi cùng chúng ta?
Từ Cương hơi sẵng giọng, rất rõ ràng là vì chuyện mất tích của con trai mà sốt ruộc, không còn quan tâm đến chuyện gì.
- Từ Cương lớn mật! Ta niệm tình ông vì sốt ruột tìm con nên mới lần nữa nhường nhịn ông. Ông không biết chừng mực mà được nước làm tới. Lần nữa đưa ra yêu cầu vô lý, muốn khi dễ Đường phủ ta sao? Hôm nay chuyện hỏi dừng ở đây. Tất cả cút hết cho ta.
Phu nhân Khánh Đô một lần nữa đứng dậy, cái chén trong tay ném rầm xuống mặt đất. Mảnh sứ vỡ tan tành trên mặt đất.
Mấy trăm tên hộ vệ mang giáp bên trong Đường phủ toàn bộ đều tập trung xung quanh phòng khách, bao vây ba vị Hầu gia ở trong. Áo bào của ba vị Hầu gia Địa Nguyên cấp có chút lay động, tựa hồ như vận hết chân khí trong cơ thể. Không khí trong phòng bắt đầu căng thẳng hẳn lên.
Một nam một nữ bóng dáng quỷ mị, hư vô cũng từ trên đỉnh núi Dương Minh bay xuống dưới. Nhưng không có bất cứ người nào có thể cảm giác được sự hiện hữu của bọn họ.
- Phu nhân bớt giận!
Hình Bộ Thượng Thư Lỗ Tranh vội vàng đứng dậy, đứng chính giữa phu nhân Khánh Đô và ba vị Hầu gia.
- Phu nhân, sự kiện ba vị công tử mất tích lần này, lão hủ cũng đã được khẩu dụ của hoàng thượng, nói nếu có manh mối, bất luận kẻ nào cũng đều phải phối hợp với Hình bộ để điều tra.
- Bọn chó sao thả rắm thối thế. Nếu xuất ra văn kiện như Hoàng thường nói, muốn Tiêu Nhi nhà ta đến Hình bộ, thì đích thân ta sẽ dẫn nó đi. Nếu như không có công văn Hoàng thượng tự tay viết, thì ông hay mau cút trở về Hình bộ nghỉ ngơi đi.
Phu nhân Khánh Đô chỉ thẳng vào mũi Lỗ Tranh chửi loạn lên.
Bình luận facebook