Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-130
Chương 130: Bữa tiệc giết chóc hoa lệ
Translator: Nguyetmai
Vương Manh Manh mở to hai mắt nhìn cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt, cảm xúc của cô lúc này cứ lên xuống bất ngờ như tàu lượn siêu tốc, thậm chí còn kinh khủng hơn ngồi tàu lượn nữa.
Cô nằm trên lưng Hàn Sâm nên có thể quan sát từng động tác của hắn ở góc nhìn thứ nhất, từ những cái lắc mình, mỗi bước di chuyển, từng nhát chém đến mỗi cú tấn công.
Vương Manh Manh ngơ ngác nhìn cả đám Độc Giác Sa Hồ đông nghịt gần như vô tận vọt về phía Hàn Sâm, sau đó lại nhìn từng con một bị chém chết.
Hàn Sâm cứ như một cỗ máy giết chóc, mỗi một động tác đều cực kỳ nhanh gọn, mỗi một đao chém ra lại cướp đi một mạng sống, đồng thời còn kèm theo lễ rửa tội bằng máu tươi.
Trước mặt Hàn Sâm, dù là Độc Giác Sa Hồ cấp nguyên thủy hay Độc Giác Sa Hồ cấp biến dị đều chung cảnh một đao mất mạng, không hề có bất cứ ngoại lệ nào.
Trên người Vương Manh Manh và Hàn Sâm đều thấm đẫm máu tươi, hoàn toàn không phân biệt được đâu là máu đâu là màu sắc vốn có của áo giáp, ngay cả mái tóc dài màu vàng kim sau khi Hàn Sâm biến thân cũng bị nhuộm thành đỏ như máu.
Trong lòng Vương Manh Manh chợt dâng lên cảm giác lạ kỳ, mọi thứ đang diễn ra trước mắt bỗng không hề chân thật chút nào, như thể bản thân cô không phải đang ở trong một trận chiến thật sự mà chỉ đang xem một bộ phim điện ảnh, thưởng thức một bữa tiệc giết chóc hoành tráng và hoa lệ.
Thấy Hàn Sâm hệt như một cỗ máy giết người không biết mệt mỏi thế này, khiến Vương Manh Manh bình tĩnh đến lạ khi đối diện với từng đợt Độc Giác Sa Hồ đang lao tới, cô không hề cảm thấy kinh hoàng hay sợ hãi gì cả. Cô có cảm giác, cho dù đám Sa Hồ kia có nhiều bao nhiêu đi nữa, chỉ cần đến trước mặt Hàn Sâm thì cũng sẽ bị hắn dùng một đao chém chết hết.
Trong mắt Hàn Sâm ánh lên vẻ kiên định, những gì mắt hắn thấy được rất khác với những gì mà người bình thường thấy. Trong mắt hắn, động tác của tất cả Độc Giác Sa Hồ đều trở nên vô cùng chậm chạp, vậy nên hắn có thể thấy rõ từng động tác của Độc Giác Sa Hồ. Ví dụ như con Độc Giác Sa Hồ biến dị vừa rồi chẳng hạn, trong mắt hắn thì nó chậm chạp y như một ông lão sắp lìa đời, chậm đến mức khiến người ta không nhịn được, chỉ muốn lao lên giúp nó một phen.
Bây giờ Hàn Sâm mới biết điểm đáng sợ thật sự của thú hồn Yêu Tinh Nữ Hoàng. Trong trạng thái biến thân Yêu Tinh Nữ Hoàng, năng lực dự đoán vốn đã cực kỳ biến thái của Hàn Sâm lại như cá gặp nước, như hổ thêm cánh. Hầu như đao nào của hắn cũng chém trúng vị trí mà mình muốn.
"Chậm quá, đúng là chậm quá đi mất."
Thậm chí Hàn Sâm còn cảm thấy khó chịu. Tốc độ của Độc Giác Sa Hồ thật sự quá chậm, sắp không theo kịp tốc độ chém giết của hắn rồi.
"Nhào tới nhiều hơn nữa đi."
Trong đầu Hàn Sâm chợt lóe lên một suy nghĩ như vậy.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết rằng mình phải phá vòng vây càng nhanh càng tốt. Trạng thái biến thân Yêu Tinh Nữ Hoàng không thể kéo dài mãi, đến khi thân thể hắn không chịu nổi gánh nặng do biến thân mang tới thì trạng thái biến thân sẽ bị ép dừng lại, đến lúc đó hắn chỉ có thể dùng cách mang Vương Manh Manh chạy đi, còn đám Tô Tiểu Kiều thì sẽ chết chắc.
"Nhất định phải thoát ra được trước khi trạng thái biến thân Yêu Tinh Nữ Hoàng kết thúc."
Hàn Sâm thầm hạ quyết tâm, đao lá liễu trong tay lại vung nhanh hơn.
Đám người Tô Tiểu Kiều chạy theo sau mà ngu người. Bọn họ chưa từng thấy Hàn Sâm đánh cận chiến bao giờ, xưa nay chỉ biết trình bắn cung của Hàn Sâm rất khá, hơn nữa cũng không phải kiểu người thích mạo hiểm.
Nhưng khi thấy Hàn Sâm buông cung tên xuống cầm đao lên, bọn họ mới biết Hàn Sâm trong lúc cận chiến đáng sợ đến mức nào.
Độc Giác Sa Hồ cấp biến dị thế mà lại bị Hàn Sâm dùng một đao chém chết tươi, hay nói đúng hơn là từ nãy đến giờ, bọn họ chưa thấy Hàn Sâm chém hụt đao nào.
"Thật đáng sợ!"
Ngay cả bọn họ cũng phải rùng mình, sống lưng lạnh toát. Tốc độ giết chóc khủng bố như vậy, chém giết nhẹ nhàng sảng khoái nhường ấy, đây không còn là một trận chiến tàn khốc nữa mà chỉ là một bữa tiệc về mỹ học bạo lực* khiến người ta vừa run sợ kinh hãi vừa sảng khoái đến mức muốn rên rỉ thành tiếng.
* Mỹ học bạo lực (Aestheticization of violence, thường dùng trong lĩnh vực phim ảnh hay hội họa): nói nôm na là bạo lực được thể hiện theo cách thức có tính thẩm mỹ và tính nghệ thuật cao, khiến người xem ngạc nhiên chứ không cảm thấy khó chịu.
Lúc này con Độc Giác Sa Hồ cấp thần huyết kia đột nhiên hú dài, sau đó đám Độc Giác Sa Hồ cấp biến dị bắt đầu rút lui, còn Độc Giác Sa Hồ cấp nguyên thủy thì lại xông về phía bọn Hàn Sâm điên cuồng hơn.
Vừa nhìn thấy cảnh này, Hàn Sâm lập tức đoán được ý định của con Độc Giác Sa Hồ Vương cấp thần huyết đó. Nó muốn dùng Độc Giác Sa Hồ cấp nguyên thủy để kéo dài thời gian, nó biết trạng thái biến thân Yêu Tinh Nữ Hoàng của Hàn Sâm không thể kéo dài mãi, nó đang đợi đến lúc biến thân kết thúc để phản công lần nữa.
"Đúng là một con súc sinh gian xảo!"
Hiển nhiên Lạn Đổ Quỷ cũng phát hiện ra điểm này, anh ta nghiến răng mắng một câu, đao hồ điệp trong tay lại cắt đứt cổ họng một con Độc Giác Sa Hồ cấp nguyên thủy, khiến nó ngã nhào xuống đất, cơ thể co giật liên tục vì đau đớn.
Hàn Sâm nhìn con hồ vương cấp thần huyết đang đứng trên cồn cát ở đằng xa, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh như băng. Hắn khẽ run tay lặng lẽ thu đao lá liễu vào trong tay áo, tiếp đó một cây cung màu đen xuất hiện trong tay hắn.
Hàn Sâm triệu hoán mũi tên Hắc Châm Phong biến dị ra, lắp tên lên rồi kéo căng dây cung Ma Giác Xà, nhắm thẳng vào con hồ vương cấp thần huyết đang đứng trên cồn cát ở phía xa.
"Xa như thế, liệu có bắn tới được không?"
Tô Tiểu Kiều ước lượng khoảng cách từ chỗ bọn họ đến chỗ hồ vương thần huyết, thật sự rất xa. Đứng đây nhìn hồ vương thần huyết chỉ thấy được một đốm nho nhỏ, cách chừng hai nghìn mét là ít.
Với khoảng cách xa như thế, cho dù Hàn Sâm có bắn tới thì trên mũi tên cũng không có lực, không thể nào bắn chết một con sinh vật cấp thần huyết được.
Dường như hồ vương thần huyết cũng nghĩ như vậy, nó cứ đứng im ở đấy chứ không hề tránh đi, nhìn Hàn Sâm với một đôi mắt cực kỳ nhân tính hóa, trên mặt còn lộ vẻ chế giễu…
"Đệch, con hồ vương thần huyết này quái dị thật đấy!"
Thấy vẻ chế giễu của hồ vương thần huyết, ngay cả Lạn Đổ Quỷ cũng không nhịn được mà mắng một câu.
Lúc này cung tên trong tay Hàn Sâm vẫn không động đậy, hắn đang giương cung nhắm vào con hồ vương thần huyết đang ra vẻ chế giễu kia. Ngay sau đó, mũi tên đột nhiên hóa thành một tia sáng đen, chớp mắt đã vụt qua không trung bay thẳng về phía hồ vương thần huyết với khí thế cuồng bạo.
Trí tuệ của hồ vương thần huyết thật sự rất cao, nó không định tránh né mũi tên của Hàn Sâm, nó cho rằng một mũi tên bắn ra ở cự ly xa như vậy chắc chắn chẳng có bao nhiêu lực sát thương.
Nếu mũi tên của Hàn Sâm mạnh thật thì đáng lẽ hắn đã bắn ra trước khi nó dụ Vương Manh Manh tiến vào khu vực mai phục mới đúng.
Vùùùù!
Nhưng ngay sau đó hồ vương thần huyết bỗng giật mình kinh hãi, bởi vì nó phát hiện mũi tên kia cách nó càng ngày càng gần, nhưng tốc độ lại không hề giảm, thậm chí còn nhanh hơn.
Đến lúc này hồ vương thần huyết đã không bình tĩnh nổi nữa, muốn nhảy lên tránh thì đã muộn rồi.
Mặc dù nó đã dốc toàn lực nhảy lên, mong có thể tránh thoát mũi tên đang bắn tới, nhưng mũi tên lại cắm vào trong bắp thịt ở chân trước của nó như rắn độc. Máu tươi văng tung tóe, tiếp đó là một tiếng rú thảm thiết vang lên.
Hồ vương thần huyết cao cao tại thượng, lại xảo trá không ai bằng bị lực đạo trên mũi tên kéo văng ra, ngã lăn xuống cồn cát.
Nghe thấy tiếng rú thảm thiết của hồ vương thần huyết, bầy Độc Giác Sa Hồ chợt ngẩn người không tiếp tục công kích nữa, cả đàn nhao nhao nhìn về phía cồn cát nơi hồ vương thần huyết đã đứng nãy giờ.
Đương nhiên là chúng nó không thấy hồ vương thần huyết đâu cả, vì con hồ vương kia đã ngã lăn xuống mất rồi, đàn Độc Giác Sa Hồ bắt đầu hoảng loạn, không biết phải làm gì tiếp theo.
"Chạy mau!"
Sau khi hét to hai tiếng, Hàn Sâm tức tốc xông ra ngoài, muốn thoát khỏi vòng vây của đàn Độc Giác Sa Hồ đang hoảng loạn.
Translator: Nguyetmai
Vương Manh Manh mở to hai mắt nhìn cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt, cảm xúc của cô lúc này cứ lên xuống bất ngờ như tàu lượn siêu tốc, thậm chí còn kinh khủng hơn ngồi tàu lượn nữa.
Cô nằm trên lưng Hàn Sâm nên có thể quan sát từng động tác của hắn ở góc nhìn thứ nhất, từ những cái lắc mình, mỗi bước di chuyển, từng nhát chém đến mỗi cú tấn công.
Vương Manh Manh ngơ ngác nhìn cả đám Độc Giác Sa Hồ đông nghịt gần như vô tận vọt về phía Hàn Sâm, sau đó lại nhìn từng con một bị chém chết.
Hàn Sâm cứ như một cỗ máy giết chóc, mỗi một động tác đều cực kỳ nhanh gọn, mỗi một đao chém ra lại cướp đi một mạng sống, đồng thời còn kèm theo lễ rửa tội bằng máu tươi.
Trước mặt Hàn Sâm, dù là Độc Giác Sa Hồ cấp nguyên thủy hay Độc Giác Sa Hồ cấp biến dị đều chung cảnh một đao mất mạng, không hề có bất cứ ngoại lệ nào.
Trên người Vương Manh Manh và Hàn Sâm đều thấm đẫm máu tươi, hoàn toàn không phân biệt được đâu là máu đâu là màu sắc vốn có của áo giáp, ngay cả mái tóc dài màu vàng kim sau khi Hàn Sâm biến thân cũng bị nhuộm thành đỏ như máu.
Trong lòng Vương Manh Manh chợt dâng lên cảm giác lạ kỳ, mọi thứ đang diễn ra trước mắt bỗng không hề chân thật chút nào, như thể bản thân cô không phải đang ở trong một trận chiến thật sự mà chỉ đang xem một bộ phim điện ảnh, thưởng thức một bữa tiệc giết chóc hoành tráng và hoa lệ.
Thấy Hàn Sâm hệt như một cỗ máy giết người không biết mệt mỏi thế này, khiến Vương Manh Manh bình tĩnh đến lạ khi đối diện với từng đợt Độc Giác Sa Hồ đang lao tới, cô không hề cảm thấy kinh hoàng hay sợ hãi gì cả. Cô có cảm giác, cho dù đám Sa Hồ kia có nhiều bao nhiêu đi nữa, chỉ cần đến trước mặt Hàn Sâm thì cũng sẽ bị hắn dùng một đao chém chết hết.
Trong mắt Hàn Sâm ánh lên vẻ kiên định, những gì mắt hắn thấy được rất khác với những gì mà người bình thường thấy. Trong mắt hắn, động tác của tất cả Độc Giác Sa Hồ đều trở nên vô cùng chậm chạp, vậy nên hắn có thể thấy rõ từng động tác của Độc Giác Sa Hồ. Ví dụ như con Độc Giác Sa Hồ biến dị vừa rồi chẳng hạn, trong mắt hắn thì nó chậm chạp y như một ông lão sắp lìa đời, chậm đến mức khiến người ta không nhịn được, chỉ muốn lao lên giúp nó một phen.
Bây giờ Hàn Sâm mới biết điểm đáng sợ thật sự của thú hồn Yêu Tinh Nữ Hoàng. Trong trạng thái biến thân Yêu Tinh Nữ Hoàng, năng lực dự đoán vốn đã cực kỳ biến thái của Hàn Sâm lại như cá gặp nước, như hổ thêm cánh. Hầu như đao nào của hắn cũng chém trúng vị trí mà mình muốn.
"Chậm quá, đúng là chậm quá đi mất."
Thậm chí Hàn Sâm còn cảm thấy khó chịu. Tốc độ của Độc Giác Sa Hồ thật sự quá chậm, sắp không theo kịp tốc độ chém giết của hắn rồi.
"Nhào tới nhiều hơn nữa đi."
Trong đầu Hàn Sâm chợt lóe lên một suy nghĩ như vậy.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết rằng mình phải phá vòng vây càng nhanh càng tốt. Trạng thái biến thân Yêu Tinh Nữ Hoàng không thể kéo dài mãi, đến khi thân thể hắn không chịu nổi gánh nặng do biến thân mang tới thì trạng thái biến thân sẽ bị ép dừng lại, đến lúc đó hắn chỉ có thể dùng cách mang Vương Manh Manh chạy đi, còn đám Tô Tiểu Kiều thì sẽ chết chắc.
"Nhất định phải thoát ra được trước khi trạng thái biến thân Yêu Tinh Nữ Hoàng kết thúc."
Hàn Sâm thầm hạ quyết tâm, đao lá liễu trong tay lại vung nhanh hơn.
Đám người Tô Tiểu Kiều chạy theo sau mà ngu người. Bọn họ chưa từng thấy Hàn Sâm đánh cận chiến bao giờ, xưa nay chỉ biết trình bắn cung của Hàn Sâm rất khá, hơn nữa cũng không phải kiểu người thích mạo hiểm.
Nhưng khi thấy Hàn Sâm buông cung tên xuống cầm đao lên, bọn họ mới biết Hàn Sâm trong lúc cận chiến đáng sợ đến mức nào.
Độc Giác Sa Hồ cấp biến dị thế mà lại bị Hàn Sâm dùng một đao chém chết tươi, hay nói đúng hơn là từ nãy đến giờ, bọn họ chưa thấy Hàn Sâm chém hụt đao nào.
"Thật đáng sợ!"
Ngay cả bọn họ cũng phải rùng mình, sống lưng lạnh toát. Tốc độ giết chóc khủng bố như vậy, chém giết nhẹ nhàng sảng khoái nhường ấy, đây không còn là một trận chiến tàn khốc nữa mà chỉ là một bữa tiệc về mỹ học bạo lực* khiến người ta vừa run sợ kinh hãi vừa sảng khoái đến mức muốn rên rỉ thành tiếng.
* Mỹ học bạo lực (Aestheticization of violence, thường dùng trong lĩnh vực phim ảnh hay hội họa): nói nôm na là bạo lực được thể hiện theo cách thức có tính thẩm mỹ và tính nghệ thuật cao, khiến người xem ngạc nhiên chứ không cảm thấy khó chịu.
Lúc này con Độc Giác Sa Hồ cấp thần huyết kia đột nhiên hú dài, sau đó đám Độc Giác Sa Hồ cấp biến dị bắt đầu rút lui, còn Độc Giác Sa Hồ cấp nguyên thủy thì lại xông về phía bọn Hàn Sâm điên cuồng hơn.
Vừa nhìn thấy cảnh này, Hàn Sâm lập tức đoán được ý định của con Độc Giác Sa Hồ Vương cấp thần huyết đó. Nó muốn dùng Độc Giác Sa Hồ cấp nguyên thủy để kéo dài thời gian, nó biết trạng thái biến thân Yêu Tinh Nữ Hoàng của Hàn Sâm không thể kéo dài mãi, nó đang đợi đến lúc biến thân kết thúc để phản công lần nữa.
"Đúng là một con súc sinh gian xảo!"
Hiển nhiên Lạn Đổ Quỷ cũng phát hiện ra điểm này, anh ta nghiến răng mắng một câu, đao hồ điệp trong tay lại cắt đứt cổ họng một con Độc Giác Sa Hồ cấp nguyên thủy, khiến nó ngã nhào xuống đất, cơ thể co giật liên tục vì đau đớn.
Hàn Sâm nhìn con hồ vương cấp thần huyết đang đứng trên cồn cát ở đằng xa, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh như băng. Hắn khẽ run tay lặng lẽ thu đao lá liễu vào trong tay áo, tiếp đó một cây cung màu đen xuất hiện trong tay hắn.
Hàn Sâm triệu hoán mũi tên Hắc Châm Phong biến dị ra, lắp tên lên rồi kéo căng dây cung Ma Giác Xà, nhắm thẳng vào con hồ vương cấp thần huyết đang đứng trên cồn cát ở phía xa.
"Xa như thế, liệu có bắn tới được không?"
Tô Tiểu Kiều ước lượng khoảng cách từ chỗ bọn họ đến chỗ hồ vương thần huyết, thật sự rất xa. Đứng đây nhìn hồ vương thần huyết chỉ thấy được một đốm nho nhỏ, cách chừng hai nghìn mét là ít.
Với khoảng cách xa như thế, cho dù Hàn Sâm có bắn tới thì trên mũi tên cũng không có lực, không thể nào bắn chết một con sinh vật cấp thần huyết được.
Dường như hồ vương thần huyết cũng nghĩ như vậy, nó cứ đứng im ở đấy chứ không hề tránh đi, nhìn Hàn Sâm với một đôi mắt cực kỳ nhân tính hóa, trên mặt còn lộ vẻ chế giễu…
"Đệch, con hồ vương thần huyết này quái dị thật đấy!"
Thấy vẻ chế giễu của hồ vương thần huyết, ngay cả Lạn Đổ Quỷ cũng không nhịn được mà mắng một câu.
Lúc này cung tên trong tay Hàn Sâm vẫn không động đậy, hắn đang giương cung nhắm vào con hồ vương thần huyết đang ra vẻ chế giễu kia. Ngay sau đó, mũi tên đột nhiên hóa thành một tia sáng đen, chớp mắt đã vụt qua không trung bay thẳng về phía hồ vương thần huyết với khí thế cuồng bạo.
Trí tuệ của hồ vương thần huyết thật sự rất cao, nó không định tránh né mũi tên của Hàn Sâm, nó cho rằng một mũi tên bắn ra ở cự ly xa như vậy chắc chắn chẳng có bao nhiêu lực sát thương.
Nếu mũi tên của Hàn Sâm mạnh thật thì đáng lẽ hắn đã bắn ra trước khi nó dụ Vương Manh Manh tiến vào khu vực mai phục mới đúng.
Vùùùù!
Nhưng ngay sau đó hồ vương thần huyết bỗng giật mình kinh hãi, bởi vì nó phát hiện mũi tên kia cách nó càng ngày càng gần, nhưng tốc độ lại không hề giảm, thậm chí còn nhanh hơn.
Đến lúc này hồ vương thần huyết đã không bình tĩnh nổi nữa, muốn nhảy lên tránh thì đã muộn rồi.
Mặc dù nó đã dốc toàn lực nhảy lên, mong có thể tránh thoát mũi tên đang bắn tới, nhưng mũi tên lại cắm vào trong bắp thịt ở chân trước của nó như rắn độc. Máu tươi văng tung tóe, tiếp đó là một tiếng rú thảm thiết vang lên.
Hồ vương thần huyết cao cao tại thượng, lại xảo trá không ai bằng bị lực đạo trên mũi tên kéo văng ra, ngã lăn xuống cồn cát.
Nghe thấy tiếng rú thảm thiết của hồ vương thần huyết, bầy Độc Giác Sa Hồ chợt ngẩn người không tiếp tục công kích nữa, cả đàn nhao nhao nhìn về phía cồn cát nơi hồ vương thần huyết đã đứng nãy giờ.
Đương nhiên là chúng nó không thấy hồ vương thần huyết đâu cả, vì con hồ vương kia đã ngã lăn xuống mất rồi, đàn Độc Giác Sa Hồ bắt đầu hoảng loạn, không biết phải làm gì tiếp theo.
"Chạy mau!"
Sau khi hét to hai tiếng, Hàn Sâm tức tốc xông ra ngoài, muốn thoát khỏi vòng vây của đàn Độc Giác Sa Hồ đang hoảng loạn.
Bình luận facebook