• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (4 Viewers)

  • Chương 418-423

Chương 418: Là anh!

Một cánh tay rắn chắc chợt hiện ra trước mắt Lâm Kiều Hân!

Tóm chặt lấy cổ tay đang cầm dao của cô gái kia!

Lưỡi dao lơ lửng giữa không trung!

Hả?

Tất cả mọi người đều sửng sốt không thốt nên lời!

Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác.

Cô quay đầu sang xem thử mới giật mình phát hiện người đó chính là… Trương Minh Vũ.

Cô lập tức vui mừng ra mặt!

Anh đến rồi!

Nhưng đám người nhà họ Lâm lại ngơ ngác không hiểu gì.

Trương Minh Vũ tới rồi…

Nhưng…

Ngay sau đó, bàn tay của anh đột nhiên dùng sức!

Vung mạnh ra ngoài!

Leng keng!

Con dao bị hất bay xuống đất phát ra tiếng vang thanh thuý.

Cô gái kia lùi lại hai bước!

Mặt mũi sa sầm.

Anh cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt rét lạnh!

Hai người họ nhìn chằm chằm lẫn nhau!

Đột nhiên tròng mắt anh mở lớn!

Cô gái kia cũng tỏ vẻ kinh hãi!

“Là mày!”/ “Là cô!”

Hai người đồng thời lên tiếng!

Khiến mọi người xung quanh đều ngây ngốc.

Không ngờ Trương Minh Vũ… còn quen biết cô ta.

Lâm Kiều Hân vội vàng chạy vọt ra sau lưng anh.

Sắc mặt của ông cụ Lâm vẫn không hề thay đổi.

Ánh mắt của anh lại hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Cô gái trước mặt anh chính là cô gái của Thần Ẩn từng đấu với anh mấy lần!

Lần trước cô ta nhảy xuống vực bỏ chạy, không ngờ lần này lại tới nữa!

Anh cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Đồ bại trận, cô còn dám quay lại đây sao?”

Hả?

Nghe thấy lời này của anh, tất cả mọi người đều khiếp hãi!

Cô gái kia lợi hại như vậy mà vẫn bị anh đánh bại sao?

Cô ta nheo mắt lại, lạnh giọng đáp trả: “Bại trận? Lần trước tao thua liên quan quái gì đến mày?”

“Mày quên là mình đã bị tao đánh bại bao nhiêu lần rồi sao?”

Bấy giờ đám người xung quanh mới thấy dễ chịu hơn chút!

Làm sao đồ ăn hại này có thể…

Khoé miệng của anh khẽ co giật một phen.

Đúng thật là… bị đánh bại không ít lần.

Gã đàn ông cầm đầu cả giận quát: “Tiểu Trạch! Đánh nhanh thắng nhanh!”

Tiểu Trạch?

Tên kiểu gì vậy…

Trong mắt Tiểu Trạch hiện lên tia lạnh lẽo, tiếp tục ra tay!

Tung thẳng nắm đấm về phía Trương Minh Vũ!

Anh không dám chủ quan khinh địch, vội vàng lùi về phía sau!

Thấy thế, người nhà họ Lâm đều thất vọng tràn trề!

Có thế đã bị đánh lùi rồi sao?

Vẻ mặt Lâm Kiều Hân tràn đầy lo lắng!

Tiểu Trạch kiêu ngạo khiêu khích: “Không phải mày mạnh lắm à? Lùi cái gì?”

Dứt lời, cô ta lại vung nắm đấm!

Anh nhếch miệng nở nụ cười lạnh.

Đánh thì đánh!

Anh còn đang sợ không được đánh nhau đây!

Tiếp đó, anh dồn sức xuống chân lấy đà xông lên!

Bịch bịch!

Tung ra hai đấm liên tiếp!

Anh linh hoạt thoát hiểm!

Tiểu Trạch không khỏi kinh ngạc.

Mới mấy ngày không gặp mà Trương Minh Vũ đã tiến bộ tới mức này rồi sao?

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng hiện lên vẻ trầm trọng!

Cô ta thực sự rất lợi hại!

Tiểu Trạch cười lạnh một tiếng, khẽ quát: “Tiếp tục!”

Nói rồi cô ta sải bước tiến lên!

Anh nheo mắt lại, toàn thân căng cứng!

Nhưng nắm đấm của Tiểu Trạch lao đến quá nhanh!

Sức mạnh cũng vô cùng khủng bố!

Muốn đỡ đòn rất khó khăn!

Chỉ sau vài lần đỡ, cánh tay của anh đã dần tê cứng!

Không được!

Anh ngẩng đầu quan sát, trông thấy Long Tam và Long Thất đều đang chiếm ưu thế.

Nhưng muốn giải quyết triệt để đối phương vẫn cần một khoảng thời gian!

Anh híp mắt lại!

Nắm đấm vừa nhanh vừa mạnh! Phải giải quyết thế nào?

Bỗng hai mắt anh sáng rực lên!

Cái chị sáu dạy anh…

Anh nhếch miệng mỉm cười.

Mặc dù vẫn chưa tập luyện thành công nhưng vẫn có thể thử dùng một chút!

“Tiếp tục!”

Tiểu Trạch hét ầm lên, lại xông tới tấn công!

Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười!

Giây tiếp theo, nắm đấm của cô ta vung tới!

Anh nhanh chóng mở rộng bàn tay!

Bóp chặt đối phương!

Hai tay dán chặt lấy nhau!

Anh bóp lệch chỗ, tốc độ không theo kịp, chuyển sang bóp lấy cánh tay Tiểu Trạch!

Hả?

Cô ta nhíu chặt chân mày.

Những người khác đang quan sát cũng ngẩn người!

Đòn tấn công gì vậy?

Anh không khỏi cảm thấy buồn bực!

Tiểu Trạch hất tung cánh tay, lại vung đấm lên!

Bóp lấy cô ta!

Lần này, anh lại ra tay quá sớm, bóp trúng bàn tay mềm mại của Tiểu Trạch!

Hả?

Mọi người đồng loạt trợn tròn hai mắt!

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Trạch loé lên tia rét lạnh: “Mày đang sàm sỡ tao đấy à?”

Nghe thấy thế, anh cuống quýt thả tay ra.

Sàm sỡ cái quái gì…

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, không hiểu rốt cuộc anh đang làm cái gì!

Tiểu Trạch nổi giận lôi đình: “Đồ dê xồm! Chết đi!”

Nói rồi cô ta giơ chân đá một phát!

Trương Minh Vũ tránh thoát!

Nhưng lại phải đối diện với nắm đấm của cô ta!

Anh nghiến răng nghiến lợi, lại giơ tay ra bóp!

Lại bị sớm rồi!

Mẹ nó lại nắm tay cô ta!

Tiểu Trạch giận dữ quát: “Lại sàm sỡ tao!”

Đám người nhà họ Lâm cũng không khỏi nổi giận.

Đang trong lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc!

Con mẹ nó còn có tâm trạng trêu gái à?

Lâm Kiều Hân cau mày, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bí bách khó chịu!

Trương Minh Vũ không để ý tới phản ứng này của cô.

Lại nữa!

Anh nhắm chuẩn phương hướng, dự đoán cẩn thận!

Sau vài lần thử nghiệm, anh cũng lần mò được chút kĩ thuật!

“Chết đi!”

Tiểu Trạch lại gào thét!

Tung nắm đấm ra!

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu!

Bóp chặt!

Tiếp đó, đầu ngón tay anh siết chặt lại!

Sau khi bình tĩnh nhìn lại, anh mới vui mừng phát hiện lần này… bóp đúng chỗ rồi!

Mọi người xung quanh càng thêm giận dữ!

Trong mắt Tiểu Trạch bừng bừng lửa giận!

Năm lần bảy lượt đùa giỡn cô ta.

Thế nhưng ngay sau đó, cô ta cảm thấy từ cổ tay truyền đến cảm giác tê dại!

Cả cánh tay đều mất hết sức lực!

Chuyện này…

Cô ta không khỏi khiếp sợ!

Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười, nhấc chân đá một phát!

Tiểu Trạch cau mày!

Cô ta muốn né đòn, thế nhưng tay vẫn đang bị anh tóm chặt!

Vốn không có cách nào dùng sức!

Trời…

Cô ta bối rối dùng cánh tay còn lại đỡ đòn!

Anh chớp lấy thời cơ tung thêm một đấm!

Đánh trúng ngực đối phương!

Tiểu Trạch lùi lại liên tiếp vài bước, trong mắt tràn đầy vẻ tàn độc!

Cô ta khẽ cử động tay, vẫn còn hơi tê dại!

Đám người xung quanh đều sợ ngây người!

Không ngờ Trương Minh Vũ không hề thua kém kẻ thù!

Sao lại…

Tiểu Trạch nổi giận gào thét: “Tiếp tục!”

Dứt lời, cô ta lao vọt lên!

Dùng sức vung đấm!

Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt hiện lên một tia hưng phấn!

Tràn đầy tự tin!

Anh lại bóp!

Lần này bóp vô cùng chuẩn!

Dứt khoát ấn chặt mạch của Tiểu Trạch!

Cả cánh tay của cô ta tức thì mềm nhũn!

Giây tiếp theo, nắm đấm của Trương Minh Vũ lại vung tới!

Bịch!

Tiểu Trạch hoảng hốt chống đỡ, lại trúng thêm một đòn!

Cơ thể mềm mại vội vàng lùi lại!

Hự!

Tiếng hít khí lạnh dồn dập lại vang lên!

Ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn theo!

Chuyện này… là thế nào?

Tiểu Trạch nhíu mày chất vấn: “Mày… mày đang giở trò gì vậy?”

Cả cánh tay cô ta đều tê cứng lại!

Trương Minh Vũ nhếch miệng mỉm cười, mỉa mai nói: “Trò chuyên để đối phó cô”.

Đến tận lúc này, những người khác mới hiểu được!

Thì ra không phải anh đang trêu gái.

Mà là tấn công kẻ thù!

Chuyện này…

Mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt tràn đầy mờ mịt.

Lâm Kiều Hân không kìm được hơi mỉm cười.

Bịch bịch!

Hai tiếng đánh đấm kịch liệt bỗng nhiên vang lên!

Đám người quay sang quan sát.

Bấy giờ mới giật mình phát hiện gã đàn ông cầm đầu và tên đàn ông còn lại đều đã bị đánh bay!

Nặng nề rơi bịch xuống đất!

Miệng phun máu tươi!

Chuyện này…

Bọn họ ngẩng đầu lên.

Trông thấy Long Tam và Long Thất hiên ngang đứng đó, vô cùng oai phong!

Thắng rồi…

Thắng thật rồi!

Người nhà họ Lâm dần trở nên kích động!

Không ai có thể ngờ được, cuối cùng bọn họ lại dựa vào Trương Minh Vũ… chặn lại tai hoạ, ngăn cơn sóng dữ!

Mấy người Lâm Quốc Phong đều khiếp sợ tột độ!

Ông cụ Lâm mỉm cười sâu xa.

Tiểu Trạch hít sâu một hơi, nhanh chóng dìu hai người bị đánh ngã kia chật vật đứng dậy.

Trương Minh Vũ bật cười hỏi: “Lần này có phải bị tôi đánh bại rồi không?”

Gương mặt cô ta lạnh tanh không cảm xúc.

Gã đàn ông cầm đầu đau đớn ôm ngực, lạnh giọng quát: “Hừ! Mày nghĩ bọn ta bị đánh bại hả?”

“Chẳng lẽ mày lại ngây thơ tới mức cho là chỉ có ba người bọn tao đến thôi sao?”

Nghe thấy thế, người nhà họ Lâm lại nhao nhao kinh hãi!

Ba người đã lợi hại như vậy rồi.

Chẳng lẽ… vẫn còn người khác?

Long Tam không khỏi cau mày.

Vẫn còn mấy người nữa, thực lực không hề đơn giản!

Ngay sau đó, có tiếng bước chân vang lên…

Lâm Kiều Hân vô thức nắm chặt lấy tay Trương Minh Vũ.

Đôi mắt xinh đẹp của cô ánh lên vẻ lo âu!

Chương 419: Tao cũng có người!

Đám người nhà họ Lâm bắt đầu sợ run người.

Mọi ánh mắt đều tập trung về phía cổng biệt thự!

Ừng ực!

Tiếng nuốt nước bọt ừng ực thi nhau vang lên!

Ngay sau đó, có mấy người đàn ông chậm rãi bước vào.

Bọn họ cũng mặc đồ đen!

Trên trán cũng có hình vẽ mặt trời!

Thấy vậy, tất cả đều sửng sốt.

Chẳng mấy chốc, cả đoàn người đều tiến vào.

Tổng cộng có chín người!

Trương Minh Vũ nhướng mày, khoé miệng cong lên nở nụ cười lạnh lẽo.

Đội mười hai của Thần Ẩn đã có mặt đông đủ!

Gã cầm đầu nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi: “Bây giờ còn dám bảo chúng tao là đồ bại trận nữa không?”

Anh bật cười châm chọc: “Chưa đánh cơ mà. Ai biết kết quả thế nào?”

“Tôi đoán tí nữa chắc chắn các người sẽ cong mông bỏ chạy thôi”.

Cong mông bỏ chạy?

Tiểu Trạch nghiến răng nghiến lợi quát: “Mày mới phải cong mông bỏ chạy ấy!”

Cô ta vô cùng tức giận nhưng lại chẳng nói nên lời!

Những người còn lại của Thần Ẩn cũng phẫn nộ!

Gã cầm đầu nheo mắt lại, tay nắm chặt thành nắm đấm!

“Được, tao sẽ chống mắt lên xem ai mới là kẻ bại trận!”

“Xông lên đi!”

Ngay sau đó, chín gã đến từ Thần Ẩn tức thì sải bước xông lên!

Người nhà họ Lâm hoảng sợ, mặt tái mét lại!

Bà cả và bà hai chui vào một góc khuất trốn tránh!

Mấy người Lâm Quốc Phong cũng bị doạ sợ chết khiếp!

Lần này… thực sự xong đời rồi!

Gã cầm đầu cười lạnh nói: “Ranh con, mày lấy gì ra đấu với tao?”

Khí thế hùng hổ doạ người!

Bấy giờ, người nhà họ Lâm lại càng kinh hồn táng đảm!

Ai nấy đều trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng!

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, trong đôi mắt xinh đẹp chất chứa lo âu.

Thế nhưng cô lại chẳng làm gì được.

Haiz.

Cô yếu ớt thở dài một tiếng.

Trương Minh Vũ lại bật cười thản nhiên: “Mày có người thì sao? Mày nghĩ tao không có ai à?”

Hả?

Nghe anh nói vậy, tất cả mọi người lại kinh ngạc thêm lần nữa!

Trương Minh Vũ vẫn còn người tới giúp sao?

Nhưng mà…

Gã cầm đầu cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Đừng tưởng tao không biết hai người kia chính là chỗ dựa duy nhất của mày!”

“Mày bảo mày còn người hả? Mày còn có thể gọi ai đến nữa?”

Dứt lời, gã ta nhìn anh với ánh mắt đầy trào phúng.

Người của Thần Ẩn nhao nhao cười lạnh!

Người nhà họ Lâm chìm vào tuyệt vọng.

Nhà họ Lâm… thực sự xong đời rồi sao?

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói êm tai bỗng vang lên: “Vẫn còn tôi”.

Hả?

Giọng nói ấy vừa dứt, tất cả đều giật mình khiếp sợ!

Vẫn còn ai nữa sao?

Người nhà họ Lâm trợn tròn mắt nhìn ra ngoài cửa.

Gã cầm đầu nhíu chặt chân mày.

Tiếp đó, một dáng người yểu điệu xuất hiện.

Hả?

Mọi người không khỏi ngây ngẩn!

Con gái?

Lại còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Ơ kìa…

Nhưng sau lưng cô ta còn có thêm hơn chục gã đàn ông cao lớn!

Ai nấy đều mặc quân phục chỉnh tề!

Vũ trang đầy đủ!

Cô ta… chính là Tần Minh Nguyệt!

Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười.

Lúc quay về, anh đã gọi điện cho cô ta.

Còn những người khác đều chết lặng.

Đây là… đội cảnh sát sao?

Gã cầm đầu cau mày, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Gã ta không ngờ đội cảnh sát lại tới!

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt lạnh như băng: “Các người là ai? Ai cho các người đến đây làm loạn?”

Nói xong, cô ta quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo.

Tiểu Trạch nghiến răng ken két, nổi giận gào lên: “Lại là cô!”

Tần Minh Nguyệt nhướng mày cười lạnh: “Thì ra là các người. Thế cũng không cần giải thích nữa”.

“Bắt hết lại cho tôi!”

Cô ta vừa dứt lời, mấy anh cảnh sát lập tức lao lên!

Chín gã đàn ông của Thần Ẩn đồng loạt cất bước, ánh mắt tràn đầy lửa giận!

Tần Minh Nguyệt nhếch miệng cười lạnh: “Kẻ nào chống đối, bắn luôn!”

Hự!

Nghe thấy vậy, vô số tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!

Cạch cạch cạch!

Ngay sau đó là tiếng mở chốt an toàn súng thanh thuý!

Trên tay các cảnh sát đều có thêm một khẩu súng!

Người của Thần Ẩn đều trợn trừng mắt!

Thần linh ơi…

Cho dù bọn họ có lợi hại đến đâu cũng không thể thắng được súng đạn!

Anh bật cười hỏi: “Mày nói đi… ai mới là kẻ bại trận?’

Gã cầm đầu giận dữ chỉ thẳng vào mặt anh quát: “Mày…”

Gã ta nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng!

Nhưng lại không thể phản bác được gì!

Nhiều súng như vậy, sao bọn họ chống lại được?

Trương Minh Vũ lại cười nói: “Minh Nguyệt, cô cẩn thận đấy, bọn này đánh rắm thối lắm!”

Nghe anh nói vậy, đám người của Thần Ẩn đều giận run người!

Tần Minh Nguyệt nhếch miệng cười lạnh, hai tay nắm chặt khẩu súng!

Nhắm đúng vào đám người của Thần Ẩn!

Gã cầm đầu nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc!

Người nhà họ Lâm phấn khích tột độ!

Cuối cùng… cũng được cứu rồi!

Thế nhưng chẳng ai ngờ tới, người cứu toàn bộ nhà họ Lâm lại là Trương Minh Vũ!

Gã cầm đầu hơi híp mắt.

Vẻ mặt ngỡ ngàng!

Chênh lệch lực lượng giữa bọn họ là hơn chục họng súng đen ngòm, bọn họ cũng hết đường chống lại!

Một lúc lâu sau, gã ta cắn răng quát: “Nhà họ Lâm các người cứ chờ đấy!”

“Sau này… sẽ còn gặp lại!”

Trương Minh Vũ cau mày lên tiếng: “Không phải định đánh rắm thật chứ?”

Hừ!

Gã cầm đầu tức tối hừ lạnh.

Vung tay lên!

Trong tay người của Thần Ẩn chợt hiện ra một hạt màu đen!

Thấy thế, anh vội vàng hét lớn: “Cẩn thận!”

Nói rồi liền vội vàng ôm chầm Lâm Kiều Hân vào ngực!

“Á!”

Cô kinh hãi hô lên một tiếng!

Người nhà họ Lâm khiếp đảm!

Uỳnh!

Giây tiếp theo, những hạt màu đen kia nổ tung.

Cả không gian bị sương mù che khuất!

“Á!”

Người nhà họ Lâm hoảng loạn gào thét!

Cả phòng khách đều trở nên hỗn loạn!

Tần Minh Nguyệt lạnh giọng ra lệnh: “Nổ súng!”

Đoàng đoàng đoàng!

Tiếp đó, tiếng súng bỗng nhiên vang lên!

“Á!”

Tiếng kêu gào thảm thiết lại vang vọng!

Trương Minh Vũ chau mày, ôm chặt Lâm Kiều Hân!

Mười mấy tiếng súng nổ liên tiếp vang lên!

Mãi lâu sau, bên trong phòng khách mới dần yên tĩnh lại.

Thế nhưng sương mù vẫn lan tràn khắp nơi.

Khụ khụ!

Đám người thi nhau ho khan.

Có người mở toang cửa sổ, có người cuống quýt mở rộng cửa lớn.

Một lúc lâu sau, sương mù mới chậm rãi tản ra. Bấy giờ mọi người mới lại nhìn thấy rõ ràng.

Bọn họ bàng hoàng phát hiện trên mặt đất có hai xác chết!

Tần Minh Nguyệt nghiến răng, cả giận nói: “Chết tiệt, lại để bọn chúng chạy thoát!”

Nhưng cũng may còn hai người bị bắn trúng.

Người nhà họ Lâm ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.

Sao mọi chuyện cứ như một trò đùa…

Lâm Kiều Hân giãy giụa rời khỏi lồng ngực của anh, sẵng giọng nói: “Sao anh… vẫn chưa chịu buông tôi ra?”

Trương Minh Vũ giật nảy mình, bất chợt phản ứng lại.

“À… phải rồi!”

Anh xấu hổ cười một tiếng rồi mới chậm rãi buông tay.

Cô cúi xuống chỉnh lại đầu tóc, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ bối rối.

Mặt cô bỗng đỏ bừng.

Khiến anh nhìn đến ngây ngốc.

Bộ dạng thẹn thùng này của cô thật sự rất đẹp…

Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt ngây dại của anh.

Trong lòng lại càng xấu hổ!

Lâm Kiều Hân thấp giọng mắng một câu: “Anh nhìn cái gì đấy!”

Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười: “Nhìn cô đấy”.

Hả?

Cô kinh ngạc trợn tròn mắt.

Trương Minh Vũ…

Anh vô thức che miệng lại, vẻ mặt ngượng ngập.

Nói cái gì vậy…

Cô mím môi lại, cúi đầu lẩm bẩm: “Anh nói linh tinh gì đấy, bao nhiêu người đang nhìn kìa!”

Lúc này mặt cô lại càng đỏ bừng lên!

Chương 420: Đôi vợ chồng trẻ?

Trương Minh Vũ vô thức liếc nhìn xung quanh.

Mọi người đều đang trợn tròn mắt há hốc mồm.

Chưa ai thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ vừa rồi.

Anh khẽ bật cười.

Lâm Kiều Hân tức giận trừng mắt nhìn anh, cảm giác trong lòng vô cùng kỳ quái.

Mãi lâu sau mọi người mới dần lấy lại tinh thần.

Người nhà họ Lâm xì xào bàn tán, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ phức tạp.

Nhà họ Lâm được cứu rồi.

Nhưng người cứu… là Trương Minh Vũ…

Lâm Kiều Hân lặng lẽ thở phào một hơi.

May mà không ai nghe thấy bọn họ nói chuyện…

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo.

Anh mỉm cười lên tiếng: “Được rồi, tôi đã nói là bọn họ sẽ chạy mà”.

Vừa nói anh vừa vội vàng tách xa cô ra.

Tần Minh Nguyệt bĩu môi, cuối cùng vẫn chẳng nói lời nào.

May mà còn bắn trúng được hai tên.

Đám người dần dần tỉnh ngộ.

Ai nấy đều nhìn về phía anh với ánh mắt lẫn lộn cảm xúc.

Bà cả và bà hai cúi gằm đầu xuống.

Lâm Tuấn Minh cũng lặng thinh.

Rốt cuộc Lâm Quốc Phong đành phải cắn răng bước ra, cười giả lả nói: “Cảm ơn sếp Tần nhiều!”

“Nếu không nhờ có cô, sợ là nhà họ Lâm chúng tôi…”

Ông ta chưa nói hết câu nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Nghe thấy vậy, người nhà họ Lâm cũng nhao nhao tỏ vẻ biết ơn.

Tần Minh Nguyệt lạnh nhạt liếc nhìn: “Không cần khách sáo, tôi chỉ nể mặt Trương Minh Vũ thôi”.

“Nếu không có lời của anh ta, tôi còn chẳng biết nhà họ Lâm sẽ gặp phải chuyện này”.

Vậy…

Lâm Quốc Phong tức thì nghẹn họng!

Người nhà họ Lâm cũng cảm thấy xấu hổ!

Lâm Quốc Phong hé miệng toan lên tiếng nhưng lại không biết nên nói gì.

Tần Minh Nguyệt vung tay ra lệnh: “Kéo hai người kia đi!”

“Vâng!”

Mấy anh cảnh sát lập tức đáp lại.

Sau đó nhanh nhẹn kéo hai người kia ra ngoài.

Tần Minh Nguyệt quay lại nhìn Trương Minh Vũ: “Anh lại nợ tôi một lần nữa”.

Đôi mắt xinh đẹp của cô ta chợt loé sáng.

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, quan sát thật kỹ.

Trương Minh Vũ gượng cười đáp: “À… phải, lại nợ cô rồi…”

Tần Minh Nguyệt cười sâu xa nói: “Nhớ đấy nhé. Chúng tôi đi trước đây”.

Dứt lời, cô ta liền quay lưng rời đi.

Từ đầu đến cuối, cô ta chẳng thèm nhìn người nhà họ Lâm lấy một lần!

Lâm Quốc Phong cứng ngắc mặt mày.

Nhưng cuối cùng vẫn không nói được câu gì.

Đám người Tần Minh Nguyệt nhanh chóng rời đi.

Long Tam và Long Thất đã biến mất không thấy tăm hơi từ bao giờ.

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Trương Minh Vũ và người nhà họ Lâm.

Phù

Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Thoát chết trong gang tấc…

Lâm Quốc Phong ngồi phịch xuống sofa, vẻ mặt nghiêm trọng.

Ông cụ Lâm dựa người vào sofa, hai mắt nhắm hờ.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, ông cụ chưa từng lên tiếng, giống như không hề có chuyện gì xảy ra…

Lý Phượng Cầm từ trong đám đông bước ra, châm chọc nói: “Hừ! Lúc con gái tôi nói thì các người không chịu tin!”

“Bây giờ thì sao?”

“Nhà họ Lâm của chúng ta suýt bị diệt vong!”

Giọng nói hùng hồn tràn đầy giận dữ!

Bà cả và bà hai cúi đầu, bộ dạng rất lúng túng.

Mấy người Lâm Quốc Phong cũng không nói nên lời.

Đâu ai ngờ được… lời Lâm Kiều Hân nói là sự thật?

Trương Minh Vũ cau mày.

Hôm nay Lý Phượng Cầm… bị sao vậy?

Ngay sau đó, sắc mặt bà ta lập tức biến đổi, khoanh nay cười lạnh: “May đấy!”

Mọi người đều ngơ ngác không hiểu.

May cái gì?

Nhưng không ai thèm lên tiếng đáp lời.

Bà ta vẫn đang chờ đợi.

Tình hình vô cùng xấu hổ.

Lâm Kiều Hân lắc đầu bất lực, thấp giọng hỏi: “May cái gì?”

Bấy giờ bà ta mới mừng rỡ, ngạo nghễ nói: “May mà có con rể của tôi!”

“Nếu không, hôm nay nhà họ Lâm xong đời chắc rồi!”

Lâm Kiều Hân bực bội trừng mắt.

Trương Minh Vũ cũng không khỏi sững sờ.

Thì ra… vẫn là vì muốn tỏ vẻ đắc ý…

Bà ta ung dung khoanh tay, mặt hếch lên trời, bộ dạng kiêu ngạo!

Lâm Quốc Long nheo mắt lại.

Bà hai nghiến răng ken két, nổi trận lôi đình!

Thế nhưng… bà ta lại không biết phản bác kiểu gì.

Lý Phượng Cầm lại càng thêm đắc ý, có vẻ còn định mở miệng lần nữa.

Lâm Kiều Hân vội vàng cắt ngang: “Được rồi, nếu đã không còn nguy hiểm gì thì mọi người mau về nghỉ ngơi đi”.

Người nhà họ Lâm gật đầu nghe theo.

Mọi người lũ lượt rời đi.

Mặc dù hai vợ chồng Lâm Quốc Long không cam lòng nhưng cũng chẳng nói gì được.

Chỉ trong nháy mắt, đám đông liền tản ra.

Lý Phượng Cầm bĩu môi tỏ thái độ khó chịu.

Còn chưa nói đã đâu!

Nhưng người đều đi cả rồi, bà ta cũng đành phải trở về.

Ông cụ Lâm vẫn ngồi yên trên sofa.

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đứng ngay bên cạnh.

Rầm.

Cửa biệt thự bị đóng lại.

Cùng lúc đó, ông cụ Lâm chợt mở mắt ra!

Trong đôi mắt già nua chợt loé lên một tia sáng!

Cô thấp giọng đề nghị: “Chúng ta cũng nên đi thôi”.

Anh mỉm cười đáp lại: “Được”.

Cô khẽ gật đầu.

Bọn họ đang định cất bước rời đi thì bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn của ông cụ Lâm: “Chờ đã”.

Hả?

Cả hai người lập tức giật nảy mình.

Bọn họ đồng loạt dừng bước, nghi hoặc quay lại.

Ông cụ mỉm cười hiền từ nhìn họ: “Hai đứa đừng đi vội, ông có chuyện muốn nói”.

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân bốn mắt nhìn nhau.

Bọn họ quay về ngồi ở trước mặt ông cụ.

Cô nghi hoặc dò hỏi: “Ông nội có chuyện gì ạ?”

Ông cụ bật cười đáp: “Sau chuyện này, chắc chắn Minh Vũ đã có chút uy tín trong gia tộc”.

Hả?

Nghe thấy thế, cả hai đều tròn mắt!

Uy tín?

Vẻ mặt Lâm Kiều Hân mờ mịt.

Trương Minh Vũ lắc đầu cười khẽ.

Ông cụ Lâm chợt ngừng cười, trầm giọng nói: “Nhưng như vậy… vẫn chưa đủ”.

Cô lại càng chẳng hiểu gì cả.

Anh mỉm cười lên tiếng: “Cháu biết. Lần sau người của Thần Ẩn tìm tới lần nữa, chắc là người nhà họ Lâm vẫn sẽ hoài nghi”.

“Nhưng sau đó, chắc là được rồi ạ”.

Ông cụ Lâm lặng lẽ gật đầu.

Thấy thế, Lâm Kiều Hân hoàn toàn ngơ ngác.

Hai người họ… đang nói gì vậy?

Haiz.

Ông cụ Lâm thở dài thườn thượt: “Lần sau Thần Ẩn tìm tới, nhất định đội ngũ của họ sẽ càng hùng hậu hơn”.

“Còn cả nhà Âu Dương vẫn cứ chậm chạp không chịu ra tay, chắc chắn là đang ủ mưu gì đó”.

“Minh Vũ, khổ cho cháu rồi”.

Câu nói cùng cuối nghiêm nghị lạ thường.

Anh cười nhạt một tiếng đáp: “Không khổ, cháu nên làm mà”.

Ông cụ Lâm lẳng lặng gật đầu, chăm chú nhìn anh.

Mãi lâu sau, ông cụ mới nói tiếp: “Được rồi, không còn sớm nữa, hôm nay cũng mệt mỏi lắm rồi”.

“Đôi vợ chồng son hai đứa mau đi về nghỉ ngơi đi”.

Trương Minh Vũ khẽ cười đáp: “Vâng”.

Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn đang chìm trong ngơ ngác.

Một lát sau cô mới có thể phản ứng lại.

Cô bĩu môi lẩm bẩm: “Lại nói là đôi vợ chồng son!”

Anh nhanh chóng rời đi.

Cô cũng chỉ có thể yên lặng theo sau.

Ông cụ Lâm dựa lưng vào ghế, vẻ già nua lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt sáng suốt.

Mãi lâu sau, ông cụ mới bật cười.

Bấy giờ, Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đã đi ra khỏi căn biệt thự.

Trên gương mặt xinh đẹp của cô vẫn đỏ rực.

Anh nhếch miệng cười nói: “Thế… đôi vợ chồng son chúng ta đi đâu nghỉ ngơi đây?”

Cô mím chặt môi.

Anh bỗng thấy đắc ý lạ thường!

Đột nhiên bên hông truyền tới một cơn đau nhói…

Chương 421: Ai được lợi chứ?

Hự!

Trương Minh Vũ hít một hơi khí lạnh!

Đau… đau quá!

Anh trợn tròn mắt, cả người cứng đờ!

“Đau đau đau… đau quá…”, anh nhe răng trợn mắt hét lên.

Hừ!

Lâm Kiều Hân khẽ hừ một tiếng rồi mới chịu buông tay.

Bấy giờ anh mới thở hắt ra, bực bội trừng mắt lườm cô.

Sao lúc nào… cũng nhéo người ta!

Anh ngẩng đầu lên tìm kiếm, phát hiện cô đã cách mình một đoạn rất xa.

Anh bất lực lắc đầu, lặng lẽ đuổi theo sau.

Nửa đêm rồi, anh cũng không thể quay về nhà.

Anh theo dõi hướng đi của cô, thấy cô đi về phía căn biệt thự cuối cùng.

Anh nhếch miệng nở nụ cười.

Xem như cô còn có tình người!

Hai người họ nhanh chóng đi vào trong biệt thự.

Bật đèn sáng trưng.

Bên trong vẫn sạch sẽ tinh tươm như trước.

Anh khẽ mỉm cười.

Trong đầu anh vô thức hiện ra cảnh tượng hai người cùng nhau dọn dẹp vào tối đó.

Lâm Kiều Hân ngồi trên sofa.

Bộ dạng rã rời tiều tuỵ.

Đã mệt người rồi, lại còn mệt trong nội tâm.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tra tấn tinh thần mọi người.

Trương Minh Vũ cũng ngồi xuống ghế đối diện.

Anh lặng lẽ quan sát cô, khoé miệng cong lên.

Cô lườm anh một cái, sẵng giọng hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Anh bật cười đáp: “Nhìn cô đấy”.

Hả?

Lâm Kiều Hân không khỏi ngẩn người.

Sao câu nói này… lại quen tai như vậy?

Ngay sau đó, cô ném một chiếc gối ôm về phía anh!

Anh nhanh tay lẹ mắt tránh được.

Lâm Kiều Hân nổi giận quát: “Tôi còn chưa nói anh đâu. Vừa nãy ở trước mặt mọi người anh nói linh tinh gì đấy hả?”

“Nhìn tôi cái gì?”

Trương Minh Vũ phì cười đáp: “Tôi đang nhìn cô thật mà. Cô hỏi tôi vậy… tôi còn không được trả lời sao…”

Lâm Kiều Hân mím môi nổi giận nói: “Anh…”

Nhưng cuối cùng, cô vẫn chỉ có thể trừng mắt nhìn anh hăm doạ.

Rồi bực bội ngồi xuống ghế!

Trương Minh Vũ mỉm cười đắc ý.

Không biết tại sao anh cứ có cảm giác hưng phấn lạ thường.

Cuộc sống như thế này… cũng không tồi đấy chứ?

Lát sau, anh bật cười lên tiếng: “Được rồi, mau dọn dẹp rồi ngủ đi. Muộn lắm rồi”.

“Ngày mai còn chưa biết sẽ phải đối mặt với nguy hiểm gì nữa đâu”.

Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày.

Chỉ một câu nói đã khiến cô không kìm được lo sốt vó.

Haiz.

Cuối cùng, cô đành phải thở dài một tiếng.

Sau đó cô chạy đi đánh răng rửa mặt.

Còn Trương Minh Vũ trở về phòng mình, chui vào ổ chăn ấm áp.

Các phòng ngủ khác cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Anh cũng không biết liệu cô có ngủ cùng phòng với mình hay không.

Hai mắt nhắm chặt.

Nhưng trong lòng lại xuất hiện một cảm giác chờ mong khó nói thành lời.

Chẳng bao lâu sau, bên tai anh vang lên tiếng bước chân.

Lòng anh trở nên căng thẳng.

Đến rồi sao?

Anh tập trung nghe ngóng.

Tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa phòng…

Nhịp tim của anh không ngừng tăng nhanh.

Có vào không đây?

Từng giây từng phút trôi qua, anh vẫn cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

Một lúc sau, tiếng bước chân xa dần…

Mẹ nó…

Trương Minh Vũ tức giận trợn mắt.

Không đến cũng tốt, ngủ càng ngon.

Anh nhếch miệng cười một tiếng.

Cả một ngày bôn ba, toàn thân mệt mỏi rã rời.

Anh nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ say.

Sáng hôm sau.

Anh tỉnh dậy từ sớm.

Khi anh ngồi dậy, trời vẫn còn chưa sáng hẳn.

Anh uể oải mở mắt.

Luyện thôi!

Anh đứng bật dậy, rửa mặt rồi đi ra sân.

Đèn đường còn chưa tắt.

Đủ loại côn trùng bay chấp chới.

Anh giữ tâm hồn tĩnh lặng, dùng sức tung đòn!

Bắt được rồi!

Anh khẽ cười.

Quả nhiên chiến đấu vẫn là cách luyện tập hiệu quả nhất.

Thoáng chốc, côn trùng đã chẳng còn tính khiêu chiến với anh.

Anh đã có thể dễ dàng tóm được từng con!

Trên trán anh lấm tấm mồ hôi.

Sắc trời tờ mờ sáng.

Đèn đường tắt ngấm.

Bấy giờ anh mới quay người trở về biệt thự.

Tắm nước lạnh.

Vô cùng dễ chịu!

Tắm xong, anh tắt vòi nước, lau khô cả người.

Sau đó anh lấy một chiếc khăn tắm.

Đang định quấn lên người mình.

Thì một tràng tiếng bước chân truyền tới ngày một rõ rệt.

Anh giật nảy mình.

Tiếng bước chân… đến sát cửa rồi!

Một giây sau, chốt cửa bị vặn ra!

Cạch!

Cửa mở rồi sao?

Chuyện này…

Hai mắt anh trợn tròn hết cỡ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng!

Ngoài cửa.

Lâm Kiều Hân mặc trên mình một chiếc váy lụa gợi cảm, đầu tóc rối bời, bộ dạng ngái ngủ.

Lúc này cô đang vừa đi vừa day mí mắt.

Trông thấy cảnh tượng trước mắt, cô cũng ngớ người.

Đôi mắt xinh đẹp mở lớn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau…

Ừng ực!

Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt mờ mịt!

Lâm Kiều Hân đứng chết lặng tại chỗ!

Ánh mắt chậm rãi di chuyển…

“Á!”

Cô hét lên thảng thốt, xoay người chạy biến đi!

Thế nhưng trên sàn nhà đang ướt sũng nước.

Dưới chân trơn trượt…

Cơ thể cô ngã lăn ra đất!

Bấy giờ anh cũng tỉnh táo lại!

Vô thức giơ tay túm lấy cánh tay của cô!

Nhấc chân chặn lại bàn chân đang bị trượt của cô.

Dùng sức kéo mạnh một phát!

“Á!”

Cô lại gào ầm lên.

Trời đất quay cuồng.

Đến lúc cô mở mắt ra mới bàng hoàng phát hiện mình đang dán chặt vào ngực anh!

Thình thịch! Thình thịch!

Nhịp tim đập loạn.

Cô không phân biệt được đây là tiếng tim đập của ai!

Trên mặt anh cũng lộ ra vẻ ngượng ngập.

Ngay sau đó, cô cắm đầu chạy trối chết ra khỏi phòng tắm!

Uỳnh!

Cửa bị đóng sầm lại.

Khoé miệng Trương Minh Vũ co giật một phen.

Chuyện quái gì vậy…

Chợt giọng nói bực bội của cô vang lên: “Anh bị điên à? Sáng sớm đi tắm làm gì?”

Nghe có vẻ rất giận dữ…

Anh cũng buồn bực trợn trừng mắt.

Rõ ràng là cô được lợi, vậy mà còn làm như oan ức lắm…

Anh bĩu môi không thèm đáp lại.

Vốn đang định quấn khăn tắm vào.

Nhưng sau một hồi suy tư, anh quyết định mặc luôn quần áo rồi mới đi ra.

Ngoài phòng khách không còn bóng dáng của Lâm Kiều Hân.

Nhất định là đang xấu hổ muốn chết…

Anh mỉm cười bất đắc dĩ.

Chuyện đã xảy ra rồi, anh chỉ có thể ra ngoài trước.

Anh nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự.

Trời sáng tỏ, không khí buổi sớm trong lành mát lẻ.

Nhưng anh không hề biết rằng.

Trên tầng hai có một đôi mắt xinh đẹp đang gắt gao dõi theo anh.

Mãi đến khi bóng lưng anh khuất hẳn, cô mới thu lại ánh mắt.

Lâm Kiều Hân mặt đỏ gay gắt, buồn bực mắng: “Mới sáng sớm… đã đau cả mắt!”

Nói rồi cô bước ra khỏi phòng.

Trương Minh Vũ chẳng hề nghe thấy.

Vừa ra ngoài, anh đã đi tới toà nhà chính.

Bỗng có tiếng bước chân vang lên.

Long Tam tới rồi.

Anh bật cười hỏi: “Lần này lại có chuyện gì?”

Anh ta nhíu mày trầm giọng nhắc nhở: “Người của tổ 12 Thần Ẩn sẽ không dễ dàng từ bỏ”.

“Quan trọng nhất là không thấy Dạ Thập Nhị. Người nhà Âu Dương cũng bắt đầu mất dấu vết rồi”.

“Tôi cảm thấy… bọn họ đang có âm mưu gì đó”.

Anh lặng lẽ gật đầu đồng tình.

Anh đã đoán trước được chuyện này.

Dù sao kẻ địch ở trong tối, bọn họ cũng chẳng làm gì được.

Một lúc sau, anh trầm giọng hỏi: “Thế bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Long Tam ngẩng đầu đáp: “Nếu Thần Ẩn chỉ phái tổ 12 đến thì còn đỡ”.

“Nhưng nếu các tổ khác cũng tới… chúng ta không chống đỡ nổi đâu”.

“Chỉ có thể tìm người giúp thôi”.

Nghe vậy, anh không khỏi sửng sốt.

Tìm người giúp?

Chương 422: Chị về rồi?

Long Tam gật đầu nói: "Đúng, chúng ta bây giờ chỉ có thể tìm cứu viện".

"Ba người chúng ta không ngăn được bao nhiêu người hết".

Trong lời nói xen lẫn sự bất lực.

Mặc dù anh ta có thân thủ nghịch thiên, nhưng một thì khó địch hai.

Huống hồ phải bảo vệ nhiều người nhà họ Lâm như vậy...

Trương Minh Vũ lâm vào thế bí.

Cứu viện?

Tìm đâu ra cứu viện chứ, anh chẳng quen biết ai cả...

Haizz.

Một lúc sau, Trương Minh Vũ im lặng thở dài.

"Tôi biết rồi".

Trương Minh Vũ lầm bầm, quay người tiếp tục đi.

Anh nhanh chóng đi ra khỏi sân.

Anh vừa đi vừa nghĩ, nhưng còn chưa nghĩ ra có thể tìm ai.

Cuối cùng Trương Minh Vũ gọi xe đến Sơ Tinh.

Tất cả nhân viên đều cắm đầu vào công việc, cả tòa nhà yên tĩnh đến dị thường.

Trương Minh Vũ hài lòng gật đầu.

Trần Thắng Nam quản lý không tồi.

Có cô ta ở đây, anh không cần lo lắng nhiều cho Sơ Tinh nữa.

Trương Minh Vũ nhanh chóng đi đến phòng làm việc.

Anh xem lại tư liệu công ty dạo gần đây.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Trương Minh Vũ nói: "Mời vào".

Cửa được đẩy vào.

Trần Thắng Nam đi vào cung kính nói: "Thưa anh, anh gọi tôi à?"

Trương Minh Vũ cười nói: "Đúng vậy, công ty được cô quản lý tốt quá".

"Tôi đi vào mà sợ giật mình".

Trần Thắng Nam mỉm cười đắc ý: "Anh đang khen tôi sao?"

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.

Anh cũng hiểu rõ bây giờ Trần Thắng Nam không cần phải khen.

Trương Minh Vũ nghiêm túc vào thẳng vấn đề chính: "Tôi gọi cô đến chủ yếu là để bảo cô đi công tác một chuyến đến Tĩnh Châu".

Vừa dứt lời, Trần Thắng Nam liền sững sờ.

Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi mua một khách sạn ở Tĩnh Châu, cô qua đó xử lý một tí".

"Cô phụ trách việc kinh doanh".

Cái gì?

Mắt Trần Thắng Nam lóe lên vẻ khiếp sợ!

Chỉ trong hai ngày... mà đã mua một khách sạn rồi sao?

Đây không phải chỉ là vấn đề tiền nong thôi đâu...

Một lúc lâu sau, Trần Thắng Nam mới nói: "À... được, tôi... tí nữa tôi sẽ xuất phát".

Trương Minh Vũ đưa phương thức liên lạc của Quan Na cho cô ta.

Trần Thắng Nam nhanh chóng rời đi.

Trương Minh Vũ cũng được coi là làm xong một việc.

Có Trần Thắng Nam ở đây, Trương Minh Vũ có thể yên tâm rồi.

Trương Minh Vũ xem xong giấy tờ của công ty mới hài lòng gấp tập hồ sơ lại.

Nhưng chuyện khiến anh lo lắng... đến rồi.

Haizzz.

Trương Minh Vũ chống cằm, đau đầu vô cùng.

Đi đâu tìm cứu viện đây?

Ngoài trừ Tần Minh Nguyệt ra, anh không quen biết ai cả.

Nhưng Tần Minh Nguyệt là cảnh sát.

Sao có thể....

Haizz.

Trương Minh Vũ lại lặng lẽ thở dài.

Nháy mắt đã đến buổi trưa.

Nhân viên nghỉ ngơi ăn cơm.

Trương Minh Vũ cũng đói bụng, mệt mỏi đi ra khỏi phòng làm được.

Thời gian rất gấp.

Bất cứ lúc nào người của Thần Ẩn cũng có thể tấn công.

Rất có thể tối nay anh sẽ gặp nguy hiểm...

Haizz.

Anh lại thở dài.

Ting.

Thang máy mở ra.

Trương Minh Vũ hoang mang đi ra ngoài.

Ở đại sảnh có không ít người.

Trương Minh Vũ cũng không quan tâm, cúi đầu đi ra.

Không quan lâu sau, giọng của nhân viên lễ tân vang lên: "Chào cô, cô tìm bộ phận nào ạ?"

Một giọng nói dễ nghe vang lên: "Tôi tìm Trương Minh Vũ".

Hả?

Giọng nói này...

Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.

Ngọt ngào quá!

Hình như quen quá!

Đây là...

Ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một bóng người xinh đẹp đứng ở cổng.

Cô ấy mặc quần áo thời thượng.

Đeo kính râm lớn che nửa mặt.

Nhưng cho dù như vẫn vẫn không che được khuôn mặt tinh xảo của cô ấy!

Đây là... chị hai!

Trương Minh Vũ lập tức kích động!

Chị hai quay về rồi!

Trương Minh Vũ lập tức xông qua!

Hạ Hâm Điềm quay sang nhìn, vừa hay thấy Trương Minh Vũ chạy tới.

Cơ thể xinh đẹp của cô ấy khẽ run lên!

Nhân viên lễ tân khách khí nói: "Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?"

Hạ Hâm Điềm cười nói: “Tôi không cần hẹn trước”.

Hả?

Nhân viên lễ tân sững sờ.

Trương Minh Vũ chạy tới, cố gắng nén sự kích động!

Cố gắng đứng vững!

Khụ khụ!

Trương Minh Vũ ho một tiếng nói: “Đi với em nào".

Nói xong anh cố ra vẻ bình tĩnh đi về sau.

Hạ Hâm Điềm khó chịu liếc mắt.

Nhẹ nhàng đi theo.

Mấy anh chàng cơ bắp mặc tây trang đứng sau cũng đi theo.

Hạ Hâm Điềm khẽ phất tay.

Họ quay người đi ra khỏi công ty.

Trương Minh Vũ nhanh chóng đi vào trong thang máy.

Hạ Hâm Điềm khẽ lắc lư cơ thể gợi cảm, đi vào theo.

Cô ấy mỉm cười.

Trương Minh Vũ vô cùng kích động!

Chị hai đến ròi!

Hạ Hâm Điềm nhanh chóng vào trong.

Mặt không đổi sắc đứng cạnh Trương Minh Vũ.

Thang máy từ từ đóng lại.

Hạ Hâm Điềm vẫn không hề có hành động gì kỳ lạ, coi như Trương Minh Vũ không tồn tại vậy.

Trương Minh Vũ nghi ngờ vô cùng.

Chị hai làm sao vậy.

Thang máy có camera giám sát, Trương Minh Vũ cũng không nói nhiều.

Ting!

Tiếng ting vang lên.

Hạ Hâm Điềm bước đôi chân dài đi ra khỏi thang máy.

Trương Minh Vũ trợn mắt.

Kinh ngạc phát hiện ra nụ cười trên mặt Hạ Hâm Điềm biến mất rồi.

Sắc mặt lạnh tanh.

Chẳng thèm nhìn anh.

Đây... là sao vậy?

Trương Minh Vũ vô cùng hoang mang.

Hạ Hâm Điềm không nói gì, đi vào trong văn phòng.

Trương Minh Vũ lắc đầu.

Trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng chỉ đành bước theo.

Hạ Hâm Điềm càng đi càng nhanh, Trương Minh Vũ có hơi đuổi không kịp.

Trong lòng vô cùng hoang mang.

Chẳng mấy chốc hai người đã đi đến cửa phòng làm việc.

Hạ Hâm Điềm đẩy cửa đi vào.

Trương Minh Vũ bước theo.

Bốp!

Cửa đột nhiên nặng nề đóng lại.

Trương Minh Vũ sợ giật mình.

Cửa suýt nữa đập vào mặt anh!

Chuyện... gì vậy?

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập vẻ hoang mang!

Chần chừ hồi lâu, Trương Minh Vũ mới đẩy cửa đi vào.

Nhìn quanh một vòng mới phát hiện ra Hạ Hâm Điềm đang đứng ở chỗ cửa sổ, âm thầm nhìn ngắm cảnh đường phố.

Ực!

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.

Trong lòng càng ngày càng không hiểu!

Sao chị ấy tự nhiên nổi giận nhỉ?

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, rón rén đi vào trong phòng làm việc.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng kín.

Anh tiến lên hai bước, Hạ Hâm Điềm vẫn chưa có ý quay người lại.

Thấy bóng lưng của cô ấy, anh thấy lạnh cả người.

Trương Minh Vũ hít vào một hơi, lúng túng hỏi: "Chị... chị hai, chị... sao vậy?"

Nói xong liền đứng đấy chờ.

Nhưng Hạ Hâm Điềm không hề có bất kỳ phản ứng gì...

Trương Minh Vũ có hơi cảm thấy hoảng loạn...

Chị hai ơi...

Lúc nhỏ Trương Minh Vũ đã sợ mấy chị giận.

Lớn thế này rồi...

Trương Minh Vũ cầu xin nói: “Chị ơi, chị nói gì đi mà!"

Vừa dứt lời, Hạ Hâm Điềm cuối cùng cũng quay người lại.

Nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ!

Trương Minh Vũ càng hoảng loạn hơn.

Một lúc lâu sau, Hạ Hâm Điềm từ từ tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp.

Trương Minh Vũ cười nói: "Chị hai, em làm gì sai ạ, chị nói giúp em, chị... nói một câu đi ạ!"

Hạ Hâm Điềm khẽ liếc đôi mắt xinh đẹp, lạnh lùng hỏi: "Ở đây có camera giám sát không?"

Hả?

Camera giám sát?

Trương Minh Vũ hoang mang nói: "Không... không có".

Chị hai rốt cuộc làm sao vậy?

Một giây sau, mắt Hạ Hâm Điềm đột nhiên cong lên.

Vẻ lạnh lùng biến mất.

Thay vào đó... là nụ cười xấu xa!

Chương 423: Anh ấy là chồng tôi!

Hạ Hâm Điềm cười nói: "Không có camera giám sát? Vậy chị không khách khí đâu nhé!"

Trương Minh Vũ sững sờ!

Một giây sau Hạ Hâm Điềm đột nhiên dang hai tay ra!

Lao thẳng qua!

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, lùi liên tiếp hai bước!

Nhưng...

Hạ Hâm Điềm đã xông đến trước mặt, dùng lực lao lên!

Trương Minh Vũ nhìn thấy vóc dáng xinh đang không ngừng ép sát!

Bốp!

Hạ Hâm Điềm lao thẳng lên người Trương Minh Vũ!

Hai tay ôm lấy cổ anh!

Hai chân kẹp vào lưng Trương Minh Vũ!

Tiếng cười khanh khách như tiếng chuông bạc vang khắp căn phòng...

Lúc này Trương Minh Vũ mới phản ứng lại.

Hóa ra là đùa anh.

Hạ Hâm Điềm dùng sức lắc lư cơ thể, khuôn mặt tràn ngập sự vui vẻ!

Trương Minh Vũ bất lực.

Nhưng vẫn không khỏi mỉm cười.

Chị về rồi.

Tốt quá!

Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo nói: “Nào, mau đỡ chị! Chị sắp rơi xuống rồi!"

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Cuối cùng chỉ có thể dùng hai tay đỡ lấy chiếc eo mảnh mai của cô ấy.

Cơ thể Hạ Hâm Điềm nhanh chóng nghiêng về sau.

Hai người họ nhìn nhau.

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.

Con mắt Hạ Hâm Điềm chợt phát sáng!

Vô cùng nhớ nhung.

Hạ Hâm Điềm cười nói: "Em trai thối, chị nhớ em muốn chết".

Trương Minh Vũ cười nói: "Chị hai, em cũng nhớ..."

Nhưng chưa nói xong đã thấy gương mặt xinh đẹp của Hạ Hâm Điềm áp sát lại gần!

Hả?

Trương Minh Vũ sững sờ.

Một giây sau, mặt anh đột nhiên cảm thấy mềm...

Nhưng còn chưa xong!

Hạ Hâm Điềm ôm lấy đầu Trương Minh Vũ.

Ngoạm một cái!

Trương Minh Vũ sững sờ.

Một lúc sau, Hạ Hâm Điềm mới đứng thẳng người!

Nhoẻn miệng cười nói: “Ha ha ha, được lắm!"

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mày.

Mấy chị đúng là...

Haizzz...

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới bất lực nói: “Được rồi chị, mau xuống đi, em không ôm được nữa đâu".

Hạ Hâm Điềm cười nói: “Vớ vẩn! Chị nhẹ thế này, sao em không ôm được?"

"Mau lên, ôm chị đến bên cửa sổ ngắm cảnh!"

Nhìn phong cảnh....

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.

Nhưng cuối cùng chỉ có thể lùi về sau mấy bước đi đến bên cửa sổ.

Hạ Hâm Điềm cười đắc ý.

Một lúc sau cô ấy mới nói: "Được rồi, mau về thôi".

Con ngươi cô ấy lóe lên sự đau lòng.

Cũng ôm được một lúc rồi.

Trương Minh Vũ cười toét miệng.

Anh khẽ di chuyển, đặt Hạ Hâm Điềm xuống ghế.

Hạ Hâm Điềm dựa vào ghế, vắt chéo hai chân, mặt lộ ra vẻ đắc ý.

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.

Hạ Hâm Điềm đắc ý nói: "Sao vậy? Sợ rồi hả?”

Trương Minh Vũ khó chịu lẩm bẩn: “Chị hai chỉ biết trêu em thôi, khiến em sợ chết thì có tác dụng gì chứ?"

Hạ Hâm Điềm cười nói: "Ai bảo em là em trai thối của chị chứ!"

Trương Minh Vũ cười tươi.

Có chị ở đây, Trương Minh Vũ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Hai người nhìn nhau.

Một lúc sau hai người cười ngu không ngừng.

Trương Minh Vũ cười nói: "Chị hai, chị ăn cơm chưa?"

Hạ Hâm Điềm lập tức nhớ ra nói: "Ái ôi! Chị sắp đói chết rồi, nhìn thấy em liền quên luôn!"

Trương Minh Vũ cười nói: “Vậy chúng ta mau đi ăn thôi!"

Hạ Hâm Điềm nhướng mày, từ từ duỗi tay ra.

Hả?

Trương Minh Vũ sững sờ.

Đây...

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Chị hai, bên ngoài đông người như thế..."

Hạ Hâm Điềm liếc mắt, kiêu ngạo nói: "Ai bảo em ôm ra ngoài? Ôm đến cửa không được sao?"

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Chần chừ hồi lâu, cuối cùng chỉ đành bước lên hai bước, ôm lấy Hạ Hâm Điềm vào lòng.

Hạ Hâm Điềm đắc ý.

Hai người nhanh chóng đi đến cửa.

Mặc dù Hạ Hâm Điềm không nỡ, nhưng chỉ có thể từ từ đứng xuống.

Sau đó... lại đeo kính râm lên...

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.

Đây chẳng phải trêu mình sao...

Hạ Hâm Điềm cười nói: “Được rồi, đi thôi".

Nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Trương Minh Vũ cũng âm thầm đi theo sau.

Người của Thần Ẩn đang nhằm vào nhà họ Lâm.

Trương Minh Vũ cũng chưa cho Lâm Kiều Hân ra ngoài đi làm.

An toàn mới là quan trọng nhất.

Hai người nhanh chóng đi ra khỏi công ty.

Người của Hạ Hâm Điềm lái xe.

Không bao lâu sau, xe dừng lại trước cổng một nhà hàng.

Hai người xuống xe.

Trương Minh Vũ nhìn quanh.

Nhà hàng rất lớn, trang trí cũng cao cấp.

Không biết có phải do ăn cơm nhiều ở khách sạn không.

Bây giờ Trương Minh Vũ thích mấy chỗ thế này.

Trương Minh Vũ cười nói: “Chúng ta đi thôi".

Hạ Hâm Điềm gật đầu.

Hai người nhanh chóng đi vào trong nhà hàng.

Cho dù đeo kính râm, sự xuất hiện của Hạ Hâm Điềm vẫn thu hút ánh nhìn của vô số người.

Để tránh phiền phức họ chỉ có thể lên tầng hai.

Hai người ngồi vào vị trí trong góc cạnh cửa sổ.

Gọi xong món.

Hạ Hâm Điềm vẫn mỉm cười.

Nhưng sau khi yên lặng một lúc, Trương Minh Vũ đột nhiên không mỉm cười nữa.

Anh còn chưa xử lý xong chuyện cứu viện đâu.

Haizzz.

Trương Minh Vũ thở dài.

Hạ Hâm Điềm nhíu mày hỏi: “Em trai sao thế, có chuyện gì không vui sao?"

Trương Minh Vũ sững sờ cười nói: "Không có gì đâu..."

Nhưng chưa nói xong, tiếng thắng xe đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên!

Hả?

Trương Minh Vũ sững sờ.

Quay đầu nhìn qua phát hiện ra một chiếc Bugatti đỗ trước cổng nhà hàng.

Biển thủ đô?

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự nghi ngờ.

Đằng sau chiếc Bugatti có hai chiếc xe sang khác.

Hạ Hâm Điềm nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn này, đuổi đến tận đây sao?"

Hả?

Trương Minh Vũ sững sờ.

Một anh chàng nhanh chóng xuống xe.

Đằng sau có mấy anh thanh niên nữa.

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Anh chàng này... khí chất nhỉ.

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Chị hai, chị quen hắn sao?"

Hạ Hâm Điềm cuộn chặt nắm đấm.

Nhưng sau đó lại thả ra, con ngươi lóe sáng.

"Theo đuổi chị ấy mà, phiền chết mất".

Hạ Hâm Điềm cố tỏ vẻ buồn phiền.

Nói xong lại im lặng suy nghĩ.

Trương Minh Vũ cười nói: “Mị lực của chị hai có thể khiến cho người ở thủ đô đuổi đến đây cơ..."

Hạ Hâm Điềm nhíu mày nói: "Em trai thối! Có người đang theo đuổi chị đó!"

Trương Minh Vũ sững sờ.

Vậy... thì sao?

Hạ Hâm Điềm tức giận nói: "Em..."

Nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân vang lên.

Anh chàng kia lên tầng rồi...

Hừ!

Hạ Hâm Điềm khẽ hừ một tiếng, vô cùng khó chịu!

Em trai thối!

Cô ấy khoanh tay trước ngực, nhìn sang một bên!

Trương Minh Vũ hoang mang.

Lại sao vậy?

Tiếng bước chân ngày càng gần.

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn vừa hay mắt đối mắt với anh chàng kia.

Anh ta mặc hàng hiệu, khuôn mặt anh tuấn, khí chất hơn người!

Sau khi anh chàng đi lên, liền dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.

Ánh mắt kia vô cùng lạnh lẽo.

Trương Minh Vũ nhướng mày.

Chẳng nhẽ nghĩ anh là tình địch hả?

Anh chàng nhanh chóng dừng bước.

Hạ Hâm Điềm chẳng thèm nhìn, khoanh tay nhìn sang một bên.

Lồng ngực phập phồng lên xuống!

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Anh tìm ai?"

Anh chàng híp mắt, nói nhỏ: "Anh có quan hệ gì với cô ấy?"

Nói xong liền chỉ về phía Hạ Hâm Điềm!

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, đang định nói.

Thì Hạ Hâm Điềm đột nhiên đáp: "Anh hét cái gì với chồng tôi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom