Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Trong lúc lo lắng, Đại quân của Hạng Trang đã vào trong thành rồi.
Trông thấy hai quân chỉ mới tuốt vỏ gươm, sừng sững đối mặt với nhau, Hạng Trang liền thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Điền Hoành là một người thông minh, Tiêu Khai cũng không làm càn, chỉ cần cuộc xung đột này không trở thành cuộc hỗn chiến với qui mô lớn, thì tình thế vẫn còn trong khả năng có thể khống chế được, thậm chí cũng không cần phải giết người.
Nhìn thấy Hạng Trang, Úy Liễu dưới sự bảo vệ của hơn trăm vị thân binh đang khập khiễng đi đến, Điền Hoành không dám chậm trễ, vội vàng dẫn theo thuộc cấp là Điền Phá Bại, Tử Độ lên trước nghênh đón.
Tiêu Khai đang trong cung thành từ xa trông thấy, cũng hấp tấp dẫn theo thuộc hạ ra khỏi thành để nghênh tiếp.
Hạng Trang lại không thèm ngó ngàng gì đến, trực tiếp đánh ngựa đi thẳng vào cửa chính của cung thành, sau đó xoay người xuống ngựa, tay chỉ vào cả trăm cái xác đang nằm ngang nằm dọc dưới đất, lớn tiếng hét lớn:
- Ai có thể nói cho ta biết, có chuyện gì xảy ra ở đây không? Anh em trong nhà, không phải chết dưới đao kiếm của kẻ địch, mà lại chết chính trong tay mình ư? Nói, đây là như thế nào hả?
Tiêu Khai và mười mấy thuộc cấp phía sau liền lần lượt cúi đầu, thật sự mà nói, cuộc xung đột lần này không phải do quân của Tiêu Khai gây chuyện trước. Nhưng bất kể là do Tiêu Khai, hay là do thuộc cấp của Tiêu Khai, cũng không một ai dám đứng ra biện minh. Bởi vì không cần thiết như vậy, bởi vì bọn họ hiểu rõ, không cần biết là lúc nào, Thượng Tướng Quân cũng tuyệt đối không để họ bị thiệt thòi đâu, tính bao che hay nói là có thù tất báo của Thượng Tướng quân đã quá nổi tiếng rồi.
- Đều không nói, phải không?
Ánh mắt sắc như dao của Hạng Trang lướt qua khuôn mặt của từng người, từ Tiêu Khai, Điền Hoành, Điền Phá Bại, Tử Đô vân vân. Ngay tức thì lại hằn giọng quát lớn:
- Tốt, nếu như các người không chịu nói ai gây sự trước, vậy bổn Tướng quân sẽ tự mình hỏi…
Còn chưa dứt lời, Điền Phá Bại đã tiến nhanh về phía Thượng Tướng, chắp tay thi lễ nói:
- Thượng Tướng quân, sự việc là do mạt tướng mà ra, không liên quan đến mạt tướng thúc phụ và tướng sĩ quân hữu, muốn chém muốn giết mạt tướng xin nhận hết, chỉ mong Thượng Tướng Quân đừng sử phạt mạt tướng thúc phụ và cả hơn hai ngàn mấy tướng sĩ quân hữu, bọn họ….là vộ tội!
Hạng Trang không khỏi xem trọng hai phần đối với Điền Phá Bại, dám làm dám nhận, là một người đàn ông.
- Tốt, cũng xem như có gan nhận.
Hạng Trang gật gật đầu, lại nói:
- Vậy ta hỏi ngươi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Điền Phá Bại nói:
- Quân lệnh là do mạt tướng ra, cuộc hỗn chiến cũng là do mạt tướng gây nên, muốn chém muốn giết, tùy ý Thượng Tướng Quân.
Nói xong, Điền Phá Bại dựng cổ thẳng lên, nói:
- Mạt tướng chỉ không phục, tướng sĩ quân hữu của thần đã vất vả chiến đấu hai canh giờ, khó khăn lắm mới công phá được Hàm Dương, nhưng hậu quân lại thừa lúc sơ hở đoạt lấy công đầu, đồng thời còn giành trước chiếm lấy hoàng cung, mạt tướng cho rằng, hậu quân đã cướp mất công lao của quân hữu của thần, số bảo bối trong vương cung đáng ra phải chia đều cho hai bên!
- Câm miệng!
Hạng Trang đùng đùng giận dữ, một roi quất thẳng vào mặt Điền Phá Bại.
Điền Phá Bại tức thì hơi say sẩm, Hạng Trang hừ lớn một tiếng, lại nghiêm giọng nói:
- Ta nói cho ngươi biết chúng ta là quân Sở, là binh sĩ của nước Đại Sở chứ không phải bọn trộm cướp ! Chỉ có bọn trộm cướp, mới vì không phục nhau mà rút đao chém giết lẫn nhau. Còn với vai trò của một binh sĩ, bất kể là lúc nào cũng không được chỉa mũi giáo về phía anh em của mình.
Dứt lời, Hạng Trang lại đưa tay chỉ về phía vương cung Hàm Dương, lớn tiếng hét to:
- Chẳng phải chỉ một hoàng cung Hàm Dương, chẳng phải chỉ một chút vàng bạc châu báu, áo gấm lụa là? Có thể đem làm cơm ăn hay dùng làm áo giáp mặc không? Trên chiến trường những thứ đó có thể cứu lấy mạng sống của các ngươi sao? Lúc mũi tên của kẻ địch bắn tới, chúng có đỡ tên giúp bọn ngươi không?
- Không thể, không thể!
Hạng Trang vỗ vào ngực mình, tiếp tục quát tháo:
- Trên chiến trường, sát cánh sống chết với các ngươi, thay các ngươi đỡ tên hy sinh vì các ngươi, là bọn họ!
Hạng Trang nói rồi chỉ vào hơn trăm cái xác chết đang nằm dưới đất, vô cùng đau đớn nói:
- Là những đồng đội, là anh em, đã phải chết dưới đao kiếm của các ngươi, chính là bọn họ!
- Hôm nay, các ngươi dùng đao kiếm đâm bọn chúng, ngày mai, người khác lại dùng đao kiếm đâm các ngươi! Các ngươi suy nghĩ kỹ đi, một kẻ dám dùng đao kiếm đâm đồng đội của mình, có ai muốn đi chung với kẻ đó ra chiến trường không? Có ai đồng ý cùng sát cánh sống chết với kẻ đó không? Nào, có ai tình nguyện không? Ít nhất thì…ta đây không tình nguyện !
Trên mặt Điền Phá Bại cuối cùng cũng lộ vẻ xấu hổ.
Tiêu khai và mười mấy thuộc cấp phía sau cũng lộ rõ vẻ hổ thẹn trên mặt.
Điền Hoành cũng có vẻ trầm tư suy nghĩ, gã dự đoán được Hạng Trang sẽ mượn việc này để ra uy, nhưng lại không ngờ đến sẽ ra uy bằng cách này. Nhưng Điền Hoành đành phải thừa nhận rằng, cách ra uy này thật sự thông minh hơn gã nghĩ nhiều, giết người rất dễ dàng, nhưng muốn giết người xong, tỏ được uy thế để hai bên đều phục, thế thì không dễ dàng rồi.
Tuy nhiên, Hạng Trang xem ra đã làm được rồi, coi bộ hắn có thể dẫn theo mấy ngàn tàn binh, thoát ra khỏi vòng vây dày đặc của mấy trăm đại quân của Lưu Bang, cũng không phải là không có lý do, chí ít thủ đoạn thu phục lòng quân của hắn, đều cao minh hơn bất kỳ ai mà Điền Hoành từng gặp trước kia, bất kể là Hàn Tín hay là Bành Việt, về phương diện này dường như đều không bì được với Hạng Trang.
Hạng Trang lại quát:
- Người nào trên tay dính máu của người nhà mình, đều đứng ra đây!
Điền Phá Bại cúi đầu, người đầu tiên bước ra, theo sau đó mấy chục tên Tiểu Giáo cũng xếp hàng bước ra, sau lưng Tiêu Khai, cũng có mấy chục tên tiểu giáo cúi đầu đi ra, Tiêu Khai ngẫm nghĩ một hồi cũng đứng ra ngoài, trên tay gã tuy rằng không nhuốm máu người của mình, nhưng thân là một đại tướng quân của hậu quân, gã đối với sự việc này cũng phải chịu một phần trách nhiệm không thể trốn tránh được.
- Ngươi lết về chỗ cho ta, ta biết việc này không có liên quan đến ngươi.
Hạng Trang không cần nghe lời giải thích, đẩy Tiêu Khai trở về.
Hạng Trang lại sải dài bước chân đi đến trước mặt mười mấy tên tiểu giáo quân Sở, sát khí đằng đằng nói:
- Trên tay nhuốm máu đồng đội của mình. Chiếu theo quân quy thì phải chém đầu làm gương. Nhưng niệm tình các ngươi lần đầu phạm tội, bây giờ lại là lúc cần người, cho nên cho các ngươi một cơ hội để lấy công chuộc tội. Tuy nhiên, tất cả công lao mà các ngươi đã gặt hái được từ trước đến nay, toàn bộ sẽ bị xóa sạch, có phục hay không?
Đầu tiên Phá Bại ủ rũ trả lời trước, mấy chục tên tiểu giáo lần lượt hưởng ứng theo sau.
Hạng Trang lại nói:
- Còn nữa, các ngươi tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha, mỗi người phạt tám mươi roi, có phục không?!
Điền Phá Bại đang định dạ vâng, Hạng Trang lại trừng mắt quát tháo:
- Về phía ngươi, Điền Phá Bại, thân là phó tướng Hữu quân, lại không biết quản thúc thuộc hạ, ngược lại còn cầm đầu gây rối, cực kỳ đáng ghét, lập tức phạt roi hai trăm cái!
Hạng Trang dứt lời phất tay một cái, liền có mấy chục thân binh hùng hổ lao đến bắt lấy Điền Phá Bại và mấy chục tên tiếu giáo đè xuống dưới, ngay tức thì trước cổng vương cung Hàm Dương liền vang lên tiếng roi quất vào da thịt kêu “bịch” ”bịch” ”bịch”, Điền Phá Bại và mấy chục tên tiểu giáo bị đánh cho da tróc thịt bong, nhưng tất cả họ đều cắn răng chịu đựng, không một tên nào rên la ra tiếng.
Hạng Trang quay đầu lại nhìn về phía hoàng cung Hàm Dương, đang lúc muốn ra lệnh phóng hỏa thiêu trụi, Úy Liễu đột nhiên kéo kéo tay áo của hắn.
Lập tức Hạng Trang theo Úy Liễu ra một chỗ vắng người, thấp giọng nói:
- Quân sư, ngươi lại có chủ ý gì vậy?
Úy Liễu thấp giọng nói:
- Thượng Tướng quân, lão già nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy thành Hàm Dương và cả tòa hoàng cung mới xây của Tiêu Hà này, để lại vẫn hay hơn là đốt đi.
- Ơ, để lại vẫn hay hơn là đốt đi?!
Hạng Trang chau mày nói:
- Quân sư, ngươi chắc không phải đã mềm lòng rồi chứ?
Chiến lược Quan Trung của quân Sở, từ sớm lúc còn ở Đại Biệt sơn đã định sẵn rồi, gói gọn trong hai chữ, đó là phá hoại!
Ngoại trừ Kiều Trang của quân Hán tiến hành phóng hỏa giết người ở Quan Trung, trong lúc phá tan người dân ở căn cứ Quan Trung, cũng tận mọi khả năng phá hỏng danh tiếng của Lưu Bang. Hạng Trang cũng chưa từng nghĩ đến việc phá hỏng triệt để căn cứ Quan Trung, việc đó trên cơ bản là không thể thực hiện được, Ý muốn của Hạng Trang chỉ là đảm bảo cho Lưu Bang trong ba hay năm năm tới, sẽ không có cách nào dùng binh với qui mô lớn ở Quan Đông.
Cứ thế này, Hạng Trang sẽ có ba hay năm năm để triển khai thủ đoạn với các đường chư hầu ở Quan Đông.
Cho dù không thể khiến cho các đường chư hầu như Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố, Trương Nhĩ, Tàng Đồ vân vân, đánh nhau loạn xạ với Lưu Bang, cũng chí ít phải phá hoại mối quan hệ đồng minh của bọn chúng.
Mục tiêu này thực hiện hẳn là không khó, bởi vì bất kể là đồng minh gì đi nữa, cơ sở tồn tại là do có chung một địch thủ hùng mạnh, bây giờ nước Sở chỉ còn cái danh không thật, tính đồng minh của Lưu Bang cùng với các đường chư hầu đó, kỳ thực đã mất đi cơ sở để tồn tại, Hạng Trang chỉ cần vận hành và thao tác một chút, cái gọi là đồng minh này tuyệt đối sẽ tan thành mây khói.
Do đó, đối với việc phá hoại căn cứ Quan Trung, Hạng Trang tuyệt đối sẽ không nương tay.
Úy Liễu phẩy phẩy tay, nói tiếp:
- Thượng Tướng Quân, lão phu không phải mềm lòng, lão đây vẫn là câu nói đó, muốn phá hỏng thế nắm giữ thiên hạ của Lưu Bang, một là ép Lưu Bang trở về Quan Trung, để tạo cơ hội cho các đường chư hầu cầm binh, tiếp theo là phá hỏng căn cứ Quan Trung của Lưu Bang, làm cho gã trong khoảng thời gian ngắn không thể xuất binh thảo phạt Quan Đông, tuy nhiên…
Nói xong một hồi, Úy Liễu lại nói:
- Hôm nay thấy được thành Hàm Dương vừa mới tu sửa lại của Tiêu Hà, và cả tòa hoàng cung tráng lệ nguy nga hơn cả hoàng cung Tần vương, lão đây lại có một cách nghĩ khác, Thượng Tướng quân, Lưu Bang năm nay đã năm mươi lăm tuổi rồi, thêm năm năm nữa là sáu mươi rồi, đến lúc đó còn bao nhiêu nhiệt huyết hoài bão nữa chứ?
- Quân sư, ý ngươi là.
Hạng Trang nghe vậy lập tức tim đập thình thịch.
Ý của Úy Liễu rất rõ ràng, Quan Trung không chỉ cẩn phải phá hỏng, mà còn là phá hỏng một cách triệt để.
Nhưng thành Hàm Dương và hoàng cung nước Hán trước mắt có thể để lại, cứ như vậy, Lưu Bang vừa có thể hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý đầy mê hoặc trong thành Hàm Dương này, lại vừa bị rơi vào tình cảnh quẫn bách như chiêu không được binh, trưng thu không được lương thực. Cộng thêm tuổi tác ngày một già đi, không đến vài năm nữa, Lưu Bang sẽ không còn ý chí hoài bão gì để tranh giành Trung Nguyên nữa.
Nói cho cùng, Lưu Bang đã năm mươi năm tuổi rồi, nhưng Hạng Trang hắn chỉ mới hai mươi lăm thôi!
Tuổi tác chính là ưu thế lớn nhất của Hạng Trang, hắn chỉ cần kéo dài cũng có thể kéo cho Lưu Bang đến chết!
Tầm nhìn của lão già Úy Liễu này quả là lợi hại, liếc mắt đã thấy được mấu chốt vấn đề rồi!
Thấy Hạng Trang đã dao động, Úy Liễu cười nói:
- Thượng Tướng Quân, không biết người có đồng ý hay không?
- Cứ làm theo ý của quân sư đi!
Hạng Trang hùng hổ tán đồng, lại quay đầu hét lớn:
- Tấn Tương đâu?
Tấn Tương vội bước lên trước hai bước, hai tay nắm chặt đáp lời nói:
- Có mạt tướng!
Hạng Trang nói:
- Dẫn theo thân quân lập tức canh giữ hoàng cung và thành Hàm Dương, từ ngày hôm nay, bất cứ tướng quân nào cũng không được tùy tiện vào thành, càng không được đả động đến nhánh cây ngọn cỏ nào trong thành Hàm Dương, kẻ nào vi phạm,…giết không tha!
- Vâng!
Tấn Tương ầm ầm đồng ý, lập tức mang theo Tiên Đăng Doanh đi tiếp quản hoàng cung.
Về phần Tiêu Khai, Điền Hoành, thì mang theo quân lính ra khỏi thành Hàm Dương, đến ngoài thành dựng trại rồi.
Đối với quân lệnh của Hạng Trang, Tiêu Khai tuyệt đối không có ý kiến, Điền Hoành cũng không còn gì để nói, hơn nữa gã cũng tin rằng, Hạng Trang tuyệt đối sẽ không bạt đãi hơn hai ngàn tướng sĩ của quân hữu.
Trông thấy hai quân chỉ mới tuốt vỏ gươm, sừng sững đối mặt với nhau, Hạng Trang liền thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Điền Hoành là một người thông minh, Tiêu Khai cũng không làm càn, chỉ cần cuộc xung đột này không trở thành cuộc hỗn chiến với qui mô lớn, thì tình thế vẫn còn trong khả năng có thể khống chế được, thậm chí cũng không cần phải giết người.
Nhìn thấy Hạng Trang, Úy Liễu dưới sự bảo vệ của hơn trăm vị thân binh đang khập khiễng đi đến, Điền Hoành không dám chậm trễ, vội vàng dẫn theo thuộc cấp là Điền Phá Bại, Tử Độ lên trước nghênh đón.
Tiêu Khai đang trong cung thành từ xa trông thấy, cũng hấp tấp dẫn theo thuộc hạ ra khỏi thành để nghênh tiếp.
Hạng Trang lại không thèm ngó ngàng gì đến, trực tiếp đánh ngựa đi thẳng vào cửa chính của cung thành, sau đó xoay người xuống ngựa, tay chỉ vào cả trăm cái xác đang nằm ngang nằm dọc dưới đất, lớn tiếng hét lớn:
- Ai có thể nói cho ta biết, có chuyện gì xảy ra ở đây không? Anh em trong nhà, không phải chết dưới đao kiếm của kẻ địch, mà lại chết chính trong tay mình ư? Nói, đây là như thế nào hả?
Tiêu Khai và mười mấy thuộc cấp phía sau liền lần lượt cúi đầu, thật sự mà nói, cuộc xung đột lần này không phải do quân của Tiêu Khai gây chuyện trước. Nhưng bất kể là do Tiêu Khai, hay là do thuộc cấp của Tiêu Khai, cũng không một ai dám đứng ra biện minh. Bởi vì không cần thiết như vậy, bởi vì bọn họ hiểu rõ, không cần biết là lúc nào, Thượng Tướng Quân cũng tuyệt đối không để họ bị thiệt thòi đâu, tính bao che hay nói là có thù tất báo của Thượng Tướng quân đã quá nổi tiếng rồi.
- Đều không nói, phải không?
Ánh mắt sắc như dao của Hạng Trang lướt qua khuôn mặt của từng người, từ Tiêu Khai, Điền Hoành, Điền Phá Bại, Tử Đô vân vân. Ngay tức thì lại hằn giọng quát lớn:
- Tốt, nếu như các người không chịu nói ai gây sự trước, vậy bổn Tướng quân sẽ tự mình hỏi…
Còn chưa dứt lời, Điền Phá Bại đã tiến nhanh về phía Thượng Tướng, chắp tay thi lễ nói:
- Thượng Tướng quân, sự việc là do mạt tướng mà ra, không liên quan đến mạt tướng thúc phụ và tướng sĩ quân hữu, muốn chém muốn giết mạt tướng xin nhận hết, chỉ mong Thượng Tướng Quân đừng sử phạt mạt tướng thúc phụ và cả hơn hai ngàn mấy tướng sĩ quân hữu, bọn họ….là vộ tội!
Hạng Trang không khỏi xem trọng hai phần đối với Điền Phá Bại, dám làm dám nhận, là một người đàn ông.
- Tốt, cũng xem như có gan nhận.
Hạng Trang gật gật đầu, lại nói:
- Vậy ta hỏi ngươi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Điền Phá Bại nói:
- Quân lệnh là do mạt tướng ra, cuộc hỗn chiến cũng là do mạt tướng gây nên, muốn chém muốn giết, tùy ý Thượng Tướng Quân.
Nói xong, Điền Phá Bại dựng cổ thẳng lên, nói:
- Mạt tướng chỉ không phục, tướng sĩ quân hữu của thần đã vất vả chiến đấu hai canh giờ, khó khăn lắm mới công phá được Hàm Dương, nhưng hậu quân lại thừa lúc sơ hở đoạt lấy công đầu, đồng thời còn giành trước chiếm lấy hoàng cung, mạt tướng cho rằng, hậu quân đã cướp mất công lao của quân hữu của thần, số bảo bối trong vương cung đáng ra phải chia đều cho hai bên!
- Câm miệng!
Hạng Trang đùng đùng giận dữ, một roi quất thẳng vào mặt Điền Phá Bại.
Điền Phá Bại tức thì hơi say sẩm, Hạng Trang hừ lớn một tiếng, lại nghiêm giọng nói:
- Ta nói cho ngươi biết chúng ta là quân Sở, là binh sĩ của nước Đại Sở chứ không phải bọn trộm cướp ! Chỉ có bọn trộm cướp, mới vì không phục nhau mà rút đao chém giết lẫn nhau. Còn với vai trò của một binh sĩ, bất kể là lúc nào cũng không được chỉa mũi giáo về phía anh em của mình.
Dứt lời, Hạng Trang lại đưa tay chỉ về phía vương cung Hàm Dương, lớn tiếng hét to:
- Chẳng phải chỉ một hoàng cung Hàm Dương, chẳng phải chỉ một chút vàng bạc châu báu, áo gấm lụa là? Có thể đem làm cơm ăn hay dùng làm áo giáp mặc không? Trên chiến trường những thứ đó có thể cứu lấy mạng sống của các ngươi sao? Lúc mũi tên của kẻ địch bắn tới, chúng có đỡ tên giúp bọn ngươi không?
- Không thể, không thể!
Hạng Trang vỗ vào ngực mình, tiếp tục quát tháo:
- Trên chiến trường, sát cánh sống chết với các ngươi, thay các ngươi đỡ tên hy sinh vì các ngươi, là bọn họ!
Hạng Trang nói rồi chỉ vào hơn trăm cái xác chết đang nằm dưới đất, vô cùng đau đớn nói:
- Là những đồng đội, là anh em, đã phải chết dưới đao kiếm của các ngươi, chính là bọn họ!
- Hôm nay, các ngươi dùng đao kiếm đâm bọn chúng, ngày mai, người khác lại dùng đao kiếm đâm các ngươi! Các ngươi suy nghĩ kỹ đi, một kẻ dám dùng đao kiếm đâm đồng đội của mình, có ai muốn đi chung với kẻ đó ra chiến trường không? Có ai đồng ý cùng sát cánh sống chết với kẻ đó không? Nào, có ai tình nguyện không? Ít nhất thì…ta đây không tình nguyện !
Trên mặt Điền Phá Bại cuối cùng cũng lộ vẻ xấu hổ.
Tiêu khai và mười mấy thuộc cấp phía sau cũng lộ rõ vẻ hổ thẹn trên mặt.
Điền Hoành cũng có vẻ trầm tư suy nghĩ, gã dự đoán được Hạng Trang sẽ mượn việc này để ra uy, nhưng lại không ngờ đến sẽ ra uy bằng cách này. Nhưng Điền Hoành đành phải thừa nhận rằng, cách ra uy này thật sự thông minh hơn gã nghĩ nhiều, giết người rất dễ dàng, nhưng muốn giết người xong, tỏ được uy thế để hai bên đều phục, thế thì không dễ dàng rồi.
Tuy nhiên, Hạng Trang xem ra đã làm được rồi, coi bộ hắn có thể dẫn theo mấy ngàn tàn binh, thoát ra khỏi vòng vây dày đặc của mấy trăm đại quân của Lưu Bang, cũng không phải là không có lý do, chí ít thủ đoạn thu phục lòng quân của hắn, đều cao minh hơn bất kỳ ai mà Điền Hoành từng gặp trước kia, bất kể là Hàn Tín hay là Bành Việt, về phương diện này dường như đều không bì được với Hạng Trang.
Hạng Trang lại quát:
- Người nào trên tay dính máu của người nhà mình, đều đứng ra đây!
Điền Phá Bại cúi đầu, người đầu tiên bước ra, theo sau đó mấy chục tên Tiểu Giáo cũng xếp hàng bước ra, sau lưng Tiêu Khai, cũng có mấy chục tên tiểu giáo cúi đầu đi ra, Tiêu Khai ngẫm nghĩ một hồi cũng đứng ra ngoài, trên tay gã tuy rằng không nhuốm máu người của mình, nhưng thân là một đại tướng quân của hậu quân, gã đối với sự việc này cũng phải chịu một phần trách nhiệm không thể trốn tránh được.
- Ngươi lết về chỗ cho ta, ta biết việc này không có liên quan đến ngươi.
Hạng Trang không cần nghe lời giải thích, đẩy Tiêu Khai trở về.
Hạng Trang lại sải dài bước chân đi đến trước mặt mười mấy tên tiểu giáo quân Sở, sát khí đằng đằng nói:
- Trên tay nhuốm máu đồng đội của mình. Chiếu theo quân quy thì phải chém đầu làm gương. Nhưng niệm tình các ngươi lần đầu phạm tội, bây giờ lại là lúc cần người, cho nên cho các ngươi một cơ hội để lấy công chuộc tội. Tuy nhiên, tất cả công lao mà các ngươi đã gặt hái được từ trước đến nay, toàn bộ sẽ bị xóa sạch, có phục hay không?
Đầu tiên Phá Bại ủ rũ trả lời trước, mấy chục tên tiểu giáo lần lượt hưởng ứng theo sau.
Hạng Trang lại nói:
- Còn nữa, các ngươi tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha, mỗi người phạt tám mươi roi, có phục không?!
Điền Phá Bại đang định dạ vâng, Hạng Trang lại trừng mắt quát tháo:
- Về phía ngươi, Điền Phá Bại, thân là phó tướng Hữu quân, lại không biết quản thúc thuộc hạ, ngược lại còn cầm đầu gây rối, cực kỳ đáng ghét, lập tức phạt roi hai trăm cái!
Hạng Trang dứt lời phất tay một cái, liền có mấy chục thân binh hùng hổ lao đến bắt lấy Điền Phá Bại và mấy chục tên tiếu giáo đè xuống dưới, ngay tức thì trước cổng vương cung Hàm Dương liền vang lên tiếng roi quất vào da thịt kêu “bịch” ”bịch” ”bịch”, Điền Phá Bại và mấy chục tên tiểu giáo bị đánh cho da tróc thịt bong, nhưng tất cả họ đều cắn răng chịu đựng, không một tên nào rên la ra tiếng.
Hạng Trang quay đầu lại nhìn về phía hoàng cung Hàm Dương, đang lúc muốn ra lệnh phóng hỏa thiêu trụi, Úy Liễu đột nhiên kéo kéo tay áo của hắn.
Lập tức Hạng Trang theo Úy Liễu ra một chỗ vắng người, thấp giọng nói:
- Quân sư, ngươi lại có chủ ý gì vậy?
Úy Liễu thấp giọng nói:
- Thượng Tướng quân, lão già nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy thành Hàm Dương và cả tòa hoàng cung mới xây của Tiêu Hà này, để lại vẫn hay hơn là đốt đi.
- Ơ, để lại vẫn hay hơn là đốt đi?!
Hạng Trang chau mày nói:
- Quân sư, ngươi chắc không phải đã mềm lòng rồi chứ?
Chiến lược Quan Trung của quân Sở, từ sớm lúc còn ở Đại Biệt sơn đã định sẵn rồi, gói gọn trong hai chữ, đó là phá hoại!
Ngoại trừ Kiều Trang của quân Hán tiến hành phóng hỏa giết người ở Quan Trung, trong lúc phá tan người dân ở căn cứ Quan Trung, cũng tận mọi khả năng phá hỏng danh tiếng của Lưu Bang. Hạng Trang cũng chưa từng nghĩ đến việc phá hỏng triệt để căn cứ Quan Trung, việc đó trên cơ bản là không thể thực hiện được, Ý muốn của Hạng Trang chỉ là đảm bảo cho Lưu Bang trong ba hay năm năm tới, sẽ không có cách nào dùng binh với qui mô lớn ở Quan Đông.
Cứ thế này, Hạng Trang sẽ có ba hay năm năm để triển khai thủ đoạn với các đường chư hầu ở Quan Đông.
Cho dù không thể khiến cho các đường chư hầu như Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố, Trương Nhĩ, Tàng Đồ vân vân, đánh nhau loạn xạ với Lưu Bang, cũng chí ít phải phá hoại mối quan hệ đồng minh của bọn chúng.
Mục tiêu này thực hiện hẳn là không khó, bởi vì bất kể là đồng minh gì đi nữa, cơ sở tồn tại là do có chung một địch thủ hùng mạnh, bây giờ nước Sở chỉ còn cái danh không thật, tính đồng minh của Lưu Bang cùng với các đường chư hầu đó, kỳ thực đã mất đi cơ sở để tồn tại, Hạng Trang chỉ cần vận hành và thao tác một chút, cái gọi là đồng minh này tuyệt đối sẽ tan thành mây khói.
Do đó, đối với việc phá hoại căn cứ Quan Trung, Hạng Trang tuyệt đối sẽ không nương tay.
Úy Liễu phẩy phẩy tay, nói tiếp:
- Thượng Tướng Quân, lão phu không phải mềm lòng, lão đây vẫn là câu nói đó, muốn phá hỏng thế nắm giữ thiên hạ của Lưu Bang, một là ép Lưu Bang trở về Quan Trung, để tạo cơ hội cho các đường chư hầu cầm binh, tiếp theo là phá hỏng căn cứ Quan Trung của Lưu Bang, làm cho gã trong khoảng thời gian ngắn không thể xuất binh thảo phạt Quan Đông, tuy nhiên…
Nói xong một hồi, Úy Liễu lại nói:
- Hôm nay thấy được thành Hàm Dương vừa mới tu sửa lại của Tiêu Hà, và cả tòa hoàng cung tráng lệ nguy nga hơn cả hoàng cung Tần vương, lão đây lại có một cách nghĩ khác, Thượng Tướng quân, Lưu Bang năm nay đã năm mươi lăm tuổi rồi, thêm năm năm nữa là sáu mươi rồi, đến lúc đó còn bao nhiêu nhiệt huyết hoài bão nữa chứ?
- Quân sư, ý ngươi là.
Hạng Trang nghe vậy lập tức tim đập thình thịch.
Ý của Úy Liễu rất rõ ràng, Quan Trung không chỉ cẩn phải phá hỏng, mà còn là phá hỏng một cách triệt để.
Nhưng thành Hàm Dương và hoàng cung nước Hán trước mắt có thể để lại, cứ như vậy, Lưu Bang vừa có thể hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý đầy mê hoặc trong thành Hàm Dương này, lại vừa bị rơi vào tình cảnh quẫn bách như chiêu không được binh, trưng thu không được lương thực. Cộng thêm tuổi tác ngày một già đi, không đến vài năm nữa, Lưu Bang sẽ không còn ý chí hoài bão gì để tranh giành Trung Nguyên nữa.
Nói cho cùng, Lưu Bang đã năm mươi năm tuổi rồi, nhưng Hạng Trang hắn chỉ mới hai mươi lăm thôi!
Tuổi tác chính là ưu thế lớn nhất của Hạng Trang, hắn chỉ cần kéo dài cũng có thể kéo cho Lưu Bang đến chết!
Tầm nhìn của lão già Úy Liễu này quả là lợi hại, liếc mắt đã thấy được mấu chốt vấn đề rồi!
Thấy Hạng Trang đã dao động, Úy Liễu cười nói:
- Thượng Tướng Quân, không biết người có đồng ý hay không?
- Cứ làm theo ý của quân sư đi!
Hạng Trang hùng hổ tán đồng, lại quay đầu hét lớn:
- Tấn Tương đâu?
Tấn Tương vội bước lên trước hai bước, hai tay nắm chặt đáp lời nói:
- Có mạt tướng!
Hạng Trang nói:
- Dẫn theo thân quân lập tức canh giữ hoàng cung và thành Hàm Dương, từ ngày hôm nay, bất cứ tướng quân nào cũng không được tùy tiện vào thành, càng không được đả động đến nhánh cây ngọn cỏ nào trong thành Hàm Dương, kẻ nào vi phạm,…giết không tha!
- Vâng!
Tấn Tương ầm ầm đồng ý, lập tức mang theo Tiên Đăng Doanh đi tiếp quản hoàng cung.
Về phần Tiêu Khai, Điền Hoành, thì mang theo quân lính ra khỏi thành Hàm Dương, đến ngoài thành dựng trại rồi.
Đối với quân lệnh của Hạng Trang, Tiêu Khai tuyệt đối không có ý kiến, Điền Hoành cũng không còn gì để nói, hơn nữa gã cũng tin rằng, Hạng Trang tuyệt đối sẽ không bạt đãi hơn hai ngàn tướng sĩ của quân hữu.
Bình luận facebook