Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99: Anh nói dối
Còn chưa tới giờ ăn cơm, An Nhu bước ra khỏi quán cà phê, bất giác đi tới tầng dưới của công ty nhà họ Mac.
Cậu có thể đợi chú, sau đó hai người còn về nhà ăn cơm.
An Nhu vừa suy nghĩ vừa đi đến công ty, lúc trước từng dẫn Mạc Thịnh Hoan đến đây làm một thời gian. Cô tiếp tân cũng nhận ra An Nhu, hỏi cậu có cần thông báo với Mạc tổng hay không.
An Nhu xua tay, tự mình bước thẳng vào thang máy.
Văn phòng không có ai, 80% là đang họp rồi, An Nhu cũng không biết tại sao lại có nhiều cuộc họp như vậy. Cậu đành thở dài, đi vòng quanh văn phòng mà không làm gì.
Nhìn thấy ly nước trên bàn không có nước, An Nhu cầm ly lên, đi tới phòng để thức ăn, chuẩn bị pha một ít trà cho chú.
Đãi ngộ của công ty Mạc thị đúng là không tệ, từ phòng để thức ăn là có thể nhìn thấy, nơi này có cà phê miễn phí, đủ loại trà, còn có một số phụ liệu như lát chanh khô, nhìn có vẻ rực rỡ muôn màu.
Còn có một khu vực nghỉ ngơi trong phòng để thức ăn. Nhân viên có thể vừa ăn vừa trò chuyện trong này, bầu không khí khá là hài hòa.
An Nhu vốn muốn pha trà, nhưng tới khi nhìn thấy câu kỷ tử thì lại thay đổi ý định. Cậu múc hai thìa câu kỷ tử để vào trong ly của Mạc Thịnh Hoan rồi thêm nước nóng vào.
“Ha, tôi được nhận lương rồi!” Có nhân viên trong phòng để thức ăn nhận được tin nhắn, vui vẻ không nhịn được mà lên tiếng.
“Tôi xem thử của mình, tôi cũng được trả lương rồi.”
Vấn đề tiền lương trọng đại thế này, cơ bản tất cả mọi người trong phòng để thức ăn đều lấy điện thoại ra xem, An Nhu rõ ràng biết mình không có lương nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn điện thoại của mình.
Ừm, sắp sáu giờ rồi.
“Hả? Lương của anh tăng nhiều vậy à!” Có nhân viên nhìn thấy tin nhắn của người bên cạnh.
“Bộ phận của chúng tôi được tăng lương” Người bên này thản nhiên trả lời: “Lần khai phá vùng đất khai hoang này, độ khó không nhỏ, trưởng phòng chúng tôi đưa chúng tôi theo đi làm mấy hôm, nơi này có phí tăng ca và tiền thưởng.”
“Hình như mọi người đều được tăng lương.” Có người cười nói: “Lần này trúng thầu, giá cổ phiếu của công ty tăng lên, nếu dự án này thành công, chắc chắn sẽ không thể thiếu tiền thưởng.”
“Tôi cũng không ngờ có thể trúng thầu.” Có nhân viên nén giọng: “Cho dù là lão Mạc tổng chính tay lên sàn, tôi cũng cảm thấy không an toàn. Không ngờ sếp mới lại lợi hại thế, vừa ra tay là chuẩn như phóc.”
“Lúc trước mọi người còn nói anh ấy có vấn đề về thần kinh cơ mà, bây giờ lại đua nhau khen rồi à.”
“Là do lúc trước chúng tôi không biết thôi mà?” Nhân viên ngượng ngùng đáp lại: “Kỳ thật tôi cảm giác, tuy sếp mới không thích nói nhiều, có những rào cản xã hội, nhưng anh ấy còn lợi hại hơn lão Mạc tổng nữa. So với Mạc Thành Hoàn thì không biết tốt hơn bao nhiêu, nếu là một tay anh ấy dẫn dắt công ty, tình hình chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.”
“Cựu nhân viên đều nói anh ấy tốt, trưởng phòng của chúng tôi cũng khen sếp mới này không ngớt lời. Lúc trước anh ấy luôn thích sờ cá sống qua ngày. Tổng tài mới vừa tới, giao nhiệm vụ cho anh ấy, như thể anh ấy đã tìm ra được điểm cần nỗ lực, dẫn chúng tôi cùng ra sức, hoàn thành nhiệm vụ. So với trước đây thì không biết tốt gấp bao nhiêu”
“Nè, anh đừng nói, tôi cảm thấy bây giờ công việc của mình thiết thực hơn nhiều, cũng không quẹt Taobao nữa.”
An Nhu nghe nhân viên bình phẩm về chú, bản thân cũng kiêu ngạo một cách khó hiểu.
Không hổ là chú!
Quá giỏi!
“Mọi người nói xem, rốt cuộc anh sếp mới này mấy tuổi rồi. Có người nói anh ấy ngoài ba mươi, còn có người nói anh ấy bốn mươi nữa.”
“Bốn mươi? Tôi thấy chắc cũng vừa tới ba mươi thôi...”
“Nè, tôi thì khác. Chỉ cần ưa nhìn, trên dưới năm ngàn năm cũng được.”
“Khỏi phải nói, sếp mới đẹp trai thật, tôi cũng nghĩ không thông, sao lão Mạc tổng lại có một cậu con trai tốt thế này?”
“Con trai giống mẹ mà. Lúc trước tôi còn nói đùa với bạn mình, nếu sếp làm cho công ty bị thua lỗ cũng hoàn toàn có thể kiếm lại được.”
Các nhân viên thoải mái pha trò, An Nhu đứng bên này nghe tám chuyện mà thấy khát nước, vậy là vừa uống câu kỷ tử vừa đi vào văn phòng.
Vừa đúng lúc buổi họp kết thúc, An Nhu đang uống nước, thấy Mạc Thịnh Hoan đi ra khỏi phòng họp.
Nét mặt của chú lãnh đạm, hơi thở ngưng tụ, thư ký Lý đi theo bên cạnh. An Nhu bất giác nhìn lén bên cạnh, để cây phát tài cao to giữa hành lang che lấy mình.
“Nếu để miếng đất này đạt được cấp phép điều kiện xây dựng bảy thứ, tới lúc đó có giá đền bù đưa ra sẽ càng cao...” Thư ký Lý thao thao bất tuyệt, người đàn ông trước mặt lại dừng bước đột ngột.
Thư ký Lý nhanh chóng dừng lại, không biết tại sao: “Cậu chủ Thịnh Hoan, sao vậy?”
Mạc Thịnh Hoan quay đầu nhìn hành lang, nhân viên dự án trong phòng họp cũng ra ngoài, bàn tán nội dung cuộc họp rồi lần lượt trở về bộ phận của mình.
Không ngờ thấy được người muốn gặp, đôi mắt của Mạc Thịnh Hoan khẽ cúi xuống, quay đầu tiếp tục đi về phía văn phòng.
Thư ký Lý có chút bối rối, đành tiếp tục nói những gì mình chưa nói hết.
An Nhu lén lút thò nửa người ra, nhìn Mạc Thịnh Hoan đi vào văn phòng.
Cậu cúi đầu thấy ly nước trong tay mình, bình tĩnh uống thêm vài ngụm.
An Nhu ôm ly câu kỷ tử, tò mò đi theo chú và thư ký Lý. Cậu muốn xem chú không có mình thì làm sao về nhà.
Vượt quá dự kiến của An Nhu chính là, toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ, trong khoảng thời gian này Mạc Thịnh Hoan hoàn toàn tỏ ra mình là người bình thường.
Đi thang máy xuống lầu rồi lên xe, cho dù gặp phải kẹt xe, còi xe inh ỏi xung quanh, có đôi tài xế cãi vã cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chú.
An Nhu ngồi lên xe, bám theo phía sau xe chú. Bác tài xế còn nghĩ An Nhu đi bắt gian nên nguyên đoạn đường đều tỏ ra hào hứng, luôn nói đến chuyện anh ta giúp cảnh sát bắt tội phạm truy nã.
An Nhu nhìn dòng xe cộ đang di tản, chiếc xe phía trước đều đều chạy tới biệt thự. Mạc Thịnh Hoan thản nhiên xuống xe đi vào biệt thự, không biết tại sao ngoài sự hài lòng ra, cậu còn có một chút buồn bã không thể giải thích được.
Giống như chú chim được nuôi rất lâu, cánh đã mọc đủ, có thể tự mình bay ra khỏi tổ, gặm sâu quay v vê.
Ngoài cảm giác vui mừng cho chú chim đó ra, còn có chút mất mát.
Con chim này có thể tự bay tự ăn rồi, có phải... sau này không có mình, chú cũng có thể sống rất tố hay không.
“Này nhóc.” Bác tài háo hức quay đầu: “Vừa nhìn thôi đã biết kim ốc tàng kiều rồi, có nhà ai mà xây ở một nơi hẻo lánh như vậy? Cậu muốn đi lên à? Có cần tôi chờ cậu không?”
“Không cần chờ đâu.” An Nhu thở dài rồi quét mã trả tiền.
Cậu đi vào biệt thự, thím Vương nhanh chóng chào hỏi An Nhu, nói là Mạc Thịnh Hoan vừa mới lên lầu không lâu.
An Nhu lấy một ít câu kỷ cuối cùng trong ly để ăn, sau khi rửa ly sạch rồi đặt nó trong tủ bàn.
Mình cứ đi đi về về, cuối cùng lại mang cả ly của chú về.
Đúng là không có chí khí gì cả.
Buổi chiều ăn cơm chung với chú, An Nhu cố tình không gắp đồ ăn cho Mạc Thịnh Hoan, chú cũng ăn xong món ở trong bát, còn gắp rất nhiều cho cậu.
Tối hôm nay đúng là thời gian chơi trò chơi hai người, Mạc Thịnh Hoan giúp Tiểu An Nhu hoạt động, Tiểu An Nhu còn chưa kiên trì được bao lâu đã kết thúc, lập kỷ lục chóng vánh nhất trong lịch sử.
An Nhu sững người, Mạc Thịnh Hoan củi đầu nhìn Tiểu An Nhu, rồi ngẩng đầu lên nhìn An Nhu với đôi mắt thuần khiết mang vẻ vô tội.
An Nhu che mặt, hôm nay còn uống nước câu kỷ tử cơ mà, ăn nhiều câu kỷ tử nữa!
Yếu rồi, đúng là yếu thật rồi.
Tình hình này khiến An Nhu có cảm giác nguy cơ tăng mạnh. Hôm sau nghỉ ngơi 1 ngày, ngày kia lại kéo Tề Trừng ra sân tập.
“Sao hôm nay đột nhiên muốn chạy bộ vậy?” Tề Trừng tỏ ra bối rối.
An Nhu vẫn giữ điềm tĩnh, trước tiên không thể nói mình yếu được.
“Nửa học kỳ này, chúng ta còn chưa chạy tới mười ngàn mét.” An Nhu nói lời nghiêm túc: “Quy định của nhà trường, một học kỳ phải chạy tám mươi ngàn mét, bắt đầu từ bây giờ chúng ta phải cố gắng, còn lề mề nữa là muộn mất!”
Tề Trừng nghe xong mà ngơ ngác, cảm giác An Nhu nói cực kỳ có lý.
An Nhu vẫn rất tự tin vào môn chạy đường dài của mình, dù gì tại đại hội thể thao, cậu còn đạt được giấy khen của cuộc thi chạy đường dài cơ mà, sinh viên khoa thể dục cũng chưa chắc là đối thủ của cậu.
Trong sân tập còn có không ít bạn học, họ nhìn thấy An Nhu bèn lén lấy điện thoại ra.
Bây giờ ai nổi nhất trong trường đại học Tấn Thành, không cần nghi ngờ chính là nam sinh từng livestream với Thụy đại thần này. Cả nửa trường cũng biết ba cậu là Bạch Sùng Đức, mẹ từng là ảnh hậu. Cậu có vẻ ngoài ưa nhìn, nghe nói học hành cũng không tệ, không chụp vài tấm thì sao so được ra ngoài khoe khoang với người ta chứ!
An Nhu tràn đầy phấn khởi bắt đầu cuộc chạy, nhưng tình hình hôm nay có gì đó sai sai.
Sau khi An Nhu chạy được vài vòng, tốc độ bỗng dưng chậm lại, cái bụng nhỏ trướng đau, trước mắt cũng tối sâm.
Mồ hội trên trán bỗng chốc túa ra, Tề Trừng chạy bên cạnh, ngay lập tức phát hiện cậu có gì đó không thích hợp.
“Sao thế Nhu? Chạy không nổi nên chậm lại hả?” Tề Trừng nhìn mặt của An Nhu, phát hiện gương mặt nhỏ của người anh em tái mét.
“Tớ..” An Nhu muốn dừng bước, vừa nói ra một chữ, trước mặt bỗng chìm vào bóng tối, cả người không kiểm soát được mà ngã xuống.
Tề Trừng tay mắt lanh lẹ, một tay kéo An Nhu, mình cũng chưa đứng vững nên ngã chổng vó.
“An Nhu, An Nhu!” Tề Trừng vỗ lên gò má của An Nhu, có vẻ hoảng hốt lo sợ: “Cậu đừng dọa tớ.”
Bạn học bên cạnh chú ý tình hình bên này cũng từ từ chạy qua giúp. Tề Trừng luống cuống bế An Nhu lên rồi chạy thẳng đến phòng y tế. у
“Sao vậy?” Bác sĩ nhìn thấy nam sinh hùng hổ vọt đến làm anh ta bị doạ một phen.
“Bạn... bạn em chạy xong thì ngất.” Tề Trừng căng thẳng đến mức nói lắp.
Bác sĩ nhanh chóng véo nhân trung của An Nhu, cảm giác đau khiến cậu từ từ tỉnh lại, trong đầu vẫn còn mơ màng.
Điều kiện trong phòng y tế có hạn, xét nghiệm huyết áp và đường huyết cho cậu, kết quả xét nghiệm đều thấp.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi của An Nhu, bác sĩ hỏi thăm: “Dạo này có phải không ăn cơm tử tế không vậy?”
“Gần đây dạ dày không ổn lắm.” An Nhu thều thào trả lời.
“Đừng giảm cân, sau này ăn cơm cho đàng hoàng vào.” Bác sĩ lời nói thẩm thía dặn dò: “Gầy không quan trọng, sức khỏe mới quan trọng. Có thể là cậu hơi thiếu máu. Nếu sau này còn xuất hiện tình trạng tương tự như vậy nữa, có điều kiện thì tới bệnh viện làm kiểm tra đi.”
“Cảm ơn bác sĩ.” An Nhu uống nước đường do y tá đưa tới, một lúc sau mới lấy lại sức.
Tề Trừng đỡ An Nhu về ký túc, vừa nhìn điện thoại, một đoạn video quay An Nhu ngất tại sân tập đã lan truyền, có nhiều người quan tâm, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác.
“Vậy mà họ nói cậu yếu.” Tề Trừng phẫn nộ bất bình: “Tớ phải nói rõ với họ mới được!”
“Đừng nói nữa.” An Nhu tỏ ra bức bối, còn có chút ấm ức.
Lúc trước mình đâu phải như vậy chứ!
“Cũng tại ăn đồ ăn không ngon.” An Nhu nắm bắt trọng điểm: “Ngày mai dù có buồn nôn thì cũng phải ăn cho tử tế.”
“Này Nhu.” Tề Trừng liếc nhìn An Nhu, muốn nói gì nhưng lại thôi.
“Sao vậy?” An Nhu ngước mắt.
“Quan hệ thuần khiết giữa cậu... và chàng tiên, vẫn còn chứ?” Tề Trừng thăm dò.
Khoảng thời gian này ăn cơm thì nôn mửa, rối loạn giấc ngủ, chạy bộ thì ngất. Đây chẳng phải là mang thai giống như trên truyền hình hay diễn đó sao!
An Nhu nhìn Tề Trừng mà không nói gì.
Chỉ vậy là Tề Trừng đã hiểu được rồi.
“Cậu có muốn tới bệnh viện kiểm tra không?”
“Nhưng vấn đề là...” An Nhu có hơi ngại: “Mỗi lần bọn tớ đều làm biện pháp an toàn rất tốt mà, không thể nào đâu.”
Chú mua cả một thùng lận!
Cậu có thể đợi chú, sau đó hai người còn về nhà ăn cơm.
An Nhu vừa suy nghĩ vừa đi đến công ty, lúc trước từng dẫn Mạc Thịnh Hoan đến đây làm một thời gian. Cô tiếp tân cũng nhận ra An Nhu, hỏi cậu có cần thông báo với Mạc tổng hay không.
An Nhu xua tay, tự mình bước thẳng vào thang máy.
Văn phòng không có ai, 80% là đang họp rồi, An Nhu cũng không biết tại sao lại có nhiều cuộc họp như vậy. Cậu đành thở dài, đi vòng quanh văn phòng mà không làm gì.
Nhìn thấy ly nước trên bàn không có nước, An Nhu cầm ly lên, đi tới phòng để thức ăn, chuẩn bị pha một ít trà cho chú.
Đãi ngộ của công ty Mạc thị đúng là không tệ, từ phòng để thức ăn là có thể nhìn thấy, nơi này có cà phê miễn phí, đủ loại trà, còn có một số phụ liệu như lát chanh khô, nhìn có vẻ rực rỡ muôn màu.
Còn có một khu vực nghỉ ngơi trong phòng để thức ăn. Nhân viên có thể vừa ăn vừa trò chuyện trong này, bầu không khí khá là hài hòa.
An Nhu vốn muốn pha trà, nhưng tới khi nhìn thấy câu kỷ tử thì lại thay đổi ý định. Cậu múc hai thìa câu kỷ tử để vào trong ly của Mạc Thịnh Hoan rồi thêm nước nóng vào.
“Ha, tôi được nhận lương rồi!” Có nhân viên trong phòng để thức ăn nhận được tin nhắn, vui vẻ không nhịn được mà lên tiếng.
“Tôi xem thử của mình, tôi cũng được trả lương rồi.”
Vấn đề tiền lương trọng đại thế này, cơ bản tất cả mọi người trong phòng để thức ăn đều lấy điện thoại ra xem, An Nhu rõ ràng biết mình không có lương nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn điện thoại của mình.
Ừm, sắp sáu giờ rồi.
“Hả? Lương của anh tăng nhiều vậy à!” Có nhân viên nhìn thấy tin nhắn của người bên cạnh.
“Bộ phận của chúng tôi được tăng lương” Người bên này thản nhiên trả lời: “Lần khai phá vùng đất khai hoang này, độ khó không nhỏ, trưởng phòng chúng tôi đưa chúng tôi theo đi làm mấy hôm, nơi này có phí tăng ca và tiền thưởng.”
“Hình như mọi người đều được tăng lương.” Có người cười nói: “Lần này trúng thầu, giá cổ phiếu của công ty tăng lên, nếu dự án này thành công, chắc chắn sẽ không thể thiếu tiền thưởng.”
“Tôi cũng không ngờ có thể trúng thầu.” Có nhân viên nén giọng: “Cho dù là lão Mạc tổng chính tay lên sàn, tôi cũng cảm thấy không an toàn. Không ngờ sếp mới lại lợi hại thế, vừa ra tay là chuẩn như phóc.”
“Lúc trước mọi người còn nói anh ấy có vấn đề về thần kinh cơ mà, bây giờ lại đua nhau khen rồi à.”
“Là do lúc trước chúng tôi không biết thôi mà?” Nhân viên ngượng ngùng đáp lại: “Kỳ thật tôi cảm giác, tuy sếp mới không thích nói nhiều, có những rào cản xã hội, nhưng anh ấy còn lợi hại hơn lão Mạc tổng nữa. So với Mạc Thành Hoàn thì không biết tốt hơn bao nhiêu, nếu là một tay anh ấy dẫn dắt công ty, tình hình chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.”
“Cựu nhân viên đều nói anh ấy tốt, trưởng phòng của chúng tôi cũng khen sếp mới này không ngớt lời. Lúc trước anh ấy luôn thích sờ cá sống qua ngày. Tổng tài mới vừa tới, giao nhiệm vụ cho anh ấy, như thể anh ấy đã tìm ra được điểm cần nỗ lực, dẫn chúng tôi cùng ra sức, hoàn thành nhiệm vụ. So với trước đây thì không biết tốt gấp bao nhiêu”
“Nè, anh đừng nói, tôi cảm thấy bây giờ công việc của mình thiết thực hơn nhiều, cũng không quẹt Taobao nữa.”
An Nhu nghe nhân viên bình phẩm về chú, bản thân cũng kiêu ngạo một cách khó hiểu.
Không hổ là chú!
Quá giỏi!
“Mọi người nói xem, rốt cuộc anh sếp mới này mấy tuổi rồi. Có người nói anh ấy ngoài ba mươi, còn có người nói anh ấy bốn mươi nữa.”
“Bốn mươi? Tôi thấy chắc cũng vừa tới ba mươi thôi...”
“Nè, tôi thì khác. Chỉ cần ưa nhìn, trên dưới năm ngàn năm cũng được.”
“Khỏi phải nói, sếp mới đẹp trai thật, tôi cũng nghĩ không thông, sao lão Mạc tổng lại có một cậu con trai tốt thế này?”
“Con trai giống mẹ mà. Lúc trước tôi còn nói đùa với bạn mình, nếu sếp làm cho công ty bị thua lỗ cũng hoàn toàn có thể kiếm lại được.”
Các nhân viên thoải mái pha trò, An Nhu đứng bên này nghe tám chuyện mà thấy khát nước, vậy là vừa uống câu kỷ tử vừa đi vào văn phòng.
Vừa đúng lúc buổi họp kết thúc, An Nhu đang uống nước, thấy Mạc Thịnh Hoan đi ra khỏi phòng họp.
Nét mặt của chú lãnh đạm, hơi thở ngưng tụ, thư ký Lý đi theo bên cạnh. An Nhu bất giác nhìn lén bên cạnh, để cây phát tài cao to giữa hành lang che lấy mình.
“Nếu để miếng đất này đạt được cấp phép điều kiện xây dựng bảy thứ, tới lúc đó có giá đền bù đưa ra sẽ càng cao...” Thư ký Lý thao thao bất tuyệt, người đàn ông trước mặt lại dừng bước đột ngột.
Thư ký Lý nhanh chóng dừng lại, không biết tại sao: “Cậu chủ Thịnh Hoan, sao vậy?”
Mạc Thịnh Hoan quay đầu nhìn hành lang, nhân viên dự án trong phòng họp cũng ra ngoài, bàn tán nội dung cuộc họp rồi lần lượt trở về bộ phận của mình.
Không ngờ thấy được người muốn gặp, đôi mắt của Mạc Thịnh Hoan khẽ cúi xuống, quay đầu tiếp tục đi về phía văn phòng.
Thư ký Lý có chút bối rối, đành tiếp tục nói những gì mình chưa nói hết.
An Nhu lén lút thò nửa người ra, nhìn Mạc Thịnh Hoan đi vào văn phòng.
Cậu cúi đầu thấy ly nước trong tay mình, bình tĩnh uống thêm vài ngụm.
An Nhu ôm ly câu kỷ tử, tò mò đi theo chú và thư ký Lý. Cậu muốn xem chú không có mình thì làm sao về nhà.
Vượt quá dự kiến của An Nhu chính là, toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ, trong khoảng thời gian này Mạc Thịnh Hoan hoàn toàn tỏ ra mình là người bình thường.
Đi thang máy xuống lầu rồi lên xe, cho dù gặp phải kẹt xe, còi xe inh ỏi xung quanh, có đôi tài xế cãi vã cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chú.
An Nhu ngồi lên xe, bám theo phía sau xe chú. Bác tài xế còn nghĩ An Nhu đi bắt gian nên nguyên đoạn đường đều tỏ ra hào hứng, luôn nói đến chuyện anh ta giúp cảnh sát bắt tội phạm truy nã.
An Nhu nhìn dòng xe cộ đang di tản, chiếc xe phía trước đều đều chạy tới biệt thự. Mạc Thịnh Hoan thản nhiên xuống xe đi vào biệt thự, không biết tại sao ngoài sự hài lòng ra, cậu còn có một chút buồn bã không thể giải thích được.
Giống như chú chim được nuôi rất lâu, cánh đã mọc đủ, có thể tự mình bay ra khỏi tổ, gặm sâu quay v vê.
Ngoài cảm giác vui mừng cho chú chim đó ra, còn có chút mất mát.
Con chim này có thể tự bay tự ăn rồi, có phải... sau này không có mình, chú cũng có thể sống rất tố hay không.
“Này nhóc.” Bác tài háo hức quay đầu: “Vừa nhìn thôi đã biết kim ốc tàng kiều rồi, có nhà ai mà xây ở một nơi hẻo lánh như vậy? Cậu muốn đi lên à? Có cần tôi chờ cậu không?”
“Không cần chờ đâu.” An Nhu thở dài rồi quét mã trả tiền.
Cậu đi vào biệt thự, thím Vương nhanh chóng chào hỏi An Nhu, nói là Mạc Thịnh Hoan vừa mới lên lầu không lâu.
An Nhu lấy một ít câu kỷ cuối cùng trong ly để ăn, sau khi rửa ly sạch rồi đặt nó trong tủ bàn.
Mình cứ đi đi về về, cuối cùng lại mang cả ly của chú về.
Đúng là không có chí khí gì cả.
Buổi chiều ăn cơm chung với chú, An Nhu cố tình không gắp đồ ăn cho Mạc Thịnh Hoan, chú cũng ăn xong món ở trong bát, còn gắp rất nhiều cho cậu.
Tối hôm nay đúng là thời gian chơi trò chơi hai người, Mạc Thịnh Hoan giúp Tiểu An Nhu hoạt động, Tiểu An Nhu còn chưa kiên trì được bao lâu đã kết thúc, lập kỷ lục chóng vánh nhất trong lịch sử.
An Nhu sững người, Mạc Thịnh Hoan củi đầu nhìn Tiểu An Nhu, rồi ngẩng đầu lên nhìn An Nhu với đôi mắt thuần khiết mang vẻ vô tội.
An Nhu che mặt, hôm nay còn uống nước câu kỷ tử cơ mà, ăn nhiều câu kỷ tử nữa!
Yếu rồi, đúng là yếu thật rồi.
Tình hình này khiến An Nhu có cảm giác nguy cơ tăng mạnh. Hôm sau nghỉ ngơi 1 ngày, ngày kia lại kéo Tề Trừng ra sân tập.
“Sao hôm nay đột nhiên muốn chạy bộ vậy?” Tề Trừng tỏ ra bối rối.
An Nhu vẫn giữ điềm tĩnh, trước tiên không thể nói mình yếu được.
“Nửa học kỳ này, chúng ta còn chưa chạy tới mười ngàn mét.” An Nhu nói lời nghiêm túc: “Quy định của nhà trường, một học kỳ phải chạy tám mươi ngàn mét, bắt đầu từ bây giờ chúng ta phải cố gắng, còn lề mề nữa là muộn mất!”
Tề Trừng nghe xong mà ngơ ngác, cảm giác An Nhu nói cực kỳ có lý.
An Nhu vẫn rất tự tin vào môn chạy đường dài của mình, dù gì tại đại hội thể thao, cậu còn đạt được giấy khen của cuộc thi chạy đường dài cơ mà, sinh viên khoa thể dục cũng chưa chắc là đối thủ của cậu.
Trong sân tập còn có không ít bạn học, họ nhìn thấy An Nhu bèn lén lấy điện thoại ra.
Bây giờ ai nổi nhất trong trường đại học Tấn Thành, không cần nghi ngờ chính là nam sinh từng livestream với Thụy đại thần này. Cả nửa trường cũng biết ba cậu là Bạch Sùng Đức, mẹ từng là ảnh hậu. Cậu có vẻ ngoài ưa nhìn, nghe nói học hành cũng không tệ, không chụp vài tấm thì sao so được ra ngoài khoe khoang với người ta chứ!
An Nhu tràn đầy phấn khởi bắt đầu cuộc chạy, nhưng tình hình hôm nay có gì đó sai sai.
Sau khi An Nhu chạy được vài vòng, tốc độ bỗng dưng chậm lại, cái bụng nhỏ trướng đau, trước mắt cũng tối sâm.
Mồ hội trên trán bỗng chốc túa ra, Tề Trừng chạy bên cạnh, ngay lập tức phát hiện cậu có gì đó không thích hợp.
“Sao thế Nhu? Chạy không nổi nên chậm lại hả?” Tề Trừng nhìn mặt của An Nhu, phát hiện gương mặt nhỏ của người anh em tái mét.
“Tớ..” An Nhu muốn dừng bước, vừa nói ra một chữ, trước mặt bỗng chìm vào bóng tối, cả người không kiểm soát được mà ngã xuống.
Tề Trừng tay mắt lanh lẹ, một tay kéo An Nhu, mình cũng chưa đứng vững nên ngã chổng vó.
“An Nhu, An Nhu!” Tề Trừng vỗ lên gò má của An Nhu, có vẻ hoảng hốt lo sợ: “Cậu đừng dọa tớ.”
Bạn học bên cạnh chú ý tình hình bên này cũng từ từ chạy qua giúp. Tề Trừng luống cuống bế An Nhu lên rồi chạy thẳng đến phòng y tế. у
“Sao vậy?” Bác sĩ nhìn thấy nam sinh hùng hổ vọt đến làm anh ta bị doạ một phen.
“Bạn... bạn em chạy xong thì ngất.” Tề Trừng căng thẳng đến mức nói lắp.
Bác sĩ nhanh chóng véo nhân trung của An Nhu, cảm giác đau khiến cậu từ từ tỉnh lại, trong đầu vẫn còn mơ màng.
Điều kiện trong phòng y tế có hạn, xét nghiệm huyết áp và đường huyết cho cậu, kết quả xét nghiệm đều thấp.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi của An Nhu, bác sĩ hỏi thăm: “Dạo này có phải không ăn cơm tử tế không vậy?”
“Gần đây dạ dày không ổn lắm.” An Nhu thều thào trả lời.
“Đừng giảm cân, sau này ăn cơm cho đàng hoàng vào.” Bác sĩ lời nói thẩm thía dặn dò: “Gầy không quan trọng, sức khỏe mới quan trọng. Có thể là cậu hơi thiếu máu. Nếu sau này còn xuất hiện tình trạng tương tự như vậy nữa, có điều kiện thì tới bệnh viện làm kiểm tra đi.”
“Cảm ơn bác sĩ.” An Nhu uống nước đường do y tá đưa tới, một lúc sau mới lấy lại sức.
Tề Trừng đỡ An Nhu về ký túc, vừa nhìn điện thoại, một đoạn video quay An Nhu ngất tại sân tập đã lan truyền, có nhiều người quan tâm, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác.
“Vậy mà họ nói cậu yếu.” Tề Trừng phẫn nộ bất bình: “Tớ phải nói rõ với họ mới được!”
“Đừng nói nữa.” An Nhu tỏ ra bức bối, còn có chút ấm ức.
Lúc trước mình đâu phải như vậy chứ!
“Cũng tại ăn đồ ăn không ngon.” An Nhu nắm bắt trọng điểm: “Ngày mai dù có buồn nôn thì cũng phải ăn cho tử tế.”
“Này Nhu.” Tề Trừng liếc nhìn An Nhu, muốn nói gì nhưng lại thôi.
“Sao vậy?” An Nhu ngước mắt.
“Quan hệ thuần khiết giữa cậu... và chàng tiên, vẫn còn chứ?” Tề Trừng thăm dò.
Khoảng thời gian này ăn cơm thì nôn mửa, rối loạn giấc ngủ, chạy bộ thì ngất. Đây chẳng phải là mang thai giống như trên truyền hình hay diễn đó sao!
An Nhu nhìn Tề Trừng mà không nói gì.
Chỉ vậy là Tề Trừng đã hiểu được rồi.
“Cậu có muốn tới bệnh viện kiểm tra không?”
“Nhưng vấn đề là...” An Nhu có hơi ngại: “Mỗi lần bọn tớ đều làm biện pháp an toàn rất tốt mà, không thể nào đâu.”
Chú mua cả một thùng lận!
Bình luận facebook