Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-93
Chương 93: Ai dai sức hơn
Translator: Nguyetmai
Thế nhưng nửa giờ sau, vẻ mặt của Thần Thiên Tử đã cứng lại. Đến lúc này, Hàn Sâm vẫn hùng hổ vung đao tấn công Tần Huyên tới tấp, chưa từng thấy dấu hiệu yếu đi.
"Thần Thiên Tử, chẳng phải anh vừa nói chỉ cần nửa giờ là B thần sẽ đuối sức sao? Tôi đã nói rồi, đàn ông sao có thể kiệt sức trước phụ nữ được chứ. Cha tôi nói thì không thể nào sai được, đàn ông mạnh hơn phụ nữ!"
Khánh thiếu gia đắc ý cười.
A Nguyên thấy mặt Thần Thiên Tử đen lại thì chỉ cười không nói gì.
Trong lòng Thần Thiên Tử cảm thấy vô cùng bực bội. Dựa theo lẽ thường thì Hàn Sâm tuyệt đối không thể chịu được nửa giờ. Hắn ta bộc phát ra đao pháp nhanh và mạnh như vậy, trong cả vùng đất được thần bảo hộ thứ nhất này có mấy ai chịu đựng được nửa giờ cơ chứ? E rằng đánh xong thì cánh tay cũng sẽ bị phế!
"Khụ khụ, xem ra Kim Tệ cũng từng luyện thuật gen siêu hạch đặc thù có công dụng tăng độ bền bỉ. Nhưng cho dù là như vậy thì hắn cũng không thể kiên trì được một giờ. Sau nửa giờ nữa, Kim Tệ chắc chắn sẽ không thể chịu nổi." Thần Thiên Tử vẫn muốn vớt vát chút mặt mũi cho mình.
"Thần Thiên Tử, đường đường là đàn ông con trai với nhau, sao anh cứ tăng uy phong phái nữ mãi thế? Cha tôi nói, đàn ông mới là mạnh mẽ nhất. Theo tôi thấy thì B thần rất mạnh, tuyệt đối mạnh hơn cô gái kia, mắt nhìn người của anh kém quá!"
Hiển nhiên Khánh thiếu gia vẫn không đồng ý với lời nói của Thần Thiên Tử.
Thần Thiên Tử tức muốn hộc máu, nhưng vẫn cố ra vẻ thản nhiên nói: "Nếu Khánh thiếu gia không tin thì cứ chờ xem đi. Chỉ cần nửa giờ nữa là sẽ biết được ai đúng ai sai, tôi chỉ nói ra sự thật mà thôi."
"Cần xem nữa á? B thần chắc chắn không có vấn đề gì! Hắn đánh bại được cả Tu La sừng vàng, sao có thể thua dưới tay một cô gái chứ?" Khánh thiếu gia nói với vẻ sùng bái.
Thần Thiên Tử không nói gì thêm, thầm nghĩ mình cần gì phải tranh cãi với mấy thằng ranh con thiếu não này chứ, lát nữa đám ranh con kia sẽ biết cái gì gọi là kỹ năng quan sát của đàn ông.
Thế nhưng lại nửa giờ trôi qua, B thần trên sân đấu vẫn vô cùng sung sức, không hề có dấu hiệu yếu đi. Điều này khiến Thần Thiên Tử như nuốt phải ruồi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Khánh thiếu gia thì khoái chí vỗ vai Thần Thiên Tử: "Thiên Tử, tôi đã nói rồi mà. Cha tôi nói thì sai thế nào được chứ? Đàn ông sao có thể thua phụ nữ được, đàn ông mà thua phụ nữ thì còn được gọi là đàn ông sao? B thần nhất định sẽ chiến thắng, đã một giờ trôi qua, chẳng phải anh ấy vẫn khỏe re đấy à. Tôi thấy không bao lâu nữa thì cô gái kia sẽ bị đánh bay. Sau này anh nên học hỏi cách nhìn người của tôi ấy, thân là đàn ông không thể cứ luôn miệng nói đỡ cho phụ nữ được."
Thần Thiên Tử tức muốn hộc máu, cũng không hề lên tiếng đáp lại, giả vờ như không hề nghe được những lời của Khánh thiếu gia.
"Đúng rồi, Thiên Tử này, sao anh không vào được trận chung kết thế nhỉ? Bị ai đánh bại thế? Không phải là B thần đấy chứ?"
Khánh thiếu gia không hề nhận ra chút nào, vẫn tiếp tục buôn dưa lê với Thần Thiên Tử.
"Sao tôi có thể thua tên đó được." Giọng Thần Thiên Tử lập tức đanh lại.
"Vậy anh thua ai thế?" Khánh thiếu gia lại hỏi tiếp.
Mặt Thần Thiên Tử cứng lại, cảm thấy khó chịu vô cùng. Lúc trước gã thua cô nàng đang chiến đấu trên sân, nhưng hiện giờ sao có thể nói ra ở trước mặt Khánh thiếu gia được.
Nguyên thiếu gia biết rõ Thần Thiên Tử thua Tần Huyên, thiếu chút nữa đã phì cười, kéo tên A Khánh dở hơi không biết nhìn sắc mặt của người khác ra, nghiêm mặt mắng: "Cậu tới để tán phét hay để xem thi đấu đấy hả?"
"Đương nhiên là xem thi đấu rồi, nhưng phải ngồi phân tích rồi bàn luận thì mới vui chứ." Khánh thiếu gia phản bác lại.
"Cậu thì vui nhưng Thần Thiên Tử thì sắp bị cậu chọc cho ói máu rồi đấy."
Nguyên thiếu gia nhìn Thần Thiên Tử với vẻ mặt cứng ngắc, thầm nghĩ trong lòng.
Thần Thiên Tử cảm thấy vừa bực vừa khó hiểu: "Kim Tệ dùng đao pháp mạnh mẽ như vậy, nhưng sao hắn vẫn có thể duy trì thể lực trong thời gian dài mà không hề yếu đi chứ, chẳng lẽ hắn cũng đã tu luyện thành công thuật Nguyên Tử Phân Hạch ư?"
Không chỉ Thần Thiên Tử cảm thấy ngờ vực, ngay cả Tần Huyên trên sân đấu cũng lấy làm khó hiểu. B thần tấn công tới tấp như vậy, có thể kiên trì đến hiện giờ đã vượt xa dự tính của cô, khiến cô cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
Quyết đấu với cường độ cao như vậy khiến cô bắt đầu cảm nhận được thể lực tiêu hao nghiêm trọng, thế nhưng B thần lại không hề có dấu hiệu kiệt sức. Hắn giống như một cỗ máy vĩnh viễn không biết mệt mỏi, cánh tay không ngừng tung ra đao pháp cực nhanh và mạnh.
B thần như không hề có điểm giới hạn, khiến Tần Huyên cảm thấy có chút bất lực.
"Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy. Chắc chắn là hắn đã luyện thành một thuật gen siêu hạch tăng cường sức bền, nếu cứ kéo dài như thế này, nói không chừng người mệt mỏi thua cuộc chính là mình…"
Tần Huyên cắn răng, sau khi tránh thoát một đao thì lập tức thu dao găm Độc Tâm Hồ Điệp về, đồng thời trên người bắn ra hai luồng sáng, hóa thành hai thú hồn.
Thú hồn đầu tiên chính là Hoàng Kim Sư Tử biến dị mà Tần Huyên thường sử dụng. Sau khi dung hợp, cô lập tức biến thành Hoàng Kim Sư Tử oai phong như điêu khắc.
Thú hồn còn lại là một dòng chất lỏng màu xanh lam trong suốt, chất lỏng kia chui vào trong thân thể Tần Huyên đã biến thành Hoàng Kim Sư Tử biến dị, khiến một luồng sáng xanh lam từ trong cơ thể Hoàng Kim Sư Tử tỏa ra. Ngay sau đó, Hoàng Kim Sư Tử biến dị hóa thành màu vàng lam, kích thước cũng tăng lớn, tạo hình vô cùng oai phong, khí thế hết sức kinh người.
"Đó là Thủy Tinh Linh cấp thần huyết, Tần Huyên vậy mà đã thu được thú hồn này!"
Thần Thiên Tử giật mình nhìn chằm chằm vào Tần Huyên trên sân đấu. Gã hiểu rất rõ sự đáng sợ của Thủy Tinh Linh cấp thần huyết, đó là thứ quái dị có thể sống nhờ trên thân dị sinh vật khác, sau khi sống nhờ có thể khiến ký chủ trở nên mạnh mẽ khác thường, khiến sinh vật biến dị đáng sợ hơn cả sinh vật thần huyết bình thường.
Trước đây Thần Thiên Tử cùng săn giết Thủy Tinh Linh cấp thần huyết với Tần Huyên, nhưng Tần Huyên ra đòn cuối đánh chết nên chính gã cũng không biết được chuyện Tần Huyên đã nhận được thú hồn Thủy Tinh Linh cấp thần huyết. Hơn nữa, giờ trông có vẻ như năng lực của thú hồn Thủy Tinh Linh cấp thần huyết cũng giống hệt với Thủy Tinh Linh.
Dưới sự giúp đỡ của thú hồn Thủy Tinh Linh cấp thần huyết, sức mạnh của Hoàng Kim Sư Tử biến dị đã vượt xa sinh vật thần huyết bình thường. Lại thêm Tần Huyên luyện thành thuật Nguyên Tử Phân Hạch, nên cô có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ không tưởng.
"Tần Huyên đã mạnh tới mức này rồi, xem ra cô ấy có thể lọt vào top 3 thập đại Thần Tử năm nay ấy chứ."
Thần Thiên Tử cảm thấy kinh hãi.
Hàn Sâm hiểu Tần Huyên rất rõ, vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô, hắn lập tức cảm thấy không ổn. Ngay khi Tần Huyên biến thân thì hắn đã thu thế công lại, triệu hồi hai cánh ra, vỗ cánh bay vút lên bầu trời.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, ngay cả chính Tần Huyên cũng sững ra tại chỗ. Khi nãy B thần hùng hổ xông tới, thế công cuồn cuộn không ngừng giống như muốn ngọc đá cũng tan với kẻ địch, không ngờ giờ lại lập tức vỗ cánh chạy trốn không chút do dự khi thấy Tần Huyên biến thân.
Tần Huyên biến thân xong thì ngớ ra tại chỗ. Sau khi biến thân hai lần, cô vô cùng mạnh mẽ, cho dù B thần cũng sử dụng thú hồn biến thân thì cô cũng có lòng tin hoàn toàn áp chế được đối phương.
Tần Huyên biến thân khi khí thế của Hàn Sâm lên đến đỉnh điểm chính là vì sợ Hàn Sâm sẽ trốn tránh. Dù sao thì cô cũng không có cánh thần huyết, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc trận chiến, không cho Hàn Sâm bất kỳ cơ hội nào.
Thế nhưng cô không thể nào ngờ, khi bản thân còn chưa kịp phát lực thì B thần hung tàn cùng cực ban nãy lại vỗ cánh bỏ trốn, đúng là trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
Tần Huyên đột nhiên cảm thấy lúng túng vô cùng. Sau khi biến thân, dù cô mạnh mẽ cỡ nào đi nữa thì cũng không biết bay, hình thái biến thân lại là sư tử, hoàn toàn mất khả năng dùng vũ khí, cho dù muốn bắn hạ Hàn Sâm thì cũng không được.
Translator: Nguyetmai
Thế nhưng nửa giờ sau, vẻ mặt của Thần Thiên Tử đã cứng lại. Đến lúc này, Hàn Sâm vẫn hùng hổ vung đao tấn công Tần Huyên tới tấp, chưa từng thấy dấu hiệu yếu đi.
"Thần Thiên Tử, chẳng phải anh vừa nói chỉ cần nửa giờ là B thần sẽ đuối sức sao? Tôi đã nói rồi, đàn ông sao có thể kiệt sức trước phụ nữ được chứ. Cha tôi nói thì không thể nào sai được, đàn ông mạnh hơn phụ nữ!"
Khánh thiếu gia đắc ý cười.
A Nguyên thấy mặt Thần Thiên Tử đen lại thì chỉ cười không nói gì.
Trong lòng Thần Thiên Tử cảm thấy vô cùng bực bội. Dựa theo lẽ thường thì Hàn Sâm tuyệt đối không thể chịu được nửa giờ. Hắn ta bộc phát ra đao pháp nhanh và mạnh như vậy, trong cả vùng đất được thần bảo hộ thứ nhất này có mấy ai chịu đựng được nửa giờ cơ chứ? E rằng đánh xong thì cánh tay cũng sẽ bị phế!
"Khụ khụ, xem ra Kim Tệ cũng từng luyện thuật gen siêu hạch đặc thù có công dụng tăng độ bền bỉ. Nhưng cho dù là như vậy thì hắn cũng không thể kiên trì được một giờ. Sau nửa giờ nữa, Kim Tệ chắc chắn sẽ không thể chịu nổi." Thần Thiên Tử vẫn muốn vớt vát chút mặt mũi cho mình.
"Thần Thiên Tử, đường đường là đàn ông con trai với nhau, sao anh cứ tăng uy phong phái nữ mãi thế? Cha tôi nói, đàn ông mới là mạnh mẽ nhất. Theo tôi thấy thì B thần rất mạnh, tuyệt đối mạnh hơn cô gái kia, mắt nhìn người của anh kém quá!"
Hiển nhiên Khánh thiếu gia vẫn không đồng ý với lời nói của Thần Thiên Tử.
Thần Thiên Tử tức muốn hộc máu, nhưng vẫn cố ra vẻ thản nhiên nói: "Nếu Khánh thiếu gia không tin thì cứ chờ xem đi. Chỉ cần nửa giờ nữa là sẽ biết được ai đúng ai sai, tôi chỉ nói ra sự thật mà thôi."
"Cần xem nữa á? B thần chắc chắn không có vấn đề gì! Hắn đánh bại được cả Tu La sừng vàng, sao có thể thua dưới tay một cô gái chứ?" Khánh thiếu gia nói với vẻ sùng bái.
Thần Thiên Tử không nói gì thêm, thầm nghĩ mình cần gì phải tranh cãi với mấy thằng ranh con thiếu não này chứ, lát nữa đám ranh con kia sẽ biết cái gì gọi là kỹ năng quan sát của đàn ông.
Thế nhưng lại nửa giờ trôi qua, B thần trên sân đấu vẫn vô cùng sung sức, không hề có dấu hiệu yếu đi. Điều này khiến Thần Thiên Tử như nuốt phải ruồi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Khánh thiếu gia thì khoái chí vỗ vai Thần Thiên Tử: "Thiên Tử, tôi đã nói rồi mà. Cha tôi nói thì sai thế nào được chứ? Đàn ông sao có thể thua phụ nữ được, đàn ông mà thua phụ nữ thì còn được gọi là đàn ông sao? B thần nhất định sẽ chiến thắng, đã một giờ trôi qua, chẳng phải anh ấy vẫn khỏe re đấy à. Tôi thấy không bao lâu nữa thì cô gái kia sẽ bị đánh bay. Sau này anh nên học hỏi cách nhìn người của tôi ấy, thân là đàn ông không thể cứ luôn miệng nói đỡ cho phụ nữ được."
Thần Thiên Tử tức muốn hộc máu, cũng không hề lên tiếng đáp lại, giả vờ như không hề nghe được những lời của Khánh thiếu gia.
"Đúng rồi, Thiên Tử này, sao anh không vào được trận chung kết thế nhỉ? Bị ai đánh bại thế? Không phải là B thần đấy chứ?"
Khánh thiếu gia không hề nhận ra chút nào, vẫn tiếp tục buôn dưa lê với Thần Thiên Tử.
"Sao tôi có thể thua tên đó được." Giọng Thần Thiên Tử lập tức đanh lại.
"Vậy anh thua ai thế?" Khánh thiếu gia lại hỏi tiếp.
Mặt Thần Thiên Tử cứng lại, cảm thấy khó chịu vô cùng. Lúc trước gã thua cô nàng đang chiến đấu trên sân, nhưng hiện giờ sao có thể nói ra ở trước mặt Khánh thiếu gia được.
Nguyên thiếu gia biết rõ Thần Thiên Tử thua Tần Huyên, thiếu chút nữa đã phì cười, kéo tên A Khánh dở hơi không biết nhìn sắc mặt của người khác ra, nghiêm mặt mắng: "Cậu tới để tán phét hay để xem thi đấu đấy hả?"
"Đương nhiên là xem thi đấu rồi, nhưng phải ngồi phân tích rồi bàn luận thì mới vui chứ." Khánh thiếu gia phản bác lại.
"Cậu thì vui nhưng Thần Thiên Tử thì sắp bị cậu chọc cho ói máu rồi đấy."
Nguyên thiếu gia nhìn Thần Thiên Tử với vẻ mặt cứng ngắc, thầm nghĩ trong lòng.
Thần Thiên Tử cảm thấy vừa bực vừa khó hiểu: "Kim Tệ dùng đao pháp mạnh mẽ như vậy, nhưng sao hắn vẫn có thể duy trì thể lực trong thời gian dài mà không hề yếu đi chứ, chẳng lẽ hắn cũng đã tu luyện thành công thuật Nguyên Tử Phân Hạch ư?"
Không chỉ Thần Thiên Tử cảm thấy ngờ vực, ngay cả Tần Huyên trên sân đấu cũng lấy làm khó hiểu. B thần tấn công tới tấp như vậy, có thể kiên trì đến hiện giờ đã vượt xa dự tính của cô, khiến cô cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
Quyết đấu với cường độ cao như vậy khiến cô bắt đầu cảm nhận được thể lực tiêu hao nghiêm trọng, thế nhưng B thần lại không hề có dấu hiệu kiệt sức. Hắn giống như một cỗ máy vĩnh viễn không biết mệt mỏi, cánh tay không ngừng tung ra đao pháp cực nhanh và mạnh.
B thần như không hề có điểm giới hạn, khiến Tần Huyên cảm thấy có chút bất lực.
"Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy. Chắc chắn là hắn đã luyện thành một thuật gen siêu hạch tăng cường sức bền, nếu cứ kéo dài như thế này, nói không chừng người mệt mỏi thua cuộc chính là mình…"
Tần Huyên cắn răng, sau khi tránh thoát một đao thì lập tức thu dao găm Độc Tâm Hồ Điệp về, đồng thời trên người bắn ra hai luồng sáng, hóa thành hai thú hồn.
Thú hồn đầu tiên chính là Hoàng Kim Sư Tử biến dị mà Tần Huyên thường sử dụng. Sau khi dung hợp, cô lập tức biến thành Hoàng Kim Sư Tử oai phong như điêu khắc.
Thú hồn còn lại là một dòng chất lỏng màu xanh lam trong suốt, chất lỏng kia chui vào trong thân thể Tần Huyên đã biến thành Hoàng Kim Sư Tử biến dị, khiến một luồng sáng xanh lam từ trong cơ thể Hoàng Kim Sư Tử tỏa ra. Ngay sau đó, Hoàng Kim Sư Tử biến dị hóa thành màu vàng lam, kích thước cũng tăng lớn, tạo hình vô cùng oai phong, khí thế hết sức kinh người.
"Đó là Thủy Tinh Linh cấp thần huyết, Tần Huyên vậy mà đã thu được thú hồn này!"
Thần Thiên Tử giật mình nhìn chằm chằm vào Tần Huyên trên sân đấu. Gã hiểu rất rõ sự đáng sợ của Thủy Tinh Linh cấp thần huyết, đó là thứ quái dị có thể sống nhờ trên thân dị sinh vật khác, sau khi sống nhờ có thể khiến ký chủ trở nên mạnh mẽ khác thường, khiến sinh vật biến dị đáng sợ hơn cả sinh vật thần huyết bình thường.
Trước đây Thần Thiên Tử cùng săn giết Thủy Tinh Linh cấp thần huyết với Tần Huyên, nhưng Tần Huyên ra đòn cuối đánh chết nên chính gã cũng không biết được chuyện Tần Huyên đã nhận được thú hồn Thủy Tinh Linh cấp thần huyết. Hơn nữa, giờ trông có vẻ như năng lực của thú hồn Thủy Tinh Linh cấp thần huyết cũng giống hệt với Thủy Tinh Linh.
Dưới sự giúp đỡ của thú hồn Thủy Tinh Linh cấp thần huyết, sức mạnh của Hoàng Kim Sư Tử biến dị đã vượt xa sinh vật thần huyết bình thường. Lại thêm Tần Huyên luyện thành thuật Nguyên Tử Phân Hạch, nên cô có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ không tưởng.
"Tần Huyên đã mạnh tới mức này rồi, xem ra cô ấy có thể lọt vào top 3 thập đại Thần Tử năm nay ấy chứ."
Thần Thiên Tử cảm thấy kinh hãi.
Hàn Sâm hiểu Tần Huyên rất rõ, vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô, hắn lập tức cảm thấy không ổn. Ngay khi Tần Huyên biến thân thì hắn đã thu thế công lại, triệu hồi hai cánh ra, vỗ cánh bay vút lên bầu trời.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, ngay cả chính Tần Huyên cũng sững ra tại chỗ. Khi nãy B thần hùng hổ xông tới, thế công cuồn cuộn không ngừng giống như muốn ngọc đá cũng tan với kẻ địch, không ngờ giờ lại lập tức vỗ cánh chạy trốn không chút do dự khi thấy Tần Huyên biến thân.
Tần Huyên biến thân xong thì ngớ ra tại chỗ. Sau khi biến thân hai lần, cô vô cùng mạnh mẽ, cho dù B thần cũng sử dụng thú hồn biến thân thì cô cũng có lòng tin hoàn toàn áp chế được đối phương.
Tần Huyên biến thân khi khí thế của Hàn Sâm lên đến đỉnh điểm chính là vì sợ Hàn Sâm sẽ trốn tránh. Dù sao thì cô cũng không có cánh thần huyết, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc trận chiến, không cho Hàn Sâm bất kỳ cơ hội nào.
Thế nhưng cô không thể nào ngờ, khi bản thân còn chưa kịp phát lực thì B thần hung tàn cùng cực ban nãy lại vỗ cánh bỏ trốn, đúng là trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
Tần Huyên đột nhiên cảm thấy lúng túng vô cùng. Sau khi biến thân, dù cô mạnh mẽ cỡ nào đi nữa thì cũng không biết bay, hình thái biến thân lại là sư tử, hoàn toàn mất khả năng dùng vũ khí, cho dù muốn bắn hạ Hàn Sâm thì cũng không được.
Bình luận facebook