-
Chương 368-373
Chương 368: Chạy trốn!
Một tiếng nổ vang lên từ dưới căn hầm!
Tất cả mọi người đều bị doạ giật nảy mình.
Ngay sau đó, bàn tay đang cầm chiếc roi da của người đàn ông kia lập tức bắn máu tung toé!
“Á!”
Gã ta gào ầm lên!
Lâm Kiều Hân ngơ ngác, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tuyệt vọng của cô xẹt qua một tia sáng!
Tần Minh Nguyệt thu súng lại, thấp giọng quát: “Xông lên!”
Trương Minh Vũ sải bước xông tới!
Thấy thế, Lâm Kiều Hân kích động hẳn lên!
Anh đến rồi!
Chung Hải đứng thẳng người dậy, chân mày nhíu chặt!
Gã đàn ông ngã lăn lộn trên mặt đất, đau đớn ôm lấy cánh tay của mình!
Bấy giờ hai gã đàn ông còn lại mới kịp phản ứng lại.
“Đáng chết!”
Gã ta lớn tiếng hét rồi lao vọt về phía trước!
Trương Minh Vũ nhảy bật lên, hung hăng đá thẳng vào một trong hai gã đàn ông kia!
Khiến gã bị đá bay ngược ra ngoài!
Trương Minh Vũ vừa đứng vững chân đã cảm thấy một luồng gió lốc ập tới!
Anh cau mày!
Quay người lại tung nắm đấm!
Bịch!
Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên!
Gã đàn ông đánh lén sau lưng anh vội vàng lùi lại ra sau chừng năm, sáu bước!
Anh cũng phải lùi về sau ba bước!
Bọn đàn em lâu la đã mạnh như vậy rồi sao?
Trong mắt anh tràn ngập vẻ nghiêm túc!
Gã đàn ông kia nổi giận đùng đùng gào lên: “Thằng ranh con kia, mày muốn chết phải không?”
Dứt lời, gã ta lập tức nhảy chồm lên!
Đoàng!
Tiếng súng nổ chói tai lại vang lên!
Cả người gã ta cứng đờ đứng sững tại chỗ, trên trán xuất hiện một lỗ máu.
Tiếp đó, gã ta ngã rầm xuống, lộ ra Tần Minh Nguyệt ở phía sau.
Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt.
Quên mất, anh cũng có súng mà…
Giờ đây trong căn hầm chỉ còn lại một mình Chung Hải!
Anh vội vàng chạy tới chỗ Lâm Kiều Hân.
Cô mím chặt môi, khoé mắt rưng rưng.
Bộ dạng này khiến anh thấy vô cùng đau lòng!
Giọng nói lạnh như băng của Chung Hải nhanh chóng vang lên: “Cậu coi tôi như không khí sao?”
Dứt lời, ông ta lao vọt lên!
Anh không thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái, tức tốc tháo hết dây trói trên người cô ra!
“A!”
Lâm Kiều Hân kinh ngạc hét lên, toàn thân bất chợt rơi xuống!
Anh giơ tay ra đỡ!
Chuẩn xác đón lấy cô ôm chặt vào lòng!
Cô bật khóc nức nở.
“Chết đi!”
Chung Hải giận dữ gào thét!
Ông ta dồn sức xuống chân lấy đà nhảy vọt lên!
Anh nheo mắt lại nhìn theo.
Ngay sau đó, một bóng người nhỏ gầy xuất hiện ngay trước mặt anh.
Tần Minh Nguyệt giơ súng ra, lạnh lùng quát: “Ông tưởng tình thế bây giờ vẫn giống vừa nãy sao?”
Chung Hải tức thì ngừng bước!
Họng súng đen ngòm mang theo lực uy hiếp mãnh liệt!
Anh thở phào một hơi, cởi trói trên tay Lâm Kiều Hân.
Cổ tay trắng muốt của cô hằn lên mấy vệt dây đỏ bừng.
Quần áo đều bị roi quất rách nát tươm, nói gì tới da dẻ bên trong…
Anh nghiến răng ken két, trái tim quặn thắt lại như đang rỉ máu!
Ông ta nhướng mày, lạnh giọng lên tiếng: “Người muốn bắt cô ta không phải nhà họ Chung chúng tôi. Cậu dám dẫn cô ta đi thì tự gánh hậu quả!”
Trương Minh Vũ nheo mắt lẩm bẩm: “Nhà Âu Dương sao?”
Ánh mắt Chung Hải đột nhiên sáng rực lên!
Làm thế nào mà cậu ta biết được?
Trương Minh Vũ bật cười cất giọng nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ thủ đoạn của nhà họ Chung các người. Sau này nhất định sẽ bắt các người đền tội gấp trăm lần!”
“Ông cứ xuống địa ngục trước chờ cậu chủ của ông đi!”
Nói rồi anh thẳng tay rút súng ra!
Con ngươi Chung Hải lập tức co rút lại!
Anh không chút do dự vươn ngón tay chạm vào cò súng!
Đoàng!
Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc vang lên!
Chung Hải lộn nhào sang một bên!
Không bắn trúng!
Đoàng đoàng đoàng!
Ánh mắt của anh lạnh hẳn xuống, liên tiếp bóp cò!
Thế nhưng tốc độ của Chung Hải thực sự quá nhanh, vừa né đạn vừa lao tới gần cửa sổ!
“Không ổn!”
Tần Minh Nguyệt vội vàng hét lên nhắc nhở!
Cô ta giơ súng, nhắm chuẩn, bóp cò! Một loạt động tác vô cùng nhuần nhuyễn!
Đoàng!
Tiếng súng nổ vang vọng khắp căn hầm!
Nhưng lúc này, Chung Hải đã đạp vào vách tường lấy đà leo lên cửa sổ trên mái!
Ngay sau đó, dưới chân ông ta toé ra máu tươi!
“Á!”
Ông ta đau đớn thét lên một tiếng, gồng mình nhảy bổ ra ngoài!
Không ngờ… ông ta lại chạy thoát!
Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày!
Năng lực bắn súng quá yếu!
Anh tức tốc lao vọt tới chỗ cửa sổ nhưng chẳng nhìn thấy bóng dáng của ông ta đâu cả!
Anh cảm thấy cực kỳ hối hận!
Trên mặt Tần Minh Nguyệt cũng tràn đầy áy náy.
Cô ta vốn định để Trương Minh Vũ tự mình báo thù, thế nhưng… lại quên mất anh không biết bắn súng…
Một lúc lâu sau, cô ta mới trầm giọng lên tiếng: “Chúng ta phải mau chúng rời đi, có lẽ người của bọn họ sắp tới đây rồi”.
Anh nặng nề gật đầu đáp lại.
Cô ta vội vàng chạy tới cổng căn hầm.
Còn anh ôm chặt Lâm Kiều Hân vào trong ngực!
Cô vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Lúc dựa vào lồng ngực vững chắc của anh, cảm nhận được mùi nam tính, cô bỗng thấy lòng mình an tâm hơn hẳn.
Đây chính là cảm giác an toàn sao?
Hai người họ nhanh chóng tiến tới cửa hầm.
May mà vẫn còn có thể ra ngoài!
Tần Minh Nguyệt dùng sức đẩy cửa.
Uỳnh!
Tiếng động chói tai đột nhiên vang lên.
Cửa hầm đã bị người ta khoá lại từ bao giờ!
Cô ta khẽ cau mày.
Bỗng có tiếng động cơ gào thét ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến!
Nhanh vậy sao?
Trương Minh Vũ nhíu mày!
Tần Minh Nguyệt thấp giọng quát: “Ra cửa sau!”
Đằng sau có một cái cửa nhỏ cũng bị khoá lại, thế nhưng còn dễ mở hơn rất nhiều.
Đoàng đoàng!
Cô ta nhắm súng vào đúng ổ khoá rồi bắn liên tiếp hai phát!
Cánh cửa bật mở.
Cô ta đẩy cửa ra.
Trương Minh Vũ bế Lâm Kiều Hân vọt thẳng ra ngoài!
Tần Minh Nguyệt theo sát phía sau.
Bên ngoài căn hầm là một con hẻm nhỏ chật hẹp!
Ở giữa chồng chất đủ mọi loại thứ đồ tạp nham.
Lâm Kiều Hân vội vàng lên tiếng: “Anh thả tôi xuống đi. Tôi chạy được”.
Anh gật đầu, đỡ cô đứng vững trên mặt đất.
Ba người họ cắm đầu chạy dọc theo con hẻm.
Tần Minh Nguyệt nhăn mày, giơ súng cảnh giác nhìn quanh.
Trương Minh Vũ cũng nâng cao tinh thần cảnh giác!
Bọn họ ngày càng đến gần cuối hẻm, trái tim của anh cũng sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng!
Nhưng đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng hô hoán vang lên: “Ở bên kia! Mau đuổi theo!”
Lòng anh trở nên căng thẳng.
Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ba gã đàn ông cao lớn đứng chờ ở đầu bên kia của con hẻm!
Tần Minh Nguyệt giơ súng bóp cò!
Đoàng đoàng!
Mấy người kia vội lùi lại, lợi dụng kho hàng để che chắn.
Không bắn trúng!
Anh lo lắng hét lên: “Ở bên này!”
Nói rồi anh tức tốc thay đổi phương hướng!
Lâm Kiều Hân chạy ở giữa, Tần Minh Nguyệt đi sau cùng!
Trương Minh Vũ nắm chặt khẩu súng trong tay, trái tim siết chặt!
Chẳng bao lâu sau ba người họ đã vọt tới đầu hẻm!
Mấy gã đàn ông ở sau lưng đã sắp đuổi tới!
Tần Minh Nguyệt nâng súng lên ngắm bắn!
Một tên không tránh kịp bị bắn trúng một phát vào cánh tay!
Trương Minh Vũ thấp giọng nhắc nhở: “Mau lên!”
Nói rồi lên xông thẳng ra khỏi con hẻm!
Chỉ cần lên được xe là sẽ an toàn!
Anh nghiến răng nghiến lợi tăng tốc, ánh mắt cũng bắt đầu tập trung quan sát bốn phía!
May mà xung quanh vắng tanh không một bóng người.
Nỗi lo trong lòng anh dần buông lỏng!
Bước chân anh thoăn thoắt tới gần nơi đỗ xe!
Bấy giờ đám người kia cũng xông ra khỏi nhà kho.
Nhưng bọn họ không có vũ khí nên anh cũng chẳng thèm quan tâm.
Chỉ còn cách xe chừng trăm mét nữa!
Đột nhiên có một tiếng xé gió vang lên: “Vèo!”
Trương Minh Vũ giật mình kinh hãi!
Anh không dám chậm trễ vội vàng kéo theo Lâm Kiều Hân ngã sang bên cạnh!
“Á!”
Cô khiếp sợ hét lớn.
Keng!
Tiếng động thanh thuý vang lên bên tai.
Anh hoàn hồn nhìn lại, lúc này mới giật mình phát hiện một chiếc ám khí sắc bén hình hoa mai cắm xuống lòng đất!
Cái này…
Anh không khỏi choáng váng.
Ám khí sao?
Chương 369: Nổi trận lôi đình!
Trương Minh Vũ quay đầu lại, trông thấy một gã đàn ông đang đứng ở phía xa đắc ý cười lạnh, khí thế hùng hồn!
Không ngờ lại là gã đàn ông buộc tóc kia!
Đoàng đoàng!
Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc vang lên!
Đám người phía sau đã đuổi tới nơi!
Tần Minh Nguyệt bắn liên tiếp hai phát. Hai gã trong số đó lập tức ngã lăn ra đất!
“Trương Minh Vũ!”
Lâm Kiều Hân khiếp sợ gào ầm lên!
Anh giật mình kinh hãi!
Quay đầu nhìn sang mới bàng hoàng phát hiện Chung Hải đang xông thẳng tới chỗ cô!
Bước đi khập khiễng nhưng tốc độ vẫn nhanh khủng khiếp!
Cô hoảng loạn lùi lại ra sau!
Trương Minh Vũ dồn sức xuống chân lao vọt về phía trước!
Cả người anh bay vút lên, giơ chân đạp thật mạnh lên người Chung Hải!
Ông ta lập tức cau mày, giơ hai tay đỡ đòn!
Thế nhưng ông ta đã bị trúng đạn ở chân, khó mà đứng vững được!
Một cú đạp khiến ông ta phải lảo đảo lùi lại!
Thế nhưng ông ta vẫ tóm chặt cổ chân trái của Trương Minh Vũ, dùng sức hất cả người anh lên!
Toàn thân anh bị mất trọng lượng!
Rồi ngã ngửa ra đất!
Chung Hải cũng ngã lăn ra!
Mặt anh sa sầm lại, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an!
Anh ngẩng đầu lên, trông thấy gã đàn ông buộc tóc tuỳ ý phất tay.
Trương Minh Vũ hoảng hốt hét lớn: “Kiều Hân cẩn thận!”
Lâm Kiều Hân đứng sững sờ tại chỗ.
Tần Minh Nguyệt vẫn đang miệt mài chiến đấu, không có tâm trí để ý tới cô!
Ngay sau đó, cơ thể yếu ớt của cô run bần bật!
Trước ngực cô bị một chiếc ám khí cắm vào!
“Kiều Hân!”
Hai mắt anh đỏ ngầu!
Lâm Kiều Hân đau đớn đổ ập xuống, máu chảy ròng ròng!
Trong lòng anh lập tức dâng lên một luồng sức mạnh cuồng bạo.
“A!”
Anh điên cuồng gào thét, chân phải giơ lên đạp thẳng vào cánh tay Chung Hải!
Răng rắc!
Chỉ trong nháy mắt, cánh tay của ông ta đã trở nên vặn vẹo!
Ông ta đau tới mức da mặt cũng phải run rẩy!
Trương Minh vũ đứng bật dậy, lao thẳng tới bên cạnh Lâm Kiều Hân!
Cô mím chặt môi, vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn!
Thế nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng không kêu lên tiếng nào!
Anh hốt hoảng, lồng ngực phập phồng thở dốc, viền mắt đỏ hoe!
Máu trên ngực cô vẫn đang không ngừng chảy.
“Trương Minh Vũ… cẩn… cẩn thận”, Lâm Kiều Hân gian gian cất giọng nói.
Anh quay ngoắt đầu lại!
Gã đàn ông buộc tóc lộ vẻ mặt ác độc, tay trái khẽ vuốt ve cần cổ.
Tay phải lại lấy ra thêm một chiếc ám khí!
Gã ta đang muốn lấy mạng Lâm Kiều Hân!
Tròng mắt của anh lập tức co rút lại.
Ám khí ngắm rất chuẩn, cho dù anh dẫn theo cô tránh đi cũng không thể thoát nổi!
Anh hạ quyết tâm, dứt khoát ngồi xổm xuống che chắn trước người cô!
Trong mắt bùng lên lửa giận bừng bừng!
Lâm Kiều Hân khó nhọc lên tiếng: “Trương Minh Vũ… anh… anh… mau… đi… đi đi!”
Giọng của cô tràn đầy khẩn cầu.
Anh nhỏ giọng thì thầm: “Yên tâm, tôi không chết được đâu”.
Cơ thể mềm mại của cô khẽ run lên!
Anh…
Giờ phút này, cơ thể gầy gò của anh chẳng khác nào một ngọn núi nguy nga vững chãi!
Trong đầu cô bỗng hiện lên một ý nghĩ phức tạp.
Tần Minh Nguyệt bị đám đàn em quấn lấy không dứt ra được!
Ánh mắt xinh đẹp của cô ta cũng hiện lên vẻ lo lắng!
Giây tiếp theo, gã đàn ông buộc tóc cười lạnh một tiếng, bộ dạng như chuẩn bị ra tay!
Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, cơ bắp toàn thân đều căng cứng lại!
Trong mắt Lâm Kiều Hân tràn đầy tuyệt vọng.
Tần Minh Nguyệt cũng kinh hãi gào ầm lên: “Trương Minh Vũ, anh mau tránh ra đi!”
Anh nhếch miệng nở nụ cười bất lực.
Anh mà tránh ra, vợ anh sẽ xong đời.
Ánh mắt của gã đàn ông buộc tóc loé lên tia lạnh lẽo!
Trương Minh Vũ biết gã ta sắp hành động rồi.
Anh nhắm chặt hai mắt, cả người cứng đờ, chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cơn đau.
Trong lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc!
“Đoàng!”
Tiếng súng nổ trầm đục bỗng vang lên!
Gã đàn ông buộc tóc giật mình thon thót!
Gã ta vô thức nhảy sang bên cạnh né tránh theo bản năng!
Dù phản ứng rất nhanh nhạy nhưng gã ta vẫn bị bắn trúng một phát vào cánh tay!
Hai mắt Trương Minh Vũ trợn trừng!
Anh nhìn theo hướng tiếng súng phát ra, bắt gặp một bóng đen chớp loé rồi biến mất trên nóc nhà kho…
Hả?
Anh không khỏi choáng váng.
Người đó là ai?
Lâm Kiều Hân cũng cực kỳ ngạc nhiên, ánh mắt tràn đầy vui mừng!
Trương Minh Vũ… vẫn an toàn!
Gã đàn ông buộc tóc không hề hấn gì, đen mặt nhìn chằm chằm vào vị trí của bóng đen kia!
Hai mắt Trương Minh Vũ loé lên, chợt hét lớn: “Đi mau!”
Dứt lời, anh vội vàng bế thốc Lâm Kiều Hân lên!
Rầm!
Tần Minh Nguyệt đạp tên địch cuối cùng ra rồi tức tốc đuổi theo!
Gã đàn ông buộc tóc nheo mắt lại.
Cuối cùng… vẫn không dám ra tay.
Đám người đang lăn lộn dưới đất giãy giụa đứng lên, lũ lượt đuổi theo!
Trương Minh Vũ bế Lâm Kiều Hân ngồi vào ghế sau!
Kít!
Lốp xe ma sát với mặt đất, chiếc xe lao vút ra ngoài!
Mấy gã kia cũng lần lượt trèo lên xe, tức tốc đuổi theo!
May mà xe của Tần Minh Nguyệt có tính năng vượt trội.
Bọn họ nhanh chóng kéo dài khoảng cách với kẻ thù!
Cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm!
Thế nhưng khi cúi đầu, anh lại bàng hoàng khi thấy gương mặt của Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn trắng bệch!
Kiều Hân…
Anh lập tức luống cuống tay chân.
Vội vàng kiểm tra vết thương trên ngực cô, máu tươi đã thấm đẫm quần áo!
Máu chảy ồ ạt!
Trời…
Lòng anh căng như dây đàn!
Sao cô lại chảy nhiều máu như vậy?
Lâm Kiều Hân nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng kìm nén không để mình kêu thành tiếng!
Anh sốt ruột hô lên: “Cô ấy… chảy nhiều máu quá! Cứ thế này chắc chắn cô ấy sẽ không chịu nổi!”
Tần Minh Nguyệt vội lấy ra một hòm thuốc nhỏ.
“Anh cầm máu trước đã!”
Cô ta lo lắng lên tiếng!
Trương Minh Vũ hoảng loạn mở hòm thuốc lấy bông băng!
Thế nhưng làm đủ mọi cách vẫn không thể ngăn lại dòng máu đang trào ra!
Đến cả băng cầm máu cũng vô dụng!
Anh hốt hoảng cất giọng nói: Không cầm máu được!”
Tần Minh Nguyệt cũng quýnh lên!
Nhưng cô ta cũng chẳng biết nên làm gì!
Trương Minh Vũ cực kỳ nóng ruột.
À, còn chị tư!
Anh vội vàng lôi điện thoại ra gọi cho Liễu Thanh Duyệt.
Đối phương nhanh chóng nhấc máy.
Anh run rẩy nói: “Chị tư! Lâm Kiều Hân trúng ám khí trên ngực, vết thương không ngừng chảy máu!”
“Ám khí?”
Liễu Thanh Duyệt thản nhiên hỏi: “Ám khí hình gì?”
Anh vội vàng đáp: “Hình hoa mai!”
Hoa mai?
Cô ấy giật mình hỏi: “Người nhà Âu Dương tới à?”
Anh không khỏi bất ngờ.
Sao chị ấy biết được?
Liễu Thanh Duyệt lập tức dặn dò: “Trên ám khí hình hoa mai có rãnh lấy máu. Em mau nghĩ cách rút ám khí ra đi!”
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ không khỏi choáng váng.
“Chị tư, em… em không biết làm! Chúng em đang chạy trốn trên xe, chỉ mang theo một hộp y tế nhỏ thôi”.
Anh nắm chặt tay lại, hoảng loạn nói!
Gương mặt của Lâm Kiều Hân trở nên nhợt nhạt, mí mắt khe khẽ run lên!
Liễu Thanh Duyệt lại hỏi tiếp: “Ở đó có thuốc mê không?”
Anh ngẩng đầu mờ mịt hỏi: “Có thuốc mê không?”
Tần Minh Nguyệt trầm giọng đáp: “Có, bên cạnh có một cái mặt nạ dưỡng khí. Anh cứ đeo lên mặt cho cô ấy rồi bật chốt mở ở dưới là được!”
Trương Minh Vũ ngơ ra.
Đây là thuốc mê sao?
Liễu Thanh Duyệt nghiêm giọng dặn dò: “Đây là gây mê bằng khí đơn giản, em cứ làm theo đi!”
Nghe xong, anh tức tốc làm theo lời Tần Minh Nguyệt vừa nói!
Chẳng bao lâu sau, hai hàng lông mày của Lâm Kiều Hân lập tức dãn ra. Cô dần chìm vào hôn mê!
Liễu Thanh Duyệt lại dặn tiếp: “Sát trùng vết thương rồi mau chóng rút ám khí ra!”
Sát trùng?
Anh vội vã lật tung hòm thuốc tìm cồn sát trùng.
Nhưng mà…
Anh chợt khựng lại.
Vị trí của vết thương… hơi…
Một lúc lâu sau, anh tự vỗ vào đầu mình một cái!
Chuyện đến nước này mà anh vẫn còn nghĩ ngợi vớ vẩn gì không biết!
Anh không còn do dự, dứt khoát cởi cúc áo sơ mi trên người cô ra!
Da thịt trắng nõn nà đã bị máu tươi nhuộm đỏ!
Vết thương vẫn đang không ngừng rỉ máu!
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt nước bọt, vơ lấy cồn sát trùng.
Thế nhưng… tay của anh đang run lẩy bẩy!
Chương 370: Chữa trị kiểu này…
Trương Minh Vũ lắc đầu thật mạnh, tập trung toàn bộ tinh thần!
Anh bắt đầu dùng bông thấm cồn thoa nhẹ lên vị trí xung quanh miệng vết thương.
Chẳng bao lâu sau, vết máu khô bết lại đã bị anh lau sạch sẽ.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, miệng vết thương lại chảy máu ròng ròng!
Anh cuống quýt hét lên: “Không được, lau không hết”.
Liễu Thanh Duyệt trầm giọng nói: “Không sao, lau qua xung quanh là được. Phải mau chóng lấy được ám khí ra ngoài!”
Anh nặng nề gật đầu một cái!
Ám khí rất nhỏ, gần như cắm ngập trong da thịt!
Anh cầm kẹp gắp vào một góc ám khí, dùng sức kéo ra!
Phù!
Ám khí đã bị rút ra ngoài!
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng vết thương vẫn đang không ngừng rỉ máu!
Anh hoảng loạn hô lên: “Chị tư, vẫn đang chảy máu!”
Liễu Thanh Duyệt bình tĩnh an ủi: “Đừng hoảng, đè chặt lên mạch máu đang chảy máu nhiều nhất!”
Anh ngơ ngác hỏi: “Tìm kiểu gì?”
“Em phải thử, vừa ấn vừa tìm quanh miệng vết thương hết một lượt. Chỗ nào có tác dụng thì chính là nó”, cô ấy chậm rãi đáp.
Hả?
Thử?
Câu nói của cô ấy khiến anh không khỏi choáng váng.
Cô ấy lại lên tiếng thúc giục: “Nhanh lên!”
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng lúc này… cũng chỉ có thể làm như vậy!
Anh giơ tay chầm chầm ấn quanh miệng vết thương.
Cảm giác nơi đầu ngón tay truyền đến…
Anh cắn chặt răng, cố gắng giữ vững tinh thần tập trung cao độ.
Chỉ trong chốc lát anh đã tìm thấy mạch máu ấy.
Anh ấn tay xuống, lượng máu chảy ra lập tức giảm đi!
Anh mừng rỡ, vội vàng: “Tiếp theo làm gì nữa hả chị tư?”
Liễu Thanh Duyệt ôn tồn dặn dò: “Một tay ấn chặt, tay còn lại sát trùng vết thương rồi dán băng cầm máu lên!
Anh lập tức làm theo!
Vết thương nhanh chóng được băng cầm máu dán chặt.
Cô ấy lại nói tiếp: “Ấn liên tục khoảng năm phút, tuyệt đối không được thả lỏng tay”.
Trương Minh Vũ gật đầu đáp: “Được, em sẽ không thả tay đâu!”
Nói rồi anh lại dồn sức vào đầu ngón tay.
Bấy giờ cô ấy mới lạnh giọng hỏi: “Em bị người ta đuổi giết à?”
Trương Minh Vũ xấu hổ gượng cười đáp: “Vâng ạ”.
Nghe thấy thế, Liễu Thanh Duyệt liền cau mày, giọng điệu bực bội: “Hừ, để chị gọi điện cho Quân Ngưng!”
Anh bất đắc dĩ ngăn cản: “Không cần đâu chị tư, chị sáu… trở về từ lâu rồi”.
“Chị ấy bảo… chị ấy cũng không thể nhúng tay… vào chuyện này được”.
Liễu Thanh Duyệt bỗng chìm vào im lặng.
Một lúc sau, cô ấy thở dài thườn thượt.
Cô ấy đau lòng nói: “Khổ thân em trai tôi”.
Trương Minh Vũ bật cười đáp lại: “Đây đều là chuyện em nên làm mà chị”.
Cô ấy đổi giọng nghiêm túc nói: “Em yên tâm, nhất định chị sẽ cố gắng quay về giúp em sớm thôi”.
“Em nhớ cẩn thận đấy, chị đi làm việc đây”.
Câu nói cuối cùng mang theo chút nghẹn ngào.
Trương Minh Vũ chưa kịp lên tiếng đã bị cô ấy cúp máy.
Haiz.
Anh thở dài ảo não.
Mặc dù tâm trạng hiện giờ đang rất tệ nhưng anh cũng chẳng muốn nghĩ ngợi điều gì.
Tần Minh Nguyệt vẫn tập trung lái xe!
Anh lén lút nhìn ra phía sau, thấy mấy chiếc xe kia vẫn đang bám sát!
Brừm!
Tần Minh Nguyệt đạp mạnh chân ga!
Tốc độ của chiếc xe lại tăng vọt!
Trái tim của anh cũng vô thức siết chặt.
Tần Minh Nguyệt thấp giọng nói: “Không cần lo, chỉ cần đến được đồn cảnh sát là chúng ta sẽ an toàn!”
Anh trịnh trọng gật đầu.
Anh cúi đầu xuống, trông thấy miệng vết thương của Lâm Kiều Hân vẫn đang chảy máu.
Haiz.
Anh lặng lẽ thở dài.
Chiếc xe lao vun vút trên đường!
Nhưng khoảng cách với xe bám đuôi đã được kéo dãn ra một chút!
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe phi đến trước cổng đồn cảnh sát!
Tần Minh Nguyệt khẽ hô lên: “Xuống xe!”
Trương Minh Vũ bế thốc Lâm Kiều Hân lên, tức tốc chạy vào trong!
Mấy chiếc xe đằng sau kéo đuôi nhau phanh lại ở ngoài cổng đồn cảnh sát.
Đám người trong xe đồng loạt căm tức không gì tả nổi!
Thế nhưng cuối cùng bọn chúng chỉ có thể ra về tay trắng.
Phù!
Trương Minh Vũ thở hắt ra.
Rốt cuộc… cũng được an toàn!
Giọng nói của Tần Minh Nguyệt bỗng vang lên: “Mau đi theo tôi!”
Dứt lời, cô ta lập tức vọt vào một căn phòng.
Anh đặt Lâm Kiều Hân nằm xuống sofa.
Quan sát kĩ càng một lượt.
Sau khi thấy miệng vết thương không còn rỉ máu nữa mới dám thở phào nhẹ nhõm!
Tần Minh Nguyệt cũng ngồi phịch xuống, kịch liệt thở dốc.
Anh khẽ mỉm cười cất giọng nói: “Cảm ơn cô”.
Cô ta trừng mắt nhìn anh: “Lần này anh nợ tôi một ân tình lớn”.
Anh gật đầu đồng tình.
Nếu không nhờ có cô ta, sợ là hôm nay… thực sự lành ít dữ nhiều!
Nhưng đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền tới.
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Rầm!
Cửa phòng bị người bên ngoài mạnh mẽ đẩy ra!
Một đội cảnh sát lần lượt bước vào.
Người dẫn đầu chính là cục trưởng Phùng!
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức nhíu chặt chân mày.
Cục trưởng Phùng lạnh giọng quát tháo: “Ngang nhiên chống lại mệnh lệnh, còn tự ý mang súng đi!”
“Tần Minh Nguyệt, cô to gan thật đấy!”
Cạch cạch cạch!
Ông ta vừa dứt lời, mấy người cảnh sát đằng sau tức tốc rút súng ra!
Tần Minh Nguyệt cau mày, lạnh lùng đáp: “Cục trưởng Phùng, ông dám động đến tôi sao?”
Trương Minh Vũ không khỏi khiếp sợ.
Rốt cuộc… Tần Minh Nguyệt lấy đâu ra can đảm nói những lời này vậy?
Cục trưởng Phùng cười lạnh một tiếng: “Hừ, tôi đã dám tới đây, cô nghĩ tôi sợ cô chắc?”
“Tôi biết bố cô là tổng cục trưởng tổng cục cảnh sát ở thủ đô. Nhưng… vậy thì đã sao?”
“Chẳng lẽ tổng cục trưởng ở thủ đô còn có thể quản được chuyện ở đất Hoa Châu này?”
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ liền sửng sốt.
Thủ đô… tổng cục cảnh sát… tổng cục trưởng?
Cái này…
Thảo nào Tần Minh Nguyệt dám kiêu ngạo như vậy!
Cơ quan phụ trách quản lý công tác an ninh của một thành phố được gọi là đội cảnh sát, phụ trách an ninh của một tỉnh gọi là cục cảnh sát.
Người đứng đầu cục cảnh sát là cục trưởng. Cấp trên của cục trưởng chính là tổng cục trưởng.
Tổng cục trưởng thủ đô, địa vị này…
Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh hãi.
Tần Minh Nguyệt khẽ nghiêng đầu, ung dung nói: “Đúng là không quản được. Nhưng bố tôi vẫn còn không ít học trò ở Hoa Châu đâu!”
Cục trưởng Phùng nhướng mày, châm chọc hỏi: “Vậy hả? Thế học trò của bố cô… có sánh được với người này không?”
Nói xong, ông ta hơi xê dịch bước chân.
Cả Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đều trở nên căng thẳng!
Một bóng người khí thế uy nghiêm ở phía sau chậm rãi bước lên.
Cả người mặc đồng phục cảnh sát, gương mặt góc cạnh mang phong thái của người lãnh đạo, tuổi chừng hơn bốn mươi.
Giữa hai chân mày tản ra một luồng sát khí sắc bén!
Mặt lạnh như tiền, khí thế uy nghiêm!
Cục trưởng Phùng cười lạnh nói: “Giới thiệu với cô, vị này là cục trưởng cục cảnh sát… của tỉnh Thiên!”
Cái gì?
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đồng loạt trợn tròn hai mắt!
Cục trưởng… cục cảnh sát sao?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Trong mắt anh ngập tràn vẻ mờ mịt.
Nếu là người ở tỉnh Thiên thì tại sao lại tới Hoa Châu?
Cục trưởng Phùng cất giọng khiêu khích hỏi: “Thấy sao hả Tần Minh Nguyệt? Bây giờ cô còn dám… lấy thân phận ra hù doạ tôi nữa không?”
Chân mày cô ta nhíu chặt lại.
Rõ ràng là người của đồn cảnh sát làm việc vô trách nhiệm, tại sao bây giờ lại nói như kiểu cô ta ỷ thế hiếp người vậy?
Sau khi nói xong, cục trưởng Phùng vội vàng thu lại nụ cười, ra vẻ cung kính nói: “Cục trưởng Đỗ, có gì xin ngài cứ việc sai bảo!”
Cục trưởng Đỗ gật đầu lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện của cô Tần, tôi tạm thời không truy cứu”.
“Chủ yếu là tôi nghe nói cô gái đang hôn mê này bị người ta bắt cóc”.
“Chàng trai này cũng có quan hệ với vụ bắt cóc kể trên”.
“Tôi nhất định phải dẫn hai người họ đi”.
Nghe ông ta nói vậy, Tần Minh Nguyệt bỗng thay đổi sắc mặt.
Trương Minh Vũ cũng sững sờ!
Muốn dẫn anh và Lâm Kiều Hân đi sao?
Tần Minh Nguyệt lên tiếng phân bua: “Cục trưởng Đỗ, tôi đã cứu được người về rồi. Bọn họ đều là người bị hại!”
“Không phải chuyện nên làm bây giờ là mau chóng nghĩ cách tìm kiếm bọn bắt cóc sao?”
Cục trưởng Đỗ ngẩng phắt đầu dậy, giọng điệu nghiêm nghị: “Tôi là cục trưởng. Tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm cái đó”.
“Hiểu chưa?”
Trương Minh Vũ đột nhiên nheo mắt lại.
Không đúng!
Chương 371: Vị sếp lớn
Dù thế nào chăng nữa, vị cục trưởng Đỗ này cũng chỉ mới tới đây mà thôi.
Bọn họ vừa trở về, còn chưa trình báo gì cả mà.
Vậy thì cục trưởng Đỗ làm sao biết được?
Tần Minh Nguyệt lạnh giọng đáp lại: "Cục trưởng Đỗ, đây là việc của cục cảnh sát Hoa Châu chúng tôi, dù ông muốn xen vào thì cũng phải có giấy tờ ủy nhiệm quản lí đúng không?"
Cục trưởng Phùng cười lạnh một tiếng, nói: "Ngại quá, tôi đã chuyển giao vụ án này cho cục trưởng Đỗ toàn quyền điều tra rồi".
"Không cần giấy tờ!"
Đáy mắt cục trưởng Đỗ thoáng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Tần Minh Nguyệt càng nhăn chặt mày lại.
Trương Minh Vũ cũng bất chợt giật mình, lòng nảy lên một dự cảm tồi tệ.
Nhưng, bất luận thế nào, không ai được phép mang Lâm Kiều Hân đi!
Im lặng hồi lâu, Tần Minh Nguyệt mới lạnh lùng lên tiếng: "Vậy cũng không được! Bọn họ là người bị hại, hiện giờ ở lại chỗ này mới an toàn!"
Vừa nghe cô ta nói thế, cục trưởng Đỗ lập tức quát to: "Láo xược!"
"Một đội trưởng cỏn con mà thôi, lại dám vi phạm mệnh lệnh của hai chúng tôi à?"
Tần Minh Nguyệt ngạo nghễ nói: "Tôi đang làm việc theo quy định!"
"Tôi sẽ gọi điện cho bố tôi, để xem xem hai chúng ta ai mới có lí".
Nói đoạn, cô ta liền lấy ngay điện thoại di động ra.
Cục trưởng Đỗ híp mắt, quát lớn: "Không được!"
Hả?
Trương Minh Vũ thấy thế, chau mày.
Nhưng Tần Minh Nguyệt chẳng thèm để ý lời ông ta, tiếp tục mở máy gọi.
Cục trưởng Đỗ hí mắt, giận dữ nói lớn: "Cô làm thế này là cố tình cản trở việc thi hành công vụ".
"Người đâu, bắt lại cho tôi".
Nói đoạn, ông ta vung tay lên.
Lập tức có vài viên cảnh sát cất bước đi tới.
Tần Minh Nguyệt lập tức trợn trừng mắt.
Cản trở việc thi hành công vụ?
Cục trưởng Đỗ lại gằn giọng nói thêm một câu: "Bắt cả hai người kia lại cho tôi!"
Ông ta vừa nói vừa chỉ vào Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.
Ngay sau đó, mấy viên cảnh sát liền bước về phía Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ nheo mắt nhìn.
Cơn giận trong lòng phừng phừng bốc lên.
Tay cục trưởng Đỗ này rất khả nghi... hình như mục tiêu của ông ta là chính anh!
Chỉ lát sau, mấy viên cảnh sát đã tiến tới sát bên cạnh Lâm Kiều Hân.
Có người vươn tay như muốn túm lấy cô.
Trương Minh Vũ quát lên một tiếng: "Dừng tay!"
Nói đoạn, chân anh lập tức dồn sức, vọt nhanh tới đó.
Mấy viên cảnh sát giật mình, căng thẳng hẳn lên.
Giây lát sau, Trương Minh Vũ đã đứng trước người Lâm Kiều Hân.
Cục trưởng Đỗ quát lên một tiếng lạnh lẽo: "Cậu ta cũng đang có hành vi gây cản trở người thi hành công vụ, mang cả đi cho tôi!"
Mấy viên cảnh sát kia nắm chặt tay, đồng loạt xông lên.
Trương Minh Vũ nở nụ cười nhạt.
Cản trở người thi hành công vụ?
Anh cúi đầu nhìn, Lâm Kiều Hân vẫn lẳng lặng nằm đó.
Gương mặt cô vẫn trắng bệch ra.
Đây là cục cảnh sát?
Đã đến mức này, thì còn cần nó để làm gì?
Giây lát sau, mấy viên cảnh sát đã xông tới ngay trước mặt.
Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Anh đột ngột vung quyền.
Uỳnh!
Nắm tay anh nện thật mạnh ngay giữa mặt một viên cảnh sát.
Viên cảnh sát kia bay ngược ra ngoài.
Cục trưởng Phùng run rẩy nói: "Cậu... Cậu dám ngang nhiên tấn công cảnh sát! Cậu muốn chết đúng không!"
"Lên hết cho tôi!"
Vừa nghe được lệnh, mười mấy viên cảnh sát đồng loạt tiến lên.
Khí thế cực kì hùng hổ!
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, lửa giận trong lòng điên cuồng cháy lên.
Anh vốn tưởng tới nơi này đã được an toàn...
Nào ngờ...
"Xông lên!"
Một người trong số đó quát lớn.
Đám cảnh sát lập tức hăng hái xông tới.
Trương Minh Vũ không lùi bước, anh xông thẳng vào đám đông.
Quyền vung cước đá tung hoành giữa đám cảnh sát.
Bịch bịch!
Những âm thanh trầm đục liên tiếp vang lên.
Chưa đầy một phút, đã có ba, bốn gã cảnh sát bị hạ gục.
Cục trưởng Đỗ cắn chặt răng, quát lên giận dữ: "Bắt cô gái kia mang đi trước cho tôi!"
Vừa nói, ông ta vừa chỉ vào Lâm Kiều Hân.
Ngay sau đó, có năm, sáu viên cảnh sát xông tới.
Con ngươi của Trương Minh Vũ co rút lại.
Lũ khốn!
Oành!
Anh lại tung một quyền đánh gục một cảnh sát.
Ngay sau đó, anh vội chạy trở về.
Nhưng chưa di chuyển được bao xa thì đã có sáu, bảy viên cảnh sát chặn đường.
Ánh mắt anh nhìn về phía Lâm Kiều Hân tràn đầy lo lắng.
Nhưng bản thân anh đã bị cầm chân ở đây, không thể xông qua ngay được.
Đợi khi anh ngẩng lên nhìn về phía đó lần nữa, mấy viên cảnh sát kia đã áp sát Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ luống cuống chân tay không biết phải làm sao.
Ngay vào lúc này, một bóng dáng xinh đẹp đột nhiên lao vào đám người hỗn loạn.
Bịch bịch!
Lại có vài tiếng động trầm đục vang lên.
Trương Minh Vũ liếc sang bên đó, lòng mừng rỡ khôn kể.
Tần Minh Nguyệt đã ra tay!
Anh không nôn nóng nữa, chỉ điên cuồng vung nắm tay.
Mười mấy gã cảnh sát đều nhanh chóng bị hạ gục chỉ sau vài chiêu.
Chuyện này...
Cục trưởng Đỗ và cục trưởng Phùng chứng kiến trận đánh, hoàn toàn choáng váng.
Bọn họ trừng mắt nhìn trân trối, nhưng không biết nên nói gì đây.
Tần Minh Nguyệt nghiên nghị gằn giọng với Trương Minh Vũ: "Đưa người đi trước đã!"
Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh.
Anh nhanh nhẹn bế Lâm Kiều Hân khỏi ghế, cất bước muốn xông ra ngoài.
Tần Minh Nguyệt theo sát sau lưng.
Cục trưởng Đỗ cười lạnh một tiếng.
Muốn đi?
Hai người nhanh chóng vọt ra ngoài cửa cục cảnh sát.
Nhưng ngay sau đó, Trương Minh Vũ đột nhiên khựng lại.
Trước mặt anh là hơn trăm viên cảnh sát đang bao vây chặt lấy khoảng sân này.
Trong tay bọn họ đều lăm lăm khẩu súng lục.
Việc này...
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sắc mặt Tần Minh Nguyệt cũng đã lạnh buốt như băng sương.
Cô ta cũng không ngờ, bọn họ lại dám...
Bỗng nhiên, sau lưng họ vang lên giọng nói đầy châm chọc của cục trưởng Đỗ: "Sao không đi nữa?"
Trương Minh Vũ chau mày.
Cục trưởng Phùng và cục trưởng Đỗ đang thong thả bước ra khỏi cửa, sắc mặt đầy trào phúng.
Trương Minh Vũ híp mắt nhìn họ, lạnh lùng nói: "Cục trưởng Đỗ, ông muốn thế nào?"
Cục trưởng Đỗ cười lạnh một tiếng, nói: "Chẳng muốn thế nào, tôi chỉ cần hai người các vị đi theo tôi một chuyến".
Trương Minh Vũ nghe nói thế, lòng càng cảm thấy chuyện này không bình thường.
Lẽ nào...
Anh ngẩng phắt đầu lên, khiếp sợ hỏi: "Các người có quan hệ với nhà họ Âu Dương?"
Trừ điều đó ra, liệu còn có thể giải thích thế nào cho sự bất thường này?
Cục trưởng của tỉnh Thiên phải đích thân tới đây!
Lại còn chỉ đích danh hai người, muốn mang họ đi.
Cục trưởng Đỗ chau mày, cười nói: "Cậu nói cái gì, sao tôi nghe không rõ?"
Tuy rằng nói thế, nhưng ánh mắt ông ta nhìn Trương Minh Vũ lại tràn đầy châm chọc.
Quả nhiên đúng thế rồi!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố bình ổn lửa giận trong lòng.
Anh chẳng thể ngờ rằng...
Tần Minh Nguyệt cũng vô cùng tức giận, ánh mắt cô ta lóe lên lạnh lẽo, giận dữ quát: "Lũ ăn cây táo rào cây sung, nhất định tôi sẽ báo việc này cho bố tôi biết".
Cục trưởng Đỗ giễu cợt nói: "Tiếc rằng... cô không có cơ hội này đâu, tôi sẽ cho người đưa cô về thủ đô".
"Đợi khi cô quay về, mọi chuyện cũng đã kết thúc".
"Huống chi... Tôi đang điều tra vụ án, chính cô lại là người cố tình gây cản trở cho người thi hành công vụ, bố cô... liệu có thể làm gì được tôi?"
Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, ngực phập phồng kịch liệt.
Tuy Trương Minh Vũ cũng phẫn nộ vô cùng, nhưng lúc này anh cũng không có cách nào giải quyết tình huống trước mắt.
Cục trưởng Phùng châm chọc nói: "Này nhóc, biết điều thì ngoan ngoãn đi theo cục trưởng Đỗ đi, bằng không... sẽ phải chịu khổ đấy".
Nói đoạn, ông ta cười lạnh, ánh mắt trào phúng nhìn Trương Minh Vũ.
Đám cảnh sát vây quanh cũng nhếch mép cười nhạo.
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng: "Đi?"
"Muốn mang ông đây đi thì chỉ có thể khiêng đi thôi".
"Chỉ cần tôi còn sống, các người đừng mơ đến chuyện đụng vào người Kiều Hân".
Giọng anh đanh thép và hùng hồn như tiếng sấm.
Nếu đã không thể lui, sao không liều chết đánh một trận?
"Ha ha ha!"
Cục trưởng Phùng cười to đầy ngông cuồng: "Chỉ dựa vào mình cậu? Vậy tôi sẽ khiến cậu mở to mắt ra mà xem chúng tôi động vào cô ta như thế nào".
"Xông lên cho tôi!"
Vừa nghe được lệnh, mấy viên cảnh sát lập tức dấn bước đi lên.
Cục trưởng Đỗ cũng khinh miệt ra lệnh: "Bọn họ dám chống cự, cứ việc nổ súng! Bắn vào đùi là được!"
Ngay sau đó, tất cả mọi nòng súng đen ngòm đều nhằm thằng vào đùi Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Lần này, buộc phải liều chết một phen rồi!
Nhưng ngay vào thời khắc này, một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên: "Cục cảnh sát Hoa Châu à, giỏi, giỏi lắm! Các người... phách lối ghê thật!"
Chương 372: Mất chức
Hả?
Vừa nghe thấy những lời này, tất cả đều ngây ngẩn người ra.
Bọn họ ngoái nhìn về phía phát ra giọng nói nọ, chợt thấy một người đàn ông trung niên trông cực kì uy nghiêm đang đi tới.
Đây là...
Đáy mắt Trương Minh Vũ cũng lóe lên một tia nghi hoặc.
Tần Minh Nguyệt lại sững sờ.
Người đàn ông trung niên kia quát lớn: "Buông hết súng xuống ngay cho tôi!"
Giọng ông ta vang như tiếng sấm!
Tất cả đều giật nảy người.
Cục trưởng Phùng lạnh lùng quát lớn: "Ông là thứ gì mà đòi ra lệnh? Bắt luôn ông ta cho tôi!"
Ngay sau đó, tất cả mọi nòng súng đều hướng về phía người đàn ông trung niên nọ.
Nhưng cục trưởng Phùng lại không phát giác, cục trưởng Đỗ đang run lên như cầy sấy.
Trương Minh Vũ cũng bối rối ra mặt.
Tình huống này là sao?
Người kia cười lạnh một tiếng: "Muốn bắt tôi?"
"To gan lớn mật thật!"
Ông ta vừa dứt lời, chợt có một đám người từ cửa xông vào.
Đó cũng là một đội cảnh sát.
Nhưng bọn họ được trang bị súng tự động.
Nhìn sơ qua, phải chừng hơn trăm người.
Trời!
Khắp sân vang lên tiếng hít hà.
Đám cảnh sát trong sân đều choáng váng.
Khóe miệng cục trưởng Phùng co giật liên hồi, ánh mắt ông ta tràn đầy sợ hãi.
Chuyện gì thế này...
Trong sân, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Cục trưởng Đỗ run rẩy nói: "Bỏ súng xuống... Bỏ súng xuống!"
Hả?
Ông ta vừa lên tiếng, đám cảnh sát kia càng hoang mang.
Không để bọn họ kịp định thần, cục trưởng Đỗ đã loạng choạng xông ra.
Ông ta hấp tấp chạy tới bên cạnh người đàn ông kia.
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Người kia vừa tặng cho cục trưởng Đỗ một bạt tai thật mạnh!
Trời đất!
Đám người trong sân lại hít mạnh một hơi.
Việc này...
Nhưng ngay sau đó, cục trưởng Đỗ đã lắp bắp lên tiếng: "Tổng... Tổng... Tổng cục trưởng, tôi... tôi sai rồi ạ!"
Cái gì?
Người này... chính là tổng cục trưởng của tỉnh Thiên... Lý Kiếm Phong?
Tất cả đều sững sờ, ánh mắt tràn đầy hốt hoảng.
Trương Minh Vũ cũng ngơ ngác nhìn.
Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?
Lý Kiếm Phong vung chân đá một cước vào bụng cục trưởng Đỗ.
Cục trưởng Đỗ kêu lên một tiếng, đổ rầm xuống đất.
Lý Kiếm Phong lạnh lẽo quát lớn: "Đỗ Vạn Quốc, quyền hành to quá nhỉ!"
Đỗ Vạn Quốc cúi đầu, sợ hãi tột cùng.
Vì sao tổng cục trưởng... lại tới Hoa Châu?
Cục trưởng Phùng đã chết sững tại chỗ.
Đám cảnh sát kia cũng đã ngơ người.
Lý Kiếm Phong híp mắt, quát lạnh: "Ông cứ chờ đấy cho tôi!"
Nói đoạn, ông ta quay đầu bước về phía Trương Minh Vũ.
Tất cả đều mờ mịt nhìn theo.
Trương Minh Vũ khẩn trương căng cứng người, ánh mắt lóe lên đầy cảnh giác.
Lúc này, không thể tin được một ai!
Chẳng mấy chốc Lý Kiếm Phong đã đi tới trước mặt Trương Minh Vũ.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Ngay sau đó, Lý Kiếm Phong chắp tay, trầm giọng: "Cậu Minh Vũ, tôi... đã tới muộn!"
Ông ta vừa dứt lời, khoảng sân đột nhiên rơi vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Tần Minh Nguyệt chấn động trợn to mắt.
Chuyện này là sao?
Trương Minh Vũ cũng ngây người.
Người này... biết mình?
Một hồi lâu, trong sân liên tiếp vang lên tiếng nuốt nước miếng.
Tất cả mọi người đều như đã hóa đá, đứng ngây ra.
Nhưng sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ hoảng sợ tột cùng.
Tổng cục trưởng đó!
Vậy mà người này lại gọi Trương Minh Vũ là... cậu Minh Vũ?
Điên rồi sao?
Cục trưởng Phùng và Đỗ Vạn Quốc đều đã cứng đờ.
Cả hai trợn mắt, há hốc miệng.
Chuyện này... sao có thể như vậy?
Lý Kiếm Phong tiếp tục hỏi: "Cậu Minh Vũ, cậu định xử lí đám kia thế nào?"
Hả?
Vừa nghe nói đến đó, đám người kia lập tức kinh hãi.
Nhưng bọn họ đều đã hãi hùng đến độ không thể nói được một lời.
Trương Minh Vũ nhăn mày, hỏi: "Lời của tôi, có tác dụng?"
Lý Kiếm Phong cung kính thưa: "Chỉ cần cậu nói một câu là được!"
Trương Minh Vũ cũng đã choáng váng cả người.
Lần này là ai ra tay giúp anh?
Là người chị nào?
Nhưng... người chị nào có thể sai bảo một vị quan chức lớn như thế được nhỉ?
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới thăm dò một câu: "Đám người kia không làm việc công chính, giữ bọn họ lại cũng chẳng tác dụng gì, khai trừ khỏi cục cảnh sát đi".
Lý Kiếm Phong không do dự một giây, lập tức quay đầu quát lớn: "Truất toàn bộ chức vị của tất cả những kẻ có mặt ở đây, lệnh này có hiệu lực ngay tức thì".
Trời...
Chỉ một câu nói đã khiến hơn trăm người tuyệt vọng.
Trương Minh Vũ cũng bối rối.
Thật sự có tác dụng?
Trương Minh Vũ lại lạnh lùng nói tiếp: "Tôi nghi ngờ ông cục trưởng họ Đỗ kia có mối liên hệ với nhóm người bắt cóc vợ tôi, cần phải điều tra tỉ mỉ".
Ầm!
Trong đầu Đỗ Vạn Quốc như vừa có một tiếng sấm nổ vang.
Lý Kiếm Phong vung tay lên.
Ngay sau đó, vài viên cảnh sát đã xông tới nhấc Đô Vạn Quốc lên.
Những người còn lại đều chết sững.
Cục trưởng Phùng run lên lẩy bẩy.
Trương Minh Vũ nhìn về phía ông ta, châm chọc nói: "Còn vị cục trưởng Phùng gì đó kia, thật đúng là một kẻ chuyên bợ đỡ, liệu có phải cũng nên xử lí luôn không?"
Lý Kiếm Phong nhanh nhẹn ra quyết định: "Cục trưởng cục cảnh sát Hoa Châu lợi dụng quyền hạn nhận hối lộ, không làm tròn chức trách, mang đi!"
Ông ta vừa dứt lời, lại có hai vị cảnh sát lao ra.
Cục trưởng Phùng cũng bị đeo còng bạc dẫn đi.
Cục trưởng Phùng đã hoàn toàn chết lặng, miệng mấp máy mãi mà chẳng nói được một lời.
Ông ta đã hoảng sợ đến tột cùng.
Chuyện này... sao lại thế được?
Chẳng bao lâu sau, Đỗ Vạn Quốc và cục trưởng Phùng đều bị áp giải đi.
Trong sân, những viên cảnh sát còn lại đều bối rối nhìn nhau.
Lý Kiếm Phong lạnh giọng quát lớn: "Các người, tự thu dọn đồ đạc rồi cút đi!"
"Từ hôm nay trở đi, tất cả các người đều được xếp vào sổ đen của quân đội".
Ầm!
Câu nói đó như tiếng sấm rền vừa nổ tung trên đầu họ.
Vào sổ đen của quân đội...
Là sẽ liên lụy chín tộc!
Nhưng cuối cùng, không một ai dám phản bác.
Tất cả đều mặt xám mày tro.
Hối hận thì đã muộn.
Tiếc thay, thế gian này không có thuốc hối hận.
Tần Minh Nguyệt vẫn đứng bên cạnh, lặng lẽ chứng kiến, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Có lẽ, ngay cả bố cô ta cũng không có năng lực làm được việc này.
Nhưng Trương Minh Vũ...
Chàng trai Trương Minh Vũ này rốt cuộc có thân phận ra sao?
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt thoáng lóe lên kinh ngạc.
Lý Kiếm Phong lại bước tới, cung kính nói: "Cậu Minh Vũ, có cần đưa cô nhà tới bệnh viện không?"
Trương Minh Vũ thoáng nhướng mày.
Rốt cuộc... giờ mới nghe được một lời ra hồn!
Anh bèn cười nói: "Không cần, cô ấy đã không còn nguy hiểm gì, về nhà an dưỡng là được rồi".
"Chuyện ngày hôm nay... Xin cảm ơn tổng cục trưởng".
Lý Kiếm Phong kinh sợ, vội nói: "Cậu Minh Vũ, xin cậu đừng nói như vậy, đây là do... do tôi quản lí cấp dưới chưa được nghiêm cẩn nên mới để cậu rơi vào vòng nguy hiểm..."
"Cậu không trách tội, tôi đã vô cùng biết ơn".
Nói đoạn, sắc mặt ông ta cũng trở nên hết sức nghiêm nghị.
Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn ông ta.
Rốt cuộc ai phái người này tới đây?
Sao lại... cung kính như thế?
Lát sau, Trương Minh Vũ mới chần chờ hỏi: "Mọi cảnh sát của nơi này đều đã bị khai trừ, vậy thì cục cảnh sát Hoa Châu..."
Bất kể thế nào, một thành phố vẫn không thể thiếu những người này.
Lý Kiếm Phong cung kính nói: "Xin cậu cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm rối loạn tình hình Hoa Châu".
"Từ giờ trở đi, những người tôi mang tới hôm nay đều sẽ được xếp vào cục cảnh sát Hoa Châu".
Trương Minh Vũ hiểu ra.
Tần Minh Nguyệt lo lắng nói: "Nhưng... cục trưởng cũng đã bị mang đi điều tra rồi, hay là tổng cục trưởng hãy cử một cục trưởng tới đây đi ạ".
Lý Kiếm Phong thoáng chần chờ rồi nói: "Việc này... cũng được thôi, nhưng tôi phải quay về tìm xem có ai thích hợp rồi mới quyết định được".
Tần Minh Nguyệt gật đầu.
Đáy mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên.
Nhưng... làm vậy có phải không được hay lắm không?
Chần chờ hồi lâu, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Trở về tìm chắc chắn sẽ kéo theo rất nhiều điều phiền toái, trước mắt... chẳng phải có một ứng viên thích hợp đó sao?"
"Hay là tổng cục trưởng xem xét thử xem thế nào?"
Nói đoạn, Trương Minh Vũ cũng hơi đỏ mặt lên.
Người ta đã giúp anh một việc lớn như thế, vậy mà anh vẫn...
Tần Minh Nguyệt hoang mang nhìn sang phía Trương Minh Vũ.
Ánh mắt Lý Kiếm Phong cũng thoáng lóe lên, ông ta nói: "Không cần tìm hiểu thêm nữa, chúng tôi đã điều tra tường tận về đồng chí Tần Minh Nguyệt từ lâu".
"Bất luận năng lực cá nhân hay những phương diện khác, tôi cho rằng đồng chí đều đủ điều kiện đảm nhiệm vị trí này".
Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Chương 373: Thật xấu hổ...
Việc này cứ thế... được quyết định?
Trương Minh Vũ cũng rất bất ngờ.
Đồng ý nhanh nhẹn thế sao?
Nhưng ngay sau đó, anh lại mỉm cười.
Hôm nay, Tần Minh Nguyệt đã giúp anh rất nhiều.
Nếu không có Tần Minh Nguyệt, có lẽ anh sẽ không thể cứu được Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ cảm kích nói: "Vậy xin cảm ơn tổng cục trưởng".
Lý Kiếm Phong cười nói: "Cậu Minh Vũ đừng khách khí, nếu không phải... À, tôi cũng đã chuẩn bị cho đồng chí Tần Minh Nguyệt lên chức".
Nói đoạn, ánh mắt ông ta thoáng lóe lên.
Trương Minh Vũ mờ mịt nhìn ông ta, vẻ khó hiểu.
Anh cứ luôn có một cảm giác rất kì quái.
Nhưng cụ thể kì quái chỗ nào, anh lại không nói ra được.
Tần Minh Nguyệt cũng đã bừng tỉnh.
Lý Kiếm Phong ra lệnh: "Tất cả tập hợp!"
Ông ta vừa lên tiếng, đám cảnh sát vác súng tự động liền nhanh nhẹn tiến vào trong sân.
Hơn trăm người xếp hàng chỉnh tề.
Lý Kiếm Phong trịnh trọng tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, các đồng chí đều sẽ trở thành thành viên của cục cảnh sát Hoa Châu".
"Đồng chí Tần Minh Nguyệt, nhận chức cục trưởng cục cảnh sát Hoa Châu".
Các cảnh sát đồng thanh hô: "Tuân lệnh!"
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt như bừng sáng.
Chuyện lớn như vậy... sao lại dễ dàng như một trò đùa thế nhỉ?
Trương Minh Vũ cũng khách khí nói: "Cảm ơn tổng cục trưởng, ngày sau tôi nhất định sẽ đền đáp ơn này của ông".
Lý Kiếm Phong cung kính đáp lại: "Không dám".
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, các vị cứ tiếp tục xử lí công việc đi, tôi cần đưa cô ấy về nghỉ ngơi".
Nói xong, anh liếc mắt nhìn sang phía Tần Minh Nguyệt.
Chỉ sau một ngày, nhưng cái nhìn của anh về người này đã thay đổi rất nhiều.
Tần Minh Nguyệt gật đầu.
Ánh mắt cô ta thoáng vẻ phức tạp.
Lý Kiếm Phong vung tay, ra lệnh: "Người đâu, đưa cậu Minh Vũ về!"
"Tuân lệnh!"
Ngay lập tức đã có người nhận lệnh.
Trương Minh Vũ không chần chờ thêm nữa, anh cúi người bế Lâm Kiều Hân lên.
Hai người đi ra ngoài, ngồi vào xe.
Xe lao đi nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã về tới biệt thự.
Trương Minh Vũ bế Lâm Kiều Hân vào phòng ngủ.
Phù!
Anh đặt cô lên giường, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Rốt cuộc cũng về đến nhà.
Ngày hôm nay thật nhiều sóng gió.
Khi anh cúi đầu nhìn, sắc mặt Lâm Kiều Hân vẫn trắng bệch, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trương Minh Vũ không quá lo lắng, bởi anh biết, hiệu quả của thuốc mê vẫn chưa hết.
Nhưng vệt màu đỏ rực trên ngực áo kia...
Màu đỏ lem trên áo sơ mi trắng, trông cực kì chói mắt.
Áo cô đã thấm máu.
Nếu cứ để như thế mà ngủ... liệu có thoải mái không?
Trương Minh Vũ đi vào phòng tắm, rửa tay, rửa mặt.
Sau đó, anh bưng một chậu nước ấm và một chiếc khăn lông ra.
Anh mang đồ về tới bên giường, đứng cạnh Lâm Kiều Hân.
Anh muốn giúp cô, nhưng rồi lại chần chờ...
Lúc chữa trị cũng đã nhìn cả rồi, có gì đâu!
Trương Minh Vũ mím môi, vươn tay chậm rãi cởi áo sơ mi của Lâm Kiều Hân.
Vết thương lộ ra.
Thuốc cầm máu rất có hiệu quả, không thấy vết thương rỉ máu thêm nữa.
Nhưng vết máu bên cạnh đã khô lại.
Trương Minh Vũ nhúng ướt khăn, từ từ lau vết máu cạnh vết thương.
Mặc dù cách lớp khăn mặt nhưng đầu ngón tay anh vẫn cảm nhận được một xúc cảm đặc biệt...
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, ánh mắt đã bắt đầu không khống chế được.
Ôi chao!
Nhìn vợ mình thôi mà, đâu có gì ghê gớm?
Trương Minh Vũ bèn hạ quyết tâm, bắt đầu tỉ mỉ lau chùi.
Ánh mắt cũng không cố gắng khống chế.
Vết máu khô được lau sạch nhanh chóng.
Trương Minh Vũ chần chờ một lát, cuối cùng vẫn cởi chiếc áo sơ mi dính đầy máu đó ra.
Làn da trắng nõn ập vào mắt, hơi thở của anh bắt đầu dồn dập hẳn lên.
Đúng là tạo nghiệp mà...
Anh vội vàng kéo chăn đắp lên cho Lâm Kiều Hân.
Trái tim vẫn đang đập mạnh.
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới dẹp yên nỗi xao động trong lòng.
Trời đã tối sầm.
Trương Minh Vũ ngồi trên sofa, lòng lại ngổn ngang trăm mối.
Hôm nay họ vốn định về nhà họ Lâm.
Nhưng Lâm Kiều Hân bị thế này...
Nếu quay về, người nhà họ Lâm nhất định sẽ lo lắng lắm.
Chần chờ hồi lâu, anh quyết định lấy điện thoại gọi cho Lý Phượng Cầm.
Đầu bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi.
Lý Phượng Cầm khóc la chửi rủa ầm ĩ: "Đồ vô dụng này, mày còn gọi điện cho tao làm gì!"
"Chúng tao báo cảnh sát rồi, không cần nhờ đến thứ vô dụng như mày làm gì!"
"Cút đi!"
Nói xong, bà ta cúp điện thoại luôn.
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật nhẹ một cái.
Thật là...
Anh lại gọi cho bà ta.
Bên kia vừa nhận cuộc gọi, Trương Minh Vũ vội vàng nói ngay: "Kiều Hân đã về, đang ở chỗ con, mọi người không cần tìm nữa".
Lý Phượng Cầm khiếp sợ nói: "Cái gì? Tìm thấy rồi? Vậy mày còn chần chờ gì nữa, mau đưa Kiều Hân về đây cho tao!"
Trương Minh Vũ lạnh nhạt nói: "Hiện giờ cô ấy không tiện về, ngày mai sẽ về sau".
Lý Phượng Cầm chanh chua gào lên: "Mày khỏi lảm nhảm nhiều lời, đưa Kiều Hân về đây cho tao ngay! Để con bé ở cùng mày, tao không yên tâm được!"
"Mày đưa điện thoại cho Kiều Hân đi!"
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Cô ấy đang ngủ, mai sẽ trở về".
Lý Phượng Cầm tức giận vô cùng, quát lên: "Tao bảo mày đưa nó về ngay! Mày nghe không hiểu tiếng người à?"
"Nếu Kiều Hân lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhà họ Lâm tao sẽ không tha..."
Trương Minh Vũ bực dọc cúp điện thoại luôn.
Sau đó, anh tắt nguồn của máy.
Phiền không chịu được!
Phù!
Điều chỉnh lại hô hấp xong, tâm tình bực bội mới chầm chậm bình yên trở lại.
Trương Minh Vũ nhích người đến bên giường.
Anh cúi đầu nhìn kĩ, thấy trên cổ Lâm Kiều Hân còn sót lại vết máu do bị roi quất.
Nỗi hận trong lòng đột nhiên bùng nổ.
Chung Tử Kính!
Âu Dương Triết!
Món nợ này, tôi sẽ không quên!
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, con ngươi lóe lên một tia lạnh lẽo.
Âu Dương Triết thì tạm thời anh còn chưa thể xử lí.
Nhưng Chung Tử Kính...
Trương Minh Vũ nghiến răng, lẩm bẩm: "Chung Tử Kính, hi vọng anh đừng để tôi bắt được cơ hội nào!"
"Thù này không báo, thề không làm người!"
Nỗi hận trong lòng như bốc lên tận trời cao.
Một lát sau, Trương Minh Vũ mới bình ổn được nỗi lòng của mình.
Chuyện này còn cần tỉ mỉ lên kế hoạch.
Hôm nay đã gặp rất nhiều chuyện rồi.
Chung Hải nhất định là người do Chung Tử Kính phái tới, gã đàn ông tết tóc kia chắc là người của Âu Dương Triết.
Hiển nhiên, hai phe này đã bắt tay hợp tác.
Nhưng... bóng đen trấn thủ trên nóc nhà và nổ súng, đó là ai?
Lý Kiếm Phong... do ai phái tới?
Chị sáu?
Nhưng dù chị sáu có lợi hại đến đâu thì cũng không thể chỉ huy một vị tổng cục trưởng của một tỉnh...
Có điều, trừ chị sáu ra, còn có thể là ai?
Cuối cùng, Trương Minh Vũ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh hoàn toàn không có bất kì manh mối nào.
Ngay cả báo thù cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Một nhà họ Hà nho nhỏ, anh cũng đã không có cách nào đối phó, huống chi là nhà họ Chung...
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
"Ưm..."
Bỗng anh nghe thấy một tiếng thở nhẹ.
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Khi anh định thần nhìn lại, mới phát hiện mí mắt Lâm Kiều Hân đang hơi run nhẹ.
Tỉnh rồi?
Anh vui mừng mỉm cười, vội vã tới cạnh giường.
Hơi thở của Lâm Kiều Hân trở nên dồn dập hơn.
Một giây sau, cô đột nhiên ngồi bật dậy, hô lên: "Trương Minh Vũ!"
Sau đó, cô mở mắt nhìn quanh.
Ánh mắt cô vẫn còn tràn đầy mờ mịt...
Trương Minh Vũ gian nan nói: "Tôi... Tôi ở đây".
Nhưng ánh nhìn của anh lại đã cứng đờ.
Lâm Kiều Hân vui mừng quay đầu lại.
Trương Minh Vũ... không sao rồi!
Nhưng... Anh ấy đang nhìn gì vậy?
Lâm Kiều Hân hơi ngẩn người, chầm chậm cúi đầu theo đường nhìn của Trương Minh Vũ...
Ngay sau đó, nụ cười trên môi cô cũng đông cứng lại...
Một tiếng nổ vang lên từ dưới căn hầm!
Tất cả mọi người đều bị doạ giật nảy mình.
Ngay sau đó, bàn tay đang cầm chiếc roi da của người đàn ông kia lập tức bắn máu tung toé!
“Á!”
Gã ta gào ầm lên!
Lâm Kiều Hân ngơ ngác, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tuyệt vọng của cô xẹt qua một tia sáng!
Tần Minh Nguyệt thu súng lại, thấp giọng quát: “Xông lên!”
Trương Minh Vũ sải bước xông tới!
Thấy thế, Lâm Kiều Hân kích động hẳn lên!
Anh đến rồi!
Chung Hải đứng thẳng người dậy, chân mày nhíu chặt!
Gã đàn ông ngã lăn lộn trên mặt đất, đau đớn ôm lấy cánh tay của mình!
Bấy giờ hai gã đàn ông còn lại mới kịp phản ứng lại.
“Đáng chết!”
Gã ta lớn tiếng hét rồi lao vọt về phía trước!
Trương Minh Vũ nhảy bật lên, hung hăng đá thẳng vào một trong hai gã đàn ông kia!
Khiến gã bị đá bay ngược ra ngoài!
Trương Minh Vũ vừa đứng vững chân đã cảm thấy một luồng gió lốc ập tới!
Anh cau mày!
Quay người lại tung nắm đấm!
Bịch!
Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên!
Gã đàn ông đánh lén sau lưng anh vội vàng lùi lại ra sau chừng năm, sáu bước!
Anh cũng phải lùi về sau ba bước!
Bọn đàn em lâu la đã mạnh như vậy rồi sao?
Trong mắt anh tràn ngập vẻ nghiêm túc!
Gã đàn ông kia nổi giận đùng đùng gào lên: “Thằng ranh con kia, mày muốn chết phải không?”
Dứt lời, gã ta lập tức nhảy chồm lên!
Đoàng!
Tiếng súng nổ chói tai lại vang lên!
Cả người gã ta cứng đờ đứng sững tại chỗ, trên trán xuất hiện một lỗ máu.
Tiếp đó, gã ta ngã rầm xuống, lộ ra Tần Minh Nguyệt ở phía sau.
Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt.
Quên mất, anh cũng có súng mà…
Giờ đây trong căn hầm chỉ còn lại một mình Chung Hải!
Anh vội vàng chạy tới chỗ Lâm Kiều Hân.
Cô mím chặt môi, khoé mắt rưng rưng.
Bộ dạng này khiến anh thấy vô cùng đau lòng!
Giọng nói lạnh như băng của Chung Hải nhanh chóng vang lên: “Cậu coi tôi như không khí sao?”
Dứt lời, ông ta lao vọt lên!
Anh không thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái, tức tốc tháo hết dây trói trên người cô ra!
“A!”
Lâm Kiều Hân kinh ngạc hét lên, toàn thân bất chợt rơi xuống!
Anh giơ tay ra đỡ!
Chuẩn xác đón lấy cô ôm chặt vào lòng!
Cô bật khóc nức nở.
“Chết đi!”
Chung Hải giận dữ gào thét!
Ông ta dồn sức xuống chân lấy đà nhảy vọt lên!
Anh nheo mắt lại nhìn theo.
Ngay sau đó, một bóng người nhỏ gầy xuất hiện ngay trước mặt anh.
Tần Minh Nguyệt giơ súng ra, lạnh lùng quát: “Ông tưởng tình thế bây giờ vẫn giống vừa nãy sao?”
Chung Hải tức thì ngừng bước!
Họng súng đen ngòm mang theo lực uy hiếp mãnh liệt!
Anh thở phào một hơi, cởi trói trên tay Lâm Kiều Hân.
Cổ tay trắng muốt của cô hằn lên mấy vệt dây đỏ bừng.
Quần áo đều bị roi quất rách nát tươm, nói gì tới da dẻ bên trong…
Anh nghiến răng ken két, trái tim quặn thắt lại như đang rỉ máu!
Ông ta nhướng mày, lạnh giọng lên tiếng: “Người muốn bắt cô ta không phải nhà họ Chung chúng tôi. Cậu dám dẫn cô ta đi thì tự gánh hậu quả!”
Trương Minh Vũ nheo mắt lẩm bẩm: “Nhà Âu Dương sao?”
Ánh mắt Chung Hải đột nhiên sáng rực lên!
Làm thế nào mà cậu ta biết được?
Trương Minh Vũ bật cười cất giọng nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ thủ đoạn của nhà họ Chung các người. Sau này nhất định sẽ bắt các người đền tội gấp trăm lần!”
“Ông cứ xuống địa ngục trước chờ cậu chủ của ông đi!”
Nói rồi anh thẳng tay rút súng ra!
Con ngươi Chung Hải lập tức co rút lại!
Anh không chút do dự vươn ngón tay chạm vào cò súng!
Đoàng!
Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc vang lên!
Chung Hải lộn nhào sang một bên!
Không bắn trúng!
Đoàng đoàng đoàng!
Ánh mắt của anh lạnh hẳn xuống, liên tiếp bóp cò!
Thế nhưng tốc độ của Chung Hải thực sự quá nhanh, vừa né đạn vừa lao tới gần cửa sổ!
“Không ổn!”
Tần Minh Nguyệt vội vàng hét lên nhắc nhở!
Cô ta giơ súng, nhắm chuẩn, bóp cò! Một loạt động tác vô cùng nhuần nhuyễn!
Đoàng!
Tiếng súng nổ vang vọng khắp căn hầm!
Nhưng lúc này, Chung Hải đã đạp vào vách tường lấy đà leo lên cửa sổ trên mái!
Ngay sau đó, dưới chân ông ta toé ra máu tươi!
“Á!”
Ông ta đau đớn thét lên một tiếng, gồng mình nhảy bổ ra ngoài!
Không ngờ… ông ta lại chạy thoát!
Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày!
Năng lực bắn súng quá yếu!
Anh tức tốc lao vọt tới chỗ cửa sổ nhưng chẳng nhìn thấy bóng dáng của ông ta đâu cả!
Anh cảm thấy cực kỳ hối hận!
Trên mặt Tần Minh Nguyệt cũng tràn đầy áy náy.
Cô ta vốn định để Trương Minh Vũ tự mình báo thù, thế nhưng… lại quên mất anh không biết bắn súng…
Một lúc lâu sau, cô ta mới trầm giọng lên tiếng: “Chúng ta phải mau chúng rời đi, có lẽ người của bọn họ sắp tới đây rồi”.
Anh nặng nề gật đầu đáp lại.
Cô ta vội vàng chạy tới cổng căn hầm.
Còn anh ôm chặt Lâm Kiều Hân vào trong ngực!
Cô vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Lúc dựa vào lồng ngực vững chắc của anh, cảm nhận được mùi nam tính, cô bỗng thấy lòng mình an tâm hơn hẳn.
Đây chính là cảm giác an toàn sao?
Hai người họ nhanh chóng tiến tới cửa hầm.
May mà vẫn còn có thể ra ngoài!
Tần Minh Nguyệt dùng sức đẩy cửa.
Uỳnh!
Tiếng động chói tai đột nhiên vang lên.
Cửa hầm đã bị người ta khoá lại từ bao giờ!
Cô ta khẽ cau mày.
Bỗng có tiếng động cơ gào thét ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến!
Nhanh vậy sao?
Trương Minh Vũ nhíu mày!
Tần Minh Nguyệt thấp giọng quát: “Ra cửa sau!”
Đằng sau có một cái cửa nhỏ cũng bị khoá lại, thế nhưng còn dễ mở hơn rất nhiều.
Đoàng đoàng!
Cô ta nhắm súng vào đúng ổ khoá rồi bắn liên tiếp hai phát!
Cánh cửa bật mở.
Cô ta đẩy cửa ra.
Trương Minh Vũ bế Lâm Kiều Hân vọt thẳng ra ngoài!
Tần Minh Nguyệt theo sát phía sau.
Bên ngoài căn hầm là một con hẻm nhỏ chật hẹp!
Ở giữa chồng chất đủ mọi loại thứ đồ tạp nham.
Lâm Kiều Hân vội vàng lên tiếng: “Anh thả tôi xuống đi. Tôi chạy được”.
Anh gật đầu, đỡ cô đứng vững trên mặt đất.
Ba người họ cắm đầu chạy dọc theo con hẻm.
Tần Minh Nguyệt nhăn mày, giơ súng cảnh giác nhìn quanh.
Trương Minh Vũ cũng nâng cao tinh thần cảnh giác!
Bọn họ ngày càng đến gần cuối hẻm, trái tim của anh cũng sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng!
Nhưng đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng hô hoán vang lên: “Ở bên kia! Mau đuổi theo!”
Lòng anh trở nên căng thẳng.
Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ba gã đàn ông cao lớn đứng chờ ở đầu bên kia của con hẻm!
Tần Minh Nguyệt giơ súng bóp cò!
Đoàng đoàng!
Mấy người kia vội lùi lại, lợi dụng kho hàng để che chắn.
Không bắn trúng!
Anh lo lắng hét lên: “Ở bên này!”
Nói rồi anh tức tốc thay đổi phương hướng!
Lâm Kiều Hân chạy ở giữa, Tần Minh Nguyệt đi sau cùng!
Trương Minh Vũ nắm chặt khẩu súng trong tay, trái tim siết chặt!
Chẳng bao lâu sau ba người họ đã vọt tới đầu hẻm!
Mấy gã đàn ông ở sau lưng đã sắp đuổi tới!
Tần Minh Nguyệt nâng súng lên ngắm bắn!
Một tên không tránh kịp bị bắn trúng một phát vào cánh tay!
Trương Minh Vũ thấp giọng nhắc nhở: “Mau lên!”
Nói rồi lên xông thẳng ra khỏi con hẻm!
Chỉ cần lên được xe là sẽ an toàn!
Anh nghiến răng nghiến lợi tăng tốc, ánh mắt cũng bắt đầu tập trung quan sát bốn phía!
May mà xung quanh vắng tanh không một bóng người.
Nỗi lo trong lòng anh dần buông lỏng!
Bước chân anh thoăn thoắt tới gần nơi đỗ xe!
Bấy giờ đám người kia cũng xông ra khỏi nhà kho.
Nhưng bọn họ không có vũ khí nên anh cũng chẳng thèm quan tâm.
Chỉ còn cách xe chừng trăm mét nữa!
Đột nhiên có một tiếng xé gió vang lên: “Vèo!”
Trương Minh Vũ giật mình kinh hãi!
Anh không dám chậm trễ vội vàng kéo theo Lâm Kiều Hân ngã sang bên cạnh!
“Á!”
Cô khiếp sợ hét lớn.
Keng!
Tiếng động thanh thuý vang lên bên tai.
Anh hoàn hồn nhìn lại, lúc này mới giật mình phát hiện một chiếc ám khí sắc bén hình hoa mai cắm xuống lòng đất!
Cái này…
Anh không khỏi choáng váng.
Ám khí sao?
Chương 369: Nổi trận lôi đình!
Trương Minh Vũ quay đầu lại, trông thấy một gã đàn ông đang đứng ở phía xa đắc ý cười lạnh, khí thế hùng hồn!
Không ngờ lại là gã đàn ông buộc tóc kia!
Đoàng đoàng!
Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc vang lên!
Đám người phía sau đã đuổi tới nơi!
Tần Minh Nguyệt bắn liên tiếp hai phát. Hai gã trong số đó lập tức ngã lăn ra đất!
“Trương Minh Vũ!”
Lâm Kiều Hân khiếp sợ gào ầm lên!
Anh giật mình kinh hãi!
Quay đầu nhìn sang mới bàng hoàng phát hiện Chung Hải đang xông thẳng tới chỗ cô!
Bước đi khập khiễng nhưng tốc độ vẫn nhanh khủng khiếp!
Cô hoảng loạn lùi lại ra sau!
Trương Minh Vũ dồn sức xuống chân lao vọt về phía trước!
Cả người anh bay vút lên, giơ chân đạp thật mạnh lên người Chung Hải!
Ông ta lập tức cau mày, giơ hai tay đỡ đòn!
Thế nhưng ông ta đã bị trúng đạn ở chân, khó mà đứng vững được!
Một cú đạp khiến ông ta phải lảo đảo lùi lại!
Thế nhưng ông ta vẫ tóm chặt cổ chân trái của Trương Minh Vũ, dùng sức hất cả người anh lên!
Toàn thân anh bị mất trọng lượng!
Rồi ngã ngửa ra đất!
Chung Hải cũng ngã lăn ra!
Mặt anh sa sầm lại, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an!
Anh ngẩng đầu lên, trông thấy gã đàn ông buộc tóc tuỳ ý phất tay.
Trương Minh Vũ hoảng hốt hét lớn: “Kiều Hân cẩn thận!”
Lâm Kiều Hân đứng sững sờ tại chỗ.
Tần Minh Nguyệt vẫn đang miệt mài chiến đấu, không có tâm trí để ý tới cô!
Ngay sau đó, cơ thể yếu ớt của cô run bần bật!
Trước ngực cô bị một chiếc ám khí cắm vào!
“Kiều Hân!”
Hai mắt anh đỏ ngầu!
Lâm Kiều Hân đau đớn đổ ập xuống, máu chảy ròng ròng!
Trong lòng anh lập tức dâng lên một luồng sức mạnh cuồng bạo.
“A!”
Anh điên cuồng gào thét, chân phải giơ lên đạp thẳng vào cánh tay Chung Hải!
Răng rắc!
Chỉ trong nháy mắt, cánh tay của ông ta đã trở nên vặn vẹo!
Ông ta đau tới mức da mặt cũng phải run rẩy!
Trương Minh vũ đứng bật dậy, lao thẳng tới bên cạnh Lâm Kiều Hân!
Cô mím chặt môi, vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn!
Thế nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng không kêu lên tiếng nào!
Anh hốt hoảng, lồng ngực phập phồng thở dốc, viền mắt đỏ hoe!
Máu trên ngực cô vẫn đang không ngừng chảy.
“Trương Minh Vũ… cẩn… cẩn thận”, Lâm Kiều Hân gian gian cất giọng nói.
Anh quay ngoắt đầu lại!
Gã đàn ông buộc tóc lộ vẻ mặt ác độc, tay trái khẽ vuốt ve cần cổ.
Tay phải lại lấy ra thêm một chiếc ám khí!
Gã ta đang muốn lấy mạng Lâm Kiều Hân!
Tròng mắt của anh lập tức co rút lại.
Ám khí ngắm rất chuẩn, cho dù anh dẫn theo cô tránh đi cũng không thể thoát nổi!
Anh hạ quyết tâm, dứt khoát ngồi xổm xuống che chắn trước người cô!
Trong mắt bùng lên lửa giận bừng bừng!
Lâm Kiều Hân khó nhọc lên tiếng: “Trương Minh Vũ… anh… anh… mau… đi… đi đi!”
Giọng của cô tràn đầy khẩn cầu.
Anh nhỏ giọng thì thầm: “Yên tâm, tôi không chết được đâu”.
Cơ thể mềm mại của cô khẽ run lên!
Anh…
Giờ phút này, cơ thể gầy gò của anh chẳng khác nào một ngọn núi nguy nga vững chãi!
Trong đầu cô bỗng hiện lên một ý nghĩ phức tạp.
Tần Minh Nguyệt bị đám đàn em quấn lấy không dứt ra được!
Ánh mắt xinh đẹp của cô ta cũng hiện lên vẻ lo lắng!
Giây tiếp theo, gã đàn ông buộc tóc cười lạnh một tiếng, bộ dạng như chuẩn bị ra tay!
Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, cơ bắp toàn thân đều căng cứng lại!
Trong mắt Lâm Kiều Hân tràn đầy tuyệt vọng.
Tần Minh Nguyệt cũng kinh hãi gào ầm lên: “Trương Minh Vũ, anh mau tránh ra đi!”
Anh nhếch miệng nở nụ cười bất lực.
Anh mà tránh ra, vợ anh sẽ xong đời.
Ánh mắt của gã đàn ông buộc tóc loé lên tia lạnh lẽo!
Trương Minh Vũ biết gã ta sắp hành động rồi.
Anh nhắm chặt hai mắt, cả người cứng đờ, chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cơn đau.
Trong lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc!
“Đoàng!”
Tiếng súng nổ trầm đục bỗng vang lên!
Gã đàn ông buộc tóc giật mình thon thót!
Gã ta vô thức nhảy sang bên cạnh né tránh theo bản năng!
Dù phản ứng rất nhanh nhạy nhưng gã ta vẫn bị bắn trúng một phát vào cánh tay!
Hai mắt Trương Minh Vũ trợn trừng!
Anh nhìn theo hướng tiếng súng phát ra, bắt gặp một bóng đen chớp loé rồi biến mất trên nóc nhà kho…
Hả?
Anh không khỏi choáng váng.
Người đó là ai?
Lâm Kiều Hân cũng cực kỳ ngạc nhiên, ánh mắt tràn đầy vui mừng!
Trương Minh Vũ… vẫn an toàn!
Gã đàn ông buộc tóc không hề hấn gì, đen mặt nhìn chằm chằm vào vị trí của bóng đen kia!
Hai mắt Trương Minh Vũ loé lên, chợt hét lớn: “Đi mau!”
Dứt lời, anh vội vàng bế thốc Lâm Kiều Hân lên!
Rầm!
Tần Minh Nguyệt đạp tên địch cuối cùng ra rồi tức tốc đuổi theo!
Gã đàn ông buộc tóc nheo mắt lại.
Cuối cùng… vẫn không dám ra tay.
Đám người đang lăn lộn dưới đất giãy giụa đứng lên, lũ lượt đuổi theo!
Trương Minh Vũ bế Lâm Kiều Hân ngồi vào ghế sau!
Kít!
Lốp xe ma sát với mặt đất, chiếc xe lao vút ra ngoài!
Mấy gã kia cũng lần lượt trèo lên xe, tức tốc đuổi theo!
May mà xe của Tần Minh Nguyệt có tính năng vượt trội.
Bọn họ nhanh chóng kéo dài khoảng cách với kẻ thù!
Cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm!
Thế nhưng khi cúi đầu, anh lại bàng hoàng khi thấy gương mặt của Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn trắng bệch!
Kiều Hân…
Anh lập tức luống cuống tay chân.
Vội vàng kiểm tra vết thương trên ngực cô, máu tươi đã thấm đẫm quần áo!
Máu chảy ồ ạt!
Trời…
Lòng anh căng như dây đàn!
Sao cô lại chảy nhiều máu như vậy?
Lâm Kiều Hân nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng kìm nén không để mình kêu thành tiếng!
Anh sốt ruột hô lên: “Cô ấy… chảy nhiều máu quá! Cứ thế này chắc chắn cô ấy sẽ không chịu nổi!”
Tần Minh Nguyệt vội lấy ra một hòm thuốc nhỏ.
“Anh cầm máu trước đã!”
Cô ta lo lắng lên tiếng!
Trương Minh Vũ hoảng loạn mở hòm thuốc lấy bông băng!
Thế nhưng làm đủ mọi cách vẫn không thể ngăn lại dòng máu đang trào ra!
Đến cả băng cầm máu cũng vô dụng!
Anh hốt hoảng cất giọng nói: Không cầm máu được!”
Tần Minh Nguyệt cũng quýnh lên!
Nhưng cô ta cũng chẳng biết nên làm gì!
Trương Minh Vũ cực kỳ nóng ruột.
À, còn chị tư!
Anh vội vàng lôi điện thoại ra gọi cho Liễu Thanh Duyệt.
Đối phương nhanh chóng nhấc máy.
Anh run rẩy nói: “Chị tư! Lâm Kiều Hân trúng ám khí trên ngực, vết thương không ngừng chảy máu!”
“Ám khí?”
Liễu Thanh Duyệt thản nhiên hỏi: “Ám khí hình gì?”
Anh vội vàng đáp: “Hình hoa mai!”
Hoa mai?
Cô ấy giật mình hỏi: “Người nhà Âu Dương tới à?”
Anh không khỏi bất ngờ.
Sao chị ấy biết được?
Liễu Thanh Duyệt lập tức dặn dò: “Trên ám khí hình hoa mai có rãnh lấy máu. Em mau nghĩ cách rút ám khí ra đi!”
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ không khỏi choáng váng.
“Chị tư, em… em không biết làm! Chúng em đang chạy trốn trên xe, chỉ mang theo một hộp y tế nhỏ thôi”.
Anh nắm chặt tay lại, hoảng loạn nói!
Gương mặt của Lâm Kiều Hân trở nên nhợt nhạt, mí mắt khe khẽ run lên!
Liễu Thanh Duyệt lại hỏi tiếp: “Ở đó có thuốc mê không?”
Anh ngẩng đầu mờ mịt hỏi: “Có thuốc mê không?”
Tần Minh Nguyệt trầm giọng đáp: “Có, bên cạnh có một cái mặt nạ dưỡng khí. Anh cứ đeo lên mặt cho cô ấy rồi bật chốt mở ở dưới là được!”
Trương Minh Vũ ngơ ra.
Đây là thuốc mê sao?
Liễu Thanh Duyệt nghiêm giọng dặn dò: “Đây là gây mê bằng khí đơn giản, em cứ làm theo đi!”
Nghe xong, anh tức tốc làm theo lời Tần Minh Nguyệt vừa nói!
Chẳng bao lâu sau, hai hàng lông mày của Lâm Kiều Hân lập tức dãn ra. Cô dần chìm vào hôn mê!
Liễu Thanh Duyệt lại dặn tiếp: “Sát trùng vết thương rồi mau chóng rút ám khí ra!”
Sát trùng?
Anh vội vã lật tung hòm thuốc tìm cồn sát trùng.
Nhưng mà…
Anh chợt khựng lại.
Vị trí của vết thương… hơi…
Một lúc lâu sau, anh tự vỗ vào đầu mình một cái!
Chuyện đến nước này mà anh vẫn còn nghĩ ngợi vớ vẩn gì không biết!
Anh không còn do dự, dứt khoát cởi cúc áo sơ mi trên người cô ra!
Da thịt trắng nõn nà đã bị máu tươi nhuộm đỏ!
Vết thương vẫn đang không ngừng rỉ máu!
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt nước bọt, vơ lấy cồn sát trùng.
Thế nhưng… tay của anh đang run lẩy bẩy!
Chương 370: Chữa trị kiểu này…
Trương Minh Vũ lắc đầu thật mạnh, tập trung toàn bộ tinh thần!
Anh bắt đầu dùng bông thấm cồn thoa nhẹ lên vị trí xung quanh miệng vết thương.
Chẳng bao lâu sau, vết máu khô bết lại đã bị anh lau sạch sẽ.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, miệng vết thương lại chảy máu ròng ròng!
Anh cuống quýt hét lên: “Không được, lau không hết”.
Liễu Thanh Duyệt trầm giọng nói: “Không sao, lau qua xung quanh là được. Phải mau chóng lấy được ám khí ra ngoài!”
Anh nặng nề gật đầu một cái!
Ám khí rất nhỏ, gần như cắm ngập trong da thịt!
Anh cầm kẹp gắp vào một góc ám khí, dùng sức kéo ra!
Phù!
Ám khí đã bị rút ra ngoài!
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng vết thương vẫn đang không ngừng rỉ máu!
Anh hoảng loạn hô lên: “Chị tư, vẫn đang chảy máu!”
Liễu Thanh Duyệt bình tĩnh an ủi: “Đừng hoảng, đè chặt lên mạch máu đang chảy máu nhiều nhất!”
Anh ngơ ngác hỏi: “Tìm kiểu gì?”
“Em phải thử, vừa ấn vừa tìm quanh miệng vết thương hết một lượt. Chỗ nào có tác dụng thì chính là nó”, cô ấy chậm rãi đáp.
Hả?
Thử?
Câu nói của cô ấy khiến anh không khỏi choáng váng.
Cô ấy lại lên tiếng thúc giục: “Nhanh lên!”
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng lúc này… cũng chỉ có thể làm như vậy!
Anh giơ tay chầm chầm ấn quanh miệng vết thương.
Cảm giác nơi đầu ngón tay truyền đến…
Anh cắn chặt răng, cố gắng giữ vững tinh thần tập trung cao độ.
Chỉ trong chốc lát anh đã tìm thấy mạch máu ấy.
Anh ấn tay xuống, lượng máu chảy ra lập tức giảm đi!
Anh mừng rỡ, vội vàng: “Tiếp theo làm gì nữa hả chị tư?”
Liễu Thanh Duyệt ôn tồn dặn dò: “Một tay ấn chặt, tay còn lại sát trùng vết thương rồi dán băng cầm máu lên!
Anh lập tức làm theo!
Vết thương nhanh chóng được băng cầm máu dán chặt.
Cô ấy lại nói tiếp: “Ấn liên tục khoảng năm phút, tuyệt đối không được thả lỏng tay”.
Trương Minh Vũ gật đầu đáp: “Được, em sẽ không thả tay đâu!”
Nói rồi anh lại dồn sức vào đầu ngón tay.
Bấy giờ cô ấy mới lạnh giọng hỏi: “Em bị người ta đuổi giết à?”
Trương Minh Vũ xấu hổ gượng cười đáp: “Vâng ạ”.
Nghe thấy thế, Liễu Thanh Duyệt liền cau mày, giọng điệu bực bội: “Hừ, để chị gọi điện cho Quân Ngưng!”
Anh bất đắc dĩ ngăn cản: “Không cần đâu chị tư, chị sáu… trở về từ lâu rồi”.
“Chị ấy bảo… chị ấy cũng không thể nhúng tay… vào chuyện này được”.
Liễu Thanh Duyệt bỗng chìm vào im lặng.
Một lúc sau, cô ấy thở dài thườn thượt.
Cô ấy đau lòng nói: “Khổ thân em trai tôi”.
Trương Minh Vũ bật cười đáp lại: “Đây đều là chuyện em nên làm mà chị”.
Cô ấy đổi giọng nghiêm túc nói: “Em yên tâm, nhất định chị sẽ cố gắng quay về giúp em sớm thôi”.
“Em nhớ cẩn thận đấy, chị đi làm việc đây”.
Câu nói cuối cùng mang theo chút nghẹn ngào.
Trương Minh Vũ chưa kịp lên tiếng đã bị cô ấy cúp máy.
Haiz.
Anh thở dài ảo não.
Mặc dù tâm trạng hiện giờ đang rất tệ nhưng anh cũng chẳng muốn nghĩ ngợi điều gì.
Tần Minh Nguyệt vẫn tập trung lái xe!
Anh lén lút nhìn ra phía sau, thấy mấy chiếc xe kia vẫn đang bám sát!
Brừm!
Tần Minh Nguyệt đạp mạnh chân ga!
Tốc độ của chiếc xe lại tăng vọt!
Trái tim của anh cũng vô thức siết chặt.
Tần Minh Nguyệt thấp giọng nói: “Không cần lo, chỉ cần đến được đồn cảnh sát là chúng ta sẽ an toàn!”
Anh trịnh trọng gật đầu.
Anh cúi đầu xuống, trông thấy miệng vết thương của Lâm Kiều Hân vẫn đang chảy máu.
Haiz.
Anh lặng lẽ thở dài.
Chiếc xe lao vun vút trên đường!
Nhưng khoảng cách với xe bám đuôi đã được kéo dãn ra một chút!
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe phi đến trước cổng đồn cảnh sát!
Tần Minh Nguyệt khẽ hô lên: “Xuống xe!”
Trương Minh Vũ bế thốc Lâm Kiều Hân lên, tức tốc chạy vào trong!
Mấy chiếc xe đằng sau kéo đuôi nhau phanh lại ở ngoài cổng đồn cảnh sát.
Đám người trong xe đồng loạt căm tức không gì tả nổi!
Thế nhưng cuối cùng bọn chúng chỉ có thể ra về tay trắng.
Phù!
Trương Minh Vũ thở hắt ra.
Rốt cuộc… cũng được an toàn!
Giọng nói của Tần Minh Nguyệt bỗng vang lên: “Mau đi theo tôi!”
Dứt lời, cô ta lập tức vọt vào một căn phòng.
Anh đặt Lâm Kiều Hân nằm xuống sofa.
Quan sát kĩ càng một lượt.
Sau khi thấy miệng vết thương không còn rỉ máu nữa mới dám thở phào nhẹ nhõm!
Tần Minh Nguyệt cũng ngồi phịch xuống, kịch liệt thở dốc.
Anh khẽ mỉm cười cất giọng nói: “Cảm ơn cô”.
Cô ta trừng mắt nhìn anh: “Lần này anh nợ tôi một ân tình lớn”.
Anh gật đầu đồng tình.
Nếu không nhờ có cô ta, sợ là hôm nay… thực sự lành ít dữ nhiều!
Nhưng đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền tới.
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Rầm!
Cửa phòng bị người bên ngoài mạnh mẽ đẩy ra!
Một đội cảnh sát lần lượt bước vào.
Người dẫn đầu chính là cục trưởng Phùng!
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức nhíu chặt chân mày.
Cục trưởng Phùng lạnh giọng quát tháo: “Ngang nhiên chống lại mệnh lệnh, còn tự ý mang súng đi!”
“Tần Minh Nguyệt, cô to gan thật đấy!”
Cạch cạch cạch!
Ông ta vừa dứt lời, mấy người cảnh sát đằng sau tức tốc rút súng ra!
Tần Minh Nguyệt cau mày, lạnh lùng đáp: “Cục trưởng Phùng, ông dám động đến tôi sao?”
Trương Minh Vũ không khỏi khiếp sợ.
Rốt cuộc… Tần Minh Nguyệt lấy đâu ra can đảm nói những lời này vậy?
Cục trưởng Phùng cười lạnh một tiếng: “Hừ, tôi đã dám tới đây, cô nghĩ tôi sợ cô chắc?”
“Tôi biết bố cô là tổng cục trưởng tổng cục cảnh sát ở thủ đô. Nhưng… vậy thì đã sao?”
“Chẳng lẽ tổng cục trưởng ở thủ đô còn có thể quản được chuyện ở đất Hoa Châu này?”
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ liền sửng sốt.
Thủ đô… tổng cục cảnh sát… tổng cục trưởng?
Cái này…
Thảo nào Tần Minh Nguyệt dám kiêu ngạo như vậy!
Cơ quan phụ trách quản lý công tác an ninh của một thành phố được gọi là đội cảnh sát, phụ trách an ninh của một tỉnh gọi là cục cảnh sát.
Người đứng đầu cục cảnh sát là cục trưởng. Cấp trên của cục trưởng chính là tổng cục trưởng.
Tổng cục trưởng thủ đô, địa vị này…
Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh hãi.
Tần Minh Nguyệt khẽ nghiêng đầu, ung dung nói: “Đúng là không quản được. Nhưng bố tôi vẫn còn không ít học trò ở Hoa Châu đâu!”
Cục trưởng Phùng nhướng mày, châm chọc hỏi: “Vậy hả? Thế học trò của bố cô… có sánh được với người này không?”
Nói xong, ông ta hơi xê dịch bước chân.
Cả Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đều trở nên căng thẳng!
Một bóng người khí thế uy nghiêm ở phía sau chậm rãi bước lên.
Cả người mặc đồng phục cảnh sát, gương mặt góc cạnh mang phong thái của người lãnh đạo, tuổi chừng hơn bốn mươi.
Giữa hai chân mày tản ra một luồng sát khí sắc bén!
Mặt lạnh như tiền, khí thế uy nghiêm!
Cục trưởng Phùng cười lạnh nói: “Giới thiệu với cô, vị này là cục trưởng cục cảnh sát… của tỉnh Thiên!”
Cái gì?
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đồng loạt trợn tròn hai mắt!
Cục trưởng… cục cảnh sát sao?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Trong mắt anh ngập tràn vẻ mờ mịt.
Nếu là người ở tỉnh Thiên thì tại sao lại tới Hoa Châu?
Cục trưởng Phùng cất giọng khiêu khích hỏi: “Thấy sao hả Tần Minh Nguyệt? Bây giờ cô còn dám… lấy thân phận ra hù doạ tôi nữa không?”
Chân mày cô ta nhíu chặt lại.
Rõ ràng là người của đồn cảnh sát làm việc vô trách nhiệm, tại sao bây giờ lại nói như kiểu cô ta ỷ thế hiếp người vậy?
Sau khi nói xong, cục trưởng Phùng vội vàng thu lại nụ cười, ra vẻ cung kính nói: “Cục trưởng Đỗ, có gì xin ngài cứ việc sai bảo!”
Cục trưởng Đỗ gật đầu lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện của cô Tần, tôi tạm thời không truy cứu”.
“Chủ yếu là tôi nghe nói cô gái đang hôn mê này bị người ta bắt cóc”.
“Chàng trai này cũng có quan hệ với vụ bắt cóc kể trên”.
“Tôi nhất định phải dẫn hai người họ đi”.
Nghe ông ta nói vậy, Tần Minh Nguyệt bỗng thay đổi sắc mặt.
Trương Minh Vũ cũng sững sờ!
Muốn dẫn anh và Lâm Kiều Hân đi sao?
Tần Minh Nguyệt lên tiếng phân bua: “Cục trưởng Đỗ, tôi đã cứu được người về rồi. Bọn họ đều là người bị hại!”
“Không phải chuyện nên làm bây giờ là mau chóng nghĩ cách tìm kiếm bọn bắt cóc sao?”
Cục trưởng Đỗ ngẩng phắt đầu dậy, giọng điệu nghiêm nghị: “Tôi là cục trưởng. Tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm cái đó”.
“Hiểu chưa?”
Trương Minh Vũ đột nhiên nheo mắt lại.
Không đúng!
Chương 371: Vị sếp lớn
Dù thế nào chăng nữa, vị cục trưởng Đỗ này cũng chỉ mới tới đây mà thôi.
Bọn họ vừa trở về, còn chưa trình báo gì cả mà.
Vậy thì cục trưởng Đỗ làm sao biết được?
Tần Minh Nguyệt lạnh giọng đáp lại: "Cục trưởng Đỗ, đây là việc của cục cảnh sát Hoa Châu chúng tôi, dù ông muốn xen vào thì cũng phải có giấy tờ ủy nhiệm quản lí đúng không?"
Cục trưởng Phùng cười lạnh một tiếng, nói: "Ngại quá, tôi đã chuyển giao vụ án này cho cục trưởng Đỗ toàn quyền điều tra rồi".
"Không cần giấy tờ!"
Đáy mắt cục trưởng Đỗ thoáng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Tần Minh Nguyệt càng nhăn chặt mày lại.
Trương Minh Vũ cũng bất chợt giật mình, lòng nảy lên một dự cảm tồi tệ.
Nhưng, bất luận thế nào, không ai được phép mang Lâm Kiều Hân đi!
Im lặng hồi lâu, Tần Minh Nguyệt mới lạnh lùng lên tiếng: "Vậy cũng không được! Bọn họ là người bị hại, hiện giờ ở lại chỗ này mới an toàn!"
Vừa nghe cô ta nói thế, cục trưởng Đỗ lập tức quát to: "Láo xược!"
"Một đội trưởng cỏn con mà thôi, lại dám vi phạm mệnh lệnh của hai chúng tôi à?"
Tần Minh Nguyệt ngạo nghễ nói: "Tôi đang làm việc theo quy định!"
"Tôi sẽ gọi điện cho bố tôi, để xem xem hai chúng ta ai mới có lí".
Nói đoạn, cô ta liền lấy ngay điện thoại di động ra.
Cục trưởng Đỗ híp mắt, quát lớn: "Không được!"
Hả?
Trương Minh Vũ thấy thế, chau mày.
Nhưng Tần Minh Nguyệt chẳng thèm để ý lời ông ta, tiếp tục mở máy gọi.
Cục trưởng Đỗ hí mắt, giận dữ nói lớn: "Cô làm thế này là cố tình cản trở việc thi hành công vụ".
"Người đâu, bắt lại cho tôi".
Nói đoạn, ông ta vung tay lên.
Lập tức có vài viên cảnh sát cất bước đi tới.
Tần Minh Nguyệt lập tức trợn trừng mắt.
Cản trở việc thi hành công vụ?
Cục trưởng Đỗ lại gằn giọng nói thêm một câu: "Bắt cả hai người kia lại cho tôi!"
Ông ta vừa nói vừa chỉ vào Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.
Ngay sau đó, mấy viên cảnh sát liền bước về phía Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ nheo mắt nhìn.
Cơn giận trong lòng phừng phừng bốc lên.
Tay cục trưởng Đỗ này rất khả nghi... hình như mục tiêu của ông ta là chính anh!
Chỉ lát sau, mấy viên cảnh sát đã tiến tới sát bên cạnh Lâm Kiều Hân.
Có người vươn tay như muốn túm lấy cô.
Trương Minh Vũ quát lên một tiếng: "Dừng tay!"
Nói đoạn, chân anh lập tức dồn sức, vọt nhanh tới đó.
Mấy viên cảnh sát giật mình, căng thẳng hẳn lên.
Giây lát sau, Trương Minh Vũ đã đứng trước người Lâm Kiều Hân.
Cục trưởng Đỗ quát lên một tiếng lạnh lẽo: "Cậu ta cũng đang có hành vi gây cản trở người thi hành công vụ, mang cả đi cho tôi!"
Mấy viên cảnh sát kia nắm chặt tay, đồng loạt xông lên.
Trương Minh Vũ nở nụ cười nhạt.
Cản trở người thi hành công vụ?
Anh cúi đầu nhìn, Lâm Kiều Hân vẫn lẳng lặng nằm đó.
Gương mặt cô vẫn trắng bệch ra.
Đây là cục cảnh sát?
Đã đến mức này, thì còn cần nó để làm gì?
Giây lát sau, mấy viên cảnh sát đã xông tới ngay trước mặt.
Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Anh đột ngột vung quyền.
Uỳnh!
Nắm tay anh nện thật mạnh ngay giữa mặt một viên cảnh sát.
Viên cảnh sát kia bay ngược ra ngoài.
Cục trưởng Phùng run rẩy nói: "Cậu... Cậu dám ngang nhiên tấn công cảnh sát! Cậu muốn chết đúng không!"
"Lên hết cho tôi!"
Vừa nghe được lệnh, mười mấy viên cảnh sát đồng loạt tiến lên.
Khí thế cực kì hùng hổ!
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, lửa giận trong lòng điên cuồng cháy lên.
Anh vốn tưởng tới nơi này đã được an toàn...
Nào ngờ...
"Xông lên!"
Một người trong số đó quát lớn.
Đám cảnh sát lập tức hăng hái xông tới.
Trương Minh Vũ không lùi bước, anh xông thẳng vào đám đông.
Quyền vung cước đá tung hoành giữa đám cảnh sát.
Bịch bịch!
Những âm thanh trầm đục liên tiếp vang lên.
Chưa đầy một phút, đã có ba, bốn gã cảnh sát bị hạ gục.
Cục trưởng Đỗ cắn chặt răng, quát lên giận dữ: "Bắt cô gái kia mang đi trước cho tôi!"
Vừa nói, ông ta vừa chỉ vào Lâm Kiều Hân.
Ngay sau đó, có năm, sáu viên cảnh sát xông tới.
Con ngươi của Trương Minh Vũ co rút lại.
Lũ khốn!
Oành!
Anh lại tung một quyền đánh gục một cảnh sát.
Ngay sau đó, anh vội chạy trở về.
Nhưng chưa di chuyển được bao xa thì đã có sáu, bảy viên cảnh sát chặn đường.
Ánh mắt anh nhìn về phía Lâm Kiều Hân tràn đầy lo lắng.
Nhưng bản thân anh đã bị cầm chân ở đây, không thể xông qua ngay được.
Đợi khi anh ngẩng lên nhìn về phía đó lần nữa, mấy viên cảnh sát kia đã áp sát Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ luống cuống chân tay không biết phải làm sao.
Ngay vào lúc này, một bóng dáng xinh đẹp đột nhiên lao vào đám người hỗn loạn.
Bịch bịch!
Lại có vài tiếng động trầm đục vang lên.
Trương Minh Vũ liếc sang bên đó, lòng mừng rỡ khôn kể.
Tần Minh Nguyệt đã ra tay!
Anh không nôn nóng nữa, chỉ điên cuồng vung nắm tay.
Mười mấy gã cảnh sát đều nhanh chóng bị hạ gục chỉ sau vài chiêu.
Chuyện này...
Cục trưởng Đỗ và cục trưởng Phùng chứng kiến trận đánh, hoàn toàn choáng váng.
Bọn họ trừng mắt nhìn trân trối, nhưng không biết nên nói gì đây.
Tần Minh Nguyệt nghiên nghị gằn giọng với Trương Minh Vũ: "Đưa người đi trước đã!"
Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh.
Anh nhanh nhẹn bế Lâm Kiều Hân khỏi ghế, cất bước muốn xông ra ngoài.
Tần Minh Nguyệt theo sát sau lưng.
Cục trưởng Đỗ cười lạnh một tiếng.
Muốn đi?
Hai người nhanh chóng vọt ra ngoài cửa cục cảnh sát.
Nhưng ngay sau đó, Trương Minh Vũ đột nhiên khựng lại.
Trước mặt anh là hơn trăm viên cảnh sát đang bao vây chặt lấy khoảng sân này.
Trong tay bọn họ đều lăm lăm khẩu súng lục.
Việc này...
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sắc mặt Tần Minh Nguyệt cũng đã lạnh buốt như băng sương.
Cô ta cũng không ngờ, bọn họ lại dám...
Bỗng nhiên, sau lưng họ vang lên giọng nói đầy châm chọc của cục trưởng Đỗ: "Sao không đi nữa?"
Trương Minh Vũ chau mày.
Cục trưởng Phùng và cục trưởng Đỗ đang thong thả bước ra khỏi cửa, sắc mặt đầy trào phúng.
Trương Minh Vũ híp mắt nhìn họ, lạnh lùng nói: "Cục trưởng Đỗ, ông muốn thế nào?"
Cục trưởng Đỗ cười lạnh một tiếng, nói: "Chẳng muốn thế nào, tôi chỉ cần hai người các vị đi theo tôi một chuyến".
Trương Minh Vũ nghe nói thế, lòng càng cảm thấy chuyện này không bình thường.
Lẽ nào...
Anh ngẩng phắt đầu lên, khiếp sợ hỏi: "Các người có quan hệ với nhà họ Âu Dương?"
Trừ điều đó ra, liệu còn có thể giải thích thế nào cho sự bất thường này?
Cục trưởng của tỉnh Thiên phải đích thân tới đây!
Lại còn chỉ đích danh hai người, muốn mang họ đi.
Cục trưởng Đỗ chau mày, cười nói: "Cậu nói cái gì, sao tôi nghe không rõ?"
Tuy rằng nói thế, nhưng ánh mắt ông ta nhìn Trương Minh Vũ lại tràn đầy châm chọc.
Quả nhiên đúng thế rồi!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố bình ổn lửa giận trong lòng.
Anh chẳng thể ngờ rằng...
Tần Minh Nguyệt cũng vô cùng tức giận, ánh mắt cô ta lóe lên lạnh lẽo, giận dữ quát: "Lũ ăn cây táo rào cây sung, nhất định tôi sẽ báo việc này cho bố tôi biết".
Cục trưởng Đỗ giễu cợt nói: "Tiếc rằng... cô không có cơ hội này đâu, tôi sẽ cho người đưa cô về thủ đô".
"Đợi khi cô quay về, mọi chuyện cũng đã kết thúc".
"Huống chi... Tôi đang điều tra vụ án, chính cô lại là người cố tình gây cản trở cho người thi hành công vụ, bố cô... liệu có thể làm gì được tôi?"
Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, ngực phập phồng kịch liệt.
Tuy Trương Minh Vũ cũng phẫn nộ vô cùng, nhưng lúc này anh cũng không có cách nào giải quyết tình huống trước mắt.
Cục trưởng Phùng châm chọc nói: "Này nhóc, biết điều thì ngoan ngoãn đi theo cục trưởng Đỗ đi, bằng không... sẽ phải chịu khổ đấy".
Nói đoạn, ông ta cười lạnh, ánh mắt trào phúng nhìn Trương Minh Vũ.
Đám cảnh sát vây quanh cũng nhếch mép cười nhạo.
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng: "Đi?"
"Muốn mang ông đây đi thì chỉ có thể khiêng đi thôi".
"Chỉ cần tôi còn sống, các người đừng mơ đến chuyện đụng vào người Kiều Hân".
Giọng anh đanh thép và hùng hồn như tiếng sấm.
Nếu đã không thể lui, sao không liều chết đánh một trận?
"Ha ha ha!"
Cục trưởng Phùng cười to đầy ngông cuồng: "Chỉ dựa vào mình cậu? Vậy tôi sẽ khiến cậu mở to mắt ra mà xem chúng tôi động vào cô ta như thế nào".
"Xông lên cho tôi!"
Vừa nghe được lệnh, mấy viên cảnh sát lập tức dấn bước đi lên.
Cục trưởng Đỗ cũng khinh miệt ra lệnh: "Bọn họ dám chống cự, cứ việc nổ súng! Bắn vào đùi là được!"
Ngay sau đó, tất cả mọi nòng súng đen ngòm đều nhằm thằng vào đùi Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Lần này, buộc phải liều chết một phen rồi!
Nhưng ngay vào thời khắc này, một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên: "Cục cảnh sát Hoa Châu à, giỏi, giỏi lắm! Các người... phách lối ghê thật!"
Chương 372: Mất chức
Hả?
Vừa nghe thấy những lời này, tất cả đều ngây ngẩn người ra.
Bọn họ ngoái nhìn về phía phát ra giọng nói nọ, chợt thấy một người đàn ông trung niên trông cực kì uy nghiêm đang đi tới.
Đây là...
Đáy mắt Trương Minh Vũ cũng lóe lên một tia nghi hoặc.
Tần Minh Nguyệt lại sững sờ.
Người đàn ông trung niên kia quát lớn: "Buông hết súng xuống ngay cho tôi!"
Giọng ông ta vang như tiếng sấm!
Tất cả đều giật nảy người.
Cục trưởng Phùng lạnh lùng quát lớn: "Ông là thứ gì mà đòi ra lệnh? Bắt luôn ông ta cho tôi!"
Ngay sau đó, tất cả mọi nòng súng đều hướng về phía người đàn ông trung niên nọ.
Nhưng cục trưởng Phùng lại không phát giác, cục trưởng Đỗ đang run lên như cầy sấy.
Trương Minh Vũ cũng bối rối ra mặt.
Tình huống này là sao?
Người kia cười lạnh một tiếng: "Muốn bắt tôi?"
"To gan lớn mật thật!"
Ông ta vừa dứt lời, chợt có một đám người từ cửa xông vào.
Đó cũng là một đội cảnh sát.
Nhưng bọn họ được trang bị súng tự động.
Nhìn sơ qua, phải chừng hơn trăm người.
Trời!
Khắp sân vang lên tiếng hít hà.
Đám cảnh sát trong sân đều choáng váng.
Khóe miệng cục trưởng Phùng co giật liên hồi, ánh mắt ông ta tràn đầy sợ hãi.
Chuyện gì thế này...
Trong sân, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Cục trưởng Đỗ run rẩy nói: "Bỏ súng xuống... Bỏ súng xuống!"
Hả?
Ông ta vừa lên tiếng, đám cảnh sát kia càng hoang mang.
Không để bọn họ kịp định thần, cục trưởng Đỗ đã loạng choạng xông ra.
Ông ta hấp tấp chạy tới bên cạnh người đàn ông kia.
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Người kia vừa tặng cho cục trưởng Đỗ một bạt tai thật mạnh!
Trời đất!
Đám người trong sân lại hít mạnh một hơi.
Việc này...
Nhưng ngay sau đó, cục trưởng Đỗ đã lắp bắp lên tiếng: "Tổng... Tổng... Tổng cục trưởng, tôi... tôi sai rồi ạ!"
Cái gì?
Người này... chính là tổng cục trưởng của tỉnh Thiên... Lý Kiếm Phong?
Tất cả đều sững sờ, ánh mắt tràn đầy hốt hoảng.
Trương Minh Vũ cũng ngơ ngác nhìn.
Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?
Lý Kiếm Phong vung chân đá một cước vào bụng cục trưởng Đỗ.
Cục trưởng Đỗ kêu lên một tiếng, đổ rầm xuống đất.
Lý Kiếm Phong lạnh lẽo quát lớn: "Đỗ Vạn Quốc, quyền hành to quá nhỉ!"
Đỗ Vạn Quốc cúi đầu, sợ hãi tột cùng.
Vì sao tổng cục trưởng... lại tới Hoa Châu?
Cục trưởng Phùng đã chết sững tại chỗ.
Đám cảnh sát kia cũng đã ngơ người.
Lý Kiếm Phong híp mắt, quát lạnh: "Ông cứ chờ đấy cho tôi!"
Nói đoạn, ông ta quay đầu bước về phía Trương Minh Vũ.
Tất cả đều mờ mịt nhìn theo.
Trương Minh Vũ khẩn trương căng cứng người, ánh mắt lóe lên đầy cảnh giác.
Lúc này, không thể tin được một ai!
Chẳng mấy chốc Lý Kiếm Phong đã đi tới trước mặt Trương Minh Vũ.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Ngay sau đó, Lý Kiếm Phong chắp tay, trầm giọng: "Cậu Minh Vũ, tôi... đã tới muộn!"
Ông ta vừa dứt lời, khoảng sân đột nhiên rơi vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Tần Minh Nguyệt chấn động trợn to mắt.
Chuyện này là sao?
Trương Minh Vũ cũng ngây người.
Người này... biết mình?
Một hồi lâu, trong sân liên tiếp vang lên tiếng nuốt nước miếng.
Tất cả mọi người đều như đã hóa đá, đứng ngây ra.
Nhưng sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ hoảng sợ tột cùng.
Tổng cục trưởng đó!
Vậy mà người này lại gọi Trương Minh Vũ là... cậu Minh Vũ?
Điên rồi sao?
Cục trưởng Phùng và Đỗ Vạn Quốc đều đã cứng đờ.
Cả hai trợn mắt, há hốc miệng.
Chuyện này... sao có thể như vậy?
Lý Kiếm Phong tiếp tục hỏi: "Cậu Minh Vũ, cậu định xử lí đám kia thế nào?"
Hả?
Vừa nghe nói đến đó, đám người kia lập tức kinh hãi.
Nhưng bọn họ đều đã hãi hùng đến độ không thể nói được một lời.
Trương Minh Vũ nhăn mày, hỏi: "Lời của tôi, có tác dụng?"
Lý Kiếm Phong cung kính thưa: "Chỉ cần cậu nói một câu là được!"
Trương Minh Vũ cũng đã choáng váng cả người.
Lần này là ai ra tay giúp anh?
Là người chị nào?
Nhưng... người chị nào có thể sai bảo một vị quan chức lớn như thế được nhỉ?
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới thăm dò một câu: "Đám người kia không làm việc công chính, giữ bọn họ lại cũng chẳng tác dụng gì, khai trừ khỏi cục cảnh sát đi".
Lý Kiếm Phong không do dự một giây, lập tức quay đầu quát lớn: "Truất toàn bộ chức vị của tất cả những kẻ có mặt ở đây, lệnh này có hiệu lực ngay tức thì".
Trời...
Chỉ một câu nói đã khiến hơn trăm người tuyệt vọng.
Trương Minh Vũ cũng bối rối.
Thật sự có tác dụng?
Trương Minh Vũ lại lạnh lùng nói tiếp: "Tôi nghi ngờ ông cục trưởng họ Đỗ kia có mối liên hệ với nhóm người bắt cóc vợ tôi, cần phải điều tra tỉ mỉ".
Ầm!
Trong đầu Đỗ Vạn Quốc như vừa có một tiếng sấm nổ vang.
Lý Kiếm Phong vung tay lên.
Ngay sau đó, vài viên cảnh sát đã xông tới nhấc Đô Vạn Quốc lên.
Những người còn lại đều chết sững.
Cục trưởng Phùng run lên lẩy bẩy.
Trương Minh Vũ nhìn về phía ông ta, châm chọc nói: "Còn vị cục trưởng Phùng gì đó kia, thật đúng là một kẻ chuyên bợ đỡ, liệu có phải cũng nên xử lí luôn không?"
Lý Kiếm Phong nhanh nhẹn ra quyết định: "Cục trưởng cục cảnh sát Hoa Châu lợi dụng quyền hạn nhận hối lộ, không làm tròn chức trách, mang đi!"
Ông ta vừa dứt lời, lại có hai vị cảnh sát lao ra.
Cục trưởng Phùng cũng bị đeo còng bạc dẫn đi.
Cục trưởng Phùng đã hoàn toàn chết lặng, miệng mấp máy mãi mà chẳng nói được một lời.
Ông ta đã hoảng sợ đến tột cùng.
Chuyện này... sao lại thế được?
Chẳng bao lâu sau, Đỗ Vạn Quốc và cục trưởng Phùng đều bị áp giải đi.
Trong sân, những viên cảnh sát còn lại đều bối rối nhìn nhau.
Lý Kiếm Phong lạnh giọng quát lớn: "Các người, tự thu dọn đồ đạc rồi cút đi!"
"Từ hôm nay trở đi, tất cả các người đều được xếp vào sổ đen của quân đội".
Ầm!
Câu nói đó như tiếng sấm rền vừa nổ tung trên đầu họ.
Vào sổ đen của quân đội...
Là sẽ liên lụy chín tộc!
Nhưng cuối cùng, không một ai dám phản bác.
Tất cả đều mặt xám mày tro.
Hối hận thì đã muộn.
Tiếc thay, thế gian này không có thuốc hối hận.
Tần Minh Nguyệt vẫn đứng bên cạnh, lặng lẽ chứng kiến, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Có lẽ, ngay cả bố cô ta cũng không có năng lực làm được việc này.
Nhưng Trương Minh Vũ...
Chàng trai Trương Minh Vũ này rốt cuộc có thân phận ra sao?
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt thoáng lóe lên kinh ngạc.
Lý Kiếm Phong lại bước tới, cung kính nói: "Cậu Minh Vũ, có cần đưa cô nhà tới bệnh viện không?"
Trương Minh Vũ thoáng nhướng mày.
Rốt cuộc... giờ mới nghe được một lời ra hồn!
Anh bèn cười nói: "Không cần, cô ấy đã không còn nguy hiểm gì, về nhà an dưỡng là được rồi".
"Chuyện ngày hôm nay... Xin cảm ơn tổng cục trưởng".
Lý Kiếm Phong kinh sợ, vội nói: "Cậu Minh Vũ, xin cậu đừng nói như vậy, đây là do... do tôi quản lí cấp dưới chưa được nghiêm cẩn nên mới để cậu rơi vào vòng nguy hiểm..."
"Cậu không trách tội, tôi đã vô cùng biết ơn".
Nói đoạn, sắc mặt ông ta cũng trở nên hết sức nghiêm nghị.
Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn ông ta.
Rốt cuộc ai phái người này tới đây?
Sao lại... cung kính như thế?
Lát sau, Trương Minh Vũ mới chần chờ hỏi: "Mọi cảnh sát của nơi này đều đã bị khai trừ, vậy thì cục cảnh sát Hoa Châu..."
Bất kể thế nào, một thành phố vẫn không thể thiếu những người này.
Lý Kiếm Phong cung kính nói: "Xin cậu cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm rối loạn tình hình Hoa Châu".
"Từ giờ trở đi, những người tôi mang tới hôm nay đều sẽ được xếp vào cục cảnh sát Hoa Châu".
Trương Minh Vũ hiểu ra.
Tần Minh Nguyệt lo lắng nói: "Nhưng... cục trưởng cũng đã bị mang đi điều tra rồi, hay là tổng cục trưởng hãy cử một cục trưởng tới đây đi ạ".
Lý Kiếm Phong thoáng chần chờ rồi nói: "Việc này... cũng được thôi, nhưng tôi phải quay về tìm xem có ai thích hợp rồi mới quyết định được".
Tần Minh Nguyệt gật đầu.
Đáy mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên.
Nhưng... làm vậy có phải không được hay lắm không?
Chần chờ hồi lâu, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Trở về tìm chắc chắn sẽ kéo theo rất nhiều điều phiền toái, trước mắt... chẳng phải có một ứng viên thích hợp đó sao?"
"Hay là tổng cục trưởng xem xét thử xem thế nào?"
Nói đoạn, Trương Minh Vũ cũng hơi đỏ mặt lên.
Người ta đã giúp anh một việc lớn như thế, vậy mà anh vẫn...
Tần Minh Nguyệt hoang mang nhìn sang phía Trương Minh Vũ.
Ánh mắt Lý Kiếm Phong cũng thoáng lóe lên, ông ta nói: "Không cần tìm hiểu thêm nữa, chúng tôi đã điều tra tường tận về đồng chí Tần Minh Nguyệt từ lâu".
"Bất luận năng lực cá nhân hay những phương diện khác, tôi cho rằng đồng chí đều đủ điều kiện đảm nhiệm vị trí này".
Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Chương 373: Thật xấu hổ...
Việc này cứ thế... được quyết định?
Trương Minh Vũ cũng rất bất ngờ.
Đồng ý nhanh nhẹn thế sao?
Nhưng ngay sau đó, anh lại mỉm cười.
Hôm nay, Tần Minh Nguyệt đã giúp anh rất nhiều.
Nếu không có Tần Minh Nguyệt, có lẽ anh sẽ không thể cứu được Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ cảm kích nói: "Vậy xin cảm ơn tổng cục trưởng".
Lý Kiếm Phong cười nói: "Cậu Minh Vũ đừng khách khí, nếu không phải... À, tôi cũng đã chuẩn bị cho đồng chí Tần Minh Nguyệt lên chức".
Nói đoạn, ánh mắt ông ta thoáng lóe lên.
Trương Minh Vũ mờ mịt nhìn ông ta, vẻ khó hiểu.
Anh cứ luôn có một cảm giác rất kì quái.
Nhưng cụ thể kì quái chỗ nào, anh lại không nói ra được.
Tần Minh Nguyệt cũng đã bừng tỉnh.
Lý Kiếm Phong ra lệnh: "Tất cả tập hợp!"
Ông ta vừa lên tiếng, đám cảnh sát vác súng tự động liền nhanh nhẹn tiến vào trong sân.
Hơn trăm người xếp hàng chỉnh tề.
Lý Kiếm Phong trịnh trọng tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, các đồng chí đều sẽ trở thành thành viên của cục cảnh sát Hoa Châu".
"Đồng chí Tần Minh Nguyệt, nhận chức cục trưởng cục cảnh sát Hoa Châu".
Các cảnh sát đồng thanh hô: "Tuân lệnh!"
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt như bừng sáng.
Chuyện lớn như vậy... sao lại dễ dàng như một trò đùa thế nhỉ?
Trương Minh Vũ cũng khách khí nói: "Cảm ơn tổng cục trưởng, ngày sau tôi nhất định sẽ đền đáp ơn này của ông".
Lý Kiếm Phong cung kính đáp lại: "Không dám".
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, các vị cứ tiếp tục xử lí công việc đi, tôi cần đưa cô ấy về nghỉ ngơi".
Nói xong, anh liếc mắt nhìn sang phía Tần Minh Nguyệt.
Chỉ sau một ngày, nhưng cái nhìn của anh về người này đã thay đổi rất nhiều.
Tần Minh Nguyệt gật đầu.
Ánh mắt cô ta thoáng vẻ phức tạp.
Lý Kiếm Phong vung tay, ra lệnh: "Người đâu, đưa cậu Minh Vũ về!"
"Tuân lệnh!"
Ngay lập tức đã có người nhận lệnh.
Trương Minh Vũ không chần chờ thêm nữa, anh cúi người bế Lâm Kiều Hân lên.
Hai người đi ra ngoài, ngồi vào xe.
Xe lao đi nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã về tới biệt thự.
Trương Minh Vũ bế Lâm Kiều Hân vào phòng ngủ.
Phù!
Anh đặt cô lên giường, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Rốt cuộc cũng về đến nhà.
Ngày hôm nay thật nhiều sóng gió.
Khi anh cúi đầu nhìn, sắc mặt Lâm Kiều Hân vẫn trắng bệch, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trương Minh Vũ không quá lo lắng, bởi anh biết, hiệu quả của thuốc mê vẫn chưa hết.
Nhưng vệt màu đỏ rực trên ngực áo kia...
Màu đỏ lem trên áo sơ mi trắng, trông cực kì chói mắt.
Áo cô đã thấm máu.
Nếu cứ để như thế mà ngủ... liệu có thoải mái không?
Trương Minh Vũ đi vào phòng tắm, rửa tay, rửa mặt.
Sau đó, anh bưng một chậu nước ấm và một chiếc khăn lông ra.
Anh mang đồ về tới bên giường, đứng cạnh Lâm Kiều Hân.
Anh muốn giúp cô, nhưng rồi lại chần chờ...
Lúc chữa trị cũng đã nhìn cả rồi, có gì đâu!
Trương Minh Vũ mím môi, vươn tay chậm rãi cởi áo sơ mi của Lâm Kiều Hân.
Vết thương lộ ra.
Thuốc cầm máu rất có hiệu quả, không thấy vết thương rỉ máu thêm nữa.
Nhưng vết máu bên cạnh đã khô lại.
Trương Minh Vũ nhúng ướt khăn, từ từ lau vết máu cạnh vết thương.
Mặc dù cách lớp khăn mặt nhưng đầu ngón tay anh vẫn cảm nhận được một xúc cảm đặc biệt...
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, ánh mắt đã bắt đầu không khống chế được.
Ôi chao!
Nhìn vợ mình thôi mà, đâu có gì ghê gớm?
Trương Minh Vũ bèn hạ quyết tâm, bắt đầu tỉ mỉ lau chùi.
Ánh mắt cũng không cố gắng khống chế.
Vết máu khô được lau sạch nhanh chóng.
Trương Minh Vũ chần chờ một lát, cuối cùng vẫn cởi chiếc áo sơ mi dính đầy máu đó ra.
Làn da trắng nõn ập vào mắt, hơi thở của anh bắt đầu dồn dập hẳn lên.
Đúng là tạo nghiệp mà...
Anh vội vàng kéo chăn đắp lên cho Lâm Kiều Hân.
Trái tim vẫn đang đập mạnh.
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới dẹp yên nỗi xao động trong lòng.
Trời đã tối sầm.
Trương Minh Vũ ngồi trên sofa, lòng lại ngổn ngang trăm mối.
Hôm nay họ vốn định về nhà họ Lâm.
Nhưng Lâm Kiều Hân bị thế này...
Nếu quay về, người nhà họ Lâm nhất định sẽ lo lắng lắm.
Chần chờ hồi lâu, anh quyết định lấy điện thoại gọi cho Lý Phượng Cầm.
Đầu bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi.
Lý Phượng Cầm khóc la chửi rủa ầm ĩ: "Đồ vô dụng này, mày còn gọi điện cho tao làm gì!"
"Chúng tao báo cảnh sát rồi, không cần nhờ đến thứ vô dụng như mày làm gì!"
"Cút đi!"
Nói xong, bà ta cúp điện thoại luôn.
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật nhẹ một cái.
Thật là...
Anh lại gọi cho bà ta.
Bên kia vừa nhận cuộc gọi, Trương Minh Vũ vội vàng nói ngay: "Kiều Hân đã về, đang ở chỗ con, mọi người không cần tìm nữa".
Lý Phượng Cầm khiếp sợ nói: "Cái gì? Tìm thấy rồi? Vậy mày còn chần chờ gì nữa, mau đưa Kiều Hân về đây cho tao!"
Trương Minh Vũ lạnh nhạt nói: "Hiện giờ cô ấy không tiện về, ngày mai sẽ về sau".
Lý Phượng Cầm chanh chua gào lên: "Mày khỏi lảm nhảm nhiều lời, đưa Kiều Hân về đây cho tao ngay! Để con bé ở cùng mày, tao không yên tâm được!"
"Mày đưa điện thoại cho Kiều Hân đi!"
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Cô ấy đang ngủ, mai sẽ trở về".
Lý Phượng Cầm tức giận vô cùng, quát lên: "Tao bảo mày đưa nó về ngay! Mày nghe không hiểu tiếng người à?"
"Nếu Kiều Hân lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhà họ Lâm tao sẽ không tha..."
Trương Minh Vũ bực dọc cúp điện thoại luôn.
Sau đó, anh tắt nguồn của máy.
Phiền không chịu được!
Phù!
Điều chỉnh lại hô hấp xong, tâm tình bực bội mới chầm chậm bình yên trở lại.
Trương Minh Vũ nhích người đến bên giường.
Anh cúi đầu nhìn kĩ, thấy trên cổ Lâm Kiều Hân còn sót lại vết máu do bị roi quất.
Nỗi hận trong lòng đột nhiên bùng nổ.
Chung Tử Kính!
Âu Dương Triết!
Món nợ này, tôi sẽ không quên!
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, con ngươi lóe lên một tia lạnh lẽo.
Âu Dương Triết thì tạm thời anh còn chưa thể xử lí.
Nhưng Chung Tử Kính...
Trương Minh Vũ nghiến răng, lẩm bẩm: "Chung Tử Kính, hi vọng anh đừng để tôi bắt được cơ hội nào!"
"Thù này không báo, thề không làm người!"
Nỗi hận trong lòng như bốc lên tận trời cao.
Một lát sau, Trương Minh Vũ mới bình ổn được nỗi lòng của mình.
Chuyện này còn cần tỉ mỉ lên kế hoạch.
Hôm nay đã gặp rất nhiều chuyện rồi.
Chung Hải nhất định là người do Chung Tử Kính phái tới, gã đàn ông tết tóc kia chắc là người của Âu Dương Triết.
Hiển nhiên, hai phe này đã bắt tay hợp tác.
Nhưng... bóng đen trấn thủ trên nóc nhà và nổ súng, đó là ai?
Lý Kiếm Phong... do ai phái tới?
Chị sáu?
Nhưng dù chị sáu có lợi hại đến đâu thì cũng không thể chỉ huy một vị tổng cục trưởng của một tỉnh...
Có điều, trừ chị sáu ra, còn có thể là ai?
Cuối cùng, Trương Minh Vũ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh hoàn toàn không có bất kì manh mối nào.
Ngay cả báo thù cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Một nhà họ Hà nho nhỏ, anh cũng đã không có cách nào đối phó, huống chi là nhà họ Chung...
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
"Ưm..."
Bỗng anh nghe thấy một tiếng thở nhẹ.
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Khi anh định thần nhìn lại, mới phát hiện mí mắt Lâm Kiều Hân đang hơi run nhẹ.
Tỉnh rồi?
Anh vui mừng mỉm cười, vội vã tới cạnh giường.
Hơi thở của Lâm Kiều Hân trở nên dồn dập hơn.
Một giây sau, cô đột nhiên ngồi bật dậy, hô lên: "Trương Minh Vũ!"
Sau đó, cô mở mắt nhìn quanh.
Ánh mắt cô vẫn còn tràn đầy mờ mịt...
Trương Minh Vũ gian nan nói: "Tôi... Tôi ở đây".
Nhưng ánh nhìn của anh lại đã cứng đờ.
Lâm Kiều Hân vui mừng quay đầu lại.
Trương Minh Vũ... không sao rồi!
Nhưng... Anh ấy đang nhìn gì vậy?
Lâm Kiều Hân hơi ngẩn người, chầm chậm cúi đầu theo đường nhìn của Trương Minh Vũ...
Ngay sau đó, nụ cười trên môi cô cũng đông cứng lại...