-
Chương 379-387
Chương 379: Cho Chung Tử Kính một trận bầm dập
Tất cả mọi người đều đã choáng váng.
Thảo nào không cho phép động đậy!
Đây đích thị là nhắm chuẩn mục tiêu rồi!
Trương Minh Vũ cũng có cảm giác lòng bàn tay mình đã tê dại cả đi.
Chung Hải quát lớn: "Mày chán sống rồi à!"
Nói đoạn, ông ta lại muốn xông lên.
Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Chuẩn bị bắn!"
Lâm Kiều Hân vội vã ngắm bắn.
Chung Hải dừng ngay lại, nôn nóng hô to: "Đừng nổ súng... đừng nổ súng!"
Trương Minh Vũ bật cười, vẻ châm chọc bao phủ đáy mắt.
Chung Tử Kính ngã sấp trên mặt đất, đầu ong ong cả lên.
Trương Minh Vũ cúi đầu nhìn, hít sâu một hơi.
Hôm nay vẫn chưa thể giết!
Chung Tử Kính lại cong ngón tay theo bản năng, mắng: "Mày..."
Bốp!
Lại một bạt tai.
Đám đông chấn động trừng mắt.
Điên rồi, điên thật rồi!
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa co rúm người lại, không dám động đậy lấy một cái.
Ngay sau đó, tiếng kêu rên đau đớn của Chung Tử Kính vang vọng khắp phòng.
Không biết qua bao lâu, Trương Minh Vũ mới chịu ngừng tay.
Chung Tử Kính đã xụi lơ trên mặt đất.
Anh ta nằm im không nhúc nhích.
Mắt Lâm Kiều Hân như bừng sáng rực rỡ.
Đúng là hả giận!
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.
Như vậy là đủ rồi.
Còn đánh tiếp thì sợ ngày mai sẽ không thể tham gia giao dịch được.
Những người đứng quanh đó đã sững sờ như hóa đá.
Chung Hải đau xót nhìn Chung Tử Kính.
Trương Minh Vũ quay lại, cười nói: "Hai người các anh, lại đây".
Nói đoạn, anh ngoắc ngoắc ngón tay.
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa chấn động cả người.
Đến phiên bọn họ rồi sao?
Hai người run rẩy nhưng vẫn không dám động.
Trương Minh Vũ cười nói: "Không chịu qua à? Chuẩn bị bắn!"
Chung Hải thấy thế, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh.
Triệu Khoát vội nói ngay: "Để chúng tôi qua, để chúng tôi qua".
Nói đoạn, hai người đành lấy hết can đảm bước tới.
Bốp bốp!
Tiếng bạt tai giòn giã lại vang lên.
Ngay sau đó là tiếng kêu rên đau đớn của Triệu Khoát và Hà Gia Hoa.
Chẳng bao lâu sau, hai người cũng ngã gục xuống bên cạnh Chung Tử Kính, nhũn ra như vũng bùn lầy.
Phù!
Trương Minh Vũ thở dốc mấy hơi.
Đánh người hăng đến độ cạn kiệt sức rồi.
Chung Hải siết chặt nắm tay, thân mình còng rạp đang run rẩy cả lên.
Nhưng ông ta... cũng không có cách nào!
Trương Minh Vũ nhếch môi cười nói: "Hi vọng các người chớ đụng phải tôi nữa, nếu có lần sau... thì sẽ không chỉ ăn một trận đòn đơn giản như vậy thôi đâu!"
Nói đoạn, anh thoải mái quay đầu.
Lâm Kiều Hân giơ súng quá lâu cũng đã mỏi rã rời cánh tay, cô vội vã hạ xuống.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Sao rồi? Đỡ tức chưa?"
Lâm Kiều Hân mím môi, gật đầu thật mạnh.
Nhớ đến những đau khổ ngày hôm qua mình phải chịu đựng...
Đáng đời bọn họ!
Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Vậy chúng ta đi thôi, lần này chúng ta chỉ đến thu tạm chút lợi tức".
"Lần sau, nhất định sẽ để cô đích thân xả giận!"
Nói đoạn, anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đầy yêu chiều.
Lâm Kiều Hân lại gật đầu thật mạnh.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông đang trợn mắt há hốc miệng, hai người thong dong rời khỏi đó.
Ực!
Đám người ở lại liếc nhau, im lặng nuốt nước miếng.
...
Ngoài khách sạn, Trương Minh Vũ vẫy một chiếc taxi.
Hai người lên xe, anh báo địa chỉ nhà họ Lâm.
Lâm Kiều Hân cúi đầu, khe khẽ nói: "Trương Minh Vũ... Cảm ơn anh".
Cô biết, những lời này vốn chẳng cần thiết nói ra.
Nhưng cô vẫn không nhịn được...
Trương Minh Vũ nhìn cô, nói: "Tôi đã làm được gì đâu, yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ phải trả giá đầy đủ cho những nỗi khổ mà cô đã phải chịu đựng".
Nói đoạn, đáy mắt anh lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Còn chưa đủ đâu!
Đáy lòng Lâm Kiều Hân như vừa có một dòng suối ấm áp chảy qua.
Có người bảo vệ mình... Thật tốt!
Chẳng mấy chốc, taxi đã dừng trước cửa đại viện nhà họ Lâm.
Hai người xuống xe, đi vào sân trong.
Người giúp việc vội vã đi vào thông báo.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân nhanh chóng đi về phía biệt thự chính.
Họ còn chưa tới nơi, cửa biệt thự đã bật mở.
Lý Phượng Cầm lao vọt ra, la lên: "Kiều Hân! Rốt cuộc con cũng đã về rồi!"
Hai mẹ con ôm ghì lấy nhau.
Trông sắc mặt Lý Phượng Cầm vô cùng sốt ruột và lo âu.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Anh biết, lại sắp...
Chỉ lát sau, có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Lâm Quốc Phong, Lâm Quốc Long và người nhà cũng đi ra.
Sắc mặt ai nấy đều rất căng thẳng.
Lâm Kiều Hân cũng nghẹn ngào nói: "Mẹ, con không sao đâu..."
Lý Phượng Cầm đứng thẳng người lên, kiểm tra con gái một lượt.
Xem kĩ hồi lâu, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Kiều Hân cười nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, Trương Minh Vũ..."
Bốp!
Lâm Kiều Hân còn chưa nói hết câu, một âm thanh giòn giã đã vang lên, cắt đứt lời cô.
Lý Phượng Cầm vừa vung tay cho Trương Minh Vũ một bạt tai.
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lửa giận trong lòng điên cuồng bùng lên.
Lâm Kiều Hân ngây người.
Vợ chồng Lâm Quốc Long đều nhếch môi cười lạnh.
Lý Phượng Cầm gào to, giọng điệu cực kì điêu ngoa: "Thằng vô tích sự này, mày thì còn được việc gì nữa hả? Kiều Hân mới đi theo mày mấy ngày lại bị mất tích".
"Mày có còn là đàn ông không hả!"
"Nhà họ Lâm tao thật đúng là xúi quẩy tận mạng mà!"
"Sao lại vớ trúng thằng con rể rác rưởi vô dụng như mày chứ hả?"
"Không được cái tích sự gì, chỉ giỏi gây phiền toái!"
...
Lý Phượng Cầm há miệng mắng chửi Trương Minh Vũ liên tục như pháo đốt.
Bà ta mắng hăng đến độ nước miếng bay tứ tung.
Lâm Tuấn Minh nhếch mép nở nụ cười giễu cợt.
Đáng đời!
Trương Minh Vũ điều chỉnh lại hô hấp, cố nén cơn giận trong lòng.
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới sực tỉnh, kêu lên: "Mẹ, mẹ làm gì thế!"
Tiếng quát của Lý Phượng Cầm ngừng bặt giữa chừng.
Bà ta choáng váng nhìn con gái.
Lâm Kiều Hân... vừa quát bà ta?
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Kiều Hân chưa từng quát lại bà ta nửa lời!
Lâm Tuấn Minh và đám người nhà họ Lâm cũng sững sờ.
Lâm Kiều Hân tức giận nói: "Mẹ chưa rõ đầu đuôi mọi chuyện, sao lại tự dưng đánh người khác?"
"Không có Trương Minh Vũ, con đã chết từ bao giờ rồi!"
"Mẹ dựa vào đâu mà đánh anh ấy!"
Nói đến đó, nước mắt đã dâng đầy bờ mi cô.
Phù!
Trương Minh Vũ thở ra một hơi thật mạnh, lửa giận trong lòng đã dịu xuống rất nhiều.
Lý Phượng Cầm nghệt mặt lắp bắp: "Kiều Hân, con..."
"Dù nó không sai, nhưng con... con vừa quát mẹ đấy à?"
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, nói thẳng: "Anh ấy không sai, mẹ dựa vào đâu mà đánh anh ấy!"
Nói đoạn, cô thật sự muốn khóc lên.
Nếu không phải vì Lý Phượng Cầm, cô...
Lý Phượng Cầm đã hoàn toàn choáng váng.
Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Thôi không sao đâu, không việc gì, tôi không đau".
Nói đoạn, anh bèn ngăn cản Lâm Kiều Hân lại.
Lâm Kiều Hân quay người sang, đôi mắt nhìn chăm chú vào gò má đã hơi hồng lên của Trương Minh Vũ.
Lòng cô đau xót khôn nguôi.
Trương Minh Vũ thoáng nở nụ cười nhẹ như trấn an.
Lý Phượng Cầm vẫn ngây người như phỗng, chưa kịp phản ứng lại.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên: "Vào trong đi".
Mọi người đều sửng sốt.
Bấy giờ họ mới nhớ ra, ông cụ Lâm còn đang ở trong phòng khách.
Tất cả đều lục tục đi vào phòng khách.
Ba người nhà Lâm Quốc Phong ngồi chung một chỗ.
Hai vợ chồng Lâm Quốc Long ngồi một bên.
Lâm Kiều Hân và Lý Phượng Cầm ngồi cùng nhau.
Ông cụ Lâm ngồi trên ghế chủ nhà.
Duy chỉ có Trương Minh Vũ lẳng lặng đứng một bên, sắc mặt bình thản.
Nơi này, anh thực sự không thích.
Ông cụ Lâm hiền hòa cười nói: "Minh Vũ à, dạo này tập đoàn Lâm Thị thế nào rồi?"
Trương Minh Vũ cười đáp: "Cũng tạm ạ, đã có chút khởi sắc rồi".
Lâm Tuấn Minh cười lạnh một tiếng, hầm hừ bảo: "Chỉ kiếm được cái hợp đồng thiết kế lắp đặt cho khách sạn Hồng Thái mà đã bảo tạm được?"
"Cậu dễ thỏa mãn thật đấy".
Trương Minh Vũ thoáng chau mày.
Anh ta còn điều tra tình hình?
Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Khách sạn Hồng Thái sẽ phát triển mạnh, bọn họ sẽ sớm có thêm nhiều dự án nữa".
Lâm Tuấn Minh cười khẩy, châm chọc hỏi: "Hừ, có yêu cầu thì nhất định sẽ hợp tác với cậu chắc?"
"Cậu tưởng cậu là ông chủ của khách sạn Hồng Thái chắc!"
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Vợ chồng Lâm Quốc Long cũng nhếch môi cười lạnh.
Lâm Kiều Hân lạnh nhạt nói ngay: "Anh nói đúng rồi đó".
"Anh ấy đúng là ông chủ của Hồng Thái đấy!"
Chương 380: Người đứng tên công ty là Lâm Kiều Hân
Hả?
Vừa nghe cô nói thế, tất cả mọi người lập tức trợn trừng mắt lên.
Đùa gì thế?
Lâm Tuấn Minh lạnh nhạt nói: "Em gái à, em đang nói gì đó? Dù cậu ta là chồng em thật nhưng em cũng không nên lừa gạt người nhà như thế chứ!"
Lâm Kiều Hân cười cười thoáng vẻ giễu cợt, nói: "Có vẻ anh cả đã quên trước đây Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đã hỗ trợ Trương Minh Vũ như thế nào rồi nhỉ".
"Sao anh dám chắc Trương Minh Vũ không phải ông chủ của Hồng Thái?"
Việc này...
Lâm Tuấn Minh mấp máy miệng, nhưng mãi không biết phải phản bác ra sao.
Đây đúng là sự thật.
Nhưng mà... sao Trương Minh Vũ có thể là ông chủ của Hồng Thái được?
Thật khoác lác!
Lâm Tuấn Minh híp mắt, cả giận nói: "Được, cứ để chuyện này lại đó đã".
"Nhưng bây giờ chúng ta hãy nói rõ một chuyện này đi, vì sao anh lại nghe có tin đồn rằng tập đoàn Lâm Thị đã thuộc về công ty khác?"
Anh ta vừa nói đến đó, tất cả mọi người đều sững sờ.
Lâm Quốc Phong nhăn mày, lạnh nhạt bảo: "Tuấn Minh, con nói cái gì?"
Lâm Quốc Long cũng trầm mặt xuống.
Lâm Tuấn Minh cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Con có một người bạn làm bên cục quản lí, con đã nhờ cậu ấy điều tra giúp con một chút".
"Nhưng mới đây cậu ấy có nói cho con biết, hiện tại tập đoàn Lâm Thị đã bị gom về dưới danh nghĩa của một công ty tên là Sơ Tinh".
Hả?
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long lập tức sa sầm mặt.
Bà cả và bà hai cũng giận dữ ra mặt.
Lâm Tuấn Minh châm chọc nói: "Trương Minh Vũ, có phải lúc này cậu nên giải thích cho mọi người một chút không?"
Lâm Quốc Phong lạnh lùng quát lớn: "Trương Minh Vũ, chuyện này là sao?"
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Kiều Hân cười nhạt, đắc ý nói: “Chuyện này thì có gì mà phải giải thích? Sơ Tinh... chính là công ty của Trương Minh Vũ mà".
Lâm Quốc Long phẫn nộ quát lớn: "Cháu đừng có đùa! Cậu ta là loại người thế nào, chúng ta còn không biết chắc?"
"Cháu tưởng nói thế là qua mặt được mọi người hay sao?"
Bà cả cũng đứng dậy quát lên: "Hừ! Lâm Thị là do nhà họ Lâm chúng ta vất vả gây dựng bao năm mới có, vậy mà cậu dám bán tập đoàn đi?"
Bà hai cũng tức tối la lên: "Nhiều lời với cậu ta làm gì! Bố chúng ta còn có cổ phần trong đó đấy! Thế mà lại bị cậu ta bán rồi?"
"Báo cảnh sát đi! Bắt lấy cậu ta ngay!"
Lâm Kiều Hân cười lạnh, nói: "Các bác cứ luôn miệng nói ông nội còn có cổ phần trong tập đoàn, vậy nếu Trương Minh Vũ chưa nhận được sự đồng ý của ông nội thì sao có thể bán tập đoàn đi?"
"Trước khi lên tiếng, chẳng lẽ các bác không biết động não chút sao?"
Trời!
Đám người nhà họ Lâm đều hít một hơi thật mạnh.
Lâm Kiều Hân... dám nói chuyện với họ bằng giọng điệu hỗn xược như thế sao?
Lý Phượng Cầm giận dữ vô cùng, quát lớn: "Kiều Hân! Con đang nói gì thế hả? Con bị Trương Minh Vũ cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi?"
"Loại chuyện tày đình thế này sao con có thể bao biện cho nó hả?"
Những người còn lại cũng đang bừng bừng lửa giận.
Lâm Kiều Hân chua chát cười nhẹ.
Cô chợt nhớ ra, trước đây cô cũng từng là một thành viên trong đám người này.
Mấy năm nay... rốt cuộc Trương Minh Vũ đã phải chịu đựng những gì?
Nghĩ tới đó, lòng cô càng thêm chua xót khó chịu.
Bà hai chanh chua nói: "Hừ! Khỏi cần nhiều lời nữa, báo cảnh sát đi".
Bà cả tiếp lời ngay: "Gan cũng to đấy! Chúng tôi có lòng nên mới giao tập đoàn Lâm Thị cho cậu, cậu lại dám bán đi!"
"Thế này đâu còn là thứ vô dụng, phải gọi là phường trộm cướp!"
"Báo cảnh sát đi! Phải báo cảnh sát ngay!"
Trương Minh Vũ và ông cụ Lâm chỉ lặng im, không nói một lời.
Lâm Kiều Hân híp mắt nhìn đám người kia, lạnh lẽo nói: "Cháu nhắc lại lần nữa, tập đoàn không bị bán đi".
"Sơ Tinh chính là công ty của Trương Minh Vũ".
"Các người muốn báo cảnh sát thì cứ báo đi!"
Thái độ của cô lạnh lẽo như băng!
Lần này, cô quyết không cho phép bất cứ ai ức hiếp Trương Minh Vũ nữa.
Trương Minh Vũ thoáng mỉm cười nhè nhẹ.
Cảm giác có người bảo vệ mình... thật tốt!
Mấy năm nay... anh đã mong đợi quá lâu...
Bà hai chống nạnh, phẫn nộ quát lớn: "Còn dám cứng miệng phải không? Được, vậy báo cảnh sát đi".
"Để xem ai sợ ai!"
"Con bé chết tiệt này, bị người ngoài lừa gạt lại còn cố già mồm cãi láo với người lớn! Rốt cuộc cháu có còn nhớ mình họ Lâm không hả?"
Sắc mặt Lâm Kiều Hân trở nên lạnh lẽo như băng, cô chầm chậm nói: "Nếu không phải vì ông nội và mẹ cháu, có đám người nhà như các vị, cháu thà chẳng mang họ Lâm này".
Tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ.
Trương Minh Vũ cũng trợn trừng mắt nhìn cô.
Những lời như thế... lại do chính miệng Lâm Kiều Hân nói ra...
"Cháu... Cháu..."
Bà hai đã giận đến nói không nên lời.
Bà cả cười lạnh một tiếng, thẳng thừng nói: "Được! Nếu thế, cháu đừng mang họ Lâm này nữa".
"Đợi lát nữa chúng tôi báo cảnh sát điều tra, cháu với thằng rác rưởi kia cùng rời khỏi nhà họ Lâm này đi".
Lâm Kiều Hân vẫn không hề sợ hãi.
Lý Phượng Cầm thì đã choáng váng cả người, bà ta nôn nóng nói: "Kiều Hân, con làm gì thế hả? Mau xin lỗi bác cả của con đi!"
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Người sai là họ, vì sao con lại phải xin lỗi?"
Lý Phượng Cầm sốt ruột quát lên: "Kiều Hân!"
"Con... Đến giờ con còn bênh nó à!"
"Rốt cuộc Trương Minh Vũ đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho con hả!"
Đáy mắt Lâm Kiều Hân như vụt lóe sáng, cô cười bảo: "Con bênh đúng hay không đợi lát nữa sẽ biết thôi, hay là vầy đi, chúng ta đánh cược xem sao?"
"Bác cả, bác hai?"
Bà cả nheo mắt, lạnh lùng hỏi: "Cược cái gì?"
Lâm Kiều Hân cười nói: "Nếu công ty Sơ Tinh không phải của Trương Minh Vũ, hai chúng cháu sẽ rời khỏi gia tộc, trả lại tập đoàn Lâm Thị".
"Nếu công ty Sơ Tinh là của Trương Minh Vũ, hai bác rời khỏi nhà họ Lâm. Hai bác có dám đánh cược không?"
Trời!
Vừa nghe cô nói thế, những người khác đều hít một hơi thật mạnh.
Lý Phượng Cầm quát lớn: "Trương Minh Vũ! Mày bị điếc đấy hả thằng kia! Đến nước này còn không chịu thành thật khai báo ngay cho tao!"
Trương Minh Vũ chau mày.
Lâm Kiều Hân bất mãn nói: "Mẹ, mẹ quát anh ấy cái gì chứ!"
Lý Phượng Cầm choáng váng nhìn cô.
Bà hai cười lạnh, nói: "Được! Hai chúng tôi đánh cược với cháu".
"Thật ngu xuẩn, bị người ta lừa còn đếm tiền giùm người ta".
"Trước đây người ta đồn cháu là nữ chủ tịch giỏi nhất Hoa Châu này, thế mà bác còn tin. Như thế này mà cũng gọi là giỏi?"
Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh lẽo lên tiếng: "Bác mắng ai ngu xuẩn?"
Anh chỉ hỏi lại một câu, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo hẳn.
Tất cả đều giật mình, chợt cảm thấy căng thẳng.
Bà hai lắp bắp: "Tôi... Tôi..."
Bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của Trương Minh Vũ chiếu thẳng tới, bà ta bỗng thấy sợ hãi.
Bà cả thấy thế, vội quát át đi: "Được rồi! Đừng có lảng sang chuyện khác. Chẳng phải đang muốn đánh cược một ván đó sao?"
"Chúng ta đánh cược đi!"
"Tuấn Minh, con gọi điện báo cảnh sát luôn đi".
Sắc mặt Lâm Quốc Phong cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
Lâm Quốc Long thì nhếch mép cười lạnh.
Lâm Tuấn Minh châm chọc nói: "Mẹ, không cần báo cảnh sát, để con nhờ người bạn kia tra thử xem là biết ngay thôi mà".
Anh ta vừa nói thế, đám người kia lập tức sáng bừng cả mắt lên.
Đúng rồi!
Lâm Tuấn Minh nhanh nhẹn lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi đi.
Bên kia bắt máy, anh ta còn chu đáo ấn loa ngoài.
Lâm Tuấn Minh cười ha hả, nói: "Tiểu Triết à, phiền cậu tra giúp tôi xem chủ của công ty Sơ Tinh... tên là gì?"
"Có phải tên Trương Minh Vũ không?"
Loa điện thoại truyền đến một giọng nói: "Được, đợi tôi một chút".
Lâm Tuấn Minh nghe được lời đáp liền đưa mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ, nhếch môi cười lạnh.
Đây là do chính bản thân mày muốn chết đấy nhé!
Bà cả và bà hai khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy miệt thị.
Lý Phượng Cầm khẩn trương vô cùng.
Chẳng bao lâu sau, đầu bên kia lại lên tiếng: "Không phải Trương Minh Vũ".
Lâm Tuấn Minh nhướng mày, ánh nhìn càng thêm châm chọc.
Vừa nghe rõ câu trả lời, bà cả và bà hai càng thêm trào phúng.
Lâm Quốc Long cũng cười nhạt vẻ khinh thường.
Lý Phượng Cầm đã choáng váng chết sững.
Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác.
Sao lại không phải?
Trương Minh Vũ... lừa cô sao?
Bà hai cười lạnh một tiếng, giễu cợt: "Lâm Kiều Hân, chẳng phải cháu nói công ty đó của Trương Minh Vũ cơ mà?"
"Kết quả thế này, cháu còn gì để nói không?"
"Còn muốn to tiếng tranh cãi bào chữa nữa không?"
Bà ta đanh đá cười khẩy một cái.
Lâm Kiều Hân mờ mịt nhìn Trương Minh Vũ.
Nhưng ngay vào lúc này, đầu bên kia lại lần nữa lên tiếng: "Lâm Kiều Hân? Đúng rồi, người đứng tên công ty Sơ Tinh là Lâm Kiều Hân".
Vừa nghe rõ những lời đó, nụ cười giễu cợt trên mặt đám người nhà họ Lâm lập tức đông cứng lại.
Tất cả đều choáng váng sững sờ.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Shhh!
Một giây sau, khắp phòng vang lên tiếng hít hà.
Bà cả và bà hai trợn trừng mắt như không thể tin nổi.
Chuyện này... sao có thể là thật?
Lý Phượng Cầm cũng bối rối.
Nụ cười châm chọc trên môi Lâm Tuấn Minh cũng cứng lại, anh ta run rẩy hỏi: "Cậu... Cậu nói cái gì?"
"Người đứng tên công ty... là ai?"
Anh ta hỏi lại, những người khác đều dựng lỗ tai lên chờ nghe.
Vừa rồi chỉ là nghe lầm.
Nhất định là nghe lầm thôi.
Bên kia nhanh chóng đáp lời: "Tên là Lâm Kiều Hân!"
Hồi đáp rành mạch từng từ.
Lần này, tất cả mọi người đều đã nghe rõ ràng.
Tuyệt đối không lầm được.
Nhưng...
Bọn họ trợn trừng mắt, mờ mịt hoang mang.
Sao có thể như vậy được?
Lâm Kiều Hân cũng ngây ngẩn cả người.
Cô mờ mịt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Anh ấy đã...
Ngay sau đó, tim cô đập thình thịch!
Cô vừa khiếp sợ lại vừa cảm động.
Phòng khách chìm trong tĩnh lặng.
Sự tĩnh lặng này kéo dài một lúc lâu.
Ực!
Sau đó, những tiếng nuốt nước bọt liên tục vang lên, phá vỡ bầu không khí.
Bà cả và bà hai ngơ ngác sững sờ.
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều đã choáng váng.
Lâm Tuấn Minh trừng mắt như chuông đồng, hồi lâu cũng không thấy chớp một cái.
Lý Phượng Cầm càng không cần phải nói.
Bà ta kinh ngạc đến không thể khép miệng lại.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Lâm Kiều Hân ngại ngùng, nhẹ nhàng nói: "Sao... Sao anh lại... đặt công ty dưới danh nghĩa của tôi chứ?"
Nhưng nghe kĩ lại thấy, giọng cô như thể đang hờn dỗi.
Không chỉ có thế, âm thanh còn rất lớn, như sợ người khác không nghe được.
Nói xong, Lâm Kiều Hân cũng ngẩn người.
Mình... vừa mới khoe khoang à?
Trương Minh Vũ cười nói: "Cô với tôi thì có gì khác nhau, đặt dưới danh nghĩa của cô, tôi càng yên tâm hơn".
Chỉ một câu nói của anh đã khiến lòng Lâm Kiều Hân ấm áp như vừa có dòng suối nước nóng chảy qua.
Nhưng đám người kia lại nghẹn lời, không nói được một câu.
Công ty đó... thực sự là của Trương Minh Vũ!
Chuyện này...
Bà cả và bà hai trợn tròn mắt.
Lâm Kiều Hân quay sang phía họ, cười lạnh: "Hai bác gái, vụ cá cược của chúng ta có kết quả rồi... Có phải hai bác cũng nên thực hiện lời hứa của mình không?"
Trời!
Cô vừa dứt lời, đám người kia lập tức hít một hơi thật mạnh.
Đúng rồi, còn vụ cá cược vừa rồi nữa.
Nhưng...
Bà cả và bà hai liếc sang nhau, ai nấy đều nghệt mặt ra.
Bọn họ thật sự không thể ngờ rằng...
Lý Phượng Cầm mấp máy miệng, nhưng vẫn còn chưa tỉnh táo lại sau cơn khiếp sợ.
Gã vô dụng này...
Sao có thể...
Bà cả lập bập lên tiếng: "Bác..."
Nhưng lắp bắp mãi vẫn không biết phải nói gì.
Bởi vì lúc này, đầu óc bà ta đã trống rỗng.
Lâm Kiều Hân cười hỏi: "Sao cơ ạ? Bác không biết nói gì nữa? Hiện giờ mọi người đã tin chưa?"
Từ giọng điệu của cô có thể dễ dàng nghe ra cô đang rất đắc ý.
Bà cả và bà hai đều cúi gằm mặt.
Lâm Tuấn Minh siết chặt nắm tay, cả người run rẩy.
Nhưng anh ta cũng không nói được một lời.
Khụ khụ!
Lâm Quốc Phong hắng giọng, lên tiếng: "À thì... Thôi được rồi, nếu tập đoàn Lâm Thị vẫn còn thuộc về nhà họ Lâm thì bác yên tâm rồi".
"Các cháu... đi nghỉ ngơi đi".
Lâm Kiều Hân chau mày, nói: "Bác Phong, hai bác gái thua cuộc còn chưa thực hiện cam kết đâu!"
Nếu như công ty không phải của Trương Minh Vũ...
Vậy thì ngày hôm nay, Trương Minh Vũ sẽ phải chịu bao nhiêu uất ức?
Lâm Quốc Phong nghẹn lời.
Bà cả và bà hai đều đỏ bừng mặt.
Xấu hổ chết mất!
Lúc này, Lý Phượng Cầm rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Sắc mặt bà ta trở nên cực kì ngạo nghễ.
Sau đó, Lý Phượng Cầm đứng dậy, kiêu ngạo nói: "Được rồi được rồi, Kiều Hân à, hai bác gái của con cũng có cố ý đâu!"
"Ai mà ngờ được con rể nhà họ Lâm ta lại giỏi giang đến thế!"
"Thôi lần này nể mặt mẹ, bỏ qua đi vậy".
Thái độ đắc ý đến gai mắt!
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Lý Phượng Cầm thay đổi thái độ nhanh như vậy khiến anh rất không thoải mái.
Chỉ một công ty nho nhỏ mà đã chấn động thế này?
Lâm Kiều Hân lại lạnh nhạt nói: "Dựa vào đâu ạ, nếu công ty không phải của Trương Minh Vũ, hai bác ấy liệu có bỏ qua không?"
Cô càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Lý Phượng Cầm ngây người.
Bà ta không ngờ, Lâm Kiều Hân thậm chí còn chẳng thèm nể mặt bà ta nữa...
Bà cả và bà hai xoắn tay, cúi gục đầu.
Lâm Quốc Phong đành nhìn về phía ông cụ Lâm.
Nhưng ông cụ chỉ nhắm chặt mắt, như thể đang ngủ...
Bầu không khí trong phòng lâm vào thế khó xử.
Lâm Kiều Hân lạnh lẽo nhìn thẳng vào đám người nhà của mình.
Bà cả, bà hai xấu hổ đến độ chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui ngay xuống cho rồi.
Đúng lúc này, Trương Minh Vũ đứng ra.
"Thôi bỏ đi Kiều Hân, hai bác gái đây cũng chỉ lo nghĩ cho công ty thôi", anh cười nói.
Vừa nghe đến đó, đám người kia đều giật mình kinh hãi.
Trương Minh Vũ đang nói đỡ cho họ?
Bà cả nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt thoáng chút cảm kích.
Nhưng bà hai lại khác, sắc mặt bà ta càng trở nên âm trầm.
Hôm nay bà ta bị dồn vào thế bí, đến độ phải nhờ vào thằng rác rưởi kia xin giùm cho, thể diện còn đâu nữa?
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, chần chờ: "Nhưng..."
Trương Minh Vũ đưa mắt ra hiệu.
Lâm Kiều Hân thấy thế, cuối cùng vẫn mềm lòng, không nói gì thêm.
Lý Phượng Cầm bĩu môi.
Bà ta xin giùm thì không có tác dụng, vậy mà Trương Minh Vũ chỉ nói một câu đã...
Hừ!
Con ranh chết tiệt này!
Lý Phượng Cầm bất mãn ra mặt.
Lâm Tuấn Minh nhìn tình thế lúc này, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo.
Vốn định hạ nhục đối phương...
Nào ngờ... lại thành giúp Trương Minh Vũ nổi danh!
Mãi đến lúc này, ông cụ Lâm mới từ từ mở mắt.
Con ngươi đùng đục lóe lên một tia sáng.
Ông cụ chậm rãi nói: "Minh Vũ à, gần đây có kế hoạch gì không?"
Hả?
Nghe ông cụ nói thế, mọi người lại ngẩn ra.
Kế hoạch gì mà còn phải hỏi Trương Minh Vũ?
Trương Minh Vũ cười nói: "Sắp tới, Hoa Châu sẽ rất náo nhiệt, hai ngày sau, hẳn là người nhà họ Lâm chỉ có thể hoạt động trong khu vực nhà mình thôi".
Ông cụ Lâm thoáng căng thẳng lên.
Lâm Quốc Long lạnh giọng quát lớn: "Cậu nói cái gì? Bắt nhà chúng tôi chỉ được ở trong khu vực biệt thự?"
"Muốn nhốt chúng tôi ở đây chắc?"
Trương Minh Vũ nhẹ nhàng cười cười, không hề để ý.
Điều này, chỉ có anh và ông cụ Lâm hiểu được thôi.
Sau một hồi lâu, ông cụ Lâm mới nặng nề nói: "Ừ, khi nào bắt đầu, cháu nói cho ông biết một tiếng là được".
Ông cụ dứt lời, đám con cháu lại càng bối rối.
Báo một tiếng?
Từ này...
Ông cụ điên rồi sao?
Trương Minh Vũ cười đáp: "Vâng ạ".
Anh cũng rất bất ngờ.
Dường như ông cụ Lâm hoàn toàn không lo lắng gì cả.
Nhà họ Lâm... vẫn có gì đó rất thần bí...
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.
Họ hoàn toàn không hiểu gì!
Ông cụ Lâm hiền hòa cười nói: "Thôi được rồi, mấy đứa mau đi nghỉ đi thôi, hai ngày này... cháu sẽ bận lắm đấy".
Nói đoạn, đáy mắt ông cụ thoáng lóe một tia thâm sâu.
Trương Minh Vũcười đáp: "Vâng, việc cháu nên làm ạ".
Ông cụ Lâm lặng lẽ gật đầu.
Ông cụ biết Trương Minh Vũ còn có nhiệm vụ của mình, nhưng trong lòng vẫn rất biết ơn.
Lâm Tuấn Minh thấy thế, ánh mắt lại trở nên lạnh buốt.
Lát sau, anh ta mới đứng dậy, cười nói: "Đi thôi, Kiều Hân, để anh đi thu xếp phòng cho em".
Lâm Kiều Hân chẳng để ý đến anh ta, quay đầu nói: "Trương Minh Vũ, chúng ta đi thôi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Lâm Tuấn Minh nhăn mày, can ngăn: "Kiều Hân, đừng vội, đợi lát nữa anh sẽ bố trí chỗ nghỉ cho Trương Minh Vũ sau".
Nói đến đó, khóe miệng anh ta lại nở một nụ cười nhạo báng.
Vợ chồng Lâm Quốc Long cũng cười nhạt.
Có công ty thì sao?
Đến vợ mình cũng chưa được chạm vào đấy thôi!
Nhưng ngay lúc này, Lâm Kiều Hân lại thong thả lên tiếng: "Không cần, em sẽ ngủ chung phòng với anh ấy".
Hả?
Lâm Tuấn Minh ngây người.
Trương Minh Vũ thoáng mỉm cười.
Như thể... Đây đúng là vợ của anh vậy.
Vợ chồng Lâm Quốc Long cũng ngẩn ra.
Hiện giờ... đã công khai ngủ chung với nhau rồi sao?
Lý Phượng Cầm ngập ngừng muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, bà ta vẫn không thể thốt lên thành lời.
Mặc dù đúng là có cái công ty thật, nhưng...
Vẫn còn kém xa đám cậu ấm nhà giàu!
Ông cụ Lâm chậm rãi nói: "Thôi được rồi, nhà này còn nhiều phòng trống mà, cứ để vợ chồng son chúng nó tự chọn đi".
Vợ chồng son...
Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Kiều Hân bất chợt đỏ lên...
Trương Minh Vũ cũng khá mất tự nhiên.
Tuy vẫn rất bất mãn nhưng Lâm Tuấn Minh không dám phản bác.
Lâm Kiều Hân thúc giục: "Chúng ta đi thôi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Hai người nhanh chóng rời khỏi đó.
Phòng khách trước sau vẫn im lìm.
Sau khi ra ngoài, Lâm Kiều Hân không nhịn được nữa, mặt đã ửng đỏ cả lên.
Vợ chồng son gì chứ...
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ cười nói: "Đi chậm chút thôi, tôi sắp theo không kịp rồi".
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới chậm bước lại.
Trương Minh Vũ tiến nhanh tới gần, phát hiện lúc này cả đến cổ Lâm Kiều Hân cũng đã đỏ bừng lên.
Hả?
Trương Minh Vũ ngạc nhiên mở to mắt.
Ngay sau đó, anh nở nụ cười xấu xa...
Cô ấy cũng xấu hổ sao?
Lâm Kiều Hân sải chân bước thẳng về phía biệt thự xa vắng nhất.
Lần trước bọn họ đã ở lại nơi này.
Trương Minh Vũ thấy thế, bất giác nở một nụ cười vui vẻ.
Hai người vào trong biệt thự.
Cảm giác quen thuộc ùa về.
Nơi này do chính tay hai người dọn dẹp sửa sang lại.
Lâm Kiều Hân ngồi xuống sofa.
Trương Minh Vũ xích tới gần, cười hỏi: "Sao vậy? Mặt đỏ lên thế kia, có phải bị cảm rồi không?"
Nói đoạn, ánh mắt anh lóe lên tinh nghịch.
Lâm Kiều Hân bĩu môi, nói: "Đừng nói linh tinh nữa, anh mới bị cảm đó".
Trương Minh Vũ cười cười.
Lâm Kiều Hân phụng phịu bĩu môi.
Mấy từ ‘vợ chồng son’ vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Trương Minh Vũ hơi nhướng mày, hỏi: "Ông nội chỉ nói thật mà thôi, chẳng lẽ chúng ta không phải vợ chồng son hay sao?"
Lâm Kiều Hân lí nhí: "Ai... Ai là vợ chồng son với anh!"
Trương Minh Vũ nhún vai: "Thôi được rồi, hay tôi cứ về nhà đi nhỉ, trai chưa vợ gái chưa chồng ở cùng một phòng thế này không hay lắm..."
Nói đoạn, anh liền đứng lên.
Lâm Kiều Hân sốt ruột quát khẽ: "Không được đi".
Trương Minh Vũ đắc ý cười cười.
Lâm Kiều Hân cũng phát hiện mình vừa trúng kế, bèn vờ hung ác trừng mắt lườm anh một cái.
Cô khoanh tay quay đi hờn dỗi!
Trương Minh Vũ ngồi xuống, cười nói: "Thôi được rồi, không trêu chọc cô nữa, hai ngày tới đây không được an toàn, ngày mai tôi có chuyện cần ra ngoài, cô cứ ở lại nơi này nhé".
Lâm Kiều Hân thả tay xuống, lo lắng hỏi: "Ngày mai... Anh thật sự phải đi sao?"
Trong đôi mắt cô chỉ còn lại lo âu.
Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ không sao đâu".
"Mối thù của cô, nhất định phải báo".
"Dù bọn chúng không bắt cóc cô, tôi cũng không có ý định bỏ qua cho bọn chúng".
Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.
Về lí thì cô hiểu, nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫn không ngừng trỗi dậy.
Cuối cùng, Lâm Kiều Hân không nói gì thêm.
Tuy ngoài trời đã bắt đầu tối lại nhưng giờ giấc còn sớm.
Ngày mai phải bắt đầu rồi.
Trương Minh Vũ muốn tranh thủ thời gian để tập luyện thêm một chút.
Nơi này không có hình nộm.
Nhưng chiêu mà Hàn Quân Ngưng mới dạy cho anh, đến giờ anh còn chưa luyện tập lại.
Trương Minh Vũ quyết định đêm nay tăng tốc luyện tập.
Anh nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi rồi bước ra khỏi biệt thự.
Dưới ngọn đèn đường, đã có khá nhiều côn trùng các loại bay ra.
Trương Minh Vũ đứng dưới đèn, mắt chăm chú nhìn đám côn trùng bay loạn trước mặt.
Có lớn có bé.
Nhìn hồi lâu, Trương Minh Vũ đã phát hiện được đôi chút manh mối.
Những con thiêu thân có thân mình tương đối lớn có tốc độ chậm nhất.
Chọn con đó đi!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, mắt như vụt sáng.
Trong đầu anh đang phát lại những động tác của Hàn Quân Ngưng đêm đó.
Anh theo dõi một con thiêu thân, chọn đúng thời cơ.
Đột ngột ra tay!
Lại chỉ bắt được khoảng không trống rỗng...
Trương Minh Vũ không nản lòng, còn nhiều côn trùng lắm.
Anh tiếp tục ra tay!
Cứ thế, Trương Minh Vũ đứng dưới ánh đèn đường, điên cuồng chộp tay.
Mấy người giúp việc đi ngang qua, thấy thế thì đều kinh ngạc tròn mắt.
Người này... điên rồi à?
Chẳng mấy chốc, trong bóng tối nơi xa xa đã có một đám người xúm xít nhìn về phía này.
Bọn họ chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ.
Trương Minh Vũ lại chẳng hề để ý.
Anh vẫn hết sức tập trung.
Chớp mắt, đã qua một giờ.
Duy trì trạng thái tập trung tinh thần cao độ khiến thân thể anh rơi vào tình trạng mệt mỏi từ lâu.
Đầu anh đã đầy mồ hôi.
Nhưng anh vẫn chưa thành công một lần.
Trên lầu hai của biệt thự, Lâm Kiều Hân tựa người bên bệ cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống.
Ánh mắt cô ngập tràn thương xót.
Cô biết, Trương Minh Vũ đang khổ luyện.
Nhưng cô lại chẳng thể giúp anh được điều gì...
Trương Minh Vũ hoàn toàn không hề hay biết những điều đang xảy ra quanh mình.
Trong ánh mắt anh chỉ có đám thiêu thân đang bay tán loạn.
Anh không tin mình không làm được!
Ngay sau đó, lại một con thiêu thân bay qua.
Trương Minh Vũ phán đoán lộ trình bay, đưa ra dự đoán về vị trí của nó.
Sau đó, anh vươn hai ngón tay, kẹp chặt.
Ngay lập tức, đầu ngón tay anh cảm nhận được một xúc cảm mềm mại.
Đây là...
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Bắt... được rồi!
Thần linh ơi...
Trương Minh Vũ mừng rỡ vô cùng, mắt nhìn chằm chằm vào con thiêu thân đã bị mình bóp bẹp.
Mặc dù thế này hơi bẩn...
Nhưng đây cũng là trái ngọt thành công!
Trương Minh Vũ hưng phấn vung tay múa chân loạn xạ.
Đám người giúp việc đứng xa xa nhìn mà choáng váng.
Người này... chắc không phải điên bình thường thôi đâu...
Một giây sau, Trương Minh Vũ lại tập trung tinh thần.
Đã có kinh nghiệm trước đó, lần tiếp theo thuận lợi hơn nhiều, chỉ mười phút anh đã bắt được con thiêu thân thứ hai.
Tiếp tục!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng.
Lại tăng cường luyện tập, về cơ bản, anh đã có thể bảo đảm bắt được một con thiêu thân trong vòng ba phút.
Không được, vẫn chưa ổn.
Lòng anh càng lúc càng thêm cuồng nhiệt.
Thiêu thân bay sạch rồi, anh bèn đổi một ngọn đèn đường khác.
Sau một giờ, khả năng bắt thiêu thân của anh đã đạt tới trình độ bách phát bách trúng.
Chất lượng coi như nhảy vọt!
Nhưng anh cũng biết, thiêu thân bay tương đối chậm.
Khó khăn nhất vẫn là mấy loài côn trùng bay nhanh như ruồi nhặng gì đó.
Trương Minh Vũ bèn thay đổi mục tiêu.
Lần thứ hai luyện tập hồi lâu lại không thu được kết quả như mong muốn.
Phù!
Trương Minh Vũ thở ra một hơi thật mạnh.
Anh ngẩng đầu nhìn, đêm đã khuya.
Đám người giúp việc quanh đó đều đứng lặng nhìn.
Trương Minh Vũ không tiếp tục tập luyện, đêm nay anh còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức nữa.
Anh trở về biệt thự.
Vào phòng tắm qua một trận, xong xuôi, anh mới về phòng mình.
Đẩy cửa, mở đèn lên.
Trương Minh Vũ phát hiện, trong phòng có người.
Hả?
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Nhưng khi nhìn kĩ lại, anh mới nhận ra đó là Lâm Kiều Hân...
Đã hơn mười một giờ rồi...
Trương Minh Vũ ngạc nhiên hỏi: "Sao cô còn chưa ngủ?"
Lâm Kiều Hân nhoẻn miệng cười, nói: "Không thấy buồn ngủ, chờ anh về ngủ cùng".
Ừm...
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến Trương Minh Vũ đột nhiên xấu hổ vô cùng.
Lời này... sao nghe vào làm người ta mất tự nhiên quá.
Nhưng anh cũng hiểu, hai ngày nay, Lâm Kiều Hân đã bị kích thích rất nhiều.
Ở một mình hẳn sẽ sợ hãi.
Trương Minh Vũ bèn cười bảo: "Sao hả? Tối nay còn định ngủ chung với tôi à?"
Lâm Kiều Hân lườm một cái, nói: "Đúng vậy, anh không đồng ý?"
Trương Minh Vũ cười cười đặc biệt xấu xa: "Đương nhiên vô cùng chào đón, có một người đẹp xuất sắc như cô ngủ cùng thì tuyệt quá còn gì".
Chẳng biết tự bao giờ, hai người đã có thể đùa giỡn với nhau mà không hề kiêng kị.
Lâm Kiều Hân đắc ý: "Biết thế là tốt rồi".
Trương Minh Vũ nhướng mày, hỏi: "Cô yên tâm về tôi thế sao?"
Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt.
Đúng vậy.
Bắt đầu từ bao giờ, mình đã yên tâm về anh đến thế?
Hơn nữa... Mình lại còn dám ngang nhiên ngủ chung một phòng với một người đàn ông?
Suy ngẫm hồi lâu, Lâm Kiều Hân tổng kết được mấy chữ.
Cảm giác an toàn.
Thái độ của cô liền bình thường trở lại, cười cười nói giỡn: "Yên tâm chứ, dù anh có tâm tư xấu ấy thì cũng chẳng có can đảm làm liều".
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười cười, hỏi: "Tâm tư xấu xa gì cơ?"
Nói xong, anh còn cười cười đặc biệt xấu xa.
Lâm Kiều Hân sửng sốt nhìn anh.
Khi cô tỉnh táo lại, lập tức há hốc miệng.
Lâm Kiều Hân hơi chau mày, khẽ quát: "Tâm tư xấu xa gì, anh còn phải hỏi tôi à, tự ngẫm đi!"
Trương Minh Vũ tủm tỉm cười.
Lại còn cáu giận nữa chứ!
Hừ!
Lâm Kiều Hân hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có điều, sắc mặt cô lại đã ửng đỏ.
Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ mãi không tắt được.
Nếu là ngày trước, làm sao dám nói mấy lời cợt nhả đó.
Hiện giờ, quan hệ giữa hai người đã có tiến triển rất lớn.
Nhưng giữa hai người vẫn còn cách một lớp ngăn, không thể bước tới chạm vào.
Một khi lớp ngăn bị chọc thủng, giữa hai người bọn họ sẽ không còn ngăn cách nào nữa.
Trương Minh Vũ cũng hiểu rõ điều đó.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Thôi được rồi, mau đi ngủ đi, sáng mai tôi còn phải dậy sớm đấy".
Dậy sớm...
Lâm Kiều Hân bèn tạm cất những tâm tư chộn rộn vừa rồi, ánh mắt nhìn anh lại thoáng vẻ lo lắng.
"Ừ".
Lát sau, cô mới đáp một tiếng.
Hiện giờ, cô đã không thay đổi được gì.
Chỉ có thể thành tâm cầu khẩn.
Trương Minh Vũ chui vào trong chăn, Lâm Kiều Hân nằm ở nửa bên kia giường.
Mặc dù cũng là chung giường nhưng khoảng cách giữa hai người tối thiểu cũng phải một mét rồi...
Trương Minh Vũ đã rất mệt mỏi.
Anh nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào giấc say.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động đột nhiên kêu vang.
Trương Minh Vũ giật mỉnh tỉnh giấc.
Anh lập tức lấy điện thoại ra, nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia là giọng nói thánh thót mà lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt: "Đến giờ xuất phát rồi".
"Được".
Trương Minh Vũ nhỏ giọng đáp.
Cuộc gọi kết thúc.
Trương Minh Vũ lơ mơ ngồi thẳng người dậy.
Khi anh ngẩng đầu nhìn ra, bên ngoài vẫn đen kịt một màu.
Nghiêng đầu, anh lại thấy Lâm Kiều Hân vẫn yên tĩnh nằm đó.
Khóe miệng anh nhẹ nhàng vẽ một nụ cười tươi.
Nhưng con ngươi lại lóe lên một tia sáng lạnh.
Trương Minh Vũ nhẹ giọng thì thào: "Kiều Hân, chờ tôi, tôi sẽ báo thù cho cô".
Nói đoạn, anh đứng dậy, rời khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Kiều Hân mở mắt.
Đôi mắt cô đã ngấn lệ từ bao giờ.
Cô lẳng lặng nhìn ra cửa hồi lâu mới từ từ nhắm mắt lại.
Một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt trượt ra, rơi xuống.
Trương Minh Vũ không hề hay biết.
Anh giắt súng lục, bước ra khỏi biệt thự.
Nhưng mới đi được vài bước, bỗng có một bóng đen từ trên mái nhà nhảy xuống.
Hả?
Trương Minh Vũ giật mình căng thẳng.
Khi anh định thần nhìn kĩ, mới nhận ra đó là Long Tam.
Bấy giờ anh mới cất bước đi tới.
Long Tam nghiêm nghị nói: "Cậu Minh Vũ, cậu... thật sự muốn tới đó?"
Trương Minh Vũ cười bảo: "Nhất định phải tới, tôi phải nhanh chóng diệt trừ nhà họ Chung và nhà họ Hà, có lẽ lần này là cơ hội duy nhất".
Long Tam nhăn mày, lo lắng nói: "Người của nhà họ Âu Dương cũng tới".
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Gã buộc tóc kia à?
Long Tam nghiêm túc nói: "Để tôi đi theo cậu đi, nơi này có Long Thất canh giữ là đủ rồi".
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người nhà họ Âu Dương sẽ không tới nhà họ Lâm đâu".
Trương Minh Vũ thoáng chần chờ.
Có Long Tam và Long Thất ở đây, anh không cần lo cho người nhà họ Lâm.
Nhưng...
Long Tam lại nói: "Người nhà họ Âu Dương hiện mới chỉ có một đám tới đây, bọn họ cần phải đi trợ giúp nhà họ Chung hoàn thành giao dịch lần này".
"Cho nên nhà họ Lâm tạm thời còn an toàn".
Vừa nói, anh ta vừa lo lắng nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cười bảo: "Được, vậy thì anh đi cùng tôi đi".
Long Tam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ thiết yếu của anh ta là bảo vệ Trương Minh Vũ!
Long Tam lại nói: "Được, vậy cậu với cô Tần cứ xuất phát trước, tôi đi thông báo lại một chút rồi sẽ âm thầm theo sau".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Long Tam nhanh nhẹn lắc mình biến mất.
Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Có Long Tam đi cùng, anh cảm thấy yên tâm hẳn.
Khi ra sân, Tần Minh Nguyệt đã lái xe tới, chờ sẵn ở cửa.
Trương Minh Vũ mở cửa trước, ngồi vào ghế phó lái.
Mặt mày Tần Minh Nguyệt cũng giãn ra, cười bảo: "Tôi còn đang lo anh không đi nữa đấy".
Nói đoạn, cô ta nhấn chân ga.
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Tôi đã nhận lời, sao có thể không đi".
Tần Minh Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Nhân viên dưới tay đều đã thay đổi hết, hơn nữa, dù không thay đổi thì cũng chẳng nhặt được người nào có võ thuật tốt chút".
"Hình như chỉ còn mình anh có thể giúp tôi".
Trương Minh Vũ đắc ý cười nói: "Nói vậy, cô cũng đã thừa nhận võ thuật của tôi không tệ lắm, đúng không?"
Lần đầu tiên được người khác khen ngợi, Trương Minh Vũ vô cùng hài lòng.
Tần Minh Nguyệt tức giận lườm anh một cái.
Xe lao băng băng trên đường.
Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua, bấy giờ mới phát hiện, lúc này mới hơn hai giờ.
Thảo nào vẫn buồn ngủ thế...
Chẳng bao lâu sau, xe đã tới khu vực gần cảng Hoa Châu.
Hai người xuống xe.
Tần Minh Nguyệt rút súng lục, nói: "Anh đi theo tôi, lát nữa bọn họ sẽ tới đấy".
"Địa điểm giao dịch là nhà kho số 1.15".
"Hiện giờ trong đó chắc chắn đã có người".
"Chúng ta phải tìm cách tới gần bên đó thì mới có thể theo dõi hành vi của bọn chúng".
Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu, cũng rút súng ra.
Xung quanh tối đen như mực.
Chỉ có vị trí cửa ra vào bến cảng Hoa Châu có mấy ngọn đèn đường le lói.
Tần Minh Nguyệt quay đầu, nghiêm nghị dặn dò: "Nhất định phải cẩn thận, nếu tình hình nguy cấp, anh cứ việc trốn ngay".
Trương Minh Vũ cười nói: "Chạy trốn á? Hơi khó đấy, tôi còn chưa học được thói vứt bỏ đồng đội đâu".
Dứt lời, anh mở chốt lên đạn, cất bước đi trước.
Tần Minh Nguyệt nhướng mày nhìn theo, miệng nở nụ cười.
Hai người nhanh nhẹn áp sát bến cảng Hoa Châu.
Bên trái là dãy nhà kho, bên phải cũng vậy.
Nhà kho số 1.15 nằm ở dãy bên trái.
Hai người vọt tới, áp sát nhà kho.
Xung quanh tối đen như mực, hai người chỉ có thể nương theo ánh sáng yếu ớt từ nơi xa xa hắt lại, thận trọng lần từng bước.
Khu vực này không có bất cứ tiếng động nào.
Cả một vùng tối đen, những nhà kho liên tiếp xếp hàng, trông cực kì âm trầm.
Tần Minh Nguyệt lấy ra một cây đèn pin chuyên dụng.
Bật lên, liếc số nhà kho.
1.27!
Tần Minh Nguyệt tắt đèn pin, nói: "Bên kia, đi!"
Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu.
Hai người nhanh nhẹn vọt ra xa.
Trương Minh Vũ vừa định tiến tới, Tần Minh Nguyệt đã vội vã vươn tay lôi anh về.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Tần Minh Nguyệt chỉ chỉ lên đỉnh nhà kho trước mặt.
Trương Minh Vũ thăm dò nhìn về phía đó, phát hiện bên trên có hai đốm đỏ.
Camera giám sát?
Anh giật mình căng thẳng.
May mà... camera không chiếu về phía anh.
Tần Minh Nguyệt hạ giọng nói khẽ: "Đi theo tôi!"
Nói đoạn, cô ta cất bước nhích tới gần.
Nhà kho này chính là nhà kho số 1.15.
Hai người nhanh nhẹn áp sát tường nhà kho.
Tần Minh Nguyệt dán lỗ tai lên tường, thận trọng lắng nghe.
Trương Minh Vũ bắt đầu khẩn trương lên.
Chỉ lát sau, Tần Minh Nguyệt nhè nhẹ lắc đầu.
Vậy có nghĩa là bên trong không có động tĩnh gì.
Không có người?
Trương Minh Vũ nhăn mày, lòng chợt nảy sinh đôi chút hoài nghi.
Tần Minh Nguyệt chỉ chỉ lên đỉnh.
Trương Minh Vũ gật đầu.
Hai người đi vòng quanh tường, nhanh chóng tìm được một cây thang để trèo lên nóc.
Trương Minh Vũ leo lên cây thang.
Tần Minh Nguyệt bám sát theo sau.
Khi lên tới nơi, hai người thận trọng di chuyển từng bước.
Nhưng... trước sau vẫn không thấy bất kì động tĩnh nào.
Hai người cẩn thận di chuyển, tìm kiếm vị trí thích hợp.
Họ mau chóng tìm được vị trí lỗ thông hơi.
Nấp ở chỗ này có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Từng luồng không khí đầy mùi tanh từ lỗ thông hơi thoát ra, ập vào mặt hai người.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhẹ.
Vị trí này ổn đấy.
Nhưng bên trong... sao vẫn chưa có chuyện gì nhỉ?
Theo lí mà nói, lúc này nên có người rồi mới phải...
Ngay khi họ đang hoang mang thắc mắc, bỗng có một cột sáng từ bên dưới lỗ thông hơi bắn lên.
Trương Minh Vũ kinh hãi giật mình!
Người Trương Minh Vũ rụt người về sau theo phản xạ!
Trùng hợp lúc đó Tần Minh Nguyệt cũng kéo anh lại.
Suỵt!
Cô ta ra dấu im lặng.
Tim Trương Minh Vũ đập liên hồi.
Không ngờ có người ở đây!
May mà người bên trong không phát hiện ra anh.
Một lát sau, tiếng xì xầm bàn tán truyền vọng ra từ trong phòng: "Sao tôi nghe có tiếng gì ấy nhỉ?"
Một giọng khác vang lên: "Tôi có nghe gì đâu, làm gì có ai vào được đây".
Người đầu tiên thì thầm một cách khó chịu: "Mấy người đó đi giao dịch, bỏ chúng ta ở lại cái phòng tanh thấy gớm này! Nếu được ở trên tàu thì hay biết mấy!"
Người thứ hai cũng tỏ ra hâm mộ: "Phải đấy, giờ chắc họ lên tàu rồi nhỉ? Tôi cũng muốn đi..."
Giọng ngày càng nhỏ.
Dễ thấy hai người nọ đã đi.
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt cùng nhíu mày.
Tàu?
Còn giao dịch trên tàu nữa à?
Tần Minh Nguyệt nói nhỏ: "Không ổn rồi, chắc chắn họ nhận ra hai người kia đã bị bắt nên đổi địa điểm giao dịch!"
Trương Minh Vũ cau mày hỏi: "Vậy giờ chúng ta nên làm gì?"
Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, nói lớn: "Rút lui!"
Nói xong, hai người xuống nhà kho.
Chẳng mấy chốc họ đã đến một nơi khá vắng vẻ.
Tần Minh Nguyệt lấy điện thoại ra gọi.
Không lâu sau, cô ta lạnh lùng lên tiếng: "Mau điều tra xem gần cảng Hoa Châu còn tàu nào không cho tôi!"
Phút chốc, người ở đầu dây bên kia điện thoại đáp lại: "Có, 3 giờ 30 phút sáng nay có một chiếc tàu sẽ khởi hành từ bến số 3 cảng Hoa Châu".
Tần Minh Nguyệt cúp máy, một tia sáng xẹt qua trong mắt.
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Bến số 3?"
Nét mặt Tần Minh Nguyệt trở nên nặng nề: "Còn có 15 phút thôi, chúng ta phải nhanh lên!"
Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh.
Hai người nhanh chóng ngồi vào xe.
Tần Minh Nguyệt khởi động xe rồi lái như bay tới bến số 3.
Trên đường đi, Trương Minh Vũ nhắn tin cho Long Tam.
Nhưng anh không biết liệu Long Tam có đến kịp được không.
Một lúc sau, xe dừng lại.
Bến số 3 đã lên đèn, sáng rỡ lên trông thấy.
Họ nhìn thấy một con tàu đang đậu bên bờ ở đằng xa!
Rất nhiều hành khách đang lên tàu!
Tần Minh Nguyệt vội vàng nói: "Đi mau!"
Trương Minh Vũ gật đầu chắc nịch.
Hai người nhanh chóng lại gần chiếc tàu trong âm thầm.
Tu… tu… tu
Nhưng họ đang chạy thì tiếng còi bỗng phát ra từ con tàu!
Hàng lông mày rậm của Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, vẻ nôn nóng hiện lên trong đôi mắt đẹp của cô ta.
Trương Minh Vũ cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Dù chạy đến nơi thì họ lên tàu bằng cách nào đây?
Bảo vệ đang nhìn kìa...
Lúc ngẩng đầu nhìn lại lần nữa, họ nhận ra lối lên tàu đã bị đóng!
Tần Minh Nguyệt cắn chặt răng, xông lên thật nhanh!
Trương Minh Vũ bám theo sát sao.
Nhưng khi hai người chạy tới mé nước thì tàu đã bắt đầu chạy rồi!
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt đầy sốt ruột.
Trương Minh Vũ thở hồng hộc.
Quanh đây chỉ còn mỗi con tàu này, nếu bỏ lỡ...
Tần Minh Nguyệt nghiến răng hỏi: "Biết bơi không?"
Trương Minh Vũ gật đầu.
Anh biết bơi từ nhỏ rồi.
Nhưng nơi anh hay bơi toàn là hồ dưới chân núi, còn đây lại là biển...
Tần Minh Nguyệt mừng rỡ reo len: "Tốt quá, chúng ta bơi qua thôi!"
Khóe môi Trương Minh Vũ giật giật.
Bơi qua ấy hả?
Trong chốc lát, Tần Minh Nguyệt lao thẳng tới bờ biển.
Cơ thể mềm mại của cô ta nhảy lên!
Trời...
Trương Minh Vũ ngỡ ngàng.
Nhưng Tần Minh Nguyệt đã nhảy xuống biển rồi.
Hây dà.
Trương Minh Vũ thầm thở dài, đành nhảy xuống theo.
Anh nhảy một phát, rơi ùm vào trong nước.
Cảm giác lạnh lẽo tức khắc ập tới.
Tuy ánh đèn không sáng mấy nhưng vậy đã đủ rồi.
Trương Minh Vũ nhanh chóng di chuyển.
May thay, tàu mới bắt đầu khởi hành nên đi rất chậm.
Trương Minh Vũ bơi được một lúc thì hết hồi hộp.
Bơi ở đây không khác bơi trong hồ lắm, chỉ khác mỗi biển có sức nước cao hơn thôi.
Tần Minh Nguyệt cũng đang bơi với tốc độ rất nhanh!
Rất nhanh hai người đã bơi tới phía dưới con tàu.
Nhưng vấn đề thế là...
Làm sao lên tàu?
Tần Minh Nguyệt bơi thoăn thoắt tìm kiếm nhưng tìm cả buổi vẫn không thấy thang để đi lên!
"Không có thang à!", cô ta hốt hoảng thét.
Trương Minh Vũ lắc đầu trong bất lực.
Tàu bắt đầu tăng tốc.
Hai người chia ra đuổi theo nhưng vẫn chưa tìm ra giải pháp!
Trong lòng Tần Minh Nguyệt chán nản tột cùng.
Trương Minh Vũ cũng mệt mỏi thở hắt ra.
Lần này mà bỏ lỡ thì không biết lúc nào mới có cơ hội...
Quan trọng nhất là... không thể báo thù!
Tu… tu!
Tiếng còi lại vang lên.
Tần Minh Nguyệt hoàn toàn tuyệt vọng.
Tàu sắp tăng tốc rồi...
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng loạt soạt truyền đến từ phía trên.
Ơ?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Anh ngẩng đầu, thấy một bóng đen đang rơi xuống.
Đây là...
Ánh mắt hai người đều hoang mang.
Ùng!
Lát sau, bóng đen rơi xuống làm nước bắn lên tung tóe.
Tần Minh Nguyệt ngạc nhiên thốt: "Dây thừng?"
Trương Minh Vũ cũng ngẩn ra.
Lại ngẩng đầu lên xem, phía trên tối mịt, không thấy được gì cả!
Là ai ném đây?
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt quay sang nhìn nhau, ai cũng thấy vẻ mông lung trong mắt đối phương.
Hai người lại nhìn chằm chằm bên trên, một lát sau vẫn không thấy có động tĩnh gì!
Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, quyết định: "Lên thôi!"
Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý.
Tần Minh Nguyệt tóm lấy dây thừng rồi kiểm tra.
Sau khi chắc chắn không có gì khác thường, cô ta mới leo lên.
Trương Minh Vũ cũng theo sau.
Hai người trèo trên dây thừng được một lát thì tàu tăng tốc độ.
Phút chốc, họ đã leo đến nơi.
Dây thừng được trói vào lan can ở mũi tàu.
Tần Minh Nguyệt nhảy vào với một tay cầm súng.
Cô ta cẩn thận quan sát bốn phía, không thấy có gì lạ.
Lúc này Trương Minh Vũ cũng đã nhảy vào.
Đây là đuôi tàu nên rất yên tĩnh.
Tần Minh Nguyệt thấp giọng ra lệnh: "Đi thôi!"
Nói xong, cô ta đi về phía đầu tàu.
Trương Minh Vũ đi theo sau lưng cô ta.
Ở mạn thuyền có một lối đi khá hẹp, bên trái là phòng, bên phải là lan can.
Họ đi được vài bước thì một luồng sáng soi tới.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tần Minh Nguyệt mở cửa sổ bên cạnh ra rồi nhảy vào trong!
Trương Minh Vũ cũng làm theo.
Trong phòng tối đen như mực.
Hai người ngồi xổm dưới cửa sổ và lặng lẽ chờ đợi.
Không lâu sau, tiếng bước chân tới gần.
"Báo cáo đội trưởng, đuôi tàu bình thường", đây là một giọng nam.
Tiếng trong bộ đàm truyền đến: "Biết rồi".
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân đã xa dần.
Hai người đồng thời thở phào.
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên yên ắng lạ thường.
Tần Minh Nguyệt lấy đèn pin ra, lau cho hết nước rồi bật đèn pin lên.
Một luồng sáng chậm rãi qua lại trong phòng.
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới phát hiện đây là nơi đặt hành lý.
Đủ kích thước khác nhau, nhiều không đếm xuể.
Tần Minh Nguyệt nghiêm túc bảo: "Chúng ta tìm một bộ quần áo thay vào rồi đi tìm họ".
Trương Minh Vũ gật đầu ngay tắp lự.
Không còn nhiều thời gian nữa.
Hai người bắt đầu lục lọi đống hành lý.
Không lâu sau, Trương Minh Vũ tìm được một bộ vest đen.
Tần Minh Nguyệt cũng tìm được một bộ đồ mặc trong nhà.
Nhưng... thay kiểu gì?
Trương Minh Vũ bối rối đề nghị: "Hay là... tôi ra ngoài, còn cô thay trước?"
Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh, nói với vẻ không vui: "Tôi còn chưa nói gì, anh xấu hổ gì chứ".
"Thay ở đây luôn!"
Chương 384: Thay ở đây luôn sao?
Hả?
Trương Minh Vũ ngây ngẩn cả người.
Sao Tần Minh Nguyệt nói vậy làm anh thấy mình mới là phụ nữ ấy nhỉ...
Chưa chờ anh kịp nghĩ nhiều thì tiếng sột soạt đã từ phía trước truyền tới.
Thay đồ ở đây thật kìa...
Mặc dù tối mịt nhưng Trương Minh Vũ vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dáng hình xinh đẹp ấy...
Anh lắc đầu, ngồi dưới đất thay đồ.
Không lâu sau, Trương Minh Vũ đã thay xong bộ đồ vest.
Đồ rất vừa người.
Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Đi thôi!"
Dứt lời, cô ta nhảy ra khỏi cửa sổ.
Trương Minh Vũ giắt súng ở bên hông rồi nhanh chóng theo sau.
Sau khi ra ngoài, hai người không phát hiện có gì khác thường.
Tần Minh Nguyệt sải đôi chân dài tiến về cuối hành lang.
Trương Minh Vũ lặng lẽ đi theo sau lưng cô ta.
Không hiểu sao trong lòng anh thấy thật hồi hộp.
Còn khoảng một trăm mét nữa là đi hết hành lang.
Bên kia đèn sáng choang.
Bên trái là dãy các căn phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh huyên náo vọng ra ngoài.
Phù!
Trương Minh Vũ cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi được hơn bảy mươi mét.
Ánh đèn yếu ớt chiếu đến.
Chỉ còn cách cuối hành lang hai, ba mươi mét nữa thôi!
Tần Minh Nguyệt cũng bắt đầu căng thẳng.
Chốc lát hai người đã đi thêm được mười mét!
Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười.
Sắp ra ngoài rồi đúng không?
Nhưng đúng lúc đó, một luồng sáng từ đèn pin cầm tay bỗng rọi tới!
Ơ?
Trương Minh Vũ giật mình!
Tần Minh Nguyệt hơi nhíu mày, nghiêng đầu dáo dác tìm kiếm nhưng gần đây chẳng có lấy một khung cửa sổ nào!
Gần nhất cũng cách đây hơn mười mét!
Muốn qua đó cũng không còn kịp nữa!
Bước chân đã rất gần!
Giây lát sau, một bàn chân bước đến ngay tại ngã rẽ.
Dưới tình thế cấp bách Tần Minh Nguyệt dựa người vào bức tường đằng sau.
Cô ta kéo Trương Minh Vũ về phía mình thật mạnh.
Anh hoang mang chẳng hiểu gì, bỗng nhiên bị Tần Minh Nguyệt kéo đến trước mặt.
Làm gì thế?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Thế rồi Tần Minh Nguyệt giơ cánh tay Trương Minh Vũ khoác lên vai mình.
Đúng lúc đó, một bóng người đi ra!
Cô ta khẽ cắn răng.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, cô ta không còn cách nào khác!
Tần Minh Nguyệt đưa tay vòng qua cổ Trương Minh Vũ.
Rồi cô ta dùng sức kéo xuống!
Anh bị Tần Minh Nguyệt ôm chầm lấy!
Dưới ngọn đèn nhàn nhạt, Trương Minh Vũ thấy rõ gương mặt sắc sảo của Tần Minh Nguyệt tiến sát mình thật nhanh.
Anh đứng sững như trời trồng.
Và rồi, anh cảm nhận được sự mềm mại nơi đôi môi...
Môi anh đã in trên khuôn mặt diễm lệ của Tần Minh Nguyệt!
Mềm quá...
Đây là cảm giác duy nhất trong đầu Trương Minh Vũ lúc này.
Tần Minh Nguyệt dúi dầu vào cổ anh thật sâu.
Hai tay cô ta thì sờ soạng lưng anh.
Hệt như đang chìm đắm trong cuộc ân ái cháy bỏng!
Rất nhanh, đèn pin soi tới!
"Ai ở đó đấy!"
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Không ngờ là tuần tra viên đi ngang qua lúc nãy!
Trương Minh Vũ lấy lại bình tĩnh.
Tần Minh Nguyệt dừng động tác, cất tiếng quát: "Khùng hả! Rọi đèn vào bọn tôi làm gì, còn chưa chịu đi chỗ khác!"
Tuần tra viên tập trung nhìn kỹ, tức khắc cạn lời!
Không ngờ người ta đang mặn nồng với nhau...
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi đi ngay..."
Nói xong, tuần tra viên hối hả quay trở về.
Phù!
Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cơ thể vừa thả lỏng thì gương mặt xinh đẹp lại kề sát môi Trương Minh Vũ...
Tần Minh Nguyệt ngẩn người, vội vàng tránh sang một bên.
Trương Minh Vũ cực kỳ bối rối.
Cô ta tỏ ra khó chịu: "Tự nhiên cho anh hết hôn rồi ôm! Hừ!"
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Hơi mặn đó nha".
Tần Minh Nguyệt lườm nguýt anh thật hung dữ rồi đi nhanh.
Trương Minh Vũ mau chóng đi theo.
Nhưng sự việc lúc nãy cũng làm anh có một cái nhìn mới về cô ta.
Công nhận cô ta phản ứng rất nhanh...
Phút chốc, hai người ra khỏi hành lang.
Tên bảo vệ nọ cúi đầu đứng một bên với vẻ mặt lúng túng.
"Hừ!"
Tần Minh Nguyệt hừ lạnh rồi sải bước đi thẳng.
Trương Minh Vũ tiếp theo theo sát cô ta.
Cứ như thế, hai người lẫn vào đám đông một cách đường hoàng.
Trương Minh Vũ lặng lẽ quét nhìn xung quanh một vòng.
Ở đây đông như mắc cửi, ai nấy đều nô nức di chuyển về phía mũi tàu.
Vừa lên tàu mà, ai cũng muốn ngắm nhìn cảnh biển.
Chỉ có Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt là lội ngược dòng, tiến về đại sảnh ở chính giữa.
Chen lấn cả buổi, cuối cùng bọn họ cũng dứt khỏi đám đông.
Trương Minh Vũ liếc nhìn bốn phía.
Trên tàu có đủ các loại tiện nghi.
Trước tiên là khu ẩm thực, đối diện là sòng bạc.
Vào trong là khu vui chơi các loại.
Trong cùng chính là khu nghỉ ngơi!
Tần Minh Nguyệt nói với giọng nghiêm túc: "Trong này có khu nghỉ ngơi là tương đối riêng tư, nếu bọn họ ở đây thì chắc chắn là ở trong đó".
Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý, không nói gì.
Nhưng đến lúc này, họ vẫn chưa biết rốt cuộc bọn Chung Tử Kính có ở đây hay không!
Ai đã ném dây thừng xuống?
Trong lòng Trương Minh Vũ đầy hoang mang.
Hai người nhanh chóng đến cửa vào của khu nghỉ ngơi.
Hàng lông mày rậm của Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, cô ta lên tiếng: "Chúng ta phải tranh thủ thời gian".
Trương Minh Vũ tỏ ra bất lực: "Nhiều phòng thế này..."
Tìm từng phòng có khi tìm tới sáng quá.
Cô ta nghiêm mặt: "Nhất định bọn chúng sẽ đặt phòng hạng sang, chúng ta qua đó tìm đi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Không lâu sau, hai người đi đến khu hạng sang ở trong cùng.
Vì mới lên tàu nên cơ bản ai cũng ra ngoài.
Hai người hầu như chẳng gặp ai trong khu nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến dãy phòng cao cấp.
Nhưng khu cao cấp thì có đến hơn mười phòng...
Trương Minh Vũ nhíu mày đề xuất: "Chúng ta bắt đầu tìm từ phòng trong cùng đi".
Tần Minh Nguyệt đồng ý.
Hai người tiếp tục đi tới, chỗ này còn yên tĩnh hơn ở ngoài.
Giây lát sau, hai người đi tới cuối hành lang!
Hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Tần Minh Nguyệt hối hả phất tay.
Trương Minh Vũ thấp thỏm kề sát tường.
Anh thò đầu ra nhìn, bấy giờ mới phát hiện ra hai vệ sĩ đang đứng canh gác ở cửa phòng trong cùng!
Tần Minh Nguyệt hơi chau mày.
Anh mỉm cười, nói nhỏ: "Cuối cùng cũng tìm được!"
Vẻ mờ mịt hiện ra trong mắt, Tần Minh Nguyệt hỏi: "Sao anh biết?"
Trương Minh Vũ cười đắc ý: "Cô nhìn kỹ lại xem, hai tên vệ sĩ mặc đồ khác nhau".
Tần Minh Nguyệt liếc nhìn.
Đúng là khác thật.
Nhưng thế thì nói lên điều gì?
Anh vui vẻ giải thích: "Mặc đồ khác nhau chứng tỏ không cùng một chủ".
"Chắc không trùng hợp đến nỗi còn có hai người tai to mặt lớn khác đang đàm phán với nhau trên con tàu này chứ?"
Vừa nghe thấy lời này, một tia sáng hiện lên trong mắt Tần Minh Nguyệt.
Phải rồi!
Cô ta thấp giọng nói: "Anh cũng có đầu óc đấy!"
Trương Minh Vũ tức tối trừng mắt nhìn cô ta.
Nhưng vấn đề là...
Phòng chỉ có một cửa vào.
Họ phải lấy chứng cứ.
Lấy bằng cách nào đây?
Tần Minh Nguyệt quan sát xung quanh, bảo: "Có vẻ họ đang thảo luận rồi, chúng ta phải mau vào trong thôi".
Đương nhiên Trương Minh Vũ biết điều đó.
Nhưng nếu vào ngay lúc này...
Giữa lúc đó, tiếng giày cao gót bỗng vang lên từ phía sau.
Hai người ngạc nhiên.
Họ quay đầu, thấy một nhân viên phục vụ đang mang rượu tới.
Mắt Tần Minh Nguyệt tức khắc sáng ngời!
"Anh cản cô ấy lại, tôi mở cửa, mang cô ấy vào phòng!"
Dứt lời, cô ta bắt đầu mở khóa.
Trương Minh Vũ ngây ra như phỗng.
Cản cô ấy lại?
Sau một lúc chần chừ, anh quyết định vẫn chạy qua.
Phải cho Tần Minh Nguyệt thời gian mở khóa!
Trương Minh Vũ hùng hồn tiến thẳng về phía cô phục vụ.
Cô phục vụ hoảng sợ giật mình.
Nét mặt cô ấy đầy cảnh giác.
Mắt thì nhìn lưng quần anh chằm chằm.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Gì thế này?
Chương 386: Lại thay đồ?
Trương Minh Vũ mờ mịt cúi đầu.
Ngay sau đó, mặt anh đỏ rần!
Lúc thay quần do quá gấp nên quên đóng khóa kéo!
Trời má ơi!
Trương Minh Vũ hết cả hồn!
Anh vội vàng xoay người đóng khóa kéo lại.
Động tác hốt hoảng này làm nhân viên phục vụ thả lỏng không ít, cô ấy che miệng cười khẽ.
Trương Minh Vũ gãi đầu.
Nhân viên phục vụ cười khách sáo, nói: "Quý khách cần giúp gì không ạ?"
Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "À… Cô này… Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
Cô phục vụ kính cẩn đáp lại: "Thưa quý khách, mỗi phòng trên tàu chúng tôi đều có nhà vệ sinh ạ".
Não Trương Minh Vũ nhanh chóng hoạt động.
Nhưng vào lúc này, âm thanh thanh thúy vang lên.
Cạch!
Cửa mở!
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Nhanh thế?
Anh nhếch miệng cười nói: "À… làm phiền cô tìm giúp tôi được không? Tôi tìm không thấy".
Nhân viên phục vụ cười đáp: "Được chứ, xin quý khách dẫn đường".
Trương Minh Vũ quay người và đi về hướng căn phòng đã mở.
Không có thẻ phòng, bên trong một màu đen kịt.
Trương Minh Vũ đi thẳng vào trong.
Nhân viên phục vụ theo sát phía sau, hỏi: "Thưa quý khách, thẻ phòng của anh…"
Rầm!
Không đợi cô ấy nói xong thì một tiếng động nặng nề vang lên!
Tần Minh Nguyệt dùng cổ tay đập vào cổ nhân viên phục vụ.
Thân thể cô phục vụ mềm nhũn, ngã xuống.
Tần Minh Nguyệt vội vàng đỡ cô ấy lại.
Trương Minh Vũ thì nhận lấy khay rượu trong tay cô ta.
"Nhanh nhanh nhanh".
Trương Minh Vũ đóng cửa lại, lo lắng nói.
Tần Minh Nguyệt đặt nhân viên phục vụ lên giường.
Anh mở đèn pin lên.
Trương Minh Vũ cầm đèn pin chiếu lên người nhân viên phục vụ.
Tần Minh Nguyệt đã bắt đầu cởi quần áo của cô ấy.
Trương Minh Vũ cảm thấy cực kỳ bối rối.
Quần áo của cô ấy nhanh chóng được cởi ra.
Tần Minh Nguyệt bắt đầu cởi cúc váy của mình không chút do dự!
Trương Minh Vũ nhìn mà hoa mắt.
Sao cô ta tự nhiên thế?
Rất nhanh vai của cô ta lộ ra.
Tần Minh Nguyệt khẽ kêu lên: "Đừng có nhìn!"
Trương Minh Vũ nhanh chóng quay đèn pin tới bên cạnh, lúng túng không thôi.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy trời…
Tiếng sột soạt nhanh chóng vang lên.
Chẳng hiểu sao trong lòng Trương Minh Vũ cứ thấy quái lạ.
Giọng nói lo lắng của Tần Minh Nguyệt lập tức vang lên: “Trương Minh Vũ, anh…”
Theo bản năng Trương Minh Vũ quay người.
Đèn pin chiếu thẳng vào người Tần Minh Nguyệt.
Động tác mặc quần áo của cô ta cứng đờ.
Trương Minh Vũ cũng đứng sững như trời trồng!
Cô ta chưa… thay xong à?
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn, trong đầu trống rỗng!
Tần Minh Nguyệt khẽ la lên: "Xoay qua chỗ khác đi chứ!"
Trương Minh Vũ giật nảy mình!
Anh vội vàng xoay người!
Âm thanh sột soạt lại vang lên.
Trương Minh Vũ tức giận lầm bầm: "Cô chưa thay xong thì gọi tôi làm gì, hai chúng ta xem như hòa nhau!"
Hòa nhau?
Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Anh đang nói chuyện hôn mặt vừa rồi đấy à?
Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh thật dữ dằn.
Nhưng bây giờ cô ta không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Nhiệm vụ quan trọng hơn!
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng thay xong quần áo, lại lên tiếng: “Trương Minh Vũ, lát nữa tôi sẽ để máy ghi âm ở trong khay”.
“Anh chờ ở bên ngoài, sẵn sàng hành động!”
Trương Minh Vũ gật đầu cái rụp: “Được!”
Phần của Tần Minh Nguyệt mới là điều quan trọng hơn.
Cô ta nhanh chóng sửa soạn xong.
Sau đó cô ta dán máy ghi âm vào dưới khay.
“Tôi đi đây”.
Tần Minh Nguyệt đeo khẩu trang lên, cầm lấy khay và nhỏ giọng nói.
Trương Minh Vũ gật đầu trả lời: “Cẩn thận chút”.
Tần Minh Nguyệt không do dự nữa, quay người đi ra khỏi phòng.
Phù!
Trương Minh Vũ thở ra một hơi, đè cảm giác hồi hộp trong lòng xuống.
Anh không khỏi căng thẳng!
Dù sao đây là lần đầu anh trải qua chuyện như thế này.
Trương Minh Vũ đưa tay chiếu đèn pin lên người nhân viên phục vụ, nói với giọng chán nản: "Uất ức cho cô rồi, nếu thành công thì coi như cô lập được công lớn".
Anh nói xong, quay người ra khỏi phòng.
Trương Minh Vũ vừa đi vừa dựa sát lưng vào tường.
Anh chăm chú nhìn lại, thấy Tần Minh Nguyệt chạy tới cửa phòng.
Hai tên vệ sĩ chỉ liếc nhìn cô ta rồi mở cửa.
Tần Minh Nguyệt đi vào.
Phù!
Trương Minh Vũ nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng trong lòng anh vẫn thấy căng thẳng như trước.
Tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Không lâu sau, cửa đã mở ra.
Tần Minh Nguyệt đi ra!
Trương Minh Vũ mở to hai mắt, trong lòng vui mừng cực kỳ!
Cô ta đã ra khỏi phòng.
Nói cách khác kế hoạch đã thành công!
Trương Minh Vũ mở cửa đi vào.
Tần Minh Nguyệt cũng bước nhanh đến!
Đóng cửa.
Trương Minh Vũ kích động hỏi: “Sao rồi? Tới kịp không?”
Tần Minh Nguyệt cũng phấn khởi trả lời: “Kịp, hình như bọn họ vẫn chưa bắt đầu, chúng ta chỉ việc chờ thôi!"
Trương Minh Vũ lập tức trừng to mắt!
Nếu họ thành công.
Nhà họ Hà sẽ hoàn toàn sụp đổ!
Tất nhiên nhà họ Chung cũng sẽ tổn thất nặng nề!
Mọi chuyện xem như sẽ thuận lợi hơn!
Trương Minh Vũ hào hứng xoa hai tay với nhau, khóe miệng không kìm được lộ ra ý cười.
Tần Minh Nguyệt đắc ý nói: “May mà chúng ta tới kịp!”
“Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa đều ở đó, tôi không biết người giao dịch cùng bọn họ là ai, xem ra… không phải người trong nước chúng ta”.
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ sững sờ.
Hà Gia Hoa cũng ở đó?
Đối tượng giao dịch còn là người ngoại quốc?
Nhưng Trương Minh Vũ nhanh chóng bình thường trở lại.
Giao dịch với ai cũng không liên quan đến anh.
Chỉ cần anh có thể hạ bệ nhà họ Chung và nhà họ Hà thì xem như đại công cáo thành!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười một tiếng, tâm trạng bắt đầu hứng khởi.
Đáng tiếc, ở đây bọn họ cũng không có thiết bị nghe lén nào.
Đành chờ đợi kết quả ghi âm thôi.
Trong phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Hai người đều cực kỳ hồi hộp.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài rốt cuộc vang lên tiếng bước chân!
Hai người lập tức vực dậy tinh thần!
Hai người vội vàng vọt tới cửa ra vào mà không hề do dự!
Họ lẳng lặng quan sát qua mắt mèo.
Ngay sau đó, một đoàn người đi ra từ cửa phòng!
Mỗi người đều cười cười nói nói, không có bất kỳ khác thường nào!
Xong rồi!
Trương Minh Vũ mở to hai mắt, trong lòng vô cùng phấn khởi!
Khóe miệng Tần Minh Nguyệt cũng lộ ra ý cười.
Chẳng mấy chốc những người kia đã đi xa.
Tần Minh Nguyệt thẳng tay mở cửa phòng và đi ra ngoài!
Sau khi chắc chắn không có ai, cô ta lập tức chạy tới cửa căn phòng sang trọng.
Tần Minh Nguyệt nghiêng tai lắng nghe, bên trong không có bất cứ động tĩnh gì!
Trương Minh Vũ thúc giục: "Mở cửa nhanh lên!"
Tần Minh Nguyệt nhẹ gật đầu.
Cô ta nhanh chóng lấy vài công cụ ra rồi bắt đầu mò mẫm.
Không lâu sau, cửa được mở ra!
Trương Minh Vũ nhìn mà trợn mắt há mồm.
Đây là cửa chống trộm đó!
Tần Minh Nguyệt lo lắng lên tiếng: "Đi mau!"
Dứt lời, cô ta lập tức vọt vào.
Đèn trong phòng được bật lên.
Khay vẫn còn ở đây!
Tần Minh Nguyệt xốc vải trong khay lên.
Rồi cô ta lấy một cái máy ghi âm lớn bằng ngón tay ra.
Tâm trạng Trương Minh Vũ vô cùng phấn chấn!
Thế là ổn rồi!
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng lục soát căn phòng.
Cô ta muốn nhìn xem còn có chứng cứ nào khác hay không.
Nhưng không thu hoạch được gì.
Trương Minh Vũ hối: “Thôi kệ, chúng ta đi nhanh thôi”.
Tần Minh Nguyệt nặng nề gật đầu.
Hai người ra khỏi phòng.
Hiện giờ họ đã lấy được máy ghi âm, đối thoại của những người kia cũng đã có.
Đây chính là chứng cứ!
Sau đó họ sẽ lấy video giám sát trên tàu.
Thế thì, bằng chứng như núi!
Rất nhanh hai người đã tới cửa.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu gào vang lên đầy hốt hoảng: “Có ai không! Trên tàu có biến thái!”
"Người đâu hết cả rồi! Lấy bộ quần áo cho tôi!"
Trương Minh Vũ nghe vậy con ngươi bỗng nhiên thít chặt!
Giọng này… Rõ ràng là của nữ nhân viên phục vụ kia!
Chuyện này…
Chân mày Tần Minh Nguyệt cau lại, cô ta quát khẽ: “Đi mau!”
Hai người đóng cửa phòng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhưng vừa lúc đó, một đám bảo vệ lao đến từ cuối hành lang!
Chết rồi!
Lòng Trương Minh Vũ đột nhiên chùng xuống!
Chương 387: Bị phát hiện!
Ở bên cạnh là nhân viên phục vụ đang che người lại, mắt thì trợn trừng.
Cô ấy run rẩy chỉ tay vào anh.
Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cái gì mà chỉ! Lộ hết rồi còn chỉ!”
“Á!”
Cô phục vụ hét lên, vội vàng che thân thể mình!
Trương Minh Vũ tức giận quát: “Công lao của cô mất hết rồi!”
Nhân viên phục vụ hoàn toàn ngớ người.
Tần Minh Nguyệt khẽ quát: “Đi nhanh lên!”
Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.
Hai người lao thẳng ra phía sau không chút do dự.
Cũng may, còn có một hành lang dài khác!
Hai người điên cuồng chạy về phía trước!
“Không được chạy! Đứng lại!”
Phía sau truyền tới tiếng gọi ầm ĩ đầy giận dữ của bảo vệ.
Một đám người đuổi theo họ như điên!
Trương Minh Vũ chau mày, trong lòng càng thêm căng thẳng hơn.
Bị bảo vệ phá đám còn đỡ.
Chứ tuyệt đối đừng để bị Chung Tử Kính nhìn thấy!
Hai người chạy băng băng thật nhanh.
Đám bảo vệ vẫn còn truy đuổi ráo riết ở đằng sau.
Trương Minh Vũ vội vàng lên tiếng: “Không phải cô là cảnh sát sao, thân phận của cô không đủ sức nặng à?”
Tần Minh Nguyệt lắc đầu đáp: “Thẻ cảnh sát của tôi còn ở trong quần áo, bọn họ chắc chắn sẽ không tin!”
Trương Minh Vũ chán nản.
Hai người chưa đi được bao xa thì đối diện lại có thêm một nhóm bảo vệ.
Trương Minh Vũ cau mày.
Mặc dù họ dư sức đánh thắng nhưng chẳng có thời gian để làm vậy!
Làm thế nào đây?
Tần Minh Nguyệt dùng một chân đạp bay cánh cửa một căn phòng, sau đó vọt vào!
Trương Minh Vũ trợn mắt ngoác mồm.
Cô ta bạo lực vậy sao?
“Á!”
Tiếng thét vang lên trong phòng đầy sợ hãi!
Trương Minh Vũ chạy vào trong theo.
Lúc này anh mới nhìn thấy một nam một nữ trên giường đang nhanh chóng kéo chăn che người lại, vẻ mặt hoảng sợ.
Tần Minh Nguyệt không chút lưỡng lự.
Cô ta mở cửa sổ rồi nhảy ra ngoài!
Trương Minh Vũ cũng nhảy theo!
Sau khi nhảy xuống là đến hành lang vừa dài vừa hẹp kia!
Anh vừa ổn định cơ thể thì phát hiện thân thể mềm mại của Tần Minh Nguyệt đứng trước người.
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: “Sao không đi tiếp?”
Nhưng Tần Minh Nguyệt không hề trả lời.
Trương Minh Vũ ngây người.
Anh ngẩng đầu nhìn lại, mấy bóng người mơ hồ đứng trước mặt.
Ánh đèn trong phòng chiếu xuống.
Trương Minh Vũ nhìn thấy rõ đằng đó là ai.
Hà Gia Hoa…
Anh giật mình.
Sao bọn họ lại ở chỗ này?
Hà Gia Hoa cũng ngẩn ra, ngậm thuốc lá mà mặt đầy vẻ mờ mịt!
Bên cạnh hắn là hai tên đàn ông lực lưỡng!
Hình như họ đang bàn luận chuyện gì đó…
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng.
Hà Gia Hoa trợn mắt hỏi: “Trương Minh Vũ? Mày… Sao mày lại ở trên tàu?"
Tần Minh Nguyệt cũng ở đây!
Đây không phải là nơi giao dịch của Chung Tử Kính sao!
Chẳng lẽ…
Hà Gia Hoa trợn to đôi mắt, thân thể từ từ run rẩy!
Nếu chuyện này bị bại lộ, Chung Tử Kính sẽ tiêu đời.
Nhà họ Hà cũng tiêu theo!
Bọn cớm đều ở đây!
Ừng ực!
Hà Gia Hoa nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Ha ha ha… Tình cờ quá, trùng hợp quá”.
Mẹ kiếp! Đúng là tình cờ quá đi mất!
Một lúc sau, một đám bảo vệ vọt tới cửa sổ!
Đội trưởng đội bảo vệ hét lên một tiếng: “Đứng yên hết! Tất cả đứng yên cho tôi!”
Anh ta vừa nói vừa leo ra cửa sổ!
Vẻ mặt đầy tức giận!
Trương Minh Vũ dí tay vào sát mặt của tay đội trưởng.
Anh dùng sức một chút rồi đẩy tên đó trở về!
Trương Minh Vũ bực bội nói: “Được rồi đấy, anh đừng có phá đám nữa! Không thấy bọn tôi đang gấp à!”
Đội trưởng hốt hoảng.
Ánh mắt tràn đầy vẻ mờ mịt!
Bảo mình đừng phá đám nữa?
Trương Minh Vũ cười hớn hở: “Cái đó… Anh Hà à, mấy người làm việc trước đi, bọn tôi đi trước đây”.
Dứt lời, anh cầm cánh tay của Tần Minh Nguyệt.
Đi tới phía sau!
Một đám bảo vệ đều ngẩn tò te, ánh mắt đầy mờ mịt.
Hà Gia Hoa đờ ra tại chỗ.
Trương Minh Vũ vui mừng trong lòng, tăng nhanh bước chân.
Chạy lẹ cho rồi!
Nhưng chưa đợi anh đi được được mấy bước thì Hà Gia Hoa hét lên: “Người đâu! Anh Chung! Chung…”
Rầm!
Hắn không kịp nói dứt câu thì đã bị Tần Minh Nguyệt đạp ngã xuống đất!
Trương Minh Vũ than thở một tiếng.
Rốt cuộc cũng xong!
Tần Minh Nguyệt khẽ nói: “Đi nhanh thôi!”
Trương Minh Vũ xoay người xông về phía trước.
Tay đội trưởng muốn lại nhảy ra thì bị Tần Minh Nguyệt đè mặt đẩy trở về!
Hai người thoăn thoắt chạy đi dọc theo hành lang nhỏ hẹp.
Phía sau vang lên một giọng nói già nua: “Cậu Hà, cậu sao vậy?”
Lòng Trương Minh Vũ giật thót!
Chung Hải!
Hà Gia Hoa đau đớn hét lên: “Trương Minh Vũ ở đây! Mau bắt hắn lại!”
Chung Hải nhíu mày.
Dưới chân dùng sức, ông ta vừa nhảy một cái thì đã đuổi theo sau!
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt nhíu mày!
Hai người cứ chạy thế này thì không bao lâu nữa sẽ đến đuôi tàu!
Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Tôi sẽ ngăn ông ta lại, cô mau tìm người đến giúp chúng ta!”
Tần Minh Nguyệt gật đầu liên tục.
Cô ta lấy đi động ra!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, cố gắng chạy đi!
Ngay lúc này, còi báo động vang khắp cả con tàu.
Màu đỏ của đèn báo động không ngừng chớp!
Lòng của Trương Minh Vũ đã nguội lạnh nửa phần!
Giờ thì tất cả mọi người đều biết rồi!
Nhưng Trương Minh Vũ cũng không có tâm trạng để quan tâm. Không còn thời gian để lấy đoạn video giám sát nữa, rời khỏi nơi này mới là quan trọng nhất!
Không thể để mất ghi âm!
Giọng nói già nua của Chung Hải vang lên: “Tên nhóc, chờ chết đi!”
Trong lòng Trương Minh Vũ chấn động!
Đánh nhau với Chung Hải, mà phân tâm thì chỉ có chết!
Anh lập tức tập trung tinh thần.
Rất nhanh hai người đã chạm trán với nhau!
Chung Hải tung một quyền!
Trương Minh Vũ đạp vào hành lang, thân thể dùng sức nhảy lên!
Tránh được cú đấm!
Người anh cũng bay lên hành lang của tầng trên.
Trương Minh Vũ sử dụng một chút lực và đi lên tầng hai một cách dễ dàng!
Nhưng Chung Hải nhanh hơn!
Anh còn chưa đứng vững thì nắm đấm của Chung Hải lại đánh xuống!
Thân thể Trương Minh Vũ bất ngờ lui về!
Chung Hải nhanh chóng đuổi theo, đôi mắt già nua tràn đầy sắc bén!
Trương Minh Vũ đấu với ông ta một cách khó nhọc!
Trong chớp mắt đã mười mấy hiệp!
Trương Minh Vũ đã thấm mệt!
Chung Hải híp mắt, lại đánh thêm một quyền!
Đột nhiên con ngươi của Trương Minh Vũ co rút.
Sắp trúng đòn rồi!
Lúc này lại có một giọng nói nhỏ vang lên: “Ông già! Xem tôi đây!”
Trương Minh Vũ trợn to đôi mắt.
Tần Minh Nguyệt tiến lên!
Một chân đá tới!
Chung Hải nhíu mày, bị ép tránh ra nên phải lui về sau mấy bước
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt sánh vai đứng cùng nhau.
Vẻ mặt của Chung Hải cứng lại!
Có tới hai người, ông ta hoàn toàn không đánh lại.
Tần Minh Nguyệt nói bằng giọng trầm trọng: “Chúng ta phải đi nhanh, một lát sẽ có người khác đến đây!”
Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý.
Tần Minh Nguyệt dồn sức vào chân, lao thẳng qua bên kia!
Trương Minh Vũ đi sát phía sau.
Chung Hải híp mắt lại, tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt!
Nhưng dù sao hai tay khó địch lại bốn tay!
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt cùng tung cú đấm ra.
Chung Hải vội vàng tránh né.
Ba người lao đầu vào đánh nhau.
Mặc dù Chung Hải phải lùi lại từng bước nhưng không hề bị đánh trúng lấy một lần!
Trương Minh Vũ cực kỳ nôn nóng!
Nhưng năng lực không đủ, anh cũng không có cách nào!
Khát vọng tăng cường sức mạnh ngày càng bức thiết!
Tần Minh Nguyệt bắt lấy cơ hội, đạp chân bay ra!
Chung Hải duỗi hai tay tóm lấy chân cô ta.
Đôi mắt Trương Minh Vũ sáng lên.
Đây là cơ hội tốt!
Dùng lực chân nhảy lên, anh đấm vào đầu Chung Hải!
Chung Hải trợn to mắt!
Nhưng ông ta chỉ đành rút tay về để ngăn cản quyền của Trương Minh Vũ.
Tần Minh Nguyệt thừa cơ đá chân ra!
Đá một cước nặng nề vào ngực của Chung Hải!
Thân thể ông ta bay ngược ra.
Nặng nề rơi xuống đất!
Vèo!
Bỗng nhiên một tiếng xé gió vang lên!
Con ngươi Trương Minh Vũ co rút lại.
Tất cả mọi người đều đã choáng váng.
Thảo nào không cho phép động đậy!
Đây đích thị là nhắm chuẩn mục tiêu rồi!
Trương Minh Vũ cũng có cảm giác lòng bàn tay mình đã tê dại cả đi.
Chung Hải quát lớn: "Mày chán sống rồi à!"
Nói đoạn, ông ta lại muốn xông lên.
Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Chuẩn bị bắn!"
Lâm Kiều Hân vội vã ngắm bắn.
Chung Hải dừng ngay lại, nôn nóng hô to: "Đừng nổ súng... đừng nổ súng!"
Trương Minh Vũ bật cười, vẻ châm chọc bao phủ đáy mắt.
Chung Tử Kính ngã sấp trên mặt đất, đầu ong ong cả lên.
Trương Minh Vũ cúi đầu nhìn, hít sâu một hơi.
Hôm nay vẫn chưa thể giết!
Chung Tử Kính lại cong ngón tay theo bản năng, mắng: "Mày..."
Bốp!
Lại một bạt tai.
Đám đông chấn động trừng mắt.
Điên rồi, điên thật rồi!
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa co rúm người lại, không dám động đậy lấy một cái.
Ngay sau đó, tiếng kêu rên đau đớn của Chung Tử Kính vang vọng khắp phòng.
Không biết qua bao lâu, Trương Minh Vũ mới chịu ngừng tay.
Chung Tử Kính đã xụi lơ trên mặt đất.
Anh ta nằm im không nhúc nhích.
Mắt Lâm Kiều Hân như bừng sáng rực rỡ.
Đúng là hả giận!
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.
Như vậy là đủ rồi.
Còn đánh tiếp thì sợ ngày mai sẽ không thể tham gia giao dịch được.
Những người đứng quanh đó đã sững sờ như hóa đá.
Chung Hải đau xót nhìn Chung Tử Kính.
Trương Minh Vũ quay lại, cười nói: "Hai người các anh, lại đây".
Nói đoạn, anh ngoắc ngoắc ngón tay.
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa chấn động cả người.
Đến phiên bọn họ rồi sao?
Hai người run rẩy nhưng vẫn không dám động.
Trương Minh Vũ cười nói: "Không chịu qua à? Chuẩn bị bắn!"
Chung Hải thấy thế, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh.
Triệu Khoát vội nói ngay: "Để chúng tôi qua, để chúng tôi qua".
Nói đoạn, hai người đành lấy hết can đảm bước tới.
Bốp bốp!
Tiếng bạt tai giòn giã lại vang lên.
Ngay sau đó là tiếng kêu rên đau đớn của Triệu Khoát và Hà Gia Hoa.
Chẳng bao lâu sau, hai người cũng ngã gục xuống bên cạnh Chung Tử Kính, nhũn ra như vũng bùn lầy.
Phù!
Trương Minh Vũ thở dốc mấy hơi.
Đánh người hăng đến độ cạn kiệt sức rồi.
Chung Hải siết chặt nắm tay, thân mình còng rạp đang run rẩy cả lên.
Nhưng ông ta... cũng không có cách nào!
Trương Minh Vũ nhếch môi cười nói: "Hi vọng các người chớ đụng phải tôi nữa, nếu có lần sau... thì sẽ không chỉ ăn một trận đòn đơn giản như vậy thôi đâu!"
Nói đoạn, anh thoải mái quay đầu.
Lâm Kiều Hân giơ súng quá lâu cũng đã mỏi rã rời cánh tay, cô vội vã hạ xuống.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Sao rồi? Đỡ tức chưa?"
Lâm Kiều Hân mím môi, gật đầu thật mạnh.
Nhớ đến những đau khổ ngày hôm qua mình phải chịu đựng...
Đáng đời bọn họ!
Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Vậy chúng ta đi thôi, lần này chúng ta chỉ đến thu tạm chút lợi tức".
"Lần sau, nhất định sẽ để cô đích thân xả giận!"
Nói đoạn, anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đầy yêu chiều.
Lâm Kiều Hân lại gật đầu thật mạnh.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông đang trợn mắt há hốc miệng, hai người thong dong rời khỏi đó.
Ực!
Đám người ở lại liếc nhau, im lặng nuốt nước miếng.
...
Ngoài khách sạn, Trương Minh Vũ vẫy một chiếc taxi.
Hai người lên xe, anh báo địa chỉ nhà họ Lâm.
Lâm Kiều Hân cúi đầu, khe khẽ nói: "Trương Minh Vũ... Cảm ơn anh".
Cô biết, những lời này vốn chẳng cần thiết nói ra.
Nhưng cô vẫn không nhịn được...
Trương Minh Vũ nhìn cô, nói: "Tôi đã làm được gì đâu, yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ phải trả giá đầy đủ cho những nỗi khổ mà cô đã phải chịu đựng".
Nói đoạn, đáy mắt anh lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Còn chưa đủ đâu!
Đáy lòng Lâm Kiều Hân như vừa có một dòng suối ấm áp chảy qua.
Có người bảo vệ mình... Thật tốt!
Chẳng mấy chốc, taxi đã dừng trước cửa đại viện nhà họ Lâm.
Hai người xuống xe, đi vào sân trong.
Người giúp việc vội vã đi vào thông báo.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân nhanh chóng đi về phía biệt thự chính.
Họ còn chưa tới nơi, cửa biệt thự đã bật mở.
Lý Phượng Cầm lao vọt ra, la lên: "Kiều Hân! Rốt cuộc con cũng đã về rồi!"
Hai mẹ con ôm ghì lấy nhau.
Trông sắc mặt Lý Phượng Cầm vô cùng sốt ruột và lo âu.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Anh biết, lại sắp...
Chỉ lát sau, có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Lâm Quốc Phong, Lâm Quốc Long và người nhà cũng đi ra.
Sắc mặt ai nấy đều rất căng thẳng.
Lâm Kiều Hân cũng nghẹn ngào nói: "Mẹ, con không sao đâu..."
Lý Phượng Cầm đứng thẳng người lên, kiểm tra con gái một lượt.
Xem kĩ hồi lâu, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Kiều Hân cười nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, Trương Minh Vũ..."
Bốp!
Lâm Kiều Hân còn chưa nói hết câu, một âm thanh giòn giã đã vang lên, cắt đứt lời cô.
Lý Phượng Cầm vừa vung tay cho Trương Minh Vũ một bạt tai.
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lửa giận trong lòng điên cuồng bùng lên.
Lâm Kiều Hân ngây người.
Vợ chồng Lâm Quốc Long đều nhếch môi cười lạnh.
Lý Phượng Cầm gào to, giọng điệu cực kì điêu ngoa: "Thằng vô tích sự này, mày thì còn được việc gì nữa hả? Kiều Hân mới đi theo mày mấy ngày lại bị mất tích".
"Mày có còn là đàn ông không hả!"
"Nhà họ Lâm tao thật đúng là xúi quẩy tận mạng mà!"
"Sao lại vớ trúng thằng con rể rác rưởi vô dụng như mày chứ hả?"
"Không được cái tích sự gì, chỉ giỏi gây phiền toái!"
...
Lý Phượng Cầm há miệng mắng chửi Trương Minh Vũ liên tục như pháo đốt.
Bà ta mắng hăng đến độ nước miếng bay tứ tung.
Lâm Tuấn Minh nhếch mép nở nụ cười giễu cợt.
Đáng đời!
Trương Minh Vũ điều chỉnh lại hô hấp, cố nén cơn giận trong lòng.
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới sực tỉnh, kêu lên: "Mẹ, mẹ làm gì thế!"
Tiếng quát của Lý Phượng Cầm ngừng bặt giữa chừng.
Bà ta choáng váng nhìn con gái.
Lâm Kiều Hân... vừa quát bà ta?
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Kiều Hân chưa từng quát lại bà ta nửa lời!
Lâm Tuấn Minh và đám người nhà họ Lâm cũng sững sờ.
Lâm Kiều Hân tức giận nói: "Mẹ chưa rõ đầu đuôi mọi chuyện, sao lại tự dưng đánh người khác?"
"Không có Trương Minh Vũ, con đã chết từ bao giờ rồi!"
"Mẹ dựa vào đâu mà đánh anh ấy!"
Nói đến đó, nước mắt đã dâng đầy bờ mi cô.
Phù!
Trương Minh Vũ thở ra một hơi thật mạnh, lửa giận trong lòng đã dịu xuống rất nhiều.
Lý Phượng Cầm nghệt mặt lắp bắp: "Kiều Hân, con..."
"Dù nó không sai, nhưng con... con vừa quát mẹ đấy à?"
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, nói thẳng: "Anh ấy không sai, mẹ dựa vào đâu mà đánh anh ấy!"
Nói đoạn, cô thật sự muốn khóc lên.
Nếu không phải vì Lý Phượng Cầm, cô...
Lý Phượng Cầm đã hoàn toàn choáng váng.
Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Thôi không sao đâu, không việc gì, tôi không đau".
Nói đoạn, anh bèn ngăn cản Lâm Kiều Hân lại.
Lâm Kiều Hân quay người sang, đôi mắt nhìn chăm chú vào gò má đã hơi hồng lên của Trương Minh Vũ.
Lòng cô đau xót khôn nguôi.
Trương Minh Vũ thoáng nở nụ cười nhẹ như trấn an.
Lý Phượng Cầm vẫn ngây người như phỗng, chưa kịp phản ứng lại.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên: "Vào trong đi".
Mọi người đều sửng sốt.
Bấy giờ họ mới nhớ ra, ông cụ Lâm còn đang ở trong phòng khách.
Tất cả đều lục tục đi vào phòng khách.
Ba người nhà Lâm Quốc Phong ngồi chung một chỗ.
Hai vợ chồng Lâm Quốc Long ngồi một bên.
Lâm Kiều Hân và Lý Phượng Cầm ngồi cùng nhau.
Ông cụ Lâm ngồi trên ghế chủ nhà.
Duy chỉ có Trương Minh Vũ lẳng lặng đứng một bên, sắc mặt bình thản.
Nơi này, anh thực sự không thích.
Ông cụ Lâm hiền hòa cười nói: "Minh Vũ à, dạo này tập đoàn Lâm Thị thế nào rồi?"
Trương Minh Vũ cười đáp: "Cũng tạm ạ, đã có chút khởi sắc rồi".
Lâm Tuấn Minh cười lạnh một tiếng, hầm hừ bảo: "Chỉ kiếm được cái hợp đồng thiết kế lắp đặt cho khách sạn Hồng Thái mà đã bảo tạm được?"
"Cậu dễ thỏa mãn thật đấy".
Trương Minh Vũ thoáng chau mày.
Anh ta còn điều tra tình hình?
Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Khách sạn Hồng Thái sẽ phát triển mạnh, bọn họ sẽ sớm có thêm nhiều dự án nữa".
Lâm Tuấn Minh cười khẩy, châm chọc hỏi: "Hừ, có yêu cầu thì nhất định sẽ hợp tác với cậu chắc?"
"Cậu tưởng cậu là ông chủ của khách sạn Hồng Thái chắc!"
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Vợ chồng Lâm Quốc Long cũng nhếch môi cười lạnh.
Lâm Kiều Hân lạnh nhạt nói ngay: "Anh nói đúng rồi đó".
"Anh ấy đúng là ông chủ của Hồng Thái đấy!"
Chương 380: Người đứng tên công ty là Lâm Kiều Hân
Hả?
Vừa nghe cô nói thế, tất cả mọi người lập tức trợn trừng mắt lên.
Đùa gì thế?
Lâm Tuấn Minh lạnh nhạt nói: "Em gái à, em đang nói gì đó? Dù cậu ta là chồng em thật nhưng em cũng không nên lừa gạt người nhà như thế chứ!"
Lâm Kiều Hân cười cười thoáng vẻ giễu cợt, nói: "Có vẻ anh cả đã quên trước đây Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đã hỗ trợ Trương Minh Vũ như thế nào rồi nhỉ".
"Sao anh dám chắc Trương Minh Vũ không phải ông chủ của Hồng Thái?"
Việc này...
Lâm Tuấn Minh mấp máy miệng, nhưng mãi không biết phải phản bác ra sao.
Đây đúng là sự thật.
Nhưng mà... sao Trương Minh Vũ có thể là ông chủ của Hồng Thái được?
Thật khoác lác!
Lâm Tuấn Minh híp mắt, cả giận nói: "Được, cứ để chuyện này lại đó đã".
"Nhưng bây giờ chúng ta hãy nói rõ một chuyện này đi, vì sao anh lại nghe có tin đồn rằng tập đoàn Lâm Thị đã thuộc về công ty khác?"
Anh ta vừa nói đến đó, tất cả mọi người đều sững sờ.
Lâm Quốc Phong nhăn mày, lạnh nhạt bảo: "Tuấn Minh, con nói cái gì?"
Lâm Quốc Long cũng trầm mặt xuống.
Lâm Tuấn Minh cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Con có một người bạn làm bên cục quản lí, con đã nhờ cậu ấy điều tra giúp con một chút".
"Nhưng mới đây cậu ấy có nói cho con biết, hiện tại tập đoàn Lâm Thị đã bị gom về dưới danh nghĩa của một công ty tên là Sơ Tinh".
Hả?
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long lập tức sa sầm mặt.
Bà cả và bà hai cũng giận dữ ra mặt.
Lâm Tuấn Minh châm chọc nói: "Trương Minh Vũ, có phải lúc này cậu nên giải thích cho mọi người một chút không?"
Lâm Quốc Phong lạnh lùng quát lớn: "Trương Minh Vũ, chuyện này là sao?"
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Kiều Hân cười nhạt, đắc ý nói: “Chuyện này thì có gì mà phải giải thích? Sơ Tinh... chính là công ty của Trương Minh Vũ mà".
Lâm Quốc Long phẫn nộ quát lớn: "Cháu đừng có đùa! Cậu ta là loại người thế nào, chúng ta còn không biết chắc?"
"Cháu tưởng nói thế là qua mặt được mọi người hay sao?"
Bà cả cũng đứng dậy quát lên: "Hừ! Lâm Thị là do nhà họ Lâm chúng ta vất vả gây dựng bao năm mới có, vậy mà cậu dám bán tập đoàn đi?"
Bà hai cũng tức tối la lên: "Nhiều lời với cậu ta làm gì! Bố chúng ta còn có cổ phần trong đó đấy! Thế mà lại bị cậu ta bán rồi?"
"Báo cảnh sát đi! Bắt lấy cậu ta ngay!"
Lâm Kiều Hân cười lạnh, nói: "Các bác cứ luôn miệng nói ông nội còn có cổ phần trong tập đoàn, vậy nếu Trương Minh Vũ chưa nhận được sự đồng ý của ông nội thì sao có thể bán tập đoàn đi?"
"Trước khi lên tiếng, chẳng lẽ các bác không biết động não chút sao?"
Trời!
Đám người nhà họ Lâm đều hít một hơi thật mạnh.
Lâm Kiều Hân... dám nói chuyện với họ bằng giọng điệu hỗn xược như thế sao?
Lý Phượng Cầm giận dữ vô cùng, quát lớn: "Kiều Hân! Con đang nói gì thế hả? Con bị Trương Minh Vũ cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi?"
"Loại chuyện tày đình thế này sao con có thể bao biện cho nó hả?"
Những người còn lại cũng đang bừng bừng lửa giận.
Lâm Kiều Hân chua chát cười nhẹ.
Cô chợt nhớ ra, trước đây cô cũng từng là một thành viên trong đám người này.
Mấy năm nay... rốt cuộc Trương Minh Vũ đã phải chịu đựng những gì?
Nghĩ tới đó, lòng cô càng thêm chua xót khó chịu.
Bà hai chanh chua nói: "Hừ! Khỏi cần nhiều lời nữa, báo cảnh sát đi".
Bà cả tiếp lời ngay: "Gan cũng to đấy! Chúng tôi có lòng nên mới giao tập đoàn Lâm Thị cho cậu, cậu lại dám bán đi!"
"Thế này đâu còn là thứ vô dụng, phải gọi là phường trộm cướp!"
"Báo cảnh sát đi! Phải báo cảnh sát ngay!"
Trương Minh Vũ và ông cụ Lâm chỉ lặng im, không nói một lời.
Lâm Kiều Hân híp mắt nhìn đám người kia, lạnh lẽo nói: "Cháu nhắc lại lần nữa, tập đoàn không bị bán đi".
"Sơ Tinh chính là công ty của Trương Minh Vũ".
"Các người muốn báo cảnh sát thì cứ báo đi!"
Thái độ của cô lạnh lẽo như băng!
Lần này, cô quyết không cho phép bất cứ ai ức hiếp Trương Minh Vũ nữa.
Trương Minh Vũ thoáng mỉm cười nhè nhẹ.
Cảm giác có người bảo vệ mình... thật tốt!
Mấy năm nay... anh đã mong đợi quá lâu...
Bà hai chống nạnh, phẫn nộ quát lớn: "Còn dám cứng miệng phải không? Được, vậy báo cảnh sát đi".
"Để xem ai sợ ai!"
"Con bé chết tiệt này, bị người ngoài lừa gạt lại còn cố già mồm cãi láo với người lớn! Rốt cuộc cháu có còn nhớ mình họ Lâm không hả?"
Sắc mặt Lâm Kiều Hân trở nên lạnh lẽo như băng, cô chầm chậm nói: "Nếu không phải vì ông nội và mẹ cháu, có đám người nhà như các vị, cháu thà chẳng mang họ Lâm này".
Tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ.
Trương Minh Vũ cũng trợn trừng mắt nhìn cô.
Những lời như thế... lại do chính miệng Lâm Kiều Hân nói ra...
"Cháu... Cháu..."
Bà hai đã giận đến nói không nên lời.
Bà cả cười lạnh một tiếng, thẳng thừng nói: "Được! Nếu thế, cháu đừng mang họ Lâm này nữa".
"Đợi lát nữa chúng tôi báo cảnh sát điều tra, cháu với thằng rác rưởi kia cùng rời khỏi nhà họ Lâm này đi".
Lâm Kiều Hân vẫn không hề sợ hãi.
Lý Phượng Cầm thì đã choáng váng cả người, bà ta nôn nóng nói: "Kiều Hân, con làm gì thế hả? Mau xin lỗi bác cả của con đi!"
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Người sai là họ, vì sao con lại phải xin lỗi?"
Lý Phượng Cầm sốt ruột quát lên: "Kiều Hân!"
"Con... Đến giờ con còn bênh nó à!"
"Rốt cuộc Trương Minh Vũ đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho con hả!"
Đáy mắt Lâm Kiều Hân như vụt lóe sáng, cô cười bảo: "Con bênh đúng hay không đợi lát nữa sẽ biết thôi, hay là vầy đi, chúng ta đánh cược xem sao?"
"Bác cả, bác hai?"
Bà cả nheo mắt, lạnh lùng hỏi: "Cược cái gì?"
Lâm Kiều Hân cười nói: "Nếu công ty Sơ Tinh không phải của Trương Minh Vũ, hai chúng cháu sẽ rời khỏi gia tộc, trả lại tập đoàn Lâm Thị".
"Nếu công ty Sơ Tinh là của Trương Minh Vũ, hai bác rời khỏi nhà họ Lâm. Hai bác có dám đánh cược không?"
Trời!
Vừa nghe cô nói thế, những người khác đều hít một hơi thật mạnh.
Lý Phượng Cầm quát lớn: "Trương Minh Vũ! Mày bị điếc đấy hả thằng kia! Đến nước này còn không chịu thành thật khai báo ngay cho tao!"
Trương Minh Vũ chau mày.
Lâm Kiều Hân bất mãn nói: "Mẹ, mẹ quát anh ấy cái gì chứ!"
Lý Phượng Cầm choáng váng nhìn cô.
Bà hai cười lạnh, nói: "Được! Hai chúng tôi đánh cược với cháu".
"Thật ngu xuẩn, bị người ta lừa còn đếm tiền giùm người ta".
"Trước đây người ta đồn cháu là nữ chủ tịch giỏi nhất Hoa Châu này, thế mà bác còn tin. Như thế này mà cũng gọi là giỏi?"
Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh lẽo lên tiếng: "Bác mắng ai ngu xuẩn?"
Anh chỉ hỏi lại một câu, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo hẳn.
Tất cả đều giật mình, chợt cảm thấy căng thẳng.
Bà hai lắp bắp: "Tôi... Tôi..."
Bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của Trương Minh Vũ chiếu thẳng tới, bà ta bỗng thấy sợ hãi.
Bà cả thấy thế, vội quát át đi: "Được rồi! Đừng có lảng sang chuyện khác. Chẳng phải đang muốn đánh cược một ván đó sao?"
"Chúng ta đánh cược đi!"
"Tuấn Minh, con gọi điện báo cảnh sát luôn đi".
Sắc mặt Lâm Quốc Phong cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
Lâm Quốc Long thì nhếch mép cười lạnh.
Lâm Tuấn Minh châm chọc nói: "Mẹ, không cần báo cảnh sát, để con nhờ người bạn kia tra thử xem là biết ngay thôi mà".
Anh ta vừa nói thế, đám người kia lập tức sáng bừng cả mắt lên.
Đúng rồi!
Lâm Tuấn Minh nhanh nhẹn lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi đi.
Bên kia bắt máy, anh ta còn chu đáo ấn loa ngoài.
Lâm Tuấn Minh cười ha hả, nói: "Tiểu Triết à, phiền cậu tra giúp tôi xem chủ của công ty Sơ Tinh... tên là gì?"
"Có phải tên Trương Minh Vũ không?"
Loa điện thoại truyền đến một giọng nói: "Được, đợi tôi một chút".
Lâm Tuấn Minh nghe được lời đáp liền đưa mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ, nhếch môi cười lạnh.
Đây là do chính bản thân mày muốn chết đấy nhé!
Bà cả và bà hai khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy miệt thị.
Lý Phượng Cầm khẩn trương vô cùng.
Chẳng bao lâu sau, đầu bên kia lại lên tiếng: "Không phải Trương Minh Vũ".
Lâm Tuấn Minh nhướng mày, ánh nhìn càng thêm châm chọc.
Vừa nghe rõ câu trả lời, bà cả và bà hai càng thêm trào phúng.
Lâm Quốc Long cũng cười nhạt vẻ khinh thường.
Lý Phượng Cầm đã choáng váng chết sững.
Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác.
Sao lại không phải?
Trương Minh Vũ... lừa cô sao?
Bà hai cười lạnh một tiếng, giễu cợt: "Lâm Kiều Hân, chẳng phải cháu nói công ty đó của Trương Minh Vũ cơ mà?"
"Kết quả thế này, cháu còn gì để nói không?"
"Còn muốn to tiếng tranh cãi bào chữa nữa không?"
Bà ta đanh đá cười khẩy một cái.
Lâm Kiều Hân mờ mịt nhìn Trương Minh Vũ.
Nhưng ngay vào lúc này, đầu bên kia lại lần nữa lên tiếng: "Lâm Kiều Hân? Đúng rồi, người đứng tên công ty Sơ Tinh là Lâm Kiều Hân".
Vừa nghe rõ những lời đó, nụ cười giễu cợt trên mặt đám người nhà họ Lâm lập tức đông cứng lại.
Tất cả đều choáng váng sững sờ.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Shhh!
Một giây sau, khắp phòng vang lên tiếng hít hà.
Bà cả và bà hai trợn trừng mắt như không thể tin nổi.
Chuyện này... sao có thể là thật?
Lý Phượng Cầm cũng bối rối.
Nụ cười châm chọc trên môi Lâm Tuấn Minh cũng cứng lại, anh ta run rẩy hỏi: "Cậu... Cậu nói cái gì?"
"Người đứng tên công ty... là ai?"
Anh ta hỏi lại, những người khác đều dựng lỗ tai lên chờ nghe.
Vừa rồi chỉ là nghe lầm.
Nhất định là nghe lầm thôi.
Bên kia nhanh chóng đáp lời: "Tên là Lâm Kiều Hân!"
Hồi đáp rành mạch từng từ.
Lần này, tất cả mọi người đều đã nghe rõ ràng.
Tuyệt đối không lầm được.
Nhưng...
Bọn họ trợn trừng mắt, mờ mịt hoang mang.
Sao có thể như vậy được?
Lâm Kiều Hân cũng ngây ngẩn cả người.
Cô mờ mịt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Anh ấy đã...
Ngay sau đó, tim cô đập thình thịch!
Cô vừa khiếp sợ lại vừa cảm động.
Phòng khách chìm trong tĩnh lặng.
Sự tĩnh lặng này kéo dài một lúc lâu.
Ực!
Sau đó, những tiếng nuốt nước bọt liên tục vang lên, phá vỡ bầu không khí.
Bà cả và bà hai ngơ ngác sững sờ.
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều đã choáng váng.
Lâm Tuấn Minh trừng mắt như chuông đồng, hồi lâu cũng không thấy chớp một cái.
Lý Phượng Cầm càng không cần phải nói.
Bà ta kinh ngạc đến không thể khép miệng lại.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Lâm Kiều Hân ngại ngùng, nhẹ nhàng nói: "Sao... Sao anh lại... đặt công ty dưới danh nghĩa của tôi chứ?"
Nhưng nghe kĩ lại thấy, giọng cô như thể đang hờn dỗi.
Không chỉ có thế, âm thanh còn rất lớn, như sợ người khác không nghe được.
Nói xong, Lâm Kiều Hân cũng ngẩn người.
Mình... vừa mới khoe khoang à?
Trương Minh Vũ cười nói: "Cô với tôi thì có gì khác nhau, đặt dưới danh nghĩa của cô, tôi càng yên tâm hơn".
Chỉ một câu nói của anh đã khiến lòng Lâm Kiều Hân ấm áp như vừa có dòng suối nước nóng chảy qua.
Nhưng đám người kia lại nghẹn lời, không nói được một câu.
Công ty đó... thực sự là của Trương Minh Vũ!
Chuyện này...
Bà cả và bà hai trợn tròn mắt.
Lâm Kiều Hân quay sang phía họ, cười lạnh: "Hai bác gái, vụ cá cược của chúng ta có kết quả rồi... Có phải hai bác cũng nên thực hiện lời hứa của mình không?"
Trời!
Cô vừa dứt lời, đám người kia lập tức hít một hơi thật mạnh.
Đúng rồi, còn vụ cá cược vừa rồi nữa.
Nhưng...
Bà cả và bà hai liếc sang nhau, ai nấy đều nghệt mặt ra.
Bọn họ thật sự không thể ngờ rằng...
Lý Phượng Cầm mấp máy miệng, nhưng vẫn còn chưa tỉnh táo lại sau cơn khiếp sợ.
Gã vô dụng này...
Sao có thể...
Bà cả lập bập lên tiếng: "Bác..."
Nhưng lắp bắp mãi vẫn không biết phải nói gì.
Bởi vì lúc này, đầu óc bà ta đã trống rỗng.
Lâm Kiều Hân cười hỏi: "Sao cơ ạ? Bác không biết nói gì nữa? Hiện giờ mọi người đã tin chưa?"
Từ giọng điệu của cô có thể dễ dàng nghe ra cô đang rất đắc ý.
Bà cả và bà hai đều cúi gằm mặt.
Lâm Tuấn Minh siết chặt nắm tay, cả người run rẩy.
Nhưng anh ta cũng không nói được một lời.
Khụ khụ!
Lâm Quốc Phong hắng giọng, lên tiếng: "À thì... Thôi được rồi, nếu tập đoàn Lâm Thị vẫn còn thuộc về nhà họ Lâm thì bác yên tâm rồi".
"Các cháu... đi nghỉ ngơi đi".
Lâm Kiều Hân chau mày, nói: "Bác Phong, hai bác gái thua cuộc còn chưa thực hiện cam kết đâu!"
Nếu như công ty không phải của Trương Minh Vũ...
Vậy thì ngày hôm nay, Trương Minh Vũ sẽ phải chịu bao nhiêu uất ức?
Lâm Quốc Phong nghẹn lời.
Bà cả và bà hai đều đỏ bừng mặt.
Xấu hổ chết mất!
Lúc này, Lý Phượng Cầm rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Sắc mặt bà ta trở nên cực kì ngạo nghễ.
Sau đó, Lý Phượng Cầm đứng dậy, kiêu ngạo nói: "Được rồi được rồi, Kiều Hân à, hai bác gái của con cũng có cố ý đâu!"
"Ai mà ngờ được con rể nhà họ Lâm ta lại giỏi giang đến thế!"
"Thôi lần này nể mặt mẹ, bỏ qua đi vậy".
Thái độ đắc ý đến gai mắt!
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Lý Phượng Cầm thay đổi thái độ nhanh như vậy khiến anh rất không thoải mái.
Chỉ một công ty nho nhỏ mà đã chấn động thế này?
Lâm Kiều Hân lại lạnh nhạt nói: "Dựa vào đâu ạ, nếu công ty không phải của Trương Minh Vũ, hai bác ấy liệu có bỏ qua không?"
Cô càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Lý Phượng Cầm ngây người.
Bà ta không ngờ, Lâm Kiều Hân thậm chí còn chẳng thèm nể mặt bà ta nữa...
Bà cả và bà hai xoắn tay, cúi gục đầu.
Lâm Quốc Phong đành nhìn về phía ông cụ Lâm.
Nhưng ông cụ chỉ nhắm chặt mắt, như thể đang ngủ...
Bầu không khí trong phòng lâm vào thế khó xử.
Lâm Kiều Hân lạnh lẽo nhìn thẳng vào đám người nhà của mình.
Bà cả, bà hai xấu hổ đến độ chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui ngay xuống cho rồi.
Đúng lúc này, Trương Minh Vũ đứng ra.
"Thôi bỏ đi Kiều Hân, hai bác gái đây cũng chỉ lo nghĩ cho công ty thôi", anh cười nói.
Vừa nghe đến đó, đám người kia đều giật mình kinh hãi.
Trương Minh Vũ đang nói đỡ cho họ?
Bà cả nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt thoáng chút cảm kích.
Nhưng bà hai lại khác, sắc mặt bà ta càng trở nên âm trầm.
Hôm nay bà ta bị dồn vào thế bí, đến độ phải nhờ vào thằng rác rưởi kia xin giùm cho, thể diện còn đâu nữa?
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, chần chờ: "Nhưng..."
Trương Minh Vũ đưa mắt ra hiệu.
Lâm Kiều Hân thấy thế, cuối cùng vẫn mềm lòng, không nói gì thêm.
Lý Phượng Cầm bĩu môi.
Bà ta xin giùm thì không có tác dụng, vậy mà Trương Minh Vũ chỉ nói một câu đã...
Hừ!
Con ranh chết tiệt này!
Lý Phượng Cầm bất mãn ra mặt.
Lâm Tuấn Minh nhìn tình thế lúc này, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo.
Vốn định hạ nhục đối phương...
Nào ngờ... lại thành giúp Trương Minh Vũ nổi danh!
Mãi đến lúc này, ông cụ Lâm mới từ từ mở mắt.
Con ngươi đùng đục lóe lên một tia sáng.
Ông cụ chậm rãi nói: "Minh Vũ à, gần đây có kế hoạch gì không?"
Hả?
Nghe ông cụ nói thế, mọi người lại ngẩn ra.
Kế hoạch gì mà còn phải hỏi Trương Minh Vũ?
Trương Minh Vũ cười nói: "Sắp tới, Hoa Châu sẽ rất náo nhiệt, hai ngày sau, hẳn là người nhà họ Lâm chỉ có thể hoạt động trong khu vực nhà mình thôi".
Ông cụ Lâm thoáng căng thẳng lên.
Lâm Quốc Long lạnh giọng quát lớn: "Cậu nói cái gì? Bắt nhà chúng tôi chỉ được ở trong khu vực biệt thự?"
"Muốn nhốt chúng tôi ở đây chắc?"
Trương Minh Vũ nhẹ nhàng cười cười, không hề để ý.
Điều này, chỉ có anh và ông cụ Lâm hiểu được thôi.
Sau một hồi lâu, ông cụ Lâm mới nặng nề nói: "Ừ, khi nào bắt đầu, cháu nói cho ông biết một tiếng là được".
Ông cụ dứt lời, đám con cháu lại càng bối rối.
Báo một tiếng?
Từ này...
Ông cụ điên rồi sao?
Trương Minh Vũ cười đáp: "Vâng ạ".
Anh cũng rất bất ngờ.
Dường như ông cụ Lâm hoàn toàn không lo lắng gì cả.
Nhà họ Lâm... vẫn có gì đó rất thần bí...
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.
Họ hoàn toàn không hiểu gì!
Ông cụ Lâm hiền hòa cười nói: "Thôi được rồi, mấy đứa mau đi nghỉ đi thôi, hai ngày này... cháu sẽ bận lắm đấy".
Nói đoạn, đáy mắt ông cụ thoáng lóe một tia thâm sâu.
Trương Minh Vũcười đáp: "Vâng, việc cháu nên làm ạ".
Ông cụ Lâm lặng lẽ gật đầu.
Ông cụ biết Trương Minh Vũ còn có nhiệm vụ của mình, nhưng trong lòng vẫn rất biết ơn.
Lâm Tuấn Minh thấy thế, ánh mắt lại trở nên lạnh buốt.
Lát sau, anh ta mới đứng dậy, cười nói: "Đi thôi, Kiều Hân, để anh đi thu xếp phòng cho em".
Lâm Kiều Hân chẳng để ý đến anh ta, quay đầu nói: "Trương Minh Vũ, chúng ta đi thôi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Lâm Tuấn Minh nhăn mày, can ngăn: "Kiều Hân, đừng vội, đợi lát nữa anh sẽ bố trí chỗ nghỉ cho Trương Minh Vũ sau".
Nói đến đó, khóe miệng anh ta lại nở một nụ cười nhạo báng.
Vợ chồng Lâm Quốc Long cũng cười nhạt.
Có công ty thì sao?
Đến vợ mình cũng chưa được chạm vào đấy thôi!
Nhưng ngay lúc này, Lâm Kiều Hân lại thong thả lên tiếng: "Không cần, em sẽ ngủ chung phòng với anh ấy".
Hả?
Lâm Tuấn Minh ngây người.
Trương Minh Vũ thoáng mỉm cười.
Như thể... Đây đúng là vợ của anh vậy.
Vợ chồng Lâm Quốc Long cũng ngẩn ra.
Hiện giờ... đã công khai ngủ chung với nhau rồi sao?
Lý Phượng Cầm ngập ngừng muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, bà ta vẫn không thể thốt lên thành lời.
Mặc dù đúng là có cái công ty thật, nhưng...
Vẫn còn kém xa đám cậu ấm nhà giàu!
Ông cụ Lâm chậm rãi nói: "Thôi được rồi, nhà này còn nhiều phòng trống mà, cứ để vợ chồng son chúng nó tự chọn đi".
Vợ chồng son...
Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Kiều Hân bất chợt đỏ lên...
Trương Minh Vũ cũng khá mất tự nhiên.
Tuy vẫn rất bất mãn nhưng Lâm Tuấn Minh không dám phản bác.
Lâm Kiều Hân thúc giục: "Chúng ta đi thôi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Hai người nhanh chóng rời khỏi đó.
Phòng khách trước sau vẫn im lìm.
Sau khi ra ngoài, Lâm Kiều Hân không nhịn được nữa, mặt đã ửng đỏ cả lên.
Vợ chồng son gì chứ...
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ cười nói: "Đi chậm chút thôi, tôi sắp theo không kịp rồi".
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới chậm bước lại.
Trương Minh Vũ tiến nhanh tới gần, phát hiện lúc này cả đến cổ Lâm Kiều Hân cũng đã đỏ bừng lên.
Hả?
Trương Minh Vũ ngạc nhiên mở to mắt.
Ngay sau đó, anh nở nụ cười xấu xa...
Cô ấy cũng xấu hổ sao?
Lâm Kiều Hân sải chân bước thẳng về phía biệt thự xa vắng nhất.
Lần trước bọn họ đã ở lại nơi này.
Trương Minh Vũ thấy thế, bất giác nở một nụ cười vui vẻ.
Hai người vào trong biệt thự.
Cảm giác quen thuộc ùa về.
Nơi này do chính tay hai người dọn dẹp sửa sang lại.
Lâm Kiều Hân ngồi xuống sofa.
Trương Minh Vũ xích tới gần, cười hỏi: "Sao vậy? Mặt đỏ lên thế kia, có phải bị cảm rồi không?"
Nói đoạn, ánh mắt anh lóe lên tinh nghịch.
Lâm Kiều Hân bĩu môi, nói: "Đừng nói linh tinh nữa, anh mới bị cảm đó".
Trương Minh Vũ cười cười.
Lâm Kiều Hân phụng phịu bĩu môi.
Mấy từ ‘vợ chồng son’ vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Trương Minh Vũ hơi nhướng mày, hỏi: "Ông nội chỉ nói thật mà thôi, chẳng lẽ chúng ta không phải vợ chồng son hay sao?"
Lâm Kiều Hân lí nhí: "Ai... Ai là vợ chồng son với anh!"
Trương Minh Vũ nhún vai: "Thôi được rồi, hay tôi cứ về nhà đi nhỉ, trai chưa vợ gái chưa chồng ở cùng một phòng thế này không hay lắm..."
Nói đoạn, anh liền đứng lên.
Lâm Kiều Hân sốt ruột quát khẽ: "Không được đi".
Trương Minh Vũ đắc ý cười cười.
Lâm Kiều Hân cũng phát hiện mình vừa trúng kế, bèn vờ hung ác trừng mắt lườm anh một cái.
Cô khoanh tay quay đi hờn dỗi!
Trương Minh Vũ ngồi xuống, cười nói: "Thôi được rồi, không trêu chọc cô nữa, hai ngày tới đây không được an toàn, ngày mai tôi có chuyện cần ra ngoài, cô cứ ở lại nơi này nhé".
Lâm Kiều Hân thả tay xuống, lo lắng hỏi: "Ngày mai... Anh thật sự phải đi sao?"
Trong đôi mắt cô chỉ còn lại lo âu.
Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ không sao đâu".
"Mối thù của cô, nhất định phải báo".
"Dù bọn chúng không bắt cóc cô, tôi cũng không có ý định bỏ qua cho bọn chúng".
Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.
Về lí thì cô hiểu, nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫn không ngừng trỗi dậy.
Cuối cùng, Lâm Kiều Hân không nói gì thêm.
Tuy ngoài trời đã bắt đầu tối lại nhưng giờ giấc còn sớm.
Ngày mai phải bắt đầu rồi.
Trương Minh Vũ muốn tranh thủ thời gian để tập luyện thêm một chút.
Nơi này không có hình nộm.
Nhưng chiêu mà Hàn Quân Ngưng mới dạy cho anh, đến giờ anh còn chưa luyện tập lại.
Trương Minh Vũ quyết định đêm nay tăng tốc luyện tập.
Anh nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi rồi bước ra khỏi biệt thự.
Dưới ngọn đèn đường, đã có khá nhiều côn trùng các loại bay ra.
Trương Minh Vũ đứng dưới đèn, mắt chăm chú nhìn đám côn trùng bay loạn trước mặt.
Có lớn có bé.
Nhìn hồi lâu, Trương Minh Vũ đã phát hiện được đôi chút manh mối.
Những con thiêu thân có thân mình tương đối lớn có tốc độ chậm nhất.
Chọn con đó đi!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, mắt như vụt sáng.
Trong đầu anh đang phát lại những động tác của Hàn Quân Ngưng đêm đó.
Anh theo dõi một con thiêu thân, chọn đúng thời cơ.
Đột ngột ra tay!
Lại chỉ bắt được khoảng không trống rỗng...
Trương Minh Vũ không nản lòng, còn nhiều côn trùng lắm.
Anh tiếp tục ra tay!
Cứ thế, Trương Minh Vũ đứng dưới ánh đèn đường, điên cuồng chộp tay.
Mấy người giúp việc đi ngang qua, thấy thế thì đều kinh ngạc tròn mắt.
Người này... điên rồi à?
Chẳng mấy chốc, trong bóng tối nơi xa xa đã có một đám người xúm xít nhìn về phía này.
Bọn họ chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ.
Trương Minh Vũ lại chẳng hề để ý.
Anh vẫn hết sức tập trung.
Chớp mắt, đã qua một giờ.
Duy trì trạng thái tập trung tinh thần cao độ khiến thân thể anh rơi vào tình trạng mệt mỏi từ lâu.
Đầu anh đã đầy mồ hôi.
Nhưng anh vẫn chưa thành công một lần.
Trên lầu hai của biệt thự, Lâm Kiều Hân tựa người bên bệ cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống.
Ánh mắt cô ngập tràn thương xót.
Cô biết, Trương Minh Vũ đang khổ luyện.
Nhưng cô lại chẳng thể giúp anh được điều gì...
Trương Minh Vũ hoàn toàn không hề hay biết những điều đang xảy ra quanh mình.
Trong ánh mắt anh chỉ có đám thiêu thân đang bay tán loạn.
Anh không tin mình không làm được!
Ngay sau đó, lại một con thiêu thân bay qua.
Trương Minh Vũ phán đoán lộ trình bay, đưa ra dự đoán về vị trí của nó.
Sau đó, anh vươn hai ngón tay, kẹp chặt.
Ngay lập tức, đầu ngón tay anh cảm nhận được một xúc cảm mềm mại.
Đây là...
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Bắt... được rồi!
Thần linh ơi...
Trương Minh Vũ mừng rỡ vô cùng, mắt nhìn chằm chằm vào con thiêu thân đã bị mình bóp bẹp.
Mặc dù thế này hơi bẩn...
Nhưng đây cũng là trái ngọt thành công!
Trương Minh Vũ hưng phấn vung tay múa chân loạn xạ.
Đám người giúp việc đứng xa xa nhìn mà choáng váng.
Người này... chắc không phải điên bình thường thôi đâu...
Một giây sau, Trương Minh Vũ lại tập trung tinh thần.
Đã có kinh nghiệm trước đó, lần tiếp theo thuận lợi hơn nhiều, chỉ mười phút anh đã bắt được con thiêu thân thứ hai.
Tiếp tục!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng.
Lại tăng cường luyện tập, về cơ bản, anh đã có thể bảo đảm bắt được một con thiêu thân trong vòng ba phút.
Không được, vẫn chưa ổn.
Lòng anh càng lúc càng thêm cuồng nhiệt.
Thiêu thân bay sạch rồi, anh bèn đổi một ngọn đèn đường khác.
Sau một giờ, khả năng bắt thiêu thân của anh đã đạt tới trình độ bách phát bách trúng.
Chất lượng coi như nhảy vọt!
Nhưng anh cũng biết, thiêu thân bay tương đối chậm.
Khó khăn nhất vẫn là mấy loài côn trùng bay nhanh như ruồi nhặng gì đó.
Trương Minh Vũ bèn thay đổi mục tiêu.
Lần thứ hai luyện tập hồi lâu lại không thu được kết quả như mong muốn.
Phù!
Trương Minh Vũ thở ra một hơi thật mạnh.
Anh ngẩng đầu nhìn, đêm đã khuya.
Đám người giúp việc quanh đó đều đứng lặng nhìn.
Trương Minh Vũ không tiếp tục tập luyện, đêm nay anh còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức nữa.
Anh trở về biệt thự.
Vào phòng tắm qua một trận, xong xuôi, anh mới về phòng mình.
Đẩy cửa, mở đèn lên.
Trương Minh Vũ phát hiện, trong phòng có người.
Hả?
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Nhưng khi nhìn kĩ lại, anh mới nhận ra đó là Lâm Kiều Hân...
Đã hơn mười một giờ rồi...
Trương Minh Vũ ngạc nhiên hỏi: "Sao cô còn chưa ngủ?"
Lâm Kiều Hân nhoẻn miệng cười, nói: "Không thấy buồn ngủ, chờ anh về ngủ cùng".
Ừm...
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến Trương Minh Vũ đột nhiên xấu hổ vô cùng.
Lời này... sao nghe vào làm người ta mất tự nhiên quá.
Nhưng anh cũng hiểu, hai ngày nay, Lâm Kiều Hân đã bị kích thích rất nhiều.
Ở một mình hẳn sẽ sợ hãi.
Trương Minh Vũ bèn cười bảo: "Sao hả? Tối nay còn định ngủ chung với tôi à?"
Lâm Kiều Hân lườm một cái, nói: "Đúng vậy, anh không đồng ý?"
Trương Minh Vũ cười cười đặc biệt xấu xa: "Đương nhiên vô cùng chào đón, có một người đẹp xuất sắc như cô ngủ cùng thì tuyệt quá còn gì".
Chẳng biết tự bao giờ, hai người đã có thể đùa giỡn với nhau mà không hề kiêng kị.
Lâm Kiều Hân đắc ý: "Biết thế là tốt rồi".
Trương Minh Vũ nhướng mày, hỏi: "Cô yên tâm về tôi thế sao?"
Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt.
Đúng vậy.
Bắt đầu từ bao giờ, mình đã yên tâm về anh đến thế?
Hơn nữa... Mình lại còn dám ngang nhiên ngủ chung một phòng với một người đàn ông?
Suy ngẫm hồi lâu, Lâm Kiều Hân tổng kết được mấy chữ.
Cảm giác an toàn.
Thái độ của cô liền bình thường trở lại, cười cười nói giỡn: "Yên tâm chứ, dù anh có tâm tư xấu ấy thì cũng chẳng có can đảm làm liều".
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười cười, hỏi: "Tâm tư xấu xa gì cơ?"
Nói xong, anh còn cười cười đặc biệt xấu xa.
Lâm Kiều Hân sửng sốt nhìn anh.
Khi cô tỉnh táo lại, lập tức há hốc miệng.
Lâm Kiều Hân hơi chau mày, khẽ quát: "Tâm tư xấu xa gì, anh còn phải hỏi tôi à, tự ngẫm đi!"
Trương Minh Vũ tủm tỉm cười.
Lại còn cáu giận nữa chứ!
Hừ!
Lâm Kiều Hân hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có điều, sắc mặt cô lại đã ửng đỏ.
Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ mãi không tắt được.
Nếu là ngày trước, làm sao dám nói mấy lời cợt nhả đó.
Hiện giờ, quan hệ giữa hai người đã có tiến triển rất lớn.
Nhưng giữa hai người vẫn còn cách một lớp ngăn, không thể bước tới chạm vào.
Một khi lớp ngăn bị chọc thủng, giữa hai người bọn họ sẽ không còn ngăn cách nào nữa.
Trương Minh Vũ cũng hiểu rõ điều đó.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Thôi được rồi, mau đi ngủ đi, sáng mai tôi còn phải dậy sớm đấy".
Dậy sớm...
Lâm Kiều Hân bèn tạm cất những tâm tư chộn rộn vừa rồi, ánh mắt nhìn anh lại thoáng vẻ lo lắng.
"Ừ".
Lát sau, cô mới đáp một tiếng.
Hiện giờ, cô đã không thay đổi được gì.
Chỉ có thể thành tâm cầu khẩn.
Trương Minh Vũ chui vào trong chăn, Lâm Kiều Hân nằm ở nửa bên kia giường.
Mặc dù cũng là chung giường nhưng khoảng cách giữa hai người tối thiểu cũng phải một mét rồi...
Trương Minh Vũ đã rất mệt mỏi.
Anh nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào giấc say.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động đột nhiên kêu vang.
Trương Minh Vũ giật mỉnh tỉnh giấc.
Anh lập tức lấy điện thoại ra, nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia là giọng nói thánh thót mà lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt: "Đến giờ xuất phát rồi".
"Được".
Trương Minh Vũ nhỏ giọng đáp.
Cuộc gọi kết thúc.
Trương Minh Vũ lơ mơ ngồi thẳng người dậy.
Khi anh ngẩng đầu nhìn ra, bên ngoài vẫn đen kịt một màu.
Nghiêng đầu, anh lại thấy Lâm Kiều Hân vẫn yên tĩnh nằm đó.
Khóe miệng anh nhẹ nhàng vẽ một nụ cười tươi.
Nhưng con ngươi lại lóe lên một tia sáng lạnh.
Trương Minh Vũ nhẹ giọng thì thào: "Kiều Hân, chờ tôi, tôi sẽ báo thù cho cô".
Nói đoạn, anh đứng dậy, rời khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Kiều Hân mở mắt.
Đôi mắt cô đã ngấn lệ từ bao giờ.
Cô lẳng lặng nhìn ra cửa hồi lâu mới từ từ nhắm mắt lại.
Một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt trượt ra, rơi xuống.
Trương Minh Vũ không hề hay biết.
Anh giắt súng lục, bước ra khỏi biệt thự.
Nhưng mới đi được vài bước, bỗng có một bóng đen từ trên mái nhà nhảy xuống.
Hả?
Trương Minh Vũ giật mình căng thẳng.
Khi anh định thần nhìn kĩ, mới nhận ra đó là Long Tam.
Bấy giờ anh mới cất bước đi tới.
Long Tam nghiêm nghị nói: "Cậu Minh Vũ, cậu... thật sự muốn tới đó?"
Trương Minh Vũ cười bảo: "Nhất định phải tới, tôi phải nhanh chóng diệt trừ nhà họ Chung và nhà họ Hà, có lẽ lần này là cơ hội duy nhất".
Long Tam nhăn mày, lo lắng nói: "Người của nhà họ Âu Dương cũng tới".
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Gã buộc tóc kia à?
Long Tam nghiêm túc nói: "Để tôi đi theo cậu đi, nơi này có Long Thất canh giữ là đủ rồi".
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người nhà họ Âu Dương sẽ không tới nhà họ Lâm đâu".
Trương Minh Vũ thoáng chần chờ.
Có Long Tam và Long Thất ở đây, anh không cần lo cho người nhà họ Lâm.
Nhưng...
Long Tam lại nói: "Người nhà họ Âu Dương hiện mới chỉ có một đám tới đây, bọn họ cần phải đi trợ giúp nhà họ Chung hoàn thành giao dịch lần này".
"Cho nên nhà họ Lâm tạm thời còn an toàn".
Vừa nói, anh ta vừa lo lắng nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cười bảo: "Được, vậy thì anh đi cùng tôi đi".
Long Tam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ thiết yếu của anh ta là bảo vệ Trương Minh Vũ!
Long Tam lại nói: "Được, vậy cậu với cô Tần cứ xuất phát trước, tôi đi thông báo lại một chút rồi sẽ âm thầm theo sau".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Long Tam nhanh nhẹn lắc mình biến mất.
Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Có Long Tam đi cùng, anh cảm thấy yên tâm hẳn.
Khi ra sân, Tần Minh Nguyệt đã lái xe tới, chờ sẵn ở cửa.
Trương Minh Vũ mở cửa trước, ngồi vào ghế phó lái.
Mặt mày Tần Minh Nguyệt cũng giãn ra, cười bảo: "Tôi còn đang lo anh không đi nữa đấy".
Nói đoạn, cô ta nhấn chân ga.
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Tôi đã nhận lời, sao có thể không đi".
Tần Minh Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Nhân viên dưới tay đều đã thay đổi hết, hơn nữa, dù không thay đổi thì cũng chẳng nhặt được người nào có võ thuật tốt chút".
"Hình như chỉ còn mình anh có thể giúp tôi".
Trương Minh Vũ đắc ý cười nói: "Nói vậy, cô cũng đã thừa nhận võ thuật của tôi không tệ lắm, đúng không?"
Lần đầu tiên được người khác khen ngợi, Trương Minh Vũ vô cùng hài lòng.
Tần Minh Nguyệt tức giận lườm anh một cái.
Xe lao băng băng trên đường.
Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua, bấy giờ mới phát hiện, lúc này mới hơn hai giờ.
Thảo nào vẫn buồn ngủ thế...
Chẳng bao lâu sau, xe đã tới khu vực gần cảng Hoa Châu.
Hai người xuống xe.
Tần Minh Nguyệt rút súng lục, nói: "Anh đi theo tôi, lát nữa bọn họ sẽ tới đấy".
"Địa điểm giao dịch là nhà kho số 1.15".
"Hiện giờ trong đó chắc chắn đã có người".
"Chúng ta phải tìm cách tới gần bên đó thì mới có thể theo dõi hành vi của bọn chúng".
Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu, cũng rút súng ra.
Xung quanh tối đen như mực.
Chỉ có vị trí cửa ra vào bến cảng Hoa Châu có mấy ngọn đèn đường le lói.
Tần Minh Nguyệt quay đầu, nghiêm nghị dặn dò: "Nhất định phải cẩn thận, nếu tình hình nguy cấp, anh cứ việc trốn ngay".
Trương Minh Vũ cười nói: "Chạy trốn á? Hơi khó đấy, tôi còn chưa học được thói vứt bỏ đồng đội đâu".
Dứt lời, anh mở chốt lên đạn, cất bước đi trước.
Tần Minh Nguyệt nhướng mày nhìn theo, miệng nở nụ cười.
Hai người nhanh nhẹn áp sát bến cảng Hoa Châu.
Bên trái là dãy nhà kho, bên phải cũng vậy.
Nhà kho số 1.15 nằm ở dãy bên trái.
Hai người vọt tới, áp sát nhà kho.
Xung quanh tối đen như mực, hai người chỉ có thể nương theo ánh sáng yếu ớt từ nơi xa xa hắt lại, thận trọng lần từng bước.
Khu vực này không có bất cứ tiếng động nào.
Cả một vùng tối đen, những nhà kho liên tiếp xếp hàng, trông cực kì âm trầm.
Tần Minh Nguyệt lấy ra một cây đèn pin chuyên dụng.
Bật lên, liếc số nhà kho.
1.27!
Tần Minh Nguyệt tắt đèn pin, nói: "Bên kia, đi!"
Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu.
Hai người nhanh nhẹn vọt ra xa.
Trương Minh Vũ vừa định tiến tới, Tần Minh Nguyệt đã vội vã vươn tay lôi anh về.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Tần Minh Nguyệt chỉ chỉ lên đỉnh nhà kho trước mặt.
Trương Minh Vũ thăm dò nhìn về phía đó, phát hiện bên trên có hai đốm đỏ.
Camera giám sát?
Anh giật mình căng thẳng.
May mà... camera không chiếu về phía anh.
Tần Minh Nguyệt hạ giọng nói khẽ: "Đi theo tôi!"
Nói đoạn, cô ta cất bước nhích tới gần.
Nhà kho này chính là nhà kho số 1.15.
Hai người nhanh nhẹn áp sát tường nhà kho.
Tần Minh Nguyệt dán lỗ tai lên tường, thận trọng lắng nghe.
Trương Minh Vũ bắt đầu khẩn trương lên.
Chỉ lát sau, Tần Minh Nguyệt nhè nhẹ lắc đầu.
Vậy có nghĩa là bên trong không có động tĩnh gì.
Không có người?
Trương Minh Vũ nhăn mày, lòng chợt nảy sinh đôi chút hoài nghi.
Tần Minh Nguyệt chỉ chỉ lên đỉnh.
Trương Minh Vũ gật đầu.
Hai người đi vòng quanh tường, nhanh chóng tìm được một cây thang để trèo lên nóc.
Trương Minh Vũ leo lên cây thang.
Tần Minh Nguyệt bám sát theo sau.
Khi lên tới nơi, hai người thận trọng di chuyển từng bước.
Nhưng... trước sau vẫn không thấy bất kì động tĩnh nào.
Hai người cẩn thận di chuyển, tìm kiếm vị trí thích hợp.
Họ mau chóng tìm được vị trí lỗ thông hơi.
Nấp ở chỗ này có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Từng luồng không khí đầy mùi tanh từ lỗ thông hơi thoát ra, ập vào mặt hai người.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhẹ.
Vị trí này ổn đấy.
Nhưng bên trong... sao vẫn chưa có chuyện gì nhỉ?
Theo lí mà nói, lúc này nên có người rồi mới phải...
Ngay khi họ đang hoang mang thắc mắc, bỗng có một cột sáng từ bên dưới lỗ thông hơi bắn lên.
Trương Minh Vũ kinh hãi giật mình!
Người Trương Minh Vũ rụt người về sau theo phản xạ!
Trùng hợp lúc đó Tần Minh Nguyệt cũng kéo anh lại.
Suỵt!
Cô ta ra dấu im lặng.
Tim Trương Minh Vũ đập liên hồi.
Không ngờ có người ở đây!
May mà người bên trong không phát hiện ra anh.
Một lát sau, tiếng xì xầm bàn tán truyền vọng ra từ trong phòng: "Sao tôi nghe có tiếng gì ấy nhỉ?"
Một giọng khác vang lên: "Tôi có nghe gì đâu, làm gì có ai vào được đây".
Người đầu tiên thì thầm một cách khó chịu: "Mấy người đó đi giao dịch, bỏ chúng ta ở lại cái phòng tanh thấy gớm này! Nếu được ở trên tàu thì hay biết mấy!"
Người thứ hai cũng tỏ ra hâm mộ: "Phải đấy, giờ chắc họ lên tàu rồi nhỉ? Tôi cũng muốn đi..."
Giọng ngày càng nhỏ.
Dễ thấy hai người nọ đã đi.
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt cùng nhíu mày.
Tàu?
Còn giao dịch trên tàu nữa à?
Tần Minh Nguyệt nói nhỏ: "Không ổn rồi, chắc chắn họ nhận ra hai người kia đã bị bắt nên đổi địa điểm giao dịch!"
Trương Minh Vũ cau mày hỏi: "Vậy giờ chúng ta nên làm gì?"
Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, nói lớn: "Rút lui!"
Nói xong, hai người xuống nhà kho.
Chẳng mấy chốc họ đã đến một nơi khá vắng vẻ.
Tần Minh Nguyệt lấy điện thoại ra gọi.
Không lâu sau, cô ta lạnh lùng lên tiếng: "Mau điều tra xem gần cảng Hoa Châu còn tàu nào không cho tôi!"
Phút chốc, người ở đầu dây bên kia điện thoại đáp lại: "Có, 3 giờ 30 phút sáng nay có một chiếc tàu sẽ khởi hành từ bến số 3 cảng Hoa Châu".
Tần Minh Nguyệt cúp máy, một tia sáng xẹt qua trong mắt.
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Bến số 3?"
Nét mặt Tần Minh Nguyệt trở nên nặng nề: "Còn có 15 phút thôi, chúng ta phải nhanh lên!"
Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh.
Hai người nhanh chóng ngồi vào xe.
Tần Minh Nguyệt khởi động xe rồi lái như bay tới bến số 3.
Trên đường đi, Trương Minh Vũ nhắn tin cho Long Tam.
Nhưng anh không biết liệu Long Tam có đến kịp được không.
Một lúc sau, xe dừng lại.
Bến số 3 đã lên đèn, sáng rỡ lên trông thấy.
Họ nhìn thấy một con tàu đang đậu bên bờ ở đằng xa!
Rất nhiều hành khách đang lên tàu!
Tần Minh Nguyệt vội vàng nói: "Đi mau!"
Trương Minh Vũ gật đầu chắc nịch.
Hai người nhanh chóng lại gần chiếc tàu trong âm thầm.
Tu… tu… tu
Nhưng họ đang chạy thì tiếng còi bỗng phát ra từ con tàu!
Hàng lông mày rậm của Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, vẻ nôn nóng hiện lên trong đôi mắt đẹp của cô ta.
Trương Minh Vũ cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Dù chạy đến nơi thì họ lên tàu bằng cách nào đây?
Bảo vệ đang nhìn kìa...
Lúc ngẩng đầu nhìn lại lần nữa, họ nhận ra lối lên tàu đã bị đóng!
Tần Minh Nguyệt cắn chặt răng, xông lên thật nhanh!
Trương Minh Vũ bám theo sát sao.
Nhưng khi hai người chạy tới mé nước thì tàu đã bắt đầu chạy rồi!
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt đầy sốt ruột.
Trương Minh Vũ thở hồng hộc.
Quanh đây chỉ còn mỗi con tàu này, nếu bỏ lỡ...
Tần Minh Nguyệt nghiến răng hỏi: "Biết bơi không?"
Trương Minh Vũ gật đầu.
Anh biết bơi từ nhỏ rồi.
Nhưng nơi anh hay bơi toàn là hồ dưới chân núi, còn đây lại là biển...
Tần Minh Nguyệt mừng rỡ reo len: "Tốt quá, chúng ta bơi qua thôi!"
Khóe môi Trương Minh Vũ giật giật.
Bơi qua ấy hả?
Trong chốc lát, Tần Minh Nguyệt lao thẳng tới bờ biển.
Cơ thể mềm mại của cô ta nhảy lên!
Trời...
Trương Minh Vũ ngỡ ngàng.
Nhưng Tần Minh Nguyệt đã nhảy xuống biển rồi.
Hây dà.
Trương Minh Vũ thầm thở dài, đành nhảy xuống theo.
Anh nhảy một phát, rơi ùm vào trong nước.
Cảm giác lạnh lẽo tức khắc ập tới.
Tuy ánh đèn không sáng mấy nhưng vậy đã đủ rồi.
Trương Minh Vũ nhanh chóng di chuyển.
May thay, tàu mới bắt đầu khởi hành nên đi rất chậm.
Trương Minh Vũ bơi được một lúc thì hết hồi hộp.
Bơi ở đây không khác bơi trong hồ lắm, chỉ khác mỗi biển có sức nước cao hơn thôi.
Tần Minh Nguyệt cũng đang bơi với tốc độ rất nhanh!
Rất nhanh hai người đã bơi tới phía dưới con tàu.
Nhưng vấn đề thế là...
Làm sao lên tàu?
Tần Minh Nguyệt bơi thoăn thoắt tìm kiếm nhưng tìm cả buổi vẫn không thấy thang để đi lên!
"Không có thang à!", cô ta hốt hoảng thét.
Trương Minh Vũ lắc đầu trong bất lực.
Tàu bắt đầu tăng tốc.
Hai người chia ra đuổi theo nhưng vẫn chưa tìm ra giải pháp!
Trong lòng Tần Minh Nguyệt chán nản tột cùng.
Trương Minh Vũ cũng mệt mỏi thở hắt ra.
Lần này mà bỏ lỡ thì không biết lúc nào mới có cơ hội...
Quan trọng nhất là... không thể báo thù!
Tu… tu!
Tiếng còi lại vang lên.
Tần Minh Nguyệt hoàn toàn tuyệt vọng.
Tàu sắp tăng tốc rồi...
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng loạt soạt truyền đến từ phía trên.
Ơ?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Anh ngẩng đầu, thấy một bóng đen đang rơi xuống.
Đây là...
Ánh mắt hai người đều hoang mang.
Ùng!
Lát sau, bóng đen rơi xuống làm nước bắn lên tung tóe.
Tần Minh Nguyệt ngạc nhiên thốt: "Dây thừng?"
Trương Minh Vũ cũng ngẩn ra.
Lại ngẩng đầu lên xem, phía trên tối mịt, không thấy được gì cả!
Là ai ném đây?
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt quay sang nhìn nhau, ai cũng thấy vẻ mông lung trong mắt đối phương.
Hai người lại nhìn chằm chằm bên trên, một lát sau vẫn không thấy có động tĩnh gì!
Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, quyết định: "Lên thôi!"
Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý.
Tần Minh Nguyệt tóm lấy dây thừng rồi kiểm tra.
Sau khi chắc chắn không có gì khác thường, cô ta mới leo lên.
Trương Minh Vũ cũng theo sau.
Hai người trèo trên dây thừng được một lát thì tàu tăng tốc độ.
Phút chốc, họ đã leo đến nơi.
Dây thừng được trói vào lan can ở mũi tàu.
Tần Minh Nguyệt nhảy vào với một tay cầm súng.
Cô ta cẩn thận quan sát bốn phía, không thấy có gì lạ.
Lúc này Trương Minh Vũ cũng đã nhảy vào.
Đây là đuôi tàu nên rất yên tĩnh.
Tần Minh Nguyệt thấp giọng ra lệnh: "Đi thôi!"
Nói xong, cô ta đi về phía đầu tàu.
Trương Minh Vũ đi theo sau lưng cô ta.
Ở mạn thuyền có một lối đi khá hẹp, bên trái là phòng, bên phải là lan can.
Họ đi được vài bước thì một luồng sáng soi tới.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tần Minh Nguyệt mở cửa sổ bên cạnh ra rồi nhảy vào trong!
Trương Minh Vũ cũng làm theo.
Trong phòng tối đen như mực.
Hai người ngồi xổm dưới cửa sổ và lặng lẽ chờ đợi.
Không lâu sau, tiếng bước chân tới gần.
"Báo cáo đội trưởng, đuôi tàu bình thường", đây là một giọng nam.
Tiếng trong bộ đàm truyền đến: "Biết rồi".
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân đã xa dần.
Hai người đồng thời thở phào.
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên yên ắng lạ thường.
Tần Minh Nguyệt lấy đèn pin ra, lau cho hết nước rồi bật đèn pin lên.
Một luồng sáng chậm rãi qua lại trong phòng.
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới phát hiện đây là nơi đặt hành lý.
Đủ kích thước khác nhau, nhiều không đếm xuể.
Tần Minh Nguyệt nghiêm túc bảo: "Chúng ta tìm một bộ quần áo thay vào rồi đi tìm họ".
Trương Minh Vũ gật đầu ngay tắp lự.
Không còn nhiều thời gian nữa.
Hai người bắt đầu lục lọi đống hành lý.
Không lâu sau, Trương Minh Vũ tìm được một bộ vest đen.
Tần Minh Nguyệt cũng tìm được một bộ đồ mặc trong nhà.
Nhưng... thay kiểu gì?
Trương Minh Vũ bối rối đề nghị: "Hay là... tôi ra ngoài, còn cô thay trước?"
Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh, nói với vẻ không vui: "Tôi còn chưa nói gì, anh xấu hổ gì chứ".
"Thay ở đây luôn!"
Chương 384: Thay ở đây luôn sao?
Hả?
Trương Minh Vũ ngây ngẩn cả người.
Sao Tần Minh Nguyệt nói vậy làm anh thấy mình mới là phụ nữ ấy nhỉ...
Chưa chờ anh kịp nghĩ nhiều thì tiếng sột soạt đã từ phía trước truyền tới.
Thay đồ ở đây thật kìa...
Mặc dù tối mịt nhưng Trương Minh Vũ vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dáng hình xinh đẹp ấy...
Anh lắc đầu, ngồi dưới đất thay đồ.
Không lâu sau, Trương Minh Vũ đã thay xong bộ đồ vest.
Đồ rất vừa người.
Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Đi thôi!"
Dứt lời, cô ta nhảy ra khỏi cửa sổ.
Trương Minh Vũ giắt súng ở bên hông rồi nhanh chóng theo sau.
Sau khi ra ngoài, hai người không phát hiện có gì khác thường.
Tần Minh Nguyệt sải đôi chân dài tiến về cuối hành lang.
Trương Minh Vũ lặng lẽ đi theo sau lưng cô ta.
Không hiểu sao trong lòng anh thấy thật hồi hộp.
Còn khoảng một trăm mét nữa là đi hết hành lang.
Bên kia đèn sáng choang.
Bên trái là dãy các căn phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh huyên náo vọng ra ngoài.
Phù!
Trương Minh Vũ cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi được hơn bảy mươi mét.
Ánh đèn yếu ớt chiếu đến.
Chỉ còn cách cuối hành lang hai, ba mươi mét nữa thôi!
Tần Minh Nguyệt cũng bắt đầu căng thẳng.
Chốc lát hai người đã đi thêm được mười mét!
Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười.
Sắp ra ngoài rồi đúng không?
Nhưng đúng lúc đó, một luồng sáng từ đèn pin cầm tay bỗng rọi tới!
Ơ?
Trương Minh Vũ giật mình!
Tần Minh Nguyệt hơi nhíu mày, nghiêng đầu dáo dác tìm kiếm nhưng gần đây chẳng có lấy một khung cửa sổ nào!
Gần nhất cũng cách đây hơn mười mét!
Muốn qua đó cũng không còn kịp nữa!
Bước chân đã rất gần!
Giây lát sau, một bàn chân bước đến ngay tại ngã rẽ.
Dưới tình thế cấp bách Tần Minh Nguyệt dựa người vào bức tường đằng sau.
Cô ta kéo Trương Minh Vũ về phía mình thật mạnh.
Anh hoang mang chẳng hiểu gì, bỗng nhiên bị Tần Minh Nguyệt kéo đến trước mặt.
Làm gì thế?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Thế rồi Tần Minh Nguyệt giơ cánh tay Trương Minh Vũ khoác lên vai mình.
Đúng lúc đó, một bóng người đi ra!
Cô ta khẽ cắn răng.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, cô ta không còn cách nào khác!
Tần Minh Nguyệt đưa tay vòng qua cổ Trương Minh Vũ.
Rồi cô ta dùng sức kéo xuống!
Anh bị Tần Minh Nguyệt ôm chầm lấy!
Dưới ngọn đèn nhàn nhạt, Trương Minh Vũ thấy rõ gương mặt sắc sảo của Tần Minh Nguyệt tiến sát mình thật nhanh.
Anh đứng sững như trời trồng.
Và rồi, anh cảm nhận được sự mềm mại nơi đôi môi...
Môi anh đã in trên khuôn mặt diễm lệ của Tần Minh Nguyệt!
Mềm quá...
Đây là cảm giác duy nhất trong đầu Trương Minh Vũ lúc này.
Tần Minh Nguyệt dúi dầu vào cổ anh thật sâu.
Hai tay cô ta thì sờ soạng lưng anh.
Hệt như đang chìm đắm trong cuộc ân ái cháy bỏng!
Rất nhanh, đèn pin soi tới!
"Ai ở đó đấy!"
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Không ngờ là tuần tra viên đi ngang qua lúc nãy!
Trương Minh Vũ lấy lại bình tĩnh.
Tần Minh Nguyệt dừng động tác, cất tiếng quát: "Khùng hả! Rọi đèn vào bọn tôi làm gì, còn chưa chịu đi chỗ khác!"
Tuần tra viên tập trung nhìn kỹ, tức khắc cạn lời!
Không ngờ người ta đang mặn nồng với nhau...
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi đi ngay..."
Nói xong, tuần tra viên hối hả quay trở về.
Phù!
Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cơ thể vừa thả lỏng thì gương mặt xinh đẹp lại kề sát môi Trương Minh Vũ...
Tần Minh Nguyệt ngẩn người, vội vàng tránh sang một bên.
Trương Minh Vũ cực kỳ bối rối.
Cô ta tỏ ra khó chịu: "Tự nhiên cho anh hết hôn rồi ôm! Hừ!"
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Hơi mặn đó nha".
Tần Minh Nguyệt lườm nguýt anh thật hung dữ rồi đi nhanh.
Trương Minh Vũ mau chóng đi theo.
Nhưng sự việc lúc nãy cũng làm anh có một cái nhìn mới về cô ta.
Công nhận cô ta phản ứng rất nhanh...
Phút chốc, hai người ra khỏi hành lang.
Tên bảo vệ nọ cúi đầu đứng một bên với vẻ mặt lúng túng.
"Hừ!"
Tần Minh Nguyệt hừ lạnh rồi sải bước đi thẳng.
Trương Minh Vũ tiếp theo theo sát cô ta.
Cứ như thế, hai người lẫn vào đám đông một cách đường hoàng.
Trương Minh Vũ lặng lẽ quét nhìn xung quanh một vòng.
Ở đây đông như mắc cửi, ai nấy đều nô nức di chuyển về phía mũi tàu.
Vừa lên tàu mà, ai cũng muốn ngắm nhìn cảnh biển.
Chỉ có Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt là lội ngược dòng, tiến về đại sảnh ở chính giữa.
Chen lấn cả buổi, cuối cùng bọn họ cũng dứt khỏi đám đông.
Trương Minh Vũ liếc nhìn bốn phía.
Trên tàu có đủ các loại tiện nghi.
Trước tiên là khu ẩm thực, đối diện là sòng bạc.
Vào trong là khu vui chơi các loại.
Trong cùng chính là khu nghỉ ngơi!
Tần Minh Nguyệt nói với giọng nghiêm túc: "Trong này có khu nghỉ ngơi là tương đối riêng tư, nếu bọn họ ở đây thì chắc chắn là ở trong đó".
Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý, không nói gì.
Nhưng đến lúc này, họ vẫn chưa biết rốt cuộc bọn Chung Tử Kính có ở đây hay không!
Ai đã ném dây thừng xuống?
Trong lòng Trương Minh Vũ đầy hoang mang.
Hai người nhanh chóng đến cửa vào của khu nghỉ ngơi.
Hàng lông mày rậm của Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, cô ta lên tiếng: "Chúng ta phải tranh thủ thời gian".
Trương Minh Vũ tỏ ra bất lực: "Nhiều phòng thế này..."
Tìm từng phòng có khi tìm tới sáng quá.
Cô ta nghiêm mặt: "Nhất định bọn chúng sẽ đặt phòng hạng sang, chúng ta qua đó tìm đi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Không lâu sau, hai người đi đến khu hạng sang ở trong cùng.
Vì mới lên tàu nên cơ bản ai cũng ra ngoài.
Hai người hầu như chẳng gặp ai trong khu nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến dãy phòng cao cấp.
Nhưng khu cao cấp thì có đến hơn mười phòng...
Trương Minh Vũ nhíu mày đề xuất: "Chúng ta bắt đầu tìm từ phòng trong cùng đi".
Tần Minh Nguyệt đồng ý.
Hai người tiếp tục đi tới, chỗ này còn yên tĩnh hơn ở ngoài.
Giây lát sau, hai người đi tới cuối hành lang!
Hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Tần Minh Nguyệt hối hả phất tay.
Trương Minh Vũ thấp thỏm kề sát tường.
Anh thò đầu ra nhìn, bấy giờ mới phát hiện ra hai vệ sĩ đang đứng canh gác ở cửa phòng trong cùng!
Tần Minh Nguyệt hơi chau mày.
Anh mỉm cười, nói nhỏ: "Cuối cùng cũng tìm được!"
Vẻ mờ mịt hiện ra trong mắt, Tần Minh Nguyệt hỏi: "Sao anh biết?"
Trương Minh Vũ cười đắc ý: "Cô nhìn kỹ lại xem, hai tên vệ sĩ mặc đồ khác nhau".
Tần Minh Nguyệt liếc nhìn.
Đúng là khác thật.
Nhưng thế thì nói lên điều gì?
Anh vui vẻ giải thích: "Mặc đồ khác nhau chứng tỏ không cùng một chủ".
"Chắc không trùng hợp đến nỗi còn có hai người tai to mặt lớn khác đang đàm phán với nhau trên con tàu này chứ?"
Vừa nghe thấy lời này, một tia sáng hiện lên trong mắt Tần Minh Nguyệt.
Phải rồi!
Cô ta thấp giọng nói: "Anh cũng có đầu óc đấy!"
Trương Minh Vũ tức tối trừng mắt nhìn cô ta.
Nhưng vấn đề là...
Phòng chỉ có một cửa vào.
Họ phải lấy chứng cứ.
Lấy bằng cách nào đây?
Tần Minh Nguyệt quan sát xung quanh, bảo: "Có vẻ họ đang thảo luận rồi, chúng ta phải mau vào trong thôi".
Đương nhiên Trương Minh Vũ biết điều đó.
Nhưng nếu vào ngay lúc này...
Giữa lúc đó, tiếng giày cao gót bỗng vang lên từ phía sau.
Hai người ngạc nhiên.
Họ quay đầu, thấy một nhân viên phục vụ đang mang rượu tới.
Mắt Tần Minh Nguyệt tức khắc sáng ngời!
"Anh cản cô ấy lại, tôi mở cửa, mang cô ấy vào phòng!"
Dứt lời, cô ta bắt đầu mở khóa.
Trương Minh Vũ ngây ra như phỗng.
Cản cô ấy lại?
Sau một lúc chần chừ, anh quyết định vẫn chạy qua.
Phải cho Tần Minh Nguyệt thời gian mở khóa!
Trương Minh Vũ hùng hồn tiến thẳng về phía cô phục vụ.
Cô phục vụ hoảng sợ giật mình.
Nét mặt cô ấy đầy cảnh giác.
Mắt thì nhìn lưng quần anh chằm chằm.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Gì thế này?
Chương 386: Lại thay đồ?
Trương Minh Vũ mờ mịt cúi đầu.
Ngay sau đó, mặt anh đỏ rần!
Lúc thay quần do quá gấp nên quên đóng khóa kéo!
Trời má ơi!
Trương Minh Vũ hết cả hồn!
Anh vội vàng xoay người đóng khóa kéo lại.
Động tác hốt hoảng này làm nhân viên phục vụ thả lỏng không ít, cô ấy che miệng cười khẽ.
Trương Minh Vũ gãi đầu.
Nhân viên phục vụ cười khách sáo, nói: "Quý khách cần giúp gì không ạ?"
Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "À… Cô này… Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
Cô phục vụ kính cẩn đáp lại: "Thưa quý khách, mỗi phòng trên tàu chúng tôi đều có nhà vệ sinh ạ".
Não Trương Minh Vũ nhanh chóng hoạt động.
Nhưng vào lúc này, âm thanh thanh thúy vang lên.
Cạch!
Cửa mở!
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Nhanh thế?
Anh nhếch miệng cười nói: "À… làm phiền cô tìm giúp tôi được không? Tôi tìm không thấy".
Nhân viên phục vụ cười đáp: "Được chứ, xin quý khách dẫn đường".
Trương Minh Vũ quay người và đi về hướng căn phòng đã mở.
Không có thẻ phòng, bên trong một màu đen kịt.
Trương Minh Vũ đi thẳng vào trong.
Nhân viên phục vụ theo sát phía sau, hỏi: "Thưa quý khách, thẻ phòng của anh…"
Rầm!
Không đợi cô ấy nói xong thì một tiếng động nặng nề vang lên!
Tần Minh Nguyệt dùng cổ tay đập vào cổ nhân viên phục vụ.
Thân thể cô phục vụ mềm nhũn, ngã xuống.
Tần Minh Nguyệt vội vàng đỡ cô ấy lại.
Trương Minh Vũ thì nhận lấy khay rượu trong tay cô ta.
"Nhanh nhanh nhanh".
Trương Minh Vũ đóng cửa lại, lo lắng nói.
Tần Minh Nguyệt đặt nhân viên phục vụ lên giường.
Anh mở đèn pin lên.
Trương Minh Vũ cầm đèn pin chiếu lên người nhân viên phục vụ.
Tần Minh Nguyệt đã bắt đầu cởi quần áo của cô ấy.
Trương Minh Vũ cảm thấy cực kỳ bối rối.
Quần áo của cô ấy nhanh chóng được cởi ra.
Tần Minh Nguyệt bắt đầu cởi cúc váy của mình không chút do dự!
Trương Minh Vũ nhìn mà hoa mắt.
Sao cô ta tự nhiên thế?
Rất nhanh vai của cô ta lộ ra.
Tần Minh Nguyệt khẽ kêu lên: "Đừng có nhìn!"
Trương Minh Vũ nhanh chóng quay đèn pin tới bên cạnh, lúng túng không thôi.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy trời…
Tiếng sột soạt nhanh chóng vang lên.
Chẳng hiểu sao trong lòng Trương Minh Vũ cứ thấy quái lạ.
Giọng nói lo lắng của Tần Minh Nguyệt lập tức vang lên: “Trương Minh Vũ, anh…”
Theo bản năng Trương Minh Vũ quay người.
Đèn pin chiếu thẳng vào người Tần Minh Nguyệt.
Động tác mặc quần áo của cô ta cứng đờ.
Trương Minh Vũ cũng đứng sững như trời trồng!
Cô ta chưa… thay xong à?
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn, trong đầu trống rỗng!
Tần Minh Nguyệt khẽ la lên: "Xoay qua chỗ khác đi chứ!"
Trương Minh Vũ giật nảy mình!
Anh vội vàng xoay người!
Âm thanh sột soạt lại vang lên.
Trương Minh Vũ tức giận lầm bầm: "Cô chưa thay xong thì gọi tôi làm gì, hai chúng ta xem như hòa nhau!"
Hòa nhau?
Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Anh đang nói chuyện hôn mặt vừa rồi đấy à?
Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh thật dữ dằn.
Nhưng bây giờ cô ta không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Nhiệm vụ quan trọng hơn!
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng thay xong quần áo, lại lên tiếng: “Trương Minh Vũ, lát nữa tôi sẽ để máy ghi âm ở trong khay”.
“Anh chờ ở bên ngoài, sẵn sàng hành động!”
Trương Minh Vũ gật đầu cái rụp: “Được!”
Phần của Tần Minh Nguyệt mới là điều quan trọng hơn.
Cô ta nhanh chóng sửa soạn xong.
Sau đó cô ta dán máy ghi âm vào dưới khay.
“Tôi đi đây”.
Tần Minh Nguyệt đeo khẩu trang lên, cầm lấy khay và nhỏ giọng nói.
Trương Minh Vũ gật đầu trả lời: “Cẩn thận chút”.
Tần Minh Nguyệt không do dự nữa, quay người đi ra khỏi phòng.
Phù!
Trương Minh Vũ thở ra một hơi, đè cảm giác hồi hộp trong lòng xuống.
Anh không khỏi căng thẳng!
Dù sao đây là lần đầu anh trải qua chuyện như thế này.
Trương Minh Vũ đưa tay chiếu đèn pin lên người nhân viên phục vụ, nói với giọng chán nản: "Uất ức cho cô rồi, nếu thành công thì coi như cô lập được công lớn".
Anh nói xong, quay người ra khỏi phòng.
Trương Minh Vũ vừa đi vừa dựa sát lưng vào tường.
Anh chăm chú nhìn lại, thấy Tần Minh Nguyệt chạy tới cửa phòng.
Hai tên vệ sĩ chỉ liếc nhìn cô ta rồi mở cửa.
Tần Minh Nguyệt đi vào.
Phù!
Trương Minh Vũ nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng trong lòng anh vẫn thấy căng thẳng như trước.
Tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Không lâu sau, cửa đã mở ra.
Tần Minh Nguyệt đi ra!
Trương Minh Vũ mở to hai mắt, trong lòng vui mừng cực kỳ!
Cô ta đã ra khỏi phòng.
Nói cách khác kế hoạch đã thành công!
Trương Minh Vũ mở cửa đi vào.
Tần Minh Nguyệt cũng bước nhanh đến!
Đóng cửa.
Trương Minh Vũ kích động hỏi: “Sao rồi? Tới kịp không?”
Tần Minh Nguyệt cũng phấn khởi trả lời: “Kịp, hình như bọn họ vẫn chưa bắt đầu, chúng ta chỉ việc chờ thôi!"
Trương Minh Vũ lập tức trừng to mắt!
Nếu họ thành công.
Nhà họ Hà sẽ hoàn toàn sụp đổ!
Tất nhiên nhà họ Chung cũng sẽ tổn thất nặng nề!
Mọi chuyện xem như sẽ thuận lợi hơn!
Trương Minh Vũ hào hứng xoa hai tay với nhau, khóe miệng không kìm được lộ ra ý cười.
Tần Minh Nguyệt đắc ý nói: “May mà chúng ta tới kịp!”
“Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa đều ở đó, tôi không biết người giao dịch cùng bọn họ là ai, xem ra… không phải người trong nước chúng ta”.
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ sững sờ.
Hà Gia Hoa cũng ở đó?
Đối tượng giao dịch còn là người ngoại quốc?
Nhưng Trương Minh Vũ nhanh chóng bình thường trở lại.
Giao dịch với ai cũng không liên quan đến anh.
Chỉ cần anh có thể hạ bệ nhà họ Chung và nhà họ Hà thì xem như đại công cáo thành!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười một tiếng, tâm trạng bắt đầu hứng khởi.
Đáng tiếc, ở đây bọn họ cũng không có thiết bị nghe lén nào.
Đành chờ đợi kết quả ghi âm thôi.
Trong phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Hai người đều cực kỳ hồi hộp.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài rốt cuộc vang lên tiếng bước chân!
Hai người lập tức vực dậy tinh thần!
Hai người vội vàng vọt tới cửa ra vào mà không hề do dự!
Họ lẳng lặng quan sát qua mắt mèo.
Ngay sau đó, một đoàn người đi ra từ cửa phòng!
Mỗi người đều cười cười nói nói, không có bất kỳ khác thường nào!
Xong rồi!
Trương Minh Vũ mở to hai mắt, trong lòng vô cùng phấn khởi!
Khóe miệng Tần Minh Nguyệt cũng lộ ra ý cười.
Chẳng mấy chốc những người kia đã đi xa.
Tần Minh Nguyệt thẳng tay mở cửa phòng và đi ra ngoài!
Sau khi chắc chắn không có ai, cô ta lập tức chạy tới cửa căn phòng sang trọng.
Tần Minh Nguyệt nghiêng tai lắng nghe, bên trong không có bất cứ động tĩnh gì!
Trương Minh Vũ thúc giục: "Mở cửa nhanh lên!"
Tần Minh Nguyệt nhẹ gật đầu.
Cô ta nhanh chóng lấy vài công cụ ra rồi bắt đầu mò mẫm.
Không lâu sau, cửa được mở ra!
Trương Minh Vũ nhìn mà trợn mắt há mồm.
Đây là cửa chống trộm đó!
Tần Minh Nguyệt lo lắng lên tiếng: "Đi mau!"
Dứt lời, cô ta lập tức vọt vào.
Đèn trong phòng được bật lên.
Khay vẫn còn ở đây!
Tần Minh Nguyệt xốc vải trong khay lên.
Rồi cô ta lấy một cái máy ghi âm lớn bằng ngón tay ra.
Tâm trạng Trương Minh Vũ vô cùng phấn chấn!
Thế là ổn rồi!
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng lục soát căn phòng.
Cô ta muốn nhìn xem còn có chứng cứ nào khác hay không.
Nhưng không thu hoạch được gì.
Trương Minh Vũ hối: “Thôi kệ, chúng ta đi nhanh thôi”.
Tần Minh Nguyệt nặng nề gật đầu.
Hai người ra khỏi phòng.
Hiện giờ họ đã lấy được máy ghi âm, đối thoại của những người kia cũng đã có.
Đây chính là chứng cứ!
Sau đó họ sẽ lấy video giám sát trên tàu.
Thế thì, bằng chứng như núi!
Rất nhanh hai người đã tới cửa.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu gào vang lên đầy hốt hoảng: “Có ai không! Trên tàu có biến thái!”
"Người đâu hết cả rồi! Lấy bộ quần áo cho tôi!"
Trương Minh Vũ nghe vậy con ngươi bỗng nhiên thít chặt!
Giọng này… Rõ ràng là của nữ nhân viên phục vụ kia!
Chuyện này…
Chân mày Tần Minh Nguyệt cau lại, cô ta quát khẽ: “Đi mau!”
Hai người đóng cửa phòng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhưng vừa lúc đó, một đám bảo vệ lao đến từ cuối hành lang!
Chết rồi!
Lòng Trương Minh Vũ đột nhiên chùng xuống!
Chương 387: Bị phát hiện!
Ở bên cạnh là nhân viên phục vụ đang che người lại, mắt thì trợn trừng.
Cô ấy run rẩy chỉ tay vào anh.
Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cái gì mà chỉ! Lộ hết rồi còn chỉ!”
“Á!”
Cô phục vụ hét lên, vội vàng che thân thể mình!
Trương Minh Vũ tức giận quát: “Công lao của cô mất hết rồi!”
Nhân viên phục vụ hoàn toàn ngớ người.
Tần Minh Nguyệt khẽ quát: “Đi nhanh lên!”
Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.
Hai người lao thẳng ra phía sau không chút do dự.
Cũng may, còn có một hành lang dài khác!
Hai người điên cuồng chạy về phía trước!
“Không được chạy! Đứng lại!”
Phía sau truyền tới tiếng gọi ầm ĩ đầy giận dữ của bảo vệ.
Một đám người đuổi theo họ như điên!
Trương Minh Vũ chau mày, trong lòng càng thêm căng thẳng hơn.
Bị bảo vệ phá đám còn đỡ.
Chứ tuyệt đối đừng để bị Chung Tử Kính nhìn thấy!
Hai người chạy băng băng thật nhanh.
Đám bảo vệ vẫn còn truy đuổi ráo riết ở đằng sau.
Trương Minh Vũ vội vàng lên tiếng: “Không phải cô là cảnh sát sao, thân phận của cô không đủ sức nặng à?”
Tần Minh Nguyệt lắc đầu đáp: “Thẻ cảnh sát của tôi còn ở trong quần áo, bọn họ chắc chắn sẽ không tin!”
Trương Minh Vũ chán nản.
Hai người chưa đi được bao xa thì đối diện lại có thêm một nhóm bảo vệ.
Trương Minh Vũ cau mày.
Mặc dù họ dư sức đánh thắng nhưng chẳng có thời gian để làm vậy!
Làm thế nào đây?
Tần Minh Nguyệt dùng một chân đạp bay cánh cửa một căn phòng, sau đó vọt vào!
Trương Minh Vũ trợn mắt ngoác mồm.
Cô ta bạo lực vậy sao?
“Á!”
Tiếng thét vang lên trong phòng đầy sợ hãi!
Trương Minh Vũ chạy vào trong theo.
Lúc này anh mới nhìn thấy một nam một nữ trên giường đang nhanh chóng kéo chăn che người lại, vẻ mặt hoảng sợ.
Tần Minh Nguyệt không chút lưỡng lự.
Cô ta mở cửa sổ rồi nhảy ra ngoài!
Trương Minh Vũ cũng nhảy theo!
Sau khi nhảy xuống là đến hành lang vừa dài vừa hẹp kia!
Anh vừa ổn định cơ thể thì phát hiện thân thể mềm mại của Tần Minh Nguyệt đứng trước người.
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: “Sao không đi tiếp?”
Nhưng Tần Minh Nguyệt không hề trả lời.
Trương Minh Vũ ngây người.
Anh ngẩng đầu nhìn lại, mấy bóng người mơ hồ đứng trước mặt.
Ánh đèn trong phòng chiếu xuống.
Trương Minh Vũ nhìn thấy rõ đằng đó là ai.
Hà Gia Hoa…
Anh giật mình.
Sao bọn họ lại ở chỗ này?
Hà Gia Hoa cũng ngẩn ra, ngậm thuốc lá mà mặt đầy vẻ mờ mịt!
Bên cạnh hắn là hai tên đàn ông lực lưỡng!
Hình như họ đang bàn luận chuyện gì đó…
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng.
Hà Gia Hoa trợn mắt hỏi: “Trương Minh Vũ? Mày… Sao mày lại ở trên tàu?"
Tần Minh Nguyệt cũng ở đây!
Đây không phải là nơi giao dịch của Chung Tử Kính sao!
Chẳng lẽ…
Hà Gia Hoa trợn to đôi mắt, thân thể từ từ run rẩy!
Nếu chuyện này bị bại lộ, Chung Tử Kính sẽ tiêu đời.
Nhà họ Hà cũng tiêu theo!
Bọn cớm đều ở đây!
Ừng ực!
Hà Gia Hoa nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Ha ha ha… Tình cờ quá, trùng hợp quá”.
Mẹ kiếp! Đúng là tình cờ quá đi mất!
Một lúc sau, một đám bảo vệ vọt tới cửa sổ!
Đội trưởng đội bảo vệ hét lên một tiếng: “Đứng yên hết! Tất cả đứng yên cho tôi!”
Anh ta vừa nói vừa leo ra cửa sổ!
Vẻ mặt đầy tức giận!
Trương Minh Vũ dí tay vào sát mặt của tay đội trưởng.
Anh dùng sức một chút rồi đẩy tên đó trở về!
Trương Minh Vũ bực bội nói: “Được rồi đấy, anh đừng có phá đám nữa! Không thấy bọn tôi đang gấp à!”
Đội trưởng hốt hoảng.
Ánh mắt tràn đầy vẻ mờ mịt!
Bảo mình đừng phá đám nữa?
Trương Minh Vũ cười hớn hở: “Cái đó… Anh Hà à, mấy người làm việc trước đi, bọn tôi đi trước đây”.
Dứt lời, anh cầm cánh tay của Tần Minh Nguyệt.
Đi tới phía sau!
Một đám bảo vệ đều ngẩn tò te, ánh mắt đầy mờ mịt.
Hà Gia Hoa đờ ra tại chỗ.
Trương Minh Vũ vui mừng trong lòng, tăng nhanh bước chân.
Chạy lẹ cho rồi!
Nhưng chưa đợi anh đi được được mấy bước thì Hà Gia Hoa hét lên: “Người đâu! Anh Chung! Chung…”
Rầm!
Hắn không kịp nói dứt câu thì đã bị Tần Minh Nguyệt đạp ngã xuống đất!
Trương Minh Vũ than thở một tiếng.
Rốt cuộc cũng xong!
Tần Minh Nguyệt khẽ nói: “Đi nhanh thôi!”
Trương Minh Vũ xoay người xông về phía trước.
Tay đội trưởng muốn lại nhảy ra thì bị Tần Minh Nguyệt đè mặt đẩy trở về!
Hai người thoăn thoắt chạy đi dọc theo hành lang nhỏ hẹp.
Phía sau vang lên một giọng nói già nua: “Cậu Hà, cậu sao vậy?”
Lòng Trương Minh Vũ giật thót!
Chung Hải!
Hà Gia Hoa đau đớn hét lên: “Trương Minh Vũ ở đây! Mau bắt hắn lại!”
Chung Hải nhíu mày.
Dưới chân dùng sức, ông ta vừa nhảy một cái thì đã đuổi theo sau!
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt nhíu mày!
Hai người cứ chạy thế này thì không bao lâu nữa sẽ đến đuôi tàu!
Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Tôi sẽ ngăn ông ta lại, cô mau tìm người đến giúp chúng ta!”
Tần Minh Nguyệt gật đầu liên tục.
Cô ta lấy đi động ra!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, cố gắng chạy đi!
Ngay lúc này, còi báo động vang khắp cả con tàu.
Màu đỏ của đèn báo động không ngừng chớp!
Lòng của Trương Minh Vũ đã nguội lạnh nửa phần!
Giờ thì tất cả mọi người đều biết rồi!
Nhưng Trương Minh Vũ cũng không có tâm trạng để quan tâm. Không còn thời gian để lấy đoạn video giám sát nữa, rời khỏi nơi này mới là quan trọng nhất!
Không thể để mất ghi âm!
Giọng nói già nua của Chung Hải vang lên: “Tên nhóc, chờ chết đi!”
Trong lòng Trương Minh Vũ chấn động!
Đánh nhau với Chung Hải, mà phân tâm thì chỉ có chết!
Anh lập tức tập trung tinh thần.
Rất nhanh hai người đã chạm trán với nhau!
Chung Hải tung một quyền!
Trương Minh Vũ đạp vào hành lang, thân thể dùng sức nhảy lên!
Tránh được cú đấm!
Người anh cũng bay lên hành lang của tầng trên.
Trương Minh Vũ sử dụng một chút lực và đi lên tầng hai một cách dễ dàng!
Nhưng Chung Hải nhanh hơn!
Anh còn chưa đứng vững thì nắm đấm của Chung Hải lại đánh xuống!
Thân thể Trương Minh Vũ bất ngờ lui về!
Chung Hải nhanh chóng đuổi theo, đôi mắt già nua tràn đầy sắc bén!
Trương Minh Vũ đấu với ông ta một cách khó nhọc!
Trong chớp mắt đã mười mấy hiệp!
Trương Minh Vũ đã thấm mệt!
Chung Hải híp mắt, lại đánh thêm một quyền!
Đột nhiên con ngươi của Trương Minh Vũ co rút.
Sắp trúng đòn rồi!
Lúc này lại có một giọng nói nhỏ vang lên: “Ông già! Xem tôi đây!”
Trương Minh Vũ trợn to đôi mắt.
Tần Minh Nguyệt tiến lên!
Một chân đá tới!
Chung Hải nhíu mày, bị ép tránh ra nên phải lui về sau mấy bước
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt sánh vai đứng cùng nhau.
Vẻ mặt của Chung Hải cứng lại!
Có tới hai người, ông ta hoàn toàn không đánh lại.
Tần Minh Nguyệt nói bằng giọng trầm trọng: “Chúng ta phải đi nhanh, một lát sẽ có người khác đến đây!”
Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý.
Tần Minh Nguyệt dồn sức vào chân, lao thẳng qua bên kia!
Trương Minh Vũ đi sát phía sau.
Chung Hải híp mắt lại, tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt!
Nhưng dù sao hai tay khó địch lại bốn tay!
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt cùng tung cú đấm ra.
Chung Hải vội vàng tránh né.
Ba người lao đầu vào đánh nhau.
Mặc dù Chung Hải phải lùi lại từng bước nhưng không hề bị đánh trúng lấy một lần!
Trương Minh Vũ cực kỳ nôn nóng!
Nhưng năng lực không đủ, anh cũng không có cách nào!
Khát vọng tăng cường sức mạnh ngày càng bức thiết!
Tần Minh Nguyệt bắt lấy cơ hội, đạp chân bay ra!
Chung Hải duỗi hai tay tóm lấy chân cô ta.
Đôi mắt Trương Minh Vũ sáng lên.
Đây là cơ hội tốt!
Dùng lực chân nhảy lên, anh đấm vào đầu Chung Hải!
Chung Hải trợn to mắt!
Nhưng ông ta chỉ đành rút tay về để ngăn cản quyền của Trương Minh Vũ.
Tần Minh Nguyệt thừa cơ đá chân ra!
Đá một cước nặng nề vào ngực của Chung Hải!
Thân thể ông ta bay ngược ra.
Nặng nề rơi xuống đất!
Vèo!
Bỗng nhiên một tiếng xé gió vang lên!
Con ngươi Trương Minh Vũ co rút lại.
Bình luận facebook