Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Quay về Đường phủ, Đường Tiêu lập tức bắt đầu cuộc huấn luyện của mình. Kỳ thật sau khi đánh bại công chúa Dực Thai thì hắn không có áp lực lớn như trước nữa, nhưng không thể bỏ thói quen sinh hoạt đời trước của Đường Tiêu.
Cái cảm giác nguy hiểm sinh tồn luôn theo hắn như bóng với hình. Cảm giác áp lực kỳ diệu nếu không huấn luyện thì là lãng phí sinh mệnh. Cái bản tính muốn trở thành cường giả mạnh nhất, khiến hắn không muốn ngừng lại một giây
Tuy lần ước đấu này đã thắng công chúa Dực Thai, nhưng Đường Tiêu biết mình thắng chỉ là may mắn. Nếu lần nữa đấu với công chúa Dực Thai, hắn không bảo đảm vẫn có thể chiến thắng.
Không chỉ như vậy, còn có Từ Tiều hận hắn, bởi vì công chúa Dực Thai, bởi vì đệ đệ của gã bỗng dưng mất tích, còn có hôm nay gã thua vật thưởng trạng nguyên, sau này Từ Tiều chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả thù. Đối với kẻ thù, cách làm bình thường của Đường Tiêu chính là mình phải mạnh hơn người đó, sau đó đè bẹp giết chết nó!
Dù Từ Tiều dễ đối phó thì Từ gia còn có Hưng Quốc Hầu Từ Cường. Võ giả cấp Địa Nguyên đó, đối với Đường gia, đối với hạnh phúc sinh hoạt trong tương lai của Đường Tiêu, là một uy hiếp to lớn.
Cho nên Đường Tiêu cảm thấy bây giờ còn chưa phải lúc để hắn hưởng lạc. Vậy nên hắn vừa về Đường phủ liền bắt đầu điên cuồng tu luyện.
Dùng ba tháng đánh bại công chúa Dực Thai, Đường Tiêu đặt ra cho mình mục tiêu mới, là trong hai năm lần đấu võ cung đình tiếp theo đoạt quán quân, trở thành võ trạng nguyên sẽ được hoàng cung ban thương cho cực kỳ phong phú. Ví dụ như pháp khí trung phẩm chìa khóa tinh cương của Từ Tiều, mấy thứ kia chính là vật cần thiết để Đương Tiêu trở thành cường giả.
Gần nửa tháng nay, Đường Tiêu chủ yếu tu luyện là ‘Hóa Điêu Lược Không Nhất Thức’, đây là tuyệt kỹ thành danh của Đường Uyên. Đường Tiêu mới chỉ nhập môn, nhưng bây giờ hắn đã có thể ở sau lưng huyễn qua ra hai đôi cánh dài một thước ở hai bên, khi vỗ đập thì sẽ khiến hắn nhảy khỏi mặt đất lên cao bảy, tám thước.
Tình huống này tựa như chim nhỏ đang học bay, khao khát bay lượn trên trời xanh nhưng trước mắt chỉ có thể đập vài cái mà thôi.
Nhưng dù là vậy cũng đủ khiến Đường Tiêu hưng phấn. Đời trước nếu không nhờ vào máy móc bên ngoài thì không thể nhảy vọt cao tới bảy, tám mét, càng không thể tự do bay lượn trên bầu trời.
Đường Tiêu hướng tới Nhật Nguyệt Hồ, lại một lần ngưng hóa khí dực nhảy lên trời. Khi nhảy lên thì diễn luyện ‘Hóa Điêu Lược Không Nhất Thức’. Kết quả hắn lại lần nữa từ trên trời rơi xuống Nhật Nguyệt hồ, dấy lên một mảnh bọt nước. Nhưng hắn không hề nản lòng, lại lần nữa luyện tập, hắn ngày càng cảm giác được ảo diệu của ‘Hóa Điêu Lược Không Nhất Thức’.
Bởi vì cánh điêu là nhờ chân khí trong người ngưng luyện thành, vậy nên luyện tập ‘Hóa Điêu Lược Không Nhất Thức’ cực kỳ tiêu hao chân khí. Luyện thời gian không được bao lâu thì chân khí trong người Đường Tiêu đã mất đi bảy, tám phần. Lúc trước hắn nhờ vào mấy đan dược bổ khí đan cũng sắp dùng xong hết rồi, không mấy ngày nữa chắc phải ra ngoài chọn mua một mớ, không thì không thể giữ trạng thái tu luyện nhanh như thế này.
Vừa lúc năm ngày sau sẽ đi tham gia đấu giá hội, khi đó điên cuồng mua sắm một phen đi.
Tiêu hao hết chân khí trong người, Đường Tiêu ngồi bên bờ Nhật Nguyệt hồ, nhắm mắt tĩnh thần. Mười mấy nha hoàn chủ động chạy tới xoa bóp chân cho hắn, vội vàng bận rộn.
Đột nhiên có tiểu nha hoàng trông cửa vôi vàng chạy tới nói bên đại môn Đường phủ truyền lời, công chúa Dực Thai đến thăm. Tiểu nha hoàn chưa dứt lời thì tiểu kim long do công chúa Dực Thai ngưng hóa khí thân đã bay vào Thần Mã quán, điểm đáp xuống không sai một tấc, vừa lúc cách người Đường Tiêu không xa.
Công chúa Dực Thai tay cầm roi đứng thẳng, đôi chân mày cau lại trừng mười mấy nha hoàn hầu hạ Đường Tiêu, dường như có chút không vui. Mục Thương nghe được động tĩnh vội mang mấy gia đinh hộ viện Đường phủ theo lại đây, đứng cách không xa không gần, chuẩn bị tùy thời khuyên can hai vợ chồng son.
Theo Mục Thương thấy thì lần trước thiếu gia đánh bại được công chúa Dực Thai là ngoài ý muốn, nếu hai người lại đánh nữa thì chưa chắc thiếu gia chiếm ưu thế.
Đường Tiêu nghe tiếng động, mở mắt liếc công chúa Dực Thai một cái, bĩu môi, lại nhắm mắt. Không ngờ cô gái này chạy thẳng tới Thần Mã quán, xem ra không phải lần đầu tiên cô đến Đường phủ gây chuyện sinh sự.
- Cẩu nô tài! Thấy bản cung mà dám không quỳ?
Công chúa Dực Thai phô trương thanh thế vung một roi xuống hồ đê, khiến mấy khối đá trên hồ đê vỡ nát.
Mười mấy nha hoàn trông thấy công chúa Dực Thai thì đã phập hồng lo sợ, sợ đến xoay người định lạy. Ai ngờ Đường Tiêu đột nhiên từ trên ghế đứng vọt dậy, chỉ vào mũi công chúa Dực Thai mắng.
- Tiểu tiện nhân! Coi chỗ này là đâu hả? Trong Đường phủ hầu gia là có thể để ngươi tùy tiện la lối sao? Còn hủy hồ đê của ta! Con bà nó! Tảng đá này ta tốn một vạn lượng mua một cái, ngươi đập vỡ hết năm khối, không mau đưa ra năm vạn lượng bạc đây, nếu không hôm nay tiểu tiện nhân ngươi đừng mơ rời đi!
- Ngươi!
Công chúa Dực Thai lại đây vốn không định gây chuyện, nhưng trông thấy Đường Tiêu nằm trên ghế to có mười mấy nha hoàn hầu hạ hai bên, tính tình nhịn không được xông lên, kết quả mắng ‘cẩu nô tài’.
Công chúa Dực Thai tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Đường Tiêu, nói:
- Dĩ hạ phạm thượng, Đường Tiêu, ngươi có biết ngươi phạm vào tội chết không!?
- Phạm cái đầu ngươi! Mục Thương!
Đường Tiêu quát to một tiếng với Mục Thương cúi đầu đứng một bên.
Mục Thương vội vàng lên tiếng:
- Có!
- Bắt nữ thích khách xông vào Đường phủ định ám sát bổn thiếu gia cho ta! Dìm chết ả trong hồ cho ta!
Đường Tiêu dùng ngón tay chỉ công chúa Dực Thai lại chỉ vào Nhật Nguyệt hồ, sau đó ngã người nằm trên ghế.
Công chúa Dực Thai không thể tin nhìn Đường Tiêu, khuôn mặt tức đến đỏ hồng:
- Ngươi dám!?
Đường Tiêu đột nhiên giận dữ rống lên:
- Mục Thương, các ngươi còn đứng làm gì? Không nghe thấy mệnh lệnh của bổn thiếu gia sao!?
Mục Thương chần chờ một lát, thật sự mang người bao vây công chúa Dực Thai.
- Này này này! Ta ám sát ngươi hồi nào? Ta rõ ràng là tới cùng ngươi nói chuyện!
Công chúa Dực Thai trong lòng hoảng hốt, đặc biệt là bộ dạng tức giận của Đường Tiêu không giống như đang nói giỡn.
Mục Thương ngừng lại, nhìn công chúa Dực Thai, lại nhìn Đường Tiêu nằm trên ghế.
- Công chúa đều sợ người, người đủ mặt mũi rồi đi, cho công chúa bậc thang xuống đi…
Manh Ngọc nhỏ giọng khuyên Đường Tiêu một câu. Bây giờ cô thật sự phục thiếu gia nhà mình sát đất. Miệng vừa há ra thì công chúa đương triều trong miệng hắn có thể biến thành tiểu tiện nhân và nữ thích khách.
Cái cảm giác nguy hiểm sinh tồn luôn theo hắn như bóng với hình. Cảm giác áp lực kỳ diệu nếu không huấn luyện thì là lãng phí sinh mệnh. Cái bản tính muốn trở thành cường giả mạnh nhất, khiến hắn không muốn ngừng lại một giây
Tuy lần ước đấu này đã thắng công chúa Dực Thai, nhưng Đường Tiêu biết mình thắng chỉ là may mắn. Nếu lần nữa đấu với công chúa Dực Thai, hắn không bảo đảm vẫn có thể chiến thắng.
Không chỉ như vậy, còn có Từ Tiều hận hắn, bởi vì công chúa Dực Thai, bởi vì đệ đệ của gã bỗng dưng mất tích, còn có hôm nay gã thua vật thưởng trạng nguyên, sau này Từ Tiều chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả thù. Đối với kẻ thù, cách làm bình thường của Đường Tiêu chính là mình phải mạnh hơn người đó, sau đó đè bẹp giết chết nó!
Dù Từ Tiều dễ đối phó thì Từ gia còn có Hưng Quốc Hầu Từ Cường. Võ giả cấp Địa Nguyên đó, đối với Đường gia, đối với hạnh phúc sinh hoạt trong tương lai của Đường Tiêu, là một uy hiếp to lớn.
Cho nên Đường Tiêu cảm thấy bây giờ còn chưa phải lúc để hắn hưởng lạc. Vậy nên hắn vừa về Đường phủ liền bắt đầu điên cuồng tu luyện.
Dùng ba tháng đánh bại công chúa Dực Thai, Đường Tiêu đặt ra cho mình mục tiêu mới, là trong hai năm lần đấu võ cung đình tiếp theo đoạt quán quân, trở thành võ trạng nguyên sẽ được hoàng cung ban thương cho cực kỳ phong phú. Ví dụ như pháp khí trung phẩm chìa khóa tinh cương của Từ Tiều, mấy thứ kia chính là vật cần thiết để Đương Tiêu trở thành cường giả.
Gần nửa tháng nay, Đường Tiêu chủ yếu tu luyện là ‘Hóa Điêu Lược Không Nhất Thức’, đây là tuyệt kỹ thành danh của Đường Uyên. Đường Tiêu mới chỉ nhập môn, nhưng bây giờ hắn đã có thể ở sau lưng huyễn qua ra hai đôi cánh dài một thước ở hai bên, khi vỗ đập thì sẽ khiến hắn nhảy khỏi mặt đất lên cao bảy, tám thước.
Tình huống này tựa như chim nhỏ đang học bay, khao khát bay lượn trên trời xanh nhưng trước mắt chỉ có thể đập vài cái mà thôi.
Nhưng dù là vậy cũng đủ khiến Đường Tiêu hưng phấn. Đời trước nếu không nhờ vào máy móc bên ngoài thì không thể nhảy vọt cao tới bảy, tám mét, càng không thể tự do bay lượn trên bầu trời.
Đường Tiêu hướng tới Nhật Nguyệt Hồ, lại một lần ngưng hóa khí dực nhảy lên trời. Khi nhảy lên thì diễn luyện ‘Hóa Điêu Lược Không Nhất Thức’. Kết quả hắn lại lần nữa từ trên trời rơi xuống Nhật Nguyệt hồ, dấy lên một mảnh bọt nước. Nhưng hắn không hề nản lòng, lại lần nữa luyện tập, hắn ngày càng cảm giác được ảo diệu của ‘Hóa Điêu Lược Không Nhất Thức’.
Bởi vì cánh điêu là nhờ chân khí trong người ngưng luyện thành, vậy nên luyện tập ‘Hóa Điêu Lược Không Nhất Thức’ cực kỳ tiêu hao chân khí. Luyện thời gian không được bao lâu thì chân khí trong người Đường Tiêu đã mất đi bảy, tám phần. Lúc trước hắn nhờ vào mấy đan dược bổ khí đan cũng sắp dùng xong hết rồi, không mấy ngày nữa chắc phải ra ngoài chọn mua một mớ, không thì không thể giữ trạng thái tu luyện nhanh như thế này.
Vừa lúc năm ngày sau sẽ đi tham gia đấu giá hội, khi đó điên cuồng mua sắm một phen đi.
Tiêu hao hết chân khí trong người, Đường Tiêu ngồi bên bờ Nhật Nguyệt hồ, nhắm mắt tĩnh thần. Mười mấy nha hoàn chủ động chạy tới xoa bóp chân cho hắn, vội vàng bận rộn.
Đột nhiên có tiểu nha hoàng trông cửa vôi vàng chạy tới nói bên đại môn Đường phủ truyền lời, công chúa Dực Thai đến thăm. Tiểu nha hoàn chưa dứt lời thì tiểu kim long do công chúa Dực Thai ngưng hóa khí thân đã bay vào Thần Mã quán, điểm đáp xuống không sai một tấc, vừa lúc cách người Đường Tiêu không xa.
Công chúa Dực Thai tay cầm roi đứng thẳng, đôi chân mày cau lại trừng mười mấy nha hoàn hầu hạ Đường Tiêu, dường như có chút không vui. Mục Thương nghe được động tĩnh vội mang mấy gia đinh hộ viện Đường phủ theo lại đây, đứng cách không xa không gần, chuẩn bị tùy thời khuyên can hai vợ chồng son.
Theo Mục Thương thấy thì lần trước thiếu gia đánh bại được công chúa Dực Thai là ngoài ý muốn, nếu hai người lại đánh nữa thì chưa chắc thiếu gia chiếm ưu thế.
Đường Tiêu nghe tiếng động, mở mắt liếc công chúa Dực Thai một cái, bĩu môi, lại nhắm mắt. Không ngờ cô gái này chạy thẳng tới Thần Mã quán, xem ra không phải lần đầu tiên cô đến Đường phủ gây chuyện sinh sự.
- Cẩu nô tài! Thấy bản cung mà dám không quỳ?
Công chúa Dực Thai phô trương thanh thế vung một roi xuống hồ đê, khiến mấy khối đá trên hồ đê vỡ nát.
Mười mấy nha hoàn trông thấy công chúa Dực Thai thì đã phập hồng lo sợ, sợ đến xoay người định lạy. Ai ngờ Đường Tiêu đột nhiên từ trên ghế đứng vọt dậy, chỉ vào mũi công chúa Dực Thai mắng.
- Tiểu tiện nhân! Coi chỗ này là đâu hả? Trong Đường phủ hầu gia là có thể để ngươi tùy tiện la lối sao? Còn hủy hồ đê của ta! Con bà nó! Tảng đá này ta tốn một vạn lượng mua một cái, ngươi đập vỡ hết năm khối, không mau đưa ra năm vạn lượng bạc đây, nếu không hôm nay tiểu tiện nhân ngươi đừng mơ rời đi!
- Ngươi!
Công chúa Dực Thai lại đây vốn không định gây chuyện, nhưng trông thấy Đường Tiêu nằm trên ghế to có mười mấy nha hoàn hầu hạ hai bên, tính tình nhịn không được xông lên, kết quả mắng ‘cẩu nô tài’.
Công chúa Dực Thai tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Đường Tiêu, nói:
- Dĩ hạ phạm thượng, Đường Tiêu, ngươi có biết ngươi phạm vào tội chết không!?
- Phạm cái đầu ngươi! Mục Thương!
Đường Tiêu quát to một tiếng với Mục Thương cúi đầu đứng một bên.
Mục Thương vội vàng lên tiếng:
- Có!
- Bắt nữ thích khách xông vào Đường phủ định ám sát bổn thiếu gia cho ta! Dìm chết ả trong hồ cho ta!
Đường Tiêu dùng ngón tay chỉ công chúa Dực Thai lại chỉ vào Nhật Nguyệt hồ, sau đó ngã người nằm trên ghế.
Công chúa Dực Thai không thể tin nhìn Đường Tiêu, khuôn mặt tức đến đỏ hồng:
- Ngươi dám!?
Đường Tiêu đột nhiên giận dữ rống lên:
- Mục Thương, các ngươi còn đứng làm gì? Không nghe thấy mệnh lệnh của bổn thiếu gia sao!?
Mục Thương chần chờ một lát, thật sự mang người bao vây công chúa Dực Thai.
- Này này này! Ta ám sát ngươi hồi nào? Ta rõ ràng là tới cùng ngươi nói chuyện!
Công chúa Dực Thai trong lòng hoảng hốt, đặc biệt là bộ dạng tức giận của Đường Tiêu không giống như đang nói giỡn.
Mục Thương ngừng lại, nhìn công chúa Dực Thai, lại nhìn Đường Tiêu nằm trên ghế.
- Công chúa đều sợ người, người đủ mặt mũi rồi đi, cho công chúa bậc thang xuống đi…
Manh Ngọc nhỏ giọng khuyên Đường Tiêu một câu. Bây giờ cô thật sự phục thiếu gia nhà mình sát đất. Miệng vừa há ra thì công chúa đương triều trong miệng hắn có thể biến thành tiểu tiện nhân và nữ thích khách.
Bình luận facebook