Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98: Ngồi xuống nói chuyện một chút
Bất tri bất giác nửa học kỳ đã trôi qua, chớp mắt một cái đã đến giữa tháng năm. Tề Trừng bắt đầu phấn khởi chuẩn bị đồ mang về nhà dịp Tết Đoan ngọ. Còn An Nhu tâm thần vẫn không yên.
An Lâm đã nói rồi, đời trước Mạc Thịnh Hoan sẽ chết vào ngày đầu tiên của tháng bảy, cách bây giờ không tới năm mươi ngày. Mặc dù nhìn chú gần đây trừ có chút bận rộn ra thì cơ thể vẫn ưu tú như trước. Tuy nhiên An Nhu vẫn không yên lòng.
Đi siêu thị với Tề Trừng, An Nhu mua hai món đồ dinh dưỡng, dọc đường đi nặng nề tâm sự.
“Này Nhu, biểu cảm gì thế hả?” Tề Trừng xách đồ mua cho người nhà, tò mò nhìn An Nhu chằm chằm: “Ai bắt nạt cậu?”
“Không có.” An Nhu lắc đầu, nhìn đồ trong tay: “Anh nhà tớ càng ngày càng bận rộn. Tớ sợ cơ thể anh ấy không chịu được nên mang ít đồ đến thăm ông cụ Mạc, xem ông cụ khôi phục thế nào rồi.”
“Người khác đều mong chồng mình hóa rồng, bảo chồng cố gắng nỗ lực. Cậu đây có hơi mềm lòng quá đấy.” Tề Trừng cười hì hì: “Chàng tiên nhà cậu mà thừa kế nhà họ Mạc thì cậu cũng rạng rỡ mà.”
An Nhu đau đầu: “Rạng rỡ cái khỉ gì."
Trước đó khi Mạc Thành Hoàn thừa kế nhà họ Mạc, cũng có không ít người chúc mừng cậu. Trong giọng nói đều nồng nặc mùi quái gở. Cơ bản tổng kết một chút chính là: Cậu nhìn bộ dạng của mình xem, gia thế không tốt cũng chẳng có năng lực gì thế mà vẫn có thể lấy được Mạc Thành Hoàn. Cậu đúng là phúc đức tu ba đời.
Trương Vân vốn cũng không thích An Nhu. Từ đó về sau thấy An Nhu lại càng không vừa mắt, cảm thấy An Nhu không xứng với con trai mình. Nếu không phải vì mặt mũi hai đứa bé thì Trương Vân đã bắt hai người ly dị từ lâu rồi.
Lúc Mạc Thành Hoàn chính thức thừa kế nhà họ Mạc, tổ chức gia yến. An Nhu phải sinh con không đi được. Buổi tối ngửi thấy mùi rượu, mùi nước hoa nồng nặc trên người anh ta, tâm trạng càng đè nén.
An Nhu tình nguyện bỏ cái phần phúc này ra.
“Thật là kỳ quái mà.” Tề Trừng nhìn An Nhu khó hiểu: “Cậu không muốn chàng tiên nhà cậu công thành danh toại à?”
“Muốn chứ.” An Nhu mím môi:
“Nhưng tớ không muốn anh ấy dính vào mấy cái phàm trần tục vị đó. Tớ không muốn anh ấy giống như những kẻ có quyền thế khác.”
Tề Trừng vỗ vỗ bả vai An Nhu, an ủi: “Người có năng lực rất mạnh đều có tâm sự nghiệp. Cậu cũng không thể nào bắt anh ta trông nom cho cậu cả đời được, đúng không?”
An Nhu đanh giọng: “Tóm lại, hai tháng này tớ muốn anh Mạc an toàn, không quá mệt nhọc. Nếu như sau này anh ấy muốn theo đuổi cái gì thì tớ sẽ học cách từ từ buông tay.”
Tề Trừng gật đầu một cái, giơ ngón cái với An Nhu: “Hiền phu.”
Xế chiều hôm đó, An Nhu liền xách đồ đến nhà tổ. Người giúp việc nói An Nhu chờ một chút, bảo rằng ông cụ vẫn chưa dậy.
An Nhu kỳ quái liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là bốn giờ chiều rồi. Bình thường ông cụ nghỉ trưa cũng phải dậy từ sớm. Nhưng nghĩ lại ông cụ vẫn đang bị bệnh, có thể là uống thuốc xong mệt nên ngủ thêm một giấc cũng nên.
An Nhu ngoan ngoãn ngồi đợi ở phòng khách, chờ ông cụ tỉnh lại.
Phòng ngủ của ông cụ Mạc lúc này là một cảnh hỗn loạn. Người giúp việc nhanh chóng đẩy bình dưỡng khí cùng các loại máy móc khác đến. Ông cụ Mạc nhanh chóng thay đồ, nằm trên giường, đeo mặt nạ dưỡng khí vào, trong tay còn cầm điện thoại.
“Xin lỗi nhé ông bạn già, tôi có chút việc gấp, không thể đi uống trà mới với ông được đau. Ngày mai, ngày mai đi.”
Ngữ khí nói chuyện mười phần khỏe mạnh, đã hết đau hết bệnh từ lâu rồi.
“Cái gì? Công ty ấy hả?” Ông cụ Mạc đổi tay lấy điện thoại, kéo chăn lên, trên mặt nở nụ cười: “Thằng con của tôi quản rồi. Khoảng thời gian này không hề có chút chuyện không may nào cả. Tình hình rất ổn. Bộ xương già này cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”
“Ông chủ, được rồi ạ.” Người giúp việc phun rất nhiều nước khử trùng trong phòng.
“Được rồi ông bạn già, không nói nữa. Mai gặp nhé.” Ông cụ Mạc cúp máy, vò rối tóc một chút, quay về phía gương chỉnh đốn biểu cảm, nằm xuống giường.
“Kéo rèm cửa sổ vào một chút, gọi Tiểu An vào đi.”
An Nhu được người giúp việc dẫn vào phòng ngủ của ông cụ Mạc, trong không khí có mùi nước khử trùng, rèm cửa sổ đóng chặt, ánh sáng có chút mờ tối.
“Tiểu An đấy à?” Ông cụ Mạc thấy An Nhu xách đồ đến thăm, lộ ra nụ cười có chút vô lực.
“Ba.” An Nhu bỏ đồ xuống đứng ở mép giường, thấy ông cụ còn đang thở dưỡng khí.
“Lại đây, ngồi đi.” Ông cụ Mạc chỉ chỉ mép giường, để người giúp việc đỡ mình ngồi dậy.
An Nhu vội vàng giúp người giúp việc đỡ ông cụ Mạc, đệm thêm gối dựa sau lưng ông cụ.
“Tiểu An à.” Ông cụ Mạc ngồi vững, nhìn An Nhu hiền hòa: “Hôm nay đến đây có phải là có chuyện gì hay không?”
An Nhu nhìn ông cụ Mạc bệnh yếu, lời muốn nói cho Mạc Thịnh Hoan nghỉ ngơi kiểu gì cũng không thoát ra khỏi miệng được.
“Con, con muốn đến thăm ba một chút thôi ạ.” An Nhu cụp mắt, nhớ đến gần đây chú bận rộn, nắm chặt tay lấy dũng khí.
“Còn có Thịnh Hoan, anh ấy... Gần đây quá bận rộn.”
“Đau lòng cho nó à?” Ông cụ Mạc nhịn không được mà cười lên một tiếng: “Gần đây đám Thịnh Hoan đang làm dự án khai thác lần hai ở một địa phương. Chờ làm xong chuyện này thì sẽ khá hơn một chút.”
An Nhu muốn nói lại thôi, không biết phải nói với ông cụ Mạc như thế nào.
“Tiểu An à, con yên tâm.” Ông cụ Mạc nhìn ra được cậu thiếu niên lo lắng: “Bố sẽ nói chuyện lại với Thịnh Hoan, nói nó làm việc nhớ nghỉ ngơi, không nên làm đến một người.”
Ông cụ Mạc đã nói đến nước này rồi, An Nhu cũng chỉ có thể gật đầu. Cũng không thể kéo ông cụ từ trong chăn ra, ép ngồi vào cương vị được.
Có chút bế tắc.
“Đúng rồi, gần đây ở trường thế nào?” Ông cụ Mạc bắt đầu quan tâm An Nhu: “Ăn thế nào? Ngủ ngon không?”
“Đều tốt ạ.” An Nhu báo tin mừng không báo buồn. Gần đây đổi mùa, thời tiết không ổn, cậu hình như hơi lạnh, có viêm dạ dày, lúc nào cũng muốn ói. Cộng thêm buồn ngủ mùa xuân kéo tới, An Nhu cứ ngủ là không thể tỉnh được. Lại thêm chung đụng cùng chú thì ít mà xa cách thì nhiều. Tất cả đều khiến tâm tình An Nhu có chút không tốt.
“Có khó khăn gì thì cứ nói.” Ông cụ Mạc hết sức ân cần: “Thịnh Hoan còn trông cậy vào con đó.”
Nói đến Thịnh Hoan, tâm tình của An Nhu lại trùng xuống.
“Nếu như không yên tâm, con có thể thường xuyên đến công ty thăm nó.” Ông cụ Mạc cười: “Thằng bé kia làm việc rất nghiêm túc. Việc nào cũng làm tốt nhất. Công ty được nó quản lý, bố rất yên tâm.”
“Ông chủ.” Một người giúp việc gõ cửa: “Bà Ba tới rồi ạ.”
Vừa nghe Trương Vân đến, An Nhu có chút nhức đầu, nói tạm biệt với ông cụ Mạc rồi đứng dậy muốn đi.
“Không sao.” Ông cụ Mạc kéo An Nhu: “Con ngồi đây. Để ba xem nó nói cái gì.”
An Nhu không biết làm sao đành ngồi ở chỗ cũ nhìn Trương Vân đi vào trong phòng ngủ, trong tay là túi lớn túi nhỏ.
“Ba.” Trương Vân thu lại vẻ kiêu căng phách lối, có chút thuần phục hết sức: “Con mua cho ba ít đồ, đều là đồ bổ thân thể, rất tốt.”
An Nhu hơi kinh ngạc nhìn Trương Vân, không giống tác phong của bà ta chút nào cả.
“Để vậy là được rồi.” Ông cụ Mạc không lạnh không nóng đáp.
“Chào anh dâu.” Trương Vân cố gắng cười với An Nhu một cái. Nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
An Nhu trợn mắt nhìn, hơ không quen với bộ dạng đó của Trương Vân.
Trước đó Trương Vân ỷ vào con trai được nội bộ quyết định là người thừa kế nhà họ Mạc mà hung hăng càn quấy, chanh chua cay nghiệt, kiêu căng phách lối. Bây giờ tình thế thay đổi, nhất thời ỉu xìu như cà phơi sương.
Trương Vân không có điểm tựa, ít nhất cũng không dám tác yêu tác quái với An Nhu ở ngay trước mặt ông cụ Mạc.
Nhìn dáng vẻ của Trương Vân, trong lòng An Nhu có cảm giác khó mà nói thành lời.
Quyền lợi cùng tiền tài thật sự thay đổi một con người. Nhưng An Nhu cũng tin tưởng rằng nếu như nhà bọn họ lại lần nữa được thế, Trương Vân sẽ còn phách lối hơn trước.
An Nhu nhìn Trương Vân cùng ông cụ Mạc nói chuyện, khôn khéo nói về trước, vừa mới ra khỏi nhà tổ đã thấy Trương Vân đuổi theo phía sau.
“An Nhu, chờ một chút đã!”
An Nhu đứng ở trước xe, hơi chớp mắt: “Sao thế? Không gọi anh dâu nữa à?”
Mặt Trương Vân sắp sưng lên như gan heo rồi, nhưng nhìn An Nhu lại không nói được cái gì cả, nhịn hồi lâu mới văng ra một câu: “Tôi, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút.”
Trương Vân muốn nói chuyện với cậu?
An Nhu bật cười: “Bà và tôi có cái gì mà nói đâu?”
“Những chuyện trước kia cậu hãy đại nhân không chấp tiểu nhân đi.” Trương Vân bứt rứt mở miệng. Đối mặt với cậu thiếu niên chẳng lớn hơn mình là bao mà nói ra câu này thì thực sự cần rất nhiều dũng khí.
“Tôi bị cậu đâm thì cũng đâm rồi, mắng cũng mắng rồi.” Trương Vân sờ bả vai mình một cái, vẫn còn dấu vết bị An Nhu dùng nĩa đâm vào.
Ai nào ngờ nhìn cậu thiếu niên yếu đuối mềm mại lại có thể ra tay vừa nhanh vừa độc như vậy.
“Còn mẹ cậu nữa, ngón tay tôi bây giờ cứ đến ngày mưa là đau.” Trương Vân có chút khổ sở giơ tay mình lên.
Nhìn ngón tay run run trước mặt, An Nhu yên lặng một lát rồi nói: “Bà muốn nói cái gì?”
Ngồi đối diện với Trương Vân trong tiệm cà phê, An Nhu vốn muốn gọi cà phê, nhưng không biết tại sao ngửi mùi đắng trong tiệm cà phê lại có chút khó chịu, vậy là chỉ gọi sữa bò.
“Cậu có thể cũng phát hiện ra.” Trong giọng nói của Trương Vân mang chút đau lòng: “Con trai tôi nó... Thích cậu.”
An Nhu nhấp sữa bò, mỉm cười: “Bà yên tâm, tôi không thích anh ta.”
“Ý tôi không phải vậy.” Trương Vân có chút khó xử: “Gần đây cả người nó như cái xác không hồn. Hai ngày trước lái xe thiếu chút nữa gây tai nạn xe cộ rồi.”
“Thật ra thì có chuyện tôi vẫn luôn giấu trong lòng không dám nói” Trương Vân khổ sở nhìn An Nhu: “Lần gặp mặt đó của cậu cùng Thành Hoàn là do tôi lén lút giở trò, để hai người không gặp nhau.”
Tay cầm ly sữa bò của An Nhu chợt khựng lại. Cũng đúng, thời gian Trình Thịnh gặp chuyện sao có thể đúng lúc như vậy? Vừa đúng lúc hai người nhà gặp mặt.
“Vậy tôi phải cảm ơn bà mới phải.” Ánh mắt An Nhu thành khẩn: “Lần này tôi thanh toán nhé.”
Hai mắt Trương Vân đầy vẻ buồn bã: “Tôi mất ngủ rất lâu. Lúc nào cũng nghĩ nếu khi đó không quấy rối thì cậu và Thành Hoàn có thể thành đôi. Mọi chuyện bây giờ nhất định sẽ khác.”
Tất cả những chuyện trước kia lướt qua trong đầu An Nhu. An Nhu lắc đầu một cái với Trương Vân.
“Tình cảnh sau khi tôi gả cho Thành Hoàn mà bà tưởng tượng ra khác với cái tôi nghĩ lắm.” An Nhu buông ly xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Trương Vân.
“Trước khi nhà họ Bạch tìm được tôi, bà đi khắp nơi chê bai tôi, cảm thấy tôi không xứng với con trai bà. Bà chê tôi quét dọn vệ sinh, chê thức ăn tôi làm. Chỗ nào bà cũng có thể kể ra được tật xấu. Đứng ở vị trí của bà mà dùng mọi cách quở trách tôi.”
Ánh mắt An Nhu nghiêm túc: “Bà còn cử một bà vú đi theo bà từ lâu thay bà quản thúc tôi. Mỗi một chuyện tôi làm đều được thăm mắm dặm muối rồi báo cáo đến bà.
Bà sẽ khích tướng con trai bà, lặp đi lặp lại rằng tôi không tốt bên tại anh ta. Nếu một khi tôi có thai, bà sẽ ép tôi nghỉ học, làm người nội trợ trong nhà, hoàn toàn giống bà vú miễn phí trong nhà các người. Đã thế còn bị đánh, bị mắng.”
Trương Vân nhìn cậu thiếu niên, ánh mắt hoang mang.
“Bà thích nhất là len lén véo chân véo tay người khác không phải sao?” An Nhu thở một hơi thật dài, bưng ly sữa lên: “Vừa cấu vừa nhéo, lại còn đánh tay người khác nữa.”
Trương Vân theo bản năng rụt tay một cái.
“Nhưng bà đánh không được tôi. Bà cũng yên tâm, con trai bà từ đầu đến cuối đều nghe lời bà.” An Nhu cười lạnh một tiếng.
“Không đợi nhà họ Bạch quay lại nhận tôi thì tôi cũng ly dị với con trai bà thôi. Cho nên kết cục cũng thế cả. Bà cũng không cần hối hận vì quấy rối đâu. Các người phối hợp như vậy tôi còn phải cảm ơn đã để con trai bà cách xa tôi một chút đấy.”
An Nhu uống xong ly sữa bò liền đứng dậy trả tiền, bỏ Trương Vân ở chỗ cũ, sải bước rời khỏi quán cà phê.
An Lâm đã nói rồi, đời trước Mạc Thịnh Hoan sẽ chết vào ngày đầu tiên của tháng bảy, cách bây giờ không tới năm mươi ngày. Mặc dù nhìn chú gần đây trừ có chút bận rộn ra thì cơ thể vẫn ưu tú như trước. Tuy nhiên An Nhu vẫn không yên lòng.
Đi siêu thị với Tề Trừng, An Nhu mua hai món đồ dinh dưỡng, dọc đường đi nặng nề tâm sự.
“Này Nhu, biểu cảm gì thế hả?” Tề Trừng xách đồ mua cho người nhà, tò mò nhìn An Nhu chằm chằm: “Ai bắt nạt cậu?”
“Không có.” An Nhu lắc đầu, nhìn đồ trong tay: “Anh nhà tớ càng ngày càng bận rộn. Tớ sợ cơ thể anh ấy không chịu được nên mang ít đồ đến thăm ông cụ Mạc, xem ông cụ khôi phục thế nào rồi.”
“Người khác đều mong chồng mình hóa rồng, bảo chồng cố gắng nỗ lực. Cậu đây có hơi mềm lòng quá đấy.” Tề Trừng cười hì hì: “Chàng tiên nhà cậu mà thừa kế nhà họ Mạc thì cậu cũng rạng rỡ mà.”
An Nhu đau đầu: “Rạng rỡ cái khỉ gì."
Trước đó khi Mạc Thành Hoàn thừa kế nhà họ Mạc, cũng có không ít người chúc mừng cậu. Trong giọng nói đều nồng nặc mùi quái gở. Cơ bản tổng kết một chút chính là: Cậu nhìn bộ dạng của mình xem, gia thế không tốt cũng chẳng có năng lực gì thế mà vẫn có thể lấy được Mạc Thành Hoàn. Cậu đúng là phúc đức tu ba đời.
Trương Vân vốn cũng không thích An Nhu. Từ đó về sau thấy An Nhu lại càng không vừa mắt, cảm thấy An Nhu không xứng với con trai mình. Nếu không phải vì mặt mũi hai đứa bé thì Trương Vân đã bắt hai người ly dị từ lâu rồi.
Lúc Mạc Thành Hoàn chính thức thừa kế nhà họ Mạc, tổ chức gia yến. An Nhu phải sinh con không đi được. Buổi tối ngửi thấy mùi rượu, mùi nước hoa nồng nặc trên người anh ta, tâm trạng càng đè nén.
An Nhu tình nguyện bỏ cái phần phúc này ra.
“Thật là kỳ quái mà.” Tề Trừng nhìn An Nhu khó hiểu: “Cậu không muốn chàng tiên nhà cậu công thành danh toại à?”
“Muốn chứ.” An Nhu mím môi:
“Nhưng tớ không muốn anh ấy dính vào mấy cái phàm trần tục vị đó. Tớ không muốn anh ấy giống như những kẻ có quyền thế khác.”
Tề Trừng vỗ vỗ bả vai An Nhu, an ủi: “Người có năng lực rất mạnh đều có tâm sự nghiệp. Cậu cũng không thể nào bắt anh ta trông nom cho cậu cả đời được, đúng không?”
An Nhu đanh giọng: “Tóm lại, hai tháng này tớ muốn anh Mạc an toàn, không quá mệt nhọc. Nếu như sau này anh ấy muốn theo đuổi cái gì thì tớ sẽ học cách từ từ buông tay.”
Tề Trừng gật đầu một cái, giơ ngón cái với An Nhu: “Hiền phu.”
Xế chiều hôm đó, An Nhu liền xách đồ đến nhà tổ. Người giúp việc nói An Nhu chờ một chút, bảo rằng ông cụ vẫn chưa dậy.
An Nhu kỳ quái liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là bốn giờ chiều rồi. Bình thường ông cụ nghỉ trưa cũng phải dậy từ sớm. Nhưng nghĩ lại ông cụ vẫn đang bị bệnh, có thể là uống thuốc xong mệt nên ngủ thêm một giấc cũng nên.
An Nhu ngoan ngoãn ngồi đợi ở phòng khách, chờ ông cụ tỉnh lại.
Phòng ngủ của ông cụ Mạc lúc này là một cảnh hỗn loạn. Người giúp việc nhanh chóng đẩy bình dưỡng khí cùng các loại máy móc khác đến. Ông cụ Mạc nhanh chóng thay đồ, nằm trên giường, đeo mặt nạ dưỡng khí vào, trong tay còn cầm điện thoại.
“Xin lỗi nhé ông bạn già, tôi có chút việc gấp, không thể đi uống trà mới với ông được đau. Ngày mai, ngày mai đi.”
Ngữ khí nói chuyện mười phần khỏe mạnh, đã hết đau hết bệnh từ lâu rồi.
“Cái gì? Công ty ấy hả?” Ông cụ Mạc đổi tay lấy điện thoại, kéo chăn lên, trên mặt nở nụ cười: “Thằng con của tôi quản rồi. Khoảng thời gian này không hề có chút chuyện không may nào cả. Tình hình rất ổn. Bộ xương già này cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”
“Ông chủ, được rồi ạ.” Người giúp việc phun rất nhiều nước khử trùng trong phòng.
“Được rồi ông bạn già, không nói nữa. Mai gặp nhé.” Ông cụ Mạc cúp máy, vò rối tóc một chút, quay về phía gương chỉnh đốn biểu cảm, nằm xuống giường.
“Kéo rèm cửa sổ vào một chút, gọi Tiểu An vào đi.”
An Nhu được người giúp việc dẫn vào phòng ngủ của ông cụ Mạc, trong không khí có mùi nước khử trùng, rèm cửa sổ đóng chặt, ánh sáng có chút mờ tối.
“Tiểu An đấy à?” Ông cụ Mạc thấy An Nhu xách đồ đến thăm, lộ ra nụ cười có chút vô lực.
“Ba.” An Nhu bỏ đồ xuống đứng ở mép giường, thấy ông cụ còn đang thở dưỡng khí.
“Lại đây, ngồi đi.” Ông cụ Mạc chỉ chỉ mép giường, để người giúp việc đỡ mình ngồi dậy.
An Nhu vội vàng giúp người giúp việc đỡ ông cụ Mạc, đệm thêm gối dựa sau lưng ông cụ.
“Tiểu An à.” Ông cụ Mạc ngồi vững, nhìn An Nhu hiền hòa: “Hôm nay đến đây có phải là có chuyện gì hay không?”
An Nhu nhìn ông cụ Mạc bệnh yếu, lời muốn nói cho Mạc Thịnh Hoan nghỉ ngơi kiểu gì cũng không thoát ra khỏi miệng được.
“Con, con muốn đến thăm ba một chút thôi ạ.” An Nhu cụp mắt, nhớ đến gần đây chú bận rộn, nắm chặt tay lấy dũng khí.
“Còn có Thịnh Hoan, anh ấy... Gần đây quá bận rộn.”
“Đau lòng cho nó à?” Ông cụ Mạc nhịn không được mà cười lên một tiếng: “Gần đây đám Thịnh Hoan đang làm dự án khai thác lần hai ở một địa phương. Chờ làm xong chuyện này thì sẽ khá hơn một chút.”
An Nhu muốn nói lại thôi, không biết phải nói với ông cụ Mạc như thế nào.
“Tiểu An à, con yên tâm.” Ông cụ Mạc nhìn ra được cậu thiếu niên lo lắng: “Bố sẽ nói chuyện lại với Thịnh Hoan, nói nó làm việc nhớ nghỉ ngơi, không nên làm đến một người.”
Ông cụ Mạc đã nói đến nước này rồi, An Nhu cũng chỉ có thể gật đầu. Cũng không thể kéo ông cụ từ trong chăn ra, ép ngồi vào cương vị được.
Có chút bế tắc.
“Đúng rồi, gần đây ở trường thế nào?” Ông cụ Mạc bắt đầu quan tâm An Nhu: “Ăn thế nào? Ngủ ngon không?”
“Đều tốt ạ.” An Nhu báo tin mừng không báo buồn. Gần đây đổi mùa, thời tiết không ổn, cậu hình như hơi lạnh, có viêm dạ dày, lúc nào cũng muốn ói. Cộng thêm buồn ngủ mùa xuân kéo tới, An Nhu cứ ngủ là không thể tỉnh được. Lại thêm chung đụng cùng chú thì ít mà xa cách thì nhiều. Tất cả đều khiến tâm tình An Nhu có chút không tốt.
“Có khó khăn gì thì cứ nói.” Ông cụ Mạc hết sức ân cần: “Thịnh Hoan còn trông cậy vào con đó.”
Nói đến Thịnh Hoan, tâm tình của An Nhu lại trùng xuống.
“Nếu như không yên tâm, con có thể thường xuyên đến công ty thăm nó.” Ông cụ Mạc cười: “Thằng bé kia làm việc rất nghiêm túc. Việc nào cũng làm tốt nhất. Công ty được nó quản lý, bố rất yên tâm.”
“Ông chủ.” Một người giúp việc gõ cửa: “Bà Ba tới rồi ạ.”
Vừa nghe Trương Vân đến, An Nhu có chút nhức đầu, nói tạm biệt với ông cụ Mạc rồi đứng dậy muốn đi.
“Không sao.” Ông cụ Mạc kéo An Nhu: “Con ngồi đây. Để ba xem nó nói cái gì.”
An Nhu không biết làm sao đành ngồi ở chỗ cũ nhìn Trương Vân đi vào trong phòng ngủ, trong tay là túi lớn túi nhỏ.
“Ba.” Trương Vân thu lại vẻ kiêu căng phách lối, có chút thuần phục hết sức: “Con mua cho ba ít đồ, đều là đồ bổ thân thể, rất tốt.”
An Nhu hơi kinh ngạc nhìn Trương Vân, không giống tác phong của bà ta chút nào cả.
“Để vậy là được rồi.” Ông cụ Mạc không lạnh không nóng đáp.
“Chào anh dâu.” Trương Vân cố gắng cười với An Nhu một cái. Nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
An Nhu trợn mắt nhìn, hơ không quen với bộ dạng đó của Trương Vân.
Trước đó Trương Vân ỷ vào con trai được nội bộ quyết định là người thừa kế nhà họ Mạc mà hung hăng càn quấy, chanh chua cay nghiệt, kiêu căng phách lối. Bây giờ tình thế thay đổi, nhất thời ỉu xìu như cà phơi sương.
Trương Vân không có điểm tựa, ít nhất cũng không dám tác yêu tác quái với An Nhu ở ngay trước mặt ông cụ Mạc.
Nhìn dáng vẻ của Trương Vân, trong lòng An Nhu có cảm giác khó mà nói thành lời.
Quyền lợi cùng tiền tài thật sự thay đổi một con người. Nhưng An Nhu cũng tin tưởng rằng nếu như nhà bọn họ lại lần nữa được thế, Trương Vân sẽ còn phách lối hơn trước.
An Nhu nhìn Trương Vân cùng ông cụ Mạc nói chuyện, khôn khéo nói về trước, vừa mới ra khỏi nhà tổ đã thấy Trương Vân đuổi theo phía sau.
“An Nhu, chờ một chút đã!”
An Nhu đứng ở trước xe, hơi chớp mắt: “Sao thế? Không gọi anh dâu nữa à?”
Mặt Trương Vân sắp sưng lên như gan heo rồi, nhưng nhìn An Nhu lại không nói được cái gì cả, nhịn hồi lâu mới văng ra một câu: “Tôi, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút.”
Trương Vân muốn nói chuyện với cậu?
An Nhu bật cười: “Bà và tôi có cái gì mà nói đâu?”
“Những chuyện trước kia cậu hãy đại nhân không chấp tiểu nhân đi.” Trương Vân bứt rứt mở miệng. Đối mặt với cậu thiếu niên chẳng lớn hơn mình là bao mà nói ra câu này thì thực sự cần rất nhiều dũng khí.
“Tôi bị cậu đâm thì cũng đâm rồi, mắng cũng mắng rồi.” Trương Vân sờ bả vai mình một cái, vẫn còn dấu vết bị An Nhu dùng nĩa đâm vào.
Ai nào ngờ nhìn cậu thiếu niên yếu đuối mềm mại lại có thể ra tay vừa nhanh vừa độc như vậy.
“Còn mẹ cậu nữa, ngón tay tôi bây giờ cứ đến ngày mưa là đau.” Trương Vân có chút khổ sở giơ tay mình lên.
Nhìn ngón tay run run trước mặt, An Nhu yên lặng một lát rồi nói: “Bà muốn nói cái gì?”
Ngồi đối diện với Trương Vân trong tiệm cà phê, An Nhu vốn muốn gọi cà phê, nhưng không biết tại sao ngửi mùi đắng trong tiệm cà phê lại có chút khó chịu, vậy là chỉ gọi sữa bò.
“Cậu có thể cũng phát hiện ra.” Trong giọng nói của Trương Vân mang chút đau lòng: “Con trai tôi nó... Thích cậu.”
An Nhu nhấp sữa bò, mỉm cười: “Bà yên tâm, tôi không thích anh ta.”
“Ý tôi không phải vậy.” Trương Vân có chút khó xử: “Gần đây cả người nó như cái xác không hồn. Hai ngày trước lái xe thiếu chút nữa gây tai nạn xe cộ rồi.”
“Thật ra thì có chuyện tôi vẫn luôn giấu trong lòng không dám nói” Trương Vân khổ sở nhìn An Nhu: “Lần gặp mặt đó của cậu cùng Thành Hoàn là do tôi lén lút giở trò, để hai người không gặp nhau.”
Tay cầm ly sữa bò của An Nhu chợt khựng lại. Cũng đúng, thời gian Trình Thịnh gặp chuyện sao có thể đúng lúc như vậy? Vừa đúng lúc hai người nhà gặp mặt.
“Vậy tôi phải cảm ơn bà mới phải.” Ánh mắt An Nhu thành khẩn: “Lần này tôi thanh toán nhé.”
Hai mắt Trương Vân đầy vẻ buồn bã: “Tôi mất ngủ rất lâu. Lúc nào cũng nghĩ nếu khi đó không quấy rối thì cậu và Thành Hoàn có thể thành đôi. Mọi chuyện bây giờ nhất định sẽ khác.”
Tất cả những chuyện trước kia lướt qua trong đầu An Nhu. An Nhu lắc đầu một cái với Trương Vân.
“Tình cảnh sau khi tôi gả cho Thành Hoàn mà bà tưởng tượng ra khác với cái tôi nghĩ lắm.” An Nhu buông ly xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Trương Vân.
“Trước khi nhà họ Bạch tìm được tôi, bà đi khắp nơi chê bai tôi, cảm thấy tôi không xứng với con trai bà. Bà chê tôi quét dọn vệ sinh, chê thức ăn tôi làm. Chỗ nào bà cũng có thể kể ra được tật xấu. Đứng ở vị trí của bà mà dùng mọi cách quở trách tôi.”
Ánh mắt An Nhu nghiêm túc: “Bà còn cử một bà vú đi theo bà từ lâu thay bà quản thúc tôi. Mỗi một chuyện tôi làm đều được thăm mắm dặm muối rồi báo cáo đến bà.
Bà sẽ khích tướng con trai bà, lặp đi lặp lại rằng tôi không tốt bên tại anh ta. Nếu một khi tôi có thai, bà sẽ ép tôi nghỉ học, làm người nội trợ trong nhà, hoàn toàn giống bà vú miễn phí trong nhà các người. Đã thế còn bị đánh, bị mắng.”
Trương Vân nhìn cậu thiếu niên, ánh mắt hoang mang.
“Bà thích nhất là len lén véo chân véo tay người khác không phải sao?” An Nhu thở một hơi thật dài, bưng ly sữa lên: “Vừa cấu vừa nhéo, lại còn đánh tay người khác nữa.”
Trương Vân theo bản năng rụt tay một cái.
“Nhưng bà đánh không được tôi. Bà cũng yên tâm, con trai bà từ đầu đến cuối đều nghe lời bà.” An Nhu cười lạnh một tiếng.
“Không đợi nhà họ Bạch quay lại nhận tôi thì tôi cũng ly dị với con trai bà thôi. Cho nên kết cục cũng thế cả. Bà cũng không cần hối hận vì quấy rối đâu. Các người phối hợp như vậy tôi còn phải cảm ơn đã để con trai bà cách xa tôi một chút đấy.”
An Nhu uống xong ly sữa bò liền đứng dậy trả tiền, bỏ Trương Vân ở chỗ cũ, sải bước rời khỏi quán cà phê.
Bình luận facebook