Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97: Tác dụng tâm lý?
Tại nhà tổ nhà học Mạc, ông cụ đang ngồi trên giường thở dưỡng khí, nhìn máy tính đối diện trước mặt, thần sắc mệt mỏi.
“Ông chủ.” Trong màn hình máy tính là thư ký Lý mới vừa ra khỏi phòng làm việc của tổng tài.
“Cuộc họp diễn ra thế nào?” Ông cụ đầy những lo âu: “Thịnh Hoan có khỏe không?”
“Cuộc họp tiến hành vô cùng thuận lợi.” Thư ký Lý mỉm cười, bình thản nói: “Cậu Thịnh Hoan vừa vào phòng họp là như biến thành người khác. Có sức uy hiếp vô cùng, vững vàng khống chế tình cảnh, ít nói nhưng đều nói trúng chỗ yếu hại. Gặp phải điểm tranh cãi, mấy người cấp cao cũng không làm nhao nhao lên được.”
“Ồ?” Ông cụ có chút giật mình: “Thịnh Hoan nó còn trưởng thành hơn so với trước.”
“Không chỉ trưởng thành hơn.” Thư ký Lý nở nụ cười khổ: “Trên người cậu Thịnh Hoan có cảm giác khiến người khác vô cùng kiêng kỵ. Đứng cạnh cậu ấy, tóc gáy tôi không tự chủ mà dựng hết lên, không khác nào gặp phải thú lớn cực kỳ nguy hiểm. Chỉ hơi lơ là sẽ đổ máy tại chỗ ngay.”
“Ha ha ha!” Ông cụ ngay lập tức cười thành tiếng: “Tiểu Lý đúng là biết cách nói chuyện. Con trai tôi thế nào chẳng lẽ tôi không biết?
Thịnh Hoan thường ngày trông lạnh lùng xa cách, nhưng thái độ với nhân viên vẫn tương đối hiền hòa. Suy nghĩ của nó tinh tế, trầm ổn, nào có giống như cậu nói thế đâu.”
Thư ký Lý lắc đầu, không biết làm sao.
“Tiểu Lý, muốn tăng lương cứ việc nói thẳng. Tôi cũng không phải là không đồng ý.” Ông cụ cười cười: “Đúng rồi, Thịnh Hoan đâu?”
“Ăn tối cùng cậu An trong phòng làm việc của ngài.” Thư ký Lý quan tâm hỏi: “Bệnh cảm của ngài thế nào rồi?”
“Hôm nay truyền mấy chai dịch, khá hơn một chút rồi.” Ông cụ ho khan hai tiếng: “Cậu không cần lo lắng cho tôi. Giúp đỡ Thịnh Hoan cho tốt là được.”
“Vâng.” Thư ký Lý gật đầu.
“Tôi qua xem hai đứa bé kia, chào hỏi một tiếng.” Ông cụ bắt đầu điều khiển máy tính: “Tiểu Lý này, bảng điều khiển âm thanh trong phòng làm việc của tôi là như thế nào?”
Thư ký Lý nói tường tận chương trình điều khiển, ông cụ mất nửa ngày cũng không tìm được.
“Ông chủ, bây giờ bên cạnh ông có người có thể tin được không?” Thư ký Lý nhìn ra được vẻ vụng về của ông cụ.
Ông cụ Mạc suy nghĩ hồi lâu: “Đứa bé nhà họ Bạch kia hình như hôm nay đến thăm thầy rồi.”
Thư ký Lý lập tức gọi điện thoại cho Bạch Tiêu. Bạch Tiêu đang nói chuyện phiếm với Moise, nhận được lời nhờ giúp đỡ liền lập tức chạy đến phòng ngủ của ông cụ Mạc, giúp ông cụ Mạc mở camera.
Cảnh trong phòng làm việc của ông cụ Mạc xuất hiện. Chỉ thấy hai người vừa mới cơm nước xong, đang dọn dẹp chén đũa, An Nhu ghé người hôn lên gò má Mạc Thịnh Hoan một cái.
Mạc Thịnh Hoan bỏ đồ trong tay xuống, ôm lấy cậu thiếu niên, để cho An Nhu ngồi trên chân mình, cúi đầu xuống hôn tiếp một cái.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ông cụ Mạc cùng Bạch Tiêu lẳng lặng giữ im lặng.
Ông cụ Mạc biết hai đứa bé này cảm tình tốt nhưng không biết lại tốt như vậy. Mạc Thịnh Hoan ôm cậu thiếu niên vào trong ngực giống như là ôm bảo bối quý giá nhất của mình, cúi đầu thân mật yêu thích không buông tay.
Bạch Tiêu tâm tình phức tạp. Dẫu sao người bị hôn đó là em trai ruột của anh ta.
Trông thấy hai người ngã xuống ghế salon, ông cụ Mạc ho khan hai tiếng, làm cho hai người trên ghế salon ngay lập tức dừng lại.
“Anh Mạc, có phải em gặp ảo giác hay không?” An Nhu hơi đờ đẫn: “Hình như em nghe tiếng ba họ khan?"
Mạc Thịnh Hoan một tay kéo An Nhu đứng dậy, nhìn về phía camera phía trên phòng làm việc.
An Nhu nhìn theo ánh mắt của Mạc Thịnh Hoan, cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi lấy tay từ trong áo sơ mi của chú ra ngoài.
Không thể trách cậu được.
Nào có ai không thích sờ cơ bụng đâu.
“Ba ạ?” An Nhu nhìn camera, nghi ngờ hỏi một câu.
“ờ.” Ông cụ Mạc có chút không được tự nhiên nhìn Bạch Tiêu một cái, tránh nặng tìm nhẹ hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ.” An Nhu đứng dậy khỏi người Mạc Thịnh Hoan, ngoan ngoãn ngồi một bên.
“Ăn rồi thì tốt, Thịnh Hoan này.” Ông cụ Mạc ho khan hai tiếng: “Hôm nay dự họp cảm giác thế nào?”
Mạc Thịnh Hoan không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn An Nhu.
Trong phòng làm việc có hơi yên tĩnh quá, An Nhu cố gắng gượng cười, nhìn về phía camera: “Cuộc họp đại khái diễn ra trong hơn bốn mươi phút. Rất nhanh.”
“Ồ.” Tông giọng của ông cụ Mạc có chút mất mát. Mạc Thịnh Hoan vẫn không muốn để ý đến ông cụ.
“Ba cứ yên tâm dưỡng bệnh đi.” An Nhu nghe ra được ông cụ Mạc có hụt hẫng: “Cơ thể khỏe mạnh rồi thì ba có thể tận mắt nhìn thấy anh Mạc làm việc.”
“Cũng đúng” Suy nghĩ một chút cảnh này, ông cụ Mạc thấy tâm tình khá hơn nhiều, nhìn cậu thiếu niên càng thấy đáng yêu: “Tiểu An gần đây khỏe không?”
“Con khá tốt.” An Nhu vỗ vỗ ngực: "Ăn ngon, ngủ cũng sớm.”
Bạch Tiêu nhìn dáng vẻ của cậu thiếu niên, không nhịn được mà nở nụ cười.
Ông cụ Mạc thấy vậy, liền nhắc một câu: “Tiểu An, anh con cũng ở đây đấy, có gì muốn nói không?”
An Nhu sững một cái, không ngờ Bạch Tiêu ở cạnh ông cụ Mạc.
Từ sau buổi tiệc sinh nhật, Bạch Sùng Đức cùng bà Triệu thường xuyên gửi tin nhắn cho An Nhu. Tuần nào cũng gọi video. Thỉnh thoảng còn cùng ra ngoài ăn bữa cơm.
Nhưng lại thường xuyên không thấy Bạch Tiêu. An Nhu hỏi tới, Bạch Sùng Đức chỉ nói anh ta bận rộn.
“Bạch Tiêu... Anh” An Nhu mím môi. Bạch Tiêu lớn tuổi hơn mình, gọi một tiếng “anh” cũng rất bình thường.
“Ừm.” Bạch Tiêu vội vàng trả lời, ánh mắt mềm đi.
“Gần đây anh bận gì vậy?” An Nhu định nói chuyện với anh ta một chút.
Bạch Tiêu suy nghĩ một lát, bèn thẳng thắn với An Nhu: “Bận chia tay.”
Lượng thông tin trong câu trả lời của Bạch Tiêu quá lớn, An Nhu ngừng một lát, trong lúc nhất thời không biết phải mở miệng nói thế này.
Cái này bảo người ta phải tiếp thế nào?
Hỏi tại sao anh ta chia tay? Có phải có hơi nhiều chuyện không?
An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan giương mắt nhìn về phía camera.
Không cần An Nhu hỏi, Bạch Tiêu cũng nói ra khỏi miệng: “Mấy ngày trước anh mới biết người anh thích là con nuôi nhà Wilson. Em có thể không biết nhưng nhà Wilson đã từng dùng thủ đoạn đê hèn vô cùng để vu khống hãm hại Bách Thụy. Hạc Minh Sơn một mực lừa gạt anh về thân phận của anh ta, nên anh chỉ có thể nói lời chia tay.”
An Nhu mím môi, như có điều suy nghĩ gì, gật đầu một cái.
Trước đó An Nhu từng thấy Bạch Tiêu và Hạc Minh Sơn ở cùng với nhau, thấy tình cảm giữa hai người còn rất tốt. Lúc ấy An Nhu liền có chút nghi ngờ. Hai người cũng đến tuổi rồi, tình cảm cũng không tệ, tại sao với cái tốc độ trước đó mà đến bốn, năm năm sau Bạch Tiêu vẫn độc thân.
Hóa ra ở giữa lại có ngăn cách.
Nhưng nhìn theo tình hình đời trước, đến bốn, năm năm sau, Bạch Tiêu vẫn thích Hạc Minh Sơn như trước thì hai người này cần gì phải thế?
“Có lẽ anh ấy thích anh rất nhiều nên mới không dám nói thật.” An Nhu định giúp Bạch Tiêu một tay.
“Anh biết, nhưng lừa gạt chính là lừa gạt.” Biểu cảm của Bạch Tiêu đầy vẻ đau khổ: “Nếu như ban đầu đoạn tình cảm này bắt đầu từ lừa gạt thì sau khi em biết được chân tướng, em sẽ hoài nghi từng chuyện một. Đây là một kiểu hành hạ. Cho nên...”
Hai tai An Nhu đột nhiên bị che lại. An Nhu có chút luống cuống nghiêng đầu. Thấy ánh mắt Mạc Thịnh Hoan có phần híp lại, hai tay đưa tới che tai cậu, không biết chú là có ý gì đây?
Cái nãy cũng đâu phải là không thích hợp với thiếu nhi đâu?
Ông cụ Mạc cùng Bạch Tiêu cũng thấy hành động của Mạc Thịnh Hoan. Ông cụ Mạc không nhịn được mà cười khanh khách một tiếng.
“Thịnh Hoan con yên tâm. Nhà họ Mạc chúng ta nhất định sẽ không làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Bạch đâu.”
Bạch Tiêu ngậm miệng, nhìn vào trong camera, Mạc Thịnh Hoan ôm chặt An Nhu vào trong ngực.
Tình huống gì đây?
Đôi tình nhân cuồng nhiệt không nghe nổi thảm kịch như kia à?
Bạch Tiêu có chút buồn bực. Sau khi ông cụ Mạc vội vàng tạm biệt thì nhanh chóng tắt camera, sợ Bạch Tiêu suy nghĩ nhiều bèn giải thích cho Bạch Tiêu.
“Cậu cũng biết đứa con trai này của tôi sắp bốn mươi mới kết hôn. Suy nghĩ của nó lại tương đối nhạy cảm...”
“Cháu biết ạ.” Bạch Tiêu yên lặng thở dài. Thôi thì cứ tự mình chịu đựng nỗi khổ của việc thất tình đi vậy.
Nửa tháng tiếp theo, thư ký Lý vừa gọi An Nhu liền chạy thẳng đến biệt thự, dẫn Mạc Thịnh Hoan đến công ty.
An Nhu cảm giác như mình giống như đang làm đến ba việc. Đi học, đưa chú đi làm, còn livestream nữa.
Chuyện của công ty càng ngày càng nhiều. Số ngày gọi Mạc Thịnh Hoan qua công ty cũng càng lúc càng tăng. Có lẽ là không muốn để An Nhu mệt mỏi nên Mạc Thịnh Hoan đã bắt đầu tự mình đi làm, dần dần cũng luyện được quen một chút.
Công ty phải xử lý rất nhiều chuyện. Có lúc An Nhu từ trường về biệt thự mà Mạc Thịnh Hoan cũng chưa về.
An Nhu chỉ có thể gọi video cho chú, phát trực tiếp cảnh cậu với thím Dương ăn cơm để anh ở công ty cũng ăn chút gì đó.
Công việc thực sự là khắc tinh của phần lớn loài người. Sau khi làm việc đủ một tháng, Mạc Thịnh Hoan cũng sút mấy cân khiến An Nhu đau lòng không thôi.
Thời gian ở chung của hai người cũng bị giảm. Sau khi tan học buổi chiều, An Nhu quay về làm bài tập, livestream. Mạc Thịnh Hoan ở một bên đọc văn kiện, họp video. Đến giờ ngủ, hai người ôm chặt nhau nằm một chỗ, đáng thương giống hệt đôi uyên ương khổ mệnh.
Bệnh của ông cụ Mạc mãi vẫn chưa khỏi. Hai người cơ bản chỉ có cuối tuần mới có thể tề tựu được một chút. Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ gặp chuyện ở trường hay công ty có việc khiến hai người bị lỡ hẹn.
Cái duy nhất có thể để cho hai người hưởng thụ chính là “trò chơi hai người” ba ngày một lần. Hai bên kiềm chế đến điểm bùng nổ, thỉnh thoảng lại còn đổi sân chơi.
Mạc Thịnh Hoan thích phòng cách âm nhất. Bởi vách tường, sàn nhà ở đó đều mềm. Một mặt còn có tấm gương lớn, có thể thấy rõ được biểu cảm của An Nhu, còn cả cảnh tượng trò chơi của hai người nữa.
Nhưng đến khi trò chơi kết thúc, hai người nghỉ ngơi đủ thì phải ngoan ngoãn dọn dẹp chiến trường. Dẫu sao thì đồ bắn đến vách tường bằng chất liệu mềm phải được lau kịp thời. An Nhu da mặt mỏng, thể lực cũng không bằng Mạc Thịnh Hoan, công việc kết thúc đều do chú làm. An Nhu phụ trách trông coi.
Có thể là mùa xuân sắp tới, khoảng thời gian này An Nhu buồn ngủ đến muốn đòi mạng. Cùng Tề Trừng ăn cơm, lượng cơm cũng không bằng lúc trước. Nhìn món thịt cậu thích ăn nhất, An Nhu thậm chí còn thấy hơi buồn nôn.
“Người anh em, cậu bị sao thế?” Tề Trừng có chút lo lắng, nhân tiện hào phóng xử lý hết thịt giúp An Nhu.
“Có thể là gần đây cũng lâu rồi không ăn cơm tối với chàng tiên.” An Nhu than thở: “Cảm giác cơm cũng không ngon.”
“Hừ!” Tề Trừng âm thầm ăn giấm chua.
“Tớ có cảm giác như phụ huynh có con lên đại học rồi mình biến thành trống rỗng ấy” An Nhu xúc động: “Mặc dù buổi tối còn có thể gặp. Nhưng luôn có cảm giác thời gian bầu bạn với nhau ít hẳn đi. Trong lòng cứ không thoải mái.”
“Vậy trước khi cậu kết hôn thì thế nào?” Tề Trừng tùy tiện: “Không phải một mình vẫn tốt sao?”
An Nhu không nhịn được rơi vào suy tư. Lúc trước một mình là chuyện quá khứ rồi. Mạc Thịnh Hoàn bận chuyện công ty không về, một mình cậu ung dung tự tại.
Nhưng bây giờ thì khác.
Cậu sẽ nhớ chú.
“Chờ ông cụ khỏe lại là anh Mạc sẽ được thả rồi.” An Nhu chỉ có thể ôm kỳ vọng như vậy. An Lâm nói rồi, liên quan đến chuyện nhân vật chính thừa kế công ty, kết cục sẽ không thay đổi. Chú nhất định sẽ quay về, lại ở bên cậu lần nữa.
“Có thật không?” Tề Trừng nhìn về phía An Nhu, nghi ngờ: “Tớ là người ngoài cuộc còn nhìn ra được ông cụ muốn giao công ty cho chàng tiên nhà cậu đấy. Cậu còn trông mong ông cụ giải thoát cho?”
Tề Trừng vừa nói như vậy, trong lòng An Nhu cũng không nhịn được mà lẩm bẩm, gắp một đũa cơm chan nước thịt, mới vừa nuốt xuống đã thấy khó chịu.
“Cậu không sao chứ?” Tề Trừng có chút nôn nóng.
“Cậu nói làm tớ có chút hoảng.” An Nhu khoát tay, rót cho mình mấy miếng nước: “Tác dụng tâm lý.”
“Ông chủ.” Trong màn hình máy tính là thư ký Lý mới vừa ra khỏi phòng làm việc của tổng tài.
“Cuộc họp diễn ra thế nào?” Ông cụ đầy những lo âu: “Thịnh Hoan có khỏe không?”
“Cuộc họp tiến hành vô cùng thuận lợi.” Thư ký Lý mỉm cười, bình thản nói: “Cậu Thịnh Hoan vừa vào phòng họp là như biến thành người khác. Có sức uy hiếp vô cùng, vững vàng khống chế tình cảnh, ít nói nhưng đều nói trúng chỗ yếu hại. Gặp phải điểm tranh cãi, mấy người cấp cao cũng không làm nhao nhao lên được.”
“Ồ?” Ông cụ có chút giật mình: “Thịnh Hoan nó còn trưởng thành hơn so với trước.”
“Không chỉ trưởng thành hơn.” Thư ký Lý nở nụ cười khổ: “Trên người cậu Thịnh Hoan có cảm giác khiến người khác vô cùng kiêng kỵ. Đứng cạnh cậu ấy, tóc gáy tôi không tự chủ mà dựng hết lên, không khác nào gặp phải thú lớn cực kỳ nguy hiểm. Chỉ hơi lơ là sẽ đổ máy tại chỗ ngay.”
“Ha ha ha!” Ông cụ ngay lập tức cười thành tiếng: “Tiểu Lý đúng là biết cách nói chuyện. Con trai tôi thế nào chẳng lẽ tôi không biết?
Thịnh Hoan thường ngày trông lạnh lùng xa cách, nhưng thái độ với nhân viên vẫn tương đối hiền hòa. Suy nghĩ của nó tinh tế, trầm ổn, nào có giống như cậu nói thế đâu.”
Thư ký Lý lắc đầu, không biết làm sao.
“Tiểu Lý, muốn tăng lương cứ việc nói thẳng. Tôi cũng không phải là không đồng ý.” Ông cụ cười cười: “Đúng rồi, Thịnh Hoan đâu?”
“Ăn tối cùng cậu An trong phòng làm việc của ngài.” Thư ký Lý quan tâm hỏi: “Bệnh cảm của ngài thế nào rồi?”
“Hôm nay truyền mấy chai dịch, khá hơn một chút rồi.” Ông cụ ho khan hai tiếng: “Cậu không cần lo lắng cho tôi. Giúp đỡ Thịnh Hoan cho tốt là được.”
“Vâng.” Thư ký Lý gật đầu.
“Tôi qua xem hai đứa bé kia, chào hỏi một tiếng.” Ông cụ bắt đầu điều khiển máy tính: “Tiểu Lý này, bảng điều khiển âm thanh trong phòng làm việc của tôi là như thế nào?”
Thư ký Lý nói tường tận chương trình điều khiển, ông cụ mất nửa ngày cũng không tìm được.
“Ông chủ, bây giờ bên cạnh ông có người có thể tin được không?” Thư ký Lý nhìn ra được vẻ vụng về của ông cụ.
Ông cụ Mạc suy nghĩ hồi lâu: “Đứa bé nhà họ Bạch kia hình như hôm nay đến thăm thầy rồi.”
Thư ký Lý lập tức gọi điện thoại cho Bạch Tiêu. Bạch Tiêu đang nói chuyện phiếm với Moise, nhận được lời nhờ giúp đỡ liền lập tức chạy đến phòng ngủ của ông cụ Mạc, giúp ông cụ Mạc mở camera.
Cảnh trong phòng làm việc của ông cụ Mạc xuất hiện. Chỉ thấy hai người vừa mới cơm nước xong, đang dọn dẹp chén đũa, An Nhu ghé người hôn lên gò má Mạc Thịnh Hoan một cái.
Mạc Thịnh Hoan bỏ đồ trong tay xuống, ôm lấy cậu thiếu niên, để cho An Nhu ngồi trên chân mình, cúi đầu xuống hôn tiếp một cái.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ông cụ Mạc cùng Bạch Tiêu lẳng lặng giữ im lặng.
Ông cụ Mạc biết hai đứa bé này cảm tình tốt nhưng không biết lại tốt như vậy. Mạc Thịnh Hoan ôm cậu thiếu niên vào trong ngực giống như là ôm bảo bối quý giá nhất của mình, cúi đầu thân mật yêu thích không buông tay.
Bạch Tiêu tâm tình phức tạp. Dẫu sao người bị hôn đó là em trai ruột của anh ta.
Trông thấy hai người ngã xuống ghế salon, ông cụ Mạc ho khan hai tiếng, làm cho hai người trên ghế salon ngay lập tức dừng lại.
“Anh Mạc, có phải em gặp ảo giác hay không?” An Nhu hơi đờ đẫn: “Hình như em nghe tiếng ba họ khan?"
Mạc Thịnh Hoan một tay kéo An Nhu đứng dậy, nhìn về phía camera phía trên phòng làm việc.
An Nhu nhìn theo ánh mắt của Mạc Thịnh Hoan, cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi lấy tay từ trong áo sơ mi của chú ra ngoài.
Không thể trách cậu được.
Nào có ai không thích sờ cơ bụng đâu.
“Ba ạ?” An Nhu nhìn camera, nghi ngờ hỏi một câu.
“ờ.” Ông cụ Mạc có chút không được tự nhiên nhìn Bạch Tiêu một cái, tránh nặng tìm nhẹ hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ.” An Nhu đứng dậy khỏi người Mạc Thịnh Hoan, ngoan ngoãn ngồi một bên.
“Ăn rồi thì tốt, Thịnh Hoan này.” Ông cụ Mạc ho khan hai tiếng: “Hôm nay dự họp cảm giác thế nào?”
Mạc Thịnh Hoan không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn An Nhu.
Trong phòng làm việc có hơi yên tĩnh quá, An Nhu cố gắng gượng cười, nhìn về phía camera: “Cuộc họp đại khái diễn ra trong hơn bốn mươi phút. Rất nhanh.”
“Ồ.” Tông giọng của ông cụ Mạc có chút mất mát. Mạc Thịnh Hoan vẫn không muốn để ý đến ông cụ.
“Ba cứ yên tâm dưỡng bệnh đi.” An Nhu nghe ra được ông cụ Mạc có hụt hẫng: “Cơ thể khỏe mạnh rồi thì ba có thể tận mắt nhìn thấy anh Mạc làm việc.”
“Cũng đúng” Suy nghĩ một chút cảnh này, ông cụ Mạc thấy tâm tình khá hơn nhiều, nhìn cậu thiếu niên càng thấy đáng yêu: “Tiểu An gần đây khỏe không?”
“Con khá tốt.” An Nhu vỗ vỗ ngực: "Ăn ngon, ngủ cũng sớm.”
Bạch Tiêu nhìn dáng vẻ của cậu thiếu niên, không nhịn được mà nở nụ cười.
Ông cụ Mạc thấy vậy, liền nhắc một câu: “Tiểu An, anh con cũng ở đây đấy, có gì muốn nói không?”
An Nhu sững một cái, không ngờ Bạch Tiêu ở cạnh ông cụ Mạc.
Từ sau buổi tiệc sinh nhật, Bạch Sùng Đức cùng bà Triệu thường xuyên gửi tin nhắn cho An Nhu. Tuần nào cũng gọi video. Thỉnh thoảng còn cùng ra ngoài ăn bữa cơm.
Nhưng lại thường xuyên không thấy Bạch Tiêu. An Nhu hỏi tới, Bạch Sùng Đức chỉ nói anh ta bận rộn.
“Bạch Tiêu... Anh” An Nhu mím môi. Bạch Tiêu lớn tuổi hơn mình, gọi một tiếng “anh” cũng rất bình thường.
“Ừm.” Bạch Tiêu vội vàng trả lời, ánh mắt mềm đi.
“Gần đây anh bận gì vậy?” An Nhu định nói chuyện với anh ta một chút.
Bạch Tiêu suy nghĩ một lát, bèn thẳng thắn với An Nhu: “Bận chia tay.”
Lượng thông tin trong câu trả lời của Bạch Tiêu quá lớn, An Nhu ngừng một lát, trong lúc nhất thời không biết phải mở miệng nói thế này.
Cái này bảo người ta phải tiếp thế nào?
Hỏi tại sao anh ta chia tay? Có phải có hơi nhiều chuyện không?
An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan giương mắt nhìn về phía camera.
Không cần An Nhu hỏi, Bạch Tiêu cũng nói ra khỏi miệng: “Mấy ngày trước anh mới biết người anh thích là con nuôi nhà Wilson. Em có thể không biết nhưng nhà Wilson đã từng dùng thủ đoạn đê hèn vô cùng để vu khống hãm hại Bách Thụy. Hạc Minh Sơn một mực lừa gạt anh về thân phận của anh ta, nên anh chỉ có thể nói lời chia tay.”
An Nhu mím môi, như có điều suy nghĩ gì, gật đầu một cái.
Trước đó An Nhu từng thấy Bạch Tiêu và Hạc Minh Sơn ở cùng với nhau, thấy tình cảm giữa hai người còn rất tốt. Lúc ấy An Nhu liền có chút nghi ngờ. Hai người cũng đến tuổi rồi, tình cảm cũng không tệ, tại sao với cái tốc độ trước đó mà đến bốn, năm năm sau Bạch Tiêu vẫn độc thân.
Hóa ra ở giữa lại có ngăn cách.
Nhưng nhìn theo tình hình đời trước, đến bốn, năm năm sau, Bạch Tiêu vẫn thích Hạc Minh Sơn như trước thì hai người này cần gì phải thế?
“Có lẽ anh ấy thích anh rất nhiều nên mới không dám nói thật.” An Nhu định giúp Bạch Tiêu một tay.
“Anh biết, nhưng lừa gạt chính là lừa gạt.” Biểu cảm của Bạch Tiêu đầy vẻ đau khổ: “Nếu như ban đầu đoạn tình cảm này bắt đầu từ lừa gạt thì sau khi em biết được chân tướng, em sẽ hoài nghi từng chuyện một. Đây là một kiểu hành hạ. Cho nên...”
Hai tai An Nhu đột nhiên bị che lại. An Nhu có chút luống cuống nghiêng đầu. Thấy ánh mắt Mạc Thịnh Hoan có phần híp lại, hai tay đưa tới che tai cậu, không biết chú là có ý gì đây?
Cái nãy cũng đâu phải là không thích hợp với thiếu nhi đâu?
Ông cụ Mạc cùng Bạch Tiêu cũng thấy hành động của Mạc Thịnh Hoan. Ông cụ Mạc không nhịn được mà cười khanh khách một tiếng.
“Thịnh Hoan con yên tâm. Nhà họ Mạc chúng ta nhất định sẽ không làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Bạch đâu.”
Bạch Tiêu ngậm miệng, nhìn vào trong camera, Mạc Thịnh Hoan ôm chặt An Nhu vào trong ngực.
Tình huống gì đây?
Đôi tình nhân cuồng nhiệt không nghe nổi thảm kịch như kia à?
Bạch Tiêu có chút buồn bực. Sau khi ông cụ Mạc vội vàng tạm biệt thì nhanh chóng tắt camera, sợ Bạch Tiêu suy nghĩ nhiều bèn giải thích cho Bạch Tiêu.
“Cậu cũng biết đứa con trai này của tôi sắp bốn mươi mới kết hôn. Suy nghĩ của nó lại tương đối nhạy cảm...”
“Cháu biết ạ.” Bạch Tiêu yên lặng thở dài. Thôi thì cứ tự mình chịu đựng nỗi khổ của việc thất tình đi vậy.
Nửa tháng tiếp theo, thư ký Lý vừa gọi An Nhu liền chạy thẳng đến biệt thự, dẫn Mạc Thịnh Hoan đến công ty.
An Nhu cảm giác như mình giống như đang làm đến ba việc. Đi học, đưa chú đi làm, còn livestream nữa.
Chuyện của công ty càng ngày càng nhiều. Số ngày gọi Mạc Thịnh Hoan qua công ty cũng càng lúc càng tăng. Có lẽ là không muốn để An Nhu mệt mỏi nên Mạc Thịnh Hoan đã bắt đầu tự mình đi làm, dần dần cũng luyện được quen một chút.
Công ty phải xử lý rất nhiều chuyện. Có lúc An Nhu từ trường về biệt thự mà Mạc Thịnh Hoan cũng chưa về.
An Nhu chỉ có thể gọi video cho chú, phát trực tiếp cảnh cậu với thím Dương ăn cơm để anh ở công ty cũng ăn chút gì đó.
Công việc thực sự là khắc tinh của phần lớn loài người. Sau khi làm việc đủ một tháng, Mạc Thịnh Hoan cũng sút mấy cân khiến An Nhu đau lòng không thôi.
Thời gian ở chung của hai người cũng bị giảm. Sau khi tan học buổi chiều, An Nhu quay về làm bài tập, livestream. Mạc Thịnh Hoan ở một bên đọc văn kiện, họp video. Đến giờ ngủ, hai người ôm chặt nhau nằm một chỗ, đáng thương giống hệt đôi uyên ương khổ mệnh.
Bệnh của ông cụ Mạc mãi vẫn chưa khỏi. Hai người cơ bản chỉ có cuối tuần mới có thể tề tựu được một chút. Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ gặp chuyện ở trường hay công ty có việc khiến hai người bị lỡ hẹn.
Cái duy nhất có thể để cho hai người hưởng thụ chính là “trò chơi hai người” ba ngày một lần. Hai bên kiềm chế đến điểm bùng nổ, thỉnh thoảng lại còn đổi sân chơi.
Mạc Thịnh Hoan thích phòng cách âm nhất. Bởi vách tường, sàn nhà ở đó đều mềm. Một mặt còn có tấm gương lớn, có thể thấy rõ được biểu cảm của An Nhu, còn cả cảnh tượng trò chơi của hai người nữa.
Nhưng đến khi trò chơi kết thúc, hai người nghỉ ngơi đủ thì phải ngoan ngoãn dọn dẹp chiến trường. Dẫu sao thì đồ bắn đến vách tường bằng chất liệu mềm phải được lau kịp thời. An Nhu da mặt mỏng, thể lực cũng không bằng Mạc Thịnh Hoan, công việc kết thúc đều do chú làm. An Nhu phụ trách trông coi.
Có thể là mùa xuân sắp tới, khoảng thời gian này An Nhu buồn ngủ đến muốn đòi mạng. Cùng Tề Trừng ăn cơm, lượng cơm cũng không bằng lúc trước. Nhìn món thịt cậu thích ăn nhất, An Nhu thậm chí còn thấy hơi buồn nôn.
“Người anh em, cậu bị sao thế?” Tề Trừng có chút lo lắng, nhân tiện hào phóng xử lý hết thịt giúp An Nhu.
“Có thể là gần đây cũng lâu rồi không ăn cơm tối với chàng tiên.” An Nhu than thở: “Cảm giác cơm cũng không ngon.”
“Hừ!” Tề Trừng âm thầm ăn giấm chua.
“Tớ có cảm giác như phụ huynh có con lên đại học rồi mình biến thành trống rỗng ấy” An Nhu xúc động: “Mặc dù buổi tối còn có thể gặp. Nhưng luôn có cảm giác thời gian bầu bạn với nhau ít hẳn đi. Trong lòng cứ không thoải mái.”
“Vậy trước khi cậu kết hôn thì thế nào?” Tề Trừng tùy tiện: “Không phải một mình vẫn tốt sao?”
An Nhu không nhịn được rơi vào suy tư. Lúc trước một mình là chuyện quá khứ rồi. Mạc Thịnh Hoàn bận chuyện công ty không về, một mình cậu ung dung tự tại.
Nhưng bây giờ thì khác.
Cậu sẽ nhớ chú.
“Chờ ông cụ khỏe lại là anh Mạc sẽ được thả rồi.” An Nhu chỉ có thể ôm kỳ vọng như vậy. An Lâm nói rồi, liên quan đến chuyện nhân vật chính thừa kế công ty, kết cục sẽ không thay đổi. Chú nhất định sẽ quay về, lại ở bên cậu lần nữa.
“Có thật không?” Tề Trừng nhìn về phía An Nhu, nghi ngờ: “Tớ là người ngoài cuộc còn nhìn ra được ông cụ muốn giao công ty cho chàng tiên nhà cậu đấy. Cậu còn trông mong ông cụ giải thoát cho?”
Tề Trừng vừa nói như vậy, trong lòng An Nhu cũng không nhịn được mà lẩm bẩm, gắp một đũa cơm chan nước thịt, mới vừa nuốt xuống đã thấy khó chịu.
“Cậu không sao chứ?” Tề Trừng có chút nôn nóng.
“Cậu nói làm tớ có chút hoảng.” An Nhu khoát tay, rót cho mình mấy miếng nước: “Tác dụng tâm lý.”
Bình luận facebook