Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Nếu Đường Tiêu yêu cầu cái khác với công chúa Dực Thai, ví dụ như thân thể của cô thì chắc chắn công chúa Dực Thai sẽ kiên quyết từ chối, thậm chí không tiếc lật lọng. Nhưng bây giờ hắn yêu cầu cô là đan dược luyện công, pháp khí trở thành cường giả dùng, những yêu cầu này dĩ nhiên công chúa Dực Thai không tiện từ chối. Phu quân tương lai có chí tiến tới như vậy, công chúa Dực Thai cầu còn không được nữa là.
Công chúa Dực Thai đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước từng thấy một vật:
- Việc đan dược, pháp khí thì ta sẽ để ý, từ từ nghĩ cách giúp ngươi. Đúng rồi, có một bảo bối chắc chắn ngươi sẽ thích.
Công chúa Dực Thai không bao giờ ngờ được cô thuận miệng nói mấy câu, sau này sẽ gây tai họa lớn như vậy trong Tử Cấm thành, khiến mặt rồng giận dữ, hoàng cung chấn động. Nếu cô biết trước việc sắp xảy ra, lúc này tuyệt đối sẽ không nói cái gì, càng không mang theo tai tinh Đường Tiêu đi hoàng cung.
Dù sao cô chỉ mới mười lăm tuổi, không lo lắng sự việc vẹn toàn được.
Đường Tiêu vội hỏi:
- Là bảo bối gì?
- Bảo bối đó…vốn ta tưởng trao đổi nó với phần đánh cuộc cùng ngươi…
Công chúa Dực Thai nói tới đây chợt ngừng.
- Ngươi đừng mơ trao đổi phần đánh cuộc!
Đường Tiêu xua tay. Phần đánh cuộc này là thứ tốt có thể tống tiền hoàng thất, đâu dễ giao ra chứ?
Công chúa Dực Thai chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn nói ra:
- Bảo bối ta nói là Lôi Chấn Tử lấy từ trong tay một số thích khách, bị người lấy đi một ít, bây giờ đại khái còn hơn hai trăm viên. Kích cỡ thì gần bằng với tinh cương đạn hoàn sáng nay ngươi dùng, nhưng uy lực thì không thể so sánh được. Nếu ngươi có thể dùng đạn hoàn phá cương khí hộ thể của ta, chắc Lôi Chấn Tử ở trong tay ngươi có thể phá huy uy lực lớn hơn nữa.
Khi đánh đổ thì Đường Tiêu có bắn ra mấy tinh cương đạn hoàn, mới đầu công chúa Dực Thai tưởng lầm là Lôi Chấn Tử, sau này phát hiện ra là tinh cương đạn hoàn. Cô đoán nếu Đường Tiêu đã thích sử dụng loại ám khí đạn chỉ, chắc hắn sẽ rất thích Lôi Chấn Tử.
Quả nhiên, Đường Tiêu lộ vẻ hứng thú dào dạt:
- Ồ? Ngươi có mang đến không?
Công chúa Dực Thai nêu ra điều kiện với Đường Tiêu:
- Nếu ngươi trả lại cho ta phần đánh cuộc đó thì ta sẽ dẫn ngươi vào cung, lấy mớ Lôi Chấn Tử.
Đường Tiêu lập tức uy hiếp công chúa Dực Thai:
- Hừ! Nằm mơ đi! Trên phần đánh cuộc đã viết như thế nào? Sau này ta tìm ngươi muốn cái gì thì ngươi nhất định phải cho ta, không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của ta. Bây giờ ta kiếm ngươi muốn hai trăm viên Lôi Chấn Tử, ngươi dám không đưa thì chính là bội ước. Ngày mai ta vào triều dâng sớ tấu ngươi!
- Ngươi!
Công chúa Dực Thai bực mình, qua nửa ngày ai oán thở dài:
- Chỉ cần ngươi đồng ý với ta mấy điều kiện, vậy ta không cần phần đánh cuộc đó, ngươi muốn cái gì thì ta sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi.
- Điều kiện gì? Nói thử coi.
Công chúa Dực Thai nhìn chằm chằm Đường Tiêu, một lát mới nói:
- Thứ nhất, trước khi ta gả vào Đường phủ thì không được đề ra bất cứ yêu cầu nào quá đáng với ta.
Đường Tiêu lập tức đồng ý với công chúa Dực Thai:
- Ý ngươi là thân thể hả? Về mặt này thì ta không có hứng thú với ngươi chút nào, cho nên ngươi cứ yên tâm.
- Ngươi!
Công chúa Dực Thai không ngờ Đường Tiêu đồng ý nhanh như vậy, còn thêm một câu ‘ta không có hứng thú với ngươi chút nào’, thật sự là…quá tổn thương lòng tự trọng.
Đường Tiêu rất là buồn rầu nhìn công chúa Dực Thai:
- Ý ngươi là muốn xảy ra quan hệ gì với ta hả?
- Ngươi…đi chết đi!
Công chúa Dực Thai tức đến không biết nói gì nữa. Nói chuyện với Đường Tiêu mà hơi mất cảnh giác chút xíu là sẽ bị hắn dắt mũi đi, điều này khiến cô cực kỳ buồn bực rồi lại không biết làm sao.
Công chúa Dực Thai mười lăm tuổi đương nhiên không nghĩ ra, người đàn ông đứng trước mặt cô đã trải qua hai đời, hơn nữa đời trước sống hai mươi ba tuổi, còn là sát thủ đỉnh cấp thế giới.
Kinh nghiệm trải đời, các phương diện giữa hai người cách biệt quá xa.
Nghĩ tới Đường Tiêu nếu đã không có hứng thú với cô, công chúa Dực Thai cảm thấy điều kiện thứ nhất không cần nói kỹ càng hơn. Nhưng không biết vì sao, trong lòng cứ thấy ấm ức.
Công chúa Dực Thai rất nghiêm túc nêu ra điều kiện thứ hai với Đường Tiêu:
- Điều kiện thứ hai, trước khi tu vi võ giả của ngươi chưa vượt qua ta một bậc thì không thể cưới ta vào cửa.
- Ngươi thích gả hay không thì ta còn không có thời gian uổng phí vào chuyện này.
Đường Tiêu vẫn là thái độ sao cũng được. Từ biểu tình thì thấy hắn tuyệt đối không phải giả bộ thờ ơ.
Đường Tiêu đáp lời suýt chọc công chúa Dực Thai tức gần chết, thậm chí có xúc động nhảy xuống hồ tự tử cho rồi.
Vốn tưởng mình là một công chúa trắng trẻo xinh xắn, mỹ nữ số một Đài Kinh thành, hạ giá với loại công tử ăn chơi như hắn thì đã cho mặt mũi lắm rồi, nên mới đem chuyện này ước thúc hắn, trước khi thốt ra khỏi miệng còn sợ hắn không đồng ý. Ai biết người kia không thèm để mình vào mắt.
Nếu đã thế thì ban đầu Đường công tử ngươi làm gì chai mặt lì lợm khiến Trần Quốc Hầu hướng hoàng thượng ban hôn hả? Còn muốn thú ta vào cửa!
Đương nhiên công chúa không biết, thân xác trước mắt cô đã sớm đổi chủ.
Ngược lại Đường Tiêu hơi mất kiên nhẫn nói:
- Còn có điều kiện gì nữa không? Nói lẹ giùm đi!
- Còn có…còn có…
Công chúa Dực Thai bị mấy câu của Đường Tiêu khiến tâm lý rối thành mớ bòng bong, quên hết điều mình muốn nói.
- Không nói nữa vậy mau mang ta đến hoàng cung lấy Lôi Chấn Tử đi.
Đường Tiêu dứt khoát nói. Hắn có thời gian thì thàtu luyện ‘Hóa Điêu Lược Không Nhất Thức’ nhiều hơn, chứ không muốn lãng phí nói chuyện với công chúa Dực Thai.
Công chúa Dực Thai rốt cuộc nhớ ra điều kiện thứ ba là cái gì.
- Đúng rồi, ngươi phải hướng ta thề rằng sau này sẽ trung với Đại Minh triều, khi ngươi cường đại hơn thì phải vì Đại Minh triều lĩnh binh tấn công Cửu Châu đại lục, phản mãn phục quốc! Chỉ cần ngươi đồng ý một điều này, mặc kệ sau này ngươi muốn cái gì thì ta có thể làm ra được, cũng sẽ hết sức giúp ngươi!
- Ta hứa với ngươi.
Đường Tiêu lập tức đồng ý, dù sao chuyện này còn quá sớm.
Công chúa Dực Thai không dễ buông tha:
- Ngươi thề đi!
Đường Tiêu lập tức mở miệng thề độc:
- Rồi rồi rồi! Ta thề! Nếu như ta đổi ý thì khiến ta cả đời không thể cưới ngươi về nhà!
Công chúa Dực Thai ngây ra một lúc, cứ thấy câu thế này có chỗ nào là lạ, nhưng không thể nói rõ lạ ở đâu. Cô hầm hừ giậm dẫn đi ra ngoài Thần Mã quán.
Công chúa Dực Thai đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước từng thấy một vật:
- Việc đan dược, pháp khí thì ta sẽ để ý, từ từ nghĩ cách giúp ngươi. Đúng rồi, có một bảo bối chắc chắn ngươi sẽ thích.
Công chúa Dực Thai không bao giờ ngờ được cô thuận miệng nói mấy câu, sau này sẽ gây tai họa lớn như vậy trong Tử Cấm thành, khiến mặt rồng giận dữ, hoàng cung chấn động. Nếu cô biết trước việc sắp xảy ra, lúc này tuyệt đối sẽ không nói cái gì, càng không mang theo tai tinh Đường Tiêu đi hoàng cung.
Dù sao cô chỉ mới mười lăm tuổi, không lo lắng sự việc vẹn toàn được.
Đường Tiêu vội hỏi:
- Là bảo bối gì?
- Bảo bối đó…vốn ta tưởng trao đổi nó với phần đánh cuộc cùng ngươi…
Công chúa Dực Thai nói tới đây chợt ngừng.
- Ngươi đừng mơ trao đổi phần đánh cuộc!
Đường Tiêu xua tay. Phần đánh cuộc này là thứ tốt có thể tống tiền hoàng thất, đâu dễ giao ra chứ?
Công chúa Dực Thai chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn nói ra:
- Bảo bối ta nói là Lôi Chấn Tử lấy từ trong tay một số thích khách, bị người lấy đi một ít, bây giờ đại khái còn hơn hai trăm viên. Kích cỡ thì gần bằng với tinh cương đạn hoàn sáng nay ngươi dùng, nhưng uy lực thì không thể so sánh được. Nếu ngươi có thể dùng đạn hoàn phá cương khí hộ thể của ta, chắc Lôi Chấn Tử ở trong tay ngươi có thể phá huy uy lực lớn hơn nữa.
Khi đánh đổ thì Đường Tiêu có bắn ra mấy tinh cương đạn hoàn, mới đầu công chúa Dực Thai tưởng lầm là Lôi Chấn Tử, sau này phát hiện ra là tinh cương đạn hoàn. Cô đoán nếu Đường Tiêu đã thích sử dụng loại ám khí đạn chỉ, chắc hắn sẽ rất thích Lôi Chấn Tử.
Quả nhiên, Đường Tiêu lộ vẻ hứng thú dào dạt:
- Ồ? Ngươi có mang đến không?
Công chúa Dực Thai nêu ra điều kiện với Đường Tiêu:
- Nếu ngươi trả lại cho ta phần đánh cuộc đó thì ta sẽ dẫn ngươi vào cung, lấy mớ Lôi Chấn Tử.
Đường Tiêu lập tức uy hiếp công chúa Dực Thai:
- Hừ! Nằm mơ đi! Trên phần đánh cuộc đã viết như thế nào? Sau này ta tìm ngươi muốn cái gì thì ngươi nhất định phải cho ta, không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của ta. Bây giờ ta kiếm ngươi muốn hai trăm viên Lôi Chấn Tử, ngươi dám không đưa thì chính là bội ước. Ngày mai ta vào triều dâng sớ tấu ngươi!
- Ngươi!
Công chúa Dực Thai bực mình, qua nửa ngày ai oán thở dài:
- Chỉ cần ngươi đồng ý với ta mấy điều kiện, vậy ta không cần phần đánh cuộc đó, ngươi muốn cái gì thì ta sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi.
- Điều kiện gì? Nói thử coi.
Công chúa Dực Thai nhìn chằm chằm Đường Tiêu, một lát mới nói:
- Thứ nhất, trước khi ta gả vào Đường phủ thì không được đề ra bất cứ yêu cầu nào quá đáng với ta.
Đường Tiêu lập tức đồng ý với công chúa Dực Thai:
- Ý ngươi là thân thể hả? Về mặt này thì ta không có hứng thú với ngươi chút nào, cho nên ngươi cứ yên tâm.
- Ngươi!
Công chúa Dực Thai không ngờ Đường Tiêu đồng ý nhanh như vậy, còn thêm một câu ‘ta không có hứng thú với ngươi chút nào’, thật sự là…quá tổn thương lòng tự trọng.
Đường Tiêu rất là buồn rầu nhìn công chúa Dực Thai:
- Ý ngươi là muốn xảy ra quan hệ gì với ta hả?
- Ngươi…đi chết đi!
Công chúa Dực Thai tức đến không biết nói gì nữa. Nói chuyện với Đường Tiêu mà hơi mất cảnh giác chút xíu là sẽ bị hắn dắt mũi đi, điều này khiến cô cực kỳ buồn bực rồi lại không biết làm sao.
Công chúa Dực Thai mười lăm tuổi đương nhiên không nghĩ ra, người đàn ông đứng trước mặt cô đã trải qua hai đời, hơn nữa đời trước sống hai mươi ba tuổi, còn là sát thủ đỉnh cấp thế giới.
Kinh nghiệm trải đời, các phương diện giữa hai người cách biệt quá xa.
Nghĩ tới Đường Tiêu nếu đã không có hứng thú với cô, công chúa Dực Thai cảm thấy điều kiện thứ nhất không cần nói kỹ càng hơn. Nhưng không biết vì sao, trong lòng cứ thấy ấm ức.
Công chúa Dực Thai rất nghiêm túc nêu ra điều kiện thứ hai với Đường Tiêu:
- Điều kiện thứ hai, trước khi tu vi võ giả của ngươi chưa vượt qua ta một bậc thì không thể cưới ta vào cửa.
- Ngươi thích gả hay không thì ta còn không có thời gian uổng phí vào chuyện này.
Đường Tiêu vẫn là thái độ sao cũng được. Từ biểu tình thì thấy hắn tuyệt đối không phải giả bộ thờ ơ.
Đường Tiêu đáp lời suýt chọc công chúa Dực Thai tức gần chết, thậm chí có xúc động nhảy xuống hồ tự tử cho rồi.
Vốn tưởng mình là một công chúa trắng trẻo xinh xắn, mỹ nữ số một Đài Kinh thành, hạ giá với loại công tử ăn chơi như hắn thì đã cho mặt mũi lắm rồi, nên mới đem chuyện này ước thúc hắn, trước khi thốt ra khỏi miệng còn sợ hắn không đồng ý. Ai biết người kia không thèm để mình vào mắt.
Nếu đã thế thì ban đầu Đường công tử ngươi làm gì chai mặt lì lợm khiến Trần Quốc Hầu hướng hoàng thượng ban hôn hả? Còn muốn thú ta vào cửa!
Đương nhiên công chúa không biết, thân xác trước mắt cô đã sớm đổi chủ.
Ngược lại Đường Tiêu hơi mất kiên nhẫn nói:
- Còn có điều kiện gì nữa không? Nói lẹ giùm đi!
- Còn có…còn có…
Công chúa Dực Thai bị mấy câu của Đường Tiêu khiến tâm lý rối thành mớ bòng bong, quên hết điều mình muốn nói.
- Không nói nữa vậy mau mang ta đến hoàng cung lấy Lôi Chấn Tử đi.
Đường Tiêu dứt khoát nói. Hắn có thời gian thì thàtu luyện ‘Hóa Điêu Lược Không Nhất Thức’ nhiều hơn, chứ không muốn lãng phí nói chuyện với công chúa Dực Thai.
Công chúa Dực Thai rốt cuộc nhớ ra điều kiện thứ ba là cái gì.
- Đúng rồi, ngươi phải hướng ta thề rằng sau này sẽ trung với Đại Minh triều, khi ngươi cường đại hơn thì phải vì Đại Minh triều lĩnh binh tấn công Cửu Châu đại lục, phản mãn phục quốc! Chỉ cần ngươi đồng ý một điều này, mặc kệ sau này ngươi muốn cái gì thì ta có thể làm ra được, cũng sẽ hết sức giúp ngươi!
- Ta hứa với ngươi.
Đường Tiêu lập tức đồng ý, dù sao chuyện này còn quá sớm.
Công chúa Dực Thai không dễ buông tha:
- Ngươi thề đi!
Đường Tiêu lập tức mở miệng thề độc:
- Rồi rồi rồi! Ta thề! Nếu như ta đổi ý thì khiến ta cả đời không thể cưới ngươi về nhà!
Công chúa Dực Thai ngây ra một lúc, cứ thấy câu thế này có chỗ nào là lạ, nhưng không thể nói rõ lạ ở đâu. Cô hầm hừ giậm dẫn đi ra ngoài Thần Mã quán.
Bình luận facebook