-
Chương 394-399
Chương 394 :
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Đúng là thiên tài!
"Ái ôi!"
Hàn Thất Thất xoa đầu khẽ kêu.
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt hỏi: "Đau không?"
Hàn Thất Thất liếc mắt nói: "Anh nói xem!"
Nói xong cô ta lại xoa trán, có vẻ hơi mất hồn mất vía rồi.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Cô sao vậy? Muốn cái gì đây?"
Hàn Thất Thất giờ mới nghĩ ra, vội vàng nói: "Tôi muốn xin nghỉ, tôi có chuyện phải đi mấy ngày".
Xin nghỉ...
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Cô thiên kim này mà cũng biết xin nghỉ sao?
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, cô bận cái gì vậy?"
Hàn Thất Thất lo lắng nói: "Tôi đi Tĩnh Châu một chuyến, mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi phải đi xem sao".
Bị bệnh nặng?
Nhưng ngay sau đó, mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Tĩnh Châu?
Trùng hợp vậy sao?
Trương Minh Vũ hào hứng hỏi: "Cô định đi lúc nào?"
Hàn Thất Thất nhíu mày, khó chịu nói: "Mẹ tôi bị bệnh nặng, anh vui vẻ như thế làm gì?"
Trương Minh Vũ lúng túng.
Hàn Thất Thất trợn mắt nói: "Tí nữa sẽ đi, sao vậy?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, cô cho tôi đi ké một đoạn được không? Tôi cũng đi Tĩnh Châu!"
Hàn Thất Thất nghi ngờ hỏi: "Anh đi làm gì?"
Trương Minh Vũ cười đáp: "Nhà họ Triệu".
Hả?
Hàn Thất Thất trợn trừng mắt.
Nhưng cô ta nhanh chóng lắc đầu nói: "Tôi khuyên anh nên bỏ ý định này đi, Tĩnh Châu không giống Hoa Châu đâu".
"Nếu nhà họ Triệu ở Hoa Châu thì anh còn có cơ hội".
"Nhưng ở Tĩnh Châu..."
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt nói: "Bảo cô đưa tôi đi, cô quản nhiều thế làm gì?"
"Anh..."
Hàn Thất Thất trợn trừng mắt, nói: "Ai quản anh chứ, đúng là tôi bao đồng quá mà!"
Nói xong cô ta liền quay người rời đi.
Trương Minh Vũ vội vàng đi theo.
Hàn Thất Thất lại lái xe về nhà họ Hàn một chuyến.
Hai người nhanh chóng lên đường.
Giờ Trương Minh Vũ mới phát hiện ra mấy ngày trước Chu Cửu Yến cũng bị bệnh, ở Hoa Châu không ai chữa được.
Nên mới về Tĩnh Châu.
Nhưng ở Tĩnh Châu vẫn không chữa được, cơ thể ngày càng yếu.
Hàn Thất Thất vô cùng lo lắng.
Trương Minh Vũ cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng Liễu Thanh Duyệt chưa về, anh cũng không giúp nổi.
Haizz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Trên đường hai người đều yên lặng.
Sau khi vào trong nhà thông báo, Hàn Thất Thất liền bắt đầu lái như điên.
Chỉ trong một tiếng rưỡi, chiếc xe đã vào đến thành phố Tĩnh Châu.
Hàn Thất Thất dừng xe bên lề đường, vội vàng nói: "Anh bận gì thì đi làm đi, tôi về nhà xem đã".
Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi".
Hàn Thất Thất đáp một tiếng.
Trương Minh Vũ đẩy cửa, xuống xe.
Hàn Thất Thất lái xe lao đi vun vút.
Trương Minh Vũ lặng lẽ nhìn.
Một lúc sau chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn, Trương Minh Vũ mới không nhìn nữa.
Hy vọng không sao...
Trương Minh Vũ không suy nghĩ về chuyện này nữa, anh nhìn quanh.
Đây là trung tâm thành phố Tĩnh Châu, rất náo nhiệt.
Phồn hoa hơn Hoa Châu nhiều.
Người đến người đi, đông đúc vô cùng.
Nhưng vừa đến anh có hơi hoang mang.
Làm gì giờ?
Anh đến đây chỉ muốn xây dựng nền móng.
Ít nhất xây dựng khách sạn Hồng Thái.
Như vậy, đợi đến khi quay về Hoa Châu, anh có thể để Vương Vũ Nam và Trần Thắng Nam phái người qua đây.
Thời gian không còn nhiều nữa, anh phải nhanh lên!
Nhưng Tĩnh Châu rộng lớn thế, anh chẳng quen ai cả.
Làm thế nào nhỉ...
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy lo lắng.
Trời sắp tối rồi.
Phải nhanh lên thôi!
Nhân lúc mấy công ty chưa tan sở, anh đến trung tâm môi giới bất động sản xem sao.
Nhưng đi xem một vòng, vẫn chưa tìm được tòa nhà phù hợp.
Không có tòa nhà thì sao xây được khách sạn?
Đợi đến khi anh đi ra khỏi trung tâm môi giới, trời cũng đã tối rồi.
Mẹ nó.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, bắt đầu hoang mang.
Làm thế nào đây?
Trời tối rồi, mấy công ty liên quan đến bất động sản cũng tan sở rồi.
Ùng ục.
Bụng anh kêu lên.
Haizz.
Trương Minh Vũ thở dài một hơi.
Ăn cơm đã.
Anh xoay người, bắt đầu đi loanh quanh trên đường.
Tòa nhà cao vút, ánh đèn lung linh.
Nơi đây rất sầm uất.
Chưa đi được mấy bước trước mặt anh đã xuất hiện một khách sạn.
Đình Lập?
Tên kiểu gì vậy...
Trương Minh Vũ mỉm cười, bước vào trong khách sạn.
Nhưng sau khi vào trong, Trương Minh Vũ liền sững sờ.
Khách sạn lớn như vậy mà trống không.
Tình huống gì vậy?
Không buôn bán nữa à?
Nhìn quanh một vòng mới phát hiện ra hai nhân viên đang nghịch điện thoại di động.
Trương Minh Vũ khách khí hỏi: "Còn hoạt động không?"
Nhân viên phục vụ sững sờ.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy anh liền lầm bầm: "Có hoạt động mà, anh ăn gì?"
Hả?
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.
Khách sạn kiểu gì vậy?
Thái độ phục vụ này...
Ùng ục...
Bụng anh kêu vang trời.
Trương Minh Vũ cũng không để ý, lấp đầy cái bụng đã.
Anh ngồi xuống vị trí trong góc, cầm thực đơn lên.
Nữ nhân viên phục vụ đi qua, cầm bút và giấy đợi anh gọi món.
Trông rất lười biếng.
Trương Minh Vũ nhanh chóng gọi hai món.
Nhân viên phục vụ âm thầm rời đi.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Nhìn quanh, quy mô khách sạn không hề nhỏ.
Sao không kinh doanh vậy?
Như vậy chẳng phải lỗ chết sao...
Không bao lâu sao, món ăn đã được bưng lên.
Trương Minh Vũ gắp một miếng.
Ngon phết mà...
Trương Minh Vũ bắt đầu hiếu kỳ, khách sạn này không tồi, sao không làm ăn được vậy?
Không biết có cơ hội...
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, chuẩn bị về điều tra một chút.
Nhưng chưa ăn được mấy miếng, tiếng bước chân đã vang lên.
Ngẩng đầu nhìn qua, tám người đàn ông cao to vạm vỡ đi vào.
Cuối cùng cũng có khách rồi.
Một mình ăn cơm ở khách sạn lớn thế này, đúng là hơi kỳ.
Nhưng khiến Trương Minh Vũ bất ngờ là sắc mặt hai nhân viên phục vụ lộ vẻ hoảng sợ.
Ai cũng co rụt người trong góc.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Người đàn ông mặt sẹo dẫn đầu đấm thẳng vào mặt bàn.
Hai nhân viên phục vụ run rẩy.
Người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng nói: "Chị Na đâu? Nên trả tiền rồi đó!"
Vô cùng khí thế.
Nhân viên phục vụ run rẩy cầm lên điện thoại lên.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Không ngờ... cơ hội thực sự đến!
Thời gian dần trôi.
Người đàn ông mặt sẹo khó chịu, quát lớn: "Chị Na đâu! Còn không đến bọn tao sẽ đập!"
Lúc này, giọng nói lẳng lơ vang lên: "Anh Hổ nóng tính quá, đập nhiều lần như vậy còn chưa đủ sao?"
Vừa dứt lời, tiếng giày cao gót vang lên.
Một người phụ nữ bước ra khỏi thang máy.
Mái tóc xoăn sóng màu đỏ tung bay.
Cô ta mặc váy bó màu đen, cơ thể với những đường cong quyến rũ lộ ra.
Khuôn mặt chỉ trên trung bình thôi.
Nhưng lại mang vẻ thướt tha của một người phụ nữ trẻ đã có chồng.
Ánh mắt của mấy tên đô con lóe sáng, bọn chúng nhìn chằm chằm vào vóc dáng gợi cảm của cô ta.
Anh Hổ nói: "Hết cách rồi, bọn tôi cũng chỉ là chân sai vặt thôi".
"Chị Na mà không trả tiền... chúng tôi chỉ có thể phụng mệnh hành sự".
Trả tiền?
Trương Minh Vũ nhíu mày, càng hào hứng hơn.
Cơ hội đến rồi.
Chương 395: Bà đây chơi với mày đến cùng!
Quan Na mỉm cười quyến rũ nói: "Anh Hổ nói vậy thì vô lý quá, mấy người không để cho tôi kiếm tiền thì tôi lấy đây ra tiền trả mấy người?"
Anh Hổ cười khẩy: "Chẳng liên quan đến tôi, tôi chỉ đến để thu tiền".
Mắt Quan Na thoáng lóe kên sự tức giận, nhưng cô ta vẫn mỉm cười nói: "Thế này đi, anh Hổ anh cho tôi thêm mấy ngày, tôi bảo đảm sẽ trả lại tiền cho anh".
Anh Hổ lè lưỡi liếm môi cười nói: "Kéo dài thêm mấy ngày thì được".
"Có điều... tại sao tôi lại phải giúp chị?"
Nói xong, ánh mắt tham lam của gã bắt đầu di chuyển trên cơ thể nóng bóng của cô ta!
Quan Na nhíu mày.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn mỉm cười đáp: "Sau này tôi sẽ báo đáp anh Hổ"
Sau này?
Ánh mắt anh Hổ lóe lên sự tức giận, gã nói: "Chị Na, sau này báo đáp đương nhiên không có vấn đề".
"Chúng tôi không lấy được tiền, thì khách khứa..."
"Chẳng nhẽ bây giờ chị Na vẫn chưa biết tại sao không có khách đến ăn sao?"
"Chị mà không làm gì đó, khách.... sẽ không đến đâu".
Nói xong, mắt gã lóe sáng.
Uy hiếp trắng trợn!
Quan Na mỉm cười quyến rũ: "Vậy sao? Hôm nay... chẳng phải có khách đó sao?"
Hả?
Anh Hổ nhướn mày nhìn.
Nhìn quanh một vòng, tầm nhìn của gã đã ở trên người Trương Minh Vũ!
Trong mắt anh Hổ lập tức lóe lên vẻ tức giận!
Một giây sau, anh Hổ đi tới.
Mấy tên cường tráng đi sát theo!
Khí thế hùng hồn!
Trương Minh Vũ cũng sững sờ.
Ăn cơm thôi mà cũng đắc tội người khác?
Quan Na nhíu mày, bước tới chắn trước mặt anh Hổ.
"Anh Hổ, anh định làm gì vậy?", Quan Na mỉm cười quyến rũ hỏi.
Anh Hổ cười khẩy đáp: "Hừ, không làm gì cả, chỉ muốn giao lưu với người anh em kia một chút thôi!"
Nói xong, liền khí thế bước tới!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Vô cùng kiêu ngạo.
Quan Na cũng bước tới, lạnh lùng nói: "Anh Hổ, không được động vào khách của khách sạn tôi, anh làm vậy là không nể mặt tôi rồi!"
Trương Minh Vũ nhướng mày, mắt lóe lên sự bất ngờ.
Thú vị đó.
Anh Hổ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi đã ra mệnh lệnh từ lâu rồi, người anh em này dường như không nể mặt tôi".
"Cái này... chị Na cũng muốn quản sao?"
Quan Na khoanh tay trước ngực, cười nói: "Mấy người có ân oán thế nào tôi không quan tâm, nhưng đây dù sao cũng là khách sạn của chúng tôi".
"Không được động vào khách của chúng tôi”.
Vừa dứt lời, ánh mắt của cô ta ác liệt thêm mấy phần.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Người phụ nữ này... không đơn giản.
Anh Hổ híp mắt.
Một lúc sau mới nói: "Được, chắc chị Na không quản được bên ngoài khách sạn nhỉ?"
Quan Na cười nói: "Đương nhiên là không".
Anh Hổ cười khẩy nói: "Được, vậy chúng ta ra ngoài rồi nói".
"Tôi sẽ cho chị thêm một ngày để trả tiền".
"Nếu chị Na không thể làm gì đó, tôi chỉ có thể phụng mệnh hành sự".
Nói xong liền cười nham hiểm.
Quan Na cười nói: "Cảm ơn".
Anh Hổ lại nhìn thân hình gợi cảm đó.
Cuối cùng gã vung tay lên.
"Đi!"
Nói xong liền quay người rời đi.
Trước khi rời đi, gã âm trầm nhìn Trương Minh Vũ một cái.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Lần đầu đến Tĩnh Châu, chưa nói được gì đã ăn đòn...
Mọi người nhanh chóng rời đi.
Quan Na đứng đó khoanh tay trước ngực, mắt sáng lên.
Nhìn một lúc lâu sau mới không nhìn nữa.
Sau đó cô ta liền nhìn Trương Minh Vũ một cái.
"Ăn xong đi cửa sau đi, lần sau đừng đến nữa", Quan Na nói nhỏ một câu.
Nói xong liền lắc lư thân hình gợi cảm rời đi.
Mắt Trương Minh Vũ sáng lên.
Làm người cũng không tồi.
Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: "Nói chuyện một lúc được không?"
Giọng nói không lớn.
Nhưng vang vọng khắp đại sảnh.
Quan Na giật mình.
Cô ta quay người, mỉm cười nói: "Anh muốn bàn chuyện gì vói tôi?"
Mắt cô ta lóe sáng.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh luôn cảm thấy người phụ nữ này... có rất nhiều toan tính...
Trương Minh Vũ lắc đầu.
Nhiều toan tính hay không không liên quan đến anh.
Anh chỉ muốn đạt được mục tiêu của mình.
Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi có thể giúp cô".
"Hả?"
Quan Na nhướng mày, mắt lóe lên tia rét lạnh.
Cộp, cộp, cộp.
Tiếng giày cao gót vang lên.
Quan Na khoanh tay trước ngực, từ từ lại gần Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ mỉm cười, lặng lẽ chờ đợi.
Quan Na nhanh chóng đi đến bên chiếc bàn, nhưng vẫn chưa dừng lại!
Cho đến khi đi đến trước mặt Trương Minh Vũ!
Cô ta khom lưng cúi người.
Cổ áo hở ra, cảnh đẹp hiện ra.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quan Na nói: "Cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi nên báo đáp anh thế nào đây?"
Trương Minh Vũ run rẩy.
Nhíu mày hỏi: "Cô làm gì vậy?"
Ánh mắt Quan Na vô cùng quyến rũ: "Không làm gì, hay là... chúng ta lên tầng? Tôi báo đáp anh?"
Nói xong lại đi lại gần!
Trương Minh Vũ run rẩy.
Mùa xuân của anh đến rồi sao?
Mẹ nó...
Trương Minh Vũ đứng dậy, lùi về sau hai bước, lạnh lùng nói: "Muốn bàn việc với cô, sao cô lắm trò vậy".
Hả?
Quan Na giật mình
Cô ta nhanh chóng cười khẩy nói tiếp: "Tôi lắm trò? Chẳng phải anh lắm trò sao? Trông bộ dạng hiền lành nhút nhát của anh, có vẻ như có không ít tâm tư nhỉ?"
Ngày thường, Quan Na sẽ không để bụng.
Nhưng hôm nay cô ta thực ra tức giận!
Quan trọng là cô ta còn giúp Trương Minh Vũ.
Vậy mà anh lại là một tên mặt người dạ thú!
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Người phụ nữ này tự tin đến vậy sao?
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Tôi thực sự chỉ muốn bàn chuyện với cô thôi, tôi có thể giúp cô".
Quan Na cười khẩy nói: "Loại như anh tôi gặp nhiều rồi, nhưng cố chấp như vậy... vẫn là lần đầu".
Nói xong, cô ta liền khẽ kêu lên: "Bảo vệ!"
Vừa dứt lời, bốn tên bảo vệ liền xông lên.
Khí thế hùng hồn.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Mấy tên bảo vậy này... hình như không phải bảo vệ bình thường.
Mấy tên kia nhanh chóng lại gần.
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Chị ơi, chị đừng có nghĩ nhiều được không, chẳng nhẽ chị nghĩ người đàn ông nào cũng thích chị hả?"
"Đừng tự tin như vậy nữa, chúng ta bàn chuyện hợp tác đi".
Quan Na nhíu mày.
Đàn ông... chẳng phải đều cùng một giuộc sao?
Trừ phi... không phải đàn ông!
Quan Na nói: "Được thôi, vậy anh muốn hợp tác cái gì?"
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bàn đến chủ đề chính rồi.
"Cô có thể nói cho tôi biết tình hình hiện tại của khách sạn không, chúng ta nghiên cứu một chút?", Trương Minh Vũ cười nói.
Hừ!
Quan Na cười khẩy, chế giễu: "Cả Tĩnh Châu đều biết đến tình hình khách sạn của chúng tôi, anh còn hỏi tôi sao?"
"Trước khi anh đi lừa đảo, anh không điều tra à?"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Trong lòng bắt đầu nổi giận.
Sao có thể nói như vậy chứ!
Nếu không vì lập nghiệp, Trương Minh Vũ cũng chẳng muốn nói nữa.
Phù!
Trương Minh Vũ điều chỉnh lại nhịp thở, anh bình tĩnh nói: "Tôi không phải người Tĩnh Châu, tôi đến Tĩnh Châu để mở khách sạn".
"Nhưng chưa tìm được tòa nhà phù hợp".
"Vậy nên tôi muốn hợp tác với cô".
Quan Na quan sát anh, ánh mắt đầy ẩn ý.
Muốn chơi?
Vậy bà chơi với mày đến cùng!
Nén lửa giận lâu như vậy, cô ta chưa có chỗ phát tiết đâu!
Quan Na cười khẩy, nói: "Ồ? Vậy anh nói xem, anh muốn hợp tác thế nào?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sao lại...
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra.
Cố gắng xử lý thật nhanh chuyện này mới là điều quan trọng nhất.
Trương Minh Vũ từ từ hỏi: "Cô là bà chủ của khách sạn này hả?"
Quan Na phối hợp đáp: "Đúng vậy".
Nhưng trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo!
Xem anh giả bộ được đến lúc nào!
Buồn nôn!
Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi tiếp: "Tình hình hiện tại của khách sạn là sao? Bị người ta tính kế à? Mượn tiền hay là không có khách?"
Quan Na nhíu mày nói: "Mượn nhiều tiền cũng không có khách".
"Bởi vì mượn tiền nên không có khách, cho dù có trả đủ cũng không có lượng khách nhất định".
Chuyện gì vậy...
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhưng anh cũng tổng kết được rồi.
Đắc tội người khác, mượn rất nhiều tiền, người ta khống chế lượng khách.
Trương Minh Vũ bắt đầu chần chừ.
Hợp tác thế nào nhỉ?
Anh ngẩng đầu hỏi: "Tôi có thể nhập cổ phần không?"
Quan Na nhíu mày cười: "Có thể, nếu như anh có tiền, tôi sẽ chuyển toàn bộ cổ phần của khách sạn cho anh!"
"Tôi nhường vị trí ông chủ cho anh, còn tôi làm thuê".
Nói xong, mắt cô ta liền lóe lên sự khinh bỉ.
Nhưng Trương Minh Vũ sững sờ!
Nhường vị trí?
Làm ông chủ?
Trương Minh Vũ há hốc miệng hỏi: "Thật... hả? Tôi đầu tư là có thể làm ông chủ... còn... cô làm thuê cho tôi?"
Vẻ chế giễu trong mắt Quan Na càng nặng hơn, cô ta cười nói: "Không sai".
"Dù sao bây giờ cũng không có ai đầu tư, khách sạn của tôi cũng chỉ còn đường chết thôi".
"Nếu có thể bảo vệ được Đình Lập, tôi cũng vui vẻ".
Lời này vô cùng nghiêm túc.
Cũng là thật.
Trương Minh Vũ kích động!
Chẳng tốn công tốn sức gì hết!
Vậy mà cũng được sao?
Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Vậy tôi cần đầu tư bao nhiêu để cô làm thuê cho tôi?"
Nói là làm ông chủ cũng không hay lắm.
Nhưng câu nói này khiến sự rét lạnh trong mắt Quan Na càng đậm thêm!
Làm công cho anh, hay là...
Quan Na cười khẩy, nói: "Không nhiều, hai trăm triệu là được".
Hai trăm triệu?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Anh không có tâm tình nghĩ xem rốt cuộc Quan Na đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ muốn có khách sạn thôi.
Anh có hai trăm triệu.
Nhưng đây không phải khoản tiền nhỏ, hơn nữa... Quan Na đáng tin chứ?
Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy tôi cũng nói thẳng nhé, tôi có thể đầu tư hai trăm triệu, nhưng tôi có yêu cầu".
Quan Na cười khẩy.
Vào việc chính rồi.
Quan Na đáp: "Yên cầu? Anh giúp tôi như vậy, tôi cũng nên cảm ơn anh chứ nhỉ?"
Mặt mấy bảo vệ hiện lên vẻ chế giễu!
Tên này còn chưa nhận ra sao?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Cảm ơn?
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cảm ơn thế nào?"
Quan Na nhìn anh bằng ánh mắt chế giễu, cô ta lại gần, khẽ nói: "Hay là... dùng cơ thể được không?"
Nói xong liền dùng vai va vào người Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Há hốc mồm.
Một lúc sau anh mới hoang mang hỏi: "Cô... bị người ta hạ thuốc à?"
Quan Na sững sờ.
Quan Na nhanh chóng cười nói: "Chẳng phải anh bảo có yêu cầu sao? Tôi chỉ phối hợp với anh thôi mà".
Mấy bảo vệ cố nhịn cười.
Trương Minh Vũ hoang mang nói: "Tôi đâu bảo là yêu cầu này".
Quan Na nhíu mày hỏi: "Vậy còn có yêu cầu gì đặc biệt?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Chuyện quái gì vậy?
Anh khó chịu đáp: "Tôi đang bảo tôi có thể đầu tư nhưng chúng ta phải ký hợp đồng".
"Nhỡ may đến lúc đó cô nói lời không giữ lấy lời thì sao?"
"Dù sao cũng không phải con số nhỏ".
Quan Na cười khẩy không ngừng.
Vẫn còn giả vờ à?
Làm bộ làm tịch! Chờ tôi chủ động!
Ngây thơ!
Nhưng Trương Minh Vũ còn chưa bại lộ, cô ta vẫn chưa có lý do để phát tiết.
Quan Na cười nói: "Được, chúng ta đi thôi".
Nói xong cô ta liền đi ra chỗ thang máy.
Trương Minh Vũ sững sờ hỏi: "Đi đâu?"
Quan Na cười nói: "Ký hợp đồng, anh hối hận rồi hả?"
Á...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không có, tôi cứ nghĩ rằng..."
Nói xong anh vội vàng đi theo.
Quan Na cười khẩy, quay người đi vào thang máy.
Trương Minh Vũ cũng đi theo.
Nhưng mấy bảo vệ cũng tiến đến.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Anh chỉ muốn xử lý cho xong chuyện khách sạn.
Nhất cử nhất động của anh đều lọt vào mắt Quan Na, sự lạnh lẽo trong cô ta ngày càng nhiều.
Quay đầu nhìn, cô ta đánh mắt với mấy bảo vệ.
Bảo vệ âm thầm gật đầu.
Tinh!
Thang máy nhanh chóng dừng lại.
Quan Na đưa Trương Minh Vũ đi vào văn phòng.
Bảo vệ đứng ngoài cửa.
Quan Na ngồi trước màn hình máy tính, bắt đầu soạn hợp đồng.
Lời của Trương Minh Vũ đã cảnh tỉnh cô ta.
Nguyện vọng lớn nhất của cô ta là bảo vệ Lập Đình, cho dù phải nhường lại ghế bà chủ này.
Còn hợp đồng này, cô ta có thể hợp tác với người khác.
Nhưng cô ta cũng hiểu, hy vọng rất nhỏ bé.
Còn về Trương Minh Vũ...
Hừ.
Quan Na cười khẩy không ngừng.
Hợp đồng nhanh chóng được in ra.
Quan Na cầm hợp đồng cười nói: "Xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký, sau đó có thể chuyển tiền".
"Được".
Trương Minh Vũ vui vẻ cầm hợp đồng, nghiêm túc đọc.
Anh nhanh chóng xác nhận không có vấn đề.
Trương Minh Vũ cầm bút lên, ký tên vào hợp đồng.
Quan Na cười nói: "Còn sững sờ làm gì, chuyển tiền đi, nếu anh dám lừa tôi, tôi không tha cho anh đâu!"
Nói xong, ánh mắt của cô ta càng ác liệt hơn.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Cô còn chưa ký".
Quan Na cười chế giễu.
Cô ta cầm bút lên, ký tên mình, sau đó ấn dấu vân tay.
Quan Na thả nhiên nói: "Còn có chuyện gì nữa không? Chắc không còn yêu cầu gì khác đâu nhỉ?"
Nói xong, mắt cô ta sáng lên.
Trương Minh Vũ cảm thấy bất đắc dĩ.
Cô ta nghĩ gì vậy...
"Đưa số thẻ ngân hàng cho tôi, tôi sẽ cho người chuyển tiền cho cô", Trương Minh Vũ cười nói.
Trong lòng không khống chế nổi sự kích động.
Hạnh phúc đến quá đột ngột!
Anh còn sợ Quan Na sẽ đổi ý!
Quan Na mở ngăn kéo, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng vứt lên bàn.
Cô ta khoanh tay trước ngực: "Chuyển tiền đi, nếu anh nói dối tôi, tôi không vui đâu".
Vừa dứt lời, mấy tên bảo vệ tiến lên một bước!
Quan Na mất hết kiên nhẫn rồi.
Sắp không đợi được cảnh Trương Minh Vũ bại lộ!
Trương Minh Vũ lắc đầu, cầm điện thoại lên gọi cho Trần Thắng Nam.
"Cô chuyển vào tài khoản này hai trăm triệu, làm ngay đi", Trương Minh Vũ nói.
Trần Thắng Nam cung kính đáp: "Vâng!"
Quan Na lắc đầu mỉm cười.
Diễn giống thật...
Từng phút trôi qua.
Quan Na hỏi: "Sao vậy? Sao chưa có tin nhắn? Anh sẽ không gạt tôi chứ?"
Mấy bảo vệ lại tiến lại gần!
Nhưng đúng lúc này, di động rung lên...
Hả?
Quan Na sững sờ.
Trùng hợp vậy sao?
Trương Minh Vũ cười nói: "Xem đi, chắc tiền đến rồi đó".
Ánh mắt mấy tên bảo vệ lóe lên vẻ hung ác!
Chuẩn bị ra tay!
Xem anh diễn được đến bao giờ!
Quan Na cười khẩy cầm điện thoại lên.
Vừa mở ra đã thấy tin nhắn.
Nội dung tin nhắn: "Số tài khoản ***19707 của bạn được cộng thêm 200,000,000.00 tệ, số dư..."
Hít!
Quan Na hít sâu một hơi!
Đôi mắt phượng trợn trừng lên!
Sao... sao có thể!
Tin nhắn giả sao?
Nhưng đọc lại các tin nhắn cũ, mỗi khoản giao dịch đều ở đây, đây cũng là thẻ ngân hàng cô ta hay dùng, đâu có sai!
Quan Na sững sờ!
Mấy bảo vệ cũng sững sờ.
Chuyện gì vậy?
Một lúc sau, cơ thể Quan Na bắt đầu run rẩy!
Trương Minh Vũ cảm thấy hoang mang.
Chẳng phải bàn bạc xong rồi sao?
Cô ta định làm gì vậy?
Anh thầm cảm thấy lo lắng, vội vàng cầm lấy tờ hợp đồng.
Đừng có nuốt lời ấy nhé...
Một lúc sau, Quan Na mới phản ứng lại.
Đôi mắt phượng tràn ngập sự khiếp sợ!
Anh... chuyển thật!
Một giây sau, Quan Na bắt đầu kích động!
Cuối cùng... cũng có hy vọng rồi!
Cô ta không quan tâm đến việc ai làm chủ khách sạn, chỉ cần giúp Đình Lập qua được cửa ải khó khăn này, giúp Đình Lập tiếp tục huy hoàng...
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô... đang làm gì vậy?"
Quan Na nhìn Trương Minh Vũ mím môi, kích động suýt khóc!
Lâu như vậy, cuối cùng cô ta cũng thấy được tia hy vọng!
Quan Na đặt điện thoại sang một bên, kích động nắm lấy tay Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ sợ giật mình!
Lại tiếp?
Trương Minh Vũ muốn tránh.
Quan Na kích động nói: "Anh... anh thực sự đầu tư cho tôi sao?"
Cô ta thực sự kinh ngạc!
Sao cô ta không nhận ra Trương Minh Vũ lắm tiền như vậy chứ?
Đúng là quá bất ngờ!
Trương Minh Vũ khó chịu nói: "Tôi chuyển tiền rồi đó, cô..."
"Đúng... đúng..."
Quan Na kích động đến mức nói lắp, cơ thể run rẩy kịch liệt!
"Cảm ơn, cảm ơn anh!"
"Không đúng..."
Một lúc sau, Quan Na mới lo lắng nói: "À... tôi phải nhắc nhở anh một câu, kẻ địch của tôi ở Tĩnh Châu là nhà họ Triệu!"
Hả?
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt!
Nhà họ Triệu?
Trùng hợp đến vậy sao?
Quan Na thấy vậy, vẻ kích động trong mắt dần tan đi.
Người ngoài nên không biết...
Quan Na cười gượng.
Thay đổi nhanh chóng, cô ta khó chấp nhận nổi.
Nhưng cô ta cũng biết Trương Minh Vũ không như cô ta nghĩ.
Quan Na cười nói: "Yên tâm đi, cảm ơn anh, tôi sẽ chuyển lại tiền cho anh".
Nói xong, cô ta liền cúi đầu.
Đôi mắt hơi ươn ướt.
Trương Minh Vũ cười nói: "Chuyển lại làm gì? Chúng ta ký hợp đồng rồi mà, cô không được nuốt lời đâu".
Ồ?
Quan Na lập tức sững sờ.
Không cần trả tiền?
Quan Na đáp: "Tôi giải thích cho anh, nhà họ Triệu ở Tĩnh Châu..."
Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần giải thích tôi biết Triệu Khoát mà".
Biết?
Quan Na sững sờ.
Biết mà còn dám đầu tư.
Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô mở rộng khách sạn".
Đùng!
Đầu Quan Na như nổ tung!
Anh... không đùa sao!
Quan Na kích động vô cùng!
Thăng trầm nhiều phen!
Dù cô ta có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không chịu nổi!
Cô ta đã bỏ ra quá nhiều vì cái khách sạn này!
Quan Na thật lòng cảm ơn: "Cảm ơn! Cảm ơn!"
Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần khách khí, hợp tác mà, tôi cũng có mục đích của riêng mình".
Quan Na gật đầu.
Nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự cảm kích.
Mấy bảo vệ cũng sững sờ.
Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa hoàn hồn.
Chuyển khoản thật sao!
Quan Na ngẩng đầu nói: "Còn ngẩn người làm gì? Mau đi ra ngoài".
"À... dạ!"
Bảo vệ lúng túng nói.
Sau đó bọn họ lại nhìn Trương Minh Vũ rồi mới đi ra khỏi phòng.
Văn phòng nhanh chóng chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Quan Na.
Bầu không khí vô cùng lúng túng.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, ngày mai tôi sẽ trả tiền, sau đó nghiên cứu cách phát triển khách sạn".
Quan Na gật đầu nói: "Vâng".
Sau đó bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng.
Quan Na lo lắng nói: "Đúng rồi, ban nãy anh còn chưa ăn no đúng không? Chúng ta ăn thêm chút đi".
Trương Minh Vũ cười nói: "Cũng được".
Ban nãy đúng là chưa ăn no.
Hai người nhanh chóng đi xuống tầng một!
Quan Na yêu cầu nhà bếp làm một bàn đồ ăn.
Hai người đi vào trong phòng riêng.
Cơm được bưng lên.
Trương Minh Vũ cũng ăn no rồi, trong lòng vô cùng thoải mái.
Hoàn toàn không ngờ, có thể giải quyết được rồi nhanh như vậy.
Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy vui.
Quan Na cũng rất khách khí, cứ gắp thức ăn cho Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều.
Họ nhanh chóng ăn xong.
Chuông điện thoại của Trương Minh Vũ reo lên.
Anh sững sờ.
Lấy ra nhìn, là Hàn Thất Thất gọi.
Ồ?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh bắt máy.
Hàn Thất Thất tức giận nói: "Anh đang ở đâu?"
Trương Minh Vũ chần chừ đáp: "À... khách sạn... Đình Lập".
Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Tôi muốn đi tìm anh, anh đi chơi với tôi đi".
Trương Minh Vũ hơi nghi ngờ.
Cô ta gặp chuyện ở nhà họ Hàn sao?
Trương Minh Vũ đáp: "Được, vậy cô đến đón tôi đi".
Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Đã giải quyết xong chuyện khách sạn rồi, những chuyện khác thì dễ thôi.
Ngày mai là có thể xử lý xong khách sạn Đình Lập rồi.
Lúc đó có thể triển khai kế hoạch đối đầu với nhà họ Triệu rồi!
Quan Na cũng không hỏi nhiều.
Vẫn còn đang chìm trong niềm vui, chưa tỉnh lại được.
Hàn Thất Thất nhanh chóng gọi đến.
Trương Minh Vũ đứng dậy cười nói: "Được, mai tôi sẽ gặp cô ở đây, tôi có chút chuyện cần phải xử lý".
Quan Na gật đầu nói: "Được".
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đây không phải sự thật.
Chẳng nhẽ đang mơ sao?
Trương Minh Vũ nhanh chóng quay người đi ra ngoài.
Quan Na cứ đờ mặt ra, ngồi trên ghế.
Cười ngu một hồi.
Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào trong khách sạn.
Sắc trời đã tối rồi.
Xe của Hàn Thất Thất đỗ trước mặt anh.
Trương Minh Vũ kéo cửa ngồi vào ghế phó lái.
Khuôn mặt Hàn Thất Thất vô cùng tức giận.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, hỏi: "Sao vậy? Ai chọc giận cô vậy?"
Hàn Thất Thất mím môi, nói: "Chẳng phải là đám người chết tiệt kia sao! Tức chết mất, chẳng coi sống chết của mẹ tôi ra gì!"
Trương Minh Vũ hỏi: "Mẹ cô sao rồi?"
Hàn Thất Thất chán nản đáp: "Vẫn yếu lắm, nhưng bây giờ cũng được coi là an toàn".
Trương Minh Vũ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Đợi một lúc, Hàn Thất Thất dường như không có ý định kể lể.
Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, anh cười nói: "Đi thôi, hôm nay vừa hay anh đây đang vui, sẽ chơi với cô đến cùng".
Nhưng lúc này, cảm giác mất trọng lực ập tới!
Trương Minh Vũ khiếp sợ!
Mẹ nó!
Chương 397: Chuyển thật!
"Grừ!"
Tiếng động cơ vang lên!
Đầu Trương Minh Vũ đụng vào ghế!
Sợ hết hồn!
Hàn Thất Thất này...
Trương Minh Vũ vội vàng thắt chặt dây an toàn.
Nguy hiểm quá...
Nhưng vừa thắt xong, tiếng thắng xe đinh tai nhức óc lại vang lên: "Két!"
Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh!
Nếu như không thắt chặt dây an toàn, chắc chắn lúc này anh đã đụng vào bảng đồng hồ rồi!
"Cô làm gì vậy?", Trương Minh Vũ nhíu mày, bất mãn hỏi.
Tức giận cũng không thể trút giận lên xe chứ...
Hàn Thất Thất nói: "Lại gặp chuyện rồi!"
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra có mấy tên đô con đang chắn trước đầu xe!
Một tên khoanh tay trước ngực, cười khẩy không ngừng.
Dưới ánh đèn xe, Trương Minh Vũ có thể thấy rõ.
Đây chính là anh Hổ ban nãy trong khách sạn!
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Sao lại quên mất bọn chúng nhỉ...
Anh Hổ vẫy tay, cười khẩy nói: "Xuống đi, ngẩn người cái gì?"
Hàn Thất Thất sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Tìm anh à?"
Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.
Mắt Hàn Thất Thất lóe lên những tia rét lạnh, cô ta nói: "Hừ! Mấy người xui rồi! Tí nữa đánh bọn chúng xong tôi cũng đỡ bực!"
Nói xong cô ta liền xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn.
Trương Minh Vũ bất lực.
Anh nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Anh Hổ cười khẩy.
Mấy tên đô con đứng sau khoanh tay trước ngực, khí thế hùng hồn.
Hàn Thất Thất khẽ lắc lư đôi chân dài đứng cạnh Trương Minh Vũ, có vẻ rất muốn lao lên.
Ánh mắt anh Hổ lóe lên dục vọng, gã cười nói: "Thằng nhãi, mày có phúc nhỉ, kiếm được em gái ngon thế?"
"Mày làm trai bao cũng được phết nhỉ".
Trương Minh Vũ cười nói: "Muốn học không? Tao dạy mày".
Nụ cười trên mặt anh Hổ bỗng ngừng lại!
"Học? Mày là cái thá gì, ở Tĩnh Châu chưa từng nghe qua cái tên anh Hổ chắc?", anh Hổ híp mắt, cười khẩy nói!
Trương Minh Vũ cười nói: "Lần đầu đến, chưa từng nghe qua”.
Anh Hổ lại mỉm cười nói: "Thằng nhãi, sau này phải nhớ kỹ đấy, không được đến... khách sạn này, nhớ rõ chưa?"
Nói xong liền giơ dao lên.
Nhẹ nhàng lau.
Trương Minh Vũ nhướng mày cười nói: "Sau này mày nhớ kỹ nhé, khách sạn này là của tao".
“Sau này cút xa một chút".
Dù sao sớm muộn gì cũng phải giải quyết.
Hôm nay cứ đánh cho đã rồi nói tiếp!
Hả?
Anh Hổ sững sờ, ánh mắt lóe lên vẻ hoang mang.
Khách sạn của hắn ư?
Bảo mình cút xa ra?
Điên rồi à?
Anh Hổ không khỏi kinh ngạc.
Lửa giận nhanh chóng bùng lên!
Dám ra oai với mình?
Mấy tên đô con đứng sau mắt lóe sáng!
Anh Hổ lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, mày đúng là muốn chết mà!"
Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Nhanh lên đi, tao đang chờ đấy!"
Hả?
Anh Hổ trợn tròn mắt.
Tình... huống gì vậy?
Gã ngớ người luôn.
Hừ!
Một lúc sau, anh Hổ mới hừ một tiếng, tức giận nói: "Mẹ nó, dám giả thần giả quỷ với ông đây! Lên cho tao!"
Vừa dứt lời, hai tên đô con lập tức lao lên!
Xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ cười tươi, trong lòng bất giác cảm thấy hưng phấn!
Hàn Thất Thất quay người, nhanh chóng tìm trong xe.
Nhưng mãi mà chẳng tìm được thứ gì.
Anh Hổ hoang mang.
Đang định làm gì vậy?
Cuối cùng Hàn Thất Thất cởi giày cao gót ra.
Nắm chặt trong tay mình!
Anh Hổ cũng sững sờ.
Động tác gì vậy?
Suy nghĩ một lúc, hai tên đô con lao đến trước mặt Trương Minh Vũ!
Bọn chúng vung nắm đấm lên!
Trương Minh Vũ khẽ di chuyển.
Nhanh chóng tránh được, rồi tung hai quyền ra!
Tốc độ cực kỳ nhanh!
Hai tên đô con sững sờ, bọn chúng không ngờ Trương Minh Vũ né được!
Hai nắm đấm dần dần phóng to trước mặt hắn!
Bốp!
Tiếng động nặng nề vang lên!
"Á!"
Hai tên đô con cùng thét lên thảm thiết.
Trương Minh Vũ không hề do dự, tóm lấy cổ áo của hai tên.
Sau đó kéo mạnh!
Bốp!
Hai tên đô con ngã ra sau!
Hít!
Mấy tên đô con hít sâu một hơi lạnh.
Trương Minh Vũ mạnh như vậy sao?
Anh Hổ cũng sững sờ.
Hàn Thất Thất lập tức kêu lên: "Bọn mày chết đi! Á!"
Anh Hổ kinh ngạc!
Ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Thất Thất đang vung giày cao gót qua!
Dùng chiếc giày đập mạnh xuống!
"Á!"
Tên đô con đau đớn thét lên lần nữa!
Cơ thể anh Hổ run lẩy bẩy.
Hóa ra giày cao gót còn có tác dụng này!
Anh Hổ nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Mẹ nó, cùng lên đi!"
Năm người đàn ông còn lại cùng lên!
Trương Minh Vũ lạnh lùng cười khẩy, không lùi mà tiếng.
Anh lao như tên bắn vào trong đám côn đồ!
Bốp bốp!
Tiếng động nặng nề liên tiếp vang lên!
Á!"
Ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết vang vọng.
Mấy tên đô con điên cuồng vung nắm đấm, nhưng còn chẳng chạm vào nổi Trương Minh Vũ!
Bốp bốp!
Tiếng động lạ vang lên!
Chưa đến một phút, năm tên đô con đã lần lượt ngã xuống đất.
Chúng đau đớn co quắp cơ thể!
Quan trọng nhất là chúng đều nằm bò trước mặt Hàn Thất Thất!
Mắt Hàn Thất Thất sáng lên!
"Dám chặn xe của bà này!"
"Đáng chết!"
"Đánh chết chúng mày!"
"Á!"
Mỗi lần vung tay xuống cô ta lại nói một câu!
Anh Hổ sững sờ.
Sao... mọi người đều gục ngã vậy?
Trương Minh Vũ cười nói: "Đến lượt mày rồi đó".
Vừa dứt lời, cơ thể anh Hổ run rẩy!
Anh Hổ sững sờ.
Sao gã có thể ngờ Trương Minh Vũ mạnh đến vậy chứ!
Gây chuyện lầm người rồi!
Trương Minh Vũ bước lên.
Anh Hổ giơ dao, run rẩy lùi về sau!
"Mày... mày muốn làm gì? Mày biết tao là ai không! Mày dám động vào tao...", anh Hổ sợ sệt nói!
Không dám thể hiện nữa!
Trương Minh Vũ nhướng mày cười nói: "Mày không có não à? Mà còn dám uy hiếp tao?"
"Nếu tao đã dám ra tay, thì tao còn sợ mày chắc?"
Anh Hổ sững sờ!
Nhưng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên!
Anh Hổ mừng rỡ!
Viện binh đến rồi!
Mấy tên đô con nhanh chóng áp sát!
Anh Hổ kích động đến run người!
Kịp thời quá!
Nhưng nhìn lại gã liền ngẩn người.
Trong đám người... sao có cả phụ nữ?
Dáng người còn rất đẹp?
Anh Hổ sững sờ.
Trương Minh Vũ mỉm cười bất lực.
Người đến là Quan Na và mấy vệ sĩ.
"Anh đừng lo, chúng tôi đến rồi".
Giọng Quan Na truyền đến từ xa.
Đùng!
Não anh Hổ như nổ tung!
Không phải cứu viện mà là kẻ địch!
Hàn Thất Thất không thèm quan tâm, cô ta đã phát tiết đủ rồi!
Mấy tên đô còn này chẳng còn sức để hô hoán nữa!
Giày cao gót rất nhọn, vô cùng đau!
Cơ thể anh Hổ điên cuồng run rẩy, ánh mắt lóe lên sự hoảng loạn!
Gã biết, mình xong đời rồi.
Quan Na nhanh chóng dẫn người xông đến.
Cô ta thở hổn hển.
Trương Minh Vũ đi rồi cô ta mới nhớ ra anh Hổ.
Quan Na lạnh lùng nói: "Vương Hổ, mau thả ra cho tôi! Nếu không đừng trách bà đây không khách khí..."
Nhưng chưa nói xong, Quan Na đã ngừng lại.
Quan Na phát hiện ra Trương Minh Vũ không hề bị thương.
Anh Hổ... hoảng sợ!
Đây... là chuyện gì vậy?
Quan Na sững sờ.
Mấy bảo vệ cũng sững sờ, mắt lóe lên vẻ không thể tin nổi!
Đông người như vậy... một mình Trương Minh Vũ đánh bại hết sao?
"Á!"
Tiếng kếu thất thanh vang lên.
Họ nhìn về phía phát ra tiếng kêu.
Hàn Thất Thất đang tức giận vung giày cao gót trong tay!
Quan Na ngớ người.
Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần vội, tôi không sao".
"À... ừ".
Quan Na gật đầu.
Vốn nghĩ tình hình sẽ rất tệ, ai ngờ lại xảy ra cảnh này...
Cô ta ngớ người luôn rồi.
Trương Minh Vũ không nhìn nữa, anh cười nói: "Đến đi, chúng ta tiếp tục".
Anh Hổ run rẩy.
Còn... phải tiếp tục sao?
Trương Minh Vũ bước đến, ép sát.
Anh Hổ ngớ người.
Ánh mắt đám Quan Na hoang mang!
Anh Hổ lùi từng bước về sau.
Gã nhanh chóng lùi sát về bờ tường, nhưng hết đường lùi rồi.
Trương Minh Vũ cười tươi, ép sát.
Ánh mắt của Quan Na tràn ngập sự hoang mang...
Anh Hổ... sợ Trương Minh Vũ sao?
Bốp!
Âm thanh nặng nề bỗng vang lên.
Anh Hổ quỳ xuống đất.
Cạch!
Chiếc dao rơi xuống đất, vang lên tiếng động.
Hả?
Mấy anh bảo vệ trợn tròn mắt.
Quan Na vô cùng hoang mang!
Anh Hổ... quỳ xuống sao?
Điên... rồi sao?
Anh Hổ run rẩy nói: "Anh ơi, em sai rồi! Em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, anh tha cho em với!"
Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Vậy sau mày còn dám quay lại đây không?
Anh Hổ lắc đầu nói: “Không dám nữa! Không dám nữa, đây là ý của nhà họ Triệu, em cũng không làm gì được!"
"Em không đến nữa đâu!"
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, lần sau tao còn nhìn thấy mày nữa, thì không đơn giản như vậy đâu".
Anh Hổ kích động gật đầu: "Được, được!"
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Hàn Thất Thất vang lên: "Hừ, anh ấy tha cho mày, nhưng tao không tha đâu!"
Nói xong cô ta khập khiễng nhảy tới!
Anh Hổ sững sờ.
Trương Minh Vũ bất lực duỗi tay cười nói: "Tao cũng chịu thôi..."
Anh Hổ trợn tròn mắt, lắc đầu nói: "Người đẹp... chị gì ơi... chị ơi..."
Nhưng dù gã có cầu xin thế nào thì chiếc giày cao gót vẫn phóng to trước mắt gã!
Anh Hổ muốn bỏ chạy!
Nhưng vừa quay đầu...
Bốp!
Liền đâm sầm vào tường!
Gã xây xẩm hết mắt mày...
Cơ thể nằm bò dưới đất!
Hàn Thất Thất cười xấu xa.
Chiếc giày cao gót ngắm rất chuẩn!
Cô ta dùng lực đánh xuống!
"Ái ôi!"
Anh Hổ co rụt hai chân.
Tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp con đường!
Không ai nói gì cả!
Mấy tên bảo vệ cũng không khỏi co rụt người!
Người đẹp này... hung dữ quá!
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Hàn Thất Thất này...
Haizz....
Hừ!
Hàn Thất Thất khẽ kêu một tiếng, thả tay ra.
Nhưng giày cao gót vẫn đập trúng người anh Hổ.
"Dám chọc vào bà đây này!", Hàn Thất Thất phủi tay, kiêu ngạo nói.
Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.
Mấy tên đô con vặn vẹo dưới đất.
Anh Hổ co giật.
Trương Minh Vũ quay người cười nói: "Được rồi, mấy người mau về đi, đến đây một chuyến cũng mệt rồi".
Quan Na sững sờ nói: "À... ừ..."
"Vậy... hẹn mai gặp".
Trương Minh Vũ cười nói: "Ừ hẹn mai gặp".
Quan Na quay người, bước từng bước đi vào cửa khách sạn.
Vô cùng hoang mang.
Tất cả mọi chuyện đều vượt qua dự đoán của cô.
Trương Minh Vũ... là người như nào vậy?
Cô ta mơ màng rời đi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Phát tiết thế nào rồi?"
Hàn Thất Thất chống eo, thở hổn hển nói: "Vẫn còn tức".
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Được rồi, chúng ta mau đi thôi, chẳng phải bảo còn đi chơi sao".
Hàn Thất Thất kích động nói: "Đúng đúng đúng, đi chơi đi!"
Nói xong Hàn Thất Thất liền vọt vào trong xe.
Trương Minh Vũ ngồi ghế phó lại.
Để cho tiện, Hàn Thất Thất vứt luôn chiếc giày cao gót còn lại.
Cô ta lấy ra một đôi giày bệt ở phía sau.
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.
Chuẩn bị cả giày rồi à?
Hàn Thất Thất nhanh chóng lái xe rời đi.
Đêm đến.
Trên đường đông đúc, vô cùng náo nhiệt.
Nơi đây có vẻ như phồn hoa hơn Hoa Châu nhiều.
Trương Minh Vũ thắt chặt dây an toàn, im lặng chờ đợi.
Đã giải quyết xong vấn đề trong khách sạn rồi, nên anh rất vui.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại.
Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Xuống xe thôi".
Nói xong, liền đi xuống.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quán bar?
Trương Minh Vũ xuống xe, hoang mang hỏi: "Chẳng phải chúng ta đi chơi sao? Sao lại đến quán bar?"
Hàn Thất Thất khó chịu liếc mắt, nói: "Chẳng phải bar là chỗ để chơi sao, còn có chỗ nào để chơi nữa".
Nói xong liền cất đôi chân dài đi vào trong.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Cuối cùng âm thầm đi theo.
Hai người nhanh chóng đi vào trong quán bar.
Tiếng nhạc xập xình cực lớn vang lên.
Trương Minh Vũ nhíu mày, anh không thích nơi này.
Đêm khuya.
Quán bar rất đông người.
Mấy thanh niên nam nữ đang điên cuồng lắc lư cơ thể trên nền nhạc Vinahey.
Hàn Thất Thất vừa xuất hiện lập tức thu hút ánh mắt của vô số người.
Một truyền mười mười truyền một trăm.
Trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt của những người đàn ông đã dính chặt trên cơ thể Hàn Thất Thất.
Hàn Thất Thất đi thẳng đến quầy bar, gọi: "Cho mười ly tequila!"
Mười ly?
Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt.
Nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn, sau đó mới gật đầu.
Rượu nhanh chóng được rót ra.
Trương Minh Vũ ngồi cạnh Hàn Thất Thất, bất lực nói: "Cô muốn làm gì vậy? Tôi không uống được rượu đâu".
Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Cái gì mà được với chẳng không được, uống là được".
Nói xong, liền đổ ly rượu vào mồm.
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.
Uống... rượu này như vậy sao?
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Uống đi!"
Nói xong lại cầm một cốc lên.
Trương Minh Vũ cầm một cốc lên, khẽ nhấp một ngụm.
Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Không biết anh có phải đàn ông không nữa".
Nói xong, lại cướp lấy ly rượu trong tay Trương Minh Vũ.
Uống cạn!
Trương Minh Vũ lo lắng nói: "Ê, đó là của tôi..."
Nhưng chưa nói hết, rượu đã vào hết bụng Hàn Thất Thất rồi.
Trương Minh Vũ liếc mắt, không biết nên nói gì.
Nhưng anh hiểu rõ, Hàn Thất Thất nhất định đang rất giận.
Trương Minh Vũ nhanh chóng uống cùng cô.
Nháy mắt, Hàn Thất Thất đã uống hết mấy ly.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên.
Trương Minh Vũ nhìn quanh, phát hiện nơi đây có không ít đàn ông đang tụ tập lại.
Lúc này họ đều nhìn cô ta bằng ánh mắt xấu xa.
Trương Minh Vũ lắc đầu mỉm cười.
Hàn Thất Thất bắt đầu lắc lư rồi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, uống nhiều phết rồi đấy, về nhà thôi".
Hàn Thất Thất lắc đầu.
Trương Minh Vũ bất lực.
Anh đứng dậy, kéo tay Hàn Thất Thất.
Ý bảo phải rời khỏi đây.
Nhưng lúc này, đám người kia... bao vây lấy họ...
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Đúng là thiên tài!
"Ái ôi!"
Hàn Thất Thất xoa đầu khẽ kêu.
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt hỏi: "Đau không?"
Hàn Thất Thất liếc mắt nói: "Anh nói xem!"
Nói xong cô ta lại xoa trán, có vẻ hơi mất hồn mất vía rồi.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Cô sao vậy? Muốn cái gì đây?"
Hàn Thất Thất giờ mới nghĩ ra, vội vàng nói: "Tôi muốn xin nghỉ, tôi có chuyện phải đi mấy ngày".
Xin nghỉ...
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Cô thiên kim này mà cũng biết xin nghỉ sao?
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, cô bận cái gì vậy?"
Hàn Thất Thất lo lắng nói: "Tôi đi Tĩnh Châu một chuyến, mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi phải đi xem sao".
Bị bệnh nặng?
Nhưng ngay sau đó, mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Tĩnh Châu?
Trùng hợp vậy sao?
Trương Minh Vũ hào hứng hỏi: "Cô định đi lúc nào?"
Hàn Thất Thất nhíu mày, khó chịu nói: "Mẹ tôi bị bệnh nặng, anh vui vẻ như thế làm gì?"
Trương Minh Vũ lúng túng.
Hàn Thất Thất trợn mắt nói: "Tí nữa sẽ đi, sao vậy?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, cô cho tôi đi ké một đoạn được không? Tôi cũng đi Tĩnh Châu!"
Hàn Thất Thất nghi ngờ hỏi: "Anh đi làm gì?"
Trương Minh Vũ cười đáp: "Nhà họ Triệu".
Hả?
Hàn Thất Thất trợn trừng mắt.
Nhưng cô ta nhanh chóng lắc đầu nói: "Tôi khuyên anh nên bỏ ý định này đi, Tĩnh Châu không giống Hoa Châu đâu".
"Nếu nhà họ Triệu ở Hoa Châu thì anh còn có cơ hội".
"Nhưng ở Tĩnh Châu..."
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt nói: "Bảo cô đưa tôi đi, cô quản nhiều thế làm gì?"
"Anh..."
Hàn Thất Thất trợn trừng mắt, nói: "Ai quản anh chứ, đúng là tôi bao đồng quá mà!"
Nói xong cô ta liền quay người rời đi.
Trương Minh Vũ vội vàng đi theo.
Hàn Thất Thất lại lái xe về nhà họ Hàn một chuyến.
Hai người nhanh chóng lên đường.
Giờ Trương Minh Vũ mới phát hiện ra mấy ngày trước Chu Cửu Yến cũng bị bệnh, ở Hoa Châu không ai chữa được.
Nên mới về Tĩnh Châu.
Nhưng ở Tĩnh Châu vẫn không chữa được, cơ thể ngày càng yếu.
Hàn Thất Thất vô cùng lo lắng.
Trương Minh Vũ cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng Liễu Thanh Duyệt chưa về, anh cũng không giúp nổi.
Haizz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Trên đường hai người đều yên lặng.
Sau khi vào trong nhà thông báo, Hàn Thất Thất liền bắt đầu lái như điên.
Chỉ trong một tiếng rưỡi, chiếc xe đã vào đến thành phố Tĩnh Châu.
Hàn Thất Thất dừng xe bên lề đường, vội vàng nói: "Anh bận gì thì đi làm đi, tôi về nhà xem đã".
Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi".
Hàn Thất Thất đáp một tiếng.
Trương Minh Vũ đẩy cửa, xuống xe.
Hàn Thất Thất lái xe lao đi vun vút.
Trương Minh Vũ lặng lẽ nhìn.
Một lúc sau chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn, Trương Minh Vũ mới không nhìn nữa.
Hy vọng không sao...
Trương Minh Vũ không suy nghĩ về chuyện này nữa, anh nhìn quanh.
Đây là trung tâm thành phố Tĩnh Châu, rất náo nhiệt.
Phồn hoa hơn Hoa Châu nhiều.
Người đến người đi, đông đúc vô cùng.
Nhưng vừa đến anh có hơi hoang mang.
Làm gì giờ?
Anh đến đây chỉ muốn xây dựng nền móng.
Ít nhất xây dựng khách sạn Hồng Thái.
Như vậy, đợi đến khi quay về Hoa Châu, anh có thể để Vương Vũ Nam và Trần Thắng Nam phái người qua đây.
Thời gian không còn nhiều nữa, anh phải nhanh lên!
Nhưng Tĩnh Châu rộng lớn thế, anh chẳng quen ai cả.
Làm thế nào nhỉ...
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy lo lắng.
Trời sắp tối rồi.
Phải nhanh lên thôi!
Nhân lúc mấy công ty chưa tan sở, anh đến trung tâm môi giới bất động sản xem sao.
Nhưng đi xem một vòng, vẫn chưa tìm được tòa nhà phù hợp.
Không có tòa nhà thì sao xây được khách sạn?
Đợi đến khi anh đi ra khỏi trung tâm môi giới, trời cũng đã tối rồi.
Mẹ nó.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, bắt đầu hoang mang.
Làm thế nào đây?
Trời tối rồi, mấy công ty liên quan đến bất động sản cũng tan sở rồi.
Ùng ục.
Bụng anh kêu lên.
Haizz.
Trương Minh Vũ thở dài một hơi.
Ăn cơm đã.
Anh xoay người, bắt đầu đi loanh quanh trên đường.
Tòa nhà cao vút, ánh đèn lung linh.
Nơi đây rất sầm uất.
Chưa đi được mấy bước trước mặt anh đã xuất hiện một khách sạn.
Đình Lập?
Tên kiểu gì vậy...
Trương Minh Vũ mỉm cười, bước vào trong khách sạn.
Nhưng sau khi vào trong, Trương Minh Vũ liền sững sờ.
Khách sạn lớn như vậy mà trống không.
Tình huống gì vậy?
Không buôn bán nữa à?
Nhìn quanh một vòng mới phát hiện ra hai nhân viên đang nghịch điện thoại di động.
Trương Minh Vũ khách khí hỏi: "Còn hoạt động không?"
Nhân viên phục vụ sững sờ.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy anh liền lầm bầm: "Có hoạt động mà, anh ăn gì?"
Hả?
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.
Khách sạn kiểu gì vậy?
Thái độ phục vụ này...
Ùng ục...
Bụng anh kêu vang trời.
Trương Minh Vũ cũng không để ý, lấp đầy cái bụng đã.
Anh ngồi xuống vị trí trong góc, cầm thực đơn lên.
Nữ nhân viên phục vụ đi qua, cầm bút và giấy đợi anh gọi món.
Trông rất lười biếng.
Trương Minh Vũ nhanh chóng gọi hai món.
Nhân viên phục vụ âm thầm rời đi.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Nhìn quanh, quy mô khách sạn không hề nhỏ.
Sao không kinh doanh vậy?
Như vậy chẳng phải lỗ chết sao...
Không bao lâu sao, món ăn đã được bưng lên.
Trương Minh Vũ gắp một miếng.
Ngon phết mà...
Trương Minh Vũ bắt đầu hiếu kỳ, khách sạn này không tồi, sao không làm ăn được vậy?
Không biết có cơ hội...
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, chuẩn bị về điều tra một chút.
Nhưng chưa ăn được mấy miếng, tiếng bước chân đã vang lên.
Ngẩng đầu nhìn qua, tám người đàn ông cao to vạm vỡ đi vào.
Cuối cùng cũng có khách rồi.
Một mình ăn cơm ở khách sạn lớn thế này, đúng là hơi kỳ.
Nhưng khiến Trương Minh Vũ bất ngờ là sắc mặt hai nhân viên phục vụ lộ vẻ hoảng sợ.
Ai cũng co rụt người trong góc.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Người đàn ông mặt sẹo dẫn đầu đấm thẳng vào mặt bàn.
Hai nhân viên phục vụ run rẩy.
Người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng nói: "Chị Na đâu? Nên trả tiền rồi đó!"
Vô cùng khí thế.
Nhân viên phục vụ run rẩy cầm lên điện thoại lên.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Không ngờ... cơ hội thực sự đến!
Thời gian dần trôi.
Người đàn ông mặt sẹo khó chịu, quát lớn: "Chị Na đâu! Còn không đến bọn tao sẽ đập!"
Lúc này, giọng nói lẳng lơ vang lên: "Anh Hổ nóng tính quá, đập nhiều lần như vậy còn chưa đủ sao?"
Vừa dứt lời, tiếng giày cao gót vang lên.
Một người phụ nữ bước ra khỏi thang máy.
Mái tóc xoăn sóng màu đỏ tung bay.
Cô ta mặc váy bó màu đen, cơ thể với những đường cong quyến rũ lộ ra.
Khuôn mặt chỉ trên trung bình thôi.
Nhưng lại mang vẻ thướt tha của một người phụ nữ trẻ đã có chồng.
Ánh mắt của mấy tên đô con lóe sáng, bọn chúng nhìn chằm chằm vào vóc dáng gợi cảm của cô ta.
Anh Hổ nói: "Hết cách rồi, bọn tôi cũng chỉ là chân sai vặt thôi".
"Chị Na mà không trả tiền... chúng tôi chỉ có thể phụng mệnh hành sự".
Trả tiền?
Trương Minh Vũ nhíu mày, càng hào hứng hơn.
Cơ hội đến rồi.
Chương 395: Bà đây chơi với mày đến cùng!
Quan Na mỉm cười quyến rũ nói: "Anh Hổ nói vậy thì vô lý quá, mấy người không để cho tôi kiếm tiền thì tôi lấy đây ra tiền trả mấy người?"
Anh Hổ cười khẩy: "Chẳng liên quan đến tôi, tôi chỉ đến để thu tiền".
Mắt Quan Na thoáng lóe kên sự tức giận, nhưng cô ta vẫn mỉm cười nói: "Thế này đi, anh Hổ anh cho tôi thêm mấy ngày, tôi bảo đảm sẽ trả lại tiền cho anh".
Anh Hổ lè lưỡi liếm môi cười nói: "Kéo dài thêm mấy ngày thì được".
"Có điều... tại sao tôi lại phải giúp chị?"
Nói xong, ánh mắt tham lam của gã bắt đầu di chuyển trên cơ thể nóng bóng của cô ta!
Quan Na nhíu mày.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn mỉm cười đáp: "Sau này tôi sẽ báo đáp anh Hổ"
Sau này?
Ánh mắt anh Hổ lóe lên sự tức giận, gã nói: "Chị Na, sau này báo đáp đương nhiên không có vấn đề".
"Chúng tôi không lấy được tiền, thì khách khứa..."
"Chẳng nhẽ bây giờ chị Na vẫn chưa biết tại sao không có khách đến ăn sao?"
"Chị mà không làm gì đó, khách.... sẽ không đến đâu".
Nói xong, mắt gã lóe sáng.
Uy hiếp trắng trợn!
Quan Na mỉm cười quyến rũ: "Vậy sao? Hôm nay... chẳng phải có khách đó sao?"
Hả?
Anh Hổ nhướn mày nhìn.
Nhìn quanh một vòng, tầm nhìn của gã đã ở trên người Trương Minh Vũ!
Trong mắt anh Hổ lập tức lóe lên vẻ tức giận!
Một giây sau, anh Hổ đi tới.
Mấy tên cường tráng đi sát theo!
Khí thế hùng hồn!
Trương Minh Vũ cũng sững sờ.
Ăn cơm thôi mà cũng đắc tội người khác?
Quan Na nhíu mày, bước tới chắn trước mặt anh Hổ.
"Anh Hổ, anh định làm gì vậy?", Quan Na mỉm cười quyến rũ hỏi.
Anh Hổ cười khẩy đáp: "Hừ, không làm gì cả, chỉ muốn giao lưu với người anh em kia một chút thôi!"
Nói xong, liền khí thế bước tới!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Vô cùng kiêu ngạo.
Quan Na cũng bước tới, lạnh lùng nói: "Anh Hổ, không được động vào khách của khách sạn tôi, anh làm vậy là không nể mặt tôi rồi!"
Trương Minh Vũ nhướng mày, mắt lóe lên sự bất ngờ.
Thú vị đó.
Anh Hổ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi đã ra mệnh lệnh từ lâu rồi, người anh em này dường như không nể mặt tôi".
"Cái này... chị Na cũng muốn quản sao?"
Quan Na khoanh tay trước ngực, cười nói: "Mấy người có ân oán thế nào tôi không quan tâm, nhưng đây dù sao cũng là khách sạn của chúng tôi".
"Không được động vào khách của chúng tôi”.
Vừa dứt lời, ánh mắt của cô ta ác liệt thêm mấy phần.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Người phụ nữ này... không đơn giản.
Anh Hổ híp mắt.
Một lúc sau mới nói: "Được, chắc chị Na không quản được bên ngoài khách sạn nhỉ?"
Quan Na cười nói: "Đương nhiên là không".
Anh Hổ cười khẩy nói: "Được, vậy chúng ta ra ngoài rồi nói".
"Tôi sẽ cho chị thêm một ngày để trả tiền".
"Nếu chị Na không thể làm gì đó, tôi chỉ có thể phụng mệnh hành sự".
Nói xong liền cười nham hiểm.
Quan Na cười nói: "Cảm ơn".
Anh Hổ lại nhìn thân hình gợi cảm đó.
Cuối cùng gã vung tay lên.
"Đi!"
Nói xong liền quay người rời đi.
Trước khi rời đi, gã âm trầm nhìn Trương Minh Vũ một cái.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Lần đầu đến Tĩnh Châu, chưa nói được gì đã ăn đòn...
Mọi người nhanh chóng rời đi.
Quan Na đứng đó khoanh tay trước ngực, mắt sáng lên.
Nhìn một lúc lâu sau mới không nhìn nữa.
Sau đó cô ta liền nhìn Trương Minh Vũ một cái.
"Ăn xong đi cửa sau đi, lần sau đừng đến nữa", Quan Na nói nhỏ một câu.
Nói xong liền lắc lư thân hình gợi cảm rời đi.
Mắt Trương Minh Vũ sáng lên.
Làm người cũng không tồi.
Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: "Nói chuyện một lúc được không?"
Giọng nói không lớn.
Nhưng vang vọng khắp đại sảnh.
Quan Na giật mình.
Cô ta quay người, mỉm cười nói: "Anh muốn bàn chuyện gì vói tôi?"
Mắt cô ta lóe sáng.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh luôn cảm thấy người phụ nữ này... có rất nhiều toan tính...
Trương Minh Vũ lắc đầu.
Nhiều toan tính hay không không liên quan đến anh.
Anh chỉ muốn đạt được mục tiêu của mình.
Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi có thể giúp cô".
"Hả?"
Quan Na nhướng mày, mắt lóe lên tia rét lạnh.
Cộp, cộp, cộp.
Tiếng giày cao gót vang lên.
Quan Na khoanh tay trước ngực, từ từ lại gần Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ mỉm cười, lặng lẽ chờ đợi.
Quan Na nhanh chóng đi đến bên chiếc bàn, nhưng vẫn chưa dừng lại!
Cho đến khi đi đến trước mặt Trương Minh Vũ!
Cô ta khom lưng cúi người.
Cổ áo hở ra, cảnh đẹp hiện ra.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quan Na nói: "Cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi nên báo đáp anh thế nào đây?"
Trương Minh Vũ run rẩy.
Nhíu mày hỏi: "Cô làm gì vậy?"
Ánh mắt Quan Na vô cùng quyến rũ: "Không làm gì, hay là... chúng ta lên tầng? Tôi báo đáp anh?"
Nói xong lại đi lại gần!
Trương Minh Vũ run rẩy.
Mùa xuân của anh đến rồi sao?
Mẹ nó...
Trương Minh Vũ đứng dậy, lùi về sau hai bước, lạnh lùng nói: "Muốn bàn việc với cô, sao cô lắm trò vậy".
Hả?
Quan Na giật mình
Cô ta nhanh chóng cười khẩy nói tiếp: "Tôi lắm trò? Chẳng phải anh lắm trò sao? Trông bộ dạng hiền lành nhút nhát của anh, có vẻ như có không ít tâm tư nhỉ?"
Ngày thường, Quan Na sẽ không để bụng.
Nhưng hôm nay cô ta thực ra tức giận!
Quan trọng là cô ta còn giúp Trương Minh Vũ.
Vậy mà anh lại là một tên mặt người dạ thú!
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Người phụ nữ này tự tin đến vậy sao?
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Tôi thực sự chỉ muốn bàn chuyện với cô thôi, tôi có thể giúp cô".
Quan Na cười khẩy nói: "Loại như anh tôi gặp nhiều rồi, nhưng cố chấp như vậy... vẫn là lần đầu".
Nói xong, cô ta liền khẽ kêu lên: "Bảo vệ!"
Vừa dứt lời, bốn tên bảo vệ liền xông lên.
Khí thế hùng hồn.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Mấy tên bảo vậy này... hình như không phải bảo vệ bình thường.
Mấy tên kia nhanh chóng lại gần.
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Chị ơi, chị đừng có nghĩ nhiều được không, chẳng nhẽ chị nghĩ người đàn ông nào cũng thích chị hả?"
"Đừng tự tin như vậy nữa, chúng ta bàn chuyện hợp tác đi".
Quan Na nhíu mày.
Đàn ông... chẳng phải đều cùng một giuộc sao?
Trừ phi... không phải đàn ông!
Quan Na nói: "Được thôi, vậy anh muốn hợp tác cái gì?"
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bàn đến chủ đề chính rồi.
"Cô có thể nói cho tôi biết tình hình hiện tại của khách sạn không, chúng ta nghiên cứu một chút?", Trương Minh Vũ cười nói.
Hừ!
Quan Na cười khẩy, chế giễu: "Cả Tĩnh Châu đều biết đến tình hình khách sạn của chúng tôi, anh còn hỏi tôi sao?"
"Trước khi anh đi lừa đảo, anh không điều tra à?"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Trong lòng bắt đầu nổi giận.
Sao có thể nói như vậy chứ!
Nếu không vì lập nghiệp, Trương Minh Vũ cũng chẳng muốn nói nữa.
Phù!
Trương Minh Vũ điều chỉnh lại nhịp thở, anh bình tĩnh nói: "Tôi không phải người Tĩnh Châu, tôi đến Tĩnh Châu để mở khách sạn".
"Nhưng chưa tìm được tòa nhà phù hợp".
"Vậy nên tôi muốn hợp tác với cô".
Quan Na quan sát anh, ánh mắt đầy ẩn ý.
Muốn chơi?
Vậy bà chơi với mày đến cùng!
Nén lửa giận lâu như vậy, cô ta chưa có chỗ phát tiết đâu!
Quan Na cười khẩy, nói: "Ồ? Vậy anh nói xem, anh muốn hợp tác thế nào?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sao lại...
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra.
Cố gắng xử lý thật nhanh chuyện này mới là điều quan trọng nhất.
Trương Minh Vũ từ từ hỏi: "Cô là bà chủ của khách sạn này hả?"
Quan Na phối hợp đáp: "Đúng vậy".
Nhưng trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo!
Xem anh giả bộ được đến lúc nào!
Buồn nôn!
Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi tiếp: "Tình hình hiện tại của khách sạn là sao? Bị người ta tính kế à? Mượn tiền hay là không có khách?"
Quan Na nhíu mày nói: "Mượn nhiều tiền cũng không có khách".
"Bởi vì mượn tiền nên không có khách, cho dù có trả đủ cũng không có lượng khách nhất định".
Chuyện gì vậy...
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhưng anh cũng tổng kết được rồi.
Đắc tội người khác, mượn rất nhiều tiền, người ta khống chế lượng khách.
Trương Minh Vũ bắt đầu chần chừ.
Hợp tác thế nào nhỉ?
Anh ngẩng đầu hỏi: "Tôi có thể nhập cổ phần không?"
Quan Na nhíu mày cười: "Có thể, nếu như anh có tiền, tôi sẽ chuyển toàn bộ cổ phần của khách sạn cho anh!"
"Tôi nhường vị trí ông chủ cho anh, còn tôi làm thuê".
Nói xong, mắt cô ta liền lóe lên sự khinh bỉ.
Nhưng Trương Minh Vũ sững sờ!
Nhường vị trí?
Làm ông chủ?
Trương Minh Vũ há hốc miệng hỏi: "Thật... hả? Tôi đầu tư là có thể làm ông chủ... còn... cô làm thuê cho tôi?"
Vẻ chế giễu trong mắt Quan Na càng nặng hơn, cô ta cười nói: "Không sai".
"Dù sao bây giờ cũng không có ai đầu tư, khách sạn của tôi cũng chỉ còn đường chết thôi".
"Nếu có thể bảo vệ được Đình Lập, tôi cũng vui vẻ".
Lời này vô cùng nghiêm túc.
Cũng là thật.
Trương Minh Vũ kích động!
Chẳng tốn công tốn sức gì hết!
Vậy mà cũng được sao?
Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Vậy tôi cần đầu tư bao nhiêu để cô làm thuê cho tôi?"
Nói là làm ông chủ cũng không hay lắm.
Nhưng câu nói này khiến sự rét lạnh trong mắt Quan Na càng đậm thêm!
Làm công cho anh, hay là...
Quan Na cười khẩy, nói: "Không nhiều, hai trăm triệu là được".
Hai trăm triệu?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Anh không có tâm tình nghĩ xem rốt cuộc Quan Na đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ muốn có khách sạn thôi.
Anh có hai trăm triệu.
Nhưng đây không phải khoản tiền nhỏ, hơn nữa... Quan Na đáng tin chứ?
Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy tôi cũng nói thẳng nhé, tôi có thể đầu tư hai trăm triệu, nhưng tôi có yêu cầu".
Quan Na cười khẩy.
Vào việc chính rồi.
Quan Na đáp: "Yên cầu? Anh giúp tôi như vậy, tôi cũng nên cảm ơn anh chứ nhỉ?"
Mặt mấy bảo vệ hiện lên vẻ chế giễu!
Tên này còn chưa nhận ra sao?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Cảm ơn?
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cảm ơn thế nào?"
Quan Na nhìn anh bằng ánh mắt chế giễu, cô ta lại gần, khẽ nói: "Hay là... dùng cơ thể được không?"
Nói xong liền dùng vai va vào người Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Há hốc mồm.
Một lúc sau anh mới hoang mang hỏi: "Cô... bị người ta hạ thuốc à?"
Quan Na sững sờ.
Quan Na nhanh chóng cười nói: "Chẳng phải anh bảo có yêu cầu sao? Tôi chỉ phối hợp với anh thôi mà".
Mấy bảo vệ cố nhịn cười.
Trương Minh Vũ hoang mang nói: "Tôi đâu bảo là yêu cầu này".
Quan Na nhíu mày hỏi: "Vậy còn có yêu cầu gì đặc biệt?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Chuyện quái gì vậy?
Anh khó chịu đáp: "Tôi đang bảo tôi có thể đầu tư nhưng chúng ta phải ký hợp đồng".
"Nhỡ may đến lúc đó cô nói lời không giữ lấy lời thì sao?"
"Dù sao cũng không phải con số nhỏ".
Quan Na cười khẩy không ngừng.
Vẫn còn giả vờ à?
Làm bộ làm tịch! Chờ tôi chủ động!
Ngây thơ!
Nhưng Trương Minh Vũ còn chưa bại lộ, cô ta vẫn chưa có lý do để phát tiết.
Quan Na cười nói: "Được, chúng ta đi thôi".
Nói xong cô ta liền đi ra chỗ thang máy.
Trương Minh Vũ sững sờ hỏi: "Đi đâu?"
Quan Na cười nói: "Ký hợp đồng, anh hối hận rồi hả?"
Á...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không có, tôi cứ nghĩ rằng..."
Nói xong anh vội vàng đi theo.
Quan Na cười khẩy, quay người đi vào thang máy.
Trương Minh Vũ cũng đi theo.
Nhưng mấy bảo vệ cũng tiến đến.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Anh chỉ muốn xử lý cho xong chuyện khách sạn.
Nhất cử nhất động của anh đều lọt vào mắt Quan Na, sự lạnh lẽo trong cô ta ngày càng nhiều.
Quay đầu nhìn, cô ta đánh mắt với mấy bảo vệ.
Bảo vệ âm thầm gật đầu.
Tinh!
Thang máy nhanh chóng dừng lại.
Quan Na đưa Trương Minh Vũ đi vào văn phòng.
Bảo vệ đứng ngoài cửa.
Quan Na ngồi trước màn hình máy tính, bắt đầu soạn hợp đồng.
Lời của Trương Minh Vũ đã cảnh tỉnh cô ta.
Nguyện vọng lớn nhất của cô ta là bảo vệ Lập Đình, cho dù phải nhường lại ghế bà chủ này.
Còn hợp đồng này, cô ta có thể hợp tác với người khác.
Nhưng cô ta cũng hiểu, hy vọng rất nhỏ bé.
Còn về Trương Minh Vũ...
Hừ.
Quan Na cười khẩy không ngừng.
Hợp đồng nhanh chóng được in ra.
Quan Na cầm hợp đồng cười nói: "Xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký, sau đó có thể chuyển tiền".
"Được".
Trương Minh Vũ vui vẻ cầm hợp đồng, nghiêm túc đọc.
Anh nhanh chóng xác nhận không có vấn đề.
Trương Minh Vũ cầm bút lên, ký tên vào hợp đồng.
Quan Na cười nói: "Còn sững sờ làm gì, chuyển tiền đi, nếu anh dám lừa tôi, tôi không tha cho anh đâu!"
Nói xong, ánh mắt của cô ta càng ác liệt hơn.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Cô còn chưa ký".
Quan Na cười chế giễu.
Cô ta cầm bút lên, ký tên mình, sau đó ấn dấu vân tay.
Quan Na thả nhiên nói: "Còn có chuyện gì nữa không? Chắc không còn yêu cầu gì khác đâu nhỉ?"
Nói xong, mắt cô ta sáng lên.
Trương Minh Vũ cảm thấy bất đắc dĩ.
Cô ta nghĩ gì vậy...
"Đưa số thẻ ngân hàng cho tôi, tôi sẽ cho người chuyển tiền cho cô", Trương Minh Vũ cười nói.
Trong lòng không khống chế nổi sự kích động.
Hạnh phúc đến quá đột ngột!
Anh còn sợ Quan Na sẽ đổi ý!
Quan Na mở ngăn kéo, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng vứt lên bàn.
Cô ta khoanh tay trước ngực: "Chuyển tiền đi, nếu anh nói dối tôi, tôi không vui đâu".
Vừa dứt lời, mấy tên bảo vệ tiến lên một bước!
Quan Na mất hết kiên nhẫn rồi.
Sắp không đợi được cảnh Trương Minh Vũ bại lộ!
Trương Minh Vũ lắc đầu, cầm điện thoại lên gọi cho Trần Thắng Nam.
"Cô chuyển vào tài khoản này hai trăm triệu, làm ngay đi", Trương Minh Vũ nói.
Trần Thắng Nam cung kính đáp: "Vâng!"
Quan Na lắc đầu mỉm cười.
Diễn giống thật...
Từng phút trôi qua.
Quan Na hỏi: "Sao vậy? Sao chưa có tin nhắn? Anh sẽ không gạt tôi chứ?"
Mấy bảo vệ lại tiến lại gần!
Nhưng đúng lúc này, di động rung lên...
Hả?
Quan Na sững sờ.
Trùng hợp vậy sao?
Trương Minh Vũ cười nói: "Xem đi, chắc tiền đến rồi đó".
Ánh mắt mấy tên bảo vệ lóe lên vẻ hung ác!
Chuẩn bị ra tay!
Xem anh diễn được đến bao giờ!
Quan Na cười khẩy cầm điện thoại lên.
Vừa mở ra đã thấy tin nhắn.
Nội dung tin nhắn: "Số tài khoản ***19707 của bạn được cộng thêm 200,000,000.00 tệ, số dư..."
Hít!
Quan Na hít sâu một hơi!
Đôi mắt phượng trợn trừng lên!
Sao... sao có thể!
Tin nhắn giả sao?
Nhưng đọc lại các tin nhắn cũ, mỗi khoản giao dịch đều ở đây, đây cũng là thẻ ngân hàng cô ta hay dùng, đâu có sai!
Quan Na sững sờ!
Mấy bảo vệ cũng sững sờ.
Chuyện gì vậy?
Một lúc sau, cơ thể Quan Na bắt đầu run rẩy!
Trương Minh Vũ cảm thấy hoang mang.
Chẳng phải bàn bạc xong rồi sao?
Cô ta định làm gì vậy?
Anh thầm cảm thấy lo lắng, vội vàng cầm lấy tờ hợp đồng.
Đừng có nuốt lời ấy nhé...
Một lúc sau, Quan Na mới phản ứng lại.
Đôi mắt phượng tràn ngập sự khiếp sợ!
Anh... chuyển thật!
Một giây sau, Quan Na bắt đầu kích động!
Cuối cùng... cũng có hy vọng rồi!
Cô ta không quan tâm đến việc ai làm chủ khách sạn, chỉ cần giúp Đình Lập qua được cửa ải khó khăn này, giúp Đình Lập tiếp tục huy hoàng...
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô... đang làm gì vậy?"
Quan Na nhìn Trương Minh Vũ mím môi, kích động suýt khóc!
Lâu như vậy, cuối cùng cô ta cũng thấy được tia hy vọng!
Quan Na đặt điện thoại sang một bên, kích động nắm lấy tay Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ sợ giật mình!
Lại tiếp?
Trương Minh Vũ muốn tránh.
Quan Na kích động nói: "Anh... anh thực sự đầu tư cho tôi sao?"
Cô ta thực sự kinh ngạc!
Sao cô ta không nhận ra Trương Minh Vũ lắm tiền như vậy chứ?
Đúng là quá bất ngờ!
Trương Minh Vũ khó chịu nói: "Tôi chuyển tiền rồi đó, cô..."
"Đúng... đúng..."
Quan Na kích động đến mức nói lắp, cơ thể run rẩy kịch liệt!
"Cảm ơn, cảm ơn anh!"
"Không đúng..."
Một lúc sau, Quan Na mới lo lắng nói: "À... tôi phải nhắc nhở anh một câu, kẻ địch của tôi ở Tĩnh Châu là nhà họ Triệu!"
Hả?
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt!
Nhà họ Triệu?
Trùng hợp đến vậy sao?
Quan Na thấy vậy, vẻ kích động trong mắt dần tan đi.
Người ngoài nên không biết...
Quan Na cười gượng.
Thay đổi nhanh chóng, cô ta khó chấp nhận nổi.
Nhưng cô ta cũng biết Trương Minh Vũ không như cô ta nghĩ.
Quan Na cười nói: "Yên tâm đi, cảm ơn anh, tôi sẽ chuyển lại tiền cho anh".
Nói xong, cô ta liền cúi đầu.
Đôi mắt hơi ươn ướt.
Trương Minh Vũ cười nói: "Chuyển lại làm gì? Chúng ta ký hợp đồng rồi mà, cô không được nuốt lời đâu".
Ồ?
Quan Na lập tức sững sờ.
Không cần trả tiền?
Quan Na đáp: "Tôi giải thích cho anh, nhà họ Triệu ở Tĩnh Châu..."
Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần giải thích tôi biết Triệu Khoát mà".
Biết?
Quan Na sững sờ.
Biết mà còn dám đầu tư.
Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô mở rộng khách sạn".
Đùng!
Đầu Quan Na như nổ tung!
Anh... không đùa sao!
Quan Na kích động vô cùng!
Thăng trầm nhiều phen!
Dù cô ta có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không chịu nổi!
Cô ta đã bỏ ra quá nhiều vì cái khách sạn này!
Quan Na thật lòng cảm ơn: "Cảm ơn! Cảm ơn!"
Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần khách khí, hợp tác mà, tôi cũng có mục đích của riêng mình".
Quan Na gật đầu.
Nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự cảm kích.
Mấy bảo vệ cũng sững sờ.
Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa hoàn hồn.
Chuyển khoản thật sao!
Quan Na ngẩng đầu nói: "Còn ngẩn người làm gì? Mau đi ra ngoài".
"À... dạ!"
Bảo vệ lúng túng nói.
Sau đó bọn họ lại nhìn Trương Minh Vũ rồi mới đi ra khỏi phòng.
Văn phòng nhanh chóng chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Quan Na.
Bầu không khí vô cùng lúng túng.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, ngày mai tôi sẽ trả tiền, sau đó nghiên cứu cách phát triển khách sạn".
Quan Na gật đầu nói: "Vâng".
Sau đó bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng.
Quan Na lo lắng nói: "Đúng rồi, ban nãy anh còn chưa ăn no đúng không? Chúng ta ăn thêm chút đi".
Trương Minh Vũ cười nói: "Cũng được".
Ban nãy đúng là chưa ăn no.
Hai người nhanh chóng đi xuống tầng một!
Quan Na yêu cầu nhà bếp làm một bàn đồ ăn.
Hai người đi vào trong phòng riêng.
Cơm được bưng lên.
Trương Minh Vũ cũng ăn no rồi, trong lòng vô cùng thoải mái.
Hoàn toàn không ngờ, có thể giải quyết được rồi nhanh như vậy.
Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy vui.
Quan Na cũng rất khách khí, cứ gắp thức ăn cho Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều.
Họ nhanh chóng ăn xong.
Chuông điện thoại của Trương Minh Vũ reo lên.
Anh sững sờ.
Lấy ra nhìn, là Hàn Thất Thất gọi.
Ồ?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh bắt máy.
Hàn Thất Thất tức giận nói: "Anh đang ở đâu?"
Trương Minh Vũ chần chừ đáp: "À... khách sạn... Đình Lập".
Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Tôi muốn đi tìm anh, anh đi chơi với tôi đi".
Trương Minh Vũ hơi nghi ngờ.
Cô ta gặp chuyện ở nhà họ Hàn sao?
Trương Minh Vũ đáp: "Được, vậy cô đến đón tôi đi".
Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Đã giải quyết xong chuyện khách sạn rồi, những chuyện khác thì dễ thôi.
Ngày mai là có thể xử lý xong khách sạn Đình Lập rồi.
Lúc đó có thể triển khai kế hoạch đối đầu với nhà họ Triệu rồi!
Quan Na cũng không hỏi nhiều.
Vẫn còn đang chìm trong niềm vui, chưa tỉnh lại được.
Hàn Thất Thất nhanh chóng gọi đến.
Trương Minh Vũ đứng dậy cười nói: "Được, mai tôi sẽ gặp cô ở đây, tôi có chút chuyện cần phải xử lý".
Quan Na gật đầu nói: "Được".
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đây không phải sự thật.
Chẳng nhẽ đang mơ sao?
Trương Minh Vũ nhanh chóng quay người đi ra ngoài.
Quan Na cứ đờ mặt ra, ngồi trên ghế.
Cười ngu một hồi.
Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào trong khách sạn.
Sắc trời đã tối rồi.
Xe của Hàn Thất Thất đỗ trước mặt anh.
Trương Minh Vũ kéo cửa ngồi vào ghế phó lái.
Khuôn mặt Hàn Thất Thất vô cùng tức giận.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, hỏi: "Sao vậy? Ai chọc giận cô vậy?"
Hàn Thất Thất mím môi, nói: "Chẳng phải là đám người chết tiệt kia sao! Tức chết mất, chẳng coi sống chết của mẹ tôi ra gì!"
Trương Minh Vũ hỏi: "Mẹ cô sao rồi?"
Hàn Thất Thất chán nản đáp: "Vẫn yếu lắm, nhưng bây giờ cũng được coi là an toàn".
Trương Minh Vũ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Đợi một lúc, Hàn Thất Thất dường như không có ý định kể lể.
Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, anh cười nói: "Đi thôi, hôm nay vừa hay anh đây đang vui, sẽ chơi với cô đến cùng".
Nhưng lúc này, cảm giác mất trọng lực ập tới!
Trương Minh Vũ khiếp sợ!
Mẹ nó!
Chương 397: Chuyển thật!
"Grừ!"
Tiếng động cơ vang lên!
Đầu Trương Minh Vũ đụng vào ghế!
Sợ hết hồn!
Hàn Thất Thất này...
Trương Minh Vũ vội vàng thắt chặt dây an toàn.
Nguy hiểm quá...
Nhưng vừa thắt xong, tiếng thắng xe đinh tai nhức óc lại vang lên: "Két!"
Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh!
Nếu như không thắt chặt dây an toàn, chắc chắn lúc này anh đã đụng vào bảng đồng hồ rồi!
"Cô làm gì vậy?", Trương Minh Vũ nhíu mày, bất mãn hỏi.
Tức giận cũng không thể trút giận lên xe chứ...
Hàn Thất Thất nói: "Lại gặp chuyện rồi!"
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra có mấy tên đô con đang chắn trước đầu xe!
Một tên khoanh tay trước ngực, cười khẩy không ngừng.
Dưới ánh đèn xe, Trương Minh Vũ có thể thấy rõ.
Đây chính là anh Hổ ban nãy trong khách sạn!
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Sao lại quên mất bọn chúng nhỉ...
Anh Hổ vẫy tay, cười khẩy nói: "Xuống đi, ngẩn người cái gì?"
Hàn Thất Thất sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Tìm anh à?"
Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.
Mắt Hàn Thất Thất lóe lên những tia rét lạnh, cô ta nói: "Hừ! Mấy người xui rồi! Tí nữa đánh bọn chúng xong tôi cũng đỡ bực!"
Nói xong cô ta liền xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn.
Trương Minh Vũ bất lực.
Anh nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Anh Hổ cười khẩy.
Mấy tên đô con đứng sau khoanh tay trước ngực, khí thế hùng hồn.
Hàn Thất Thất khẽ lắc lư đôi chân dài đứng cạnh Trương Minh Vũ, có vẻ rất muốn lao lên.
Ánh mắt anh Hổ lóe lên dục vọng, gã cười nói: "Thằng nhãi, mày có phúc nhỉ, kiếm được em gái ngon thế?"
"Mày làm trai bao cũng được phết nhỉ".
Trương Minh Vũ cười nói: "Muốn học không? Tao dạy mày".
Nụ cười trên mặt anh Hổ bỗng ngừng lại!
"Học? Mày là cái thá gì, ở Tĩnh Châu chưa từng nghe qua cái tên anh Hổ chắc?", anh Hổ híp mắt, cười khẩy nói!
Trương Minh Vũ cười nói: "Lần đầu đến, chưa từng nghe qua”.
Anh Hổ lại mỉm cười nói: "Thằng nhãi, sau này phải nhớ kỹ đấy, không được đến... khách sạn này, nhớ rõ chưa?"
Nói xong liền giơ dao lên.
Nhẹ nhàng lau.
Trương Minh Vũ nhướng mày cười nói: "Sau này mày nhớ kỹ nhé, khách sạn này là của tao".
“Sau này cút xa một chút".
Dù sao sớm muộn gì cũng phải giải quyết.
Hôm nay cứ đánh cho đã rồi nói tiếp!
Hả?
Anh Hổ sững sờ, ánh mắt lóe lên vẻ hoang mang.
Khách sạn của hắn ư?
Bảo mình cút xa ra?
Điên rồi à?
Anh Hổ không khỏi kinh ngạc.
Lửa giận nhanh chóng bùng lên!
Dám ra oai với mình?
Mấy tên đô con đứng sau mắt lóe sáng!
Anh Hổ lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, mày đúng là muốn chết mà!"
Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Nhanh lên đi, tao đang chờ đấy!"
Hả?
Anh Hổ trợn tròn mắt.
Tình... huống gì vậy?
Gã ngớ người luôn.
Hừ!
Một lúc sau, anh Hổ mới hừ một tiếng, tức giận nói: "Mẹ nó, dám giả thần giả quỷ với ông đây! Lên cho tao!"
Vừa dứt lời, hai tên đô con lập tức lao lên!
Xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ cười tươi, trong lòng bất giác cảm thấy hưng phấn!
Hàn Thất Thất quay người, nhanh chóng tìm trong xe.
Nhưng mãi mà chẳng tìm được thứ gì.
Anh Hổ hoang mang.
Đang định làm gì vậy?
Cuối cùng Hàn Thất Thất cởi giày cao gót ra.
Nắm chặt trong tay mình!
Anh Hổ cũng sững sờ.
Động tác gì vậy?
Suy nghĩ một lúc, hai tên đô con lao đến trước mặt Trương Minh Vũ!
Bọn chúng vung nắm đấm lên!
Trương Minh Vũ khẽ di chuyển.
Nhanh chóng tránh được, rồi tung hai quyền ra!
Tốc độ cực kỳ nhanh!
Hai tên đô con sững sờ, bọn chúng không ngờ Trương Minh Vũ né được!
Hai nắm đấm dần dần phóng to trước mặt hắn!
Bốp!
Tiếng động nặng nề vang lên!
"Á!"
Hai tên đô con cùng thét lên thảm thiết.
Trương Minh Vũ không hề do dự, tóm lấy cổ áo của hai tên.
Sau đó kéo mạnh!
Bốp!
Hai tên đô con ngã ra sau!
Hít!
Mấy tên đô con hít sâu một hơi lạnh.
Trương Minh Vũ mạnh như vậy sao?
Anh Hổ cũng sững sờ.
Hàn Thất Thất lập tức kêu lên: "Bọn mày chết đi! Á!"
Anh Hổ kinh ngạc!
Ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Thất Thất đang vung giày cao gót qua!
Dùng chiếc giày đập mạnh xuống!
"Á!"
Tên đô con đau đớn thét lên lần nữa!
Cơ thể anh Hổ run lẩy bẩy.
Hóa ra giày cao gót còn có tác dụng này!
Anh Hổ nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Mẹ nó, cùng lên đi!"
Năm người đàn ông còn lại cùng lên!
Trương Minh Vũ lạnh lùng cười khẩy, không lùi mà tiếng.
Anh lao như tên bắn vào trong đám côn đồ!
Bốp bốp!
Tiếng động nặng nề liên tiếp vang lên!
Á!"
Ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết vang vọng.
Mấy tên đô con điên cuồng vung nắm đấm, nhưng còn chẳng chạm vào nổi Trương Minh Vũ!
Bốp bốp!
Tiếng động lạ vang lên!
Chưa đến một phút, năm tên đô con đã lần lượt ngã xuống đất.
Chúng đau đớn co quắp cơ thể!
Quan trọng nhất là chúng đều nằm bò trước mặt Hàn Thất Thất!
Mắt Hàn Thất Thất sáng lên!
"Dám chặn xe của bà này!"
"Đáng chết!"
"Đánh chết chúng mày!"
"Á!"
Mỗi lần vung tay xuống cô ta lại nói một câu!
Anh Hổ sững sờ.
Sao... mọi người đều gục ngã vậy?
Trương Minh Vũ cười nói: "Đến lượt mày rồi đó".
Vừa dứt lời, cơ thể anh Hổ run rẩy!
Anh Hổ sững sờ.
Sao gã có thể ngờ Trương Minh Vũ mạnh đến vậy chứ!
Gây chuyện lầm người rồi!
Trương Minh Vũ bước lên.
Anh Hổ giơ dao, run rẩy lùi về sau!
"Mày... mày muốn làm gì? Mày biết tao là ai không! Mày dám động vào tao...", anh Hổ sợ sệt nói!
Không dám thể hiện nữa!
Trương Minh Vũ nhướng mày cười nói: "Mày không có não à? Mà còn dám uy hiếp tao?"
"Nếu tao đã dám ra tay, thì tao còn sợ mày chắc?"
Anh Hổ sững sờ!
Nhưng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên!
Anh Hổ mừng rỡ!
Viện binh đến rồi!
Mấy tên đô con nhanh chóng áp sát!
Anh Hổ kích động đến run người!
Kịp thời quá!
Nhưng nhìn lại gã liền ngẩn người.
Trong đám người... sao có cả phụ nữ?
Dáng người còn rất đẹp?
Anh Hổ sững sờ.
Trương Minh Vũ mỉm cười bất lực.
Người đến là Quan Na và mấy vệ sĩ.
"Anh đừng lo, chúng tôi đến rồi".
Giọng Quan Na truyền đến từ xa.
Đùng!
Não anh Hổ như nổ tung!
Không phải cứu viện mà là kẻ địch!
Hàn Thất Thất không thèm quan tâm, cô ta đã phát tiết đủ rồi!
Mấy tên đô còn này chẳng còn sức để hô hoán nữa!
Giày cao gót rất nhọn, vô cùng đau!
Cơ thể anh Hổ điên cuồng run rẩy, ánh mắt lóe lên sự hoảng loạn!
Gã biết, mình xong đời rồi.
Quan Na nhanh chóng dẫn người xông đến.
Cô ta thở hổn hển.
Trương Minh Vũ đi rồi cô ta mới nhớ ra anh Hổ.
Quan Na lạnh lùng nói: "Vương Hổ, mau thả ra cho tôi! Nếu không đừng trách bà đây không khách khí..."
Nhưng chưa nói xong, Quan Na đã ngừng lại.
Quan Na phát hiện ra Trương Minh Vũ không hề bị thương.
Anh Hổ... hoảng sợ!
Đây... là chuyện gì vậy?
Quan Na sững sờ.
Mấy bảo vệ cũng sững sờ, mắt lóe lên vẻ không thể tin nổi!
Đông người như vậy... một mình Trương Minh Vũ đánh bại hết sao?
"Á!"
Tiếng kếu thất thanh vang lên.
Họ nhìn về phía phát ra tiếng kêu.
Hàn Thất Thất đang tức giận vung giày cao gót trong tay!
Quan Na ngớ người.
Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần vội, tôi không sao".
"À... ừ".
Quan Na gật đầu.
Vốn nghĩ tình hình sẽ rất tệ, ai ngờ lại xảy ra cảnh này...
Cô ta ngớ người luôn rồi.
Trương Minh Vũ không nhìn nữa, anh cười nói: "Đến đi, chúng ta tiếp tục".
Anh Hổ run rẩy.
Còn... phải tiếp tục sao?
Trương Minh Vũ bước đến, ép sát.
Anh Hổ ngớ người.
Ánh mắt đám Quan Na hoang mang!
Anh Hổ lùi từng bước về sau.
Gã nhanh chóng lùi sát về bờ tường, nhưng hết đường lùi rồi.
Trương Minh Vũ cười tươi, ép sát.
Ánh mắt của Quan Na tràn ngập sự hoang mang...
Anh Hổ... sợ Trương Minh Vũ sao?
Bốp!
Âm thanh nặng nề bỗng vang lên.
Anh Hổ quỳ xuống đất.
Cạch!
Chiếc dao rơi xuống đất, vang lên tiếng động.
Hả?
Mấy anh bảo vệ trợn tròn mắt.
Quan Na vô cùng hoang mang!
Anh Hổ... quỳ xuống sao?
Điên... rồi sao?
Anh Hổ run rẩy nói: "Anh ơi, em sai rồi! Em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, anh tha cho em với!"
Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Vậy sau mày còn dám quay lại đây không?
Anh Hổ lắc đầu nói: “Không dám nữa! Không dám nữa, đây là ý của nhà họ Triệu, em cũng không làm gì được!"
"Em không đến nữa đâu!"
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, lần sau tao còn nhìn thấy mày nữa, thì không đơn giản như vậy đâu".
Anh Hổ kích động gật đầu: "Được, được!"
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Hàn Thất Thất vang lên: "Hừ, anh ấy tha cho mày, nhưng tao không tha đâu!"
Nói xong cô ta khập khiễng nhảy tới!
Anh Hổ sững sờ.
Trương Minh Vũ bất lực duỗi tay cười nói: "Tao cũng chịu thôi..."
Anh Hổ trợn tròn mắt, lắc đầu nói: "Người đẹp... chị gì ơi... chị ơi..."
Nhưng dù gã có cầu xin thế nào thì chiếc giày cao gót vẫn phóng to trước mắt gã!
Anh Hổ muốn bỏ chạy!
Nhưng vừa quay đầu...
Bốp!
Liền đâm sầm vào tường!
Gã xây xẩm hết mắt mày...
Cơ thể nằm bò dưới đất!
Hàn Thất Thất cười xấu xa.
Chiếc giày cao gót ngắm rất chuẩn!
Cô ta dùng lực đánh xuống!
"Ái ôi!"
Anh Hổ co rụt hai chân.
Tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp con đường!
Không ai nói gì cả!
Mấy tên bảo vệ cũng không khỏi co rụt người!
Người đẹp này... hung dữ quá!
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Hàn Thất Thất này...
Haizz....
Hừ!
Hàn Thất Thất khẽ kêu một tiếng, thả tay ra.
Nhưng giày cao gót vẫn đập trúng người anh Hổ.
"Dám chọc vào bà đây này!", Hàn Thất Thất phủi tay, kiêu ngạo nói.
Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.
Mấy tên đô con vặn vẹo dưới đất.
Anh Hổ co giật.
Trương Minh Vũ quay người cười nói: "Được rồi, mấy người mau về đi, đến đây một chuyến cũng mệt rồi".
Quan Na sững sờ nói: "À... ừ..."
"Vậy... hẹn mai gặp".
Trương Minh Vũ cười nói: "Ừ hẹn mai gặp".
Quan Na quay người, bước từng bước đi vào cửa khách sạn.
Vô cùng hoang mang.
Tất cả mọi chuyện đều vượt qua dự đoán của cô.
Trương Minh Vũ... là người như nào vậy?
Cô ta mơ màng rời đi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Phát tiết thế nào rồi?"
Hàn Thất Thất chống eo, thở hổn hển nói: "Vẫn còn tức".
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Được rồi, chúng ta mau đi thôi, chẳng phải bảo còn đi chơi sao".
Hàn Thất Thất kích động nói: "Đúng đúng đúng, đi chơi đi!"
Nói xong Hàn Thất Thất liền vọt vào trong xe.
Trương Minh Vũ ngồi ghế phó lại.
Để cho tiện, Hàn Thất Thất vứt luôn chiếc giày cao gót còn lại.
Cô ta lấy ra một đôi giày bệt ở phía sau.
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.
Chuẩn bị cả giày rồi à?
Hàn Thất Thất nhanh chóng lái xe rời đi.
Đêm đến.
Trên đường đông đúc, vô cùng náo nhiệt.
Nơi đây có vẻ như phồn hoa hơn Hoa Châu nhiều.
Trương Minh Vũ thắt chặt dây an toàn, im lặng chờ đợi.
Đã giải quyết xong vấn đề trong khách sạn rồi, nên anh rất vui.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại.
Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Xuống xe thôi".
Nói xong, liền đi xuống.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quán bar?
Trương Minh Vũ xuống xe, hoang mang hỏi: "Chẳng phải chúng ta đi chơi sao? Sao lại đến quán bar?"
Hàn Thất Thất khó chịu liếc mắt, nói: "Chẳng phải bar là chỗ để chơi sao, còn có chỗ nào để chơi nữa".
Nói xong liền cất đôi chân dài đi vào trong.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Cuối cùng âm thầm đi theo.
Hai người nhanh chóng đi vào trong quán bar.
Tiếng nhạc xập xình cực lớn vang lên.
Trương Minh Vũ nhíu mày, anh không thích nơi này.
Đêm khuya.
Quán bar rất đông người.
Mấy thanh niên nam nữ đang điên cuồng lắc lư cơ thể trên nền nhạc Vinahey.
Hàn Thất Thất vừa xuất hiện lập tức thu hút ánh mắt của vô số người.
Một truyền mười mười truyền một trăm.
Trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt của những người đàn ông đã dính chặt trên cơ thể Hàn Thất Thất.
Hàn Thất Thất đi thẳng đến quầy bar, gọi: "Cho mười ly tequila!"
Mười ly?
Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt.
Nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn, sau đó mới gật đầu.
Rượu nhanh chóng được rót ra.
Trương Minh Vũ ngồi cạnh Hàn Thất Thất, bất lực nói: "Cô muốn làm gì vậy? Tôi không uống được rượu đâu".
Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Cái gì mà được với chẳng không được, uống là được".
Nói xong, liền đổ ly rượu vào mồm.
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.
Uống... rượu này như vậy sao?
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Uống đi!"
Nói xong lại cầm một cốc lên.
Trương Minh Vũ cầm một cốc lên, khẽ nhấp một ngụm.
Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Không biết anh có phải đàn ông không nữa".
Nói xong, lại cướp lấy ly rượu trong tay Trương Minh Vũ.
Uống cạn!
Trương Minh Vũ lo lắng nói: "Ê, đó là của tôi..."
Nhưng chưa nói hết, rượu đã vào hết bụng Hàn Thất Thất rồi.
Trương Minh Vũ liếc mắt, không biết nên nói gì.
Nhưng anh hiểu rõ, Hàn Thất Thất nhất định đang rất giận.
Trương Minh Vũ nhanh chóng uống cùng cô.
Nháy mắt, Hàn Thất Thất đã uống hết mấy ly.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên.
Trương Minh Vũ nhìn quanh, phát hiện nơi đây có không ít đàn ông đang tụ tập lại.
Lúc này họ đều nhìn cô ta bằng ánh mắt xấu xa.
Trương Minh Vũ lắc đầu mỉm cười.
Hàn Thất Thất bắt đầu lắc lư rồi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, uống nhiều phết rồi đấy, về nhà thôi".
Hàn Thất Thất lắc đầu.
Trương Minh Vũ bất lực.
Anh đứng dậy, kéo tay Hàn Thất Thất.
Ý bảo phải rời khỏi đây.
Nhưng lúc này, đám người kia... bao vây lấy họ...
Bình luận facebook