-
Chương 355-358
Chương 355: Sư nương?
Hả?
Trần Y Tuyết vừa nghe thấy lời này thì ngây ngẩn cả người.
Trương Minh Vũ càng thấy bất đắc dĩ hơn.
Trần Y Tuyết vội vàng ngăn cản: "Bố! Sao bố nói vậy với sư phụ con chứ!"
Trần Gia Minh nói với giọng lạnh như băng: "Tiểu Tuyết, con bị lừa rồi!"
"Bố quen sếp Đỗ ông chủ công ty vận chuyển Thiên Minh mà!"
Ơ?
Trần Y Tuyết ngây ra.
Cô ấy bị lừa thật ư?
Trương Minh Vũ chẳng biết nói gì: "Cái đó... chủ tịch Trần nhỉ, tôi không lừa ông đâu".
Trần Gia Minh giận dữ gầm lên: "Thằng nhãi kia! Tôi không cần biết mục đích của cậu là gì, nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có trục lợi từ con gái tôi!"
"Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"
"Biến!"
Ông ấy nói xong thì chỉ tay ra ngoài cửa.
Trần Gia Minh thầm thở dài thườn thượt.
Chỉ vì một câu của Trần Y Tuyết mà chọc giận đối tác lâu năm!
Nóng vội quá rồi...
Trần Y Tuyết cắn môi, trong mắt đầy vẻ bối rối và thất vọng.
Hàn Thất Thất đứng dậy rồi lên tiếng: "Chú Trần, anh ấy không lừa chú đâu ạ".
Ơ?
Trần Gia Minh và Trần Y Tuyết ngẩn người.
Hàn Thất Thất liếc nhìn Trương Minh Vũ với vẻ đắc ý như muốn khoe khoang.
Cuối cùng vẫn cần nhờ đến tôi thôi?
Trương Minh Vũ trừng lại cô ta.
Hàn Thất Thất cười nói: "Anh ấy đang sở hữu một công ty vận chuyển thật đấy ạ chú Trần".
Trần Gia Minh khuyên nhủ: "Thất Thất à, Tiểu Tuyết ương bướng, không hiểu chuyện, bị lừa thì không nói, sao cháu cũng..."
Trần Y Tuyết cúi đầu.
Hàn Thất Thất khẽ cười, trả lời: "Chú Trần à, cháu không bị lừa đâu, nhà cháu đang hợp tác với anh ấy đây ạ".
Gì cơ?
Trần Gia Minh vừa nghe thấy lời này thì mở to hai mắt.
Trần Y Tuyết cũng hoang mang.
Nhà họ Hàn... hợp tác với Trần Minh Vũ ư?
Trần Gia Minh vội vàng nói: "Không được, chú phải gọi cho chủ tịch Hàn!"
Dứt lời, ông ấy cầm điện thoại lên.
Hàn Thất Thất tỏ ra ngán ngẩm: "Trời đất ơi chú Trần, chú bảo cấp dưới điều tra phải khỏe hơn không".
"Công ty vận chuyển Thiên Minh đã bị anh ấy mua lại rồi!"
"Anh ấy tên là Trương Minh Vũ, ông chủ của khách sạn Hồng Thái và cũng là ông chủ Marmart đấy ạ".
"Cháu làm việc cho anh ấy được một tháng rồi!"
Nghe xong, cơ thể Trần Gia Minh lập tức cứng đờ.
Đôi mắt Trần Y Tuyết cũng đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
Thật lâu sau, Trần Gia Minh trợn mắt hỏi: "Cháu... cháu nói cậu ta tên gì?"
Hàn Thất Thất dõng dạc trả lời: "Trương Minh Vũ ạ!"
Trần Gia Minh tức thì dồn hết mọi sự chú ý vào Trương Minh Vũ.
Ánh mắt ông ta đầy ngỡ ngàng.
"Cậu... cậu là Trương Minh Vũ? Cậu là Trương Minh Vũ đã làm nhà họ Dịch phá sản ấy hả?", Trần Gia Minh không tin nổi vào tai mình.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sao tin này bị truyền ra vậy?
Phải là Trần Thắng Nam mới đúng chứ?
Trương Minh Vũ lúng túng trả lời: "Là tôi".
Câu vừa dứt, Trần Gia Minh vô cùng kinh ngạc.
Trần Y Tuyết cũng ngớ người.
Làm nhà họ Dịch phá sản ư?
Trời ơi...
Sư phụ lợi hại thế ư?
Nhà họ Dịch là gia tộc hạng ba cơ mà, nhà họ còn chưa đạt tới cấp bậc này nữa!
Trần Y Tuyết chống nạnh, giận đùng đùng: "Bố! Xin lỗi sư phụ con mau lên!"
Ơ kìa...
Trần Gia Minh luống cuống tay chân.
Trương Minh Vũ cười ha ha: "Không cần không cần, chỉ là chút hiểu lầm thôi mà".
Ông ấy cũng cười xòa: "Cậu Minh Vũ, vừa rồi thất lễ quá, mời ngồi!"
Trần Gia Minh nói xong thì nhìn anh bằng ánh mắt đầy nồng nhiệt.
Trương Minh Vũ chính là một con hắc mã!
Anh ngồi xuống.
Hàn Thất Thất tỏ ra hài lòng.
Trần Y Tuyết thì cực kỳ bất mãn: "Hừ! Ai bảo không chịu tin con!"
"Hôm nay nếu không có sư phụ thì con gái bố đã mất hết thể diện rồi! Triệu Tử Oánh dằn mặt con ghê lắm!"
Trần Gia Minh càng lúng túng hơn, xấu hổ cực kỳ.
Trần Y Tuyết phụng phịu hừ lạnh: "Hừ! Bố còn đứng ngây ra đó nữa, mau làm hợp đồng với sư phụ con đi chứ!"
"Không là sư phụ khỏi giúp bố luôn đó!"
Hai mắt Trần Gia Minh sáng ngời, ông ấy cười nói: "Rồi, rồi!"
Trương Minh Vũ cũng nhoẻn miệng cười.
Chuyện này gọn lẹ đến không ngờ.
Trần Gia Minh nhanh chóng cử người bàn chuyện hợp tác với Trần Thắng Nam.
Nói chuyện lâu đến độ Trương Minh Vũ chẳng muốn ngồi tiếp nữa.
Anh cười tươi đứng dậy, nói: "Chủ tịch Trần, tôi còn chút việc nên xin phép đi trước".
"Rất mong hợp tác của hai chúng ta sẽ diễn ra thuận lợi".
Trần Gia Minh vội vàng đứng lên, lịch sự bắt tay với anh.
Chốc lát sau, Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất đã ra ngoài công ty.
Trần Y Tuyết nhanh nhảu reo lên: "Sư phụ ơi! Chờ con với, con cũng đi chơi với sư phụ!"
Vừa dứt lời đã xông ra ngoài.
Trương Minh Vũ lộ vẻ ngán ngẩm.
Trần Gia Minh không ngăn cản, chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng ba người.
Nháy mắt ba người đã đi xa.
Tia sáng xẹt qua trong mắt Trần Gia Minh, khóe miệng cũng nhếch lên thành một nụ cười ẩn ý.
Hai giờ chiều.
Trương Minh Vũ ngồi vào chiếc Mercedes.
Hàn Thất Thất thì ngồi vào ghế phó lái.
Trần Y Tuyết cực kỳ phấn khởi: "Mình đi đâu thế sư phụ?"
Trương Minh Vũ lưỡng lự hỏi: "Thất Thất, giờ còn hẹn người của Thiên Vũ ra được không?"
"Tập đoàn Thiên Vũ? Lư Kiệt ấy ạ?", Trần Y Tuyết ngạc nhiên hỏi.
Hàn Thất Thất tức tối đảo mắt khinh thường, đáp: "Đúng rồi, là tên đó đấy".
"Sư phụ con muốn hợp tác với người ta".
Trần Y Tuyết ngẩn người.
Một lúc sau cô ấy mới lên tiếng: "Tên đó hống hách lắm, hợp tác với anh ta..."
Trần Y Tuyết không nói hết.
Trương Minh Vũ đã chuẩn bị tinh thần cuộc đàm phán sẽ không suôn sẻ.
Nhưng thử một lần cũng đâu chết ai.
Hàn Thất Thất đề nghị: "Trương Minh Vũ, hay là... mai anh thử liên hệ ông chủ Thiên Vũ luôn đi".
"Chứ cậu ấm nhà đó phách lối lắm".
Trương Minh Vũ cũng hơi ngần ngại.
Hống hách ư?
Anh gặp nhiều người như thế rồi nên không sợ.
Chẳng qua là muốn hợp tác thì hơi khó.
Hây dà.
Trương Minh Vũ thầm thở dài, đáp: "Hiểu rồi, vậy về thôi".
Anh đang chạy đua với thời gian, anh chỉ có bốn ngày mà thôi.
Giải quyết xong nhà họ Hà lại phải quay sang lo chuyện của nhà họ Triệu rồi!
Ba người phóng xe đến tổng công ty Sơ Tinh.
Không lâu sau, xe đậu trước công ty.
Trương Minh Vũ dẫn Hàn Thất Thất và Trần Y Tuyết đi vào.
Anh suy nghĩ suốt đường đi mà vẫn không nghĩ ra cách gì ổn một chút.
Nhà họ Hà không dễ xử lý đâu.
Trần Y Tuyết ngạc nhiên thốt: "Ôi chao, sư phụ, cả công ty to chà bá này là của sư phụ ạ?"
Trương Minh Vũ bật cười: "Có thể nói là vậy".
Đôi mắt Trần Y Tuyết sáng ngời, cô ấy ríu rít: "Sư phụ giỏi quá đi mất!"
Hàn Thất Thất đắc ý nói: "Thế vẫn chưa hết đâu!"
Ơ?
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Hôm nay Hàn Thất Thất bị gì vậy?
Sao tự nhiên tâng bốc anh thế này?
Các nhân viên vẫn còn trong giờ làm việc.
Trương Minh Vũ đi tới bàn tiếp khách rồi ngồi xuống.
Hàn Thất Thất và Trần Y Tuyết ngồi cạnh anh.
Đúng lúc đó, Lâm Kiều Hân ra ngoài thang máy.
Cô vừa thấy hình ảnh này thì sững sờ.
Kế bên Trương Minh Vũ là Hàn Thất Thất và Trần Y Tuyết đang nói cười vui vẻ.
Không hiểu sao tim Lâm Kiều Hân nhói lên.
Cô gái này... là ai nữa đây?
Không lâu sau, tiếng giày cao gót truyền đến thu hút sự chú ý của ba người.
Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười.
Lâm Kiều Hân đi tới, bình tĩnh hỏi: "Đây là..."
Trần Y Tuyết ngẩn người.
Hàn Thất Thất lặng lẽ thì thầm mấy câu bên tai cô ấy.
Trần Y Tuyết kích động đứng bật dậy, phấn khởi hét: "Oa! Đây là sư nương đúng không ạ!"
Chương 356: Cuộc gặp gỡ “tình cờ”
Ơ?
Vừa nghe thấy lời này, Lâm Kiều Hân vô cùng hoang mang.
Trương Minh Vũ cũng lộ vẻ ngao ngán.
Trần Y Tuyết đúng là...
Sau đó, Trần Y Tuyết bỗng chạy tới bên cạnh Lâm Kiều Hân và khoác tay cô một cách thân mật.
Lâm Kiều Hân giật cả mình.
Trần Y Tuyết trầm trồ: "Ôi, sư nương đẹp quá đi mất!"
"Chỉ có người ưu tú, tài năng như sư phụ con mới xứng với sư nương thôi!"
"Sư nương là cô gái đẹp nhất con từng gặp đó!"
Cô ấy khen đủ thứ trên đời.
Lâm Kiều Hân nghe mà sững sờ.
Sư nương?
Cô ngơ ngác nhìn Trương Minh Vũ.
Anh cười lúng túng.
Trần Y Tuyết nhiệt tình kéo Lâm Kiều Hân ngồi xuống.
"Sư nương không biết con đúng không ạ? Con là con gái Trần Gia Minh, tên là Trần Y Tuyết!"
"Sau này con là học trò ngoan của sư nương đó!"
Trần Y Tuyết reo lên đầy phấn khởi.
Trương Minh Vũ ngán ngẩm thở dài, nói: "Hình như tôi vẫn chưa nói nhận cô làm đồ đệ mà..."
Trần Y Tuyết đỏng đảnh đáp: "Hứ, sư phụ không nhận con thì sư nương nhận! Con ngoan mà! Đúng không sư nương!"
Vẻ ngạc nhiên hiện ra trong mắt Lâm Kiều Hân.
Trần Gia Minh?
Nhà họ Trần!
Chuyện này...
Lâm Kiều Hân ngây ngốc, rốt cuộc Trương Minh Vũ là ai mà làm được như thế?
Trần Y Tuyết tiếp tục nũng nịu năn nỉ: "Đúng không nào sư nương…"
Lâm Kiều Hân ngơ ngác đáp lời: "Đúng rồi".
Trần Y Tuyết vui mừng ra mặt, nói lớn: "Yay! Sư nương đồng ý rồi!"
Hàn Thất Thất đảo mắt khinh thường.
Nhìn thấy gớm.
Trương Minh Vũ cũng chẳng biết nói gì.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân vẫn đầy vẻ mờ mịt.
Trương Minh Vũ cười ha ha: "Bắt đầu thi công rồi chứ?"
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới lấy lại tinh thần, cảm giác ngượng ngùng trong lòng lặng lẽ tan thành mây khói.
Cả câu "sư nương" đó...
Thật lâu sau Lâm Kiều Hân mới lên tiếng: "Xây xong rồi, Tuyền Ảnh được dời đến luôn rồi".
Trương Minh Vũ kinh ngạc thốt: "Nhanh thế?"
Lâm Kiều Hân mỉm cười, ra vẻ bí mật.
Cô không tiết lộ gì thêm.
Trần Y Tuyết hào hứng reo lên: "Sư nương ơi, mình mới gặp nhau nhưng như đã quen biết từ lâu vậy!"
"Không biết hôm nay con có thể mời sư nương ăn một bữa cơm được không ạ?"
Nói xong, đôi mắt cô ấy vụt sáng.
Trương Minh Vũ bó tay.
Lâm Kiều Hân cũng thấy cực kỳ mất tự nhiên.
Câu nào câu nấy cũng sư nương cả.
Trần Y Tuyết lại làm nũng: "Đi mà sư nương, cho Tiểu Tuyết một cơ hội đi mà!"
Giọng cô ấy nũng nịu như sắp chảy nước.
Hàn Thất Thất nghe mà nổi da gà.
Trần Y Tuyết xưa kia đâu rồi, trả lại đây...
Lâm Kiều Hân đành đồng ý: "À, cũng được..."
Trần Y Tuyết phấn khởi reo lên: "Cảm ơn sư nương! Sư nương tốt nhất trên đời!"
Cô ấy nhiệt tình quá, Lâm Kiều Hân không đỡ nổi.
Vẻ mặt Trương Minh Vũ đầy bất lực.
Trần Y Tuyết hết lời tâng bốc: "Sư nương đẹp quá ạ! Sao lại xinh thế không biết nữa?"
...
Sau khi kiểm tra từng khâu hoạt động, Trương Minh Vũ yên tâm hơn rất nhiều.
Mọi thứ đều đã đi vào nề nếp.
Nháy mắt đã tới giờ tan làm.
Các nhân viên ra về.
Trương Minh Vũ không còn việc gì nữa, bốn người cùng nhau rời khỏi công ty.
Trần Y Tuyết mở cửa xe, nhiệt tình mời: "Mời sư phụ và sư nương vào ạ!"
Trương Minh Vũ trông hơi miễn cưỡng.
Anh rảo bước đi vào, ngồi xuống.
Mặt Lâm Kiều Hân ửng hồng, cô ngồi cạnh Trương Minh Vũ.
Hàn Thất Thất giận dữ trừng mắt nhìn Trần Y Tuyết rồi ngúng nguẩy ngồi vào ghế phó lái.
Xe chạy băng băng trên đường.
Trương Minh Vũ thì không bận tâm mấy, vì dù gì cũng là Trần Y Tuyết mời khách.
Không lâu sau đó, chiếc Mercedes dừng trước cửa khách sạn Hồng Thái.
Trương Minh Vũ vừa xuống xe đã thấy cạn lời.
Cứ tưởng sẽ đi đâu khác chứ...
Trần Y Tuyết vừa ôm cánh tay Lâm Kiều Hân vừa hồ hởi lên tiếng: "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà! Đi thôi!"
Nói xong, cô ấy dẫn mọi người đi vào.
Sau khi đi vào, Trần Y Tuyết trầm trồ: "Sư phụ! Khách sạn sư phụ nhìn đẹp quá!"
Đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân đầy sửng sốt.
Lần trước không được đẹp như bây giờ.
Khách sạn này... đẹp quá...
Trương Minh Vũ chán nản trừng mắt.
Bốn người nhanh chóng đi vào phòng Vip.
Trần Y Tuyết đặt thực đơn xuống trước mặt Lâm Kiều Hân rồi nói với vẻ phóng khoáng: "Sư nương thích ăn gì cứ chọn đi ạ!"
Lâm Kiều Hân chẳng biết nói gì.
Giờ anh đã quen với cách xưng hô này rồi.
Chẳng mấy chốc các món ăn đã được mang lên.
Bốn người bắt đầu ăn, Trần Y Tuyết cực kỳ nhiệt tình.
Cô ấy cứ gắp đồ ăn cho Lâm Kiều Hân mãi không ngừng!
Hàn Thất Thất ngồi bên cạnh hết nói nổi, chỉ muốn đá Trần Y Tuyết một phát.
Trương Minh Vũ thì xem như không thấy luôn.
Mọi người ăn cơm đã xong.
Lúc này bỗng nhiên có tiếng huyên náo ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến.
Trương Minh Vũ cau mày.
Sao vừa về là có chuyện thế này?
"Ba người ngồi đó đi, tôi ra ngoài xem thế nào", anh cười nhẹ.
Nói xong, anh xoay người ra khỏi phòng Vip.
Sau khi đi ra, anh phát hiện trong khách sạn có một toán người trẻ tuổi lạ mặt.
"Đừng nói nhảm nữa, để trống một phòng Vip cho tôi mau lên, nếu không tôi đập phá khách sạn mấy người đấy!"
Người thanh niên cầm đầu hống hách nói lớn.
Những vị khách tại đây đều hoảng hồn.
Trương Minh Vũ nhíu mày, vô cùng tức giận.
Lại thiếu gia nhà nào nữa đây?
Lâm Kiều Hân dẫn hai cô gái đi ra, cả ba đều hơi nhíu mày.
Phục vụ áy náy từ chối: "Xin lỗi ạ, chúng tôi không được tự ý đổi chỗ khách trong phòng Vip, xin vui lòng..."
Chát!
Phục vụ bị tát vào mặt một cú thật mạnh!
Thanh niên sẵng giọng quát: "Mày là cái thá gì! Gọi chủ bọn mày ra đây cho tao!"
Xấc xược hết nói nổi!
Đám thanh niên cả nam lẫn nữ sau lưng hắn đều nở nụ cười khinh miệt.
Phục vụ sợ hãi tránh qua một bên.
Những người phục vụ xung quanh đều thảng thốt.
Ai nấy cũng hoảng sợ.
Trương Minh Vũ híp mắt.
Trần Y Tuyết bỗng ngạc nhiên nói: "Chị Thất Thất, đó là... Lư Kiệt mà?"
Hàn Thất Thất ngẩn người.
Cô ta nhìn kỹ lại thì kinh ngạc trả lời: "Là anh ta thật này".
Lư Kiệt?
Trương Minh Vũ suy ngẫm một lúc mới nhớ ra.
Công tử tập đoàn Thiên Vũ đấy sao?
Sao lại tình cờ thế này?
Hàn Thất Thất ngán ngẩm nói: "Anh nhìn kìa, vênh váo thấy sợ luôn".
Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.
Đúng là vênh váo không ai bằng.
Giờ phút này, anh chẳng còn tí suy nghĩ gì muốn hợp tác với gã ta nữa.
Lư Kiệt lại nói oang oang: "Cho mày cơ hội cuối cùng, gọi chủ bọn mày ra đây!"
Chịu hết nổi rồi!
Trương Minh Vũ sải chân đi qua.
Nếu là trước đây thì có thể anh sẽ muốn làm dịu bầu không khí cho vừa lòng đôi bên.
Nhưng giờ anh không còn hứng thú gì nữa.
Ánh mắt Trần Y Tuyết đầy hào hứng.
Sắp sửa đánh nhau rồi ư?
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, chẳng hiểu sao cô thấy lo quá.
Trương Minh Vũ lạnh lùng lên tiếng: "Tôi là chủ khách sạn đây, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Phục vụ nọ ấm ức cúi đầu.
Chân mày Lư Kiệt nhướng lên, một tia sáng xẹt qua trong mắt gã ta.
"Mày là chủ? Tìm phòng trống cho tao, nếu không ông đây sẽ phá khách sạn của mày đấy!"
Lư Kiệt nhếch mép quát lớn.
Trương Minh Vũ chau mày.
Dù hống hách tới đâu cũng không nên quá quắt như vậy chứ?
Anh bỗng ngửi được mùi âm mưu đâu đây.
Đã vậy thì...
Chương 357: Quả nhiên là âm mưu!
Trương Minh Vũ cười ha ha: "Cái đó thì dễ thôi, nhưng trước đó phải giải quyết chuyện này đã".
Lư Kiệt tỏ ra khinh khỉnh, kiêu căng hỏi: "Chuyện gì?"
Trương Minh Vũ cười toe toét, gằn từng chữ: "Chuyện anh đánh nhân viên của tôi!"
Hả?
Câu vừa dứt, Lư Kiệt ngây ra.
Chát!
Ngay sau đó, tiếng kêu chát chúa vang vọng khắp khách sạn!
Lư Kiệt lảo đảo, sau đó ngã phịch xuống đất.
Trên mặt gã ta in dấu tay đỏ chót!
Hít!
Âm thanh hít sâu bỗng dưng vang lên.
Tất cả mọi người đều thảng thốt.
Thế này là... đánh nhau rồi ư?
Trương Minh Vũ cười tươi: "Nhân viên của tôi không phải thích đánh là đánh đâu".
Trời ạ...
Ai nấy đều hết hồn.
Chỉ vì một phục vụ thôi ư?
Nhưng người phục vụ vừa bị đánh mừng đến run người.
Trong mắt người nọ đầy vẻ cảm kích.
Tất cả nhân viên trở nên hào hứng hơn bao giờ hết.
Hai mắt Trần Y Tuyết sáng rực: "Sư phụ... ngầu quá đi mất!"
Lư Kiệt tức đến nỗi người run bần bật.
Gã ta không ngờ Trương Minh Vũ sẽ đánh thẳng tay như vậy!
Lư Kiệt vùng vẫy đứng dậy, phẫn nộ quát: "Thằng khốn, mày chết chắc rồi, xuống địa ngục đi!"
"Dám đánh tao à!"
Nói xong, gã ta lại căm tức gầm lên: "Anh Hà, tôi bị đánh!"
Anh Hà?
Mọi người đều giật thót khi nghe thấy danh xưng này.
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên đầy trêu tức: "Trương Minh Vũ, anh đúng là chẳng có tí kiên nhẫn nào!"
Một lúc sau, Hà Gia Hoa dẫn vài vệ sĩ vào.
Ánh mắt hắn đầy chế giễu.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Biết ngay mà!
Lư Kiệt tỏ ra tủi thân: "Anh Hà, anh phải giúp tôi đấy!"
Hà Gia Hoa cười ha ha: "Đừng lo, tôi đã cho người báo lại với bố anh rồi, chỉ chút nữa thôi... tên này sẽ xong đời!"
Lư Kiệt vừa nghe thấy câu này thì ngẩn người.
Bố mình?
Tìm bố mình làm gì?
Lư Kiệt hỏi nhỏ: "Anh Hà... Không phải anh nói tôi chỉ việc khiêu khích, còn anh sẽ giúp tôi dạy cho anh ta một bài học sao..."
Hà Gia Hoa phất tay.
Tuy thắc mắc nhưng Lư Kiệt đành ngậm miệng đứng ở một bên.
Trương Minh Vũ nở nụ cười: "Anh Hà gian xảo thế, lợi dụng cả người của mình luôn à?"
Sao?
Lư Kiệt sững sờ.
Hà Gia Hoa nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, anh đừng có mà châm ngòi ly gián!"
"Dám đánh bạn tôi, hôm nay anh chết chắc!"
Trương Minh Vũ tỏ ra ngán ngẩm, đáp: "Anh thì tôi đánh bao nhiêu lần rồi, đánh bạn anh thì không được à?"
"Bạn anh quan trọng hơn anh luôn hử?"
Hà Gia Hoa tức tối thét: "Mày câm miệng!"
Trương Minh Vũ cười mỉa: "Có vậy thôi cũng học đòi đi sai khiến người khác, hây dà".
Nói xong, anh lắc đầu than thở.
Những người xung quanh đều hoang mang.
Vẻ phẫn nộ hiện lên trong mắt Hà Gia Hoa.
Hắn bị bắt bài rồi.
Nhưng vậy thì đã sao!
Hà Gia Hoa nghiền ngẫm nói: "Hừ, mày biết thì sao? Có thay đổi được hậu quả không!"
Trương Minh Vũ bình chân như vại: "Tôi có muốn thay đổi gì đâu. Đánh đã đánh rồi, anh tưởng tôi cần biết hậu quả chắc?"
Quá rõ ràng, hậu quả chính là cơn thịnh nộ của nhà họ Lư!
Đồng nghĩa với việc chắc chắn họ sẽ không hợp tác với Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ cười phá lên: "Anh Hà, không ngờ anh phải dùng đến cách này luôn, xem ra nhà họ Hà... khủng hoảng thật rồi!"
Hà Gia Hoa siết chặt nắm đấm, ánh mắt hắn đầy tức giận.
Liên tiếp bị hủy hợp đồng với ba đối tác quan trọng Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa và Trần Gia Minh, làm sao họ không khủng hoảng cho được?
Đúng lúc đó, một giọng nói đầy tức giận vang lên: "Ai đánh con tôi đấy?"
Ai nghe thấy cũng hãi hùng.
Hùng hổ quá!
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, họ thấy một người đàn ông trung niên đang đi vào khách sạn.
Đằng sau còn có bốn người cao to lực lưỡng.
Người đó chính là Lư Chấn, chủ gia tộc họ Lư!
Hà Gia Hoa nhìn Lư Kiệt ra hiệu.
Gã ta lập tức kêu gào ầm ĩ: "Bố ơi, con bị đánh rồi! Anh ta đánh con!"
Nói xong, Lư Kiệt chỉ thẳng mặt Trương Minh Vũ.
Hà Gia Hoa cười đắc ý.
Lư Chấn híp mắt, lạnh giọng quát: "Thằng kia, mày dám đánh con tao?"
Trương Minh Vũ bật cười: "Do thằng con ông ngu quá, đã bán bố mình còn giúp người ta đếm tiền nữa, tôi chỉ đang giúp ông dạy dỗ anh ta lại thôi".
Lư Chấn nhăn mặt.
Hà Gia Hoa tức tối thét lên: "Nói bừa! Đánh anh em tao còn dám đứng đó nói bậy nói bạ?"
"Người đâu! Đánh nó!"
Câu vừa dứt, bốn tay vệ sĩ đứng sau lập tức xông tới!
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Hà Gia Hoa này đúng là biết tranh thủ!
Giây lát sau, anh xông về phía đám người.
Bịch bịch bịch!
Mấy tiếng va đập nặng nề vang lên liên tiếp.
Chỉ trong vòng chưa tới một phút, bốn tay vệ sĩ đã lăn lộn gào thét trên nền đất!
"Sư phụ giỏi quá!"
"Đánh hay lắm!"
Trần Y Tuyết và Hàn Thất Thất phấn khởi hét.
Đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân lại đầy lo lắng.
Tuy cô không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn thấy được những kẻ này không có ý tốt.
Khóe miệng Hà Gia Hoa co quắp.
Sao tên này mạnh thế!
Nét mặt Lư Chấn trở nên nghiêm túc.
Hà Gia Hoa lạnh lùng nói: "Ông Lư, tên này rất giỏi đánh nhau, có lẽ tôi không thể trút giận giúp anh em tôi rồi!"
Lư Chấn nghiến răng nghiến lợi, bực mình nói: "Lẽ nào để con trai tôi bị người ta đánh oan vậy à!"
Hà Gia Hoa cười lạnh, giả bộ thở dài: "Hết cách rồi..."
Trương Minh Vũ cười sặc sụa: "Anh Hà, sao lại nói là hết cách rồi? Anh không định nói chuyện tôi muốn hợp tác với nhà họ Lư ra à?"
Ơ kìa...
Hà Gia Hoa chết trân.
Sao Trương Minh Vũ biết?
Những người xung quanh lại thấy mơ hồ.
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?
Thật lâu sau, Hà Gia Hoa nghiến răng lên tiếng: "Đúng rồi! Ông Lư, theo tôi được biết thì tên khốn này còn muốn hợp tác với quý công ty đấy!"
Lư Chấn căm tức thét to: "Đừng có mơ!"
Câu này làm Hà Gia Hoa nhẹ nhõm trở lại.
Trương Minh Vũ biết thì đã sao?
Hắn đã đạt được mục đích rồi!
Giờ đây, mắt Hàn Thất Thất bỗng sáng ngời.
Cô ta nhỏ giọng thảo luận với hai cô gái.
Lâm Kiều Hân tỉnh ngộ.
Cô chưa biết chuyện Trương Minh Vũ từng muốn hợp tác với nhà họ Lư.
Kế đó, ba cô gái đều tỏ vẻ tức giận.
Hà Gia Hoa thật là quá đáng!
Trương Minh Vũ vẫn giữ nụ cười trên môi, nghiền ngẫm nói: "Ông Lư, con trai ông ngu đã đành, sao đến ông cũng bị xoay như chong chóng vậy hả?"
Lư Chấn căm tức gào lên: "Thằng nhóc kia, mày nói cái gì đấy!"
Hà Gia Hoa vội vàng chen miệng: "Ông Lư đừng nghe thằng đó nói linh tinh!"
"Chắc chắn hắn đang tìm cách hợp tác với ông đấy!"
"Ông đừng trúng kế!"
Lư Chấn cười khẩy, đáp: "Hừ, cậu khỏi lo!"
"Không cần biết cậu ta làm nghề gì, dám đánh con tôi là thành kẻ thù của Lư Chấn này rồi!"
"Lư Chấn tôi đây không bao giờ hợp tác với kẻ thù!"
Trong mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ.
Mặc dù không hợp tác thì hơi rắc rối.
Nhưng... anh mà bị chuyện đó dọa ư?
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên đầy ẩn ý: "Ông Lư, cẩn thận chút, tên nhóc này ác độc lắm!"
"Không hợp tác với cậu ta... sẽ bị cậu ta trả thù đấy!"
Chương 358: Chị ba... đã về?
Hả?
Vừa nghe đến đó, Trương Minh Vũ lập tức sửng sốt.
Ai vậy nhỉ?
Những người khác cũng bối rối ra mặt, ngoảnh nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Một người đàn ông trung niên đang thong thả từ cửa khách sạn bước vào.
Phong thái của người này vô cùng nổi bật, bên môi lại nở một nụ cười lạnh.
Đây là... Hà Trung Ninh?
Trương Minh Vũ lập tức hiểu ra.
Thảo nào Lư Chấn tới nhanh như vậy!
Thì ra đã có dự mưu từ trước.
Lư Chấn nhăn mày, hừ lạnh một tiếng: "Ngông cuồng nhỉ! Không hợp tác thì sẽ trả thù tôi?"
"Tới luôn đi! Tôi muốn xem xem cậu định trả thù như thế nào!"
Hà Trung Ninh và Hà Gia Hoa nghe vậy, lập tức cười lạnh.
Bọn họ đã đạt được mục đích của mình!
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Ông Lư, ông cả nghĩ rồi, tôi chỉ định trả thù nhà họ Hà thôi".
"Bọn họ sợ nên mới kéo ông tới đây".
Hả?
Vừa nghe anh nói thế, tất cả đều ngây người mờ mịt.
Nhà họ Hà sợ?
Đùa gì thế?
Hà Trung Ninh lạnh giọng quát lớn: "Hừ! Thứ tép riu như cậu mà đáng để nhà họ Hà chúng tôi sợ à? Cậu thì đáng gì?"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, châm chọc: "Hiện giờ Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa cùng Trần Gia Minh đều đã cắt đứt hợp tác với ông, chuyển sang hợp tác với tôi rồi".
"Ông... không sợ?"
Trời!
Nghe đến đó, khắp nơi lại vang lên tiếng hít hà thật mạnh.
Ba người kia... đều đã hợp tác với Trương Minh Vũ?
Hà Trung Ninh híp mắt, lửa giận trong lòng điên cuồng phừng lên.
Ông ta không ngờ Trương Minh Vũ lại nói thẳng ra như vậy.
Hà Gia Hoa cũng giận không thể kìm được, bèn quát lạnh một tiếng: "Hừ! Trương Minh Vũ, mày thì có gì mà phách lối?"
"Tao nói cho mày biết, chỉ cần có ông Lư đây, nhà họ Hà tao sẽ không sụp được đâu!"
"Hơn nữa, chúng tao còn có nhà họ Chung ủng hộ!"
"Huống chi, ba ngày nữa, cậu Âu Dương cũng tới rồi, Trần Đại Phú với Hàn Thiên Hoa... đủ được sao?"
Nói đoạn, hắn nhếch mép cười lạnh.
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức nhíu mày.
Hà Trung Ninh nạt khẽ: "Gia Hoa!"
Hà Gia Hoa vội bụm miệng lại.
Nhưng mắt Trương Minh Vũ đã sáng quắc lên, anh không ngờ nhà họ Hà cũng đã sớm có chuẩn bị.
Lòng anh càng thêm nóng nảy.
Nếu không nhanh chóng diệt trừ nhà họ Hà, những chuyện phiền toái sẽ không ngừng làm phiền anh.
Lư Chấn cười lớn một tiếng, nói: "Ông Hà, ông cứ yên tâm, nhà họ Lư tôi nhất định sẽ chỉ hợp tác với ông mà thôi".
"Muốn tôi hợp tác với bọn này? Không có cửa đâu!"
Nói đến đó, ánh mắt ông ta lóe lên đầy âm độc.
Khóe miệng Hà Trung Ninh cũng nở một nụ cười hài lòng.
Hà Gia Hoa lại giở giọng giễu cợt lần nữa: "Thế nào, Trương Minh Vũ? Mày có thể làm được gì?"
"Hiện giờ... Mày có thể thay đổi được tình thế khó khăn này không?"
Nghe hắn nói thế, đám người kia đều nhếch môi cười khinh thường.
Lâm Kiều Hân và mấy cô gái đều tức giận ra mặt, nhưng các cô lại chẳng có cách nào giúp được Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ nheo mắt nhìn.
Anh biết thời gian đã rất cấp bách, nhưng hiện tại anh cũng không có cách nào giải quyết việc này.
Có nhà họ Lư ủng hộ, có mối làm ăn để vực dậy, nhà họ Hà sẽ không suy sụp được.
Hiện giờ, anh cũng không biết nên xử lí ra sao.
Đám người xung quanh đều nở nụ cười giễu cợt.
Tình thế trước mắt cho thấy, Trương Minh Vũ đã thất bại rồi!
Ngay vào lúc này, một giọng nói êm ái vang lên: "Không hợp tác với em tôi, vậy thì nhà họ Lư các người... không cần thiết phải tồn tại nữa".
Hả?
Vừa nghe thấy mấy lời này, tất cả đều kinh hãi giật mình.
Trương Minh Vũ run bắn người lên.
Giọng nói này... là của chị ba?
Ngay sau đó, mọi người đều ngoảnh đầu nhìn về phía cửa khách sạn.
Một cô gái với vẻ đẹp lạnh lùng đang đi tới.
Dung nhan nghiêng thành, phong thái xuất chúng.
Đó chính là Tô Mang.
Chị ba!
Trương Minh Vũ lập tức kích động đến mức thân thể cũng run lên nhè nhẹ.
Lâm Kiều Hân và hai cô gái cũng ngây người nhìn theo.
Đám người còn lại đều hoang mang mờ mịt.
Đó... là ai?
Lư Chấn hừ lạnh một tiếng: "Cô là thứ gì? Nhà họ Lư chúng tôi có tồn tại hay không, cô quyết định được chắc?"
Tô Mang nhìn Trương Minh Vũ không chớp mắt, đôi chân dài bước nhanh tới trước mặt anh.
Trương Minh Vũ nở nụ cười ngây ngốc.
Không biết vì sao, vừa thấy Tô Mang tới, anh đột nhiên có cảm giác mọi việc đều đã được giải quyết tốt đẹp.
Thật sự quá dễ dàng!
Tô Mang âu yếm xoa đầu Trương Minh Vũ.
Giây lát sau, đám đông sực tỉnh, lại một lần nữa nhếch môi cười giễu.
Một người phụ nữ thế này... mà đòi chống lại nhà họ Hà?
Chưa từng nghe nói đến chuyện hoang đường như vậy!
Hà Gia Hoa cũng châm biếm cười nói: "Trương Minh Vũ, tìm được trợ thủ rồi?"
"Chỉ tiếc... Tìm một ả đàn bà tới giúp thì được gì chứ?"
"Muốn cô ta dùng chiêu lên giường để khuất phục chúng tao chắc?"
"Ha ha ha!"
Nói đến đó, hắn phá lên cười lớn, không hề kiêng kị.
Đám đông xung quanh cũng cười to không ngừng.
Bốp!
Ngay sau đó, một tiếng vả mặt giòn giã vang lên.
Thân thể Hà Gia Hoa bay vèo ra ngoài, nặng nề nện xuống sàn nhà.
Trời!
Tất cả đều hít một hơi thật mạnh.
Khi định thần nhìn lại, mọi người mới hoảng sợ phát hiện, Trương Minh Vũ đã đứng đó tự bao giờ, sắc mặt âm trầm tột cùng.
Vừa rồi...
Tốc độ thật quá khủng khiếp!
Tất cả đều choáng váng!
Hà Trung Ninh nổi giận quát: "Hỗn láo!"
Nhưng vừa thốt lên, ông ta liền phải đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo như băng của Trương Minh Vũ.
Hà Trung Ninh chột dạ ngậm miệng.
Lư Chấn và Lư Kiệt đều sợ hãi lùi lại mấy bước, sắc mặt kinh hoảng vô cùng.
Trương Minh Vũ lạnh lẽo nói: "Còn dám nhục mạ chị tôi thêm một lời nữa, tôi giết anh!"
Nghe tới đó, đám đông đều run người lên như không thể kiềm chế.
Tô Mang nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt bừng sáng.
Thật đúng là không uổng công thương đứa em này!
Hà Gia Hoa gian nan đứng dậy, ánh mắt hừng hực lửa giận.
Lư Chấn cắn chặt răng, lạnh lùng quát lớn: "Thế nào? Tôi không muốn hợp tác với cậu thì cậu sẽ dùng vũ lực hả?"
"Cậu không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, gằn giọng: "Một gia tộc họ Lư nho nhỏ mà thôi, xứng để tôi ra tay sao?"
"Dám đối đầu với tôi thì cứ chờ ngày đóng cửa đi".
Anh nói ngắn gọn, nhưng giọng điệu kiêu ngạo vô cùng.
Lư Chấn cười to một tiếng: "Ha ha ha! Cậu đang nói giỡn với tôi chắc?"
"Chỉ dựa vào mình cậu hả?"
Tô Mang thong thả lên tiếng: "Em trai à, chút chuyện vặt vãnh này sao không chịu nói với chị một tiếng".
"Diệt một nhà họ Lư mà thôi, một cú điện thoại là đủ rồi, đúng không nào?"
Cô ấy vừa nói đến đó, tiếng cười chế giễu lại vang lên lần nữa.
Chém gió cũng phải có chút căn cứ chứ?
Hà Trung Ninh miệt thị nhếch mép cười.
"Một cú điện thoại?"
"Vậy cô gọi đi xem nào! Tôi muốn xem xem cô định diệt nhà họ Lư tôi như thế nào!"
Lư Chấn vẫn còn ôm bụng cười điên cuồng, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Tô Mang chẳng hề để ý, lấy ngay điện thoại di động ra, nhẹ nhàng nói một câu: "Ra tay đi!"
Nói xong, cô ấy cúp điện thoại.
Đám đông xung quanh yên lặng lắc đầu.
Ngoại hình xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà sao lại không có đầu óc thế nhỉ?
Lư Chấn đã cười đến sắp ngất xỉu.
Lâm Kiều Hân và mấy cô gái cũng vô cùng hoang mang, hoàn toàn không biết chuyện này là thế nào.
Chỉ có Trương Minh Vũ đã kích động đến run rẩy.
Chị ba có bao giờ lừa anh đâu?
Ngay sau đó, có tiếng chuông điện thoại reo vang.
Lư Chấn lấy điện thoại ra, cố nén ý cười, nói với đầu bên kia: "A lô, sếp Đinh à, có chuyện gì vậy?"
Mọi ánh mắt đều dồn về phía ông ta.
Một giây sau, sắc mặt Lư Chấn như đông cứng lại, cả kinh nói: "Cái gì? Cắt đứt mọi hợp tác?"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, ánh mắt rực sáng.
Lư Chấn sợ hãi nói: "Sếp Đinh, đừng..."
Nhưng đầu bên kia chẳng đợi ông ta nói thêm một lời đã cúp điện thoại rồi.
Lư Chấn choáng váng ngây người.
Đám đông bối rối nhìn nhau.
Tiếp theo đó, lại có tiếng chuông điện thoại reo vang...
Hả?
Trần Y Tuyết vừa nghe thấy lời này thì ngây ngẩn cả người.
Trương Minh Vũ càng thấy bất đắc dĩ hơn.
Trần Y Tuyết vội vàng ngăn cản: "Bố! Sao bố nói vậy với sư phụ con chứ!"
Trần Gia Minh nói với giọng lạnh như băng: "Tiểu Tuyết, con bị lừa rồi!"
"Bố quen sếp Đỗ ông chủ công ty vận chuyển Thiên Minh mà!"
Ơ?
Trần Y Tuyết ngây ra.
Cô ấy bị lừa thật ư?
Trương Minh Vũ chẳng biết nói gì: "Cái đó... chủ tịch Trần nhỉ, tôi không lừa ông đâu".
Trần Gia Minh giận dữ gầm lên: "Thằng nhãi kia! Tôi không cần biết mục đích của cậu là gì, nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có trục lợi từ con gái tôi!"
"Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"
"Biến!"
Ông ấy nói xong thì chỉ tay ra ngoài cửa.
Trần Gia Minh thầm thở dài thườn thượt.
Chỉ vì một câu của Trần Y Tuyết mà chọc giận đối tác lâu năm!
Nóng vội quá rồi...
Trần Y Tuyết cắn môi, trong mắt đầy vẻ bối rối và thất vọng.
Hàn Thất Thất đứng dậy rồi lên tiếng: "Chú Trần, anh ấy không lừa chú đâu ạ".
Ơ?
Trần Gia Minh và Trần Y Tuyết ngẩn người.
Hàn Thất Thất liếc nhìn Trương Minh Vũ với vẻ đắc ý như muốn khoe khoang.
Cuối cùng vẫn cần nhờ đến tôi thôi?
Trương Minh Vũ trừng lại cô ta.
Hàn Thất Thất cười nói: "Anh ấy đang sở hữu một công ty vận chuyển thật đấy ạ chú Trần".
Trần Gia Minh khuyên nhủ: "Thất Thất à, Tiểu Tuyết ương bướng, không hiểu chuyện, bị lừa thì không nói, sao cháu cũng..."
Trần Y Tuyết cúi đầu.
Hàn Thất Thất khẽ cười, trả lời: "Chú Trần à, cháu không bị lừa đâu, nhà cháu đang hợp tác với anh ấy đây ạ".
Gì cơ?
Trần Gia Minh vừa nghe thấy lời này thì mở to hai mắt.
Trần Y Tuyết cũng hoang mang.
Nhà họ Hàn... hợp tác với Trần Minh Vũ ư?
Trần Gia Minh vội vàng nói: "Không được, chú phải gọi cho chủ tịch Hàn!"
Dứt lời, ông ấy cầm điện thoại lên.
Hàn Thất Thất tỏ ra ngán ngẩm: "Trời đất ơi chú Trần, chú bảo cấp dưới điều tra phải khỏe hơn không".
"Công ty vận chuyển Thiên Minh đã bị anh ấy mua lại rồi!"
"Anh ấy tên là Trương Minh Vũ, ông chủ của khách sạn Hồng Thái và cũng là ông chủ Marmart đấy ạ".
"Cháu làm việc cho anh ấy được một tháng rồi!"
Nghe xong, cơ thể Trần Gia Minh lập tức cứng đờ.
Đôi mắt Trần Y Tuyết cũng đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
Thật lâu sau, Trần Gia Minh trợn mắt hỏi: "Cháu... cháu nói cậu ta tên gì?"
Hàn Thất Thất dõng dạc trả lời: "Trương Minh Vũ ạ!"
Trần Gia Minh tức thì dồn hết mọi sự chú ý vào Trương Minh Vũ.
Ánh mắt ông ta đầy ngỡ ngàng.
"Cậu... cậu là Trương Minh Vũ? Cậu là Trương Minh Vũ đã làm nhà họ Dịch phá sản ấy hả?", Trần Gia Minh không tin nổi vào tai mình.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sao tin này bị truyền ra vậy?
Phải là Trần Thắng Nam mới đúng chứ?
Trương Minh Vũ lúng túng trả lời: "Là tôi".
Câu vừa dứt, Trần Gia Minh vô cùng kinh ngạc.
Trần Y Tuyết cũng ngớ người.
Làm nhà họ Dịch phá sản ư?
Trời ơi...
Sư phụ lợi hại thế ư?
Nhà họ Dịch là gia tộc hạng ba cơ mà, nhà họ còn chưa đạt tới cấp bậc này nữa!
Trần Y Tuyết chống nạnh, giận đùng đùng: "Bố! Xin lỗi sư phụ con mau lên!"
Ơ kìa...
Trần Gia Minh luống cuống tay chân.
Trương Minh Vũ cười ha ha: "Không cần không cần, chỉ là chút hiểu lầm thôi mà".
Ông ấy cũng cười xòa: "Cậu Minh Vũ, vừa rồi thất lễ quá, mời ngồi!"
Trần Gia Minh nói xong thì nhìn anh bằng ánh mắt đầy nồng nhiệt.
Trương Minh Vũ chính là một con hắc mã!
Anh ngồi xuống.
Hàn Thất Thất tỏ ra hài lòng.
Trần Y Tuyết thì cực kỳ bất mãn: "Hừ! Ai bảo không chịu tin con!"
"Hôm nay nếu không có sư phụ thì con gái bố đã mất hết thể diện rồi! Triệu Tử Oánh dằn mặt con ghê lắm!"
Trần Gia Minh càng lúng túng hơn, xấu hổ cực kỳ.
Trần Y Tuyết phụng phịu hừ lạnh: "Hừ! Bố còn đứng ngây ra đó nữa, mau làm hợp đồng với sư phụ con đi chứ!"
"Không là sư phụ khỏi giúp bố luôn đó!"
Hai mắt Trần Gia Minh sáng ngời, ông ấy cười nói: "Rồi, rồi!"
Trương Minh Vũ cũng nhoẻn miệng cười.
Chuyện này gọn lẹ đến không ngờ.
Trần Gia Minh nhanh chóng cử người bàn chuyện hợp tác với Trần Thắng Nam.
Nói chuyện lâu đến độ Trương Minh Vũ chẳng muốn ngồi tiếp nữa.
Anh cười tươi đứng dậy, nói: "Chủ tịch Trần, tôi còn chút việc nên xin phép đi trước".
"Rất mong hợp tác của hai chúng ta sẽ diễn ra thuận lợi".
Trần Gia Minh vội vàng đứng lên, lịch sự bắt tay với anh.
Chốc lát sau, Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất đã ra ngoài công ty.
Trần Y Tuyết nhanh nhảu reo lên: "Sư phụ ơi! Chờ con với, con cũng đi chơi với sư phụ!"
Vừa dứt lời đã xông ra ngoài.
Trương Minh Vũ lộ vẻ ngán ngẩm.
Trần Gia Minh không ngăn cản, chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng ba người.
Nháy mắt ba người đã đi xa.
Tia sáng xẹt qua trong mắt Trần Gia Minh, khóe miệng cũng nhếch lên thành một nụ cười ẩn ý.
Hai giờ chiều.
Trương Minh Vũ ngồi vào chiếc Mercedes.
Hàn Thất Thất thì ngồi vào ghế phó lái.
Trần Y Tuyết cực kỳ phấn khởi: "Mình đi đâu thế sư phụ?"
Trương Minh Vũ lưỡng lự hỏi: "Thất Thất, giờ còn hẹn người của Thiên Vũ ra được không?"
"Tập đoàn Thiên Vũ? Lư Kiệt ấy ạ?", Trần Y Tuyết ngạc nhiên hỏi.
Hàn Thất Thất tức tối đảo mắt khinh thường, đáp: "Đúng rồi, là tên đó đấy".
"Sư phụ con muốn hợp tác với người ta".
Trần Y Tuyết ngẩn người.
Một lúc sau cô ấy mới lên tiếng: "Tên đó hống hách lắm, hợp tác với anh ta..."
Trần Y Tuyết không nói hết.
Trương Minh Vũ đã chuẩn bị tinh thần cuộc đàm phán sẽ không suôn sẻ.
Nhưng thử một lần cũng đâu chết ai.
Hàn Thất Thất đề nghị: "Trương Minh Vũ, hay là... mai anh thử liên hệ ông chủ Thiên Vũ luôn đi".
"Chứ cậu ấm nhà đó phách lối lắm".
Trương Minh Vũ cũng hơi ngần ngại.
Hống hách ư?
Anh gặp nhiều người như thế rồi nên không sợ.
Chẳng qua là muốn hợp tác thì hơi khó.
Hây dà.
Trương Minh Vũ thầm thở dài, đáp: "Hiểu rồi, vậy về thôi".
Anh đang chạy đua với thời gian, anh chỉ có bốn ngày mà thôi.
Giải quyết xong nhà họ Hà lại phải quay sang lo chuyện của nhà họ Triệu rồi!
Ba người phóng xe đến tổng công ty Sơ Tinh.
Không lâu sau, xe đậu trước công ty.
Trương Minh Vũ dẫn Hàn Thất Thất và Trần Y Tuyết đi vào.
Anh suy nghĩ suốt đường đi mà vẫn không nghĩ ra cách gì ổn một chút.
Nhà họ Hà không dễ xử lý đâu.
Trần Y Tuyết ngạc nhiên thốt: "Ôi chao, sư phụ, cả công ty to chà bá này là của sư phụ ạ?"
Trương Minh Vũ bật cười: "Có thể nói là vậy".
Đôi mắt Trần Y Tuyết sáng ngời, cô ấy ríu rít: "Sư phụ giỏi quá đi mất!"
Hàn Thất Thất đắc ý nói: "Thế vẫn chưa hết đâu!"
Ơ?
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Hôm nay Hàn Thất Thất bị gì vậy?
Sao tự nhiên tâng bốc anh thế này?
Các nhân viên vẫn còn trong giờ làm việc.
Trương Minh Vũ đi tới bàn tiếp khách rồi ngồi xuống.
Hàn Thất Thất và Trần Y Tuyết ngồi cạnh anh.
Đúng lúc đó, Lâm Kiều Hân ra ngoài thang máy.
Cô vừa thấy hình ảnh này thì sững sờ.
Kế bên Trương Minh Vũ là Hàn Thất Thất và Trần Y Tuyết đang nói cười vui vẻ.
Không hiểu sao tim Lâm Kiều Hân nhói lên.
Cô gái này... là ai nữa đây?
Không lâu sau, tiếng giày cao gót truyền đến thu hút sự chú ý của ba người.
Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười.
Lâm Kiều Hân đi tới, bình tĩnh hỏi: "Đây là..."
Trần Y Tuyết ngẩn người.
Hàn Thất Thất lặng lẽ thì thầm mấy câu bên tai cô ấy.
Trần Y Tuyết kích động đứng bật dậy, phấn khởi hét: "Oa! Đây là sư nương đúng không ạ!"
Chương 356: Cuộc gặp gỡ “tình cờ”
Ơ?
Vừa nghe thấy lời này, Lâm Kiều Hân vô cùng hoang mang.
Trương Minh Vũ cũng lộ vẻ ngao ngán.
Trần Y Tuyết đúng là...
Sau đó, Trần Y Tuyết bỗng chạy tới bên cạnh Lâm Kiều Hân và khoác tay cô một cách thân mật.
Lâm Kiều Hân giật cả mình.
Trần Y Tuyết trầm trồ: "Ôi, sư nương đẹp quá đi mất!"
"Chỉ có người ưu tú, tài năng như sư phụ con mới xứng với sư nương thôi!"
"Sư nương là cô gái đẹp nhất con từng gặp đó!"
Cô ấy khen đủ thứ trên đời.
Lâm Kiều Hân nghe mà sững sờ.
Sư nương?
Cô ngơ ngác nhìn Trương Minh Vũ.
Anh cười lúng túng.
Trần Y Tuyết nhiệt tình kéo Lâm Kiều Hân ngồi xuống.
"Sư nương không biết con đúng không ạ? Con là con gái Trần Gia Minh, tên là Trần Y Tuyết!"
"Sau này con là học trò ngoan của sư nương đó!"
Trần Y Tuyết reo lên đầy phấn khởi.
Trương Minh Vũ ngán ngẩm thở dài, nói: "Hình như tôi vẫn chưa nói nhận cô làm đồ đệ mà..."
Trần Y Tuyết đỏng đảnh đáp: "Hứ, sư phụ không nhận con thì sư nương nhận! Con ngoan mà! Đúng không sư nương!"
Vẻ ngạc nhiên hiện ra trong mắt Lâm Kiều Hân.
Trần Gia Minh?
Nhà họ Trần!
Chuyện này...
Lâm Kiều Hân ngây ngốc, rốt cuộc Trương Minh Vũ là ai mà làm được như thế?
Trần Y Tuyết tiếp tục nũng nịu năn nỉ: "Đúng không nào sư nương…"
Lâm Kiều Hân ngơ ngác đáp lời: "Đúng rồi".
Trần Y Tuyết vui mừng ra mặt, nói lớn: "Yay! Sư nương đồng ý rồi!"
Hàn Thất Thất đảo mắt khinh thường.
Nhìn thấy gớm.
Trương Minh Vũ cũng chẳng biết nói gì.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân vẫn đầy vẻ mờ mịt.
Trương Minh Vũ cười ha ha: "Bắt đầu thi công rồi chứ?"
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới lấy lại tinh thần, cảm giác ngượng ngùng trong lòng lặng lẽ tan thành mây khói.
Cả câu "sư nương" đó...
Thật lâu sau Lâm Kiều Hân mới lên tiếng: "Xây xong rồi, Tuyền Ảnh được dời đến luôn rồi".
Trương Minh Vũ kinh ngạc thốt: "Nhanh thế?"
Lâm Kiều Hân mỉm cười, ra vẻ bí mật.
Cô không tiết lộ gì thêm.
Trần Y Tuyết hào hứng reo lên: "Sư nương ơi, mình mới gặp nhau nhưng như đã quen biết từ lâu vậy!"
"Không biết hôm nay con có thể mời sư nương ăn một bữa cơm được không ạ?"
Nói xong, đôi mắt cô ấy vụt sáng.
Trương Minh Vũ bó tay.
Lâm Kiều Hân cũng thấy cực kỳ mất tự nhiên.
Câu nào câu nấy cũng sư nương cả.
Trần Y Tuyết lại làm nũng: "Đi mà sư nương, cho Tiểu Tuyết một cơ hội đi mà!"
Giọng cô ấy nũng nịu như sắp chảy nước.
Hàn Thất Thất nghe mà nổi da gà.
Trần Y Tuyết xưa kia đâu rồi, trả lại đây...
Lâm Kiều Hân đành đồng ý: "À, cũng được..."
Trần Y Tuyết phấn khởi reo lên: "Cảm ơn sư nương! Sư nương tốt nhất trên đời!"
Cô ấy nhiệt tình quá, Lâm Kiều Hân không đỡ nổi.
Vẻ mặt Trương Minh Vũ đầy bất lực.
Trần Y Tuyết hết lời tâng bốc: "Sư nương đẹp quá ạ! Sao lại xinh thế không biết nữa?"
...
Sau khi kiểm tra từng khâu hoạt động, Trương Minh Vũ yên tâm hơn rất nhiều.
Mọi thứ đều đã đi vào nề nếp.
Nháy mắt đã tới giờ tan làm.
Các nhân viên ra về.
Trương Minh Vũ không còn việc gì nữa, bốn người cùng nhau rời khỏi công ty.
Trần Y Tuyết mở cửa xe, nhiệt tình mời: "Mời sư phụ và sư nương vào ạ!"
Trương Minh Vũ trông hơi miễn cưỡng.
Anh rảo bước đi vào, ngồi xuống.
Mặt Lâm Kiều Hân ửng hồng, cô ngồi cạnh Trương Minh Vũ.
Hàn Thất Thất giận dữ trừng mắt nhìn Trần Y Tuyết rồi ngúng nguẩy ngồi vào ghế phó lái.
Xe chạy băng băng trên đường.
Trương Minh Vũ thì không bận tâm mấy, vì dù gì cũng là Trần Y Tuyết mời khách.
Không lâu sau đó, chiếc Mercedes dừng trước cửa khách sạn Hồng Thái.
Trương Minh Vũ vừa xuống xe đã thấy cạn lời.
Cứ tưởng sẽ đi đâu khác chứ...
Trần Y Tuyết vừa ôm cánh tay Lâm Kiều Hân vừa hồ hởi lên tiếng: "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà! Đi thôi!"
Nói xong, cô ấy dẫn mọi người đi vào.
Sau khi đi vào, Trần Y Tuyết trầm trồ: "Sư phụ! Khách sạn sư phụ nhìn đẹp quá!"
Đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân đầy sửng sốt.
Lần trước không được đẹp như bây giờ.
Khách sạn này... đẹp quá...
Trương Minh Vũ chán nản trừng mắt.
Bốn người nhanh chóng đi vào phòng Vip.
Trần Y Tuyết đặt thực đơn xuống trước mặt Lâm Kiều Hân rồi nói với vẻ phóng khoáng: "Sư nương thích ăn gì cứ chọn đi ạ!"
Lâm Kiều Hân chẳng biết nói gì.
Giờ anh đã quen với cách xưng hô này rồi.
Chẳng mấy chốc các món ăn đã được mang lên.
Bốn người bắt đầu ăn, Trần Y Tuyết cực kỳ nhiệt tình.
Cô ấy cứ gắp đồ ăn cho Lâm Kiều Hân mãi không ngừng!
Hàn Thất Thất ngồi bên cạnh hết nói nổi, chỉ muốn đá Trần Y Tuyết một phát.
Trương Minh Vũ thì xem như không thấy luôn.
Mọi người ăn cơm đã xong.
Lúc này bỗng nhiên có tiếng huyên náo ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến.
Trương Minh Vũ cau mày.
Sao vừa về là có chuyện thế này?
"Ba người ngồi đó đi, tôi ra ngoài xem thế nào", anh cười nhẹ.
Nói xong, anh xoay người ra khỏi phòng Vip.
Sau khi đi ra, anh phát hiện trong khách sạn có một toán người trẻ tuổi lạ mặt.
"Đừng nói nhảm nữa, để trống một phòng Vip cho tôi mau lên, nếu không tôi đập phá khách sạn mấy người đấy!"
Người thanh niên cầm đầu hống hách nói lớn.
Những vị khách tại đây đều hoảng hồn.
Trương Minh Vũ nhíu mày, vô cùng tức giận.
Lại thiếu gia nhà nào nữa đây?
Lâm Kiều Hân dẫn hai cô gái đi ra, cả ba đều hơi nhíu mày.
Phục vụ áy náy từ chối: "Xin lỗi ạ, chúng tôi không được tự ý đổi chỗ khách trong phòng Vip, xin vui lòng..."
Chát!
Phục vụ bị tát vào mặt một cú thật mạnh!
Thanh niên sẵng giọng quát: "Mày là cái thá gì! Gọi chủ bọn mày ra đây cho tao!"
Xấc xược hết nói nổi!
Đám thanh niên cả nam lẫn nữ sau lưng hắn đều nở nụ cười khinh miệt.
Phục vụ sợ hãi tránh qua một bên.
Những người phục vụ xung quanh đều thảng thốt.
Ai nấy cũng hoảng sợ.
Trương Minh Vũ híp mắt.
Trần Y Tuyết bỗng ngạc nhiên nói: "Chị Thất Thất, đó là... Lư Kiệt mà?"
Hàn Thất Thất ngẩn người.
Cô ta nhìn kỹ lại thì kinh ngạc trả lời: "Là anh ta thật này".
Lư Kiệt?
Trương Minh Vũ suy ngẫm một lúc mới nhớ ra.
Công tử tập đoàn Thiên Vũ đấy sao?
Sao lại tình cờ thế này?
Hàn Thất Thất ngán ngẩm nói: "Anh nhìn kìa, vênh váo thấy sợ luôn".
Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.
Đúng là vênh váo không ai bằng.
Giờ phút này, anh chẳng còn tí suy nghĩ gì muốn hợp tác với gã ta nữa.
Lư Kiệt lại nói oang oang: "Cho mày cơ hội cuối cùng, gọi chủ bọn mày ra đây!"
Chịu hết nổi rồi!
Trương Minh Vũ sải chân đi qua.
Nếu là trước đây thì có thể anh sẽ muốn làm dịu bầu không khí cho vừa lòng đôi bên.
Nhưng giờ anh không còn hứng thú gì nữa.
Ánh mắt Trần Y Tuyết đầy hào hứng.
Sắp sửa đánh nhau rồi ư?
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, chẳng hiểu sao cô thấy lo quá.
Trương Minh Vũ lạnh lùng lên tiếng: "Tôi là chủ khách sạn đây, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Phục vụ nọ ấm ức cúi đầu.
Chân mày Lư Kiệt nhướng lên, một tia sáng xẹt qua trong mắt gã ta.
"Mày là chủ? Tìm phòng trống cho tao, nếu không ông đây sẽ phá khách sạn của mày đấy!"
Lư Kiệt nhếch mép quát lớn.
Trương Minh Vũ chau mày.
Dù hống hách tới đâu cũng không nên quá quắt như vậy chứ?
Anh bỗng ngửi được mùi âm mưu đâu đây.
Đã vậy thì...
Chương 357: Quả nhiên là âm mưu!
Trương Minh Vũ cười ha ha: "Cái đó thì dễ thôi, nhưng trước đó phải giải quyết chuyện này đã".
Lư Kiệt tỏ ra khinh khỉnh, kiêu căng hỏi: "Chuyện gì?"
Trương Minh Vũ cười toe toét, gằn từng chữ: "Chuyện anh đánh nhân viên của tôi!"
Hả?
Câu vừa dứt, Lư Kiệt ngây ra.
Chát!
Ngay sau đó, tiếng kêu chát chúa vang vọng khắp khách sạn!
Lư Kiệt lảo đảo, sau đó ngã phịch xuống đất.
Trên mặt gã ta in dấu tay đỏ chót!
Hít!
Âm thanh hít sâu bỗng dưng vang lên.
Tất cả mọi người đều thảng thốt.
Thế này là... đánh nhau rồi ư?
Trương Minh Vũ cười tươi: "Nhân viên của tôi không phải thích đánh là đánh đâu".
Trời ạ...
Ai nấy đều hết hồn.
Chỉ vì một phục vụ thôi ư?
Nhưng người phục vụ vừa bị đánh mừng đến run người.
Trong mắt người nọ đầy vẻ cảm kích.
Tất cả nhân viên trở nên hào hứng hơn bao giờ hết.
Hai mắt Trần Y Tuyết sáng rực: "Sư phụ... ngầu quá đi mất!"
Lư Kiệt tức đến nỗi người run bần bật.
Gã ta không ngờ Trương Minh Vũ sẽ đánh thẳng tay như vậy!
Lư Kiệt vùng vẫy đứng dậy, phẫn nộ quát: "Thằng khốn, mày chết chắc rồi, xuống địa ngục đi!"
"Dám đánh tao à!"
Nói xong, gã ta lại căm tức gầm lên: "Anh Hà, tôi bị đánh!"
Anh Hà?
Mọi người đều giật thót khi nghe thấy danh xưng này.
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên đầy trêu tức: "Trương Minh Vũ, anh đúng là chẳng có tí kiên nhẫn nào!"
Một lúc sau, Hà Gia Hoa dẫn vài vệ sĩ vào.
Ánh mắt hắn đầy chế giễu.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Biết ngay mà!
Lư Kiệt tỏ ra tủi thân: "Anh Hà, anh phải giúp tôi đấy!"
Hà Gia Hoa cười ha ha: "Đừng lo, tôi đã cho người báo lại với bố anh rồi, chỉ chút nữa thôi... tên này sẽ xong đời!"
Lư Kiệt vừa nghe thấy câu này thì ngẩn người.
Bố mình?
Tìm bố mình làm gì?
Lư Kiệt hỏi nhỏ: "Anh Hà... Không phải anh nói tôi chỉ việc khiêu khích, còn anh sẽ giúp tôi dạy cho anh ta một bài học sao..."
Hà Gia Hoa phất tay.
Tuy thắc mắc nhưng Lư Kiệt đành ngậm miệng đứng ở một bên.
Trương Minh Vũ nở nụ cười: "Anh Hà gian xảo thế, lợi dụng cả người của mình luôn à?"
Sao?
Lư Kiệt sững sờ.
Hà Gia Hoa nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, anh đừng có mà châm ngòi ly gián!"
"Dám đánh bạn tôi, hôm nay anh chết chắc!"
Trương Minh Vũ tỏ ra ngán ngẩm, đáp: "Anh thì tôi đánh bao nhiêu lần rồi, đánh bạn anh thì không được à?"
"Bạn anh quan trọng hơn anh luôn hử?"
Hà Gia Hoa tức tối thét: "Mày câm miệng!"
Trương Minh Vũ cười mỉa: "Có vậy thôi cũng học đòi đi sai khiến người khác, hây dà".
Nói xong, anh lắc đầu than thở.
Những người xung quanh đều hoang mang.
Vẻ phẫn nộ hiện lên trong mắt Hà Gia Hoa.
Hắn bị bắt bài rồi.
Nhưng vậy thì đã sao!
Hà Gia Hoa nghiền ngẫm nói: "Hừ, mày biết thì sao? Có thay đổi được hậu quả không!"
Trương Minh Vũ bình chân như vại: "Tôi có muốn thay đổi gì đâu. Đánh đã đánh rồi, anh tưởng tôi cần biết hậu quả chắc?"
Quá rõ ràng, hậu quả chính là cơn thịnh nộ của nhà họ Lư!
Đồng nghĩa với việc chắc chắn họ sẽ không hợp tác với Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ cười phá lên: "Anh Hà, không ngờ anh phải dùng đến cách này luôn, xem ra nhà họ Hà... khủng hoảng thật rồi!"
Hà Gia Hoa siết chặt nắm đấm, ánh mắt hắn đầy tức giận.
Liên tiếp bị hủy hợp đồng với ba đối tác quan trọng Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa và Trần Gia Minh, làm sao họ không khủng hoảng cho được?
Đúng lúc đó, một giọng nói đầy tức giận vang lên: "Ai đánh con tôi đấy?"
Ai nghe thấy cũng hãi hùng.
Hùng hổ quá!
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, họ thấy một người đàn ông trung niên đang đi vào khách sạn.
Đằng sau còn có bốn người cao to lực lưỡng.
Người đó chính là Lư Chấn, chủ gia tộc họ Lư!
Hà Gia Hoa nhìn Lư Kiệt ra hiệu.
Gã ta lập tức kêu gào ầm ĩ: "Bố ơi, con bị đánh rồi! Anh ta đánh con!"
Nói xong, Lư Kiệt chỉ thẳng mặt Trương Minh Vũ.
Hà Gia Hoa cười đắc ý.
Lư Chấn híp mắt, lạnh giọng quát: "Thằng kia, mày dám đánh con tao?"
Trương Minh Vũ bật cười: "Do thằng con ông ngu quá, đã bán bố mình còn giúp người ta đếm tiền nữa, tôi chỉ đang giúp ông dạy dỗ anh ta lại thôi".
Lư Chấn nhăn mặt.
Hà Gia Hoa tức tối thét lên: "Nói bừa! Đánh anh em tao còn dám đứng đó nói bậy nói bạ?"
"Người đâu! Đánh nó!"
Câu vừa dứt, bốn tay vệ sĩ đứng sau lập tức xông tới!
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Hà Gia Hoa này đúng là biết tranh thủ!
Giây lát sau, anh xông về phía đám người.
Bịch bịch bịch!
Mấy tiếng va đập nặng nề vang lên liên tiếp.
Chỉ trong vòng chưa tới một phút, bốn tay vệ sĩ đã lăn lộn gào thét trên nền đất!
"Sư phụ giỏi quá!"
"Đánh hay lắm!"
Trần Y Tuyết và Hàn Thất Thất phấn khởi hét.
Đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân lại đầy lo lắng.
Tuy cô không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn thấy được những kẻ này không có ý tốt.
Khóe miệng Hà Gia Hoa co quắp.
Sao tên này mạnh thế!
Nét mặt Lư Chấn trở nên nghiêm túc.
Hà Gia Hoa lạnh lùng nói: "Ông Lư, tên này rất giỏi đánh nhau, có lẽ tôi không thể trút giận giúp anh em tôi rồi!"
Lư Chấn nghiến răng nghiến lợi, bực mình nói: "Lẽ nào để con trai tôi bị người ta đánh oan vậy à!"
Hà Gia Hoa cười lạnh, giả bộ thở dài: "Hết cách rồi..."
Trương Minh Vũ cười sặc sụa: "Anh Hà, sao lại nói là hết cách rồi? Anh không định nói chuyện tôi muốn hợp tác với nhà họ Lư ra à?"
Ơ kìa...
Hà Gia Hoa chết trân.
Sao Trương Minh Vũ biết?
Những người xung quanh lại thấy mơ hồ.
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?
Thật lâu sau, Hà Gia Hoa nghiến răng lên tiếng: "Đúng rồi! Ông Lư, theo tôi được biết thì tên khốn này còn muốn hợp tác với quý công ty đấy!"
Lư Chấn căm tức thét to: "Đừng có mơ!"
Câu này làm Hà Gia Hoa nhẹ nhõm trở lại.
Trương Minh Vũ biết thì đã sao?
Hắn đã đạt được mục đích rồi!
Giờ đây, mắt Hàn Thất Thất bỗng sáng ngời.
Cô ta nhỏ giọng thảo luận với hai cô gái.
Lâm Kiều Hân tỉnh ngộ.
Cô chưa biết chuyện Trương Minh Vũ từng muốn hợp tác với nhà họ Lư.
Kế đó, ba cô gái đều tỏ vẻ tức giận.
Hà Gia Hoa thật là quá đáng!
Trương Minh Vũ vẫn giữ nụ cười trên môi, nghiền ngẫm nói: "Ông Lư, con trai ông ngu đã đành, sao đến ông cũng bị xoay như chong chóng vậy hả?"
Lư Chấn căm tức gào lên: "Thằng nhóc kia, mày nói cái gì đấy!"
Hà Gia Hoa vội vàng chen miệng: "Ông Lư đừng nghe thằng đó nói linh tinh!"
"Chắc chắn hắn đang tìm cách hợp tác với ông đấy!"
"Ông đừng trúng kế!"
Lư Chấn cười khẩy, đáp: "Hừ, cậu khỏi lo!"
"Không cần biết cậu ta làm nghề gì, dám đánh con tôi là thành kẻ thù của Lư Chấn này rồi!"
"Lư Chấn tôi đây không bao giờ hợp tác với kẻ thù!"
Trong mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ.
Mặc dù không hợp tác thì hơi rắc rối.
Nhưng... anh mà bị chuyện đó dọa ư?
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên đầy ẩn ý: "Ông Lư, cẩn thận chút, tên nhóc này ác độc lắm!"
"Không hợp tác với cậu ta... sẽ bị cậu ta trả thù đấy!"
Chương 358: Chị ba... đã về?
Hả?
Vừa nghe đến đó, Trương Minh Vũ lập tức sửng sốt.
Ai vậy nhỉ?
Những người khác cũng bối rối ra mặt, ngoảnh nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Một người đàn ông trung niên đang thong thả từ cửa khách sạn bước vào.
Phong thái của người này vô cùng nổi bật, bên môi lại nở một nụ cười lạnh.
Đây là... Hà Trung Ninh?
Trương Minh Vũ lập tức hiểu ra.
Thảo nào Lư Chấn tới nhanh như vậy!
Thì ra đã có dự mưu từ trước.
Lư Chấn nhăn mày, hừ lạnh một tiếng: "Ngông cuồng nhỉ! Không hợp tác thì sẽ trả thù tôi?"
"Tới luôn đi! Tôi muốn xem xem cậu định trả thù như thế nào!"
Hà Trung Ninh và Hà Gia Hoa nghe vậy, lập tức cười lạnh.
Bọn họ đã đạt được mục đích của mình!
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Ông Lư, ông cả nghĩ rồi, tôi chỉ định trả thù nhà họ Hà thôi".
"Bọn họ sợ nên mới kéo ông tới đây".
Hả?
Vừa nghe anh nói thế, tất cả đều ngây người mờ mịt.
Nhà họ Hà sợ?
Đùa gì thế?
Hà Trung Ninh lạnh giọng quát lớn: "Hừ! Thứ tép riu như cậu mà đáng để nhà họ Hà chúng tôi sợ à? Cậu thì đáng gì?"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, châm chọc: "Hiện giờ Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa cùng Trần Gia Minh đều đã cắt đứt hợp tác với ông, chuyển sang hợp tác với tôi rồi".
"Ông... không sợ?"
Trời!
Nghe đến đó, khắp nơi lại vang lên tiếng hít hà thật mạnh.
Ba người kia... đều đã hợp tác với Trương Minh Vũ?
Hà Trung Ninh híp mắt, lửa giận trong lòng điên cuồng phừng lên.
Ông ta không ngờ Trương Minh Vũ lại nói thẳng ra như vậy.
Hà Gia Hoa cũng giận không thể kìm được, bèn quát lạnh một tiếng: "Hừ! Trương Minh Vũ, mày thì có gì mà phách lối?"
"Tao nói cho mày biết, chỉ cần có ông Lư đây, nhà họ Hà tao sẽ không sụp được đâu!"
"Hơn nữa, chúng tao còn có nhà họ Chung ủng hộ!"
"Huống chi, ba ngày nữa, cậu Âu Dương cũng tới rồi, Trần Đại Phú với Hàn Thiên Hoa... đủ được sao?"
Nói đoạn, hắn nhếch mép cười lạnh.
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức nhíu mày.
Hà Trung Ninh nạt khẽ: "Gia Hoa!"
Hà Gia Hoa vội bụm miệng lại.
Nhưng mắt Trương Minh Vũ đã sáng quắc lên, anh không ngờ nhà họ Hà cũng đã sớm có chuẩn bị.
Lòng anh càng thêm nóng nảy.
Nếu không nhanh chóng diệt trừ nhà họ Hà, những chuyện phiền toái sẽ không ngừng làm phiền anh.
Lư Chấn cười lớn một tiếng, nói: "Ông Hà, ông cứ yên tâm, nhà họ Lư tôi nhất định sẽ chỉ hợp tác với ông mà thôi".
"Muốn tôi hợp tác với bọn này? Không có cửa đâu!"
Nói đến đó, ánh mắt ông ta lóe lên đầy âm độc.
Khóe miệng Hà Trung Ninh cũng nở một nụ cười hài lòng.
Hà Gia Hoa lại giở giọng giễu cợt lần nữa: "Thế nào, Trương Minh Vũ? Mày có thể làm được gì?"
"Hiện giờ... Mày có thể thay đổi được tình thế khó khăn này không?"
Nghe hắn nói thế, đám người kia đều nhếch môi cười khinh thường.
Lâm Kiều Hân và mấy cô gái đều tức giận ra mặt, nhưng các cô lại chẳng có cách nào giúp được Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ nheo mắt nhìn.
Anh biết thời gian đã rất cấp bách, nhưng hiện tại anh cũng không có cách nào giải quyết việc này.
Có nhà họ Lư ủng hộ, có mối làm ăn để vực dậy, nhà họ Hà sẽ không suy sụp được.
Hiện giờ, anh cũng không biết nên xử lí ra sao.
Đám người xung quanh đều nở nụ cười giễu cợt.
Tình thế trước mắt cho thấy, Trương Minh Vũ đã thất bại rồi!
Ngay vào lúc này, một giọng nói êm ái vang lên: "Không hợp tác với em tôi, vậy thì nhà họ Lư các người... không cần thiết phải tồn tại nữa".
Hả?
Vừa nghe thấy mấy lời này, tất cả đều kinh hãi giật mình.
Trương Minh Vũ run bắn người lên.
Giọng nói này... là của chị ba?
Ngay sau đó, mọi người đều ngoảnh đầu nhìn về phía cửa khách sạn.
Một cô gái với vẻ đẹp lạnh lùng đang đi tới.
Dung nhan nghiêng thành, phong thái xuất chúng.
Đó chính là Tô Mang.
Chị ba!
Trương Minh Vũ lập tức kích động đến mức thân thể cũng run lên nhè nhẹ.
Lâm Kiều Hân và hai cô gái cũng ngây người nhìn theo.
Đám người còn lại đều hoang mang mờ mịt.
Đó... là ai?
Lư Chấn hừ lạnh một tiếng: "Cô là thứ gì? Nhà họ Lư chúng tôi có tồn tại hay không, cô quyết định được chắc?"
Tô Mang nhìn Trương Minh Vũ không chớp mắt, đôi chân dài bước nhanh tới trước mặt anh.
Trương Minh Vũ nở nụ cười ngây ngốc.
Không biết vì sao, vừa thấy Tô Mang tới, anh đột nhiên có cảm giác mọi việc đều đã được giải quyết tốt đẹp.
Thật sự quá dễ dàng!
Tô Mang âu yếm xoa đầu Trương Minh Vũ.
Giây lát sau, đám đông sực tỉnh, lại một lần nữa nhếch môi cười giễu.
Một người phụ nữ thế này... mà đòi chống lại nhà họ Hà?
Chưa từng nghe nói đến chuyện hoang đường như vậy!
Hà Gia Hoa cũng châm biếm cười nói: "Trương Minh Vũ, tìm được trợ thủ rồi?"
"Chỉ tiếc... Tìm một ả đàn bà tới giúp thì được gì chứ?"
"Muốn cô ta dùng chiêu lên giường để khuất phục chúng tao chắc?"
"Ha ha ha!"
Nói đến đó, hắn phá lên cười lớn, không hề kiêng kị.
Đám đông xung quanh cũng cười to không ngừng.
Bốp!
Ngay sau đó, một tiếng vả mặt giòn giã vang lên.
Thân thể Hà Gia Hoa bay vèo ra ngoài, nặng nề nện xuống sàn nhà.
Trời!
Tất cả đều hít một hơi thật mạnh.
Khi định thần nhìn lại, mọi người mới hoảng sợ phát hiện, Trương Minh Vũ đã đứng đó tự bao giờ, sắc mặt âm trầm tột cùng.
Vừa rồi...
Tốc độ thật quá khủng khiếp!
Tất cả đều choáng váng!
Hà Trung Ninh nổi giận quát: "Hỗn láo!"
Nhưng vừa thốt lên, ông ta liền phải đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo như băng của Trương Minh Vũ.
Hà Trung Ninh chột dạ ngậm miệng.
Lư Chấn và Lư Kiệt đều sợ hãi lùi lại mấy bước, sắc mặt kinh hoảng vô cùng.
Trương Minh Vũ lạnh lẽo nói: "Còn dám nhục mạ chị tôi thêm một lời nữa, tôi giết anh!"
Nghe tới đó, đám đông đều run người lên như không thể kiềm chế.
Tô Mang nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt bừng sáng.
Thật đúng là không uổng công thương đứa em này!
Hà Gia Hoa gian nan đứng dậy, ánh mắt hừng hực lửa giận.
Lư Chấn cắn chặt răng, lạnh lùng quát lớn: "Thế nào? Tôi không muốn hợp tác với cậu thì cậu sẽ dùng vũ lực hả?"
"Cậu không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, gằn giọng: "Một gia tộc họ Lư nho nhỏ mà thôi, xứng để tôi ra tay sao?"
"Dám đối đầu với tôi thì cứ chờ ngày đóng cửa đi".
Anh nói ngắn gọn, nhưng giọng điệu kiêu ngạo vô cùng.
Lư Chấn cười to một tiếng: "Ha ha ha! Cậu đang nói giỡn với tôi chắc?"
"Chỉ dựa vào mình cậu hả?"
Tô Mang thong thả lên tiếng: "Em trai à, chút chuyện vặt vãnh này sao không chịu nói với chị một tiếng".
"Diệt một nhà họ Lư mà thôi, một cú điện thoại là đủ rồi, đúng không nào?"
Cô ấy vừa nói đến đó, tiếng cười chế giễu lại vang lên lần nữa.
Chém gió cũng phải có chút căn cứ chứ?
Hà Trung Ninh miệt thị nhếch mép cười.
"Một cú điện thoại?"
"Vậy cô gọi đi xem nào! Tôi muốn xem xem cô định diệt nhà họ Lư tôi như thế nào!"
Lư Chấn vẫn còn ôm bụng cười điên cuồng, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Tô Mang chẳng hề để ý, lấy ngay điện thoại di động ra, nhẹ nhàng nói một câu: "Ra tay đi!"
Nói xong, cô ấy cúp điện thoại.
Đám đông xung quanh yên lặng lắc đầu.
Ngoại hình xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà sao lại không có đầu óc thế nhỉ?
Lư Chấn đã cười đến sắp ngất xỉu.
Lâm Kiều Hân và mấy cô gái cũng vô cùng hoang mang, hoàn toàn không biết chuyện này là thế nào.
Chỉ có Trương Minh Vũ đã kích động đến run rẩy.
Chị ba có bao giờ lừa anh đâu?
Ngay sau đó, có tiếng chuông điện thoại reo vang.
Lư Chấn lấy điện thoại ra, cố nén ý cười, nói với đầu bên kia: "A lô, sếp Đinh à, có chuyện gì vậy?"
Mọi ánh mắt đều dồn về phía ông ta.
Một giây sau, sắc mặt Lư Chấn như đông cứng lại, cả kinh nói: "Cái gì? Cắt đứt mọi hợp tác?"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, ánh mắt rực sáng.
Lư Chấn sợ hãi nói: "Sếp Đinh, đừng..."
Nhưng đầu bên kia chẳng đợi ông ta nói thêm một lời đã cúp điện thoại rồi.
Lư Chấn choáng váng ngây người.
Đám đông bối rối nhìn nhau.
Tiếp theo đó, lại có tiếng chuông điện thoại reo vang...