Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Đường Tiêu đánh ra, trong không khí phát ra từng tiếng nổ mạnh. Tiếng nổ này khiến cho Đường Tiêu cảm thấy rất thỏa mãn. Ở kiếp trước, hắn biết rõ, quyền vương thế giới khi đánh nhau có thể đánh ra một sức nặng nửa tấn, nhưng không có khả năng đánh ra tiếng nổ mạnh như vậy. Bây giờ có thể đánh ra như thế hoàn toàn là do nguyên khí trong cơ thể tạo nên.
Tuy võ giả Nhân Nguyên cấp một không thể đem nguyên khí bức ra ngoài, nhưng đã có thể tạo thành sóng không khí. Hơn nữa, Đường Tiêu ngày đêm tu luyện, nguyên khí vốn có trong cơ thể hắn đã sớm vượt qua một võ giả Nhân Nguyên cấp một. Biểu hiện ra bên ngoài cũng rõ ràng hơn một chút.
Đường Tiêu ở kiếp trước thường xuyên khảo thí sức mạnh của mình. Hắn khi đến kiếp này, vốn cho rằng, phải mất trên một năm mới có thể khôi phục được sức mạnh cơ thể như kiếp trước. Nhưng không ngờ đến hiện tại, dưới sự trợ giúp của Thiên Địa Nguyên Khí, hắn rất nhẹ nhàng mà đạt được sức mạnh như kiếp trước. Hơn nữa dường như còn mạnh hơn. Cho đến hôm nay, hắn đã siêu việt gấp năm lần so với kiếp trước.
Hơn nữa, loại sức mạnh tăng lên như thế này tựa hồ như không có chừng mực. Hiện tại Đường Tiêu đã có thể nhẹ nhàng một tay nâng một vật nặng 500 cân. Điều này ở kiếp trước căn bản là không thể tưởng tượng được. Với lực cánh tay như thế này, trở lại kiếp trước tham gia Thế vận hội Olympic làm vận động viên cử tạ thì huy chương vàng chắc chắn là nằm trong tay.
Nhưng Đường Tiêu rất nhanh ý thức được rằng, sức mạnh như thế trong cái thế giới này căn bản là không đáng nhắc tới. Đừng nói đến những võ giả Địa Nguyên Cấp như Hầu gia, chỉ cần công chúa Dực Đài sắp ước đấu với mình, với tu vi hiện tại thì còn lâu mới có thể chính diện tiến hành đối kháng với nàng.
Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt, bây giờ đã tiến vào cuối thu. Nương theo những trận gió thu, Đường Tiêu mặc một bộ bạch y tiến hành luyện tập từng chiêu thức của Hổ Liệt Quyền trong rừng cây nhỏ phía đằng sau Thần Mã quán.
Thân hình hắn xẹt qua xẹt lại, xoáy lên trời đầy những lá cây. Khi thì như rồng bay, khi thì như hổ gầm. Nhìn xem lá cây bay trong không gian tràn ngập ý thơ, rất nhiều tiểu nha đầu ánh mắt đều có chút ngây dại.
"Hổ hao Long bào!"
Phanh!!!.
Sau khi biểu diễn đến chiêu cuối cùng, hai tay của Đường Tiêu xuất hiện. Tuy rằng chưa thể ngưng ra hổ hình, nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng hổ gầm. Hai tay oanh kích cây cổ thụ nhỏ. Tán cây cổ thụ nhỏ lay động, ngã ào xuống mặt đất. Thân cây đứt lìa nằm chình ình một đống.
- Oa, thiếu gia, người đẹp trai quá!
- Thiếu gia người chính là thần tượng trong tim ta!
- Thiếu gia, ta yêu người!
- Thiếu gia......
Một đám tiểu nha đầu cả ngày nhàn rỗi không được Đường Tiêu thiếu gia chú ý, lúc đầu thì sợ hắn, trốn hắn, bây giờ thì lại chủ động chọc hắn, gây chú ý với hắn nữa.
Dưới sự giáo dục lại của Manh Ngọc, bọn họ cũng không gọi hắn là nhị gia, đổi cách xưng hô là thiếu gia.
Nhưng cho dù bọn họ có gọi như thế nào, thì Đường Tiêu đều coi như không nghe thấy gì vậy, hắn chỉ toàn tâm toàn ý luyện tập võ nghệ và tu luyện.
......
Ngày hôm nay, là ngày phát lương tháng ở Đường phủ, Đường Tiêu cũng theo lệ mà lĩnh được mười lạng bạc, hắn ăn cơm xong rồi ra ngoài đi bộ một vòng, lúc trở về thì đi qua vài con đường, bỗng nghe thấy bên trong căn phòng hẻo lánh của Thần Mã Quán các nha hoàn đang kêu lên loạn thiên, cảm giác rất náo nhiệt.
Lúc Đường Tiêu đi tới, thì phát hiện một tiểu nha hoàn chừng mười tuổi đang vội vàng hấp tấp như muốn đi báo tin, Đường Tiêu vội vàng lao tới khống chế cô bé, sau đó hướng về căn phòng kia mà đi.
Hóa ra là mười mấy tiểu nha hoàn của Đường Tiêu, sau khi lĩnh tiền tháng xong tụ tập ở căn phòng này đánh xúc xắc ăn tiền, không có ai lại ngờ được rằng hôm nay thiếu gia lại không luyện công đột nhiên có tâm trạng tới nơi này, bỗng nhiên thấy hắn bước vào, tất cả những người ở đây đều sợ phát khiếp, và ngừng lại hết.
Nếu Đường Tiêu thiếu gia trước kia, thì bọn họ sẽ không dừng lại, bởi vì Đường Tiêu thiếu gia trước kia cũng thường cùng với bọn họ chơi xúc xắc, hơn nữa vận của thiếu gia rất đen, cứ chơi là thua, mỗi lần các nha hoàn ít nhất đều có thể thắng ba bốn lượng bạc, cho nên thời gian đó cũng là thời gian vui vẻ nhất đối với bọn họ.
- Đánh xúc xắc ở tiền phải không?
Đường Tiêu nhíu mày hỏi.
- Chỉ chơi nho nhỏ thôi mà...
Manh Ngọc vội vàng đứng ra giải thích, biểu cảm trên sắc mặt rất khó xử.
- Ta và các ngươi chơi vài ván đi.
Đường Tiêu bĩu bĩu môi, tìm một chiếc ghế cạnh bàn rồi ngồi xuống.
Đám nha hoàn liền hoan hô lên, vội vàng đặt xúc xắc trước mặt Đường Tiêu, cứ tưởng sau khi hắn thay đổi tính nết sẽ không chơi cờ bạc với bọn họ nữa, sẽ không có cơ hội thắng của hắn ba bốn lạng bạc nữa, không ngờ về phần này hắn vẫn không hề thay đổi.
- Các ngươi chơi thế nào?
Đường Tiêu nhìn bốn phía hỏi một tiếng.
Không phải hắn đột nhiên hào hứng muốn tới chọc đám nha hoàn này, mà là hắn muốn thử xem kỹ thuật nghe thần kỳ viên xúc xắc lần trước luyện được có cho thấy hiệu quả ở kiếp này hay không.
Đàn ông thì mười người thì có tới người chơi cờ bạc, với thân phận là một sát thủ chuyên nghiệp thì kỹ thuật chơi cờ bạc là một hạng mục rất quan trọng không thể thiếu được, rất nhiều mục tiêu thì đều cần trên sòng bạc mới có thể tiếp cận được, vì thế Đường Tiêu mới chuyên tâm tiếp nhận bồi dưỡng về lĩnh vực này, luyện tập những kỹ thuật cờ bạc độc môn.
- Thế nào cũng được, thiếu gia, người thích chơi thế nào thì chơi như vậy!
Đám nha đầu mồm năm miệng mười trả lời Đường Tiêu.
- Các người chơi mỗi ván bao nhiêu?
Đường Tiêu hỏi Manh Ngọc ngồi bên cạnh một tiếng.
- Một ván mười văn.
Có một tiểu nha đầu nhanh nhảu cướp lời Manh Ngọc trả lời Đường Tiêu.
Đường Tiêu gật đầu, mỗi vấn mười văn, đối với những đám nha đầu thấp hèn này thì như vậy cũng là to rồi, mỗi tháng bọn họ chỉ được năm trăm văn tiền lương, đổi ra nhân dân tệ ở kiếp trước tương đương với hơn một ngàn tệ, mười văn tương đương với hai ba mươi tệ một ván.
Thực ra Đường Tiêu không hề muốn thắng tiền của bọn họ, chỉ là muốn ôn lại kỹ thuật bài bạc ở kiếp trước mà thôi, đánh lớn đánh bé căn bản cũng không có ý nghĩa gì lắm.
- Tiểu Ngọc, ngươi nói xem, vừa nãy các ngươi đánh thế nào nào?
Đường Tiêu muốn tìm hiểu quy tắc đánh xúc xắc ở kiếp này thế nào, cho nên cái này hắn không được hiểu biết cho lắm.
- Bẩm thiếu gia, đám nô tỳ chơi là so lớn nhỏ, mỗi một ván, ai xắc ra to nhất thì người đó thắng, nếu những người to nhất hơn hai người, thì hai người đó sẽ phân thắng bại một lần nữa......
Tuy võ giả Nhân Nguyên cấp một không thể đem nguyên khí bức ra ngoài, nhưng đã có thể tạo thành sóng không khí. Hơn nữa, Đường Tiêu ngày đêm tu luyện, nguyên khí vốn có trong cơ thể hắn đã sớm vượt qua một võ giả Nhân Nguyên cấp một. Biểu hiện ra bên ngoài cũng rõ ràng hơn một chút.
Đường Tiêu ở kiếp trước thường xuyên khảo thí sức mạnh của mình. Hắn khi đến kiếp này, vốn cho rằng, phải mất trên một năm mới có thể khôi phục được sức mạnh cơ thể như kiếp trước. Nhưng không ngờ đến hiện tại, dưới sự trợ giúp của Thiên Địa Nguyên Khí, hắn rất nhẹ nhàng mà đạt được sức mạnh như kiếp trước. Hơn nữa dường như còn mạnh hơn. Cho đến hôm nay, hắn đã siêu việt gấp năm lần so với kiếp trước.
Hơn nữa, loại sức mạnh tăng lên như thế này tựa hồ như không có chừng mực. Hiện tại Đường Tiêu đã có thể nhẹ nhàng một tay nâng một vật nặng 500 cân. Điều này ở kiếp trước căn bản là không thể tưởng tượng được. Với lực cánh tay như thế này, trở lại kiếp trước tham gia Thế vận hội Olympic làm vận động viên cử tạ thì huy chương vàng chắc chắn là nằm trong tay.
Nhưng Đường Tiêu rất nhanh ý thức được rằng, sức mạnh như thế trong cái thế giới này căn bản là không đáng nhắc tới. Đừng nói đến những võ giả Địa Nguyên Cấp như Hầu gia, chỉ cần công chúa Dực Đài sắp ước đấu với mình, với tu vi hiện tại thì còn lâu mới có thể chính diện tiến hành đối kháng với nàng.
Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt, bây giờ đã tiến vào cuối thu. Nương theo những trận gió thu, Đường Tiêu mặc một bộ bạch y tiến hành luyện tập từng chiêu thức của Hổ Liệt Quyền trong rừng cây nhỏ phía đằng sau Thần Mã quán.
Thân hình hắn xẹt qua xẹt lại, xoáy lên trời đầy những lá cây. Khi thì như rồng bay, khi thì như hổ gầm. Nhìn xem lá cây bay trong không gian tràn ngập ý thơ, rất nhiều tiểu nha đầu ánh mắt đều có chút ngây dại.
"Hổ hao Long bào!"
Phanh!!!.
Sau khi biểu diễn đến chiêu cuối cùng, hai tay của Đường Tiêu xuất hiện. Tuy rằng chưa thể ngưng ra hổ hình, nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng hổ gầm. Hai tay oanh kích cây cổ thụ nhỏ. Tán cây cổ thụ nhỏ lay động, ngã ào xuống mặt đất. Thân cây đứt lìa nằm chình ình một đống.
- Oa, thiếu gia, người đẹp trai quá!
- Thiếu gia người chính là thần tượng trong tim ta!
- Thiếu gia, ta yêu người!
- Thiếu gia......
Một đám tiểu nha đầu cả ngày nhàn rỗi không được Đường Tiêu thiếu gia chú ý, lúc đầu thì sợ hắn, trốn hắn, bây giờ thì lại chủ động chọc hắn, gây chú ý với hắn nữa.
Dưới sự giáo dục lại của Manh Ngọc, bọn họ cũng không gọi hắn là nhị gia, đổi cách xưng hô là thiếu gia.
Nhưng cho dù bọn họ có gọi như thế nào, thì Đường Tiêu đều coi như không nghe thấy gì vậy, hắn chỉ toàn tâm toàn ý luyện tập võ nghệ và tu luyện.
......
Ngày hôm nay, là ngày phát lương tháng ở Đường phủ, Đường Tiêu cũng theo lệ mà lĩnh được mười lạng bạc, hắn ăn cơm xong rồi ra ngoài đi bộ một vòng, lúc trở về thì đi qua vài con đường, bỗng nghe thấy bên trong căn phòng hẻo lánh của Thần Mã Quán các nha hoàn đang kêu lên loạn thiên, cảm giác rất náo nhiệt.
Lúc Đường Tiêu đi tới, thì phát hiện một tiểu nha hoàn chừng mười tuổi đang vội vàng hấp tấp như muốn đi báo tin, Đường Tiêu vội vàng lao tới khống chế cô bé, sau đó hướng về căn phòng kia mà đi.
Hóa ra là mười mấy tiểu nha hoàn của Đường Tiêu, sau khi lĩnh tiền tháng xong tụ tập ở căn phòng này đánh xúc xắc ăn tiền, không có ai lại ngờ được rằng hôm nay thiếu gia lại không luyện công đột nhiên có tâm trạng tới nơi này, bỗng nhiên thấy hắn bước vào, tất cả những người ở đây đều sợ phát khiếp, và ngừng lại hết.
Nếu Đường Tiêu thiếu gia trước kia, thì bọn họ sẽ không dừng lại, bởi vì Đường Tiêu thiếu gia trước kia cũng thường cùng với bọn họ chơi xúc xắc, hơn nữa vận của thiếu gia rất đen, cứ chơi là thua, mỗi lần các nha hoàn ít nhất đều có thể thắng ba bốn lượng bạc, cho nên thời gian đó cũng là thời gian vui vẻ nhất đối với bọn họ.
- Đánh xúc xắc ở tiền phải không?
Đường Tiêu nhíu mày hỏi.
- Chỉ chơi nho nhỏ thôi mà...
Manh Ngọc vội vàng đứng ra giải thích, biểu cảm trên sắc mặt rất khó xử.
- Ta và các ngươi chơi vài ván đi.
Đường Tiêu bĩu bĩu môi, tìm một chiếc ghế cạnh bàn rồi ngồi xuống.
Đám nha hoàn liền hoan hô lên, vội vàng đặt xúc xắc trước mặt Đường Tiêu, cứ tưởng sau khi hắn thay đổi tính nết sẽ không chơi cờ bạc với bọn họ nữa, sẽ không có cơ hội thắng của hắn ba bốn lạng bạc nữa, không ngờ về phần này hắn vẫn không hề thay đổi.
- Các ngươi chơi thế nào?
Đường Tiêu nhìn bốn phía hỏi một tiếng.
Không phải hắn đột nhiên hào hứng muốn tới chọc đám nha hoàn này, mà là hắn muốn thử xem kỹ thuật nghe thần kỳ viên xúc xắc lần trước luyện được có cho thấy hiệu quả ở kiếp này hay không.
Đàn ông thì mười người thì có tới người chơi cờ bạc, với thân phận là một sát thủ chuyên nghiệp thì kỹ thuật chơi cờ bạc là một hạng mục rất quan trọng không thể thiếu được, rất nhiều mục tiêu thì đều cần trên sòng bạc mới có thể tiếp cận được, vì thế Đường Tiêu mới chuyên tâm tiếp nhận bồi dưỡng về lĩnh vực này, luyện tập những kỹ thuật cờ bạc độc môn.
- Thế nào cũng được, thiếu gia, người thích chơi thế nào thì chơi như vậy!
Đám nha đầu mồm năm miệng mười trả lời Đường Tiêu.
- Các người chơi mỗi ván bao nhiêu?
Đường Tiêu hỏi Manh Ngọc ngồi bên cạnh một tiếng.
- Một ván mười văn.
Có một tiểu nha đầu nhanh nhảu cướp lời Manh Ngọc trả lời Đường Tiêu.
Đường Tiêu gật đầu, mỗi vấn mười văn, đối với những đám nha đầu thấp hèn này thì như vậy cũng là to rồi, mỗi tháng bọn họ chỉ được năm trăm văn tiền lương, đổi ra nhân dân tệ ở kiếp trước tương đương với hơn một ngàn tệ, mười văn tương đương với hai ba mươi tệ một ván.
Thực ra Đường Tiêu không hề muốn thắng tiền của bọn họ, chỉ là muốn ôn lại kỹ thuật bài bạc ở kiếp trước mà thôi, đánh lớn đánh bé căn bản cũng không có ý nghĩa gì lắm.
- Tiểu Ngọc, ngươi nói xem, vừa nãy các ngươi đánh thế nào nào?
Đường Tiêu muốn tìm hiểu quy tắc đánh xúc xắc ở kiếp này thế nào, cho nên cái này hắn không được hiểu biết cho lắm.
- Bẩm thiếu gia, đám nô tỳ chơi là so lớn nhỏ, mỗi một ván, ai xắc ra to nhất thì người đó thắng, nếu những người to nhất hơn hai người, thì hai người đó sẽ phân thắng bại một lần nữa......
Bình luận facebook