Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Đích thực không có đồ tốt, cuối cùng Đường Tiêu miễn cưỡng chọn một thanh chủy thủ, không có gì đặc biệt, chất liệu cũng bình thường. Bởi vì đời trước hắn giỏi nhất dùng vũ khí gần người chính là dao găm, nên mới tiện tay lấy nó.
Sau khi đi ra, Đường Tiêu hỏi công chúa Dực Thai:
- Hoàng thượng, phụ hoàng của ngươi ngụ ở hướng nào?
- Bên đó…
Công chúa Dực Thai chỉ xong đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói:
- Ngươi muốn làm gì? Tuyệt đối đừng chạy tới đó trộm đồ! Nếu bị bắt sẽ lập tức chém đầu tại chỗ!
Đường Tiêu hừ một tiếng:
- Ta bị chém đầu chẳng phải hợp ý của ngươi sao?
Công chúa Dực Thai tức giận chu môi, nửa ngày không nói nên lời.
Sau khi từ nhà kho ngự lâm quân trở về, Đường Tiêu làm như bác nông dân đi vào thành phố lớn, quấn quýt lấy công chúa Dực Thai dẫn hắn đi dạo quanh hoàng cung. Công chúa Dực Thai không hiểu chuyện, cứ nghĩ là hắn tò mò nên dẫn đi tứ xứ, nói cho hắn biết đâu là tẩm cung của hoàng thượng, đâu là của hoàng hậu nương nương, đâu là của các hoàng tử, công chúa.
Đường Tiêu vỗ trán, tiếp tục giả ngu trước mặt công chúa Dực Thai:
- Giống như mê cung vậy, hại ta chóng cả mặt!
Vốn là sát thủ đỉnh cấp thế giới, biết đường là kỹ năng chức nghiệp cơ bản nhất, sao Đường Tiêu có thể đi đến chóng mặt? Chỉ đi một chuyến này thì hắn cơ bản đã nắm rõ tất cả kiến trúc trong Tử Cấm thành, thậm chí là chỗ nào có lợi cho quan sát, ở đâu có thể ẩn núp, nơi nào thích hợp chạy trốn đều nhớ rõ trong lòng bàn tay.
Quay về Dực Thai cung, công chúa Dực Thai lấy ra mười mấy Lôi Chấn Tử đưa cho Đường Tiêu. Đây là lần trước cô tới chỗ Phương Kích trộm đi ra, nhưng cô không dám dùng thứ này. Cô thấy Đường Tiêu không lấy được cái gì có vẻ rất thất vọng, liền lấy ra mười mấy viên mình lưu trữ đưa cho hắn.
Đường Tiêu lợi dụng công chúa Dực Thai thấy có lỗi với mình, ở trong Dực Thai cung càn quét một phen, cướp được hơn mười bình đan dược, còn lừa công chúa Dực Thai một quyển ‘Cẩm Y Long quyền’, mới trong ánh mắt cực kỳ phẫn nộ của công chúa Dực Thai vui vẻ thỏa mãn rời khỏi Tử Cấm thành.
Đường Tiêu không trả lại lệnh bài tùy thân thái giám cho công chúa Dực Thai. Tử Cấm thành phồn hoa như gấm, cảm giác không tệ, sau này hắn sẽ thường xuyên vào trong đi dạo.
……….
Có Mục Thương trợ giúp, Đường Tiêu học xong cách sử dụng Lôi Chấn Tử. Nếu bên trong có thần thức thì trước tiên xóa đi thần thức vốn có, sau đó rót vào thần trí của mình, khi đối địch thì lợi dụng một tia thần thức này chờ đợi thời điểm thích hợp kích phát ra.
Cái này khiến Đường Tiêu nhớ tới đời trước hắn hay sử dụng bom hẹn giờ.
Những Lôi Chấn Tử này bên trong không có thần thức, Đường Tiêu rất thoải mái bỏ thần trí của mình vào chúng. Vì bảo đảm khi chiến đấu có thể chính xác sử dụng phát huy uy lực, Đường Tiêu đặc biệt đi tới Nhật Nguyệt hồ kích phát một viên.
Mặt đất lót đá cứng rắn bị tạc nổ ra cái hố sâu tới hai thước. Đám nha hoàn sợ đến cuống cuồng chạy, Khánh Đô phu nhân đều nghe thấy tiếng động kinh thiên động địa vội vàng chạy lại đây.
Đường Tiêu nhìn hố sâu, há hốc mồm, uy lực bạo tạc cỡ này đâu thua gì c4! Nếu bị tạc trúng thì chắc chắn không còn mẩu xương!
Nhưng Mục Thương nói những võ giả trên tam cấp cấp Nhân Nguyên đều có năng lực cương khí hộ thể, đặc biệt là cường giả trên tứ cấp. Nếu không thể phá hủy cương khí hộ thể của họ thì uy lực bạo tạc cỡ này cơ bản không tạo thành thương tổn nặng bao nhiêu, trừ phi là vài cái cùng nổ.
Giá chế tạo Lôi Chấn Tử không nhỏ, dân gian Áo Bỉ đảo không có kỹ thuật chế ra được. Hoàng thất Chu gia chắc có kỹ thuật nhưng đều dùng để chế tạo thần minh đạn. Thứ này ở trên Cửu Châu đại lục cũng thuộc về hàng cấm, cho nên kiểu chơi vài cái cùng nổ thì người bình thường chơi không nổi.
Cho dù hiện nay Đường Tiêu có mười mấy viên, có thể chơi nổi vài viên cùng nổ nhưng không thể luôn luôn làm, trừ phi Đường Tiêu trộm luôn hai trăm viên giấu trong tẩm cung của hoàng thượng.
Đường Tiêu cẩn thận đem mười mấy viên Lôi Chấn Tử đã ấn dấu thần thức của mình vào trong hồ lô trữ vật, bắt đầu đặt mục tiêu hơn hai trăm Lôi Chấn Tử trong tẩm cung hoàng thượng. Hai trăm Lôi Chấn Tử, bị hoàng thượng nghe nói tu vi đã đạt tới cấp Thiên Nguyên lấy đi, muốn từ tẩm cung của y trộm ra thì chắc chắn không phải việc dễ.
Thôi, lại tìm cơ hội khác đi, trước tiên tăng tu vi võ học đã rồi tính tiếp.
Đường Tiêu lại bắt đầu ngày tháng điên cuồng tu luyện, cánh hình điêu sau lưng hắn mỗi ngày đều xảy ra biến đổi. Trong năm ngày ngắn ngủi, hai bên đã tăng cỡ nửa thước.
Ngoài cửa bắc Đài Kinh thành.
Thất Tinh Sơn, chính giữa Thông Thiên vách đá, động Thiên Cơ, nơi Chính Thủy Tổ Thiên Cơ Tông bế quan.
Tử Nguyệt chân nhân vẻ mặt sốt ruột nói với Thủy Tổ:
- Chính Thủy Tổ, xin thứ cho đệ tử lỗ mãng, mấy ngày nay đệ tử lặp lại thôi diễn nhiều lần, kiếp số thiên cương tinh thủy chung là tử cục, không thể nào giải được. Đêm mai chính là kỳ hạn kiếp số giáng xuống, nếu không thể sửa chữa mệnh cách thiên cương tinh, mặc kệ để đêm mai hắn chết đi, chỉ sợ con cháu Viêm Hoàng ta sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội phục quốc Cửu Châu đại lục!
Thủy Tổ Thiên Cơ Tông trừ chữ ‘chính’ ra, bao gồm cả Tử Nguyệt chân nhân, không ai biết tên thật sự của lão, càng không ai biết tuổi thật của lão. Cho nên Tử Nguyệt chân nhân chỉ có thể gọi lão là ‘Chính Thủy Tổ’.
Chính Thủy Tổ luôn nhắm chặt hai mắt nay rốt cuộc mở ra.
Lão không nhìn Tử Nguyệt chân nhân mà là thở dài, nói:
- Nên đến rốt cuộc sẽ đến, đã tới lúc rồi…
Tử Nguyệt chân nhân không lên tiếng, yên lặng chờ Chính Thủy Tổ cảm thán xong. Dù sao một người bế quan mấy trăm năm, nhiều ít sẽ có chút cảm thán.
Chính Thủy Tổ thấp giọng hỏi Tử Nguyệt chân nhân một câu:
- Ta bế quan bao nhiêu năm rồi?
Đương nhiên lão có cách tự mình tính ra, nhưng nếu đã có đệ tử chờ bên cạnh, lão không cần tốn tinh thần làm như vậy.
Tử Nguyệt chân nhân bấm đốt tay tính toán một hồi, rất nhanh đã tính ra:
- Thưa Chính Thủy Tổ, lần bế quan gần nhất của Thủy Tổ tổng cộng là sáu trăm bốn mươi chín năm.
- Ngắn vậy à?
Chính Thủy Tổ lại thở dài một tiếng. Vũ trụ mênh mông, từ tu võ đến tu hồn rồi lại tu tiên, một đường đi tới, hơn mấy ngàn vạn năm chẳng qua là một chốc búng tay mà thôi.
Nghe từ miệng Chính Thủy Tổ thốt ra ba chữ kia, bây giờ Tử Nguyệt chân nhân rất muốn đập đầu vào tường. Tử Nguyệt chân nhân cũng đã sống hơn một ngàn tuổi, cảm thấy mình sớm biến thành lão yêu quái rồi, nhưng so với ông lão trước mặt thì chẳng qua là một đứa trẻ mà thôi.
Sau khi đi ra, Đường Tiêu hỏi công chúa Dực Thai:
- Hoàng thượng, phụ hoàng của ngươi ngụ ở hướng nào?
- Bên đó…
Công chúa Dực Thai chỉ xong đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói:
- Ngươi muốn làm gì? Tuyệt đối đừng chạy tới đó trộm đồ! Nếu bị bắt sẽ lập tức chém đầu tại chỗ!
Đường Tiêu hừ một tiếng:
- Ta bị chém đầu chẳng phải hợp ý của ngươi sao?
Công chúa Dực Thai tức giận chu môi, nửa ngày không nói nên lời.
Sau khi từ nhà kho ngự lâm quân trở về, Đường Tiêu làm như bác nông dân đi vào thành phố lớn, quấn quýt lấy công chúa Dực Thai dẫn hắn đi dạo quanh hoàng cung. Công chúa Dực Thai không hiểu chuyện, cứ nghĩ là hắn tò mò nên dẫn đi tứ xứ, nói cho hắn biết đâu là tẩm cung của hoàng thượng, đâu là của hoàng hậu nương nương, đâu là của các hoàng tử, công chúa.
Đường Tiêu vỗ trán, tiếp tục giả ngu trước mặt công chúa Dực Thai:
- Giống như mê cung vậy, hại ta chóng cả mặt!
Vốn là sát thủ đỉnh cấp thế giới, biết đường là kỹ năng chức nghiệp cơ bản nhất, sao Đường Tiêu có thể đi đến chóng mặt? Chỉ đi một chuyến này thì hắn cơ bản đã nắm rõ tất cả kiến trúc trong Tử Cấm thành, thậm chí là chỗ nào có lợi cho quan sát, ở đâu có thể ẩn núp, nơi nào thích hợp chạy trốn đều nhớ rõ trong lòng bàn tay.
Quay về Dực Thai cung, công chúa Dực Thai lấy ra mười mấy Lôi Chấn Tử đưa cho Đường Tiêu. Đây là lần trước cô tới chỗ Phương Kích trộm đi ra, nhưng cô không dám dùng thứ này. Cô thấy Đường Tiêu không lấy được cái gì có vẻ rất thất vọng, liền lấy ra mười mấy viên mình lưu trữ đưa cho hắn.
Đường Tiêu lợi dụng công chúa Dực Thai thấy có lỗi với mình, ở trong Dực Thai cung càn quét một phen, cướp được hơn mười bình đan dược, còn lừa công chúa Dực Thai một quyển ‘Cẩm Y Long quyền’, mới trong ánh mắt cực kỳ phẫn nộ của công chúa Dực Thai vui vẻ thỏa mãn rời khỏi Tử Cấm thành.
Đường Tiêu không trả lại lệnh bài tùy thân thái giám cho công chúa Dực Thai. Tử Cấm thành phồn hoa như gấm, cảm giác không tệ, sau này hắn sẽ thường xuyên vào trong đi dạo.
……….
Có Mục Thương trợ giúp, Đường Tiêu học xong cách sử dụng Lôi Chấn Tử. Nếu bên trong có thần thức thì trước tiên xóa đi thần thức vốn có, sau đó rót vào thần trí của mình, khi đối địch thì lợi dụng một tia thần thức này chờ đợi thời điểm thích hợp kích phát ra.
Cái này khiến Đường Tiêu nhớ tới đời trước hắn hay sử dụng bom hẹn giờ.
Những Lôi Chấn Tử này bên trong không có thần thức, Đường Tiêu rất thoải mái bỏ thần trí của mình vào chúng. Vì bảo đảm khi chiến đấu có thể chính xác sử dụng phát huy uy lực, Đường Tiêu đặc biệt đi tới Nhật Nguyệt hồ kích phát một viên.
Mặt đất lót đá cứng rắn bị tạc nổ ra cái hố sâu tới hai thước. Đám nha hoàn sợ đến cuống cuồng chạy, Khánh Đô phu nhân đều nghe thấy tiếng động kinh thiên động địa vội vàng chạy lại đây.
Đường Tiêu nhìn hố sâu, há hốc mồm, uy lực bạo tạc cỡ này đâu thua gì c4! Nếu bị tạc trúng thì chắc chắn không còn mẩu xương!
Nhưng Mục Thương nói những võ giả trên tam cấp cấp Nhân Nguyên đều có năng lực cương khí hộ thể, đặc biệt là cường giả trên tứ cấp. Nếu không thể phá hủy cương khí hộ thể của họ thì uy lực bạo tạc cỡ này cơ bản không tạo thành thương tổn nặng bao nhiêu, trừ phi là vài cái cùng nổ.
Giá chế tạo Lôi Chấn Tử không nhỏ, dân gian Áo Bỉ đảo không có kỹ thuật chế ra được. Hoàng thất Chu gia chắc có kỹ thuật nhưng đều dùng để chế tạo thần minh đạn. Thứ này ở trên Cửu Châu đại lục cũng thuộc về hàng cấm, cho nên kiểu chơi vài cái cùng nổ thì người bình thường chơi không nổi.
Cho dù hiện nay Đường Tiêu có mười mấy viên, có thể chơi nổi vài viên cùng nổ nhưng không thể luôn luôn làm, trừ phi Đường Tiêu trộm luôn hai trăm viên giấu trong tẩm cung của hoàng thượng.
Đường Tiêu cẩn thận đem mười mấy viên Lôi Chấn Tử đã ấn dấu thần thức của mình vào trong hồ lô trữ vật, bắt đầu đặt mục tiêu hơn hai trăm Lôi Chấn Tử trong tẩm cung hoàng thượng. Hai trăm Lôi Chấn Tử, bị hoàng thượng nghe nói tu vi đã đạt tới cấp Thiên Nguyên lấy đi, muốn từ tẩm cung của y trộm ra thì chắc chắn không phải việc dễ.
Thôi, lại tìm cơ hội khác đi, trước tiên tăng tu vi võ học đã rồi tính tiếp.
Đường Tiêu lại bắt đầu ngày tháng điên cuồng tu luyện, cánh hình điêu sau lưng hắn mỗi ngày đều xảy ra biến đổi. Trong năm ngày ngắn ngủi, hai bên đã tăng cỡ nửa thước.
Ngoài cửa bắc Đài Kinh thành.
Thất Tinh Sơn, chính giữa Thông Thiên vách đá, động Thiên Cơ, nơi Chính Thủy Tổ Thiên Cơ Tông bế quan.
Tử Nguyệt chân nhân vẻ mặt sốt ruột nói với Thủy Tổ:
- Chính Thủy Tổ, xin thứ cho đệ tử lỗ mãng, mấy ngày nay đệ tử lặp lại thôi diễn nhiều lần, kiếp số thiên cương tinh thủy chung là tử cục, không thể nào giải được. Đêm mai chính là kỳ hạn kiếp số giáng xuống, nếu không thể sửa chữa mệnh cách thiên cương tinh, mặc kệ để đêm mai hắn chết đi, chỉ sợ con cháu Viêm Hoàng ta sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội phục quốc Cửu Châu đại lục!
Thủy Tổ Thiên Cơ Tông trừ chữ ‘chính’ ra, bao gồm cả Tử Nguyệt chân nhân, không ai biết tên thật sự của lão, càng không ai biết tuổi thật của lão. Cho nên Tử Nguyệt chân nhân chỉ có thể gọi lão là ‘Chính Thủy Tổ’.
Chính Thủy Tổ luôn nhắm chặt hai mắt nay rốt cuộc mở ra.
Lão không nhìn Tử Nguyệt chân nhân mà là thở dài, nói:
- Nên đến rốt cuộc sẽ đến, đã tới lúc rồi…
Tử Nguyệt chân nhân không lên tiếng, yên lặng chờ Chính Thủy Tổ cảm thán xong. Dù sao một người bế quan mấy trăm năm, nhiều ít sẽ có chút cảm thán.
Chính Thủy Tổ thấp giọng hỏi Tử Nguyệt chân nhân một câu:
- Ta bế quan bao nhiêu năm rồi?
Đương nhiên lão có cách tự mình tính ra, nhưng nếu đã có đệ tử chờ bên cạnh, lão không cần tốn tinh thần làm như vậy.
Tử Nguyệt chân nhân bấm đốt tay tính toán một hồi, rất nhanh đã tính ra:
- Thưa Chính Thủy Tổ, lần bế quan gần nhất của Thủy Tổ tổng cộng là sáu trăm bốn mươi chín năm.
- Ngắn vậy à?
Chính Thủy Tổ lại thở dài một tiếng. Vũ trụ mênh mông, từ tu võ đến tu hồn rồi lại tu tiên, một đường đi tới, hơn mấy ngàn vạn năm chẳng qua là một chốc búng tay mà thôi.
Nghe từ miệng Chính Thủy Tổ thốt ra ba chữ kia, bây giờ Tử Nguyệt chân nhân rất muốn đập đầu vào tường. Tử Nguyệt chân nhân cũng đã sống hơn một ngàn tuổi, cảm thấy mình sớm biến thành lão yêu quái rồi, nhưng so với ông lão trước mặt thì chẳng qua là một đứa trẻ mà thôi.
Bình luận facebook