• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Siêu Cấp Võ Thánh Đế Tôn (3 Viewers)

  • Chương 13: viện phúc lợi gặp nguy hiểm

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Chương 13: viện phúc lợi gặp nguy hiểm



Anh nợ em một câu yêu thương!








Viện trưởng Thôi mái tóc hoa râm nhìn thấy Trương Huyền, trên mặt nở một nụ cười, "Thằng bé này, mấy năm trước còn thường xuyên gọi điện cho tôi. Nó nói với tôi qua điện thoại rằng nó từng làm nhân viên phục vụ, thợ mát xa, còn biết sửa chữa đồ gia dụng, mấy năm nay đứa nhỏ này chịu không ít khổ cực ". “Là như vậy sao?” Tần Nhu nhìn Trương Huyền đang đứng đó bị một đám trẻ con vây quanh, thi thoảng lại ôm một đứa trẻ ném lên cao, giữa tiếng cười của bọn trẻ, Trương Huyền không khỏi cười toét miệng.



Tiếng động cơ gầm rú của motor phá tan khung cảnh ấm áp, Ba chiếc MercedesBenz biển số G63 liên tiếp dừng trước cổng viện phúc lợi, mỗi xe có ba người đi xuống, có nam có nữ, nam mặc vest đi giày da, nữ cũng ăn mặc sang trọng, tuổi đều từ ba mươi đến bốn mu'o'i.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Khi những người này xuống xe, họ bắt đầu đánh giá viện phúc lợi, trong đó có một người phụ nữ trông giống như thư ký lấy ra một bức vẽ và chỉ lên đó.



Cô bé Nhân Nhân được Trương Huyền ôm trong lòng nhìn thấy những người này, bĩu môi, "Người xấu! Những kẻ xấu này lại đến rồi!" “Người xấu?” Trương Huyền nghi hoặc, anh nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình nói: “Nhân Nhân, nói cho anh biết, họ xấu như thế nào?" “Họ muốn phá nhà của Nhân Nhân!” Nhân Nhân giơ nắm tay nhỏ trắng nõn lên, khuôn mặt phúng phính đầy tức giận. “Phá nhà?” khi nghe thấy điều này, vẻ mặt của Trương Huyền ngay lập tức trở lên âm trầm, anh đặt Nhân Nhân trong lòng xuống, để Nhân Nhân chơi cùng các bạn nhỏ khác, sau đó đi về phía viện trưởng.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nhà của Nhân Nhân, cùng nhà của những đứa trẻ này, chính là viện phúc lợi Thường Xuân



Đây cũng là nhà của Trương Huyền, rất lâu lúc trước anh và mẹ lưu lạc đến đây, chính là nhờ viện trưởng đưa về, anh mới có thể lớn lên.



Anh nợ em một câu yêu thương!









Khi Trương Huyền bước tới trước mặt viện trưởng Thôi, anh nhìn thấy viện trưởng Thôi mang vẻ mặt buồn bã, còn có người phụ nữ mặc váy trắng này trên mặt cũng tràn đầy vẻ áy náy. "Viện trưởng, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Trương Huyền hướng về cổng viện phúc lợi hỏi.



Ngay khi viện trưởng Thôi định nói, thì bị giọng nói của Tần Nhu cắt ngang. “Tôi đi nói chuyện với bọn họ!" Tần Nhu mặc váy liền màu trắng đứng lên, chiều cao của cô là 1,68 mét, đi giày bệt màu trắng, vàng trấn ngang bằng với vành tại của Trương Huyền. Viện trưởng Thôi nhìn Tần Nhã đi về phía cổng viện phúc lợi, thở dài, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi, vẫy tay với Trương Huyền, “Tiểu Huyền, con ngồi xuống trước đi."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trương Huyền ngồi xuống trước mặt viện trưởng Thôi.



Viện trưởng Thôi mái tóc hoa râm ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Tiểu Huyền, tính thời gian, con năm nay cũng 23 tuổi rồi nhỉ?" “Hai mươi bốn.” Trương Huyền nhìn khuôn mặt hiền hậu của viện trưởng Thôi, trong lòng cảm thấy có chút không đành lòng, người phụ nữ tốt bụng này so với trí nhớ của mình lúc ban đầu đã già đi rất nhiều.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Viện trưởng Thôi đưa tay xoa đầu Trương Huyền, "Cậu bé ngoan, mấy năm nay con vẫn luốn gửi tiền cho viễn phúc lợi. Còn nhớ mấy năm trước ta có nói với con qua điện thoại chuyện có một người tốt bụng tài trợ miễn phí cho viện phúc lợi không?" “Vâng.” Trương Huyền gật đầu, lúc đầu khi anh nghe chuyện này, trong lòng rất biết ơn người tốt đó, nhưng viện trưởng chưa bao giờ nói cho anh biết người đó là ai. “Cô Tần bắt đầu từ năm năm trước vẫn luôn giúp đỡ viện phúc lợi, nhưng sau này, e rằng cô Tần có lòng mà không có sức”, viện trưởng nói. Từ trước đến nay, đất trống xung quanh viện phúc lợi luôn thuộc sở hữu của chính phủ. Bây giờ phát triển ngày một nhanh, đất xung quanh cũng đã bị người ta mua hết rồi. Muốn mở một khu nghỉ mát ở đây."



Nói đến đây, viện trưởng chỉ tay về phía những người ở cổng viện phúc lợi, rồi nói tiếp: "Cô Tần đã thương lượng với họ nhiều lần, nhưng đều không có kết quả gì. Một khi khu nghỉ mát hoàn thành, chính phủ sẽ ra lệnh phá bỏ viện phúc lợi. Chính phủ có văn kiện để bọn họ xây viên phúc lợi mới, nhưng con có biết họ chọn địa điểm ở đầu không? Nơi xả hóa chất Chỗ đó lúc nào cũng có chất độc hại thải ra. Thân ta già rồi, một hai năm nữa ta cũng đi, nhưng đáng thương cho những đứa trẻ này."



Anh nợ em một câu yêu thương!










Viện trưởng nhìn lũ trẻ đang chơi đùa trên bãi cỏ, không kìm được nước mắt, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: "Bọn làm ăn vô lương tâm này, chúng hoàn toàn không quan tâm đến những đứa trẻ tội nghiệp này. Trong mắt bọn chúng chỉ có tiền! Làm sao có thể để bọn nhỏ sống xung quanh nơi xả hóa chất được!" “Con đi nói chuyện với họ.” Trương Huyền đứng dậy. "Tiểu Huyền! Vô dụng thôi." Viện trưởng lắc đầu



Viện trường chưa nơi làm sao biết là vô dụng? Trương Huyền cười nhìn trường khoa, nụ cười tràn đầy tự tin. "Cô Tần đầu của cô có bong bóng, nhưng chúng tôi không có một số tiền lớn để đó không kiểm? Sống chết của những đứa trẻ mồ côi này có liên quan gì đến chúng tôi? Có trách thì trách chúng trời sinh mệnh thấp kem! Không chừng sống ở quanh nhà máy hóa chất, qua hơn mười năm còn bồi dưỡng ra một nhóm dị nhân trong các bộ phim, hahaha! Đây là một giọng nói của một người đàn ông mang theo ý trêu tức. Cập nhật nhanh nhất t*rên ТгцyeлАРР.cом



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tần Nhu bị lời nói của đối phương làm cho tức đến nỗi run lên, "Các người. Các người thật là vô lưỡng tâm! Mảnh đất này được phê duyệt khai phá từ hai năm trước, nhưng tất cả mọi người đều chăm sóc viện phúc lợi này. Chỉ có các người! Các người như vậy sẽ gặp quả bảo "Ha ha ha, kiểm được tiền, dù có xuống địa ngục tôi cũng cam tâm, cô Tần, cô không kiếm tiền, cũng đừng ảnh hưởng đến chúng tôi. Mấy ngày nữa công văn chính phủ sẽ đưa xuống, viện phúc lợi này cũng nền phá bỏ đi



Khi Trương Huyền đi đến cổng của viện phúc lợi, tiếng cãi vã đã truyền đến tai anh. “Tôi không biết mấy ngày nữa viện phúc lợi có bị phá bỏ hay không. Nhưng tôi biết, mười giây nữa anh không rời đi, đừng trách tôi đánh anh!" Giọng nói của Trương Huyền lạnh lùng vang lên, trong tay năm một cái ống thép dày bằng cổ tay người lớn đi tới, cơ bắp lộ ra trên cánh tay mang đến cho người khác lực uy hiếp mạnh mẽ.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ngay khi cây thánh giá rơi xuống, Trương Huyền vung ống thép trong tay, mang theo âm thanh xé gió.



Những người đi MercedesBenz đến, thấy dáng vẻ của Trương



Anh nợ em một câu yêu thương!








Huyền, không khỏi lùi lại hai bước. "Bây giờ bắt đầu đếm ngược, mười!"



Nhìn cơ bắp cân đối trên cánh tay của Trương Huyền, lại nhìn cái bụng béo ục ịch của mình và những người khác, người đàn ông mặc vest hử lạnh, "Liều lĩnh! Cho mày hung hăng, sớm muộn gì cũng cút khỏi đây chúng ta đi!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trước sự chào hỏi của người đàn ông mặc vest, một nhóm người nhanh chóng lên xe, chiếc MercedesBenz Big G lại rủ lên tiếng động cơ và rời khỏi đây.



Ngay khi ba chiếc Mercedes Benz lái đi, trong viện phúc lợi vang lên tiếng hoan hô của bạn trẻ.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trương Huyền thuận tay vứt ống thép đi, nhìn Tần Nhu đầu tóc có chút rỗi, "Cô Tần, cô không sao chứ? “Hả?" Tần Nhu sửng sốt trước việc Trương Huyền đột ngột nổi chuyện với mình, giọng nói và cử chỉ đều có chút lúng túng. Không, không sao."



Tần Nhu hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên cô đứng gần người đàn ông này như thế, nhìn vào đối mắt sâu thẳm của anh, giống như một biến sao mênh mông, khiến người ta say mê. “Vậy thì tốt, nói cho tôi biết, tình huống gì đây?" Trương Huyền ngồi ở công viện phúc lợi.



Anh nợ em một câu yêu thương!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Siêu Cấp Shipper
  • Vạn Trạch Thiên
Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Siêu Cấp Shipper
  • Vạn Trạch Thiên
Siêu Cấp Thiên Phú
  • Bất thị phù vân

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom